Triệu Phi Yến trong cung nhà Hán
Triệu Phi Yến trong cung nhà Hán
Khuyết Danh
Hồi 1
Sá»± kiện vá» lÅ© chim trÄ© rầm ráºp đến chá»— vua ngồi có ghi lại trong hồ sÆ¡ hoà ng gia. Nhưng má»™t cái Ä‘iá»m triá»u quái dị nà y cá»§a vua chúa trong cung đình rốt cuá»™c cÅ©ng không ai còn để ý nữa. Hoà ng đế nhà Ãại Hán thì sau khi đã là m lá»… nhương giải ở Thông Thiên đà i rồi lòng cÅ©ng đã trở nên thanh thản coi như không có việc gì xảy ra.
Tóm tắt lại, đây đã là thá»i kỳ tuyệt đẹp bốn bể thanh bình rồi !
Lưu Ngao được những gì của tổ tông để lại, cứ việc ở trong cung đình hà o hoa mỹ lệ mà an nhiên hưởng lạc.
Sau những công việc trị sá»± an dân báºn rá»™n, ngà i thưá»ng sinh hoạt ở vưá»n Thượng Lâm. Cung Kiến Chương do Hán VÅ© đế xây dá»±ng, chÃnh là ở trong vưá»n Thượng Lâm đó. Cấu trúc cá»§a cung Kiến Chương và kinh đô các vua chúa nhà Ãại Hán cá»±c kỳ hùng vÄ©, có tên là cung Vị Ương, trung tâm chÃnh trị triá»u Hán có muôn vạn gia đình nhà cá»a, có hai con đưá»ng phức đạo thông nhau.
Vá» mặt cÆ¡ chế kiến trúc thì bên trong cung thà nh vùng chÃnh cá»§a cung Vị Ương là nÆ¡i hoà ng đế phát ra những mệnh lệnh chiếu chỉ, nhưng các Ä‘á»i vua kế vị, từ sau Hán VÅ© đế trở Ä‘i Ä‘á»u thÃch ở cung Kiến Chương trong vưá»n Thượng Lâm.
Lưu Ngao cÅ©ng không ngoà i cái lệ ấy, má»™t mặt là do cung Kiến Chương tá»± do thoải mái hÆ¡n là ở cung Vị Ương nhiá»u.
Hiện nay, Hoà ng đế nhà Ãại Hán Ä‘ang ở mặt phÃa Bắc cá»§a cung Kiến Chương, trên Tiệm đà i trong hồ Thái Dịch.
Tiệm đà i xây dựng trên một hòn đảo nhỠnhân tạo giữa hồ Thái Dịch ấy.
Nhà vua và vị sủng thần của ngà i là Phú Bình Hầu Trương Phóng cùng sống chung ở đấy, cùng chuyện trò với nhau từ thanh sắc của con chó, con ngựa cho đến việc quốc gia đại sự.
Trên bỠhồ Dịch Trì, hoa cỠtốt tươi, trong Tiệm đà i có hơn hai mươi nữ thị hầu hạ nhà vua, nhưng Lưu Ngao lại tỠra vẻ buồn bực với vị sủng thần của ngà i.
- Tâu bệ hạ . Trương Phóng chớp chớp đôi mắt :
- Sá»± tháºt thì thần đã tìm ra được má»™t nÆ¡i tuyệt hảo rồi. Chỉ vì Thái Háºu đã nhắc nhở...
- Thái Háºu thì kiá»m chế sao nổi ta nhiá»u như thế.
Nhà vua uể oải vươn lưng há»i:
- Ỏ vùng nà o má»›i được chứ? Ngà i há»i, nhưng lá»™ vẻ không mấy hứng thú.
Trương Phóng là m như vì thái độ nhà vua như thế cũng tỠra thỠơ.
- Thưa, ở bên cạnh cầu Trung Vị ạ.
- Ôi ! Xa quá !
Lưu Ngao nhìn mặt nước xanh lăn tăn gợn sóng trên hồ Thái Dịch trì buồn rầu nói tiếp:
- Hay là chỗ nà y thôi. Nếu đem cái cô bé ở chỗ công chúa Dương A kia đến, thì dù ở đâu, ta cũng không thèm đi nữa.
- Thần đoán được ý muốn của bệ hạ, nên đã đưa cô ta đi rồi.
- Thế nà o?
Lưu Ngao nhảy vụt lên :
- Cô bé kia đã rá»i khá»i chá»— Dương A rồi sao? Ông đã chẳng nói là công chúa coi con nhỠấy là cá»§a báu vô giá đấy thôi.
- Thưa đúng thế. Thần đã đem hết tâm cơ, tiêu hết cả nữa gia sản, mới già nh được cô ta vỠtay đấy ạ.
- À... à ... té ra là ông đã nhốt nó và o chỗ bên cầu Trung Vị rồi đấy ư?
Tinh thần cá»§a nhà vua được kÃch động lên, ngà i vui vẻ nói :
- Thế thì xong rồi, chúng ta cùng đi thôi.
- Bệ hạ Æ¡i, bây giá» thì chưa được. Giữa ban ngà y ban mặt thế nà y, Thái Háºu sẽ biết, rồi lại có chuyện ra chuyện và o nữa chứ, thần đã mất nữa gia tà i, nếu lại để xảy ra chuyện chẳng là nh... Trương Phóng nói trÆ¡n tuá»™t, lắc lắc đầu.
