Đúng 6 giờ sáng, Lý Mộ  Ðường chợt tỉnh giấc, chàng giật mình, không ngờ đã thiếp đi lúc nào chẳng hay.  Tuy nhiên, chỉ trong giây lát là đã tỉnh hẳn lại, chàng nhảy vội sang phía cô  gái, thấy nàng vẫn nằm ngủ say nhưng chai nước biển đã gần cạn.  
 "Thật quá sơ ý!".  
 Chàng tự trách mình  không đủ tư cách làm hộ lý đặc biệt cho bệnh nhân. lập tức đi thay chai nước  biển mới cho cô gái, nàng bị tiếng động đánh thức giấc trở lại, vươn mình cọ  quậy làm cho tấm chăn len tuột xuống, lộ ra đôi vai trắng  nõn.
 -  Ự.
 Nàng ú ớ trong họng, mở  mắt nhìn quanh có vẻ bất an. Chàng hiểu ngay là lúc này nàng cần  gì.
 - Toilet ở đằng này  đây.
 Chàng chỉ vào phía sau  phòng rồi tiếp: 
 - Để tôi đỡ lấy cái  bình chích cho, cô tự đi vào đó.
 Cô gái liếc nhìn chàng  như tỏ ý cám ơn rồi thủng thẳng ngồi dậy, trong khoảnh khắc nàng cảm thấy chóng  mặt, chàng đưa tay ra đỡ. 
 Nàng tỉnh lại cúi xuống  tìm giầy, chàng chạy vội đi lấy đôi dép ra cho nàng mang vào rồi nâng chai nước  biển dìu nàng đi. Đi được nửa chừng nàng bỗng khựng lại, nhìn chàng với đôi má  ửng hồng, có vẻ ngại ngùng hỏi:
 - Ông... không có y tá  giúp việc?
 - Xin lỗi, đây là phòng  mạch nhỏ, theo lệ chúng tôi không giữ bệnh nhân cách đêm, gặp ai bệnh nặng là  chuyển ngay vào nhà thương lớn, cho nên y tá của tôi đều về hết lúc 11 giờ đêm.  Chuyện đêm nay là lần đầu tiên ngoại lệ, xin cô thông cảm  cho.
 - Tôi nào dám phiền gì  bác sĩ.
 Cô gái lại cười, vẻ  cười gượng gạo pha chút mắc cở. Rồi nàng nói thẳng:
 - Ông cứ để tôi tự một  mình mang bình chích vô đó được không?
 - Một mình cô làm được  hả?
 Chàng hơi do dự nhưng  rồi tiếp:
 - Thôi cũng được, nhưng  cô phải hết sức cẩn thận, đừng để cho mũi kim tuột ra  nghe.
 - Vâng, tôi  hiểu.
 Nàng lại cười ngượng,  dùng tay mặt tiếp chai nước biển, lấy tay trái có mang mũi kim chích nâng tà áo  lên. Khổ nỗi thứ mà cô đang mặc là chiếc váy soa trắng dài lê thê y như lễ phục  cô dâu mới! Rồi cứ thế nàng kéo theo nào là kim chích, ống dẫn, chai nước  biển... loạng choạng lê từng bước đi vào toilet một cách khó nhọc khiến chàng  hết sức lo ngại. Kịp khi nàng đã lọt hẳn vào bên trong rồi, chàng khẽ ghé tai  sát cửa để ý nghe tiếng lạch xoạch, được một hồi dường như đã xong việc ấy, tiếp  theo có tiếng vòi nước chảy. Trời đất, cô nàng còn bày đặt rửa tay nữa  chứ!
 Thiệt tình chàng không  thể tưởng tượng nổi làm sao mà nàng vừa cầm chai nước vừa rửa tay cho được?  Trong lúc chàng chưa nghĩ ra thì "loong coong, bốp beng!" là tiếng chai thủy  tinh vỡ tung! Lập tức chàng tông cửa xô vào. 
