Quả thật Tịnh Nhi đã giúp đỡ cho đám Yến Tử rất nhiều, nàng đã nói với thái hậu:
- Bẩm lão phật gia, xin hãy khai ân, nói giúp cho Ngũ a ca vài câu, để hoàng thượng khoan dung tha cho họ.
Thái hậu nói:
- Ngươi nói sao nghe đơn giản thế? Tại sao phải nói giúp? Bọn chúng tội nặng tày trời, vừa phản quốc khi quân, che giấu bọn tội phạm để chúng chạy trốn... mỗi một tội đã là một án tử, có xin được tội này cũng còn tội kia, bọn chúng chết là đúng. Tịnh Nhi, con phải tỉnh táo một chút, Nhĩ Khang với con cũng nào có duyên phần, vậy thì cứu bọn họ làm gì?
Nhưng Tịnh Nhi nói:
- Duyên phần không có, nhưng tình cảm là quan trọng nhất là khi tri tâm. Lão phật gia à, những cái việc ma họ làm, chẳng phải là đã nhổ được cái gai trong mắt lão phật gia ư? Họ tống khứ được Hương phi, có nghĩa là nỗi lòng của lão phật gia được xóa, hoàng thượng không còn bị Hương phi mê hoặc. Vậy thì tại sao không bỏ qua chuyện này, còn truy cứu tìm ra tung tích Hương phi làm chi? Cái gọi là của đám Yến Tử đúng ra phải nói là công mới phải sao lại khép tội? Nếu vụ án này tiếp tục, rủi tìm được Hương phi về, chẳng phải là thêm phiền phức, rồi lão phật gia lại phải canh cách lo sợ, phải tìm cách hạ thủ Hương phi lần nữa ư?
Thái hậu nghe Tịnh Nhi nói có lý, suy nghĩ.
- Điều con nói cũng phải.
Tịnh Nhi thừa dịp nói thêm.
- Vì vậy chuyện làm bậy của Yến Tử, lại giúp lão phật gia loại bỏ Hương phi nên theo con có nên chăng, lão phật gia cân đo “công tội” của họn họ mà thả họ ra đi?
Thái hậu nhìn Tịnh Nhi nói:
- Tịnh Nhi, có phải... con vẫn còn yêu Nhĩ Khang không?
Tịnh Nhi yên lặng không đáp, thái hậu suy nghĩ rồi gật đầu:
- Vậy thì có thể xét lại, cho Nhĩ Khang miễn tội chết!
Tịnh Nhi nghe vậy giật mình:
- Sao chỉ có một mình Nhĩ Khang mà không phải là tất cả? Nếu mọi người đều chết, chỉ có một mình anh Nhĩ Khang sống thì đối với anh ấy, sống chẳng bằng được chết đâu.
Thái hậu nghe vậy nghĩ ngợi, giữa lúc đó chợt có tiếng thái giám rao:
- Hoàng hậu nương nương đến!
Liền theo đó, hoàng hậu và Dung ma ma vội vã đi vào.
- Lão phật gia kiết tường!
Thái hậu ngạc nhiên:
- Lại có chuyện gì mà các ngươi đến đây?
Hoàng hậu vội bẩm tấu:
- Người mà lão phật gia sai đi Tế Nam là Cao Dung nay đã quay về rồi ạ.
Thái hậu hiểu ngay.
- Ðã tìm được manh mối gì rồi ư?
Dung ma ma bước tới nói nhỏ:
- Dạ có ạ... Cao Dung mang về đây ba người, một là người trước kia đích thân đỡ đẻ cho Tử Vy đó là Lý bà bà, còn hai người kia là một cặp vợ chồng nghe nói là ông cậu và bà mợ của Tử Vy ạ.
Thái hậu nghe vậy ra lệnh ngay.
- Bây đâu, hãy mang họ vào đây.
Hoàng hậu nói:
- Dạ họ đang đứng ở phía ngoài chờ, lão phật gia truyền họ vào ngay ư?
- Còn chần chờ gì nữa?
Dung ma ma vội quỳ xuống.
- Dạ để nô tài ra ngoài bảo họ vào ngay ạ.
Tịnh Nhi đứng cạnh ngạc nhiên tại sao mang cả những họ hàng thân tích của Tử Vy lên kinh, hay là đã phát hiện được điều gì không đúng? Tịnh Nhi hồi hộp đứng chờ không dám bỏ đi.
Thế là Dung ma ma cùng Cao Dung đưa ba người dân vào cung. Cao Dung quỳ xuống nói:
- Nô tài Cao Dung khấu kiến lão phật gia, chúc lão phật gia thiên tuế thiên thiên tuế! Lần này nô tài tuân lệnh đến Tế Nam bỏ công lùng sực truy tìm và đã không uổng công nên mang được những người thân còn lại của Tử Vy cát cát về đây. Xin lão phật gia hãy đích thân mà thẩm tra họ!
Thái hậu nghe vậy quay qua nhìn ba người, chỉ thấy họ đều là dân quê chân đất. Họ có vẻ sợ hãi khi quỳ trước mặt những người quyền uy.
Thái hậu quan sát một chút, hỏi lớn:
- Ai là Lý bà bà?
Bà lão họ Lý vội ngước mặt lên.
- Dạ tôi... tôi ạ.
Thái hậu lại hỏi:
- Tử Vy là do chính tay ngươi đỡ đẻ phải không? Chuyện này cách nay đã mười chín năm rồi, làm sao ngươi nhớ là đã đỡ đẻ cho ai? Con bé Tử Vy là đứa nào?
Lý bà ba run run nói:
- Nếu cô Tử Vy này đích thật ngụ bên bờ hồ Ðại Minh, nhà số 52 hẻm Giang Gia đường Báo Đột Tuyền họ Hạ thì đúng là do tôi đỡ đẻ ạ.
Thái hậu lập tức hỏi:
- Làm sao ngươi lại có thể nhớ rõ là nhà họ Hạ là số 52 hẻm Giang Gia đường Báo Đột Tuyền?
Lý bà bà vừa run vừa nói:
- Vì cái hôm đỡ đẻ đó, tôi thật tình không muốn đi bữa đó trời tuyết lớn, lại nửa đêm nửa hôm... cũng không phải là chỗ quen biết. Tôi phân vân mãi sợ nguy hiểm, nhưng rồi người đến mời lại đặt xuống bàn đến hai nén bạc, số tiền quá lớn, từ nào đến giờ làm nghề đỡ đẻ tôi chưa hề thấy có một số tiền lớn như vậy, nên liều mình đội mưa tuyết mà đi.
Thái hậu yên lặng một chút để suy nghĩ rồi hỏi:
- Mưa tuyết? Làm sao có mưa tuyết? Tử Vy sinh ngày mùng hai tháng tám, lúc mùa hè làm gì có mưa tuyết?
Lý bà bà giả vờ ngạc nhiên hỏi:
- Con đâu có nói nó sinh ngày hai tháng tám đâu? Nếu con nhớ không lầm thì hôm đó là mùng tám tháng chạp, lúc người nhà của họ Hạ đến mời là lúc con đang ăn cháo mùng tám!
Rồi mụ ta quay qua chỉ cậu của Tử Vy nói:
- Người mà nhà họ Hạ phái đến là lão này đây!
Thái hậu nghe vậy sững sờ, nếu thật sự Tử Vy sinh ra trong mùa đông thì nó đâu phải là máu thịt của hoàng đế? Bà đã nghi có sự bất minh trong lý lịch của Tử Vy. Vậy thì... thôi đã quá rõ ràng, đây là một màn lừa gạt khủng khiếp. Bà cố lấy lại bình tĩnh, trừng mắt nhìn hai vợ chồng dân quê già quỳ trước mặt hỏi:
- Các ngươi có chắc chắn là ông cậu và bà mợ của Tử Vy không?
Hai vợ chồng già vội vã dập đầu.
- Dạ chắc chắn! Chắc chắn ạ!
- Vậy mẹ Tử Vy là ai? Đúng là Hạ Vũ Hà không?
- Vâng, Hạ Vũ Hà là cháu họ của chúng tôi, lúc xưa nó ngụ ở Báo Ðột Tuyền. Gia đình hai bên lại rất thân thích, hiện giờ tôi nghĩ là Tử Vy nếu gặp hẳn là còn nhớ chúng tôi. Chúng tôi chỉ xa nhau khi Hạ Vũ Hà dọn xuống phố phía dưới Thiên Phật Sơn.
- Như vậy hẳn các ngươi phải biết cha đẻ của Tử Vy là ai chứ?
Thái hậu hỏi, hai vợ chồng ông lão nhìn xuống.
- Dạ... chuyện đó thì không rõ, vì sự việc của Vũ Hà làm chúng tôi đều quan tâm. Chỉ thấy có một chuyện lạ, là chưa lấy chồng mà đã có con. Cuộc sống của nó cũng khá khó khăn... mọi người lại xa lánh... lúc Hạ Vũ Hà sinh nở, đích thân mẹ của Vũ Hà đến năn nỉ nhờ chúng tôi đi rước mụ ạ.
- Ngươi có chắc chắn đó là ngày mùng tám tháng mười hai không?
Thái hậu hỏi, ông lão đáp một cách không do dự.
- Ðúng! Ngày mùng tám tháng chạp năm Hợi ạ.
Thái hậu ngạc nhiên.
- Năm hợi chớ không phải Tuất à?
- Không, chắc chắn là năm hợi!
Rồi ông quay qua hỏi bà lão:
- Nó cùng tuổi với con Thu Nhi nhà mình phải không?
Bà lão gật đầu.
- Đúng, con cháu Thu Nhi nhà mình sinh vào mùa thu còn nó sinh mùa đông!
Thái hậu ngồi yên, sự thật đã rõ ràng, còn Tịnh Nhi cũng không biết đây là thật hay giả.
o0o
Cùng lúc đó vua Càn Long cũng nhận được tin Vĩnh Kỳ đã bỏ trốn, khiến ông tức điên lên.
Tiểu Thuận Tử với bức thư trên tay quỳ trước mặt ông.
- Bẩm tấu hoàng thượng, đây là thơ của Ngũ a ca để lại ạ!
Vua Càn Long trợn mắt.
- Ðể thơ lại bỏ trốn ư? Sao nghe nói là hắn bệnh nặng trong ngục mà?
- Dạ bẩm hoàng thượng, Ngũ a ca lúc ở trong ngục quả là có bệnh ạ, nhưng khi được đưa ra ngoài uống thuốc xong đã bớt đau. Ngũ a ca nói là muốn ra hoa viên hóng mát, rồi thừa cơ bỏ trốn ạ.
Vua Càn Long tức tối.
- Sao lại có chuyện vô lý vậy? Nếu sớm biết thế ta đã để hắn ở trong tù rục xương, không thả hắn ra!
Vua giật lấy lá thư trên tay Tiểu Thuận, mở ra đọc, trong khi Tiểu Thuận lặng lẽ rút lui ra ngoài, còn lệnh phi thì e dè đứng gần đó theo dõi thái độ của vua.
Thơ của Vĩnh Kỳ chỉ vỏn vẹn có mấy dòng.
