Äôi khi ta tá»± thấy mình ở trong má»™t hoà n cảnh kỳ quặc và dần dần bị lôi cuốn má»™t cách tá»± nhiên và o hoà n cảnh đó. Nhưng khi đã lao sâu và o bất chợt ta không khá»i ngạc nhiên và vấn đỠđặt ra là tìm hiểu vì sao sá»± việc đã diá»…n ra lạ lùng đến như váºy. Chẳng hạn, nếu anh Ä‘i trên má»™t cái bè vá»›i má»™t con vẹt và năm bạn đồng hà nh, thế nà o cÅ©ng có lần anh thức giấc trong má»™t buổi sáng đẹp trá»i, giữa biển cả mênh mông, có thể sảng khoái hÆ¡n thưá»ng lệ và anh trầm ngâm suy nghÄ©. ChÃnh trong má»™t buổi sá»›m mai đó, trong quyển nháºt ký còn ẩm hÆ¡i sương cá»§a tà u biển, tôi đã ghi lại: "17 tháng 5, ngà y độc láºp cá»§a Na Uy. Biển mênh mông. Gió lá»™ng. Hôm nay phiên tôi là m cấp dưỡng và bắt được bảy con cá bay nằm trong khoang bè, má»™t con má»±c trên nóc ca-bin và má»™t con cá lạ ở trong túi ngá»§ cá»§a Toóc-xten".
Äến đây tôi ngừng bút và và i ý nghÄ© thoáng qua trong óc: “Cái ngà y 17 tháng 5 nà y má»›i kỳ quặc là m sao! Má»™t cuá»™c sống bất thưá»ng vá» má»i mặt. Câu chuyện bắt đầu như thế nà o nhỉ?â€. Quay sang trái, trước mắt tôi biển xanh bao la vá»›i những đợt sóng tung bá»t trắng xóa cuồn cuá»™n Ä‘uổi theo nhau không ngừng vá» phÃa chân trá»i xa tÃt mù tắp như Ä‘ang chạy trốn. Quay sang phải, trong ca-bin, má»™t anh chà ng nằm ngá»a, râu ria lởm chởm Ä‘ang Ä‘á»c Gá»›t. Những ngón chân anh ta khoan khoái thá»c và o khe mái bằng tre thưa thá»›t cá»§a chiếc ca-bin cháºt hẹp, nÆ¡i ở chung cá»§a chúng tôi. Lấy chân gạt con vẹt xanh lăm le Ä‘áºu lên quyển nháºt ký, tôi gá»i:
- Nà y Ben. Nói có trá»i, cáºu có thể cho mình biết cái gì đã thúc đẩy chúng ta tiến hà nh công việc nà y không?
Anh chà ng hạ quyển sách cá»§a Gá»›t xuống dưới bá»™ râu cằm hung hung và ng óng và trả lá»i:
- Rõ chán! Cáºu biết Ä‘iá»u đó hÆ¡n mình vì chÃnh cáºu là ngưá»i đỠxuất ý kiến đáng nguyá»n rá»§a đó. Nhưng dù sao mình vẫn cho ý kiến đó tháºt là tuyệt.
ÄÆ°a ngón chân lên cao hÆ¡n, trên khe nẹp cá»§a mái ca-bin, anh ta lại bình thản Ä‘á»c tiếp tác phẩm cá»§a Gá»›t. PhÃa trước ca-bin, trên mặt sà n bằng tre, ba bạn khác Ä‘ang là m việc dưới ánh nắng như thiêu như đốt. Há» Ä‘á»u mình trần, da sạm nắng, râu ráºm, lưng nhá»… nhại mồ hôi. Há» có vẻ như chưa bao giá» là m việc nà o khác hÆ¡n là lênh đênh trên má»™t cái bè theo hướng tây vượt qua Thái Bình Dương. E-rÃch, tay cầm loại thước Ä‘o các vì sao để biết hướng Ä‘i (còn gá»i là thước lục phân) và má»™t bó giấy, bò và o ca-bin.
- Chúng ta Ä‘ang ở vị trà kinh tuyến 98 độ 46 phút tây, 2 phút nam. Các cáºu Æ¡i! Như váºy là hà nh trình cá»§a chúng ta ngà y hôm qua Ä‘i khá đấy chứ!
Cầm cây bút chì cá»§a tôi, E-rÃch vẽ lên bản đồ treo trên vách tre má»™t vòng tròn nhá», cuối má»™t chuá»—i 19 vòng tròn nhá» khác tạo thà nh má»™t đưá»ng cong mà điểm xuất phát là Ca-lao, hải cảng cá»§a Pê-ru. Héc-man, Nút và Toóc-xten cùng bò và o để quan sát vòng tròn nhá» má»›i vẽ. Hình tròn nà y so vá»›i hình tròn trước cho thấy chúng tôi đã tiến gần những đảo cá»§a Thái Bình Dương được bốn mươi hải lý
- Các cáºu xem nà y! GiỠđây chúng ta cách bá» biển Pê-ru 1570 km.
