Hôm ấy một ngày đẹp trời. Trong sân nhà trọ, Yến Tử bày một chiếc bàn, đặt hương án, có cả trái cây. Tử Vy, Nhĩ Khang, và Vĩnh Kỳ thì ngồi trên một chiếc ghế dài gần đó. Họ không hiểu Yến Tử định làm gì, nhưng cũng không buồn can thiệp.
Sau khi sắp bày lễ vật xong, Yến Tử đốt hương rồi quỳ trước bàn khấn.
- Trên có các vị thánh thần Ngọc Hoàng thượng đế, Như Lai phật tổ, các vị hãy nghe đây. Tôi là Tiểu Yến Tử xin thề với trời đất, nếu sau này còn bộp chộp, không lo chuyện nhà để Tử Vy gặp điều không may nữa, thì xin thiên lôi hãy đánh chết tôi...
Mọi người ngơ ngác nhưng thấy thái độ của Yến Tử thành khẩn quá nên chẳng ai muốn cắt đứt, chỉ đến lúc Nhĩ Khang nghe Yến Tử nói “cho thiên lôi đánh chết tôi” Nhĩ Khang mới lên tiếng.
- Thôi được rồi, khỏi phải thề nữa. Chuyện gì đã qua hãy để qua luôn đi, có câu nói “chuyện trước đã kinh nghiệm cho chuyện sau.” Có những chuyện đau đớn như vừa rồi, chúng ta mới học được bài học và không để chuyện xảy ra nữa là được rồi.
Yến Tử nhìn lên.
- Anh nói thành ngữ làm tôi không hiểu, nhưng có phải ý anh định nói là anh không còn giận tôi nữa phải không?
Nhĩ Khang cười, thành thật nhận xét:
- Hai hôm qua, cô có những biểu hiện rất tốt, chẳng hạn như xuống bếp nấu cơm cho mọi người ăn, chăm sóc Tử Vy cẩn thận, không tự ý đi ra ngoài... tất cả những điều đó đều đáng biểu dương. Người phục thiện như vậy, làm sao tôi giận được?
Vĩnh Kỳ bước tới, kéo Yến Tử dậy.
- Thôi đủ rồi, quỳ mãi làm gì, thành tâm thành ý của em như vậy mọi người đã rõ.
Nhĩ Khang cũng nói với Vĩnh Kỳ:
- Những điều nói lúc nãy, xin hãy bỏ qua cho, nếu không coi như cho tôi xin lỗi vậy.
Tiêu Kiếm thấy mọi người giảng hòa cảm động nói:
- Mọi người ở đây, tôi ra ngoài mua một ít rượu, chúng ta hôm nay phải uống mừng chuyện “hồi sinh” nhé.
Tử Vy cũng cười nói:
- Mọi người biết tôi đang nghĩ gì không?
Tất cả đều hỏi:
- Nghĩ gì?
Tử Vy nói:
- Tôi chợt nhiên thấy nhớ cây đàn của mình quá, tiếc là lúc đi không mang theo. Cái hôm nghe Tiêu Kiếm thổi sáo, tôi cảm thấy ngứa ngáy bây giờ bị mù mà nếu có đuợc cây đàn giải sầu, sẽ hay biết mấy?
Nhĩ Khang nghe vậy nói:
- Ðể anh ra phố mua cho em một cây, thành phố Lạc Dương lớn thế này, chắc chắn phải có tiệm nhạc khí thôi.
Tiêu Kiếm nói:
- Không cần mua, tôi sẽ đóng cho cô một cây, cô muốn đàn mười lăm hay hai mươi dây này?
- Hai mươi dây.
- Được, chuyện đóng đàn tôi đã từng học qua, nhưng cô biết dây đàn tốt nhất phải làm bằng gì không?
- Không biết!
- Phải dùng lông đuôi ngựa làm dây – Tiêu Kiếm nói.
- Nhưng không được dùng những sợi quá to hay quá nhuyễn, để khi nào làm xong cô sẽ thấy đàn tôi đóng, âm thanh tuyệt cỡ nào.
Nhĩ Khang nghe vậy, tròn mặt.
- Tiêu Kiếm nói thật đi, anh là ai chứ?
Tiêu Kiếm cười:
- Anh ở bên tôi bấy lâu nay mà còn hỏi tôi là ai được à?
Nhĩ Khang lắc đầu.
- Càng ở gần anh, tôi càng thắc mắc. Anh như đáy bể sâu thẳm không dò được, đến đâu anh cũng có bạn bè, chánh có, tà có mà đều là người tài giỏi. Ở Bắc Kinh có lão Âu, ở Lạc Dương có Cố Chánh. Còn những nơi khác chắc hẳn là cũng có ai đó, mọi chuyện đối với chúng tôi thật bất ngờ. Anh là nhân vật đa dạng đa tài, cái gì cũng biết, thì làm sao là người vô danh trên giang hồ được?
Tiêu Kiếm cười:
- Anh đã thổi tôi thành người thần thông quảng đại. Tôi thật ra rất tầm thường, chỉ cái lúc giao du với các bạn, mới biết thế nào là “tình bạn chân chính” mới biết thế nào là “tình yêu” là thân tình, là chân tình, những thứ đó từ nào đến giờ tôi chưa hề biết. Sự cư xử của các bạn, khiến tôi nhiều lúc thấy cảm kích vô cùng. Tôi bị ảnh hưởng và thay đổi đến độ không nhận ra được chính mình là ai nữa.
Nói xong Tiêu Kiếm lắc đầu.
- Thôi tôi phải đi tìm cây ván đây, để làm đàn cho Tử Vy.
Thế là Tiêu Kiếm bỏ đi.
o0o
Yến Tử với mặc cảm phạm tội nghĩ là mình phải làm gì đó cho Tử Vy vui, thấy Tiêu Kiếm đã đi tìm cây ván đóng đàn nên nghĩ mình phải đi lấy dây đàn. Thế là chạy ngay ra chuồng ngựa, kéo một con ngựa ra sàn sau, cô nàng vỗ vỗ mông ngựa nói:
- Nào! Mi hãy đứng yên nghen, để tao làm việc, mi hãy cho ta một ít thử nghen. Thế này với ngươi chẳng nhằm nhò gì, nhưng với Tử Vy thì nó rất quan trọng, nó có thể làm cô ấy vui. Mi cho ta để ta chuộc lỗi lầm, để Tử Vy tha thứ cho ta. Ta chỉ xin mấy sợi lông nhỏ ở đuôi ngươi thôi, không đau đâu! Ngươi đừng đá ta nhé, nghe chưa?
Yến Tử nói liền một hơi, tưởng là con ngựa đã thông cảm với việc làm của mình, nên đi tới sau đít ngựa nhưng chưa dám ra tay ngay vì còn sợ.
- Này ngựa, mi ngoan nào, ta vỗ vỗ mấy cái lên mông ngươi để ngươi đừng nổi giận... Được rồi chứ? Ta bắt đầu nhé.
Thế là Yến Tử ra tay, chẳng ngờ chưa bứt được sợi lông nào, thì con ngựa đã hí vang, hai chân trước dựng hẳn lên rồi phóng nhanh tới trước. Yến Tử bị đẩy té ngửa ra sau, vện mông xuống đất đau điếng nói:
- Con ngựa này kỳ quá, chẳng nể ta chút nào... chỉ có mấy sợi lông đuôi mà ngươi cũng ích kỷ, thật là... “nhất mao bất viện” (một sợi lông cũng không được bứt) à thì ra... nhất mao bất việc... là ý nghĩa thế này, ta biết rồi, biết rồi!
Yến Tử vừa xuýt xoa vừa đứng dậy, con ngựa như sợ Yến Tử lại bứt lông nó nên cứ nhìn Yến Tử. Thế là người với ngựa đứng kênh nhau, Yến Tử thấy khó bứt được lông đuôi ngựa quá, bèn nghĩ kế:
- À... à thôi ta biết rồi, có phải ngươi chỉ thích được người ta cỡi, chứ không thích bị bứt lông phải không? Ðược, vậy thì ta sẽ cỡi lên ngươi trước để phủ dụ ngươi.
