| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Hoàn Châu Cát Cát
			 
			 
			
		
		
		
			
			 Chương 1 
  
 
  
 
 
Bắc Kinh. Những năm thá»i vua Càn Long, Tá» Vy cùng a đầu Kim  Tá»a đến Bắc Kinh đã gần tháng nay và hai ngưá»i ngày nào cÅ©ng tá»›i trước cổng Tá»  Cấm Thành, đứng ở đấy chăm chú nhìn vào thành quách lá»™ng lẫy vÄ© đại này. Những  bá» tưá»ng đỠcao lá»›n, vá»›i những cánh cá»a lá»›n khép kÃn, bên ngoài là lÃnh canh áo  giáp, vÅ© khà đầy đủ canh chừng không thể lá»t. Bên trên những mái ngói đỠhình  vẩy cá hết mái này đến mái khác. Thành rất rá»™ng lá»›n. Nhiá»u lúc Vy thắc mắc Hoàng  cung là vùng đất Thánh, má»™t cấm địa, hay chỉ là má»™t thứ ảo ảnh? NÆ¡i chỉ có thể  nhìn, mà không thể đến được. Tá» Vy đứng tần ngần. Nàng biết là chẳng có cách  nào, chẳng có phương thức nào để Ä‘i vào đấy, chứ đừng nói là gặp ngưá»i mà mình  muốn tìm.  
Và như váºy, nhiệm vị nàng phải thá»±c  hiện gần như vô vá»ng. Nhưng trước đó Vy đã lỡ hứa vá»›i mẹ rồi? Khi mẹ gần nhắm  mắt, Vy đã trịnh trá»ng hứa, và cÅ©ng chÃnh vì muốn thá»±c hiện lá»i hứa đó, mà Vy đã  bán hết tài sản, nhà cá»a ở Tế Nam, để đến chốn Bắc Kinh hoa lệ này. Vy không hối  tiếc việc mình đã làm, vì lá»i hát buồn thảm, mẹ thưá»ng hát cứ vẳng mãi bên tai.   
Núi xa vá»i vợi, sông vá»i vợi.   
Sông và núi cùng xa lắc lơ...   
Mãi đợi mãi chá», chá» vá»›i đợi,   
Ngày qua ngày đợi đã má»i  mòn 
Váºy thì... Không được! Ta nhất định  phải bằng má»i giá, má»i cách để vào đó cho được!  
Lúc đó, Tá» Vy má»›i tròn mưá»i tám, cái tuổi còn quá trẻ. Nên bao  nhiêu suy nghÄ© cá»§a nàng cÅ©ng Ä‘á»u rất vô tư giản dị. Tuổi thÆ¡ cá»§a Tá» Vy lại lá»›n  lên trong vòng tay, trong tình yêu tròn đầy Vy được mẹ nuôi, mẹ dạy và rất Ãt  tiếp xúc vá»›i chung quanh, vì váºy tất cả kiến thức nàng có gần như Ä‘á»u chỉ do mẹ  truyá»n đạt, nên Tá» Vy không có được má»™t ý niệm gì vá» sá»± phức tạp cá»§a cuá»™c Ä‘á»i.  Con a đầu Kim Tá»a tuy là má»™t đứa ở trung tÃn, nhưng nó kém nàng gần má»™t tuổi, vì  váºy cÅ©ng chẳng giúp Ãch được gì. CÅ©ng chÃnh vì kiến thức cá»§a Vy Ä‘á»u có được qua  sách vở, nên Vy nghÄ© má»i sá»± việc Ä‘á»u đơn giản. Má»™t lần, tình cá» Ä‘i ngang má»™t cÆ¡  quan có tên là Thái Thưá»ng Tá»± nÆ¡i chuyên chá»§ quản lá»… bá»™ Ä‘iển chế cá»§a triá»u đình.  Là Vy nghÄ© đây, đúng là nÆ¡i cần gõ cá»a, để gặp được ngưá»i cần gặp rồi, chứ làm  sao biết được, vị quan ở cÆ¡ quan này là má»™t ông quan chẳng ra quan, ông ta tên  là Lương đại nhân. Má»™t ngưá»i gần như lúc nào cÅ©ng vắng mặt ở cá»a quan. ChÃnh vì  váºy mà mấy lần, Vy dẫn Kim Tá»a đến, xin vào Ä‘á»u được lÃnh gác cổng từ chối, nói  là Lương đại nhân bữa nay báºn việc Ä‘i vắng. Mãi đến má»™t bữa, Vy nghe nói kiệu  cá»§a Lương đại nhân hôm nay sẽ Ä‘i qua cầu Ngân ÄÃnh. Thế là nàng quyết tâm, phải  ra cháºn kiệu để thá»±c hiện ý định cá»§a mình 
ÄÆ°á»ng xá hôm đó cÅ©ng như má»i hôm rất tấp náºp. Tá» Vy cùng Kim  Tá»a đứng bên vệ đưá»ng, lóng ngóng nhìn. Trong tay nàng vẫn giữ chặt má»™t tay đãy.  Trong tay đãy đó có hai váºt mà Vy quà hÆ¡n cả sá»± sống cá»§a mình. Vì nó mà có má»™t  ngưá»i đàn bà - mẹ Vy - phải sống bên bá» hồ Äại Minh suốt Ä‘á»i hoài phà cả má»™t  thá»i xuân.  
Tá» Vy đứng đó ngóng đợi vá»›i ná»—i  bồn chồn bá»±c dá»c. Dòng ngưá»i cứ tất báºt ngược xuôi. Ai Ä‘i qua, cÅ©ng có cái Ä‘Ãch  đến có nÆ¡i chá». Còn nàng, gần như mù mịt.  
Khách qua đưá»ng, có ngưá»i đã qua rồi, vẫn quay lại nhìn hai  thầy trò Vy, vì tháºt ra Tá» Vy khá xinh, dù trang phục nam nhi bình dị không cầu  kỳ. Nhưng cái đôi mắt to vá»›i hàng mi cong vút buồn buồn, cái nước da trắng như  sữa. Cái phong cách cao quà có cả con a đầu Kim Tá»a bên cạnh nữa. Hai thầy trò  như hai đóa hoa Ä‘ang xuân. Làm sao chẳng khiến ngưá»i chú ý?  
ÄÆ°á»ng phố cứ tấp náºp, dòng ngưá»i tiếp tục trôi. Chợt cái tấp  náºp bình thưá»ng đó, như bị phá vỡ để trở thành ồn ào hÆ¡n trước. Có tiếng ngá»±a  dồn dáºp. Rồi đầu phố xuất hiện má»™t tốp kỵ mã vá»›i những lá phướng, có mấy chữ lá»›n  Tránh xa - Nghiêm chỉnh, tiếp theo sau là kiệu cá»§a cá»§a Lương Äại nhân vá»›i hai  hàng cáºn vệ hai bên. Há» Ä‘ang Ä‘i vá» hướng nàng, rầm rá»™. Äám ngá»±a đến đâu, bá»n  quan lại lá»›n tiếng hò hét:  
- Tránh ra! Tránh  ra! Không ai được cản đưá»ng Lương Äại nhân! Tránh ra!  
Tá» Vy phấn khởi, hồi há»™p vì mục tiêu sắp đạt, nàng nói nhanh  vá»›i Kim Tá»a:  
- CÆ¡ há»™i cá»§a chúng ta đến rồi  đấy! Kim Tá»a! Mi đứng đây chỠđể ta ra cản kiệu nhé!  
Tá» Vy nói xong là chen ngưá»i vào đám đông. Kim Tá»a chẳng yên  tâm chạy theo. Bá»n kỵ binh đã trá» tá»›i, vì đưá»ng phố đông ngưá»i, nên há» phải Ä‘i  cháºm lại. Tá» Vy và Kim Tá»a thừa dịp chen vào, nàng Ä‘i nhanh đến trước kiệu quan  quỳ xuống. Hai tay nâng cao chiếc đãy:  
-  Lương Äại nhân! Lương Äại nhân! Tiểu nữ có chuyện quan trá»ng, muốn thưa cùng  Lương Äại Nhân! Má»i Äại nhân xuống kiệu, dành cho tiểu nữ má»™t Ãt thá»i gian để  tiểu nữ trần tình. Lương Äại nhân! Lương Äại nhân!  
Vì kiệu bị cản đưá»ng nên dừng lại. Viên quan trong kiệu có vẻ  bá»±c dá»c:  
- Ai váºy? Sao dám cả gan cháºn kiệu  chứ? Kéo nó ra Ä‘i!  
- Xéo Ä‘i! Có chuyện gì  ngày mai đến cá»a quan mà trình!  
Bá»n quan quân  tùy tùng cÅ©ng lên tiếng. Äiá»u này làm Kim Tá»a nổi nóng, nó nói lá»›n:   
- Chúng tôi đã đến cá»a quan mấy lượt, nhưng ở  đấy cứ bảo quan không có đến làm việc. Lương Äại nhân không có mặt ở đấy. Bá»n  tôi làm sao gặp được mặt chứ?  
Một tay tùy  tùng trợn mắt:  
- Lương Äại nhân cá»§a chúng ta  ngày mai này cưới vợ cho con trai, rất báºn! Rất báºn! Suốt tháng này sẽ không làm  việc gì cả! Muốn gặp tháng sau gặp!  
Tá» Vy  nghe váºy càng lo, cô ta vừa nắm lấy kiệu, vừa nói to:  
- Lương Äại nhân! Lương Äại nhân! Nếu không có chuyện quan  trá»ng, bất đắc dÄ© lắm tôi má»›i cháºn kiệu cá»§a ngài! Tôi làm chuyện phạm thượng này  là có lý do. Xin ngưá»i hãy nhÃn chút thá»i gian, nghe lá»i tôi trình bày. Xin  ngưá»i hãy xem những váºt này...  
Vị quan trong  kiệu thò đầu ra, lớn tiếng.  
- Hừ! Cái bá»n vô  lại nào dám cản kiệu cá»§a bổn quan váºy? Mà còn lá»›n tiếng vô lá»…. Không muốn sống  nữa ư?  
Tá» Vy vừa thấy Lương Äại nhân chịu lá»™  mặt ra, đã cố gắng vùng quay lại:  
- Lương Äại  nhân! Lương Äại Nhân! Hãy nghe tôi nói, chắc chắn là ngài nghe xong sẽ không  thấy uổng công. Xin ngài hãy dành cho tôi má»™t Ãt thá»i gian, má»™t Ãt thôi!...   
Nhưng Lương Äại Nhân đã lạnh lùng phán:   
- Ai có thì giỠđể nghe chuyện của ngươi chứ?   
Và quay sang đám tùy tùng, ông ta hét:   
- Làm gì để mất thì giá» thế? Sao không "dá»n  dẹp" để kiệu vá» phá»§ sá»›m Ä‘i?  
Rồi ông ta quay  ngay vào kiệu. Kiệu được nâng lên. Äoàn ngưá»i ngá»±a lại tiếp tục hành trình. Tá»  Vy và Kim Tá»a bị đẩy ngã vào trong lỠđưá»ng. Äám đông đứng gần đấy thấy váºy, vá»™i  bước tá»›i đỡ hai ngưá»i lên. Má»™t ông lão lắc đầu, thở dài nói:  
- Có chuyện oan ức mà ra cản kiệu thì chẳng tác dụng gì đâu.  Sao không kiếm ngưá»i "lo" có phải dá»… hÆ¡n không?  