Héc-man kiêu hãnh nói. Nút nháºn xét má»™t cách có lý:
- Chúng ta còn phải vượt 6430 km nữa để tới những hòn đảo gần nhất.
Toóc-xten thêm và o:
- Nói cho tháºt chÃnh xác chúng ta Ä‘ang ở cách đáy biển 5000 mét và ở dưới mặt trăng bằng má»™t số sải tay.
Bây giá» chúng tôi Ä‘á»u rõ hiện Ä‘ang ở vị trà nà o trên biển và tôi có thể tá»± há»i mình tại sao tại sao chúng tôi lại ở đây. Con vẹt xanh Ãt chú ý Ä‘iá»u đó. Äiá»u nó thÃch thú là được Ä‘áºu trên quyển nháºt ký. Trong khi đó, biển vẫn trải tròn mênh mông bao la khoảng trá»i. Mà u xanh nước biển như chá»i vá»›i mà u xanh cá»§a trá»i. Phải chăng có thể má»i việc đã bắt đầu và o mùa đông trước tại văn phòng má»™t viện bảo tà ng ở Niu-oóc hay có thể là mưá»i năm trước nữa trên má»™t hòn đảo nhá» cá»§a quần đảo Mác-ki-dÆ¡ nằm giữa Thái Bình Dương. Nếu như gió mùa đông bắc đẩy chúng tôi quá vá» hướng nam, biết đâu chúng tôi sẽ cáºp bến hòn đảo nhỠấy hay vá» phÃa đảo Ta-hi-ti và quần đảo Tu-a-mô-tu. Tôi hình dung lại rất rõ hòn đảo nhá» vá»›i những dãy núi mà u xám xịt lởm chởm vá»›i rừng xanh tá»a theo sưá»n núi đến táºn biển và những hà ng dừa mảnh dẻ trên bá» biển Ä‘ang Ä‘u đưa trong gió. Hòn đảo nhỠđó là Pha-tuy-hi-va. Từ đảo đó đến chá»— chúng tôi Ä‘ang lênh đênh trong không gian không có đất liá»n nà y Ãt nhất cÅ©ng hà ng nghìn hải lý. Trong óc đã gợi lại hình ảnh thung lÅ©ng nhá» hẹp U-i-a, nÆ¡i nó tá»a ra biển cả và nhá»› rất rõ má»—i buổi chiá»u từ bãi biển hoang vu, chúng tôi ngồi ngắm đại dương bao la vô táºn ấy như thế nà o. Hồi ấy, tôi cùng Ä‘i vá»›i vợ tôi chứ không chung đụng vá»›i lÅ© quỉ ráºm râu như ngà y nay. Chúng tôi sưu tầm đủ loại động váºt, những tượng quà và những di tÃch khác cá»§a má»™t ná»n văn hóa thá»i cổ xưa đã suy tà n. Äặc biệt tôi nhá»› lại má»™t buổi tối và không thể tin rằng thế giá»›i văn minh hình như là hư ảo và xa lạ; chúng tôi đã sống gần má»™t năm trên đảo mà chỉ có chúng tôi duy nhất là ngưá»i da trắng. Tá»± nguyện từ bá» má»i lợi Ãch và ná»—i Ä‘au khổ cá»§a cuá»™c sống văn minh, chúng tôi sống trên má»™t cái chòi do chúng tôi tá»± là m dưới bóng những rặng dừa trên bá» biển, sinh sống bằng những thứ mà rừng nhiệt đới và Thái Bình Dương có thể cung cấp cho chúng tôi.
Qua cái trưá»ng há»c gian khổ nhưng hiệu quả ấy, chúng tôi đã thu tháºp được má»™t số kiến thức vá» những vấn đỠkỳ lạ cá»§a Thái Bình Dương. Tôi cho rằng vá» mặt váºt chất và tinh thần, chúng tôi đã lần theo dấu vết cá»§a những ngưá»i cổ xưa đầu tiên, từ má»™t xứ sở xa lạ nà o đó đã Ä‘i đến các đảo nà y. Và tiếp đó những con cháu há», ngưá»i Pô-li-nê-di đã sinh sống bình yên trên đảo cho đến ngà y những ngưá»i cùng mà u da trắng như chúng tôi đã xuất hiện đổ bá»™ lên quần đảo, má»™t tay cầm kinh thánh, tay kia cầm thuốc nổ và rượu mạnh. Tối hôm đó như biết bao lần trước, chúng tôi ngồi trên bãi cát dưới ánh trăng vằng vặc nhìn ra biển. Tỉnh táo và hòa mình trong cảnh thần tiên bao quanh mình, chúng tôi không bá» qua má»™t cảm xúc nà o: vừa hÃt thở hương thÆ¡m cá»§a rừng ráºm, mùi nồng mặn từ biển cả, vừa lắng nghe tiếng gió xà o xạc thổi trên những ngá»n dừa. Tiếng gió bị lấp Ä‘i bởi tiếng gầm vang rất Ä‘á»u đặn cá»§a những ngá»n sóng cả từ ngoà i khÆ¡i trà n và o bá», xô và o vách đá lấp lánh và tung lên như núi lở. Sau đó trở lại im lặng khi sóng bể rút ra để chuẩn bị cho má»™t cuá»™c tấn công má»›i và o bá» biển gan góc cứng rắn. Vợ tôi nói:
- Tháºt lạ, ở phÃa bá» bên kia đảo không bao giá» có những ngá»n sóng nà y.