Nghĩ là Yến Tử phóng lên lưng ngựa ngay, thấy con ngựa đứng yên tưởng là con ngựa không còn phản ứng nữa, bèn quay người lại mọp xuống cầm đuôi ngựa lên. Không ngờ con ngựa như biết được ý đồ của Yến Tử thế là nó lại hí vang, rồi phóng tới trước. Tiểu Yến Tử sợ quá hét lên:
- Bớ người ta, cứu tôi, cứu tôi!
Tiếng kêu của Yến Tử, cả sân trước cũng nghe thấy, thế là Tiêu Kiếm, Vĩnh Kỳ đều chạy ra, Tiêu Kiếm vừa nhìn thấy cảnh đó đã tái mặt.
- Yến Tử, bộ cô định làm xiếc sao?
Vừa nói vừa phóng tới, kịp lúc Yến Tử từ trên ngựa rơi xuống, thế là Tiêu Kiếm cặp ngang ôm được Yến Tử lại, Vĩnh Kỳ đến chậm một bước.
Khi Tiêu Kiếm đặt Yến Tử xuống đất, Vĩnh Kỳ bước tới sa sầm mặt.
- Em làm gì kỳ cục vậy? Ai cỡi ngựa lại ngồi ngược vậy chứ?
Yến Tử vừa thở vừa nói:
- Tại con ngựa nó ích kỷ chứ bộ, lông đuôi nó rậm thế kia, em muốn xin nó có mấy cọng lông đuôi thôi, nó lại vừa đá em vừa làm em suýt té.
Vĩnh Kỳ nghe vậy giật mình.
- Tại sao em lại nhổ lông đuôi nó? Nó chọc em giận ư?
- Không phải, chẳng qua vì em muốn giúp Tử Vy có dây đàn thôi, không ngờ lại không làm được, con ngựa nó nhất định “nhất mao bất việc”.
Tiêu Kiếm nghe vậy lắc đầu nói:
- Nếu người làm đàn nào cũng dùng cách đó để lấy đuôi ngựa chắc họ đã bị ngựa đá chết hết, sao ngu dữ vậy? Người ta chỉ cần dùng một chiếc kéo, thừa lúc ngựa không để ý, cắt một cái là xong ngay, cắt nguyên một nắm lông vậy đó. Rồi từ từ lựa có phải là khỏe re lại lựa được những sợi vừa ý không?
Yến Tử bấy giờ mới nghĩ ra.
- Ừ há! Ðơn giản thế mà sao tôi lại không nghĩ ra? Tiêu Kiếm! anh quả là con người thông minh.
o0o
Cây đàn rồi cũng xong.
Hôm ấy mọi người quây quần trong phòng nghe Tử Vy thử đàn, Tử Vy nắn nót mấy dây đàn nói:
- Tiếng đàn nghe hay lắm.
Rồi bắt đầu đàn vừa đàn vừa hát.
Trong giấc mơ nghe điều anh hứa
Sẽ sẵn sàng che mưa nắng cho em
Trong giấc mơ nghe lời anh bảo
Sẽ vì em xây mộng tình yêu
Những lời đó nhớ hoài theo năm tháng
Dù trong mơ không quên được ánh mắt người
Ánh mắt đầy ước vọng thiết tha.
Trong giấc mơ hình như anh khóc
Cho cuộc tình một cuộc tình si.
Nhĩ Khang nghe Tử Vy hát mà bao nhiêu ưu phiền như tan biến cả, Yến Tử khen:
- Tử Vy, mi đàn hay quá!
Tử Vy pha trò.
- Nhờ chị thí mạng tìm dây đàn đấy, đây là cây đàn quí vì nó chứa đầy tấm lòng của mọi người!
Ðang nói đến đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa, rồi tiếng của Liễu Hồng:
- Có ai ở nhà không?
Mọi người nháo lên.
- Liễu Hồng vậy là bọn họ đã tìm gặp mình rồi!
Tử Vy mừng rỡ đứng dậy.
- Có cả Kim Tỏa về nữa phải không?
Yến Tử chạy ra mở cửa, Liễu Hồng bước vào với nụ cười thật tươi.
- Cuối cùng rồi cũng tìm được các bạn! Nhưng các bạn đã quá cẩn thận, tại sao ký hiệu lại vẽ ít thế, làm hại tôi phải tìm tới tìm lui đi muốn rã cả chân mới tìm được.
Yến Tử kéo tay Liễu Hồng.
- Sao chỉ có một mình ngươi? Còn Liễu Thanh, Kim Tỏa đâu?
Liễu Hồng chẳng trả lời, quay sang Tử Vy.
- Tử Vy, Liễu Thanh nhờ tôi nhắn lại với chị là... anh ấy muốn... Kim Tỏa.
Tử Vy ngạc nhiên.
- Muốn Kim Tỏa? Muốn gì Kim Tỏa?
- Vâng... Kim Tỏa bị rơi xuống vực chân bị thương, anh thanh phải chỉnh chân lại cho cô ấy.
Tử Vy ngạc nhiên.
- Bị thương ở chân? Có bị gãy không?
- Không gãy, nhưng bị bong gân may mà Liễu Thanh biết cách chỉnh hình nên chân Kim Tỏa đã được chỉnh lành, có điều sau cơn bão táp đó, không biết sau tình cảm hai người lại phát sinh. Cái điều này theo tôi thấy thì... nói như kiểu Yến Tử “tích như chuột” vậy đó. Vì vậy có thể... một thời gian nữa, họ mới quay về đây được.
Yến Tử nghe vậy nói lớn:
- Ồ! Không ngờ cách có mấy ngày lại xảy ra bao nhiêu sự việc, Kim Tỏa và Liễu Thanh nhưng mà như vậy là hơi chậm đấy. Mãi đến bây giờ họ mới có phải lòng nhau, nhưng vậy cũng tốt, đúng không Tử Vy?
Tử Vy nắm tay Nhĩ Khang nói:
- Nhĩ Khang, nếu thế thì cô ấy đã tìm được hạnh phúc, vậy điều anh kiên trì là đúng. Anh có cái nhìn xa, em rõ là sung sướng, hạnh phúc. Ra thì ông trời cũng tốt với mình lắm chứ?
Nhĩ Khang cảm động.
- Vâng, ông trời rất tốt với mọi người, trừ với em, nếu bây giờ mắt em mà sáng lại được, thì anh nghĩ tất cả những đau khổ gian truân mà mình đã chịu đựng, coi như được đền bù.
Liễu Hồng đến bây giờ mới thấy Tử Vy có điều gì không ổn bước tới.
- Tử Vy! mắt chị làm sao vậy? Có chuyện gì ư?
Vĩnh Kỳ nói:
- Mắt Tử Vy đã không nhìn thấy rồi!
Liễu Hồng giật mình.
- Sao lại không nhìn thấy, bị sao vậy? Có mời thầy đến xem bệnh chưa?
Yến Tử nói:
- Tất cả thầy thuốc ở Lạc Dương này đều xem qua cả.
Tử Vy sợ Liễu Hồng buồn, cười nói:
- Mắt không thấy đường, cũng có cái hay của nó bây giờ tôi nghe lại rõ hơn, một chiếc lá rụng cũng nghe thấy.
Mọi người yên lặng nhìn nhau chia sẻ, Nhĩ Khang thấy không khí nặng nề nói:
- Thôi được rồi, được rồi. Liễu Hồng đã trở về nhập bọn, Kim Tỏa và Liễu Thanh thì ở đâu cũng đã biết. Tôi nghĩ chúng ta không cần ở lại Lạc Dương làm gì, vì ở đây chẳng có thầy hay, vậy chúng ta lên đường đến Quân Huyện đi, rồi từ đó đến Hàm Dương. Thế anh Tiêu Kiếm ở Quân Huyện và Hàm Dương anh vẫn có bạn bè quen biết chứ?
- Không có, nhưng muốn là vẫn có thể tìm mà? giữa người với người, từ chỗ xa lạ đến thân quen chỉ là một khoảng cách ngắn. Giống như bọn ta vậy đó, được rồi, nếu muốn thì bọn mình lên đường ngay.
o0o
Thế là đoàn người lại lên đường, bây giờ chỉ còn một chiếc xe ngựa duy nhất Tiêu Kiếm, Vĩnh Kỳ ngồi ở chỗ lái, những người khác ngồi trong xe, đường núi khá khúc khuỷu quanh co. Phải cố gắng hết sức mới qua được hẻm núi, nhưng chỉ qua được hẻm núi rồi, thì khung trời rộng mở trước mắt, một thung lũng xanh tươi với dòng suối trong vắt hiện ra.
