Không phải mãi bây giờ, mà ngay khi từ  lúc Lạc Mai mới lên mười lăm, nhiều người đã cho mai mối đến dạm hỏi. Nhưng bà  Ánh Tuyết không chịu. Trước hết là vì với bà... Lạc Mai còn nhỏ quá. Phải được ở  cạnh bà để dạy dỗ thêm vài năm. Cạnh đó bà còn thấy chưa có đám nào môn đăng hộ  đối, lọt vào mắt xanh bà.  
       Nhưng mấy hôm gần đây. Chẳng hiểu sao bà  Ánh Tuyết lại thấy Lạc Mai mau lớn quá. Nó gần như sắp vượt khỏi tầm tay bà. Và  nếu giữ nó mãi trong nhà... Không khéo chẳng có phúc mà là... tai họa   
       Vì vậy sau nhiều đêm trăn trở không  ngủ... dù đã được Lạc Mai hứa là sẽ không qua lại với tay Kha Khởi Hiên nữa...  Nhưng mà ở chỗ riêng tư bà Ánh Tuyết lại lo làm sao kiểm soát được. Nếu chuyện  đó cứ tiếp tục thì sao?  
       Cứ nhìn vào cái sắc mặt dàu dàu kém vui  của Lạc Mai, bà Ánh Tuyết biết... hình bóng của anh chàng đáng ghét kia chưa  phai mờ trong tim con gái bà. Nếu trong một phút bất đồng, kém suy nghĩ nào  đó... Nó lại hành động dại dột. Thì làm sao? Một tiểu thư con nhà khuê các không  thể để mang tiếng xấu. Có vết nhơ trước khi lấy chồng. Và như vậy bà sẽ mất tất  cả... Bà lỗi cả với cha của nó...  
       Vậy thì không gì tốt hơn... Trước khi  những thứ không hay đó xảy đến... Phải ra tay trước... Và biện pháp tốt nhất  không gì hơn là tìm chỗ gả Lạc Mai ngay! Càng sớm càng hay!   
       Nghĩ vậy... bà Ánh Tuyết lặng lẽ tiến  hành... Bà nghiên cứu tât cả đối tượng có thể được với Lạc Mai... Rà xoát...  Cuối cùng bà nhận thấy... Hùng Đạt là xứng đáng nhất. Hắn tuy không xuất sắc,  nhưng được cái thật thà, lại là bạn từ nhỏ của Lạc Mai đương nhiên cả hai đã có  tình cảm. Hắn sẽ bảo vệ Lạc Mai tốt, như bảo vệ một đứa em gái.   
       Chuyện này chắc không gặp khó khăn. Bởi  vì... Thật ra... đã có mấy lần Thục Bình, chị của bà, trong những lần vui vẻ đã  nửa đùa nửa thật với cái ý định kết thân cho Hùng Đạt và Lạc Mai.   
       Được như vậy thì càng hay? Mối dây liên  hệ hai bên sẽ bền vững hơn nữa. Bà Ánh Tuyết nghĩ trong lúc này. Trong cái thời  điểm bức bách này... Nhưng mà... liệu Lạc Mai có chịu hồi tâm thật sự không?  Hùng Đạt có chấp nhận quên những gì không hay xảy ra không? Bởi vì chỉ có như  vậy chúng mới có hạnh phúc...  
       Và đúng như điều bà Ánh Tuyết đã tiên  liệu. Khi đem chuyện ra nói với ông Bá Siêu và bà Thục Bình thì...   
       Bà Thục Bình sau giây phút đắn đo, đã  nói.  
       - Cái chuyện nầy trước kia chị cũng mong  như vậy. Nhưng với tình thế bây giờ... Chị thấy tốt hơn, em nên hỏi lại ý kiến  của mấy đứa nhỏ...  
       Ông Bá Siêu cũng nói:   
       - Vâng... Với tình hình của Lạc Mai hiện  nay tôi nghĩ là nói chuyện hôn nhân với nó thì cũng tương rợ như một cưỡng ép  buộc.  
