Doanh Tuyết xem ra rất bình tĩnh, rất an  nhàn. Nàng đang vẽ tranh. Nàng vẽ phác một nhân vật. Đấy là một chàng trai rất  gầy, gương mặt xương xương, đôi mắt rất sâu sắc, rất lạnh lùng và khó hiểu.  Chàng con trai  nầy là ai? Nó có thể... mang một ý nghĩa đặc biệt gì chăng? Chàng lẩm bẩm, không  biết phải nói gì: 
        - Doanh Tuyết...  
        Nàng không ngửa mặt  lên: 
        - Ngồi chơi một chốc, tôi sắp vẽ xong  rồi! 
        Chàng im lặng bên cạnh, cố gắng giữ lòng  can đảm của mình, nhưng chàng cảm thấy thật khó chịu. Một lúc lâu sau, có lẽ  chừng một tiếng đồng hồ thì nàng vẽ xong. Chàng cố giữ giọng tự  nhiên: 
        - Vẽ đẹp quá! Sống lắm nhất là đôi mắt.  Ai vậy? 
        Nàng lơ đễnh: 
        - Một người bạn. 
 Chàng buồn  hiu: 
        - Là bạn? 
        Nàng đáp tự nhiên: 
        - Người bạn thân, nhưng đã lâu rồi không  gặp. 
        Chàng hỏi: 
        - Sao không nghe cô nhắc  đến? 
        Nàng tươi cười: 
        - Những chuyện tôi không nhắc đến còn  nhiều lắm. 
        Nàng vào phòng rửa tay, năm phút sau thì  trở ra. Chàng không dám nhìn nàng: 
        - Tôi rất hối hận... về việc xảy ra hôm  trước. 
        Nàng khoác tay: 
        - Thôi đừng nhắc  nữa. 
        Chàng nói: 
        - Tôi biết cô vẫn còn  giận. 
        Nàng nhún vai: 
        - Tôi hết giận lâu rồi. Chẳng phải anh  cố ý mà. 
        Chàng mừng rỡ: 
        - Cô đã tha thứ cho  tôi? 
        Nàng đáp: 
        - Không phải vấn đề tha thứ mà là tôi đã  quên rồi. 
        Chàng sửng sốt. Quên rồi? Đấy là nghĩa  gì? Chàng hỏi: 
        - Tôi không hiểu, Doanh  Tuyết! 
        Nàng hỏi lại  chàng: 
        - Đối với một việc vô nghĩa thì mình nhớ  để làm gì? 
        Lòng chàng càng buồn  thêm: 
        - Không có ý  nghĩa? 
        Nàng nhìn thẳng vào  chàng: 
        - Anh không nhận là nó vô nghĩa  sao? 
        - Tôi!...  
        Nàng rất bình  thản: 
        - Tôi còn nhớ anh đã nói, giao thiệp với  bạn gái nên biết dừng lại đúng lúc. 
        - Tôi có... nói những lời  đó. 
        - Anh còn bảo khi sắp xảy ra cái nguy  hiểm về tình yêu, thì anh sẽ vung kiếm chặt đứt sợi dây tình ái  đó. 
        Chàng gật đầu: 
        - Tôi có nói. 
 Nàng  nghiêm trang: 
        - Nếu vậy, thì  đây chính là lúc anh cần phải hành động. 
        - Nhưng tôi  cũng có nói... nếu tôi gặp một cô gái làm cho tôi xiêu lòng thì...   
        Nàng ngắt lời  với giọng quả quyết: 
        - Người đó  không phải là tôi. Tôi không phải là cô gái làm cho anh xiêu  lòng. 
        Giọng nói của  chàng cứng rắn hơn: 
        - Doanh Tuyết,  cảm giác của riêng tôi cô làm sao biết được? 
        Nàng cười, nói  một câu nhiều ngụ ý: 
        - Tôi có thể  đoán được. Hơn nữạ... tình cảm nếu có xảy ra, thì cần phải là một thứ tình cảm  song phương, phải không? 
        Chàng nhìn  nàng chăm chú. Song phương? Chàng  hỏi: 
        - Ý cô muốn nói  gì...? 
 Nàng  nghiêm trang: 
 - Chúng ta là bạn. Chỉ là bạn  mà thôi. Tôi chẳng hề yêu anh! 
        - Doanh Tuyết!...  
        - Yêu không phải là một chuyện giản dị.  Tôi chưa có kinh nghiệm, nhưng tôi có thể đoán biết. Tôi không thể nào yêu anh  được. 
