Cuối tháng tư, chị Bình xuất viện, chị trở về nhà trên chiếc xe lăn đặc biệt do cha đặt đóng. Tất cả đều dùng loại thép tốt, cứng và không rỉ sét, kiểu trông cũng trang nhả. Nhưng mỗi khi nhìn nó tôi lại bàng hoàng với những ám ảnh tối tăm.
Hôn lễ của chị và anh Liêm dự định cử hành ngày một tháng năm để tránh tình trạng em trước chị saụ Tôi và Hoàn cũng dời ngày cưới mình đến trung tuần tháng đó.
Trong một tháng phải mất đến hai đứa con gái, đối với mẹ cha là một cái gì buồn phiền. Mẹ tôi suốt ngày trầm lặng chứ không còn vui tính như xưạ Cả ngày dù cố bận rộn lo lắng cho chị Bình: may áo cưới, sắm sửa cô dâu về nhà chồng ...nhưng đôi khi tôi vẫn thấy người sụt sùi bên bác Sở.
- Tâm Đài, xin chị nghĩ đến tình bạn hai mươi mấy năm của chúng ta mà thương yêu con Bình một chút nhé.
- Vũ Quyên, Quyên cứ yên tâm.
Bác Sở thành thật.
- Quyên có nhớ lúc chúng vừa lớn không? Tôi đã từng đùa gọi nó là dâu rồi, không ngờ lời đùa đó bây giờ là sự thật, mừng không hết chứ đâu lại buồn phiền. Lục Bình đẹp, thông minh, hiền hậụ..Tôi xin hứa với chị là tôi sẽ coi nó như con ruột.
Tôi không hiểu bên trong trái tim người lớn họ đã toan tính gì? Có điều tôi như linh cảm thấy sự miển cưởng không hay trong đấỵ Họ gần nhau một cách không tự nhiên. Ngay cả chuyện hôn lễ với cô dâu ngồi trên xe lăn cũng là chuyện bất thường, mặc dù được tổ chức một cách trang trọng.
Quan niệm của gia đình họ Sở rất tiến bộ. Họ chủ trương con cái khi đã thành gia thất là phải ra riêng, nhưng vì chị Bình tật nguyền, họ đã đặc biệt cấp cho đôi vợ chồng trẻ một căn phòng rộng trong nhà.
Nhà bác Sở trước kia ở trên tầng thứ tám của một cao ốc, nhưng bây giờ sắp có chị Bình về, bác đã phải dọn xuống một biệt thự hai tầng ở ngoại ô. Biệt thự có vườn hoa rộng, cất theo kiểu Tây Phương. Vợ chồng bác Sở và Sở Kỳ sẽ ngụ trên lầu, còn bên dưới dành cả cho vợ chồng Liêm. Tôi đã đến đấy đôi lần và thấy được sự bày trí lộng lẫy và ấm cúng của đôi tân nhân.
Tất cả mọi người đổ dồn về việc chuẩn bị đám cưới cho chị Bình, tôi và Hoàn gần như bị quên lảng. Chúng tôi dự định sẽ tổ chức thật đơn giản, không cần lễ nghi rườm rà, cũng không cần nhà cửa, vì cưới xong chúng tôi sẽ sang ngay Âu Châụ Trừ một lý do nào đó không đi ngay được, chúng tôi sẽ mướn tạm khách sạn nghĩ đôi ngàỵ
Hồ sơ xuất ngoại đang chuẩn bị, hôn thú được làm trước. Dù chưa cử hành hôn lễ, trên danh nghĩa pháp luật, tôi và Hoàn đã là vợ chồng. Từ lúc chị Bình bị tật đến nay, tôi như kẻ mất hồn, tất cả những chuyện đã đến gần như chỉ là những cơn mộng vô thực.