Tá» Vy được đỡ dáºy, đầu óc còn choáng váng. Kim Tá»a đứng gần  đấy, không giấu được bất bình:  
- Cái tay  Lương Äại Nhân này chỉ lo chuyện con trai cưới vợ, mà nghỉ việc cả tháng. Thế  này thì bá»n mình làm sao gặp được ông ta? Tiểu thư. Tiá»n cá»§a chúng ta ngày càng  cạn kiệt, nếu cứ thế này chắc tiêu mất. Tay Lương Äại Nhân này tháºt là vô nhân,  không dám tin? Hay là chúng ta nhá» ngưá»i khác giúp đỡ Ä‘i?  
Má»™t ngưá»i khác đứng gần đó lắc đầu nói:  
- Bá»n đại nhân trong cõi Ä‘á»i này Ä‘á»u má»™t lứa như nhau. Chẳng  có tay nào tốt đâu.  
Trong khi Tá» Vy cứ hướng  mắt theo Ä‘oàn kiệu càng lúc càng xa dần mà thất vá»ng, nàng đưa tay ra sau lưng  thăm dò bị đãy xem còn hay mất, rồi thở ra. Nhưng má»™t ý nghÄ© thoáng qua trong  đầu. Vy phá»§i phá»§i lá»›p bụi báºm trên áo, nói vá»›i Kim Tá»a:  
- Äừng sá»›m nản như váºy, Kim Tá»a! Chắc chắn là rồi ta sẽ tìm  được cách khác để gặp lại Lương Äại Nhân. Chừng nào không gặp được, ta má»›i liệu  phương thức khác.  
Và rồi như sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u  gì, Vy thÃch thú nói:  
- Nghe nói ngày mai nhà  Lương Äại Nhân tổ chức tiệc cưới phải không? Chắc hẳn là phải má»i rất nhiá»u  khách...  
Kim Tá»a chưa hiểu chá»§ nói gì, há»i:   
- Tiểu thư, cô định nói là...   
TỠVy gạt ngang:  
- Mi cứ chuẩn bị giúp ta má»™t phần quà Ä‘i, mai bá»n ta đến Lương  phá»§ ăn cưới!  
Tá» Vy nào biết, quyết định đó  cá»§a nàng, cÅ©ng quyết định luôn cả váºn mệnh. Bởi vì trong ngày lá»… cưới kia nàng  sẽ gặp má»™t ngưá»i con gái. Äứa con gái đó có tên là Tiểu Yến Tá». Tiểu Yến Tá»  chẳng phải nhân váºt lá»›n lao cá»§a thành Bắc Kinh mà chỉ là má»™t hạt cát bé xÃu  trong dòng ngưá»i đầy đặc ở kinh thành hoa lệ. Năm đó cô ta cÅ©ng vừa tròn mưá»i  tám tuổi.  
Và trong cái ngày mà Tá» Vy cháºn  kiệu cá»§a Lương Äại Nhân, thì tối hôm ấy Yến TỠđã trổ nghá» trèo tưá»ng khoét  vách. Äó là nghá» nghiệp chÃnh cá»§a cô. Lý do là mai này nhà há» Lương sẽ tổ chức  tiệc cưới. Mà như váºy thì quà cáp lá»… váºt hẳn là không nhá». Hôm nay Yến Tá» phải  đến nhà gái trước, thám thÃnh tình hình, xem đồ đạc đáng giá để đâu. Cất nÆ¡i  nào, hầu hành động, Yến Tá» nghÄ©. Gả cho Lương phá»§ hẳn phải có rất nhiá»u đồ sÃnh  lá»…? Vì váºy Yến Tá» thăm dò từng Ä‘iểm má»™t.  
Nhưng khi đến phòng cô dâu. Äá»™t nhiên Yến Tá» nghe có tiếng  khóc rất bi thảm. Yến Tá» tò mò khoét má»™t lá»— nhá» nhìn vào. Vừa dán mắt vào lá»—, cô  nàng đã giáºt mình tái mặt. Trá»i Æ¡i cô dâu Ä‘ang đứng trên ghế, thò đầu vào vòng  định treo cổ. Và Yến Tá» quên phắt ngay ý định cá»§a mình, nàng đẩy cá»a nhảy vào  phòng. Vừa chạy vá» phÃa cô dâu, vừa hét lá»›n:  
- Bá»› ngưá»i ta! Vào ngay! Vào ngay! Cô dâu Ä‘ang định treo cổ  này!  
o0o 
Hôm ấy Lương phá»§ Ä‘ang tưng bừng tổ chức tiệc cưới. Khách khứa  đông tấp náºp. Bữa đó Tá» Vy cÅ©ng có mặt, nhưng hóa trang thành má»™t thư sinh. Kim  Tá»a thì biến thành Tiểu đồng. Chuyện hóa trang này vá»›i há» khá thưá»ng xuyên nên  cÅ©ng đã quen. Mặc dù cả hai không giống con trai lắm.  
Lễ cưới tổ chức rất rầm rộ, khách đông như lễ hội, nên sự hiện  diện của thầy trò Vy, cũng không khiến ai ngỠvực.  
Giữa tiếng trống tiếng kèn nổi lên inh á»i, kiệu cô dâu được  khiêng vào sảnh đưá»ng đàng trai. Tá» Vy vẫn ẩn nhẫn chỠđợi. Äợi cô dâu chú rể  bái thiên, bái địa, bái tổ tiên rồi Ä‘i vào phòng động phòng xong má»›i tÃnh.   
Và khi nghi lá»… hoàn tất, khi Lương Äại Nhân  từ chá»— Cao ÄÆ°á»ng bước xuống, cùng cáºu con trai, mặt mày há»›n hở ra đón tiếp quan  khách. Không bá» lỡ dịp may, Vy vá»™i lẫn vào đám đông chen đến gần Lương Äại Nhân.   
- Lương Äại Nhân.  
Tá» Vy nắm lấy tay áo Lương Äại Nhân gá»i, làm ông ta ngạc  nhiên:  
- Cáºu là...  
TỠVy vội nói nhanh:  
- Dạ,  tôi há» Hạ, tên Tá» Vy, có chút chuyện làm phiá»n Äại Nhân, ngài có thể giành cho  tôi Ãt phút được không?  
- Báºn quá! Äể làm gì  chứ?  
Ngay lúc đó con trai cá»§a Lương Äại Nhân  đưa má»™t lão già đến, đẩy Tá» Vy qua má»™t bên:  
-  Cha Æ¡i! Triệu Äại Nhân đến rồi nè!  
Lương Äại  Nhân hồ hởi bước tá»›i đón khách, nhưng Vy không buông tha, Ä‘eo theo phÃa sau, nói  vá»›i má»™t chút trách móc:  
- Lương Äại Nhân, đến  cá»a quan thì không gặp, mà đến táºn nhà riêng, thì cÅ©ng không được ông tiếp,  chẳng lẽ ông không hỠđể tâm đến má»™t chút ná»—i Ä‘au cá»§a bá tánh ư?   
Lương Äại Nhân quay qua ngạc nhiên, càng ngạc  nhiên hÆ¡n khi nhìn rõ đây là cô gái giả trai.  
- Cô là con gái nhà ai mà ăn mặc kỳ cục váºy? Äi! Äi! Äi! Äi!  Äi chá»— khác chÆ¡i. Äám đàn bà con gái Ä‘á»u được đãi đằng hoa viên đằng kia. Cô cứ  sang đấy, đừng lẽo đẽo sau lưng tôi phiá»n lắm.  
- Ngài không nhá»› tôi là ai ư? Ngưá»i con gái hôm qua cháºn kiệu  ngài là tôi đấy! Hạ Tá» Vy này!  
Lương Äại Nhân  càng ngạc nhiên hÆ¡n:  
- Cái gì? Ngươi lại dám  trà trá»™n vào táºn đây à?  
Ông ta chưa kịp phản  ứng gì, thì má»™t tình huống đặc biệt xảy ra, làm không khà như đảo lá»™n cả. Ngay  lúc đó có má»™t chiếc bóng đỠchói từ đầu đến chân, phóng vá»t ra từ trong nhà. Má»i  ngưá»i nhìn kỹ bá»—ng giáºt mình. Sao  lại là cô dâu? Mà cô dâu lại chẳng đội mÅ© phụng có rèm che mặt. Cô dâu lạ hoắc  có nét mặt khá thanh tú, không trang Ä‘iểm. Trên lưng cô ta lại có má»™t chiếc bị  to, có vẻ rất nặng. Äám phụ dâu, bà mai, gia Ä‘inh... thì Ä‘uổi theo phÃa sau, há»  vừa chạy vừa hét:  
- Bắt cô ta lại! Giữ cô ta lại! Äó không phải là cô dâu mà là  má»™t kẻ trá»™m!  
Và kẻ trá»™m kia đúng là Tiểu Yến  Tá» cô ta Ä‘ang tả xung hữu đột, vừa chống trả vừa chạy. Tình cá» chạy vá» phÃa  Lương Äại Nhân và... Ầm!... Tiểu Yến TỠđã húc ngã vị quan này. Cảnh há»—n loạn  càng há»—n loạn hÆ¡n. Khách tham dá»± đổ xô đến, rồi tiếng la hét... Tá» Vy và Kim Tá»a  đứng ngẩn ra. Nhưng cảnh trước mặt cÅ©ng khá ná»±c cưá»i. Cô dâu áo Ä‘á», bị đẫy trên  lưng, nhảy tá»›i nhảy lui, đám đông thì rượt theo như chÆ¡i trò cút bắt. Äuổi mãi  mà bắt không được. Xem ra kẻ trá»™m cÅ©ng là kẻ biết nghá». Lương Äại Nhân vừa ngồi  dáºy lại bị đụng ngã xuống, ông bá»±c dá»c hét:  
-  Chuyện gì kỳ cục thế này?  
Bà mai vừa chạy  theo cô dâu, vừa hét:  
- Cô dâu mất tÃch rồi!  Cái cô này không phải cô dâu. Không phải tiểu thư nhà há» Trình, mà là kẻ cắp!  Hãy bắt giữ cô ta lại!  
Cả phòng nghẹt khách.  Chỉ đứng nhìn, đứng hét. Lương Äại Nhân thấy váºy kêu lên:  
- Cái gì? Cô dâu mất rồi ư? Làm gì có chuyện đó? Tại sao để cô  dâu đi mất?  
Bà mai đứng lại:  
- Dạ, cũng không biết nữa. Tôi vừa bước vào phòng, thấy kẻ  trộm mặc áo cô dâu đang gom lấy đồ đạc, nó đã lấy hết đồ quà giá bỠvào bị đãy  sau lưng, và phóng ra ngoài. 
Lương Äại Nhân  hét toáng lên:  
- Ngưá»i đâu! Hãy mau bắt tên  trá»™m cho ta!  
Äám gia Ä‘inh được lệnh chạy ùa  vào, gáºy gá»™c trên tay. Tiểu Yến Tá» như má»™t chú khỉ nhảy từ hướng này sang hướng  khác, đột phá vòng vây mà vẫn không thoát được. Ngưá»i lại đông quá. Bao đãy trên  lưng cá»™t miệng không chặt, nên đồ đạc trong ấy má»—i lần Tiểu Yến Tá» nhảy là rÆ¡i  vãi tứ tung. Äám thá»±c khách có cÆ¡ há»™i chen nhặt. Thế là khung cảnh càng thêm há»—n  loạn. 