        Mặt chàng thiểu  não: 
        - Tôi không hiểu! 
        Mối tình đầu tiên trong đời chàng đã gặp  trở ngại. 
        Nàng vẫn nghiêm  trang: 
        - Rồi anh sẽ hiểu. Chúng ta hoàn toàn  không thích hợp với nhau đâu. 
 Chàng cố  cãi: 
        - Tình yêu không nên có điều kiện, càng  không nên nói thích hợp hay không. 
        Nàng gật đầu: 
        - Tôi hiểu! Nhưng tôi không yêu anh. Tôi  chỉ xem anh như là người anh ruột, hay người em ruột vậy! 
        - Doanh Tuyết!...  
        - Tôi tuy nhỏ hơn anh, nhưng về mặt ấy  tôi rất lý trí. Lời nói nào của tôi cũng đều chân thành  cả. 
        Chàng mỉm cười đau  đớn: 
        - Nếu vậy... tôi không có tí hy vọng  nào? 
        Nàng đáp: 
        - Đừng quá bi quan như thế. Anh còn  nhiều bạn gái và có thể quen biết với nhiều người khác  nữa. 
        - Nhưng... họ nào phải là  cô! 
        Nàng cười: 
        - Chẳng ngờ anh còn non nớt hơn tôi nữa.  Sự sáng suốt của anh trước kia đâu rồi? 
        Chàng cười đau  đớn: 
        - Đứng trước mặt ái tình, thì không còn  làm sao vung kiếm được. 
        Nàng an ủi: 
        - Đừng nên kẹt trong sự đau khổ đó.  Ngoài tình yêu chúng ta hãy còn tình bạn. 
        Chàng lắc đầu: 
        - Cô tưởng từ đây tôi còn mặt mũi nào  đến gặp cô sao? 
        Nàng kêu lên: 
        - Anh đâu phải là con người tầm thường  quá vậy? Anh thế nào rồi Bồi Bồi? 
        Nàng đã cự tuyệt chàng. Nàng thẳng thắn  cự tuyệt mối tình của chàng. Mặc dù chàng là người vui vẻ tự nhiên, nhưng trong  lòng cũng không tra’nh khỏi sự khó chịu. Con người là thế, dù có vui vẻ tự nhiên  tới đâu cũng không tránh khỏi cái thường tình đó. Riêng nàng chẳng hề thấy ái  ngại, vì nàng nhận rằng thái độ của mình là đúng. Một khi không thích thì phải  nói thẳng ra, kẻo sau này lại gặp rắc rối lớn, có thể đưa đến cả đôi bên đều bị  khổ như nhau. Vấn đề cảm tình không thể vướng víu, để rồi làm hại cho người và  cho chính mình phải không?  
        Sau bữa cơm tối nàng hối hả mặc vào một  chiếc áo bông dày rồi bước ra cửa. Ban đêm đạp xe ngoài trời thật lạnh, nếu  không mặc áo bông dày nàng không chịu nổi sức lạnh buốt của mùa đông. Nhất là từ  bấy lâu nay nàng vẫn thích mặc theo cái "mốt" nửa đông nửa tây. Nó có một cái  đẹp độc đáo. Hôm nay đến sớm, nàng bèn chọn một chỗ ngồi thích hợp hơn. Mới ngồi  xuống xong, thì đã thấy một chàng con trai tới ngồi cạnh nàng. Người con trai  này rất lạnh lùng, rất cô độc, thái độ thản nhiên như chung quanh chẳng có ai:  một thái độ rất lạ lùng. Tuổi chàng lớn lắm là 18 thôi, đôi môi mím chặt, trông  có vẻ rất bướng. Trước đây nàng không hề trông thấy chàng, vậy có lẽ là một học  sinh mới. Chàng ném quyển sách xuống bàn thực mạnh, rồi chễm chệ ngồi xuống. Cặp  chân dài của chàng duỗi thẳng đến gần Doanh Tuyết một cách không ngại ngùng. Đây  là một chàng trai rất hiếm có. Doanh Tuyết ngoảnh mặt nhìn. Đấy là cái nhìn tự  nhiên, không có ý gì, nhưng nàng đã bị hấp dẫn bởi y phục của chàng đang  mặc. 
