Lúc nàng bước vào phòng  mạch của chàng, phỏng chừng 12 giờ 5 phút giữa đêm khuya. Thời tiết nhằm vào  tháng hai ta, đêm đông giá lạnh, ngoài trời đang con mưa phùn. Ban ngày, trong  phòng đợi nhỏ hẹp chen đầy những người lớn lẫn trẻ nít bị cảm cúm lây truyền,  mãi đến tối, số bệnh nhân mới bắt đầu thưa dần. 
 Đến khi bệnh nhân chót  nhất rời khỏi phòng mạch đã 11 giờ khuya. Chừng 11 giờ rưỡi, sau khi hai cô y tá  trực đêm, Hoàng Nhã Bội và Chu Châu ra về rồi, vốn tánh cẩn thận, chàng đi kiểm  soát một vòng rồi định đóng cửa tắt đèn lên lầu ngủ, song, chẳng hiểu tại sao  chàng lại nấn ná ngồi vào chiếc ghế sofa phòng khách, nhìn ngẩn ngơ đám mưa mù  xuyên qua cửa kính trong màn đêm. 
 Có lẽ bởi ban ngày quá  ồn ào, nên về đêm người ta cảm thấy thật là yên tịnh. Chàng nhìn kỹ những hạt  mưa rơi bám vào cửa kính rồi nối đuôi nhau tuột xuống đất, làm mát dịu cả tâm  hồn. Thật vậy, trọn một ngày trời chỉ được có giờ phút ngắn ngủi này là thuộc về  mình thôi, chàng cảm thấy ưa thích im lặng vô cùng. 
 Trong đêm mưa, tấm bảng  đề "Bác sĩ Lý Mộ Đường, chuyên Nội khoa, Nhi khoa" vẫn hiện rõ dưới ánh đèn  ngoài cửa phòng mạch. 
 "Cái  thằng Lý y sư non choẹt, mói có 30 mà đã mở phòng mạch riêng rồi".  
 Đó là lời tự đắc có pha  lẫn chút khoe khoang của mẹ chàng. 
 "Thằng Lý Y sư, nó là  con mọt sách, ngoài sách vở và bệnh nhân ra, nó chẳng còn biết gì hơn cả".  
 Đó là giọng nói trầm  ngâm pha lẫn kiêu căng của cha chàng.
 "Ông Lý y sư kỳ cục,  ông tập trung cả cổ điển lẫn hiện đại vào thân". 
 Đó là lời trêu ghẹo mà  lại hâm mộ của cô y tá Chu Châu. 
 "Có lẽ mình hơi thích  Chu Châu chăng?" 
 Giữa đêm khuya, chàng  hay tự hỏi lòng mình như vậy. Câu trả lời là khẳng định, chẳng những là hơi hơi  mà thực sự khá nhiều đấy.
 Một ông bác sĩ có thầm  yêu cô y tá giúp việc kể ra cũng chẳng là chuyện lạ gì, huống chi Chu Châu vốn  là cô bé xinh xắn, yêu kiều dễ thương, cũng có lẽ chàng thích ở câu nói "Tập  trung cả cổ điển lẫn hiện đại vào một thân" của cô ta nhiều hơn những lý do  khác. 
 Chu Châu quả thật là  một cô gái dễ cảm thông và biết cách biểu đạt tư tưởng của mình, là một cô gái  có nhiều tài cán. 
 Trong lúc chàng ngẫm  nghĩ về Chu Châu thì cái đồng hồ trên vách vừa gõ 12 tiếng. Chàng vẫn ngồi đăm  chiêu như pho tượng đối diện vớí cửa kính, chẳng nghe thấy tiếng chân nhưng có  nhìn thấy bóng người, rồi cánh cửa kính bị đẩy ra, làm chàng hơi giật mình,  trước mắt. Là một cô gái mặc dạ phục soa trắng đang đứng giữa cửa, tay nàng chận  cánh cửa lại làm cho luồng không khí lạnh lọt vào phòng. 