Bẩm Hoàng a ma,
Xin hãy tha cho tội bất hiếu, nhưng lúc Hoàng a ma giận dữ thế này, con nghĩ có khổ công trình bày thế nào, Hoàng a ma cũng chẳng để lọt tai đâu. Con chỉ xin có mấy lời ngắn gọn, bọn con lúc nào cũng kính trọng và yêu quý Hoàng a ma. Cuộc đời có đổi dời thế nào vẫn bất biến, riêng về chuyện Hương phi, chúng con mặc dù có hành động một cách nông nổi, nhưng xin Hoàng a ma hãy xét lại. Sự việc chẳng đơn giản như người nghĩ đâu, chúng con đều là những con người hiểu biết. Đương nhiên khi hành động của phải có căn nguyên, nếu một ngày nào đó Hoàng a ma bình tâm nghĩ lại, sẽ thấy việc làm của bọn con không phải là xấu, thì biết đâu người lại chẳng tha thứ cho bọn con.
Hoàng a ma! Một lần nữa con xin cúi đầu xin tội cho các bạn con, nếu người khoan dung, lúc đó con sẽ quay về. Còn nếu không, con xin vĩnh biệt người ngay từ hôm nay để sống cuộc đời độc lập...
Ðọc xong thư, vua chẳng những không cảm động mà còn giận hơn, người vò nát bứt thơ trong tay, quát:
- Hừ, muốn vĩnh biệt ư? Vậy thì ta cho ngươi vĩnh biệt luôn. Ðừng bao giờ quay về đây nữa, thà không có hơn là có một đứa con bất hiếu như ngươi!
Lệnh phi nhặt lá thư lên đọc, rồi nói:
- Bẩm hoàng thượng, thần thiếp thấy bức thơ này Ngũ a ca đã nói rõ lòng mình, chỉ cần hoàng thượng tha thứ cho hành động dại dột cũ, thì nó sẽ quay về thôi. Thật ra thiếp thấy nó nào có bất kính với hoàng thượng, khi nó quyết định giải quyết cho Hương phi, thì cũng có căn nguyên của nó. Chẳng lẽ chỉ vì chuyện mất Hương phi mà hoàng thượng lại từ bỏ hết con cái ư?
Vua Càn Long nói:
- Lệnh phi, khanh không cần phải biện minh cho họ, bi kịch hay hỉ kịch đều không phải do trẫm mà chính họ đã gây ra, khi họ đã quyết định chọn việc giúp Hương phi trốn thoát! Thì có nghĩa là họ đã chọn lấy bi kịch điều làm trẫm đau đớn nhất trong chuyện này không phải vì chuyện họ đứng bên phe Hàm Hương, mà là vì họ quá xem thường trẫm! Trẫm đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần chúng cứ cả quyết là Hương phi đã hóa bướm bay mất, có phải là đã qua mặt trẫm không?
Càng nói vua Càn Long càng giận, ông đi qua đi lại lớn tiếng:
- Khanh cũng thấy, con cái nhà ai mà lại khinh thường cha mẹ như vậy, chúng coi trẫm như một thằng ngu rồi còn gì?
Vua Càn Long vừa nói đến đó, thì người của thái hậu đến quỳ xuống trước mặt vua:
- Bẩm hoàng thượng, lão phật gia bảo có chuyện khẩn cấp, mời hoàng thượng đến Từ Ninh cung ngay.
o0o
Chỉ một lúc sau, Tử Vy, Yến Tử, Kim Tỏa cũng đều được đưa đến Từ Ninh cung.
Yến Tử là đứa rất lạc quan, nên thấy cai ngục bảo ba người cùng đi thì hớn hở nói:
- Như vậy là Hoàng a ma đã nghĩ lại, quyết định thả bọn mình rồi!
Tử Vy không lạc quan như vậy, nhưng cũng không nguôi hy vọng.
- Hoàng a ma là người “đầy ấp tình người” chỉ cần thờ gian là người sẽ hiểu và tha thứ cho chúng ta.
Khi đến trước cửa Từ Ninh cung, cả ba càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy cả Nhĩ Khang cũng mang cùm được đưa tới. Kim Tỏa thấy vậy phấn chấn nói:
- Các chị nói có lẽ đúng đấy, hoàng thượng truyền cả Nhĩ Khang đến, có lẽ để cùng lúc tha cả bọn ta.
Nhĩ Khang vừa nhìn thấy Tử Vy, mừng rỡ hỏi:
- Tử Vy, Yến Tử... các người thế nào, khỏe và ổn chứ?
Nhưng ngay khi đó bọn cai ngục đã cắt ngang.
- Không được nói năng gì cả! Vào nhanh lên!
Yến Tử đang hí hửng, nghe vậy quay qua nạt:
- Ngươi coi chừng đấy! Hoàng a ma truyền bọn ta lên là để tha, ngươi mà làm dữ coi chừng, dù gì bọn ta cũng là cát cát đấy. Ta mà được tha ra thì ngươi liệu hồn!
Tên cai ngục bị lời dọa của Yến Tử làm hoang mang, vội vã cười cầu tài.
- Xin cát cát đừng giận, bọn nô tài làm vậy chẳng qua vì tuân lệnh trên thôi. Thôi thì mời cát cát, đại gia vào cho!
Tử Vy không thấy Vĩnh Kỳ, hỏi:
- Còn Ngũ a ca đâu?
- Hôm qua đã ra ngoài, bao giờ có cơ hội sẽ nói rõ!
Nhĩ Khang nói, mọi người bước vào Từ Ninh cung là phát hiện không khí khác lạ ngay, trước mặt họ là đầy đủ cả người trong cung. Vua Càn Long, thái hậu, hoàng hậu, lệnh phi, Tịnh Nhi, Dung ma ma, người nào thái độ cũng nghiêm nghị, im lặng chờ đợi... Ngoài người trong cung đình còn có cả mấy người thường dân, ăn mặc chất phác như dân quê.
Thái hậu thấy đã có đầy đủ bọn Yến Tử lập tức nói:
- Này Yến Tử, ta ra lệnh các người chẳng ai được lên tiếng cả nhé, bao giờ ta hỏi tới sẽ được lên tiếng sau.
Xong quay qua mấy lão dân quê, thái hậu hỏi:
- Này, bọn ngươi nhìn xem trong số ba cô gái này ai là Tử Vy?
Lý bà bà hoang mang nhìn ba cô gái trước mặt, rồi lắc đầu nói:
- Thật tình tôi không nhìn ra, vì lúc đỡ đẻ cô ấy chỉ là một đứa bé sơ sinh.
Còn hai vợ chồng ông cậu của Tử Vy cứ chăm chăm nhìn ba người. Thái độ của họ khiến Tử Vy ngạc nhiên, sao lại có mặt ba người dân quê ở đây? Nhưng rồi khi nhìn kỹ, Tử Vy chợt nhận ra. Vừa mừng vừa ngạc nhiên Vy chưa kịp hỏi thì ông cậu họ đã ngoắc tay về phía Tử Vy nói:
- Tử Vy, có còn nhớ ta không?
- Ông cậu! bà mợ!
Tử Vy kêu lên:
- Hai người chẳng phải ở Tế Nam ư? Sao giờ lại đến Bắc Kinh?
Hai ông cậu bà mợ nắm tay Tử Vy ra vẻ thân tình.
- Ồ! Bao nhiêu năm không gặp rồi, trông con lớn đại. Tử Vy! Bây giờ đã là người lớn rồi nhé, còn nhớ lần cuối ta gặp con ở Thiên Phật sơn lúc đó con mới chín tuổi, con chỉ cao bằng này của ta thôi!
Vừa nói ông ta vừa đặt tay ngang thắt lưng, còn bà mợ thì rơm rớm nước mắt nói:
- Ðẹp, đẹp quá! À, con đẹp vậy lại được tiến cung, thế này thì Vũ Hà ở dưới suối vàng hẳn mãn nguyện lắm đấy!
Thái hậu nghe đến đây, tằng hắng một tiếng nói:
- Vậy là nhận ra bà con rồi phải không? Tử Vy, đây đúng là ông chú bà thiếm của ngươi rồi chứ?
Tử Vy quay lại, cung kính nói:
- Vâng, con chẳng biết sao họ lại đến được Bắc Kinh họ đến tìm con? Hay có chuyện gì khác?
Nhĩ Khang đứng ngoài luôn luôn cảnh giác, thấy sự việc có vẻ khác lạ nên quay sang nhìn Tịnh Nhi, chỉ thấy Tịnh Nhi lắc đầu.
Kim Tỏa như cũng phát hiện được điều lạ đó, tại sao một người dân dã quê mùa lại có thể vào cung đình dễ dàng như vậy? Nên bước tới.
- Ông chú bà thiếm hẳn chưa quên con? Lúc này khỏe không?
Bà lão có vẻ ngạc nhiên:
- Ðây là Kim Tỏa ư? Ngươi vẫn còn theo hầu Tử Vy à? Vậy thì tốt quá! Tốt quá!
Thái hậu lạnh lùng cắt ngang.
- Vậy là đủ rồi, đủ dể xác nhận hai bên là bà con thân thuộc nhau chứ gì?
Và quay sang Tử Vy, bà hỏi:
- Tử Vy, ngươi hãy nói rõ ta biết, nguyên quán ngươi ở đâu? Sau đó có dời đi đâu không?
Tử Vy giật mình:
- Lúc nhỏ nhà con ở số 52 hẻm Giang Gia đường Báo Đột Tuyền ạ? Sau đó mới dời đến Trấn Lê Hoa ở dưới chân núi Thiên Phật sơn ạ.
Thái hậu lại hỏi:
- Ngươi sinh ngày nào tháng nào?
- Dạ bẩm ngày hai tháng tám năm nhâm Tuất ạ.
Thái hậu quay qua Lý bà bà hỏi:
- Lý bà bà! Ngươi nói ta nghe xem nó sinh ngày mồng mấy tháng mấy.
Lý bà bà run rẩy nói:
- Dạ... dạ... ngày tôi đi đỡ đẻ cho mẹ nó là ngày mùng tám tháng chạp năm Quý Hợi ạ. Nhưng mà... nhưng mà... tôi cũng không nhớ có phải là cô gái này không!
Thái hậu quay qua ông chú của Tử Vy.
- Hạ Vũ Hà có tất cả mấy người con?
Ông lão nghe hỏi vội quỳ xuống.
- Dạ... Vũ Hà chỉ có một đứa con duy nhất này.
Ðến lúc này Tử Vy đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, nàng loạng choạng lùi ra sau, mặt tái hẳn.
- Không... không... không... không thể như vậy được. Con sinh ra vào tháng tám mà, mẹ con còn nói, năm đó hoa Tử Vy nở rộ, nở rất dai, mãi đến tháng tám mà chưa tàn. Vì vậy ngươi mới lấy tên hoa đó đặt cho con!
Ông lão vẫn khẳng định.
- Nhưng rõ ràng là ngươi sinh ngày mùng tám tháng mười hai năm Quý Hợi, chính ta đi rước mụ cho mẹ ngươi mà. Lúc nhỏ mọi người cũng không gọi ngươi là Tử Vy mà gọi là “chút xíu”. Vì lúc ngươi sinh ra ngươi nhỏ xíu mãi đến khi lên sáu tuổi, mẹ ngươi mới sửa tên ngươi gọi là “Tử Vy”.
Không chỉ Tử Vy hiểu, mà mọi người cùng hiểu, Yến Tử vừa giận vừa sợ, Kim Tỏa, Nhĩ Khang cũng thế, vua Càn Long có vẻ bất ngờ, mắt đỏ ngầu vì giận.
Tử Vy thấy choáng váng, không ngờ mọi thứ lại tệ hại thế này, Vy nói:
- Không thể như vậy được! Mẹ con không hề lừa dối con, mẹ nói rất rõ ràng, tại sao lại có thể đảo ngược thế?