Tiểu Yến Tá» nhảy đến đâu còn nhặt châu  báu trong đãy ném đến đấy, để cản đưá»ng đám gia Ä‘inh và hù dá»a:  
- Các ngươi tránh ra, đến gần là ta không nhân nhượng đâu!  Hãy  lo nhặt nữ trang đi.  
Tiểu Yến Tá» nói, Lương Äại Nhân bá»±c tức:  
- Cô dâu chắc chắn là đã bị con ăn trá»™m này bắt cóc. Bây đâu,  hãy bắt giữ nó lại, tra khảo chắc chắn sẽ ra ngay! Äứa nào bắt được có thưởng!   
Äám gia Ä‘inh được lệnh cá»§a chá»§ lại xông tá»›i,  hai bên đánh nhau. Tay trá»™m nữ này hình như cÅ©ng biết võ nghệ nên tránh đòn rất  linh hoạt, đôi lúc còn đánh trả. Nhưng rồi vì cái bao trên vai nặng quá, mà bá»n  gia Ä‘inh càng lúc càng đông nên Tiểu Yến Tá» yếu thế dần. Thấy tình hình càng lúc  càng bất tiện, Yến Tá» quyết định ngay, thế là vừa cởi chiếc bị trên lưng xuống,  mở ra ném tung tất cả, nữ trang vàng bạc ra bốn hướng rồi nói lá»›n:   
- Các ngưá»i hãy xem này, trong nhà tay Lương  tham quan này, cái già cÅ©ng có. Mà tất cả Ä‘á»u là váºt vÆ¡ vét cá»§a nhân dân. Váºy  má»i ngưá»i cứ nhặt lấy Ä‘i, ai nhặt được thứ gì là cá»§a ngưá»i đó. Hãy nhặt Ä‘i, nhặt  Ä‘i! Äừng để hắn ta góp nhặt được!  
Äám khách  đến dá»± tiệc, nhìn thấy vàng bạc châu báu tung tóe khắp nÆ¡i, không ai không động  lòng tham, lúc dầu còn ngại, sau mạnh ai nấy nhặt, còn giành giá»±t nhau nữa,  khung cảnh càng há»—n loạn. 
Tiểu Yến Tá» thừa cÆ¡  chạy vá» phÃa Tá» Vy và Kim Tá»a. Vy và Kim Tá»a chẳng có chút cảm tình gì vá»›i Lương  Äại Nhân, nên cố ý đứng che, để Tiểu Yến Tá» phá cá»a sổ chạy thoát ra ngoài, mất  dạng.  
Thấy kẻ trá»™m đã chạy trốn, Lương Äại  Nhân nổi cÆ¡n thịnh ná»™, dáºm chân hét:  
- Phản  rồi! Phản rồi! Giữa trá»i đất này sao có chuyện hoang đưá»ng thế này? Toàn lÅ© ăn  hại? Bây đâu? Còn đứng đó làm gì? Phải Ä‘uổi theo bắt cho được tên trá»™m đó cho ta  chứ!  
Äám đông trong phòng vẫn há»—n loạn. Ngưá»i  lo nhặt ngưá»i sợ liên lụy đẩy nhau bá» Ä‘i, chỉ có kẻ có bổn pháºn là Ä‘uổi theo Yến  Tá». Tá» Vy thừa cÆ¡ này nắm tay Kim Tá»a cÅ©ng bá» ra ngoài. 
Ra khá»i cổng nhà há» Lương, Tá» Vy và Kim Tá»a không hiểu sao lại  thấy lòng phÆ¡i phÆ¡i, mặc dù việc không thành. Tá» Vy nói:  
- Trong cõi Ä‘á»i này cái gì cÅ©ng có thể xảy ra cả, chuyện xảy  ra trong lá»… cưới hôm nay, ta chưa thấy bao giá»!  
- Cái tay ăn trá»™m nữ kia quả là to gan, tiếc là võ công không  thâm háºu lắm, nên phải bá» vá» tay không, tiếc tháºt! Tiếc tháºt!  
- VỠtay không còn đỡ, chỉ sợ sau này bị tóm lại đó mới là  khổ!  
Giữa lúc đó trên đưá»ng có tiếng vó ngá»±a  dồn dáºp. Hình như quan binh nhà Lương phá»§ Ä‘ang Ä‘uổi theo Tiểu Yến Tá». Má»™t tay  quan nói to:  
- Bà con bá tánh hãy tránh ra!  Tránh ra! Äừng cản đưá»ng để bá»n ta bắt trá»™m. Ở đây có ai trông thấy má»™t cô gái  mặc áo đỠkhông? Nếu ai thấy mà không chỉ hay chứa chấp khi bắt được sẽ mang tá»™i  đồng lõa. Biết chưa? Ai biết nói Ä‘i!  
Äám đông  Ä‘i dưá»ng chỉ biết lắc đầu, rồi lảng tránh Ä‘i nÆ¡i khác. Mấy tay lÃnh xuống ngá»±a  tiến tá»›i Tá» Vy và Kim Tá»a, nhìn mặt rồi khoát tay:  
- Bá»n ngươi Ä‘i Ä‘i, đứng đây cản đưá»ng làm gì? Không Ä‘i thì  đứng sang má»™t bên!  
Tá» Vy và Kim Tá»a vá»™i bước  tránh lên lá», trên lá» có má»™t cái giá» bá»™i cao. Vy Ä‘ang đứng tần ngần chợt có cảm  giác ai đó Ä‘ang kéo lấy vạt áo mình, nàng giáºt mình quay lại nhìn, và suýt kêu  lên thành tiếng. Thì ra, tay trá»™m nữ ban nãy Ä‘ang trốn trong giá»! Tiểu Yến Tá»  cÅ©ng Ä‘ang ngẩng đầu lên nhìn Tá» Vy. Cái đôi mắt to Ä‘en kia rất sáng. Vy nhìn lại  và bất giác thiện cảm ngay.  
Trong khi đám  quan quân Ä‘ang tiếp tục lục soát. Tá» Vy thấy hỠđến gần, vá»™i lanh trà ngồi lên  giá» bá»™i, rồi mở quạt ra quạt, như ngưá»i Ä‘ang đứng hóng mát ngoài đưá»ng. Äá»™i quân  đến gần hai thầy trò Tá» Vy dá» xét rồi lại bá» Ä‘i. Äợi cho tất cả đám quan binh Ä‘i  mất. Tá» Vy má»›i đứng dáºy nói:  
- Nào bá»n há» Ä‘i  cả rồi, ra Ä‘i!  
Tiểu Yến TỠđứng dáºy, vừa vò  đầu vừ lẩm bẩm:  
- Hôm nay xúi quẩy quá! Äể  cho ngưá»i ta ngồi trên đầu nãy giá», chẳng xui cÅ©ng thành xui!  
Kim Tá»a bất bình nói 
- Hừ!  Chẳng biết Ä‘iá»u tà nào cả! Nếu bá»n ta xấu không che chắn cho ngươi, thì chắc gì  ngươi đã toàn mạng vá»›i đám quan binh kia chứ?  
Tiểu Yến TỠđứng thẳng, chấp hai tay lại giễu cơt:   
- Vâng, Tiểu Yến Tá» này trong má»™t ngày, được  các ngươi cứu mạng những hai lần, nếu không biết Æ¡n thì quá báºy. Váºy thì cảm Æ¡n  hai cô. ÄÆ°á»£c rồi chứ?  
Tiểu Yến Tá»?  Tức  là con chim én nhá». Cái  tên hay tháºt! Tá» Vy tò mò há»i:  
- Thế sao ngươi lại nháºn ra bá»n ta là gái chứ?   
Tiểu Yến Tá» cưá»i nói 
- Lúc nãy ở lại tại Lương phá»§, vừa nhìn là ta biết hai ngưá»i  là gái ngay. Nếu không, tại sao ta cưá»i vá»›i ngươi? Nhưng ta khuyên các ngươi,  đừng có giả trai nữa vá»›i nước da trắng thế này, các ngưá»i có mặc thế nào cÅ©ng  đâu có giống con trai? Lần sau nếu có muốn hóa trang, trai tráng hay ông lão, bà  cụ, cứ nhá» ta, ta có tay nghá» hết biết. Thôi, hẹn gặp lại khi khác nhé! Bây giá»  ta phải Ä‘i đây. Chào!  
Tiểu Yến TỠvừa nói,  vừa vội cởi bộ áo cô dâu ra, cuộn lại thành một gói rồi khoát tay chào thầy trò  TỠVy định bỠđi. Vy tò mò:  
- Này khoan đã,  hãy nói cho ta biết, ngươi đã Ä‘em cô dâu ngưá»i ta giấu nÆ¡i nào rồi?   
Tiểu Yến Tá» cưá»i:  
- Chuyện này xin miễn tiết lộ, hãy miễn thứ cho!   
- Ngươi bắt cóc cô dâu, trá»™m cắp tiá»n cá»§a,  còn khuấy động cả đám cưới, khiến cho chuyện cưới há»i cá»§a nhà Lương phá»§ bất  thành, như váºy không phải là quá đáng ư? Chẳng lẽ ngươi chẳng biết là đã gây há»a  lá»›n? Äã phạm pháp, rất dá»… bị ngồi tù?  
- Tôi  mà làm chuyện phạm pháp à? Các ngưá»i có lầm lẫn không? Chẳng qua Tiểu Yến Tá» này  "giữa đưá»ng thấy chuyện bất bình chẳng tha" thôi. Tôi đã vì nghÄ©a mà hành động  cứu ngưá»i đó, váºy thì làm gì phạm pháp? Có phạm pháp chăng là hai cha con nhà há»  Lương kia...  
Tiểu Yến Tá» phùng mang trợn mắt  biện minh, rồi nhìn cái mặt ngÆ¡ ngác cá»§a Vy cô ta như hiểu ra, hạ thấp giá»ng:   
- À!... Chắc hai ngưá»i là ngưá»i ở nÆ¡i khác  má»›i đến đây, phải không?  
Tá» Vy gáºt đầu, Tiểu  Yến Tá» nói:  
- Váºy thì không thể trách các  ngươi được. Mấy ngươi đâu biết cha con nhà há» Lương kia há» nào có phải ngưá»i  đàng hoàng, quang minh chÃnh đại. Há» thấy con gái ngưá»i ta xinh đẹp, là bất chấp  cái chuyện ngưá»i ta đã Ä‘Ãnh hôn hay chưa, đồng ý hay không đồng ý, cứ nằng nặc  đòi cưới mà phải cưới cho bằng được. Ép nhà há» Trình phải gả ngay.   
- Làm sao ngươi biết được chuyện đó?   
- Chuyện này quả là có sá»± trùng hợp lạ lùng.  Tối hôm qua, trong má»™t phút cao hứng, ta đảo qua nhà há» Trình định kiếm má»™t mẻ  nhá», không ngá» khi đến đấy, lại gặp chuyện tày trá»i. Ngươi biết gì không? Ta gặp  cô dâu Ä‘ang đưa đầu vào dây thòng lá»ng, muốn treo cổ, nên ta phải ra tay cứu  sống và cái cô Trình tiểu thÆ¡ kia má»›i vừa khóc vừa kể cho ta biết sá»± việc. Äấy  ngươi xem, gặp chuyện như váºy Tiểu Yến Tá» này không cứu ngưá»i sao được?   