Ngày chị Bình rời bệnh viện, tôi đã ngỡ rằng việc lánh mặt Liêm sẽ khó khăn, nhưng Vân Hoàn như những quái khách kỳ lạ trong kiếm hiệp, Liêm vừa đến chẳng mấy phút là lúc nào Hoàn cũng đến. Chàng đã cứu tôi thoát khỏi những cơn lốc nguy hiểm và đưa tôi đi phố, mãi đến khuya mới trả về. Hoàn thường đưa tôi đến quán ăn yên tĩnh của chàng và gọi cho tôi một ly champagne màu hồng, trong khi chàng nhắc lại chuyện chai champagne ngày nào, hoặc ngồi tựa vào ghế yên lặng với điếu thuốc. Có lần Hoàn nhìn tôi thật lâu rồi vụt hỏi:
- Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi Lăng?
- Dạ, hai mươị
- Lúc anh biết em, em chỉ mới là cô gái mười chín.
- Một năm rồi, đâu ai có quyền ở mãi tuổi mười chín đâụ?
- Vì vậy, năm nay anh không có quyền lớn hơn em gấp đôi rồị
Hoàn cườị Tôi yên lặng nhìn chàng rồi nhớ tới buổi dạ tiệc mùa thu xưạ Lần gặp nhau đột ngột đó không ngờ trở thành định mệnh. Tôi không ngờ gã đàn ông xa lạ ngày nào nay lại sẽ là chồng tôị
- Không lớn hơn gấp đôi, rồi saỏ
Tôi hỏi, chàng cười nắm tay tôị
- Nhờ thế anh không có cảm giác mình quá già. Tử Lăng, anh mong rằng anh sẽ xứng với em.
Mắt tôi rớm lệ.
- Em cũng mong sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Vân Hoàn cười một cách cảm động, chàng nhìn tôi say đắm. Đột nhiên trong phút giây thoáng qua, tôi thấy như chàng mới đúng là người tôi hằng mong đợi, những hạt giống tình cảm gieo mầm lâu ngày bắt đầu nảy nở.
- Anh Hoàn, em xin hứa với anh, em sẽ hết sức cố gắng để làm người vợ toàn vẹn. Chuyện cũ kể như đã qua, bắt đầu từ bây giờ em sẽ cố sống vì anh.
Vân Hoàn dụt tắt thuốc, chàng chậm rãi nâng tay tôi lên hôn nhẹ.
Tối hôm ấy, tình cảm giữa hai đứa thật ngọt. Đây là lần đầu tiên tôi thấy gần Hoàn hơn bao giờ hết. Rời quán ăn, Hoàn đưa tôi dạo phố Đài Bắc mãi đến tối mò mới trở về. Trên đường, chúng tôi chỉ yên lặng bên nhaụ Tôi tựa đầu lên vai chàng, trong khi tay Hoàn cũng vòng qua người tôị
Đứng trước cổng, sau cái hôn tạm biệt, Hoàn nóị
- Lăng, anh rất xúc động với những điều em đã nói ban nãỵ Anh không mong gì hơn có một ngày nào đó em sẽ nói được với anh thêm một câu ba chữ, nhưng hôm nay thì không cần. Những điều em nói đã đủ lắm rồị
Và Hoàn đi, tôi bước vào nhà, lòng vẫn ngỡ ngàng chẳng hiểu “câu ba chữ” là gì. Nhưng tôi cũng không thắc mắc hơn. Với Hoàn, tiến được một bước như vậy là khá lắm rồị Dù sao chàng cũng chỉ là người mới đến với tạ Tôi nghĩ và cố gắng xua đuổi hình bóng Sở Liêm.
Nhưng việc làm tôi chỉ hoài công. Suốt một buổi tối trốn lánh, tôi tưởng đã tránh được Liêm, không ngờ ...
Vừa bước vào phòng, tôi đã thấy chàng. Liêm đang ngồi trong phòng tôị
- Trời ơị
Tôi giật mình.
- Khuya qua rồi anh chưa về saỏ
Sở Liêm có vẻ khó chịụ
- Tôi có chuyện muốn nói với Lăng.
Liêm nói:
- Bây giờ tôi đã là anh rể cô, tôi đã thuộc người nhà rồi, Lăng làm gì lại trốn tôi mãi thế?
