"Có lẽ tự cái đêm "biến  cố " đó mình bắt đầu nhàm chán công việc chăng?" 
 Ðường thường tự nghĩ  như vậy. Hằng ngày 8 giờ sáng là phải trực diện với bệnh nhân, nghe tiếng ho,  lời kể khổ, đo mạch máu, chích thuốc, kê toa mãi cho đến 11 giờ khuya mới xong.  Đời sống như thế như chiếc bánh xe lăn đi, mỗi cái lằn mức trên bánh xe đó đều  cố định, rồi cứ thế lăn đi lăn lại đều là vết cũ cả, thấy chán làm sao!  
 Chung qui là hai chữ "lập  lại". Phải rồi, đời sống là lập lại những gì của hôm qua và bó buộc mình phải  chấp nhận, đương đầu.
 Nghe Chu Châu hỏi rằng:  "Dường như bác sĩ có điều tâm sự?" Thiệt vậy sao?  
 Chàng ngẫm nhìn Chu  Châu, một cô gái có gương mặt nhỏ, tròn, đôi mày hơi thưa, tóc ngắn ngang tai  trong bộ sắc phục y tá lúc nào cũng sách sẽ và gọn gàng. Đó là màu trắng, đúng,  sắc phục y tá là màu trắng bạch, cứ trắng bạch mãi, thật là đơn  điệu.
 - Tôi mà có điều tâm  sự. Không đâu, cô lầm rồi.
 Chàng cãi lại.  
 - Vậy là chán việc  chăng?
 Chu Châu vừa sắp xếp  lại xấp phiếu bệnh lịch vừa hỏi:
 - Cuối tuần này bác sĩ  có tính về Đài Trung không?
 Theo thường lệ, nhân  dịp cuối tuần và ngày chủ nhật nghỉ việc là chàng hay lái xe về Đài Trung thăm  cha mẹ cùng các em. Cha chàng là công chức Tòa Hành Chánh tỉnh Đài Trung, em gái  Mộ Huê gả cho Phương Côn, giáo sư Trung Học Đài Trung và em trai Mộ Nghiêu  Trung. Ngoài chàng ra, cả nhà đều thuộc thành phần công chức và giáo chức, mỗi  lần về thăm quê đều nghe họ lập đi lập lại toàn là chuyện cũ, điều mà bà mẹ quan  tâm nhất là sao mà chàng còn chưa tính chuyện thành lập gia đình. Cũng là chuyện  củ lập lại nữa. 
 - Ồ, tuần này tôi chưa  nhất định.
 Chưa nhất định? Sao lại  chưa nhất định? Tại vì chàng không muốn nghe chuyện cổ nữa. Vậy thì ngày nghỉ, Ở  Đài Bắc sẽ làm chi đây? Chàng ngẩng mặt nhìn lên lầu, nơi ở của mình. Chàng thuê  cả tầng dưới và lầu hai của chung cư này, tầng dưới mở phòng mạch, tầng trên để  ở. Những gì dồi dào nhất trong căn nhà anh chàng độc thân này là sách vở cùng  với bóng hình cô đơn.
 - Em có đề nghị  hay.
 Chu Châu lại hạ giọng  khẽ bảo: 
 - Về chơi Trúc Nam với  em đi.
 - Trúc  Nam?
 Chàng ngẫm nghĩ rồi  tiếp: 
 - Nhà cô ở Trúc  Nam?
 - Đúng thế, chẳng là  bác sĩ đã biết lâu rồi?
 - Ơ, tôi nhớ lại  rồi.
 - Không, không phải nhớ  lại mà là bác sĩ chưa hề để ý tới.
 Chàng trợn mắt, Chu  Châu cũng nhướng mắt nhìn lại. Con gái đời nay đều thẳng thừng, trực tiếp như  thế đó chăng?
 - Gia đình em là một  nhà nông ở Trúc Nam, chẳng có gì đáng xem đâu. Tuy nhiên, quanh đó là cảnh đồng  quê, đồng thời nhà em có cái ao cá lớn, dưới ao nhiều cá lắm, có con to đến hàng  chục cân lận. Ngồi câu cá cũng là một điều khá lý thú. 
 Chàng nhìn đám mưa mù  ngoài cửa sổ bảo: 
 - Giữa thời tiết như  vầy mà đi dầm mưa câu cá mà bảo là lý thú ư? Có trời mới can nổi khỏi bị cảm  phong hàn.
 Chu Châu trợn mắt kênh  lại chàng: 
 - Làm y sĩ lâu ngày rồi  con người trở thành máy móc à! đâu có ai dại gì mà ngồi ngoài mưa giữa mùa đông  lạnh câu cá bao giờ. Đài khí tượng dự báo thời tiết rằng thứ bảy này trời sẽ  tạnh, là thời buổi thích hợp cho người ta đi du ngoạn nơi sơn dã đấy.  