Tiêu Kiếm dừng xe lại.
- Ở đây chẳng có nhà ai, lại có dòng nước mát. Vậy thì ta hãy hạ trại lại nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục.
Yến Tử và Liễu Hồng nghe vậy là nhảy ngay xuống xe, nhìn thấy con suối trước mặt Yến Tử thích lắm.
- Nước mát quá, suối rộng thế này hẳn có cá. Anh Tiêu Kiếm anh biết làm cần câu không? Mình câu cá đua đi!
Vĩnh Kỳ nói:
- Trong lúc này mà cô vẫn còn tâm trí để câu cá ư?
- Sao lại không? - Yến Tử nói – chúng ta đừng đặt cho mình cái tâm trạng căng thẳng là “trốn nạn” mà cứ tưởng tượng như đang đi ngao du đi, thì có cực khổ thế nào cũng thấy vui được mà.
Nhĩ Khang dìu Tử Vy bước xuống xe, đến bên một tảng đá phẳng, hai người ngồi xuống, Yến Tử thì vô tư đến bên dòng nước.
- Tử Vy, Tử Vy đến xem nè quả thật trong suối có cả cá đấy, nó đang tung tăng khắp nơi, nó phải gọi là “lưu lai lưu khứ?”
Rồi nhớ sực ra, Yến Tử nói:
- Xin lỗi, tôi quên là Tử Vy đã không nhìn thấy!
- Không sao đâu - Tử Vy nói – Nhưng mà chị nói “lưu lai lưu khứ” vậy chứ chị biết chữ lưu viết ra thế nào không?
Yến Tử nói:
- Lưu tức là chảy, mà chảy thì phải có nước một bên. Vậy là có bộ thủy, chảy lại không đứng yên một chỗ là phải đi, vậy thì một bên là chữ “khúc” chớ gì?
Tử Vy cười.
- Vậy là sai đấy nhé, nếu bộ thủy mà đi với chữ khứ thì nó trở thành chữ “pháp” chứ đâu phải là chữ lưu nữa. Chữ lưu phải là bộ thủy đi với chữ lưu.
Yến Tử không chịu thua nói:
- Chữ Trung quốc thật là kỳ cục, rõ ràng chữ đó phải đọc là lưu sao lại đọc là pháp. Vậy thì không phải là tôi không biết đọc, mà là người làm ra chữ này cái đầu có vấn đề.
Ðang lúc mọi người nói đùa vui vẻ thì đột nhiên hai con ngựa hí lên, Nhĩ Khang nhìn sang tái mặt nói:
- Không xong rồi, bọn quan binh đang đuổi đến!
Nhĩ Khang vừa dứt lời thì đằng sau các tảng đá mười mấy tên mặc áo đen xông ra, đứa nào cũng vũ khí trong tay.
Tiêu Kiếm ra lệnh.
- Hãy bảo vệ Tử Vy và Yến Tử!
Và Tiêu Kiếm móc kiếm ra đánh nhau với mấy tay áo đen, Vĩnh Kỳ và Liễu Hồng cũng xông trận, Yến Tử dùng võ mồm.
- Bọn bây lại đến? Tưởng là chúng tao dễ ăn hiếp lắm sao? Ðừng có ỷ đông nhé! Bọn ta không sợ, đánh thì đánh, đừng có bày mưu dùng lưỡi là ta chẳng sợ đâu.
Yến Tử nói là cầm đao phóng ra. Vĩnh Kỳ và Tiêu Kiếm thấy vậy giật mình, cả hai vừa đánh vừa tìm cách bảo vệ Yến Tử.
Nhĩ Khang rút roi ở thắt lưng ra bảo vệ Tử Vy, chẳng để cho một tay nào đến gần, chàng dặn:
- Tử Vy hãy yên tâm có anh bên cạnh chẳng phải lo gì cả. Em cứ ngồi yên một chỗ, yên tâm.
Tử Vy ngồi đó nhưng lòng đầy lo lắng, nàng chỉ nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau bốn bên, chứ không nhìn thấy gì cả.
Lần này những tay áo đen khác với những tay trước chúng sử dụng vũ khí một cách hiểm hóc chứ không nương tay. Có mấy tay thấy Nhĩ Khang bận bịu với Tử Vy nên ra sức tấn công chàng tới tấp. Nhĩ Khang phần phải bảo vệ Tử Vy, phần chẳng muốn mạnh tay với quan quân triều đình nên chẳng mấy lúc bị đẩy vào thế hạ phong. Khang vừa đỡ mũi kiếm đằng này, thì mũi kiếm kia đã trổ xuống đầu Tử Vy, Nhĩ Khang giật mình quật roi lại đánh văng cây kiếm trên. Chàng ôm lấy Tử Vy định thoát ra khỏi vòng chiến, nhưng những tay áo đen khác đã tấn tới, một lưỡi kiếm lại xẹt ngang qua làm rách một lằn tay Khang, một vệt máu đỏ hiện lên. Khang còn đang bất ngờ thì một mũi kiếm thứ hai lại bổ xuống đầu chàng. Ðứng trước cái chết trước mặt, Khang không còn cách nào khác hơn là ôm Tử Vy lăn tròn, Tiêu Kiếm phóng tới kịp thời đẩy mũi kiếm sát nhân qua một bên, Tử Vy lạc giọng hỏi:
- Nhĩ Khang! Anh bị thương rồi phải không? Hãy để em lại đi, mặc em!
Nhĩ Khang bế Tử Vy né qua một bên vừa lớn tiếng hỏi:
- Các ngươi là bộ hạ ai vậy? Tại sao lại ra tay sát thủ? Các ngươi chẳng biết ta là ai chăng?
Nhĩ Khang chưa dứt lời, thì đối phương lại chém tới, Nhĩ Khang chỉ còn cách cật lực chống đỡ.
Phía Vĩnh Kỳ tình trạng cũng tương tợ, một mình Vĩnh Kỳ phải chiến đấu với mấy tay sát thủ võ nghệ cao cường, vừa né mũi kiếm này, mũi kiếm kia trờ tới, Vĩnh Kỳ cũng vừa đánh vừa hỏi:
- Các ngươi là ai? Hãy báo danh ra xem, với ta ngươi cũng muốn sát thủ nữa ư?
Tên áo đen đứng trước mặt Vĩnh Kỳ chính là Ba Lãng, hắn đổi giọng khác đi, nói:
- Chúng ta chỉ phụng chỉ là phải giết, chớ không được nương tay, bất luận kẻ đó là ai.
- Phụng chỉ à, giết không nương tay?
Vừa nói chàng vuang kiếm chém tới, Vĩnh Kỳ không còn nể nang nữa, Trong khi Nhĩ Khang vì phải lo bảo vệ Tử Vy nên không triển khai được hết đao phát. Bọn vây quanh chàng kiếm pháp lại cao cường, nên khi Nhĩ Khang vừa bế Tử Vy vừa né được một kiếm thì lại thấy một mũi khác chĩa gần Tử Vy, Khang tái mặt biết là khó tránh được nên đành đưa vai ra đỡ, Nhĩ Khang bị trúng một kiếm loạng choạng lùi ra sau, Tử Vy tuy không nhìn thấy nhưng đã nghe Khang “hự” một tiếng, nên nói lớn:
- Anh Nhĩ Khang! Đừng đánh nữa, ta đầu hàng thôi!
Tử Vy chưa dứt lời thì tên cầm chùy đã ném một chùy về phía đầu Tử Vy, Nhĩ Khang nhanh hơn phóng tới đá tên áo đen một cái, đoạt được chùy.
Tiêu Kiếm vừa đánh vừa quay qua nói với Nhĩ Khang.
- Nhĩ Khang! Ngươi không nên nương tay với bọn chúng nữa, chúng mặc dù là bộ hạ của Hoàng thất nhưng ra tay ác độc, muốn lấy mạng các ngươi mà còn nương tay với họ sao được.
Lời của Tiêu Kiếm đánh thức Nhĩ Khang, biết đây là giờ phút sinh tử rồi, nếu không giết họ thì họ sẽ giết mình, nên hét:
- Ðược rồi, nếu hoàng thượng đã hạ lệnh giết sạch không tha, thì Nhĩ Khang này cũng không nghĩ đến nghĩa quân thần nữa.
