Äầu mùa mùa hè, má»™t diá»…n viên Ä‘iện ảnh không nổi tiếng lắm Ä‘ang biểu diá»…n tại Xakhalin, đến thăm thị trấn. Từ thị trấn bên cạnh anh đến bằng ô tô, ngay sát lúc buổi biểu diá»…n sắp sá»a bắt đầu. Äứng đón anh ở cạnh câu lạc bá»™ "Thợ Má»" có hai ngưá»i cá»§a "Há»™i Trà Thức" địa phương, - ông giám đốc và má»™t bà nhân viên đã đứng tuổi cá»§a câu lạc bá»™. Ông giám đốc, má»™t ngưá»i có nước da trăng trắng, đầu hói, vá»›i cặp mắt lo ngại, khẽ nắm khuá»·u tay nhà nghệ sÄ© giữ lại, chá» những ngưá»i khác Ä‘i lên trước, má»›i ân cần há»i xem tại sao anh không cạo râu. Vị khách cưá»i giòn tan, đưa hai ngón tay sá» lên đôi má ráºm và vui vẻ giải thÃch rằng anh Ä‘ang phải chuẩn bị đóng má»™t vai má»›i, vai má»™t ngưá»i có râu. Và khi bước lên câu lạc bá»™ biểu diá»…n, việc đầu tiên là anh xin lá»—i khán giả vá» cái bá» ngoà i không được nghiêm chỉnh cá»§a mình, rồi do sá»± xúc động nghá» nghiệp, anh vừa khẽ nhún nhảy vừa kể má»™t câu chuyện thÃch hợp trong hoà n cảnh như váºy. Sau đó anh bắt đầu hát. Xen và o giữa những tiết mục cá»§a anh, ngưá»i ta chiếu lại những Ä‘oạn phim cÅ©, trong đó lúc thì anh đóng vai má»™t nhà thÆ¡, lúc đóng vai má»™t sÄ© quan hải quân, hoặc vai không ai nháºn ra được là vai má»™t ông già gù râu bạc. Trong lúc trên mà n ánh sáng hiện lên những hình ảnh cá»§a anh, được ghi lại từ hồi anh còn trẻ và đang thà nh công, thì nhà nghệ sÄ© cứ ngồi á»§ rÅ© bên chiếc bà n trong căn buồng cạnh sân khấu, hai tay ôm đầu, vẻ đăm chiêu nghÄ© ngợi.
Mãi tá»›i khuya, khi buổi hòa nhạc tan đã lâu, nhà nghệ sÄ© má»›i mệt má»i bước và o khách sạn nhá» cá»§a địa phương. Anh quệt quệt gót giầy và o cái cá sắt đóng ở báºc lên xuống cho sạch bùn, rồi bước và o nhà . Tráºn mưa đêm là m phố xá trong thị trấn lầy bùn.
Trong căn phòng ngưá»i ta dẫn anh đến, có má»™t ngưá»i mặc nguyên quần áo Ä‘ang nằm trên má»™t trong hai chiếc giưá»ng, mắt nhìn lên trần. Nhà nghệ sÄ© chà o anh ta. Ngưá»i đó cháºm rãi đưa cặp mắt mÆ¡ mà ng nhìn ngưá»i khách má»›i đến, khẽ đáp :
-Chà o anh … Mưa đấy à ?
Nhà nghệ sÄ© báºt cưá»i :
-Thế anh không nghe thấy tiếng mưa sao, hả anh chà ng lẩn thẩn ?
Rồi anh chỉ và o cái cá»a sổ có rèm che, đằng sau tiếng mưa vẫn rÆ¡i Ä‘á»u Ä‘á»u không ngá»›t. Sau khi ngắm kỹ ngưá»i bạn cùng phòng, nhà nghệ sÄ© phá lên cưá»i.
