T ừ ngày thái hậu hồi cung. Nhĩ Khang cứ thấp thỏm trong trạng thái bất an. Lúc nào cũng cảm thấy như có một hòn đá thật to đè lên ngực. Chẳng còn thoải mái như trước. Đó có nhiều nguyên do, chẳng hạn như trước ngày thái hậu hồi cung. Nhĩ Khang đến Thấu Phương Trai với tâm trạng hết sức thoải mái. Chàng có lá bùa của hoàng thượng "Bảo vệ Thấu Phương Trai" làm lá chắn. Nên chẳng lo ai nói, mà chẳng ai dám nói cả thật. Còn bây giờ, thái hậu quay về thì không khí ở Thấu Phương Trai nó lại căng thẳng làm sao. Đột nhiên rồi mỗi lần Khang đến đều phải nhìn trước nhìn sau chẳng tự nhiên như trước. Không phải chỉ có chàng mà Tử Vy cũng vậy, nói chuyện với chàng cũng e dè. Nói chuyện mà mắt cứ nhìn trước nhìn sau. Không những thế hình như còn có những cặp mắt vô hình theo dõi. Vì vậy cuộc gặp gỡ giữa hai người chẳng còn là hạnh phúc như xưa, nhưng càng khó lại càng trăn trở.
Chẳng hiểu sao Thấu Phương Trai cứ như một thỏi nam châm, khó khăn thế nào, Nhĩ Khang cũng không thể bỏ mặc được.
Chẳng phải vì Tử Vy gây rắc rối, mà còn cả Tiểu Yến Tử. Trước kia Tiểu Yến Tử và hoàng hậu, đã có một thời kỳ hòa hoãn, ngưng chiến, nhưng rồi thái hậu quay về, hoàng hậu như tìm thấy đồng minh. Con hổ sau thời gian ngủ yên đã thức dậy, giông tố lại bắt đầu. Bộ mặt lạnh lùng của hoàng hậu ghét Tiểu Yến Tử, ghét lây cả Tử Vy, vì vậy ngòi nổ lúc nào cũng ở thế chuẩn bị bùng nổ. Nhưng cái làm Nhĩ Khang bức rức, bực bội nhất không phải chỉ có thế, mà còn sự hiện diện của Tịnh Nhi.
Bữa đó như thường lệ, Nhĩ Khang đến Thấu Phương Trai. Không biết tình cờ hay có sự sắp đặt trước, Tịnh Nhi lại cùng mấy cung nữ đi tới, hai bên chạm mặt, không thể không đứng lại.
Tịnh Nhi nhìn Nhĩ Khang cười, mở lời:
- Nhĩ Khang huynh, khỏe chứ? Về đã mấy hôm nay mà không có dịp được chuyện vãn với huynh. Hình như là huynh... đã có nhiều chuyện thay đổi?
Nhĩ Khang vui vẻ:
- Cô hẳn đã biết cả rồi chứ?
Hỏi xong, Khang nói:
- Thật không biết nói thế nào cảm ơn cô. Hôm đó, nhờ sự giúp đỡ của cô, bằng không chẳng biết rồi chuyện đến đâu. Chắc chắn lão phật gia không buông tha Tiểu Yến Tử một cách dễ dàng đâu.
Tịnh Nhi cười, đôi mắt to nhìn thẳng Nhĩ Khang, làm anh chàng lúng túng, Tịnh Nhi nói:
- Tôi cũng không ngờ trong thời gian tôi cùng lão phật gia đến núi Ngũ Đài sơn, vỏn vẹn chỉ có mấy tháng, mà mọi sự trong triều lại thay đổi nhiều như vậy. Một ngày trong núi, nhân gian đã ngàn năm. À! Nhĩ Khang huynh, huynh khỏe và vui chứ?
Nhĩ Khang càng lúng túng:
- Vâng, tôi rất khỏe và cũng rất vui. Thế còn cô?
Tịnh Nhi cười, nụ cười thật ngọt:
- Thì cũng vẫn vậy, cuộc sống chẳng là của riêng tư, chỉ biết có lão phật gia thôi. Lúc ở trong núi, cũng đâu có ai đâu tâm sự? Trở về cung, nghe được rất nhiều sự việc. Không giấu gì huynh, tôi thấy hơi lạc lõng, hơi buồn buồn. Cảm thấy có một chút gì tiếc rẻ, vì không được tham dự vào những việc sôi nổi kia. Nhưng cũng được nghe lõm bõm một vài điều, đàng đông một câu, đàng tây một câu. Thành thử chưa rõ lắm. Chắc hôm nào phải nhờ huynh kể lại hay hơn.
Nhĩ Khang thành thật:
- Vâng, lúc nào rảnh sẽ kể cho cô nghe. Vì... với những ngày đó đúng là "kinh thiên động địa", nhưng tôi và Ngũ a ca, cũng đều tìm được tri kỷ. Nghĩ cũng lạ, sự gặp gỡ nhau trong đời nhiều lúc rất bất ngờ, rất kỳ diệu... Có nhiều khi, tôi không dám tin chuyện nhân duyên, gặp nhau là do trời sắp đặt nữa.
Tịnh Nhi cười:
- Thành sự đương nhiên tại thiên, nhưng mưu sự nhiều lúc vẫn do người huynh ạ, đúng không?
Nhĩ Khang nghe giật mình, chẳng hiểu Tịnh Nhi muốn ám chỉ điều gì, nên yên lặng. Ngay lúc đó chợt nhiên Tiểu Yến Tử ở đâu chạy ra, sau lưng lại có Tử Vy. Tử Vy gọi:
- Tiểu Yến Tử, đừng đến Cảnh Dương cung lúc này, chúng ta cần phải giữ phong cách một chút chứ?
Nhưng Tiểu Yến Tử nói:
- Không được! Không được! Tôi đang bực chết đây!
Nhưng vừa nói đến đó, Tiểu Yến Tử và Tử Vy chợt nhìn thấy Nhĩ Khang và Tịnh Nhi nên vội ngừng lại. Nhĩ Khang cũng đã thấy hai người, nên bước tới hỏi:
- Làm gì hai người hấp tấp đi đâu vậy?
Tử Vy nhìn Nhĩ Khang rồi nhìn Tịnh Nhi, chợt thấy có cái gì khác lạ, nên hỏi:
- Đây có phải là Tịnh cát cát không ạ?
Tịnh Nhi lập tức cúi người:
- Vâng, nhưng cứ gọi tôi là Tịnh Nhi thân mật hơn.
Tiểu Yến Tử mắt sáng hẳn lên, nói liền:
- Tịnh Nhi biết không! Hôm đó đụng cô một cái, tôi không biết, cứ tưởng cô là một cung nữ nào đó mới tiến cung, chớ nào biết là một "cát cát thứ thiệt" đâu, tôi phục lăn cô đấy. Trước mặt lão phật gia mà cô chỉ cần nói có mấy câu là bà ta hết giận ngay. Cô đúng là có uy đấy!
Tịnh Nhi chỉ cười, mắt vẫn chăm chú ngắm Tử Vy. Nhĩ Khang vội giới thiệu:
- Tử Vy, Tiểu Yến Tử, hai người phải biết rõ. Tịnh Nhi là người đang được thái hậu yêu quý đấy. Từ đây về sau, hẳn là hai người còn phải cần cô ấy giúp đỡ nhiều lắm đấy.
Tử Vy vội cúi người chào Tịnh Nhi, nói:
- Tôi là Tử Vy, nếu có gì sơ sót xin được chỉ bảo.
Tịnh Nhi xua tay:
- Không dám! Không dám ạ! Trên đường về kinh, tôi đã nghe nhiều người kể về chuyện "cát cát thật giả" rồi. Thật ra thì "đã nghe danh từ lâu bây giờ mới gặp", đúng là không khác tin đồn. Nếu tôi là người được thái hậu yêu quý thì hai người đây... hẳn cũng được nhiều người yêu quý lắm phải không? Coi như tôi là "hồng nhân" của thái hậu còn hai người cũng là "tử nhân" của những người khác.
Tử Vy còn chưa kịp nói gì, thì Tiểu Yến Tử đã vọt miệng nói:
- Cái gì mà "chỉ nhân" (người giấy)? Tôi không phải là chỉ nhân đâu. Gió thổi cũng bay tuốt, vậy là yếu đuối quá!
Tịnh Nhi che miệng cười. Rồi gật đầu chào ba người nói:
- Lão phật gia sai tôi đi công việc, nên không thể ở lại lâu, hôm khác nói nhiều hơn. Mà tôi nghĩ là ba người hẳn cũng có việc riêng, thôi thì hôm khác gặp vậy, chào nhé!
Rồi Tịnh Nhi liếc nhanh về phía Nhĩ Khang, xong bỏ đi. Cái liếc của Tịnh Nhi làm Nhĩ Khang bối rối, Tử Vy cũng cảm nhận được sự lúng túng của Khang nên rất lo. Chỉ có Tiểu Yến Tử là vô tư, bức ra được Tịnh Nhi mừng rỡ nói:
- Thôi, chúng ta đi tìm Vĩnh Kỳ huynh đi? Mấy hôm rày bị cái lão phật gia làm cho thần trí căng thẳng quá, khiến chuyện chuẩn bị cho việc khai trương Hội Tân Lầu bị đình trệ, giờ việc chuẩn bị lễ mừng đã được phân nửa rồi, chúng ta phải tiếp tục chứ?
Tử Vy nhìn theo bóng Tịnh Nhi, không hiểu sao lòng nặng trĩu, trong khi Nhĩ Khang lại cảm giác như phạm tội rồi để che đậy sự bất an của mình. Khang nói:
- Thôi được! Bọn mình đi tìm Ngũ a ca, để chuẩn bị chuyện ở Hội Tân Lầu đi!
o0o
Ngày khai trương của Hội Tân Lầu đã đến. Trước cửa quán cảnh trí vô cùng náo nhiệt. Người đến dự cũng có, kẻ hiếu kỳ cũng có. Chiếc bảng đỏ chữ vàng treo vắt ngang cửa với ba chữ “Hội Tân Lầu” thật mát mắt. Hai bên lại trang hoàng lộng lẫy. Có một đoàn lân rồng đang đi tới, trống kèn inh ỏi. Con lân đi trước, kế đến là con rồng dài khoảng mười thước, nó tiến về Hội Tân lầu.
Liễu Thanh, Liễu Hồng trong những bộ quần áo mới, cùng Bảo A Ðầu và các tay chạy bàn trong quán, đứng sắp hàng trước cửa chào đón khách.
Liễu Thanh, Liễu Hồng đứng đó mà dáng vẻ nôn nóng. Có lẽ là chờ đám Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Vĩnh Kỳ,...
Khách qua đường vừa dừng lại xem, vừa xì xào:
- Tửu lầu mới mở nầy bề thế quá, hôm nay mới khai trương đấy.
- Nghe nói cái tửu lầu nầy có sự đỡ đầu của một bậc thân vương, rất có uy quyền!
- Không phải thân vương nào cả, nghe nói là “Hoàn Châu cát cát” đấy.
Lẫn lộn trong đám người trên, người ta trông thấy có mấy người trẻ tuổi, mặc áo dài trắng, đầu lại quấn khăn. Lối ăn mặc như người nước ngoài ở từ xa đến. Trong số đó có một chàng trai to lớn, đôi mắt có hồn, người đó chẳng phải ai xa lạ, chính là Mông Đan.
Liễu Thanh, Liễu Hồng bận chờ đợi nhóm Tiểu Yến Tử, nên không chú tâm đến nhóm Mông Đan. Sự chờ đợi làm cả hai sốt ruột, Liễu Hồng hỏi:
- Có nhìn thấy họ đến chưa? Tại sao mãi giờ nầy lại chẳng thấy một ai cả?
Liễu Thanh nói:
- Anh nghĩ chắc bọn họ ra không được. Lần trước bỏ về một cách vội vã, không biết trong đấy lại xảy ra chuyện gì?
- Giờ lành sắp đến rồi, bây giờ tính sao? Cứ đốt pháo khai trương hay là vẫn chờ họ?
Ðang nói tới đó thì đoàn lân rồng cũng đã đến trước cửa. Liễu Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Liễu Hồng cho mời đoàn lân rồng đến đấy à?
- Dạ, đâu có!
Liễu Hồng còn đang lo lắng thì chợt thấy một nhân viên đoàn lân đưa một lá thư cho Liễu Thanh, mở ra xem thì là:
- “Hôm nay bọn nầy không ra được, không thể chúc mừng tại chỗ, nên cho mời đoàn lân đến thay mặt chia vui. Chúc mừng khai trương phát tài...”
Liễu Hồng có vẻ thất vọng:
- Thì ra là vậy. Có nghĩa là họ không đến rồi!
Ðám lân rồng tiếp tục nhảy múa. Con rồng đảo qua đảo lại trông thật sống động. Còn con lân thì có vẻ nghịch ngợm hơn, lúc nhảy qua mình rồng, lúc lại nhào lộn thật lẹ mắt. Ðám đông càng lúc càng tụ tập càng nhiều. Họ vỗ tay cho những màn nhào lộng đặc sắc.
Ðột nhiên con lân kia lại nhảy đến trước mặt Liễu Hồng, vừa múa vừa tiến sát đến cạnh Hồng, rồi cạ vào người Hồng, liếm mặt Hồng. Lúc đầu Liễu Hồng còn vừa né vừa cười khúc khích, nhưng cái con lân kia càng lúc càng táo tợn hơn, nó như muốn ôm lấy cả Hồng.
Hồng giật mình lùi lại, bực tức quát:
- Ngươi làm gì vậy? Sao làm kỳ vậy?
Liễu Thanh cũng nhận ra sự khác thường, quát:
- Có tránh ra xa một chút không? Sao lại tiến sát vào đàn bà con gái vậy?
Thế mà con lân chẳng chịu buông tha, nó còn kéo con rồng cuộn người lại, vây kín Liễu Hồng vào giữa. Liễu Hồng tức quá, hét lên:
- Các ngươi là ai? Ai sai các ngươi đến? Ðịnh quậy phá ư?
Liễu Thanh cũng xanh mặt:
- Nếu còn quậy phá, ta sẽ không đứng yên đâu nghe!
Lúc đó con lân thấy Liễu Thanh, Liễu Hồng đã nổi cáu, nên nhảy tới trước mặt Liễu Hồng, rồi đầu lân đột ngột giở lên. Người cầm lân cười với Hồng, bấy giờ Hồng mới giật mình reo lên:
- Ồ! Thì ra là Tiểu Yến Tử!
Cùng lúc đó người trong đầu rồng cũng chui ra. Liễu Thanh cười lớn:
- Tưởng ai, Ngũ A...
Chợt nhớ ra ngưng lại, rồi thi lễ tiếp:
- Cách chúc mừng của chư vị ngộ quá! Bọn này thật bất ngờ.
Trong bụng rồng Nhĩ Khang, Tiểu Ðặng, Tiểu Trác, Tiểu Quế, Tiểu Thuận cũng chui ra.
Nhĩ Khang nắm hai nắm tay lại đưa lên:
- Cung hỷ, cung hỷ! Bửa nay là ngày khai trương “Hội Tân Lầu” bọn này làm sao vắng mặt cho được chứ?
Vĩnh Kỳ nói:
- Ðúng vậy, nhưng cái ý chúc mừng kiểu nầy của Tiểu Yến Tử, làm mọi người mệt quá! Người muốn rêm cả luôn.
Tiểu Ðặng Tử cũng chen vào:
- Hai vị thiếu gia có võ công còn đỡ, còn bọn nô tài nầy cả người đều đau nhức đây này.
Tiểu Trác, Tiểu Thuận, Tiểu Quế đều đồng tình:
- Ðúng thế! Ðúng thế!
Liễu Hồng đang phấn khởi nên kéo tay Tiểu Yến Tử nói:
- Lúc nào chị cũng thế, hay tạo ra những tình huống bất ngờ khiến người khác trở tay không kịp.
Rồi quay đầu nhìn quanh:
- Còn Tử Vy với Kim Tỏa đâu? Sao chẳng thấy?
Lúc đó Tử Vy với Kim Tỏa mới từ trong đám người đứng quanh quán, đi vào:
- Lâu lâu mói gặp dịp hội hè thế này làm sao vắng mặt được? Tiểu Yến Tử ban nãy không muốn bọn nầy ra mặt sớm, sợ làm bại lộ cơ mưu của bọn họ!
Kim Tỏa cười lớn:
- May là không bắt bọn nầy chui vô con rồng đó, nếu không chắc cũng kiệt sức mất rồi.
Liễu Hồng chợt như nhớ ra, hỏi nhỏ Tử Vy:
- Thế bà thái hậu đó thế nào? Dữ không? Lần trước hai người mặt mày dính sơn lem luốt, về có bị hành không?
Tử Vy chưa kịp trả lời, thì Tiểu Yến Tử đã lên tiếng:
- Còn phải hỏi, bọn nầy đã bị sao la sát chiếu mệnh. Cái “lão phật gia” đó khắc khe lắm. Suýt tí bọn nầy đã không còn bỏ ra đây được.
