Khi Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ nhận được tin, quay trở về hoàng cung thì đã thấy Tịnh Nhi thẫn thờ nơi cửa hoàng cung chờ họ, vừa trông thấy mọi người, Tịnh Nhi không cầm lòng được, òa khóc nói:
- Đích thân tôi thấy cô ấy uống trọn lọ thuốc Hạt Đĩnh Hồng, vậy là không cách nào cứu chữa được. Trước đó tôi đã hết lời van xin lão phật gia, đã cố giựt lấy chai thuốc, nhưng chẳng có kết quả gì cả.
Tử Vy đau đớn:
- Có nghĩa là Hàm Hương đã chết rồi ư?
- Chưa, nhưng cô ấy đã được đưa về Bảo nguyệt lầu, theo lời thỉnh nguyện cuối cùng của Hương phi muốn chết một cách tôn nghiêm.
Yến Tử nghe vậy giậm chân.
- Người đã chết rồi, còn nói chuyện tôn nghiêm để mà làm gì? Để tôi đến Bảo Nguyệt lầu, xem có cách nào cứu cô ấy không?
Thế là Yến Tử ba chân bốn cẳng chạy, Tử Vy, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, cũng chạy theo. Tịnh Nhi không cản ngăn cũng không dám đi cùng, sợ thái hậu đi tìm nên vội vã quay về Từ Ninh cung.
Mọi người đến Bảo Nguyệt lầu, Tử Vy, Yến Tử xông ngay vào phòng ngủ của Hàm Hương, chỉ có cánh đàn ông là ở lại bên ngoài.
Hàm Hương nằm trên giường, hơi thở chỉ còn thoi thóp, Duy Na, Kiết Na thì đang ngồi cạnh đó khóc, Tử Vy, Yến Tử thấy vậy, hồn phi phách tán, Yến Tử trờ tới, lạc giọng nói:
- Hàm Hương, Hàm Hương!
Tử Vy chỉ nói:
- Ðừng, đừng, sao lại có thể như vậy được, chúng tôi chỉ mới đi có một chút, mà sao lại có thể có chuyện khiếp đảm này xảy ra chứ?
Yến Tử lay Hàm Hương hỏi:
- Họ bắt chị uống thuốc độc gì? Thế nào là Hạt Đĩnh Hồng? Cái tên nghe đẹp vậy mà là thuốc độc ư? Tôi đã dặn rồi mà? Bảo đừng có nhận sao lại nhận.
Kim Tỏa chợt nghĩ ra, nói:
- Đúng rồi, Ứ Hương Hoàn, lần trước tiểu thơ bị bệnh nặng Hương phi đã cho uống là cứu sống được đó?
Và quay qua hỏi Duy Na, Kiết Na.
- Ứ Hương Hoàn để đâu?
Nhưng Duy Na, Kiết Na lo khóc nên nào để ý đến Kim Tỏa nói:
- Vậy thì để ta tìm vậy.
Thế là Kim Tỏa lục lạo khắp nơi tìm, Tử Vy thì ôm lấy Hàm Hương nói:
- Hàm Hương, chị hãy nhả thuốc ra đi!
Yến Tử cũng giục:
- Nhả thuốc ra đi chị Hàm Hương.
Những cái lay của hai người khiến Hàm Hương như tỉnh lại, cô nàng mở mắt ra, Yến Tử thấy vậy mừng quá reo lên:
- Cô ấy đã tỉnh rồi, tỉnh rồi! Hàm Hương hãy nhìn tôi đây, anh Vĩnh Kỳ đã gọi thái y đến, rồi chị sẽ được cứu mà, chị phải gắng lên nhé?
Tử Vy thì nói:
- Chị Hàm Hương, hãy nghĩ đến anh Mông Đan, anh ấy nghe chị gặp nguy hiểm đã muốn phát điên lên rồi, anh ấy không thể để mất chị, không có chị, Mông Đan sẽ sống thế nào? kế hoạch của chúng ta cũng lỡ dở.
Hàm Hương đưa mắt thất thần nhìn hai người, miệng lắp bắp:
- Hãy nói với anh ấy... nói với anh ấy là... tôi muốn gặp mặt Mông Đan lần cuối biết bao.
Tử Vy nói:
- Vậy thì phải gắng kiên nhẫn, tôi sẽ cố gọi anh ấy đến ngay!
Hàm Hương lại tiếp:
- Xin lỗi... Đã để mọi người bận rộn... bận rộn một cách vô ích.
Rồi Hàm Hương lại ngoẻo đầu qua một bên bất tỉnh, Yến Tử sợ quá kêu lên.
- Hàm Hương, đừng có chết, tôi van chị mà!
Lúc đó vua Càn Long từ ngoài cũng hớt hải bước vào.
- Hương phi, khanh làm sao vậy, Hương phi?
Vua Càn Long thấy Hàm Hương nằm trong lòng Tử Vy người bất động như chết, ông hiểu điều gì đã xảy ra, trong khi Tử Vy cứ lắc đầu, Yến Tử thì khóc.
- Hãy cố phấn chấn lên, tôi van chị mà, không được buông xuôi như vậy, hãy nghĩ đến bạn bè...
- Trẫm không tin, không thể tin được, khanh phải sống, khanh không được chết!
Thật khó khăn, Kim Tỏa mới tìm thấy trong hộc tủ một túi gấm trong đó có lọ thuốc Kim Tỏa reo lên:
- Đã tìm thấy, tìm thấy rồi, Ứ Hương Hoàn mau mau đem nước đến, mang nước đến...
Duy Na, Kiết Na, nghe vậy, vội vã đi rót nước mang lại Kim Tỏa bảo Tử Vy.
- Tiểu thơ, tiểu thơ hãy cạy miệng chị ấy ra.
Vua Càn Long nghe vậy bước tới.
- Để trẫm.
Rồi ông ôm lấy Hàm Hương, để nàng ngửa mặt lên trời, bóp lấy miệng bảo:
- Yến Tử, hãy nhét thuốc vào đi!
Yến Tử lấy một viên Ứ Hương Hoàn ra, nhét vào miệng Hàm Hương rồi đổ nước vào. Không ngờ, Hàm Hương chẳng chịu nuốt nên bao nhiêu nước đều chảy ra ngoài. Yến Tử nói lớn:
- Trời ơi sao cô ấy không chịu nuốt vậy?
Kim Tỏa nghĩ ra một cách nói:
- Không cần nước! Lần trước cứu tiểu thơ cũng đâu có cần, hãy bóp cứng miệng, tự nhiên cô ấy sẽ nuốt.
Vua Càn Long làm theo, miệng nói:
- Hương phi, hãy nuốt đi, trẫm ra lệnh cho khanh đấy nghe chưa, nếu khanh mà còn nghĩ đến ta, không muốn ta phải hối tiếc suốt đời thì hãy nuốt đi, khanh biết không, trẫm rất yêu thương khanh nhất.
Yến Tử cũng giục.
- Hàm Hương, hãy nuốt đi, cố gắng lên.
Tử Vy đợi một chút không kết quả nói:
- Vô dụng thôi, cô ấy không chịu nuốt, cái viên thuốc rõ ràng là còn ngậm trong miệng kìa, bây giờ phải làm sao?
- Không được, không được, bằng mọi cách phải khiến Hương phi nuốt.
Yến Tử không còn cách nào khác, cúi xuống kề miệng sát miệng Hương phi rồi thổi hơi vào, Tử Vy ngồi cạnh xoa xoa bàn tay Hàm Hương khóc nói:
- Tôi có xoa tay chị nè, hãy ấm lên, đừng để cơ thể lạnh đi.
Ngay lúc đó nghe tiếng động ở trong cổ họng Hương, Kim Tỏa kêu lên:
- Nuốt rồi, cô ấy nuốt rồi.
- Nuốt rồi, cô ấy nuốt rồi!
Vua Càn Long hỏi:
- Trong lọ còn mấy viên nữa?
- Dạ, còn ba viên.
Yến Tử nghe vậy nói:
- Hãy cho Hương phi uống hết đi!
Tử Vy lo lắng.
- Liệu có nên cho uống nhiều vậy không?
Yến Tử hét:
- Cô ấy đã trúng độc nặng, sao lại không để cho người ta uống, còn sợ trúng độc nỗi gì nữa.
Vua Càn Long cũng ra lệnh.
- Không còn thời giờ nữa đâu, hãy cho uống hết đi!
Thế là Yến Tử cho từng viên vào miệng Hàm Hương rồi tiếp tục thổi.
