Một buổi chiều, chúng tôi đi ngang qua cánh đồng để tới bờ biển. Susan chạy trước Tim. Chúng vui đùa thật thoải mái vì chúng vốn thích biển.
- Chào Cathy! Cô thế nào? - Có ai đó nói đằng sau tôi.
Tôi dừng lại. Thì ra là Nick - người chủ trang trại với vóc dáng vạm vỡ và đôi mắt màu xanh da trời.
- Trông cô thật đơn độc! - Anh ta cười và nói. - Cô cần phải có bạn. Hôm nào đó chúng ta sẽ đến Cromer ăn tối chứ ?
Ngay hôm sau tôi lái xe đến trang trại của Nick và chúng tôi đã cùng nhau ăn tối ở Cromer, rồi thả bộ qua thị trấn đến những khu vườn xinh xắn gần biển. Tôi thích Nick. Anh ta là người tốt bụng và rất thú vị. Suốt buổi tối chúng tôi chuyện phiếm và không hề đả động đến chuyện về gia đình nhà Harvey.
Trước khi chia tay để về nhà, Nick hỏi tôi:
- Cô sẽ nói với Duncan về buổi tối hôm nay chứ ?
- ồ không! - Tôi trả lời thật nhanh. - Duncan ở London cả tháng này cơ. - Tôi đi chậm lại. - Bà Harvey đã nói cho tôi biết về anh và Duncan.
Nick cười khá to. - Thế là bây giờ cô đã có một bí mật rồi đấy. - Anh ta nói. - Hãy cẩn thận trong ngôi nhà ấy, Cathy!
- Tôi không hiểu câu căn dặn của Nick. - Tại sao anh không thích Duncan? - Tôi hỏi.
- Tôi không thể nói về điều đó. - Nick trả lời.
Về nhà tôi không đem chuyện này nói với bà Harvey. Không biết tôi làm thế có phải hay không? Nhưng tôi đã đem chuyện này nói với Juliet.
- Tôi rất thích Nick. - Tôi nói với cô ấy. - Tôi rất muốn thường xuyên gặp anh ta.
Juliet không nói gì và gần như im lặng suốt buổi chiều.
Tối hôm đó, trước khi bọn trẻ đi ngủ, tôi đã đọc truyện cho chúng nghe. Rồi tôi rón rén xuống gác. Tôi nghĩ đến Nick và thầm mong có ngày gặp lại.
Bà Harvey ngồi đan trên chiếc ghế bành đặt trong phòng bếp, nét mặt phảng phất buồn. - Cathy, ta phải nói chuyện với cháu. - Bà Harvey nói. - Cháu hãy vào đây và ngồi xuống kia.
Tôi ngồi đối diện với bà Harvey. Nhưng tôi không muốn nói chuyện tí nào và chỉ muốn dừng cuộc nói chuyện ở đây và về phòng mình xem ti vi.
- Cháu là một cô gái tốt. - Bà Harvey kể cả. - Susan và Tim yêu quý cháu. Ta rất hài lòng với những công việc cháu đã làm.
Tôi cười và nóng lòng muốn nghe nội dung chính của câu chuyện mà bà Hanrey sẽ nói.
- Nhưng ta phải nói chuyện với cháu về Nick Watson. Có thể cháu cảm thấy cô đơn khi ở đây, vì trong ngôi nhà này thường chỉ có ta và bọn trẻ. Duncan thì trầm tính, hầu hết thời gian nó ở London. Nick không thích Duncan và Duncan cũng ghét Nick. Đó là một câu chuyện dài và ta không muốn nói về điều đó. Ta sẽ không nói với Duncan về buổi tối của cháu và Nick. Nhưng ta không muốn cháu gặp lại Nick.
Tôi thấy mặt nóng bừng và hai tay lạnh ngắt. Bà Harvey đã biết chuyện của chúng tôi. Ai đã nói? Và tại sao? Tôi thấy mình rất bực bội vì tôi rất muốn gặp lại Nick. Tuy nhiên, tôi cũng không muốn mất việc làm.
- Cháu không hiểu.
Bà Harvey bỗng nhiên đứng bật dậy. - Tại sao cháu phải hiểu? - Tôi nhận thấy sự giận dữ trong câu nói ấy. - Không được gặp lại Nick? Cháu nghe thấy ta nói chứ?
- Thưa bà…
Chúng tôi nhìn lên và bỗng thấy bọn trẻ đang đứng trên gác nhìn xuống.
- Những đứa trẻ. Chúng đang làm gì ở đây vậy? Bà Harvey nói và chống gậy chậm rãi định ra khỏi phòng.
- Tim hoảng sợ. - Susan nói. - Nó không ngủ được và chúng cháu đi tìm cô Cathy.
- Em không sợ, mà chị sợ. Tại chú Nick. - Tim nói và đấm vào Susan.
- Không được đánh chị, Tim. - Bà Harvey quát to, nghiêm sắc mặt nói: “Cathy, hãy lên gác đưa chúng trở lại giường ngủ.’’