 - Ừm.  
 Chàng ngẫm nghĩ về ánh  nắng, ao cá trong cảnh hương thôn, đi dạo chơi thả câu nghe khá hấp dẫn đấy, ít  ra cũng không lập lại chuyện cũ như về Đài Trung.
 - Hay lắm, tôi sẽ xét  lại đề nghị này.
 Chàng tỏ ra có chiều  hướng thuận.
 - Nếu bác sĩ có tính đi  thì để em sửa soạn trước.
 Chu Châu phấn khởi.  
 - Chuẩn bị  gì?
 - Thì là nón lá, cần  câu, chẳng hạn.
 Châu bước lại gần, nhìn  kỹ vào người Ðường bảo: 
 - Thôi, thôi đi, coi  như em chưa hề đề nghị gì hết.
 - Làm sao  rồi?
 Chàng không ngờ Chu  Châu thay đổi ý kiến nhanh thế.
 - Rõ ràng là ông có cái  "lớp màu sắc bảo vệ" như con bướm "Mộc Điệp". Khi nào cái màu sắc bảo vệ đó của  ông xuất hiện là thấy chán ghê. Thôi đi ông bác sĩ ơi, cái ao cá nhà em nó đã  tồn tại trên mấy chục năm nay rồi, ông có thể đến đó bất cứ lúc nào cũng được,  chớ có căng thẳng dây thần kinh bởi lời nói của em, đừng tưởng người  ta...
 Tự nhiên nàng bật cười,  hai "đồng tiền" nhỏ lại hiện trên má, tỏ ra liến thoắng, ngây thơ, rồi nàng hạ  thấp giọng xuống: 
 - Ðeo đuổi  ông.
 - Ai bảo là  không.
 Hoàng Nhã Bội đang ở  bên cạnh xía vào: 
 - Cái ao cá nhà cô đã  tồn tại trên mấy chục năm, sao chẳng thấy mời tôi lần nào? Bây giờ tôi đề nghị  mời luôn cả bé Lan và bé Mẫn luôn thể, dù không câu cá thì cũng vừa đủ một  cỗ.
 - Hay, hay  lắm!
 Chu Châu nở nụ cười  khoan khoái, hai "đồng tiền" lại hiện lên trên má nàng: 
 - Hễ nói đi là đi, Lý y  sĩ, ông cầm đầu, chúng ta tổ chức một đoàn du ngoạn, gọi là "Đoàn du ngoạn bác  sĩ Lý Mộ Đường". Để em nhắn má dọn sẵn nhà kho cho tụi mình nằm trên đống rơm  chơi.
 - Nghe có vẻ hấp dẫn  đó.
 Hoàng Nhã Bội lấy làm  thích thú.
 - Chu Châu, bộ mày mời  tụi này thiệt hả?
 - Dĩ nhiên là thiệt chớ  bộ.
 - Còn ông bác sĩ thì  sao?
 Bội hỏi lại Lý Mộ  Đường.
 - Nếu các cô đi cả thì  tôi xin phép được tháp tùng.
 - Được rồi, để em gọi  điện thoại ngay cho hai đứa nó. 
 Bội nhìn Ðường nhắc lại  lần nữa cho chắc ăn:
 - Thiệt à nghe, khi ai  nấy đều hứa đi vui vẻ mà tới lúc ông lại thất hứa là cụt hứng lắm  đó.
 - Ông đâu có muốn đi  thật.
 Chu Châu tủm tỉm cười:  
 - Ổng bị tụi mình dồn  vào chỗ chẳng đặng đừng đó thôi!
 - Há  Há!
 Chu Châu làm cho Ðường  cũng cười theo. Chàng để ý nhìn nàng, quả là cô gái thông minh, lanh tính. Ờ thì  cứ đi câu cá, đó cũng là một chương trình cuối tuần khá hay. Khi nghĩ như vậy  trước mắt chàng đã hiện ra bức tranh sơn thủy đồng quê với ánh nắng vàng. Vừa  lúc bức tranh đồng quê tuyệt đẹp hiện ra thì cánh cửa phòng thấy động, lại có  bệnh nhân đến nữa chăng? Ðường nhìn đồng hồ đã 11 giờ 10 phút rồi, giá như chẳng  vì bàn tán chuyện đi Trúc Nam câu cá thì Châu cùng Bội đã ra về tự nãy giờ. Bệnh  nhân nào mà đến đêm khuya như thế này chắc là rắc rối lắm. Trong khi Ðường ngồi  trong phòng chẩn bóp trán nhíu mày thì nghe tiếng nói Châu từ bên ngoài phòng  khách dội sang:
 - À cô họ Phàn, Phàn là Phàn  Luê Huê?... Cô đã từng khám bệnh ở đây chưa?
