Đài khí tượng báo thời tiết đã sai, ngày thứ bẩy trời vẫn  còn mưa. Mới 6 giờ rưỡi là Nhi dã đến.
 - Em e anh quên cuộc hẹn chiều nay, đến đón anh  đấy.
 Hôm nay Nhi mặc bộ thời trang màu phấn hồng, ngoài khoác  chiếc áo da chồn trắng và trang điểm rất hợp thời, trông thật quí phái. Ðường  lặng lẽ nhìn nàng, rồi tự nhiên nở nụ cười trên môi:
 - Về điểm nầy anh rất giống em, em cũng thường hay tự nhiên  bật cười một mình.
 Ðường nghĩ thầm rằng không chừng "chứng hậu di" mà chàng đã  bị truyền nhiễm bởi Nhi, ngay từ đêm nàng đến thăm. Ðường theo Nhi đến cao ốc  Bạch Vân lên lầu ba. Vừa bước vào phòng khách là chàng gặp ngay sự bất ngờ. Từ  trước tới nay, chưa bao giờ thấy qua lối trang trí của ai quá táo bạo như vậy,  cả gian phòng toàn màu phấn hồng, vách phấn hồng, thảm phấn hồng, bàn, sofa phấn  hồng, cả rèm cửa sổ với bản thân Nhi đều là phấn hồng ráo. Chàng ngước cổ lên  nhìn trần nhà, duy nhất chỉ còn sót lại nơi đây là màu trắng  thôi.
 - Mời anh ngồi. 
 A Tử ra đón chào Ðường, kéo tay chàng đẩy lại chỗ sofa bắt  ngồi xuống. Trời đất! Cả đến A Tử lại cũng là phấn hồng nốt, những hơi khác với  Nhi một chút, nàng mặc áo sơ mi trắng với váy và áo vét phấn hồng. Chàng đưa tay  lên dụi mắt bởi thứ màu sắc sặc sỡ làm cho người ta có cảm giác không chân thật,  nên chàng tưởng mình đang đi vào chốn ảo cảnh hư vô.
 - Số là.
 A Tử đưa chén trà tới trước mặt Lý Mộ Ðường  bảo:
 - Có một hôm tụi em thuê cuốn video về xem đó là phim Nhật.  Trong phim có cô gái điên, cô ta đem tất cả mọi thứ trong nhà tô điểm ra màu  phấn hồng hết, kể cả chiếc xe đạp, tấm drap giường, chiếc áo lên, luôn cả con  mèo của cô ta cũng bị đem xi thành màu phấn hồng. Nhi thấy vậy lấy làm thích  thú. Bữa sau, em đi làm nó nghỉ phép ở nhà, khi tan sở về thì thấy nó với Thế Sở  cộng tác nhau tạo ra cái cảnh tượng này. Anh đừng vội cho là những kẻ trong nhà  này đều điên cả, chỉ có nó điên thôi chớ em chẳng điên  đâu.
 Nhi cười đắc ý hỏi chàng: 
 - Anh có biết tụi em làm ở đâu không?
 Chàng lắc đầu, nàng tiếp:
 - Tụi em đánh card hàng  ngày ở một công ty điện não, mỗi ngày đánh tám tiếng đồng hồ, trên đời còn công  việc nào tẻ nhạt hơn công việc này? Cũng vì công việc hàng ngày của tụi em tẻ  nhạt quá nên cần phải có đời sống khích động một chút để bù trừ. Thật ra chỉ vì  thiên hạ không chịu thực hiện cái mộng tưởng của mình đó thôi, họ cho làm như  vậy là "điên khùng". Theo em thì, con người ta đôi khi cũng nên điên khùng một  chút để tránh khỏi điên khùng thật sự.
 Lắng nghe nàng lý luận  thấy cũng hay hay. Ðường hít một hơi, phảng phất có mùi thịt thơm chàng ngó  quanh chẳng thấy bóng dáng Thế Sở đâu cả.
 - Bộ anh muốn gặp Thế  Sở hả?
 Nhi hỏi đón ý chàng,  rồi nhìn vào đồng hồ để trên tay bảo: 
 - Ảnh sẽ đến đây đúng 7  giờ, còn thiếu 10 phút nữa thôi. Ảnh làm ở Công Ty Truyền Hình, soạn kịch kiêm  phụ tá đạo diễn, phụ tá quay phim... hình như món nào cũng xía phần. Độ này ông  Tổng giám đốc còn đòi ảnh kiêm luôn cả diễn viên nữa, nhưng em không đồng ý. Anh  biết diễn viên là làm gì không?
