Bốn hôm sau, Nhi tới  thăm Ðường lần thứ nhì, vẫn vào giờ khuya trong cơn mưa mù và nhằm lúc chỉ có  một mình chàng thôi. Nàng tự đẩy cửa vào. Trong bộ thường phục gia cư, áo choàng  bằng nhung màu xám, bâu và tay áo có chạy viền đào hồng, tựa như Pyjama nhưng  kiểu cách hơn nhiều, không trang sức, chẳng phấn son, càng hiện rõ vẻ đẹp thanh  tú hơn nhiều. Không đợi mời, nàng tự động ngồi vào sofa, cuốn cả đôi chân lên  sắp bằng vào lòng ghế cho thoải mái như người nhà, rồi nói với chàng rằng:  
 - Em thấy bên này còn  sáng đèn, nên đánh bạo qua thăm anh.
 Ðường mỉm cười để cho  hai chữ "hân hạnh" hiện lên nét mặt thay vì lời nói. Chàng bước tới trước máy  bán giải khát tự động, bấm nút lấy cho khách một ly cà phê nóng. Bộ máy bán nước  tự động này do đề nghị của Chu Châu, để tiện cho bệnh nhân dùng trong lúc chờ  đợi.
 - Ừ, cafe ngon  lắm.
 Nàng húp một ngụm, chép miệng  khen.
 - Rất tiếc là tôi không có  "tả pín lù" để đãi Nhi.
 - Thôi đi anh ơi, chớ có nhắc  nữa. 
 Nàng thẹn đỏ mặt, rụt cổ bảo:  
 - Lần nào cũng chỉ làm phiền  anh thôi.
 Sự thật thì đêm đó cũng chẳng  có phiền gì cho Ðường cả, sau khi về tới phòng mạch thì A Tử đã gọi điện thoại  tới cho hay Thế Sở đã ói sạch hết bát canh bông hồng, cho nên chàng khỏi phải  làm gì cả, chỉ tiếc là chẳng ai được thuởng thức món "tả pín lù" ngon lành của  cô ta vì nồi canh đã cháy nám, khói bốc lên trần nhà, tí nữa là bà láng giềng  trên lầu cho gọi xe chữa lửa tới. 
 Vừa nghĩ đến đó, chàng bật  cười 
 - Anh cười gì  đó?
 - Dễ gì thấy được  Nhi...
 Chàng đang tìm từ ngữ nào  thỏa đáng để trả lời:
 - An phận như đêm nay phải  không?
 Nàng đỡ lời cho  chàng.
 - Đúng  thế.
 Lý Mộ Đường gật đầu bảo:  
 - Đúng với hai chữ "an  phận".
 Nhi chớp mắt suy tư một hồi  nói: 
 - Em vốn dĩ là một đứa gái  rất ngoan, rất an phận, thậm chí thưở nhỏ em yên lặng đến đỗi những người chung  quanh tưởng chừng không có sự hiện diện của em nữa. Phải nói là kể từ ngày quen  biết Thế Sở mới trở thành khùng khùng thế này.
 - Riêng tôi chẳng cho cô là  khùng.
 Lời chàng nói rất chân  thành.
 - Vậy thì anh cho là em như  thế nào?
 - Theo tôi thì Nhi rất dồi  dào về tình cảm, đã dám yêu, dám chịu dám làm, nhiệt tình nóng bỏng như hỏa lò.  Tên cô phải gọi là "Hỏa Nhi" đúng nghĩa hơn là "Băng Nhi", bởi sức nóng của cô  đủ để thiêu rụi cả nửa trái đất này!
 Nàng cũng cười  theo.
 - Thật vậy, tôi chẳng  khoa trương đâu, thật tình là lần đầu tiên tôi mới gặp được cô gái như cô. Trước  ngày Nhi xuất hiện, tôi hằng ngày nghĩ rằng mỗi cô gái đều tựa như dòng sông  nhỏ, dịu hoà, uyển chuyển và yên tịnh. Cô nên nhớ tôi là y sĩ, hằng ngày tiếp  xúc lắm hạng người, song đời sống của tôi vẫn rất đơn thuần. Hôm đó. A Tử nói  đúng, có kẻ sống bình thản, có người sống oanh liệt, riêng tôi thì vào hạng bình  thản mà thôi.