Thế là chàng cầm quả chùy sắt vừa đoạt được đánh tới tấp bọn áo đen, chỉ một thoáng đã có ba tên bị đánh ngã. Bọn địch thấy vậy không dám đến gần nữa.
Trong khi đó Vĩnh Kỳ vừa đánh vừa yểm trợ Yến Tử, Ba Lãng ra tay khá hiểm độc. Vĩnh Kỳ trong lúc thấy ý để mũi kiếm của Ba Lãng đâm trúng cổ tay làm rơi kiếm, thừa cơ một tên khác xông tới, Yến Tử hét:
- Anh Vĩnh Kỳ, coi chừng!
Rồi bất chấp tất cả phóng tới đỡ kiếm, may mà Tiêu Kiếm đến kịp đâm ngã tên đánh trộm kia, Yến Tử mới thoát chết.
Lúc này Tiêu Kiếm đã nổi cơn thịnh nộ nói:
- Tiêu Kiếm này trước kia đã từng thề trước mặt sư phụ là không giết người, nhưng hôm nay thế này thì đành vị phạm lời thề vậy.
Nói xong, vung kiếm lên, những đường kiếm như sấm sét, chỉ một lúc đã đâm ngã năm sáu tên. Ba Lãng thấy tình thế đã thất lợi, vội vã khoát tay cho đồng bọn rút lui. Yến Tử thấy vậy đuổi theo, hét:
- Này những tay khốn kiếp kia! Định chạy đi đâu?
Liễu Hồng vội chận lại.
- Yến Tử, đừng đuổi theo, chúng ta cũng có người bị thương đây này!
Tử Vy nằm dưới cỏ, nhỏm dậy gọi:
- Anh Nhĩ Khang, anh đang ở đâu?
Nhĩ Khang mím môi cố rút lưỡi kiếm đang nằm trên vai ra, máu tuôn như suối, chàng loạng choạng ngồi xuống cạnh Tử Vy mệt nhọc nói:
- Anh ở đây đây, em có bị thương không?
Tử Vy đưa tay sờ soạng.
- Không có, không có, thế còn anh?
Vừa nói đến đó, tay nàng đụng phải máu, sợ hãi kêu lên:
- Anh Nhĩ Khang, sao vậy?
Nhĩ Khang nghiến răng nói:
- Tử Vy, anh thật không ngờ, Hoàng a ma của em lại có thể nhẫn tâm như vậy, họ muốn giết chết bọn mình, nhưng em đừng lo, anh chỉ bị thương nhẹ thôi chẳng sao đâu.
Tử Vy lắc đầu.
- Anh đừng dối em, làm gì bị thương nhẹ mà máu chảy nhiều thế?
Rồi ngước mắt lên trời Tử Vy nói:
- Trời ơi, xin trời hãy giúp con để cho con nhìn thấy để con có thể chăm sóc cho anh ấy.
Nhĩ Khang mặc dù mất máu quá nhiều, đã thấy choáng váng nhưng vẫn mạnh miệng:
- Tử Vy đừng sợ, máu chảy một chút không làm anh chết được đâu, anh phải sống để bảo vệ em chứ?
Lúc đó Yến Tử, Vĩnh Kỳ, Tiêu Kiếm, và Liễu Hồng đều chạy đến, Liễu Hồng nói:
- Mau mau lên xe, Tiêu Kiếm anh cầm cương nhé, tôi và Yến Tử giúp hai người lên xe.
Tiêu Kiếm thấy vết thương ở vai Nhĩ Khang khá nặng nên nói:
- Thế này chúng ta không thể đến Quân Huyện rồi, bọn địch đã biết được đường đi của ta, hãy qua trở lại nhà trọ ở Lạc Dương ở đó có thầy thuốc!
Thế là mọi người quay ngược về hướng Lạc Dương.
Trong xe Liễu Hồng băng lại vết thương ở vai Nhĩ Khang nói:
- Cũng may là tay trái chứ không phải tay mặt, có điều vết thương sâu quá, ra máu lại nhiều, chắc có lẽ phải tịnh dưỡng khá lâu.
Khi vết thương ở vai Nhĩ Khang được băng xong, Yến Tử quay qua Vĩnh Kỳ.
- Anh Vĩnh Kỳ bây giờ đến phiên anh đó.
Tử Vy nghe vậy giật mình.
- Vĩnh Kỳ cũng bị thương nữa ư?
Vĩnh Kỳ vội nói:
- À, vết thương ở cổ tay cũng nhẹ thôi, đừng lo.
Liễu Hồng lại thoa thuốc rồi băng bó vết thương cho Vĩnh Kỳ, vết thương của Vĩnh Kỳ không nặng, nên mọi người quan tâm cho Nhĩ Khang hơn, Vĩnh Kỳ bảo:
- Yến Tử trên xe có tử kim hoạt huyết đơn và bạch ngọc chỉ thống tán, lấy cho chúng tôi uống đi rồi tính sau.
Tử Vy ngồi kế Nhĩ Khang đau khổ nói:
- Anh Nhĩ Khang, em đầu hàng rồi, thôi bọn mình quay về đi, mắt em thì đã không còn thấy, anh và Vĩnh Kỳ lại bị thương. Nếu cứ kéo dài, chuyện gì sẽ chờ đợi chúng ta? Tất cả vượt ngoài sự tiên liệu của bọn mình, xứ Đại Lý tuy đẹp, nhưng bây giờ em cảm thấy nó xa quá, em đã mất hết can đảm em nghĩ là bọn mình đã đến đường cùng.
Nhĩ Khang lắc đầu.
- Sao lại thối trí như vậy anh không chịu thua, chẳng bao giờ chịu thua cả, anh giờ cũng khỏe rồi, chỉ tại em không nhìn thấy nên tưởng là vết thương của anh nặng lắm.
Rồi ngẫm nghĩ một chút, Nhĩ Khang đột nhiên ngước lên cười:
- Thật không ngờ, kẻ thù của Phước Nhĩ Khang ta bây giờ là hoàng thượng, cái vết thương thật sự của ta không phải trên vai này mà là trong trái tim nè
Liễu Hồng can:
- Anh hãy nằm yên, đừng xúc động như vậy không tốt.
Trong khi Vĩnh Kỳ nghe Nhĩ Khang nói, lòng đau khổ khôn cùng, bởi vì chàng cũng hoàn toàn không ngờ cha ruột mình lại có thể sai người đuổi theo giết con nên nói:
- Hoàng a ma không chỉ cho ngươi một đao mà còn đâm cả ta nữa. Người đã phá nát người ta ra trăm mảnh, vì trong quá khứ người không chỉ là một người đáng kính mà còn là một vị thần, tôi tôn thờ coi người như một thần tượng, tôi lúc nào cũng sẵn sàng liều thân vì người. Vậy mà hôm nay, cái tình cảm đáng quý kia lại bị phá vỡ, Hoàng a ma lại muốn lấy mạng của chúng ta.
Yến Tử thấy Vĩnh Kỳ bị thương, Nhĩ Khang cũng vậy rồi Tử Vy bị mù, bất giác xúc cảm nhìn ra ngoài trời nói to:
- Hoàng a ma! Chẳng lẽ người nỡ lòng muốn giết hết chúng con ư? Người hãy đến đây mà nhìn xem, bọn con người bị thương người bị mù thế này, vậy mà người còn chưa hài lòng, người muốn thế nào nữa chứ?
o0o
Thật ra thì ở tận cung đình, vua Càn Long chẳng biết được chút nào về hoàn cảnh của bọn Yến Tử.
Lúc Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ bị thương, người lại đang ngồi ở Diên Hỷ cung hồi tưởng lại những đứa con lưu lạc.
Hôm ấy đang cùng lệnh phi đùa với a ca nhỏ đột nhiên vua cảm thấy mệt mỏi, vú em thấy vậy bế cậu nhỏ đi. Vua Càn Long đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời, những đám mây trắng bay khiến vua rơi vào khoảng trầm tư.
Lệnh phi lặng lẽ bước tới:
- Hoàng thượng, lúc gần đây người có tin tức gì của bọn họ không? Lần trước nghe nói, có đứa rơi xuống vực, những đứa đó là ai vậy, biết được không?
- Chưa mấy hôm nay, chẳng có một tin tức nào cả.
