Chàng trai ấy có đôi mắt lạnh lùng,sâu  sắc và khó hiểu. Có thân hình gầy cao, có khuôn mặt xương xương với những đường  nét độc đáo của một con người nghệ thuật.
        - Chàng!... Chàng!...  
        Chàng hỏi:
        - Cô có phải là Châu Doanh Tuyết đấy  không?
        Ồ! Chàng biết tên của nàng. Vậy chắc  chắn là... chàng rồi!
        Nàng kêu khẽ:
        - Anh Bạch!
        Nàng không dám chớp mắt. Nàng không dám  tin mọi việc trước mắt nàng là sự thật. Nàng sợ chớp mắt thì chàng sẽ biến đi  mất. Chàng nắm tay nàng dìu ra sàng nhảy:
        - Phải rồi. Cô đúng là Châu Doanh Tuyết.  Sao cô lại đến đây? Ai dẫn cô đến  đây?
 Nàng đáp:
        - Big Boy! Anh ấy mời tôi đến  đây.
        Nàng phải cố gắng lắm mới đè nén được  tâm trạng xúc động của mình. Chàng rất ngạc nhiên:
        - Big Boy hả? Cô quen với cậu ấy  sao?
        Nàng lần lần cảm thấy bình tĩnh trở  lại:
        - Tôi và anh ấy học chung lớp kèm. Hôm  nay anh ấy đến đây để khao tôi, vì anh ấy vừa thi đủ điểm trung bình. Chàng lắc  đầu:
        - Cậu ta thi đủ điểm, thật lạ! Chắc là  cô khích lệ cậu ta phải không?
        Nàng không nhìn  nhận:
        - Chính do anh ấy cố  gắng.
        Chàng gật đầu rất tự  tin:
 - Tôi biết là nhờ ở cô. Cậu Big Boy  ấy tôi hiểu rõ lắm mà.
        Nàng chau mày:
        - Anh xem chàng ta như một cậu  bé?
        Dưới mắt chàng, Big Boy chỉ là một cậu  bé sao? Chàng tươi cười:
        - Tôi và chị cậu ta là bạn học cùng lớp,  vậy lẽ tất nhiên cậu ta là một cậu bé.
        Thái độ của chàng hôm nay khác hơn đêm  giáng sinh. Xem chàng có vẻ vui hơn nhiều. Nàng ngó chăm chú  chàng:
        - Không ngờ hôm nay lại gặp anh ở  đây!
        Chàng ngó quanh:
 - Thế hả? Còn Big Boy  đâu?
        Nàng đáp:
        - Đang khiêu vũ với Ma ri kia  kìa.
        Chàng lại chay  mày:
 - Khiêu vũ với Ma ri? Tại sao cậu ta  lại bỏ rơi cô bạn gái ở đây để đi khiêu vũ với một cô gái  khác?
        Nàng cười:
        - Tôi không phải là bạn gái của chàng ta  đâu. Tôi là chị.  Tôi lớn hơn chàng ta!
        Đôi mày của chàng lơi  ra:
        - Ồ! Thế hả?
        Nàng đáp:
        - Anh có thể hỏi chàng ta thì biết  rõ.
        Hai người vừa lặng im một chốc, bỗng  chàng hỏi:
        - Vừa rồi bước đến trước mặt cô, mà tôi  chưa chắc đúng là cô. Tôi lại sợ cô không nhận ra tôi, phập phồng ghê! Nàng  không dám tin:
        - Phập phồng?
        Chàng nói nghiêm  trang:
        - Đừng hoài nghi  tôi.
        Nàng hỏi:
        - Tôi lấy làm lạ, vì sao anh có mặt ở  đây?
        Hai người không ai nhắc đến chuyện hôm  đêm giáng sinh. Chàng đáp:
        - Tại sao hả? Ở đây là nhà của  tôi!
        Nàng lắc đầu:
        - Anh có phải là con của bạn ba anh Big  Boy không?
        Chàng đáp:
        - Đừng tìm hiểu quá xa như vậy. Tôi là  Bạch!
        Nàng lại cười:
        - Tôi biết. Tôi còn biết anh là trợ giáo  của trường đại học mỹ thuật. Anh có vẽ một bức tranh nhan đề là "chiến tranh"  đưa ra triễn lãm. Đôi mắt chàng chăm chú nhìn nàng:
        - Cô còn biết gì  nữa?