Tôi bước đến cửa sổ, lùa tay qua rèm.
- Tôi sắp sang Âu Châu rồị
- Phải vì muốn sang Âu Châu mà Lăng lấy Hoàn không?
Tôi châu mày:
- Điều đó nào có liên hệ gì đến anh đâủ
Liêm bước tới, đặt tay lên vai tôị
- Đừng ngu thế, Lăng ạ. Lăng có thể xem chuyện chung thân như một trò đùa được saỏ Hoàn là người thế nào Lăng cũng biết, hắn đã từng có vợ, mèo mở lăng nhăng, trác táng đủ tật xấu, thế mà Lăng lại chọn hắn. Lý trí Lăng để đâu chứ?
Tôi vùng khỏi tay Liêm, hét:
- Im đi!
Chàng ngưng nói, ngạc nhiên nhìn tôị
- Đừng nói xấu Hoàn trước mặt tôị
Tôi nói:
- Chuyện của tôi mặc tôi, anh không có quyền chen vàọ Tôi đã chọn Hoàn, đã nhận Hoàn làm chồng thì không có gì thay đổi nữa, cũng như chuyện anh với chị Bình ...Nói cũng vô ích, anh hiểu không, ông anh rể tôỉ
Liêm lắc đầụ
- Em thay đổi hết rồi, em đã trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.
- Vâng, tới bây giờ anh mới thấy à?
Tôi cười nhạt.
- Vâng, tôi đã thay đổi thật đấy vì tôi đã trưởng thành, tôi đã tỉnh cơn mê. Anh Hoàn dù sao cũng không đến đổi xấu như anh tưởng, anh ấy đẹp trai, tế nhị và đầy đủ đức tính của một người đàn ông. Không phải vì thấy anh lấy chị Bình mà tôi nhắm mắt nhận Hoàn đâu, mà là chính tôi, tôi đã lựa chọn, anh hiểu không?
Liêm đỏ mặt.
- Nếu Lăng nói thêm một lúc nữa, Lăng dám bảo là chẳng hề yêu tôi bao giờ nữa à?
- Hừ.
Tôi cười nhẹ.
- Bây giờ mà nhắc lại chuyện cũ thì nhạt quá. Anh quên chỉ còn ba ngày nữa là anh đã thành anh rể thật sự của tôi, và một tháng sau ngày này, biết đâu tôi chẳng đang ngồi trong nhà hàng Moulire-Rouge uống Champagnẻ Bây giờ chúng ta đang ở trên vị trí khác nhau, nhắc đến chuyện cũ làm gì? Tình yêủ Tình yêu à? Nó có nghĩa gì đâủ Trên đời này nào có gì là hằng cửu đâủ Anh đừng nhắc nữa, chuyện cũ tôi đã quên từ lâu rồị
Mặt Liêm tái hẳn, chàng quay lưng.
- Hay lắm, cảm ơn Lăng đã cho tôi biết chuyện đó, xin chúc mừng Lăng được một ngày trưởng thành và lạnh lùng như hiện naỵ
Bước ra tới cửa Liêm trừng mắt nhìn lạị
- Còn nữa, tôi còn phải mừng cho Lăng kiếm được ông chồng sộp, có đủ phương tiện để đưa Lăng sang Paris uống Champagne ở Moulire-Rouge!
Chàng bước ra ngoài và đóng sầm cửa lại, tôi đứng chết lặng trong phòng, lòng đau quặng với khối óc rỗng. Nhưng chưa kịp ngã lên giường, thì cánh cửa lại bật mở, Liêm xuất hiện trở lại với khuôn mặt khổ đaụ
- Làm chi cho khổ thế Lăng? Tại sao chúng ta phải làm mặt lạnh, tại sao phải hành hạ nhau thế nàỷ Có quên được không chứ? Lăng! Không bao giờ tôi quên Lăng đâu, dù Lăng nói thế nào thì mặc ...