- Suỵt!
Nhĩ Khang vội làm dấu để mọi người ngưng lại, Tiểu Yến Tử mới sực nhớ ra là đang đứng giữa đám đông. Lúc đó Liễu Thanh ra lệnh:
- Nào đốt pháo đi! Ðốt pháo lên đi!
Pháo bắt đầu nổ “lốp bốp”. Ðám Tiểu Yến Tử theo chân Liễu Thanh, Liễu Hồng đi vào trong.
Lúc bấy giờ phòng ăn của Hội Tân Lâu đã đông nghẹt khách. Bữa khai trương đắt khách thế này thật hứa hẹn. Liễu Thanh và Liễu Hồng giành cả một chiếc bàn lớn giữa nhà cho bọn Tiểu Yến Tử, mọi người vừa ngồi xuống, Tiểu Yến Tử đã đưa mắt nhìn quanh, ở đây đám tiểu nhị rất trẻ, khoảng mười một mười hai tuổi, đều là những đứa trẻ vô gia cư ở viện “tế bần” nhưng chúng bưng mâm rất thành thạo. Tiểu Yến Tử nhìn một hồi, chợt nổi hứng lên, không thể ngồi yên:
- Bữa khai trương đầu tiên lại đắt khách thế này, chắc Bảo a đầu và mấy đứa nhỏ hẳn là bưng không kịp, tôi phải phụ một chúng một tay mới là được!
Liễu Hồng nghe vậy ngăn lại:
- Kệ, để chúng làm rồi cũng xong cả mà!
Tiểu Yến Tử đâu chịu, chụp lấy chiếc mâm trên tay Bảo a đầu, nói:
- Mâm nầy ở bàn nào? Ðể tôi, còn cô đi nơi khác đi!
Bảo a đầu chỉ về phía trước:
- Bàn số ba đấy!
- Biết rồi!
Thế là Tiểu Yến Tử bưng mâm bước hấp tấp. Nhịp trống múa lân ban nãy như còn lảng vảng trong đầu. Nên vừa bước mà người vừa nhún nhảy, chẳng đế ý gì phía trước mặt. Trong khi đó Mông Đan cùng bốn thủ hạ đang từ ngoài bước vào, nhưng bước chân của Tiểu Yến Tử quá nhanh. Thế là không ai tránh kịp ai “Rầm”! Tiểu Yến Tử đã va vào người Mông Đan, bao nhiêu thức ăn trên mâm đổ cả lên người Ðan, còn chén thì rơi xuống đất vỡ nát.
Mông Đan nhìn lại áo quần, sa sầm nét mặt:
- Cô... Cô không có con mắt ư? Tại sao lại thế nầy chứ?
Tiểu Yến Tử biết lỗi, vội cười, rồi chụp ngay chiếc khăn lau mạnh lên người Mông Đan, vừa lau vừa nói:
- Hãy coi như anh gặp xui, vì bữa nay là lần đầu tiên tôi làm nghề chạy bàn, nên không có kinh nghiệm.
Nhưng cái lối lau của Tiểu Yến Tử lại không nhẹ chút nào. Người của Mông Đan lại đầy thương tích nên Tiểu Yến Tử làm đau thêm thôi. Mông Đan không chịu nổi, khoát tay, nói lớn:
- Thôi! Ðừng có đụng tôi nữa!
Tiểu Yến Tử vì hối lỗi, muốn cầu hòa, không ngờ bị Mông Đan nạt như thế, cơn giận chợt nổi lên. Yến Tử giũ mạnh khăn lau một cái, hét lại.
- Con người gì chẳng biết lễ độ chút nào cả. Tiểu Yến Tử nầy lỡ đụng ngươi, đã xin lỗi rồi còn cười hòa, vậy mà ngươi lại chửi người ta là không có mắt, ta không nhịn đâu. Ngươi hung dữ làm gì chứ? Ngươi tưởng ngươi là khách của Hội Tân Lầu rồi là ta chẳng dám cự lại ư? Làm hùm làm hổ làm chi chứ?
Lời của Tiểu Yến Tử khiến Mông Đan trừng mắt. Tiểu Yến Tử thấy vậy hất hàm ỏi:
- Ngươi trừng mắt với ta làm gì?
Mông Đan rất giận. Nhưng rồi nghĩ lại, cố nhịn, nói:
- Thôi được rồi, được rồi! Coi như ta gặp xui đi.
Tiểu Yến Tử đáp trả:
- Anh gặp xui hay tôi xui? Ai biểu anh đi nhanh như vậy? Chẳng lẽ lửa cháy tới đít rồi à?
Bây giờ Mông Đan không dằn được nữa, hỏi:
- Ngươi là ma quỷ đầu thai sao mà ăn nói kỳ cục vậy?
Liễu Hồng thấy Tiểu Yến Tử lại gây sự với người, vội chạy tới giảng hòa:
- Thôi đừng cãi nhau đừng cãi nhau nữa “khách hàng lúc nào cũng đúng.” Mời mời... Xin mời ông vào đây ngồi cho.
Mông Đan còn chưa hết giận, liếc về phía Tiểu Yến Tử một cái mới đi theo Liễu Hồng. Nhưng Tiểu Yến Tử đâu tha, chận người trước mặt, nhưng Mông Đan chỉ cần lách một cái đã vượt qua. Tiểu Yến Tử lại phóng tới cản lần thứ hai, Mông Đan vẫn lách qua được dễ dàng. Lúc đó, Tiểu Yến Tử mới nghĩ ra:
- Thì ra đây là một tay có võ nghệ! Có võ nghệ thì mặc xác, ta cũng cho hắn biết tay.
Tiểu Yến Tử nghĩ, là vung tay liền. Mông Đan đâu phải tay vừa, đưa tay lên đỡ. Cái đỡ của Mông Đan, đẩy Tiểu Yến Tử lùi xa mấy bước.
Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ, Tử Vy... đã thấy chuyện không hay, biết là Tiểu Yến Tử lại gây sự. Nhĩ Khang nói:
- Tiểu Yến Tử làm sao vậy? Sao lại kiếm chuyện trong Hội Tân Lầu. Ðừng quên hôm nay là ngày đầu khai trương nhé.
Tiểu Yến Tử vừa nghe vậy, chợt quay người nhảy ra cửa nói lớn:
- Nào có giỏi thì ra đây nầy!
Mông Đan chỉ nói:
- Ðàn ông chẳng đánh với con gái! Ta tha mạng ngươi một lần đấy!
Tiểu Yến Tử nghe vậy càng nổi sung thiên, đá thẳng về Mông Đan, Ðan né nhẹ nhàng. Tiểu Yến Tử tiếp tục bay ra ngoài, vừa bay vừa nói:
- Cái gì mà đàn ông với chẳng đàn ông? Ta thấy người còn nhát hơn cả đàn bà nữa!
Ðến lúc đó thì Mông Đan đã không dằn được, đi theo ra ngoài. Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Tử Vy, Kim Tỏa, Liễu Thanh thấy vậy cũng chạy theo ra. Vĩnh Kỳ nói:
- Tiểu Yến Tử lại nổi cơn rồi, thật là chẳng biết phải làm sao nữa.
Và khi mọi người ra đến cửa, thì đã thấy hai bên động thủ nha. Ðám đông đứng xem đông nghẹt. Chỉ thấy Tiểu Yến Tử phóng tới phóng lui, tìm đủ cách để đánh Mông Đan, nhưng chẳng làm gì được. Trong khi Mông Đan chỉ né đòn chứ không đánh trả. Vĩnh Kỹ, Nhĩ Khang, Liễu Thanh, Liễu Hồng đứng ngoài nhìn, càng nhìn càng ngạc nhiên. Nhĩ Khang nói nhỏ:
- Anh chàng nầy từ đâu đến đây, xem trang phục thì không phải người Mãn, cũng không phải người Hán. Võ công cũng không tầm thường. Tiểu Yến Tử nào phải là địch thủ của anh ta.
Liễu Thanh nói:
- Ðây là người Hồi. Nhìn cách quấn khăn trên đầu là biết ngay. Gần đây chẳng hiểu sao, ở thành phố Bắc Kinh lại có quá nhiều người Hồi, họ đi lại nhiều vô kể.
Ðang nói đến đây, chợt thấy Tiểu Yến Tử thở dốc, rồi nói:
- Thôi không đánh nữa đâu! Ta không muốn đánh với ngươi nữa.
Mông Đan nghe vậy thu tay lại, chào nói:
- Cảm ơn cô nương đã nhường tôi!
Không ngờ, đó chỉ là kế nghi binh của Tiểu Yến Tử. Thừa lúc Mông Đan quay đi. Tiểu Yến Tử chụp lấy mấy cái dùi trống, chập chả của múa lân ban nãy, ném về phía Mông Đan, vừa ném vừa hét:
- Cái gì mà nhương với không nhường! Ai lại nhường ngươi!
Mông Đan tuy quay đi, nhưng vẫn đề phòng nên né kịp. Có điều hành vi của Tiểu Yến Tử đã làm anh chàng tức giận. Mông Đan phi người qua, chỉ một thoáng là đã chụp lấy quần áo Tiểu Yến Tử, nâng cao nàng lên.
Trong cơn nguy cấp, Vĩnh Kỳ đã nhảy ra can thiệp vừa đánh đòn hiểm, vừa quát:
- Buông cô ta xuống mau!
Mông Đan đành bỏ Tiểu Yến Tử, quay qua ứng chiến. Bốn người hầu đi theo Mông Đan thấy vậy trao đổi một số tiếng Hồi với nhau, rồi cùng nhảy vào cuộc. Nhĩ Khang, Liễu Thanh, Liễu Hồng thấy vậy không thể đứng ngoài, cũng xông vào. Thế là một cuộc hỗn chiến xảy ra.
Mấy người Hồi kia tuy võ công cũng cao cường, nhưng so với Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ thì họ còn kém một bậc. Ðúng ra mọi chuyện đã kết thúc nhanh, nhưng vì Tiểu Yến Tử quá háo thắng cứ nhảy vào cuộc chiến, mấy lần để Mông Đan tóm được, nên cuộc chiến cứ nhì nhằng kéo dài.
Tử Vy, Kim Tỏa thấy vậy, lo lắng:
- Tiểu Yến Tử! Hãy lui ra đi, đừng có đánh nữa, nếu đánh bị thương thì làm sao về nhà? Tất cả hình như chỉ là sự hiểu lầm thôi, giải thích xong chuyện, cần gì lại đánh nhau.
Tiểu Ðặng Tử đứng ngoài lâm râm niệm Phật:
- Trời thiêng đất linh, cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm bồ tát, xin hãy bảo vệ cho cát cát tôi không bị thương...
Tiểu Trác Tử thì cằn nhằn:
- Tôi đã nói rồi, bảo đừng có đi ra mà không nghe. Bây giờ mà có chuyện gì, coi như cái đầu của bọn mình cũng sẽ mất đấy.
Tiểu Quế Tử, Tiểu Thuận Tử xoa xoa tay vào nhau, chẳng biềt làm gì hơn. Trong khi, Nhĩ Khang và Liễu Thanh cùng đấu với Mông Đan. Bấy giờ Mông Đan đã xuống sức nên đánh có nhiều kẽ hở. Liễu Thanh lợi dụng dịp đó lại đánh trúng ngay vết thương cũ. Mông Đanh “hự” một tiếng, máu trên bả vai thắm ra. Nhĩ Khang trông thấy Ðan lảo đảo, quét chân một cái, Ðan đổ ập xuống. Bấy giờ Khang mới giật mình vội đưa tay đỡ lấy, nhìn bả vai Ðan. Khang nói:
- Tráng sĩ, chúng ta dừng tay nhé? Tại sao anh đã bị thương mà còn có cố đánh nhau, thật là hết biết!
Nhĩ Khang vừa nói vừa che cho Mông Đan rời khỏi vòng vây. Rồi nói to:
- Ðừng dánh! Ðừng dánh nhau nữa!
Mọi người nghe vậy dừng lại, quay qua nhìn. Lúc đó mặt Mông Đan đã xanh mét. Trên người ở vai, ở tay máu thắm ra ướt cả áo. Bốn gã tùy tùng người Hồi trao đổi nhau một lúc rồi lấy thuốc trong người ra nhét vào Mông Đan. Trong khi Tiểu Yến Tử hét:
- Mang thuốc tử kim hoạt huyết đơn lại đây!
Mông Đan uống thuốc xong có vẻ tỉnh táo, hai tay cung lại nói:
- Chỉ là vết thương nhỏ thôi, chẳng sao đâu.
Nhưng vừa nói đến đó lại lảo đảo như sắp ngã. Liễu Thanh thấy vậy nói:
- Mang anh ấy vào nhà, trong phòng tôi có thuốc!
Tiểu Yến Tử lúc đó mới ngỡ ngàng, thấy bối rối, rồi thán phục nói:
- Thì ra anh đã bị thương sẵn. Bị thương mà vẫn đánh hay như vậy. Anh quả là anh hùng một hảo hán. Tiểu Yến Tử nầy xin bái phục.
Rồi bắt chước các bậc nam nhi, cũng vòng tay lên kính cẩn. Mông Đan miễn cưỡng cười, còn định nói gì thì cảm thấy trước mặt tối hẳn. Nhĩ Khang thấy vậy đỡ lấy Ðan, trong khi Liễu Hồng giục:
- Hãy mau đưa lên phòng khách đi!
o0o
Chuyện quen nhau giữa Tiểu Yến Tử và Mông Đan đã bắt đầu như vậy.
Hôm ấy trong phòng khách của Hội Tân Lầu, họ đã giúp Mông Đan băng bó vết thương. Lúc đầu tưởng ít không ngờ khi vạch áo Ðan ra họ mới bất ngờ. Ðan bị thương tích đầy người. Bốn tay tùy tùng nguời Hồi lại chẳng biết lấy một tiếng Hán, nên cũng không hỏi han được gì cả. Thành thử bọn Vĩnh Kỳ chỉ còn biết giúp Ðan thoa thuốc, băng bó lại vết thương thôi.
Nhĩ Khang nhận định:
- Chắc chắn là bọn họ đã trải qua một cuộc tử chiến, nên mới như vậy. Nhưng hẳn họ cũng muốn giấu chuyện riêng không nói cho ta rõ đâu.
Tiểu Yến Tử nghe vậy, càng khâm phục:
- Ðã xảy ra một cuộc tử chiến ư? Vậy là anh chàng hẳn là một giang hồ đại hiệp khách.
Mọi người còn chăm chú theo dõi, thì Mông Đan đã tỉnh lại. Nhìn thấy nhiều người lạ mặt đang đứng quanh mình. Ðan giật mình, nhỏm dậy định ra khỏi giường. Liễu Thanh vội ngăn lại:
- Tráng sĩ đừng lo cứ nằm yên. Mấy vết thương trên người tráng sĩ, bọn nầy đã giúp băng bó lại rồi. Thuốc của chúng tôi linh nghiệm lắm sẽ khỏi thôi. Nhưng ít ra tráng sĩ phải ở lại, vài ngày để thay thuốc.
Mông Đan ngồi dậy, cụng hai tay vào nhau nói:
- Cảm ơn các vị đã giúp đỡ!
Nhĩ Khang nói:
- Người đã mang đầy thương tích như vậy, phải cẩn thận chứ? Sao lại còn đánh nhau?
Mông Đan cười buồn, liếc nhanh về phía Tiểu Yến Tử:
- Có nhiều lúc thật chẳng đặng đứng. Nếu gặp phải người không chịu phân biệt phải trái, thích đánh nhau thì bắt buộc phải vậy thôi.
Tiểu Yến Tử trợn mắt:
- Anh nói tôi đấy à? Nếu tôi sớm biết anh thương tích đầy người như vậy, thì tôi nào có rủ anh đánh? Tôi tuyệt đối không bao giờ “thừa người thất thế mà hiếp đáp người đâu”... Nhưng mà... võ công của anh tuyệt vời như vậy, tại sao anh lại bị thương chứ?
Mông Đan chỉ cười không đáp. Vĩnh Kỳ hỏi:
- Xin hỏi tráng sĩ. Tôi phải gọi tràng sĩ là gì đây?
Mông Đan còn do dự thì Yến Tử đã nhạy miệng hỏi:
- Anh là người Sanh Cương phải không?
Mông Đan ngẩn ra:
- Sanh cương?
- Ðúng rồi, cái cách ăn mặc của anh. Liễu Thanh nói chỉ có người Sanh Cương mới ăn mặc như vậy.
Vĩnh Kỳ vội vã giải thích:
- Ý cô ấy muốn nói. Anh có phải là người Tân cương không?
Mông Đan đưa mắt nhìn mọi người. Cảm thấy những người trước mặt đều là những người tốt bụng, nên thú thật:
- Tôi họ Mông, Tên Ðan và không giấu gì các bạn tôi là một người Hồi.
Nhĩ Khang tự giới thiệu:
- Còn tôi là Phước Nhĩ Khang. Ðối với võ nghệ của các hạ, tôi không khỏi khâm phục. Chúng tôi chẳng đánh nhau thì đã không quen nhau. Vậy thì mình làm bạn nhé?