- Không có tin thì có nghĩa là tốt, vì như vậy ít ra bọn chúng cũng được an toàn, hoàng thượng nghĩ đúng không?
Vua Càn Long yên lặng nhìn ra ngoài một lúc, ông lắc đầu rồi nói với lệnh phi:
- Thật tình chẳng làm sao biết được bọn chúng mấy đứa chẳng phải là đã ở bên trẫm bao nhiêu lâu nay ư? Sao lại còn không hiểu trẫm? Biết tính trẫm “sấm sét to nhưng mưa nhỏ” cơ mà. Có đùng đùng nổi giận chỉ phút giây nào đó rồi quên hết, đã mấy lần bọn chúng lầm lỗi, kể cả chuyện cướp ngục trẫm cũng đã bỏ qua. Bây giờ, chuyện Hương phi đã qua rồi, trẫm đã công bố cùng bàn dân thiên hạ là Hương phi đã chết thì họ phải biết là trẫm đâu còn muốn chặt đầu họ nữa. Chỉ cần bọn chúng chịu quay về xin lỗi, nhận tội trước mặt ta, là mọi thứ đều bỏ qua, vậy sao chúng lại chẳng quay về? Chuyện Tử Vy có phải là con ruột trẫm không cũng đâu phải là điều cần thiết, Yến Tử là con ai trẫm cũng không cần, vẫn thương yêu chúng như ruột thịt, Trẫm cư xử với chúng như vậy mà chúng vẫn quên ân phụ nghĩa, quả thật là không hiểu biết gì cả.
Lệnh phi có vẻ bất ngờ.
- Hoàng thượng! Có thật là người đã tha thứ cho bọn họ ư?
Vua thành thật nói:
- Chuyện của Hương phi mỗi lần nghĩ đến, trẫm đều thấy nóng mũi. Nhưng mà những đứa đó... thật tình cũng khiến cho trẫm động tâm, trẫm giận chúng thật nhưng trẫm cũng thấy nhớ chúng, đó là yếu điểm của trẫm.
Lệnh phi cảm động nói:
- Cái yếu điểm đó của hoàng thượng thật đáng yêu biết chừng nào, thú thật thần thiếp cũng có một thắc mắc từ lâu nhưng không dám hỏi.
- Khanh cứ hỏi đi!
- Lần trước hoàng thượng đã hạ lệnh đem hai cô cát cát ra chém đầu nêu gương chúng thần đã cùng quỳ xuống xin tha, vậy mà hoàng thượng vẫn cương quyết chém. Thế lần đó phải chăng là hoàng thượng đã quyết như vậy, nếu Nhĩ Khang mà không giải cứu kịp cho bọn họ, thì có phải là bọn họ đã chết cả rồi không?
Vua yên lặng một chút, thở dài.
- Hôm đó quả thật là ta quá giận, giận đến độ muốn giết chết quách chúng đi cho rồi, nhất là khi nghe cai ngục nói “biết đâu Nhĩ Khang cũng đã hóa bướm” đối với trẫm câu nói kia thật vô cùng khó chịu, nhưng chúng nó cũng chưa đến pháp trường thì đao thủ phủ cũng phải chờ quyết định cuối cùng của trẫm. Ðó là chưa nói, hôm ấy Bác Hằng cũng đã có mặt ở pháp trường, nếu lệnh ân xá của trẫm đến không kịp thì Bác Hằng cũng có thể dùng Kim bài lệnh của mình để cứu hai đứa nó?
Lệnh phi bấy giờ mới hiểu.
- Thì ra, hai cô cát cát ấy có thế nào thì cuối cùng vẫn được sống. Vậy mà hoàng thượng ơi, bọn chúng làm sao biết được tấm lòng hải hà của hoàng thượng? Chúng không phải là “bỏ nhà trốn đi” mà nghĩ rằng mình đang “trốn chạy cái chết” như vậy hoàng thượng làm sao mong chúng có thể liều chết để quay đầu trở lại, tra đầu vào tròng? Ví dụ chúng thật sự nhớ thương hoàng thượng đi nữa, có hối hận về hành vi mình đã làm, thì chúng cũng chẳng dám tự ý quay về đâu!
Lời của lệnh phi khiến vua Càn Long yên lặng, ông đưa mắt lên trời, tiếp tục nhìn những áng mây trời.
V ĩnh Kỳ, Nhĩ Khang lại quay về Lạc Dương.
Tối hôm ấy thầy thuốc đến nhà trọ khám bệnh cho hai người, vết thương được xức thuốc băng bó lại. Vết thương của Vĩnh Kỳ được biết là không nặng lắm, nhưng Nhĩ Khang vì bị mất máu quá nhiều. Vết thương lại sâu, nên thầy thuốc khuyên nên tịnh dưỡng cẩn thận, bằng không cả cánh tay có thể bị phế. Mọi người nghe phán đều lo lắng, nhất là Tử Vy. Mặc dù không còn nhìn thấy nhưng Tử Vy quyết định ngồi canh chừng Nhĩ Khang, chăm sóc cho nàng.
Và như điều thầy thuốc đã tiên liệu tối hôm ấy Nhĩ Khang bắt đầu sốt, sốt đến độ gần như mê sảng. Mọi người chẳng ai chợp mắt, khăn lạnh thường xuyên đắp lên trán chàng, Tử Vy canh bên giường, vừa buồn vừa lo, nhưng cũng chẳng làm được gì hơn.
Trong cơn mê, Nhĩ Khang cứ gọi tên Vy.
- Tử Vy... em đừng đi sang bên ấy, ở đó có vực sâu đấy, để anh dìu em nhé... Tử Vy... ối! Đau quá không được rồi...
Nhĩ Khang giật mình chồm dậy, thì chàng đã nằm mơ thấy ác mộng. Mọi người vội vã dằn Nhĩ Khang nằm xuống lại, Tử Vy lo lắng.
- Anh ấy bị mê sảng vậy, liệu có chết không?
Tiêu Kiếm nói:
- Đừng có nói như vậy, thôi cô hãy nghỉ đi.
Tử Vy lắc đầu.
- Đâu có được, anh ấy bị thương nặng như vậy làm sao tôi có thể ngủ được chứ? Tôi phải ở bên cạnh anh Khang, dù có nhìn thấy hay không cũng mặc.
Liễu Hồng lo cơm nước, mang một mâm cơm vào đặt lên bàn.
- Tử Vy, cô hãy ăn đi, để anh ấy bọn này canh chừng cho.
- Tôi không đói.
Liễu Hồng không nghe, kéo Vy đến bàn ấn xuống ghế.
- Không đói cũng phải ăn, bây giờ đã là canh ba rồi, nếu không ăn e là ngã gục thì khổ cô. Mắt thì không thấy đường, cục u trên đầu cũng chưa biết lành chưa, nếu không biết tự lo cho bản thân, có chuyện gì không hay thì sao?
Yến Tử nói:
- Tử Vy thầy thuốc đã nói rồi, chuyện mất máu mê sảng là chuyện bình thường, bây giờ tạm thời bọn này thay ngươi chăm sóc cho anh ấy, em hãy thư giãn một chút ăn cái gì mới có sức chứ?
Bấy giờ Tử Vy mới chịu đi ăn, Tử Vy vừa cầm chén cơm lên lại nghe Nhĩ Khang mê sảng.
- Tử Vy... Tử Vy em đâu rồi.
Tử Vy nghe gọi lụp chụp đứng dậy, vì không thấy đường nên đụng cả mâm cơm rơi xuống vỡ tan, Vĩnh Kỳ thấy vậy nói:
- Tử Vy, cô đừng để chúng tôi bận bịu thêm? Giao Nhĩ Khang cho tôi được rồi, cô cũng còn bệnh mà? Cô đâu chăm sóc được Nhĩ Khang?
Yến Tử nói:
- Ðúng đấy, anh Vĩnh Kỳ nói đúng, Tử Vy hãy đi nghỉ một chút đi, anh Vĩnh Kỳ nữa, để Nhĩ Khang ở đây có em và Liễu Hồng được rồi.
Nhĩ Khang trong cơn mê sảng lại nói:
- Hoàng thượng! Xin người hãy tha thứ cho Tử Vy và Yến Tử... xin đừng có truy sát bọn này nữa... bọn họ... bọn họ...