 Hỏi rồi nàng giải thích  luôn:
 - Diễn viên là một nghề  đáng thương hại nhất trên đời, bởi lúc nào họ cũng đóng vai trò của kẻ khác mà  chẳng đóng vai trò của chính mình, cho nên em cảnh cáo ảnh, nếu ảnh làm diễn  viên là em sẽ chia tay với ảnh liền. 
 Ðường khẽ gật đầu. Sao  câu chuyện nào của cô gái này nói ra đều có hàm chứa nội dung triết lý cả, đáng  cho người ta suy ngẫm. A tử kéo bức màn ra, lúc đó Ðường mới thấy sau bức màn là  phòng ăn nhỏ, có đặt cái bàn vuông với bốn chiếc ghế, trên vách màu trắng có  treo bức tranh cảnh sơn lâm sương mù, ngoài ra không còn thứ trang trí nào khác.  Phòng ăn màu trắng trang nhã đơn thuần phối trí với phòng khác màu hồng phấn vừa  điều hòa vừa đúng điệu, ai bảo chủ nhân này là điên khùng chứ, phải thán phục.  Ðây là một sự thiết kế kỳ diệu mới đúng. 
 - Đừng tưởng đây là  cách trang trí có tính toán.
 A Tử thấy chàng ngắm  nghía chung quanh, đón ý cười bảo: 
 - Cái phòng ăn này là  được em cứu vớt lại đó nhe. Giá như em về không kịp lúc là tụi nó đem cả nồi  soong và bát đũa sơn thành màu phấn hồng hết ráo.
 Nhi che miệng cười  khanh khách: 
 - Anh có tin như vậy  không? A Tử hay khoác lác nhất, em cũng có chừng mực nào chớ  bộ.
 Rồi nàng kéo rèm ngó ra  cửa sổ bảo:
 - Bầu trời mù ám này,  nếu đem nó sơn ra được màu phấn hồng thì hay biết mấy...
 Nàng cúi đầu nhìn đồng  hồ, rồi báo giờ: 
 - Đã 7 giờ  rồi.
 Ðường lắng nghe một  lúc, chẳng thấy có ai bấm chuông cả. Vừa lúc ấy thì A Tử bưng cái hỏa lò nóng  hổi tự trong bếp ra. À, nãy giờ mùi thịt thơm là phát xuất tự đó. Chàng vội lại  tiếp tay đem lò đồng và nồi canh đặt ở trên bàn ăn, rồi hỏi:  
 - Có thứ gì cần, để tôi  tiếp cho?
 - Có  chứ.
 A Tử chẳng nể khách  chút nào, bảo ngay:
 - Bày cho bát đũa được  không? Bát đũa ở lò hấp trong bếp.
 Ðường nhanh chân đi tìm  lấy bát đưa đem ra sắp đủ bốn bộ lên bàn, trong khi đó A Tử lần lượt dọn ra nào  những dĩa thịt thái mỏng, rau tươi, viên cá, bao tử bò, bún tàu. Lửa lò rất  mạnh, nước canh trong nồi sôi sục sục, cái bụng của Ðường cũng sôi theo, vì bữa  trưa này chỉ có ăn cơm hộp do Chu Châu ra chợ mua giùm, chẳng ngon lành gì cả,  nên bây giờ chàng thấy đói bụng.
 Nhi vẫn đứng ngay người  trước cửa sổ.
 - A, em quên hỏi anh có  ăn được thịt dê không?
 Nghe A Tử hỏi, Ðường  trả lời ngay: 
 - Được, món nào cũng  được hết.
 - Vậy là tốt lắm, em  cũng đã chuẩn bị sẵn cả thịt bò, thịt dê, và thịt heo, còn nồi soup này là hầm  bằng xương bò, có thấy thơm không?
 - Tuyệt quá  rồi.
 - Chờ chút xíu nữa là  chúng ta bắt đầu ngay.
 A Tử nhìn Nhi bảo:  
 - Nhi sao không qua đây  tiếp một tay.
 Nhưng Nhi vẫn cứ đứng  yên, coi như chẳng nghe thấy.
 - Thôi, tạm thời chúng  ta trở lại salon đợi một lát nữa đi.
 A Tử nhìn đồng hồ  bảo:
 - Đã 7 giờ 15 rồi, 5  phút nữa mà cái anh khùng đó còn chưa đến là khốn!
 Ðường nuốt nước miếng,  đành phải theo A Tử trở lại phòng khách. Chàng nâng chén trà lên hớp một ngụm,  ôi chao, đã nguội mất rồi.
 - 7 giờ 20... rồi  25.
