Nhà tội phạm học Cesare Lombroso thế kỷ 19 chuyên nghiên cứu xương sọ của tội phạm trong tù . Ông phát hiện xương sọ 1/3 tội phạm có một số đặc trưng giống nhau , những đặc trưng đó bao gồm :
- Khuôn mặt to . So với xương sọ , cổ và cơ thể , bộ mặt chiếm tỷ lệ rất lớn .
- Trán hẹp .
- Lỗ tai đặc biệt to hoặc đặc biệt nhỏ .
- Chân mày rối loạn , khoảng cách giữa 2 chân mày hẹp .
- Xương hàm lồi .
- Mũi hếch , có thể nhìn thấy lỗ mũi .
- Râu ít .
- Tóc bù xù , nhiều tóc quăn .
Người nào mà có tất cả tướng mạo trên chính là tội phạm bẩm sinh . Tôi không biết cha tôi có phải thuộc loại người này không ? Trong 8 đặc trưng trên , ông đã có 6 cái , có 2 chỗ không giống : chân mày không rối loạn , khoảng cách giữa hai chân mày không hẹp . Thời trẻ ông cũng được kể là một người đàn ông đẹp trai , năm nay đã 53 tuổi , không biết tại sao càng già ông càng thấp hèn . Quả là bất hạnh , tướng mạo tôi giống cha tôi , là bản sao thời trẻ của ông , chỗ không giống ông là mặt tôi không qúa lớn , mũi không hếch . Lỗ tai của chúng tôi là giống nhau nhất .
Hai giờ sáng tôi nhận được điện thoại của Sở cảnh sát gọi đến , mời tôi đến bảo lãnh Khâu Quốc - cha tôi .
2 giờ 22 phút tôi đến Sở cảnh sát Loan Tử , nói với cảnh sát trực tôi đến bảo lãnh Khâu Quốc . Anh dẫn tôi vào gian phòng phía sau phòng trực . Cha tôi ngồi ủ rũ một bên . Ngồi đối diện ông là một người đàn bà trung niêm phấn son loè loẹt , tóc tai rũ rượi , má bên trái sưng vù , khoé miệng rỉ máu .
- Cô là gì của ông ta ? - Cảnh sát dò hỏi tôi .
- Tôi là con gái của ông .
Khi người cảnh sát đó ngẩng đầu nhìn tôi , đó là ánh mắt khinh bỉ nhất mà tôi từng thấy qua .
- Ông ta đánh đập người đàn bà này - Cảnh sát nói .
Tôi hằm hằm nhìn cha tôi . Tên tội phạm ái tình bẩm sinh đã 53 tuổi này gục đầu càng thấp không dám nhìn tôi .
Người đàn bà trung niên để tóc rũ rượi đó yêu cầu cảnh sát đưa bà đến bệnh viện chứng thương . Tôi đóng tiền bảo lãnh , thủ tục làm 30 phút mới xong , cuối cùng có thể rời Sở cảnh sát . Khi rời Sở cảnh sát đúng lúc xe cứu thương chạy vào . Cha tôi vừa bước chân ra khỏi Sở cảnh sát , liền cợt nhả , đưa chân đá cái hộp sữa đang lăn lóc bên đường .
- Người đàn bà đó ..... - Cha tôi tìm cánh giải thích với tôi .
- Con không muốn nghe ! - Hai tay tôi bụm lỗ tai .
- Vừa rồi phá con mất giấc ?
- Con còn chưa ngủ ! Trường đang đợt thi . Cha cho rằng mọi người đều phong lưu khoái lạc giống cha sao ?
- Thành tích của con trước nay luôn tốt - Cha lấy lòng tôi .
Lúc này , xe cứu thương từ trong Sở cảnh sát chạy ra , đưa người đàn bà đó đi bệnh viện . Tôi dang tay ngăn xe cứu thương .
- Chúng tôi quen với người bị thương, có thể đưa bà đi không ? - Tôi hỏi tài xế .
Tài xế quay đầu nhìn người đàn bà đó. Bà ta liếc tôi một cái, không phản đối.
- Được rồi - Tài xế đáp .
Tôi và cha leo lên xe. Người đàn bà đó ngồi đối diện chúng tôi . Không cần cha tôi giải thích , tôi đã biết đây là chuyện dan díu nam nữ khiến cho người nhà xấu hổ . Cha thường có đủ thứ bạn gái : trẻ cũng có , già cũng có . Trước kia đã có đám đàn bà xông vào nhà tôi quậy phá , lần này quậy đến Sở cảnh sát , tôi không cảm thấy bất ngờ . Trên ngón tay vô danh bàn tay trái của ông đang đeo một chiếc nhẫn bạch kim . Đó không phải là nhẫn cưới của ông , đại khái là thề nguyền gì đó của ông với một người đàn bà . Ông làm việc gì cũng không xong , bởi vì bẩm sinh của ông chỉ là chuyện yêu đương .
Xe cứu thương mau chóng chạy đến bệnh viện . Xuống xe , tôi kéo cha tôi bỏ đi .
- Không phải đưa bà ta vào bệnh viện sao ? - Cha tôi hỏi .
- Ai bảo ? Con chỉ muốn đi nhờ xe thôi .
Nhà tôi rất gần bệnh viện này , có thể tiết kiệm tiền taxi .
- Hay lắm ! Cha lần đầu đi xe cứu thương về nhà .Cha luôn bảo con thông minh lắm mà ! - Cha lại lấy lòng tôi .
Cha tôi giỏi nhất là nói năng ngọt lịm . Mẹ tôi chắc vì thế mà bị ông gạt về nhà . Về sau lời ngọt lịm không dùng nữa , họ ly hôn năm tôi 14 tuổi . Ông là người rất lạc quan , thường cho rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn , cho nên ông không có thói quen tích luỹ , thường không có một đồng xu dính túi . Cha đặt tên tôi là Hoan Nhi là mong muốn tôi cũng nhiễm không khí hoan lạc . Đáng tiếc tôi họ Khâu .
Buổi trưa đi thi . Sau khi buổi thi kết thúc , tôi đụng mặt Hồ Thiết Hán ở hành lang .
- Đừng quên cuối tuần này gặp nhau - Anh nói .
Hồ Thiết Hán , Chu Mộng Mộng , Dư Đắc Nhân , Âu Hiểu Giác và tôi là bạn cùng lớp , bắt đầu từ lớp 4 mãi đến trung học , tình cảm rất tốt .
Hồ Thiết Hán rất đẹp trai . Cha anh là cảnh sát , con người anh cũng đầy nghĩa khí . Anh từng có thời gian làm trưởng nhóm nhi đồng trong trong tiết mục của Đài truyền hình , trở thành ngôi sao thiếu nhi .
Năm lớp 9 , Chu Mộng Mộng đi du học ở Canada .
Ba năm trước nó trở về , chúng tôi lại thường tụ hội với nhau .
Chúng tôi thường tổ chức vui chơi cuối tuần trong căn nhà rộng 900m của Mộng Mộng ở đường Ca Đức . Gia đình Mộng Mộng có mấy nhà hàng đặc sản biển ở đường Nam Bắc . Mẹ nó là người phụ nữ thời trang nhất ở đường Nam Bắc .
- Hoan Nhi ! Chị đến rồi ! Chị là người đầu tiên đến đó . - Mộng Mộng đón tôi ở cửa .
- Đây là những thứ mẹ chị và chị cần - Tôi đặt hai bịch to đựng mỹ phẩm xuống đất - có 6 chai sữa rửa mặt , 3 chai nước ....
- Được rồi ! Được rồi ! Tổng cộng bao nhiêu tiền ?
- 1.602 đồng .
- Rẻ vậy sao ? Công việc giao hàng của chị thế nào ?
- Cũng khá !
- Mình thiệt phục chị . Công việc này tôi làm không được , tôi sợ nhất là nài nỉ người ta mua hàng !
- Cuộc sống buộc người ta mà ! - Tôi cười đáp .
Hai năm trước tôi bắt đầu làm tiếp thị và giao hàng cho một cửa hàng mỹ phẩm và thực phẩm bổ dưỡng của Mỹ . Ngoài ra tôi còn dạy thêm ba lớp , cộng lại mỗi tháng kiếm được 8000 đồng . 8000 đồng này để đóng học phí cho Âu Hiểu Giác . Vì anh , gánh việc đóng học phí cho anh cũng là một niềm vui .
Năm học lớp 7 , mười mấy bạn học cùng cấp chúng tôi kéo đến Đại Lãng cắm trại . Sáng sớm khi xuất phát , thời tiết đã không tốt lắm ! Khi doàn chúng tôi đến Đại Lãnh , thời tiết đột nhiên biến thành rất ác liệt , sấm sét đùng đùng , cây cối đổ ngã ngổn ngang . Chúng tôi bị khốn đốn trên một bãi cát . Trại đã cắm xong không đầy 5 phút bị gió giật cuốn phăng mất .
Chúng tôi đi đến một làng gần đó . Đã hơn 8 giờ tối , chung quanh tối mịt , rất đáng sợ . Chúng tôi đến gõ cửa một căn nhà có ánh đèn . Một người đàn ông bước ra mở cửa .
Người đàn ông đưa chúng tôi đến một căn nhà gần đó để qua đêm , rồi đòi chúng tôi đóng 200 đồng tiền trọ .
Đó là căn nhà không có người ở . Chúng tôi bước vào , vừa ngẩng đầu nhìn liền phát hiện trên nóc nhà có treo mấy cỗ quan tài .
- Mấy quan tài này là của người già trong làng chúng tôi . Họ có thói quen mua quan tài để sẵn . Mười mấy cái này chỉ có một xác chết mà thôi .
- Xác chết ! - Bọn tôi ré lên .
- Một ông già trong làng mới chết đêm nay , chưa đem chôn được nên đặt ở đây - Người đàn ông nói .
- Còn có chỗ khác không ? - Có người hỏi ông .
- Chỉ có một chỗ này - Người đàn ông đáp .
Bọn tôi sợ hãi co rúm lại một chỗ . Bọn tôi chưa từng gặp quan tài thật , huống hồ trong đó còn có một xác chết đang nằm .
- Nếu bọn bây không thích thì có thể ra ngoài - Người đàn ông hằm hè nói .
- Chúng ta không có chọn lựa khác , thì ở lại đây thôi - Hồ Thiết Hán nói .
Trong nhà chỉ có một tầng trệt , một gác xép , diện tích cộng lại không qúa 70m . Tầng trệt nhiều nhất chỉ đủ chỗ sáu người nằm , bốn người còn lại phải ngủ trên gác xép . Nhưng gác xép gần nóc nhà nhất , trên nóc nhà là quan tài , quan tài đặt trên giá gỗ . Ai mà muốn ngủ trên gác xép , chỉ cách quan tài hơn 1m này chứ ?
- Quan tài nào có xác chết ? - Dư Đắc Nhân hỏi người đàn ông đó .
- Chắc sát bên trái - Người đàn ông nói dứt lời liền ra khỏi nhà .
- Chúng ta phải rút thăm để quyết định vị trí nằm ngủ . Ai rút thăm trúng một chiếc xương thì ngủ trên gác , nếu trúng hai chiếc xương thì nằm dưới quan tài có xác chết , có ai phản đối không ?- Hồ Thiết Hán nói .
Ngay lúc này mà Thiết Hán còn đề nghị vẽ xương khô nữa chứ .