TỠVy kinh ngạc:  
- Có chuyện như váºy ư?  
- Ta  gạt ngươi để làm gì chứ? Còn bây giỠta đi được chưa?  
- Thế bây giỠTrình cô nương kia ở đâu?  
Tiểu Yến Tá» nhìn quanh, thấy chẳng có ai để ý đến câu chuyện  cá»§a hai ngưá»i, má»›i hạ thấp giá»ng tiếp:  
- Cô  ấy đã bá» Ä‘i rồi, Ä‘i ngày Ä‘i đêm, để thoát đến chá»— an toàn vá»›i ngưá»i yêu rồi.   
Vy có vẻ lo lắng:  
- Liệu cô ta có thoát được không? Nhà há» Lương chắc chắn sẽ  nghi ngá». Như váºy sẽ không buông tha, nhà há» Trình rồi sẽ gặp rắc rối!   
Tiểu Yến TỠnói ra vẻ đắc ý:  
- ChÃnh vì váºy mà bá»n này má»›i sắp xếp. Giá» này ở nhà há» Trình  chắc chắn là Ä‘ang kiện Lương phá»§. HỠđòi phải Ä‘i tìm con gái cho há». Tóm lại lẽ  phải Ä‘ang ở phÃa nhà há» Trình. Há» có thể đổ cho là Lương phá»§ đã thá»§ tiêu con gái  há», được chứ?  
TỠVy lắc đầu:  
- Ngươi đúng là làm chuyện tày trá»i. Ngươi không sợ liên lụy  ư?  
- Sợ à? Chuyện bắt tôi đâu có dá»…? Mấy  ngưá»i xem thưá»ng tôi quá. Tiểu Yến TỠđây từng nổi tiếng là vô hình, thoắt ẩn  thoắt hiện nên chẳng sợ ai, mà cÅ©ng chẳng ai giữ được ta đâu.  
Kim Tá»a cưá»i:  
- Giá» chẳng  có ai ở đây nên mặc tình mi muốn thổi phồng thế nào mà chẳng được? Äúng không?   
Tiểu Yến Tá» cưá»i theo, Tá» Vy nhìn Tiểu Yến  Tá», cô có đôi mắt dài, mày sáºm, trông ra cÅ©ng khà phách. Cô ta lại có nụ cưá»i  rất ngá»t, vá»›i hàm răng trắng Ä‘á»u. Vy không ngá» rằng má»™t nữ đạo tặc mà cÅ©ng xinh  đẹp như thế, nên sinh ra cảm tình.  
Trong khi  đó Tiểu Yến Tá» cÅ©ng ngắm Tá» Vy. Những ngưá»i thiếu nữ con nhà khuê các hẳn đại  loại như thế này. Mặc áo giả trai mà vẫn hết sức lôi cuốn, và cứ thế hai ngưá»i  nhìn nhau. Cảm  tình nhau. Nhưng Tiểu Yến Tá» chẳng còn thá»i giá» nữa. Quanh quân há» Ä‘ang lùng sục  truy nã, phải tìm chá»— lánh nạn ngay, nên Tiểu Yến Tá» liếc nhanh xuống gói áo cô  dâu cưá»i nói:  
- CÅ©ng may là còn được bá»™ áo đắt giá này, chắc bán cÅ©ng được  vài quan tiá»n, không phải vá» không. Thôi tạm biệt nhé!  
Và Tiểu Yến Tá» không chần chừ, quay ngưá»i Ä‘i ngay. Tá» Vy nhìn  theo, lạ lùng. Cái con ngưá»i mà trước đây chưa bao giá» Tá» Vy gặp. Sao há» lại  sống má»™t cách vô tư, tá»± tin như váºy? Mặc dù cuá»™c sống lúc nào cÅ©ng cáºn ká» nguy  hiểm? Bất giác Tá» Vy thấy khâm phục Tiểu Yến Tá» ngay.  
Tá» Vy đâu biết là sá»± gặp mặt đó giữa hai ngưá»i như cái duyên  tiá»n định, vì Tiểu Yến Tá» sau đó đã đóng má»™t vai trò quan trá»ng trong quãng Ä‘á»i  còn lại cá»§a nàng, Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy. Hai ngưá»i đến từ hai thế giá»›i khác nhau,  hai giai cấp khác nhau nhưng định mệnh lại trá»› trêu cứ cá»™t chặt hai ngưá»i. Phải  chăng đó là ý trá»i, để cho bao chuyện lỡ khóc lỡ cưá»i xảy ra kế  tiếp.  
 
  
  
 
  
 
 
  Tá» Vy  và Tiểu Yến Tá» gặp nhau lần thứ hai, ná»a tháng sau đó. Hôm ấy, Tá» Vy Ä‘ang ở  trạng thái chán nản. Bởi lẽ đến Bắc Kinh khá lâu rồi, mà công việc phải làm, vẫn  chưa thá»±c hiện được. Tiá»n mang theo ngưá»i càng ngày càng vÆ¡i mà mục Ä‘Ãch tìm  thân nhân vẫn xa vá»i vợi, chắc chỉ có nước quay vá» Tế Nam, tìm ai đó tá túc qua  ngày. Kim Tá»a thấy cô chá»§ nhá» cá»§a mình không vui, nên rá»§ Tá» Vy ra Thiên Kiá»u dạo  mát. Äến Thiên Kiá»u, má»›i thấy hết cái tấp náºp cá»§a thành phố Bắc Kinh. Trên phố,  quầy hàng san sát. Lụa là gấm vóc đủ loại hàng tiêu dùng thảy Ä‘á»u bắt mắt.   
Tá» Vy, Kim Tá»a lúc này vẫn cải trang trong trang phục nam.  Nhưng lưng Tá» Vy lúc nào cÅ©ng mang chiếc đãy quà hÆ¡n sinh mạng bản thân mình.  Hai ngưá»i Ä‘ang thả giá»…u trên đưá»ng phố, chợt thấy có đám đông ngưá»i tụ táºp bên  má»™t gánh SÆ¡n Äông, tiếng trống tiếng phèng la cuốn hút làm cả hai tấp vào xem.   
Thì ra đây là má»™t cuá»™c tỉ thÃ, má»™t đôi nam nữ  Ä‘ang khoa tay múa chân, gần đấy trên mặt đất, cắm má»™t lá cá» trắng chữ Ä‘en vá»›i  mấy chữ “Mãi võ lấy tiá»n chôn cha".  
Cặp nam  nữ đó trai thì mặc áo xanh, nữ mặc áo đỠrất giống con nhà võ. Há» Ä‘ang Ä‘i nhừng  đưá»ng quyá»n khá linh đông. Kim Tá»a chợt kéo nhẹ áo Vy, nói:  
- Tiểu thư nhìn xem, cái tay Tiểu Yến Tá» quáºy phá lá»… cưới cÅ©ng  có mặt kìa, đó thấy không?  
Tá» Vy nhìn qua,  phát hiện đúng là Tiểu Yến Tá» cÅ©ng Ä‘ang có mặt trong hàng khán giả và bất chợt  Tiểu Yến Tá» cÅ©ng quay lại, thế là bốn mắt gặp nhau nhưng cả hai chỉ cưá»i, rồi  tiếp tục theo dõi cặp mãi võ.  
Sau màn múa  quyá»n. Cặp mãi võ vòng tay chào khán giả, rồi ngưá»i nam, vá»›i giá»ng SÆ¡n Äông, nói  vá»›i má»i ngưá»i.  
- Tại hạ há» Liá»…u tên Thanh,  ngưá»i xứ SÆ¡n Äông. Còn đây là em gái tại hạ tên Liá»…u Hồng. Cả hai anh em theo  cha lên Bắc Kinh buôn bán. Bất ngá» tiá»n cá»§a bị mất sạch. Cha tại hạ lại ngã bệnh  qua Ä‘á»i mãi đến giá», không có tiá»n để táng má»™ cho cha. KÃnh mong quý bà con, cô  bác, rá»™ng lòng từ bi bố thà chút tiá»n để chúng tôi an táng cha già, nếu có dư  má»™t Ãt tiá»n làm lá»™ phà vá» quê, chúng tôi nguyện kết cá» ngáºm vành cảm Æ¡n quý  vị...  
Trong khi thiếu nữ có tên là Liá»…u Hồng,  nước mắt cÅ©ng ràn rụa, cầm chiếc rổ đựng tiá»n Ä‘i vòng quanh khán giả. Khi múa  võ, thì đám ngưá»i đến xem đứng bu Ä‘en nghẹt. Äến chừng xin tiá»n, thì ai cÅ©ng cho  tay vào túi, bá» Ä‘i. Tiá»n xin được chỉ lỉnh kỉnh vài đồng cắc. Tá» Vy nhìn Kim  Tá»a, xúc động nói:  
- Há» cÅ©ng là ngưá»i SÆ¡n  Äông, đồng hương cá»§a ta đấy!  
Kim Tá»a hiểu ý  Tá» Vy, lắc đầu. ÄÆ°a tay giữ chặt túi tiá»n cá»§a Tá» Vy. Ngay lúc đó Tiểu Yến Tá»  nhảy vào cuá»™c, cô nàng chụp lấy chiếc phèng la, gõ “Koong! Koong!†rồi dõng dạc  nói 
- Các vị Ä‘ang đứng đây, hãy nghe tôi nói  này! Ngưá»i xưa có câu "Ở nhà nhá» cha mẹ, ra ngoài nhá» bạn bè" Các vị là ngưá»i  Bắc Kinh, hai ngưá»i này là SÆ¡n Äông, nhưng tất cả chúng ta Ä‘á»u là ngưá»i Trung  Quốc. Hai ngưá»i này cha chết, lại không có tiá»n táng cha, vá» quê. Trá»i lúc nắng,  lúc mưa, chứ đâu có nắng hoài. Há» gặp chuyện thương tâm như váºy, tôi thấy cầm  lòng không Ä‘áºu. Tôi nghÄ© là tất cả má»i ngưá»i hẳn cÅ©ng giống tôi. Vì váºy, Tiểu  Yến Tá» này tuy cÅ©ng nghèo rá»›t mồng tÆ¡i nhưng mà...  
Rồi cô nàng móc trong túi ra mấy đồng bạc, ném vào rổ của Liễu  Hồng nói tiếp 
- Có bao nhiêu tôi góp bao  nhiêu, và nếu quà vị thấy ban nãy há» biểu diá»…n chưa đáng đồng tiá»n cá»§a quà vị,  thì tôi xin phép diá»…n thêm vài đưá»ng võ, chỉ vá»›i mục Ä‘Ãch giúp hai anh em nhà  này sá»›m trở vá» SÆ¡n Äông. Nào! Liá»…u Äại Ca, chúng ta cùng đấu Ä‘i, để các vị đây  xem rồi cho tiá»n! Nào! Má»i!  