 Lễ phục của nàng thuộc  loại thấp cổ, để lộ nước da nõn nà, khiến người ta có cảm giác ớn lạnh bởi tà áo  dài chấm gót và đôi giày đã dậm vào nước mưa, nàng có mái tóc ngắn lổm xổm, ướt  mẹp trông như đứa con trai, nhưng dưới mái tóc đó là một khuôn mặt trẻ trung,  kiều diễm chứa đầy sinh khí. Gương măt trái soan đôi mắt linh hoạt vớí nụ cười  ngọt sớt cho thấy nàng là một cô gái can trường, lịch thiệp, mưa đêm gió lạnh  chẳng nghĩa lý gì khi nụ cười của nàng ấm cúng như mùa xuân, cặp mắt của nàng  long lanh như thu thủy.
 Lý Mộ Đường sững sờ,  không thể tin nổi cảnh tượng đang hiện ra trước mắt mình. Ánh đèn mờ cho thấy  đám mưa mù như cái mạng lưới mung lung ở sau lưng nàng, à thì ra cô gái này vừa  mới bước ra từ trong mạng lưới đó, đôi tay đang nắm hai bó tơ mưa! 12 giờ khuya,  một thời khắc mê hồn. Ðây là cơn ảo mộng chăng?
 Chàng cho là vì đã quá  mệt nhọc qua một ngày hết sức bận rộn về công việc, nên mới có ảo tưởng  đó.
 - Cho tôi hỏi  thăm.
 Cô gái thanh xuân trẻ  đẹp bỗng cất giọng như tiếng chim hót, thanh thản từng chữ:  
 - Có phải ông là bác sĩ  Lý Mộ Đường? 
 Nghe hỏi, chàng nhảy ra  khỏi chiếc ghế, bây giờ mới có cảm giác chân thật.
 - A, chính tôi  đây.
 Chàng trả lời hơi hấp  tấp. 
 - Vậy thì may cho tôi  quá! 
 Như được trút gánh  nặng, nàng buông tay xuống cánh cửa được khép lại ngăn hơi nước và gió lạnh ở  bên ngoài. Nàng bước thẳng vào với nụ cười hồn nhiên, đôi mắt sáng tinh tỏ vẻ  vui mừng, nói tiếp: 
 - Thật tình tôi đang lo  không gặp được bác sĩ?
 - Ai  bệnh?
 Chàng hỏi câu thường lệ  rồi chuẩn bị đi lấy rương thuốc xuất chẩn và nghĩ bụng rằng, chắc là có người  say mèm, say rượu rồi đánh nhau bị thương hay là có ai bệnh tim đột phát chi chi  đó, sau một cuộc dạ vũ cuồng loạn.
 - Cô vui lòng đợi một  chút, để tôi vào lấy rương thuốc. Đã khuya thế này, trời lại mưa. Chàng hơi phàn  nàn.
 - Bác sĩ khỏi đi lấy,  bệnh nhân chính tôi đây.
 -  Hả?
 Chàng ngạc nhiên nhìn  thẳng vào mặt nàng, bây giờ chàng thấy rõ hơn, lông mày đậm, đôi môi có bôi sáp  láng bóng, cặp mắt lanh, sắc diện tươi tỉnh, chứng tỏ con người đang trong tình  trạng khỏe mạnh. 
 - Đừng để cho cái bề  ngoài của tôi đánh lừa ông, nếu không được bác sĩ cấp cứu, chắc tôi chết  chắc!
 Nàng vẫn tươi tỉnh như  là bông đùa.
 - Cô nói sao?  
 Chàng không tài nào tin  ở lòi nói vừa rồi của nàng. Nhưng, có lẽ nào sau 12 giờ khuya đang cơn mưa gió  lại có cô gái khi không nổi khùng lên, chạy vào phòng mạch đùa cợt vói mình?  
 - Bảo sao, cô sắp chết?  
 - Đúng  vậy.