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau , không ai có đề nghị hay hơn . Rút thăm bắt đầu . Tôi cầu nguyện đừng có rút trúng . Kết quả tôi rút trúng .
Tôi ngồi bên dưới quan tài có xác chết , hai tay ôm gối , gục mặt khóc .
- Tôi đổi chỗ cho em - Âu Hiểu Giác nói .
- Anh không sợ sao ? - Tôi hỏi .
- Em là con gái mà - Anh ấy bò qua đổi chỗ cho tôi .
- Âu Hiểu Giác , cám ơn anh .
- Ngủ đi , đừng sợ , trời sẽ rất mau sáng thôi ! - Anh ấy an ủi tôi .
Tôi ngủ bên cạnh Hiểu Giác , nhắm mắt không dám nhìn lên . Kỳ thực đêm nay , có lẽ không một ai ngủ được . Tôi quen Hiểu Giác từ năm chín tuổi . Anh ấy trước đây không phải là một người nổi bật trong bọn , cũng không có chủ kiến hay ho gì . Thiết Hán thì khác hẳn , vóc dáng anh ấy cao lớn đẹp trai , là nhân vật lãnh đạo bẩm sinh . Tôi luôn thầm yêu Thiết Hán . Nhưng đêm đó , anh ấy lại rút bên dưới lầu , hoàn toàn không nghĩ đến đổi chỗ cho tôi .
Tôi nhìn Hiểu Giác đang nằm ngủ cạnh tôi . Anh ấy kéo áo trùm kín đầu , cả người co rúm , đang run rẩy trong chăn .
- Hiểu Giác , có phải anh sợ không ? - Tôi vỗ vai anh ấy - Tôi ngủ không được , tụi mình nói chuyện được không ?
Anh ấy trong chăn chui ra , giả vờ rất trấn tỉnh .
- Tại sao anh muốn đổi chỗ cho tôi ? - Tôi hỏi .
- Trừ Thiết Hán ra , còn có thằng con trai khác em biết không ? - Hiểu Giác nhìn tôi nói .
Thì ra tôi luôn lơ đãng với anh ấy .
Vì thích tôi , cho nên tuy sợ muốn chết , Hiểu Giác cũng tình nguyện đổi chỗ cho tôi , anh ấy ngủ bên dưới quan tài có xác chết . Tôi quay mặt nhìn Hiểu Giác . Anh ấy nhìn tôi . Tôi xưa nay chưa từng phát hiện thì ra chúng tôi gần gũi đến thế .
Hiểu Giác thông minh mà bướng bỉnh . Nếu có loại người phải rất muộn mới biết mục tiêu đời mình là gì thì Hiểu Giác chính là loại người này . Anh thi rớt đại học vật vờ sống qua một năm , đột nhiên phát ngông , thi vào đại học nước Anh , đạt 3 điểm A . Đại học Boston Anh nhận anh vào học ngành kiểm toán . Học phí và phí sinh hoạt mỗi năm cần 150.000 đồng . Gia đình Hiểu Giác không khá lắm , cha mẹ đã nghỉ hưu , ba chị đều xuất giá , chỉ có cuộc sống chị ba tương đối tốt . Tôi đã là bạn gái của anh , tôi không nhẫn tâm nhìn hy vọng của anh tiêu tan , hơn nữa tôi tin tưởng chỉ cần có cơ hội anh sẽ học thành tài trở về . Chị ba của HIểu Giác đồng ý gánh phân nửa tiền học và tiền sinh hoạt , phân nữa còn lại tôi mượn của mẹ Mộng Mộng , sau đó mỗi tháng trả lại . Chỉ còn một năm thì Hiểu Giác về nước rồi . Chúng tôi không đủ tiền mua vé máy bay , tiền điện thoại đường dài lại qúa mắc , nếu không có chuyện cần thiết cũng không gọi điện thoại , bình thường chỉ dựa vào thư từ qua lại , anh mỗi hai tuần thì gửi cho tôi một bức thư .
Năm nay tôi tốt nghiệp , sau khi tìm được việc làm , có lẽ mua nổi một vé máy bay đi thăm anh ấy .
Hồ Thiết Hán và Dư Đắc Nhân cùng đến . Đắc Nhân hai tay bưng hai tượng nữ chiến sĩ trẻ đẹp , cao gần một mét .
- Tặng cho hai người mỗi người một tượng ! Đây là hàng mới có .
- Đồ chơi con nít như vầy tôi không có hứng thú - Tôi nói .
Bài thi đại học của anh chấm phúc khảo vẫn không đủ điểm học hệ dự bị , anh vào làm nhân viên bán hàng đồ chơi của một công ty thương mại . Con người anh tâm trí chưa chín chắn , tính tình trẻ con , làm người lại không có mục tiêu gì , công việc này rất thích hợp với anh .
- Bắt đầu tìm công việc chưa ? - Đắc Nhân hỏi tôi .
- Đang viết đơn xin việc - Tôi đáp - Anh thì sao ? Còn Thiết Hán , anh sẽ làm gì ?
- Không cần hỏi cũng biết anh nhất định chạy đi làm cảnh sát - Mộng Mộng nói .
- Tôi đã đăng kí thi vào Sở cảnh sát rồi - Thiết Hán đáp .
- Anh không nghĩ qua mình sẽ làm công việc khác sao ? - Tôi hỏi Thiết Hán.
- Từ năm lớp 4 tôi đã lập chí làm cảnh sát - Thiết Hán đáp - Tôi muốn diệt ác trừ gian , giữ nước an dân .
Tôi suýt phun ngụm nước trà trong miệng ra . Lời nói của Thiết Hán giống hệt mấy câu tuyên truyền quảng cáo chiêu mộ cảnh sát trên đài truyền hình .
- Hoan Nhi em tính làm gì ? Em học tâm lý học sẽ làm một nhà tâm lý học phải không ? - Đắc Nhân hỏi tôi .
- Nhà tâm lý học ? Mỗi ngày đối diện với những người tâm lý có vấn đề ? Tôi không chịu nổi . Tôi muốn làm công việc quảng cáo và mở rộng thị trường , đã gửi rất nhiều thư xin việc rồi .
- Mẹ tôi dường như có một người bạn đang công tác ở Công ty quảng cáo : Đây là Công ty quảng cáo có quy mô lớn nhất Hương Cảng . Có cần mẹ tôi giới thiệu cho chị không ? - Mộng Mộng hỏi tôi .
Ba ngày sau , tôi nhận được điện thoại của công ty này , gọi tôi đi phỏng vấn trực tiếp . Người phụ trách là một phụ nữ trên 30 tuổi , trước kia có tham gia cuộc thi hoa hậu Hương Cảng .
Cô tên Mạch Lộ Ti là giám đốc công ty . Tôi nhớ cô tham gia cuộc thi hoa hậu Hương Cảng lần 5 , số hiệu dự thi là số 2 , chung kết không được xếp vào 3 hạng đầu .
- Cô là số 2 Mạch Lộ Ti phải không ? - Tôi hỏi .
Cô kinh ngạc là tôi nhớ được cô mà còn nhớ được cả số dự thi của cô .
- Trí nhớ em tốt lắm - Cô nói .
Nguyên nhân tôi nhớ được Mạch Lộ Ti là vì khi đó cha tôi thích cô lắm , còn dùng số dự thi của cô để mua số ngựa đua , thắng mấy ngàn đồng . Gia đình tôi dùng mấy ngàn đồng đó đi mua tivi , tủ lạnh , máy giặt và nồi cơm điện . Bốn vật dụng hiện đại trong nhà tôi hoàn toàn dựa vào Mạch Lộ Ti , tôi làm sao quên cô được ?
- Tại sao em không dự thi hoa hậu , điều kiện của em cũng rất tốt ! - Cô nói .
- Em ? Điều kiện của em không tốt đâu , em lại không có can đảm .
- Thi hoa hậu bây giờ tham gia hoặc không tham gia cũng không sao , kỳ thực họ đang tuyển người xấu . Chúng tôi tham gia tuyển hoa hậu thời đó , mỗi cô thật là đúng tiêu chuẩn - Cô tự hào nói .
- Đúng vậy ! Em còn nhớ sườm xám của cô màu xanh biếc , có thêu hoa mẫu đơn , trước ngực có một lớp hoa văn , thật mê người .
- Trí nhớ của em qúa lợi hại , đó là chuyện mười mấy năm trước rồi - Cô cười tươi rạng rỡ .
- Khi nào em có thể đến làm ? - Cô ấy hỏi tôi .
- Cô quyết định nhận em ? - Tôi hỏi Lộ Ti .
- Em hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của chúng tôi - Cô đáp .
- Em có thể suy nghĩ tí không ?
- Suy nghĩ ? - Cô rất bất ngờ .
- Em muốn về nhà thương lượng với cha em - Tôi đáp .
Tôi đến một công ty quảng cáo khác để phỏng vấn trực tiếp . Quy mô của công ty này không sánh nổi với công ty của Mạch Lộ Ti . Tiếp tôi là một người đàn ông gần 50 tuổi , vóc dáng nhỏ thó , mặt tươi cười . Văn phòng của ông lộn xộn , tạp chí và sách báo chất như núi , còn có mấy tấm hình phong cảnh Hương Cảng , mấy bức tranh sơn dầu , mấy đôi giầy nam hàng hiệu nổi tiếng , mấy cặp táp hồ sơ loại hàng hiệu , mấy cây dù cũng thuộc loại đắt tiền . Trên bàn làm việc ngổn ngang mấy cây bút lông , còn có một lọ mơ muối .
- Muốn ăn mơ không ? - Ông hỏi tôi .
- Không , cám ơn ông .
- Cô học tâm lý học ? - Ông lật xem lý lịch của tôi .
- Vâng .
- Đêm qua tôi nằm mộng cô có thể giải mộng cho tôi không ?- Ông cắn trái mơ , hỏi tôi .
Đề mục phỏng vấn của ông cụ non này thì ra là bảo tôi giải mộng cho ông ta.
- An tâm , giấc mộng của tôi không phải kỳ mộng - Ông nhả hột mơ vào trong gạt tàn thuốc , sau đó nói - Tôi nằm mộng thấy mình không ngớt làm thức ăn: thịt hầm , tôm muối tiêu , à , không phải , mà là tôm hấp tỏi non , cua tiêu ớt ....tóm lại là rất nhiều thức ăn vặt . Thực tế là tôi không biết nấu ăn , cho nên vừa thức giấc thì bụng đói chịu không nổi . Giấc mộng này ngụ ý gì vậy ?
- Loại mộng này thường thì phụ nữ mới có .
Ông giật mình :
- Vậy sao ? Nhưng trong mộng tôi là đàn ông .
- Nếu trong mộng mình không ngớt làm đủ loại thức ăn , biểu thị người trong mộng mong muốn quên đi mối tình trong qúa khứ mà bản thân khó thể quên được .
Trên mặt ông lộ vẻ kinh ngạc .
- Tôi nói sai sao ? - Tôi hỏi ông .
- Thật không ngờ ngày nghĩ gì , tối mộng cái đó . - Ông nói - Tôi vừa chia tay bạn gái vào tuần trước , kỳ thực là cô ta muốn chia tay với tôi .
Thật không ngờ người đàn ông gần 50 tuổi này còn chưa kết hôn .
- Tôi rất thích cô ấy , cô ấy mới 25 tuổi . Lão già cô thân thường bị cô gái trẻ tuổi cự tuyệt - Ông cười buồn .