 Cô gái đứng ngơ ngác  trước tấm gương như đứa trẻ đã phạm lỗi. Chắc là chai nước biển đã chạm vào cạnh  chậu rửa mặt, mảnh vụng đã tung toé tùm lum.
 - Tôi....  tôi...
 Nàng vừa ngượng ngịu  vừa lính quuýnh. Chàng vội vàng rút nhanh mũi kim trên cánh tay nàng ra, rồi cầm  chai nước biển đã bể lẫn ống dẫn ném vào sọt rác. Nàng tỉnh táo lại  bảo:
 - Tôi... tôi chỉ định  rửa mặt một tí thôi, ai dè.
 Nàng nhìn vào gương rồi  hốt hoảng la lên: 
 - Trời ơi! Tôi làm sao  như thế này đây? Bộ tóc của tôi. Chết thật! Ông xem tôi đã làm chuyện gì rồi,  tôi đi cắt bộ tóc cụt ngũn đi, xấu như con quỷ cái.
 Rồi nàng lật đật dùng  đôi tay bưng nước lên vỗ vào mặt, tẩy hết những tàn dư của phấn  son.
 - Tôi trông như là bà  chằng phải hông?
 - Ừ, như bà chằng, mà  là bà chằng đẹp nhất đời, lê chiếc váy soa trắng đến nằm vạ người ta trong đêm  mưa phùn. Thật ác quá mà!
 Chàng nghĩ bụng:  
 "Đàn bà, mi là cái thứ  động vật gì đây? Vài giờ trước coi cả mạng sống chẳng ra gì, thế mà mới có mấy  tiếng sau lại hết sức đắn đo với sắc đẹp của mình, thật là khó hiểu quá  đi!"
 - Ê, cô  nương!
 Giọng nói chàng hơi cáu  kỉnh: 
 - Cô làm ơn bước ra bên  ngoài được không? Để tôi còn thu dọn trong này chứ. Nếu lỡ bị mảnh chai cắt bị  thương, tôi lại phải làm y sĩ ngoại khoa băng bó cho cô nữa là  khốn.
 - Ờ,  ơ.
 Đôi má cô gái lại bừng  đỏ. Bây giờ bộ mặt đã được rửa sạch, trông nàng rất tươi tỉnh, có bệnh chi đâu?  Nhìn đống thủy tinh vụn, nàng bảo:
 - Trong này để tôi dọn  cho, ông cho biết chổi và đồ xúc rác để chổ nào.
 - Cô làm ơn bước ra có  được không? Chỗ hẹp như vầy chứa sao cho được hai người, huống chi cô còn kéo  chiếc váy dài lê thê. Cô có muốn giúp tôi thì xin vui lòng trở lại nằm yên trên  giường cho tôi nhờ. Cô gái ngồi chồm hổm xuống nhặt những mảnh thủy tinh tương  đối lớn, chàng liền khom lưng nắm cườm tay nàng lại, nói như ra  lệnh:
 - Đi ra đi! Tôi chẳng bao giờ  cho phép bệnh nhân dọn phòng toilet của tôi!
 Cô gái ngước cổ lên nhìn  chàng rồi đứng dậy lặng lẽ bước ra ngoài. Một mình chàng đi lấy chổi quét dọn.  Bây giờ mới thấy rõ phạm vi mảnh thủy tinh vụn rất rộng, cả trên chậu, trên  khung cửa sổ, trên sàn và lẫn trong bồn tắm cũng có nữa, chàng loay hoay quét  mãi cũng không làm sao sạch hết được. Nhìn ra cửa, trời đã hừng đông rồi, nếu  làm không xong thì nhưng đứa trẻ đến khám bệnh có thể bị ngoại thương, nguy hiểm  lắm. Trong khi chàng đang cố sức lượm nhặt từng mảnh thủy tinh nhỏ, bỗng nghe có  tiếng gọi của cô gái: 
 - Ông ra ngoài đi, để đó cho  tôi. 