 Nàng vẫn tươi cười nói  tiếp một cách đứng đắn: 
 - Số là hồi 7 giờ tối  nay, tôi chọn mặc chiếc áo đẹp nhất này vào đi dự dạ tiệc, nhưng chẳng ngờ nam  chủ nhân của bữa tiệc đã thất hứa, 8 giờ, tôi trở về căn nhà chung cư thuê trọ,  cô bạn ở chung với tôi còn chưa thấy về. 9 giờ, tôi bắt đầu viết lá thư tuyệt  mạng, 10 giờ, tự hớt mái tóc dài cho ngắn lại như bây giờ, 11 giờ tôi đã nuốt  một hơi hàng trăm viên thuốc ngủ. Tới 12 giờ thì tôi thấy hối hận, không muốn  chết sớm như vầy, nên tôi mới bước ra khỏi chung cư, thấy đèn trong phòng mạch  của bác sĩ còn sáng, rồi tôi đi thẳng vào đây.
 - Vậy  hả?
 Chàng trợn to cặp mắt  nhìn kỹ vào nàng một lần nữa, rồi tiếp: 
 - Cô đã nói  thật?
 - Thật tình mà. Nhưng  tôi cũng lấy làm lạ, tại sao nuốt vào hàng trăm viên thuốc ngủ mà chưa thấy buồn  ngủ Có thể nào tôi đã mua nhầm thứ thuốc giả nên chẳng thấy công hiệu gì. Song,  tôi không muốn đánh liều với mạng sống nên cần nhờ ông trừ khử hàng trăm viên  thuốc đó ra khỏi cơ thể tôi cho chắc hơn. 
 Lòi nàng thanh thoát,  nói nhanh như dòng suối chảy mạnh qua đống đá sỏi giữa khe sơn. Nàng lại  tiếp:
 - Tôi nghĩ rằng, giờ  đây việc mà bác sĩ nên làm là rửa ruột hay gì đó cho tôi thay vì chỉ đứng ngó  tôi. 
 Rồi nàng lại cười bảo:  
 - Theo tôi đoán, có lẽ  chẳng phải là thuốc giả đâu.
 Vừa dứt lời thì toàn  thân nàng rũ xuống, trượt té sóng sượt trên sàn nhà. Chàng nhanh chân nhảy tới  ôm nàng vào lòng, mặc dù còn chưa lấy hết lại bình tĩnh trong kinh ngạc, song  trực giác của bác sĩ y khoa bảo cho chàng là mỗi lời nói của cô này đều chân  thật cả nên chàng phải làm những gì cần làm. 
 Tiếp theo sau là một  trận rối rắm về việc cấp cứu bệnh nhân. Trước tiên, ẵm cô gái vào phòng chẩn trị  đặt lên giường, vạch mắt ra xem xét, rồi vỗ mạnh vào má nàng nhưng chẳng thấy  phản ứng gì cả, nàng nghẹo đầu trên gối ngủ say như chết. 
 Chàng để ý đến mái tóc  sợi ngắn sợi dài của nàng, đoán chắc mới hớt thật, thôi thì cho rửa ruột ngay,  chẳng còn thắc mắc gì nữa. Rửa ruột là một thủ tục khá nhọc nhằn, lại chẳng có  cô y tá nào bên cạnh phụ cho một tay thực là rắc rối.
 Chàng nhét ống dẫn vào  họng bệnh nhân, đâm sâu xuống tận bụng ruột, người con gái bị kích thích mạnh  chợt tỉnh lại, nàng mở mắt ra rên rỉ và cọ quậy, nhưng hai cánh tay bị nắm chận  lại trong khi thuốc tẩy đang tràn vào bao tử, ruột của nàng. Nàng nhăn nhó tỏ vẻ  khó chịu.
 - Nằm yên! Nếu cô muốn  sống thì hãy cộng tác với tôi, không được động đậy. 
 Nàng ú ớ trong họng  định nói gì nhưng bị ống dẫn chận miệng, chỉ còn cách mở to mắt ra đăm đăm nhìn  chàng như cầu xin tha, mồ hôi hột đổ ra trên trán.
 Chàng biết lắm, khi cái  ống dẫn đâm sâu vào bụng tức nhiên sẽ làm cho bệnh nhân đau dớn, nhưng dù có  thương hại cũng đành chịu thôi, ai biểu cô ta đi đùa với tử thần!  