Hoà ng đế đưa hai ngón tay ra, cưá»i và nói:
- Nhà ngươi đã nói hai lần rằng phải tiêu mất những nữa gia sản, ngươi sợ ta không hoà n trả lại chứ gì?
- Tâu bệ hạ, thần quả không có cái ý ấy đâu mà , thần còn nữa gia sản kia nữa, thì cÅ©ng là cá»§a bệ hạ cả đấy thôi, thần được là từ bệ hạ, rồi cÅ©ng vì bệ hạ mà mất Ä‘i, có gì mà phải oán thán kia ạ. Ãúng như thế đấy! Không bao giá» thần lại dám nghÄ© đến Ä‘oạn bệ hạ sẽ hoà n lại.
- Bất tất phải che Ä‘áºy là m gì. Ta sẽ bồi thưá»ng rất háºu cho nhà ngươi.
Hoà ng đế ngừng một lát, lại nói tiếp :
- Thôi được, và o lúc hoà ng hôn mà đi thì tốt hÆ¡n tháºt. Con nhỠấy tên là Phi Yến, đúng không? Hay, hay lắm!
- Nó tên tháºt là Triệu Nghi Chá»§, khi Ä‘ang ở chá»— công chúa Dương A, vì là thần thái khi múa thì uyển chuyển, như bay lượn, thân thể kiá»u diá»…m lung linh, cho nên gá»i là Phi Yến.
- Nghi Chá»§, tên ấy cÅ©ng được lắm, nhưng ta thấy Phi Yến thì tháºt là hay. Hoà ng đế mỉm cưá»i thÃch thú.
- Trương Phóng . Chá»— hay cá»§a nhà ngươi là biết được nÆ¡i sâu kÃn cá»§a tâm phúc ta.
Và o lúc vua tôi Ä‘ang thì thầm chuyện riêng ấy thì má»™t thị nữ cúi gáºp ngưá»i bên cạnh lan can nhá» nhẻ gá»i bệ hạ, nhà vua cúi đầu xuống, dùng ánh mắt há»i:
- Ban Tiệp Dư đang có mặt xin chiếu chỉ kia ?
á»’ ! Lưu Ngao ngá»ng phắt đầu lên, nhìn sang bỠđê đối diện vá»›i Thái Dịch Trì. Trên bỠđể dưới cây liá»…u rá»§, có ba ngưá»i đứng đấy, đó là nà ng Tiệp Dư há» Ban mặc áo gấm, sau lưng là hai cô sá» nữ.
Ban Tiệp Dư là cô gái đẹp và đoan trang trong đám giai nhân chốn háºu cung, nà ng là ngưá»i già nh được sá»± sá»§ng ái cá»§a nhà vua, không cần chiếu gá»i mà tá»± đến thăm há»i ngà i. Nà ng, cÅ©ng có thể tá»± đưa ra chá»§ trương xá» lý má»™t và i vụ việc cá»§a cung đình. HÆ¡n nữa, nà ng lại già nh được lòng yêu mến cá»§a Thái Háºu, Ä‘iá»u đó, khiến nà ng có má»™t địa vị đặc biệt ở trong cung.
Trương Phóng cÅ©ng theo mắt hoà ng đế nhìn nà ng Tiệp Dư há» Ban bên kia đê rồi hứng lên thuáºn miệng hát:
" La la la la... Móc trắng thà nh sương, ôi con ngưá»i ấy, đứng bên bá» nước...
Nhà vua liếc sang hắn má»™t cái, rồi nói vá»›i ngưá»i thị nữ "cho Ban Tiệp Dư và o"
- Tâu bệ hạ, tiểu nhân xin cáo lui.
Trương Phóng cúi khom ngưá»i thi lá»… :
- Xem ra thì hôm nay không thể đi đến chỗ bên cầu Trung Vị kia được đâu ạ.
- Ãi chứ! Sao lại không Ä‘i ?
Lưu Ngao nói chắc nịch :
- Và o lúc sẩm tối, ông lên xe theo cá»a phÃa Bắc và o đây đón ta, ta cùng dùng xe chung cá»§a ông.
Khi nà ng Tiệp Dư há» Ban ngồi trên má»™t chiếc thuyá»n nhá» bước lên Tiệm đà i, Phú Bình Hầu Trương Phóng liá»n bước đến . Hắn cung kÃnh, khúm núm lá»… phép chà o Ban Tiệp Dư.
- Nà ng sang cung Kiến Chương lúc nà o thế? - Hoà ng đế cầm tay nà ng há»i .
- Cũng đã khá lâu rồi đấy ạ - Ban Tiệp Dư ngồi xuống cạnh nhà vua.
Trong lúc Trương Phóng quay đầu nhìn, nà ng như cố ý tỠra thân thiết với hắn lắm.
Sau đó, nà ng đưa mắt nhìn hoà ng đế, nói nhỠ:
- Trương Phóng gặp thiếp sao cứ lấm la lấm lét...
- Cái dáng của hắn ta như thế đấy - Lưu Ngao nói chống chế cho tên sủng thần của mình.
- Thiếp thấy rằng khi bệ hạ cùng ở chung vá»›i hắn, tháºt là quá tá»± nhiên. - Ãuôi lông mà y cá»§a Ban Tiệp Dư khẽ nheo lại - Lần trước, ở cung Quang Minh, hắn thấy thiếp đến, cÅ©ng vẫn cái dáng hốt hoảng lấm lét như thế.
Lưu Ngao phá lên cưá»i thoải mái.