       Bà Ánh Tuyết còn chưa biết làm sao thì  Hùng Đạt từ bên ngoài bước vào, anh chàng lớn tiếng.  
       - Vâng, không phải với Lạc Mai, mà cả với  con cũng vậy... Đó không còn là một tự nguyện, mà là một sự miễn cưỡng.   
       Ba người lớn cùng ngạc nhiên nhìn lên.  Hùng Đạt tiếp.  
       - Dì Tuyết ơi! Nếu cách đây mấy tháng mà  dì báo cho con biết là muốn gả Lạc Mai cho con thì con sẽ sụp xuống lạy dì ngay,  con sung sướng nhận ngay cái ý tốt đó, nhưng còn bây giờ, họ đã yêu nhau thắm  thiết rồi... con chen vào như một vật thừa... Chen vào làm gì chứ?   
       Bà Thục Bình liếc nhanh về phía bà Ánh  Tuyết thấy khuôn mặt em gái mình tái hẳn vì giận, vội quay qua trách con.   
       - Này cái thằng chết tiệt! Chuyện của  người lớn đang bàn trong này, mầy chen vào làm gì chứ?  
       Hùng Đạt lớn tiếng cãi:   
       - Không chen vào sao được! Chuyện có liên  hệ cả đời của con cơ mà... Cha mẹ và dì Tuyết có thể lấy tư cách người lớn để ép  buộc Lạc Mai, muốn Lạc Mai không thương Khởi Hiên... Có thể thành công, nhưng  đừng kéo con vào chuyện... Ở đây con xin trịnh trọng tuyên bố... Mặc dù con  thích Lạc Mai thật đấy... Nhưng con không muốn là kẻ thừa nước đục thả câu. Con  không thích làm tiểu nhơn...  
       Bà Thục Bình sợ bà Ánh Tuyết buồn, quay  qua chồng.  
       -  Ông nói vô vài câu đi. Sao lại để nó phát ngôn bừa bãi vậy?   
       - Hừ?  
       Nhưng ông Bá Siêu lại chăm chú nhìn con  trai, rồi chậm rãi.  
       - Đúng! Con như vậy mới là đàn ông con  trai.  
       Bà Ánh Tuyết giận tái mặt, trái tim bà  rướm máu. Đúng là vô phúc. Cái số thế nào đó. Đứa con gái đẹp như hoa như ngọc  của bà. Vậy mà nay bị chê. Hùng Đạt như vậy, thì người khác tài hơn giỏi hơn đâu  ai đụng đến? Đó là chưa nói, nếu chuyện giữa Lạc Mai và Khởi Hiên mà đồn ra  ngoài, kể như... Càng nghĩ bà càng thấy bối rối. Bây giờ phải làm sao? Thôi thì  hãy nhìn thấp xuống một chút vậy...  
       bà Ánh Tuyết quay qua hỏi ý kiến anh  chị 
       - Anh Chị thấy thế nào? Vậy thì con trai  nhà họ Hạ nhé? Gia đình họ tuy không được khá giả lắm, nhưng đó là một gia đình  lễ giáo có học chẳng đến nỗi nào. Hoặc là gia đình họ Vương, nếu họ Vương cũng  không thành, thì còn họ Trần...  
       Hùng Đạt đứng đấy không dằn được, chen  vào.  
       - Tại sao dì không hỏi ý kiến Lạc Mai?   
       Bà Ánh Tuyết trừng mắt.   
       - Bây giờ nó đâu còn tư cách gì để chọn  lựa. Hõng cả rồi!  
       Lời của bà Ánh Tuyết làm ông Bá Siêu và  bà Thục Bình đưa mắt nhìn nhau. Mọi người còn chưa biết phản ứng ra sao, thì Lạc  Mai xuất hiện trước cửa.  
       Hùng Đạt ngạc nhiên.   
       - Lạc Mai!  
       Nhưng Lạc Mai như khôing nghe thấy, nàng  đi thẳng đến trước mặt mẹ, quỳ xuống, run rẩy.  