Sự việc tiến hành mất một thời gian dài mà chẳng thấy động tĩnh gì, Kim Tỏa nói:
- Lần trước lúc Hương phi nương nương cứu tiểu thơ, cũng phải chờ đợi hơn một canh giờ mới có kết quả. Nô tỳ nghĩ, hay là để Hương phi nằm thẳng trên giường cho thoải mái còn chúng ta chỉ việc chờ thôi.
Vua Càn Long giờ lòng rối như tơ, chỉ biết làm theo mọi người đúng chung quanh nhìn Hương phi nằm như say ngủ.
Chợt nhiên, có một cánh bướm bay vào, lượn chung quanh phòng, Tử Vy buột miệng.
- Xem kìa bươm bướm!
Rồi một con thứ hai, lần này Yến Tử kêu:
- Bươm bướm!
Kế đến là cả bầy bươm bướm từ ngoài cửa sổ bay vào.
Trong phòng thoang thoảng một mùi tổng hợp của hoa hồng và hoa quế, Yến Tử thấy vậy sợ hãi nói:
- Tại sao bướm lại bay vào nhiều vậy?
Vua Càn Long nhìn bầy bướm lòng đau cực điểm người lùi lại tựa lưng vào tường, Tử Vy nhìn bươm bướm linh tính một điều khôang lành nói:
- Cả bọn bươm bướm cũng biết được... chúng đến đây để đưa tiễn, để cáo biệt với Hàm Hương ư? Nếu vậy thì Hàm Hương sắp đi rồi, chúng ta đành bó tay vậy.
Vua Càn Long chỉ biết yên lặng nhìn Hàm Hương và bầy bướm, mắt ông rưng rưng những giọt nước mắt, ông lẩm bẩm.
- Thật tình trẫm không ngờ... tình yêu của mình lại giết chết Hương phi.
Yến Tử nghe vua nói vậy, òa lên khóc, nói:
- Không... không phải đâu! Bầy bướm không phải đến để đưa tiễn, mà là đến để bảo vệ Hàm Hương... vì Hàm Hương là tiên nữ của bướm, tiên nữ của hoa... mà đã là tiên thì không bao giờ chết được?
Duy Na, Kiết Na cũng khóc, hai tay bắt chéo trước ngực làm dấu hiệu đưa tiễn, rồi đọc cả kinh Coran.
- Bẩm công chúa! bọn tôi xin tiễn người, hãy đi đến chốn bình an.
Mọi người còn lại chỉ biết đứng yên, nhìn bầy bướm vờn trên người Hàm Hương. Hàm Hương nằm đó, khuôn mặt vô cùng bình thản, đôi mắt khép kín như một cô công chúa ngủ say.
Lúc đó bốn thái y được lệnh triệu đến, bước vào trông thấy cảnh trên đều kinh ngạc.
Vua Càn Long khoát tay, ý như bảo họ thôi chớ nên quấy rầy Hàm Hương nữa. Thế là đám thái y cũng đứng yên, chỉ thấy bầy bướm quây quần bên Hàm Hương đã lặng lẽ kéo nhau bay ra cửa sổ đi mất.
Yến Tử khóc nói:
- Bướm, bướm ơi đừng đi! Ðừng đi! Chị ấy chưa chết đâu, chưa chết mà, hãy quay lại đi!
Tử Vy lo lắng.
- Chị ấy đi chưa? Hình như vẫn còn thở mà?
Vua Càn Long ngoắc bốn thái y đến.
- Mau đến xem xem!
- Thần tuân chỉ!
Bốn thái y đến cùng bắt mạch, sau khi nghe ngóng kỹ lưỡng, cả bốn đều nhìn lên lắc đầu, cả phòng như nín thở theo. Một lúc Hồ thái y thay mặt tất cả, quỳ xuống trước mặt vua nói:
- Xin hoàng thượng bình tĩnh Hương phi nương nương đã đi rồi.
Yến Tử nghe vậy hét lên, bay tới cạnh Hương phi ôm lấy thân thể người bạn Hồi lắc mạnh.
- Không, không, không được như thế! Chị đã hứa với bọn tôi rồi, dù có thế nào chị vẫn sống cơ mà? Chết để làm gì chứ? Nào có giúp ích được gì? Chết thì đâu còn biến được thành gió hay cát gì đâu, chẳng còn gì cả.
Tử Vy ôm chầm lấy Kim Tỏa khóc, còn Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang thì chỉ biết đứng chết lặng khi nghe lời phán của thái y.
- Vĩnh Kỳ nói:
- Thái y đã kết luận, Hàm Hương đã qua đời rồi!
Nhĩ Khang bước tới bên cửa sổ, nhìn lên trên trời, lẩm bẩm:
- Mông Đan, cho bọn này xin lỗi nhé!
Cũng cùng một thời gian đó, ở trong phòng khách Hội Tân Lầu, Mông Đan đang đứng hướng mắt nhìn ra cửa sổ, mắt hướng về phía xa xa. Chợt nhiên chàng như cảm thấy trong không khí có phảng phất hương hoa, mùi hương khá quen thuộc. Ðúng rồi, đó là mùi của Hàm Hương! Rồi Mông Đan lại trông thấy nguyên một đàn bướm bay về hướng hoàng cung sau đó bay đi cả.
Hiện tượng gì vậy? Mông Đan linh tính một điều chẳng lành, có lẽ Hàm Hương của chàng đang biến thành người thiên cổ, Mông Đan không thể không chấp nhận một sự việc như vậy được, Mông Đan muốn có một Hàm Hương bằng da bằng thịt vẫn sống vui vẻ... không dằn được, Mông Đan hướng về phía hoàng cung, hét to:
- Hàm Hương.
Tiếng hét của chàng vang vang trong không khí, và lúc đó là Hàm Hương đang nằm trên giường, tiếng khóc đầy bốn phía, chợt nhiên có tiếng gọi từ trời xanh vang xuống.
- Hàm Hương.
Tiếng gọi của Mông Đan, Hàm Hương như tỉnh dậy giữa cơn mơ dài, nàng mở mắt ra.
Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa, vua Càn Long đều ngỡ ngàng, không dám tin vào mắt mình.
- Hàm Hương, Hàm Hương.
Tiếng gọi lại vang lên, Hàm Hương ngồi bật dậy.
- Anh ấy đang gọi tôi!
- Trời ơi, Hàm Hương sống lại rồi!
Vua Càn Long giật mình.
- Thái y, thái y đâu!
Bốn thái y một lần nữa xông vào tới bên giường, trố mắt nhìn Hàm Hương, không tin đó là sự thật, nhưng rồi cũng phải làm nhiệm vụ, người dằn Hàm Hương xuống, người bắt mạch, xem mắt, cuối cùng cả bốn người đưa mắt nhìn nhau vừa phát hiện kỳ tích trên đời.
- Khải tấu hoàng thượng thật là không tin được, nương nương đã sống lại rồi.
Lý thái y cũng quỳ xuống tâu.
- Bẩm hoàng thượng, từ xưa đến giờ chưa từng có một ai uống Hạt Đĩnh Hồng mà có thể sống được cả, có lẽ là Ứ Hương Hoàn đã tìm được địch thủ, hiệu quả của độc trừ độc rồi ạ.
Vua Càn Long vẫn còn không tin.
- Nàng sống lại luôn rồi ư?
Tất cả thái y đều quỳ xuống.
- Bẩm hoàng thượng, đúng là kỳ tích, Hương phi nương nương chết đi đã sống lại rồi ạ.
Vua Càn Long tiến sát bên giường chăm chú nhìn Hàm Hương nói:
- Cảm ơn trời đất, Hàm Hương mất đi trở về, chết đi còn sống lại đúng là ký tích trong kỳ tích. Trẫm xin cảm ơn điều đó, cảm ơn Hàm Hương vì đã giúp trẫm có được cơ hội đề gầy dựng hạnh phúc của mình.
Hàm Hương tuy đã trở về từ cõi chết, nhưng sức sống vẫn hết sức mong manh.
Yến Tử thì mừng quá, nói như mụ điên.
- Ồ, chị sống lại rồi, chị thật vĩ đại, đánh bại cả tử thần, ồ tôi mừng quá, muốn hét to lên, muốn cười thật lớn, ha ha! Ha ha! Ha ha!
Nhưng chỉ cười được mấy tiếng, nước mắt lại rơi đầm đìa.
- Không được, không được, tôi lại muốn khóc quá, hãy để tôi khóc... vì... Hàm Hương... chị đã làm tôi sợ phát khiếp lên... tôi tưởng chị đã chết.
Tử Vy và Kim Tỏa cũng chạy lại ôm chầm lấy Hàm Hương.
