Tịnh nháºn được lá thư cá»§a Kono, má»™t ngưá»i bạn thân thiết:
Trá»i sang đông, Lầu ThÃnh Triá»u bá» trống vì không ai chịu nổi lạnh và buồn. Nếu bạn muốn hứng gió biển cắt da, nghe tiếng sóng phá giấc ngá»§ trưa và chấp nháºn cái cảnh buồn lê thê đó thì cứ dá»n đến ở. Bạn có toà n quyá»n xá» dụng biệt thá»± ấỵ
Lá thư cá»§a Kono, chá»§ biệt thá»± gởi đến Tịnh và o lúc tôi Ä‘ang bệnh. Bác sÄ© không hiểu tôi mắc chứng bệnh gì, chỉ bảo rằng hình như bị bịnh tương tư. Tuy không mấy trầm trá»ng nhưng tôi má»—i lúc má»™t tiá»u tụy, xanh xaá» Tịnh cầm thÆ¡ tìm đến tôi, đưa tôi xem rồi há»i:
- Äi đến bá» biển ở nghe em.
Tôi há»i:
- Em đi với ai bây gi�
- Vá»›i anh.
- Vá»›i anh?
Tôi nhìn Tịnh không mấy tin tưởng. Nhưng rồi, cái vẻ rất tá»± nhiên đó đã là m tôi tin rằng Tịnh không đùạ Trong khi tôi còn phân vân thì Tịnh nắm tay tôi há»i:
- Không phải từ lâu em muốn tìm má»™t chá»— thanh tịnh như thế để nghỉ ngÆ¡i saá» Äây là dịp may hiếm có, bá» qua rất uổng. Lầu ThÃnh Triá»u anh đã Ä‘i rồi, nÆ¡i đây thôi khá»i chê. Anh đưa em đến đó tÄ©nh dưỡng má»™t thá»i gian thì còn gì nhất bằng.
Tôi ngáºp ngừng:
- Nhưng mà , anh là m sao đi được? Lúc nà o anh cũng bù đầu trong công ty, bỠđi như thế là m sao ổn?
Tịnh cưá»i, nụ cưá»i đượm vẻ buồn mà tôi chẳng hiểu nổi lý dá»
Công ty à ? Mặc kệ nó chứ. Con ngưá»i đâu phải suốt Ä‘á»i để công việc cá»™t chân đâụ Có là m việc thì có hưởng thụ. Má»›i hai mươi tuổi, anh đã phải quần quáºt trong công việc mãi cho đến nay là bốn mươi tuổị Hai mươi năm, không rảnh lấy má»™t giá» lại nói váºy không ngạc nhiên lắm saá» Tôi vẫn còn do dá»±:
- Nhưng mà ... nhưng mà ... còn những vấn đỠkhác nữả
Tịnh không tránh né:
- Em muốn nói đến Tú Di à ? Anh sẽ viện lý do vá»›i Di là đi công việc bên Nháºt. Mà , bà đâu có để ý việc nà ỵ Suốt ngà y lo bà i bạc còn đâu thì giá» nghÄ© chuyện khác.
Tôi vẫn tưởng là mình mơ:
- Nhưng mà ...
Tịnh bưng mặt tôi:
- Em lúc nà o cÅ©ng chỉ có “nhưng mà â€. Mưá»i năm rồi, vẫn giữ mãi chữ “nhưng mà †ấỵ
Mưá»i mấy năm rồi ! Từ ngà y quen Tịnh đến nay đã mưá»i năm. Thuở ấy cha bảo tôi phải gá»i Tịnh bằng chú:
- Thưa chú Tịnh đi con.
Chú Tịnh, chú của cháu đấy saỠTôi thở dà i, Tịnh lay mạnh tay tôi:
- Em Ä‘ang nghÄ© gì váºá»· Thu xếp hà nh ly, ngà y mai Ä‘i liá»n nhé?
Tôi giáºt mình:
- Ngà y maỉ Tháºt thế sao anh?
- DÄ© nhiên là tháºt. Tiểu Viên, em không tin anh saá» Có bao giá» anh hứa cuá»™i vá»›i em đâủ
- Nhưng mà ...
- Lại nhưng mà nữa! Gá»i con Châu lên giúp em thu xếp hà nh lý nhé. Sáng mai chÃn giá», anh đưa xe đến đón em.
