Cúc Hương giãy nảy:
- Mày nói bậy không hà! Hùng quăn sao lại của tao!
- Chứ gì nữa! Nó chẳng viết thư tỏ tình với mày là gì!
- Kệ nó chứ ! Viết thư là chuyện của nó chứ đâu phải chuyện của tao !
Xuyến vẫn không tha:
- Sao mày lại nhận ?
Cúc Hương nhăn nhó :
- Tao đâu có nhận. Nó len lén bỏ thư vô ngăn bàn tao lúc nào không hay .
- Nhưng ai bảo mày mở ra đọc? - Xuyến tiếp tục "truy".
- Ngu gì không đọc ! - Cúc Hương vênh mặt.
Xuyến reo lên:
- Vậy là mày chịu Hùng quăn rồi hén ?
Cúc Hương nhún vai:
- Chịu cái mốc xì ! Mày cũng đọc thư của nó vậy !
- Nhưng tao đọc là đọc ké của mày . Ðâu phải thư nó gởi cho tao .
Cúc Hương khoát tay:
- Thư là thư chung. Nếu Hùng quăn của tao thì cũng là của mày với con Thục luôn.
Nghe đến tên mình, Thục giật thót:
- Thôi, thôi, cho tao rút tên đi ! Ðừng có mà gán ghép bậy bạ!
Xuyến cười khì:
- Tao cũng rút tên luôn ! Trả nó cho con Cúc Hương !
Cúc Hương tặc lưỡi:
- Tụi mày trả nó cho tao thì tao trả nó về cho ... ba má nó. Tao không nhận.
Thục nhìn Cúc Hương:
- Nó mà nghe mày nói vậy chắc nó khỏi nhìn mặt mày luôn .
- Cho nó khỏi nhìn mặt ! - Cúc Hương hất đầu - Học không lo học, bày đặt yêu với đương !
Thục cười hí hí :
- Mày nói y hệt mấy bà già .
Cúc Hương đáp tỉnh :
- Câu đó tao "thuổng" của má tao .
Ðột ngột Xuyến nói, giọng trầm ngâm:
- Như vậy là anh chàng tuổi con ngựa .
Cúc Hương trố mắt:
- Anh chàng nào ?
- Anh chàng Gia chứ anh chàng nào .
Cúc Hương "hừ" giọng :
- Chưa thấy ai vô duyên như mày ! Ðang nói chuyện Hùng quăn tự nhiên chuyển qua anh chàng Gia !
Xuyến nói, giọng dứt khoát:
- "Số phận" của Hùng quăn coi như giải quyết xong rồi . Tao trở lại đề tài cũ .
Cúc Hương khịt mũi :
- Trở lại làm gì nữa . Anh chàng đã "tếch" mất tiêu rồi .
- Ừ hén ! - Nói xong, Xuyến thở dài - Tao nói anh chàng tuổi con ngựa đâu có sai . Hở ra một chút là chạy mất . Chỉ tiếc là ...
- Tiếc là sao ? - Thục tò mò .
Xuyến tỏ vẻ rầu rĩ :
- Tiếc là từ rày về sau mỗi khi ăn chè tụi mình phải tự trả tiền lấy . Tiếc đứt ruột !
Nhưng anh không muốn để Xuyến phải "tiếc đứt ruột" . Ngày kế tiếp anh lại xuất hiện .
Cũng giống như mọi lần, anh đến quán vào lúc sáng sớm, dựng xe bên gốc sứ và tiến vào phía trong với một dáng điệu không thay đổi .
Lần này, người đầu tiên nhìn thấy anh cũng là Xuyến. Nó bấm khẽ Cúc Hương:
- Con Thục nói đúng mày ạ. Anh chàng lại xuất hiện.
Cúc Hương đưa mắt nhìn vào quán và nó nhanh chóng nhận ra dáng ngồi lặng lẽ của anh. Anh đang nhìn lơ đãng đi đâu đó bên ngoài cửa sổ, những làn khói thuốc bay chập chờn trước mặt.
Xuyến giật tay Cúc Hương:
- Tụi mình vào đi!
- Chờ con Thục với!
Khi Thục tới, nó ngạc nhiên khi thấy Xuyến và Cúc Hương đang đứng lóng ngóng trước cổng trường.
- Sao chưa vào lớp ? - Thục hỏi:
Xuyến cười:
- Chờ mày .
Thục nghi ngờ:
- Tụi mày xạo ! Khi không lại chờ tao trước cổng !
- Sao lại khi không? - Xuyến làm ra vẻ quan trọng - Có chuyện tụi tao mới chờ chứ !