       - Mẹ ơi, con van mẹ! Mẹ đừng gả con đi!  Con xin được ở lại nhà này để hầu hạ mẹ, hầu hạ dì dượng...   
       Không khí trong phòng đột ngột căng  thẳng. Hình như sắp có cơn bão to xảy ra đến. Mọi người không hẹn cùng hướng mắt  về phía bà Ánh Tuyết.  
       Bà Ánh Tuyết lạnh lùng nói:   
       - Ta giữ mi lại để làm gì? Giữ mi lại nhà  này để mi gây rắc rối, cho gia đình dì dượng mi thêm ư? Để mi cứ tiếp tục lén  lút liên hệ vớ tay Kha Khởi Hiên đó? Để rồi có một ngày nào đó bụng mi to lên  cho xấu hổ mọi người à? Hừ... Dì dượng mi đã bỏ ra suốt mười tám năm cưu mang  ngươi, bây giờ còn phải gánh họa...  
       Hùng Đạt không dằn được, cắt ngang.   
       - Dì Tuyết!  
       Nhưng lời của bà Ánh Tuyết đã tuôn ra hốt  lại không được nữa. Rõ ràng đấy là những lời quá cay nghiệt. Lạc Mai bị choáng  như vừa lãnh một tát tay nẩy lửa. Đôi vai run rẩy. Ông Bá Siêu bất mãn, không  dằn được, ông nói:  
       - Lời của dì thật là quá đáng... Tại sao  dì có thể nói với con những lời như vậy được chứ?  
       Nhưng bà Ánh Tuyết vẫn như chưa hả cơn  giận, bà nói:  
       - Một chút cũng không quá đáng! Mấy người  nào có phải là cha mẹ ruột của nó đâu mà có sự căm tức như tôi. Vâng tôi phải xử  dụng những ngôn ngữ nặng nề như vậy... Bởi vì... Mấy người cũng đừng quên chuyện  năm cũ. Cha nó đã chết như thế nào... Nếu bây giờ Lạc Mai nó lại bị tan đời dưới  tay họ Kha nữa. Thì mấy người thử xem. Anh Hoài Ngọc của tôi thế nào? Có phải là  sẽ chết một lần thứ hai dưới suối vàng không?  
       - Mẹ đừng nói,... Con van mẹ đừng nói như  vậy!...  
       Lạc Mai như một chiếc lá rụng giữa cơn  giông bão, trái tim tan nát từng mảnh.  
       - Nếu mẹ không tin tưởng con... Thì mẹ cứ  tự ý xem con như một món hàng ném ra ngoài chợ bán... Bây giờ con không biết  phải nói thế nào... Phải thề với mẹ thế nào... Để mẹ tin con... Mẹ cứ làm đi...  Mẹ muốn thế nào con sẽ hoàn toàn tuân theo ý mẹ... Con chỉ tha thiết mong mẹ một  điều... Hãy để con được giữ mình... Thì mẹ muốn gì con cũng chịu.   
       Bà Ánh Tuyết lớn tiếng:   
       - Con nói gì? giữ mình à? giữ mình cho  ai? Mi định ở như ta ư? Hừ! Ai dạy mi nói điều đó? Mi thủ tiết cho ai chứ?   
       Lạc Mai thú nhận:  
       - Vâng con xin thú thật... Con không muốn  lấy chồng là vì anh Kha Khởi Hiên... Con thủ tiết vì anh ấy!   
       Bà Ánh Tuyết giận run, thóa mạ.   
       - Đúng là thứ vô liêm sỉ nói mà không  biết hổ thân.  
       Lạc Mai xuống nước, năn nỉ.   
       - Mẹ hãy thông cảm, thương hại con. Con  đã quyết định rồi, nếu kiếp này con không được kết hôn với anh Kha Khởi Hiên,  thì con sẽ không lấy ai nữa. Bởi vì con đâu còn yêu? Lấy chi cho khổ, cho mang  tiếng là phản bội; là bất trung. Không lẽ mẹ muốn con như vậy? Mẹ đã từng yêu,  từng biết. Chuyện mẹ ở vậy mười tám năm qua là vì yêu cha con. Mẹ muốn trung  trinh suốt đời với người mình yêu thì mẹ nên để con cũng được như vậy. Con van  mẹ, mẹ hãy thương hại con.  