-Xin chúc mừng anh -anh vui vẻ nói - chắc anh cÅ©ng định để râu, nÆ¡i má»›i mò đến cái xó nà y phải không ? Tôi Ä‘oán đúng chưa nà o ? Nói anh tha lá»—i, nhưng ở đây, ở cái thị trấn nà y, chuyện đó hình như là m má»i ngưá»i ngạc nhiên lắm thì phải. Ngưá»i ta há»i tôi phải đến má»™t trăm lần …
Ngưá»i khách cùng phòng Ä‘ang nằm hếch cằm lên phÃa trên cÅ©ng có má»™t bá»™ râu quai nón bù xù. Hai cánh tay vắt chéo đặt phÃa trên đầu cá»§a anh ta dà i và khẳng khiu, đầu khuá»·u tay rất nhá»n. Nghe nhà nghệ sÄ© há»i, anh ta không nói gì, chỉ uể oải nhắm mắt, khẽ nở má»™t nụ cưá»i hiá»n là nh.
-Anh có biết không, từ sáng đến giá» tôi chưa ăn uống gì cả - nhà nghệ sÄ© bắt đầu than thở - Bước xuống ô tô là đi thẳng lên sân khấu ngay. Biểu diá»…n xong há» cÅ©ng chẳng cho ăn uống gì cả, đồ quá»· ! Má»™t ông cán bá»™ địa phương còn há»i mỉa : "Thế nà o, doanh thu khá chứ ?". Tóm lại là tôi thấy ngán, ngán lắm rồi, anh bạn ạ ! Từ MatxcÆ¡va lặn lá»™i tá»›i đây, tôi cảm thấy bÆ¡ vÆ¡ và khổ quá, và nói như Gôgôn, có má»™t cái gì cô đơn trong dạ dà y. Rồi lại còn mưa rả rÃch như thế nà y nữa chứ !
Nhà nghệ sÄ© cởi chiếc áo ngoà i ướt sÅ©ng nước mưa ra, ghếch chân lên cái bồn rá»a mặt, rồi bắt đầu rá»a chân. Äó là má»™t ngưá»i có đôi mắt sáng, tóc xoăn, hai bên thái dương đốm bạc, trông hãy còn trẻ, khá»e. Trong khi rá»a chân, anh không nhìn và o chân, mà đưa mắt quan sát xung quanh, mặt nhăn nhó có vẻ Ä‘au khổ.
-Äêm tối … Mưa rÆ¡i. Không ai tiá»…n vá» khách sạn… Giầy thì ướt, bụng thì đói - anh cứ lẩm bẩm trong miệng - Tháºt là tồi tệ, tồi tệ, tôi cảm thấy á»›n kinh khá»§ng …
-Äừng nên … than vãn - ngưá»i bạn cùng phòng bá»—ng lên tiếng nói khẽ, mÅ©i cứ sụt sịt như ngưá»i bị cảm lạnh. - Khi nà o anh không còn sống trên cõi Ä‘á»i nà y nữa, anh sẽ thôi không cảm thấy gì hết - Nói Ä‘oạn anh ta vừa nhìn lưng nhà nghệ sÄ©, vừa ngá» nguáºy đầu như muốn ấn cái gáy cho lún sâu và o gối.
-Anh bảo gì cơ ? … Cám ơn anh đã an ủi nhé - Nhà nghệ sĩ có vẻ hơi bực.
Lúc nà y anh đã rá»a chân xong, Ä‘ang đứng cạnh bồn rá»a mặt, ngưá»i mặc độc chiếc quần lót, chân giẫm giẫm lên tá» báo trải dưới đất.
-Tôi hy vá»ng - anh nói - anh cÅ©ng sẽ không cảm thấy gì hết … tất nhiên là cÅ©ng trong trưá»ng hợp như thế !
Và trước khi giÆ¡ tay vá»›i công tắc để tắt đèn, anh ngoái đầu ra sau nhìn ông bạn cùng phòng Ä‘ang mặc cả quần dà i lẫn sÆ¡ mi nằm trên giưá»ng.
-Tôi tắt đèn đây, vì đã một giỠđêm rồi - nhà nghệ sĩ cà u nhà u - Anh không phản đối gì chứ ?
Ngưá»i kia không nói gì, chỉ mỉm cưá»i má»™t cách khó hiểu. Và đèn tắt. Nhà nghệ sÄ© nhón chân Ä‘i vá» phÃa chiếc giưá»ng đã trải sẵn chăn đệm.