- Chuyện gì? Bắt tao dẫn đi ăn bánh cuốn chứ gì !
- Không phải ! Bánh cuốn cũng hấp dẫn nhưng không hấp dẫn bằng chuyện này !
Thục sốt ruột:
- Nói hoài mà mày không bỏ cái tật ưa làm ra bộ bí mật. Cứ úp úp mở mở hoài ! - Rồi Thục quay sang Cúc Hương - Chuyện gì vậy Cúc Hương?
Cúc Hương nheo mắt:
- Chuyện của mày .
- Chuyện của taỏ - Thục tròn mắt.
Cúc Hương gật gù:
- Ừ chuyện của mày . Anh chàng hôm trước lại đến. Thục đỏ mặt. Nó đấm thùm thụp vào lưng Cúc Hương:
- Dẹp tụi mày đi ! Tụi mày cứ gán ghép tầm bậy không hà !
Tuy phản đối, Thục vẫn hồi hộp nhìn qua quán cây Sứ nhưng nó không thấy gì hết. Anh ngồi ở một chỗ nào đó, khuất lấp. Dù vậy, Thục vẫn có cảm giác về sự hiện diện của anh. Rõ ràng, đúng như nó nghĩ, anh đã trở lại .
Xuyến giục:
- Bây giờ thì mình kéo vào "quậy" anh chàng chứ ?
- Nhất định rồi !
Cúc Hương hưởng ứng bằng một giọng hùng hổ như người lính hô "xung phong" trước khi xông lên đánh giáp lá cà. Vừa "hô" nó vừa cầm tay Thục kéo đi .
Lần này, anh không còn ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của ba cô gái . Trật tự hành quân vẫn không thay đổi: Xuyến đi trước, Cúc Hương đi giữa và Thục đi sau cùng. Nhưng hôm nay anh không còn hốt hoảng trước những bước chân hăm hở của Xuyến. Thậm chí anh còn đón họ bằng một nụ cười thân thiện. Vừa ngồi xuống ghế, Xuyến đã khen anh:
- Hôm nay trông anh có vẻ biết điều hơn hôm trước.
- Biết điều gì đâu ? - Anh dè dặt hỏi lại .
- Như vừa rồi đó ! Anh biết cười .
Anh cắn môi:
- Hôm trước tôi cũng cười vậy !
Xuyến nhún vai:
- Hôm trước anh cười kiểu khác. Cười khi dể.
Anh vội vàng thanh minh:
- Ðâu có ! Làm sao tôi dám khi dể các cô .
Xuyến làm mặt lạnh lùng:
- Biết đâu được !
Vẻ mặt của Xuyến khiến anh bối rối . Anh ấp úng:
- Chắc Xuyến nghĩ sao đó chứ ! Tôi đâu có ý khi dể ai !
Xuyến reo lên, nó quên ngay chuyện "hỏi tội" đối phương:
- A, té ra anh còn nhớ tên tôi ! Hay quá hén !
Anh mỉm cười:
- Các cô chẳng bảo tên các cô vừa đẹp vừa dễ nhớ là gì !
Xuyến chỉ Thục:
- Vậy anh có nhớ tên con nhỏ này không?
Anh gật đầu:
- Nhớ. Ðó là Thục. Còn đây là Cúc Hương.
Cúc Hương gục gặc đầu:
- Trí nhớ của anh đúng là tuyệt vời . Vậy anh có nhớ sau khi tụi này ăn chè xong, anh phải làm gì không?
Thoạt đầu, anh ngớ người ra . Nhưng rồi anh chợt hiểu:
- Tôi lại phải trả tiền cho mấy cô chứ gì ? - Anh vừa nói vừa cười .
Cúc Hương nhăn nhó :
- Sại lại "lại phải" ! Phải nói là "lại vinh dự trả tiền" mới đúng !
- Ừ thì "lại vinh dự" !
- Vậy là anh đồng ý rồi hén ?
Anh tặc lưỡi:
- Ðược thôi ! Chuyện đó đâu có khó gì !
- Tốt lắm ! - Cúc Hương khen - Hóa ra anh là một con người dũng cảm. Thế mà tụi này tưởng anh chạy trốn luôn rồi !
Anh trố mắt:
- Chạy trốn ai ?
- Thì chạy trốn tụi này chứ chạy trốn ai !
Anh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác:
- Tại sao tôi phải chạy trốn các cô ?
Cúc Hương cười:
- Tại vì anh sợ ... trả tiền chè.