Tôi lo lắng:
- Nhưng mà , anh không thu xếp công việc trước đã saá» Vả lại, anh và chiếc xe biệt dạng cùng má»™t lúc thì là m sao tránh khá»i sá»± nghi ngá»?
Tịnh cúi nâng cằm tôi lên và nhìn thẳng và o mặt:
- Em đừng lo nghÄ© vẩn vÆ¡ gì hết. Hãy chuẩn bị để thá»±c hiện giấc mÆ¡ mà mấy năm trước đây chúng mình đã từng ao ước. Lầu ThÃnh Triá»u sẽ chứa đầy má»™ng đẹp cá»§a hai đứạ
Máu trong ngưá»i tôi bá»—ng tăng váºn tốc. HÆ¡i thở gấp rút - Lầu ThÃnh Triá»u, bãi biển và Tịnh. Những thứ nà y sẽ trở thà nh sá»± tháºt vá»›i tôi saá» Và chỉ mình tôi vá»›i Tịnh, không có công việc cá»§a Tịnh, vợ Tịnh hay những báºn rá»™n khác cá»§a Tịnh tháºt à ? Nhá»› lại ngà y nà o tôi từng mÆ¡ ước:
- Em không mong gì hÆ¡n là chiếm được anh trong ba ngà ỵ Ba ngà y đó, anh không má»™t tà báºn rá»™n nà o vì vợ, vì công việc là m ăn mà tất cả cho em. Cho em từng giây từng phút thì có chết Ä‘i nữa, em cÅ©ng mãn nguyện.
Nghe nói thế, Tịnh cho tôi là con bé khùng chuyên nói nhảm. Thì bây giá», Tịnh Ä‘em đến sá»± tháºt cá»§a sá»± mong má»i đó saá»
- Em lại nghĩ gì nữả
Tôi ngáºp ngừng:
- Anh... anh định ở vá»›i em mấy ngà y váºá»·
- Suốt mùa đông nà ỵ
Tôi nÃn thở. Tịnh lo lắng:
- Sao váºy em?
- Anh muốn dụ dỗ em phải không?
Tịnh ôm đầu tôi sát và o ngá»±c. Hà nh động nà y giống khi tôi còn nhá» Tịnh vẫn thưá»ng hay là m như váºá»µ
- Viên à , anh nà o có dụ dá»— em. Cưng cá»§a anh mà ai nỡ dụ dá»—? Em cứ khéo nói báºy không hà !
Bây giá», tôi má»›i bắt đầu tin tưởng má»i việc sẽ thà nh sá»± tháºt. Tôi lo cho công việc là m ăn cá»§a Tịnh:
- Thế thì, công việc cá»§a anh ai lá»
- Giao cho Koná»
- Anh đã chuẩn bị xong rồi saá»
- Chỉ còn chỠem thôị
Tôi bước vá»™i xuống giưá»ng, Ä‘i lấy valise, Tịnh nhanh tay cản:
- Em đừng là m, để con Châu đến lo chỠBệnh của em chưa bớt cơ mà !
Tôi nhướng mà y cưá»i:
- Bây giá», em đã hết bệnh rồi !
Chiếc xe còn cách biển không xa, tôi bắt đầu nghe mùi mặn cá»§a biển, mùi cát ẩm và khà đá. Tôi không ngá»›t thở hÃt mạnh và nhìn láo liên đông tâỵ Thấy váºy, Tịnh quay đầu lại há»i:
- Em Ä‘ang là m gì váºá»·
- Em ngá»i mùi biển.
Tịnh cưá»i:
- Ngá»i được gì chưả
- Mùi thơm hay hôỉ
- Mặn quá anh à . Ngay cả mùi rau câu em cÅ©ng ngá»i được nữạ
- Chắc em ngá»i được cả mùi cá ông nữả Mùi biển mặn, em đã ngá»i bằng mÅ©i hay dùng lưỡi nếm?
- Anh nà y, ai mà nếm được cách xa thế. Em ngá»i thấy chứ bá»™.
- Chúng mình còn cách biển những năm cây số, mÅ©i em sao nhạy cảm quá váºá»·
Tịnh nhìn tôi hÃp mắt cưá»á»‹ Chiếc xe suýt nữa lao đầu và o má»™t cây lá»›n là m Tịnh thất sắc, vá»™i bẻ tay lái rồi chăm chú nhìn vá» trước.