Nàng quay sang vợ chồng ông chú, hỏi:
- Hai người có chắc là con không phải tuổi Nhâm Tuất không?
Hai vợ chồng ông chú đồng thanh nói:
- Chắc chắn! Không có gì sai cả, Thu Nhi nhà chúng ta cũng cùng tuổi với con mà?
Ðến lúc đó thì vua Càn Long không còn dằn lòng được nữa, ông nhìn Tử Vy nghiến răng hét:
- Tử Vy! Ngươi và mẹ ngươi! Ðã lập ra trận đồ này để mà lường gạt trẫm, Hừ! Cái gì mà mười tám năm khổ đợi, dể cho trẫm nghĩ là mẹ ngươi trung kiên, để rồi lòng ray rức ân hận vì đã vô tình. Ta đem cả trái tim thành khẩn, ăn năn để chấp nhận ngươi. Bây giờ... vỡ lẽ ra thì chỉ làm cái chuyện cưu mang người khác, một màn lừa gạt khá tỉ mỉ kéo dài. Ngày ra đời của ngươi cách xa cái ngày ta đến Tế Nam những hai năm thì làm sao ngươi là con của ta được chứ! Hừ! Mẹ ngươi quả là người biết tính toán! Một người đàn bà xảo quyệt, trách gì ngươi cũng đầy quỷ kế. Trẫm quả là một thằng mù, mới nhận đứa con gái như ngươi làm con!
Ðứng bên cạnh không dằn được, Yến Tử bước tới nói:
- Bẩm Hoàng a ma! Xin người đừng để bị trúng kế, tại sao những người thế này lại có thể lọt được vào trong cung? Chỉ cần nhìn qua ai cũng thấy rõ cả, ví dụ hai ông bà lão kia có thật là ông chú bà thiếm của Tử Vy đi nữa, thì họ cũng già rồi, có khi họ lú lẩn nói sai cũng có khi họ nói dối. Họ nào phải ruột thịt cận kề Tử Vy, sao lại nhớ rõ được ngày? Hoàng a ma đừng có nghi oan cho mẹ Tử Vy và cả Tử Vy nữa. Bà Hạ Vũ Hà đã mất, chẳng thể đội mồ sống lại để mà thanh minh chuyện này, Hoàng a ma.
Vua Càn Long không đợi, Yến Tử dứt lời, quát:
- Ngươi câm miệng ngay, trẫm không muốn nghe nữa! Ngươi và Tử Vy đã tư thông nhau, sắp xếp sự việc từ đầu tới cuối. Bọn bây đều là dân lường gạt, bây giờ còn không biết xấu hổ, còn cãi nhăng cãi cuội. Cái gì mà Hoàng a ma, trẫm không còn là Hoàng a ma của các ngươi nữa! Không được gọi thế?
Ðến lúc này, Kim Tỏa không biết sợ là gì nữa, bước ra nói:
- Bẩm hoàng thượng, con là đứa ở bên thái thái suốt chín năm trời mãi cho đến lúc thái thái qua đời, vì vậy con biết rất rõ. Con xin lấy mạng sống của mình ra mà thề. Mẹ của Tử Vy là một phụ nữ hiền thục cao quý, tuyệt đối không xấu như hoàng thượng nghĩ đâu. Bà ấy cầm kỳ thi họa đều giỏi, không những thế còn biết cả cách dạy con, bà ấy là người nghiêm khắc...
Nhưng Vua Càn Long đã cắt ngang.
- Ta không muốn nghe bất cứ một điều gì liên quan đến Hạ Vũ Hà nữa, ta hoàn toàn không tin tưởng những lời bịa đặt. Hãy mang tất cả những con người có liên quan đến Hạ Vũ Hà này ra ngoài! Ta không muốn nhìn mặt bất cứ ai trong bọn họ.
Thế là bọn thái giám tiến lên đưa ông chú bà thím Tử Vy và Lý bà bà ra ngoài, còn đám Tử Vy vẫn quỳ đó, Tử Vy nhìn vua Càn Long đau khổ nói:
- Hoàng a ma, chuyện này có miệng mà con không làm sao biện minh được, nhưng đối với con chuyện được làm con của Hoàng a ma chẳng quan trọng nữa mà cái quan trọng ở đây là tư cách mẹ con đã bị xúc phạm. Ðó là điều không thể chấp nhận! Hoàng a ma hãy nghĩ kỹ lại đi, nếu con không phải là con của người, tại sao mẹ con lại nói thế? Lại bắt con phải đi tìm cha? Thật nhục nhã...
Rồi không chịu được, Tử Vy ngước lên trời gọi to.
- Mẹ ơi mẹ, mẹ ở nơi nào? Hãy nói cho con biết đi, sao lại có chuyện kỳ cục vậy? Hãy cho con biết đi!
Thái hậu trợn mắt, gạt ngang:
- Thôi, đừng có diễn kịch nữa, vở kịch này diễn đến đây đủ rồi, hãy ngưng lại đi thôi, ta chẳng muốn xem tiếp. Tội khi quân tày trời chẳng thể dung thứ được, hãy quay về ngục tối mà chờ chết đi!
Nhĩ Khang không chịu thua, bước tới.
- Hoàng thượng, thần có điều muốn nói với Hoàng thựơng.
Thái hậu trừng mắt với Nhĩ Khang.
- Nhĩ Khang, hôm nay ta cho gọi ngươi đến đây là để ngươi tai nghe mắt thấy những gì đã xảy ra. Một năm trôi qua, ngươi như kẻ sống trong quả mù, ngươi cũng bị mê hoặc, trong chuyện lường gạt tày trời này, không những chỉ có hoàng đế, Vĩnh Kỳ mà còn có cả ngươi nữa. Vì vậy ta muốn ngươi hãy tỉnh lại đi! Nhĩ Khang, ngươi là người trung tín của hoàng đế, là người được ta yêu quý. Nên biết như vậy và không nên tiếp tục mê muội. Hai con a đầu này, lý lịch bất minh, lúc nào cũng nói dối, ngươi nên bình tâm mà nghĩ xem có đúng không? giờ đây, Tử Vy không còn là cát cát, thì đương nhiên cái chuyện chỉ hôn của ngươi coi như không còn. Chỉ cần ngươi thức tỉnh, thì ngươi vẫn là của chúng ta bao nhiêu tội lỗi cũ sẽ được xóa hết. Ngươi hiểu ý ta nói không?
Tử Vy nghe thái hậu nói, nước mắt ràn rụa nhưng nghĩ đến tương lai vẫn mở rộng trước mặt Nhĩ Khang, nên quỳ xuống nói:
- Anh Nhĩ Khang, hãy chấp nhận đi, đừng nghĩ đến chuyện giữa em và anh nữa, xin vĩnh biệt!
Nhĩ Khang có vẻ tức giận quay qua nhìn Tử Vy nói:
- Vĩnh biệt cái gì? Anh và em như chim liền cánh, như cây liền cành, đừng bao giờ nói đến tiếng vĩnh biệt.
Rồi quay sang nhìn thẳng vua Càn Long khang nói:
- Bẩm hoàng thượng, Tử Vy đối với hoàng thượng thì có rất nhiều thứ quan trọng, chẳng hạn như thân thế, huyết thống ngày sinh... còn đối với thần, thì tất cả những thứ đó lại chẳng có ý nghĩa gì cả. Ðiều thần quan trọng nhất là tình cảm con người, dù Tử Vy có là cát cát hay không? Có huyết thống hoàng tộc không? Thì chuyện đó cũng chẳng có gì hệ trọng. Tại sao lại quan trọng quá điều gì đó? Nhĩ Khang yêu Tử Vy chỉ vì cô ấy là Tử Vy thôi, không cần biết chuyện khác. Cô ấy là con một anh lính quèn, con một tay bụi đời, một kẻ cướp hay một đứa ăn xin cũng được! Cô ấy vẫn là Tử Vy những tác động bên ngoài đó chẳng là gì với con cả. Tình yêu bất diệt vì tình yêu không thay đổi, tình yêu cũng không thể cân đong đo đếm. Nếu đem chuyện phú quý vinh hoa ra mà đánh giá tình yêu của Nhĩ Khang này thì thật sự sai lầm, là quá xem thường Nhĩ Khang!
Lời của Nhĩ Khang làm mọi người bàng hoàng trong khi Tử Vy xúc động chảy nước mắt, còn Yến Tử thì vỗ tay.
- Hay, hay lắm! Anh Nhĩ Khang! Anh là anh hùng, là người vĩ đại nhất trên đời, tôi phải vỗ tay khen ngợi. Có được chết cùng anh, tôi rất vinh hạnh, tôi không thấy sự chết đáng sợ nữa!
Vua Càn Long ngồi yên, Tịnh Nhi, lệnh phi rơm rớm nước mắt, hoàng hậu và Dung ma ma bất ngờ, không biết bọn trẻ có điên không lại không sợ chết!
o0o
Lúc trở về ngục cũ.
Vừa vào đến phòng giam, Kim Tỏa đã ôm chầm lấy Tử Vy, vừa khóc vừa bất bình nói:
- Thật tôi không ngờ tiểu thơ ạ! Nhưng xin tiểu thơ cũng đừng có buồn, đừng tin lời của ông chú bà thím. Biết đâu họ đã được mua chuộc, con người quả vô tình vì đồng tiền họ dám nói bừa khi không nhớ gì cả. Ngày sinh thật của tiểu thơ thật ra chỉ có bà là biết rõ thôi, mà bà đã nói thì phải đúng, bọn họ làm sao biết được, nhớ được?
Tử Vy đã bình thản lại nói:
- Thôi Kim Tỏa! Ðừng bất bình giùm ta nữa, có bất bình thì chuyện cũng xảy ra rồi. Trong cái nỗi đau này ta lại tìm thấy hạnh phúc, và hạnh phúc đó khiến ta bất cần tất cả. Bây giờ ta chẳng quan tâm đến chuyện ta đã sinh ra ngày nào, con của ai. Hoàng a ma có nhận ta là con hay không cũng được, sự xuất hiện của ông chú bà thím kia là cái rủi nhưng là cái hay, nhờ đó mà ta mới đánh giá được tình yêu của Nhĩ Khang dành cho ta. Giờ ta rất hạnh phúc, đã có được một tri âm tri kỷ thì dù có chết cũng không tiếc nữa.
Yến Tử vẫn còn xúc động vì những lời của Nhĩ Khang, nên lắc lấy vai Tử Vy nói:
- Tử Vy này, phòng giam của Nhĩ Khang chắc không xa chúng ta bao nhiêu đâu.
- Ðúng, nhà lao nội cung này không lớn, có lẽ phòng giam nữ ở đầu này còn phòng giam nam ở đầu kia thôi!
Tử Vy nói, Kim Tỏa lại thắc mắc.
- Nhưng chị hỏi vậy để làm gì? Vẫn còn một khoảng cách lớn đâu nói chuyện với nhau được đâu?
Yến Tử không chịu ngồi yên nói:
- Hiện giờ bên phòng nam, anh Vĩnh Kỳ đã thoát ra ngoài chỉ còn lại một mình Nhĩ Khang, chắc là anh ấy buồn lắm. Ðể tôi nói thử xem anh ta nghe không?
