Khi Lâm Phong trở về hậu viện thì chúng nữ đi mua sắm xong đã quay trở lại.
Lộ Thiên Á lao nhanh tới ôm hắn hỏi:
- Thiên nột, nghe nói chuyên sứ của Tứ đại hoàng kim gia tộc tới Khắc Khố Sâm Đạt, chàng mau dẫn ta đi nhìn một chút nào, ta còn chưa thấy qua Ào ảnh đại bàng!
- Nàng không phải cũng chưa thấy qua Tiên nữ hạc hay sao?
Lâm phong nói:
- Cần gì phải nhìn Ảo ảnh đại bàng chứ?
Lộ Thiên Á cười duyên đấm nhẹ một quyền vào ngực hắn đáp:
- Nhìn chàng xem, trông như vậy mà thật nhỏ mọn, chàng không mang người ta đi, thì ta tự mình đi nhìn đi xem cho biết!
Dứt lời như một cơn gió lốc chạy đi.
Đái Lệ Ti ở phía sau lên tiếng:
- Mấy tên mặt trắng này có cái gì đẹp mắt chứ! Tứ đại hoàng kim gia tộc làm sao có thể so sánh với chúng ta chứ, chỉ có huyết thống của Tinh linh chúng ta mới là cao quý nhất!
Toa Bối Lạp vừa nghe thấy, lập tức chuẩn bị phản bác lại, Khải Lâm Na thấy vậy vội vàng đứng giữa hai tiểu nữ kéo ra không cho tranh cãi nữa, rồi hỏi:
- Mười lăm tháng tám cũng sắp tới, Tứ đại hoàng kim gia tộc phái chuyên sứ đến có phải muốn thỉnh chàng đến Tu La cổ bảo hội nghị phải không?
Lâm Phong gật đầu, ngồi xuống một bên, Toa Bối Lạp chạy tới chui vào trong lòng hắn nói:
- Ta cũng muốn đi cùng với chàng!
- Ta cũng muốn đi nữa!
Đái Lệ Ti cũng chạy tới, không cam lòng chịu thiệt, chui vào quyết chiếm một nửa bên kia của Lâm Phong.
- Hồ đồ!
Lâm Phong vỗ vỗ lên lưng hai nàng đáp:
- Ta đi thương lượng chánh sự, chứ không phải là du lịch ngắm cảnh, hai nàng đi theo làm gì?
Hai tiểu nữ lập tức mất hứng chề môi giận dỗi, Lâm Phong đành âu yếm an ủi vài câu, hai tiểu nha đầu mặt mày mới hớn hở trở lại, đứng dậy chạy đi ra ngoài.
Khải Lâm Na nhìn hắn cười nói:
- Toa Lị Na đã tỉnh, chàng đi thăm nàng ta đi!
Lâm Phong gật gật đầu. Khi tới hậu viện, bước vào trong phòng của Toa Lị Na, mỹ nữ đáng thương này đang mải chăm chú may quần áo cho hắn. Lâm Phong khẽ khàng vô thanh đến sau lưng nàng, từ mặt sau ôm chặt mỹ nữ này vào trong lồng ngực.
Toa Lị Na thân thể mềm mại chợt cứng đờ, tiếp theo lập tức quay đầu, cặp mắt to tròn đang hỗn loạn kia thấy Lâm Phong lập tức lóe sáng bừng trở lại, vừa cao hứng vừa ủy khuất kêu một tiếng: "Công tử!", rồi vùi đầu vào ngực nam nhân yêu quý của mình khẽ nức nở khóc.
Lâm phong vỗ vỗ lưng nàng, tại bên giường ngồi xuống âu yếm an ủi.
***
Ba ngày sau.
Một đạo kim quang từ Khắc Khố Sâm Đạt vọt lên trên không trung, sau đó nhàn nhã nhằm hướng bắc bay đi.