Tôi trả lá»i:
- Không, vì chúng ta ở chá»— quay ra phÃa có gió thổi.
Cứ như váºy chúng tôi ngồi ngắm biển. Biển như muốn khẳng định là từ hướng đông đến, phải từ hướng đông, hướng đông. Äó là cÆ¡n gió đông muôn thuở vượt qua chân trá»i là m xáo động sóng biển, khoét sâu xuống và cuốn những là n sóng đến các đảo ấy mà chúng tấn công không ngừng để cuối cùng tan Ä‘i, khi chạm những vách đá và đá ngầm. Còn gió thì vượt qua bá» biển, qua rừng, qua núi, tiếp tục cuá»™c hà nh trình qua các đảo vá» hướng tây, phÃa mặt trá»i lặn... Biển cả và những đám mây ngay từ ngà y sÆ¡ khai vẫn Ä‘i theo hướng đó như váºy. Những ngưá»i đầu tiên đặt chân lên những hòn đảo nà y cÅ©ng biết rõ Ä‘iá»u đó. Ngay cả chim muông và côn trùng cÅ©ng hiểu như váºy. Cá» cây trên đảo cÅ©ng bị sá»± kiện nà y chi phối. Và chÃnh bản thân chúng tôi cÅ©ng biết rằng ở xa, xa tÃt phÃa bên kia chân trá»i, ở táºn phÃa đông nÆ¡i Ä‘ang có những đám mây hiện ra, cách đây 8000 km, là bá» biển Nam Mỹ, mà giữa chúng tôi vá»›i bá» biển ấy chỉ là biển cả mênh mông. Vừa nhìn mây trôi và mặt biển cuá»™n sóng dưới ánh trăng, chúng tôi ngồi nghe má»™t cụ già , mình trần, ngồi xổm trước mặt chúng tôi, Ä‘ang gây đống lá»a để giữ lại ánh sáng má» dần cá»§a má»™t ngá»n lá»a gần tà n. Ông già cháºm rãi nói:
- Ti-ki xưa kia vừa là thần vừa là má»™t thá»§ lÄ©nh. ChÃnh Ti-ki là ngưá»i đã đưa tổ tiên tôi đến những đảo nà y mà chúng tôi hiện Ä‘ang sinh sống. Trước kia tổ tiên chúng tôi sinh sống ở má»™t xứ sở lá»›n phÃa ngoà i biển cả.
Ông già lấy que cá»i đống than cho lá»a khá»i tắt ngấm. Ông trầm ngâm suy nghÄ©. Ông thấy như mình Ä‘ang sống trong quá khứ mà biết bao ká»· niệm đã gắn bó vá»›i ông, ông tôn sùng thá» phụng tổ tiên ông và biết rõ công trạng cá»§a há» từ thá»i các vị thần thánh xa xưa, và ông Ä‘ang chá» ngà y vá» vá»›i há». Ông già Tây-tê-tu-a đó là ngưá»i độc nhất còn sống ở những bá»™ lạc đã diệt vong, ở bá» biển phÃa đông Pha-tuy-hi-va nà y. Ông không rõ mình đã bao nhiêu tuổi, nhưng da ông răn reo, râu Ä‘en như vá» cây, dưá»ng như đã khô cằn vá»›i nắng gió hà ng thế ká»·. Chắc chắn ông là má»™t trong số Ãt dân ở các đảo nà y, nhá»› những truyá»n thuyết đã được cha ông kể lại vá» Ti-ki, vị thần và thá»§ lÄ©nh cá»§a Pô-li-nê-di, là ngưá»i con cá»§a mặt trá»i và vẫn còn tin chuyện đó.