- Vẻ ngoài của ông xem ra rất trẻ - Tôi nịnh ông .
- Vì tôi thường yêu đương - Ông dương dương tự đắc nói .
- Khi nào cô có thể đến làm ? - Ông hỏi tôi .
- Không ngờ nhờ vào giải mộng mà tôi có được việc làm .
Tôi đứng dậy từ giã ông , nhìn thấy phía sau cánh cửa có bốn chai rượu đỏ , đều là rượu nổi tiếng .
- Tôi thích uống rượu , có một số mua từ mấy năm trước , hiện giờ tăng gía rồi , bán cho bạn bè cũng có thể kiếm được tiền . Tôi rất hối hận lần trước không mua một chai Petrux 1982 , chai rượu này sẽ tăng giá cao , hiện giờ khắp nơi tìm không được .
- Ông rất thích sưu tầm đồ vật ?- Tôi nói .
- Không phải sưu tầm mà là đầu tư . Đồ vật mà sau này bán ra không được tôi tuyệt đối không mua - Ông nghịch ngợm nói - Sau khi cô đến làm việc thì tôi dạy cô đầu tư .
- Tôi không có tiền đầu tư !
- Đầu tư tốt nhất của người phụ nữ là đầu tư vào một người đàn ông - Ông cười nói .
Tôi điện thoại từ chối Mạch Lộ Ti , nói với cô tôi đã đồng ý làm việc cho công ty quảng cáo Vận Sinh .
Mộng Mộng cũng rất lạ lùng trước chọn lựa của tôi .
- Lộ Ti rất thích chị . Cô ấy khen chị với mẹ tôi . Cô ấy cho rằng chị sẽ đến chỗ cô ấy làm việc .
- Tiền lương của Vân Sinh cao hơn chỗ Lộ Ti đến 1.500 đồng , về sau tôi có thể gửi thêm tiền sinh hoạt cho Hiểu Giác .
- Thì ra là vậy , thật khiến người ta cảm dộng . Nếu Hiểu Giác thay lòng thì sao ?- Mộng Mộng nói .
- Anh ấy không thể - Tôi đáp .
- Trong quán rượu có một chai Petrux 1982 không ?- Tôi hỏi cha tôi .
- Petrux 1982 ? Mắc lắm đó ! Bây giờ phải 10.000 đồng mà còn không có hàng .
Ngày hôm sau , cha tôi điện thoại cho tôi , nói ông đã tìm thấy một chai Petrux 1982 , vốn là do một người khách đặt hàng nhưng ông ta mãi không đến trả tiền .
- Đem về cho con ! - Tôi nói với cha .
Ngày đầu tiên làm việc ở Vận Sinh tôi mang một chai Petrux 1982 đến . Văn phòng Vận Sinh ở ĐỒng La , nhân viên trong công ty kể cả tiếp tân , tổng cộng có 12 người . Mỗi quảng cáo kỳ thực đều là công tác độc lập , thực hiện kế hoạch lớn lao , mới cần tìm đồng nghiệp giúp đỡ . Hai người ngồi cạnh tôi , một tên Hương Linh Linh , một tên Vương Chân . Hương Linh Linh là mẹ tốt vợ hiền danh đúng như thực , tôi nghe thấy cứ 15 phút là chị điện thoại về nhà cho nữ giúp việc người Phi Luật Tân , xem con trai chị có đại tiện không . Nếu con trai chị cứ mỗi 15 phút đi đại tiện một lần thì sớm đã tiêu chảy đến kiệt nước rồi . Vương Chân thân hình thấp bé , xem ra yếu ớt đến gió thổi cũng bay , tính tình rất lương thiện .
- Con trai của chị đã hai ngày không đại tiện - Hương Linh Linh nhăn mặt nói với tôi .
- Nó mấy tuổi ?
- Bốn tuổi nhưng đã lớn đến thế này - Linh Linh dùng tay ra cỡ cao to cho tôi xem .
- Nhất định rất đáng yêu - Tôi nói , dù sao bà mẹ nào cũng đều thấy con mình đáng yêu nhất .
- Đáng yêu đến không chịu nổi , đây chính là nó !- Linh Linh cầm bức ảnh trên bàn giấy đưa tôi xem . Đứa con trai nhỏ của chị ục ịch đến nỗi không phân biệt được mập mạp hay bị phù thủng , chắc chắn là bị béo phì bẩm sinh.
- Thật đáng yêu - Tôi khen ngợi .
Phương Nguyên mời mọi người ăn cơm trưa , coi như chào mừng tôi . Ông là một ông chủ tốt bụng .
Trở về công ty , tôi bước vào văn phòng ông , hỏi :
- Ông Phương , có phải ông muốn tìm một chai Petrux 1982 không ?
- Cô biết ở đâu có à ?
- Tôi có một chai .
Ông mừng rỡ ngoài mong dợi :
- Cô tìm được ở dâu vậy ?
- Cha tôi làm việc trong một tiệm rượu , chỉ còn một chai này , tôi đem về rồi , không biết ông có cần không ? - Tôi đưa chai rượu đó cho ông .
- Đương nhiên cần ! Chai rượu này còn tăng gía mà . Tốn bao nhiêu tiền ?
- 10.000 đồng , tôi có hóa đơn , đã trả tiền rồi .
- Tôi lập tức giao chi phiếu cho cô - Ông nói - Tôi có một việc muốn giao cho cô . Kinh nghiệm của cô qúa ít , kỳ thực không nên giao cô làm , nhưng tôi cho rằng đây là cơ hội rất tốt để cô học tập . Băng vệ sinh '' Ong thoải mái '' bị đồn đãi có sâu bọ , cũng có người nói chắc như đinh đóng cột có một phụ nữ dùng băng vệ sinh hiệu này dẫn đến nhiễm trùng tử cung , hậu quả phải cắt bỏ tử cung . Câu chuyện này vốn do kẻ ác phá hoại , phía tổng đại lý đã báo cảnh sát , nhưng lượng tiêu thụ băng vệ sinh giảm mạnh . Tổng đại lý nhờ chúng ta xử lý chuyện này . Xử lý nguy cơ là một đề tài rất quan trọng trong công tác quảng cáo , đúng dịp để cô học tập .
Vì để thân nhập vào chuyện băng vệ sinh có sâu , ngày hôm sau tôi đến gặp gỡ với đoàn Lạc Đào , tổng đại lý '' Ong thoải mái '' . Lạc Đào là nhà đại lý quy mô đứng nhất nhì Hương Cảng . Hàng hóa họ đại lý có cả mấy trăm loại , nội chỉ có băng vệ sinh đã có 5 hiệu , ngoài ra còn có khăn tã em bé , giấy vệ sinh , dầu gội đầu ....Lượng tiêu thụ '' Ong thoải mái '' đứng nhất Hương Cảng , chiếm nửa thị phần , rất dễ hiểu tôi cũng là hội viên của '' Ong thoải mái ''
Tiếp tôi là chủ tịch tập đoàn Lạc Đào , vua băng vệ sinh này là một người đàn ông .
Ông vua băng vệ sinh trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi , xem ra anh ta không qúa 30 tuổi . Khi tôi bước vào văn phòng anh ta , anh đang tập trung tinh thần lắp ráp một mô hình chiến cơ .
Anh đang làm một động tác tỉ mỉ , lấy linh kiện nhỏ như hạt gạo dán vào phi cơ . Tôi đứng bên cạnh để tránh làm phiền anh , nhưng lúc này tôi lại không nên thân hắt xì một cái , khiến hạt linh kiện đó bị dán sai chỗ .
- Xin lỗi - Tôi ngượng ngập xin lỗi .
Dường như anh bực bình , nhưng vẫn lịch sự nói :
- Không sao , mời ngồi .
- Tôi là Khâu Hoan Nhi đại diện cho công ty quảng cáo Vận Sinh - Tôi đưa danh thiếp cho anh .
- Tôi là Cao Hải Minh - Anh nói .
Cao Hải Minh này vóc dáng không cao lắm , độ khoảng gần 1m7 , người gầy , có mái tóc dày quăn bẩm sinh , làn da rất trắng , đôi mắt không sáng rỡ như thần sắc của người thành đạt sự nghiệp , trái lại ẩn chứa vẻ buồn rầu cam chịu .
- Liên quan đến lời đồn '' Ong thoải mái '' có sâu , tôi đã soạn ra buổi họp báo để thanh minh , công việc tiếng hành đã viết trong bản kế hoạch - Tôi đưa bản kế hoạch cho anh ta xem .
Anh ngồi trước mặt tôi xem hết bản kế hoạch , không nói một lời .
- Cứ như vậy đi - Anh bảo .
- Ông Cao , ông có ý kiến gì không ? - Tôi thận trọng hỏi lại .
Anh lắc đầu , bảo tôi :
- Cô có thể đi được rồi .
Tôi chỉ còn cách đứng lên cáo từ . Khi quay người bước đi , anh đột nhiên gọi tôi ;
- Cô Khâu ...
- Chuyện gì ?
Tôi quay đầu hỏi Hải Minh . Cuối cùng anh đã có ý kiến rồi .
Hải Minh chỉ vào cổ tay áo trái của tôi . Thì ra cố tay áo tôi móc một linh kiện nhỏ mô hình chiến cơ của anh .
- Ồ , xin lỗi - Tôi đặt linh kiện vào tay anh .
- Cám ơn cô- Anh lại tiếp tục chăm chú vào việc lắp ráp chiếc cơ của mình . Bàn tay anh thao tác thuần thục , mối ráp rất hoàn mỹ , có lẽ anh thường ráp mô hình . Khi anh đang ráp mô hình , dáng vẻ nghiêm túc như đang tiến hành phẫu thuật mà phi cơ là bệnh nhân của anh , bàn làm việc chính là bàn phẫu thuật , dường như chỉ cần lắp ráp xong , sơn màu , chiến đấu cơ của anh có thể bay lên trời tác chiến .
Tôi vì chuyện '' Ong thoải mái '' mà mở tiệc quy mô rất lớn để chiêu đãi ký giả . Mời hai chuyên gia phụ khoa phát biểu ý kiến chuyên nghiệp , chỉ ra chuyện băng vệ sinh có sâu , sâu chui qua âm dạo bò vào tử cung , gây ra tử cung nhiễm trùng là chuyện không thể xảy ra . Tiệc chiêu đãi này Hải Minh không tham dự , mà do tổng giám đốc Lạc Đào đại diện . Tiếp theo , tôi đăng báo thanh minh lời đồn '' Ong thoải mái '' có sâu , lượng tiêu thụ tăng trở lại . Sự việc kết thúc tốt đẹp , nhưng phía cảnh sát vẫn không tra ra thủ phạm phá bỉnh '' Ong thoải mái '' . Án kiện đã giao cho phòng điều tra thương nghiệp xử lý . Nhưng người cùng nghề nói , cơ hội người cùng nghề phá đám '' Ong thoải mái '' là rất nhỏ , vì mấy đối thủ cạnh tranh với '' Ong thoải mái '' đều là công ty lớn không dám mạo hiểm làm chuyện này . Cho nên rất có thể một số nhân viên Lạc Đào bị cho nghỉ việc , tức giận trong lòng mà tung lời đồn nhảm .
- Cô làm tốt lắm - Phương Nguyên nói với tôi trong văn phòng .
- Cao Hải Minh không giống ông vua băng vệ sinh trong tưởng tượng của tôi - Tôi nói .
