Nỗi khổ của Lạc Mai đã tìm được chỗ phát  tiết, nên nó tạm lắng. Trong khi đó nỗi buồn của Khởi Hiên lại âm ỉ cháy, lan  rộng dần ra. Nhiều lúc nó muốn bùng lên thành ngọn. 
       Rõ ràng là đám cưới dành cho Khởi Hiên.  Vậy mà hôm đó. Khởi Hiên chỉ được núp phía sau bình phong, để lặng lẽ nhìn Lạc  Mai ôm tấm bài vị mang tên mình, làm lễ ra mắt trời đất, tổ tiên.  
       Rõ ràng Lạc Mai đã là vợ. Mà chú rể Khởi  Hiên phải nép trong bóng tối, chỉ được nhìn vào phòng hoa chúc buồn rầu... Rõ  ràng là cả hai được cùng chung sống dưới một mái nhà, mà Khởi Hiên lại không thể  đến gần. Không được lộ diện. Chỉ đứng xa xa, ẩn trong chiếc mặt nạ như một bóng  ma để theo dõi. Để đau lòng mà trông thấy Lạc Mai, mơn mởn tuổi xuân lại phải  chịu đựng cảnh góa bụa giả tạo. Sống bên cạnh cái bài vị vô tư.  
       Yêu nhau mà không được ở với nhau. Nhớ  nhau lại không tương ngộ... Những ngày tháng như vậy đối với Khởi Hiên là những  ngày nhục hình. Khởi Hiên phải chiến đấu một cách vất vả với chính mình. Khởi  Hiên phải sống trong mâu thuẫn. Vừa muốn xuất đầu lộ diện để an ủi Lạc Mai. Vừa  sợ hãi vì chuyện chạm mặt. Ta là người sống, nhưng lại như chết rồi! Khởi Hiên  nghĩ. Về những bức rức, băn khoăn đó dày vò Khởi Hiên làm Khởi Hiên đau khổ  nhiều lúc Khởi Hiên đâm lo... Một lúc nào đó không kềm chế được. Rồi thì...  chuyện gì xảy ra? Nghĩ tới bao nhiêu thứ... Khởi Hiên thấy nếu mình mà chết đi  không chừng hay hơn nhiều? Vì tránh được bao nhiêu dày dò đau khổ.  
       Thực ra, nhiều lúc Khởi Hiên cũng giật  mình. Khởi Hiên có cái ảo giác là mình chết thật. Và Lạc Nguyệt Hiên chính là  nấm mộ lớn chôn chàng... Bởi vì thế giới của Khởi Hiên là đêm là bóng tối. Còn  ban ngày? Khởi Hiên phải ẩn mình đi. 
       Ngày ẩn đêm xuất hiện. Vậy là ma chứ gì?  chỉ có bóng đêm buông xuống. Khởi Hiên mới rời khỏi Lạc Nguyệt Hiên mới dám đi  đến bên khung cửa sổ phòng Lạc Mai, chỉ để được ngắm nàng trong giây phút rồi  thôi. Bao nhiêu đó cũng đủ bù đắp cả một ngày ẩn mình chui rúc chờ đợi.  
       Nhưng bây giờ thì... Khởi Hiên thấy không  thể sống mãi như vậy được. Cần phải chấm dứt những mâu thuẫn đau khổ đó. Đã  quyết xóa tan hình bóng mình trong cuộc đời nàng, thì còn tiếc rẻ gì? Để đêm đêm  xuất hiện ngoài khung cửa? Đã quyết định để Lạc Mai ôm bài vị làm chồng còn  khiến nàng phải tơ tưởng chuyện đâu đâu... Tối hôm qua, khi trùm áo đen cầm lồng  đèn đi trên đường. Khởi Hiên còn khiến Tiểu Bội sợi hãi, ngở là gặp ma... khiến  cho Lạc Mai càng mơ tưởng chuyện hoang đường, dệt thêm mối tình âm dương cách  trở. 
       Khởi Hiên suy nghĩ và thấy là mình mâu  thuẫn quá! Muốn thời gian giúp Lạc Mai dần dần quên lãng mà cứ khơi dậy mãi...  Khởi Hiên thấy không thể để Lạc Mai tiếp tục sống trong hoang tưởng với hồn ma  như vậy. Bởi vì như thế sẽ không bao giờ mang lại hạnh phúc thật sự cho Lạc  Mai... quấy rầy mãi kiểu này, có nghĩa là vô tình cưỡng bức Lạc Mai chờ đợi, phí  hoài tuổi xuân. Cũng có nghĩa là bắt nàng phải ở góa giả tạo suốt đời.  