Và Tiểu Yến Tá»  đặt phèng la xuống, bái tổ, rồi nhắm ngay ngá»±c Liá»…u Thanh thoi má»™t thoi. Liá»…u  Thanh vá»™i vã ứng chiến. Hai ngưá»i càng đánh càng hăng. Võ nghệ cá»§a Tiểu Yến Tá»  tuy không bằng Liá»…u Thanh. Nhưng có lẽ vì Liá»…u Thanh quá cảm động trước sá»± hào  hiệp cá»§a cô gái nên chỉ đỡ chứ không đánh trả. Tiểu Yến Tá» là cô gái tinh  nghịch, nên lúc đánh cứ hay pha trò. Khi thì giá»±t nón cá»§a Liá»…u Thanh, khi lại  nắm thắt lưng, lại bẹo má, làm cho Thanh lúng túng đỠmặt. Tạo nên những tràng  cưá»i nÆ¡i khán giả.  
Liá»…u Hồng thừa dịp, mang  rổ tiá»n Ä‘i khắp nÆ¡i xin tiá»n. Lúc bấy giá» thì Tá» Vy không còn dằn lòng được nữa,  nàng thò tay vào túi áo. Kim Tá»a bối rối can ngăn.  
- Tiểu Thư, tiá»n chúng ta sắp cạn rồi, mà lại sắp phải đóng  tiá»n nhà nữa...  
- Nhưng bá»n há» là ngưá»i SÆ¡n  Äông, không lẽ ta không giúp? Vả lại, muá»™i chẳng thấy Tiểu Yến Tá» còn khẳng khái  như váºy ư? Ta làm sao có thể đứng yên nhìn cho được?  
TỠVy xúc động nói. Và đặt ngay một nén bạc vào rổ của Liễu  Hồng.  
- Cái này ta cho các ngươi. Cô nương,  bá»n ta cÅ©ng cầu trá»i cho bá»n cô, sá»›m được vá» quê nhà váºy!  
Liá»…u Hồng nhìn nén bạc trong tay Vy, hình như cô bé vừa ngạc  nhiên vừa lo lắng. Cô ta là nhà cám Æ¡n, rồi vá»™i vã Ä‘i sang nÆ¡i khác. Sá»± kÃch  động cá»§a Tiểu Yến Tá», rồi sá»± khẳng khái cá»§a Vy, bắt đầu tạo tác dụng. Chỉ mấy  chốc sau, đám khách xem đã cho anh em Liá»…u Hồng đầy má»™t rổ tiá»n.   
Nhưng Tá» Vy và Kim Tá»a đâu có ngá» cái hành vi  cho tiá»n quá ná»›i tay ban nãy và chiếc túi phồng to trên lưng Vy đã khiến cho bá»n  lưu manh để ý. Thế là có má»™t gã đại hán, lẳng lặng tiến vá» phÃa hai ngưá»i, nhẹ  nhàng lấy dao ra cắt đứt hai sợi dây treo đãy trên lưng Vy, rồi ôm đãy bá» chạy.   
CÅ©ng lúc đó, Tiểu Yến Tá» và Liá»…u Thanh Ä‘ang  biểu diá»…n đến màn quyết liệt. Bây giá» hình như Liá»…u Thanh không còn nương tay  vá»›i Tiểu Yến Tá» nữa, nên khi Yến Tá» vừa tiếp cáºn thì đã bị Liá»…u Thanh chụp lấy  thắt lưng đưa cao lên, xoay hai vòng. Tiểu Yến Tá» sợ quá thét lên:   
- Ồ! Tuyệt chiêu! Tuyệt chiêu! Ta đã phục tài  rồi xin tha mạng, tha mạng!  
Äám đông đứng  chung quanh cưá»i ồ vá»— tay. Lúc Tiểu Yến Tá» bị đưa lên cao cÅ©ng là lúc Tá» Vy bị  cắt dây đãy, nên Tiểu Yến TỠđã trông thấy. Và khi tay trá»™m kia vừa lách ngưá»i  bá» chạy. Tiểu Yến Tá» cÅ©ng hét lên:  
- Kẻ cắp!  Kẻ cắp! Phải rượt bắt hắn lại!  
Liá»…u Thanh lúc  đó cÅ©ng đã trông thấy, nên đặt vá»™i Yến Tá» xuống, rồi hai ngưá»i Ä‘uổi theo. Tá» Vy  đến khi đó má»›i phát hiện túi đãy cá»§a mình bị mất, tái mặt kêu lên:   
- Trá»i Æ¡i! Chiếc túi cá»§a tôi bị mất rồi!   
Kim Tá»a kéo tay Tá» Vy:  
- Váºy ta phải Ä‘uổi theo kẻ cướp chứ!  
Và cả hai cÅ©ng chạy vá» hướng kẻ cướp vừa bá» chạy, Liá»…u Thanh,  Liá»…u Hồng, cả Tiểu Yến TỠđã chạy trước, vì váºy khi Tá» Vy và Kim Tá»a Ä‘uổi đến  má»™t con hẻm, thì đã thấy ba ngưá»i này Ä‘ang vây quanh má»™t kẻ cướp. Tiểu Yến Tá»  vừa xấn tá»›i đánh, vừa hét:  
- NÆ¡i bá»n tao Ä‘ang  biểu diá»…n võ mà mi lại dám ra tay hành động thì tháºt là quá lắm. Ngươi có Ä‘em  trả lại cái tay đãy ban nãy không?  
Liễu Thanh  thì cũng lớn tiếng:  
- Tên trá»™m này to gan  tháºt, dám trá»™m cả đồ đạc cá»§a khách ta, sá»± tháºt đáng chết!  
Gã trá»™m cắp má»™t chá»i ba đương nhiên là làm sao đánh lại, nên  chẳng mấy chốc bị Tiểu Yến Tá» chá»™p cổ:  
- Mi  muốn trá»™m cắp gì mặc kệ ngươi, nhưng phải nhìn ngưá»i, ngưá»i ta cÅ©ng là ngưá»i tha  phương, anh lấy hết cá»§a rồi làm sao ngưá»i ta quay vá» nhà? Tháºt  là thứ vô lại?  
Gã trộm cắp có vẻ bất bình:  
- Tất cả bá»n mình Ä‘á»u là dân bàng môn tả đạo cả, tại sao các  ngưá»i lưá»ng gạt ngưá»i khác được, trong khi ta không có quyá»n trá»™m chứ?   
Tiểu Yến TỠtrừng mắt:  
- Làm sao so bì? Bá»n ta để ngưá»i ta tá»± nguyện móc túi ra, còn  ngươi? Giá»±t trên tay ngưá»i ta!  
Liễu Thanh đưa  nắm tay ra:  
- Mi muốn chết ư? Sao không đưa  trả túi đồ cho ngưá»i ta Ä‘i chứ?  
Liễu Hồng  cũng xấn tới:  
- Chưa ăn đòn chưa phục ư?   
Tên trá»™m biết là chẳng thể cãi được nữa đành  háºm há»±c ném túi xách cá»§a Tá» Vy lại, rồi chạy biến vào hẻm. Tiểu Yến Tá» cầm túi  đãy lên ngắm nghÃa, Tá» Vy nói:  
- Xin cảm ơn  chư vị, nếu không có các vị đuổi theo lấy lại túi đãy, chắc tôi chẳng sống nổi  đâu!  
Tiểu Yến TỠnâng chiếc túi lên ước  lượng 
- Chuyện nghiêm trá»ng như váºy à?  Nhưng  cái gì trong này? Châu báu vàng bạc? Äâu kiểm lại xem có mất mát gì không?   
Lá»i cá»§a Tiểu Yến Tá» như má»™t nhắc nhở. Tá» Vy và Kim Tá»a vá»™i vã  nháºn túi đãy, rồi mở ra xem. Tiểu Yến Tá» cÅ©ng tò mò nhìn vào. Trong túi đãy có  đến hai lá»›p túi. Nhưng bên trong lại chẳng có gì cả ngoài má»™t bức tranh và má»™t  cây quạt tay 
TỠVy nhìn thấy còn đủ hai món,  thở dài nhẹ nhõm:  
- May quá tất cả còn đầy  đủ!  
Trong khi Tiểu Yến TỠtròn mắt ngạc  nhiên:  
- Trá»i đất! Tại sao trong bị này chẳng  có vàng bạc châu báu gì cả? Chỉ có má»™t bức tranh cÅ© rách này? Nếu sá»›m biết váºy,  ta đã không giúp ngươi rượt bắt tên cướp đó đâu, phà cả sức lá»±c!   
Kim Tá»a vá»™i giải thÃch:  
- Tại ngươi không biết, chứ những thứ này đối với tiểu thư nhà  tôi, nó còn quý hơn cả vàng bạc châu báu, quý hơn cả sinh mệnh!  
Trong khi Liá»…u Hồng cưá»i vá»›i Tá» Vy:  
- Cám Æ¡n số tiá»n lá»›n ban nãy chị đã quyên góp cho bá»n này. À  như váºy thì chuyện rượt bắt cướp, lấy lại bức há»a cho chị, coi như huá» nhé?   
Trong khi Liá»…u Thanh quay qua Tiểu Yến Tá»:   
- Xong rồi, bây giỠchúng ta quay vỠdiễn  tiếp màn kịch Mãi võ chôn cha hay là quay vỠnghỉ sớm đây?  
Äến lúc này Tá» Vy má»›i biết Tiểu Yến Tá» và hai anh em há» Liá»…u  là cùng bá»n, nàng tròn mắt:  
- Thì ra... Các  ngưá»i diá»…n cảnh mãi võ kiếm tiá»n chôn cha chỉ là giả dối ư?  
Tiểu Yến Tá» cưá»i hì hì, thản nhiên nói:  
- Äóng như tháºt váºy, phải không? Võ công tôi tuy không cao  cưá»ng, nhưng nghá» diá»…n xuất thì chẳng kém má»™t ai cả. Ngươi thấy có phục không?   
Tá» Vy nghe nói chỉ biết lắc đầu, Tiểu Yến Tá»  nhìn hai thầy trò Tá» Vy. Ôi! những con ngưá»i quá ngây thÆ¡ tháºt thà, lòng chợt  cảm thấy áy náy, lo lắng nên hào khà há»i:  
-  Các ngươi đến Bắc Kinh ở trá» nÆ¡i nào váºy? Tôi cÅ©ng rảnh đây, để tôi đưa hai  ngưá»i vá» nhà nhé?  
Quay sang anh em nhà hỠ Liễu, Tiểu Yến TỠnói:  
- Thôi hôm nay bao  nhiêu đó đủ rồi, vỠđi, một lát sẽ gặp lại!  
Lúc Tiểu Yến TỠbước vào phòng trỠcủa thầy trò TỠVy, bất  giác phải buột miệng kêu lên 
- Hai ngưá»i ở chi  phòng sang thế này? Hẳn là tốn nhiá»u tiá»n lắm hả? Giàu quá!  
TỠVy thở dài:  
- Giàu gì mà  giàu, bá»n này cÅ©ng sắp cạn tiá»n rồi đây.  
Không muốn Yến Tá» há»i quanh co, Tá» Vy nói:  
- Xin cảm ơn cô một lần nữa vì chuyện giúp ban nãy.   
- Cô cô cái gì? Gá»i tôi là Tiểu Yến TỠđược  rồi, lần trước các ngưá»i đã giúp tôi, thì tôi giúp lại, chúng ta xem như hòa  váºy. Thôi, tôi Ä‘i nhé!  