Anh bật cười . Nhưng lần này anh không đáp. Thấy anh ngồi im lặng, Thục hỏi:
- Hai ngày vừa rồi anh đi tìm việc làm phải không?
Bị hỏi thình lình, anh ngơ ngác:
- Việc làm gì?
- Thì việc làm chứ việc làm gì ! Anh thất nghiệp mà !
- À ... ừ ... Tôi đi tìm việc làm.
Không để ý đến sự lúng túng của anh, Thục hỏi tiếp:
- Anh tìm được chưa ?
Anh gật đầu:
- Ðược rồi .
- Chừng nào anh đi làm?
- Khoảng một tháng nữa . Sau tết dương lịch.
- Anh làm ở đâu ?
- Tôi chưa biết.
- Sao kỳ vậy ? Một tháng nữa đi làm mà bây giờ vẫn chưa biết làm ở đâu ?
- Ừ. Chưa biết.
Xuyến đằng hắng một tiếng, nói:
- Anh rắc rối quá ! Nhưng điều này thì anh biết chứ?
- Ðiều gì?
- Sắp tới giờ vô học rồi .
- Thì sao ?
- Thì tụi này bỏ anh ngồi lại một mình chứ sao ?
Anh mỉm cười:
- Ừ, các cô đi đi ! Ðể tiền chè tôi trả cho .
Cúc Hương nháy mắt:
- Nói vậy chứ anh để tụi này trả. Anh chỉ trả tiền cà phê của anh thôi . Hôm nào tụi này hết tiền thì anh trả luôn tiền chè. Ðồng ý không?
Anh chưa kịp trả lời thì Xuyến đã lên tiếng, giọng đầy quyền uy:
- Còn mai mốt anh muốn vắng mặt thì phải xin phép tụi này . Không được tự ý đi lung tung như mấy ngày vừa rồi . Nhớ chưa ?
Trước những mệnh lệnh đanh thép và dồn dập như vậy, anh không kịp nghĩ ra câu trả lời, đành gật đầu đại . Tự nhiên anh nhớ đến câu "nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò" và anh nghĩ lẽ ra phải xếp học trò lên hàng thứ nhất mới đúng.
Mặc dù Xuyến đã "ra lệnh" cho anh như vậy nhưng anh cũng chỉ đến quán vài ba ngày rồi lại bỗng nhiên biến mất. Xuyến tức điên lên:
- Anh chàng này vô kỷ luật quá ! Vắng mặt không có phép tắc gì hết !
Thục tỏ vẻ lo lắng:
- Biết đâu anh ta gặp chuyện gì !
Xuyến "hừ" một tiếng:
- Chuyện gì thì chuyện chứ ! Ta đã dặn rồi . Muốn đi đâu phải xin phép, không có tự ý như vậy được !
Thục nhăn mặt:
- Mày làm như anh ta là học trò của mày không bằng !
Cúc Hương lên tiếng:
- Con Thục nói vậy không được. Hôm trước anh ta đã đồng ý như vậy rồi . Bây giờ anh ta phạm "nội qui", phải phạt !
Xuyến reo lên:
- Ðúng rồi, phải phạt ! - Rồi Xuyến ngó Cúc Hương - Nhưng phạt gì bây giờ ?
Cúc Hương cắn môi:
- Ðể tao nghĩ coi !
Cúc Hương nghĩ lâu thật lâu . Nhưng nó vẫn chưa tìm ra hình phạt thích hợp đối với anh chàng "vô kỷ luật" này .
Xuyến giục:
- Nghĩ ra chưa ?
- Chưa .
- Sao lâu quá vậy ?
- Khó quá ! Chờ tao chút xíu nữa đi !
Thêm chút xíu nữa, Cúc Hương vẫn tắc tị . Thấy vậy, Xuyến nói:
- Thôi đi ăn chè đi ! Vừa ăn chè vừa nghĩ.
Cả bọn kéo qua quán cây Sứ.
Nhưng mỗi người ăn hết hai ly chè mà hình phạt dành cho anh vẫn chưa nghĩ ra .
Thục chép miệng:
- Hay là... tha cho anh ta đi !
Xuyến quắc mắt:
- Tha sao được mà tha ! Mày thì lúc nào cũng bênh anh chàng chằm chặp !
Thục phản ứng:
- Bênh đâu mà bênh ! Tại tụi mày nghĩ hoài không ra thì tao nói vậy thôi .
Xuyến khoát tay:
- Không tha gì hết ! Trước khi vô lớp phải nghĩ cho ra ! - Ðang nói, đột ngột Xuyến cười toe, mặt nó tươi hơn hớn - A, có cách rồi !