- Ãiá»u đó có gì đáng cưá»i đâu ạ? - Nà ng Ban nói tiếp nhẹ nhà ng nghiêm chỉnh. Nhất định là do cái tâm thuáºt cá»§a hắn bất chÃnh, nếu không, việc gì phải lấm la lấm lét, sợ gặp thiếp như váºy.
- Sức tưởng tượng của nà ng phong phú quá đấy!. Nhà vua nói rồi đứng lên :
- Viên cơ, chúng ta đến Kinh Phong đà i đi ?
- Tiệm đà i đẹp lắm rồi - Nà ng kéo nhà vua ngồi xuống. Thiếp vừa má»›i đến đây, xin cho được nghỉ má»™t lát. Bệ hạ tháºt không thể tất cho thiếp chút nà o.
- Ta không thể tất vá»›i nà ng? Nỡ lòng nà o váºy?
Lưu Ngao sỠtay lên má nà ng :
- Bao nhiêu con ngưá»i trong ná»™i cung nà y, nà ng là thứ nhất.
Nà ng kéo chà ng lại, rất tự nhiên dựa chặt và o chà ng.
- Viên cÆ¡, nà ng hãy xoa bóp cho ta má»™t lúc, đêm qua ta ngá»§ không ngon chút nà o. Hoà ng đế vòng tay chỉ và o bá»™ pháºn chá»— bên sưá»n. Ban Tiệp Dư nhá» sá»± săn sóc tế nhị và chu đáo đối vá»›i nhà vua mà được sá»§ng ái. Sau khi nghe Lưu Ngao nói ra chuyện Ä‘au ở chá»— sưá»n, nà ng vá»™i và ng đưa tay xoa bóp cho nhà vua. Thế là nhà vua nằm nghiêng ngưá»i xuống sáºp. Ngà i lim dim mắt, hưởng những cái vuốt ve nhẹ nhà ng. Ngà i đâu có phải Ä‘au lưng gì đâu mà chá»§ yếu là để dưỡng thân thôi, dưỡng cho tinh thần khá»e khoắn để rồi tối nay ngà i hưởng đến táºn cùng khoái lạc.
Triệu Phi Yến, ngưá»i hầu gái trong nhà cá»§a Dương A công chúa, ngà i chỉ má»›i trông thấy có má»™t lần, nhưng đã in sâu trong lòng ngà i mãi mãi không phai má». Ngà i say đắm vẻ yêu kiá»u cá»§a nà ng, ngà i say đắm phong váºn cá»§a nà ng. Nhưng Ä‘iá»u chá»§ yếu quan trá»ng nhất là : ngà i cảm thấy Phi Yến khác lạ vá»›i tất cả bá»n đà n bà con gái trong tam cung lục viện nà y...
Ãêm ở Quan Bình Viện
Mưá»i hai tên lÃnh Ngá»± lâm cáºn vệ mặc thưá»ng phục Ä‘i tuần tiá»…u trở vá» nhà để xe trong cá»a Ãại môn, bốn ngưá»i ná»™i thị cÅ©ng ăn mặc thưá»ng phục Ä‘ang ngồi tán gẫu trong tòa đại sảnh. Từ nhà để xe đến đại sảnh đèn Ä‘uốc sáng trưng như ban ngà y.
Trong căn phòng thứ hai chỉ có hai nội thị.
Phòng thứ ba, sảnh đưá»ng xinh xắn, rèm và ng buông sát đất, ánh đèn mỠảo. Ngoà i rèm, có bốn cô ngồi trên chiếc ghế dà i ở chá»— hà nh lang để chỠđến phiên từ bên trong gá»i và o. Há» Ä‘á»u mặc thưá»ng phục.
Bên trong bức trướng mà u tÃa, yến tiệc vừa bà y ra, huyên náo tiếng tÆ¡ tiếng trúc. Ban nhạc gồm tám tên nhạc công Ä‘ang diá»…n tấu trên sân khấu cao phÃa bên phải sảnh đưá»ng.
Hoà ng đế nhà Ãại Hán ngồi ở chÃnh giữa, bên phải là Triệu Phi Yến, bên trái là Trương Phóng. Nhà vua, từ khi má»›i cuá»™c đã uống quá nhiá»u, mặt ngà i đỠlá»±ng. Có thể là do men rượu kÃch thÃch, ngà i Ä‘ang hưng phấn lắm.
- Thưa Trương đại nhân .
Triệu Phi Yến cầm chiếc bình Bạch ngá»c, rót cho nhà vua má»™t chén đầy. Lưu Ngao tuy đã mang theo má»™t Ä‘oà n những nhân viên thị tùng đến Quan Bình Viện nhưng vẫn không để lá»™ chân tướng cá»§a mình. Triệu Phi Yến mặc dầu đã thừa biết ông ta là ai rồi, vẫn cố là m như không hay biết má»™t tà gì. Theo lệ, lần thứ nhất gặp nhau xưng hô, cứ gá»i vị khách quý nà y là Trương đại nhân váºy.
- Chớ có ép tôi uống thêm nữa - Lưu Ngao dùng tay đẩy chén rượu ra. Tôi muốn, trước hết là múa một lúc đã.
- Dễ thôi ạ . Triệu Phi Yến dịu dà ng đáp :
- Xin ngà i hãy xÆ¡i cạn chén nà y. Trương công tá» cÅ©ng xin má»i cạn má»™t chén.
- Trương công tá» - Anh uống trước Ä‘i? - Lưu Ngạo dùng khẩu khà cá»§a báºc đế vương bảo Trương Phóng, thấy hắn đã uống cạn rồi liá»n đẩy luôn chén cá»§a mình lại trước mặt hắn - Chén nà y cá»§a tôi, cÅ©ng tặng anh luôn.