 Chàng nhìn vào cô gái rất  ngạc nhiên, cô ta cởi bỏ cái "lễ phục" khó ưa đó, thay vào người chiếc váy trắng  có lẽ tự tìm thấy trong tủ áo, trông thật đúng điệu một cô y tá trẻ đẹp. Tự  nhiên chàng lại ngoan ngoãn nghe theo lời nàng bước ra khỏi toilet, nàng tiến  vào dùng cục xà bông cọ sát thật kỹ vào tất cả mọi nơi, nhũng mảnh vụn đều ghim  hết vào cục xà bông đó. Chàng đứng im nhìn cô gái làm việc mới vỡ lẽ, thì ra  phương pháp giản tiện như vầy mà mình lại không nghĩ ra. Nàng ngẩng mặt lên nhìn  chàng khẽ bảo:
 - Gia đình em ở Cao Hùng, năm  15 tuổi lên Đài Bắc học Cao trung (Trung học Đệ nhị cấp), ký túc trong trường  nên việc gì cũng phải tập làm lấy.
 - Chính tôi cũng vậy, nhà ở  Đài Trung, năm 18 tuổi lên Đài Bắc học Y Khoa, cũng ở trong ký túc xá sinh viên  cho tới khi ra trường.
 Cô gái nhìn lại chàng với ánh  mắt dịu hiền, nói rất ôn tồn: 
 - Đi từ túc xá sinh viên đến  phòng mạch bác sĩ chắc anh phải trả một giá rất đắt, trong lúc người ta đang tận  hưởng niềm vui của tuổi trẻ thì anh phải vùi đầu vào phòng giải phẫu với những  cái xác lạnh, trải biết bao năm tháng nhọc nhằn.
 Lòi lẽ tri âm của nàng làm  chàng cảm thấy êm đềm lại bùi ngùi, chua xót. Chưa hề, từ trước tới nay, nào có  ai nói với chàng những lời thông cảm êm ái đó. Thật vậy, trong những năm tháng  bàng hoàng, phải vật lộn với học trình quá phức tạp, gặp nhiều khó khăn, rối óc  bù đầu trong phòng giải phẫu với tử thi, truân gian nghiên cứu với vi trùng, bao  gian lao khó khổ đó có ai biết đến cho. Ba chữ "bỏ đi thôi " đã bao phen xuất  hiện trong tâm não của chàng, nhưng chàng vẫn kiên nhẫn đến  cùng.
 - Làm y sĩ hẳn đòi hỏi rất  nhiều nghị lực. 
 Cô gái nói tiếp:  
 - Thật tình em không hiểu một  vị bác sĩ y khoa đã ra đời bằng cách nào. Con bệnh thường là kẻ khó tính nhất  trên đời, họ xanh xao yếu đuối, nhăn mặt, nhó mày, rên xiết, kêu khổ la nhọc,  thậm chí có lắm bệnh nhân còn mất cả lòng tự ái nữa, thiệt  mà!
 Nàng ngưng tay lại, ném cục  xà bông cào sọt rác, đi rửa tay rồi tiếp:
 - Khi con người ta không còn  tự ái thì thật là đáng thương cho họ. 
 Nàng xoay lưng lại nhìn vào  chàng với ánh mắt chân thành, cảm thông và đứng đắn. Trong khoảng khắc đó nàng  không còn là cô gái trẻ mà tỏ ra chín chắn nhiều, thông minh và hiểu đời. Ðường  rất lấy làm ngạc nhiên, đây là người đàn bà. Không đó là cô gái đi vào phòng  mạch mình, rồi ngã vào vòng tay mình trong đêm qua, sao cô ta lại hiểu biết  nhiều đến thế?
 - Cô. thật sự là bao nhiêu  tuổi?
 Đột nhiên chàng nêu lại câu  thắc mắc đó. 
 - 24, đã đậu bằng cử nhân hồi  năm kia.
 - Hai mươi  bốn?
 Chàng nhìn thẳng vào mặt nàng  tỏ vẻ nghĩ ngợi:
 - Sao? 
 Nàng đưa tay lên vuốt má  mình, lại hỏi: 
 - Bộ tôi đã già lắm rồi sao?  
 - Chẳng già lắm  đâu.