-Cái gì cÅ©ng là m anh khó chịu cả - giá»ng nói trong bóng tối lại vang lên - Từ thị trấn, tráºn mưa, đến khách sạn. Anh bá»±c dá»c, tức tối. Nhưng tôi xin nói vá»›i anh rằng, bá»±c tức như thế là hoà n toà n vô lý. Hắn anh còn nhá»› có má»™t nhân váºt cá»§a Äôxtôiepxki đã từng thèm khát được sống như thế nà o, dù phải sống trên má»™t khoảng không gian bé tà xÃu, treo và o vách đá bằng má»™t sợi dây xÃch cÅ©ng được, miá»…n sao là được sống.
-Tôi thấy anh có vẻ là ngưá»i cÅ©ng chịu Ä‘á»c đấy - cái giá»ng cà u nhà u cá»§a nhà nghệ sÄ© hÆ¡i đượm chút mỉa mai - Thế anh là ai ? Ở đâu đến váºy ? Hay ta là m quen vá»›i nhau chăng ?
-Tôi là bác sÄ© - có tiếng trả lá»i - Tôi từ Nam Xakhalin tá»›i. Tôi nghiên cứu liệu pháp vi lượng đồng căn … Nhưng bây giá» không phải lúc nói chuyện đó. Anh là ngưá»i thá»§ đô, váºy anh hãy nghe tôi nói đây ! Tôi trước đây cÅ©ng luôn luôn ao ước được sống ở thá»§ đô. Nhưng sáng hôm nay tôi lang thang dạo chÆ¡i và thế quái nà o Ä‘i tÃt mãi ra vùng ngoại ô. Không, không phải vá» phÃa biển, mà theo hướng ngược lại, vá» phÃa núi. Trên bá» con sông nhá» chảy qua đó có má»™t ngôi nhà bằng gạch đỠdà nh cho những ngưá»i già . Tôi Ä‘i bách bá»™ má»™t lúc cạnh ngôi nhà đó và trò chuyện vá»›i má»™t bà lão. Thôi thì bà ta luôn mồm than vãn, than vãn vá» cô con gái cá»§a bà ta. Chắc anh cÅ©ng biết, các ông bà già lúc nà o cÅ©ng có chuyện để than vãn cả … Sau đó tôi nhìn thấy đằng sau khu đất trÅ©ng có má»™t cái chòi nhá» quét vôi trắng, kiểu như má»™t cái nhà hóng mát - bóng ngưá»i vô hình trong bóng tối kể, giá»ng nói rì rầm nho nhá» cá»§a anh ta hÆ¡i khà n khà n, vừa kể thỉnh thoảng anh ta lại khịt khịt mÅ©i - có vẻ như bối rối và lưỡng lá»± - Ở gần chá»— cái chòi ấy có hai con ngá»±a Ä‘ang đứng gặm cá» trên đám cá» xanh - anh ta kể tiếp, rồi dừng lại, như thể phân vân không biết có nên kể nữa hay thôi. Bá»—ng giá»ng nói cá»§a anh ta có vẻ rất xúc động trầm hẳn Ä‘i - Äó là ngôi nhà cuối cùng, sau đó là bắt đầu đến rừng. Không hiểu sao bá»—ng dưng tôi thấy thèm đến gần cái chòi đó để xem nó là cái chòi gì, váºy là tôi cứ xuyên thẳng qua khu đất trÅ©ng. Anh đã bao giá» nhìn thấy thứ cây kixia cá»§a vùng Xakhalin chúng tôi chưa ?
-Kixia à ? - nhà nghệ sÄ© cố nén má»™t tiếng ngáp, thá» Æ¡ há»i lại.
