Hôm nay, nhà có dạ há»™i, nhưng tôi vẫn ở yên trong phòng, hướng mắt vá» những chuá»—i sáo Ä‘an bên cá»a sổ. Những chuá»—i sáo tạo bằng những hạt cây, lá»›n có, nhá» có, tròn, dà i, mắc thà nh hà ng trước mặt. ChÃnh vì nó mà có lần Lục Bình - chị tôi đã khó chịụ
- Äây là phòng ngá»§ chứ phải quán cà phê đâu mà lại mắc sáỠCon nhá» gì lúc nà o cÅ©ng kỳ cục khác ngưá»i!
Tôi nhún vai:
- Chị tôi quả chẳng hiểu gì hết, sáo là váºt trá» tình nhất cá»§a Trung Hoa xưa naỵ Không tin chị cứ Ä‘á»c thÆ¡ cổ nhiá»u sẽ biết ngaỵ
- Thôi, đừng dở giá»ng gà n đó ra nữạ
Chị Bình nhún vaị
- Ai lại không biết tiểu thư thứ hai trong nhà nà y là thi sởi một cây chứ?
Tôi chua ngoa không kém:
- Không dám ạ. Niêm luáºt còn chưa rà nh là m gì tôi dám nháºn danh dá»± cao quý đó. Chị đừng chá»c quê, ai cÅ©ng biết nhà nà y có hai đứa con gái, má»™t đứa thì má»›i tốt nghiệp ở đại há»c T, tương lai sáng chói, trái lại cÅ©ng có đứa há»c dốt như bò, thi lên đại há»c mà cÅ©ng không Ä‘áºu!
- Thôi mà !
Chị Bình bước đến xoa vai tôi:
- Äừng buồn nữa Lăng ạ, trên Ä‘á»i nà y đâu phải chỉ có mình em thi rá»›t đâủ Năm nay chẳng Ä‘áºu thì còn năm tá»›i, năm tá»›i chẳng Ä‘áºu cÅ©ng còn năm kia cÆ¡ mà .
- Sợ đến lúc chị là m giáo sư đại há»c rồi em vẫn còn lẹt đẹt thi cá» má»›i khổ chứ.
- Lại nói xà m nữa rồị
Chị Bình thở ra:
- Tao chịu không hiểu nổi mà y, với khối óc thông minh thế nà y, tao nghĩ ...
- Thôi đừng nghĩ gì hết.
Tôi cắt ngang:
- NghÄ© cÅ©ng vô Ãch thôi, chẳng giúp được gì đâụ
Chị Lục Bình thương hại nhìn tôị Chị thế đấy, lúc nà o cÅ©ng dá»… xúc động nhưng tháºt tốt bụng. Má»™t bà chị gương mẫu! Äá»™t nhiên bao nhiêu buồn phiá»n vá»— cánh banh hết, tôi cưá»i vá»›i chị:
- Thôi, chị cứ ra ngoà i Ä‘i, yên tâm! Em chẳng há» buồn vá» chuyện thi cá» nữa đâu, cả ngà n ngưá»i chá»› đâu phải chỉ có mình em, vả lạị..
Nhìn vá» phÃa tấm sáo, tôi đổi nhanh đỠtà i:
- Chị Bình nà y, chị thấy bức sáo nà y đẹp trang nhã không?
Chị Bình đưa mắt vá» phÃa cá»a sổ, tôi biết chị không há» thấy được cái nét đẹp cá»§a nó, nhưng cÅ©ng gáºt đầu, cháºm rãi:
- À, nhìn kỹ, nó cũng đẹp đấy!
Chị Lục Bình lúc nà o chẳng ngoan ngoãn tốt bụng, nhã nhặn, dá»… thương. Tuy không thấy bức sáo đẹp, nhưng chị chẳng bao giỠđể tôi thất vá»ng. Cả Ä‘á»i, chị êm xuôi như con nước trên giòng. Há»c giá»i, hiá»n là nh, không mÃch lòng aị Vá»›i mẹ cha, chị đúng mẫu con ngoan. Cha mẹ muốn suốt quảng thá»i gian cắp sách chị đừng yêu ai, thì chị vui vẻ vâng theo ngaỵ Äó là sá»± thá»±c. ChÃnh vì sá»± chói sáng cá»§a chị, mà trước mắt cha mẹ tôi chỉ là má»™t bóng má».