Thục tò mò:
- Cách gì ?
Xuyến làm bộ quan trọng:
- Bây giờ tụi mình vào lớp.
Thục ngơ ngác:
- Thì ăn chè xong phải vào lớp chứ sao !
- Thì vậy .
- Vậy thì nói làm gì !
- Nhưng tụi mình khỏi trả tiền chè.
- Mình không trả thì ai trả ?
- Anh chàng Gia .
- Anh ta ở đâu đây mà trả ?
Xuyến nhún vai:
- Lo gì ! Khi nào anh ta tới anh ta trả. Ðó là hình phạt thích hợp nhất.
Cúc Hương phân vân:
- Chắc gì bà chủ quán chịu ?
- Chịu chứ sao không ! Ðể tao nói !
Nói xong, Xuyến bước lại chỗ quầy thu tiền, thì thầm gì đó với bà chủ quán. Thục thấy bà ta gật đầu lia lịa, miệng cười cười . Một lát, Xuyến đi ra, mặt mày tươi tỉnh, tuyên bố:
- Xong rồi !
Hôm nay, anh lại xuất hiện ở quán cây Sứ, cũng đột ngột như khi anh biến mất. Nhưng lần này, anh đến hơi trễ so với thường lệ . Lúc đó, khoảng mười giờ, các lớp đang vào học, cổng trường đóng im ỉm. Trong quán lác đác các học sinh nghỉ hai tiết sau . Khi anh ngồi vào ghế, mặt trời đã lên khá cao, không khí bắt đầu nóng bức và trước hiên cây sứ đang thu bóng lại . Theo thói quen, anh kêu một ly cà phê mặc dù sáng nay anh đã uống cà phê với mấy người bạn quen trước đây cùng học chung một lớp. Bà chủ quán đích thân mang cà phê ra cho anh. Ðặt ly cà phê xuống bàn, bà chìa ra trước mặt anh một mảnh giấy nhỏ. Anh cầm lấy và đọc thấy trong đó dãy số tiền, bên cạnh là một hàng chữ trong ngoặc đơn chừng để chú thích. Hàng chữ ghi: "Tiền sáu ly chè". Anh lật tới lật lui tấm giấy rồi đưa mắt nhìn bà chủ quán:
- Giấy gì đây bác ?
- Tiền chè của mấy cô đó ! - Bà chủ quán giải thích.
- Mấy cô nào ?
- Ba cô hay ngồi chung với cậu đó. Họ nói họ là bạn của cậu .
Anh đóan ra ngay Xuyến, Thục và Cúc Hương. Nhưng anh cũng chưa hiểu họ định giở trò gì với anh. Anh lại hỏi:
- NhưNg bác đưa tấm giấy này cho tôi làm gì ?
- Ðây là tiền sáu ly chè mấy cô ăn hôm qua . Họ bảo để anh tới trả tiền.
Tình huống bất ngờ khiến anh dở cười dở khóc. Anh móc túi trả tiền, bụng không biết cái "vinh dự" này còn đeo đuổi anh đến bao giờ.
Buổi trưa, trường tan học. Trong đám học sinh đang chen chúc nhau ra cổng, anh nhìn thấy ba cô gái . Bọn họ đang cười nói ríu rít, hình như không ai thấy anh. Khi đi ngang qua quán, bất giác Thục quay đầu nhìn vào . Phát hiện ra anh, nó vội vã quay đi và lấy tay khều Xuyến và Cúc Hương. Trong thoáng mắt, cả ba ập vào quán. Như thường lệ, Xuyến đi đầu, hùng hùng hổ hổ . Lần này chưa kịp ngồi xuống ghế, Xuyến đã bô bô :
- Chào ông anh ! Mạnh khoẻ chứ ?
Anh mỉm cười:
- Cũng bình thường.
Xuyến hừ mũi :
- Vậy hả ? Vậy mà tụi này tưởng ông anh chẳng bình thường chút nào !
Giọng lưỡi khiêu khích của Xuyến khiến anh ngạc nhiên. Nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi, nó đã "đốp" luôn:
- Ông anh biết khuyết điểm của mình rồi chứ ?
Anh ngẩn người ra:
- Khuyết điểm gì ?
Xuyến không trả lời . Nó quay qua Cúc Hương, chép miệng:
- Hóa ra ông anh của mình quên sạch mọi thứ rồi !
Cúc Hương nhún vai:
- Một trí nhớ khủng khiếp !
Xuyến bồi thêm:
- Một tinh thần vô kỷ luật...
- ... Trong một bộ quần áo láng coóng ! - Cúc Hương tiếp.