Lầu ThÃnh Triá»u nằm trên má»™t ngá»n đồi gần biển, dưới chân đồi có garage lá»›n tháºt kiên cố. Cất xe xong, Tịnh kéo tay tôi thụt lùi và i bước chỉ lên đỉnh đồi:
- Em xem, đó là lầu ThÃnh Triá»á»¥
Nhìn theo hướng tay cá»§a Tịnh, trên đồi, má»™t biệt thá»± mà u trắng chìm trong lá»›p sương má» giống như món đồ thợ mã cá»§a con nÃt. Sóng từng đợt lá»›n ấp và o bá», trà n trên đá tạo nên những tiếng gà o thét rùng rợn. Gió biển mạnh đến ná»—i muốn giá»±t chiếc khăn choà ng trên cổ tôi vứt xuống cát. Tôi hÃt mạnh má»™t hÆ¡i:
- Cảnh nà y giống trong bà i “Trưá»ng Háºn Ca†đã tả: Trên bá» biển có ngá»n núi tiên, sương má» giăng khắp lối, lâu đà i lá»™ng lẫy đủ mà ụ Trong lâu đà i ấy có nhiá»u tiên nữ... ThÃnh Triá»u chỉ khác là không có tiên nữ thôị
Tịnh sững sá», nhưng rồi lại cưá»i:
- Sao không có? Sắp có một nà ng tiên và o ở rồị
Tôi hứ một tiếng. Tịnh một tay dắt tôi, tay còn lại xách valise:
- Chúng mình lên nhé em?
Chúng tôi theo con đưá»ng nhá» lên đồị ÄÆ°á»ng không mấy gáºp ghá»nh nhưng vì lâu ngà y không ngưá»i qua lại nên phá»§ kÃn rong rêu, trÆ¡n trợt dá»… té. Äi được má»™t Ä‘oạn, Tịnh choà ng tay qua vai tôi há»i:
- Em đi nổi nữa không?
Tuy mệt muốn đứt hơi mà chẳng chịu đầu hà ng:
- Em còn dư sức mà .
Tịnh dừng lại thương hại nhìn tôi:
- Ngồi nghỉ chút đã em.
Vừa nói, Tịnh vừa vén mái tóc dà i cá»§a tôi ra sau lưng. Gió láºp tức đưa lại ra trước. Tịnh tiếp tục vén, gió tiếp tục đùạ Tịnh nhìn tôi há»i:
- Nhá»› lúc còn nhá» không em? Có má»™t hôm em bị bệnh nặng, khóc lóc nhất định không cho bác sÄ© khám. Cha em phải gá»i Ä‘iện thoại nhá» anh đến dá»—. Khi anh ôm em và o lòng, em liá»n nÃn khóc để bác sÄ© khám và chÃch thuốc. Xong má»i việc, anh bế em lên giưá»ng đắp má»n, ngồi mép giưá»ng nhìn em ngá»§.
Tịnh dừng nói, đảo mắt qua lại trên mặt tôi:
- Em!
Tôi thÃch thú nghe Tịnh kể. Bao ká»· niệm giữa tôi và Tịnh là m sao nói hết!
- Thôi đi em!
Chúng tôi tiếp tục đị Chẳng bao lâu đã lên đến lầu ThÃnh Triá»á»¥ Tòa lầu chỉ có hai tầng, toà n má»™t mà u trắng, cá»a sổ cÅ©ng sÆ¡n trắng nên trông tháºt tao nhã. Nhà quay mặt ra hướng biển để hứng gió. Chỉ cần nhìn bên ngoà i, ngưá»i ta cÅ©ng có thể Ä‘oán được đó là má»™t biệt thá»± kiến trúc khá tinh vị Tịnh ấn chuông và nói:
- NÆ¡i đây có má»™t bà lão ở giữ nhà . Bà ta có thể giúp đỡ hầu hạ mình. Cứ cách hai ngà y là có ngưá»i mang lương thá»±c đến, mình khá»i phải mất công Ä‘i đâu hết.
Äứng chá» khá lâu, bà lão ra mở cá»áº¡ Vừa trông thấy chúng tôi, bà sững sá» vì ngạc nhiên. Má»™t lúc sau má»›i cưá»i nói vá»›i Tịnh:
- À, thì ra là ông Tịnh. Tôi cứ tưởng là ông bà mai mới đến chứ?