Ba đứa con gái xúm xít bên Hàm Hương vừa mừng vừa tủi, khiến vua trông thấy vô cùng cảm động, bên ngoài, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang cũng xiết chặt tay nhau chia sẻ, Vĩnh Kỳ nói:
- Anh thấy khó tin không? Cô ấy đã sống lại rồi, đúng là ông trời có đức thương người.
Nhĩ Khang khẳng khái.
- Chúng ta gần như đã chứng kiến bao nhiêu phép lạ...
Rồi Nhĩ Khang không biết nghĩ gì, chợt nói:
- Ngũ a ca này! Hình như mùi hương đã biến mất rồi!
- Cái gì?
- Không tin anh ngửi thử xem, mùi hương của Hàm Hương đã biến mất, tôi chẳng ngửi thấy gì cả.
Vĩnh Kỳ nghe vậy cố ngửi, quả thật mùi hương quen thuộc của Hàm Hương đã biến mất, Vĩnh Kỳ xác nhận.
- Ðúng, nhưng chẳng hiểu tại sao nó lại không còn nhỉ?
Kỳ và khang nhìn nhau, cuối cùng Vĩnh Kỳ nói:
- Có lẽ chuyện biến mất này chỉ có tính tạm thời, có thể vì cơ thể Hàm Hương hiện yếu quá nên không còn tỏa được mùi hương.
Nhĩ Khang thì nói:
- Biết đâu đó là ý trời, thượng đế thấy cái mùi hương kia đã gây đau khổ quá nhiều cho Hàm Hương nên thu hồi, mất mùi hương Hương phi sẽ trút được gánh nặng. Chết đi sống lại, đây là một cuộc sống mới bắt đầu, Hương phi đã biến mất, một Hàm Hương không còn mùi sẽ có một cuộc sống bình thường như bao nhiêu người.
Vĩnh Kỳ nghe vậy hỏi:
- Nhưng điều đó thể hiện được cái gì chứ?
- Có chứ, đó là hạnh phúc sẽ đến! Từ đây Hàm Hương rồi sẽ có cuộc sống hạnh phúc như bao nhiêu người khác.
- Có thật vậy không?
Vĩnh Kỳ hỏi, Nhĩ Khang gật đầu, mắt nhìn lên bầu trời bao la, cảm khái.
- Con người quá nhỏ nhoi, chẳng làm sao biết được Thượng đế đã có sự an bài.
Vĩnh Kỳ phản đối.
- Vâng, tôi lại thấy con người quá vĩ đại, nên mới có thể chịu đựng được sự an bài đó, một cuộc an bài đầy rẫy hỉ, nộ, ái, ố!
Nhĩ Khang cười nhìn lên trời xanh.
o0o
Tối hôm ấy, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang cấp tốc đem hết mọi diễn biến đó ra Hội Tân Lầu kể lại cho Mông Đan và anh em Liễu Thanh nghe. Sau khi kể xong, Nhĩ Khang nói:
- Bây giờ bên cạnh Hàm Hương có Tử Vy và Yến Tử canh chừng. Bốn thái y lúc nào cũng túc trực bên cạnh. Thuốc men lúc nào cũng đầy đủ để giải độc. Tuy nhiên, giờ thì sức khỏe của Hàm Hương còn rất yếu, nên ai ai cũng cảnh giác sợ những biến chứng bất ngờ. Nhưng tôi nghĩ, là một người đã sống lại từ cõi chết thì khó mà chết thêm lần nữa.
Rồi vỗ vai Mông Đan, động viên:
- Cảm xúc của anh hiện nay thế nào, bọn này biết rất rõ, hãy yên tâm.
Mông Đan nhìn Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang vẫn lo lắng:
- Tại sao lại sợ biến chứng bất ngờ? Chẳng lẽ Hàm Hương vẫn còn gặp nguy hiểm.
Rồi chụp lấy áo Nhĩ Khang nói:
- Anh phải đưa tôi vào cung ngay! Tôi muốn gặp ngay cô ấy.
Vĩnh Kỳ lắc đầu.
- Làm sao anh gặp cô ấy được? Bây giờ Hoàng a ma của tôi đang ở cạnh Hương phi, nửa bước không rời. Anh mà có vào đó cũng đâu làm sao gặp mặt được.
Mông Đan trợn mắt.
- Ông ấy ngồi canh bên cạnh ư? Canh để làm gì? Ông ta suýt hại chết Hàm Hương rồi còn canh. Thế còn kế hoạch? Hiện nay tới đó chỉ còn ba ngày, tính sao đây?
Nhĩ Khang nói:
- Phải ngưng lại, chờ dịp khác. Nếu anh mà thật tình yêu Hàm Hương thì phải gắng mà đợi thêm ít lâu. Bởi vì hiện nay sức khỏe cô ấy yếu lắm. Phải dợi đến lúc hoàn toàn hồi phục mới tính đến chuyện trốn chạy được. Vì chuyện trốn chạy nào phải đơi giản. Nắng gió tuyết sương, đường xa mệt nhọc, rồi còn căng thẳng... Đủ cả, không có sức khỏe làm sao chịu đựng được chứ?
- Như vậy lại chờ đợi, cứ chờ đợi mãi đến bao giờ?
Liễu Hồng ngồi cạnh không dằn được chen vào.
- Mông Đan, anh phải lý trí một chút chứ? Cách sắp xếp của Nhĩ Khang quả là chính xác. Anh suy nghĩ đi, Hàm Hương vừa chết đi sống lại, anh muốn được gần cô ấy suốt đời thì phải ẩn nhẫn, chịu khó. Ðây là chuyện lâu dài chớ đâu phải đùa, nếu cô ấy không bình phục, liệu bọn anh có ăn đời ở kiếp nhau được không?
Tiêu Kiếm nãy giờ yên lặng, chen vào.
- Tôi thấy thì Mông Đan cũng có lý, nếu bây giờ mà không thi hành kế hoạch được như dự định thì chúng ta cũng nên tìm một biện pháp nào đó để hai người được gặp mặt nhau một lần đi.
Vĩnh Kỳ nói:
- Tôi phản đối! Chuyện gặp mặt nào có dễ dàng như các người tính. Tại sao không kiên nhẫn một chút để mưu cầu đại sự? Mông Đan, anh phải nhẫn nhục một chút. Kế hoạch sớm muộn gì rồi cũng thi hành mà, hiện tại tôi thấy thì mọi thứ đã trở nên dễ dàng hơn vì trở ngại lớn nhất là mùi thơm trên người của Hàm Hương đã không còn.
Mông Đan ngạc nhiên.
- Tại sao Hàm Hương không còn mùi hương?
- Chúng tôi không biết đó là tạm thời hay là vĩnh viễn. Chỉ biết là sau khi chết đi sống lại, mùi hương tự nhiên cùng bầy bướm bay đi hết.
Nhĩ Khang nói và nhìn Mông Đan cười.
- Mông Đan, biết đâu nhờ đó mà lấn trốn chạy thứ tám này rồi sẽ thành công? Có thể coi đó là ông trời đã xóa đi cái nợ cho Hàm Hương đấy.
Mông Đan nghĩ ngợi rồi cũng cười nói:
- Vâng, Hàm Hương không còn mùi hương nữa. Như vậy... có lẽ Thánh A la đã nghe được lời nguyện cầu của chúng tôi.
o0o
Quả thật, Hàm Hương không còn mùi hương nữa, từ lúc sống lại đến giờ, sức khỏe của nàng chẳng thấy khá hơn chút nào. Thỉnh thoảng lại mê man, miệng lải nhải gọi tên Mông Đan, Tử Vy, Yến Tử, kim tiêm đã cố hết sức chăm sóc, nhưng vẫn không thấy Hàm Hương bình phục.
Vua Càn Long khỏi nói, lúc nào cũng túc trực bên giường Hàm Hương. Có lần nghe Hàm Hương mê sảng, vua hỏi:
- Nàng đang gọi ai đấy?
Tử Vy đáp:
- Dạ... con không rõ, có lẽ Hương phi nằm mơ.
Còn Yến Tử thì lanh hơn.
- Con nghe Hương phi nói... lấy chăn, lấy chăn ạ!
- À, vậy thì cô ấy bị lạnh đấy!
Tử Vy sợ vua ngồi lâu chuyện sẽ bại lộ, nên bước tới nắm tay vua nói:
- Bẩm Hoàng a ma! Người hãy về nghỉ đi, ở đây có bọn con và bốn vị thái y được rồi. Hoàng a ma ngồi đây mãi rồi mệt, mai làm sao thượng triều được?