Nói rồi Yến Tử đưa hai tay lên miệng làm loa hướng về phía phòng giam nam lên tiếng:
- Anh Nhĩ Khang! Anh Nhĩ Khang! Anh có nghe tôi gọi không? Nếu có hãy gõ tay vào cửa sắt cho biết!
Lập tức bên kia đầu dãy có tiếng gõ leng keng lên cửa, Yến Tử hứng khởi.
- Ðấy, đấy anh ấy đã nghe được rồi đó.
Thế là Yến Tử hét tiếp:
- Anh Nhĩ Khang! Anh là người bạn vĩnh viễn của bọn này, Tử Vy nói yêu anh mãi mãi. Chúng tôi đều hãnh diện vì anh! Anh là một anh hùng, một đại hiệp! Ðể tôi bảo Tử Vy nói nhỏ anh nghe, gắng mà lắng nghe nhé!
Tử Vy nghe vậy cười.
- Có chuyện gì đâu mà nói? Mà nói anh ấy cũng không nghe đâu, đâu có lớn tiếng bằng chị?
Yến Tử nói:
- Khi yêu người ta chỉ nói thầm, đối tượng ở xa vẫn nghe được mà, em làm thử xem
Tử Vy không tin, nhưng cũng cố làm thử, thế là tập trung tư tưởng lại, lẩm bẩm điều gì đó trong miệng không rõ.
Yến Tử lại làm loa nói lớn:
- Anh Nhĩ Khang! Tử Vy nó nói rồi đấy! Anh có nghe được không?
Có tiếng Nhĩ Khang từ xa vọng lại:
- Nghe được rồi, đấy là câu “sông có cạn, núi có mòn tình ta vẫn luôn bền vững”.
Tử Vy cảm động ôm chầm lấy Kim Tỏa.
- Vậy là anh ấy đã nghe được điều ta muốn nói.
o0o
Trong lúc đó vua Càn Long lòng lại rối như tơ, bao nhiêu ý tưởng xung đột giằng co lấy ông. Ông chưa biết phải quyết định thế nào thì bọn thị vệ mà ông bảo đi tìm Hương phi, bẩm báo là không tìm thấy.
- Cái gì? Tại sao không tìm thấy? Các người chia ra nhiều đạo quân như vậy mà vẫn không tìm được một manh mối gì ư?
Mấy vị đại thần được phái đi tìm nghe vua quát sợ, biện minh.
- Bẩm hoàng thượng vì cái chuyện đó... nó khó như là đi mò kim dưới đáy biển, nên chẳng thấy manh mối đâu.
- Vả lại hoàng thượng có lệnh là trong lúc đi tìm nương nương không được kinh động bá tánh, nên sự việc càng khó khăn. Muốn xét hỏi người đi đường lại chẳng dám nói nguyên nhân, nên chẳng giải thích được.
- Hay là thế này vậy, hoàng thượng hãy cho phép vẽ ảnh chân dung của nương nương ra, như vậy chuyện tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn.
Vua Càn Long trừng mắt vỗ bàn:
- Chuyện trong cung bị mất một nương nương, điều đó có tốt lành gì đâu mà phô diễn ra ngoài? Trẫm đã mấy lần dặn dò, bảo là chỉ được âm thầm điều tra không được làm rùm beng mà các ngươi nghe cũng không hiểu à? Thế mà còn bày chuyện vẽ chân dung ra treo bên ngoài. Ta nói cho các ngươi biết miệng ai chẳng giữ kín, tiết lộ chuyện cơ mật trong cung đình là sẽ bị trẫm nghiêm trị đấy.
Ðám quần thần nghe nói, tái mặt báo:
- Bọn thần chỉ đi dò là âm thầm thôi, chẳng hề xét hỏi rùm beng ạ.
Vua Càn Long nóng như lửa, suy nghĩ một chút nói:
- Bọn ngươi cứ nói thật đi, xác xuất thấy là bao nhiêu? Nhắm có thể tìm được không nào? Đừng có ấp úng gì cả.
Bác Hằng bước tới thưa:
- Khải bẩm hoàng thượng, chuyện này thật vô cùng khó khăn. Đất nước chúng ta rộng lớn thế này, núi rộng, sông dài, đường xá lại phức tạp, đường bộ, đường sông, đường núi chằng chịt, nếu rải hết người đi tìm chẳng biết bao nhiêu người mới đủ. Chỉ sợ bỏ công bỏ sức ra tìm rồi kết quả cũng chẳng đến đâu. Còn nếu sử dụng binh sĩ đi tìm thì e rằng sự xuất hiện rầm rộ của quan binh, bí mật sẽ không bảo tồn được, nhân tình lại phức tạp. Chỉ cần lộ một tí ra là họ sẽ truyền khẩu thêm thắc thêm rối, sự việc sẽ khó lường. Vì vậy xin hoàng thượng hãy minh thị quyết định xem phải làm thế nào đây?
Vua Càn Long suy nghĩ thấy đúng là có khó khăn nói:
- Thôi được rồi, Bác Hằng hãy hạ lệnh ngưng tìm đi!
- Vâng!
Sau đó vua Càn Long chính thức tuyên bố:
- “Hương phi nương nương chẳng may bệnh mất, truyền người đến báo tin cho A Lý Hòa Trác hay, sau đó sẽ xây một tòa mộ lớn cho Hương phi, hết. Các ngươi lui đi!
Tuy là đã tuyên bố như vậy, nhưng tình cảm của vua vẫn hụt hẫng. Nó như rơi tận đáy sâu nỗi buồn mênh mang, hết nghĩ này lại nghĩ đến việc khác. Vua càng nghĩ càng thấy thất vọng nhất là việc khi nghĩ đến Tử Vy và Yến Tử, những con người mà ông đã hết lòng yêu quý, che chở, tin yêu. Vậy mà... bỗng chốc lại biến thành kẻ đối lập, chuyện như thứ trò cười, tất cả những gì họ làm khiến ông dở khóc dở cười, không biết phải phản ứng ra sao nữa. Ông bước tới bên cửa sổ, đấm mạnh lên song cửa nói:
- Ta thật không ngờ, một người uy trấn bốn phương có thể hô phong hoán vũ, vậy mà lại chịu thất bại dưới tay bọn nhãi con. Những đứa mà ta đã từng tin tưởng tin yêu! Nó làm ta vô cùng thất vọng, vô cùng uất hận!
o0o
Sự việc rồi cũng kết thúc, hôm ấy Tử Vy, Yến Tử, Nhĩ Khang, Kim Tỏa. Bốn người được đưa vào điện phụ của Càn Long cung.
Trước mặt quần thần, thái hậu hoàng hậu và những người thân tính khác, bản án được tuyên đọc.
”Tử Vy, Yến Tử mạo nhận cát cát trà trộn vào cung làm nhiều điều dối trá, tội trạng không thể tha thứ được.”
”Nhĩ Khang, Kim Tỏa là tòng phạm, tội không kém quan trọng.”
Nên nay tuyên bố.
”Yến Tử, và Tử Vy tử hình giờ ngọ ngày mai sẽ lên đoạn đầu đài nơi công cộng, để răn đe.”
”Còn Kim Tỏa là a đầu, làm theo lệnh chủ nên không bị ghép tội chết, nhưng vẫn là đứa tòng phạm nên kết án lưu đày sang Mông Cổ làm việc khổ sai.”
”Nhĩ Khang nguyên là ngự tiền thị vệ, mà lại giúp kẻ xấu làm chuyện sai trái, nên nay tước bỏ hết chức vụ, nhốt vào đại lao, hình phạt là mười lăm năm tù.”
Bản án vừa tuyên bố xong, một không khí im lặng bao trùm, mọi người trừ thái hậu, hoàng hậu, Dung ma ma đều sững sờ.
Ông Phước Luân bước tới quỳ xuống tâu.
- Xin hoàng thượng khai ân, thần không dám xin xỏ gì cho Nhĩ Khang, nhưng còn hai cô cát cát. Sống trong cung đã hơn năm trời, đã mang đến cho hoàng thượng biết bao niềm vui, Tử Vy trong lần cải trang tuần du đã vì bệ hạ mà suýt chết, giờ dù có phạm lỗi tày trời, nhưng xin hãy xem xét mà miễn tội chết cho.
Các vị đại thần thấy vậy cũng quỳ xuống.
- Xin hoàng thượng khai ân, xin hoàng thượng khai ân!
Lệnh phi bước ra.
- Bẩm hoàng thượng, chuyện Tử Vy giả mạo cát cát còn phải xem xét lại, không thể chỉ vì những lời khai của ba lão bá tánh mà kết tội ngay được, biết đâu có uẩn khúc bên trong? Bây giờ hoàng thượng còn giận ra lệnh chém ngay, e là khi bình tâm trở lại, hối lại không kịp. Hoàng thượng, xin người hãy thu hồi hoặc bản lệnh, tốt nhất hãy chờ thêm vài hôm rồi hãy tuyên án cũng chưa muộn mà?
Nói xong lệnh phi quỳ xuống, các cung tần khác cũng quỳ theo.
- Chúng tôi xin tha mạng cho nhị vị cát cát, xin hoàng thượng khai ân.
Vua Càn Long thấy mọi người đồng tâm như một, lòng hơi xao xuyết, nhưng chưa kịp nói gì thì Yến Tử đã đứng dậy, nói lớn với vua, chẳng chút nể vì.
- Muốn cắt đầu thì cứ cắt, chẳng sợ đâu, ngu sao thèm mạo nhận cát cát, làm cát cát có sung sướng gì? Chỉ có ông mới thích làm cha tôi, bây giờ bọn tôi đã thức tỉnh rồi, không phải là vua đã nhìn lầm con cái mà phải nói là tôi và Tử Vy đã nhìn lầm cha thì có!
Lời của Yến Tử làm vua Càn Long giật mình, nhưng ông cố kềm xuống, quay qua Tử Vy hỏi:
- Những điều Yến Tử nói, ta đã nghe tấy thế còn ngươi, ngươi có điều gì cần nói không?
Tử Vy nhìn vua Càn Long thẳng thắn nói:
- Tôi chỉ lấy làm tiếc cho mẹ tôi đã nhìn lầm người khi ông đã phủ nhận nhân cách cao quý của mẹ tôi thì tôi đã xác định được là... ông chẳng xứng với mẹ tôi chút nào cả.
Vua Càn Long giận dữ vỗ bàn.
- Láo thật!
Rồi ông đứng dậy nói:
- Vậy là việc tuyên án đã xong, y đó mà thi hành, còn ai muốn xin tội cho bọn chúng thì cũng chém luôn thể!
Nhĩ Khang đứng lên nói:
- Bẩm hoàng thượng, xin hãy cho tôi cùng chết với Tử Vy ạ!
Kim Tỏa cũng nói:
- Cả tôi nữa, tôi không muốn bị đày đi Mông Cổ tôi cũng muốn được chặt đầu!
Vua Càn Long như không nghe thấy bỏ đi vào trong, thái hậu và hoàng hậu thì bình thản. Còn mọi người thì đều yên lặng tuy bất phục nhưng chẳng ai dám lên tiếng cả.
T ử Vy, Yến Tử, Kim Tỏa lại bị giải về ngục, Kim Tỏa nắm tay Tử Vy thắc mắc:
- Tại sao hoàng thượng lại định đày em đến Mông Cổ? Mà không để em cùng chết với tiểu thơ? Em không muốn đến Mông Cổ đâu, sống một mình em không thiết sống!
Tử Vy nắm tay Kim Tỏa an ủi.