       Lời Lạc Mai khiến mọi người trong phòng  cảm động, trừ bà Ánh Tuyết.  
       - Mày còn dám đem chuyện của mày ra so  sánh với ta nữa à?  
       Bà Ánh Tuyết trừng mắt, bà giận tột độ:   
       - Sao lại có chuyện so sánh hồ đồ như  vậy? Cha mày lấy tao là do mai mối đàng hoàng, có sự đồng ý của cha mẹ. Tao hoàn  toàn vâng theo lời mẹ cha, đặt đâu ngồi đấy... Lễ cưới hỏi có kiệu hoa... có đủ  mọi nghi lễ trước bàn thờ tổ tiên... Đến lúc hợp cẩn hoa chúc, ta mới thấy được  mặt cha mi... Sau lễ cưới tương kính như tân, tình yêu mới dần dần vun đắp. Còn  mày? Chưa gì đã học thói trăng hoa lãng mạn của bọn gái lăng loàn, dám yêu  thương lén lút, khi chưa có phép tắc của cha mẹ... Vậy thì con người mầy đâu có  trinh khiết, tâm hồn đã hoen ố... Nó gần đồng nghĩa với thất tiết. Vậy mà còn  dám lớn tiếng đòi thủ thân như ngọc, giữ gìn trung trinh... Mi không thể so sánh  với ta như vậy. Nếu mi nói thế là mi muốn hạ nhục tình yêu của ta với cha mi  vậy.  
       Lời bà Ánh Tuyết làm Lạc Mai càng thấy  như mình rơi sâu xuống đáy vực, mắt tái không còn giọt máu. Bà Thục Bình thấy  vậy, bước tới nắm lấy tay bà Ánh Tuyết.  
       - Thôi đủ rồi! Đủ rồi... Chị không ngờ em  lại có thể nặng lời như vậy với Lạc Mai...  
       Ngay lúc đó, những uẩn ức trong lòng Lạc  Mai sau những đè nén quá tải, như bùng nổ, Lạc Mai cũng lớn tiếng không kém.   
       - Vâng mẹ nói đúng. Con là thứ gái lăng  loàn, mất nết vô liêm sỉ! con là thứ dơ bẩn! Dưới mắt con người trinh tiết như  mẹ, con chẳng là cái gì cả... Chính vì vậy mà mẹ nào có thèm để ý đến những gì  con nghĩ đâu? Phải rồi! Chỉ có anh Kha Khởi Hiên... Anh ấy là tốt với con! Mặc  anh ấy là gì... Con chỉ yêu có một mình anh ấy!  
       Bà Ánh Tuyết giận đến độ không còn kềm  chế được, bà đẩy bà Thục Bình qua một bên, và xông tới đứa con gái. Một tát tai  như trời giáng tung ra. Lạc Mai loạng choạng ngã nhào xuống đất. Mọi diễn biến  xảy ra quá nhanh. Mọi người chỉ kịp ồ lên. Hùng Đạt vội bước tới đỡ Lạc Mai dậy.   
       Mặc dù có tiếng là giáo dục con một cách  nghiêm khắc, nhưng đây là lần đầu tiên. Bà Ánh Tuyết đánh con. Đứa con gái ngoan  ngoãn mà bà hằng yêu thương từ trước đến nay. Lần đầu ăn đòn nặng như vậy. Lạc  Mai ngoan, nhưng vẫn hưởng cái gien di truyền cứng cỏi, cố chấp của mẹ. Vì vậy  bị đánh ngã. Lạc Mai đẩy Hùng Đạt ra. Lạc Mai ngồi ngay dậy lấy tay xoa lên vết  đỏ nóng bỏng trên má mình. Đau khổ, tuyệt vọng nhìn mẹ.  