Vua Càn Long vẫn không yên tâm.
- Không biết là Hương phi đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm hay chưa. Trẫm thật lo!
Tử Vy nói:
- Hoàng a ma yên tâm, nếu trời xanh mà muốn thì ban nãy Hương phi đã đi rồi. Đã thoát chết được thì con nghĩ... chuyện chết lại không phải dễ đâu.
Vua Càn Long nhìn Tử Vy rồi nhìn Yến Tử vô cùng cảm động.
- Tử Vy và Yến Tử các con tốt lắm!
Tử Vy và Yến Tử giật mình, vua nắm tay hai người nói:
- Hôm nay, trẫm chứng kiến cảnh các con hết lòng lo lắng cho Hàm Hương, điều đó làm trẫm vô cùng cảm động trong đám con của ta không có đứa nào lại có tấm lòng giúp người vô tư như vậy. Cái nhiệt tình của các con làm trẫm cảm động. Trẫm rất cảm ơn các con.
Yến Tử và Tử Vy nhìn nhau, rồi Yến Tử thành thật.
- Bẩm Hoàng a ma, chúng con cứu sống Hàm Hương, chỉ vì chúng con thích chị ấy, chớ không phải vì chị ấy là một phi tần của Hoàng a ma đâu.
Vua Càn Long cắt ngang.
- Trẫm đang cảm ơn các con, thì sao các con đành nói sự thật đó ra chi vậy?
Rồi vua thở dài nói:
- Thôi ta hiểu rồi. Tất cả chỉ vì lệnh phi phải không? Các người chẳng khác gì trẫm. Con người đầy mâu thuẫn yêu quý Hương phi lại bức rức vì mình không chung thủy với lệnh phi, nhưng mà chẳng làm sao có thể đối kháng lại sự hấp dẫn của Hương phi.
Và quay sang nhìn Hàm Hương, vua tiếp:
- Một người con gái như vậy! Không chỉ lôi cuốn trẫm mà cả các ngươi cũng bị lôi cuốn ư?
Sự tỏ bày của vua khiến Tử Vy bức rức, nàng chỉ cúi đầu nhìn xuống. Yến Tử cũng chẳng biết gì hơn.
Vua ngồi một chút, đứng dậy nói:
- Thôi được, trẫm tin cậy hai con. Trẫm không cần nghĩ ngợi, nhưng chuyện này không thể không làm rõ được. Bây giờ trẫm sang lão phật gia đây, nếu không e là cứu được Hương phi lần này, mà sơ sót nữa có thể giết Hương phi một lần nữa.
Yến Tử và Tử Vy gật đầu, biết đó là sự thật.
o0o
Cũng ngay lúc đó, thái hậu cũng đã biết chuyện Hương phi chết đi sống lại qua sự báo cáo của Dung ma ma. Thái hậu giật mình:
- Cái gì? Chết đi mà sống lại được à? Ta không tin, làm gì có chuyện đó!
Dung ma ma nói:
- Bẩm lão phật gia! Nhưng đó là sự thật, nghe nói đã chết đi gần nửa tuần trà. Bốn thái y đã tuyên bố bó tay, thế mà chợt nhiên lại tỉnh dậy.
Hoàng hậu trợn mắt:
- Nhưng theo ta biết thì Hạt Ðĩnh Hồng tuyệt đối hiệu quả cơ mà. Bọn mình đứng đấy tận mắt chứng kiến cô ta uống hết cả lọ, làm sao lại có thể sống được chứ?
Dung ma nghĩ ngợi:
- Lần này lại thất kinh! Nô tài sớm đã nói rồi mà, cái con Hương phi nương nương kia và hai cô cát cát dân dã. Họ hình như đều có ma thuật.
Rồi mụ ta tỏ ra như biết nhiều, nói tiếp:
- Nghe kể lại, lúc Hương phi nương nương sắp chết. Hoàn Châu và Tử Vy cát cát đều chạy đến bên giường, rồi làm pháp thuật gì đó mà cả đàn bướm từ đâu bay đến, chúng đậu lên miệng Hương phi hút lấy độc tố rồi bay đi... thế là Hương phi sống lại. Ðám cung nữ và thái giám đứng đó đều nói, chuyện từ nào đến giờ họ chưa hề chứng kiến, thật lạ lùng.
Hoàng hậu nghe vậy giật mình, còn thái hậu thì ngoài cái ngạc nhiên ra còn giận dữ.
- Vậy thì pháp thuật, yêu thuật nó đều cao. Thái hậu như ta đây mà không trị được nó thì sao đây? Chẳng lẽ để nó ở lại hoàng cung này tác oai tác quái tiếp tục? Rồi tính mệnh của hoàng đế sẽ ra sao?
Tịnh Nhi nghe tin Hương phi chết đi mà sống lại được, có cảm giác như quẳng được hòn đá trên tim. Vội vàng bước tới nói với thái hậu.
- Bẩm lão phật gia, con nghĩ chuyện này lão phật gia đừng giận, vì đây là Quan thế âm bồ tát đã phò hộ cho lão phật gia, mới để Hương phi sống lại đấy. Bởi vì lão phật gia thử nghĩ xem nếu hôm nay mà Hương phi chết thật, thì phản ứng của hoàng thượng sẽ thế nào? Chắc chắn là sóng to gió lớn, và lúc đó e là lão phật gia cũng bị ảnh hưởng. Tai họa trước mắt là hoàng hậu nương nương sẽ bị trút trách nhiệm rồi những người xung quanh nữa. Nay thì Hương phi nương nương đã được trời phù hộ cho sống lại, lão phật gia, mọi việc đâu đã vào đó, thì xin người hãy để nó trôi qua. Ðừng có gây thêm sóng gió mà đau lòng hoàng thượng. Con người ai cũng yếu đuối dễ mất bình tĩnh, nhưng cũng dễ tha thứ. Chỉ mong lão phật gia đừng để hoàng thượng bỉ tổn thương tinh thần, vết thương đó rất khó trị lành.
Thái hậu nghe Tịnh Nhi nói cảm thấy có lý nhưng chưa kịp nói gì thì hoàng hậu đã chen vào:
- Nói thế đâu có được? Nếu vì sợ hoàng thượng đau lòng mà để yên cho tính mạng hoàng thượng bị đe dọa thường xuyên. Hỏi cái nào lợi cái nào có hại chứ?
Tịnh Nhi nhìn hoàng hậu thẳng thắn:
- Con thấy thì cái vết thương mà Hương phi gây ra cho hoàng thượng chỉ là vết thương nhỏ, vết thương đó với hoàng thượng nhiều khi lại có ý nghĩa như “thương cho roi vọt cho đau” vết thương chẳng có một chút ảnh hưởng gì đến sức khỏe của hoàng thượng, Chính vì vậy hoàng thượng vẫn yêu đắm đuối Hương phi. Ở trong cung này con nghĩ có rất nhiều nương nương đúng ra cũng được hoàng thượng yêu quí nhưng chỉ vì thủ đoạn độc ác, lời lẽ thích dèm pha khiến hoàng thượng phật ý, nên mới bị không ngó ngàng đến.
Lời của Tịnh Nhi làm hoàng hậu giận tái cả mặt.
Cũng cùng lúc đó, bên ngoài có tiếng thái giám rao:
- Hoàng thượng giá đáo.
Mọi người có mặt đều căng thẳng.
Vua Càn Long đi thẳng vào phòng, thái hậu thấy vậy bước tới:
- Hoàng đế, khuya thế này rồi mà còn chưa ngủ sao?
Vua Càn Long không đáp, đưa mắt nhìn khắp nơi, hoàng hậu thấy vậy quỳ xuống:
- Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng.
Dung ma ma vội quỳ xuống theo:
- Vạn tiết gia kiết tường!
Vua Càn Long trừng mắt nhìn hai người rồi quay sang thái hậu, mặt sa sầm nói thẳng:
- Hoàng ngạc nương, lần trước chuyện Tử Vy bị cực hình, trẫm đã nói chuyện với Hoàng ngạc nương rất lâu rồi mà. Tại sao vẫn để thủ đoạn tàn bạo kia lại phát sinh? Lão phật gia muốn giết Hương phi có phải ý muốn giết cả trẫm không?
Thái hậu nghe vậy giật mình.
- Hoàng đế, tại sao lại sử dụng ngôn từ nặng nề thế?
Vua Càn Long nhìn mẹ, giọng vẫn không bớt giận.