Trương Phóng không cần suy nghÄ© gì tiếp luôn chén đó nhưng Triệu Phi Yến đã đưa tay ra ngăn lại, lấy cái vẻ giáºn dá»—i cá»§a phái đẹp nói vá»›i nhà vua.
- Không được! Em má»i Trương đại nhân cÆ¡. Là m sao lại Ä‘em nhưá»ng cho Trương công tá» nhỉ?
Vẻ giáºn dá»—i cá»§a nà ng tháºt đáng yêu khiến ai cÅ©ng muốn được nà ng giáºn dá»—i như thế. Vì váºy, Lưu Ngao cưá»i hì hì, lấy chén rượu kia lại.
- Ãể em cầm chén cho, còn ngà i thì uống.
- ÃÆ°á»£c! Lưu Ngao há miệng ra, đăm đăm nhìn cô gái.
Triệu Phi Yến cầm chén rượu đưa lên ká» táºn môi ngà i, lại rụt tay bá» chén xuống.
- Không được, tá»± ngà i uống lấy! Em không thÃch đôi mắt cá»§a ngà i đâu.
Triệu Phi Yến bĩu môi, chuyển sang Trương Phóng :
- Trương công tỠmắt đại nhân của ngà i! Khá... bẩn.
- Bẩn! Sao lại bảo là bẩn?
Lưu Ngao không là m chủ được mình túm lấy tay cô gái :
- Nói ta nghe? Sao lại bảo ta là bẩn?
Triệu Phi Yến rút được tay ra, rồi lại vỗ liên hồi và o lưng bà n tay của khách:
- Bà n tay nà y của ngà i cũng bẩn.
- A! Bẩn là thế đấy! Phi Yến, bản tÃnh cá»§a ta là do tá»± nhiên sinh ra, xem chừng không thể có phép gì thay đổi được.
Lưu Ngao lại đưa tay ra chộp bắt Phi Yến lần nữa.
Trương Phóng ngồi bên cạnh đã lấy là m sốt ruá»™t lắm, liá»n kÃn đáo dùng mắt để ngăn chặn Phi Yến khá»i phóng túng bừa bãi, hẳn rằng hà nh động hôm nay cá»§a Triệu Phi Yến là đã quá trá»›n rồi. Ãối vá»›i hoà ng đế thì không thể cứ tùy tiện đưa tay ra mà đánh! Thế nhưng Phi Yến lại biết rất rõ và cố tình phạm lá»—i, nà ng lại đánh và o tay nhà vua, đã váºy, lại còn đánh mạnh hÆ¡n lúc nãy.
- Phi Yến! - Trương Phóng sốt ruột kêu lên.
Nhưng tiếng kêu cá»§a hắn bị tiếng cưá»i cá»§a Lưu Ngao át mất, Triệu Phi Yến hoà n toà n không nghe gì hết, hÆ¡n nữa, trong tiếng cưá»i như phá, Lưu Ngao đã tóm được cả hai tay cá»§a Phi Yến rồi, lúc nà y thì nà ng không còn vùng vẫy để rút tay ra mà đôi cặp mắt lại nhìn và o nhau.
- Ãôi con mắt cá»§a cô em cÅ©ng rất bẩn nữa kia.
- Ãôi mắt cá»§a em đẹp chứ, không bẩn đâu?
Phi Yến ngang nhiên nói :
- Em là m sao mà so sánh với ngà i được.
Nói váºy rồi đột nhiên ngã xuống cạnh Lưu Ngao, rên lên:
- Em bị ngà i bôi lên rồi, cho nên cũng bẩn nốt.
Tiếng cưá»i cá»§a Lưu Ngao lại cà ng vang lên!
- Không nên để Trương công tỠnghe thấy - Nà ng khe khẽ nói.
Giá»ng cá»§a nà ng, hÆ¡i thở cá»§a nà ng êm ru như máºt rót và o tai, thấy khoan khoái bá»™i phần. Vì thế, ngà i nghiêng nghiêng đầu rồi phục xuống cạnh nà ng.
- Bây giỠthì nà ng có thể chuốc cho ta một chén.
Nà ng mỉm miệng cưá»i gáºt đầu, lấy bình rượu, trước hết nhấp má»™t ngụm, rồi đưa chén đến táºn môi ngà i. Ngà i dùng cả hai tay ôm lấy bà n tay cầm chén cá»§a nà ng . Bây giá» ngà i má»›i nháºn ra là những ngón tay cá»§a nà ng lung linh mà dà i. Nhìn qua thì khà gầy, nhưng khi tiếp xúc thì lại rất má»m mại, vì thế ngà i dùng bà n tay mình nhẹ nhà ng ve vuốt mãi lên mu bà n tay nà ng, ngà i cháºm rãi, từng há»›p từng há»›p má»™t uống cạn chén rượu.
Tiếng đà n cùng tấu vang lên như trợ hứng cho há».
Rượu uống đã cạn rồi, Lưu Ngao vẫn nắm chặt bà n tay nà ng không chịu buông ra! Ngà i đắc ý quay đầu lại nhìn Trương Phóng . Ngà i muốn báo cho hắn biết, tá»± ngà i hoà n toà n không phải là chỉ dá»±a và o địa vị mà chiếm được trái tim say đắm cá»§a má»™t ngưá»i con gái. Nhưng, Trương Phóng đã biến mất tăm dạng rồi. Ngà i gá»i má»™t tiếng, Triệu Phi Yến cÅ©ng gá»i má»™t tiếng, sau tiếp đó lại há»i bá»n thị nữ:
- Trương công tỠđâu?