       Lạc Mai không nói gì cả. Nhưng ánh mắt  của Lạc Mai làm bà Ánh Tuyết đau như cắt, nhưng rồi điều đó làm bà giận dữ lên.   
       - Được rồi! Mày hay lắm! Mày lại dùng cái  ánh mắt thù hận kia nhìn tao ư? Vậy thì có gì khó đâu... Cứ cắt đứt tình cảm mẹ  con của tao với mầy ngay từ bây giờ! Cắt đứt liền ngay!  
       Bà Ánh Tuyết hổn hển thở nói:   
       - Tao, Lý Ánh Tuyết này, xem như chẳng hề  có một đứa con như mầy. Cái con Viên Lạc Mai nó đã chết! Không hề tồn tại... và  bây giờ mày hãy đi đi! Hãy đi tìm cái tay Kha Khởi Hiên kia đi... Và đừng liên  hệ gì đến ta nữa.  
       Rồi bà xông tới, nắm lấy tay Lạc Mai lôi  xệch ra ngoài cổng. Cả nhà ồn lên, đuổi theo, ngăn chận. Nhưng chẳng ai làm gì  được. Bà dùng cả sức mạnh, và khi đẩy Lạc Mai ra khỏi cổng rồi. Bà khép cổng lại  lấy thanh cài, cài qua. Đứng chận ở đó, tiếp tục thở.  
       Lạc Mai hoàn toàn băng hoại trước hành  động và lời nói của me. Mọi thứ trở thành vô nghĩa. Vừa đẩy ra khỏi cổng. Trước  mặt Lạc Mai tối sầm, Lạc Mai xông về phía trước không nghĩ gì cả mặc chân muốn  đưa đến đâu thì đến thôi...  
       Hùng Đạt đứng trong nhà gọi với theo:   
       - Lạc Mai! Em hãy ở lại, đừng đi đâu hết!   
       Bà Ánh Tuyết thì chắn lối ra. Bà Thục  Bình chỉ còn nước năn nỉ:  
       - Ánh Tuyết! Em hãy mở cửa ra... Trong  tình hình này em để Lạc Mai nó chạy ra ngoài, rủi có chuyện gì không hay xảy ra  thì sao?  
       - Dì làm gì kỳ cục vậy? Đã đuổi Lạc Mai  ra khỏi nhà, lại còn đứng chắn nơi cửa không cho ai đuổi theo nó... vậy thì dì  còn coi tôi ra gì. Tôi là chủ nhà mà chẳng có một quyền gì sao?   
       Bà Ánh Tuyết vẫn đứng bất động. Hình như  bà đã trở thành một bộ phận của đôi cánh cổng đó. Ai nói, ai làm gì cũng không  cần thiết. Đôi mắt ráo hoảnh, hư vô... Nhưng rồi mọi thứ như xoay tròn trong đầu  quá khứ... Đám người thân trước mặt... Anh chị... Những người cùng sống chung  dưới một mái nhà hơn mười tám năm qua. Nhưng có thể nào họ cũng chỉ là thân  thích... Còn trên đời này... Bà chỉ có một núm ruột... Đứa con gái duy nhất mà  bà mới đuổi nó ra khỏi nhà. Hối hận chăng?  
       Bà Ánh Tuyết nhắm mắt lại. Bất giác hai  dòng lệ nóng chảy xuống... Vâng. Bà hối hận đấy, hối hận vì hành vi nông nổi vừa  rồi của mình  
  
   
       Lạc Mai bị đẩy ra khỏi cổng. Lòng tan  nát. Lạc Mai không còn biết gì nữa. Trời đất bao la này... sẽ đưa ta về đâu? Lạc  Mai thục mạng chạy một cách vô thức. Lạc Mai vừa khóc vừa chạy về phía làng Vụ  Sơn.  
       Có lẽ một phần vì rối loạn tình cảm. Cũng  có thể vì nước mắt làm nhòa hướng nhìn. Lạc Mai chỉ chạy được một khúc đường,  qua con hẻm núi nơi mưa lớn đêm qua làm sạt lở thì chân Lạc Mai đã lạc xuống hố  cạn Lạc Mai rơi tỏm xuống đó...  