 Chàng trầm ngâm tiếp:  
 - Khoảng chừng 32  thôi.
 -  Hả?
 Như bị một cú đau, nàng  nhẩy lên: 
 - Tôi đã già đến thế  thật à?
 - Với trí tuệ và kiến  thức là 32, với hành động ấu trĩ là 13, còn về khuôn mặt và thân hình thì vừa  đúng 19 tuổi. 
 Nghe nói nàng nghẹo cổ,  bỗng cười khúc khích: 
 - Anh thiệt là một ông  bác sĩ lắm khôi hài. 
 Nàng vui cười, gương  mặt đã nhanh chóng phục hồi nét tươi sáng, hoạt bát của cô gái trẻ trung. Nàng  nói tiếp: 
 - Tưởng chúng ta cũng  nên dời nơi tán dóc chứ, đứng nói chuyện với một người con trai trong toilet coi  sao được, dù em là đứa con gái ưa lãng mạn đi nữa. 
 - Ờ, cô nên trở về  phòng chẩn trị để còn tiếp tục chích nước biển.
 Chàng dẫn đầu đi trước,  nàng nối gót theo sau. Chàng lấy chai nước biển mới và sửa soạn đồ  chích.
 - Ồ không, không  đâu.
 Nàng vội từ chối:  
 - Em tự biết sức khoẻ  mình, giờ đã khoẻ như trâu. mớ thuốc ngủ đã bị anh tẩy sạch hết, em bình phục  rồi, chẳng cần phải chích thuốc nữa. 
 - Cô cần, cô cần  lắm!
 Chàng trả lời dứt  khoát: 
 - Ít ra cô cần phải  chích thêm hai chai nữa mới bảo đảm được trong cơ thế cô không còn chất độc. Tôi  nghĩ rằng cô cũng chẳng muốn để lại chứng "hậu di". 
 - Chứng "hậu  di"?
 - Đúng  thế.
 Chàng nói một cách khẳng  định, rồi đẩy chiếc ghế đến trước mặt nàng nói dỗ ngọt:
 - Nếu cô không muốn nằm nữa  thì cứ việc ngồi đây chích cũng được.
 Vừa dứt lời chàng ấn đôi vai  nàng bắt ngồi xuống ghế và lấy bông gòn, ống chích ra. 
 - Em  nghĩ...
 Cô gái vẫn dùng dằng:  
 - Em chẳng còn chóng mặt hoa  mắt chi cả, khỏe lắm rồi mà.
 Mặc kệ nàng nói gì thì nói,  chàng đã ghim mũi kim lại, đẩy cái dàn treo nước biển đến gần, nhìn rõ giọt nước  biển đã được nhỏ đều rồi, mới đưa nhẹ cánh tay nàng đặt trên tựa  ghế.
 - Bây giờ cô có thể thử dỗ  giấc ngủ.
 Chàng chưa dứt lời đồng hồ đã  gõ 7 tiếng. Cô gái lại nhảy nẩy lên, hoảng hốt hỏi:
 - Mấy giờ  vậy?
 -Thì 7 giờ sáng.  
 Chàng thở dài một tiếng, bước  lại vách tường tắt đèn. Trời đã sáng hẳn rồi, suôt đêm qua như đánh giặc chẳng  bằng.
 - Chết tôi rồi! Chết tôi rồi!  
 Cô gái la lên làm chàng giật  mình: 
 - Cái gì? Có có làm sao  không?
 Chàng vội hỏi, chẳng hiểu lẽ  gì, xem kỷ thì mũi kim chích chưa tuột ra. 
 - Chết rồi, bức thư tuyệt  mạng của em đã bị bỏ quên trên bàn viết.
 Nàng dùng bàn tay còn được cử  động vỗ lia lịa vào trán: 
 - Tuyệt đối không thể để cho  anh Thế Sở thấy bức thư đó được... Chết rồi, trời đất ơi!
 Nàng đập vào trán càng lúc  càng mạnh, khiến cho chàng hết sức lo ngại, vội hỏi:
 - Có cách nào dấu đi không?  Chẳng là cô còn có cô bạn gái ở chung cơ mà.