- Lão phật gia, hẳn biết tình cảm giữa trẫm và Hương phi sâu đậm thế nào. Trẫm không cần nói ra, ai cũng biết cả mà? Vậy mà... chẳng lẽ lão phật gia lại muốn trẫm nói thẳng? Ừ! Trẫm yêu Hương phi đấy! Đã lâu lắm rồi, chẳng có một người con gái nào lại khiến trẫm rung động như Hương phi, vậy mà lão phật gia là mẹ ruột của trẫm lại lợi dụng cái ngôn từ “yêu trẫm” để mà làm cái chuyện khiến trẫm đau đớn nhất. Xin đừng! Đừng có đẩy trẫm vào tường chứ? Nếu không đừng có trách trẫm là bất hiếu, hậu quả thế nào lão phật gia một mình gánh chịu đấy.
Lời lẽ của vua làm thái hậu chẳng nói được lời nào. Vua Càn Long cũng không đợi cúi đầu một cách khách sáo nói:
- Trẫm đã nói hết lời rồi, bây giờ cáo lui đây!
Nói xong quay người bỏ đi thái hậu thấy mình bị xúc phạm nặng nề, choáng váng Tịnh Nhi phải dìu đến ghế.
Hoàng hậu và Dung ma ma khỏi nói cũng khiếp người.
o0o
Ðêm hôm đó, Hàm Hương vẫn ở trong trạng thái mê man, Tử Vy, Yến Tử vẫn túc trực bên giường với Duy Na, Kiết Na. Trong cơn mê Hàm Hương có nói:
- Bướm kìa! Mông Đan ơi! Hãy trốn nhanh đi! bướm cứ đến mãi, làm sao đây! Anh Mông Đan, làm sao đây?
Kim Tỏa thấy vậy nói:
- Hình như cô ấy khó ở trong người, có cần gọi thái y không?
Tử Vy lắc đầu nói:
- Thái y đã đến xem mạch mấy lần rồi, miệng cô ấy cứ kêu tên Mông Đan. May mà chẳng có Hoàng a ma ở đây, bằng không chắc tôi đứng tim mất.
Yến Tử thì nóng nảy.
- Hay là đánh thức cô ấy rồi đổ thuốc vào miệng? Không có thuốc làm sao giải được cái độc còn lại trong thân? Thái y cũng nói vậy cơ mà?
Tử Vy nói:
- Ðúng, vậy thì mình gọi cho cô ấy bình tĩnh lại.
Thế là Yến Tử lay mạnh Hàm Hương.
- Hàm Hương đừng có ngủ nữa, mở mắt ra nhìn bọn này. Chớ cứ thế này, bọn tôi sợ lắm.
Hàm Hương khẽ rên, rồi mở mắt, ánh mắt lờ đờ tìm kiếm.
- Mông Đan, anh ở đâu? Sao em không thấy anh đâu cả vậy?
Thế là Yến Tử và Tử Vy cũng chịu thua.
o0o
Qua ngày hôm sau, Hàm Hương vẫn tiếp tục trong trạng thái mê man đó. Yến Tử thấy không thể để tình trạng như vậy kéo dài, nên chạy sang cảnh dương cung tìm Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang.
- Hai anh phải làm cách nào để đưa Mông Đan vào đây mới được. Chỉ có cách cho cô ấy gặp Mông Đan, nếu không sớm muộn gì Hàm Hương rồi cũng chết. Bây giờ nắm đó mê man mà cứ gọi tên Mông Đan, tìm kiếm Mông Đan. Sớm muộn gì Hoàng a ma cũng biết được... chỉ có Mông Đan là cứu cô ấy, làm cô ấy tỉnh dậy.
Vĩnh Kỳ nói:
- Được rồi, được rồi, cô đừng xúc động quá như vậy, tôi sẽ kiếm cách ngay.
Nhĩ Khang cũng vò đầu suy nghĩ.
- Lần trước Mông Đan đã hóa trang làm pháp sư Sa Mãn vào cung, nhiều người đã biết anh ấy. Vậy thi bây giờ chỉ có cách là cho anh ấy vào cung với cùng một danh xưng, nếu không sẽ khiến nhiều người nghi kỵ.
- Nhưng lúc này trong cung chẳng có lễ lộc gì, cũng không có chuyện trừ tà, làm sao cho anh ấy vào được?
Nhĩ Khang suy nghĩ nói:
- Dời Pháp sư Sa Mãn vào cung đâu có nghĩa là để trừ tà? Nếu nương nương gặp nạn cũng có thể mời mà? Nhưng lần này muốn vào phải bằng cửa chính đường đường hiên ngang chứ đừng làm gì cho người khác nghi.
Rồi quay qua Yến Tử Nhĩ Khang nói:
- Chuyện này chắc phải có sự tiếp tay của Yến Tử mới được!
Yến Tử sốt sắng.
- Ðừng lo, lúc nào tôi cũng sẵn sàng.
o0o
Thế là hôm ấy, vua Càn Long ghé qua Bảo Nguyệt lầu xem tình hình Hàm Hương, Yến Tử đã quỳ xuống tâu:
- Bẩm Hoàng a ma, con định mời Sa Mãn pháp sư vào triều một lần nữa để làm phép cho Hương phi. Nhớ lần trước Tử Vy bệnh sắp chết, cũng nhờ pháp sư trợ lực, bây giờ Hàm Hương tuy không chết nhưng lại mê man như mất hồn. Sao không gọi pháp sư vào gọi hồn Hương phi nương nương về.
Vua Càn Long thắc mắc:
- Sa Mãn pháp sư à?
Tử Vy chen vào.
- Bây giờ tình hình quá cấp bách, cách gì hữu hiệu là dùng, Hoàng a ma hãy để bọn con thử xem?
- Ðược, làm sao cũng được, miễn là hiệu nghiệm là tốt.
Vua nói vì Hàm Hương cứ mê man thế này khiến vua lo lắng vô cùng.
Lại hóa trang làm Sa Mãn pháp sư vào cung, lần này đối với Mông Đan quá dễ dàng. Thời gian tuy cấp bách chẳng có sự chuẩn bị tỉ mỉ, nhưng mọi người rất tự tin họp tại Hội Tân Lầu trong bầu không khí khá sôi nổi. Liễu Thanh hỏi:
- Vào được mấy người lận?
Vĩnh Kỳ nói:
- Thì ba người các người như cũ, càng ít càng tốt chứ sao?
Nhĩ Khang suy nghĩ:
- Tôi thấy thì ba người hơi ít đấy, e là không hoàn thành được công việc, nhưng gọi thêm người khác lại không yên tâm.
Liễu Hồng góp ý.
- Ta có thể chọn thêm một người nữa đấy là Tiêu Kiếm
Vĩnh Kỳ nghe vậy do dự.
- Tiêu Kiếm ư? Lý lịch của anh ta bọn mình chưa nắm được rõ ràng, cho trà trộn vào cung, cần người yểm trợ cho Mông Đan, việc này đâu phải đơn giản. Nếu trong các người mà có một người nào đó có vấn đề thì có phải là họa cả đám không? Vì vậy không biết Tiêu Kiếm có đáng tin cậy không?
Mông Đan được tin mình lại được nhập cung gặp Hàm Hương đã mừng đến độ quên hết sự việc, lại nôn nóng về sự an nguy của Hàm Hương nên vội nói:
- Thì cứ gọi Tiêu Kiếm đi, tôi thấy không có vấn đề gì đâu. Tiêu Kiếm mặc dù không biết võ công, nhưng đó là một chính nhân quân tử, không việc gì đâu.
Liễu Hồng nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, Tiêu Kiếm với bọn mình chẳng còn gì xa lạ cả. Anh ta rất nhiệt tình, thích pha trò, kiến thức rộng. Hẳn là không đến đỗi gặp hoàng thượng là cuống tay cuống chân để lộ chuyện đâu. Hãy yên tâm.
Nhĩ Khang suy nghĩ.
- Ðây là chuyện hết sức cơ mật, nếu thêm một người, không nhất thiết phải sử dụng Tiêu Kiếm. Vì hành tung anh ta đối với tôi hiện nay vẫn là một dấu hỏi. Có một người bạn mới không là vấn đề nhưng có thể vào sinh ra tử vì nhau, đó mới là vần đề hệ trọng.
Liễu Thanh nói.
- Tôi và Liễu Hồng nhất trí, tại các anh cứ ở mãi trong cung không nên tiếp xúc với Tiêu Kiếm thường xuyên nên không biết, chớ tôi thấy con người đó đúng là kỳ nhân, có thể tin cậy được!
Mông Đan sợ mọi người ý kiến nhiều quá nói.