- Sao lại nói vậy? Sống dù sao vẫn còn hơn chết chứ? Kim Tỏa, hãy quý trọng mạng sống của mình, đấy là mệnh lệnh, ta yêu cầu em đấy. Mấy năm qua ta quá hờ ơ, không sắp xếp được gì cho em, lại khiến em liên lụy, em đã khổ quá nhiều vì ta. Ta thật có lỗi với em.
- Tại sao cô lại nói thế? Em đã buồn quá mức rồi, nếu tiểu thơ mà nói thêm là em sẽ khóc ngay đây. Ngày mai này chị lên đoạn đầu đài, em phải làm sao đây? Tiểu thơ! Hãy cầu xin hoàng thượng hco em chết cùng tiểu thơ đi.
Yến Tử nghe vậy chen vào:
- Số ngươi cao, ngươi chưa chết được đâu, đừng có lộn xộn nữa, ta và Tử Vy có chết thì ngươi phải sống để nhìn đời chứ? Rồi đến lúc ngươi xuống sau thì phải thuật lại cho ta biết trong thời gian sống, ngươi đã làm được gì rạng danh không nhé?
Nói đến đó chợt nhiên Yến Tử như nhớ ra ngày mai mình sẽ bị chém, nên lấy tay sờ sờ cổ, lo lắng.
- Tử Vy này, ngày mai gặp tay đao phủ kia chẳng biết hắn có ngọt tay không? Ta chỉ sợ nếu cái cổ ta mà cứng quá, một đao chặt không đứt thì sao? Nếu mà hắn phải chặt đến hai ba đao, chắc cái cổ ta nát bét quá.
Tử Vy nói:
- Đừng sợ, nghe nói bọn đao phủ rất kinh nghiệm, chặt một đao là đầu lìa khỏi cổ ngay.
Yến Tử lại thắc mắc:
- Không biết đầu mà rớt xuống đất có còn đau không? Lúc đó hồn sẽ đi theo đầu hay theo mình vậy?
Kim Tỏa ngồi đó nghe hai người nói chuyện không cầm lòng được nữa, òa lên khóc lớn:
- Trời hỡi trời! Sao chúng tôi lại thẩm thế này? Kẻ bị chặt đầu người bị đày, người ngồi tù, chúng con đã tội tình gì chứ?
Tử Vy ghì lấy Kim Tỏa an ủi:
- Hãy can đảm lên nào? Em mà khóc thì chị cũng khó theo đấy, tình cảm chúng ta thảm quá phải không? Vì vậy trước khi chia tay, chị phải chuẩn bị một ít “hành lý” cho em mới được.
Nói rồi cởi sợi dây chuyền đang đeo trên cổ mình xuống đeo cho Kim Tỏa nói:
- Sợi dây chuyền này là di vật cuối cùng của mẹ chị cho chị, em hãy giữ lấy làm kỷ niệm, mai đây chị đâu cần đến nó nữa, bao giờ gặp khó khăn, có nó... em cũng đổi được một vài bữa cơm mà.
Rồi còn dặn dò:
- Cái xứ Mông Cổ đó, nghe nói đường xa vời vợi, thời tiết lại khô cằn đi, đi đường nhớ mà bảo trọng đấy.
Kim Tỏa đưa tay lên sờ sợi dây chuyền, khóc không thành tiếng, lắc đầu nói:
- Không được... em không muốn chia tay với tiểu thơ... tôi biết ông trời không nỡ đâu... chắc chắn sẽ có sự thay đổi... em tin như vậy.
Vừa nói đến đây thì đã thấy nguyên một đội lính kéo đến, Kim Tỏa hy vọng.
- Chắc có gì thay đổi đây.
Không ngờ bọn lính nó với cai ngục.
- Bọn tôi tuân chỉ đến mang Kim Tỏa đi.
Bọn cai ngục nghe vậy, mở cửa phòng giam, rồi lấy một chiếc gông to, chẳng nói chẳng rằng tròng lên người của Kim Tỏa.
Kim Tỏa vừa sợ vừa vùng vẫy.
- Đừng, đừng, các ông làm gì vậy?
Bọn cai ngục lúc này chẳng còn nể nang gì nữa “bốp!” tát cho Kim Tỏa một tát tai, nói:
- Ngồi yên, giờ này đâu phải là lúc ngươi muốn hay không muốn nữa.
Yến Tử thấy vậy tức khí, đánh trả tay cai ngục một bạt tai.
- Ngươi dám đánh Kim Tỏa hử? Ta sẽ cho ngươi biết tay, ta chẳng sợ đau! Dù gì mai này ta cũng lên đoạn đầu đài rồi, ngươi cứ mét lại hoàng thượng của ngươi đi, chết chỉ một lần có gì đáng sợ.
Tên cai ngục bị đánh, hét:
- Người đâu!
Bọn thị vệ chạy nhanh vào, tuốt kiếm ra, Tử Vy thấy vậy ngăn Yến Tử lại.
- Thôi đừng có đánh nhau với bọn họ nữa, chúng ta như cọp ra khỏi rừng rồi, chịu thua hay hơn.
Yến Tử không chịu, vừa giữ Kim Tỏa lại, vừa nói:
- Tại sao phải nhịn họ? Tôi còn sống một ngày là chiến đấu đến cùng.
Rồi quay qua bọn cai ngục, Yến Tử nói:
- Tại sao bọn ngươi bắt Kim Tỏa mang cái này, mở ra không?
Tên cai ngục đâu còn coi Yến Tử là cát cát nữa, quát lại:
- Tháo ra ư? Buồn cười không? Suốt đường mấy tháng trời vẫn không mở ra được đấy cô nương.
Rồi hắn đẩy Kim Tỏa ra cửa, lệnh:
- Nào xong chưa, đưa phạm nhân đi Mông Cổ ngay!
Tử Vy cũng không ngờ cuộc chia tay lại xảy ra chóng vánh như vậy, kêu lên:
- Kim Tỏa!
Kim Tỏa ở ngoài song sắt, lạc giọng:
- Đừng, đừng... tiểu thơ ơi! Yến Tử ơi cứu tôi... Tôi muốn ở lại với mấy người đó mà, tôi không đi đâu cả... cứu tôi với.
Nhưng khung cửa sắt đã khép lại chia cách hai người hai nơi, Tử Vy biết là không thể làm gì khác đành nghẹn lời nói:
- Kim Tỏa! Hãy giữ gìn sức khỏe, đừng có buồn khổ e là chỉ thiệt thân. Ta chết xuống suối vàng sẽ mãi mãi theo phò hộ người, đừng sợ...
Yến Tử thì đứng trong song sắt gào ra, chửi bọn cai ngục:
- Các ngươi lá chó, là thú vật, nếu trên đường giải Kim Tỏa đi mà ức hiếp nó, thì ta có chết xuống âm phủ sẽ biến thành quỷ, lột da các ngươi, ăn thịt các ngươi đấy.
Trong khi Kim Tỏa bị kéo đi vẫn khóc:
- Tiểu thơ ơi... tiểu thơ... Yến Tử ơi... Yến Tử, ta đi thế này làm sao đưa ma các chị được chứ?
o0o
Trong lúc đó Nhĩ Khang bên phòng giam nam cũng nghe tiếng khóc la văng vẳng. Biết là Kim Tỏa đã bị giải đi đày, chàng ngồi đó, hai tay ôm lấy đầu, nghe tiếng la khóc của Tử Vy, Kim Tỏa mà lòng tan nát. Chung quanh bóng tối âm u, chỉ có vách và song sắt. Nhĩ Khang bất lực không biết phải làm gì cứu bạn, lại nghĩ, ngày mai này Tử Vy và Yến Tử sẽ lên đoạn đầu đài, ta thì không biết bao giờ Bộ Hình gọi lên, còn Liễu Thanh, Liễu Hồng có thoát được không, nếu thoát liệu đủ thực lực để giúp đỡ giải cứu cho Tử Vy và Yến Tử không? Còn cả Vĩnh Kỳ nữa, hiện đang ở nơi nào? Có đi khỏi hoàng cung được chưa? Nghĩ tới nghĩ lui, biết nghĩ cũng chẳng được gì mà cứ nghĩ.
o0o
Trời tối dần.
Nhĩ Khang vừa muốn chợp mắt đã nghe có tiếng chân bước bên ngoài, rồi ánh đuốc, bấy giờ Nhĩ Khang đâu biết lệnh phi, Tịnh Nhi và đám Tiểu Đặng, Tiểu Trác đang tiến về phía phòng giam.
Cai ngục thấy lệnh phi đến, vội sụp xuống lạy, lệnh phi nói:
- Hoàng thượng có lệnh, những phạm nhân ở đây tuy phạm trọng tội nhưng có gì thì họ cũng là hoàng thân quốc tích, các ngươi không được bạc đãi.
Cai ngục gật đầu:
- Vâng, bọn nô tài biết!
- Vậy đưa ta đến gặp họ đi!
- Vâng.
Cai ngục dẫn đường đi trước, Nhĩ Khang đã nhìn thấy gọi:
- Lệnh phi nương nương, Tịnh Nhi!
Lệnh phi tiến gần nhìn vào, cố tình lớn tiếng nói:
- Hoàng thượng có lệnh ta đến xem ngươi thế nào, có mang cả áo ấm cho ngươi đây. Ngươi thấy đó hoàng thượng vẫn rất tốt với ngươi, bao giờ được đưa sang Bộ Hình, nhớ đái công mà chuộc tội đấy.
Nhĩ Khang lanh trí đáp:
- Thần Phước Nhĩ Khang tạ ân hoàng thượng, cảm tạ ân điển của lệnh phi nương nương!
Lúc đó cai ngục đã mở khóa cửa, lệnh phi nói với cai ngục:
- Các ngươi tránh ra xa, để ta và Phước đại gia nói chuyện riêng!
- Dạ!
Cai ngục vội cắm đuốc ở góc phòng giam rồi rút lui ra ngoài.
Lệnh phi thấy cai ngục đã đi xa vội ra hiệu cho Tiểu Đặng, Tiểu Trác.
Tiểu Đặng, Tiểu Trác, mang ngay túi quần áo thái giám đã chuẩn bị sẵn chạy vào, cấp tốc thay cho Nhĩ Khang.
Tịnh Nhi nói:
- Ðừng thắc mắc gì cả, anh mặc áo thái giám xong sẽ giả làm Tiểu Đặng rồi cùng Tiểu Trác trà trộn ra khỏi ngục. Tiểu Đặng tạm thời ở tù thay anh, hai tên cai ngục ở đây đã được chúng tôi mua rồi. Ðừng lo, sau đó anh đi thẳng về phía Tây Học môn, Tiểu Quế Tử nó chờ sẵn ngoài đấy với xe ngựa, anh trèo ngay lên xe ngựa và ở đấy chờ thêm khoảng nửa canh giờ, xem thử có cứu được Yến Tử và Tử Vy không. Nếu quá thời hạn trên, mà chẳng thấy họ ra thì xem như đã thất bại, đừng chần chờ, cho xe ngựa chạy thẳng đến hẻm Mạo Nhi, Lão Kha ở đó đã chờ anh, ở đó anh cũng sẽ gặp cả Liễu Thanh, Liễu Hồng và Vĩnh Kỳ.
Nhĩ Khang biết thời gian rất cấp bách, nên làm theo ngay, vừa thay áo vừa hỏi:
- Nhưng các người chắc có cứu được Tử Vy và Yến Tử không?