Tá» Vy gá»i lại và thành  khẩn nắm lấy tay Tiểu Yến Tá», giá»ng nhẹ nhàng.  
- Khoan, chỠđã! Tại sao phải bày trò lưá»ng gạt ngưá»i ta như  váºy? Xài đồng tiá»n đó, các bạn không thấy xấu hổ ư?  
- Xấu hổ? Cái gì mà xấu hổ? Bá»n này đã phải làm trò biểu diá»…n  cho má»i ngưá»i xem, không đáng đồng tiá»n ư?  
Tá»  Vy nghe Tiểu Yến Tá» ngụy biện, bất giác cưá»i:  
- Từ nhỠđến giá» tôi chưa bao giá» gặp được ngưá»i như các bạn,  đã lưá»ng gạt ngưá»i khác mà cứ tỉnh bÆ¡. Tôi thấy các ngưá»i đã lợi dụng sá»± động  lòng cá»§a ngưá»i khác, là không quang minh chÃnh đại. Bạn và anh em nhà há» Liá»…u,  Ä‘á»u còn trẻ, Ä‘á»u biết võ nghệ. Tại sao không làm việc lương thiện để sống chứ?   
- A. Chị là ngưá»i Hàn Lâm Há»c SÄ© cỡ nào mà  bày đặt lên mặt dạy ngưá»i chứ? Chúng tôi dá»±a vào tài nghệ mình để kiếm tiá»n thì  có gì là sai trái đâu?  
- Nhưng lừa gạt ngưá»i,  đã là sai trái rồi!  
- Váºy hai thầy trò cô đó,  suốt ngày mặc áo giả trai kia thì không phải là để gạt ngưá»i khác ư?   
Tá» Vy chá»±ng lại, không biết trả lá»i thế nào:   
- Váºy thì trên Ä‘á»i này làm gì có chuyện không  giả? Muốn làm ngưá»i tháºt thà chẳng phải dá»…. Hãy nghÄ© lại Ä‘i, từ nhỠđến lá»›n chị  có hoàn toàn nói tháºt chẳng nói dối không? Chắc  là không! Chúng ta sanh ra trong má»™t thế giá»›i lừa đảo thì chẳng nên có chuyện  tháºt thà? Chị há»c nhiá»u quá nên không thá»±c tế. Ở trên Ä‘á»i này nếu ta không gạt  ngưá»i là sẽ bị ngưá»i ta lưá»ng gạt ngay. Gạt và bị gạt, hai thứ đó tôi thấy thì  thà gạt hay hÆ¡n. Äúng không? Hì! Hì!  
Tá» Vy tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tiểu Yến Tá»:  
- á»’! Sao lại lý luáºn nhiá»u váºy? Tôi chỉ nói có má»™t câu, mà chị  lại xổ ra má»™t tràng. Lối lý luáºn cá»§a chị làm tôi càng nghe, càng tưởng mình sai.   
- Tôi chỉ muốn nói là lý thuyết là một  chuyện, mà thực tế là chuyện khác. Sách vở chẳng làm ta no bụng được đâu!   
TỠVy yên lặng nhìn Yến TỠmột lúc nói:   
- Chúng ta hai kẻ xa lạ tình cá» gặp nhau,  nhưng như có sẵn nợ duyên, bằng chứng là hai lần gặp, Ä‘á»u ở cảnh éo le. Váºy mà  chẳng hiểu sao. Tôi vá»›i Yến Tá» vẫn như có má»™t mối dây thân thiết nào đó. Tôi  thÃch cái thái độ tá»± nhiên. Tá»± tin cá»§a Yến Tá» nên chẳng có chuyện gì mà giấu,  cÅ©ng chẳng thể dá»ng dưng được. Nói tháºt, Yến TỠđừng buồn, nhưng tôi thấy cuá»™c  sống hiện tại cá»§a Yến Tá», nó có vẻ bàng môn tả đạo làm sao đấy! Sao không chá»n  má»™t cái nghá» nào khác đàng hoàng hÆ¡n?  
- Kiếm  công việc khác ư? Chị nói sao nghe dá»… dàng váºy? Äi đâu mà tìm chứ? Anh em nhà há»  Liá»…u và cả tôi cÅ©ng đã từng thá», nhưng há» có coi mình là con ngưá»i đâu? Há» chỉ  muốn mình làm nô lệ, má»™t con súc váºt để sai khiến. Tức chết Ä‘i được. Há» còn muốn  mình ăn đói, mặc rét, đày Ä‘á»a mình... sao bằng cứ ở tại Viện ngưá»i nghèo như  hiện nay, ở đó tất cả những ngưá»i không nhà không cá»a Ä‘á»u được thu nháºn, tương  trợ nhau, các ngưá»i không biết, bá»n tôi làm chuyện ban nãy cÅ©ng là để lấy tiá»n  giúp đỡ những ngưá»i đó. Như váºy thì chuyện làm cá»§a bá»n tôi nào có phải là vô đạo  đâu?  
- Bàng môn tả đạo!  
- À!... À! Bàng môn tả đạo, ta má»›i há»c được má»™t tiếng má»›i. Ta  cÅ©ng biết Ä‘iá»u ngươi và cÅ©ng có nghÄ©a là làm chuyện không tốt nhưng ta nghÄ©  chuyện múa võ để ngưá»i ta cho tiá»n là chuyện làm đứng đắn, không ép ngưá»i khác  phải đưa tiá»n mình xài thì cÅ©ng không sai lắm. Mà ngươi cÅ©ng phải biết là ngươi  có tiá»n cho ngưá»i khác, thưá»ng há» là ngưá»i có dư, há» giàu hÆ¡n vạn ngưá»i ở Viện  ngưá»i nghèo chúng tôi.  
TỠVy tò mò:   
- Ở viện ngưá»i nghèo các ngươi có bao nhiêu  ngưá»i?  
- Nhiá»u lắm, há» vừa bệnh, vừa đói.  Bệnh không có tiá»n chạy thuốc, tá»™i lắm! Má»›i tháng trước đây. ThÃm Quý cÅ©ng bị  váºy mà Ä‘i Ä‘ong rồi!  
- á»’!  
- Thôi đừng nói những chuyện đó nữa, có nói ngươi cũng không  hình dung ra được đâu!  
- ÄÆ°á»£c chứ! ÄÆ°á»£c chứ!  Tôi biết hết mà!  
- Biết cái khỉ gì? Cô có cha  có mẹ, ăn mặc đầy đủ lại có cả a hoàn phục vụ, thì làm sao biết thế nào là khổ?  Là đói? Hở tiểu thư?  
TỠVy thở ra:   
- Tôi tuy không đến độ đói khát nghèo khổ,  nhưng sau khi mẹ chết rồi, tôi phải tha phương lưu lạc đến Bắc Kinh tìm cha. Cha  thì chưa tìm thấy nhưng cứ đụng hết việc này đến việc khác, toàn chuyện bá»±c  mình, nhiá»u lúc chán nản cùng cá»±c, tôi cÅ©ng thấm thÃa thế nào là khổ chứ!   
Tiểu Yến TỠngạc nhiên:  
- Thế ư? Váºy mà ta cứ tưởng mà mi lén nhà dẫn a đầu lên Bắc  Kinh chÆ¡i, chÆ¡i đã rồi quay vá» nhà chứ?  
Tá» Vy  cưá»i Ä‘au khổ:  
- Tôi không còn nhà cá»a từ lâu  rồi, quê đâu mà vá»?  
Tiểu Yến Tá» nghi ngá» hết  nhìn Tá» Vy đến Kim Tá»a làm Kim Tá»a phải phân trần:  
- Tiểu thư cá»§a chúng tôi đến Bắc Kinh là để tìm ngưá»i thân,  trước khi rá»i Tế Nam, đã bán hết nhà cá»a ruá»™ng đất, lấy tiá»n làm lá»™ phÃ, thì còn  đâu mà quay vá». Váºy mà đến đây cả ná»a năm trá»i, chẳng tìm được gì cả. Bây giá»  tiá»n bạc đã cạn, nếu sắp tá»›i mà vẫn không tìm được cha, thì không biết sẽ sống  thế nào đây.  
Tiểu Yến TỠcó vẻ xúc động:   
- Thì ra ngươi cÅ©ng không có mẹ, lại chưa tìm  được cha. Thế này thì cÅ©ng không hÆ¡n gì, nhưng ta thì... Äến mặt mày cha mẹ ra  làm sao còn không biết. Ta sống Ä‘á»i trôi dạt ngay từ nhá»...  
TỠVy và Tiểu Yến TỠlại nhìn nhau một cách đồng  cảm. 
Tá» Vy định mở miệng nói gì đó nhưng Kim  Tá»a đứng cạnh sợ chá»§ tiết lá»™ bà máºt, vá»™i nói:  
- Chuyện tìm cha cá»§a tiểu thư tôi, không phải hoàn toàn là vô  vá»ng. Có Ä‘iá»u vì mất liên lạc đã khá lâu, nên phải gắng sức má»™t chút, chắc cÅ©ng  sắp tìm được rồi.  
Tiểu Yến TỠlàm ra vẻ hào  phóng:  
- Nếu cần gì tôi cứ nói, tôi sẵn sàng  giúp hết mình. Cái chuyện thăm dò thám thÃnh là nghá» cá»§a tôi, mặc dù Ä‘á»u bằng  cách bàng môn tả đạo cả, mấy ngưá»i nhá»› nhé tôi hiện Ä‘ang ngụ tại nhà số mưá»i hai  hẻm Äuôi Chó đưá»ng Cây Liá»…u, há»i Viện ngưá»i nghèo là ai cÅ©ng biết. Cần cứ đến  đấy tìm tôi!  
Tiểu Yến TỠnói và chìa tay ra  cho Vy:  
- Riêng vỠtên tôi, các bạn đã biết  rồi phải không? Tiểu Yến T� Còn bạn?  
Tá» Vy  cảm động, xiết chặt tay Yến Tá»:  
- Tôi hỠHạ,  tên là TỠVy.  
- Cái tên đẹp lắm, đẹp như  ngưá»i váºy.  
- Yến Tá» cÅ©ng đẹp váºy?   
Và cả hai cùng cưá»i.  
Yến Tá» và Tá» Vy tuy bối cảnh cuá»™c sống khác nhau, truyá»n thống  giáo dục cÅ©ng khác, nhưng chẳng hiểu sao tình bạn giữa hai ngưá»i lại phát sinh  chóng vánh. Và cái lạ lùng này lại là nguyên nhân tạo nên sá»± việc xảy ra sau đó.  Phải chăng đó là ý trá»i? Giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i. Sá»± huyá»n diệu lúc nào cÅ©ng có thể  dá»… xảy ra mà ta không lưá»ng trước được 
Và thế  là Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» trở thành bạn. Sá»± kết bạn này đã làm thay đổi hoàn toàn  cuá»™c Ä‘á»i cá»§a hai ngưá»i sau đó.  