- Thôi đủ rồi đủ rồi! Các người đừng có ý kén chọn quá, cứ kéo dài như vậy, có biết là Hàm Hương đang nằm chờ chết không? Cô ấy đâu có thời gian đâu mà chờ bọn mình tính với toán? Vậy thì tôi xin lấy cái đầu của tôi ra để bảo đảm với mọi người đây. Hãy để Tiêu Kiếm đi đi, tôi hoàn toàn trách nhiệm.
Kết quả là Tiêu Kiếm cũng được nhập bọn vào đoàn “pháp sư Sa Mãn”
o0o
Trước khi xuất phát, Nhĩ Khang dạy cho Mông Đan và Tiêu Kiếm “khẩu quyết bắt ma”. Mông Đan vì nôn nóng, cứ nói:
- Anh yên tâm đi, yên tâm đi, tôi không để sơ sót đâu mà.
Nhĩ Khang thấy Mông Đan như vậy thật không yên tâm. Riêng về Tiêu Kiếm thấy mọi người tin cậy cho mình vào cung như vậy, vô cùng cảm kích nói:
- Được quý vị tin tưởng cho tôi tham dự vào kế hoạch lớn đó, thì đương nhiên tôi phải biết lợi hại thế nào. Tôi sẽ cố gắng phối hợp, không để sơ sót, mọi người hãy yên tâm.
Nhĩ Khang dặn dò:
- Mông Đan nghe cho kỹ này. Ở Bảo Nguyệt lầu phía ngoài là phòng khách, bên trong là phòng ngủ. Chúng ta chỉ được ở ngoài làm phép, nếu hoàng thượng có mặt ở đó thì anh tuyệt đối không được vào trong, nghe chưa? Chỉ khi nào biết chắc chẳng có hoàng thượng thì mới được nói chuyện riêng với Hàm Hương thôi.
Mông Đan đáp:
- Tôi biết, tôi biết mà!
Ðến Liễu Thanh cũng vỗ vai Mông Đan nói:
- Tôi nghĩ anh có vấn đề đấy! Cái thái độ như người mất hồn của anh có thể hại cả bọn này. Khi vào đó hãy nhớ mình là Sa Mãn pháp sư chứ không phải là Mông Đan nữa, và khi có sự hiện diện của người lạ đừng quên làm phép trừ tà.
- Tôi biết, tôi biết mà!
Nhĩ Khang không tin bảo:
- Vậy thì Mông Đan, hãy đọc lại những câu thần chú vừa dạy xem.
- Câu thần chú nào?
- Thần chú trừ ma mà ban nãy vừa dạy đấy?
Mông Đan lắc đầu:
- Ðầu tôi đầy cứng hình ảnh của Hàm Hương làm sao nhớ được.
- Vậy là không xong rồi.
Nhĩ Khang nói.
Thế là xe ngựa chở đoàn Mông Đan thuận lợi đi thẳng vào cung. Bốn tay Pháp sư với mặt nạ và gậy trừ tà cùng Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang đến thẳng Bảo Nguyệt lầu.
Dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng Mông Đan vẫn có vẻ nôn nóng. Thái độ của Mông Đan khiến Nhĩ Khang có cảm giác mình đang đùa với lửa. Và thế này thì sớm muộng gì thì cũng bị lửa đốt thôi. Chàng quay sang nhìn Vĩnh Kỳ lắc đầu.
Khi mọi người vừa bước vào Bảo Nguyệt lầu đã nhìn thấy vua Càn Long có mặt ở đấy ngay.
Nhĩ Khang căng thẳng tâu:
- Bẩm hoàng thượng, pháp sư Sa Mãn đã có mặt.
Liễu Thanh, Liễu Hồng quỳ xuống ngay, còn Mông Đan và Tiêu Kiếm đợi mọi người kéo mới quỳ.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Vua Càn Long khoát tay.
- Thôi, thôi, các người hãy nhanh chóng hành phép đi! Xem thử xem ở Bảo Nguyệt lầu này có bị quỷ ám không. Trẫm sẽ ngồi đây xem các ngươi trừ tà, hành lễ ngoài nầy đủ rồi nhé. Trong kia là phòng ngủ của nương nương, không được vào.
Bốn tay “pháp sư” nghe vậy nhìn nhau. Nhĩ Khang cũng lúng túng. Nếu để vua ngồi, thì vở kịch này làm sao diễn được?
Cũng may là lúc đó Tử Vy và Yến Tử từ trong chạy ra, Tử Vy làm bộ nói:
- Các thần đến rồi à? Có cần chuẩn bị thứ gì khônng?
Yến Tử nói:
- Tôi biết rồi, biết rồi nè. Cần một bàn hương án, nhang đèn này...
Rồi nhìn thấy vua Càn Long đứng đấy, Yến Tử nói:
- Hoàng a ma! Ở đây làm gì? Có bọn chúng con rồi, cứ về nghỉ ngơi đi. Khi nào làm phép xong, bọn con sẽ sang Càn Thanh cung mời Hoàng a ma sang đây xem kết quả.
Vua Càn Long lắc đầu.
- Không cần, trẫm ngồi đây xem cũng được.
Mọi người không biết làm gì hơn là đưa mắt nhìn nhau. Mông Đan bất giác nhìn thẳng vua, rồi cả Tiêu Kiếm, ánh mắt họ nhìn vua không một chút thân thiện. Vua cảm thấy lúng túng khi chạm phải tia mắt họ. Những pháp sư này có lẽ có thực tài, nếu không sao tia mắt họ lạnh thế.
Vĩnh Kỳ cũng căng thẳng không kém ra lệnh:
- Xin các vị pháp sư làm phép ngay đi!
Nhĩ Khang cũng vội nói:
- Xin mời pháp sư hãy dùng hết khả năng của mình chú tâm vào việc trị cho nương nương.
Trong lúc đó bàn hương án nhang đèn đã được các cung nữ, thái giám chuẩn bị đầy đủ.
Bốn tay “pháp sư” chẳng thể làm gì khác, họ mang mặt nạ lên cầm gậy trừ tà, bắt đầu múa may, rồi niệm.
- Vạn thần giáng linh! Vạn quỷ quy nhất! Bọn ma quỷ nghe lệnh đây, không được lưu luyến! Độ nhĩ vong hồn, sớm quy thành tiên. Chốn nhân gian này, chẳng duyên gì với các người. Tại sao lại lộng hành? Nếu có chi oan uổng thì đừng vương vất nơi đây, đừng lưu luyến! Hãy sớm lên cõi tiên!
Trong khi những người khác đọc có lớp lang như vậy thì Mông Đan lại lẩm bẩm cái gì trong miệng nghe không rõ.
Tiêu Kiếm sau khi niệm xong thần chú, múa may cây gậy trừ tà trên tay. Vừa đi vừa múa, khi đến gần vua, đôi mắt bên trong mặt nạ hắn chợt long lên sòng sọc. Hắn vừa nhìn vua vừa đọc chú một cách lạ lùng.
- Rừng thu âm u, lá thu vàng úa, chim phải lìa đàn, kêu thảm khóc than. Ở chốn cung đình, xa xôi cách trở, lòng nhớ quê hương, chẳng thiết phồn hoa, phú quý phù vân. Tâm trí bàng hoàng, núi cao cách trở, sông sâu vời vợi. Cha hề mẹ hề, đạo lý luân thường, hồn hề mộng hề, tâm nát thần tan!
Nhĩ Khang nghe đọc mà giật mình, thần chú gì lạ vậy, đó gần như một bài “Hương phi nhập cung” chỉ có khác chăng là không đọc tên Hương phi thôi. Nhĩ Khang lo lắng, Vĩnh Kỳ cũng căng thẳng, Tử Vy và Yến Tử cũng lạ lùng.
Nhưng lạ lùng nhất là vua Càn Long, ông thấy mấy ông Pháp sư này không giống pháp sư tí nào.
Tử Vy thấy tình hình như vậy vội kéo Yến Tử vào trong nói nhỏ:
- Cái tay Tiêu Kiếm kia thay vì đọc thần chú, hắn lại đọc một bài thơ cho Hoàng a ma nghe. Ðem hết nỗi khổ đau của Hàm Hương ra kể lể, Thật là to gan, vậy mà tại sao bọn họ lại để Tiêu Kiếm tham gia vào đoàn?
Yến Tử suy nghĩ nói:
- Chẳng có cách nào khác vì nhân tố không đủ, chẳng lẽ một đội trừ tà chỉ có Pháp sư, nên phải để Tiêu Kiếm tham dự.