Lệnh phi nói:
- Ai cũng sẽ cố hết sức mình, chỉ mong là mọi chuyện suông sẻ thì tốt, bằng ngược lại thì đành thuận ý trời vậy.
Nhĩ Khang thấy mọi người lo cho mình chu đáo như vậy, nên vô cùng cảm động nói:
- Nhưng mà... nếu chúng tôi trốn hết rồi... ngày mai khi sự việc bị phát hiện... quý vị sẽ thế nào đây?
Lệnh phi gạt ngang:
- Chuyện đó không cần ngươi bận tâm, đến lúc mà sự việc bị phát hiện thì ta sẽ đứng ra tuyên bố, chính ta thả hết mọi người... Lúc đó hoàng thượng hẳn không khó dễ gì ta lắm đâu, bởi vì người vừa bị mất một Hương phi, mất thêm đám tụi con rồi, bây giờ để mất ta nữa sao?
Tịnh Nhi cũng nói thêm:
- Lão phật gia cũng thế... người chắc cũng không muốn bị mất thêm ta nữa đâu.
Nhĩ Khang vẫn không yên tâm nói:
- Thế nếu họ sẵn sàng để mất luôn thì sao?
Tịnh Nhi vẫn cười, bình thản:
- Thì giống như điều Yến Tử nói “chỉ mất một cái đầu, mất một mạng thôi.”
Nhĩ Khang thì không cười được nói:
- Còn Tiểu Đặng Tử nữa, hắn đóng vai thế cho tôi... như vậy cũng bị liên lụy rồi.
Lệnh phi nói:
- Không có gì đâu, ta đã nói rồi, bọn cai ngục ở đây đã được mua chuộc. Bao giờ các ngươi đã cao bay xa chạy rồi, bọn họ sẽ lén đến thả cả Tiểu Đặng Tử ra, vả lại người phạm tội là ngươi, đâu phải Tiểu Đặng Tử? Nên Tiểu Đặng Tử mặc lại áo thái giám là chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Tiểu Đặng Tử cũng nói:
- Phước đại gia, làm ơn đưa hai cô cát cát đó chạy trốn đi mặc nô tài mà... nô tài làm điều thiện thì trời biết và Bồ tát phò hộ mà, nô tài sẽ không sao đâu.
Tịnh Nhi thấy Nhĩ Khang vẫn chần chờ, hối thúc:
- Ði nhanh lên, thời gian quá khẩn cấp, bọn này còn phải đi cứu Tử Vy với Yến Tử, nếu anh chần chờ thế này sẽ nguy hiểm không những cho anh, mà cho cả Yến Tử và Tử Vy, thôi đi đi! Nhớ bảo trọng... rồi có ngày chúng ta sẽ gặp nhau!
Nhĩ Khang vẫn có ý muốn tạm biệt Tử Vy nên giả bộ dẫn đường.
- Họ ở đằng kia kìa!
Lệnh phi bực dọc:
- Ta đã biết rồi! Ngươi cứ đi ngay đi, cứu được đứa nào hay đứa nấy, ra trước cửa cung chờ, nếu hôm nay mà không cứu được Tử Vy và Yến Tử thì còn ngươi. Lúc đó ngươi và Vĩnh Kỳ ngày mai đến ngay pháp trường cứu họ, như vậy phải hay hơn là ở đây để bị tóm gọn?
Nhĩ Khang hiểu ngay điều lệnh phi nói, nên vòng tay lại xá lệnh phi và Tịnh Nhi nói:
- Tôi hiểu rồi, thôi tôi đi ngay, cảm ơn! Mong ngày tái ngộ!
Ngay lúc đó lệnh phi nói thật to, cố tình cho bọn cai ngục còn lại nghe:
- Tiểu Đặng, Tiểu Trác, mau đến Diên Hỷ cung lấy chiếc chăn cho ta, ở đây không khí rét căm căm thế này, lạnh quá!
- Dạ!
Tiểu Trác và Tiểu Đặng giả ứng rồi nhanh nhẹn đi ra cửa nhà lao, mọi thứ diễn ra một cách suông sẻ.
Tịnh Nhi và lệnh phi thấy Nhĩ Khang ra ngục không trục trặc, mới kéo Minh Nguyệt, Thể Hà đi nhanh về phía phòng giam nữ, sự xuất hiện của Tịnh Nhi và lệnh phi khiến Yến Tử bất ngờ, họ không dám tin là sự thật.
- Lệnh phi nương nương, Tịnh Nhi, hai người sao lại có mặt ở đây? Có cả Minh Nguyệt và thái há nữa!
Yến Tử nhào tới tận song sắt gào lên, Minh Nguyệt và Thể Hà rưng rưng nước mắt:
- Hai vị cát cát! Minh Nguyệt và Thể Hà này đến đây giúp hai vị thay áo, chải tóc cho gọn, để mai bình thản lên đường!
Lệnh phi ra lệnh cho cai ngục:
- Hãy mở cửa ngục cho ta! Còn chần chờ gì nữa?
Bọn cai ngục vội vàng chạy tới mở, lệnh phi nhét một nén bạc vào tay chúng nói:
- Các người đứng xa xa! Để ta nói mấy lời giã biệt với các cát cát rồi đi ngay!
- Dạ!
Ðám cai ngục có bạc mừng rỡ, rút ra xa. Tịnh Nhi đợi thêm một chút, giục:
- Tử Vy, Yến Tử, hãy mau đổi áo với Minh Nguyệt và Thể Hà đi, bọn chúng sẽ đóng vai các ngươi và ngược lại. Tôi và nương nương sẽ giúp đưa hai người trốn ra khỏi cung. Nhĩ Khang đang chờ các người ngoài cung đấy!
Minh Nguyệt và Thể Hà cũng giục:
- Nhanh lên hai cát cát ơi, sắp hết giờ rồi!
Tử Vy biết lệnh phi và Tịnh Nhi đến là để cứu mình, vừa mừng, vừa lo nói:
- Như vậy đâu được, rồi những người còn ở lại sẽ ra sao? Minh Nguyệt và Thể Hà đóng vai bọn tôi thì được, nhưng sau đó chúng làm sao thoát? Thôi! Tôi thì chịu chết! Tôi không muốn lấy đầu của chúng mà thay cho cái đầu mình! Tội lắm, thà chết chứ tôi không thể làm như vậy được!
Yến Tử cũng phản kháng:
- Không được, tôi cũng không làm thế được!
Lệnh phi thấy vậy bực mình:
- Các ngươi đừng nghĩ xấu cho ta, không bao giờ ta làm chuyện đem hai cái đầu của hai đứa này ra đổi mạng sống cho các ngươi đâu. Ðã có sự tính toán đâu vào đó, các ngươi cứ tin ra thay áo ra ngoài. Khi bọn ngươi đi rồi, chúng cũng được an toàn. Vì người bị kết án là hai ngươi, chứ đâu phải Minh Nguyệt, và Thể Hà? Cuối cùng hai đứa nó cũng được thả, mai hoàng thượng có hỏi, ta cứ nói là các ngươi biết ma thuật nên biến đi thì cũng xong.
Tử Vy vẫn không an tâm.
- Con thấy chuyện nguy hiểm lắm chứ không đơn giản như vậy đâu.
Tịnh Nhi giậm chân:
- Trời ơi, làm lẹ lên, chậm một chút trời sáng là trễ nải hết, cứ tin tưởng điều lệnh phi nương nương nói mà!
Minh Nguyệt và Thể Hà không chần chờ xông tới, thay quần áo cho Tử Vy và Yến Tử Tử Vy vẫn thắc mắc:
- Nương nương hãy cho biết toàn bộ kế hoạch để chúng con yên tâm, mới dễ ứng phó.
Nhưng Tử Vy vừa dứt lời thì chợt nhiên từ đầu hành lang nhà tù, đèn đuốc rực sáng, cai ngục cố tình hét thật to để lệnh phi và Tịnh Nhi nghe thấy.
- Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế! Nô tài xin thỉnh an hoàng hậu! Khuya khoắc thế này có điều chi hoàng hậu lại gấp gáp đến thế đây thế này? Xin hoàng hậu đợi một chút, nô tài đốt thêm đèn rồi đưa hoàng hậu đi!
Tiếng hoàng hậu trách:
- Tại sao tất cả các ngươi không chia nhau ra coi từng cửa ngục, lại tập trung hết ở đây làm gì?
Lệnh phi, Tịnh Nhi và tất cả nghe thấy đều tái mặt, lệnh phi tuyệt vọng nói:
- Thế này là hỏng bét, không đi được nữa rồi!
Và quay qua Minh Nguyệt và Thể Hà.
- Các người hãy mặc lại áo cát cát cho cát cát, cả mũ mão nữa nghe, xem như chưa có chuyện gì xảy ra!
Minh Nguyệt, và Thể Hà mặc lại đồ tì nữ cho mình rồi quỳ xuống trước mặt Tử Vy và Yến Tử giả vờ như đang làm vệ sinh cho cát cát.
Tiếng chân hoàng hậu tới gần, Tịnh Nhi cố tình nói to:
- Tử Vy, Yến Tử, lão phật gia đặc cách cho Minh Nguyệt và Thể Hà đến để chải chuốt sửa sang lại dung nhan cho hai người, bởi dù gì các ngươi đã từng một năm làm cát cát, coi như đó là ân huệ cuối cùng!
Rồi quay qua Minh Nguyệt, Thể Hà Tịnh Nhi nói:
- Các ngươi cần phải làm việc ân cần, một lần cuối với cát cát các người.
- Dạ!
Minh Nguyệt, Thể Hà vừa ứng, thì hoàng hậu và Dung ma ma bước vào, hoàng hậu nhìn thấy đông đủ người như vậy ngạc nhiên.
- Ồ, nửa đêm nửa hôm sao ở đây vẫn nhiều người thế? Giống như là còn ở Thấu Phương Trai vậy sao?
Lệnh phi thỉnh an hoàng hậu rồi nói:
- Hoàng hậu nương nương kiết tường, thần thiếp và Tịnh Nhi phụng mệnh hoàng thượng và lão phật gia đến đây để đưa tiễn hai vị cát cát thế còn hoàng hậu? Chẳng biết đêm khuya đến đây có chuyện gì không?
Dung ma ma thì thấy Tử Vy và Yến Tử thất thế như vậy có vẻ đắc ý nói:
- Hoàng thượng quả là nhân từ, trước khi hai cát cát chết còn cho trang điểm đẹp đẽ thế này, e rằng khi đầu rụng xuống mặt vẫn xinh đẹp như hoa!
Yến Tử và Tử Vy hiểu ra cơ hội trả thù đã không còn, vì vậy chẳng nể sợ gì cả, Yến Tử nói với Tử Vy.
- Tử Vy này, ngày mai mình đã lên đoạn đầu đài, không có gì tiếc rẻ, vậy hôm nay có thù báo thù, có oán báo oán luôn đi.
Nói xong là phóng tới cho Dung ma ma một cái tát như trời giáng.
Hoàng hậu thấy vậy sợ hãi thụt lùi.
- Người đâu, người đâu!
Hoàng hậu chưa dứt lời thì Yến Tử đã xông tới xô một cái thật mạnh khiến mụ ta té ngã xuống. Yến Tử thừa cơ nhảy lên người, đánh loạn đả vào người bà ta.
Dung ma ma thấy vậy phóng tới định tiếp cứu cho hoàng hậu.
- Phản rồi, phản rồi, cả hoàng hậu nương nương cũng bị nó đánh!