Lần thứ ba, Tá»  Vy và Tiểu Yến Tá» gặp nhau là ở Viện dành cho ngưá»i nghèo hẻm Äuôi Chó. Hôm ấy,  Tá» Vy lần mò đến Viện ngưá»i nghèo, tìm thăm Tiểu Yến Tá», trước sá»± ngạc nhiên cá»§a  rất nhiá»u ngưá»i. Tiểu Yến Tá» thì vui mừng quá sức, nắm lấy tay Tá» Vy há»i:   
- Sao? Tìm không được cha nên đến tìm tôi  phải không? Muốn nhỠtôi dùng đòn Bàng môn tà đạo dể tìm dùm chứ gì?   
Kim Tá»a chen vào:  
- Không phải đâu. Tiểu thư tôi không phải đến đây nhá» cáºy, mà  là muốn phụ giúp các ngưá»i đó!  
- Cái gì?   
Tiểu Yến Tá» ngạc nhiên, Tá» Vy cưá»i và lấy  trong túi ra má»™t số tiá»n, tháºt thà nói:  
- Hôm  trước nghe nói ở đây có ngưá»i không có tiá»n ăn, không có tiá»n chữa bệnh, rất tá»™i  nghiệp nên tôi có Ä‘em đến đây má»™t Ãt để nhá» Yến Tá» gởi giúp há». 
Tiểu Yến TỠcàng ngạc nhiên hơn:  
- Hôm trước nghe nói cô cÅ©ng đã gần hết tiá»n, váºy thì tiá»n  đâu...  
Kim Tá»a lại chen vào:  
- Tiểu thư vừa mới mang đôi bông tai của bà để lại đem bán đó!   
Liễu Thanh và Liễu Hồng ngại ngùng nhìn TỠVy   
- Sao lại Ä‘em bán cả váºt ká»· niệm cá»§a mẹ cô?   
- Bởi vì để lại tôi cÅ©ng nào có dùng? Mà mang  mãi bên ngưá»i thì cÅ©ng bất tiện vô cùng, tôi cứ Ä‘i mãi nên dá»… bị kẻ trá»™m lấy  mất, vì váºy bán lấy tiá»n gá»n hÆ¡n!  
Tiểu Yến TỠ tròn mắt:  
- Tôi chưa thấy ai như chị cả, mà  tôi nghÄ© trên Ä‘á»i này chắc cÅ©ng không có ai như chị Không lẽ... Không lẽ... Chị  lại không sợ bá»n này nói dối má»™t lần nữa để gạt chị ư?  
Tá» Vy đưa mắt nhìn những ngưá»i già và trẻ con đứng ngồi đầy  trong phòng, lắc đầu nói:  
- Tôi biết là Tiểu  Yến TỠkhông nói dối với tôi lần này!  
Tiểu  Yến Tá» nghe váºy có vẻ cảm động. Cô nàng đã mồ côi cha mẹ từ lúc lá»t lòng, sá»±  sinh tồn là má»™t chuá»—i đấu tranh lá»c lừa, đã trải qua biết bao khó khăn, gian  khổ, áp bức má»›i trưởng thành. Äây là lần đầu tiên Yến TỠđược má»™t ngưá»i ở giai  cấp cao quý tin yêu, nên nắm tay Vy, vồn vã:  
- Hay là... Cô đến đây ở chung với chúng tôi đi! Có đủ chỗ cơ  mà!  
TỠVy ngần ngừ:  
- Dá»n đến đây ở à? Rồi ngá»§ ở đâu? Bất tiện không?   
- Không được ư? Hay chê ở đây bẩn thỉu, không  hợp với tư cách tiểu thư của cô?  
- Làm gì có!  Tôi đã nói với Yến TỠrồi, hiện tại hoàn cảnh tôi nào có hơn gì cô đâu? Cô còn  có nơi cư ngụ cố định, còn có bạn bè, còn tôi, chẳng có cái gì cả.   
- Váºy thì Tá» Vy còn do dá»± gì? Hãy dá»n đến  đây, nÆ¡i này tuy nghèo nhưng đất còn rá»™ng. Có thêm hai thầy trò cô cÅ©ng không  cháºt thêm bao nhiêu. Cô cÅ©ng đã từng nói là không biết đến bao giá» má»›i tìm được  cha và bây giá» nữ trang còn lại cô cÅ©ng đã bán hết như váºy ở lại khách sạn làm  sao chịu nổi? Kéo dài được bao lâu? Ngoài ra ngụ ở khách sạn cÅ©ng đâu có tốt  lành gì, khách khứa qua lại phức tạp, mà hai thầy trò lại quá tháºt thà. Coi  chừng đấy, bữa nào bị ngưá»i ta gạt bán luôn thì khổ.  
Tá» Vy nhoẻn miệng cưá»i:  
-  Bá»n này cÅ©ng đâu có ngu, làm sao để ngưá»i ta bắt Ä‘i bán chứ?  
Tiểu Yến TỠtrợn mắt:  
- Sao  lại không? Vá»›i những ngưá»i tháºt thà như các ngưá»i, làm gì cÅ©ng cả tin, thì dá»… vô  cùng. ChÃnh vì váºy mà nghe thầy trò hai ngưá»i từ Tế Nam đến Bắc Kinh bình an vô  sá»±, chẳng có chuyện gì xảy ra tôi ngạc nhiên vô cùng!  
Tá» Vy cưá»i:  
- Tại sao cô cứ  nghÄ© xấu cho má»i ngưá»i váºy. Cuá»™c Ä‘á»i nào có phải hoàn toàn Ä‘en thá»§i. Bằng chứng  là Tiểu Yến Tá» cÅ©ng có biết gì vá» tôi, mà vẫn má»i tôi đến, rồi rá»§ rê ở lại luôn,  có phải là ở đâu tình ngưá»i vẫn còn không?  
Tiểu Yến TỠlắc đầu:  
- Tôi  thì khác, tôi là loại anh hùng hào kiệt, mấy ngưá»i gặp tôi là gặp quý nhân, hên  lắm đó!  
- Váºy ư?  
Tá» Vy cưá»i há»i làm Tiểu Yến Tá» ngượng chuyển sang đỠtài khác:   
- Sao? Bây giá» mấy ngưá»i quyết định thế nào?  Có chịu dá»n đến đây ở không?  
Tá» Vy gáºt đầu:   
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải dá»n để được ở chung vá»›i  quý nhân chứ?  
Và như váºy Tá» Vy và Kim Tá»a đã  dá»n đến Viện ngưá»i nghèo ở chung vá»›i đám bần dân và kết bạn vá»›i Tiểu Yến Tá».   
o0o 
Má»™t  tháng sau, Tá» Vy và Tiểu Yến TỠđã ngụ chung nhau trong má»™t phòng cá»§a Viện dành  cho ngưá»i nghèo vô gia cư. Hai cô gái cùng mưá»i tám tuổi, nên cÅ©ng bắt chước các  báºc giang hồ đàn anh, bái thiên bái địa kết nghÄ©a làm tỉ muá»™i. Huynh đệ nhà há»  Liá»…u, Kim Tá»a và đám trẻ con mồ côi trong Viện làm chứng. Tiểu Yến Tá» quỳ trước  bàn hương án tạm láºp giữa trá»i, nhìn lên trá»i, nói to:  
- Trên có Ngá»c Hoàng Thượng Äế, dưới đất có Diêm Vương và tất  cả những ngưá»i chứng Ä‘ang sống quanh đây, xin hãy chứng giám cho Tiểu Yến Tá»  này. Bắt đầu từ hôm nay xin thá» vá»›i trá»i đất Thánh Thần nguyện cùng Hạ Tá» Vy kết  nghÄ©a tỉ muá»™i. Từ nay có ăn cùng ăn, có mặc cùng mặc, cư xá» nhau như tỉ muá»™i  ruá»™t thịt. Nếu ai phản bá»™i lá»i thá», phải chết thảm vá»›i gươm Ä‘ao, hoặc bị đám  ngá»±a phanh thây!  
Tiểu Yến TỠvái xong, quay  qua TỠVy:  
- TỠVy, bây giỠđến phiên mi đấy!   
TỠVy cũng thành khẩn bái:  
- Trên có trá»i dưới có đất, tôi Hạ Tá» Vy xin được cùng Tiểu  Yến Tá»...  
Vừa nói đến đây, Tá» Vy chợt nhá»› ra,  quay lại há»i:  
- Tiểu Yến Tá» mi há» gì váºy?   
Tiểu Yến TỠlúng túng:  
- À! À!... Lúc còn nhá», ta không có mẹ cha, được má»™t ni cô  trong chùa nhặt nuôi, và hình như sư bá đó nói là... Ta há» Giang, nhưng không  chắc chắn lắm... Vì váºy thú tháºt, ta cÅ©ng không biết mình há» gì!   
TỠVy nghe nói xúc động:  
- Thế mi năm nay bao nhiêu tuổi? Sinh  tháng nào?  
- Ta chỉ biết mình sinh năm Nhâm Tuất, năm nay mưá»i tám tuổi,  còn tháng mấy thì không nhá»›.  
- Tôi cÅ©ng sinh  năm Nhâm Tuất, ngày sinh là mùng hai tháng tám. Váºy  giữa hai ta, ai tỉ, ai muá»™i?  
Tiểu Yến TỠvội vã giành làm lớn, nói:  
- DÄ© nhiên ta phải là tỉ rồi, muá»™i sinh ngày hai tháng tám thì  ta chắc là sinh ngày má»™t tháng tám váºy.  
- Sao  lại chắc?  
- Váºy thì ta quyết định ta sinh  ngày má»™t tháng tám. ÄÆ°á»£c chưa?  
Thế là TỠVy  bái thiên bái địa, vái lại:  
- Trên có trá»i,  dưới có đất. Tôi Hạ Tá» Vy và Tiểu Yến Tá», cảm thấy tâm đầu ý hợp nên xin kết  nghÄ©a tỉ muá»™i. Bắt đầu từ đây, có phước cùng hưởng, có nạn cùng chia, bất luáºn  số mệnh cá»§a má»—i ngưá»i thế nào, phúc há»a ra sao cÅ©ng không bá» nhau! Lá»i thá» này  chung cho hai ngưá»i, xin thánh thần chứng giám.  
Tá» Vy khấn xong, Tiểu Yến Tá» cÅ©ng quỳ xuống và hai ngưá»i cùng  lạy. Lá»… kết nghÄ©a kết thúc, Tá» Vy nhẹ nhàng nói vá»›i Tiểu Yến Tá»:   
- Tiểu Yến Tá» bây giá» chúng ta đã là tỉ muá»™i  rồi thì từ đây vá» sau, nếu có ai há»i chị há» gì thì đừng có bảo là không biết, mà  hãy nói là mình há» Hạ, cùng há» vá»›i muá»™i nhé!  
Tiểu Yến Tá» cảm động rÆ¡i nước mắt, riu rÃu nói:   
- Há» Hạ ư? Tuyệt vá»i! Hoa Tá» Vy cá»§a mùa hạ!  Cánh én nhá» cÅ©ng cá»§a mùa hạ. Hay quá! Từ đây ta đã có há» rồi.  Ta  há» Hạ! Sinh ngày má»™t tháng tám năm Nhâm Tuất, và ta cÅ©ng có ngưá»i thân, đó là  muá»™i!  
Hai cô gái ứa lệ nhìn nhau, lòng ngáºp đầy tình cảm. Những  ngưá»i đứng quanh cÅ©ng thấy vui lây.  