- Anh ta kế nghiệp của cha - Phương Nguyên nói - Nhưng đừng có coi thường anh ta , anh ta là một người rất thông minh .
- Xem ra anh ấy rất hướng nội .
- Cho nên đến bây giờ hình như chưa có bạn gái - Phương Nguyên cười nói .
Cuối tuần chúng tôi ăn cơm ở nhà hàng Mộng Mộng .
- Thiết Hán , chuyện anh thi cảnh sát có kết quả chưa ? - Tôi hỏi .
- Tôi được tuyển rồi .
- Chừng nào được huấn luyện ?
- Tuần sau thì bắt đầu được huấn luyện trong 36 tuần .
- Sau 36 tuần thì thành anh hùng rồi - Tôi nói .
- Anh không sợ chết sao ?- Mộng Mộng trêu anh .
- Tôi không thể chết - Thiết Hán gằn từng tiếng .
- Vậy thì nghiêm túc mà làm phải không ?
- Tôi biết anh không thế chết , chí ít anh thọ 100 tuổi . Mấy người trong bọn mình chết hết anh vẫn sống trên đời , trở thành người cổ quý hiếm , rồi đem đi triển lãm !- Mộng Mộng châm chọc anh ta .
- Vẫn đỡ hơn du thủ du thực như cô - Thiết Hán cố tình trêu Mộng Mộng .
- Mộng Mộng không cần phải làm việc . Nếu tôi là cô ấy , tôi sẽ không tìm việc làm , nhiều lắm thì học theo những cô gái đẹp nổi tiếng : nào là biểu diễn thời trang , nào là đóng phim , hoặc giả xuất ra mấy trăm ngàn làm một album nhạc với một nam ngôi sao ca nhạc , vỗ ngực trổ tài - Dư Đắc Nhân nói .
- Nếu có làm thì tôi làm album nhạc cá nhân - Mộng Mộng đáp .
- Album nhạc cá nhân ?- Tôi ngạc nhiên hỏi .
- Tôi muốn làm ngôi sao ca nhạc - Mộng Mộng đáp .
- Cô ?- Thiết Hán cười lạnh nhạt .
- Tôi dự định tham dự cuộc thi tiếng hát truyền hình . Tôi đã lấy phiếu báo danh rồi - Mộng Mộng nói .
Mộng Mộng rất có khiếu ca hát , giọng hát của chị ấy rất hay .
Quả nhiên Mộng Mộng thuận lợi vào chung kết .
Đêm chung kết chúng tôi đi ủng hộ .
Đến khi Mộng Mộng ra sân khấu , chị ấy hoá trang khiến tôi giật mình . Chị ấy mặc một chiếc váy nilon màu den và chiếc quần nilon , giống hệt bọc nilon dựng rác . Chị ấy diễn cũng hơi ngượng ngập . Nhưng đúng là Mộng Mộng có phong cách đại tướng , giọng chị ấy trầm thấp mà đặc biệt , các thí sinh khác không phải là đối thủ của chị ấy . Nếu chị ấy không bị hóa trang thành cái bọc rác như vậy chắc chắn biểu diễn tốt hơn nhiều . Nhưng kết quả chị ấy vẫn đạt giải qúan quân .
Công ty phát hành băng nhạc lên tiếng muốn lăng xê chị ấy , ký hợp đồng 5 năm với chị ấy .
Chị ấy tiến triển rất thuận lợi .
Cao Hải Minh thật xui xẻo , chuyện '' Ong thoải mái '' dẹp yên không lâu lại đến chuyện một loại tã lót em bé mà anh đại lý xảy ra chuyện .
Giấy tã lót em bé '' Yêu con '' do Lạc Đào đại lý lại bị đồn có sâu , còn đồn ra chuyện một em bé 3 tháng tuổi sau khi dùng '' Yêu con '' bị sâu cắn thúi một bên mông . Giấy tả '' Yêu con '' có lượng tiêu thụ dứng hàng thứ hai ở Hương Cảng , chiếm 1/3 thị phần . Chuyện giấy tã có sâu và chuyện băng vệ sinh có sâu là hai chuyện khác nhau , vì vật liệu dùng sản xuất giấy tả quả thật có thể sinh ra sâu bọ , nếu bao bì không kín , thì có cơ hội cho sâu sinh ra . Mấy năm trước từng xảy ra giấy tã của thương hiệu khác có sâu , hậu quả đại lý phải thu hồi tất cả giấy tả . Nhưng lần này chuyện '' Yêu con '' có sâu vẫn là lời đồn , không người tố cáo , thủ đoạn vu khống giống hệt thủ đoạn vụ '' Ong thoải mái '' rất có thể cùng một người hoặc một nhóm người làm ra .
Vì chuyện '' Yêu con '' tôi lần nữa lại đến gặp Hải Minh . Như tôi đã dự doán , khi tôi bước vào văn phòng anh , anh đang tập trung lắp một mô hình chiến cơ khác , mô hình đã hoàn thành 80% . Sản phẩm của đại lý bị vu khống đầy ác ý lẽ ra anh phải lo lắng mới đúng , nhưng xem ra Hải Minh rất bình thản . Giống hệt lần trước , anh lặng lẽ xem xong bản kết hoạch của tôi , không có bất kỳ ý kiến nào .
- Cứ như vậy đi - Anh nói lại câu lần trước .
- Vậy ...tôi làm như vậy - Tôi đứng lên cáo từ .
- Cô Khâu - Anh gọi tôi .
- Chuyện gì ? - Tôi vội nhìn hai cổ tay áo của mình , có phải không cẩn thận móc vào linh kiện mô hình của anh .
- Có thể cho tôi xem hai bàn tay cô không ? - Anh hỏi .
Tôi ngơ ngác , đặt túi công văn trên tay xuống bàn , xoè hai tay ra .
Hải Minh chắp hai tay sau lưng đưa ánh mắt như đang nghiền cứu một công cụ là đôi tay tôi .
- Ngón tay cô rất thon nhỏ - Anh nói .
- Cám ơn ông .
- Cô có thể giúp tôi không ?- Anh hỏi tôi .
- Đương nhiên có thể , ông muốn tôi giúp gì ?
Anh chỉ vào một linh kiện bé xíu nói :
- Nhờ cô dán giúp con linh kiện này vào trong khoang lái , ngón tay tôi lớn quá , công cụ thì không biết để đâu nữa .
Thì ra như vậy .
- Tôi không biết ráp mô hình , tôi sợ làm không xong hỏng mô hình của ông.
- Đừng lo - Anh thản nhiên đáp .
Tôi chỉ làm theo hướng dẫn của anh , dùng móng tay lượm linh kiện không biết thuộc bộ phận nào , run run dán vào chỗ trong khoang lái mà Hải Minh chỉ . Hải Minh luôn nghiêm nghị nhìn tôi , sợ tôi làm sai . Tay tôi căng thẳng run run , may mà cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ .
- Phải vậy không ?- Tôi hỏi .
- Phải rồi , cám ơn cô - Hải Minh hài lòng nhìn mô hình của mình .
- Chiếc chiến cơ này thuộc loại gì ?- Tôi lớn gan hỏi Hải Minh .
Có lẽ do tôi học tâm lý học , dường như có hứng thú với loại người mắc chứng khép kín này .
- F16- Hải Minh ngạc nhiên nhìn tôi . Tôi không biết có phải anh ngạc nhiên vì có người dám gợi chuyện với anh , hay ngạc nhiên vì có một người không biết đó là chiếc chiến cơ F16 .
- Ông ráp đẹp lắm - Tôi khen ngợi .
- Cám ơn cô - Anh không nhìn tôi , dường như anh càng mắc cỡ hơn tôi .
Lúc này thư ký của anh vào nói với anh :
- Ông Cao , có hai điều tra viên của phòng điều tra án thương nghiệp muốn nói chuyện với ông .
- Mời họ vào - Hải Minh dường như không muốn gặp hai điều tra viên này .
- Ông Cao , tôi cáo từ - Tôi nói với ông .
- Cô có biết vì sao '' Ong thoải mái '' và '' Yêu con '' bị đồn đãi có sâu không ? - Hải Minh điềm nhiên chủ dộng nói với tôi .
- Có thể do đối thủ tung tin đồn , cũng có thể nhân viên bị các ông cho thôi việc tức giận gây ra , cũng có thể là kẻ thù của dòng họ ông - Tôi đáp .
Anh lắc đầu .
- Thế có thể là ai ?
- Cô chưa từng nghĩ là tôi gây ra chuyện đó sao ?- Hải Minh hỏi tôi .
Hải Minh nói câu này thần sắc vừa đắc ý vừa ấm áp , như một dứa trẻ làm ra một chuyện khiến người lớn đau đầu , mà nó thì tiêu diêu ngoài vòng pháp luật .
Tôi rất chấn động .
Hai điều tra viên của phòng điều tra án thương nghiệp bước vào . Tôi rời khỏi văn phòng anh . Trên đường tôi luôn suy nghĩ lại lời nói của hải Minh , lẽ nào anh nói thật ? Căn bản là không có chiến tranh thương nghiệp hoặc nhân viên nổi giận vu khống , người tung lời đồn nhảm phá hoại '' Ong thoải mái '' và '' Yêu con '' lại là bản thân Hải Minh .
Tại sao phải làm như vậy ?
Cách giải thích thứ nhất là anh bất mãn hiện thực . Tuy anh gom đủ điều kiện mà người bình thường đều thèm muốn :trẻ tuổi , xuất thân từ gia đình giàu có , tốt nghiệp đại học nổi tiếng nước ngoài , hơn nữa còn độc thân , tất cả đối với anh chỉ là tù ngục . Anh không muốn kế thừa việc kinh doanh của cha , nhưng mà anh hết cách cãi lệnh cha . Thế là khi thấy hàng hóa thuộc đại lý tiêu thụ không ngớt tăng vọt , anh lại tung ra lời đồn những sản phẩm này có sâu , khiến lượng tiêu thụ giảm mạnh , nó không tăng áp lực cho anh , trái lại có thể khiến anh giảm bớt nặng nề . Tình trạng giống như đứa trẻ được nuông chiều thái qúa cứ muốn làm ra chuyện xấu cho cha mẹ phải đau đầu .
Cách giải thích thứ hai là anh thích khống chế đại cục . Hải Minh sống quá tĩnh lặng , qúa vô vị . Thế là anh nghĩ ra màn kịch băng vệ sinh và giấy tả có sâu , nhìn xem những người khác , bao gồm tất cả nhân viên công ty , cảnh sát , ký giả và tôi chạy tứ phía để giải quyết chuyện này . Chúng tôi như những con cờ hoặc mô hình trên tay anh , mặc cho anh bày bố , chỉ huy mà không biết đó là màn ác kịch của anh . Khi ngồi thưởng thức màn ác kịch này , anh như đang ngồi trên ngai vàng thượng đế nhìn người trần thế và cười nhạo sự ngu muội của họ . Anh khống chế toàn cục , anh là người thông minh nhất .
Còn có cách giải thích thứ ba là anh đang chọc phá tôi , người tung lời dồn băng vệ sinh và tả lót có sâu thật sự không phải là anh , anh chỉ xem phản ứng của tôi . Nhưng vì sao anh muốn chọc phá tôi ?
Lời đồn '' Yêu con '' có sâu cuối cùng cũng yên , Lạc Đào vượt qua hai lần nguy cơ . Lần thứ ba tôi gặp Hải Minh không phải vì công việc .