 Kịp khi rút ống dẫn ra  thì cô gái trở mình thật mạnh. Chàng vội đỡ lấy, suýt tí nữa là lăn xuống  giường. Nàng lách đầu ra ngoài há miệng chảy dãi, chàng vội đi lấy cái chậu  nhôm, nhưng đã muộn, cô gái đã ói ra đầy sàn. Chàng tự trách mình sao không  chuẩn bị trước khi bơm thuốc vào bụng bệnh nhân, mặc dù mới mở phòng mạch được  có một năm, những việc đó đã được thấy nhiều rồi trong thời gian thực tập tại  bệnh viện. Tại sao hôm nay mình lại vụng về đến thế.
 Chàng đặt cái chậu ngay  đầu giường cho cô gái tiếp tục mửa đến lộn cả ruột gan. Mửa xong, nàng nằm thẳng  người lại, vừa rên vừa nói: 
 - Nước, cho tôi xin  chút nước! 
 Chàng đưa ly nước cho  nàng xúc miệng xong, hỏi:
 - Cô còn cảm thấy buồn  nôn không? Nếu có thì cứ việc ói ra cho hết. 
 Nàng nhướng mắt nhìn  chàng lắc đầu. Bác sĩ bắt đầu sửa soạn chích nước biển cho bệnh nhân. Cô gái  nhìn thấy chai nước biển to tướng và mũi kim chích có vẻ sợ  sệt.
 - Tôi...tôi nghĩ  rằng...
 Nàng vừa thở vừa nói  một cách khó nhọc vì đã thấm mệt bởi cơn nôn mửa vừa rồi. Nàng cố  tiếp:
 - Có lẽ không... không  cần phải chích.
 - Giờ cô có nghĩ gì  cũng vô bổ.
 Giọng nói của chàng bắt  đầu hơi bực bội, tự nhiên chàng thấy khó chịu với tấn kịch vừa rồi. Cô gái trẻ  đẹp này lại chơi đùa với mạng sống của mình, chỉ vì người bạn trai lỡ hẹn thế  thôi, nếu dược tính bắt đầu kiến hiệu trước nửa tiếng đồng hồ thì biết đâu chừng  cô ta đã mê man trong buồng riêng mà chẳng ai biết. Thậm chí ở công lộ, bị xe  hơi cán xẹp lép rồi, cũng may cho cô ta, may thật, đã vào được phòng mạch chàng  kịp lúc.
 - Hãy nằm yên cho tôi  nhờ, chớ có cựa quậy! Nước biển này là để tẩy sạch chất độc trong cơ thể cô. Ê,  ê... đừng có ngủ! 
 Chàng vỗ mạnh vào má cô  gái, nàng mở mắt trở lại: 
 - Tôi. tôi mệt quá đã  24 tiếng đồng hồ chưa hề ngủ tí nào. 
 - Tại sao  vậy?
 Chàng chỉ hỏi bâng quơ  trong khi lo thắt sợi dây cao su vào cánh tay nàng, lần thấy tĩnh mạch rồi đâm  mũi kim nước biển vào. 
 - Tại... cũng tại ảnh  hết. 
 Nàng nói trong hơi  thở.
 - Thế là sao?  
 Chàng chưa kịp hiểu ý  nàng, chỉ lo dán miếng băng keo định vị mũi kim lại. Khi ống nước biển đã nhỏ  đều đặn rồi, chàng mới thấy nhẹ nhõm người. Giọng nói của chàng dịu lại:  
 - Được rồi, bây giờ để  tôi nghe nhịp tim của cô. 
 Chàng cầm ống nghe đặt  vào buồng ngực cô gái một cách tự nhiên. Da ngực nàng bất thần bị chất kim khí  lạnh ngắt chạm vào, khiến nàng rút cổ lại, nhưng nàng lại cười, cười mũm mĩm như  đứa con nít. 
 - Ô, buốt quá trời!  