Vĩnh Kỳ cũng nói, nhưng chỉ nói tên mình thôi:
- Tôi họ Ai tên Kỳ.
Còn Liễu Thanh cũng giới thiệu:
- Còn tôi là Liễu Thanh, còn em gái tôi là Liễu Hồng.
Tiểu Yến Tử vỗ ngực:
- Tôi là Tiểu Yến Tử, còn đây là Tử Vy và Kim Tỏa. Chúng tôi đều là người nhà của nhau cả, đã từng kết nghĩa ăn thề sống chết với nhau.
Rồi tiếp:
- Anh thì quá dũng cảm, đã bị thương mà vẫn đánh, đánh đến vết thương bị rách toạt ra chảy máu. Nhưng chuyện chảy máu đó không phải là vô ích. Vì nhờ vậy, mà anh đã kết giao được rất nhiều bằng hữu.
Mông Đan thấy mọi người đều có vẻ tốt với mình nên cảm động nói:
- Mông Đan này xin cảm ơn các vị, nếu có dịp đền trả sẽ hết lòng góp sức.
Tiểu Yến Tử tò mò:
- Anh ở Tân Sanh Cương chẳng phải là cách đây xa lắm không? Sao anh lại đến đây làm gì?
Vĩnh Kỳ cũng hỏi:
- Sao anh lại nói tiếng Hán sành sỏi vậy?
Mông Đan đưa mắt nhìn mọi người ngập ngừng một chút nòi:
- Tôi được học chữ hán ngay từ nhỏ, nên nói năng chẳng khác gì người Hán. Tôi sống ở Tân Cương, nhưng gia đình tương đối khá giả...
Nói đến đây Mông Đan như có điều gì bức rức, ngưng lại một chút nói:
- Các vị, tôi có một yêu cầu... thân thế chúng tôi là một bí mật, không thể cho người ngoài biết được, vì thế có thể nguy hại đến tính mạng. Biết các vị là những người có nghĩa khí, mong các vị bảo mật cho.
Tiểu Yến Tử hớt lời ngay:
- Vâng, vâng! Tôi biết, tôi biết chứ! Từ Sanh Cương mà bỏ chạy tới đây, hẳn là phải có lý do rồi. Bị người ta truy sát hay ăn hiếp phải không? Tôi còn biết là trên đường từ Sanh Cương đến Bắc Kinh nầy, anh đã mấy lần chạm trán với kẻ thù. Anh ít người, kẻ địch lại đông, anh phải chống trả một cách quyết liệt mới thoát, nên mới bị thương đầy người như vậy.
Mông Đan chỉ biết cười, nói:
- Cô quả là thông minh, đoán cũng gần đúng hết đấy. Vì vậy mong các vị đừng nhắc đến những chuyện riêng của tôi nữa, tôi sẽ hết sức cảm ơn các vị.
Tiểu Yến Tử nhanh nhẩu:
- Hãy tin tưởng tôi! Tôi hứa sẽ không nhắc đến chuyện đó, nhưng anh phải hứa với tôi một điều.
Mông Đan nói:
- Xin cứ nói!
- Tôi muốn bái anh làm sư phụ!
Mông Đan giật mình:
- Làm sao tôi dám?
Tiểu Yến Tử phản ứng:
- Sao lại không dám? Dám đi chứ? Tôi đã quyết nhận anh làm sư phụ rồi đấy. Tôi hứa, nếu kẻ thù mà bao vây anh, thì tôi sẽ giúp anh tiêu diệt họ.
Mông Đan lắc đầu:
- Ðừng nói đùa nữa, tôi là người lang bạt giang hồ, đâu có ở lại Bắc Kinh lâu đâu?
Tiểu Yến Tử lại thắc mắc:
- Nếu lang bạt giang hồ, sao không ở lại Bắc Kinh lâu một chút?
Hai người còn đang nói chuyện nhì nhằng thì Tử Vy đã cảnh giác.
- Tiểu Yến Tử đừng đứng đó mà nói chuyện bái sư phụ nữa. Chúng ta ra đây nãy giờ lâu quá rồi. Chị vừa đánh lộn vừa giao du bạn bè, vừa kết sư phụ nữa, e là trễ mất. Trời cũng đã sắp tối, nếu không quay về, e là lại gặp rắc rối thôi.
Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang nghe nhắc nhở như nhớ sực ra căng thẳng.
- Ðúng vậy! Mình quay về thôi!
Tiểu Yến Tử lại chắp tay bái Mông Đan một cái:
- Tiểu Yến Tử nầy tạm bái sư phụ một cái. Sư phụ hãy ở lại đây dưỡng thương. Liễu Thanh, Liễu Hồng sẽ coi người như người trong nhà. Bạn bè của sư phụ cũng là bạn bè của anh ta. Ðừng khách sao nhé. Chúng ta đều là người trong một nước, thì cũng như anh em ruột nhà...
Kim Tỏa thấy Tiểu Yến Tử dài dòng, kéo tay Yến Tử:
- Thôi đừng nói nữa, hãy đi đi, trễ mất. Có Liễu Thanh lo cho sư phụ chị mà, đừng để bọn nầy cũng gánh họa theo đấy.
Mọi người vừa nói vừa kéo Tiểu Yến Tử đi, Yến Tử vừa đi vừa quay đầu lại nói:
- Sư phụ nhớ nhé! Không được lẳng lặng bỏ đi đấy. Có nghe tôi nói không? Hai hôm nữa chúng tôi sẽ trở lại đây. Sư phụ cứ nói cho tôi biết tên kẻ thù, tôi sẽ giúp người báo thù Riêng về chuyện riêng của sư phụ, cũng phải kể cho tôi nghe đấy nhé! Tôi rất thích nghe chuyện riêng của người khác!
Mông Đan chỉ cười nhẹ. Trong mắt chàng ánh lên một nỗi đau vô bờ.
o0o
Lúc Nhĩ Khang cùng mọi người trở về cung thì trời đã sụp tối. Tử Vy bước trong Ngự hoa viên mà lòng hết sức căng thẳng. Hết nhìn Nhĩ Khang đến nhìn Vĩnh Kỳ nàng lo lắng nói:
- Nhĩ Khang, Ngũ a ca, hai người đưa chúng tôi đến đây thôi, để bọn tôi một mình về Thấu Phương Trai được rồi.
Nhĩ Khang nhìn Tử Vy, không hiểu sao cũng thấy vô cùng căng thẳng. Linh cảm điều gì đó, Khang cầm tay Tử Vy nói:
- Tử Vy này, anh có chuyện muốn nói với em!
Tử Vy vội rút tay lại, nhìn quanh:
- Anh làm gì bịn rịn vậy, coi chừng người ta thấy.
Tiểu Yến Tử nghe vậy, cười lớn:
- Ngại thì để bọn nầy tránh xa, cho hai người nói chuyện riêng nhé?
Nói xong Tiểu Yển Tử khoát tay, để mọi người đi chậm lại, Tử Vy mắc cở:
- Xem kìa, anh làm vậy lát nữa Tiểu Yến Tử có lý do để đem em ra pha trò đấy.
Nhĩ Khang đưa Tử Vy ra phía sau hòn non bộ. Tử Vy nói:
- Có chuyện gì thì nói nhanh lên đi!
Bây giờ Nhĩ Khang mới nói:
- Tử Vy nầy, có phải từ khi thái hậu quay về đến nay, em lúc nào cũng căng thẳng lo âu. Phải không? Vì vậy có một số việc anh thấy cần phải trao đổi với em, để em hiểu.
Tử Vy thấy căng thẳng thật sự:
- Chuyện gì vậy anh?
Nhĩ Khang nói:
- Anh thấy thì tình cảm của chúng ta đã tốt đẹp đến mức không có gì giấu diếm nhau nữa. Nên anh muốn nói rõ, để em đừng có nghĩ ngợi bậy bạ rồi có thể đưa đến hiểu lầm.
- Thì anh cứ nói thẳng đi, cần gì phải quanh co chi vậy? Anh làm vậy càng khiến em nghi ngờ thêm. Có điều lúc gần đây em thấy hình như anh có tâm sự gì đấy. Nói em biết đi!
Nhĩ Khang nói:
- Chuyện nầy có quan hệ đến hai người. Một là Tịnh Nhi, hai là Kim Tỏa.
Tử Vy giật mình:
- Tịnh Nhi với Kim Tỏa ư?
- Vâng! Nhĩ Khang vừa nói vừa nhìn Tử Vy - Trước hết hãy nói về Tịnh Nhi. Lai lịch Tịnh Nhi thế nào hẳn em đã rõ. Nhưng có một chuyện mà em còn chưa biết, đấy là khi cát cát thứ sáu qua đời không bao lâu, thì hoàng thượng có lúc đã chỉ hôn anh với Tịnh Nhi Nhưng bấy giờ Tịnh Nhi còn quá nhỏ, nên chuyện đó chỉ nói qua thôi rồi mọi người quên lãng. Nhưng đề nghị đó là có thật... Vì vậy nếu sau nầy có ai nói lại cho em biết thì em cũng đừng ngạc nhiên. Chính vì sợ em ngạc nhiên, nên anh nói trước.
Tử Vy có vẻ bối rối.
- Vậy sao trước đây anh không nói cho em biết?
- Vì chuyện đó nó không là gì với anh. Em cũng thấy đấy cả hoàng thượng còn quên bẵng kia mà. Anh nhắc lại làm gì?
- Thế tại sao bây giờ anh nhắc?
Tử Vy hỏi làm Nhĩ Khang lúng túng, trong khi Vy nhớ lại những hình ảnh lúc Nhĩ Khang và Tịnh Nhi gặp nhau, sự khác lạ đó... Tử Vy gật gù.
- Rõ ràng là Tịnh Nhi cũng đã làm anh bối rối, phải không? Giữa cô ấy và anh đã có gì chưa? Chắc là có, phải không? Cái hôm ở ngự hoa viên em thấy hai người nói chuyện mà thái độ khác lạ làm sao ấy. Bây giờ thì em đã rõ. Trước đây hai người cũng đã có một ít tình cảm nhất định, rồi cô ấy đi xa, em lại ở gần, nên anh quên cô ta. Nhưng bây giờ cô ta quay về, cái quá khứ cũng quay trở lại với anh.
Nhĩ Khang giật mình:
- Em nói năng gì thế? Anh đã biết là không nên nói chuyện này với em. Nhưng Ngũ a ca cứ bắt anh phải thành thật khai báo. Anh vừa khai báo là em đã đặt ra chuyện. Anh xin thề với em, giữa anh và cô ta chưa hề có gì cả, gia giáo của lão phật gia rất nghiêm khắc, không để những chuyện như vậy xảy ra đâu.
Tử Vy nói:
- Vây chứ không phải nhà anh cũng “gia giáo sâm nghiêm” vậy mà chuyện tình vẫn xảy ra giữa hai ta? Vần đề gia giáo không quan trọng lắm anh ạ!
Nhĩ Khang bực dọc:
- Em nói thế là thế nào? Sao lại từ chuyện ta suy ra chuyện người vậy? Chưa gì em đã kết tội anh, vậy là bất công, em đã coi thường sự thành thật của anh. Nghi ngờ cả sự trung kiên của anh ư?
Thấy Nhĩ Khang giận, Tử Vy hối hận nói:
- Xin lỗi... em có nhiều lúc không bình tĩnh. Bởi vì cô nàng Tịnh Nhi kia rõ là đẹp, lại biết cách ăn nói. Trước mặt lão phật gia cô ấy sáng giá như vậy làm... em mặc cảm... em cảm thấy mình bị đe dọa, em sợ...
Nói đến đây không cầm lòng đậu, nước mắt chảy dài. Nhĩ Khang vì sợ những lời bàn tán của chung quanh, ảnh hưởng đến tình cảm Tử Vy nên mới nói trước. Không ngờ phản ứng của Tử Vy lại mãnh liệt như vậy, nên cũng rất hối hận. Nhìn Vy khóc mà Khang đứt từng đoạn ruột. Nếu biết thế này, chàng đã không nói, và không dằn được cảm xúc, Khang ôm Vy vào lòng.
- Tại anh, tại anh cả. Thật ra không nên nói những điều đó với em. Em đừng khóc nữa, anh chỉ muốn nói với em là phải tin anh. Dù cho có ai nói thế nào, dù sóng gió thế nào cũng nên biết, trong tim anh chỉ có một mình em. Vâng, điều đó là điều bất di bất dịch, vĩnh viễn. Em đừng nghi ngờ, đừng để bất cứ ai đe dọa hay làm giao động.
Có tiếng người đi tới, Tử Vy hoảng hốt ngồi thẳng người lại, lau nước mắt:
- Thôi dừng nói gì cả, hãy đễ em về, chờ người ta nhìn thấy sẽ không hay đấy.
Nhĩ Khang vẫn hỏi:
- Nhưng mà em đã tin anh chưa? Tin chưa?
Tử Vy bức rứt.
- Em cũng không biết nên tin hay không nữa!
Nhĩ Khang bực tức:
- Sao lại nên không nên tin? Vậy thì anh phải làm sao bây giờ? Thôi được, vậy anh sẽ đi tìm hoàng thượng, xin người hoàn tất chuyện hôn nhân của chúng ta cho rồi.
Tử Vy nghe vội hoảng hốt.
- Anh không được quyền làm vậy. Thôi em tin anh, tin anh rồi, được chưa?
Rồi đưa mắt nhìn quanh, Tử Vy nói:
- Thôi em phải đi rồi. Thế còn chuyện Kim Tỏa, anh nói vậy là sao?
Nhĩ Khang thở dài:
- Thôi bữa nay em không vui, anh thấy không nói thêm gì nữa chuyện đó để lần sau.
Tử Vy nghi ngờ
- Thế Kim Tỏa đã nói gì với anh vậy?
Nhĩ Khang vội nói:
- Không có! Không có! Chuyện đó là ở anh, chẳng nên nghi oan cho Kim Tỏa!
Tử Vy ngẩn ra, chưa nói gì thì đã thấy một đám cung nữ đi đến. Sợ quá định bỏ đi ngay. Nhưng Khang đã giữ lại, hôn trên má nàng nói:
- Hãy nhớ cho kỹ một điều. Ðấy là mãi mãi trong tim anh chỉ có một bóng hình em.
Tử Vy vô cùng cảm động, dằng ra, rồi bỏ đi ngay.
o0o
Tử Vy vừa về đến Thấu Phương Trai, thì đã thấy mọi người hoảng hốt lo lắng điều gì. Tiểu Yến Tử đã thay áo cung đình, đang chờ Tử Vy. Thì ra hôm nay thái hậu đãi tiệc. Tất cả cát cát, a ca đều có mặt, chỉ thiếu có bọn Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa gịuc:
- Nhanh lên, nhanh lên đi tiểu thơ. Còn thay áo, gỡ đầu e là không kịp. Thật là gay quá!
T iểu Yến Tử và Tử Vy cùng vào Từ Ninh Cung. Vừa bước vào cửa nhìn lên, đã thấy thái hậu ngồi chễm chệ ở giữa. Dung ma ma, Quế ma ma đang đứng sau đấm lưng cho bà. Thái giám, cung nữ đứng vây quanh. Còn vua Càn Long thì ngồi ghế cạnh đó. Hoàng hậu với lệnh phi mỗi người một bên. Tất cả đều yên lặng căng thẳng. Tiểu Yến Tử và Tử Vy đi thẳng tới trước mặt thái hậu và vua Càn Long, quỳ xuống. Tử vi nói trước:
- Tử Vy khấu kiến lão phật gia, Chúc lão phật gia tốt lành!
- Tử Vy khấu kiến Hoàng a ma! Hoàng hậu nương nương! Lệnh phi nương nương!
Tiểu Yến Tử cũng vội bắt chước theo, dập đầu nói:
- Tiểu Yến Tử khấu kiến lão phật gia! Lão phật gia kiết tường! Ngoài ra còn Hoàng a ma, hoàng hậu nương nương, lệnh phi nương nương cũng vậy!
Thái hậu nói:
- Hãy ngẩng đầu lên! Cho ta nhìn xem nào!
Giọng thái hậu lớn và rõ, đầy uy lực làm Tử Vy và Tiểu Yến Tử sợ hãi nhìn lên.
Thái hậu chăm chú nhìn cả hai một lúc, lại ra lệnh:
- Ðứng dậy đi nào!
Tử Vy và Tiểu Yến Tử đứng dậy, cả hai cùng không dám thở mạnh. Thái hậu chợt cười nói:
- Ban nãy ta đã nghe kể chuyện về hai người. Thật ta không ngờ, chỉ rời khỏi Hoàng cung có nửa năm mà lại xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Hình như đó là điều đáng tiếc, vì ta đã không được tận mắt chứng kiến những chuyện vui vui đó!