Chủ nhật , tôi và Mộng Mộng đi xem phim ở Vượng Giác . Chúng tôi đi qua một tiệm bán mô hình , trong đó nam nữ trẻ tuổi chen chúc , các cô gái ngoan ngoãn theo bạn trai chọn lựa mua mô hình . Một thanh niên chừng 20 tuổi nhìn mô hình chiếc xe đua màu đỏ tươi trong tủ kiếng , hai mắt sáng rỡ , giống như anh ta đang có được chiếc xe đua thứ thiệt vậy .
- Đừng xem nữa , tôi mệt muốn chết rồi - Mộng Mộng hối tôi .
Chúng tôi đứng chờ taxi gần tiệm mô hình . Lúc này tôi bất chợt nhìn thấy Hải Minh ôm một cái hộp thật to bước vào tiệm mô hình .
Hôm nay anh không mặc đồ vét , chỉ mặc quần jean áo pull , dáng dấp càng trẻ trung . Có lẽ anh đến mua mô hình .
Anh mở hộp , cầm ra một mô hình chiến cơ , chính là chiến cơ mà tôi đã thấy anh ráp . Sau khi chủ tiệm nhìn qua , trả tiền cho anh . Tại sao chủ tiệm phải trả tiền cho anh chứ ?
Chủ tiệm đặt biệt chiến vào bên trong quầy . Hải Minh nhận một xấp chi phiếu , nhét vào trong túi rồi rời khỏi tiệm . Tôi vội kéo Mộng Mộng tránh đi , không để Hải Minh nhìn thấy tôi .
- Chị biết anh ấy hả ?- Mộng Mộng hỏi .
- Anh ấy chính là ông vua băng vệ sinh - Tôi đáp .
- Tôi cho rằng ông vua băng vệ sinh là một người đàn ông bộ dạng thấp hèn
chứ - Mộng Mộng cười nói .
Tôi nhìn thấy Hải Minh lái chiếc xe con Nhật Bản rời đi . Dựa vào tài sản của anh ta , cho dù muốn chạy xe Merceđes , cũng tuyệt đối thừa sức . Xem ra anh ta là người giản dị , giống hệt tính cách khép kín của anh ta .
Tôi kéo Mộng Mộng vào trong tiệm . Chủ tiệm là một người đàn ông trẻ tuổi.
- Ông chủ , người giao mô hình vừa rồi cho anh là ai vậy ?- Tôi hỏi anh ta .
- Tôi chỉ biết anh ta họ Cao .
- Tại sao anh ta giao mô hình cho anh ?
- Anh ta lắp mô hình cho người ta . Mô hình này do người khác mua , anh ấy lắp xong đương nhiên phải giao cho tôi rồi .
Tôi rất ngạc nhiên . Ông vua băng vệ sinh lại lắp mô hình thuê .
- Anh có biết anh ta làm công việc gì không ?- Tôi hỏi chủ tiệm .
- Tôi không biết , có thể nhân viên bình thường , lắp mô hình có thể kiếm thêm nhiều tiền - Chủ tiệm đáp .
Tôi cảm thấy tức cười . Hải Minh mà cần kiếm thêm tiền bằng nghề này ?
- Mô hình anh ta lắp ráp là mô hình đẹp nhất mà tôi từng thấy qua .
- Anh ta không mua mô hình lắp cho mình sao ?
Chú tiệm lắc đầu .
Việc làm này của Hải Minh thật kỳ lạ . Tôi nảy ra một ý định tinh quái , liền hỏi chủ tiệm :
- Tôi mua một hộp mô hình , có thể chỉ định anh ta lắp ráp không ?
- Có thể .
Tôi chọn một chiếc chiến hạm .
- Cái này không được - Chủ tiệm nói .
- Tại sao ? Anh nói có thể bảo anh ta lắp ráp mà .
- Anh ta chỉ lắp mô hình chiến cơ - Chủ tiệm đáp .
- Chỉ lắp mô hình chiến cơ ? Tại sao ?
- Tôi không biết , anh ta chỉ lắp mỗi mô hình chiến cơ thôi .
- Vậy thì chọn một chiến cơ đi - Mộng Mộng nói .
- Chiến cơ nào phức tạp nhất ?- Tôi hỏi chủ tiệm .
Chủ tiệm lấy một mô hình chiến cơ trên kệ nói :
- Cái này nhé , cái này là F15 phức tạp lắm .
- Thế thì lấy cái này - Tôi nói .
- Tôi trả nửa số tiền - Mộng Mộng nói - Mỗi tháng anh ta phục vụ tôi mấy ngày , phải để tôi đền đáp lại một chút chứ .
- Được rồi - Tôi cười nói .
- Khi nào có thể lắp ráp xong ?- Tôi hỏi chủ tiệm .
- Hai chị để lại điện thoại , anh ấy lắp ráp xong tôi sẽ báo cho hai chị đến lấy . Thời gian không nhất định , nhưng anh ấy thường mau chóng giao hàng .
- Anh đừng có nói với anh họ Cao đó , hộp này có người bảo anh ấy lắp ráp nhé !- Tôi nhắc nhở chủ tiệm .
Tuy chủ tiệm mặt đầy nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu đồng ý .
- Tên Hải Minh này lần trước chọc phá tôi , nói rằng lời đồn '' Ong thoải mái'' và '' Yêu con '' có sâu là do anh ấy tung ra , lần này đến phiên tôi chọc phá anh ấy .
Hôm đó đến dự họp ở Lạc Đào , tôi cố ý đi ngang do qua văn phòng của Hải Minh . Quả nhiên anh ta đang tập trung tinh thần vào lắp ráp chiếc F15 đó .
- Ông Cao - Tôi chào anh .
Anh khẽ gật đầu .
- Chiếc chiến cơ này rất phức tạp ? - Tôi nói .
Anh gật đầu .
Trong lòng tôi vui không thể tả .
- Tạm biệt - Tôi hí hửng nói với anh .
Ba tuần sau , chủ tiệm mô hình báo với tôi mô hình chiến cơ đã lắp ráp xong.
- Anh ta ráp rất đẹp - Chủ tiệm tự hào nói với tôi - Con người này thật sự có khiếu .
Mô hình chiến cơ đẹp thật . Nhớ đến tên Hải Minh tốn đến ba tuần lễ thời gian và tâm huyết , trong lòng tôi hả hê qúa .
Tôi ôm mô hình chiến cơ về công ty , đặt trên bàn làm việc .
Vương Chân bước qua hỏi tôi :
- Ai lắp vậy ? Bạn trai của cô hả ?
- Không , bạn trai tôi du học ở Anh - Tôi nói với chị .
- Vậy sao ? - Chị hiếu kỳ hỏi tôi .
- Còn tám tháng nữa tốt nghiệp .
- Khi em nhắc đến anh ta , bộ dạng hứng hở lắm - Vương Chân trêu tôi .
Thì ra hạnh phúc rất khó che đậy .
Vương Chân đột nhiên ho sù sụ .
- Chị không sao chứ ? - Tôi vỗ vào lưng chị .
- Không sao , sức khoẻ chị luôn rất kém - Chị đáp .
- Chị nên giữ gìn sức khoẻ .
- Đông y , Tây y chị đều khám qua rồi .
- Chị nên chơi thể thao , đây là toa thuốc tốt nhất - Tôi nói .
Phương Nguyên nhìn chiến cơ , cũng bước đến hỏi :
- Ai lắp vậy ? Đẹp qúa .
- Không thể nói với ông - Tôi tỏ ra bí mật .
Con người Phương Nguyên đầy lòng hiếu kỳ , cứ gạn hỏi tôi do ai lắp , tôi đành nói dóc là do bạn bè lắp cho tôi . Nếu Phương Nguyên biết tôi lớn gan chọc phá Hải Minh , không chừng cho tôi nghỉ việc .
Tôi vạn lần không ngờ , có một hôm Hải Minh lại xuất hiện trong văn phòng làm việc của tôi . Chiều hôm đó tôi đang cắm đầu làm việc ở chỗ của mình , một người đàn ông đứng phía trước tôi rất lâu không bỏ đi . Tôi hiếu kỳ ngẩng đầu lên . Thì ra là Hải Minh , anh đang nhìn chiến cơ của tôi , mặt lộ vẻ khó tin .
- Anh Cao Hải Minh- Tôi cố trấn tỉnh chào anh .
Sau khi Hải Minh gật đầu chào tôi , thì đi vào văn phòng Phương Nguyên . Khi từ trong Phương Nguyên bước ra , anh lại đứng trước mặt tôi . Anh trầm mặc một lát cuối cùng cũng mở miệng hỏi tôi :
- Mô hình này là của cô ..?
- Vâng , của tôi .
Tim tôi dập loạn nhịp , sợ anh ấy phát hiện ra chân tướng . Nếu anh biết tôi phá anh , không biết sẽ xảy ra chuyện gì ?
Hải Minh chăm chú nhìn chiếc cơ hồi lâu , dường như đang cố nhớ chiến cơ này có phải là tác phẩm của mình không .
Phương Nguyên cũng bước qua hỏi :
- Chuyện gì ?
- Không có gì !- Hải Minh đáp xong thì cáo từ Phương Nguyên .
- Tại sao anh ta lại có thể đến đây ? - Tôi hỏi Phương Nguyên .
- Anh ta rất hài lòng việc chúng ta xử lý chuyện '' Ong thoải mái '' và '' Yêu con '' dự tính hợp tác lâu dài . Công lao của cô rất lớn - Phương Nguyên nói .
Không ngờ Hải Minh khen ngợi tôi trước mặt Phương Nguyên , tôi cảm thấy rất áy náy . Anh tốn hết ba tuần lắp chiến cơ cho tôi . Nhưng cảm giác áy náy này cũng mau chóng tiêu ma , anh không lắp cho mình thì cũng lắp cho người khác . Nghĩ kĩ thì lo lắng của mình cũng bằng thừa . Cho dù anh nhận ra mô hình của tôi chính là do anh lắp , thế thì sao ? Đây có thể chỉ là sự trùng hợp . Tôi đến tiệm mô hình đó mua mô hình và tìm người lắp ráp giùm tôi , mà chủ tiệm đúng lúc lại giao nó cho anh lắp ráp .
Vào khoảng 7 giờ tối . Hai tiếng đồng hồ sau khi Hải Minh rời khỏi Vận Sinh , tôi cũng rời khỏi công ty . Bước ra khỏi toà cao ốc , tôi phát hiện Hải Minh đang xem tạp chí trong một sạp báo đối diện toà cao ốc . Anh nhìn thấy tôi , vội vàng trả tiền mua một cuốn tạp chí rồi từ sạp báo bước ra .
- Anh Cao Hải Minh , sao anh còn ở đây ?- Tôi ngạc nhiên hỏi anh .
- Mô hình chiến cơ của cô mua ở đâu vậy ?
- Sao anh có hứng thú đối với mô hình của tôi vậy ?
- Vừa rồi tôi đến tiệm mô hình đó .
Anh dường như thấu hiểu tất cả nhìn tôi . Lẽ nào anh chàng chủ tiệm đó nói với anh có người chỉ định anh lắp mô hình ? Anh chàng dáng ghét .
Tôi giả vờ không hiểu ý của Hải Minh .
- Cô là một trong hai cô gái mua mô hình đó phải không ?
Trên mặt Hải Minh lộ ra vẻ đắc ý , như là trò đùa của tôi không giấu nổi anh.