Tôi chạy lên gác và đưa bọn trẻ vào giường. Tim đặt bàn tay bé nhỏ của nó lên mặt tôi, hôn tôi và nói:
- Chúc cô ngủ ngon, cô Cathy. Cháu yêu cô lắm.
Tôi mỉm cười “Cô cũng rất yêu cháu’’. - Tôi nói và quay qua Susan: “Chúc Susan ngủ ngon nhé.’’
- Cháu không muốn để bà phải giận đâu. - Con bé thẽ thọt.
- Tại sao cháu phải sợ chú Nick ? - Tôi hỏi.
- Cháu không biết. Bố cháu cũng rất ghét chú ấy. Cháu không biết tại sao.
- Chú ấy là người tốt. - Tim chen vào. - Chính bà đã nói với cháu như vậy.
Và tôi đã không gặp lại Nick trong cả một khoảng thời gian dài.
Duncan đã trở về và làm việc ngay tại nhà. Lý do gì khiến anh ấy ghét Nick? Tôi rất muốn tìm ra sự thật, nhưng lại không thể hỏi. Anh ấy rất ít nói và ngồi cả ngày trong phòng.
Bà Harvey thích nấu ăn nhưng tại cái chân đau nên không đứng được lâu. Không thể làm được việc nhà cũng như chăm sóc lũ trẻ, bà Harvey tỏ ra rất đau khổ. Bà thấy vui mỗi khi Duncan ở nhà. Bà hay cười hơn và thường tự tay làm bữa sáng cho con trai mỗi ngày. Duncan luôn quan tâm đến mẹ và chơi với bọn trẻ mỗi khi có thời gian rỗi. Hàng ngày anh ấy lái xe đưa bọn trẻ đi học còn tôi thì đón chúng về nhà vào những buổi chiều.
Một buổi chiều thứ Sáu ấy, khi xe của tôi đi ngang qua trang trại của Nick, gần như ngay lập tức, xe của anh ta từ đâu cũng lao rất nhanh ra đường. Tôi hoảng sợ “ồ, không, anh ta sẽ đâm vào xe mình mất’’ Chiếc xe như con tàu không lái lao vun vút về phía trước. Không chần chừ, tôi nhấn ga thật nhanh. Hai xe chỉ cách nhau vài cm. Tiếng phanh kin kít kéo lê một vệt dài trên đường rồi xe dừng lại. Nick bước ra ngoài hớt hải chạy đến:
- Cathy, cô không làm sao chứ?
Tôi chợt nhận thấy còn một cô gái ngồi trên xe của Nick. Đó chính là Juliet. Cô ta xuống xe đi về phía tôi.
- Anh phải lái xe cẩn thận chứ Nick. Bằng cái giọng cáu kỉnh, Juliet tiếp: “Xuýt nữa thì anh đâm vào xe Cathy rồi đấy’’.
Tôi nhìn Juliet. Cô đang khoác trên mình chiếc áo choàng màu đỏ nổi bật trên chiếc quần màu đen. Đôi mắt cô ấy như hờn trách hướng về phía Nick chứ không hề nhìn tôi.
- Cathy đã không sao rồi. - Nick nói. Anh ta nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên vai Juliet. ánh mắt của anh ta sao mà ấm áp, nó hướng về Juliet chứ không dành cho tôi.
- Chúng tôi không muốn có thêm một tai nạn nữa đâu. Anh nhớ chị Miranda chứ?
- Làm ơn hãy đánh gọn chiếc xe vào. Tôi còn phải đến trường đón bọn trẻ, không sẽ muộn mất. - Tôi lạnh lùng nói.
- Đừng giận nhé. - Nick cười với tôi. - Thành thật xin lỗi cô.
Anh ta trở lại xe của mình và phóng đi. Juliet trở về bằng xe của tôi.
- Cậu và Nick là bạn à ? - Tôi hỏi Juliet. - Thế mà cậu đã không nói với tôi về điều đó. Juliet ngần ngừ vài giây “Cậu không hiểu đâu. Đó là một câu chuyện thật khó nói’’. Tôi gần như khóc và thấy rất tức giận. Juliet đã là bạn của tôi. Chúng tôi đã cùng nhau uống cà phê, cùng nhau đi xem phim. Thế mà cô ấy lại tuyệt nhiên không nói gì về tình cảm giữa cô ấy và Nick. Còn Nick, tôi đã ăn tối với Nick và chúng tôi đã nói chuyện với nhau cả buổi tối, nhưng anh ta cũng không hề nói gì về Juliet. Tại sao?
Tối hôm đó chân của bà Harvey lại trở chứng đau nhức nên đã đi ngủ sớm. Duncan nấu bữa tối và tôi ăn cùng với bố con anh ấy. Duncan nói chuyện và cười đùa vui vẻ với bọn trẻ. Tôi thấy hạnh phúc khi ở bên họ. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được ánh mắt anh ấy nhìn tôi. Máu trong người tôi như dồn cả lên mặt. Tôi bỗng không còn muốn nghĩ về Juliet và Nick nữa.