       Vì vậy Khởi Hiên quyết định. Bắt đầu từ  hôm nay chàng sẽ phải thật sự biến mất khỏi cuộc đời Lạc Mai, để Lạc Mai không  có dịp liên tưởng đến chàng nữa. Khởi Hiên sẽ cố gắng tránh ra mặt, không quấy  rầy để Lạc Mai khỏi khơi đèn bắt bóng. Chàng cần thật sự biến mất trên cõi đời.  
       Quyết định thì dễ nhưng thực hành lại là  cả vấn đề. Liệu Khởi Hiên có làm được điều đó không? 
       Vì Khởi Hiên sống cách ly với mọi người,  nên để phục vụ cho cuộc sống của Khởi Hiên cần có Tử Yên. 
       Tử Yên tự nguyện làm việc đó, không phải  vì bị ép buộc... Cô ta đã phục vụ Khởi Hiên với cái tình cảm vượt hơn giới hạn  chủ và tớ. 
       Tử Yên vui vẻ, chịu khó, không ai rõ tại  sao Tử Yên phải như vậy. Nhưng Tử Yên đã hết lòng chăm sóc cho Khởi Hiên... Đúng  ra với cái hiểu biết và lương tri con người. Khởi Hiên phải cảm động, quí trọng  Tử Yên mới phải, nhưng chẳng hiểu tại sao Khởi Hiên lại chẳng làm được việc đó,  trái lại cứ thường xuyên cau có lúc gặp chuyện bực dọc hay phẫn nộ, hành hạ Tử  Yên. Hình như Khởi Hiên chỉ xem Tử Yên như một thứ tôi đòi có bổn phận phục vụ  mình. Nhiều lúc Khởi Hiên bình tâm cũng nghĩ lại, muốn tỏ ra biết điều, nhưng  chẳng hiểu sao không thay đổi thái độ được, trái lại còn gây khó khăn cho Tử Yên  nữa. 
       Rõ ràng là thông minh lanh lợi như Tử  Yên, thì cũng chẳng có nghĩa vụ gì để phải chịu đựng, chia sẽ buồn thảm với Khởi  Hiên, phải cùng táng trong cái nấm mộ Lạc Nguyệt Hiên. Vậy mà Tử Yên càng ngoan  ngoãn chiều lụy, Khởi Hiên càng thấy khó chịu bực dọc. Tại sao?  
       Phải nói, Khởi Hiên chẳng hề có thành  kiến gì với Tử Yên, tất cả chẳng qua là do mặc cảm. Vâng, Khởi Hiên nghĩ với tấm  thân tàn của mình, người ta chỉ thương hại... Vì vậy... Tất cả chỉ tại tấm thân  tàn phế. Khởi Hiên không muốn nhìn thấy nó. Khởi Hiên muốn hủy diệt cho nó đỡ  sốn mắt hơn hủy diệt bản thân và mọi thứ chung quanh cho sạch hết.  
       Hôm ấy. Khởi Hiên lại hất đổ chén súp mà  Tử Yên đã gắng nấu thật ngon hầu chàng. 
       Hùng Đạt và Vạn Lý tình cờ ghé ngang  thăm, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng quát tháo của Khởi Hiên.  
       - Tôi có chết đối cũng mặc tôi! Nào có  cần cô an ủi? Lo lắng chăm sóc làm gì? Cô lấy tư cách gì mà bắt buộc tôi phải  uống thuốc? Tư cách gì? Tôi chẳng cần cô! Cô đừng chen vào đời tư tôi. Cô phải  biết thân phận mình. Cô chỉ là một đầy tớ, một con a đầu thôi. Rõ chưa?  
       Hùng Đạt nghe qua là bất bình. Nếu chàng  là Tử Yên chàng đã phản ứng ngay. Ai cũng có tự ái chứ, quá lắm! Nhưng Đạt lại  thấy Tử Yên chẳng phản ứng, chỉ lẳng lặng ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ, rồi  lặng lẽ rút lui. Đợi Tử Yên lui vào trong, Hùng Đạt mới lên tiếng.  