Chúng tôi bước và o phòng khách rá»™ng. Bên trong bà y má»™t bá»™ salon mà u cà phê, rèm cá»a cÅ©ng mà u cà phê. Mà u sắc ấy cho ngưá»i ta cảm giác cổ kÃnh và đẹp. Cả căn phòng chỉ toà n hÆ¡i lạnh vì đã bá» hoang lâu ngà ỵ Bà lão lắp bắp:
- Không biết ông bà lên hôm nay nên chưa kịp đốt lá»áº¡ Mùa đông ở đây lạnh lắm.
Tịnh dắt tôi lên lầu, đến đây cánh cá»a phòng xem như quen thuá»™c như chÃnh nhà mình. Tôi bừng mắt ngạc nhiên. Căn phòng không mấy rá»™ng, nhưng đầy đủ tiện nghi và trang trà khá mỹ thuáºt. Cánh cá»a kiếng có phá»§ tấm rèm mà u bordeaụ Má»™t cái giưá»ng kê sát tưá»ng, giưá»ng má»n gối xếp tháºt ngay thẳng. Bên đầu có má»™t cái pick-up vá»›i và i cái đĩa hát mà toà n những bà i tôi thÃch. Trong phòng còn có hai ghế bà nh và má»™t cái bà n phấn. Tôi ngước lên nhìn Tịnh, không thể nà o có sá»± trùng hợp vá»›i sở thÃch mình như váºy được. Tịnh mỉm cưá»i, đặt má lên trán tôi âu yếm:
- Em ngạc nhiên lắm saá»
- Sao không ngạc nhiên được?
- Chỉ toà n những bà i hát mà em thÃch?
- Anh đã đến chuẩn bị trước phải không?
Tịnh hôn nhẹ lên trán:
- Em cá»§a anh thông minh lắm. Anh đã đến chuẩn bị trước má»™t tuần lá»… rồị Äáng lẽ ngà y mai chúng mình má»›i đến, nhưng anh muốn đến trước má»™t ngà ỵ
Tôi đẩy Tịnh ra, nhìn và o mặt:
- Nhưng mà , bây giá» là lúc anh báºn rá»™n? Hôm trước anh có nói các nghiệp vụ công ty có tiến bá»™ hay không là nhá» những chương trình khuếch trương Ä‘ang chuẩn bị...
- Äừng nhắc tá»›i công ty nữạ Cất kỹ mấy tiếng “nhưng mà †ấy cá»§a em Ä‘i, táºn hưởng hạnh phúc hiện tạị
Tịnh kéo tôi đến trước cá»a kÃnh, vén tấm rèm:
- Em xem kìa, cả một thế giới tuyệt đẹp.
Nhìn ra bên ngoà i, biển mênh mông vá»›i sóng cuá»™n, bá»t trắng. Mây và sương mù quyện nhau thà nh lá»›p lá»›p dà ỵ Mấy con bói cá đáp nhẹ xuống mặt nước rồi cất cánh baỵ
Tiếng sóng như tiếng vó câu dồn dáºp. Cái tên ThÃnh Triá»u tuy không mấy thi vị, nhưng rất hợp vá»›i ngoại cảnh. Tôi tá»±a và o cá»a sổ, nước mắt rưng rưng. Tịnh đứng sau lưng thá» thẻ:
- Suốt mùa đông nà y, không ai có quyá»n nhắc đến công việc là m ăn đó nghẹ NÆ¡i nà y rất thÃch hợp vá»›i em. Chúng mình hãy táºn hưởng những ngà y đẹp đẽ nhất. Thế giá»›i nà y phải hoà n toà n thuá»™c vá» hai đứa mình.
Tháºt thế sao? Tôi quay lại nhìn và o mặt Tịnh lay động nhìn và o mắt tôi như tìm kiếm Ä‘iá»u gì. Bá»—ng vẻ u buồn từ đâu kéo đến nằm trên ánh mắt ấỵ Tịnh ôm đầu tôi và o ngá»±c:
- Viên, vui lên em. Hãy vui lên đị Em còn quá nhá», phải táºn hưởng những gì có trên thế gian nà ỵ Anh hứa sẽ cho em tất cả những gì mà em muốn.
Tôi cần gì ư? Chỉ cần trá»n vẹn mùa đông nà y!