- Và o trong thay áo rồi ạ.
- Mặc hắn! - Lưu Ngao bảo cô gái ngồi bên cạnh mình:
- Có thể là Trương công tá» giáºn rồi đấy - Triệu Phi Yến thì thầm nói :
- Anh chà ng thấy chúng ta như thế bên cạnh không còn ai nữa, nhất định là rất khó chịu.
- Cứ để mặc hắn! - Lưu Ngao nhắc lại một lần nữa.
- Không được, em chẳng muốn như thế nà y đâu - Triệu Phi Yến cúi đầu như nói với mình rồi tiếp:
- Tất cả Ä‘á»u tại ngà i cả. Ngà i đã gây rắc rối cho em rồi.
- Ta quấy rầy nà ng bao gi�
Triệu Phi Yến lại đưa bà n tay lên, khà thế thì rất mạnh, nhưng khi buông xuống thì lại rất cháºm, bên má Lưu Ngao lại được ve vuốt êm ái, ngà i khúc khÃch cưá»i, lại chụp lấy bà n tay nà ng, nhẹ nhà ng nói:
- Phi Yến, nà ng biết hôm nay là ai muốn đến thăm nà ng rồi chứ?
- Em không biết. Nà ng vá» giáºn dữ nói :
- Ngà i còn hư hơn cả anh ta nữa kia.
- Nhưng chÃnh như thế má»›i chứng tá» tôi yêu nà ng hÆ¡n anh chà ng ấy nhiá»u chứ!
Lưu Ngao nói nhanh :
- Báo cho nà ng biết, ta muốn gặp nà ng đã từ rất lâu rồi, chÃnh là ta nhá» Trương công tá» lo liệu cho nà ng, Ä‘em nà ng ra khá»i phá»§ đệ cá»§a công chúa Dương A đấy chứ.
Nà ng nhếch mép như để tỠý không thể tin được. Nhưng nà ng lại có vẻ rất vui.
- Xưa nay ta không lừa dối ai cả!
- Không lừa dối ai, thì có Ä‘iá»u gì tốt đâu cÆ¡ chứ. Nà ng nÅ©ng nịu :
- Em sẵn sà ng để bị ngà i lừa dối lắm nhé! Nà ng xúc động một tay xoa lên vai chà ng :
- Trương đại nhân, ngà i Ä‘em em ra khá»i phá»§ đệ cá»§a công chúa Dương A, váºy ngà i muốn gì?
- Ta muốn .
Chà ng xoa xoa tay và o má nà ng, nhưng Triệu Phi Yến lại hất mạnh tay ra. Vì thế, Lưu Ngao kêu lên :
- Ai dà . Nà ng hạ tay quá mạnh là m ta đau lắm đấy nhé.
- Ngà i tưởng là em không muốn ngà i đau hả? Em muốn ngà i đau cơ, nên mới đánh cho như thế đấy chứ!
- Phi Yến! Hà tất nà ng phải là m như thế?
- Nếu thế thì cứ ngồi cho ngay ngắn nghiêm chỉnh và o, không được động Ä‘áºy bà n tay đâu đấy .
Nà ng nói nhÃch ra má»™t chút, là m vẻ sá»a áo quần ngồi ngay ngắn.
- Phi Yến, nà ng cÅ©ng đã đón Trương công tá» như váºy ư?
- Không! Ông ta không bẩn như ngà i.
Nói xong, nà ng đưa tay ra xô và o vai chà ng.
- Bây giá», chÃnh là nà ng động thá»§ trước đấy nhé.
- Em có thể, nhưng ngà i thì không được .
Phi Yến dùng cái tÃnh ngang tà ng cá»§a phụ nữ để áp chế chà ng. Vì thế, Lưu Ngao chỉ còn cách nháy nháy mắt cam chịu như tá»± nói vá»›i mình: "Không ngá», ta lại bị là m nhục ở đây như thế nà y".
- Nếu ngà i không muốn bị nhục thì xin má»i .
Nà ng vung tay một cái, dướn lông mà y là m một động tác đuổi khách ra.
- Ôi, chao ôi! Lại vô tình vô nghĩa đến thế sao?
Lưu Ngao buồn rầu vì nét phong tình của nà ng đã biến mất, ngà i rên lên vẻ cầu xin.
- Chúng ta vừa mới biết nhau! Em là m sao mà hiểu được tình nghĩa của ngà i đối với em kia chứ?
- Nà ng có muốn ta thỠkhông?
- Không ạ! - Nà ng đột nhiên di chuyển ngưá»i, dá»±a gần chà ng, đưa tay ra, tá»±a hồ như muốn bịt miệng chà ng lại - Em không cần ngà i thá» thốt đâu, ngà y tháng còn dà i, em sẽ biết ai tốt ai xấu đối vá»›i em.
Ãúng lúc nà ng Ä‘ang nói đó, Trương Phóng từ trong nhà đi ra. Cùng Ä‘i còn có Hợp Ãức cô em gái cá»§a Phi Yến, Lưu Ngao đưa mắt nhìn, không để ý cô bé còn vắt mÅ©i chưa sạch ấy, nhưng ngà i lại tá» vẻ tươi cưá»i đắc ý đối vá»›i Trương Phóng.