Tôi hoàn toàn không sức chống đỡ , không biết phải biện hộ thế nào .
- Xe của tôi đậu phía trước . Cô có thời gian không ?- Hải Minh hỏi tôi .
Tôi không hiểu ý anh , anh nói có thời gian nói chuyện hay là có thời gian để làm gì ?
Anh dường như cũng nói được ra lời . Tôi và anh đứng lặng thinh giây lát trên trung tâm phố ồn ào . Cuối cùng anh cũng mở miệng nói :
- Chúng ta tìm chỗ ngồi được không ?
Ngồi để làm gì ? anh không nói rõ , nhưng vẻ mặt anh hoàn toàn không có ác ý . Thế là tôi đồng ý .
Chiếc xe Hải Minh chạy chính là chiếc xe con Nhật Bản tôi đã gặp ở ngoài tiệm mô hình . Khi lái xe anh im lặng . Tôi không nhận ra anh bực mình vì tôi đã phá anh , điều này khiến tôi nhẹ nhõm .
Anh dừng xe ở đầu hẻm nhỏ xóm Loan Tử , đưa tôi vào một quán ăn Ý .
- Cô thích ăn gì ?- Hải Minh hỏi tôi .
- Tôi lần đầu ăn món Ý .
- Thế ăn món '' mái tóc thiên sứ '' nhé !- Anh nói và anh cũng gọi cho anh một đĩa .
Thứ gọi là '' mái tóc thiên sứ '' thật là món mì sợi rất nhỏ của Ý cùng với tôm hùm và xì dầu .
- Anh thích ăn món này hả ? - Tôi hỏi anh .
- Tôi thích tên của nó , còn mùi vị thì chẳng ngon lành - Anh đáp .
- Chỉ vì một cái tên mà ăn một món ăn cũng rất lãng mạn - Tôi nói .
- Tại sao cô lại chỉ định tôi lắp ráp mô hình cho cô ?- Anh chất vấn tôi .
- Tôi không có !
- Hôm đó cô nhìn thấy tôi lắp mô hình , lộ vẻ rất đắc ý - Anh rất tin tưởng vào phán đoán của mình .
- Thế sao ? Vậy sao anh lắp mô hình cho người ta ?- Tôi hỏi ngược lại anh - Anh đâu cần phải làm thế .
- Cô có biết tại sao những người đó lại tìm người lắp mô hình cho họ không ?- Hải Minh hỏi lại tôi .
- Đương nhiên vì họ không tự lắp được , cho nên phải thuê người lắp .
- Tìm người lắp mô hình thường là các cô gái . Họ thường mua mô hình tặng cho người con trai mà họ thích , còn nói dóc với người con trai đó , mô hình là do họ tốn rất nhiều thời gian và tâm huyết để lắp ráp .
- Những chàng trai này sẽ tin sao ?
Mô hình của Hải Minh lắp đẹp đến thế căn bản là không thể do những cô gái đó lắp .
- Nói ra cũng lạ, những chàng trai nhận được mô hình đó đều tin là do chính tay cô gái lắp - Hải Minh nói - Vì khi chàng trai nhận được mô hình chiến cơ quá là cảm động, không sáng suốt nghiên cứu kỹ, lại thêm họ tin rằng vì tình yêu cô gái đó sẽ làm được những chuyện mà cô ta vốn không làm nổi .
- Anh còn chưa nói với tôi tại sao anh lại lắp ráp mô hình cho người ta . Cho dù thích lắp mô hình, cũng không cần lắp mô hình thuê cho người ta .
- Đến bây giờ , thông qua chủ tiệm mô hình đó , tôi đã lắp ráp được 33 mô hình cho người ta - Hải Minh hăm hở nói với tôi .
- Thế thì sao ?
- Đó chính là nói, trong giờ phút này, trong 33 góc khác nhau , đều đặt một chiếc chiến cơ mà tôi lắp .
Khi Hải Minh nói câu này , tia mắt long lanh sáng rỡ , dường như 33 chiếc chiến cơ đó là những đứa con tinh thần của anh , mà 33 góc phòng không biết tên đó là mảnh đất anh dành cho những đứa con tinh thần của mình .
- Ham muốn của anh qúa lớn - Tôi nói - Anh cảm thấy mình như một phi công lái chiến cơ , chiếm hữu 33 địa điểm , đúng không ?
Chí ít tôi cho rằng anh có tâm trạng này .
- Tôi không có tham vọng chiếm hữu - Hải Minh đáp .
Tôi cho rằng anh đang phủ nhận tham vọng chiếm hữu của anh , ngại ngùng thừa nhận mình thích xâm chiếm không gian và cuộc sống của người khác .
- Không phải tham vọng chiếm hữu thì là gì ? - Tôi hỏi anh - Nếu chỉ muốn chiến cơ của anh lắp , được đặt trong nhà người khác , thế thì có khác gì người thiết kế điện thoại chứ ? Cùng một loại điện thoại , có thể xuất hiện ở vài chục ngàn góc phòng .
- Máy điện thoại là sản xuất tập thể . Còn mỗi chiếc chiến cơ đều là sản phẩm do chính tay tôi lắp ráp - Hải Minh bất mãn khi tôi so sánh chiến cơ của anh với điện thoại .
- Thế là anh thừa nhận anh lắp chiến cơ là do tham vọng chiếm hữu của anh rồi - Tôi phản bác .
- Không phải , thậm chí mặt mũi tên tuổi của người đó tôi còn không biết , những chiến cơ đó nằm chỗ nào tôi cũng không biết , trừ một chiếc - Anh bổ sung - một chiếc ở chỗ cô !
- Thế thì vì cái gì ?
- Tôi đã nói qua , những mô hình này đều là những cô gái muốn tặng bạn trai , đó chính là nói , đến thời điểm này , có 32 chiếc chiến cơ , chiếc của cô không kể trong đó , 32 chiếc chiến cơ là 32 mối tình , tuy tôi không thành tựu cho 32 mối tình này , nhưng trong một khoảng khắc nào đó , những chiếc chiến cơ của tôi lắp cũng mang lại hạnh phúc cho những đôi tình nhân - Hải Minh vui sướng nói .
- Thế thì anh càng xấu , anh chiếm hữu tình yêu của người khác .
Hải Minh bị tôi chọc tức đến nỗi mặt đỏ bừng .
- Không, không chiếm hữu tình yêu của người khác .- Anh từng nói , những mô hình này đều là những cô gái mua cho bạn trai , mà người bạn trai đó lại cho rằng mô hình là do bạn gái mình lắp .
Hải Minh gật đầu .
- Đó chính là nói những cô gái đó nói dối . Anh là người giúp họ nói dối . Mỗi một chiến cơ là một lời nói dối . Bạn trai đó có thể bị gạt cả đời . Cô gái đó thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy áy náy . Chỉ có anh là kẻ thắng lợi duy nhất .
Mặt Hải Minh càng đỏ .
- Nhưng bất cứ mối tình nào cũng đều có nói dối , những lời nói dối đó là muốn đối phương vui vẻ - Tôi hy vọng lời giải thích này Hải Minh vui vẻ .
Lời giải thích dường như có một chút công hiệu , mây đỏ trên mặt anh dần tan biến .
- Đúng, đơn giản như vậy - Hải Minh nói - Tôi giúp cô gái hoàn thành tâm nguyện khiến bạn trai vui vẻ .
Tôi gật đầu đồng ý , nhưng trong thực tế tôi vẫn không đồng ý , tôi vẫn cho rằng Hải Minh là người có tham vọng chiếm hữu mạnh mẽ . Anh vì 32 chiến chiến cơ không biết đặt ở chỗ nào mà tự vui mừng hớn hở . Anh có thể trong tương lai càng lắp ráp nhiều chiến cơ hơn , để chiếm hữu càng nhiều không gian và tình yêu hơn . Có lẽ bản thân anh cũng không biết đây là xuất phát từ tham vọng chiếm hữu . Anh lãng mạn cho rằng mình đóng vai trò nhỏ trong tình yêu của người khác . Anh là người đầy ảo tưởng . Danh hiệu ông vua '' băng vệ sinh '' khiến anh rất ngượng ngùng , nhưng hết cách giải thoát , anh đành dùng cách lắp chiến cơ , biến mình thành nho nhã một chút . Thứ anh chế tạo ra , không phải đồ dùng xong thì bỏ , mà là còn mãi với tình yêu của họ . Anh hiển nhiên không ngờ đến , một khi chàng trai chia tay cô gái , thì chiến cơ đó sớm muộn cũng sẽ bị lãng quên hoặc vứt bỏ .
- Tại sao anh chỉ lắp chiến cơ ? - Tôi hỏi anh .
- Cô không cho rằng hình dáng của chiến cơ đẹp nhất sao ?- Hải Minh hỏi lại tôi .
- Người thích chiến cơ , tâm lý đều có cơn cuồng phong bão vũ - Tôi cố ý giả vờ nhìn thấy tâm sự của anh .
- Vậy sao ? - Anh không thừa nhận .
- Chiến cơ dùng để tấn công mà - Tôi nói .
- Cô học tâm lý học phải không ? Dường như cô rất biết phân tích con người.
- Không sai , tôi học tâm lý học . Nhưng việc học là chuyện bên ngoài , quan sát từ con người mới thực tế hơn nhiều . Anh học khoa nào ?
Hải Minh dùng nĩa xoắn một cuốn tóc thiên sứ .
- Tôi học hoá học .
- Là công việc cả ngày trốn trong phòng thí nghiệm - Tôi nói .
- Không , hóa học là rất lãng mạn - Anh nói .
- Vậy sao ? Tôi lần đầu nghe thấy cách giải thích như vậy .
- Trong phòng thí nghiệm , màu sắc biến hoá rất kỳ diệu . Màu đỏ và màu vàng trộn lẫn nhau trong đĩa pha màu ra màu cam . Nhưng trong ống nghiệm của phòng thí nghiệm , màu vàng pha màu đỏ có thể ra màu xanh , mà thứ màu xanh sách rực này chỉ tồn tại trong phòng thí nghiệm , không tìm được ở thế giới bên ngoài .
- Màu xanh trong ống nghiệm lẽ nào còn đẹp hơn màu xanh của bầu trời và màu xanh của đại dương ?
- Tôi nói nó khác nhau , vì màu xanh trong ống nghiệm không tìm được ở bên ngoài . Giống như nước hoa , cũng đều từ phòng thí nghiệm chế ra , mùi hương của mỗi loại nước hoa đều khác nhau .
- Thế thì chuyện lãng mạn nhất của hoá học , chính là điều chế nước hoa .
- Không , chuyện lãng mạn nhất của hóa học là tất cả vật chất đều không thể biến mất , mà chỉ là chuyển hoá .
- Người chết cũng không thể biến mất ?- Tôi hỏi anh .
- Đúng , thi thể chôn trong đất có thể biến thành phân , bồi dưỡng đất đai , đất đai lại sinh sản ra sinh vật . Tôi và cô , vĩnh viễn không biến mất , chỉ có thể chuyển hoá thành một loại vật chất khác .
- Thế có thể biến thành một lớp than - Tôi bật cười .
- Đúng , hoặc là một hạt bụi .
- Đó không phải là lãng mạn , mà là thê lương , kiếp sau tôi là một lớp than còn anh là một hạt bụi .
- Nhưng chúng ta không biến mất - Anh nói .