        Chàng ăn mặc thật bảnh bao. Bên ngoài  khoác một chiếc áo lạnh ngắn, loại phi công Mỹ mặc trong thời kỳ chiến tranh Hàn  Quốc, một bề đỏ tươi và một bề làm thẩm. Chàng mặc chiếc quần cao bồi ủi thẳng  nếp, thật vừa vặn, thảo nào chàng ngồi xuống là phải giũi thẳng chân  ra! 
        Doanh Tuyết chưa bao giờ thấy chàng con  trai nào mặc kẻng và oai như vậy. Những chàng trai ngày nay thường thích mặc  những y phục có nét đẹp như con gái, nhưng chàng trai nầy thì đặc biệt khác mẫu  mực, rất có ý vị. 
        Thầy đã đến lớp, không còn thì giờ để  nàng nghĩ ngợi lung tung nữa. Hai giờ học trôi qua thật nhanh. Doanh Tuyết đã  ghi chú đầy ba trang giấy, những lời giản thích của thầy. Đấy là những vấn đề  sau này tới kỳ thi vào đại học nàng rất cần đến. Thầy bước ra khỏi lớp. Nàng thu  xếp bút tập và đứng lên. Nhưng đôi chân dài của chàng con trai bên cạnh vẫn cản  trước mặt nàng. Nàng nhìn chàng đang ngồi yên với dáng điệu lười biếng. Tập vở  của chàng không viết lấy một chữ, chỉ có những hình vẽ lung tung: nào máy bay,  tàu thủy, xe đua, gái khỏa thân và còn nhiều tranh theo phái ấn tượng mà nàng  xem không hiểu. Suốt trong hai giờ học chàng con trai nầy chỉ ngồi đây để vẽ  những hình ảnh đó? Chàng ta đã lãng phí tiền bạc của mẹ cha  quá! 
        Doanh Tuyết lên  tiếng: 
        - Xin anh rút chân cho tôi ra, được  không? 
        Chàng trai như chẳng nghe lời nàng nói,  chậm rãi thu xếp sách vở, rồi lại chậm rãi đốt một điếu thuốc lá. Chừng ấy chàng  ta mới thong thả thu chân lại, đứng lên. Nếu là người khác thì có lẽ đã tức giận  lắm rồi, vì chàng ta thật đáng ghét, thái độ ngạo mạn như dưới mắt không người.  Nhưng Doanh Tuyết thì không làm vậy. Nàng đứng ngắm một cách bình thản. Nàng  trông thấy chàng ngênh ngang bước đi như một tên cao bồi, như một gã híp pi.  Nàng bất giác mỉm cười. Chàng con trai nầy rất đặc biệt, có thể làm bạn  được. 
        Trở lại lớp học lần sau, chàng trai lạnh  lùng và ngạo mạn ấy cũng ngồi bên cạnh Doanh Tuyết. Chàng vẫn mặc chiếc áo phi  công ngắn, vẫn mặc quần cao bồi ủi thẳng nếp và bó sát mình. Chàng có vẻ kẻng và  oai ghê! Doanh Tuyết không gợi chuyện trước với chàng, vì một người con trai  quái lạ như chàng có thể nói lơ, không thèm trả lời câu hỏi của nàng. Nàng không  muốn mình bị ngượng ngịu trong trường hợp đó. Riêng chàng ta thì không bao giờ  ngó thẳng vào ai và cũng dường như không bao giờ muốn mở miệng nói gì. Thật ra  chàng hãy còn quá nhỏ, chưa đến mười tám tuổi. Có thể chàng còn nhỏ tuổi hơn  Doanh Tuyết. 
        Mặc dù vào lớp học chàng không chăm chú  nghe giảng bài, chỉ lo vẽ tranh vào vở, nhưng chàng không bao giờ vắng mặt.  Chàng chỉ đến lớp ngồi chơi, không hiểu có mục đích gì? Doanh Tuyết càng lúc  càng cảm thấy quái lạ, nàng muốn tìm hiểu về chàng. Nàng là một cô gái, luôn cảm  thấy hứng thú đối với việc khác thường, kể cả đối với con người. Một hôm sau giờ  tan học bỗng trời đổ mưa. Mưa rất to, dù muốn dầm mưa ra về cũng không được.  Những học sinh nầy không quen biết nhau lắm, nên cũng không ai chuyện trò, chỉ  ngồi buồn bã một mình. Doanh Tuyết ngồi yên một chỗ nhìn ra cửa sổ. Trận mưa  không hiểu sẽ kéo dài đến bao lâu? 