Tử Vy nghe vậy rất đau lòng, mò mẫm nắm lấy tay Nhĩ Khang nói:
- Anh Nhĩ Khang, tội nghiệp anh, Em không thấy nên không biết anh hiện thế nào, mấy hôm trước em đã hứa với anh là sẽ cố gắng là một “người mù yêu đời” Nhưng mà, anh lại bệnh nặng như vậy, vừa đau thể xác, vừa đau tâm... em chẳng biết làm gì để giúp đỡ anh. Nhĩ Khang anh nói đi, một đứa tan phế như em có thể giúp ích gì được cho anh chứ?
Lời của Tử Vy khiến mọi người thấy chua xót, Tiêu Kiếm thấy vậy mang đàn đến cho Tử Vy, sắp xếp chỗ để Vy ngồi, rồi nói:
- Thôi cô hãy đàn đi, hát đi! Đàn hát bản nhạc nào mà cậu ấy thích nghe nhất, cũng là một cách giúp vết thương mau lành.
Tử Vy nghe vậy phấn chấn hẳn.
- Vâng.
Rồi bắt đầu khảy đàn.
Trong giấc mơ nghe điều anh hứa
Sẽ sẵn sàng che mưa nắng cho em
Trong giấc mơ nghe điều em bảo
Sẽ vì em xây mộng tình yêu
Những lời đó nhớ hoài theo tháng năm
Dù trong mơ không quên được ánh mắt người
Ánh mắt đầy ước vọng thiết tha
Trong giấc mơ hình như anh khóc
Cho cuộc tình một cuộc tình si.
Tử Vy vừa đàn vừa hát đàn xong một lần lại một lần tiếp nối, hát như quên cả không gian lẫn thời gian. Và trong tiếng hát êm đềm đó, Nhĩ Khang như không còn thấy ác mộng, chàng bắt đầu ngủ yên.
o0o
Thời gian chầm chậm qua đi, trời lại sáng.
Trong phòng, Yến Tử Tiêu Kiếm, Vĩnh Kỳ và Liễu Hồng sau một thời gian dài mệt nhọc, đã ngủ gà ngủ gật.
Nhĩ Khang trong giấc ngủ lại có một giấc mơ, lần này chàng thấy mình bị cột trên giàn hỏa để thiêu sống như Tô Tô. Lửa từ phía dưới liếm dần lên làm cả người Khang nóng bỏng nhưng ngay lúc đó Tử Vy như một nàng tiên xuất hiện với bài hát như những dòng nước cam lồ, dần dần đẩy lùi những ngọn lửa nóng bỏng kia, giảm dần rồi tắt ngắm. Khang giật mình tỉnh dậy thấy Tử Vy vẫn đàn, vẫn say sưa hát, mắt nàng đang “nhìn” về phía chàng, Nhĩ Khang không dằn được nói:
- Tử Vy! mắt em đẹp lắm.
Tử Vy thấy Khang đã thức giấc ngưng hát, nghe ngóng. Trong khi Khang lại thấy cổ họng khô đắng, nên nói:
- Anh muốn uống nước!
Tử Vy nghe vậy đứng bật dậy.
- Để em đi lấy nước cho nghen.
Nói xong Tử Vy bước tới bàn lấy ly rót nước trong ấm trà ra, rồi mang đến cho Nhĩ Khang. Ðỡ chàng dậy đưa ly tận miệng, Nhĩ Khang cố gượng ngồi dậy bằng cánh tay không đau. Chàng mới kề môi vào ly nước chợt ngẩn ra nhìn Vy, Lúc đó Tiêu Kiếm cũng đã thức dậy nhìn cảnh đó cũng vô cùng ngạc nhiên.
Tử Vy thấy Khang ngẩn người ra nhìn không hiểu.
- Sao anh không uống nước đi?
Nhĩ Khang giật mình.
- Anh uống, uống chứ!
Uống cạn ly xong, Khang hỏi:
- Em có thể đi lấy cho anh thêm một ly nữa không?
- Vâng!
Tử Vy nói, rồi bước tới bàn rót một ly khác, bấy giờ tiếng động đã khiến Vĩnh Kỳ, Liễu Hồng, Yến Tử đều thức dậy mọi người trông thấy Tử Vy rót nước đều bất ngờ, Yến Tử không dằn được kêu lên:
- Tử Vy!
Tiêu Kiếm vội đưa tay lên miệng ngăn lại, Tử Vy rót nước xong lại mang đến giuờng cho Nhĩ Khang, dịu dàng nói:
- Em mang đến rồi này, uống đi!
Rồi đột nhiên kêu lên:
- Sao vai anh đẫm ướt cả máu thế này? Phải làm sao đây?
Nhĩ Khang chăm chú nhìn Vy.
- Máu ở chỗ nào chứ?
Tử Vy chỉ ngay lên chỗ bông băng.
- Còn nói là không có ư? Ướt cả băng vải còn gì?
Nhĩ Khang đã xác minh được điều mình nghĩ, mừng rỡ ôm Tử Vy vào lòng.
- Trời ơi, Tử Vy anh sung sướng muốn phát điên lên được!
Hành động của Nhĩ Khang làm ly trà trên tay của Tử Vy rơi xuống đất, Tử Vy nói lớn:
- Anh đừng động mạnh chứ, coi chừng vết thương lại chảy máu.
Nhĩ Khang xúc động nói:
- Nếu máu của anh chảy mà đổi lại mắt em thấy lại được thì có chảy bao nhiêu cũng không tiếc!
Tử Vy nghe vậy ngẩn ra, rồi đột nhiên phát hiện mình đã nhìn lại được. Mừng quá nhìn Nhĩ Khang và Vy không thể tin được, mình lại nhìn thấy người yêu nàng run run nói:
- Nhĩ Khang... anh có biết không? Em đã nhìn thấy lại được, em thấy anh rồi, Thấy khuôn mặt anh thấy anh chảy máu, thấy cả ánh mắt đắm đuối của anh, có phải anh đang khóc?
Nhĩ Khang nghe vậy nhắm mắt lại.
- Cảm ơn trời! Cảm ơn đất, cảm ơn đấng tạo hóa cảm ơn cả thần linh.
Tử Vy cũng mừng quá, nói liền một hơi:
- Em nhìn thấy rồi, em nhìn thấy rồi... mà Nhĩ Khang sao anh lại gầy thế? Ban nãy em đụng trúng vết thương anh, có đau không? Có đau không?
Nhĩ Khang cười tươi:
- Đau, đau chứ, nhưng cứ để mặc nó đau đi.
Rồi chàng ghì chặt lấy Tử Vy, Yến Tử lúc đó không còn kềm chế được nữa, cầm khăn tay chạy khắp phòng nói:
- Ngọc hoàng thượng đế, quan thế âm bồ tát, tất cả chư vị thánh thần, Yến Tử này xin dập đầu cảm tạ các người đã để cho Tử Vy nhìn thấy lại được!
Vĩnh Kỳ thì bước tới tránh mặt Nhĩ Khang và Tử Vy.
- Nhĩ Khang, Tử Vy, xin chúc mừng hai người, đến bây giờ thì tôi mới hiểu được ý nghĩa câu “trí chi tử địa nhị hậu sinh” (đặt vào chỗ chết mà sống lại)
Yến Tử không hiểu Vĩnh Kỳ nói gì cũng chen vào.
- Đúng đấy, con nhện chết rồi còn sống lại, huống chi là chúng mình, chúng mình là thứ bất tử, những con nhện không bao giờ chết.
Liễu Hồng nhìn cặp Nhĩ Khang, Tử Vy mà ràn rụa nước mắt, trong khi Tiêu Kiếm cũng cảm động khôn cùng.
o0o
Chỉ mấy hôm sau Nhĩ Khang đã có thể bước xuống giường đi lại, Tử Vy cũng khôi phục lại thị giác như xưa, ngay cả vị lương y đến chữa trị cho hai người cũng ngạc nhiên.