Tử Vy biết thân, không dám nói năng gì cả, chỉ có Tiểu Yến Tử thấy thái hậu cười, thì bao sự e dè ban đầu biến mất, vui vẻ nói:
- Ai biểu bà nội bỏ đi ăn chay niệm Phật làm gì? Không phải chỉ lỡ có một cơ hội thôi nghen mà cả đám cưới của Nhĩ Thái cũng không được dự, rồi mấy cuộc tỉ thí của võ sĩ Tây Tạng cũng không được xem. Thật tiếc, thật tiếc.
Tử Vy thấy vậy hoảng hốt, vội nắm lấy vạt áo Tiểu Yến Tử giật giật. Bấy giờ Tiểu Yến Tử mới nhớ ra, vội vã đính chính:
- Tôi muốn nói là... A... A... bẩm lão phật gia. Người quả là đã bỏ qua nhiều màn kịch hay...
Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử, bổi rối nói:
- Bẩm Hoàng ngạc nương, cái con bé Tiểu Yến Tử này lúc nào cũng vậy. Học mãi, học mãi mà quy cách cung đình thế nào cũng học không xong. Có điều, trẫm thấy bản tính chơn chất của nó cũng hay nên bỏ qua. Vì vậy xin người cũng miễn chấp cho.
Thái hậu chau mày, nhìn Tiểu Yến Tử, hỏi:
- Nghe nói ngươi không cha không mẹ, thế trước khi vào cung đình, ngươi sống bằng nghề gì?
- Tôi ư?
Tiểu Yến Tử chỉ vào mình hỏi, rồi quay qua Tử Vy:
- Như vậy có nên nói thật không?
Thái hậu thấy vậy chau mày nói:
- Ta hỏi chuyện ngươi, tại sao lại ngó đông ngó tây là thế nào?
Tiểu Yến Tử nghe hỏi giật mình, vội nhìn thái hậu nói:
- Bẩm... bẩm... lão phật gia... con có rất nhiều cách đấy, chẳng hạn như Sơn Đông mãi võ này, trèo sào nầy, múa cờ này, có lúc phải làm chuyện gian dối nữa.
Thái hậu chẳng làm sao biết những công việc đó là gì, ngạc nhiên:
- Ngươi nói sao? Mãi gì? Trèo gì? Làm gì?
Tử Vy thấy vậy càng quýnh hơn, lại kéo áo Tiểu Yến Tử. Tiểu Yến Tử bị thái hậu hỏi dồn đã rối, bây giờ bị Tử Vy giật áo càng rối hơn. Không biết phải làm gì cho phải, đưa mắt nhìn lệnh phi cầu cứu. Chỉ thấy lệnh phi lắc đầu, Tiểu Yến Tử còn ngơ ngác, thì thái hậu lại hỏi:
- Ngươi nói cái gì... cái gì? Hãy nói lại một lần nữa ta nghe xem?
Tiểu Yến Tử rối sinh bực, buột miệng:
- Tôi không có cái gì, cái gì hết!
Nhưng rồi sự nhớ lại lời dặn của Nhĩ Khang. Không được nói “cái gì” nên sửa lại:
- Thật ra ý tôi đâu có nói “cái gì, cái gì”? Đâu?
Thái hậu trợn mắt, càng nghe càng không hiểu nổi:
- Hử? Cái gì cái gì là cái gì chứ?
Tiểu Yến Tử quýnh lên, mở to mắt hỏi:
- Cái gì? Cái gì là cái gì?
Và cứ vậy. Tiểu Yến Tử và thái hậu cứ “cái gì, cái gì” không ngớt. Người trong cung cứ đứng nghe ngáo theo. Vua Càn Long cũng lắc đầu với lệnh phi. Còn đám cung nữ thì cố nín cười. Tử Vy không thể không can thiệp:
- Dạ bẩm lão phật gia. Tiểu Yến Tử thường không biết diễn đạt điều mình nói. Ý chị ấy là nhờ biết một chút võ công, nên trước khi tiến cung, ở ngoài đã sống bằng nghề múa võ. Còn mấy thứ như trèo sào, múa cờ... đều là tên của các môn biểu diễn thôi.
Tiểu Yến Tử thấy Tử Vy giải thích được, hứng chí nói thêm vào:
- Vâng... vâng... vâng, nếu hôm nào... bà mà... Ờ không phải. Lão phật gia mà... cũng không phải... Bẩm lão phật gia mà... nếu người thích... tôi sẽ biểu diễn cho lão phật gia xem.
Thái hậu bị Tiểu Yến Tử làm rối mòng, nên chau mày nói:
- Cái gì gọi là “thiên chất ngây thơ” của ngươi. Có lẽ ta già rồi, nên không hiểu được, không chịu nổi đuợc.
Lời của thái hậu làm Tiểu Yến Tử càng bối rối:
- Sao lại thế? Tôi trèo sào, múa cờ là để biểu diễn thôi, chứ đâu phải để đấu? À, không sao đâu! Bà... Ờ không phải, lão phật gia... Ờ Bẩm lão phật gia... bà có già cũng không sao đâu, bà chỉ ngồi xem thôi mà... đâu có cần xuất chiêu đâu mà chịu không nổi, không chịu nổi? Bà nội này...
Rồi nghĩ ngợi thấy lại nói sai nên tiếp:
- Lão phật gia này... bẩm lão phật gia này... Ối!
Tiểu Yến Tử thấy mình cứ nói sai mãi, đưa tay lên vả miệng giải thích:
- Tôi căng thẳng quá... nên cứ nói sai tới sai lui...
Rồi bạo miệng hỏi:
- Tôi có thể gọi bà là bà được không? Chứ còn ba chữ lão phật gia, đọc lên nghe cứng mồm cứng miệng quá!
Vua Càn Long chau mày, lệnh phi bối rối. Chỉ có hoàng hậu là đắc ý. Còn đám thái giám, cung nữ trong cung nín cười nãy giờ muốn đau cả bụng. Thái hậu chỉ thấy đầu căng lên, vì bực dọc:
- Ngươi nói thế là... là thế nào với thế nào chứ?
Ðến nước này, Tử Vy không thể không giải nguy cho Tiểu Yến Tử nên chen vào:
- Dạ bẩm lão phật gia, trước ngày Tiểu Yến Tử tiến cung, cô ấy từng chăm sóc cho rất nhiều cụ già bơ vơ, không nơi nương tựa. Nên với các người lớn tuổi đó, tiếng “bà” là tiếng xưng hô thân thiết nhất. Nhìn thấy thái hậu phúc hậu từ bi, Tiểu Yến Tử chợt xúc động tâm tình, nên quên bẵng thái hậu là người chốn cao quý.
Tiểu Yến Tử vừa nghe Tử Vy nói liền đáp lới ngay:
- Vâng! Vâng! Ðúng đó! Ðúng đó! Tôi nghĩ, có lẽ thái hậu thì cũng là người. Nếu gọi Phật e là không giống lắm. Vì mấy ông Phật trong chùa đều làm bằng đá hay bằng đất không à. Ðâu giống như bà bằng xương bằng thịt, biết nói biết cười đâu?
Vua Càn Long cắt ngang:
- Tiểu Yến Tử! Ngươi không được nói càn! Mọi người đều gọi thái hậu là lão phật gia thì ngươi cứ gọi như vậy đi, đừng lộn xộn.
Thái hậu sa sầm nét mặt, nhìn Tiểu Yến Tử một lúc nói
- Thôi đủ rồi, Hoàn Châu cát cát là sao, ta cũng biết được phần nào rồi!
Bà quay qua Tử Vy:
- Còn ngươi! Nghe nói ngươi theo lời trăn trối của mẹ, mà tiến kinh để tìm Hoàng a ma đúng không?
Tử Vy cúi đầu, nhỏ nhẹ:
- Vâng!
Thái hậu lại hỏi:
- Cái chuyện mẹ ngươi sai ngươi vào kinh tìm Hoàng a ma, ngươi chẳng thấy nó kỳ cục sao? Làm sao mẹ ngươi biết được ngươi sẽ vào cung vua chứ? Tại sao lúc sinh thời, mẹ ngươi không tự thân đển? Ðể ngươi một thân một mình lăn lội tới Bắc Kinh. Ta càng nghe càng thắc mắc, đâu ngươi giải thích ta rõ xem!
Tử Vy bất ngờ, chẳng ngờ được là lần đầu gặp là thái hậu đã đề cập chuyện đó. Vì bất ngờ cộng thêm sợ hãi, Tử Vy càng ấp úng:
- Bẩm lão phật gia, thật tình... Tử Vy cũng không biết, Tử Vy nghĩ là mẹ của Tử Vy không dám đến kinh, chỉ ở nhà chờ đợi... Ðợi lâu quá mà chẳng có tin tức gì, nên không nghĩ gì đến nữa...
Thái hậu chau mày:
- Hừ! Tại sao bản thân chẳng tự tin mà còn giao trọng trách đó cho con mình? Lạ thật!
Tử Vy nghe vậy tái mặt, Vua Càn Long thấy vậy tằng hắng một tiếng giải vây:
- Bẩm Hoàng ngạc nương, những chuyện đó đã quá lâu rồi, con cũng không muốn nhắc đến mà nhắc lại làm gì chứ?
Thái hậu cứ nhìn Tử Vy quan sát từ trên xuống dưới, nói:
- Hoàng nhi nói phải, e là có nhắc đến thì cũng chẳng tìm ra được chứng cớ. Có điều con bé này trông cũng cao ráo sạch sẽ? À mà sao? Nghe nói đã chỉ hôn cho Nhĩ Khang rồi ư?
Thái hậu lại quay qua Vua hỏi, Vua Càn Long đành nói:
- Vâng!
Thái hậu nói:
- Thật khó khăn mới nhận được cát cát. Tại sao lại chỉ hôn một cách nhanh chóng như vậy?
Hoàng hậu chụp ngay cơ hội chen vào:
- Tại lão phật gia không biết đấy chứ. Chứ cô Tử Vy cát cát này được hoàng thượng cho cùng theo tuần thú. Vì vậy trên đường mới gặp Nhĩ Khang rồi hai người “tâm đầu ý hợp”, hoàng thượng thấy họ đã tâm đắc nhau như vậy, mới kết hợp cho.
Thái hậu nghe vậy có vẻ không hài lòng:
- Cái gì mà tâm đầu ý hợp? Rồi kết hợp cho?
Bà quay lại nhìn Tử Vy, nghiêm khắc:
- Ðã được vào cung rồi, còn được phong chức cát cát nữa thì cái gì cũng phải biết giữ mình, có nề nếp chứ? Sao lại rập khuôn mẹ ngươi quen thói gió trăng? Cái tốt lại không học, học chi cái xấu vậy?
Lời của thái hậu như một cái tát vỗ mạnh lên mặt Tử Vy, Tử Vy thấy tự ái bị thương tổn, và tim đau nhói. Nàng mở trừng đôi mắt nhìn thái hậu cảm giác nhục nhã. Vy cúi đầu ấp úng nói:
- Tử Vy này xin nghe lời chỉ dạy của lão phật gia!
Thái hậu có vẻ hài lòng, nghiêm khắc nói:
- Hai ngươi đến từ dân gian. Cũng được! Nhưng không được đem những cái tầm bậy tầm bạ của chốn dân gian vào cung. Ở trong cung là phải sống nề nếp, nhất cử nhất động đều phải đoan trang, biết không?
Tử Vy gật đầu:
- Dạ Tử Vy biết!
Chỉ có Tiểu Yến Tử là thấy trái tai đứng nhìn giận dữ. Thái hậu nào phải không thấy, bà quay qua:
- Sao? Hình như Hoàn Châu cát cát có điều bất phục phải không?
Tiểu Yến Tử cắn môi nhìn xuống, cố nhẫn nhục. Thái hậu lại hỏi:
- Sao? Có điều gì không hài lòng? Cứ nói đi chứ?
Tiểu Yến Tử lắc đầu. Thái hậu hơi bất mãn:
- Ta bảo ngươi nói. Sao ngươi lại cứ lắc đầu?
Ðến nước này thì Tiểu Yến Tử không dằn được nữa, nhìn lên lớn tiếng:
- Muốn nói thì tôi nói. Cái này là lệnh chứ không phải tôi tự nhiên nói à nghen! Tôi không dám bất phục, vì tôi biết bà là thái hậu. Mà lời thái hậu nói thì còn nặng hơn cả thánh chỉ. Mặc dù bá tánh họ chỉ biết thánh chỉ thôi. Bà cho là ở dân gian chỉ có chuyện tầm bậy tầm bạ thôi ư? Tôi thì lại thấy ở trong cung còn có nhiều thứ tồi tệ hơn nữa là khác.
Lời của Tiểu Yến Tử khiến cho thái hậu giận dữ, quát:
- Quả là vô lễ! Quỳ xuống!
Tử Vy và Tiểu Yến Tử sợ hãi quỳ xuống. Nhưng Tiểu Yến Tử ỷ lại có chiếc đệm “quỳ dễ dàng” nên trong lòng vẫn đắc ý, miệng không dằn được, lẩm bẩm:
- Quỳ thì quỳ, có trang bị sẵn mà sợ gì?
Nhưng khi Tiểu Yển Tử quỳ xuống, chiếc đệm gối “quỳ dễ dàng” đã lộ rõ. Hoàng hậu rất tinh mắt, nên chỉ về Tiều Yến Tử, nói:
- Bẩm lão phật gia, người có thấy Hoàn Châu cát cát có điều khác lạ không? Cặp gối cô ấy có gì mà sưng to thế?
Thái hậu đã nhìn thấy sự khác lạ ở Tiểu Yến Tử, nên ra lệnh:
- Quế ma ma, Dung ma ma đâu? Hãy đến đấy xem đôi gối của Hoàn Châu cát cát bị gì vậy?
- Vâng!
Quế ma ma và Dung ma ma tuân lệnh, rồi bước tới định kéo áo Tiểu Yến Tử. Nhưng Tiểu Yến Tử đâu có dễ dàng cho người khác đụng vào người? Nên đẩy một cái Quế ma ma ngã lăn ra.
- Ối! Ui da!
Dung ma ma thấy vậy không dám tiến tới, quay qua dập đầu với thái hậu.
- Bẩm lão phật gia, nô tài không dám đụng đến Hoàn Châu cát cát ạ. Cô ấy có võ công, có thể đánh nô tài sưng cả mỏ, phù cả đầu. Trước kia nô tài không biết nên đã bị đánh hết mấy lần.
Thái hậu kinh ngạc nhìn Tiểu Yến Tử:
- Cái gì? Ngươi dám chống lại ư? Hai vị ma ma này thay lệnh ta làm việc, vậy mà ngươi dám động thủ ư?
Tiểu Yến Tử chẳng biết trời đất là gì, nói:
- Nếu tôi không động thủ thì bị thiệt thòi sao? Chẳng có ai ngu mà ngồi yên cho bị đánh cả. Thôi được, các người muốn nghiên cứu cái đầu gối của ta, thì ta cho các người xem đây!
Tiểu Yến Tử nói và kéo áo lên để mọi người thấy hai chiếc đệm “quỳ dễ dàng”. Còn vỗ vỗ lên đó giới thiệu:
- Cái này gọi là “quỳ dễ dàng”, là phát minh của ta đấy. Ở trong cung này, động một chút là bắt quỳ, nếu không làm cái thứ bảo hộ này, rồi đầu gối sẽ bị bể thì sao?
Vua Càn Long, lệnh phi dở khóc dở cười. Các cung nữ, thái giám thì đắc ý cười khúc khích. Còn thái hậu thì ngẩn người ra. Tình hình quả nguy cấp. Vua Càn Long vội giải vây cho Tiểu YếnTử, ông hét:
- Tiểu Yến Tử giỏi đa! Học hành thì chẳng ra gì cả, chỉ khéo bày trò rắc rối. Ta ra lệnh, từ đây về sau không được mang cái thứ đó vào người. Quỳ là một nghi thức hành lễ, thì làm gì phải bảo vệ. Có phải ngươi muốn bôi bác? Làm điều “dương phụ âm vi” (Phải trái lộn xộn) không?
Tiểu Yến Tử không biết thành ngữ đó nói gì, vội nói:
- Ðâu có! Ðâu có! Hoàng thượng lại nói chuyện văn chương với con ư? Cái gì mà dê cái gì mà ưng? Con đâu phải là dê cũng đâu phải là chim ưng? Con chỉ là Tiểu Yến Tử. Một con chim én thôi nên không thể nào bay ra khỏi bàn tay của Hoàng a ma. Còn cái gối “quỳ dễ dàng” này không thể không mang được. Bởi vì con cứ hết phạm sai lầm này đến sai lầm khác, chắc chắn sẽ bị phạt mãi. Miệng con lại hay nói, nên cái miệng cứ hại cái gối hoài thôi!
Nhà Vua bực không chịu được, quát:
- Ngươi còn chưa chịu im ư?
Tiểu Yến Tử nghe quát vội im miệng ngay.
Trong khi thái hậu thì giận tột độ. Bà ra lệnh:
- Dung ma ma! Quế ma ma! Hãy mau đến đó lấy cái gọi là “quỳ dễ dàng” đêm đến đây ta xem, thử xem nó là cái gì? Ðể mà dậy dỗ, các ngươi cứ đến, xem thử nó còn dám động thủ không?