Äêm đó, nằm trên chiếc chòi nhá» bé, câu chuyện kể cá»§a ông già Tây-tê-tu-a vá» Ti-ki và xứ sở đầu tiên cá»§a thổ dân trên đảo cứ ám ảnh chúng tôi. Từ xa, tiếng ầm vang dá»™i cá»§a sóng trà o là m cho tôi tưởng như tiếng nói cá»§a thá»i xa xưa có Ä‘iá»u gì Ä‘ang muốn kể lại. Tôi không thể nà o chợp mắt được. Äối vá»›i tôi, và o lúc nà y, ý niệm vá» thá»i gian như không còn nữa và tôi tưởng như Ti-ki và các bạn cá»§a ông, lần đầu tiên đổ bá»™ lên bá» biển nà y, ở ngay dưới chá»— chúng tôi ở. Tôi nảy ra ý nghÄ© và há»i vợ tôi:
- Em có thấy ở khu rừng trên cao kia những hình tượng lá»›n bằng đá cá»§a Ti-ki mà kiểu cách rất giống những tảng đá khổng lồ được ngưá»i xưa đục đẽo hiện còn thấy ở Nam Mỹ, vết tÃch còn lại cá»§a những ná»n văn minh đã suy tà n không? Tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng rì rầm tán thưởng cá»§a những đợt sóng bể Ä‘áºp và o đá rồi lại từ từ rút ra. Rồi tôi ngá»§ thiếp Ä‘i. Có thể má»™t loạt các sá»± kiện đã bắt đầu như váºy, hay nói cho đúng, đã xảy ra để cuối cùng dẫn đến việc sáu ngưá»i chúng tôi cùng chú vẹt xanh lênh đênh trên chiếc bè ở ngoà i khÆ¡i bá» biển Nam Mỹ. Tôi còn nhá»› khi trở vá» Na Uy, tôi đã là m cho cha mẹ tôi bá»±c mình và mẹ tôi sá»ng sốt như thế nà o khi tôi Ä‘em tặng cho bảo tà ng động váºt cá»§a trưá»ng đại há»c Tổng Hợp những bình đựng các loại bá» dừa và cá, nghiên cứu động váºt để chuyển sang nghiên cứu vá» các bá»™ tá»™c nguyên thá»§y. Những Ä‘iá»u bà ẩn cá»§a Thái Bình Dương mà đến nay chưa ai giải thÃch nổi là m cho tôi say mê. Tất cả Ä‘iá»u đó phải có sá»± giải đáp hợp lý và tôi tá»± xác định hướng Ä‘i là tìm hiểu vá» nhân váºt truyá»n thuyết Ti-ki. Trong những năm sau đó, âm vang cá»§a sóng dá»™i và o đá, những di tÃch cá»§a rừng núi hoang vu đã như má»™t giấc mÆ¡ xa xôi trong tiá»m thức tôi, như bổ khuyết thêm cho việc nghiên cứu vá» những bá»™ lạc ở Thái Bình Dương.
Tháºt vô Ãch nếu muốn diá»…n đạt lại tư tưởng và hà nh động cá»§a ngưá»i cổ xưa mà chỉ thông qua kiến thức sách vở và những cuá»™c tham quan ở viện bảo tà ng. Ở thá»i đại chúng ta, Ä‘iá»u nà y lại cà ng không thể thá»±c hiện được đối vá»›i ngưá»i thám hiểm muốn đạt tá»›i nhiá»u lÄ©nh vá»±c mà vẻn vẹn sá» dụng má»™t phương tiện: đó là giá sách để nghiên cứu. Những tác phẩm khoa há»c, báo chà ở thá»i kỳ những nhà thám hiểm đầu tiên và biết bao nhiêu thứ sưu tầm để tại các viện bảo tà ng cá»§a châu Âu và châu Mỹ đã cung cấp cho tôi khá nhiá»u chất liệu. Sau việc phát hiện ra châu Mỹ, kể từ khi ngưá»i da trắng đặt chân lên những hòn đảo cá»§a Thái Bình Dương, nhiá»u nhà bác há»c thuá»™c đủ má»i ngà nh, hầu như đã sưu tầm được rất nhiá»u Ä‘iá»u vá» những ngưá»i dân sinh sống ở các vùng biển phương nam cùng các dân tá»™c ở vùng quanh đó. Nhưng không má»™t ai Ä‘i đến thống nhất nháºn định vá» nguồn gốc những ngưá»i dân đã sinh sống trên những hòn đảo tách biệt nhau, ở phÃa đông Thái Bình Dương, ngay cả nguyên nhân tại sao chỉ có hỠở vùng nà y. Khi những nhà thám hiểm châu Âu Ä‘i qua đại dương nà y, lá»›n nhất trong các đại dương, hỠđã phát hiện ở giữa vùng nà y rất nhiá»u đảo nhỠđầy núi nhấp nhô cùng những dải san hô. Những vùng biển rá»™ng tách rá»i chúng vá»›i nhau và giữa chúng vá»›i thế giá»›i bên ngoà i. Äảo nà o cÅ©ng có ngưá»i ở từ lâu, trước khi các nhà thám hiểm châu Âu đặt chân tá»›i đó. Khi tá»›i đảo, các nhà thám hiểm đã được các thổ dân, vóc ngưá»i cao, khá»e, đẹp chỠđón há» trên bá» cùng vá»›i tặng phẩm như lợn, gà và chó. Há» gốc