- Thật không ngờ các vị hồi phục nhanh chóng như vậy, vết thương đã kéo da non, lại hết sốt. Điều này có lẽ liên hệ đến tuổi tác, tuổi trẻ khiến sức khỏe hồi phục nhanh chóng. Có điều tạm thời nên cẩn thận, đừng để chạm vết thương cũng như đừng rửa nước, thuốc thì phải uống đều. Riêng về trường hợp cô gái này thì quả là kỳ diệu hơn nữa, tôi không phải thầy thuốc chuyên về mắt, nhưng tôi nghĩ chuyện bị mù rồi sáng mắt lại thế này, chắc là có bồ tát phù hộ đây. Cũng biết sự mù tạm thời, thường là do một kích động nào đó tạo nên, và chỉ có một sự kích động khác lên não mới có thể làm sáng mắt lại, dù gì đây cũng là phép lạ! Tốt! Tốt! xin chúc mừng mọi người.
Nhĩ Khang lo lắng.
- Nhưng chuyện mù đã qua rồi có thể trở lại không?
- Nói thật tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ, đã qua rồi lành rồi làm sao bị lại được?
Khi thầy thuốc ra về, mọi người cảm thấy hết sức phấn khởi, Tử Vy bước ra sân thấy mọi thứ đều đẹp.
- Mặt trời đẹp quá, nhà cũng đẹp, mà Yến Tử và Liễu Hồng bây giờ cũng đẹp hơn trước.
Nhĩ Khang bước ra theo, thấy Tử Vy cứ nhìn mãi chậu hoa, chọc.
- Từ nào tới giờ chưa thấy hoa ư?
- Thấy nhưng chưa bao giờ thấy hoa lại đẹp thế này mọi thứ đều đẹp.
Nhĩ Khang nhìn Tử Vy nói:
- Nhưng chẳng có gì đẹp bằng đôi mắt em cả!
Tử Vy cảm động nhìn lên.
- Anh Nhĩ Khang, được nhìn thấy lại anh, là em đã có cảm giác như được sống lại một kiếp khác rồi.
Nhĩ Khang nói:
- Anh cũng vậy, anh cảm thấy hạnh phúc khôn cùng. Mấy hôm trước khi em bị mất thị lực, anh đau khổ chẳng kém em đâu.
- Em biết, em biết chuyện đó chứ?
o0o
Tối hôm ấy Yến Tử vì vui quá nên đã làm tiệc ăn mừng. Cô nàng cùng Liễu Hồng làm một hơi mười mấy thức ăn, báo hại Vĩnh Kỳ và Tiêu Kiếm phải vào thu dọn, Nhĩ Khang vì còn bị thương nên được miễn chẳng những thế Vĩnh Kỳ còn nói:
- Nhĩ Khang mi không cần bước xuống giường, để Tử Vy mang thức ăn đến tận nơi phục vụ ngươi.
Nhĩ Khang cười:
- Anh làm như tôi yếu lắm vậy, nam tử đại trượng phu, bị một chút thương tật nào có ý nghĩa lý gì? Tôi cũng vào bàn với các người lâu lâu có cơ hội cùng chung vui sao có thể bỏ qua chứ? Đó là chưa nói, lại được ăn những món ăn mà đích thân Yến Tử nấu đâu phải dễ.
Trước khi ăn, Liễu Hồng cảnh giác mọi người:
- Tôi phải thanh minh trước với mọi người, món cá chưng, món thịt kho, món thịt nướng, món thịt xào, món chim đút lò đều là Yến Tử sáng chế đấy nhé, các vị ăn mà có vấn đề gì, tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm. Còn món thịt gà hầm thì cũng của Yến Tử đặc biệt dành cho riêng hai người bệnh, các người cứ thử xem có gì độc đáo không?
Tiêu Kiếm nói:
- Thức ăn mà Yến Tử nấu chín được đã là kỳ tích rồi. Trước khi Liễu Hồng đến bọn này đã từng ăn món Yến Tử nấu nên đã biết hương vị thế nào rồi, có ăn là được nào dám chê?
Mọi người cùng cười rồi ngồi vào bàn, Tiêu Kiếm rót rượu nói:
- Bữa nay tôi phải uống thôi, từ cái hôm bắt đầu trốn chạy đến giờ tôi chưa có hôm nào được uống rượu một bữa cho đã.
Yến Tử nói:
- Tôi muốn uống nữa!
Thế là Tiêu Kiếm rót rượu cho mọi người, Tử Vy nhắc nhở.
- Anh Nhĩ Khang vết thương chưa lành không nên uống rượu.
Nhĩ Khang phản đối.
- Không được, bữa nay anh phải uống để mừng em mắt sáng lại chứ?
- Thôi được, nhưng uống ít thôi, mừng cho sự hồi sinh của mọi người.
Mọi người nâng ly lên nốc cạn, bắt đầu ăn cơm.
Vĩnh Kỳ vì muốn lấy lòng Yến Tử nên gấp miếng thịt nướng to nhất lên hỏi Yến Tử:
- Món này của em sáng chế phải không?
Yến Tử gật đầu, Vĩnh Kỳ bỏ ngay vào miệng, nhưng chưa kịp nhai, mắt đã trợn trắng, rồi nuốt vội xuống họng, lè lưỡi hỏi:
- Em nướng có bỏ thêm gia vị phải không?
- Vâng, chỉ thêm có một chút xíu tiêu thôi.
Vĩnh Kỳ giả vờ nói:
- Hèn gì rất đặc biệt, nào mới các vị phải thử qua một lần để biết tài của Yến Tử chứ?
Thế là mỗi người gắp một miếng bỏ vào miệng, nhưng chỉ đến đó thôi, người thì ngậm mồm ú ớ, người lại nhảy nhỏm lên, người vội đi tìm nước uống.
Nhĩ Khang kêu lên:
- Yến Tử cô định ám sát bọn này à?
Tử Vy vội vã mang một ly nước to đến Nhĩ Khang.
- Này, nước này... nước này uống đi, tại vì Yến Tử nói, con người phải uống nước. Sáng uống trưa uống, chiều uống khát uống mà không khác cũng phải uống, nhất là khi ăn phải miếng thịt nướng của Yến Tử càng phải uống nhiều nước hơn.
Liễu Hồng nói:
- Chỉ có thiên tài mới nướng được những miếng thịt thế này, Yến Tử chắc là có thù oán với bọn mình đấy.
Yến Tử trợn mắt:
- Cái gì, chẳng lẽ món thịt nướng của ta mọi người sẽ bị trúng độc cả à? Các người rõ là cường điệu.
Tiêu Kiếm mặt đỏ gấc, cố nuốt trôi miếng thịt, rồi chắp tay xá Tiểu Yến Tử, nói:
- Ðây là miếng thịt nướng cay đầu tiên tôi được ăn, có lẽ suốt đời sẽ không quên. Bây giờ mới biết mấy hôm trước cô cho bọn này món “thực bất hư vị” (ăn không biết mùi) là đã nương tay lắm rồi, chứ đến lúc biết mùi thì đã vượt quá sức tưởng tượng!
Yến Tử không vui.
- Mấy người khó chịu quá, nói gì mà biết mùi không biết mùi nghe muốn điên cả đầu. Rồi cái gì chua cay? Tôi thấy thì mọi người cố tình thổi phòng để ém tài tôi thôi, chứ làm gì đến nỗi tồi.
Nói xong Yến Tử gắp một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai một cái nhả ngay ra, kêu lên:
- Ồ! Không ngờ lại ướp nhiều giấm rồi còn ớt nữa, đúng là chua cay, chua cay thấu trời!
Mọi người thấy vậy cười ngả nghiêng.
Ðợi mọi người cười dứt, Liễu Hồng nói:
- Tôi muốn nói cho các bạn rõ, kho tiền của bọn ta bắt đầu cạn kiệt rồi đấy. Lúc gần đây sử dụng tiền nhiều quá, nào tiền thuốc, tiền ăn, tiền mướn nhà, tiền bố thí... nếu chúng ta không gắng tìm biện pháp thì sẽ không có cái gì ăn nữa. Vì vậy tôi nghĩ là ngày mai tôi và Yến Tử phải ra khu chợ nào đông một chút kiếm tiền vậy.
Vĩnh Kỳ thắc mắc.
- Kiếm tiền bằng cách nào?
Yến Tử nói:
- Thì bằng cách cũ... nghĩa là... bọn này đi mãi võ.
Tử Vy hỏi:
- Giống như trước kia đấy à?
- Vâng, chúng ta đông người thế này lại biết võ công thì làm nghề mãi võ cũng kiếm sống được.
- Nhưng mà mãi võ thì phải khua chiêng đánh trống, mà chúng ta lại đang tị nạn, chẳng lẽ lại để bại lộ hành tung à?