Chàng lắc đầu và thở dàị Tiếng khép cửa lại vang lên. Liêm đã đi, chúng tôi đã bị cánh cửa buồng ngăn cách. Chàng đã đi rồi, những bước chân mất dần trên cầu thang.
Chuyện của tôi với Liêm có được kết thúc ở đây không? Tôi cũng không biết. Đời có hàng ngàn mẫu chuyện không đoạn kết. Nhưng thế nào cũng vậy thôi, chỉ còn ba ngày nữa là tôi phải đến dự tiệc cưới giữa chị Bình với chàng.
Như một thứ tình cờ, trước ngày cử hành đám cưới Liêm Bình một ngày, chị Bình nhận được thư phúc đáp của viện M.ỊT. ở Huê Kỳ. Họ đã chấp nhận đơn xin học bổng của chị và mong rằng chị sẽ sang kịp ngày khai giảng niên học mớị
Ngồi trên xe lăn, im lặng nhìn bức thư, chị Bình giống như một pho tượng đúc. Cha mẹ tôi đứng cạnh cũng im lặng theọ Nếu chị Bình chưa bị mất một chân thì bức thư trên sẽ mang đến cho gia đình biết bao sự vui tươị Nhưng bây giờ thì ...Bức thư quả là một thách thức ngạo nghễ. Tôi nghĩ chắc chị sẽ khóc, khóc thật nhiều vì ao ước tuyệt đỉnh đã đạt được nhưng không còn trị giá. Nhưng tôi đã lầm, chị Bình ngồi yên với bức thư trên tay thật lâu, rồị..xé hai, xé tư và bức thư trở thành từng phiến giấy nhỏ. Chị xé thật bình thản. Không khí ngột ngạt, chị quay lại và ngoài ý nghĩ của tôi, chị nhìn mẹ nói:
- Mẹ, con muốn mặc thử áo cưới, mẹ đến giúp con đi!
Chị Bình! Bà chị cao ngạo, siêng năng của tôi! Ôi! Chợt nhiên tôi muốn khóc. Bây giờ trong tim chị chỉ còn Sở Liêm. Tình yêu thật phi thường, đó là điều may mắn hay bất hạnh cho chàng?
Hôn lễ cử hành thật trang nghiêm và không kém phần long trọng. Tất cả thân bằng quyến thuộc gần như hiện diện đầu đủ. Chị Bình trang điểm lộng lẫy dù phải ngồi trên ghế lăn. Vẻ đẹp của chị vẫn rực rỡ, vẫn lôi cuốn được khách trầm trồ. Anh Liêm trong bộ âu phục sậm màu, trịnh trọng và trẻ trung đứng cạnh chị, họ đẹp như đôi kim đồng ngọc nữ. Nhìn họ rồi nghe những lời bình phẩm của khách khứa, tiếng nhạc, tiếng pháọ..không hiểu sao đột nhiên tôi nghĩ tới tiếng hát của Bội Tần với bản “Tôi đến dự tiệc cưới nhà em”.
- “ ...Cha em ơ hờ, mẹ đang khóc và tôi cũng không cầm được những giọt lệ chảy tuôn ...”
Vâng, tôi cũng đang khóc đâỵ Chị Bình rồi sẽ thành đàn bà, anh Liêm sẽ là anh rễ nhà tôị..Và tôi chợt nhớ đến những băn khoăn ngày nào của mình. Anh Liêm sẽ là của aỉ Chị Bình hay tôỉ Đó là câu hỏi từ trước, nhưng bây giờ đã có lời giảị Đám cưới, một kết thúc hay một bắt đầủ Tôi cũng không biết. Nhìn Liêm đẩy xe cho chị Bình vào phòng tân hôn, chàng có vẻ rạng rỡ cười đáp lễ từng ngườị Tôi chợt băn khoăn. Anh Liêm đã thật sự tìm thấy niềm vui hay chỉ là những nụ cười gượng. Tôi cũng không biết. Tiếng vỗ tay điếc óc, không khí ngộp thở khiến tôi choáng váng. Hình ảnh Liêm chạy trong rừng mơ, vừa chạy vừa hét lớn.