 - Đúng!
 Nàng sực nhớ lại, la to:  
 - Điện thoại! Cho em mượn  điện thoại!
 Chàng chạy vội lại bàn, xách  cái máy điện thoại qua bảo: 
 - Nói số đi, để tôi quay giùm  cho.
 Chàng quay số xong, nghe thấy  tiếng chuông reo bên kia đầu dây, liền trao ống nghe cho  nàng.
 - Chị Tử, em  đây.
 Bỗng nàng kinh hoàng, mặt tái  mét nói chẳng nên lời. Đoán chừng là bị đối tượng to tiếng gì đó, nàng đưa ống  nghe ra cách tai thật xa, mãi đến nửa phút sau mới đặt trở lại. Nàng âu sầu,  chậm rãi nói: 
 - Em ở trong phòng mạch bác  sĩ Ðường, ngay đối diện.
 Nàng gác máy điện thoại lại,  nhìn chàng bảo: 
 - Hỏng cả  rồi!
 - Thế  nào?
 - Ảnh biết hết  rồi!
 - Ảnh?
 - Thì anh Thế Sở  đó!
 Nàng thiểu não, lo âu, ngẩng  cổ lên tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại nói trong hơi thở:
 - Ngay đêm qua, chị Tử đã  phát hiện bức thư tuyệt mạng của em, lại chẳng thấy em đâu, chị ấy quýnh lên gọi  điện thoại báo cho anh Thế Sở. Được tin, ảnh chạy tới nhà em nổi khùng lên, rồi  ảnh sẽ đến đây cho mà coi. Chết thật, hỏng cả rồi!
 Nhận thấy thần sắc nàng hết  sức bất an, chàng khẽ bảo: 
 - Tôi bảo đảm chưa phải ngày  tàn của cô đến đâu.
 - Nhưng mà là ngày tàn của  anh.
 Bỗng nhiên nước mắt nàng trào  ra như suối. lần đầu tiên thấy nàng khóc, kể từ khi bước chân vào phòng mạch.  Chẳng những đã rơi lệ nàng còn run rẩy nữa. 
 Chàng ai  ủi:
 - Đừng lo, cô đã khỏi rồi  phải không? Cô đã tốt lành rồi, cô còn lo gì nữa.
 - Không, em chẳng tốt lành tí  nào cả.
 Nàng lắc đầu lia  lịa.
 - Cô nói sao? Cô thấy chóng  mặt không?
 - Em buồn nôn.
 - Cơn rửa ruột đã qua rồi, cô sẽ không nôn nữa đau, chẳng  qua là vì dây thần kinh bị căng thẳng đó thôi. Cô hãy bình tĩnh lại đi, trên đời  chẳng có việc gì đáng phải khiếp sợ cả.
 Chàng nói chưa hết lời, đã phải khựng lại vì thình lình một  tiếng "Đùng", cửa phòng mạch đã mở tung, có một gã đàn ông xông vào như cơn lốc,  theo sau là cô con gái vừa chạy vừa la:
 - Thế Sở, đợi tôi với, đợi tôi với. 
 Ðường chạy vội sang bên phòng đợi, lớn tiếng hỏi:  
 - Ai đó, đừng la lối om  sòm!
 Gã đàn ông vừa thắng lại kịp  lúc, tí nữa là đâm vào người Lý Mộ Đường. 
 Chàng định thần nhìn, cha  chả!! là một chàng trai thật khôi ngô tuấn tú, mũi cao mày đậm, có cái miệng  trông hấp dẫn, xem chừng là một tài tử điện ảnh, hèn chi cô nàng kia đòi yêu  sống yêu chết là phải.
 - Băng Nhi đâu?  
 Với giọng nói hậm hực cấp  bách, chàng trai đó, không, hắn có họ có tên hẳn hòi mà, là họ Từ, tên Thế Sở.  Thế Sở hỏi tiếp: 
 - Băng Nhi  đâu?