Triệu Phi Yến không nhìn đến ánh mắt trao đổi vá»›i nhau cá»§a hai ngưá»i, cháºm rãi rót má»™t chén rượu, nói vá»›i Lưu Ngao giá»ng nhá» nhẹ.
- Ngà i dùng chén rượu nà y đã rồi em sẽ múa. Bấy giá», Lưu Ngao có má»™t cảm nháºn sai lầm, tưởng là Triệu Phi Yến trong sá»± đối đãi bình đẳng, giữa Trương Phóng và mình, nà ng chá»n mình trước. Ãó là thắng lợi, đó là điá»u đáng kiêu hãnh.
Thế là , Triệu Phi Yến bắt đầu vÅ©, nà ng nhẹ nhà ng múa má»™t vÅ© khúc xoay trong cá»§a vùng Hà m Ãan, tháºt là thanh thoát phiêu diêu, trong khi nà ng múa, lượn, dải áo tung bay, váy dà i xòe rá»™ng, khi vÅ© khúc và o nhịp tay hạ xuống chuyển bước nhanh, quay vá», nà ng tình tứ đưa mắt nhìn vị hoà ng đế. Ãó là vẻ yêu kiá»u mà bất kỳ cô gái trong cung đình không bao giá» có được. Trong ấn tượng cá»§a Lưu Ngao, nà ng giống hệt má»™t đóa hoa, má»™t đóa hoa kỳ lạ mà ngà i có thể tưởng tượng ra chứ không thể gá»i là thà nh tên.
Khi hồi múa sắp đến phần kết, ngà i tự rót rượu cho mình uống một hơi cạn chén.
Thế rồi do má»™t ý niệm vụt bay bổng nảy sinh ra, ngà i đưa tay vẫy gá»i Trương Phóng:
- Ãêm nay, ta có thể lưu lại ở đây được chăng?
Trương Phóng lắc lắc đầu, cÅ©ng nhá» giá»ng nói:
- Có thể không ổn đâu? Nà ng chắc gì đã chịu, mà nà ng có bằng lòng Ä‘i nữa, bệ hạ không trở vá» trong cung thì cÅ©ng chẳng hay lắm đâu. Ngà y mai, sẽ chuốc lấy phiá»n muá»™n thôi.
- Mặc xác cái sá»± phiá»n muá»™n cá»§a ngà y mai? Anh không có cách gì là m cho ta thà nh công đêm nay cả?
- Sứ mệnh bệ hạ giao cho không dá»… thá»±c hiện được đâu ạ. Triệu Phi Yến hÆ¡n hẳn ngưá»i thưá»ng, tuy xuất thân nghèo hèn nhưng cô ta giữ mình, rất nghiêm, ép buá»™c cô ta đương nhiên là có thể, nhưng như thế thì có được Ä‘iá»u gì tốt đẹp đâu kia ạ.
- Ồ... ồ... Lưu Ngao thấy cũng phải, lắc đầu rồi lại đưa tay ra ngăn không cho Trương Phóng nói nữa. Lúc nà y, ngà i đang muốn xem điệu múa của Phi Yến.
Nà ng Ä‘ang múa đến má»™t tiết má»›i cá»§a Ä‘iệu vÅ© khúc Hà m Ãan, nhanh vun vút tròn xoay nhưng thân thể nà ng vẫn giữ được cái thế vững và ng Ä‘iá»m tÄ©nh. Cuối cùng, nà ng chuyển mình đến trước án, cầm chén rượu lên, ngừng lại, ngáºp ngừng giây lát, nà ng nhè nhẹ thở, nâng chén đưa rượu má»i Lưu Ngao.
Tất cả Ä‘á»u đạt đến tuyệt mỹ.
Nhưng giây phút đẹp đẽ qua Ä‘i quá nhanh, má»™i thị rón rén bước và o má»i hoà ng đế hồi giá, Trương Phóng cÅ©ng thấy đúng lúc phải dừng lại. Nhà vua còn bịn rịn nhưng không còn biết là m gì hÆ¡n liá»n đứng lên:
- Phi Yến, ta sẽ lại thăm nà ng.
- Tùy ngà i .
Nà ng liếc nhìn vị hoà ng đế tâm thần đang hoảng hốt ấy, quả thực nhà vua chẳng muốn ra vỠchút nà o.
- Ta sẽ không bao giá» quên đêm nay . Lưu Ngao trân trá»ng nói :
- Phi Yến, rồi ta sẽ trở lại.
Nà ng nở má»™t nụ cưá»i mÆ¡ hồ, hạ giá»ng nói:
- Xin vâng. Chà o đại nhân.
Sau khi ra khá»i Quan Bình Viên, hoà ng đế nhà Ãại Hán ngồi trên xe trịnh trá»ng nói vị sá»§ng thần cá»§a mình:
- Trương khanh, để ta nói trước cho nhà ngươi biết, ngưá»i con gái ấy, ta rất cần đấy.
- Tất nhiên là thần biết bệ hạ cần - Trương Phóng nháy nháy mắt cưá»i :
- Tình hình hôm nay thần đã biết cả rồi.
- Còn Ä‘iá»u nà y, nhà ngươi bất tất phải tuyên bố cho cô ta biết vá» cá nhân ta nhé.
- Cho đến lúc nà y thần vẫn chưa tiết lá»™ Ä‘iá»u gì, nhưng thần ngầm cho nà ng biết sÆ¡ sÆ¡, bệ hạ là nhân váºt tầm cỡ trong triá»u đình.