- Tôi yêu Lăng, tôi yêu Tử Lăng!
Và trên đường vắng ngườị
- Lăng ơi, Lăng ơi! Anh chỉ yêu có Lăng thôị
Mắt tôi hoa đi, hình ảnh chập chờn, vang bên tai là tiếng chúc mừng vui sướng. Vui lắm saỏ Vui saỏ ...
Hoàn đến bên tôi lúc nào không haỵ Chàng dìu tôi ra vườn hoa, để tôi ngồi thoải mái lên ghế đá, rồi chạy vào mang rượu ra đưa đến môi tôị
- Uống đi em!
Chàng bảo, tôi ngoan ngoãn thắm giọng, những giọt rượu cay đun nóng cả dạ dàỵ Gió thoảng qua làm tỉnh đôi chút, Hoàn nhìn tôi chăm chú, tôi chợt hối hận.
- Em xin lỗi anh, em rất tiếc.
Hoàn vuốt mái tóc ngắn của tôị
- Em không có quyền xỉu giữa tiệc cưới, em hiểu chứ?
- Vâng.
Tôi gật đầụ
- Em rất tiếc, bây giờ em thấy khỏe rồị..Ban nảy tại trong phòng ngộp quá.
- Đừng, Lăng khỏi phải giải thích gì cả.
Hoàn nhìn sâu vào mắt tôị
- Anh chỉ mong rằng, đến ngày cưới của chúng ta, không khí sẽ không đến đổi ngộp thế nàỵ
Tôi xiết mạnh tay Hoàn:
- Tại sao anh nói vậỷ Em đã xin lỗi rồi cơ mà, thật tình em muốn lấy anh ...
Vân Hoàn rút khăn tay ra đưa cho tôi, chàng cắt ngang.
- Anh bậy quá, này lau mặt em đi, chúng ta còn trở vào trong dùng tiệc nữa chứ.
Tôi nhăn mặt.
- Bắt buộc phải dùng tiệc nữa saỏ
Vân Hoàn nghĩ ngợị
- À ...Hay là ...Khách đông thế này vắng hai đứa chắc chẳng sao đâu, vả lại mình đã dự lễ rồi mà.
- Nếu họ để ý cũng chẳng saọ
Tôi nói, Hoàn gật gù.
- Phải, không sao hết, dù sao chúng ta cũng đã mang tiếng là kẻ phản loạn rồị
Thế là chúng tôi đứng dậy chạy ra xe và bắc đầu làm cuộc phiêu lưu trên phố.
Từ Đài Bắc đến Cơ Long, sống với thế giới đêm của thành phố kỷ nghệ, ăn quà vặt ngoài đường. Cá vò viên và vịt tiềm đơn quy, hết ăn lại đến bát phố. Tôi đã chọn được một chú gấu nhồi bông vừa đẹp vừa xinh. Mãi đến thật khuya mới quay về nhà.
Mẹ đợi Hoàn chào xong bỏ về, mới quay sang tôi hét:
- Tử Lăng, con làm gì kỳ vậy, hôm nay là ngày cưới của chị Bình, tại sao con lại bỏ tiệc? Không lẽ chỉ còn mấy hôm nữa mà con đợi cũng không được nữa saỏ Làm như vậy khách họ sẽ nghĩ saỏ Gia đình bác Sở sẽ nghĩ gì về ta chứ?
Tôi mệt mỏị
- Thôi mà mẹ, gia đình bác Sở cưới chị Bình cho con trai chứ đâu phải cưới con? Cần gì con phải đóng vai ngoan ngoãn cho họ nhìn chứ.
- Cái gì con cũng không biết cả.