 À, thì ra tên nàng là Băng  Nhi, một cái tên khá quái lạ Lý Mộ Đường chưa kịp trả lời, Thế Sở đã đưa tay đẩy  mạnh chàng qua một bên, xông thẳng vào phòng chẩn trị như vào chốn không  người.
 - Băng  Nhi!
 Thế Sở thét to lên một tiếng,  rồi nhảy vồ vào như con thú dữ, nắm áo trước ngực nàng đưa hẳn người lên như là  diều hâu tóm phải con gà con. Mặt anh chàng đỏ bừng, rồi lại thét  to:
 - Băng Nhi, cô đáng chết lắm,  sao cô không chết phứt đi cho rồi? Thế này là cô có ý giết tôi. Cô khốn nạn lắm!  Cô khùng rồi! Cô....
 Thế Sở vừa la vừa ném mạnh  Băng Nhi xuống ghế làm cho cả dàn treo lẫn chai nước biển ngã lăn xuống đất.  "Bốp...beng", mảnh thủy tinh lại văng tùm lum. Ðường chạy tới la  lớn:
 - Ngưng tay! Ngưng tay, đây  là nhà thương!
 Song  Thế Sở chẳng thèm để ý tới ai cả, anh ta giựt ống chích của Băng Nhi vứt đi rồi  nắm cằm nàng buộc phải ngước mặt lên. "Bốp!", không ai ngờ Thế Sở lại tát một  bạt tai thật mạnh vào má Băng Nhi làm nàng suýt té ngang.
 -  Cái anh này làm sao thể? Có chuyện gì thì nói tử tế chứ.
 Ðường  quýnh người lên định can ngăn Thế Sở ra nhưng lại bị anh ta gạt qua một bên, coi  như trong phòng mạch chẳng có ông bác sĩ nầy. Anh ta tóm chặt đầu tóc ngắn của  Băng Nhi, mắng:
 -  Cô cắt bỏ mái tóc đẹp đi, tội cô đã đáng chết lại còn uống thuốc nữa, cô độc ác  quá mà! Cô có muốn chết thì cứ chết đi, rồi chúng tôi cùng chết luôn thể! Cô  chẳng bao giờ để cho tôi sống yên đâu.
 Thế  Sở như là một người điên, chạy vòng quanh như đi kiếm cái gì, bỗng anh ta lấy  cái kéo cắt băng trên bàn bác sĩ nhét vào tay Băng Nhi, thét  lên:
 -  Đây rồi, giết tôi đi! Hãy đâm thẳng vào trái tim tôi! Đàng nào cô cũng đã làm  cho trái tim tôi đẫm máu rồi! Cứ đâm đi, đâm thẳng vào ngực tôi  đi!
 Mặt  Băng Nhi tái mét, cái kéo rơi xuống đất, nàng gượng đưa hai bàn tay run run ra  bưng lấy mặt Thế Sở, nói trong nghẹn ngào: 
 -  Hãy tha thứ cho em, anh Thế Sở. Từ nay trở đi em chẳng bao giờ dám làm vậy nữa,  van anh tha thứ cho em, em chẳng dám làm vậy nữa đâu.
 Thế  Sở như đã bớt cơn cuồng loạn, anh ta quỳ xuống vùi đầu vào lòng Băng Nhi, hai  tay nắm chặt vạt áo nàng, nức nở: 
 -  Em bắt anh phải làm thế nào hở Nhi? Tại sao em lại nhẫn tâm đọa đầy anh như thế  nầy? Tại sao, tại sao vậy?
 Nhi  lấy hết sức lực mình nâng mặt Thế Sở lên trong tiếng khóc, anh ta thụ động ngẩng  mặt lên nhìn nàng một cách say đắm. Rồi cái anh Thế Sở điên khùng, chẳng hiểu  hắn là thằng người hay đấng thần thánh nào đó lại thoát ra một lời yêu tha  thiết: 
 -  Nhi, em đã gầy đi.
 -  "Tầm bậy! chỉ có một đêm ngắn ngủi mà làm cho người ta gầy đi a? Huống chi đã  cho chích nước biển liên tục?" Ðường nghĩ buồn cười.