Sau khi  kết nghÄ©a tỉ muá»™i. Tá» Vy xem Yến Tá» như tỉ ruá»™t cá»§a mình, nên không còn giấu gì  cả. Nàng Ä‘em hết chuyện bà máºt Ä‘á»i mình ra kể lại cho Tiểu Yến Tá» nghe. Tá» Vy  đặt chiếc bị - Váºt bất ly thân cá»§a mình - lên bàn. Trong đó có má»™t bức há»a thá»§y  mạc vá»›i hình mấy cánh sen trong mưa, và má»™t cây quạt giấy. Bức há»a được đặt tên  là Yên VÅ© Äồ và bắt đầu nói:  
- Tiểu Yến Tá»  nghe này. Äây là cả má»™t sá»± bà máºt. Tỉ có nhìn thấy bài thÆ¡ đỠtrên quạt không?  Äể muá»™i Ä‘á»c to lên cho tỉ nghe nhé.  
Và Tá» Vy  cháºm rãi Ä‘á»c từng chữ má»™t:  
Sau mưa, sen Ä‘á»ng  châu trên lá 
Nắng ấm ban mai rạng bóng  thành 
Cảnh Äại Minh Hồ sao quá  đẹp 
Äỉnh Thái Nhạc như nhuá»™m sắc  thần 
Tiểu Yến TỠcầm quạt lên tẩn mẩn nhìn.  Nhưng vì không biết chữ nên nào hiểu gì cả. Chỉ biết lắc đầu nói:   
- Chịu thua! Với bức tranh này tôi còn có thể  biết được vẽ cánh hoa sen này. Còn chữ viết ư? Bó tay!  
TỠVy sợ Yến TỠngượng nên nói:  
- Biết hay không biết không thành vấn Ä‘á». Tỉ chỉ cần hiểu là  cây quạt và bức tranh này là di váºt cá»§a cha muá»™i để lại. Tranh và thÆ¡ trên quạt  là nét bút cá»§a cha vẽ tặng mẹ, ám chỉ tên mẹ. Vì mẹ muá»™i tên là Hạ VÅ© Hà tức là  cánh hoa sen trong mưa.  
Tá» Vy nói rồi chỉ  hàng chữ dưới góc bức tranh Ä‘á»c tiếp 
- “Tân  Dáºu niên Thu, bên bá» hồ Äại Minh, vẽ trong lúc mưa gió mịt mù" PhÃa dưới lại có  hàng chữ “Bảo Lịch vẽ - Tháng mưá»i năm Tân Dáºuâ€, rồi má»™t dấu ấn to vá»›i bốn chữ  Trưá»ng Xuân cư sÄ© 
Tiểu Yến Tá» ngồi chăm chú  lắng nghe, chăm chú nhìn nhưng nhìn mãi mà vẫn không hiểu gì, cô nàng không chịu  kém, nên cố lẩm bẩm cho thuá»™c Ä‘iá»u Vy nói:  
-  Thì ra đây là bút tÃch cá»§a cha muá»™i, ông ấy tên là Bảo Lịch ư?  
- Suỵt! Nói nhỠmột chút!  
Tiểu Yến TỠngạc nhiên:  
-  Làm gì ra vẻ bà máºt váºy? Muá»™i vá»›i cha muá»™i chỉ thất lac nhau thôi chứ đâu có gì?  Mà thất lạc bao lâu rồi?  
- Muá»™i chưa há» nhìn  thấy mặt cha, mà muá»™i nghÄ© cha muá»™i cÅ©ng không biết là trên cõi Ä‘á»i này có má»™t  đứa con như muá»™i nữa.  
-  Sao lạ váºy? Chẳng lẽ ba và mẹ muá»™i vừa cưới nhau đã xa nhau?  
- Cha và mẹ muội cũng chưa cưới nhau!  
- á»’!... Váºy thì... Váºy thì... Không lẽ cha và mẹ muá»™i... lén  lút ăn ở vá»›i nhau?  
- CÅ©ng không hẳn như váºy.  Lúc bấy giỠông và bà ngoại muá»™i Ä‘á»u biết rõ chuyện đó. Muá»™i nghÄ© há» cÅ©ng ngầm  chấp nháºn. Äiá»u đó quả là hi hữu, vì ngoại muá»™i lúc đó là má»™t tú tài ở Tế Nam.  Nghe nói lần ấy, để tránh mưa, cha muá»™i má»›i vào nhà, lúc đầu chỉ định ở má»™t  chút, nhưng rồi gặp mẹ muá»™i, thế là má»™t chút đó biến thành mấy tháng trá»i. Sau  đó cha muá»™i quay vá» Bắc Kinh, trước khi Ä‘i đã hứa vá»›i mẹ, là chỉ trong vòng ba  tháng, sẽ cho ngưá»i đến rước mẹ Ä‘oàn tụ. Nhưng lá»i hứa cá»§a cha vì má»™t lý do gì  đó không thá»±c hiện, và sau đó có lẽ là ngưá»i đã quên bẵng mẹ muá»™i.   
Tiểu Yến TỠnghe nói bất bình:   
- Sao vô lý váºy? Äá»i con gái bao giá» cÅ©ng  nhiá»u thiệt thòi. Äàn ông là chúa phụ bạc. Thế còn ngoại muá»™i? Ông ấy chẳng cho  ngưá»i Ä‘i tìm ư?  
- Ngoại muá»™i là ngưá»i tÃnh  khà cao ngạo nên gặp chuyện xấu hổ như váºy, đã uất ức mà chết, bà muá»™i thuá»™c  hạng tùng phu chẳng dám ý kiến gì, mấy năm sau đó cÅ©ng qua Ä‘á»i. Mẹ muá»™i thì vì  không chồng mà có con, xấu hổ đâu dám tiếp xúc vá»›i ai, thui thá»§i nuôi con.  Mãi  đến lúc sắp qua Ä‘á»i, má»›i hé lá»™ bà máºt thân thế cho muá»™i biết, và bảo phải lên  Bắc Kinh tìm cha.  
Tiểu Yến TỠcàng nghe, càng bất bình:  
- Thôi bá» Ä‘i! Vá»›i má»™t ngưá»i cha như váºy, muá»™i còn Ä‘i tìm làm  gì? Nếu ông ấy là ngưá»i có tình nghÄ©a thì đâu có để mẹ con muá»™i sống má»™t cuá»™c  Ä‘á»i láºn Ä‘áºn tai tiếng như váºy? Mưá»i tám năm bá» mặc, không má»™t lá»i há»i thăm, chăm  sóc. Như váºy thì... Äâu phải ngưá»i tốt? Äâu phải biết mấy cái chữ, làm được mấy  bài thÆ¡, vẽ được tranh là ghê gá»›m lắm đâu? Muá»™i hãy suy nghÄ© kỹ Ä‘i. Ngưá»i cha  như váºy không thể tha thứ được, vì váºy không nên nói đến chuyện Ä‘i tìm. Tại sao  chẳng coi như chẳng có ông ta trên cõi Ä‘á»i này Ä‘i?  
TỠVy buồn bã nói:  
- Nhưng  mà mẹ muá»™i rất yêu cha, lúc gần chết còn dặn dò mãi, là muá»™i phải Ä‘i tìm cha, và  khi gặp há»i ngưá»i xem có còn nhá»› Hạ VÅ© Hà bên bá» hồ Äại Minh không?   
- Mẹ muá»™i rõ tháºt là khá» khạo. ÄÆ°Æ¡ng nhiên là  ông ta không nhá»›. Vì nếu nhá»›, thì sao lâu nay không quay vá»? Tỉ nghÄ© cái Ä‘iá»u  đó, muá»™i không cần há»i. Tóm lại là cả muá»™i lẫn tỉ Ä‘á»u có số khổ, váºy là cái há»  Hạ cá»§a muá»™i là há» mẹ chứ không phải há» chả Và cha muá»™i há» gì chắc muá»™i cÅ©ng  không biết?  
Tá» Vy lẳng lặng nhìn Tiểu Yến Tá»,  má»™t lúc sau má»›i nói:  
- Làm sao muá»™i không  biết? Ông ấy há» là Ãi Tân Giác La.  
Tiểu Yến  Tá» giáºt mình:  
- Cái gì? Ãi Tân Giác La ư? Như  váºy ông ấy không phải là ngưá»i Hán mà là ngưá»i Mãn. Thế thì hẳn thuá»™c vào hoàng  tá»™c. Vua hay thân vương váºy?  
TỠVy chỉ vào  cái tên trên bức tranh:  
- Tỉ có biết hai chữ  Bảo Lịch trên đây có nghÄ©a gì không? Bảo ở đây là Bảo Thân Vương còn Lịch là  Hoằng Lịch. Chắc tỉ cÅ©ng biết hoàng đế hiện nay cá»§a chúng ta có tên Hoằng Lịch  và lúc chưa lên ngôi ngưá»i là Bảo Thân Vương.  
Tiểu Yến TỠcàng ngạc nhiên hơn:  
- Cái gì? muội nói cái gì?  
- Äúng váºy, nếu lá»i cá»§a mẹ muá»™i là tháºt, nếu những thứ này  cÅ©ng là tháºt thì... cha muá»™i chẳng phải ai khác mà phải là đương kim hoàng  thượng thôi!  
Tiểu Yến Tá» giáºt mình cầm cây  quạt lên xem, lúng túng thế nào lại để nó rÆ¡i xuống đất. Tá» Vy vá»™i cúi xuống  nhặt lên phá»§i lấy phá»§i để.  
- Trá»i đất! Váºy  là... Váºy là... Tôi đã... Äã cùng công chúa kết nghÄ©a tỉ muá»™i, tôi... tôi...   
Tiểu Yến TỠkêu lên. Làm TỠVy phải ngăn lại:   
- Muá»™i van tỉ... Van tỉ... Äừng nói lá»›n...  ngưá»i khác nghe được không tốt.  
Tiểu Yến TỠ vẫn còn ngơ ngác. không tin:  
- Váºy thì...  không lẽ... cha muá»™i lại làm lá»›n như váºy? Và lần trước muá»™i muốn gặp Lương Äại  Nhân, chẳng qua chỉ vì muốn gặp mặt hoàng thượng ư?  
Tá» Vy gáºt đầu:  
- Vâng,  nhưng sau đó muội biết được hắn chỉ là một tham quan, nên không tìm gặp hắn nữa.   
- Nhưng mà... Nhưng mà... Không có ai dẫn  đưá»ng làm sao muá»™i vào cung được? Làm sao để gặp Hoàng thượng chứ?   
- CÅ©ng chÃnh vì váºy mà muá»™i Ä‘ang bế tắc đây.  Nếu được là má»™t con chim én nhá», hẳn là muá»™i vào được trong hoàng cung rồi!   
Tiểu Yến TỠnghe nói nghĩ ngợi:   
- Nếu muội không vào cung vua được, thì chỉ  còn nước chỠông ấy đi ra ngoài...  
TỠVy nghe  nói, mắt chợt sáng lên:  
- Hoàng thượng thưá»ng  hay ra ngoài lắm ư! Ông ấy hay Ä‘i lắm ư?  
Tiểu  Yến TỠnói 
- Khá»i nói, ông ta là vị vua thÃch  ra ngoài du ngoạn nhất!  
TỠVy nhìn Tiểu Yến  TỠmặt mày rạng rỡ hẳn.  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 |