từ đâu Ä‘i đến đây?Không má»™t dân tá»™c nà o hiểu tiếng nói há». Tá»± phong cho mình là những nhà khám phá ra các đảo, những ngưá»i da trắng đã thấy trên những đảo có thể ở được, những ruá»™ng được cà y cấy, những là ng mạc có Ä‘á»n thá». Há» còn thấy ở má»™t và i hòn đảo những kim tá»± tháp cổ xưa, những con đưá»ng được lát đá và những tượng đá cao bằng tòa nhà bốn tầng. Nhưng sá»± giải thÃch vá» bà ẩn trên Ä‘á»u thiếu. Há» nguồn gốc nà o và từ đâu tá»›i đây? Có thể nói không sợ lầm lẫn rằng những lá»i giải đáp vá» các Ä‘iá»u bà ẩn đó cÅ©ng khá nhiá»u như những sách vở đã đỠcáºp đến chúng. Nhiá»u nhà chuyên môn thuá»™c các lÄ©nh vá»±c khác nhau đã đưa ra nhiá»u giải đáp. Nhưng sau đó các Ä‘iá»u khẳng định cá»§a há» Ä‘á»u bị các bằng chứng cá»§a các chuyên gia là m việc trong các ngà nh khác bác bá». Ngưá»i ta đã lần lượt cho rằng xứ sở gốc cá»§a ngưá»i Pô-li-nê-di là Ma-lai-xi-a, ấn Äá»™, Trung Quốc, Nháºt Bản, ả Ráºp, Ai Cáºp, Cô-ca-dÆ¡ vùng đông nam nước Nga, Äại Tây Dương, tháºm chà cả nước Äức và Na Uy nữa. Nhưng má»—i lần đỠcáºp tá»›i lại xuất hiện má»™t và i mâu thuẫn quáết định, không vượt qua được và vấn đỠlại phải Ä‘em ra xét lại. Và chá»— nà o mà khoa há»c phải bó tay thì ở đó trà tưởng tượng lại nảy sinh. Những khối đá có hình tượng huyá»n bà và những vết tÃch lạ khác, hiện có ở đảo Pa-cÆ¡, má»™t hòn đảo gần nhất và bá» biển châu Mỹ, là đỠtà i nảy sinh ra đủ loại giả thuyết. Nhiá»u ngưá»i cho rằng các váºt tìm thấy ở đảo Pa-cÆ¡ vá» nhiá»u mặt có liên quan đến những vết tÃch cá»§a ná»n văn minh tiá»n sá» Nam Mỹ. Phải chăng trước đây đã có má»™t dải đất nối liá»n chúng vá»›i nhau mà nay đã chìm sâu dưới đại dương? Phải chăng đảo Pa-cÆ¡ và các hòn đảo khác cá»§a Thái Bình Dương có những di tÃch tương tá»± Ä‘á»u là dấu vết còn lại cá»§a má»™t lục địa đã chìm sâu xuống đáy biển? Thuyết nà y xem ra có thể chấp nháºn được, nhất là đối vá»›i những ngưá»i ngoà i cuá»™c. Nhưng các nhà địa chất và bác há»c khác thì há» lại không coi trá»ng ý kiến đó. Qua việc nghiên cứu các loà i ốc và côn trùng trên những đảo ở Thái Bình Dương, các nhà động váºt há»c đã chứng minh rõ là , từ khi có lịch sá» nhân loại những hòn đảo đó hoà n toà n cách xa nhau cÅ©ng như xa các lục địa quanh đó như hiện nay. Như váºy chúng ta có thể biết má»™t cách chắc chắn là nguồn gốc khởi thá»§y cá»§a ngưá»i dân trên đảo Pô-li-nê-di và o má»™t thá»i kỳ nà o đó, dù muốn hay không, hỠđã dùng bè, mảng để đến, hoặc bị trôi giạt và o những hòn đảo hẻo lánh nà y. Ngắm kỹ thổ dân trên đảo, ta không thể nghÄ© rằng há» có mặt ở đây từ rất nhiá»u thế ká»· nay. Mặc dù dân Pô-li-nê-di sống rải rác trên má»™t vùng biển mênh mông lá»›n hÆ¡n bốn lần diện tÃch toà n châu âu, trên các hòn đảo khác nhau, há» vẫn sá» dụng chung má»™t tiếng nói. Từ đảo Ha-oai ở phÃa bắc đến quần đảo Tân Tây Lan ở phÃa Nam, từ Xa-moa ở phÃa đông đến đảo Pa-cÆ¡ ở phÃa tây cách nhau hà ng nghìn hải lý, tất cả những bá»™ lạc sống rải rác đó nói các thổ ngữ cùng má»™t ngôn ngữ gốc mà chúng ta gá»i là tiếng Pô-li-nê-di. Không nÆ¡i nà o có chữ viết, trừ má»™t và i bản khắc gá»— chữ tượng hình khó hiểu mà thổ dân đảo Pa-cÆ¡ còn giữ lại được, dù không má»™t ai và ngay cả bản thân há» nữa cÅ©ng không sao hiểu nổi. Thế nhưng há» lại có những trưá»ng lá»›p mà môn há»c chá»§ yếu là lịch sá» giảng dạy bằng thÆ¡ ca. Ở Pô-li-nê-di, lịch sá» cÅ©ng ngang như tÃn ngưỡng. Há» thá» cúng tổ tiên và sùng cái các thá»§ lÄ©nh đã qua Ä‘á»i từ thá»i Ti-ki và