       - Anh sao vô lý như vậy? Tại sao có thể  cư xử với Tử Yên cách đó được chứ? Gần như lúc nào anh cũng muốn sỉ nhục cô ta.  Anh có biết là từ lúc anh bị phỏng nặng. Người bỏ công bỏ sức nhiều nhất để lo  cho anh là ai không? Chẳng màng phiền hà, hôi hám, cực khổ, lại phải chịu đựng  sự quát tháo, cơn bực dọc vô cớ... Có ai thầm trách như vậy? Thế mà anh còn  không biết điều... Anh khinh bỉ, coi thường, nhiếc mắng người ta là đầy tớ. Anh  có thể xử dụng những ngôn từ như vậy được sao? 
       Khởi Hiên cũng biết mình sai nhưng lời  của Hùng Đạt làm khơi sâu vết thương trong lòng chàng. Khởi Hiên chợt nổi cơn  thịnh nộ. 
       - Vâng! Tôi là quái vật không biết, không  phân biết được ân oán gì hết. Con người tôi bị cháy tiêu hết rồi. Tôi chẳng còn  lại gì ngoài chút cảm giác, suy nghĩ. Nhưng mà... Cậu phải biết, nếu cậu không  biết thì bây giờ hãy nghe tôi nói đây... 
       Khởi Hiên loạng choạng đi về phía cửa,  chỉ tay ra ngoài. 
       - Nào phải tôi là kẻ vô tình? Tôi biết  tôi lắm chứ, chính vì còn lương tâm mà... mà... 
       Khởi Hiên run rẩy...  
       - Cậu có thấy cái cô gái này... đã làm  tất cả, đã hy sinh tất cả vì tôi không? Cô ấy đẹp thông minh. Đâu thể nào lãng  phí cả cuộc đời cho một thân ma như tôi chứ... Không được! Tôi không muốn hại  đời cô ta... Tôi không muốn cô ấy chôn đời mình trong cái Lạc Nguyệt Hiên này.  Tôi muốn đuổi cô ấy đi! Anh hiểu ý tôi rồi chứ? 
       Hùng Đạt còn ngỡ ngàng, nhưng Vạn Lý thì  rõ, chàng rất cảm thông với bạn. 
       Vạn Lý khoanh tay trước ngực, cố nén xúc  cảm nói: 
       - Tôi biết, bạn không muốn hại đời Tử  Yên, cũng giống như không muốn hại đời của Lạc Mai, nhưng mà phương cách làm của  bạn lại không đúng, bạn không nhìn thấy điều đó sao? 
       Và ngưng lại một chút Lý tiếp:  
       - Này nhé. Những ngày gần đây... Bạn cứ  tự xem mình là thuốc độc, không muốn mọi người đến gần, kể cả tôi, người bạn  thân nhất của bạn. Nhưng mà bạn lại không nghỉ. Người khác nào có cùng cảm nghĩ  như bạn đâu. Họ chỉ sợ bạn cô đơn. Họ nghĩ là bạn cần bạn như họ. Chính vì vậy  mà Tử Yên mới phải âm thầm rơi lệ. Lạc Mai phải chịu sống cô đơn với bóng người  chồng ma... Bạn bảo là bạn không muốn hại họ, nhưng thật ra chuyện đó sờ sờ  trước mắt. Cách làm của bạn chẳng những không giải thoát được ai, mà còn khiến  người ta bị tổn thương. 
       Nói xong, chẳng đợi phản ứng của Khởi  Hiên, Vạn Lý bỏ đi vào trong tìm Tử Yên. 
       Tử Yên đang ngồi lui cui quạt lửa nơi bếp  lò. Nàng lo nấu thuốc cho Khởi Hiên thì có tiếng chân phía sau. Tử Yên quay lại  thấy Vạn Lý, cười chào, rồi tiếp tục công việc. Vạn Lý chọn chiếc ghế gần đấy  ngồi xuống, yên lặng ngắm Tử Yên, rồi nói. 
       - Thôi cô hãy quay về với công việc hầu  hạ cho Kha lão phu nhân đi, còn Khởi Hiên hãy dành cho người khác. Như vậy tôi  thấy ổn hơn. 
       Tử Yên nghe Lý nói giật mình, quay lại  
       - Sao vậy? Tôi đã làm gì? Đừng... Đừng  thay tôi... Lão phu nhân rất quý trọng ý của anh. Nếu anh mà đề nghị như vậy.  Tôi sẽ không còn cơ hội để phục vụ thiếu gia nữa. Tôi biết là thiếu gia nóng  tính, tôi lại phục vụ chưa giỏi. Nhưng tôi hứa với anh tôi sẽ cố gắng. Tôi sẽ  làm hết sức mình... Tôi sẽ cố gắng không để thiếu gia bực mình. Tôi sẽ lưu tâm  chuyện ấy. 