 Nàng mỉm cười hỏi:  
 - Như vậy chẳng tốt  sao?
 - Trước đây tôi vẫn cho  là tốt.
 - Trước đây là bao  lâu?
 - Tức là trước khi Nhi  xuất hiện.
 Nàng hơi xúc động hỏi:  
 - Có liên hệ tới em nữa  sao?
 - Dĩ nhiên là  có.
 Chàng lại cười  bảo:
 - Giả thử cô chưa biết trên  thế giới này có món cà rem thì cô được uống một ly nước đá đã thấy thỏa mãn rồi  Cô chưa biết còn có thứ áo lông chồn quý giá thì mặc chiếc áo bông đã thấy dễ  chịu. Cái tham vọng của cô như người ta sở dĩ có là do nơi hiểu biết quá nhiều.  Chẳng hạn như, những thổ dân đến nay còn ăn lông ở lỗ trên lục địa Châu Phi vẫn  cứ vui sống như ai, khi họ săn được một con thú rừng là nổi trống lên nhảy múa  ăn mừng cả ngày đêm, nguồn vui hồn nhiên đó là do nơi họ vô tri  vậy.
 Nàng để ý theo dõi chàng lý  luận, nhưng lại bảo: 
 - Em vẫn chưa hiểu cho  lắm.
 - Được rồi, để tôi nói thẳng  cho cô hiểu. Trước khi cô xuất hiện, tôi cứ cho rằng chuyện tình cảm giữa gái  trai vốn là bình thường, bắt đầu từ chỗ quen nhau, thu hút nhau rồi tiến tới  việc gả cưới cho nhau, rồi họ sanh con đẻ cái, mọi việc tiến triển theo luật nhu  cầu "Tự Nhiên". Còn bảo yêu nhau đến mức long trời lỡ đất, chết đi sống lại, đó  chỉ là tình tiết được diễn tả trong tiểu thuyết của nhà văn thôi, làm gì có được  trong đời sống thực tế.
 - Ừm!
 Nhi chỉ "Ừm" lên một tiếng,  rồi tiếp tục lắng nghe.
 - Mãi đến sau ngày cô xuất  hiện tôi mới mở mắt ra thấy rõ trên đời này quả thật có thứ tình yêu kinh thiên  động địa, do đó trong thâm tâm tôi nảy ra cảm giác hâm mộ vô  cùng.
 Nàng đảo mắt cười khúc  khích:
 - À, em hiểu rồi, giờ anh đã  gạt bỏ niềm vui thỏa mãn nguyên thủy rồi chớ gì.
 - Đúng thế  đấy.
 Nàng hơi trầm ngâm rồi  bảo: 
 - Nhưng đời sống của em  đâu có đáng gì cho anh hâm mộ. Anh tưởng rằng em sống sung sướng lắm  ư?
 - Không, tôi biết cô  đang sống trong đau khổ, phiền lụy nhưng lại rất kích thích và thấm  thía.
 Nghe nói, Nhi sững  người lên, nàng nhìn thẳng vào mặt chàng bảo:
 - Nè, Lý bác sĩ, anh là  con người dễ sợ!
 -  Sao?
 - Anh là bác sĩ nội  khoa, nhi khoa ư? Em tưởng anh là một bác sĩ tâm lý.
 - Tôi có đi tìm hiểu  tâm lý đi chăng nữa cũng là kể từ sau ngày cô xuất hiện. Hơn thế nữa, nếu cho là  tôi tìm hiểu cô, chi bằng bảo rằng tôi đang phân tích chính bản thân tôi còn  đúng hon. Vâng, tôi hiểu đời sống của cô hiện nay chẳng đáng hâm mô, nhưng thứ  tình cảm nồng nhiệt ấy đã làm chấn động tâm hồn tôi. 
 Chàng lại nhìn thẳng  vào mặt nàng hỏi một câu bất ngờ:
 - Tại sao cô lại trả  giá quá đắt cho một người đàn ông?
 Nàng hơi ngập ngừng rồi  hỏi lại: 
 - Anh ấy đáng cho em  trả giá cao, có phải vậy không?
 - Đúng hay không là  hoàn toàn do chủ quan của mình, khi cô cho là đáng thì tức nhiên đáng. Những tại  sao vừa rồi cô lại ngập ngừng?
 - Vậy  sao?