há» coi là con cá»§a mặt trá»i. Hầu như ở khắp nÆ¡i, những thổ dân có há»c Ä‘á»u có thể Ä‘á»c tên các thá»§ lÄ©nh cá»§a đảo từ khi hỠđặt chân tá»›i đó. Äể dá»… nhá»›, há» thưá»ng dùng má»™t hệ thống phức tạp các nút thắt trên những dây thừng được chia ra nhiá»u nhánh, theo cách là m giống như ngưá»i Anh-ca ở Pê-ru.Các nhà bác há»c thá»i nay đã thu tháºp tất cả các phả hệ địa phương cá»§a các đảo khác nhau, há» nháºn thấy có sá»± phù hợp tháºt chÃnh xác vá» tên ngưá»i cÅ©ng như vá» số lượng các thế hệ. Cứ cho rằng bình quân má»™t thế hệ cá»§a dân Pô-li-nê-di là và o khoảng hai mươi nhăm năm thì việc di dân đến các đảo ở Thái Bình Dương và o khoảng 500 năm sau Công nguyên. Má»™t ná»n văn minh má»›i cùng vá»›i dòng há» má»›i cá»§a các thá»§ lÄ©nh cho thấy đã có má»™t cuá»™c di dân lần thứ hai, muá»™n hÆ¡n, và o khoảng năm 1100. Những cuá»™c di dân tương đối má»›i đó xuất phát từ đâu? Hình như Ãt nhà nghiên cứu quan tâm đến sá»± kiện có tÃnh chất quyết định nà y và cho rằng đó là má»™t dân tá»™c ở và o thá»i kỳ đồ đá nguyên thá»§y và mãi rất lâu sau há» má»›i đổ bá»™ lên sinh sống trên những đảo nà y. Mặc dầu trà thông minh và ná»n văn minh cá»§a há» rất tiến bá»™ vá» má»i mặt, há» chỉ mang theo trong khi di dân những chiếc rìu và dụng cụ cá»§a thá»i kỳ đồ đá và sá» dụng chúng rất phổ biến trên những đảo há» trú ngụ. Nếu không kể đến những bá»™ lạc sống rải rác trong rừng sâu hoang vu và má»™t số chá»§ng tá»™c còn lạc háºu, ta không nên quên rằng ná»n văn minh thá»±c sá»± ở trình độ đó chỉ xuất hiện ở tân lục địa (tức là châu Mỹ) và o khoảng năm 500 và năm 1100. Ở châu Mỹ, tại những vùng mà ná»n văn minh cá»§a dân Anh-Ä‘iêng được coi là phát triển cao nhất, ngưá»i ta hoà n toà n chưa biết sá» dụng sắt mà vẫn dùng những rìu bằng đá và công cụ cùng loại như đã thấy dân các đảo ở Thái Bình Dương sá» dụng cho đến thá»i kỳ các đảo nà y được phát hiện. Số lá»›n các ná»n văn minh Anh-Ä‘iêng ở phÃa đông rất gần gÅ©i vá»›i ná»n văn minh cá»§a Pô-li-nê-di. Ở phÃa tây chỉ có những bá»™ lạc da Ä‘en nguyên thá»§y cá»§a châu Úc và Mê-la-nê-di, há» hà ng xa vá»›i ngưá»i da Ä‘en ở châu Phi và xa hÆ¡n nữa là quần đảo In-đô-nê-xi-a và bá» biển châu Phi mà ở đó có lẽ thá»i kỳ đồ đá xuất hiện sá»›m hÆ¡n má»i nÆ¡i khác. Sá»± quan tâm cá»§a tôi vá» nghiên cứu cá»±u lục địa, sau chuyển dần sang việc nghiên cứu các ná»n văn minh cá»§a dân Anh-Ä‘iêng ở châu Mỹ đã hoặc chưa biết tá»›i, vì trước đây chưa má»™t ai nghiên cứu chúng.Còn như cá»±u lục địa thì có biết bao nhà bác há»c đã bá» nhiá»u công sức và o việc đó. Trên bá» biển Thái Bình Dương quá vá» hướng đông cho đến táºn dãy núi Ang-đơ, hiện nay là nước cá»™ng hòa Pê-ru, những di tÃch còn khá nhiá»u để tiến hà nh tìm tòi. Xưa kia ở nÆ¡i đây, má»™t dân tá»™c mà ta chưa rõ đã sinh sống và xây dá»±ng má»™t trong những ná»n văn minh và o loại kỳ lạ nhất thế giá»›i. Dân tá»™c nà y không còn tồn tại nữa. HỠđã để lại những tượng khổng lồ hình ngưá»i bằng đá giống như những tượng thấy ở PÃt-kéc, ở quần đảo Mác-ki-dÆ¡ và ở đảo Pa-cÆ¡, cùng những kim tá»± tháp đồ sá»™ có báºc giống như những kim tá»± tháp ở Ta-hi-ti và ở Xa-moa. Vá»›i những rìu bằng đá, dân Anh-ca đã xẻ núi lấy ra những khối đá lá»›n như má»™t toa tà u, chuyển xa nhiá»u dặm đưá»ng đến má»™t nÆ¡i xa dá»±ng đứng thẳng lên hoặc chồng lên nhau tạo thà nh những ná»n phẳng cao, những bức tưá»ng hoặc những cổng đồ sá»™ nguy nga, không khác chút nà o những di tÃch thấy trên các đảo ở Thái Bình Dương.