 Nhịp tim cô gái đập  đều, có quy luật vừa mức. Chứng tỏ là con người trẻ trung khỏe mạnh, chàng càng  thấy vững bụng hơn. Ngoảnh lại, trong phòng chẩn bệnh thật là dơ dáy bề bộn,  chịu không nổi, chàng liền đứng dậy đi thu dọn nào là máy rửa ruột, chậu ói, ống  chích, bình alcool, bông gòn... rồi đi vào trong lấy chổi, giẻ ra lau dọn sàn  nhà, cho đến khi rửa tay, khử trùng xong chàng mới trở lại ngồi bên người con  gái. Thấy nãy giờ nàng vẫn nằm im, chàng ngỡ là nàng đã ngủ say, không ngờ cô  gái đang mở mắt thao láo, lẳng lặng nhìn chàng, rồi bảo: 
 - Xin  lỗi.
 Nàng nói thật nhỏ  nhẹ:
 - Tôi đã làm phiền bác  sĩ. 
 Đồng hồ trên vách gõ  lên hai tiếng, vừa đúng hai giờ sáng. Lúc này chàng mới có đủ thì giờ nhìn kỹ  lại cô gái đang nằm trên giường bệnh, những son phấn trên môi trên má đều bị áo  gối cọ lem luốc, để lộ ra bộ mặt thật quyến rũ, diễm lệ, yêu kiều. Toàn là những  nét đẹp trời cho, nhất là cặp mắt to, đôi môi mỏng với hàm răng trắng được sắp  xếp thật điều, khi nở nụ cười thật dễ thương. 
 Thật vậy, từ khi bước  chân vào phòng mạch, cô gái uống thuốc ngủ toan tự tử này lúc nào cũng tươi  cười, chỉ trừ khi đang rửa ruột.
 - Được  rồi.
 Chàng khẽ ho một tiếng.  Tại sao lại ho, ngứa cổ chăng? Không chỉ vì bị cô gái này chọc cho bù đầu, rối  óc đó thôi. Chàng kéo ghế lại gần, ngồi cạnh cô bệnh nhân có ý kiểm điểm lại mọi  việc đã làm. 
 Khổ quá, trong phòng  mạch nhỏ này chẳng có chỗ nào cho bệnh nhân nằm điều trị. Khi nghĩ đến đây chàng  mới sực nhớ lại nãy giờ mình đã quên phứt một điều quan trọng, liền quay lại bàn  giấy lấy tấm phiếu ghi bệnh lịch. Khi trở lại thì cô gái vẫn nhìn chàng mỉm  cười.
 - Cho biết họ và tên  cô.
 Đúng điệu bác sĩ hỏi  bệnh nhân.
 -  Tôi?
 Cô gái hơi ngỡ ngàng,  không trả lời vào câu hỏi. 
 - Cô đã từng tới phòng  mạch tôi lần nào chưa?
 -  Chưa.
 - Vậy thì cho biết tên  họ của cô là gì?
 Chàng nhắc lại câu  hỏi.
 - Từ Thế  Sở.
 Nàng trả lời thật nhỏ,  như nói lén, sợ người ta nghe thấy. 
 Chàng nghe không rõ  lắm, bèn hỏi lại:
 - Họ Từ phải không? Từ  gì?
 - Từ là Từ Châu. Thế là  Thế giới. Sở là Sở bá vương đó mà.
 - A, là Từ Thế  Sở.
 Chàng ghi ba chữ Từ Thế  Sở vào phiếu, nghĩ rằng tên cô gái này sao giống tên con trai  quá.
 - Bao nhiêu  tuổi?
 - Tuổi hả mà tuổi  thì....
 Cô gái chỉ cười mà  chẳng trả lời ngay số tuổi.
 - Vâng, tuổi, cho biết  số tuổi thật của cô.
 Chàng thừa biết cô gái  nào cũng khéo giữ kín số tuổi thật của mình.
 - Hăm...  bảy.
 Cặp mắt nàng đảo qua  đảo lại, rồi tiếp: 
 - Không, có lẽ 28 là  đúng hơn.