Nhưng đến khuya khi đã về phòng, khuôn mặt cùng ánh mắt giận dữ của Juliet lại ám ảnh tôi - “Chúng tôi không muốn có thêm tai nạn nữa. Hãy nhớ đến chị Miranda”. Sau đó tôi lại nhớ đến bà Harvey khi còn ở London - “Mẹ của bọn trẻ mất cách đây đã hai năm’’. Bà cụ đã nói với tôi như vậy nhưng lại không hề nói gì về vụ tai nạn. Không biết là Miranda đã chết vì tai nạn gì ? Không lẽ là tai nạn ô tô ? Biết đâu chính Nick đã đâm chết Miranda bằng chiếc xe đó. Vì thế mà Duncan căm ghét Nick. Tôi cứ tự lục vấn mãi mà cuối cùng cũng chẳng có được câu trả lời. Cuối cùng tôi cũng tự ru được mình vào giấc ngủ. Nhưng tôi đã qua một đêm với giấc ngủ chập chờn đầy thấp thỏm.
Hôm sau là thứ Bảy. Duncan đưa bọn trẻ đi mua sắm và đến thư viện ở Cromer. Vì vậy tôi có nhiều thời gian rảnh. Tôi quyết tâm phải tìm bằng được nguyên nhân cái chết của Miranda. Cô ấy chết vào ngày 30 tháng 9 cách đây hai năm. Nhất định những tờ báo của thị trấn này đã đưa tin về việc đó. Tôi phải tìm hiểu về Miranda và gia đình Harvey. Tôi có thể tìm báo ở đâu đây?
Tìm thấy mấy tờ báo cũ, tôi về phòng mình, cài trái cửa lại và bắt đầu ngấu nghiến đọc. Số báo ra ngày 1 tháng 10 đã cho tôi biết mọi điều.
Một người mẹ trẻ đã chết trong vụ tai nạn khủng khiếp
Miranda Harvey, 26 tuổi, đã ngã từ trên gác tại nhà của mình. Và đã chết ngay sau khi mang đến bệnh viện. Miranda sống cùng chồng và hai đứa con gần thị trấn Cromer. Mẹ của Duncan cùng sống với họ. “Đây là một ngày khủng khiếp với gia đình chúng tôi” - Bà ta nói. - “tất cả chúng tôi đều rất yêu quý Miranda. Và bây giờ hai đứa trẻ đã không còn có mẹ”. Juliet, 24 tuổi, em gái của Miranda, là cô giáo ở trường học tại Cormer: “Chị tôi là một người mẹ tuyệt vời”-. Cô ta nói. - “Và chị rất yêu tôi”.
Tôi ngồi như bất động. “Chúng tôi không muốn có tai nạn xảy ra nữa. Hãy nhớ đến chị Miranda”. Giờ thì tôi đã rõ. Đó không phải là tai nạn ô tô. Miranda, người mẹ tội nghiệp ấy đã bị ngã từ trên gác xuống, nơi mà tôi phải đi lên, đi xuống cả chục lần trong ngày.
Tôi lại đọc được trên vài số báo sau:
Những câu hỏi của cảnh sát dành cho Duncan
Harvey, 34 tuổi đã có mặt tại nhà mình trong ngày xảy ra tai nạn. Trước khi sự việc khủng khiếp ấy xảy ra, anh ta đã cùng vợ ở trên gác. Sau khi anh ta bỏ xuống phòng bếp và không biết chuyện gì đã xảy ra với vợ mình, cũng như không hề nghe thấy gì. - Anh ta nói như vậy.
Tôi còn đọc được rằng, cảnh sát đã có hai ngày thẩm vấn, đưa ra những câu hỏi dành cho Duncan. Nhưng cuối cùng anh ta vẫn trở về nhà với các con của mình một cách bình yên. Vậy thủ phạm là ai? Cũng không thể là Nick. Miranda đã chết ở nhà mình, cảnh sát đã hỏi và Duncan xác nhận điều đó.
Tay chân tôi lạnh toát, trong lòng hoang mang cực độ. Mọi thứ trong ngôi nhà này đã trở nên xa lạ và khác biệt. Cả những con người sống trong đó cũng thật là bí hiểm. Suốt những ngày sau đó tôi cứ liên miên nghĩ về Miranda và vụ tai nạn ấy. Tôi muốn nói chuyện với một ai về việc đó nhưng lại thấy rất sợ. Tại sao cảnh sát lại thẩm vấn Duncan? “Hãy cẩn thận trong ngôi nhà ấy”. Tại sao Nick lại nói điều đó với tôi như một lời cảnh báo? Phải chăng chính vì chuyện đã xảy ra với Miranda? Và bây giờ, khi đã biết được một phần câu chuyện thì càng có thêm những câu hỏi đặt ra. Và câu hỏi lớn nhất cứ trở đi trở lại trong đầu tôi: “Có phải Miranda ngã hay đã có ai đó đẩy cô ấy?”