Tâu bệ hạ, trong mắt cá»§a há», thì tiểu thần Phú Bình Hầu là má»™t đại nhân. à ngầm cá»§a tiểu thần thì chỉ để cho má»—i Triệu Phi Yến biết bệ hạ là quý nhân thôi ạ.
- Ừ .
Nhà vua dần dần nghe ra, xe ngá»±a Ä‘i trên đưá»ng lá»›n gáºp ghá»nh vị hoà ng đế ngồi trên xe lắc lư từ bên nà y sang bên khác phải bÃu chặt lấy thà nh xe, thốt nhiên, ngà i vá»— hai tay và o nhau, cao giá»ng nói :
- Trương Phóng, ta muốn đưa nà ng và o cung!
Trương Phóng đổi sợ thà nh vui, nhưng lại là m ra vẻ buồn rầu, giá»ng trầm trầm nói:
- Tâu bệ hạ, tiểu thần nghĩ rằng hãy cứ xem gió bỠbuồm đã.
- Tự ta sẽ có cách.
Nhà vua đã nói tá»± ngà i có cách rồi. Trương Phóng chỉ còn biết cưá»i hì hì, không thể nói thêm được lá»i nà o nữa. Nhưng hắn biết nhà vua đã ngầm tÃnh toán đâu và o đấy rồi. Hắn nghÄ© bụng: "Nếu Triệu Phi Yến và o cung. Xem ra thì cô ta cÅ©ng có thể được sá»§ng ái đấy, mình rồi cÅ©ng nhá» thế mà được phú quý lâu dà i, đó là suy nghÄ© vá» mặt thuáºn. Nhưng lại nghÄ© vá» má»™t phương diện khác: quan hệ trong cung đình vô cùng phức tạp. Triệu Phi Yến xuất thân hèn má»n, sau khi và o cung, liệu có thể già nh được sá»± sá»§ng ái lâu dà i cá»§a nhà vua không?
Lại nữa, ngưá»i ta có thể tẩy chay cái cô gái hà n vi nà y hay không, Ä‘iá»u đó khó ai có thể Ä‘oán chắc. Nếu như Triệu Phi Yến có xảy ra chuyện gì thì nhất định là bất lợi lá»›n cho mình rồi! Cà ng nghÄ© hắn cà ng không tìm ra lối thoát ".
Trước giỠngỠngà y thứ hai, Trương Phóng lại đến Quan Bình Viên.
Triệu Phi Yến vẫn chưa dáºy, cô em gái Hợp Ãức tiếp hắn trong phòng, cả hai cùng ngồi, nét mặt cô ta khá nặng ná» như có chuyện gì vừa xảy ra.
- Hợp Ãức, cô hãy còn ngái ngá»§? - Trương Phóng buá»™t miệng há»i.
- Em dáºy đã từ sáng kia - Hợp Ãức lạnh lùng trả lá»i.
- Thế thì có chuyện gì váºy? Hay là bị bà chị mắng?
- Chị ấy xưa nay có bao giá» trách mắng gì em đâu - Vẻ mặt cá»§a Hợp Ãức vẫn lạnh lùng :
- Em cũng chẳng có chuyện gì cả. Một đứa con gái nghèo hèn, là m gì có chuyện tâm sự nỠkia!
- á»’! Hợp Ãức, xem ra, cô có vẻ khó chịu vá»›i tôi hả?
- Ãâu dám ạ - Từ vẻ lạnh nhạt, Hợp Ãức đã trở nên tươi cưá»i, cô ta thong thả Ä‘i và o trong phòng, lát sau, quay trở ra nói:
- Chị em má»i công tá» và o.
Triệu Phi Yến vừa má»›i từ phòng thay áo bước ra, mái tóc dà i buông xõa, thấy Trương Phóng, vẻ như cưá»i như không, chà o khe khẽ "Trương công tá»", rồi Ä‘i đến chá»— đà i gương soi mặt, tỉ mỉ kẻ lông mà y.
- Phi Yến - Trương Phóng trông thấy vẻ lãnh đạm cá»§a nà ng đối vá»›i mình, từ từ bước lên, hai tay đặt lên vai nà ng há»i :
- Cô đối vá»›i tôi, có Ä‘iá»u gì không bằng lòng váºy?
Nà ng ngẩng đầu lên, nhìn Trương Phóng trong gương, buồn bã lắc đầu, nước mắt rưng rưng:
- Phi Yến . Trương Phóng kinh hoà ng há»i:
- Có chuyện gì váºy?
- Em thương cho thân pháºn cá»§a mình quá - Nà ng thá» thẻ nói :
- Em cứ tưởng là , em sẽ trở thà nh ngưá»i thân thiết cá»§a Phú Bình Hầu kia đấy...
- Phi Yến, tôi đã nói cho nà ng biết chân tướng cá»§a con ngưá»i kia rồi đấy thôi tháºm chÃ...
- Ngà i không có gì sai, đây là tá»± em mÆ¡ má»™ng hão huyá»n.
Nà ng hất mái tóc dà i :
- Trước ngà y hôm qua, em còn cho rằng ngà i chỉ cần em là m đẹp lòng nhà vua, quang cảnh ngà y hôm qua... hừ... trong khi em Ä‘ang múa, ngà i và ông ta nói những lá»i... Nà ng tức tưởi khóc, nhưng rồi nà ng vá»™i kìm chế, mỉm cưá»i trong tiếng thở dà i . Trương công tá», cÅ©ng có thể là ngà i có ná»—i Ä‘au khổ riêng cá»§a mình.