Sáo đan thà nh một bức mà n thanh nhã, từng hạt từng hạt rủ xuống như những hạt nước ...Sáo buồn chăng? Tôi ngồi yên khi nghĩ đến dạ hội hôm nay ngoà i nhà .
Buổi dạ há»™i hôm nay được mở ra để mừng chị Lục Bình. Mùa há»c vừa qua, chị đã tốt nghiệp ở đại há»c T, trong khi tôi cÅ©ng vừa có được mảnh bằng tú tà ị Lúc đầu cha định mở tiệc khoa riêng từng đứa, nhưng mẹ không chịu, mẹ bảo đợi tôi thi và o đại há»c Ä‘áºu xong sẽ khao luôn. Không ngá», sau cuá»™c thi, tôi lại lá»t tên trên bảng và ng. Niá»m vui chưa kịp thì nổi buồn đã đến. Mẹ tôi rầu mấy tháng trong khi tôi cÅ©ng không vui được. Buổi tiệc dá»± tÃnh lặng lẻ quên lảng. Mùa Thu qua rồi Äông đến. Äá»™t nhiên, chị Bình lại được má»™t hãng buôn danh tiếng ngoại quốc thu nháºn, lương bổng háºu, địa vị cao khiến mẹ tôi vui lại, bao nhiêu nổi buồn phiá»n cÅ© như biến mất. Sá»± sáng chói cá»§a chị Bình đã che khuất được bóng tối cá»§a tôi khiến mẹ không phải xấu hổ vá»›i bạn bè. Mẹ tôi đánh Ä‘iện ngay đến nhà hà ng đặt tiệc, má»i đầy đủ khách quen từ thân nhân đến những ngưá»i bạn cÅ© cá»§a mình thá»i còn ở đại há»c. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u vui, chỉ có tôi là tối tăm vá»›i bức rèm buồn.
Sắp hÆ¡n bảy giá» rồi, khách chắc đã đến đầy đủ, tiếng cưá»i nói từ phòng khách vá»ng ra khiến bụng tôi như bị cồn cà ỠÄịnh xuống nhà bếp kiếm món gì để ăn, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không đứng dáºy được, không lẽ ngồi yên đây chịu đóỉ Những hạt sáo trước mặt tròn như món cá vò viên, như những viên kẹo chocolat thÆ¡m phức. Hay là , ta cứ giả vá» tỉnh bÆ¡ chưá»ng mặt ra tham dá»±? Chia xẻ niá»m vui cá»§a chị Lục Bình? Tôi nghÄ©. Nhưng khi nghÄ© đến những ánh mắt giả vá» thương hại cá»§a mấy dì mấy cô, nhất là cá»§a cả nhà há» Sở. Äúng rồi! Há» cÅ©ng có đến dá»±, nảy giá» tuy ngồi trong phòng nhưng tôi cÅ©ng đã nghe giá»ng ồn à o cá»§a bà chá»§ gia đình nà ỵ Lúc nà o cÅ©ng lá»›n tiếng khoe khoang. Biết đâu lại chẳng có cả sá»± hiện diện cá»§a hai đứa con cá»§a bà tả Sở Liêm và Sở Kỳ. Thôi chịu váºy, thà đói còn sướng hÆ¡n.
Không biết ngồi thế được bao lâụ Có Ä‘iá»u mÅ©i và tai tôi đặc biệt thÃnh, mùi tôm nướng thÆ¡m phức từ ngoà i qua bao lá»›p cá»a vẫn bò được và o mÅ©i tôi, tiếng chén muá»—ng lách cách Ä‘áºp và o tai như má»™t hình phạt. Tối nay có lẽ vì má»i khách quá đông, nên bữa cÆ¡m được dá»n theo lối self servicẹ Nhắm mắt lại tôi vẫn có thể tưởng tượng Ä‘uơợc cảnh ồn à o bên ngoà ị
CÆ¡n đói bắt đầu hà nh hạ. Tay chân tôi rã rá»i trong khi bụng lại rên rỉ. Những chuá»—i sáo trước mặt không còn đẹp như cách đây mấy tiếng đồng hồ. Tá»±a lưng và o thà nh ghế, gát chân lên bà n, tôi nhăn nhó rồi ngâm thÆ¡ nhưng cÆ¡n đói vẫn không hạ .