Lâm Phong chắp sau lưng ung dung đứng ở trên kim sắc độn quang mà phi hành, tử sắc quý tộc trường bào lồng lộng phất, mái tóc vàng óng theo gió tung bay, khí độ cùng phong thái phi phàm hơn người tỏa ra từ thân thể hắn làm Thái tử long và Ảo ảnh bằng đứng ở phía sau cũng không nhịn được trong lòng mọc lên một cỗ đố kỵ ghen ghét.
Nhưng Tiên nữ hạc và Thải hoàng thì không ngừng nhìn ngắm nam tử truyền danh tiếng lẫy lừng kỳ này, hắn trong mắt hai nàng ta lúc này tựa như một mặt trời tỏa sáng bừng bừng chói mắt, hắn như đã tụ tập tất cả các quang mang của Thản tang đại lục vào người, lúc này tựa như một phượng hoàng tuyệt thế, một khi bước vào giữa một bầy phượng hoàng, cho dù đám phượng hoàng đó có xinh đẹp đến thế nào cũng thủy chung không thể so sánh được với hắn.
Trong tiềm thức lúc này, bất luận là Tiên nữ hạc, Thải hoàng, Thái tử long hay Ảo ảnh đại bàng, kỳ thật cho tới bây giờ họ đều không xem hắn là một người bình thường, họ luôn tìm cách cho hắn một xuất xứ kì diệu nào đó, bởi vì huyết dịch cao ngạo căn bản làm cho Tứ đại hoàng kim gia tộc bọn họ không chấp nhận đám nhân loại hạ đẳng có thể vượt lên đứng trên oai danh uy vọng của mình.
Phép độn quang này phát huy tốc độ nhanh như tia sáng xẹt qua trường không, hướng phía chân trời xa xôi vọt tới, ngay cả Ảo ảnh đại bàng được thần thánh cho dị năng thần hành vạn lí mà cũng tự thẹn không bằng.
Ở phía cực Bắc của Thản Tang đại lục chính là những hoang mạc liên miên vô tận, nơi này cơ hồ đã chôn vùi một đoạn lịch sử huy hoàng của bao nhiêu chủng tộc trí tuệ tại Thản Tang đại lục dưới Vân Vụ sơn.
Tu La cổ bảo này cũng đồng dạng bị mai một giữa chốn hoang tàn này.
Muốn xuyên qua Vân Vụ sơn phải đi đường vòng sang phía Tây mấy trăm dặm, Lâm Phong hiển nhiên không muốn đi đường vòng làm gì mà trực tiếp độn quang tới thẳng Tu La cổ bảo, bay thẳng xuyên qua vùng vân vụ dày đặc đầy nguy hiểm cạm bẫy, làm cho bốn vị sứ giả thấy vậy lo lắng suýt nữa nhảy dựng lên. Nhưng ai cũng không chịu mở miệng hỏi vì sợ mang tiếng mất hết thể diện.
Kim sắc độn quang vừa tiến vào trong vùng mây mù dầy đặc tưởng không bao giờ có thể bị xua tan đó, yêu khí vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng ào ào ép tới. Bốn vị sứ giả sắc mặt trắng bệch, một chút cũng không thể động đậy, chỉ đành khởi vận pháp lực chống lại.
Một đạo kim quang bay thẳng lên phía trên họ. Thái Cực đồ hiện, yêu ma bất xâm.
Yêu khí cuồn cuộn nhất thời giống như gặp khắc tinh, nhanh chóng tản ra tan biết như chưa từng xuất hiện.
Bốn vị sứ giả tròn mắt thở phào nhẹ nhõm, tựu giống như một người chưa từng nhìn thấy những chuyện khác lạ của thế giới, tò mò nhìn ngắm đánh giá Thái cực đồ đang không ngừng xoay chuyển ở trên đỉnh đầu, âm thầm phỏng đoán xem thứ này là thần khí gì mà lợi hại như thế.
Sau một canh giờ, độn quang xuyên ra khỏi vùng mây mù dày đặc kia, gió nhẹ phảng phất vào mặt, trước mắt mọi người lại là hoang mạc vô hạn trải dài đến tận phía cuối chân trời.