Ngưá»i Anh-ca đã ngá»± trị vùng núi non nà y và o lúc những ngưá»i Tây Ban Nha đầu tiên đến Pê-ru. Há» kể lại vá»›i ngưá»i Tây Ban Nha rằng trước khi hỠđến thống trị vùng nà y thì nÆ¡i đây đã có giống ngưá»i thần da trắng sinh sống và xây dá»±ng nên những công trình đồ sá»™, nhưng xa lạ và lạc lõng so vá»›i khung cảnh ở nÆ¡i đây. Những ngưá»i đã xây dá»±ng những công trình trên tuy đã mất, không còn để lại dấu vết gì vá» nòi giống, vẫn được coi như những báºc thầy khôn ngoan và hiá»n là nh, từ phương bắc đến đây từ thuở bình minh cá»§a thá»i đại. Tổ tiên ngưá»i Anh-ca đã được há» dạy nghá» kiến trúc, cách trồng trá»t và canh tác, truyá»n thụ cho các phong tục và táºp quán cá»§a há». Không giống như những ngưá»i Anh-Ä‘iêng khác, há» có mà u da trắng và râu dà i. Há» còn cao lá»›n hÆ¡n ngưá»i Anh-ca. Cuối cùng hỠđã rá»i bá» Pê-ru ra Ä‘i má»™t cách đột ngá»™t cÅ©ng như lúc hỠđến đó. Ngưá»i Anh-ca đã thay thế há» nắm quyá»n ở vùng nà y trong khi những ngưá»i khai hóa da trắng đó Ä‘i vá» hướng tây vượt qua châu Äại Dương và hoà n toà n không còn thấy xuất hiện ở bá» biển Nam Mỹ nữa. Äặt chân lên những đảo ở Thái Bình Dương, ngưá»i Âu rất ngạc nhiên thấy nhiá»u thổ dân da trắng như há» và ngưá»i nà o cÅ©ng để râu. Trên nhiá»u đảo có những gia đình hoà n toà n dá»… nháºn thấy bởi mà u da sáng, tóc đỠhung hay và ng hoe, những đôi mắt xanh xám vá»›i chiếc mÅ©i khoằm, tạo cho há» dáng dấp gần giống ngưá»i Xê-mÃt. Ngưá»i Pô-li-nê-di nói chung lại có da và ng au, tóc Ä‘en nhánh và mÅ©i phẳng. Những ngưá»i có bá»™ tóc mà u đỠhung, tá»± cho mình cái tên U-ru-kê-u và nói rằng há» trá»±c tiếp thuá»™c dòng giống cá»§a các thá»§ lÄ©nh đầu tiên, những thần da trắng như Tăng-ga-roa, Ca-nê và Ti-ki. ở khắp Pô-li-nê-di còn lưu truyá»n những truyá»n thuyết vá» những ngưá»i da trắng bà ẩn, mà con cháu há» là những thổ dân ở những đảo nà y.