 -  Thế Sở!
 Nhi  khóc sụt sùi, giờ lại cười nắc nẻ: 
 -  Anh đã hết giận em rồi ư? Anh đã sẵn sàng tha thứ cho em?
 -  Chẳng bao giờ tha được hành động này của em.
 -  Nhưng em đã hứa.
 Nhi  nói thật ngọt ngào: 
 -  Em chả dám nữa mà.
 Thế  Sở nhìn vào mặt Nhi, Nhi cũng nhìn vào mặt Thế Sở, rồi bất thần cả hai ôm chặt  lấy nhau. Ðường đứng nhìn ngơ ngác, thật y như cặp đào kép đang diễn kịch! Chợt  thấy đống thủy tinh vụn, chàng liền xoay đi định vào trong lấy chổi ra quét dọn,  nhưng vừa mới xoay lưng là chạm vào một cô gái lạ mặt, eo ong, đùi dài trong  chiếc sơ mi trắng và quần Âu ống túm, hiện rõ thân hình mỹ miều, gương mặt tươi,  nước da trắng, đuôi mắt hơi nhếch, mũi hơi hểnh, cười thật  duyên.
 -  Xin lỗi bác sĩ, tôi là Uông Tử Quân, ai cũng gọi tôi là A Tử. Ông có xem truyện  kiếm hiệp "Thiên Long Bát Bộ" của Kim Dung chưa? Trong truyện đó có cô gái tên  là A Tử, xấu tánh lắm, nhưng tôi không phải là A Tử trong truyện "Thiên Long Bát  Bộ" đau, tôi tự nhận là A Tử tốt, tôi rất tốt, vậy bác sĩ cứ gọi tôi là A Tử  cũng như ai đi.
 Cô  nàng nói đã một hồi rồi nhìn Nhi và Thế Sở, tiếp:
 -Bác  sĩ chớ lo ngại gì hai đứa nó, trường hợp nảy lửa có tiếng cười tiếng khóc, có  yêu có hận như vầy đã xẩy ra như cơm bữa. Con người ta vốn có phần khác nhau, có  người sống một cách bình thản, có kẻ lại đòi sống sao cho oanh liệt, cho ra hồn.  Hai đứa nó không chịu sống trong bình thản nên một chuyện bình thường khi tới  tay hai đứa nó là trở thành oanh liệt. Phải chăng đây cũng là một lối sống ra  hồn của con người theo bác sĩ nghĩ? 
 Ðường  nghe cô ta nói sững người đi. Cô A Tử này, Nhi với lại Thế Sở nọ, họ là cái hạng  người nào vậy. Chàng đã sống đến 30 tuổi đời mà lần đầu tiên mới được gặp những  nhân vật quá "xuất sắc" như vầy, hầu như mỗi một người trong đám họ đều có một  lẽ sống chẳng giống ai. Chàng há họng tắt lưỡi, ngơ ngác một hồi mới thoát ra  được câu: 
 -  Để tôi đi lấy chổi. 
 -  À, công chuyện đó để tôi lo.
 A  Tử tươi cười bảo: 
 -  Chỉ có chổi chưa được đâu, còn phải dùng đến cục xà bông. Việc này tôi rành lắm,  ông khỏi phải chỉ chỗ, để tôi tự đi tìm được rồi.
 Ðường  chỉ đứng sững, chẳng biết phải nói gì thêm nữa. Cả đêm qua đã làm đảo lộn hết  qui luật sống của chàng! Bỗng nghe đồng hồ gõ 8 tiếng, chàng giật mình. Sao đã 8  giờ rồi a? Hai cô y tá trực phiên ngày là Ngụy Lan và Điền Tố Mẫn sẽ đến phòng  mạch làm việc. Y tá, khi nhắc đến y tá chàng lại nhớ Chu Châu, một cô gái bình  thường và sống bình thản... Bất giác chàng ngả người vào sofa, ngồi đăm chiêu  nhìn đám mua phùn đang còn tiếp diễn ngoài cửa sổ.