       Vạn Lý lắc đầu 
       - Vấn đề ở đây không phải chỗ đó. Tử Yên  đã làm tròn trách nhiệm của mình, làm tốt nữa là khác. Nhất là từ sau khi trận  hỏa hoạn xảy ra. Tôi hiểu hết những gì mà Tử Yên nghĩ... 
       Tử Yên giật mình. 
       - Anh nói vậy là sao?  
       - Cái đêm hôm ấy. Cô bất chấp mọi thứ  chạy vào phòng trị bệnh của tôi. Mặc tôi ngăn cản, cô vẫn săn sóc phụ tôi mọi  thứ. Rồi suốt cái thời gian Khởi Hiên nằm trên giường bệnh. Nhiều lúc tôi phát  hiện, cô đã lặng lẽ khóc. Nhưng cô cũng thật can đảm cô không sợ những vết phỏng  chảy nước vàng, dơ bẩn, có mùi, cô cũng chẳng hề than mệt. Một mình tận tụy phục  vụ chăm sóc đút thức ăn đồ uống và thuốc cho Khởi Hiên... chuyện đó quả là...  Nếu không có một tình cảm đặc biệt thì không làm sao làm được... Cũng như nếu  chẳng có tình yêu mãnh liệt, cũng chẳng làm gì được. 
       Vạn Lý ngưng lại, Khói từ sắc thuốc tỏa  ra che kín khuôn mặt Tử Yên. Vạn Lý lại tiếp. 
       - Tôi cũng biết là lời nói thẳng của tôi,  làm Tử Yên khó chịu nhưng Tử Yên phải biết tôi rất thật tình khi khuyên can. Bởi  vì với cái tình cảm vô vọng đó... Người thông minh như Tử Yên hẳn phải sớm biết  mà rút lui, để khỏi phải lún sâu xuống hố như vậy chỉ đau khổ thêm.  
       Tử Yên ngồi sau màn khói, nhìn lên.  
       - Anh nói cái gì vậy? Cái gì mà vô vọng?  Cái gì mà sớm rút lui. 
       Rồi Tử Yên như hiểu ra, đứng bật dậy.  
       - Anh nói cái gì? Anh tưởng là tôi tận  tâm phục vụ nhị thiếu gia như vậy là có mưu đồ, là để được làm chủ nhân của Lạc  Nguyệt Hiên này à? 
       Vạn Lý vội vã đứng dậy.  
       - Cô đừng có vẻ quá xúc động như vậy...  
       - Sao lại không xúc động được? Khi anh đã  nhận định sai về con người tôi như thế? 
       Tử Yên nói với nước mắt lưng tròng.  
       - Ai cũng biết là cái nổi đau đớn lớn  nhất của Nhị Thiếu Gia là trong cơn hỏa hoạn vừa qua lửa đã tàn phá khuôn mặt  của ông ấy, làm ông ta đau khổ khi nghĩ mình không còn xứng với cái đẹp của vợ  mình. Cái nổi đau kia ai không thương cảm? Ngay cả tôi nếu có thể làm được, tôi  cũng có ý định lột cái mặt mình đắp lên cho Nhị Thiếu Gia. Tôi cũng tức là mình  không nói kết họ lại với nhau được. Nói ra thì anh không tin. Chớ trong đầu tôi  chỉ có hai cái ý niệm, một là sức khỏe và hai là hạnh phúc của Nhị Thiếu Gia. Và  vì vậy sự phục vụ của tôi hoàn toàn là tự nguyện chớ chẳng có mưu đồ, nếu tôi mà  có ý muốn nắm nghé cái vị trí mà anh đã nghi ngờ, thì xin trời tru đất diệt tôi  đi. Vì vậy, xin anh hãy rút lại lời đoán. Vì nó hoàn toàn sai.  
       Vạn Lý chăm chú nhìn Tử Yên như dò xét:  
       - Tôi hiểu lầm Tử Yên à? Tôi không phải  nói Tử Yên có mưu đồ... Chẳng qua tôi nói thế là vì muốn Tử Yên được an toàn  hơn, do tôi thấy Tử Yên nhiều lúc không bảo vệ được tình cảm mình. Không phải  chỉ có tôi mà Khởi Hiên cũng nhìn thấy điều đó... Mà như vậy dễ bị xúc phạm lắm.  