 Trong nhà trở nên im  lặng khác thường, bầu không khí tràn đầy mùi thịt thơm nhưng lại có vẻ căng  thẳng. Ðường chỉ húp nước trà nguội, chẳng biết mình nên gợi chuyện gì để nói  nữa. Đến 7 giờ 30, bỗng nhiên Nhi xoay lại hỏi Ðường: 
 - Anh có thấy đói bụng  lắm không?
 - Không, không đói lắm  đâu.
 Chàng vội trả lời cho  nàng yên tâm.
 - Hẳn là anh đã đói  bụng rồi.
 Tiếp theo nàng nói một  cách nghiêm chỉnh: 
 - Tới nhà em anh chớ có  làm khách nghen.
 - Vâng, tôi nhìn nhận  là đã tới giờ dùng bữa rồi. Tuy nhiên cũng chẳng ngại gì chờ thêm 10 phút, 20  phút nữa. 
 - Anh không ngại nhưng  em ngại, giờ chúng ta vào bàn đi thôi.
 Nhi đứng dậy tỏ ý không  đợi nữa. Vừa lúc đó thì tiếng chuông cửa reo lên, A Tử chạy lại mở cửa, thân  hình cao lớn của Thế Sở hiện ra, hai tay giơ cao bó bông hồng, bước thẳng tới  trước mặt Nhi cười bảo:
 - Em biết không, anh đi  tìm khắp thành phố Đài Bắc mỏi cả cẳng, bông hồng màu gì cũng có, trắng, vàng,  đỏ, phấn hồng... thế mà độc chỉ thiếu có màu đào hồng. Đâu có được, anh nhất  định phải kiếm cho bằng được thứ màu em thích nhất. Em có biết anh quanh quẩn  trên đường phố bao lâu không? Cả một tiếng rưỡi đồng hồ  lận!
 Nhi híp mắt cười, đưa  tay ra đỡ lấy bó hoa, ôn tồn bảo: 
 - Thế Sở, anh không nên  chiều em quá mức như thế này, rồi sẽ làm cho em hư tính đi, chẳng còn biết trời  cao đất rộng nữa. 
 Thế Sở vịn đôi vai Nhi  nói với giọng trìu mến: 
 - Chiều em là lẽ sống  của anh mà.
 Chao ơi, sao mà mùi mẫn  thế! Ðường lập lại trong bụng câu:"Chiều em là lẽ sống của anh". Nếu sau này  mình có đổi nghề viết tiểu thuyết là chắc chắn phải dùng đến câu  này.
 Nhi lên tiếng với tư  cách chủ nhân: 
 - Thôi mời tất cả vào  bàn đi.
 Nàng nắm lấy tay Thế Sở  bảo: 
 - Coi, tay anh lạnh  ngắt, để em múc bát canh nóng cho anh húp trước nhe.
 - A, hưm,  he.
 A Tử tằng hắng:  
 - Nè, nhà còn có khách  đấy nghe.
 - Không  sao.
 Nhi nhìn Ðường cười  rằng: 
 - Anh bác sĩ tự nhúng  thịt xơi đi, vả lại "tả pín lù" là phải tự tay nhúng lấy, tới nhà em đâu có làm  khách, phải không anh?
 -Ồ, bác sĩ Lý đây  rồi.
 Tới bây giờ Thế Sở mới  để ý tới Lý Mộ Ðường, anh ta bắt tay với chàng một cách thân mật  bảo:
 - Tối hôm đó, may mắn  được bác sĩ cứu sống Nhi, cô ta hay có những hành động làm khiếp vía người ta  như vậy đó. Tôi đã cho cô ta một bài học thật đáng giá rồi, lần sau mà còn như  vậy nữa là tôi sẽ bẻ cổ cô ta luôn.
 - Thôi, được  rồi!
 A Tử không muốn Thế Sở  nói nhiều.
 - Chuyện đã qua, còn  nhắc lại làm gì nữa. Hãy dùng bữa đi, ai cũng đói bụng cả  rồi.
 Nhi đã múc xong một bát  canh, rồi cúi xuống làm cái gì đó. Ðường lấy làm lạ, khi định thần nhìn kỹ lại  mới thấy hết sức ngạc nhiên, thì ra nàng đang rứt từng miếng bông hồng cho vào  bát canh nóng, rồi cười hả hê bưng tới trước mặt Thế Sở bảo:  
 - Đây là bát canh "Hoa  Hoè hoa sói", trong đó có nêm gia vị "dóc tổ", anh húp đi nhân lúc còn  nóng.