Mẹ nhìn thẳng vào mặt tôị
- Tiệc cưới của chị con mà ngay một câu chúc mừng con cũng không biết chúc, sao vậỷ
Tôi nói nhỏ:
- Tất cả những gì cần chúc con đã chúc trước rồị
Mẹ vẫn tiếp tục hét:
- Con là đứa không biết điều, ít ra ở bên nhau hai mươi năn, phải lưu luyến chứ, đằng này chị Bình con lấy chồng, ngay trong ngày vui con không ở nhà lại bỏ đi chơị
Cha bước đến kịp thời giải nguy cho tôị
- Thôi Quyên ạ, con nó cũng không đến nỗi nào, em dùng chi những tiếng nặng thế. Nó còn ở lại đây với ta được mấy hôm nữa chứ?
Lời cha như một gáo nước lạnh làm thức tỉnh mẹ. Phải, ngày ra đi của tôi không còn bao xa nữạ Mẹ đứng lặng nhìn tôi, nước mắt chạy quanh má.
- Anh Bằng, ta sinh con ra để làm gì? Nuôi chúng lớn lên để khi chúng đủ lông, đủ cánh là lại xa ta, lại bay mất ...
Tôi xúc động bước tới ôm vai mẹ, hôn nhẹ.
- Mẹ sẽ không bao giờ mất chúng con đâu, thật đấỵ
Cha cũng nói vàọ
- Thôi, hôm nay em cũng mệt quá rồi Quyên ạ, em lên lầu nghĩ đi, để anh nói chuyện với con một chút.
Mẹ ngoan ngoãn quẹt nước mắt, chệnh choạng lên gác. Nhìn theo, đột nhiên tôi thấy người có vẻ già đi thật nhiềụ
Trong phòng chỉ còn lại cha và tôi, hai cha con yên lặng nhìn nhaụ Lâu lắm rồi, từ khi hãy còn bé, tôi cũng đã cảm thấy sự trầm mặc giữa tôi với cha như ngầm chứa một sự cảm thông. Khi người nhìn tôi, đến gần và đặt tay lên vaị..
- Tử Lăng, cha có mấy lời muốn nói với con. Nếu không nói ngay bây giờ, có lẽ cha cũng không biết đến bao giờ cha mới có cơ hội nói nữạ
- Dạ.
Tôi nhìn chạ
- Thật ra, trước kia cha không hiểu Hoàn lắm, nhưng lúc gần đây cha thấy cha lầm. Hoàn đúng là một mẫu đàn ông có tư tưởng, hiểu biết và cảm thông được.
Rồi cha nhìn thẳng vào mắt tôị
- Cha không mong gì hơn là con hãy hiểu biết, yêu Hoàn. Cha tin rằng như thế là đời sống hôn nhân của con đã toàn vẹn.
Tôi kinh ngạc nhìn chạ Người đã từng phản đối cuộc hôn nhân của tôi với Hoàn, tại sao, tại saọ..Nhưng khi nhìn vào mắt cha, tôi chợt hiểu tất cả ...Phải chăng Hoàn đã nói hết cho cha nghẻ Tôi thở dài và cảm thấy mình trở nên yếu đuối vô cùng.
- Cha, con sẽ cố gắng, cha cứ yên tâm.
Mười lăm hôm sau, đám cưới chúng tôi được cử hành đơn giản. Ngoài người thân trong gia đình không mời ai hết. Anh Liêm và chị Bình cũng có đến dự, nhưng tôi không quan tâm lắm, tất cả trái tim tôi đã dành cho Hoàn. Lúc đưa tay cho Hoàn mang nhẩn, tôi đã thực sự xúc động. Tôi chỉ có Hoàn, chỉ có Hoàn thôị
Đêm tân hôn, chúng tôi ở khách sạn. Vì mệt mỏi và nổi bâng khuâng xa xứ, tôi đã run rẩy trước ngưỡng cửa làm vợ. Vân Hoàn là người hiểu biết, chàng cho tôi dùng thuốc an thần. Tối hôm ấy tôi ngủ say và Hoàn đã để tôi ngủ yên.
Và hôm sau, chúng tôi lên phi cơ của hảng The World bay thẳng sang Âu Châụ Xin giã từ Đài Loan yêu dấu.