 Chu Châu vừa hỏi vừa dò xem  xấp chiếu bệnh lịch.
 -Tên cô là Như Băng, Phàn Như  Băng? Cô nói sao? Không phải tới khám bệnh? Đến gặp bác sĩ có chuyện riêng hả a  à...
 Đang lúc Ðường thẳng lưng để  ý lắng nghe thì Chu Châu đẩy cửa phòng gọi vào:
 - Thưa bác sĩ, ngoài này có  khách, có cô họ Phàn muốn gặp ông.
 Cô họ Phàn nào kìa? Ðường  ngạc nhiên đứng dậy bước thong thả vào phòng khách, khi giáp mặt, cặp mắt chàng  bỗng sáng hẳn lên, thì ra là cô gái đã từng cầm bó "tơ mưa" đến với chàng giữa  đêm khuya hôm nào, đang đứng chờ trong phòng khách. Đêm nay nàng không mặc dạ  phục màu trắng nữa mà trong bộ âu phục xanh, tươi dịu dưới ánh đèn như mầu cẩm  thạch, nhưng đầu tóc cũng ướt đẫm bởi nước mưa như đêm nọ, chứng tỏ là cô nàng  không ưa mang dù, lần này nàng xem bảnh bao, bay bướm, chắc là không có uống  thuốc ngủ.
 - Hi!
 Ðường chẳng biết xưng hô  người khách đó thế nào mới phải. Nàng mỉm cười:
 - Chắc bác sĩ chưa quên tôi.  Nhi đây.
 - Nhi!
 Ðường lập lại hai chữ Nhi,  làm sao mà quên được cái tên quái dị đó. Chàng ngắm nhìn nàng tự trên xuống  dưới, khẽ gật đầu: 
 - Cô xem ra rất khoẻ  mạnh.
 - Tôi phải nói lời cảm ơn bác  sĩ.
 Nàng cười càng tươi, mắt sáng  lên bảo: 
 - Những còn mắc phải chứng  "hậu di".
 - Hả?
 Ðường nhớ lại cảnh tượng đêm  đó đâm ra lo ngại. 
 - Hôm đó tôi đã bảo mà, cô  phải chích thêm hai chai nước biển nữa mới chắc được. Bây giờ cô thấy sao?  Thường chóng mặt hay là....
 - Không,  không.
 Nhi cười rằng:  
 - Chứng Hậu Di của em  chẳng liên quan gì với nước biển cả, nghe em kể: chứng hậu di thứ nhất là mỗi  lần đi ngang qua trước cửa phòng mạch, em cứ có ý định vào thăm anh để cùng tâm  sự đôi lời; chứng thứ hai là xuyên qua cửa sổ phòng ngủ của em nhìn thấy ngay  tấm bảng treo ngoài cửa có ba chữ "Lý Mộ Ðường", em cảm thấy thân thiết làm sao,  bởi Ðường đã cùng em kịch chiến với tử thần....
 Nàng ngập ngừng giây  lát rồi tiếp:
 - Có lẽ anh còn chưa  biết là em ở trên lầu ba trong cao ốc Bạch Vân đối diện phòng mạch  anh.
 - Tôi đoán chừng cô ở  đối diện, nhưng chưa rõ là tầng lầu nào thật.
 - Lầu  ba.
 Nàng nhắc lại:  
 - Xin anh nhớ kỹ là số  4/3, lầu 3, ngay đối diện phòng mạch anh. Chứng hậu di thứ ba  là...
 - Ồ!!  
 Chàng không nhịn được  cười: 
 - Còn có chứng thứ ba  nữa?
 - Vâng, em có nhiều  chứng hậu di lắm.
 - Cứ nói nghe  nào.
 Chàng hiếu  kỳ..
 - Chứng hậu di thứ ba  là sao em có cảm giác là lạ, vừa thẹn lòng, vừa mắc cở, lại vừa thấy lúng túng  làm sao đó không tài nào tả xiết. Còn chứng hậu di thứ tư thì, chẳng rõ là do  ông tổ nào của Trung Quốc ta đã bày đặt khiến lương tâm em cứ bất  an...
 - Ông tổ Trung Quốc  ta?
 - Vâng, chẳng nhớ rõ là  ông tổ sư nào đã từng bảo: "Thi ân chẳng cần nhớ, nhưng thọ ân thì chớ có quên".  Cho nên em cứ thấy mắc anh một món nợ to.
 - Ồ, cô quá lời  rồi
 Chàng mỉm cười :  
 - Cô chớ nên nghĩ đã  mắc nợ tôi cái gì hết.