        Chàng trai ấy vẫn chưa về, vẫn duỗi  thẳng cặp chân dài gầm đầu lo vẻ ngoệch ngoạc trên vở. Chàng chẳng hề ngước mặt  nhìn lên. Độ nửa tiếng đồng hồ sau, cơn mưa đã dịu, nhưng chưa tạnh hẳn... Một  số học sinh đã dầm mưa ra về. Doanh Tuyết dời mắt khỏi cửa sổ. Nàng muốn ra về  như họ. Nàng đứng lên, lại trông thấy cặp giò dài đang cản trước mặt. Nàng nhún  vai, định bước ngang qua như mọi ngày, thì chẳng ngờ chàng trai lạ lùng đó đang  nhìn thẳng vào nàng. 
        Doanh Tuyết rất thích chiếc áo phi công  của chàng ta mặc, nên liền buột miệng hỏi: 
        - Nầy, chiếc áo của anh mặc trông oai  ghê, cho tôi mượn mặc thử đi. 
        Ánh mắt của chàng trai thoáng hiện vẻ  ngạc nhiên. Lời nói của Doanh Tuyết thật bất ngờ đối với chàng. Nhưng chỉ một  vài giây đồng hồ sau, chàng ta chẳng cần nghĩ ngợi, cởi chiếc áo ra trao cho  nàng. Giờ đây lại tới phiên nàng sửng sốt. Nàng không hiểu tại sao mọi việc lại  xảy ra như vầy? Nhờ nàng là người rất tự nhiên, nên đã bình tĩnh cầm lấy chiếc  áo, rồi cởi chiếc áo bông của nàng đang khoác ra, xỏ chiếc áo phi công vào mặc  thử. Chiếc áo thật vừa vặn, không rộng và xem thật oai. Nàng thành  thật: 
        - Còn chiếc quần cao bồi của anh nữa.  Tôi cũng muốn mặc thử! 
        Nàng không nghĩ gì đến đôi bên là gái  trai. Chàng bèn đứng dậy: 
        - Để tôi cởi cho cô  thử. 
        Giọng của chàng cứng rắn lạnh lùng. Nàng  chợt nhớ đây là lớp học, một nơi công cộng, vậy đâu tiện bảo chàng cởi quần cao  bồi ra cho nàng mặc thử? Đấy là hành động thái quá. Nàng vội  ngăn: 
        - Không! Không cần. Dịp sau anh mang  theo một chiếc cho tôi mượn. 
        Chàng ngồi trở xuống, mỉm một nụ cười  rất ngây thơ. Chàng rất ngây thơ chăng? 
        - Tôi có cả tá thứ quần cao bồi  này. 
        Nàng thè lưỡi: 
        - Cả tá? Đều là hàng ngoại quốc  cả. 
        Chàng đáp: 
        - Chị tôi ở Mỹ gởi về cho  tôi. 
        Doanh Tuyết tưởng chàng không bao giờ mở  miệng, thế mà chàng nói chuyện với nàng thật vui, quả là một việc bất ngờ. Nàng  lại hỏi: 
        - Chiếc áo ngắn nầy cũng  vậy? 
        Chàng đáp: 
        - Không! Tôi hỏi mua lại với một người  phi công Mỹ đấy. 
        Nàng khen thật  tình: 
        - Chiếc áo nầy thật  oai! 
        Chàng đáp lơ đễnh: 
        - Cô thích thì lấy đi. Tôi sẽ tìm chiếc  khác. 
        Nàng lắc đầu: 
        - Tôi mặc coi kỳ lắm, vậy để anh mặc đi.  Tôi chỉ muốn mặc thử thôi. Chàng nhìn nàng: 
        - Cô đặc biệt quá! 
        Nàng cười: 
        - Anh mới đặc biệt. Mỗi ngày vào lớp học  anh làm gì? 
        Chàng đáp: 
        - Ông già bắt buộc  tôi. 
        Nàng không hiểu: 
        - Ông già? 
        Chàng cắt nghĩa: 
        - Ba tôi! 
        Nàng thông cảm: 
        - Ồ... khổ quá vậy? Bị bắt buộc phải tới  đây! Thế nhưng anh không bao giờ vắng mặt. 
        Chàng cười rất ngây  thơ: 
        - Không cúp cua  được! 
        - Tại sao? Anh luôn bị theo  dõi? 
        Chàng đáp: 
        - Gần như vậy, chờ chốc nữa rồi cô sẽ  thấy. 