Năm 1722, khi Rô-gi-uán phát hiện đảo Pa-cÆ¡, ông ta hết sức ngạc nhiên thấy những ngưá»i da trắng trên bá» biển. Dân trên đảo nà y có thể liệt kê tên những tổ tiên nà o cá»§a há» có mà u da trắng từ thá»i đại Ti-ki và Hô-tu Ma-tua và há» là những ngưá»i đầu tiên xuất phát từ "má»™t xứ sở đầy núi non ở phÃa đông đã bị nắng mặt trá»i là m cho khô cằn" vượt biển đến sinh sống tại đảo nà y. Trong khi nghiên cứu tìm tòi ở Pê-ru, tôi phát hiện trong ná»n văn minh, trong chuyện thần thoại, và trong ngôn ngữ có nhiá»u dấu vết kỳ lạ đã thúc đẩy tôi đà o sâu hÆ¡n nữa vấn Ä‘á», và táºp trung sá»± chú ý nhiá»u hÆ¡n để Ä‘i đến xác định được vị thần ở Pô-li-nê-di gốc ở đâu. Và tôi đã đạt được Ä‘iá»u mình mong muốn. Trong khi nghiên cứu truyá»n thuyết ở dân Anh-ca vá» vua mặt trá»i Vi-ra-cô-sa, vị thá»§ lÄ©nh tối cao cá»§a dân tá»™c da trắng nay không còn nữa, tôi Ä‘á»c thấy: "Vi-ra-cô-sa là từ cá»§a ngôn ngữ Anh-ca (Kết-sua) vì thế ở và o thá»i đại gần đây mà thôi. Trong thá»i kỳ cổ đại ở Pê-ru, ngưá»i ta thưá»ng gá»i thần mặt trá»i Vi-ra-cô-sa là Công Ti-ki hay I-la Ti-ki có nghÄ©a là Ti-ki-mặt trá»i hay Ti-ki-ngá»n lá»a. Công Ti-ki là ngưá»i ông và vua mặt trá»i cá»§a dân da trắng theo truyá»n thuyết và hỠđã để lại nhiá»u di tÃch lá»›n ở bên bá» hồ Ti-ti-ca-ca. Theo truyá»n thuyết, những ngưá»i da trắng có râu bà ẩn đó bị má»™t thá»§ lÄ©nh tên là Ca-ri ở thung lÅ©ng Cô-kin-bô tấn công. Trong má»™t cuá»™c chiến đấu trên má»™t hòn đảo ở hồ Ti-ti-ca-ca giống da trắng bị tà n sát, nhưng Công Ti-ki cùng các bạn chiến đấu cá»§a mình đã thoát chết, rồi sau đó Ä‘i tá»›i bá» biển Thái Bình Dương, để cuối cùng từ đó vượt biển Ä‘i vá» hướng tây và vÄ©nh viá»…n không còn thấy nữa". Tôi tin chắc rằng thần mặt trá»i Ti-ki da trắng đã bị săn Ä‘uổi khá»i Pê-ru bởi tổ tiên ngưá»i Anh-ca, chÃnh là thần da trắng Ti-ki con trai cá»§a mặt trá»i mà thổ dân ở Thái Bình Dương đã sùng bái, coi như ngưá»i sáng láºp ra dòng giống cá»§a há». Những chi tiết vá» Ä‘á»i sống cá»§a Ti-ki, mặt trá»i ở Pê-ru cùng vá»›i địa danh cÅ© cá»§a những nÆ¡i xung quanh hồ Ti-ti-ca-ca lại thấy xuất hiện trong các chuyện dã sá» lưu truyá»n rá»™ng rãi trong thổ dân trên những hòn đảo ở phÃa đông.
Nhưng ở khắp vùng Pô-li-nê-di, tôi thu tháºp được những dấu vết cho thấy là các bá»™ lạc hiá»n hòa cá»§a Công Ti-ki đã không thể tá»± bảo vệ lâu dà i những hòn đảo nà y được. Những thuyá»n chiến lá»›n như những hải thuyá»n cá»§a bá»n cướp biển Vi-kinh ghép đôi lại vá»›i nhau đã chở những ngưá»i Anh-Ä‘iêng từ phÃa đông bắc đến Ha-oai hay xa hÆ¡n nữa vá» phÃa nam đến các đảo nà y. HỠđã pha trá»™n dòng máu vá»›i con cháu cá»§a Công Ti-ki và mang đến cho xứ sở nà y má»™t ná»n văn minh má»›i. Äó là dân tá»™c thứ hai ở giai Ä‘oạn thá»i kỳ đồ đá đã đến Pô-li-nê-di và o khoảng năm 1100: há» chưa có kim loại, đồ gốm, chưa biết là m bánh xe, chưa có khung cá»i, chưa biết cà y cấy lúa. Vì váºy cho nên và o lúc ngưá»i Äức xâm chiếm Na Uy, tôi đã tìm kiếm ở Cô-lông-bi thuá»™c Anh những phiến đá khắc trổ theo phong cách cổ xưa cá»§a Pô-li-nê-di trong số những ngưá»i Anh-Ä‘iêng miá»n tây-bắc.
Hết quay trái lại quay phải, rá»a cầu thang gác cá»§a doanh trại, đánh á»§ng, há»c vô tuyến Ä‘iện, nhảy dù, cuối cùng là theo Ä‘oà n xe cảng Muốc-măng Ä‘i Phần Lan và ở đó vá»›i máy móc kỹ thuáºt suốt cả mùa đông ảm đạm, không có chút ánh sáng mặt trá»i. Hòa bình trở lại. Và má»™t ngà y nà o đó luáºn thuyết cá»§a tôi đầy đủ, tôi sẽ Ä‘em Ä‘i trình bà y ở Mỹ.