 - Nên hay chăng là một  chuyện khác, nhưng sự thật hoàn qui sự thật.
 Nàng đưa tay vuốt mái  tóc theo thói quen, lắc nhẹ đầu rồi nụ cười vừa rồi biến mất  đi.
 - Tóc em cụt ngũn thế  này, trông thật xí lắm phải không anh?
 - Thú thật  là...
 Chàng trả lời tình  ngay: 
 - Tôi chưa hề thấy qua  bộ tóc dài của cô, những theo tôi bộ tóc bây giờ của cô rất đẹp, bộ tóc ngắn gọn  còn làm nổi bật nét trẻ trung, hoạt bát của cô.
 Nàng nở nụ cười trở  lại:
 - Anh quả là một ông  bác sĩ khôi hài. Thôi chẳng bàn tới tóc tai chi nữa, đêm nay em đến cốt mách với  anh rõ những chứng hậu di đó, và nhờ anh tiếp tục chữa trị  cho.
 -  Ủa?
 Chàng lại bất ngờ.  
 - Mà phải chữa làm sao  đây?
 - Em đã bàn qua với Thế  Sở và A Tử rồi, định tối thứ bảy này mời anh đến ăn "tả pín lù" với tụi em cho  vui. Thế Sở bảo rằng, chẳng gì sung sướng cho bằng giữa đêm đông được dăm ba bạn  tri kỷ ngồi quanh hỏa lò ăn món nhúng, tán dóc với nhau. Thế nào, anh chịu chứ?  Tụi em biết, chiều thứ bảy và ngày chủ nhật phòng mạch anh nghỉ mà, vậy đúng 7  giò chiều mời anh tới. 
 - Thứ bẩy  hả?
 Chàng cố ý hỏi lại cho  hai cô y tá nghe thấy. Chu Châu ở phòng bên cạnh tằng hắng, một cái, Bội cũng  ngứa cổ ho theo.
 - Vâng, thứ bẩy, bởi  ngày thường em và A Tử đều đi làm cả. Thế Sở cũng chỉ rảnh được cuối tuần và chủ  nhật mới ở không. Chúng ta cứ quyết định như vậy đi, là thứ bẩy 7 giờ chiều.  Chừng đó nếu anh quên thì em sẽ đến nhắc. Thôi chẳng dám làm phiền thì giờ của  anh, bye bye.
 Nhi quơ tay một cái,  xoay người đẩy cửa bước ra, thả cho luồng không khí lạnh lọt vào, rồi nàng khuất  dạng trong màn lưới tơ giữa đêm mưa. Mộ Ðường đứng sững sờ mãi cho đến khi Chu  Châu xách quai vắt cái ví da lên vai, đi ngang qua cố ý để cho cái ví lòng thòng  đằng sau lưng quơ vào người chàng. Khi Ðường sực tỉnh lại thì Chu Châu ngó chàng  cười mủm mỉm rằng:
 - Xin chào tạm biệt  "Đoàn Du ngoạn bác sĩ Ðường"!
 Rồi nàng cũng đẩy cánh  cửa ra, khuất dạng trong sương mù. Tiếp theo Hoàng Nhã Bội, khi đi ngang qua  trước mặt chàng, nhún vai bảo:
 - Không sao đâu, cái ao  cá Chu Châu đã tồn tại trên mấy chục năm nay rồi, bác sĩ muốn đến lúc nào cũng  tiện thôi, còn bệnh nhân mà mắc phải "chứng hậu di" là phiền lắm, phải chữa trị  cho người ta ngay, kẻo phải vác chiếu ra hầu tòa bởi án mạng tình là khốn  khổ.
 Nói xong nàng cũng đẩy  cửa ra về. Chết thật! Cả hai cô y tá đều hiểu lầm mình. Đời gặp phải đàn bà là  trăm bề khó khăn! Ðường càng nghĩ càng thấy bối rồi. Qua hôm sau, cả bé Điền, bé  Nguỵ đều biết chuyện, họ bảo rằng ông bác sĩ gặp số đào hoa. Vốn dĩ trong phòng  mạch nầy, giữa bác sĩ với bốn cô y tá thân cận như người nhà, họ chẳng câu nệ  ngôi thứ, lớn nhỏ chi cả. Còn riêng cô Nhi thì có lẽ đã mắc phải "chứng hậu di"  của bác sĩ Ðường thật rồi. Vẫn theo thói quen, chàng ngồi nhìn đám mưa mù ngoài  cửa sổ suy tư một cách khá lâu, cuối cùng mới vỡ lẽ ra, kẻ đã mắc phải "chứng  hậu di" chẳng ai khác, mà là chính bản thân ông bác sĩ trẻ  đấy.