       Khi bà Ánh Tuyết chịu đứng qua một bên,  Ông Bá Siêu cho người mở cửa tung ra khắp nơi tìm. Nhưng chẳng ai tìm thấy Lạc  Mai chỉ có Hùng Đạt lanh trí. Hùng Đạt nghĩ đến Vụ Sơn... Và lần về hướng đó.  Kết quả là tìm được Lạc Mai đang nằm hôn mê dưới chân núi Đan Phương.   
       Rồi Lạc Mai được đưa về nhà, vẫn ở trạng  thái mê man, Một vết tét dài trên trán. Máu thấm ướt cả vai. Ngoài ra hơi thở  yếu ớt ra, không còn một biểu hiện nào của sự sống. Mấy thầy thuốc được đưa đến  bắt mạch, đều lắc đầu.  
       Màn không khí bi thảm bao trùm cả nhà.  Lúc đó bà Ánh Tuyết có vẻ tỉnh táo hơn. Bà ngồi mép giường và chỉ biết có khóc.   
       - Lạc Mai! Tại sao con lại nông nổi như  vậy?  
       Bà Ánh Tuyết vừa vuốt nhẹ lên khuôn mặt  trắng bệch của con vừa thút thít nói.  
       - Nếu con mà có mệnh hệ gì, thì mẹ làm  sao sống nổi? Làm sao mẹ có đủ can đảm để gặp lại cha con chứ?   
       Mi mắt Lạc Mai rung động nhẹ. Bà Ánh  Tuyết mừng rỡ.  
       - Lạc Mai! Mẹ ở đây này... Con hãy mở mắt  ra nhìn mẹ đi?  
       Lạc Mai có mở mắt ra, nhưng ánh mắt lại  không hồn.  
       - Đừng... Đừng... Đừng có đụng vào người  tôi! Mặc tôi!  
       Nó đã tỉnh dậy! Bà Ánh Tuyết mừng, nhưng  cũng đau lòng.  
       - Điên nào! Mẹ làm sao để mặc con cho  được?  
       Và bà nắm lấy tay con gái.   
       - Mẹ muốn con bình an khỏe mạnh... Mẹ rồi  bỏ hết những lời khi giận dữ đã nói. Chẳng có gì cả. Con yên tâm, mẹ vẫn là mẹ  của con.  
       Người trong nhà nghe Lạc Mai đã tỉnh dậy,  chạy vội đến. Bà Thục Bình cúi xuống cô cháu gái hỏi:  
       - Lạc Mai, con cảm thấy thế nào? Không có  gì phải sợ nữa. Con đã được cứu về đây. Bây giờ con đang nằm trên giường mình,  trong phòng mình, rất an toàn con ạ.  
       Đến người khác... Người người tranh nhau  nói...  
       Không khí ồn ào. Nhưng Lạc Mai vẫn nhìn  mọi người với đôi mắt thất thần. Ông Bá Siêu can thiệp.  
       - Nào... Nói nhỏ một chút. Con bé nó mới  tỉnh dậy mà?  
       Chợt nhiên Lạc Mai kêu lên:   
       - Đừng đừng! Anh Khởi Hiên! Chúng ta  không thể sống bên nhau... Không được! Em không muốn cha mẹ em buồn... em không  thể anh ạ...  
       Tiếng hét của Lạc Mai làm mọi người ngẩn  ra, yên hẳn. Chỉ có tiếng Lạc Mai lải nhải...  
       - Thôi được rồi... Được rồi. Anh muốn vậy  cũng được... Chúng ta sẽ cùng chết... Cùng tan xương nát thịt... Cùng xuống tận  cùng đáy giếng...  
       Thì ra Lạc Mai chưa tỉnh... Đó chẳng qua  chỉ là những tiếng nói nhảm trong cơn mê.  
       Bà Ánh Tuyết ôm mặt òa khóc  lớn! 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 |