Yến Tử bình thản tay đấm, chân đá, miệng nói:
- Ta phản từ lâu rồi, dù gì ta cũng chỉ có một cái đầu! Các ngươi cao lắm cũng chỉ chém được có một lần thôi, ngươi định kêu người tới ư? Cứ kêu!
Yến Tử cho một thoi vào mặt Dung ma ma, khiến mụ ta cũng lăn quay.
Bọn thị vệ và cai ngục chạy vào:
- Cái gì, cái gì?
Vừa thấy Yến Tử ngồi trên bụng hoàng hậu vội kéo Yến Tử ra, Yến Tử thấy Dung ma ma lo đỡ hoàng hậu dậy không để ý, lại thọt chân tới đánh bồi vào đít mụ ta một cái khiến mụ đẩy cả hoàng hậu té nhào lần nữa.
Yến Tử thấy vậy khoái chí nói:
- Tử Vy, bọn mình đâu phải bở phải không? Mai đã lên đường mà hôm nay còn được hoàng hậu và Dung ma ma đến đây bái tiễn nữa kìa.
Hoàng hậu lồm cồm ngồi dậy, cả người ê ẩm giận dữ:
- Chết đã tới nơi rồi còn lắm mồm, có ngon thì chỉ ngon được hôm nay thôi, qua ngày mai đầu lìa khỏi cổ rồi xem ngươi có còn lớn lối nữa không?
Tịnh Nhi thì không biết hoàng hậu có còn qua trại giam Nhĩ Khang không, e là sự việc sẽ bại lộ nên nháy mắt với Tử Vy rồi nói:
- Tử Vy, Yến Tử, chúng tôi đã đại diện cho hoàng thượng và lão phật gia đến tống tiễn các ngươi, bây giờ mong là các ngươi có ra đi cũng đừng oán hận ai, ngày mai thượng lộ bình an, có đi đừng quyến luyến tôi biết điều đó đối với các người rất khó khăn. Từ đây đến mai có lẽ ta khó mà còn gặp nhau, thôi hẹn kiếp sau vậy!
Lệnh phi thấy kế hoạch thất bại rất buồn, lại tức nhưng cũng nói:
- Có phải là hoàng hậu đến đây là cũng để nói lời từ biệt với Tử Vy ư?
Hoàng hậu nghe vậy khoác tay với mấy tên cai ngục.
- Thôi thôi, các ngươi hãy mau mau khóa chốt cửa nẻo phòng giam, đứng bên ngoài canh phòng cẩn mật, hai con yêu quái này nó dữ lắm, nó biết yêu thuật đấy, để nó cũng hóa bướm mà bay mất là các ngươi sẽ bị mất đầu ngay!
- Dạ!
Ðám cai ngục ứng ngay, Dung ma ma thấy lệnh phi đâm nghi ngờ, nên hỏi:
- Lệnh phi nương nương tống tiễn xong chưa, có cần nô tài đưa nương nương về cung không?
Lệnh phi nương nương cười nhẹ:
- Làm sao tôi dám nhọc công Dung ma ma?
Rồi quay sang Tịnh Nhi nói:
- Tịnh Nhi, chúng ta cùng đưa hoàng hậu về Khôn Ninh cung đi? Minh Nguyệt, Thể Hà, các ngươi cũng trở về Thấu Phương Trai đi.
Minh Nguyệt, Thể Hà chẳng cứu được Yến Tử và Tử Vy lòng buồn vô hạn hai người quỳ xuống vừa lạy Tử Vy và Yến Tử vừa khóc:
- Nô tài xin dập đầu chào hai vị cát cát, xin hai vị hãy bảo trong.
Thể Hà nuôi hy vọng:
- Biết đâu đến giờ phút chót, hoàng thượng nghĩ lại rồi tha tội chết cho cát cát, lúc đó dữ sẽ biến thành lành.
Tử Vy cúi xuống đỡ hai người dậy.
- Vâng, mong là hy vọng tồn tại mãi trong nhân gian, còn bây giờ ta xin chào tạm biệt các ngươi, hãy gắng mà tự bảo trọng nhé.
Yến Tử trước lúc chết vẫn không quên con két nói:
- Các ngươi nhớ là chăm sóc “tên khoác lác” đừng quên cho nó ăn, cho nó uống, nếu nhắm thấy không nuôi nổi nữa thì đưa trả nó lại cho Tiểu Kỷ Tử ở phòng Kính Sự.
- Vâng, nô tài xin tuân lệnh!
Tịnh Nhi cũng xiết tay Tử Vy và Yến Tử, sau đó, Yến Tử và Tử Vy quỳ mọp trước mặt lệnh phi, vừa dập đầu vừa nói:
- Lệnh phi nương nương tất cả những ân điển mà nương nương đã ban cho, Tử Vy này xin ghi lòng tạc dạ, dù sống hay chết vẫn không quên, vẫn luôn cầu nguyện cho nương nương.
Lệnh phi chỉ khóc, nói:
- Vĩnh biệt, chúng tôi đi vậy.
Thế là hoàng hậu, Dung ma ma, lệnh phi, Tịnh Nhi, Minh Nguyệt, Thể Hà đều đi hết. Cửa ngục lại khóa kín để lại nỗi buồn vời vợi cho hai người.
o0o
Nhĩ Khang ở ngoài cửa cung chờ đã lâu, sốt cả ruột. Chiếc xe ngựa núp dưới bóng cây, Tiểu Quế Tử ngồi ngoài, Nhĩ Khang ngồi trong, chờ đã nửa canh giờ, Nhĩ Khang không ngừng hỏi:
- Thế nào, thấy bọn họ ra chưa?
- Chẳng thấy gì cả, Phước đại gia, hay là ta đi đi, không thể ngồi đây chờ mãi được. Lệnh phi nương nương nói là trong vòng nửa canh giờ, mà bây giờ đã hơn lâu rồi, ở lại nguy hiểm lắm!
Tiểu Quế Tử nóng ruột nói, nhưng Nhĩ Khang lại bảo:
- Không được, chờ thêm một chút nữa xem!
Ðứng xa xa dõi mắt về phía cửa cung, chỉ thấy bọn thái giám ra vào không ngớt, còn bóng Tử Vy và Yến Tử thì bặt tăm. Trong lúc mọi người căng thẳng, thì thấy Tiểu Trác Tử đi ra, Nhĩ Khang mừng rỡ.
- Sao, Tiểu Trác Tử, thế nào?
Tiểu Trác Tử nhìn thấy chẳng ai để ý, tiến sát đến bên xe ngựa, nói nhanh:
- Phước đại gia! Đi nhanh lên! Hai vị cát cát không thoát được rồi, hoàng hậu biết được nên đến tận ngục ngăn chặn, kế hoạch coi như đã thất bại. Lệnh phi nương nương nói để sáng mai xin hoàng thượng tha cho! Còn bây giờ Phước đại nhân phải đi nhanh, không thể chần chờ được nữa.
Tiểu Trác Tử nói xong vội vã quay vào cung. Nhĩ Khang thất vọng vô cùng mắt đăm đăm nhìn về phía cửa hoàng cung. Tử Vy và Yến Tử không thoát ra được, làm sao đây? Khang có cảm giác một hòn đá to đang đè trên ngực. Trong khi Tiểu Quế Tử đã kéo dây cương con ngựa chồm lên rồi chạy thẳng về phía trước.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Liễu Thanh, Liễu Hồng đã gặp nhau ở hẻm Mạo Nhi. Bốn người nhìn nhau xúc động, Vĩnh Kỳ hỏi:
- Còn đám Yến Tử đâu?
Nhĩ Khang lắc đầu:
- Cuộc giải cứu đã thất bại, chúng ta chỉ còn đợi đến sáng mai canh bạc cuối cùng đấy, Kim Tỏa thì đã bị đày đi Mông Cổ rồi, nghe nói đi theo hướng An Định môn, phía tây bắc.
o0o
Rồi một ngày trôi qua, trời vừa tờ mờ sáng, thành phố Bắc Kinh trước tin thờ sự nóng bỏng sôi động hẳn lên, ai ai cũng đổ xô đến pháp trường để xem cuộc hành hình hai cô cát cát.
Họ đứng dọc hai bên đường, từ cửa cung đến nơi xử. Tiếng phèn la mở đầu, đoàn quân với vũ khí sáng loáng đi trước, cờ xí phất phơ. Quan giám sát mặt nghiêm như tượng dẫn đầu, rồi hai hàng ngự lâm quân với những cây gậy dài trên tay, có bổn phận ngăn không cho dân chúng tràn qua làm tắt đường.
Xe tù đi sau, trên xe có hai cô cát cát Hoàn Châu và Minh Châu. Ðám đông vừa thấy xe tù là ùa ra, có lẽ họ tò mò muốn xem mặt.
Tử Vy vẫn trang trọng trong chiếc áo cát cát màu đỏ, ngoài có thêm chiếc áo trắng. Tiểu Yến Tử thì trong chiếc áo sậm màu hơn, vẫn mũ mão xênh xanh, vẫn trâm cài lượt giắt. Họ bình thản không có vẻ gì là khiếp sợ, bình thản không buồn, đúng là “xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.”
Ðám đông nhìn thấy Tử Vy và Yến Tử là ồn ào lên.
- Xem kìa, xem kìa, đúng là hai cô Hoàn Châu và Minh Châu cát cát rồi!
- Đúng đấy “hai cô cát cát dân dã” như chúng ta, họ đẹp thật, sao nhà vua lại định chém họ chứ?
- Ồ, vua chúa mà, cát cát dân gian thì có nghĩ lý gì? Vua mà giận một cái, là đứt đầu!
- Nhưng mà nghe nói, nhà vua rất quý mấy cô cát cát dân gian này, năm ngoái đi tuần du có dẫn đi theo, có đưa đến cả Thiên Ðàn tế trời đất, vậy mà mới có một năm đã mang ra chém đầu.
- Vì vậy mới nói “cát cát dân gian” chỉ làm đẹp vua thôi, làm sai một cái là đem ra chém. Chứ đâu giống như mấy cô cát cát chính hiệu, được vua quý như vàng. Người ta nói rồi mà “sống cạnh vua như sống cạnh cọp” mà.
Ðám đông bình phẩm, càng nói càng bất bình, Yến Tử và Tử Vy ngước mặt nhìn trời, Yến Tử chẳng có vẻ gì khiếp sợ, còn nói với Tử Vy.
- Chẳng ngờ lại có quá nhiều người đến xem bọn ta chết, chết thế này cũng vui đấy chứ? Có lẽ oanh liệt là khác, “bụp” một cái đầu lìa khỏi cổ, không đau đâu ta chẳng sợ!
Tử Vy nói:
- Ðúng, dù gì cũng sắp chết rồi! Can đảm lên! Đừng có khóc nghe chưa? Để người ta thấy mình nào sợ chết! Để họ thán phục hơn là thương hại bọn mình.
Yến Tử nghe vậy nói:
- Vậy sao bọn mình không hát một bản nhạc đi?
- Vâng, vậy thì hai đứa mình hát bài “hôm nay trời nắng đẹp” đi?
Thế là Tử Vy và Yến Tử cùng hát:
”Hôm nay trời nắng đẹp, phong cảnh thật xinh tươi, ong bay bướm lượn chim vút hót, vó ngựa xa gần hương hoa thơm. Trước mắt lạc đà thành đàn dọc, nhạc ngựa reo vang khắp mọi nơi...