       Tử Yên chau mày: 
       - Nhị thiếu gia cũng thấy như vậy à? Nhị  thiếu gia đã nghĩ là... Tôi tự nguyện phục vụ ông ấy là gì... nặng tình cảm ư?  Ông ấy sợ tôi chiếm đọat cái vị trí của Lạc Mai nên luôn luôn nổi cáu phải  không? 
       - Cái trạng thái tâm lý đó là có thật!  nói cho đúng hơn Khởi Hiên muốn có một người phục vụ bình thường với bổn phận  hơn là cô, chẳng hạn như Lạc Mai, nhưng vì mặc cảm tự ti trước hình hài mình,  Khởi Hiên sợ Lạc Mai khổ không hạnh phúc. Tương tợ, Khởi Hiên cũng không muốn  phá hoại hạnh phúc của cô hay bất cứ người con gái nào khác... Nhưng hắn ta  không biết phải hành động như thế nào, phản ứng thế nào cho phải đạo. Kết quả là  càng lúc càng tạo cho mình cái vỏ bọc kỳ cục, bất bình thường, dễ nóng, dễ giận,  chẳng ai đến gần được... Làm mọi người chán ghét... Mà Khởi Hiên có làm vậy  chẳng qua chỉ là để ngăn chận, không để cho một đáng tiếc nào nảy sinh.  
       Rồi Vạn Lý cười buồn, tiếp.  
       - Vì vậy cô có biết không? Khởi Hiên đã  mang trong người đến hai chiếc mặt nạ, một chiếc mang ở mặt để người khác nhìn  không ra, một chiếc khác mang trong tim, để ai lại gần. 
       Tử Yên khẽ nói. 
       - Thì ra là vậy! Thì ra là vậy...!  
       Vạn Lý nhìn Tử Yên rồi hỏi.  
       - Thế nào? Cô vẫn không thay đổi ý định  chứ? 
       Tử Yên đáp nhanh: 
       - Tôi không có ý gì để thay đổi. Tôi chỉ  làm hết vai trò của một đứa đầy tớ, một A đầu phục dịch chủ... Nhưng dù gì thì  tôi cũng cảm ơn những điều khuyên bảo của anh. Từ đây về sao tôi sẽ hành động  cẩn thận hơn. 
       Vạn Lý pha trò: 
       - Cẩn thận hơn là sao? Có nghĩa là bị bức  hiếp, la hét thế nào cũng cam chịu, không rên la, cắn răng nhịn nhục.  
       Tử Yên yên lặng, Vạn Lý kêu lên.  
       - Nếu vậy thì không được, tôi đã hết lời  thuyết phục, không những chẳng giúp ích được gì mà còn hại thêm cô. Sao vậy?  Không lẽ cô cũng giống như Lạc Mai, bị bệnh hoang tưởng? 
       - Đừng có mang tôi ra so sánh với bà ấy.  Tôi không xứng! Hoàn toàn không xứng! 
       Tử Yên lắc đầu, rồi tiếp.  
       - Anh hoàn toàn không biết... Nhưng mà  thôi được rồi, anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi không có ý kiến!  
       Và trong đôi mắt của Tử Yên chợt hiện lên  cái nhìn u ẩn kỳ lạ, làm Vạn Lý phải ngại ngùng. 
       Vạn Lý nói: 
       - Thôi vậy cũng được! Mấy tháng qua,  chúng ta đã vì Khởi Hiên mà hành động. Tôi nghĩ sự hợp tác đó đã giúp ta gần gũi  nhau hơn, bạn bè hơn. Không ngờ Tử Yên vẫn coi tôi như người xa lạ không muốn  tôi góp ý gì hết. Vậy thì tôi sẽ không góp ý nữa. 
       Nói xong, Vạn Lý đứng dậy, bỏ đi. Tử Yên  ngẩn người nhìn theo, Tử Yên định kêu lại, nhưng chẳng hiểu tại sao lại thôi.  Nhưng Vạn Lý chỉ đi được mấy bước, không biết nghĩ sao dừng lại. Vạn Lý quay lại  nói: 
       - Có lẽ vì... Tôi là thầy thuốc... Vì vậy  không thể làm lơ trước người khác. Thôi thì thế này... Khi nào Tử Yên thấy mình  bị “chấn thương” thật sự cứ gọi tôi. Tôi sẽ có mặt ngay để chữa bệnh cho nhé?  
       Nói xong Vạn Lý mới bỏ đi luôn.  
       Tử Yên nhìn theo, mãi cho đến lúc Vạn Lý  khuất bóng. Bây giờ Tử Yên lại cảm thấy lòng trở nên nặng nề hơn.