        Nàng nhún vai:
        - Không còn biết gì nữa  hết!
        Chàng hỏi:
        - Cô tìm hiểu về  tôi?
        Nàng lắc đầu:
        - Không! Từ trước tới nay tôi không tìm  hiểu về ai hết.Tôi có một người bạn, ngẫu nhiên được xem cuộc triển lãm của anh.  Chàng lẩm bẩm:
 - Té ra... là  thế.
        Chàng là một người con trai hơi bất bình  thường. Nhưng... Doanh Tuyết không nói ra được tại sao mình thích chàng. Thích  là thích thế thôi, còn lý do gì để nói nữa? Nàng hỏi:
        - Anh có nhiều bí mật, sợ người ta biết  lắm hả?
        Chàng vội vàng  đáp:
        - Những việc không có, thì tôi có quyền  bảo vệ tôi.
        - Có ai làm anh khổ  đâu?
        Chàng chau mày:
        - Doanh Tuyết, lối nói chuyện của cô hôm  nay khác với lần trước nhiều lắm.
        Nàng cố ý hỏi:
         - Lần trước? Anh còn nhớ lần  trước sao?
        Giọng nói của chàng trở thành êm  ái:
        - Tại sao không nhớ? Lần trước chúng ta  đã có cầu nguyện, phải không?
        Tâm linh của Doanh Tuyết đang bị rung  động. Lần trước chàng còn nhớ rõ tất cả, thế tại sao chàng ra đi mà không nói  một lời cáo từ? Chắc có lý do gì. Nàng nói:
        - Lần trước... sau khi cầu nguyện thì  không còn gặp lại anh nữa.
        Nàng ngó chăm chú chàng. Nàng muốn biết  rõ từng nét tình cảm trên khuôn mặt chàng. Chàng đáp:
        -  Tôi... tôi rời đi. Tôi đi về!
        Nàng hỏi thêm:
        - Tại sao vậy?
        Giọng chàng buồn  buồn:
        - Tôi... tôi chạy trốn một việc. Tôi  chạy trốn chính tôi!
        Nàng lắc đầu:
        - Tôi không hiểu! Chạy trốn? Tại sao  vậy?
        Chàng bỗng nắm chặt tay nàng, làm nàng  cảm thấy đau:
        - Tôi tin là cô biết. Cô chắc chắn biết  được.
        Tiếng nhạc dứt, nhưng chàng chưa buông  tay nàng ra, cũng như lần trước, chàng nói:
        - Chúng ta sẽ nhảy tiếp. Tôi sẽ không để  cho ai mời cô.
        Nàng hỏi:
        - Nhảy tiếp cho đến khi anh bỏ  trốn?
        Đôi mắt chàng như đang có những nét mâu  thuẫn.
        - Không!
        Big Boy dẫn Ma Ri bước tới, nhìn thấy họ  lấy làm lạ. Big Boy nói:
        - Hai người... quen  nhau?
        Bạch nói nhanh:
        - Chúng tôi là  bạn.
        Big Boy không tin:
        - Tại sao Doanh Tuyết không có  nói?
        Doanh Tuyết đáp:
        - Chẳng phải vừa rồi tôi có hỏi chủ nhân  ở đây là ai đấy sao? 
        Big Boy nói với giọng trẻ  con:
        - Ồ! Như vậy thì hay quá. Anh Bạch lo  tiếp đón chị Doanh Tuyết, còn tôi... 
        Doanh Tuyết nhìn qua Ma ri tươi  cười:
        - Cứ an tâm, tôi chẳng cần ai tiếp đón  cả. Chỉ cần anh nhớ đúng 12 giờ là được rồi.
        Big Boy dẫn Ma ri bước  đi:
        - Không quên đâu!
        Bạch hỏi:
        - Cái gì 12 giờ?
        Nàng đáp:
        - Big Boy có nhắn nói lại với cha anh ấy  đúng 12 giờ thì về nhà.
        Chàng nói:
        - Xem vậy là cậu Big Boy thay đổi tính  nết rồi.