 - Cô có  đấy.
 Nàng giật mình bảo:  
 - Em mong rằng  anh...
 Bỗng nhiên nàng thoát  ra một câu không kịp kiểm soát: 
 - Anh không có ý chia  rẽ tình cảm của em thì phải.
 Ðường thẳng lưng lên,  cảm thấy mình đã lỡ lời, song vẫn cương lại rằng:
 - Tôi cần làm như vậy  sao? Có lợi gì cho tôi?
 - Anh tự hỏi trong tìềm  thức của anh đi?
 - Hỏi tiềm thức của  tôi?
 Nhi mỉm cười rằng:  
 - Chiếu theo cũng cách  phân tích của anh, thì mọi người đều có sẵn tiềm thức trong đáy lòng, khi chưa  biết có cà rem thì thỏa mãn với nước đá, những đến khi đã biết có cà rem rồi mà  mình chẳng được nếm thì lại muốn cho kẻ khác cũng không được  ăn.
 Nàng ngồi thẳng người  lại, vươn vai một cái rồi tiếp: 
 - Thì dầu anh có cái  tâm thái đó cũng là một sự tự nhiên thôi, đó là tình người mà, anh chớ nên áy  náy hay bực mình vì nó.
 - Tôi áy  náy?
 Đến lượt chàng giật  mình. 
 - Tôi có bực mình hay  sao?
 - Anh có  đấy!
 Nàng học theo lối nói  của chàng vừa rồi. Hai người nhìn nhau, rồi cả hai đều bật cười Bỗng Nhi bước  xuống ghế bảo: 
 - Thôi đã quá khuya  rồi, anh cũng nên đi nghỉ.
 Nàng tiến đến cửa xoay  lưng lại bảo: 
 - Được tiếp chuyện với  anh là điều quí hóa vô cùng, anh không những là một vị bác sĩ tốt, còn là một  người đàn ông có chiều sâu đáng mến.
 Nàng mở cửa để lại câu  chót: 
 - Chào tái  ngộ.
 Tự nhiên Ðường vung tay  ra như muốn gọi nàng lại nhưng thôi. Cuộc dạ đàm này đậm nồng sắc thái lãng  mạng, nên trong thâm tâm chàng vần còn quyến luyến, muốn kéo dài thêm, tiếc rằng  nàng đã đi xa rồi, khi đến đã phiêu phất mà lúc đi cũng bay bỗng như một nàng  tiên.
 Lần kế tiếp, Nhi xuất  hiện cũng vào giờ khuya, nhưng lần này không chỉ có một mình nàng mà còn dẫn  theo cả Thế Sở cùng A Tử nữa. Khi họ hớn hở tiến vào nhà, Nhi chạy thẳng tới bắt  tay Ðường cười bảo:
 - Chẳng lẽ anh chỉ biết  có công việc thôi sao? Ngày nào em đi ngang qua phòng mạch, anh cũng đang khám  bệnh, chỉ biết có khám bệnh và khám bệnh thôi! Trước kia ai ao ước được làm bác  sĩ, hẳn bây giờ đã thấy nỗi khổ của bác sĩ chưa? Thôi đóng cửa đi, đến phố Hoa  Tây ăn đêm với tụi này này.
 Thế Sở cũng nhiệt tình  không kém, vỗ vai Ðường hối hả rằng:
 - Tôi còn nợ bác sĩ một  bữa "tả pín lù", kỳ rồi lỗi tại tôi hết. Đêm nay bác sĩ có quyền phạt tôi đãi.  Đi đi! Anh thích món nào tôi cũng chìu hết.
 Tuy nhiên, tôi xin nói  trước là tôi không ăn đuợc thịt rắn, nếu anh vào tiệm rắn thì tôi chỉ còn cách  đứng ngoài cửa chờ thôi. Thằng này chẳng biết sợ gì hết, nhưng không hiểu sao hễ  thấy rắn là ớn cả da gà.
 A Tử đùa:  
 - Chẳng hiểu phố Hoa  Tây có những món ăn "tiềm bông hồng" hay là "chiên xào bông hồng" chi chi  không?
 - Này A Tử, người quân  tử không bao giờ soi mói chỗ đau của người ta đấy nhé!