-Phải, thứ cây ấy ở vùng chúng tôi to lắm. Tôi bị rÆ¡i và o má»™t rừng cây kixia - cao có lẽ phải đến ba mét. Lại còn thứ tầm ma sần sùi nữa chứ. Thế là tôi bị rát hết cả ngưá»i. Tóm lại là tôi bị lạc trong cái đám cây ráºm rịt ấy, không sao tìm được lối ra chá»— cái chòi, mà cuối cùng lại rÆ¡i ngay và o má»™t gò cây xanh. Tôi cứ đứng trên gò và quan sát : cái chòi cố nhiên là ở xa tÃt má»™t nÆ¡i. Bá»—ng nhiên lúc đó, anh có nghe không đấy ? Tôi thoáng nảy ra má»™t ý nghÄ©. Tôi nghÄ© rằng cái gò mà tôi Ä‘ang đứng ấy, chÃnh là trung tâm cá»§a thế giá»›i. ChÃnh cái trung tâm mà chúng ta ai cÅ©ng chỉ hiểu biết rất mÆ¡ hồ, nhưng ai cÅ©ng bị nó thôi thúc ám ảnh. Hay nói cách khác, là nhiá»u khi chúng ta có cảm giác, hay đúng hÆ¡n là ước mÆ¡ rằng ở má»™t nÆ¡i nà o đó có má»™t chá»— táºp trung tất cả những gì là đẹp đẽ, ưu tú, chân chÃnh nhất - và chúng ta khao khát muốn đến đó cho bằng được. ChÃnh vì thế má»›i nảy sinh ra cái tư tưởng thôi thúc, lôi kéo ta đến các thá»§ đô, và vì thế mà ở má»™t giai Ä‘oạn nà o đó cá»§a tuổi trẻ, chúng ta cứ lồng lên muốn bứt ra khá»i những nÆ¡i thân thuá»™c cá»§a mình … Xin lá»—i, anh có muốn nghe nữa không ? Hay thôi nhé ? Xin lá»—i …
-Không, tôi vẫn Ä‘ang nghe đây - má»™t giá»ng nói há» hững vang lên trong bóng tối, tá»±a như chÃnh bóng đêm Ä‘ang bị chìm và o tiếng mưa rÆ¡i ngoà i cá»a sổ lên tiếng đáp lại cái giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u buồn ngá»§ cá»§a ngưá»i kể chuyện - Tôi Ä‘ang nghe và cố nắm bắt được tư tưởng cá»§a anh.
-Thì nó có gì phức tạp đâu. Trên Ä‘á»i nà y không có nÆ¡i nà o là đặc biệt cả. Hay nói đúng hÆ¡n, bất cứ má»™t chá»— nà o, dù là rất nhá» bé, cÅ©ng có thể là nÆ¡i táºp trung tất cả những gì chÃnh yếu nhất. Và như cái gò cây ngưu bà ng kia, hay má»™t nÆ¡i nà o đó tương tá»± như thế. Äó chÃnh là nÆ¡i mà má»™t lần nà o đó anh đã khám phá ra được Ä‘iá»u gì to lá»›n …
-Thế anh đã khám phá ra được Ä‘iá»u gì to lá»›n trong những cây ngưu bà ng ấy ?