- Dạ!
Hai vị ma ma được lệnh đi tới, Tiểu Yến Tử hét lên:
- Không được chạm đến ta! Không được chạm đến ta!
Dung ma ma bước tới với nụ cười nham hiểm.
- Bây giờ thì không còn chuyện “cho hay không cho” đụng nữa rồi!
Tiểu Yến Tử thấy hai bà ma ma xông tới, vội lui lại, nắm lấy Tử Vy lay mạnh nói:
- Tử Vy! Bảy mươi hai kế, chạy là kế hay nhất! Người khôn đừng để bị thiệt thòi! Bằng không bị đòn oan mạng bây giờ!
Vừa nói vừa phóng người bỏ chạy ra ngoài, Tử Vy bị kéo mạnh ngã bật người, cố gượng dậy, gọi:
- Ðừng làm như vậy, Tiểu Yến Tử! Không nên làm vậy, quay lại đi!
Tiểu Yến Tử không nghe. Như mũi tên xẹt ngay ra ngoài. Thái hậu và tất cả những người trong cung đều bất ngờ, không tin sự việc lại có thể như thế.
Tiểu Yến Tử vừa xông ra khỏi Từ Ninh Cung là chạy nhủi tới trước. Chạy một lúc quay đầu lại xem thử, xem Tử Vy có chạy theo không. Vì vậy mà đâu có thấy Tịnh Nhi đang từ xa đi đến.
Bấy giờ Tịnh Nhi đang dẫn vài cung nữ đi ra xe, để mang vật dụng và quần áo của thái hậu còn bỏ sót trên xe vào. Họ đang ì ạch mang đồ về Từ Ninh Cung thì Tiểu Yến Tử xuất hiện bất thình lình. Tịnh Nhi không tránh kịp thế là Tiểu Yến Tử và Tịnh Nhi cùng té lăn.
Tịnh Nhi đau quá hét lên:
- Ui da! Ai vậy! Làm gì mà quýnh quáng vậy chứ?
Tiểu Yến Tử vội đỡ Tịnh Nhi dậy. Nhìn lại kẻ đối diện, một khuôn mặt lạ hoắc không quen.
- Mi là ai vậy?
- Tôi là Tịnh Nhi!
Tiểu Yến Tử lúc đó dù hỏi, nhưng cứ sợ có người đuổi theo, nên không dông dài, nói vội:
- Không cần biết, ngươi là Tịnh Nhi hay Vũ Nhi, nhưng biết chắc ngươi là người mới từ xa đến. Nhưng ta không có thì giờ, có điều ta cảnh cáo ngươi...
Tiểu Yến Tử vừa nói vừa chỉ về Từ Ninh Cung:
- Trong đó có bà lão khó chịu lắm đấy, mới vừa kiếm chuyện với ta, vì vậy ta mới chạy trốn. Ngươi tốt nhất cũng nên trốn đi, bằng không gặp chuyện liên lụy như ta! Ta chẳng có tài gì cả, chỉ có tài làm gây họa đến người khác thôi!
Tịnh Nhi tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Tiểu Yến Tử.
o0o
Ðang lúc đó, vua Càn Long, hoàng hậu, lệnh phi, thái hậu, Dung ma ma, Quế ma ma và đám thái giám, cung nữ đều đã bước ra đến cửa. Tử Vy ra sau cùng sợ hãi nhìn Tiểu Yên Tử. Vua Càn Long rất giận, hét:
- Bây đâu! Trại Quảng, Trại Hoa! Hãy giữ Hoàn Châu cát cát lại cho ta!
Ðám thị vệ và cả Trại Hoa và Trại Quảng quỳ xuống:
- Vâng, bọn nô tài tuân lệnh!
Nói xong là Trại Hoa, Trại Quảng phi thân tới trước đuổi theo Tiểu Yến Tử. Tiểu Yến Tử thấy tình hình nguy cấp quá, nên gia tốc chạy nhanh hơn. Nhảy qua hòn giả sơn rồi nhảy qua hồ nước. Hai miếng đệm “quỳ dễ dàng” cũng thừa lúc rơi mất tiêu. Ðâu phải chỉ có bọn thị vệ, mà cả đám cung nữ, thái giám cũng được lệnh ra bắt Tiểu Yến Tử lại. Thế là cả cung viên người với người. Chưa bao giờ Hoàng Cung lại ồn ào một cách bát nháo như thế. Thái hậu, vua Càn Long, hoàng hậu, lệnh phi đều ngỡ ngàng. Trong khi Tịnh Nhi lại thích thú. Tiểu Yến Tử vừa chạy vừa hét:
- Hoàng a ma! Người quên rồi sao? Người đã nói là cho con không giữ gìn quy cách, không phải tam quỳ cửu khấu, vậy sao người lại chẳng giữ lời? Mỗi lần người nói rồi quên, như vậy làm sao con dám tin người chứ?
Thái hậu giận run:
- Vậy là phản rồi? Phản rồi! Cái con a đầu hoang dã này làm sao để nó thành cát cát được chứ?
Hoàng hậu đắc thắng nhìn thái hậu nói:
- Bẩm lão phật gia! Chuyện thế này ở nhà xảy ra như cơm bữa ấy! Trong thời gian người không có ở đây, còn nhiều chuyện động trời khác, nó cứ diễn ra trước mắt mọi người.
Lúc đó, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Kim Tỏa nghe kinh động vội vã từ Thấu Phương Trai chạy ra, nhìn thấy sự việc trước mặt, Vĩnh Kỳ, và Nhĩ Khang biết đã vô cùng nghiêm trọng. Nhĩ Khang nói:
- Sao để đến nước này chứ? Đã dạy bảo mấy lần mấy lượt rồi, mà vẫn để chuyện xảy ra, thiệt là...
Lúc đó Tiểu Yến Tử đã nhảy tót lên ngọn cây, từ trên nói xuống:
- Hoàng a ma! Sao người không hổ trợ hoặc cứu con? Thái hậu về đến là Hoàng a ma biến thành người khác liền vậy?
Vĩnh Kỳ lúc đó không dằn được, gọi to:
- Tiểu Yến Tử! Mau xuống đây! Ðừng có rối loạn nữa!
Trại Hoa, Trại Quảng lúc đó đã tiếp cận cây, đang trèo lên. Tiểu Yến Tử không muốn để bị bắt, càng trèo cao hơn. Ðến lúc không thể trèo được, Tiểu Yến Tử đành phi thân xuống Trại Hoa, Trại Quảng nhảy theo. Thế là Tiểu Yến Tử và Trại Hoa, Trại Quảng đánh nhau. Thật ra thì anh em họ Trại nào có muốn thẳng tay với cát cát. Họ sợ cát cát mà bị thương thì cũng bất lợi cho họ sau này. Nên cuộc chiến trở thành một cuộc biểu diễn võ thuật bất phân thắng bại.
Thái hậu từ nào đến giờ chưa chứng kiến cảnh như vậy, bực dọc quya sang bảo vua Càn Long:
- Hoàng đế! Như vậy thì còn ra thể thống gì nữa chứ?
Vua Càn Long không thể không can thiệp nói:
- Trại Hoa, Trại Quảng! Các ngươi đừng khách sáo với cát cát nữa, cứ bắt giữ mang lại đây cho ta.
Vĩnh Kỳ sợ Tiểu Yến Tử bị đòn đau, nên nói to:
- Hoàng a ma, hãy để cho con và Nhĩ Khang bắt cho!
Thế là Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang bay ra, chụp lấy Tiểu Yến Tử. Vĩnh Kỳ kề sát tai Yến Tử nói:
- Trước mặt thái hậu, Hoàng a ma còn phải sợ, thì làm sao mà bảo vệ em được chứ? Ðã bảo là đừng quậy mà không nghe.
Tiểu Yến Tử vẫn còn cố vùng vẫy để chạy tiếp, Nhĩ Khang nói:
- Phải đến ngay trước mặt thái hậu. Ðừng để tình hình nghiêm trọng thêm, sẽ không hóa giải được đâu.
Và Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang dìu Tiểu Yến Tử đến trước mặt thái hậu. Ba người quỳ xuống. Vĩnh Kỳ dập đầu nói:
- Bẩm lão phật gia! Hoàng a ma! Tiểu Yến Tử đã biết tội đến xin lỗi, xin thái hậu, Hoàng a ma khai ân tha cho.
Tử Vy cũng vội vàng chạy đến quỳ chung:
Thái hậu nhìn Tiểu Yến Tử và Tử Vy, cùng lắc đầu nói:
- Cát cát mà thế này đây ư? Thật không thể tin nổi. Lần đầu ta mới thấy!
Tử Vy vội dập đầu, vừa khóc vừa nói:
- Bẩm lão phật gia. Tử Vy này xin thay cho Tiểu Yến Tử xin tội, xin người hãy bỏ qua cho. Tiểu Yến Tử và con mới tiến cung chưa được bao lâu, nên chưa hiểu rõ quy cách cung đình, không tránh được sơ xuất. Chớ chẳng cố tình gây sự, xin lão phật gia rộng lượng tha cho, Tử Vy này nguyện không quên ơn.
Vua Càn Long thấy Tử Vy nói vậy, nên quay qua thái hậu nói:
- Thôi Hoàng ngạc nương đừng giận nữa, tội hai con a đầu này đúng ra phải phạt nặng, nhưng vì chúng mới tiến cung chẳng bao lâu. Quy cách cung đình con chưa rành, thì thôi để từ từ dạy bảo sửa sai vậy.
Rồi Quay qua Tử Vy và Tiểu Yến Tử, ông quát:
- Hai người còn chờ gì mà chưa dập đầu tạ tội đi! Nhớ là về học quy cách đoàng hoàng đi nghe chưa.
Tử Vy cúi dập đầu liên tục:
- Tử Vy biết tội rồi, Tử Vy xin dập đầu tạ tội.
Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ phải dằn Tiểu Yến Tử xuống, bắt Tiểu Yến Tử dập đầu, vậy mà Tiểu Yến Tử vẫn ngang bước không làm.
Thái hậu thấy vậy giận quá. Chỉ Tiểu Yến Tử nói:
- Ta không cần biết ngươi được ai đỡ đầu che chở. Bữa nay không trị tội ngươi là không xong.
Rồi nói to:
- Bây đâu! Hãy lôi Hoàn Châu cát cát về từ Ninh Cung, để đích thân ta chỉ dạy con a đầu này mới được.
Nghe vậy cả Vĩnh Kỳ, Tử Vy, và Nhĩ Khang đều dập đầu xin xỏ:
- Xin lão phật gia bớt giận, nương tay giùm cho!
Nhưng lời xin xỏ đó chẳng cứu vãn được gì. Rất may Tịnh Nhi từ đâu bước tới, nắm tay thái hậu vừa cười, vừa nói:
- Lão phật gia ơi! Người mới hồi cung, sức đâu giận dữ. Con nghĩ lão phật gia hẳn cũng đã mệt rồi. Còn cái cô Hoàn Châu cát cát này cũng đã làm được nhiều trò hay hay lắm chứ? Ban nãy con thấy cô ta nhảy lên nhảy xuống bên hòn giả sơn, mọi người bu lại xem. Thử hỏi trong cung ta có khi nào vui như vậy không? Lão phật gia này, con nghĩ lão phật gia cứ coi đó như một trò chơi mà Hoàn Châu cát cát bày ra để nghênh đón người đi để cho người giải trí ấy mà, mà như vậy thì giận làm gì? Cười lên đi! Lão phật gia không biết là chỉ cần người nổi giận là cả hoàng cung này từ trên xuống hết thảy đều căng thẳng sợ hãi ư? Thôi thì hỉ xả lần này cho mọi người vui vẻ.
Lới của Tịnh Nhi líu lo như chim, Tiểu Yến Tử và Tử Vy quỳ đó mà nghệt mặt ra nghe, trong khi Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ sung sướng bất ngờ.
Lời của Tịnh Nhi cũng làm thái hậu lúng túng, rồi bà nhìn Tịnh Nhi, chợt nhiên cơn giận biến mất, hỏi:
- Ý của Tịnh Nhi là bỏ qua phải không con?
Tịnh Nhi bình thản.
- Vâng, lão phật gia, để ý làm gì chuyện nhỏ cho mệt. lão phật gia hãy xem kìa, hai cô cát cát dân gian, bị lão phật gia làm một trận, hồn phi phách tán cả, mặt mày tái xanh. Dù gì người ta cũng mới đến, làm gì biết rõ được phép tắc? Họ làm sao hiểu được là lão phật gia nhân từ, muốn tốt cho họ thôi? Vậy thì đừng để họ hiểu lầm, họ nghĩ xấu về lão phật gia, như vậy không tốt cho lòng bố tát của người.
Lời của Tịnh Nhi lần này làm cho thái hậu mỉm cười:
- Ðược rồi! Ðược rồi! Tịnh Nhi nói hay lắm, cứu cho các ngươi đó. Ta nể tình Tịnh Nhi, thôi thì tha cho các ngươi, vậy đứng dậy cả đi, đừng có quỳ ở đó nữa!
Sự việc hết sức bất ngờ, đột nhiên mây đen vần vũ tưởng chừng mưa bão sẽ rất lớn, vậy mà mấy lời nhẹ nhàng đã giải quyết xong. Nên ngẩn ra nhìn thái hậu và Tịnh Nhi chẳng biết phải làm gì nữa. Vua Càn Long thấy vậy nhắc khéo:
- Còn chần chừ gì nữa mà chẳng đến lạy tạ đi! Rồi còn về phòng đóng cửa suy nghĩ chứ?
Tử Vy, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang chợt tỉnh, vội vã dập đầu cùng thưa:
- Tạ ơn lão phật gia ân điển! Tạ ơn Hoàng a ma!
Chỉ có Tiểu Yến Tử là chựng người ra đó, chẳng chịu dập đầu. Thái hậu cũng chẳng để ý điều đó, quay người cắp tay Tịnh Nhi bỏ đi. Vua Càn Long thấy vậy vội vã cùng đám tùy tùng đi theo. Tịnh Nhi trước khi bước đi còn liếc nhanh về phía Nhĩ Khang một cái, khiến Nhĩ Khang chựng lại. Thái hậu hình như cũng phát hiện điều đó.
Vừa về đến Thấu Phương Trai, Tiểu Yến Tử thở ra nói:
- Cái con bé Tịnh Nhi kia, là người từ đâu rơi xuống vậy? Sao lại chỉ là một cung nữ nho nhỏ thôi, mà lại có thể xoay chuyển được tình cảm thái hậu thế? Rõ là kì lạ.
Vĩnh Kỳ đáp:
- Ðó không phải chỉ một cung nữ đâu. Mà là một cát cát đấy.
Tử Vy nghe vậy giật mình:
- Cô ấy là con của Hoàng a ma ư?
Nhĩ Khang giải thích:
- Không phải là con ruột của Hoàng a ma, mà là con gái của Du thân vương. Mười năm trước, Du thân vương đã tử trận giữa sa trường, vợ ông ấy cũng tuẫn tiết theo chồng. Tịnh Nhi là đứa con duy nhất còn lại của ông ấy. Thái hậu thấy vậy tội nghiệp mới mang về nuôi cho đến ngày hôm nay.
Tiểu Yến Tử hiểu ra:
- Thì ra là như vậy, thế mà không biết. Bây giờ mới hay ra cô ta là thân tín của thái hậu.
Vĩnh Kỳ nói thêm:
- Ðúng thế! Không những là thân tín, mà còn là người nhà. Gần như chẳng bao giờ Tịnh Nhi rời khỏi thái hậu nửa bước. Thái hậu thích cô ấy như Hoàng a ma thích em, không cần nguyên do, thích là cái gì cũng được.
Tiểu Yến Tử nghe vây dậm chân:
- Thôi đi! Hoàng a ma làm gì thích em? Thái hậu ăn hiếp em như vậy, mà ông ấy cứ tỉnh bơ, chẳng can thiệp dùm chút nào cả. Vậy mà anh còn nói...
Tử Vy buồn buồn:
- Chị không thể trách Hoàng a ma được! Ông ấy đã hết sức bảo vệ chị em mình. Nếu không có, hẳn bọn mình đã tự tát tai đến sưng cả má thôi.
Tiểu Yến Tử còn bất bình nói:
- Xem ra họ rất thích người khác bị vả đến sưng mặt. Ngay cả bà thái hậu cũng thế. Có một Dung ma ma rồi còn có thêm một Quế ma ma nữa. Mấy bà ma ma này hình như có bệnh thích đánh người. Không hiểu đánh người ta thì họ có thọ thêm tí nào không?
Nhĩ Khang thì lòng đầy nghi vấn, cứ hỏi:
- Sự việc xảy ra thế nào vậy? Tại sao, chỉ nói là gọi đi để hỏi chuyện, lại trở thành kinh thiên động địa thế kia? Thái hậu đã khó dễ thế nào? Rồi sao bị tát tai? Tại sao thái hậu phạt hai người chứ? Tử Vy nói đi!