- Phi Yến - Trương Phóng nghÄ© đến những lá»i nói giữa mình và nhà vua có thể do Hợp Ãức nghe được mà đến tai nà ng, hắn vá»™i nói :
- Ngưá»i đó chÃnh là hoà ng đế đấy.
- Em biết chứ. Ngà i đem em dâng cho nhà vua, đợi đến khi ông ta chán chê rồi, thì lại hiến cho kẻ khác, đúng thế không? Em sẽ là một cái lưỡi câu cho ngà i câu cá đến khi ngà i đạt được yêu cầu thăng quan tiến chức rồi, thì ngà i lại để em chết già trong cái Quan Bình Viên nà y chứ gì?
- Phi Yến, nà ng không thể nói vá» ta như thế được! Ta lại phải nói cho nà ng biết, Hoà ng Thượng muốn Ä‘em nà ng và o cung đấy! Ãêm qua, chÃnh miệng ngà i nói ra mà .
- VÃ o cung?
Nà ng cảm thấy ngoà i ý muốn không ngỠtới, rồi nà ng lắc đầu :
- Ngưá»i con gái xuất thân như em, và o cung chắc gì đã hạnh phúc?
- Phi Yến, xuất thân cá»§a ngưá»i con gái, có khi cÅ©ng không can hệ má»™t chút gì hết.
Nà ng thở dà i, cầm lược lên chải mái tóc dà i óng mượt, sau má»™t lúc khá lâu má»›i nói, giá»ng trầm trầm:
- Trương công tá», ngà i hoà n toà n không hiểu gì tâm sá»± cá»§a em cả.
- Ta biết, nhưng, ông ta là hoà ng đế.
- Nếu ngà i không đem ông ta đến gặp em, ông hoà ng đế ấy, với em thì có quan hệ gì ?
Nà ng cay đắng nói tiếp :
- Trương công tỠlần đầu tiên, khi chúng ta gặp nhau ở phủ Dương A, ngà i đã từng nói với em những gì?
Tá»± nhiên Trương Phóng nhá»› lại, hồi đó, hắn muốn nà ng và o phá»§, là để là m thiếp cho Phú Bình Hầu. Hồi đó, hai ngưá»i đã chỉ non thá» bể. Hồi đó, Trương Phóng cÅ©ng đã tÃnh chắc chắn như thế. Nhưng sau khi hoà ng đế nhà Ãại Hán nhảy và o, láºp tức hắn thay lòng đổi dạ ngay, hắn vừa múon là m quan to, vừa muốn có sá»± nghiệp, tất hắn cần là m đẹp lòng nhà vua. Hoà ng đế có thể cho hắn vinh hoa phú quý, hoà ng đế cÅ©ng có thể là m cho hắn thân bại danh liệt. Hắn, xưa nay, có bao giá» hiểu được ý nghÄ©a cá»§a chữ yêu, trong lòng hắn, chuyện mất hay được cá»§a má»™t ngưá»i con gái thì quan trá»ng gì! Tháºm chà hắn cho rằng Ä‘em cô gái mình yêu thÃch đến tiếp cáºn vá»›i nhà vua là cho cô ta má»™t cÆ¡ há»™i bước tá»›i chốn cao sang, cô ta phải cảm kÃch mà không oán háºn gì má»›i đúng chứ. Do khoảng cách trong suy nghÄ© khác xa nhau như thế, Trương Phóng, tất nhiên không thể không hiểu được sá»± oán giáºn cá»§a Phi Yến.
- Có thể là do hi vá»ng cá»§a em quá viển vông đấy thôi.
Triệu Phi Yến trong lúc thương cảm lẩm bẩm nói.
- Em không thể hiểu được ý muốn tiến thá»§ cá»§a ngà i, em cho rằng, Ä‘á»i ngưá»i đã bước đến cái báºc phong Hầu, là tá»™t cùng danh vá»ng rồi.
- Phi Yến .
Trương Phóng nói má»™t cách khó nhá»c :
- Trong triá»u nhà Ãại Hán, tước vị đâu có chắc chắn gì. Nếu không được sá»± sá»§ng tÃn cá»§a nhà vua, sá»± bao che cá»§a bá»n quyá»n thần, thì tước vị chưa biết mất lúc nà o như chÆ¡i.
Phi Yến đưa mắt nhìn hắn không tỠý gì.
- Trong thá»i VÅ© Ãế, có má»™t hồi, khi tế lá»… tôn miếu, hiến và ng không đúng phép, hà ng trăm vị mất tước hầu, tháºm chà có ngưá»i hiến bò dê gầy cÅ©ng bị mất tước .
Trương Phóng thâm trầm nói :
- Phú Bình Hầu, phong đến ta là đá»i thứ tư, thá»i tằng tổ cá»§a ta, phong Hầu, hương ấp có má»™t vạn ba nghìn sáu trăm bốn mươi há»™, thu nháºp hà ng năm hÆ¡n ngà n vạn, thá»i tổ phụ ta, giảm Ä‘i má»™t ná»a. Ãến thá»i cá»§a ta, chỉ còn hÆ¡n má»™t nghìn trăm há»™, trước đây mấy năm, hoà ng thượng tăng thêm cho năm trăm há»™. Tình hình như thế, ta tưởng nà ng phải biết rõ. Phong Hầu tuy là chá»— cá»±c thân. Nhưng hôm nay không biết có ngà y mai! Nếu không thể tá»± bảo vệ mình và khuếch trương ra, như váºy, có khi đến chá»— trắng tay.
|