- Anh đã thích hoá học như vậy tại sao lại làm công việc bây giờ ?- Tôi hỏi .
- Dù cho tôi học ngành nào , đều phải thừa kế gia nghiệp - Hải Minh buồn bã nói .
- Cha anh chỉ có mình anh là trai sao ?
- Tôi có một người chị , chồng làm kiểm toán , chị là người phụ nữ hạnh phúc .
Tôi nghe nói làm kiểm toán rất thú vị .
- Làm ở Công ty kiểm toán nào ?
- Mã Tào .
- Anh có lắp chiến cơ tặng họ không ?
- Người nhà tôi không biết tôi làm chuyện này , nếu họ biết nhất định cho tôi là quái nhân .
- Anh quả là quái nhân .
Dùng bữa xong , Hải Minh lái xe đưa tôi về nhà .
- Cám ơn cô đã dùng cơm tối nay với tôi - Anh nói .
- Trước hôm nay , tôi còn cho rằng anh mắc chứng tự đóng kín ! Hôm nay anh nói rất nhiều kiến thức hóa học , hy vọng anh hôm nay mới là anh thật sự .
Mặt Hải Minh lại đỏ bừng .
- Cô còn chưa nói với tôi tại sao cô chỉ định tôi lắp chiến cơ ?- Hải Minh hỏi tôi .
- Tôi không nói qua chiến cơ đó do anh lắp - Tôi nói .
Anh không phục .
- Tại sao cô muốn chọc phá tôi ?
- Tôi không chọc phá anh , mà anh chọc phá tôi .
- Tôi chọc phá cô ? - Anh ngạc nhiên .
- Anh nói lời đồn '' Ong thoải mái '' và '' Yêu con '' là do anh tung ra .
- Được rồi , bây giờ chúng ta hoà - Anh nói .
- Tại sao anh nhận ra chiến cơ cúa tôi là do anh lắp ?- Tôi hỏi hải Minh .
- Thợ may không thể không nhận ra y phục chính tay mình may ra , một chút khuyết điểm nhỏ trên y phục mình anh ta biết .
- Chiến cơ của tôi có khuyết điểm nhỏ ?
Anh không đáp lời tôi .
- Tạm biệt - Hải Minh lái xe đi .
Tôi ở trong công ty tỉ mỉ nghiên cứu chiếc F15 mà Hải Minh lắp , một chút khuyết điểm nhỏ cũng không tìm thấy . Có lẽ đúng như anh nói , khuyết điểm nhỏ đó chỉ có mình anh biết .
- Chị đi lấy chiến cơ chưa ?- Mộng Mộng hỏi tôi .
- Lấy rồi , nhưng hôm đó Hải Minh đến công ty , bị anh ta nhìn thấy rồi .
- Thế làm sao ?
- Anh ta mời tôi đi ăn cơm , con người anh ta không tệ .
- Chị đã có Âu Giác rồi , không phải chị muốn bắt cá hai tay chứ ?
- Đương nhiên không phải . Chị thích Hải Minh phải không ? Tôi có thể làm mai cho chị .
- Tôi không cần băng vệ sinh miễn phí - Mộng Mộng cười nói .
- Chị cần bạn trai mà .
- Bạn trai tôi có rồi .
- Đáng tiếc chị thay lòng quá nhanh .
- Vì chưa từng gặp người đáng để tôi không thay đổi vì anh ta .
- Hồ Thiết Hán thì sao ?
- Anh ấy ?- Mắt Mộng Mộng chớp sáng - Thôi đi , anh ta đâu có hiểu .
- Tại sao không nói với anh ấy ?
- Lẽ nào bảo tôi theo đuổi anh ấy ? Sớm muộn anh ấy sẽ tìm một nữ cảnh sát trong trường , tổ hợp thành một dòng họ cảnh sát .
Tôi cười lớn .
Nhưng Mộng Mộng có ước vọng đối với Thiết Hán , chị ấy không giấu được tôi .
Hôm nay trước khi tan ca , tôi nhận được điện thoại của Hải Minh .
- Tối nay cô có rảnh không ?- Anh hỏi tôi - Cùng dùng cơm được không ?
- Được thôi ! Dù sao tôi cũng có chuyện muốn nói với anh - Tôi đáp .
- Chuyện gì ?- Anh hỏi tôi .
- Gặp mặt hãy nói .
Hải Minh đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng ở Loan Tử dùng cơm .
- Cơm gà và cá mắm ở đây ngon nhất Hương Cảng - Hải Minh nói .
- Vậy sao ?- Tôi nhìn thấy dáng điệu anh như rất mong chờ .
- Nơi này là quán lâu đời , khi nhỏ cha tôi thường đưa tôi đến ăn . Cô có chuyện gì muốn nói với tôi ?
- Chuyện khuyết điểm nhỏ trên mô hình chiến cơ , tôi tìm được rồi - Tôi bí mật nói .
Anh có hơi ngạc nhiên .
- Bên động cơ trái - Tôi nói .
Hải Minh mỉm cười .
- Tại sao cô phát hiện được ?
- Tôi dùng kính phóng đại .
- Nói dóc - Anh nói - Chiến cơ đó vốn không có khuyết điểm .
Tôi cười nói :
- Đúng , chiến cơ đó vốn không có khuyết điểm . Tôi nói tìm được khuyết điểm chỉ là muốn anh thừa nhận anh nói dóc .
- Cô rất thông minh - Hải Minh nói .
- Cám ơn - Tôi dương dương đắc ý nói với Hải Minh - Chiến cơ đã không có khuyết điểm , tại sao anh nhận ra chiến cơ đó là do anh lắp ? Lần này đừng nghĩ cách gạt tôi - Tôi cảnh cáo anh .
- Cảm giác , chính là dựa vào cảm giác . Đương nhiên , tôi nhìn thấy đôi mắt cô đang tránh né , tôi càng khẳng định chiến cơ do tôi lắp . Còn nữa , hôm đó cô ở trong văn phòng của tôi nhìn thấy tôi đang lắp chiến cơ , lộ vẻ đắc ý , bình thường cô không như vậy .
Thì ra tôi để lộ dấu vết .
Món cơm gà cá mắm cuối cùng mới dọn lên . Khi phục vụ bàn từ nhà bếp rất xa mang ra , cả bốn phía thơm lừng .
- Thơm qúa - Tôi nói .
- Vị càng ngon hơn - Anh nói .
Tôi ăn một muỗng . Tôi trước nay chưa từng ăn qua món cơm gà cá mắm ngon đến thế .
Tôi liên tiếp ăn ba chén cơm .
- Cô ăn rất khá - Hải Minh khen như đùa .
- Cám ơn anh mời tôi ăn món cơm gà cá mắm tối nay .
- Nếu cô thích , tôi có thể thường đưa cô đi ăn , bạn tôi không nhiều .
- Hay quá , nếu anh thường có thức ăn ngon tôi không ngại làm bạn với anh .
Hải Minh đưa tôi về nhà . Đưa mắt tiễn anh lái xe đi , đương nhiên tôi muốn làm một chuyện .
Âu Hiểu Giác thích ăn món cá mắm nhất . Nếu anh ấy có thể ăn được món cơm gà cá mắm này thì hay qúa rồi . Tại sao không thể chứ ? Tôi lấy từ trong nhà ra một hộp giữ nóng , đi taxi đến nhà hàng lúc nãy , mua một hộp cơm gà cá mắm .
- Không phải cô vừa mới ăn sao ?- Phục vụ cảm thấyy lạ .
25 phúc sau cơm hấp xong , thơm không chịu nổi . Tôi sang cơm vào hộp giữ nóng , rồi đi taxi đến trung tâm phát chuyển nhanh .
- Tôi muốn chuyển nhanh đến Boston , nước Anh - Tôi nói với một nam nhân viên .
- Đây là cái gì ?- Anh ta hỏi tôi , dường như anh ngửi thấy mùi thơm .
- Thức ăn - Tôi đáp .
- Chị à , thức ăn không thể chuyển nhanh - Anh nói - Huống hồ chị muốn gởi đến Boston ,đó là chuyện hai ngày sau , đưa đến nơi thì thiu rồi .
Tôi không biết thức ăn không thể chuyển nhanh .
- Các anh nên có loại dịch vụ này - Tôi nói anh nhân viên đó .
- Chị nói là dịch vụ chuyển nhanh thức ăn ?- Anh nhân viên hỏi tôi .
- Đúng , vạn nhất có người ăn được thức ăn ngon , có thể gửi đến người mà anh ta thương nhớ ở bất kỳ nơi nào , loại dịch vụ không phải rất tốt sao ?- Tôi ôm hộp cơm nóng nói với nhân viên .
- Tôi sẽ phản ánh với công ty .
Lễ Giáng sinh đến rồi , tôi chọn quà Giáng sinh ở siêu thị để gửi cho Hiểu Giác .
Khi rời khỏi siêu thị , một chiếc xe hơi màu xanh nhạt mới đậu trong bãi đậu xe bên ngoài siêu thị , người bước xuống chính là Hải Minh , anh đỡ một phụ nữ xuống xe . Phụ nữ đó độ 50 tuổi , vóc dáng gầy ốm mặc áo cổ cao tay dài chỉnh tề , trên mặt toát vẻ qúi phái dặc biệt .
- Cô Khâu, là cô ?- Hải Minh chào tôi .
- Không ngờ gặp anh ở đây - Tôi nói .
- Tôi đưa mẹ tôi đi mua đồ - Anh nói - Mẹ , con giới thiệu với mẹ , đây là cô Khâu , là nhân viên công ty quảng cáo mà chúng ta thuê , cô ấy rất giỏi .
- Bác Cao , chào bác - Tôi bắt tay mẹ của hải Minh . Trên mặt bà nở nụ cười hiền từ , tay bà trắng thon thả .
- Chào cháu - Bà khách sáo nói .
- Khi khác gặp lại - Tôi nói với Hải Minh .
Hải Minh thận trọng đỡ mẹ anh ấy bước vào siêu thị , xem ra tình cảm cúa hai mẹ con rất tốt .
Khi tan ca , tôi lại nhìn thấy chiếc xe hơi xanh nhạt đó dừng ngoài cửa toà cao ốc , Hải Minh từ trên xe bước xuống .
- Sao anh ở đây ?- Tôi ngạc nhiên .
- Cô có rảnh không ?Tôi muốn mời cô ăn cơm .
- Mẹ anh thì sao ?- Tôi hỏi .
- Mẹ tôi đã về rồi - Anh nói - Xe tôi đem đi sửa chữa rồi , xin lỗi , phải để cô ngồi xe này .
- Một chút cũng không cần xin lỗi - Tôi cười nói .
Tài xế của Hải Minh chạy xe đến nhà hàng Ý ở Loan Tử .
- Chúng ta ăn cơm ở đây được không ?- Hải Minh hỏi tôi .
Anh lại gọi món '' mái tóc thiên sứ '' lần trước tôi ăn qua rồi cảm thấy mùi vị nhạt nhẽo , nên lần này tôi gọi món khác .
- Mẹ anh rất trẻ - Tôi nói .
- Năm nay mẹ tôi 61 tuổi rồi .
- Thế sao ? Thật không nhìn ra .
- Bà trẻ hơn cha tôi 30 năm .
- Thế cha anh phải 91 tuổi sao ? Ông gần như 60 tuổi mới sinh ra anh ?
- 63 ruổi , năm nay tôi 28 tuổi .