Tử Vy nhìn Nhĩ Khang, chợt nhớ tới lời khinh thị của thái hậu, cơn giận bốc lên. Vy kéo lôi Nhĩ Khang ra cửa:
- Anh đi đi! Ði đi! Từ đây về sau đừng có đến cái Thấu Phương Trai này nữa. Nếu để người ta tiếp tục nhìn thấy thì em biết ăn nói làm sao đây?
Nhĩ Khang thấy thái độ của Tử Vy rất lạ lùng, đẩy tay Tử Vy ra, nói:
- Nhưng em phải nói cho anh biết sự việc ra sao? Thái hậu đã nói gì với em? Chứ khi không rồi đẩy anh ra cửa thế này thì anh biết làm sao chứ?
Nói xong nhìn thử vào mặt Tử Vy hỏi:
- Có phải em bị bắt nạt phải không?
Kim Tỏa cũng hỏi:
- Chẳng lẽ đã được chỉ dẫn đầy đủ là quỳ thế nào, lạy thế nào mà vẫn làm sai? Quên cả ư?
Tiểu Yến Tử cắt ngang:
- Vì không ưa nên làm cái gì, nói cái gì nên cũng bị bắt bẻ cả. Mà không làm cũng không được. Họ đã cố tình bới lông tìm vết, kiếm rận trong chăn mà, thành thử ra chúng ta không làm sao thoát tội được.
Kim Tỏa nghe vậy tròn mắt:
- Vậy thì biết phải làm sao đây?
- Tại bà thái hậu đó, không quen nghe những điều ta nói. Nếu vậy thì thôi, coi như số ta không hợp với cung đình đi, đàng này họ cố kiếm chuyện với Tử Vy, thật là quá đáng!
Nhĩ Khang nghe vậy hỏi Tử Vy:
- Bà ấy kiếm chuyện gì với em đấy?
Tử Vy năn nỉ:
- Thôi đừng nhắc đến nữa mà, hai anh hãy rời khỏi Thấu Phương Trai ngay! Ngũ a ca thì về Cảnh Dương Cung, còn anh Nhĩ Khang thì hãy về triều đi. E là hoàng thượng đang đi tìm các người đấy.
Nhĩ Khang không đồng ý.
- Hoàng thượng đương nhiên là biết anh đang ở đây. Vì anh đã có lệnh là phải ở đây giữ gìn an ninh cho Thấu Phương Trai.
Tử Vy nói:
- Nhưng anh càng ở lại đây bảo vệ chừng nào, thì bọn em càng bị tai tiếng chừng nấy. Nếu anh muốn bọn em vui vẻ, thì đừng có đến đây quấy rầy. Ðừng có ở mãi tại Thấu Phương Trai này.
Nhĩ Khang nhìn thẳng vào mắt Tử Vy:
- Vậy là anh đã biết rồi! Có phải là thái hậu đặt vấn đề “danh tiết” để làm khó dễ hai người không? Thái hậu đã về phe hoàng hậu phải không? Ta đã nói rồi mà, nếu chúng ta không thành hôn sớm, là rắc rối sẽ cứ mãi xảy ra!
Và quay sang Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang nói:
- Ngũ a ca! Chuyện này cần sớm năn nỉ Hoàng thượng thôi, phải chọn ngày rồi làm lễ cưới cho xong đi. Nếu không bọn mình sẽ phải khổ dài dài đấy!
Vĩnh Kỳ gật đầu:
- Ðúng! Đúng! Ðúng! Mai ta gặp Hoàng a ma sẽ nói ngay!
Tử Vy lại không đồng ý:
- Tốt nhất là các anh đừng có xin xỏ gì cả. Hoàng a ma đã nói là không cho chúng ta lấy nhau sớm. Bây giờ các anh đến đây xin, thái hậu sẽ nghĩ là chúng em không muốn chờ, muốn chồng quá nên giục các anh, và như vậy chúng em sẽ càng khó sống.
Tiểu Yển Tử cũng nhìn Vĩnh Kỳ nói:
- Các anh gấp gáp làm gì chứ? Từ từ đã... Nói thật mấy hôm rày tôi cũng chẳng còn lòng dạ nào nữa, ở hoàng cung sao mà chán quá, gặp một bà hoàng hậu đã khó ưa rồi, thêm một thái hậu nữa. Kẻ thù sao mà lắm thế? Sau này lấy anh xong, ngày ngày gặp mặt họ, rõ khổ thân tôi... vì vậy tốt hơn là tôi không lấy anh!
Vĩnh Kỳ ngạc nhiên:
- Em nói vậy là sao chứ? Chúng ta đã phải tranh đấu một cách khó khăn lắm mới có ngày hôm nay. Vậy mà chưa gì em đã tính nước thối lui. Trễ rồi em ạ! Hoàng a ma đã chỉ hôn thì em đã là người của anh rồi đấy!
Tiểu Yến Tử trề môi:
- Còn lâu!
Vĩnh Kỳ nghe vậy rất bực. Kim Tỏa thì lo lắng nhìn Tử Vy.
- Tiểu thư! Bà thái hậu đó rắc rối như vậy ư? Bà ấy đã nói gì mà làm tiểu thư buồn vậy? Xúc phạm ư?
Tử Vy chỉ gật đầu. Nhĩ Khang cũng buồn bực nói:
- Vậy thì không được rồi. Anh sẽ không để em tiếp tục khổ sở nữa đâu. Nếu Ngũ a ca không nói, thì anh sẽ nói vậy!
Tử Vy trợn mắt:
- Em cấm anh! Anh không được nói! Bằng không em sẽ không thèm nhìn đến mặt anh nữa.
Tử Vy cương quyết nói làm Nhĩ Khang ngẩn mặt ra:
- Tử Vy! Em phải biết là nếu tình trạng này kéo dài, rồi anh lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ. Em muốn anh mãi sống trong trạng thái đó ư? Em không muốn cùng anh chia sẻ? Trước kia danh phận em còn chưa rõ ràng, anh đã lo, nhưng bây giờ lý lịch em đã rõ ràng, anh càng lo hơn! Anh van em, anh chịu hết nổi rồi, phải chấm dứt chuyện căng thẳng đó đi!
Nhưng Tử Vy vẫn không chịu:
- Hoàng a ma đã cư xử tốt với em như vậy, thì có bị oan ức thế nào, em cũng phải cố cắn răng mà chịu. Anh là người biết rõ em quá mà, sao để em phải bức rức. Phải tổn thương danh dự được chứ?
- Chính vĩ nghĩ quá nhiều đến danh dự của em, chúng mình mới phải điêu đứng như vậy.
Nhĩ Khang nói rồi quay qua Vĩnh Kỳ:
- Hai đứa mình sao lại khổ thế này. Rõ ràng là được chỉ hôn, tưởng đâu đã được trọn vẹn chẳng ngờ cứ phải thấp thỏm lo lắng, khổ quá!
Vĩnh Kỳ thở dài theo:
- Quả đen thật!
Nhĩ Khang, Tử Vy, Vĩnh Kỳ, Tiểu Yến Tử. Hai đôi bạn này làm sao biết được là sự trở về của thái hậu lần này làm chuyện thành hôn của họ đứng trước sóng gió?
o0o
Ngay chiều hôm ấy, thái hậu triệu vua Càn Long đến Từ Ninh Cung. Vừa thấy mặt vua, bà nói ngay:
- Hoàng đế này, hai đứa a đầu đó, nó có vẻ kì quăc thế nào đấy. Vậy mà dựa vào đâu mà con có cảm tình, lại còn bao che cho nó nữa vậy?
Vua Càn Long thành thật nói:
- Về chuyển Tử Vy, thì cũng bởi trẫm đã phụ mẹ nó, nên thấy ray rứt trong lòng. Vả lại con bé đó nó cũng thông hiểu đạo lý, nhu mì, hiền lành, và là một đứa con gái dễ thương. Riêng về Tiểu Yến Tử, thì tính tình nó hơi lụp chụp một chút, nói năng bạo miệng, nhưng cũng được cái tính lành, thẳng thắn không quỷ quyệt. Cái hay của nó là nghĩ gì nói đấy, chứ không xu nịnh hay làm dáng. Ðó là điều từ lâu trẫm chưa hề gặp trước đây, quanh trẫm chỉ nghe thấy những lời nịnh hót, bốc thơm dối trá, được nghe một lời thật lòng, quả là đáng quý.
Thái Hậu nói:
- Thôi ta hiểu rồi. Hoàng Ðế là người có trái tim khoan dung nhạy cảm. Ðó là đại phúc của nhà Thanh ta. Nhưng mà với con người hoàn toàn không biết phép tắc gì cả, lại có một lý lịch bất minh như vậy. Tại sao hoàng đế lại có thể chọn cho Ngũ a ca? Có phải là thiếu suy xèt không?
Vua Càn Long hơi bối rối, thái hậu nói tiếp:
- Bây giờ hoàng đế chưa lập thái tử, Vĩnh Kỳ là đứa khá xuất sắc, sau này có thể sẽ thay người. Nhưng nếu Vĩnh Kỳ mà lên ngôi, liệu có thể để một đứa như Tiểu Yến Tử làm hoàng hậu được không? Hoàng đế nhìn cái phong cách của Tiểu Yến Tử đó, nhắm có thể làm hoàng hậu được không? Rồi mọi người khi biết lí lịch của nó, sẽ có lời đàm tiếu? Một người không có tư cách, khó có thể làm mẫu nghi thiên hạ được, hoàng đế à!
Vua Càn Long nghe thái hậu phân tích, chợt lúng túng, nhưng cũng cố biện bạch:
- Chuyện lập thái tử nói trong lúc này sớm quá!
Thái hậu nói:
- Giả sử như Vĩnh Kỳ không được lập thái tử đi, thì nó cũng sẽ là thân vương. Một người như Tiểu Yến Tử vậy, liệu có thể làm Vương Phi được không?
Vua Càn Long thở dài:
- Hoàng ngạc nương nói đúng, chuyện này trẫm đã quyết định hơi vội vàng, nên có nhiều chỗ không đúng!
Thái hậu lại chậm rãi nói:
- Cũng may là chưa thành thân, nên có thể thay đổi được!
Vua Càn Long nghe vậy giật mình, nói:
- Ðâu có được! Vua không có quyền bội ngôn! Trẫm đã chỉ hôn đâu có thể thay đổi? Bây giờ chỉ còn một cách là trẫm cho giáo dục Tiểu Yến Tử lại một cách đàng hoàng, để nó xứng đáng với Vĩnh Kỳ. Con bé cũng thông minh chỉ tại hôm nay nó hoảng quá, nên mới hơi bất bình tĩnh.
Thái hậu nói:
- Vậy ư? Sao nghe hoàng hậu bảo là chuyện nó manh động như vậy rất thường xuyên, là “bình thường” kia mà?
Vua nghe nhắc đến hoàng hậu, bực dọc:
- Lại cũng là hoàng hậu.
Thái hậu cảnh giác:
- Hoàng đế thiên vị lệnh phi, thì cũng không nên bỏ bê hoàng hậu chứ? Bởi vì hoàng hậu bao giờ cũng là hoàng hậu thôi!
Vua Càn Long bị chỉnh, không nói được lời nào, thái hậu tiếp tục:
- Cuộc hôn nhân này phải suy xét lại, riêng về cuộc hôn nhân của Tử Vy cũng vậy, cần phải nghiên cứu lại xem có lệch lạc gì không?
Vua nghe giật mình:
- Tại sao vậy?
Thái hậu thẳng thắn, chẳng e dè:
- Bộ hoàng đế quên Tịnh Như ư? Cái con bé đó là núm ruột còn sót lại của Du thân vương, là một cát cát danh chánh ngôn thuận, con bé đã đi theo ta suốt mười mấy năm trời, chịu cực khổ. Mấy năm trước, chính miệng hoàng đế hứa là sẽ cố tìm cho Tịnh Nhi một tấm chồng xứng đáng. Nếu không phải là Nhĩ Khang, thì cũng là Nhĩ Thái. Bây giờ thì Nhĩ Thái đã là phò mã của nước Tây Tạng, chỉ còn lại Nhĩ Khang thôi!
Vua Càn Long giật mình, nói:
- Chuyện hôn nhân của Tịnh Nhi. Trong triều còn biết bao nhiêu vương tôn công tử? Chẳng hạn như Vĩnh Dung cũng được cơ mà?
- Vĩnh Dung còn nhỏ quá, so với tuổi của Tịnh Nhi không xứng. Nhìn tới nhìn lui, ta thấy chỉ có Nhĩ Khang là văn võ song toàn, tài hoa xuất chúng, ta đã chọn nó cho Tịnh Nhi đấy!
Vua Càn Long đứng yên, chẳng biết nói thế nào nữa.
Cùng lúc đó ở tại Từ Ninh cung, thái hậu có vẻ bực dọc ra mặt. Trên chiếc bàn to, thái hậu ngồi giữa. Vua Càn Long ngồi một bên, rồi hoàng hậu, lệnh phi các cung phi khác. Tịnh Nhi ngồi phía tay trái thái hậu, kế hoàng hậu. Rồi mấy vị a ca, cát cát, Vĩnh Kỳ đã vào tới nơi, hành lễ xong nhìn qua chỗ ngồi của Tử Vy và Tiểu Yến Tử vẫn trống, lo lắng.
Người dự tiệc đông như vậy, Dung ma ma, Quế ma ma và các cung nữ, thái giám phục dịch tới lui, vậy mà chẳng có lấy một tiếng động. Thái hậu đợi thêm một chút, vẫn không thấy bọn Tiểu Yến Tử và Tử Vy đâu, sa sấm nét mặt nói:
- Tiểu Yến Tử và Tử Vy đi đâu vậy? Là một cát cát sao lại tự ra ngoài thế? Lệnh phi, ngươi rõ là đã dung túng bọn nó quá đáng!
Lệnh phi sợ hãi:
- Thần thiếp xin nhận tội vì đã không suy nghĩ thấu đáo. Nhưng bọn họ chỉ đến nhà Phước Luân đó cũng là quyền thân quốc thích. Nghĩ cũng tốt đấy chứ?
Thái hậu lắc đầu:
- Không thế nói như vậy được, đã là cát cát thì đi đến đâu cũng phải phép tắc. Ngươi nhìn Tịnh Nhi xem nó có đi đâu không nào?
Lệnh phi biết là không nên cãi lại. Nên nói:
- Vâng, vâng, vâng. Từ đây về sau, thần sẽ kiểm soát họ gay gắt hơn.
Vua Càn Long thấy không thể không can thiệp nói:
- Hoàng ngạc nương thông cảm cho. Tiểu Yến Tử và Tử Vy được sự phép của trẫm mới hành dộng như vậy. Trẫm đã cho họ muốn đi đâu, chỉ cần báo lại một tiếng là có thể đi, bởi vì trẫm nghĩ, họ xuất thân từ chốn thôn dã, nên không phải câu thúc bởi quá nhiều qui tắc triều đình.
Lệnh phi cảm kích liếc nhanh về phía vua, hoàng hậu thì ngồi im, chỉ có thái hậu nói:
- Hoàng đế sai rồi! Cai quản cát cát phải khác với các a ca, không thể cho tự tiện xuất cung. Nếu chẳng may có chuyện không hay xảy ra thì sao? Ai chịu trách nhiệm?
Rồi quay sang Vĩnh Kỳ, thái hậu hỏi:
- Vĩnh Kỳ, người đã cùng bọn họ đi phải không?
Vĩnh Kỳ đành gật đầu thú nhận:
- Bẩm lão phật gia, vâng ạ.
Thái hậu nhìn thẳng vào mặt Vĩnh Kỳ:
- Có thật là các người đã đến nhà ông Phước Luân?
- Vâng.
- Ðến đó để làm gì chứ?
- Dạ... bẩm lão phật gia. Hai vị cát cát đến đấy chẳng qua là đế đó cùng phước tấn nói chuyện ạ, còn Nhĩ Khang và con thì ra ngoại ô cỡi ngựa.
Thái hậu nghi ngờ:
- Có thật như vậy không?
Ðang lúc đó có tiếng Thái giám truyền rao:
- Hoàn Châu cát cát! Tử Vy cát cát đến!
Sau tiếng rao là Tiểu Yến Tử và Tử Vy vội vã bước vào. Hai người vừa bước tới bàn, Tử Vy phủ phục xuống Tiểu Yến Tử bắt chước làm theo, Tử Vy nói:
- Tử Vy khấu kiến lão phật gia. Xin nhận lỗi và thỉnh an với lão phật gia, vì không ngờ lão phật gia triệu kiến nên đã đến trễ.
Tiểu Yến Tử thấy vậy bắt chước nói theo:
- Tiểu Yến Tử xin nhận tội vì đến trễ.
Thái hậu nghiêm giọng:
- Hừ! Hai đứa đã đi đâu về đấy?
Tiểu Yến Tử vội liếc nhanh về phía Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ nói nhỏ ”đến Phước gia”.