 Thế Sở đứng dậy thụt  lùi, biến cả sắc mặt, trợn mắt bảo: 
 - Cái gì, em tưởng anh  gạt em hả?
 Nhi cười tươi và lắc  đầu rằng: 
 - Không đâu, em không  "tuởng" mà là biết chắc như vậy. Thứ bông hồng này được bán thiếu gì trong tiệm  ngoài đầu hẻm trăm đồng mấy bó đấy.
 Thình lình Nhi đẩy mạnh  một tay làm cho Thế Sở lảo đảo lùi đi mấy bước, rồi ngồi vào chiếc sofa gần đó.  Nàng bước tới ngồi xổm xuống, ân cần đưa bát canh kề môi anh ta nói với lời lẽ  rất dịu ngọt rằng:
 - Nào, anh đã chiều em  như vậy mà em không đáp lễ lại sao được? Anh húp bát canh này  đi.
 A Tử nhịn không nổi  nửa, nhảy tới la lên: 
 - Nhi, Thế Sở! Hai đứa  bây đừng có kiếm chuyện nữa được không? Hai đứa bây không đói, nhưng đằng này đã  đói bụng rồi.
 - Thì em đã bảo "tả pín  lù" là mạnh ai nấy ăn, mọi người cứ tự tiện đi.
 Nhi chẳng quay đầu lại  mà cứ nhìn đăm đăm vào mặt Thế Sở bảo: 
 - Anh không muốn húp  hả! Anh xem, đây là bát canh do chính tay em nêm cho anh, trong đó có thứ màu  sắc mà em thích nhất.
 -  Nhi!
 Thế Sở bắt đầu nổi  nóng: 
 - Để anh nói cho em rõ,  lý do tại sao anh đến trễ.
 Giọng anh ta càng lúc  càng to lên:
 - Rất đơn giản, suốt  con đường Trung Hiếu Đông Lệ kẹt lại cả đống xe, anh bị dồn giữa đoàn xe cả  tiếng đồng hồ. Anh thừa biết, có nói ra thì em cũng chẳng tin  đâu.
 Nhi ngắt ngang:  
 - Bị kẹt xe? Đó chẳng  phải là lý do chính đáng, nếu anh coi trọng bữa hẹn với em là anh đã khởi hành  trước hai tiếng đồng hồ rồi.
 - Cô quả là con người  không nói lý chút nào.
 Thế Sở càng lớn tiếng  hơn.
 - Đúng vậy, tại anh vẫn  còn cái tật nói láo! Anh thừa biết em ghét nhất là ai nói láo với  em!
 Nhi cãi lại một cách  bình tĩnh.
 - Nhưng đó là sự  thật!
 Thế Sở hét  lên.
 - Là  láo!
 Nhi cũng chẳng chịu  thua.
 - Là thật!  
 - Là  láo!
 - Là  thật!
 - Là  láo!
 Xem chừng chẳng ai chịu  thua ai. A Tử kéo tay áo Ðường bảo:
 - Mặc kệ hai đứa nó đi  bác sĩ, chúng ta cứ việc dùng bữa đi thôi. Hai đứa nó mà cãi lộn thì chẳng biết  tới giờ nào mới xong.
 Ðường đứng yên không  nhúc nhích, chàng định ý xem tấn kịch đó sẽ hạ màn như thế nào đến quên cả việc  can gián họ.
 - Được  rồi.
 Thế Sở bỗng Nhiên trở  giọng: 
 - Cô cốt ý "bức cung "  buộc tôi phải chịu tội? Ồ, tôi đi với bạn gái đó, cô bằng lòng chưa? Tôi đi uống  café với người ta quên cả giờ hẹn, cô chịu chưa?
 - Với đứa  nào?
 - Còn định moi cả tên  tuổi nữa sao?
 Thế Sở giận xanh cả  mặt, hô lên: 
 - Cô ta là Lam Bạch  Hách!
 - Cái gì là Lam Bạch  Hách?
 - Cô nhất định đòi tôi  bịa chuyện thì tôi cứ bịa, nhưng bắt tôi đặt tên họ người ta là tôi đặt không  ra, cô hiểu chưa?
 - Nói ra đi, nó tên  gì?
 - Nó đâu có tên mà hỏi.  
 - Vậy thì để tôi mách  cho anh.
 Nhi vẫn lạnh lùng bảo:  
 - Nó là Lục Phong, năm  nay 19 tuổi, là người mới trong lớp huấn luyện diễn viên tivi của anh  đó.
 Thế Sở giật nẩy người,  nhìn thẳng vào mặt Nhi hỏi: 
 - Thì ra cô đã theo dõi  tôi, điều tra tôi?