 Không thể tin nổi,  chàng nhìn thẳng vào mặt cô gái có ý đoán tuổi của nàng, nàng vẫn tươi cười như  tỏ ý thành thật, nhưng ngay trong khoé mắt, dưới chân mày vẫn lộ cho thấy nỗi u  sầu văng vẳng. 
 Trong khi đang ngờ vực  thì chàng sực nhớ lại câu nói của nàng khi mới đặt chân vào phòng mạch rằng:  
 "Đừng để cho cái bề  ngoài của tôi đánh lừa ông". 
 Nhưng mà nàng quả thật  là người con gái trẻ măng, có ai tin nổi đã 28 tuổi đời. Tuy nhiên, con gái thời  nay đích thực không ai có thể đoán nổi số tuổi thật của họ mà chỉ dựa vào bề  ngoài. Thôi cứ tạm ghi như vậy đã đi, rồi chàng hỏi tiếp:
 - Cho biết nguyên  quán.
 - Hồ  Nam.
 Cô ta là người tỉnh Hồ  Nam, thảo nào đòi yêu sống yêu chết. "Sương nữ đa tình"  mà!
 - Còn chỗ  ở?
 - Chỗ  ở...
 Cô gái lại do dự, chớp  nhanh đôi mắt, há miệng ngáp dài rồi nói thật nhỏ tiếng:
 - Tôi mệt quá, tôi muốn  ngủ.
 - Chỗ ở, cô phải khai  rõ cho tôi!
 Chàng bực mình bởi thái  độ trù trừ của nàng. 
 - Chỗ ở  à!!!!
 Cô gái hơi cau mày  trước giọng gắt gỏng của chàng và làm như cố gắng nhớ lại địa  chỉ.
 - Là Nam Kinh đông lộ.  A, mà không, không phải, là Trung Hiếu đông lộ....
 - Ê, ê, chớ có bịa tầm  bậy nữa!
 - Thật  mà.
 Cô gái lại ngáp dài,  rồi tiếp: 
 - Tại người ta mới dọn  nhà chớ bộ.
 - Được, Trung Hiếu đông  lộ chặng 5, hẻm 1049, số 771.
 Chàng ghi nhanh vào  phiếu rồi hỏi tiếp: 
 - Số điện  thoại?
 - Điện  thoại.
 Cô gái nhắm mắt lại,  nói trong họng như là van xin: 
 - Mệt quá đi, làm ơn  cho tôi ngủ một chút được không?
 - Hãy ghi số điện thoại  trước đi đã.
 Cô gái xoay mặt hẳn vào  trong, nói nhỏ nhẹ: 
 - Xin bác sĩ đừng ghi  số điện thoại.
 - Tại sao?  
 -  Nếu.....
 Cô gái nhắm khít mắt  rồi tiếp: 
 - Nếu để ảnh biết tôi  uống thuốc tự tử là ảnh sẽ chạy tới đây giết tôi luôn cho mà  coi.
 A, thì ra cô này đang  ăn ở với một người đàn ông! Nhưng...Tự nhiên chàng lại cảm giác kỳ cục, không  bằng lòng với sự suy đoán đó. Không phải đâu, chẳng là hồi mới vào đây cô ta đã  bảo là ở chung với một người bạn gái cơ mà.
 Thật tội nghiệp, nhan  sắc, thân hình đều xinh đẹp như vầy mà nói dối như đã trải bảy nổi ba chìm trên  đường đời rồi!
 Trong khi đang nghĩ  ngợi thì đồng hồ gõ vang ba tiếng, chàng giật mình ngó lại cô gái, không, đó là  người đàn bà đang ngủ say. Chàng nhìn vào phiếu bệnh lịch khẽ lắc đầu, rồi khom  xuống lắc mạnh cánh tay nàng:
 - Ê, tỉnh lại đi Từ  tiểu thơ, cô phải cho tôi biết số điện thoại đặng thông báo cho người nhà đến  rước cô về chứ.