Tối hôm ấy, không ngá» có trăng len lén má»c. Má»™t lò sưởi nhỠđủ là m ấm cả căn phòng. Chiếc máy Ä‘ang hát bà i “Hồ Thiên Ngaâ€. Chúng tôi uống má»™t tà rượu mà thấy hÆ¡i ngà . Tiếng sóng tuy nhẹ, nhưng réo gá»i buồn. Gió mạnh không ngừng quất và o cá»a sổ. Tiếng nhạc cá»§a dÄ©a hát hòa vá»›i tiếng nhạc thiên nhiên tạo thà nh âm thanh cá»§a thế giá»›i xa lạ loà i ngưá»á»‹ Tịnh ôm tôi và o lòng, đứng tá»±a cá»a kiếng nhìn xuống mặt biển Ä‘en lấp lánh Ä‘iểm sáng. Mặt nước bây giá» như có hà ng vạn con cá và ng Ä‘ang lộị Mặt trăng buồn bã treo trên ná»n trá»i là m bằng vải gấm Ä‘en. Má»™t và i vì sao lạc Ä‘ang ngoi ra khá»i mây để tìm bạn.
Tịnh lại há»i tôi:
- Em nghĩ gì?
- Mặt trăng.
Rồi tôi ngâm má»™t bà i thÆ¡ nhá»:
Trăng Æ¡i ai gá»i đứng bên sông
Chừng nao mới nhuộm má ai hồng
Trăng vẫn muôn năm chỠai đó
Chỉ thấy Trưá»ng Giang tiá»…n nước không...
Tịnh hứ má»™t tiếng, ná»a cưá»i ná»a không:
- Äây là biển, đâu phải Trưá»ng Giang. Sông có nghÄ©a gì so vá»›i biển?
Tôi cãi lại:
- Tất cả Ä‘á»u là nước.
Tôi lại tiếp tục ngâm:
Lầu khuya bà ng bạc ánh trăng tan
Ai đứng trông ai lắm rộn rà ng
Thuyá»n đơn ai đó trôi trên nước
Từng mái chèo khua dáºy âm vang!
Nhưng bây giá», anh không còn là con thuyá»n đơn độc trôi trên sông. Em cÅ©ng không phải là ngưá»i đứng trên lầu khuya mong má»i thuyá»n vá». Chúng ta đã ở bên nhau, cùng hưởng hạnh phúc, không ai khóc, không ai chá». Anh xem kìa:
Nước nhuá»™m trăng mÆ¡ cuá»™n lững lá»
Thì thầm tiếng sóng khẽ ngâm thơ
Mùa xuân trà n ngáºp trên non nước
Hai đứa yêu nhau dưới trăng má»
Tôi đặt tay lên vai Tịnh mỉm cưá»i:
- Äá»i là má»™t bà i thÆ¡!
Tịnh nhÃu mà y nhìn tôi:
- Äá»i là bể khổ!
- Sao váºy anh? Có bao giá» anh bi quan đến thế?
- Tại vì ly hạnh phúc đầy quá, anh sợ nó sẽ trà n ra ngoà ị
Tịnh rá»i tôi Ä‘i đổi dÄ©a hát.
Äêm vá» khuya, trà n đầy âm thanh kỳ dị. Kéo rèm cá»a lại, tắt đèn, chúng tôi yên lặng nằm trên giưá»ng. Äầu tôi gác trên tay Tịnh, mở to mắt nhìn và o bóng tốị Ãnh trăng xuyên qua cá»a sổ là m thà nh sợi dây và ng dà ị Tiếng gió không ngừng than khóc. Tiếng sóng không ngá»›t vá»— và o bá». Tiếng giãy giụa liên hồi cá»§a tấm cá»a kÃnh, vẫn không thoát khá»i cánh tay tà n bạo cá»§a gió. Tất cả tạo thà nh Ä‘iệu nhạc lạ lùng. Âm thanh há»—n loạn ấy không át nổi từng nhịp tim Ä‘áºp trầm Ä‘á»u cá»§a Tịnh. Tuy không nói và không cá»±a, tôi tin chắc là Tịnh chưa ngá»§. Rất có thể Tịnh Ä‘ang suy nghÄ© Ä‘iá»u gì, hay im lặng để thưởng thức cái đẹp huyá»n bÃ. Tôi bèn quay đầu nhìn Tịnh, bắt gặp cặp mắt Ä‘ang mở to ấy chằm chặp nhìn lên trần nhà . Tịnh cháºm rãi nói:
- Nhá»› lúc còn nhá», không chịu nổi cảnh buồn. Khi nà o cha em có Ä‘i xa, thưá»ng nhá» anh đến vá»›i em cho có bạn. Có lần cha em đã nói: “Con cứ Ä‘eo chú Tịnh mãi, chẳng lẽ lá»›n lên cÅ©ng váºy saá»â€. Em đáp lá»i cha: “Chú Tịnh sẽ yêu con, không bao giá» bá» con đâụâ€
Tôi tiếp lá»i Tịnh:
- Nhưng mà , rốt cuá»™c anh đâu có yêu em. Hôm anh cưới vợ, em đóng cá»a phòng khóc ngất, không chịu Ä‘i dá»± tiệc. Cha phải và o lau nước mắt, bảo bà Trương thay áo rồi dá»— dà nh: “Sao con khá» quá váºá»· Chú Tịnh có vợ là điá»u đáng mừng vì nay mai con chẳng những có mình chú mà còn thêm thÃm nữaâ€. Cha nói cách mấy cÅ©ng mặc, em nhất quyết không Ä‘i mà còn khóc lá»›n hÆ¡n nữạ Cuối cùng cha chau mà y trách: “Tháºt không ngá» con gái má»›i chừng ấy tuổi đã biết yêu!†Năm đó em chưa đầy mưá»i ba tuổị
- Vâng anh nhá»›. Hôm đó buổi tiệc không có em, tìm em mãi chẳng rạ Cha em cho biết: “Cháu Viên không khá»e nên đến không được!†Tim anh như bị dao gá»t. Anh biết em Ä‘ang giáºn há»n. Bởi váºy, trước mặt cô dâu, anh chỉ thấy vẻ mặt buồn bã cá»§a em.
- Thế rồi đêm đó, anh lại đến tìm em, ôm em và o lòng mà bảo rằng: “Äừng khóc nữa, chú sẽ vÄ©nh viá»…n bên Viên để săn sóc Viênâ€. Nhưng nà o có vÄ©nh viá»…n bên em, hôm sau anh dắt ngưá»i vợ má»›i cưới Ä‘i hưởng tuần trăng máºt!
Tịnh nở nụ cưá»i buồn:
- Sau tuần trăng máºt đó trở vá», em đâu thèm nói chuyện vá»›i anh. Cứ như thế gần ná»a tháng trá»á»‹ Tháºm chà đến ná»—i con búp bê mà anh đã tặng, em cÅ©ng vứt xuống đất, không thèm nhìn nữạ
Tôi cưá»á»‹ Gió bây giá» thổi lá»›n. Tiếng sóng vá»— mạnh và o bỠđá. Cánh cá»a kêu răng rắc, căn nhà như Ä‘ang chuyển mình. Tôi nằm sấp xuống mép giưá»ng, vá»›i tay thêm má»™t cục than và o lò sưởi, má»™t mặt nói:
- Nhưng mà , chá» anh Ä‘i rồi, em lượm con búp bê lên phá»§i sạch bụi, bồng và o phòng, đặt lên gốị Thế rồi má»—i tối, khi nằm lên giưá»ng, em thưá»ng tâm sá»± vá»›i nó nhiá»u việc lắm.
Tịnh quay lại nhìn tôi:
- Sau nà y, là m sao chúng mình hòa được váºá»·
- NhỠngà y mưa bão đó.
- Äúng rồi, ngà y đó cha em lại vắng nhà . Bà Trương gá»i Ä‘iện thoại cho anh: “Thưa chú, cô Viên sợ quá, chú đến maụ†Anh không kể mưa gió, láºp tức đến em toà n thân ướt mẹp. Em mặt mà y tái xanh, run run ngã và o lòng anh khóc lóc: “Chú Tịnh, đừng Ä‘i nghe chú. Äừng Ä‘i nghe chú. Äừng Ä‘i nghe chú.†Anh ở lại vá»›i em cho đến sáng hôm saụ
Chúng tôi bá»—ng im lặng má»™t lúc. Tiếng sóng và gió vẫn gà o thét không ngừng. Tôi mở to mắt nhìn trần nhà , lắng nghe muôn âm thanh há»—n loạn.. Rồi tôi nhắm mắt. Hôm đó há» khiêng cha tôi vá», áo quần rách nát, toà n thân đầy máu mẹ Má»™t tai nạn khá»§ng khiếp đã kết thúc Ä‘á»i ông...
Thấy tôi im lặng, Tịnh há»i:
- Em nghÄ© gì váºá»·
Tôi cảm thấy rùng rợn khi nhớ đến cảnh tượng đó:
- Cha em.