 - Đúng  thế!
 - Nhưng mà bữa nay tôi  đích thực là không có đi với cô ta, chiều nay tôi cốt ý đến với bữa hẹn của cô.  Cô nên nhớ là, bất cứ tôi giao du với bao nhiêu cô gái đi nữa, chỉ có một mình  cô là tình nhân thôi.
 - Vậy  sao?
 - Cô không tin  tôi?
 - Không  tin.
 Thế Sở xoay mặt đi rồi  tiếp: 
 - Được rồi, trên đời  này biết bao nhiêu là kẻ tình ngay mà phải chết oan, có thêm một oan hồn thằng  này nữa cũng chẳng thừa.
 Vừa dứt lời là anh ta  bưng bát canh lên, há to họng nuốt ừng ực vào bụng. Ðường đứng nhìn ngơ ngác như  người chết điếng, quên cả việc tiếp cứu. A Tử dậm chân la:
 - Trời đất quỉ thần ơi!  Ngày cuối tuần đẹp như vậy mà hai đứa bây nhất định phá nát cả đi. Sao tui xui  xẻo thế này, đi chơi với hai tên khùng!
 Thế Sở đã nhanh nhẩu  húp hết bát canh bông hồng, trong miệng hãy còn ngậm mấy miếng bông, nhìn Nhi  hỏi: 
 - Còn bông hồng khỏi  nhai ăn được không?
 Nhi đã rưng rưng nước  mắt, nhếch mép định nói gì nhưng chẳng nên lời. Bỗng nhiên nàng khóc rống lên.  Thế Sở lật đật đặt cái bát lên bàn, ôm lấy nàng vào lòng  nói:
 - Anh xin thề, anh với  Lục Phong chỉ quen thường thôi, chẳng có gì hết. Anh xin thề, anh thề  mà.
 Nhi úp mặt vào ngực Thế  Sở khóc nức nở:
 - Ai biểu anh uống bậy  bát canh đó, ai biểu? Nhỡ có trúng độc chết thì sao?
 - Chẳng sao đâu.  
 Thế Sở càng ôm chặt Nhi  vào lòng, hôn trên mái tóc nàng, mỉm cười bảo:
 - Uống nước canh bông  hồng mà chết thì cũng chết cho lãng mạng, em vốn thích đời sống lãng mạn kia mà.  Nhưng sau khi anh chết, em nhất định phải khắc lên trên bia mả của anh dòng chữ  "Từ Thế Sở chết vì bị trúng độc bông hồng". Đồng thời loan bao cho khắp thế giới  biết tin, bởi chết theo kiểu này chắc anh là kẻ đầu tiên.
 "Oa!" Nhi ghìm chặt cổ  Thế Sở, khóc càng lớn tiếng: 
 - Bây giờ phải làm sao  đây?
 Đột nhiên nàng buông  tay ra đứng dậy bảo:
 - Đừng vội, anh chờ một  chút để em đi làm bát canh bông hồng khác uống theo anh.
 Lần này Ðường nắm giữ  nàng lại bảo:
 - Bây giờ tôi mới vỡ  lẽ, sở dĩ cô mời tôi đến dùng cơm là vì trong nếp sống của mấy người cần có một  anh thầy thuốc. Đừng có lo, thuốc rửa ruột bên tôi nhiều lắm, duy có điều là hồi  y khoa, tôi đã học qua nhiều trường hợp ngộ độc, nhưng lại chưa từng học cách  chữa trị chứng trúng độc bông hồng bao giờ. Tuy nhiên theo tôi nghĩ, chất độc  bông hồng chẳng nặng lắm đâu. Bây giờ, để tôi về sửa soạn trước, đợi cô cậu  đến.
 A Tử níu Ðường lại tỏ  vẻ nuối tiếc rằng: 
 - Bác sĩ còn chưa dùng  thịt nhúng cơ mà.
 Chàng nhếch mũi lên hít  mạnh một hơi.
 - Nếu khứu giác của tôi  không lầm thì, nồi canh của cô đúng với cái tên "canh hỏa lò". Cô coi kìa, nó đã  bốc khói rồi đấy.
 A Tử buông Ðường ra,  chạy vội vào phòng ăn để "cứu hoả". Trận giặc trong phòng đã được "bình định",  đôi tình nhân trẻ đang ôm ấp "sống chết có nhau". Ðường nhìn họ lắc đầu suy nghĩ  "Ðây là tình yêu? Ðây là lẽ sống?" Chàng tự cảm thấy  mình còn chưa theo kịp cái đà "Trào Lưu tân tiến" này.