 Nhìn vào phiếu bệnh  lịch một lần nữa, rồi chàng lón tiếng gọi: 
 - Ê, Từ Thế Sở! Từ Thế  Sở!
 Đột nhiên, cô gái giật  bắn người lên, hốt hoảng nhìn quanh hỏi: 
 - Đâu, ảnh  đâu?
 - Cái  gì?
 Chàng ngạc nhiên hỏi:  
 - Có ai đâu? Ở đây chỉ  có tôi với cô thôi. 
 - Nhưng mà. nhưng  mà.
 Cô gái định bật ngồi  dậy, bị chàng giữ lại làm cho lọ nước biển lắc mạnh, suýt rơi xuống đất. Nàng cố  gắng nhướng to mắt ra nhìn quanh bảo: 
 - Nhưng tôi đã nghe  thấy như có ai gọi tên ảnh!
 - Chớ cử động, hãy bình  tĩnh lại, cô nghe thấy gì?
 - Từ Thế  Sở!
 Cô gái vẫn trong trạng  thái kinh hoàng, thất sắc, với giọng run run: 
 - Thế Sở, anh đã đến  rồi hả. Anh đâu? Đừng... đừng giận em... anh Thế Sở, anh Thế  Sở.
 Giờ đây Lý Mộ Đường đã  vỡ lẽ, chàng nhìn vào phiếu bệnh lịch chẳng hiểu nên khóc hay nên  cười.
 - Thì ra Từ Thế Sở  không phải là tên của cô.
 Khi nghe thấy ba chữ Từ  Thế Sở, cô gái lại giật mình đảo mắt nhìn quanh lần nữa rồi lắc đầu thở dài như  đã thất vọng và cũng như đã được giải thoát.
 - Không có ảnh ở đây,  tôi ngủ thôi.
 - Khoan ngủ, khoan ngủ  đã! Từ nãy giờ tôi ghi Từ Thế Sở, 28 tuổi, ở Trung Hiếu đông lộ thì ra toàn là  những gì của bạn trai cô có phải không?
 - Vâng,  vâng.
 Cô gái trả lời ngắn  gọn, rồi quay đi nhắm mắt ngủ.
 - Vậy cô là  ai?
 - Tôi hả, tôi buồn  ngủ.
 Cô gái nói trong họng chẳng  ai nghe rõ. Công sức tàn dư của thuốc ngủ đang thúc nàng phải ngủ, nàng đã thiu  thiu thiếp đi, chàng cố gọi nữa cũng vô ích. Thật là một chuyệt hết sức hoang  đường. 
 Lý Mộ Ðường hết xem phiếu  lịch lại ngó ra ngoài cửa sổ. Ngoài trời vẫn còn mưa mù, chàng trở đầu vào nhìn  người đàn bà, không, đó là người con gái đang ngủ, có đánh chết đi chàng cũng  không thể tin rằng cô ta đã 28 tuổi, già lắm cũng chỉ 20 là cùng. Bây giờ cô ta  đã ngủ say như vậy thì làm sao đây? Cần phải có người canh chừng cho nước biển  tiếp tục nhỏ đều, chứ vạn nhất chai nước biển đã chảy hết mà chẳng hay, để cho  không khí lọt vào mạch máu của bệnh nhân thì nguy.
 Chàng khẽ thở dài rồi đi lấy  tấm chăn len đắp lên cho nàng, lúc đó mới thấy đôi giày cao gót của nàng đã thấm  nhẹp nước mưa, chàng cởi giày ra, kéo chăn đắp kỹ đôi chân lại cho nàng. Bị quần  suốt cả đêm đã mệt quá, bây giờ bác sĩ Lý Mộ Ðường mới có dịp ngồi xuống  nghỉ.
 Chàng vươn vai một cái, chàng  tự nhủ: 
 "Đành phải làm viên hộ lý đặc  biệt cho cô gái đến sáng thôi, chớ còn trông cậy vào ai bây giờ, nhưng mình vẫn  chưa biết tên họ của cô ta là gì.
 - Đồ khỉ!  
 Chàng mắng khẽ một tiếng, chỉ  đủ cho mình nghe.