- Tất cả Ä‘á»u là dÄ© vãng!
Tịnh quay lại ôm tôi, vuốt ve lên má. Tôi vẫn chìm trong quá khứ. Máu! Cha! Tôi đứng như pho tượng. Bà Trương khóc lóc kêu gà ỠNhiá»u ngưá»i bu quanh tôi gá»i, lay ngưá»i tôi, tôi vẫn đứng chết. Sau đó, Tịnh lại, gá»i tên rồi bế tôi và o phòng đặt lên giưá»ng, hôn lên trán tôi như má»™t con bé má»›i lên năm. Äắp xong tấm má»n lên ngưá»i tôi, Tịnh trấn an:
- Bình tĩnh đi Viên, có chú đây mà .
Năm đó tôi đúng 17 tuổị
Tịnh hôn tôi mấy cái rồi há»i:
- Còn nhá»› ngà y sinh nháºt em lần đầu tiên do anh tổ chức không?
Là m sao quên được. Ngà y sinh nháºt hôm ấy tôi tròn mưá»i tám tuổi, cái tuổi mà ngưá»i ta gá»i là tuổi kén chồng. Äêm đó không thiếu thứ gì, nà o ban nhạc, đèn mà u, bạn bè, chưng diện, nhiá»u Æ¡i là nhiá»á»¥ Tôi mặc chiếc áo dà i trắng bằng soiẹ Tịnh đến cà i lên ngá»±c má»™t đóa hồng. Cả bá»n cùng xúm nhau nhảy đầm, ca hát, đùa cợt... Lý X-X vừa tốt nghiệp kỹ sư. Trương X-X sinh viên thá»§y lâm sắp được du há»c Phi Châu... Tịnh cứ hối thúc:
- Nhảy Ä‘i Viên. Vui thá»a thÃch vá»›i chúng đêm nay đị
Nhảy, cứ nhảy mãi, chìm đắm trong tiếng nhạc. Cho đến khuya, khách vắng, trong phòng chỉ còn hà ng tá ly dÆ¡, giấy vụn, đồ đạc ngổn ngang, và tâm hồn rối loạn cá»§a tôị Trở vá» phòng ngá»§, không có gì đáng ghi nhá»› đêm nay ngoà i đóa hồng cà i trên áỠÄặt đóa hồng dưới gối, tôi nằm mÆ¡ thấy má»™t giấc má»™ng hoang đưá»ng.
Ngà y hôm sau, Tịnh đến nhìn tôi kém vui:
- Bao nhiêu thanh niên há»c hà nh giá»i thế đó mà Viên vẫn không chá»n được saá»
Tôi lấy dưới gối đóa hồng dẹp lép lên đưa cho Tịnh.
- Viên, sao khùng quá váºá»·
Tịnh vuốt ve tóc tôị Tôi cưá»i!
Trăng lẻn và o phòng, nằm trên gối tôị Sóng vẫn không ngá»›t kêu gà ỠKhùng? Có lẽ hÆ¡i khùng. Cái có lại không thèm, cái không được lại mÆ¡ ước Ä‘eo Ä‘uổị Äêm đó, lần đầu tiên Tịnh hôn lên má tôi và há»i:
- Chúng mình tÃnh sao bây giỠđây Viên?
Tôi ngước nhìn Tịnh:
- TÃnh sao bây giá»? Em không cần đòi há»i gì hÆ¡n nữạ
Cho đến khi Tịnh bù đầu trong công việc là m ăn, tiá»n bạc đã khóa chân Tịnh lại thì tôi suốt ngà y rút và o phòng buồn bã. Tôi không biết mình Ä‘ang mắc chứng bệnh gì, cứ uống rược để Ä‘o lưá»ng sá»± cô đơn!
Tịnh khẽ nói bên tai:
- Nghe tiếng sóng kìạ
Tôi chăm chú nghẹ Tiếng sóng rầm ráºp như hà ng vạn con ngá»±a Ä‘ang phi nước đạị Ãnh trăng vô duyên cứ lẻn và o phòng để tìm bà máºt. NhỠánh trăng đó mà tôi thấy được trong mắt Tịnh có lệ Ä‘á»ng trên mị Giá»ng Tịnh tháºt tha thiết:
- Mong rằng Ä‘á»i ngưá»i sống trên ba vạn sáu ngà n ngà y!
Tịnh lại siết tôi và o lòng, nghẹt thở muốn đứt hơi.