        Nàng cười:
        - Chờ khi cậu ta thi vào đại học thì anh  sẽ càng ngạc nhiên.
        Chàng chăm chú nhìn nàng một lúc, bỗng  dẫn nàng rời khỏi sân nhảy. Chàng nói:
        - Tôi có món nầy cho cô  xem!
        Nàng hỏi:
        - Món gì?
        Chàng không đáp, dẫn nàng bước vào căn  phòng tối mờ. Nàng đang băn khoăn thì ánh đèn bật sáng. Nàng giụi mắt vì không  quen với ánh sáng mạnh. Nàng trông thấy mình đang đứng giữa gian phòng trang trí  thật hoàn hảo. Đây là phòng vẽ tranh, đồ đạc có hơi bừa bãi. Trên đất, trên  tường, trên giá vẽ đều là tranh. Có tranh dầu, tranh màu nước, tranh đan thanh.  Có những bức vẽ theo phái cổ điển, có những bức vẽ theo ấn tượng và có những bức  vẻ theo tranh Trung Hoa. Đề tài gồm có nhân vật, phong cảnh. Có những bức nàng  không hiểu ý nghĩa là gì.
        Đây đều là tranh của Bạch chăng? Nàng  kinh ngạc:
        - Nhiều quá! Tranh của anh vẽ đấy  hả?
        Chàng lắc đầu chỉ lên giá vẽ, nơi có một  bức tranh dầu chưa vẽ xong:
        - Tôi muốn cô xem bức  nầy.
        Doanh Tuyết sửng  sốt:
        - Đây là... 
        Bức tranh ấy là một cô gái đang cười,  rất duyên dáng tự nhiên. Trời! Đây không phải là nàng sao? Bạch cũng vẽ một bức  chân dung nàng, giống như nàng đã vẽ một bức họa chân dung chàng! Đây là... bộc  lộ cái gì? Hai người có một tâm trạng giống nhau. Phải chăng? Nàng nói không nên  lời. Nàng chỉ cảm thấy tình cảm dâng lên, một thứ tình cảm làm cho đôi mắt nàng  cay cay. Chàng siết vai nàng:
        - Doanh Tuyết!
        - Đây là... một bức chân dung của  tôi!
        Chàng nói dịu  dàng:
        - Vừa ý không?
        Nàng lắc đầu:
        - Tôi không ngờ! Tôi... không  hiểu!
        Chàng buông vai nàng  ra:
        - Để tôi giải  thích.
        Nàng hỏi:
        - Giải thích cái  gì?
        Thật ra trong lòng nàng đã hiểu tất cả,  nhưng nàng muốn chính miệng chàng nói lên. Chàng nhìn  nàng:
        - Tôi không tin chuyện một đôi trai gái  vừa trông thấy nhau đã yêu nhau tha thiết... 
        Nàng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào  hai tia mắt của chàng. Chàng nói tiếp:
        - Tôi không còn là đứa trẻ nữa. Nếu tôi  làm một việc gì, tôi phải chịu trách nhiệm, phải không?
        Nàng vẫn im lặng. Chàng  nói:
        - Cô tuổi còn nhỏ, nhưng tôi nhận thấy  sự khôn lớn ở đôi mắt cô. Cô bình thản, tươi vui, tự nhiên, khác hẳn với những  cô gái khác.
        Nàng đáp:
        - Mỗi cô gái đều có tính nết  riêng.
        Chàng lắc đầu:
        - Chớ nói đến tính nết, có lắm cô gái  ngay cả một vài chữ cũng không biết ý nghĩa, tầm thường  quá.
        - Nhưng... đêm hôm ấy anh rời đi một  cách bất ngờ.
        Nàng kéo chàng trở về vấn đề chính.  Chàng đáp:
        - Phải, tôi không thể làm những việc gì  mà tôi không chắc thành công.
        Nàng hỏi lại:
        - Anh có thể từ đôi mắt tôi nhận biết  được nhiều vấn đề, thế tại sao... lại bảo là không chắc thành  công?
        Chàng xoa đôi tay:
        - Có thể là tôi ngốc, mà cũng có thể là  tôi tự mâu thuẩn. Chính tôi cũng không thể giải thích được. Tôi sợ... làm trò  cười!
        - Anh không nên đánh giá thấp  anh.