Nằm trên giường, Hàm Hương đã nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, trong cái nửa tỉnh nửa mê, Hương cũng phân biệt được, cố mở mắt ra nói:
- Anh ấy vừa đến, anh ấy đã đến rồi.
Tử Vy quay qua nhìn Hàm Hương lo lắng:
- Yến Tử, cô phải tìm cách nào kéo Hoàng a ma đi chỗ khác thôi.
Yến Tử suy nghĩ rồi bước tới bàn lấy một tô lớn đổ đầy nước lọc, mang đến từng góc nhà, ngậm một ngụm nước rồi phun từng chỗ từng chỗ một. Ðến chỗ vua Càn Long ngồi, lúc đó vua đang chăm chú theo dõi việc làm của các Pháp sư. Yến Tử lại phun nguyên một bụm nước vào người vua, khiến vua giật mình.
- Yến Tử! Ngươi làm gì vậy?
Yến Tử vội vã lấy khăn lau người cho vua, nói:
- Dạ cho con xin lỗi. Nhưng Hoàng a ma này, con đang làm lễ trừ tà, Pháp sư bảo con phải phun nước khắp phòng nên con phải làm thôi. Nhưng mà con thấy... Hoàng a ma tốt nhất nên tránh khỏi chỗ này một chút được không, có mặt Hoàng a ma khó làm việc quá, Pháp sư họ cũng ngại Hoàng a ma nên không triển khai hết phù phép được. Mà nếu như vậy không phải là có làm cũng uổng công không?
Vua Càn Long nghe Yến Tử nói mình cản trở công việc nên gật đầu nói:
- Thôi được, các ngươi cứ làm phép đi, trẫm đi thay áo đây.
Thế là vua Càn Long rút lui.
Vua vừa ra khỏi Bảo Nguyệt lầu không bao lâu. Mông Đan đã kéo mặt nạ xuống, chạy ngay vào phòng Hàm Hương. Tử Vy dặn dò:
- Nhanh nhanh lên nhé! Nếu Hoàng a ma quay lại là anh phải mang mặt nạ vào ngay, rồi quay ra phòng khách liền không được chậm trễ!
Mông Đan nào có để ý lời của Tử Vy chạy ngay đến bên giường Hàm Hương, Tử Vy thấy vậy rút ra ngoài canh chừng.
Hàm Hương nằm trên giường, dáng dấp vô cùng tiều tụy. Mông Đan vừa đến bên giường đã cầm lấy tay, Mông Đan nói:
- Hàm Hương, anh đã đến đây rồi!
Hàm Hương cố mở mắt ra, thều thào.
- Mông Đan, em đã trông thấy anh, đúng là anh không?
Mông Đan hôn lên tay Hương liên tục.
- Ðúng là anh đây! Anh đã vào với em đây! Hàm Hương hãy tha thứ cho anh. Anh thật là vô dụng, mới để em chịu khổ thế này. Hãy mở mắt ra đi em! Nhìn anh đây này, anh là Mông Đan của em đây, một Mông Đan tình thâm từ nhỏ! Ðã vào sinh ra tử vì em! Hãy mở mắt ra nhìn đi em!
Rồi Mông Đan cầm tay Hàm Hương đặt lên ngực mình lên môi mình, nói:
- Hàm Hương, hãy cố tỉnh lại đi em!
Hàm Hương hình như đã tỉnh lại phần nào, nhìn Mông Đan cười:
- Có thật là anh đã đến với em không? Mông Đan! Ðược gặp anh một lần rồi chết em vẫn hài lòng.
Mông Đan xiết chặt tay Hàm Hương.
- Làm sao mà chết được! em mà nói như vậy nữa là anh giận ấy. Em nghe này! Em sẽ không chết, chúng ta chẳng ai chết cả, vì vậy em phải khỏe mạnh lên. Em bình phục bình thường, anh sẽ đưa em đi. Chúng ta sẽ rời khỏi ngục tù hoàng cung này... nhưng muốn vậy em phải giúp anh, chứ một mình anh chẳng làm được đâu.
Hàm Hương cố mỉm cười, Mông Đan đỡ Hàm Hương dậy nói:
- Em hãy nghe anh nói này, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. muốn gặp em lần này, mấy người bạn của chúng ta phải dùng cả sinh mệnh ra để đánh bạc đấy. Vì vậy em nghe đây, phải mau mau bình phục, kế hoạch trốn mới thực hiện được. Trong vòng mười ngày là phải tiến hành, bọn anh không thể để kéo dài lâu hơn. Nguy hiểm lắm!
Hàm Hương lúc này đã tỉnh hoàn toàn nói:
- Vâng, em biết! em sẽ nghe lời anh!
Mông Đan xiết mạnh tay Hàm Hương như muốn truyền sức mạnh mình cho người yêu.
- Anh muốn em hãy vùng lên! Cái ý chí khát sống phải bừng cháy lên. Em cần phải nhớ làm em là Hàm Hương của anh. Chúng ta đã cùng nhau đào thoát cả bảy lần, lần này là lần cuối và phải thành công. Em có cảm nhận được sức mạnh của anh đang truyền cho em không? Phải gắng lên!
Hàm Hương gật đầu, Mông Đan nói:
- Vậy thì phải dũng cảm lên, phải cố nhanh bình phục, để có sức khỏe cùng anh đi tha phương, chúng ta sẽ gần nhau mãi mãi.
- Vâng.
Mông Đan xiết chặt Hàm Hương trong lòng.
o0o
Trong lúc Mông Đan và Hàm Hương bịn rịn nhau trong phòng thì bên ngoài, mọi người cũng cố đóng vai pháp sư đầy đủ, mặc dù lúc nào cũng căng thẳng.
Nhĩ Khang không dằn được bực dọc hỏi:
- Tiêu Kiếm, ban nãy làm sao ngươi lại đọc cái gì kỳ cục vậy? Trừ tà phải đọc thần chú chứ?
Tiêu Kiếm tỉnh bơ:
- Vị hoàng đế này đâu cần nghe thần chú trừ tà mà phải nghe thần chú tâm linh. Nếu ông ấy là một ông vua nhân từ, có lương tâm thì cái bài chú vừa rồi của tôi có tác dụng hơn... cho anh biết tôi còn có cả mấy bài khác muốn đọc cho ông ta nghe nữa là,
Tử Vy nghe vậy trợn mắt.
- Anh đừng đùa nghe. Đây không phải là chuyện giỡn được đâu!
Tiêu Kiếm nói:
- Nếu tôi không đùa thì tôi đã...
Nói tới đây anh chàng như thắng kịp tiếp:
- Thôi đi, các người đừng quá căng thẳng như vậy, bài thần chú vừa rồi của tôi cũng đủ để ông ấy suy nghĩ rồi. Tôi thấy ông vua Càn Long này cũng hay đó chứ?
Vĩnh Kỳ vội nói:
- Xin lỗi, hôm nay không phải là ngày để anh đánh giá Hoàng a ma của tôi, mà là anh đến đây để phụ giúp bọn này.
Tiêu Kiếm vội chắp tay.
- Tiêu Kiếm này biết mình sai rồi, xin lỗi.
Liễu Hồng nói:
- Một lúc nữa anh cần phải đọc thần chú cho đàng hoàng!
Tiêu Kiếm nói:
- Vậy thì tiếc quá, lâu lắm tôi mới gặp vua một lần mà.
Nhĩ Khang chau mày.
- Bây giờ tôi hỏi thật, anh có muốn hợp tác với chúng tôi không? Đây là chuyện hệ trọng, tất cả sinh mệnh của bọn tôi phụ thuộc vào anh đó. Anh mà ngang tàng, tự ý thì có nghĩa là cố tình muốn hại chúng tôi.
Nhĩ Khang vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng thái giám rao:
- Hoàng thượng giá đáo!
Yến Tử và Tử Vy giật mình kêu lên:
- Mặt nạ, mặt nạ!
Thế là mọi người vội mang mặt nạ lên, Tử Vy lại chạy bay vào phòng thấy Hàm Hương và Mông Đan cứ ôm lấy nhau, hoảng hốt.
- Mông Đan, mau mau ra ngoài, nhanh lên!
Mông Đan vẫn bịn rịn, hôn lên trán Hàm Hương khiến Tử Vy tái mặt.
- Mông Đan nếu anh còn chần chừ là sẽ chết đến nơi đó.
Bên ngoài vua Càn Long đã bước tới vào phòng khách, Liễu Thanh, Liễu Hồng, Tiêu Kiếm tiếp tục bắt ấn, múa may gậy trừ tà, vậy mà Mông Đan vẫn chưa ra. Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ đều tái mặt, Yến Tử lại nhanh trí cầm tô nước phun thẳng về phía vua. Vua Càn Long né qua bên, bực dọc.