 Thế Sở trợn mắt la,  nhưng A Tử lại khom lưng cười hóm hỉnh: 
 - Có bao giờ tôi dám tự  nhận là quân tử đâu, bởi tôi nằm trong hạng người mà Đức Khổng Tử không ưa  nhất.
 - Đức Khổng  Tử.
 Nhi ngạc nhiên hỏi:  
 - Chị định nói gì tới  Lão Phu Tử?
 - Nghe đây: "Duy nữ tử  dữ tiểu nhân vi nan dưỡng giả". Phu Tử đã bảo là "Chỉ có người đàn bà và kẻ tiểu  nhân là khó nuôi dạy nhất" đó sao?
 Cả bốn người đều ôm  bụng cười, họ cười trẻ trung, vui tươi. Một lần nữa Nhi kéo tay Ðường  bảo:
 - Thôi đi mà, đi với  tụi này đi! Hãy tạm rời nơi sặc mùi alcol với nước khử trùng của anh đi, theo  tụi này đi huởng lẽ sống của người đời, kẻo rồi ngày nào anh dũng cứu sống người  ta mà lại chẳng bao giờ tìm hiểu lẽ sống của chính mình.
 Cuối cùng là Ðường khóa  chặt cửa phòng lại, theo bạn đến phố Hoa Tây.. Chàng không còn nhớ đã bao lâu  rồi mình chưa đặt chân đến đường phố này. Ở đây đèn đuốc sang choang, chợ đêm  tấp nập, các sạp nối liền nhau, thức ăn, đồ dùng, áo quần, giầy dép, đồ chơi trẻ  em... chẳng còn thiếu món nào. Nhi đề nghị:
 - Trước tiên, tụi mình  đi ăn canh mực tươi cái đã.
 Mọi người đều tán  thành. Sau khi ăn xong canh mực tươi nàng lại đề nghị:
 - Đi ăn lươn nuớng  nhé?
 Cũng chẳng ai phản đối.  Ăn xong lươn nuớng rồi nàng lại đòi:
 - Tôi muốn ăn đậu đỏ đá  bào cơ.
 Mọi người đều chiều  theo. mặc dù mùa đông giá lạnh, phố Hoa Tây vẫn có bán đậu đỏ đá bào như thường.  Mỗi lần ăn xong một món nào là hai gã đàn ông tranh nhau trả tiền, nhưng lần nào  Thế Sở cũng giành được quyền ưu tiên. Hắn dùng bàn tay to lớn nắm chặt cườm tay  Ðường bảo:
 - Không được, anh đã  biết tôi đã ân hận đến mức nào vì cái lỗi làm hỏng cuộc chơi tuần rồi? Đêm nay  nhất định là mọi chi phí đều do tôi đài thọ hết.
 - Bác sĩ cứ để cho ảnh  "mại tán" đi thôi.
 Nhi cười bảo:  
 - Vả chăng ăn quà vặt  tốn kém có là bao, kỳ tới đến phiên anh mời khác, không chừng tụi này đòi vào  nhà hàng Lai Lai cho mà coi.
 - Đúng, đúng. Đàng này  đang tính như vậy đó. Sao Nhi lanh tánh quá vậy, chưa gì đã đi guốc từ trong  bụng người ta, tôi chịu thua.
 Nhi nhìn Thế Sở cười  híp mắt bảo: 
 - Cái anh này thiệt mà,  từ khi húp bát canh "Hoa hoè hoa sói" của người ta, đâm ra càng ba hoa hơn  trước.
 Cả đám lại ôm bụng  cười. Quả là một đêm tươi đẹp, mỹ miều khả ái, ai nấy nói chuyện đùa bằng thích.  Sau khi ăn xong đậu đỏ đá bào thì đêm đã quá khuya, gió bấc buốt người, hơi lạnh  tự trong bụng nhô lên, Ðường quên mình là bác sĩ, mặc cho cái bao tử của có có  chịu đựng được không, chàng đề nghị: 
 - Chi bằng chúng ta đi  nhắm chút rượu cho đỡ lạnh.
 - Hay  đó.
 Thế Sở hăm hở hưởng ứng  trước: 
 - Đề nghị này vừa ý tại  hạ. Đi! Đêm nay cho chúng mình "Bất túy bất qui" (chưa say chưa về) xem  nào.
 - Mà hai cô có nhậu  được không đó?
 Ðường hỏi  họ.