Tử Vy thì rất sợ nên không dám tự tiện nói, đành cúi đầu làm thinh, trong khi Tiểu Yến Tử thì nghe không rõ nhìn Vĩnh Kỳ lần nữa. Vĩnh Kỳ lập lại “Phước gia” Tiểu Yến Tử vẫn không rõ nói đại:
- Bồ tát?
Thái hậu ngạc nhiên, nói to:
- Tiểu Yến Tử, ngươi nói gì thế? Lập lại xem nào?
Tiểu Yến Tử lúng túng, quýnh quáng quá nói đại:
- Dạ không có đi đâu cả. Bẩm lão phật gia, chỉ đến Bồ tát thôi ạ!
- Cái gì? Ngươi nói gì?
Tiểu Yến Tử hiểu là mình đã nói sai, vội quay qua nhìn Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ cũng quýnh quá, lập lại “Phước gia” lớn hơn, nhưng Tiểu Yến Tử vẫn không nghe rõ, khẳng định.
- Dạ bẩm lão phật gia, bọn con đi xem bồ tát ạ... Dạ... bồ tát ở trong chùa đó.
Thái hậu giận quá, dằn đôi đũa lên bàn, trừng mắt:
- Dám nói trăng nói cuội, hai đứa hãy vào phòng tối quỳ cho ta. Không có lệnh ta không được ra ngoài nghe không? Dung ma ma, Quế ma ma đâu, hãy kéo bọn chúng đi.
Rồi quay qua Tiểu Yến Tử, bà cảnh cáo:
- Tiểu Yến Tử, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi mà bỏ chạy ra cửa lần nữa, là ta sẽ cho người đập gẫy chân ngươi. Ta nói thật đấy, không tin ngươi hãy làm xem?
Dung ma ma, Quế ma ma đã sẵn sàng thi hành lệnh. Vua Càn Long chau mày. Lệnh phi lo lắng. Hoàng hậu đắc ý, Vĩnh Kỳ hoảng lên không biết làm sao tiếp cứu, mới quay qua Tịnh Nhi nháy mắt. Tịnh Nhi hội ý, nên lên tiếng:
- Bẩm lão phật gia, người định trừng trị họ ư?
Thái hậu trừng mắt:
- Ta không cho phép Tịnh Nhi xin tội nhé. Lần trước đã một lần nghe con, tha cho họ. Nhưng lần này mà tha nữa là họ sẽ dễ khinh người, không biết trời đất, không biết tôn tri trật tự gì cả. Ai cũng không được xin tội cả.
Rồi quay qua:
- Dung ma ma, Quế ma ma đâu?
Tịnh Nhi nghe vậy không dám hé răng, chỉ đưa mắt nhìn theo Dung ma ma, Quế ma ma. Hai người đang bước tới xách Tiểu Yến Tử và Tử Vy đi.
Tiểu Yến Tử lắc đầu cũng định phản kháng, nhưng quay qua thấy Tử Vy lắc đầu nên chỉ hét lớn:
- Tôi không đi phòng tối đâu! Phòng tối là cái gì? Ở đâu chứ?
Thái hậu giận dữ:
- Còn dám la lớn nữa à? Vả miệng nó cho ta.
Quế ma ma bèn đưa tay ra giáng cho Tiểu Yến Tử một bạt tai. Tiểu Yến Tử không dằn được định phóng chạy, Tử Vy thấy vậy chụp lấy áo Tiểu Yến Tử năn nỉ:
- Ðừng phản kháng! Hãy chịu hình phạt của lão phật gia đi!
- Không! Không! Tôi không muốn! Cái phòng tối đó biết thế nào, ngu sao mà chui vào đấy!
Tiểu Yến Tử vừa nói, vừa nhỏm dậy, xô ngã cả hai ma ma, rồi chạy đến trước mặt Vua Càn Long nói:
- Hoàng a ma, trước đây người đã hứa là cho phép con được ra vào cung nội. Người còn nói là không đòi hỏi con phải thế này thế nọ. Con và Tử Vy có thể không cần phép tắc gì cả, người quên rồi sao:
Vua Càn Long không thể yên lặng nói:
- Tiểu Yến Tử này! Trẫm nói con nghe. Trẫm chỉ cho phép con những điều đó, nhưng chưa hề cho phép nói dối hay nói bậy. Hơn nữa càng đáng trách hơn là “hành động ngang ngược vô lễ” với người lớn của con cũng không chấp nhận được.
Vĩnh Kỳ thấy tình thế gay gắt quá, bèn bước xuống bàn đến trước mặt thái hậu sụp xuống lạy:
- Bẩm lão phật gia, hai vị cát cát này theo bọn con đi chơi. Tất cả là lỗi của con cả. Bọn con đã cải trang thành thường dân đến Ðại Phật tự chơi, rồi đến giới đài tự, nhìn thấy rất nhiều vị bồ tát. Lão phật gia, có gì phật gia cứ phạt con và tha cho các cô ấy!
Thái hậu giận muốn điên lên, trừng mắt:
- Vĩnh Kỳ, vậy thì thật là quá đáng. Con đâu còn trẻ con nữa? Sao chẳng giữ phép tắc gì, lại hành động một cách hồ đồ như vậy?
Vĩnh Kỳ dập đầu:
- Lão phật gia dạy chí phải, Vĩnh Kỳ đã biết lỗi của mình.
Lúc đó Dung ma ma và Quế ma ma đã bước tới kéo Tử Vy và Tiểu Yến Tử đi tiếp. Dung ma ma đã thù Tiểu Yến Tử trước nên cố ngắt mạnh người Tiểu Yến Tử, làm Tiểu Yến Tử hét lên:
- Ối trời ơi! Dung ma ma muốn giết người! Ối đau quá.
Tiểu Yến Tử hét xong ngã lăn ra, mắt trợn ngược, Tử Vy thấy vậy sợ hãi chồm qua:
- Tiểu Yến Tử, sao thế, sao thế.
Vĩnh Kỳ trông thấy Tiểu Yến Tử ngất xỉu, thất sắc chạy tới:
- Tiểu Yến Tử! Tỉnh lại đi nào! Sao vậy?
Rồi quay qua quắc mắt với Dung ma ma:
- Dung ma ma! Ngươi đã làm gì vậy? Lại lấy kim đâm cô ấy phải không? Hai tay ngươi có độc! Ngươi định làm chuyện độc ác nữa mới hài lòng đúng không? Nói!
Dung ma ma vội quỳ xuống, dập đầu:
- Nô tài không có làm gì cả ạ! Oan cho nô tài! Oan cho nô tài lắm!
Tử Vy nhoài người đến cạnh Tiểu Yến Tử, đang lo lắng chợt thấy mắt của Tiểu Yến Tử nháy nháy, biết là Tiểu Yến Tử lại đóng kịch nên yên tâm.
Vua Càn Long thì không dằn được bước tới xem xét:
- Tiểu Yến Tử bị làm sao vậy?
Tử Vy nghe hơi bối rối vì từ nào tới giờ Vy không quen đóng kịch, nhưng Tiểu Yến Tử đã ngầm bấu Vy một cái. Rồi nhìn lên, lại thấy nhiều cặp mắt đang đổ dồn về phía mình, nên biết là không thể nói thật được, đành nói:
- Bẩm Hoàng a ma, Tiểu Yến Tử lúc trúng tên đến nay, người mắc phải một bệnh rất lạ, đấy là bình thường thì thôi, mà mỗi lần bị đánh hay bị kích động mạnh là dễ bị ngất lắm. Ban nãy không biết Dung ma ma đã làm gì, mà nghe tỉ tỉ ấy hét lên là đau quá, rồi ngất xỉu.
Vua Càn Long nghe vậy quay qua trừng mắt với Dung ma ma:
- Ngươi đã làm gì? Nói mau!
Dung ma ma sợ toát mồ hôi, vừa dập đầu vừa nói:
- Xin Vạn Tuế khai ân! Nô tài chẳng có làm gì ạ, chẳng làm gì ạ!
Vua Càn Long đang bực dọc vì chuyện thái hậu chen vào làm khó dễ Tử Vy và Tiểu Yến Tử, nên sẵn dịp muốn mượn cớ dằn mặt hoàng hậu. Thế là bao nhiêu cơn giận dữ trút lên người của Dung ma ma. Ông lớn tiếng:
- Ngươi là cái đồ độc ác, chỉ biết thừa cơ hiếp yếu thôi. Ngươi tâm địa hẹp hòi, thủ đoạn tàn nhẫn. Ngươi đừng quên là cái đầu trên cổ ngươi nó rất dễ rụng đấy. Ngươi hẳn biết là hai cô cát cát này rất được trẫm quý mến, vậy mà cứ nỡ nhẫn tâm hạ độc thủ. Nào nói đi, có còn muốn đầu còn trên cổ không nào?
Dung ma ma nghe hỏi sợ quá, nói:
- Nô tài đã biết tội mình rôi! Xin vạn tuế khai ân. Xin vạn tuế khai ân. Tội nô tài đáng chết! Ðáng chết!
Vừa nói vừa đưa tay lên đánh mạnh liên tục lên má của mình.
Tử Vy từ nào tới giờ chưa hề đóng kịch, nên rất hồi hộp. Nhưng dưới những cặp mắt đang chăm chú theo dõi không thể không đóng tiếp.
- Tiểu Yến Tử! Hãy tỉnh lại đi! Tôi van chị mà, tỉnh lại đi!
Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử, rồi quay qua trách Tử Vy:
- Tiểu Yến Tử có bệnh tại sao con không cho ta biết sớm, mau gọi Hồ Thái Y vào cung đi.
Rồi quay qua lệnh phi, nói:
- Lệnh phi! bảo Cẩm Tú, Trân Châu khiêng cát cát về Thấu Phương Trai đi!
Sau đó ông mới quay sang thái hậu nói:
- Bẩm Hoàng ngạc nương, người muốn dạy bảo con cháu gì thì hãy đợi khi chúng khỏe mạnh hãy dạy, còn bây giờ xin phép để chữa bệnh chúng đã.
Lệnh phi, hoàng hậu đều bước tới. Lệnh phi cúi xuống nhìn Tiểu Yến Tử, rồi nói với thái hậu:
- Bẩm lão phật gia. Hai cô cát cát này thể chất yếu đuối, vào cung lại gặp lắm điều không may, xin người hãy khai ân...
Hoàng hậu thì không tin, nên cắt lời lệnh phi:
- Hoàng thượng đừng lo, cái bệnh ngất xỉu này thiếp có một cách trị liệu rất hữu hiệu, để thiếp ra tay là xong.
Nói xong là lấy cây trâm đang cài trên đầu xuống, đâm mạnh lên nhân trung của Tiểu Yến Tử.
Tiểu Yến Tử đâu ngờ hoàng hậu lại có thủ đoạn như vậy. Cả người đau quá giẫy nẩy lên, hét:
- Ối! mẹ ơi! Ối ông trời ơi!
Hoàng hậu đắc ý nhìn lên:
- Ðấy hoàng thượng thấy không? Tỉnh ngay mà.
Tiểu Yến Tử nhìn hoàng hậu với ánh mắt căm thù. Nhân trung của nàng đã bị đâm chảy máu.
Vĩnh Kỳ thật xót xa. Nhưng chẳng biết chuyện Tiểu Yến Tử ngất xỉu là thật hay là giả. Có điều hoàng hậu làm vậy là quá đáng. Chàng trừng mắt nhìn hoàng hậu, nhưng trước mặt thái hậu, nên chẳng dám nói năng gì.
Tiểu Yến Tử cũng nào chịu thua, vẫn tiếp tục màn kịch, đứng lên lảo đảo nhìn quanh với ánh mắt thất thần, rồi cũng nhìn vua Càn Long ngơ ngác:
- Hoàng a ma! Con đang ở đâu đây, sao có nhiều người thế này? Con lại làm chuyện gì không phải nữa rồi? Xin lỗi... Con cứ gây chuyện để hoàng thượng giận... Làm cái gì cũng sai, thật là... thật là...
Rồi lảo đảo ngã phịch xuống, Tử Vy thấy vậy hoảng hốt gọi:
- Tiểu Yến Tử! Tiểu Yến Tử!
Vua Càn Long cũng giật mình:
- Thái y! Gọi ngay thái y đến ngay... Tiểu Lộ Tử! mang cáng tới, đưa cát cát về ngay Thấu Phương Trai trước rồi tính!
- Dạ!
Thái giám nghe gọi ứng ngay. Ðám Thái phi đứng đó cũng đều hoảng hốt. Vĩnh Kỳ không phân biệt được thực giả. Thái hậu phân vân còn Tịnh Nhi thì như vừa chứng kiến được một vở tuồng thú vị.
Thế là... Tiểu Yến Tử được đưa về Thấu Phương Trai. Ngôi nhà nhỏ lại rộn rịp, thái y đến xem mạch, bốc thuốc. Vua Càn Long cũng hiện diện, lo lắng hỏi han. Một lúc lâu thái y mới đi, rồi vua Càn Long cũng đi.
Tiểu Yến Tử nằm trên giường, mắt mở hi hí, Tử Vy bước tới, kề sát tai Tiểu Yến Tử nói:
- Xong rồi! bây giờ chỉ còn người nhà ta thôi đừng đóng kịch nữa.
Tiểu Yến Tử lồm cồm bò dạy:
- Hoàng a ma, thái y đi cả rồi ư? Thái y nói thế nào? Có để lộ điều gì bất lợi cho ta không?
Tử Vy cười:
- Ông thái y biết điều lắm, ông ấy chẳng nói gì, kê toa rất nhiều. Một đống thuốc luôn, nhưng phần lớn là thuốc bổ không à.
- Thế hoàng thượng có nghi ngờ không?
Kim Tỏa lắc đầu:
- Chị còn khiến chúng tôi hoảng cả lên, nói gì đến hoàng thượng, thấy cáng khiêng chị vào tôi đã tưởng thật là...
- Tưởng thiệt là tôi chết rồi chứ gì?
Minh Nguyệt trách:
- Cát cát đùa kiểu này làm ai cũng lên ruột cả.
Thể Hà cũng nói:
- Vâng, đến Tiểu Ðặng Tử còn phải thắp nhang lạy Phật cầu nguyện.
Tiểu Yến Tử cảm động:
- Các ngươi cư xử tốt với ta như vậy, làm sao ta lại có thể chết được chứ? Ta là con chim chín đầu, chặt một đầu, còn tám cái đầu khác, làm sao chết được?
Kim Tỏa nói:
- Chị đừng sử dụng cái từ “chém đầu” nữa, nghe ớn quá.
Minh Nguyệt, Thể Hà đồng ý:
- Vâng, vâng!
Tiểu Yến Tử chợt nhớ đến hoàng hậu, nghiến rằng nói với Vy:
- Bà hoàng hậu nầy thật là độc ác, lần trước Hoàng a ma đã nhốt bà ta vào Tông Nhân Phủ nhờ em hết lời xin mới được tha, bằng không thì bây giờ đã là ni cô ở Tông nhân phủ rồi? Vậy mà bây giờ thái hậu vừa trở về, bà ta lại núp gió lên mây, thật tức chết đi!
Kim Tỏa lấy thuốc cao ra thoa lên nhân trung TiểuYến Tử nói:
- Phải xoa thuốc cao này ngay làm sao biết được trên chiếc châm cài của hoàng hậu chẳng có độc chứ? Cái gì cũng phải đề phòng cả!
Thể Hà nói:
- Ðúng, đúng đấy! Cái món “cửu độc hóa ứ cao” nầy có thể giải độc tất cả.
Tử Vy thấy cơn nguy đã qua, thở phào nói:
- Chị thật táo bạo, nếu ban nãy mà màn kịch đó không thông thì chết. Mà chị cũng hay thật, muốn ngất là ngất ngay, ngất như thật, khiến ai cũng tin. Suýt chút là tôi đã nhầm lẫn.
- Nhưng ban nãy ngươi cũng đón hay quá, không ngờ ngươi nói dóc cũng tỉnh queo, hay hơn cả ta, rõ là “lam biến thành xanh, mà xanh biết thành đỏ. ”
Tử Vy chỉnh lại:
- Không phải, mà là “thanh xuất dữ lam, nhi thắng dữ lam”.
- Ðúng, đúng, đúng. Màu xanh đi từ màu lam ra mà vượt hơn cả mà lam. Ta thấy thì ngươi cũng đã đạt được chân truyền ta rồi. Tử đây về sau, mỗi lần thái hậu kiếm chuyện là ta sẽ ngất xỉu. Cái chiêu này coi bộ hiệu quả đấy.
Tử Vy cảnh cáo:
- Không nên, chiêu này chỉ sử dụng một lần, đừng sử dụng lần thứ hai.
Tiểu Yến Tử suy nghĩ rồi nói:
- Vậy thì lần sau đến phiên ngươi ngất xỉu. Bởi vì trước đây ngươi cũng đã đỡ cho hoàng thượng một đao, hẳn là diễn xuất còn hay hơn cả ta. Còn ta, ta sẽ đứng cạnh diễn giảng, ta bảo đảm sẻ giải thích còn lâm ly ảo não hơn... dù sao nói dối cũng không làm chết người... Vậy nhé, từ đây về sau chỉ cần ta nhéo vào lưng ngươi một cái, là ngươi ngã xỉu liền nhe.