Hình như có tiếng gá» cá»a, tôi giáºt mình nhá»m dáºy:
- Ai đó?
Cá»a mở và ngưá»i bước và o là cha tôị Ngưá»i yên lặng đến trước mặt tôi ngắm nghÃa má»™t lúc há»i:
- Con bò, bộ con định tuyệt thực luôn nơi đây à ?
Tôi nghiêng nghiêng đầu, mÃm môi không đáp:
- Khùng tháºt.
Cha kéo tôi đứng dáºy, vá»— mạnh và o mông Ä‘Ãt:
- Sao không Ä‘i thay áo, trang Ä‘iểm gì cả; nhìn và o mái tóc rối cá»§a con cha thấy chẳng khác con vịt lưá»i xấu xà tà nà ỠThấy bà chị con không? Nhưng thôi con là con, cha không bắt con phải giống nó. Con không muốn tham dá»± dạ há»™i cÅ©ng được, nhưng không có quyá»n chết đóị..Äể coi nà á»
Cha giả vỠnghĩ ngợi một chút:
- Hay là cha ra ngoà i ăn cắp hai dĩa cơm và o đây để cha con mình cùng ăn nhé?
Tôi không nhịn được cưá»i, bá lấy cổ cha hôn mấy cáị
- Cha dá»… thương quá, thôi đễ con cùng ra vá»›i cha váºá»µ Con đói quá rồị
Cha tôi trợn mắt:
- Con quyết định tham dá»± dạ há»™i nữa à ? Äồ quá»·, thế mà cứ mãi là m eo!
- Lúc bụng đói rồi thì muốn là m eo là m cũng không nổị
Cha cưá»i:
- Thế ra ngoà i ấy con không sợ cá»p cắn saá»
Tôi trợn mắt:
- Con sợ bây giá» có nguyên con cá»p con ăn cÅ©ng không đủ nữa là ...
Cha tôi cưá»i, ngưá»i vuốt lấy mái tóc ngắn cá»§a tôi:
- Tá» Lăng, cha cho con biết, tuy con không rạng rỡ bằng chị con, nhưng con má»›i là hạt ngá»c quý cá»§a chạ Äi gở đầu Ä‘i để chúng ta còn tham dá»± dạ há»™i nữa chứ? Hôm nay khách đông lắm đấy, con còn nhá»› chú Quý Vân Châu không? Ông ấy hôm nay mang cả cáºu em trai lại, anh chà ng trông “phông†lắm, ra nghe hắn nói dóc đã ghiá»n lắm ...À mà còn anh chà ng Äà o Kiếm Ba nữa, hắn cứ Ä‘eo chặt chị con như sam ...Nhà há» Sở hôm nay đến dá»± cả nhà . Sở Liêm, Sở Kỳ đông đủ ...Con mà không dá»± hôm nay thì uổng lắm ...
Tôi đến bà ng trang Ä‘iểm tháºt nhanh, gở lại mái tóc rối, nhưng cà ng gở nó cà ng rối thêm, đôi mi sáºm cá»§a tôi trông thô quá, mong mình đẹp như chị Lục Bình chỉ là má»™t sá»± mÆ¡ tưởng viá»…n vông ...Nhưng không hiểu sao phải mÆ¡ thế chứ? Ta là ta mà ? Tôi hất hà m nhìn và o kÃnh. Hình ảnh đứa con gái mặc áo hoa đỠvá»›i chiếc quần túm cao bồi trông ngÆ¡ ngáo quá chừng. Äây không phải là y phục cá»§a dạ hộị Nhưng mặc! Ta là ta mà . Quay lại tôi nắm tay cha:
- Xong rồi, đi cha!
Cha ngắm tôi má»™t lúc, há»i:
- Mặc thế nà y à ?
- Vâng, có mặc đẹp hơn thì con vịt xấu xà cũng không biến thà nh thiên nga được.
Cha nghe tôi nói cưá»i to:
- Thôi được, ra nhanh để không món cà ri bò vá»›i tôm nướng hết bây giá»!
Tôi đánh á»±c nước bá»t. Nghe cha nói thèm ghê, cha nhìn tôi có vẻ thÃch thú. Chúng tôi cùng bước ra phòng, đóng cá»a lại xuống lầu và đi thẳng và o phòng khách.