Hai người càng hát càng hăng, quần chúng thấy vậy bàn tán xôn xao.
- Xem kìa, xem kìa, họ đâu có sợ, còn lớn tiếng hát, quả là dũng cảm, quả là vĩ đại, hơn cả những bậc nam nhi!
- Nghe nói hai cô cát cát này thuộc loại nữ trung hào kiệt, thích can thiệp khi thấy chuyện bất bình. Vì vậy đã làm nhiều điều khiến bọn gian tà trong cung phẫn nộ. Cát cát như vậy mà đem đi chém thì rất uổng chẳng còn công lý gì cả.
Càng nói quần thần càng bất bình. Trà trộn trong đám quần chúng kia có cả Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Liễu Thanh, Liễu Hồng, mỗi người đều có một chiếc khăn đen trên cổ, họ đang chờ thời cơ đến là ra tay hành động.
Chợt nhiên có một người đàn bà rẽ đám đông chạy đến gần xe tù, nói:
- Hoàn Châu cát cát ơi! Chúng tôi là những người dân lương thiện bị “Du Hiên Kỳ xã” hại đây! Ðến để cảm ơn cô đã vì chúng tôi mà trừ hại!
Sau lưng người đàn bà kia là một đám đông quần chúng khác, họ tràn tới hét:
- Hoàn Châu cát cát thiên tuế, thiên thiên tuế, Minh Châu cát cát thiên tuế, thiên thiên tuế!
Rồi họ cũng quỳ xuống dập đầu ngay giữa đường, sự kích động như chứng bệnh hay lây, đám đông khác lại hô to:
- Hoàn Châu cát cát không thể chết, không thể chết, phải thả những cát cát tốt bụng này ra.
Yến Tử, và Tử Vy bất ngờ, Yến Tử nói:
- Tử Vy, ngươi có nghe không? Bá tánh họ cũng đã biết đến mình!
Tử Vy nói:
- Vâng, nghe chứ, họ làm em cảm động quá, có lẽ chuyện của bọn mình, mọi người đều đã biết.
Ðột nhiên có một bà lão hớt hải chạy đến nói to:
- Cát cát dân dã là cát cát của dân gian, chẳng ai có quyền chém hết!
Yến Tử và Tử Vy nhìn kỹ thì ra đó là bà Tôn ở Viện Tế bần, theo sau bà ta là một đám dân làng cũng ở trại tế bần, gần như họ đều có mặt ở đây!
Có một ông lão đến thẳng Quan giám sát việc hành hình nói:
- Chúng tôi xin các người hãy tha cho “cát cát dân dã” vì họ là đại diện của dân đen, hãy nói với hoàng thượng nên thuận theo ý dân mà tha cho cát cát.
Thế là cả đám đông bị kích động vây chặt đám ngự lâm quân, họ chẳng bạo động mà chỉ quỳ trước xe tù, cản đường không cho xe tiến tới, họ đồng loạt nói:
- Không được giết cát cát dân gian, hãy tha mạng cát cát dân dã.
Quan giám sát thấy tình hình quá khẩn trương rồi quay qua nhìn Tử Vy và Yến Tử, hai cô cát cát được dân yêu quý như vầy, chẳng lẽ vua lại giết? ông cảm thấy phân vân, nên quay qua bảo một thị vệ.
- Hãy chạy về bẩm báo hoàng thượng ngay, xem có thể nới tay tha cho họ được không?
- Vâng!
Tên thị vệ đáp, rồi thúc ngựa chạy nhanh trở lại cung, trong khi đám đông vẫn ngồi đấy nói to:
- Hãy tha chết cho cát cát, hãy tha chết cho cát cát.
Tử Vy và Yến Tử ngồi trong xe tù khoái chí, khoát tay với đám đông:
- Xin cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người!
Ðám đông vẫy tay lại.
- Cát cát kiết tường, cát cát bình an!
Yến Tử và Tử Vy cảm động đến chảy cả nước mắt, trong khi Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, và anh em Liễu Thanh thì mừng vô cùng, họ hy vọng sự đột biến này có thể thay đổi được tình thế, Nhĩ Khang nói nhỏ
- Chúng ta khoan hành động, đợi một chút xem sao?
Vĩnh Kỳ gật đầu, Liễu Thanh, Liễu Hồng cũng tràn trề hy vọng. Họ nhìn về phía Tử Vy và Yến Tử chỉ thấy hai cô gái này đang nhiệt tình vẫy tay với mọi người.
- Cảm ơn các vị, cảm ơn mọi người!
Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang cũng thấy được điều đó, họ thấy kiêu hãnh vô động, Tử Vy và Yến Tử được mọi người tin yêu thế này, nếu phải cùng chết với người yêu, họ cũng thấy cam tâm.
o0o
Cùng lúc đó ở tại Càn Thanh cung, nhiều phi tần và các cát cát a ca, họ tụ tập lại và chia làm hai phe, một phe thì đến để xin vua Càn Long tha cho Tử Vy và Yến Tử còn phe kia thì đương nhiên về phía hoàng hậu, cố tìm cách ngăn không để vua thay đổi ý định.
Lệnh phi nắm tay vua, nài nỉ:
- Hoàng thượng! xin người hãy thu hồi án tử đi, nếu còn do dự e sẽ trễ mất!
Hoàng hậu thì nói:
- Lệnh của hoàng thượng không phải muốn ban thì ban, muốn hồi thì hồi. Hai con a đầu đó thực tế đâu phải là cát cát, cho nó vào cung chỉ làm đảo lộn cả cung đình thôi. Ở đây cũng đâu phải là gánh xiếc? Dám bỡn cợt với lão phật gia, qua mặt hoàng thượng, chẳng coi ai ra gì cả. Đó là chưa nói đến chuyện mưu phản tội tày trời như vậy, chết còn chưa đủ nữa là!
Thái hậu nói:
- Lời của hoàng hậu đúng đấy, hai con a đầu kia đã tạo ra quá nhiều phiền phức, tội lỗi ngập đầu. Trước kia ta còn tiếc rẻ nó là máu thịt hoàng gia nên tha thứ, còn bây giờ đã biết rõ sự thật rồi, mọi thứ đều dối trá thì làm sao buông tha. Cát cát như vậy, có để sống chỉ tạo phản thôi.
Tịnh Nhi bước tới trước mặt vua.
- Bẩm hoàng thượng, nhi thần nghĩ thì Yến Tử chỉ là một cô gái ngây thơ ngang tàng. Tử Vy nhu mì hiều hậu, dù họ chẳng có huyết thống hoàng gia, nhưng họ giống như hai đóa hoa đẹp điểm tô cho vương triều. Hoàng thượng, chẳng lẽ người lại bắt những con người tài hoa như vậy chết vì cái tội chẳng đáng chết? Con nghĩ ra hoàng thượng cũng không thực tâm muốn điều đó xảy ra, mà khi người đã chết rồi thì đâu thế sống lại được, vì vậy xin hoàng thượng ngưng lệnh lại kẻo trễ.
Lục a ca Vĩnh Dung mới mười bảy tuổi cũng bước tới xin:
- Bẩm Hoàng a ma, con xin đại diện cho các a ca và cát cát trong chiều, xin Hoàng a ma tha thội cho Tử Vy và Hoàn Châu cát cát. Hai chị ấy tuy đến từ dân gian nhưng đã được Hoàng a ma thu nhận làm con nuôi, chuyện đó đã được thần dân ca ngợi, hai cô cát cát đó cũng đã được thần dân yêu quý. Bây giờ chợt nhiên Hoàng a ma lại ban lệnh tử hình, chẳng phải khiến thiên hạ bất bình ư? Hai chị ấy không những được dân yêu mà cả trong cung đình bọn con cũng quý trọng, xin Hoàng a ma hãy tha cho họ!
Vĩnh Dung nói xong quỳ xuống, lúc đó con của hoàng hậu là Vĩnh Cơ cũng không biết từ đâu chạy vào quỳ theo:
- Hoàng a ma, tụi con rất yêu quý chị Yến Tử, con cũng yêu chị Tử Vy nữa, Hoàng a ma đừng giết họ!
Hoàng hậu đang ngồi trên cao đột nhiên thấy con mình cũng chạy ra xin tội cho Tử Vy và Yến Tử giật mình hét lên:
- Vĩnh Cơ, con làm gì kỳ vậy!
Vĩnh Cơ bắt chước người lớn dập đầu.
- Hoàng ngạc nương, xin người hãy nói với Hoàng a ma tha chết cho hai chị ấy đi!
Những phi tần và cát cát, a ca thấy vậy quỳ theo.
- Xin hoàng thượng hãy tha chết cho bọn họ đi.
Lệnh phi vội nói:
- Ðấy, hoàng thượng thấy không, ai ai cũng đều muốn hoàng thượng tha chết cho Tử Vy và Yến Tử, nếu trong cung hai người này ăn ở chẳng được lòng ai, thì làm gì có chuyện thế này. Bây giờ mà hoàng thượng ra lệnh xử tử họ có phải làm cho nhiều người đau lòng lắm không? Thần thiếp nghĩ, giết họ... mà hoàng thượng vui được thì...
Vua Càn Long nghe có vẻ siêu lòng.
Ngay lúc đó chợt nhiên thị vệ từ bên ngoài bước quỳ xuống tâu:
- Khải tấu hoàng thượng, ngô đại nhân đưa can phạm ra pháp trường hành hình, chưa đến nơi đã bị dân chúng chặn đường phản đối, họ đòi phải tha cho hai cô cát cát trên!
Vua Càn Long nghe nói, giật mình:
- Có cả chuyện như vậy ư?
Thị vệ tiếp:
- Vì vậy Ngô đại nhân bảo quay về xin chỉ thị của hoàng thượng, xem có tha cho hai cô ấy không ạ?
Vua Càn Long kinh động thật sự, rõ ràng là Tử Vy và Yến Tử ăn ở được lòng rất nhiều người, không những trong cung mà cả ngoài cung, vua thở dài vừa nói:
- Thôi thì... trẫm hạ lệnh... tôn trọng ý dân...
Vua chưa kịp dứt câu, thì bọn giữ ngục từ ngoài lại chạy vào, quỳ xuống dập đầu cắt ngang:
- Khải tấu hoàng thượng, tội bọn nô tài đáng chết! Để cho phạm nhân Phước Nhĩ Khang đêm qua đã vượt ngục mất rồi ạ.
Vua Càn Long giật mình:
- Tại sao lại để nó vượt ngục? Tự nhiên biến mất à?
- Dạ vâng, tối qua còn thấy sờ sờ trong ngục, vậy mà sáng nay trong tù lại không có ai cả, Phước đại gia có lẽ cũng tàng hình đi mất rồi ạ!
Vua Càn Long giận dữ, vỗ bàn nói:
- Thật quá lắm, bộ tụi bây muốn mất đầu ư? Phạm nhân làm sao lại tự nhiên biến đi được?
Ðám cai ngục nghe vậy sợ quá, run cập cập đáp:
- Xin hoàng thượng tha mạng, Hương phi còn hóa bướm bay được thì Phước đại nhân tàng hình cũng đâu phải là chuyện khó?
Lời của bọn cai ngục châm đúng chỗ đau của vua Càn Long, ông giận xanh mặt và chẳng nghĩ ngợi gì nữa, ra lệnh cho bọn thị vệ:
- Hãy đi báo với quan giám sát, lệnh đã ban cứ thi hành, án tử không đổi, thi hành ngay!
|