        Nàng hỏi: 
        - Xem chừng anh không thích học. Anh  không thích thi vào đại học sao? 
         Chàng vung nắm tay: 
        - Tôi chỉ thích đánh  lộn. 
        Nàng không ngạc  nhiên: 
        - Đánh lộn? Một ý thích rất đặc biệt!  Dáng điệu của chàng đúng là một gã cao bồi. 
        Chàng lấy làm lạ: 
        - Cô không sợ sao? 
        Nàng hỏi lại: 
        -  Tại sao phải sợ? Lúc tôi nhỏ, tôi cũng từng đánh lộn. 
        - Bây giờ còn đánh  không? 
        Nàng lắc đầu: 
        - Không! Bây giờ lớn  rồi! 
        Chàng bỗng nói: 
        - Tôi còn thích chạy xe thực  nhanh. 
        Nàng hỏi: 
        - Như các tay đua nổi tiếng? Thật là  thích thú! 
        Chàng tỏ ra thích thú  hơn: 
        - Cô thích không? Để có dịp tôi mời cô  cùng ngồi xe với tôi một lần. 
        Thì ra bên trong nét mặt lạnh lùng và  kiêu ngạo của chàng chỉ là cái tánh trẻ con, non nớt. Nàng thành  thật: 
        -  Hứa thì nhớ nhé! 
        Chàng hỏi: 
        - Cô gọi là Châu Doanh  Tuyết? 
        Nàng lấy làm lạ: 
        - Sao anh biết? 
        Chàng thu xếp sách  vở: 
        - Tôi nghe thầy gọi tên  cô. 
        Nàng hỏi: 
        - Thế còn anh? 
        Chàng suy nghĩ giây lát, nói với giọng  trẻ con: 
        - Cô cứ gọi tôi là B.B. được rồi. Các  bạn đều gọi tôi như thế. 
        Nàng cười: 
        - B. B.? Có phải tên cô đào xi nê gợi  cảm của Pháp không? 
        Chàng nghiêm nghị: 
        - Không! Đấy là Big Boy! Đại nam  nhi! 
        Nàng lại cười: 
        - Được tôi gọi anh là Big Boy vậy.  Nghe hay  ghê! 
        Hai người cùng ra về. Doanh Tuyết thấy  bên vệ đường chực sẵn một chiếc xe hơi bóng loáng, màu đen. Nàng không biết hiệu  xe, nhưng biết đây là loại xe đắt tiền. Người tài xế nhảy xuống mở cửa cho Big  Boy. Chàng liếc nhìn Doanh Tuyết rồi bước vào xe. Hằng ngày có xe đưa xe đón,  vậy có lẽ đấy là sự theo dõi như chàng đã nói. 
        Từ đấy về sau Doanh Tuyết và Big Boy  thường gặp gỡ trò chuyện với nhau. Nàng khích lệ chàng học, và lần lần chàng bỏ  được tánh lười biếng. Bắt đầu nghe giảng bài và làm bài. Chàng tiến bộ thật  nhanh. 
        Đến kỳ thi, Big Boy đã đủ điểm trung  bình. Chàng mừng rỡ bảo người tài xế mang giấy thi về cho cha chàng, một phú  thương xem. Còn chàng dẫn Doanh Tuyết đến một nhà hàng để ăn và khiêu vũ gọi là  đền ơn. Doanh Tuyết bằng lòng và hai người đã đến vũ trường. Nơi đây Big Boy gặp  một cô gái tên gọi là Ma ri. Sau khi tiếng nhạc nổ lên Big Boy mời Doanh Tuyết  ra nhảy, nhưng nàng từ chối. Thế là Big Boy và Ma ri đứng lên cùng bước theo  điệu nhạc. Doanh Tuyết khẽ gật đầu. Hai người họ xem ra rất xứng đôi. Big Boy  thật xứng với một cô gái xinh đẹp như MaRi. Nàng thường chúc lành cho họ. Nàng  ngồi lại bàn ăn sandwich và uống nước trái cây. Con người của nàng là thể. Chỉ  cần người khác được vui vẻ là nàng thấy vui, còn chính mình không quan trọng.  Nàng vừa để ly xuống, bỗng nhận thấy có người đang đứng trước mặt. Trời! Có  chàng trai nào lại dám mời một cô gái mặc quần cao bồi như nàng bước ra khiêu  vũ? Nàng ngửa mặt nhìn thì sửng sốt ngay! Có đâu lại gặp gỡ bất ngờ như  vậy? 
      
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 |