- Yến Tử lại làm gì đó?
- Dạ... dạ... con phun nước... con phun nước.
Ở trong phòng Tử Vy thấy vậy nói với Mông Đan.
- Bây giờ thì anh chẳng ra được nữa rồi, phải tìm chỗ trốn thôi.
Trong khi đó ở bên ngoài, vua Càn Long nhìn các pháp sư làm phép, ngạc nhiên.
- Trẫm nhớ là đội trừ tà này có cả bốn người cơ mà?
Yến Tử ho lớn một tiếng nói:
- Vâng, còn một người nhưng ông ta bận làm phép bên ngoài.
Vua Càn Long vẫn thắc mắc, vội đứng dậy đi thẳng vào phòng của Hàm Hương. Trong phòng Mông Đan vừa mang mặt nạ lên phi thân ra cửa sổ ngay kịp trước khi vua bước vào.
Tử Vy vội vã ra ngoài suýt va vào người vua.
- Ồ! Hoàng a ma!
Vua thấy Tử Vy hấp tấp như vậy hỏi:
- Thế nào, nương nương không khỏe à?
Lúc đó Hàm Hương đã ngồi dậy, thái độ tỉnh táo:
- Hoàng thượng!
Vua Càn Long mừng rỡ.
- Khanh đã tỉnh rồi ư? Tỉnh thật rồi à?
Hàm Hương cười:
- Vâng, thần thiếp thấy mình khỏe hơn và hiện rất đói, muốn ăn một cái gì đó.
Vua Càn Long vui quá, không còn để ý Pháp sư có mấy người, quay sang Tử Vy nói:
- Tử Vy, hãy mau xuống nhà bếp bảo họ làm mấy món gì vừa ngon vừa bổ mau, đem nhiều nhiều đấy, ăn thừa thì bỏ.
Tử Vy nói rồi liếc nhanh về phía Hàm Hương trong khi vua chẳng để ý, bước tới nắm tay Hàm Hương nói:
- Hay lắm, hay lắm, mấy tay pháp sư này rõ là cao tay, nhờ vậy mà khanh đã tỉnh táo. Từ nào đến giờ trẫm không hề tin chuyện quỷ thần, lần này thấy Yến Tử làm đúng.
Bên ngoài mọi người rất căng thẳng, Nhĩ Khang bước ra ngoài kéo Mông Đan vô, rồi nói ngay:
- Các vị Pháp sư, việc làm phép đến đây coi như đã xong, để tôi đưa các vị về.
Mọi người lên xe rời hoàng cung, lúc đã ra khỏi thành, Nhĩ Khang trách Mông Đan.
- Các người làm bọn tôi muốn rớt tim ra ngoài, tại sao anh lại dám nhảy ra cửa sổ, nếu tôi không ra kịp chận bọn thị vệ lại, có phải là anh đã bị chúng tóm rồi không?
Mông Đan chỉ nói:
- Các anh liệu cách đưa Hàm Hương ra khỏi cung đi, tôi sẽ không làm phiền gì cho bọn anh nữa.
Vĩnh Kỳ lắc đầu.
- Tôi cũng rất muốn đưa Hàm Hương ra ngay cho anh, tại chưa được thôi. Chớ chuyện này coi bộ nguy hiểm quá, như đùa với lửa. Cả cái anh chàng Tiêu Kiếm nữa, niệm thần chú lại không niệm cho đàng hoàng không thể nào chịu nổi.
- Một lần tham gia trò chơi, chưa rút được kinh nghiệm lần sau bảo đảm là chẳng có vấn đề.
- Làm gì còn có lần thứ hai nữa?
- Có chứ, phải có lần thứ hai, để đưa Hàm Hương ra ngoài.
o0o
Mấy hôm sau, Hàm Hương đã gần như hoàn toàn bình phục. Ðám Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ phải lên kế hoạch, sắp xếp cho cuộc tẩu thoát.
Hôm ấy Nhĩ Khang Vĩnh Kỳ đến hội Tân Quán vào phòng kín, đặt tấm sơ đồ lên bàn. Để mọi người cùng nghiên cứu con đường chạy trốn.
Sau một hồi nghiên cứu, Tiêu Kiếm đề nghị:
- Mông Đan này, tôi thấy anh nên chọn hướng nam này, nếu ra khỏi Bắc Kinh mà đi thì chỉ có thành Ðại lý ở phía nam này là vững chắc nhất. Ở đây khung cảnh đẹp, khí hậu lại tốt. Tôi từ lúc gặp chuyện không hay trong nhà thường đến đấy. Tôi đã từng ngụ ở đây mấy năm trời, nên rất hiểu rõ địa thế, đất đai. Ở đó tôi nghĩ quan quân của triều đình cũng không đuổi tới đó đâu. Ở Ðại lý cuộc sống cũng dễ dàng, dân địa phương lại rất hiếu khách.
Mông Đan nói:
- Vậy thì tôi sẽ nghe lời anh đến Ðại lý vậy.
Nhĩ Khang chỉ xuống địa đồ.
- Nếu đã quyết định như thế chỉ có nước đi theo đường này. Trước hết đến Thạch gia trang rồi xuống Lục Hà Câu qua Hàm Dương, núi Võ Đang xuống Tứ Xuyên rồi qua Vân Nam. Con đường này tuy dài nhưng an toàn hơn những con người khác, phải ăn mặc giản dị như mọi người để không ai để ý.
Mông Đan gật đầu:
- Tôi hiểu!
Vĩnh Kỳ tiếp lời:
- Còn nữa, giờ hành động là tối ngày mốt, đó là thời điểm thuận tiện nhất. Vì tối hôm ấy Hoàng a ma có tổ chức tiệc rượu mời tất cả những bà con thân thuộc xa gần, nên xe cộ tới lui nhiều lắm. Chẳng có ai để ý đến chiếc xe của bọn ta đâu, lợi dụng chuyện đó, tôi và Vĩnh Kỳ sẽ cố gắng chở Hàm Hương ra phía Chánh Dương Mông. Các bạn phải có mặt ở đây từ trước để tôi chuyển qua là chở đi ngay. Còn nếu đợi mãi đến nửa khuya mà thấy bọn này chưa ra thì phải hiểu ngay là có vấn đề. Các người phải kéo về Hội Tân Lầu nghe ngóng tin tức:
Mông Đan gật đầu, Liễu Thanh nói:
- Bây giờ không cần chia quân ra bốn năm đường gì cả, nên rất đơn giản, tôi và Liễu Hồng sẽ đưa các người đến tận Thạch gia trang. Nếu thấy mọi việc bình an vô sự, bọn này sẽ rút về!
Liễu Hồng nói:
- Còn một vấn đề không kém quan trọng đấy là trên đường đi các người không được dùng tiếng Hồi. Hãy quên các ngưòi là người Tân Cương đi, đến đâu dù chỉ có hai người cũng không được dùng tiếng đó, mà phải dùng tiếng Hoa. Các người cũng không được có ý định quay về Tân Cương.
Tiêu Kiếm thì làm mấy cái mật thư một lúc, trao cho Mông Đan:
- Tôi có ba diệu kế này, khi đến Thạch gia trang mới được mở ra xem, nó có thể giúp các người qua mặt quan binh. Liễu Thanh, Liễu Hồng đưa các người đến đó, còn tôi thì không. Tôi sẽ ở lại trông chừng quán.
Nhĩ Khang đã chuẩn bị sẵn một gói hành lý nhỏ đưa cho Mông Đan.
- Ðây là tài sản của các người, tôi nghĩ nếu không có chuyện bất ngờ. Các người có thể dùng đủ để đi đến Đại Lý hay bất cứ một nơi xa xôi nào khác. Ở đây có một khoảng dư, đủ để mở một quán ăn hay tạp hóa nhỏ sống qua ngày. Từ đây về sau cố mà sống ẩn dật hạnh phúc, đừng ham chen chân với đời.
Mông Đan nhìn mọi người, thấy ai cũng nhiệt tình lo lắng cho mình quên cả bản thân như vậy thì rất là cảm động, chấp hai tay lại nói:
- Mông Đan này nhận quá nhiều đại ân, chẳng biết làm sao báo đền được, mong là một dịp nào đó tương kiến lại để bày tỏ lòng mình.
Rồi sụp xuống lạy theo kiển người hán, dập đầu ba cái, mọi người vội đỡ lên.
- Đâu cần như vậy, cần gì phải như vậy chứ?
|