Nhĩ Khang hỏi, Tiêu Kiếm nghe vậy nói:
- Thôi để tôi đi mượn tiền của bạn bè vậy.
Nhĩ Khang lập tức phản đối.
- Không được, đường chúng ta còn dài, nếu không tự lực cánh sinh mà chỉ dựa vào sự tiếp tế của bạn bè anh thì sao được. Ðể anh mượn tiền, thà bọn này đi mãi võ còn hay hơn!
Yến Tử nói:
- Bây giờ đừng có ngại thế này thế nọ nữa, chúng ta là “những con nhện chết đi sống lại được cơ mà” không có gì phải sợ. Ngày mai, anh Tiêu Kiếm bảo vệ Nhĩ Khang và Tử Vy, tôi, Liễu Hồng, và Vĩnh Kỳ sẽ đi kiếm tiền.
Nhĩ Khang nói:
- Tôi thấy thì để Tiêu Kiếm bảo vệ các người hay hơn, còn tôi tuy bị thương nhưng chưa đến đỗi trở thành người tàn phế, mắt của Tử Vy cũng đã lành, chúng tôi chẳng cần bảo vệ đâu.
Yến Tử nói:
- Như vậy cũng được, một chút nữa chúng ta phải tập dợt trước. Tôi và Liễu Hồng sẽ đóng giả hai vai nữ gặp nạn, và Tiêu Kiếm thì trà trộn trong đám đông khán giả, đóng vai người tốt bụng... thấy tình cảnh bọn tôi nên hào phóng cho tiền để góp ý những người khác cho theo, đấy chỉ có vậy thôi.
Vĩnh Kỳ nghe tính, thay đổi sắc dịch ngay.
- Vậy coi gì được, mình dùng cách khác đi, làm chuyện lừa gạt người khác không tốt.
Yến Tử nhăn mặt.
- Thiếu gia ơi, mình đã không còn núi, không còn nước gì nữa rồi đừng nên sỉ diện hão.
Tử Vy chỉnh lại.
- Phải nói là sơn cùng thủy tận rồi, đã đến đường cùng rồi...
Tiêu Kiếm thì không phản đối, cười nói:
- Thôi tôi biết rồi, nhưng cái trò đùa này từ nào đến giờ tôi chưa thử qua, mong là mọi thứ sẽ phối hợp hoàn hảo.
o0o
Thế là qua ngày hôm sau, Tử Vy và Nhĩ Khang ở lại quán trọ, còn Liễu Hồng và Yến Tử ăn mặc rách rưới đứng giữa phố đông người, lấy chiếc mâm gõ xèng xèng. Liễu Hồng đứng cạnh với cây đao trên tay chuẩn bị diễn võ, trong khi Vĩnh Kỳ và Tiêu Kiếm giả làm người đi đường. Ðám đông hiếu kỳ chẳng mấy chốc kéo tới, Yến Tử thấy số người tụ tập lại khá đông rồi, nên ngưng đánh phèng la nói:
- Kính thưa các vị ông bà, cô bác, chị em ở Lạc Dương. Tôi là Tiểu Yến Tử cùng bà chị đây là Tiểu Hợp Tử, chúng tôi người Hà Bắc, định đến Tứ Xuyên tìm người thân, không ngờ trên đường đến đây bà chị đã bị ngã bệnh, thuốc thang chạy chữa sạch cả tiền... hiện lưu lạc đến Lạc Dương này, thì coi như là đã... sơn cùng thủy hết, vì vậy không có nơi trọ, cũng chẳng có cơm ăn, tục ngữ có câu “ở nhà nhờ cha mẹ, ra đường dựa bạn bè...” Chúng tôi bây giờ cũng biết một chút võ nghệ, nên xin đem một ít công phu ra biểu diễn, hầu kiếm chút kinh phí đi đường, mong là các vị đại ân đại nghĩa Yến Tử này xin cảm ơn vô cùng.
Nói xong, Yến Tử chấp hai tay lên tiếp
- Xin cảm ơn!
Tiêu Kiếm đứng trong đám đông, nghe Yến Tử lòng vòng giới thiệu mà không khỏi cười thầm. Vĩnh Kỳ xuất thân là a ca nên có bao giờ làm chuyện lường gạt người khác, vì vậy cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Yến Tử sau khi giáo đầu xong, cầm thanh đao đã chuẩn bị sẵn, cùng Liễu Hồng biểu diễn, những đường đao của hai người rất được đám đông tán thưởng.
Sau một màn biểu diễn, Liễu Hồng cầm chiếc mâm đi xin tiền.
- Xin chư vị thưởng cho bao nhiêu cũng được! Rất cám ơn.
Ðám đông đứng xem thấy Liễu Hồng mang mâm đến, có người vội vã rút lui, có người ném ít đồng xu vào. Ði gần giáp một vòng mà chẳng đuợc bao nhiêu Yến Tử thấy vậy nháy mắt Vĩnh Kỳ và Tiêu Kiếm, xong đem mâm tiến tới. Chẳng ngờ, Yến Tử bước tới thì Vĩnh Kỳ mắc cở quá lủi mất tiêu, còn Tiêu Kiếm lại bối rối không kém, quên cả lời dặn giả cho tiền, mà gãi gãi đầu, rồi bước ra sân lẩm bẩm.
- Đàn ông đại trượng phu ai làm chuyện lường gạt cho được, chẳng quang minh chính đại chút nào!
Nghĩ vậy nên Tiêu Kiếm vòng tay lên chào hết đám đông rồi nói:
- Các vị thân hữu bạn bè ở Lạc Dương, nếu các vị thấy hai cô gái này biểu diễn chẳng bắt mắt, thì Tiêu Kiếm tôi đây xin được biểu diễn thêm vài đường, để quý vị khẳng khái mà giúp đỡ bọn họ nhiều hơn.
- Cô nương! Tại hại nói có điều gì không phải, xin cô nương niệm tình tha thứ cho nhé!
Yến Tử lúc đó đang bực mình, cái anh chàng Tiêu Kiếm này thật bày vẽ, kế hoạch đã đặt ra thì y đó mà làm đi, còn bày chuyện biểu diễn, nên cầm đao phóng tới chém thật.
- Lộn xộn, chẳng chịu phối hợp thì xem này!
Tiêu Kiếm thấy Yến Tử chém thật, giật mình lùi ra sau. Nhưng Yến Tử không đứng yên lại tiến thêm một đao nữa, Tiêu Kiếm thấy vậy vừa né người vừa hét:
- Ðao kiếm chẳng có mắt, không nên đùa.
Ðám khán giả bên ngoài chẳng biết giả thật thế nào, chỉ thấy Yến Tử đánh tới tấp như vậy, trong khi Tiêu Kiếm lại chỉ né không đã đổ mồ hôi hột, nên cười thích thú. Yến Tử và Tiêu Kiếm một người đuổi, một người chạy, Ðao quét nhanh mà người né cũng nhanh. Liễu Hồng bên ngoài cầm mâm đi thêm một vòng, đã bắt đầu thấy nặng. Ðám đông không ngớt cổ vũ, Vĩnh Kỳ đứng xa xa nhìn mà cũng phải giật mình. Nhưng cuối cùng rồi Tiêu Kiếm cũng thoát được khỏi vòng chiến. Bấy giờ Yến Tử cũng thấy thu hoạch khá bộn nên cũng dừng tay.
Tiêu Kiếm và Yến Tử đứng ngang nhau vòng tay lên chào khán giả.
- Cảm ơn các vị, cảm ơn! Cảm ơn!
Ðám đông bên ngoài vỗ tay khen ngợi, Vĩnh Kỳ còn chưa hết ngạc nhiên với màn kịch vừa rồi thì đã nghe hai khán giả đứng bên cạnh nói:
- Bọn họ đánh hay thật! Đẹp thật! mà cả hai trông cũng đẹp đôi đấy chứ? Tôi đoán họ hẳn là một đôi tình nhân.
- Còn gì nữa! bọn họ đóng kịch đấy, xem kìa tay nam đẹp trai mà nữ xinh xắn, họ rõ là xứng đôi!
Vĩnh Kỳ nghe bình phẩm tái mặt, chẳng còn thích thú với màn trình diễn vừa rồi nữa, lặng lẽ quay đi.
|