-Không, đừng nên há»i như váºy. Hãy nghe tôi nói nốt … Trong Ä‘á»i ta có những giây phút mà lá»i nói - không phải đơn thuần là những lá»i nói chứa đựng bên trong má»™t ý nghÄ© nà o đó, mà dưá»ng như chÃnh bản thân ý nghÄ©, Ä‘i đến và đứng ngay trước mặt ta, như má»™t sinh váºt, và khi đó lá»i nói chẳng còn giá trị gì nhiá»u lắm. Mà thôi … Tôi biết nói những chuyện như váºy tháºt là lẩn thẩn, mà tôi vá»›i anh lại chưa biết nhau, và hÆ¡n nữa, lại sắp phải chia tay nhau để không bao giá» gặp lại nữa, có lẽ thế … Nhưng tôi chẳng còn lúc nà o mà để ý tá»›i những cái gá»i là quy tắc lịch sá»± vá»›i không lịch sá»± cả. Cái chÃnh yếu, cái chÃnh yếu má»›i là cái quan trá»ng nhất ! Và nó nằm trong Ä‘iá»u mà tôi má»›i phát hiện ra : đó là cuá»™c sống hóa ra quý hÆ¡n ta vẫn tưởng gấp trăm, gấp nghìn lần ! Tôi xin đơn cá» má»™t và dụ : chẳng hạn khi những con há»a mi kêu rÃu rÃt lúc bình minh, thì đó không đơn thuần là tiếng rÃu rÃt, mà là điá»u kỳ diệu ! Hoặc như khi nhìn thấy con quạ vá»— vá»— cánh, lẽ ra chúng ta phải khóc lên vì sung sướng má»›i phải …
-Phải, phải … câu chuyện sau mưá»i hai giỠđêm cá»§a chúng ta hôm nay … trong cái khách sạn tồi tệ nà y … Phải ! Anh nói đúng - nhà nghệ sÄ© bá»—ng đổi giá»ng nghe ngá»t xá»›t - Nói chung câu chuyện cá»§a anh hôm nay đúng là khác thưá»ng. Nhưng tôi là má»™t nghệ sÄ©, nên có nhiá»u chuyện khác thưá»ng tôi cÅ©ng hiểu được. Váºy thì anh bạn thân mến Æ¡i, anh hãy nói tháºt cho tôi biết, anh Ä‘ang gặp chuyện gì váºy ? Vì tôi Ä‘oán chắc anh Ä‘ang phải chuyện gì. Và liệu tôi có thể giúp anh được không ?
-Cám Æ¡n ! Phải, đúng là tôi Ä‘ang gặp má»™t chuyện tháºt. Nhưng anh không giúp gì được đâu. Vả lại, vấn đỠkhông phải ở chá»— đó. Ãc má»™t cái là tôi không thể nà o diá»…n tả được dù chỉ má»™t phần nghìn cái Ä‘iá»u mà hiện giá» tôi đã hiểu ra. Vả lại kể vá»›i anh là m gì ? Vì ngà y mai anh đã Ä‘i rồi … Những buổi hòa nhạc, những bó hoa. Tóm lại là xin lá»—i anh, chúc anh ngá»§ ngon !
-Thôi được, sáng mai ta nói nốt váºy - nhà nghệ sÄ© Ä‘ang ngái ngá»§, tán thà nh ngay - Ôi dà o nói đến chuyện hoa, hôm nay ngưá»i ta tặng tôi phải đến gần mưá»i ki lô hoa, thứ hoa ở địa phương nà y ấy mà , gá»i là gì nhỉ ? … hình như là hoa xaranki thì phải. Trên đưá»ng vỠđây, lúc qua cầu tôi quăng hết xuống sông rồi !
"Thôi, sáng mai" - anh nói, nhưng sáng ra, dáºy muá»™n nhà nghệ sÄ© không thấy ông bạn nói chuyện hồi đêm vá»›i mình đâu nữa. Cái giưá»ng anh ta nằm chăn gối vẫn ngổn ngang, nhưng ngưá»i không còn, chiếc cá»a sổ mở rá»™ng trên đầu giưá»ng sáng rõ má»™t mà u xanh da trá»i và xanh lá cây. Má»™t ngà y nắng đẹp Ä‘ang hiện lên bên ngoà i, có cảm giác như không có tráºn mưa đêm qua. Nhà nghệ sÄ© duá»—i thẳng chân, giÆ¡ cao chúng lên trần nhà chÃn lần cho giãn cÆ¡ bụng, rồi nhảy phắt xuống đất. Äoạn anh thò khuôn mặt vui vẻ đầy râu qua cá»a, gá»i to xin mượn bà n là . Khi ngưá»i ta mang đến cho anh chiếc bà n là điện bóng nhoáng, anh tá»± tay là quần lấy, rồi sá» và o ngưá»i, lên đưá»ng tiếp tục cuá»™c hà nh trình. Và chỉ lát sau cái dấu vết má» nhạt cá»§a cuá»™c nói chuyện hồi đêm, cÅ©ng như cái hình dáng lá» má» không rõ nét cá»§a ngưá»i kể chuyện kỳ dị đã tan biến khá»i trà nhá»› anh.