 - Đứa nào không uống là  con chó con!
 Nhi  đáp.
 -  Cha!
 A Tử cười nhạo:  
 - Tửu lượng tuy hạn hẹp  nhưng tửu đởm có thừa, tửu hứng rất cao, còn tửu phẩm thì số  dzách.
 - Đừng có nghe cô ta  nói khoác.
 Thế Sở chỉ mặt Nhi bảo:  
 - Ai đã có lần uống say  rồi khóc bù lu bù loa đòi "Má" đấy?
 - Coi kìa, lại hủy báng  người ta!
 Nhi trợn mắt cải  lại:
 - Hoàn toàn là hủy báng  có ác ý, bác sĩ chớ nghe ảnh phá hoại danh dự của em. Thì cứ vào quán nhậu rồi  anh sẽ biết tửu phẩm của con nhỏ này.
 Thế rồi họ kéo nhau vào  một quán ăn bình dân, gọi hai chai "Thiệu Hưng" Tự rót cho đầy ly, rồi cụng nhau  tề hô một tiếng "Dzô!", người cổ lên ực hết vào bụng. Khi ly thứ nhì cũng đã rót  thì Ðường bắt đầu khơi chuyện, chàng lần lượt nhìn qua ba người bạn rồi  bảo:
 - Các bạn nhận thấy thế  nào là lẽ sống của con người? Lẽ sống đó chính là ở các bạn đấy! Từ khi quen  biết các bạn, đời sống của tôi đã hé mở cánh cửa mới, ngộ ra hỉ, nộ, ái, lạc của  kiếp người là mãnh liệt như thế đó! Trong thế giới tình cảm là tràn trề như thế  đó!....
 Chàng muốn tả nhiều hơn  nữa, những chưa tìm ra câu nào thỏa đáng hơn, bèn kết thúc  rằng:
 - Các bạn đều là con  người khả ái như thế đó!
 - Cạn  chén.
 Nhi hô lên một tiếng,  rồi ngữa cổ ực một hơi hết ly rượu thứ nhì. Thật ra sau khi cạn ly đầu nàng đã  ngà ngà rồi.
 - Cạn  chén.
 Thế Sở hưởng ứng theo.  Thế rồi ai nấy đều cạn hết ly thứ nhì, tiếp theo là ly thứ ba, rồi thứ tự họ dốc  gần hết cả chai "Thiệu Hưng". Rượu đã đem lại cho họ bầu không khí ấm cúng, nồng  nhiệt, kéo khoảng cách giữa con người lại càng gần nhau hơn. Tự nhiên Ðường lại  trở thành con người hay nói, chàng đã nói nhiều chẳng kém gì Thế Sở. Còn Nhi thì  đích thật là tửu phẩm cao, hễ chén tới tay là hào phóng chẳng chịu thua con  trai. Sau mấy ly rượu, nàng đòi "độ quyền" với A Tử.
 - Nè, hễ ai thua là  phải uống nghe! 
 Cô này một ly cô kia  một chén. Ðường trố mắt nhìn hai cô gái, tưởng đâu họ cũng chơi như con trai,  khi ngắm kỹ lại mới thấy rõ nào là "cái kéo", "cây búa", "miếng vải", thì ra hai  cô đang "oảnh tù tì" đó mà, chàng bật cười khanh khách, tí nữa là bật luôn chiếc  ghế xuống sàn.
 Thế Sở nâng ly lên mời  Ðường: 
 - Này Lý bác  sĩ.
 - Tao là  Ðường.
 Chàng thân mật bảo:  
 - Tao có tên đàng  hoàng.
 - Ờ, thì Ðường. Mày coi  hai con nhỏ này ai mà chịu nổi. Mày cứ nói thật đi, A Tử dễ thương hay Nhi dễ  thương?
 Ðường hơi bối rối trước  câu hỏi đó. Tuy nhiên, chàng cũng nhận chân ngắm kỹ hai cô gái, rồi  bảo:
 - Tao thấy tánh nết hai  cô hơi giống nhau.
 - Không, chẳng có giống  đâu.
 Thế Sở lắc đầu  bảo:
 - Chỉ có thể nói là sở  thích hơi giống nhau, những tánh tình thì khác hẳn. Nhi nhiệt liệt, A Tử điềm  đạm. Nhi sắc bén, A Tử bình dị, Nhi nóng như lửa, A Tử mát như  nước...