Lâm Phong thu lại Thái Cực đồ, độn quang bay thẳng về hướng bắc.
Sau vài canh giờ nữa, một tòa cổ bảo thật to lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Tiên nữ hạc ở phía sau nói: "
- Thần sứ đại nhân, thành này chính là Tu La cổ bảo, tứ vị bệ hạ tôn quý đã đến đây vài ngày trước rồi, chúng ta đi xuống gặp mặt thôi!
Lâm Phong gật đầu, thu độn quang, ngự phong hạ xuống, tứ vị quý tộc cũng đều tự thi triển bản lĩnh, thần thái nhẹ nhàng ngự phong hướng cổ bảo to lớn kia bay xuống.
Tu La cổ bảo này mười ngàn năm tiền trước từng có lịch sử thật huy hoàng, bao trùm hơn hơn mười dặm lớn nhỏ xung quanh.
Chỉ là những huy hoàng đó không kháng trụ được những năm tháng tang thương khốc liệt, kiến trúc chủ thể của cổ bảo đã dần mai một trong cát bụi. Ngày xưa là một cổ bảo hùng vĩ trang nghiêm, hôm nay chỉ còn một tòa thành hoang tàn với những đống đổ nát, lạc lõng cùng thời gian, chỉ có một pháo đài còn giữ được chút nét xưa, gợi cho người ta nhớ tới tòa bảo tháp năm đó.
Nghe nói nơi này chỉ còn tồn tại di tích tẩm cung của Tu La vương ngày trước, cũng là kỉ niệm phẩm viễn cổ đại chiến duy nhất còn được bảo tồn một chút, những thứ khác hầu như đã bị chôn vui trong vòng xoáy thời gian.
Lâm Phong chắp tay ngự phong mà đi, thần niệm tại trong nháy mắt đảo qua phương viên trong vòng hơn mười dặm của tòa cổ bảo, vốn chỉ xem xét qua xung quanh, nào ngờ bên trong cổ bảo có tồn tại một cái phong ấn cường đại làm cho hắn nổi lên nghi tâm.
"Chẳng lẽ các hoàng đế của Tứ đại hoàng kim gia tộc trăm năm một lần lại tề tập ở Tu La cổ bảo, nghiên cứu cách đối phó với nguyên thai hoàng tử còn sót lại của Tu La nhất tộc ư?" Lâm phong âm thầm phỏng đoán, thế lực cường đại ẩn ẩn tồn tại ở sâu trong cổ bảo kia có chút quen thuộc.
Đại môn của cổ bảo nọ đã hơn mười ngàn năm nay chưa từng được mở ra, vẫn như đóng chặt cũ, bốn thân ảnh thoáng hiện tại phía trên cổ bảo. Trong những người đó Lâm Phong đã từng gặp qua Thiên hạc nữ hoàng Bạch Tố Nhã, người có Thất thải tinh quang vờn quanh thân thể kia chắc chắn là Phượng hoàng nữ hoàng, cái Thần thánh thải hoàng độc độc nhất vô nhị phượng quan đội trên đầu chứng minh cho thân phận của nàng ta, khiến nàng ta tỏa ra một khí khái cao quý bất phàm.
Mặc dù Lâm Phong hắn là một nhân vật truyền kỳ nổi danh đại lục, nhưng phong thái của Long hoàng và Ảo ảnh đại bàng hoàng đế cũng làm cho hắn sinh ra ngưỡng mộ, có lẽ đây là bản năng của tất cả các cường giả của các chủng tộc trí tuệ tại Thản Tang đại lục này. Vô luận loài người có phải là chủ nhân của Thản Tang đại lục này hay không, nhưng luôn phải quan tâm tới sự hiện diện của Tứ đại hoàng giả này, vì Tứ đại hoàng kim gia tộc có những ảnh hưởng nhất định tới Thản Tang đại lục.
Bất quá, Lâm Phong khác biệt một điểm là hắn đến từ một thế giới khác, nên với thực lực của mình đã sớm không chịu ở dưới bọn họ rồi.