- Thế thì dáng anh già hơn tuổi anh nhiều - Tôi trêu anh .
- Mẹ tôi là vợ thứ ba của cha tôi , năm bà 28 tuổi thì gả cho cha tôi .
- Có phải cha anh rất có sức hấp dẫn ?
- Khi trẻ cha rất đẹp trai . Tôi thấy hình kết hôn của cha và mẹ tôi , cha vẫn rất đẹp trai , phong độ lắm .
- Mẹ anh có phải bị phong độ của cha anh hấp dẫn không ?
- Bà vì tiền bạc mới lấy cha tôi . Bà là con gái lớn trong nhà có 10 anh chị em .
- Lấy người mà mình không yêu , đúng là chuyện đau khổ - Tôi nói .
- Không , về sau mẹ yêu cha tôi .
- Tại sao có thể như vậy ?
- Mẹ tôi cho rằng cha tôi khi đó đã 60 tuổi rồi , nhiều lắm chỉ thọ 70 tuổi . Sau khi cha chết mẹ có thể lấy được di sản , sau đó tìm một người mà mình yêu thích . Nào ngờ cha tôi sống mãi đến 85 tuổi , vẫn rất mạnh khoẻ , mẹ tôi đã 53 tuổi rồi , không thể dễ dàng tìm được người mình yêu thích .
- Nhưng vừa rồi anh nói mẹ anh đã yêu cha anh .
- Chính vào năm cha tôi 85 tuổi có một hôm cha tôi đột nhiên trúng gió , hôn mê trong bệnh viện hai ngày . Mẹ tôi vốn luôn mong mỏi cha tôi chết , nhưng trong giờ phút đó , bà lại không muốn ông chết , bà cầu trời đừng cướp đi mạng sống cha tôi . Thì ra cùng chung sống sớm chiều trong 25 năm trời , mẹ đã yêu cha tôi .
- Thế bệnh tình của cha anh thế nao ?
- Về sau ông khoẻ hẳn .
- Thế không phải rất tốt sao ?
- Bắt đầu từ năm ngoái , sức khoẻ của cha tôi càng lúc càng tệ , mẹ tôi rất hối hận không sớm yêu cha tôi . Hiện giờ mẹ tôi thường nói , câu chuyện này dạy chúng ta rằng , nếu chúng ta luôn không yêu một người , thì đừng có đột ngột yêu người ấy , vì khi chúng ta yêu người ấy , thì chúng ta có thể mất người ấy , đấy là ông trời trừng phạt chúng ta .
Cơm tối xong , Hải Minh đưa tôi về .
Đột nhiên tôi nghĩ thông suốt gọi anh .
- Chuyện gì ?- Anh quay đầu hỏi tôi .
- Tôi hiểu rồi .
- Hiểu gì ?- Anh không hiểu .
- Hiểu tại sao anh thích lắp mô hình chiến cơ cho người ta .
- Tại sao ?- Bản thân anh dường như không hiểu .
- Vì khi mẹ anh sinh ra anh , không yêu cha anh , anh không phải là kết tinh của tình yêu của cha mẹ , cho nên anh lắp mô hình thay cho những cô gái đó để tặng cho tình yêu của họ . Chiếm cứ tình yêu của người khác , để lắp vào tiếc nuối của bản thân .
Hải Minh chỉ mỉm cười .
Buổi sáng của đêm Noel , chúng tôi mở tiệc liên hoan ở công ty .
Hải Minh gọi điện thoại đến .
- Cô khoẻ chứ ?- Anh hỏi tôi .
- Rất tốt - Tôi đáp .
- Chỉ muốn thăm hỏi cô chút thôi - Anh lúng túng nói - lần sau nói tiếp , tạm biệt .
- Tạm biệt .
Tôi cảm thấy giọng nói cúa anh dường như hơi lạ , muốn hỏi lại thôi .
15 phút sau , điện thoại reo vang , lại là Hải Minh gọi đến .
- Tôi quên nói với cô , tôi đang ở Nhật Bản -Anh nói .
- Nhật Bản ?- Tôi giật mình không ngờ anh gọi điện thoại đường dài cho tôi.
- Ở nơi nào của Nhật Bản ?
- Núi Phú Sĩ , tôi đến Tokyo công tác , làm xong việc nên đến đây .
- Thời tiết tốt không - Tôi hỏi .
- Rất lạnh , đỉnh núi phủ đầy tuyết , hiện giờ đang ngồi trước cửa sổ phòng khách sạn .
- Thật khiến người ta hâm mộ - Tôi nói .
- Ngày mai là lễ Giáng sinh - Anh nói .
- Đúng vậy - Tôi đáp .
Anh gọi điện thoại đến chính là muốn chúc tôi Giáng sinh vui vẻ ư ?
- Trở về gặp - Anh nói .
Đêm cuối năm , tôi nhận được điện thoại của anh .
- Anh về phải không ?- Tôi hỏi .
- Cô rảnh không ? Tôi mời cô đi ăn cơm .
- Hôm nay là đêm cuối năm mà - Tôi nói .
- Cô có hẹn với ai à ?
- Không có .
Mộng Mộng và Hồ Thiết Hán đều không rảnh .
- Nhật Bản vui không ?
- Không phải đi chơi mà là bàn một số quyền đại lý sản phẩm .
- Thành công không ?
Anh gật đầu .
- Chúc mừng anh .
Hải Minh lại đi nhà hàng Ý đó , vẫn gọi món '' mái tóc thiên sứ '' như cũ .
- Đêm cuối năm , anh không phải hò hẹn với bạn gái ư ? - Tôi
hỏi .
Anh lắc đầu .
- Không thể anh không có bạn gái - Tôi nói .
- Mục đích của hoá học chú yếu là nghiên cứu phản ứng . Phản ứng nhất định cần hai loại vật chất va nhau mới có thể phát sinh . Không thể bất cứ chất nào va chạm đều sinh ra phản ứng . Hai loại hoá chấc này cần phải phối hợp , ví dụ như vị trí , nồng độ , năng lượng của hai thứ đều phối hợp mới có thể sinh ra phản ứng .
- Đó chính là vì anh chưa gặp loại vật chất này .
Anh cười buồn , từ trong túi lấy ra một món quà nhỏ gói bằng giấy hoa .
- Tôi có món quà đem từ Nhật Bản về này .
Tôi tháo giấy hoa ra , là một lọ nhỏ , nhẹ tênh , trong lọ không biết chứa thứ gì , miệng lọ có nắp cặn . Tôi muốn vặn ra , Hải Minh lập tức ngăn tôi .
- Đừng mở , nếu mở ra , vật bên trong sẽ bay đi .
- Bên trong chứa vật gì ?- Tôi hỏi .
- Là không khí ở núi Phú Sĩ , tôi mang nó về cho cô .
- Hèn chi nó nhẹ như vậy . Nhưng nếu không được mở ra làm sao tôi ngửi được không khí của núi Phú Sĩ chứ ?
- Ở đây qúa đông người , không khí sẽ mau chóng bay mất , cô trở về hãy mở ra .
- Cám ơn anh - Tôi đặt lọ không khí vào túi áo khoác .
- Coi như là quà Giáng sinh - Hải Minh nói - chúc cô Giáng sinh vui vẻ .
- Cám ơn , anh có từng nhận món quà Giáng sinh khó quên nhất không ? - Tôi hỏi .
- Một ngày vào năm tôi 10 tuổi , cha mẹ đưa tôi đi du thuyền , ăn mừng lễ Giáng sinh trên Thái Bình Dương . Cô thì sao ?
- Khi còn bé , Giáng sinh mỗi năm tôi đều đặt một chiếc vớ Noel ở cuối giường . Tôi cho rằng buổi tối ông già Noel sẽ đặt món quà vào vớ Noel của tôi .
- Kết qủa thì sao ?
- Những món quà đó do cha tôi đặt vào - Tôi cười sảng khoái .
- Tôi chưa từng đặt thử vớ Noel cuối giường .
- Tôi thì thích lắm , ôm một hy vọng mà ngủ , đẹp biết bao ! Ngày hôm sau lại có thể ôm một hy vọng mà thức dậy .
- Ôm hy vọng mà thức dậy ?
- Đúng ! - Tôi gật đầu .
Hải Minh lái xe đưa tôi về đến cửa nhà tôi .Hải Minh xuống xe mở cửa cho tôi .
- Đã qua 12 giờ rồi - Anh nói - là năm mới rồi . Năm mới vui vẻ .
- Năm mới vui vẻ - Tôi nói .
Anh lấy từ trong túi ra một món quà gói trong giấy hoa .
- Tặng cô .
Tôi tháo ra xem , lại là một lọ không khí của núi Phú Sĩ .
- Sao lại là không khí ? Tôi hỏi anh .
- Tôi thích mỗi ngày tặng cô một lọ . Tôi mua tổng cộng 33 lọ . 33 lọ mở ra cùng lúc , không khí núi Phú Sĩ mới có thể tràn ngập cả gian phòng .
Anh đăm đăm nhìn tôi , thân thiết nhường nào . Tôi không biết làm sao mới phải . Anh đột nhiên ôm tôi , hôn lên môi tôi . Tôi đẩy anh ra .
- Xin lỗi , tôi không nói với anh , tôi đã có bạn trai rồi , anh ấy học ở Anh , còn mấy tháng nữa thì anh ấy trở về - Tôi ngượng ngập nói .
Trên mặt anh lộ vẻ kinh ngạc và thất vọng .
- Tôi không nói với anh là tôi không đúng .
- Không ! Là tôi không đúng , mạo phạm đến cô , thật xin lỗi - Anh nói .
- Cám ơn lọ không khí của anh , tạm biệt .
Anh bối rối quay đi .
Tôi ném hai lọ không khí vào trong hộc bàn .
Hơn một giờ , tôi gọi điện thoại đường dài cho Hiểu Giác .
- Năm mới vui vẻ - Tôi nói .
- Năm mới vui vẻ - Anh đang ngủ .
Tôi muốn kể anh nghe chuyện của Hải Minh , lòng tôi bối rối nên không thốt nên lời .
- Chuyện gì thế ?
- Không gì , chỉ chúc anh năm mới vui vẻ thôi .
Tôi quyến luyến gác điện thoại .
Nếu anh đang bên cạnh tôi là tốt rồi .
Tôi rất ngây thơ , tôi cho rằng Hải Minh muốn làm bạn với tôi , có lẽ anh chỉ là loại công tử nhà giàu thích đeo đuổi con gái mà thôi .
Sáng sớm hôm sau , một nhân viên bưu điện phát chuyển nhanh đưa lọ không khí thứ ba vào công ty . Hải Minh vẫn không chịu bỏ qua , có lúc anh rất cố chấp .
- Đây là cái gì ?- Hương Linh Linh và Vương Chân hỏi tôi .
- Không quan trọng - Tôi ném lọ vào trong hộc bàn .
Hải Minh vẫn không ngớt mỗi ngày gửi đến cho tôi một lọ không khí . Khi nhận được lọ thứ 15 , cuối cùng tôi không chịu được gọi điện thoại cho anh ấy .
- Đừng gởi đến nữa .
Anh không màng đến , lọ không khí thứ 16 ngày hôm sau lại gửi đến . Tôi ném hết tất cả chúng vào hộc bàn .
Mỗi ngày nhận một lọ không khí của anh , trong một tháng này đã thành thói quen .
Đến ngày 33 cuối cùng tôi không dằn được nên điện thoại cho anh .