 Thế Sở cạn thêm một ly  nữa rồi tiếp: 
 - Chừng mày quen lâu  với hai đứa nó thì sẽ thấy cả hai rất khả ái. nếu tao mà có thể "Nhất tiễn song  điêu" thì hay biết mấy. Ha Ha!
 - Anh say  rồi.
 Ðường không muốn để Thế  Sở nói nhiều hơn nữa. 
 - Chưa say  đâu.
 Thế Sở lắc đầu lia lịa,  rồi tiếp:
 - Xưa nay tao vốn chống  đối thứ tư tưởng bảo thủ, cổ hữu của xã hội Trung Quốc, duy chỉ có cái chế độ đa  thê là tao giơ cả hai tay tán thành. Nhất là khi xem bức tranh "Cửu Mỹ Đồ" của  Đường Bá Hổ càng làm cho tao mê tít đi thôi!
 Nhi vừa thua cuộc, tự  tay rót đầy một ly rượu nhưng không uống, bất thần nàng xoay lại tưới hết lên  đầu Thế Sở lớn tiếng bảo:
 - Đây là ly rượu của  "Đệ Nhất Mỹ" mời anh!
 Tiếp theo đó, A Tử cũng  rót đầy ly rượu tưới lên đầu Thế Sở bảo:
 - "Đệ Nhị Mỹ" mời  đây!
 Kịp khi Nhi nâng ly  rượu thứ ba lên thì Thế Sở nhanh chân nhảy ra khỏi ghế chẳng những không có vẻ  giận tức. Anh ta chạy sang phía hai cô, dùng tay trái ôm Nhi, tay phải chận A Tử  lại, lém lỉnh nhìn từ cô này. sang cô kia, khề khà bảo:
 - Các cô hẳn biết Lý  Bạch chứ? Tôi thích nhất hai câu thơ của Lý ông đã viết  rằng:
 Cụ hoài dật hứng tráng tư  phi
 Dục thượng thanh thiên lãm nhật  nguyệt!
 (Nỗi lòng cảm hứng như bay  bỗng,
 Lên tận mây xanh bên trời  trăng)
 Tham vọng của cụ Thi  Thánh này thiệt lớn quá trời, định bay lên tận không gian tay trái ôm mặt trời,  tay phải ôm mặt trăng. Thế Sở này chịu phục sát đất! Bây giờ thì mặt trời và mặt  trăng đang ở hai bên tả hữu của ta đây! 
 Anh ta vung tay ra ôm  choàng cả hai cô gái và lắc mạnh cái đầu cười khanh khách, mặc cho những giọt  "Thiệu Hưng" văng lên mình mẩy hai cô, rồi bảo:
 - Xưa nay chưa thấy qua  mặt trời và mặt trăng lại biết làm mưa. 
 Cử chỉ khôi hài của Thế  Sở làm cho hai cô gái cũng cười hể hả. Chừng đó Lý Mộ Đường mới thấy yên bụng.  Nói cho ngay, khi chàng thấy Nhi tưới rượu lên đầu Thế Sở chàng lo ngại thật,  tưởng chừng trận kịch chiến lại sắp mở màn, nhưng bây giờ chẳng những không có  nguy cơ mà còn tạo thêm một thú vui nữa. Chàng nổi hứng nâng ly lên tười cười  bảo:
 - Đêm nay quá vui, tôi  mời các bạn cạn thêm chén này nữa. 
 -  Vô!
 Nhi hưởng ứng nồng  nhiệt. Ðường gần như chẳng còn nhớ rõ đêm đó chàng về tới nhà bằng cách nào nữa,  chỉ nhớ mang máng là bốn phương đã dắt díu nhau, chân nam đá chân xiêu đi dài  dài trên đường phố. Trong khi đó, Nhi vừa đi vừa cất giọng nghêu ngao hát đi hát  lại có bốn câu:
 Em theo anh tới góc biển chân  trời, 
 Dẵm mòn muôn ngàn non  núi,
 từ xóm lạ cho đến nhà  anh.
 Em theo anh tới chân trời góc  biển,
 Dẵm nát bao chuỗi tháng  ngày,
 từ mái đầu xanh cho đến tóc bạc  răng long!