        Nàng ám chỉ một cách mãnh liệt. Chàng có  vẻ xúc động:
        - Tôi biết. Đêm nay gặp lại cô thì tôi  đã biết là đêm ấy... tôi ngốc quá. Tôi không nên rời đi mới  phải.
        Nàng nói khẽ:
        - Tôi vẫn chờ anh mãi cho tới khi buổi  khiêu vũ giải tán.
        Chàng lắc đầu thật  mạnh:
        - Tôi... tôi phải nói gì đây? Tôi thật  có lỗi, không thể... tha thứ được.
        - Không! Tôi cảm thấy đêm hôm ấy... anh  đã cho tôi một niềm ký ức có chỗ thiếu sót, nhưng thật tốt đẹp. Cái đẹp thiếu  sót càng gây nên những ấn tượng sâu sắc hơn cái đẹp hoàn  toàn!
        - Cô muốn nói...?
        Nàng quả quyết:
        -  Tôi không bao giờ trách anh. Tôi chưa bao giờ trách anh  cả.
        Chàng ôm nàng:
        - Em, Doanh Tuyết!
        Nàng nói:
        - Em đã biết anh là trợ giáo đường kỹ  thuật từ lâu, nhưng em không dám đi tìm anh, vì chính em cũng... thiếu lòng  tin!
         Chàng  hỏi:
        - Còn bây giờ thì  sao?
        Nàng đáp thật dịu  dàng:
        - Xem xong bức tranh nầy, em đã có lòng  tin. Em biết đây là sự thật chớ không phải ảo tưởng.
        - Em Doanh Tuyết!...  
        Nàng hỏi:
        - Có nhiều việc... đã an bài sẵn trong  định mệnh. Anh tin thế không?
        Chàng gật đầu:
        - Như em bỗng xuất hiện nơi đây trong  đêm nay. Anh tin!
        Đôi mắt chàng thành trong sáng, êm ái,  không còn khó hiểu nữa. Nàng đã hiểu chàng. Bỗng nàng nói:
        - Em cũng có một bức tranh, để sau giờ  tan học ngày mai em đem đến cho anh xem!
        Dựa đầu vào ngực chàng, nàng cảm thấy  thật ấm áp, thật vui. Chàng ngơ ngác:
        - Tranh? Anh biết rồi, đấy là tranh của  anh!
        Nàng ngửa mặt nhìn  chàng:
        - Anh đoán thể hả?
        Chàng quả quyết:
        - Không cần đoán, chắc chắn là chân dung  anh!
        Nàng mỉm cười:
        - Bỗng nhiên anh lại có một niềm tin như  thế?
        Chàng vỗ nhẹ vào lưng  nàng:
        - Hiện giờ em đang ở trong lòng anh rồi  mà, phải không?
         Nàng hít một hơi dài: Nàng đang cố hít thật dài nguồn không khí hạnh  phúc. Nàng nói:
        - Cái ký ức về cái đẹp thiếu sót bỗng  trở thành cái đẹp hoàn toàn trong đêm nay. Nếu đêm nay em không đến đây thì  sao?
        Chàng nói rất tự  tin:
        - Rồi chúng mình sẽ có ngày gặp lại  nhau. Anh tin rằng em sẽ thi được vào trường đại học mỹ  thuật.
        Nàng lại hỏi:
        - Nếu thi không đậu thì  sao?
        Chàng mỉm cười bí  mật:
        - Em quên mất một việc rồi à? Khi tiếng  chuông giáng sinh vừa ngân vang, chúng ta đã cùng cầu  nguyện.
        Đôi mắt nàng bừng  sáng:
        - Thế nào?
        Chàng hỏi:
        - Em cầu nguyện  gì?
        Nàng lắc đầu:
        - Anh nói trước!
        Chàng cũng lắc  đầu:
        - Không! Em nói  trước!
        Nàng đề nghị:
         - Chúng mình hãy viết lên  giấy, rồi đưa cho nhau xem một lượt nhé?
        Chàng tìm giấy bút. Hai người quay lưng  mạnh ai nấy viết rồi mới trao cho nhau xem. Thì ra cả hai đều viết sáu chữ:  "Nguyện sống bên nhau mãi mãi"!