Hai người đang nói chuyện chợt có tiếng Tiểu Ðặng Tử đứng ngoài nói vào:
- Báo hai vị cát cát, Ngũ a ca, và Phước đại gia đang đến thăm hai người.
Tử Vy nghe vậy giật mình:
- Mấy người này quả gan cùng mình, đêm hôm khuya khoắc thế này mà họ dám đến đây. Không sợ thái hậu trông thấy rồi mình bị mang tiếng là “hành vi bất kiểm”.
Tử Vy và Tiểu Yến Tử vội bước ra, thấy Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ đang đứng ở phòng khách với vẻ nôn nóng. Vừa trông thấy hai người, Vĩnh Kỳ đã xông tới hỏi:
- Sao, em thế nào? Bây giờ ra sao? Ban nãy là anh hết cả hồn, em bệnh thật hay là giả đấy?
Tiểu Yến Tử cười lớn:
- Anh thật là khờ, đương nhiên là giả bộ thôi, chứ cơ thể em khỏe thế này làm sao lại có thể ngất xỉu được? Ðúng ra ban nãy Tử Vy ngất xỉu mới đúng. Tiếc là cô ấy quá thật thà, diễn không giống.
Vĩnh Kỳ nghe vậy thở ra:
- Cảm ơn trời đất!
Nhưng rồi nhìn lên miệng Tiểu Yến Tử kêu lên:
- Chết rồi! sao phù mỏ vậy?
Tiểu Yến Tử làm ra vẻ không quan tâm
- Chẳng sao đâu, đã xoa thuốc rồi!
Nhĩ Khang nhìn Tử Vy, lòng đau thắt nói:
- Anh thấy thì hai người vào hoàng cung giống như dấn chân vào chốn nước sôi lửa bỏng. Bây giờ phải làm sao đây? Thật anh chẳng biết phải làm gì để cứu hai người ra cả.
Tử Vy nhìn Nhĩ Khang thở dài, xong chuyển qua đề tài khác:
- Bây giờ khuya rồi, thôi anh hãy về đi, Nhĩ Thái thì đã cùng Trại A đến Tây Tạng. Cha mẹ anh chỉ còn một mình anh, anh phải về lo cho cha mẹ chứ?
- Anh biết, anh biết chuyện đó. Nhưng mà ban nãy nghe chuyện mấy người bị triệu đến Từ Ninh Cung là anh đã vô cùng lo lắng. Vội qua Cảnh Dương Cung chờ. Ðến khi Ngũ a ca từ Từ Ninh Cung về kể lại sự việc, anh mới thấy vậy thật nguy hiểm quá. Nhưng mà em hãy cẩn thận, suy đoán xem, có thật là thái hậu đã không biết gì cả?
- Nói thật, em cũng không biết, lúc đó sự việc rối beng. Em chỉ còn biết cố đóng cho thật, vì vậy thái hậu thế nào, em cũng không nhìn nên chẳng biết.
Nhĩ Khang suy nghĩ, một lúc nói:
- Thôi, hai người nghe tôi nói này. Thái hậu là người rất tinh tế. Bà ấy không dễ gạt như hai người nghĩ đâu. Tối nay mặc dù bị các người quay một chập, nhưng khi quay về hẳn bà ấy nghĩ lại sẽ suy ra. Vì vậy nếu ngày mai hai người bị triệu vào nữa, thì cố mà nói năng. đừng đổ lộ ra chân tướng, bằng không cái chuyện Bồ tát của Tiểu Yến Tử sẽ trở thành bồ tát đất sét rơi xuống sông mất.
Tiểu Yến Tử cằn nhằn:
- Cũng tại anh Vĩnh Kỳ cả đấy. Ai bảo nói “bồ tát”, “bồ tát” làm chi?
Vĩnh Kỳ bực dọc:
- Ai nói “ bồ tát” bao giờ? Tôi bảo là cô đến nhà “Phước gia” cơ mà.
Tiểu Yến Tử nghe vậy ngẩn ra, rồi cãi:
- Tại sao anh không nói là “Nhĩ Khang”.
- Rủi cô nghe không rõ rồi lại nói là “Thủy can” (cái lu nước) nữa thì chết.
Tiểu Yến Tử đang uống trà, nghe vậy sặc ra, bắn cả vào mặt Vĩnh Kỳ. Trong khi Kim Tỏa, Minh Nguyệt, Thể Hà đều ôm bụng cười lăn.
Ðang lúc mọi người vui vẻ, thì chợt có tiếng Tiểu Ðặng Tử, Tiểu Trác Tử gọi vào báo:
- Hoàng thượng giá lâm!
Mọi người nghe vậy hoảng quả chẳng biết làm sao Tiểu Yến Tử thì quay mồng mồng.
- Trời ơi! Ban nãy ông ấy đi rồi, làm sao lại quay lại nữa.
Kim Tỏa kéo Tiểu Yến Tử, giục:
- Leo lên giường nằm đi! Nhanh lên.
Nhưng đã không kịp, vua Càn Long đã bước vào cửa, phía sau có cả thái giám và cung nữ.
Tử Vy, Tiểu Yến Tử, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, vội phục xuống thỉnh an. Rồi Kim Tỏa, Minh Nguyệt, Thể Hà chạy ra sau mang trà nước tới. Vua Càn Long thấy Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ cũng có mặt, nhíu mày hỏi:
- Ồ! Thấu Phương Trai hôm nay vui quá hở? Khuya thế này mà Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang cũng có mặt. Các người lại đây thăm bệnh đấy ư?
Rồi quay qua Tiểu Yến Tử, ông nói:
- Tiểu Yến Tử coi bộ hết bệnh nhanh quá? Thế này thì phải nói là Hồ thái y tay nghề cao đấy. Hay là nhờ thuốc tiên? Sao? Bây giờ thế nào? Có còn nhức đầu, đau ở ngực nữa không?
Tiểu Yến Tử nghe hỏi lập tức làm ra vẻ yếu đuối, rên rỉ:
- Dạ, trong đầu còn nghe nó ù ù, lồng ngực thì còn nghẹn ở đây, nhưng dù sao thì cũng đỡ hơn ban nãy nhiều. Nghĩ lại ban nãy ở Từ Ninh thật khiếp, chút xíu nữa là đã đứt hơi.
Vua Càn Long vỗ bàn, nói lớn:
- Ngươi còn dám nói là “suýt” đứt hơi! Có phải ngươi muốn đứt hơi thiệt phải không?
Tiểu Yến Tử sợ hãi, ngước lên nhìn vua. Bấy giờ cả phòng im phăng phắc. Vua Càn Long trừng mắt với Tiểu Yến Tử nói:
- Ngươi thật to gan, dám giỡn mặt cả tại Từ Ninh Cung! Dám qua mặt lão phật gia. Như vậy thì có gì mà ngươi không dám làm chứ?
Nói xong vua quay lại Tử Vy, vẻ nghi ngờ:
- Tử Vy, tại sao con cũng đồng lõa trong chuyện nầy được chứ? Vậy mà trẫm cứ tưởng là con không biết lừa dối ai. Rõ la... muốn học tốt thì khó, chứ học xấu thì rất nhanh.
Ðến lúc đó, Tử Vy mới biết vua Càn Long đã biết hết tất cả, vội vã quỳ xuống, xấu hổ:
- Bẩm Hoàng a ma, Tử Vy đã biết tội của mình, nhưng mà lúc đó quả là con chẳng biềt phải làm sao hơn. Trước đó chúng con chẳng hề tính toán gì cả. Ðùng một cái, Tiểu Yến Tử chợt ngã lăn ra, con sợ khiếp đi được. Tưởng thật, nhưng sau đó Tiểu Yến Tử đã ra hiệu với con, bắt buộc con phải phối hợp. Tất cả vì sự an nguy con không có cách khác lựa chọn nào khác.
Tiểu Yến Tử thấy Tử Vy quỳ xuống nên hoảng sợ, nhưng bản chất hào hiệp lại nổi lên. Nên bước tới:
- Bẩm Hoàng a ma! Người không nên trách Tử Vy, tất cả những sự việc đó đều do con gây ra, con sức làm sức chịu mà.
Vua Càn Long hỏi:
- Có phải là thà chịu chặt đầu, xả thân một mạng không?
Tiểu Yến Tử lúng túng:
- Sao Hoàng a ma biết hết vậy?
Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử lắc đầu:
- Con quả là hết thuốc, trẫm cũng không biết phải làm gì với con. Xem ra chỉ còn nước lấy cái đầu con thôi. Bởi vì tha thứ cho con một lần, là phải tha lần thứ hai, rồi lần thứ ba nữa... Cứ thế... để con càng lúc càng lộng hành, coi cả hoàng cung nầy đều ngu cả!
Vĩnh Kỳ vội vã nhảy ra đỡ tội:
- Bẩm Hoàng a ma! Xin người hãy thông cảm cho lúc đó Tiểu Yến Tử quýnh quá, mỗi lần gặp chuyện là mỗi lần Tiểu Yến Tử phản ứng bằng phản xạ thôi, chứ không nghĩ ngợi gì cả, mới đưa đến tình trạng rối loạn đó.
Vua Càn Long đưa mắt nhìn mọi người, chỉ nói:
- Các ngươi còn chưa khai thiệt, hôm nay các người đã đến đâu, tại sao lại nói đi xem bồ tát?
Nhĩ Khang thở ra, bẩm:
- Kính xin hoàng thượng bớt giận, hai cô cát cát sáng nay đã theo thần ra ngoài. Thật ra thì trước khi vào cung Tiểu Yến Tử đã có anh chị em kết nghĩa. Ðó là Liễu Thanh, Liễu Hồng, hai người nầy mới mở một tửu quán, nên bọn con ra đó để chúc mừng khai trương. Cũng vì lâu ngày gặp nhau, nên nói chuyện hơi nhiều vì vậy mà về cung muộn.
- Có thật như vậy không?
Nhĩ Khang cúi đầu:
- Dạ, chẳng dám lừa gạt hoàng thượng ạ!
Vua Càn Long nghĩ ngợi rồi nói:
- Ở ngoài có bạn bè cũng là điều hay. Trẫm ở ngoài cũng có rất nhiều bạn giang hồ, gần như khắp các miền đất nước. Mỗi lần trẫm đi xuống Giang Nam đều tìm cách liên lạc với họ. Vì vậy chuyện đó không có gì phải giấu diếm, sao lúc thái hậu hỏi lại không nói thật chứ?
Tử Vy đứng dậy nói:
- Bẩm Hoàng a ma, người có một trái tim quảng đại, bao dung nên nói chuyện mới có thể cảm thông, tha thứ cho bọn con, chấp nhận những điều bọn con làm. Chỉ có chúng con mới dám nói thật chứ ở trong cung nầy, đâu phải ai cũng rộng rãi như hoàng thượng đâu.
Lời của Tử Vy khiến vua hiểu ra sự thật, mà bấy lâu người không nghĩ đến, nên cười tâm đắc.
Tiểu Yến Tử thấy vua cười, biết là bầu trời đã quang đãng, vội chen vào:
- Ðúng thế! Ðúng thế! Hoàng a ma là người vĩ đại nhất trên đời. Nhưng ở trong cung đâu phải ai cũng giống Hoàng a ma đâu? Lúc nào bọn con cũng có cảm tưởng cái đầu của mình nó sắp rơi đấy. Nhiều lúc vì bảo vệ nó nên phải làm những chuyện mà mình cũng không biết mình phải làm gì.
Vua Càn Long nhìn cả hai, chẳng biết nên giận hay không nghĩ tới nghĩ lui. Bất giác vua bật tiếng cười lớn:
- Càng nghĩ càng không thể nhịn cười nổi, rõ ràng là trẫm nghe Vĩnh Kỳ nó nhắc “Phước Luân” thế mà ngươi lại nói là “bồ tát”. Cái con Tiểu Yến Tử này! Ngu sao mà ngu lạ! Còn điều diễn kịch cũng khá đấy. Trẫm đứng đấy mà cứ tưởng là thật!
Rồi quay lại nhìn Tử Vy và Tiểu Yến Tử, vui vẻ nói:
- Có hai đứa con, làm trẫm cũng phải đóng kịch theo, thật hoang đường hết chỗ nói!
Tiểu Yến Tử nghe vậy tròn mắt ngạc nhiên:
- Hoàng a ma! vậy là người đã biết lúc ở Từ Ninh Cung, con không xỉu thật phải không? Vậy là Hoàng a ma thông minh nhất thiên hạ rồi. Người còn bao che cho con như vậy, thế mà con lại cứ nghĩ oan cho người.
Nói rồi, Tiểu Yến Tử xin dập đầu cảm ơn, ngưởi quả là một hoàng đế anh minh, nhân từ?
Vua Càn Long cười, có vẻ cảm động:
- Thôi đủ rồi, đủ rồi! Hai con a đầu này lại đội cho trẫm một cái nón thật to, vậy mà trẫm lại thấy dễ chịu, thôi thì tha cho cả hai đứa bây.
Tiểu Yến Tử ngồi dậy, reo lên:
- Tạ ơn Hoàng a ma, con biết mà. Hoàng a ma là bồ tát giáng trần, để giúp đỡ chúng con mà.
Cả phòng tràn ngập không khí vui vẻ. Rồi vua Càn Long chẳng biết nghĩ sao, chợt nghiêm giọng nói:
- Hai đứa cũng đừng quá đắc ý mà quên cả chuyện đề phòng nhé. Phải nhớ là lão phật gia là mẹ ruột của trẫm đó, Trẫm rất cung kính, sợ hãi người, thế mà các ngươi lại có thể bỡn cợt được chú? Lần trước Tiểu Yến Tử làm náo loạn Ngự hoa viên, lần nầy lại làm rối cả Từ Ninh cung. Các ngươi làm trẫm đau đầu quá, nên trẫm cảnh cáo hai dứa. Từ đây về sau, đối với lão phật gia, phải thành thật cung kính. Ðó là điều ghi nhớ trước tiên. Phải nhớ lão phật gia, là người rất nhạy bén, tinh tường. Các người đừng tưởng là qua mặt được, nếu lão phật gia mà điều tra rõ đuợc sự việc thì trẫm cũng đành bó tay, không giúp đỡ gì cho các ngươi được đâu.
Tiểu Yến Tử lập tức ứng ngay:
- Dạ!
Vua Càn Long lại quay qua nhìn Tử Vy rồi nhìn Nhĩ Khang. Chợt nhớ đến điều thái hậu đã nói về chuyện hối hôn, nên ngập ngừng một chút nói:
- Còn nữa, Thấu Phương Trai này dù gì cũng là nơi trú ngụ của cát cát. Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang các ngươi cũng nên xa lánh một chút, đừng đến một cách thường xuyên, để tránh dư luận, tránh tiếng cho Tiểu Yến Tử và Tử Vy. Nếu không sau này có chuyện gì xảy ra, các người sẽ khó mà bảo vệ họ, mà không chừng lại liên lụy đến cả các ngươi nữa đấy.
Nhĩ Khang nghe vậy biến sắc, nhưng vẫn nói:
- Vâng, thần xin cẩn thật, nghe lời dạy bảo của hoàng thượng.
Vĩnh Kỳ cũng vội nói:
- Nhi thần biết lỗi!
Tử Vy và Tiểu Yến Tử cũng căng thẳng. Không khí đang vui, hóa ra nặng nề. Vua Càn Long thấy vậy an ủi:
- Nhưng mà lúc gần đây hẳn lão phật gia chưa rảnh rỗi để dòm ngó các ngươi đâu. Bởi vì vua A Lý Hòa Trác của Tân cương đang đưa công chúa của ông ấy đến thăm kinh đô của ta. Ðây là một sự kiện trọng đại, sau vụ công chúa Tây Tạng, mọi người trong cung đang bận rộn nghênh đón, nên chẳng rảnh đâu nghĩ đến chuyện các người.
Tiểu Yến Tử ngạc nhiên:
- Ồ! Lại thêm một vị công chúa đến nữa ư?
Rồi quay qua Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ lo lắng:
- Lần nay hẳn là tới phiên các người rồi đấy, phải không? Vậy là hãy chuẩn bị đi? Chẳng biết cái cô công chúa “Sanh Cương” nầy thích chọn ai làm phò mã? Mấy cái người ở chốn biên cương, chẳng hiểu tại sao lại thích đưa công chúa đến Bắc Kinh tìm phò mã vậy?
Nói xong đâm ra nghĩ ngợi, rồi nhìn lên hỏi vua Càn Long:
- Bẩm Hoàng a ma, Nhĩ Khang bọn họ đã được chỉ hôn, chắc không bị mấy cô công chúa đó dòm ngó chứ ạ?
Vua Càn Long nói:
- Chuyện đó cũng không biết!
Tử Vy nghe vậy giật mình, còn Tiẻu Yến Tử nhìn Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang cũng lo lắng:
- Sao kỳ vậy!
|