Ngưá»i đà n bà ấy đến bệnh viện trước tôi mươi hôm. Chị ta là ngưá»i tôi lưu ý đầu tiên khi tôi đặt chân tá»›i đây. Không phải chị là ngưá»i miá»n Nam mà tôi ngợ đã gặp lần nà o, hoặc đã nghe ai kể chuyện vá» chị. Song dáng vẻ cá»§a chị mấy ngà y gần đây đã để lại trong tôi má»™t cảm tưởng hÆ¡i đặc biệt. Dạo đó mùa đông đã đến. Xung quanh bệnh viện, những thân cây to cứ má»—i chiá»u tá»›i hình như lại thu mình đứng im sừng sững. Vòm lá xanh sẫm cá»§a cây cao những chiá»u nà y vẫn chưa hóng lấy được má»™t tia nắng mặt trá»i. Chị ngồi đấy, trên chiếc băng đá cạnh đưá»ng sá»i. Lúc chị tá»±a lưng và o thà nh ghế, tôi thấy vóc ngưá»i chị dong dải, cặp mắt hiá»n dịu. Äôi mắt nhìn váºt gì cÅ©ng như muốn tươi đón, há»i han. Thoạt trông, tôi Ä‘oán chừng tuổi chị độ hăm bảy, hăm tám. Là n tóc chị hãy còn Ä‘en nhánh, và i sợi xòa nhẹ xuống mép trán. Cằm chị thon thon và đôi gò má hãy còn hây hây á»ng đỠnhư gò má má»™t cô con gái. Toà n thể gương mặt chị lá»™ vẻ hiá»n háºu và ná»—i buồn thầm kÃn.
Tôi Ä‘inh ninh chị là má»™t bệnh nhân thưá»ng, bệnh trạng chưa đến ná»—i nà o. Má»™t buổi chiá»u ná» sau khi ăn cÆ¡m xong, tôi cầm quyển sách định ra ghế đá ngồi Ä‘á»c thì đã gặp chị lặng lẽ ngồi ở đấy. Không muốn là m động đến sá»± yên tÄ©nh cá»§a chị, tôi vá»™i rá»i gót Ä‘i. Thấy tôi Ä‘i, chị vá»™i và ng thu ngưá»i lại:
- Chết, có má»™t mình tôi mà choán cả ghế. Anh ngồi Ä‘i, anh! - Chị nói và nhưá»ng chá»— cho tôi. Không lẽ bá» Ä‘i, tôi liá»n ngồi xuống. Nhìn cái khăn rằn xanh cÅ© choà ng trên cổ chị, tôi mỉm cưá»i nói:
- Thấy chị tôi biết là Nam bộ rồi!
- Váºy sao?
Cái tiếng "váºy sao" ná»a như há»i, ná»a như đùa, nghe rất đỗi quen thuá»™c. Tôi há»i chị trước ở tỉnh nà o. Chị đáp:
- Tôi ở Long Châu anh à . Còn anh?
- Tôi tỉnh nà o cũng có ở. Tình quê tôi trước thì cũng ở Long Châu.
- Thiệt sao? ở miệt vưá»n hay tại chợ?
- Tôi ở vưá»n hồi bé, sau thì lên tỉnh. Thế còn chị?
- Tôi ở biển.
Giữa lúc Ä‘ang nói chuyện, trá»i chuyển mưa to. Gió thổi mạnh Ä‘áºp và o các cá»a kÃnh bệnh viện. Và i ánh chá»›p xanh loé lên giữa bầu trá»i Ä‘ang tối sầm lại.
Ngưá»i đà n bà đồng hương vá»›i tôi che trán nhìn trá»i, lẩm bẩm bảo:
- Có lẽ sắp mưa. Trồi nổi giông thế nà y ở biển là sắp động. Mùa nà y ở chỗ tôi, biển không lúc nà o chịu yên, cứ động luôn thôi.
Tôi nói:
- ÄÆ°á»£c ở biển tháºt là thú quá. Từ thuở nhá», tôi hằng ao ước được Ä‘i biển má»™t chuyến lâu, nhưng không có dịp, thưá»ng là chỉ Ä‘i ngang qua thôi.
- Anh nói phải, sống ở biển thÃch lắm. Nhưng gian khổ, kể cÅ©ng gian khổ lắm.
Nói dứt câu, vẻ mặt ngưá»i chị đồng hương mà tôi vừa quen đó trở nên xa vắng. Tầm mắt chị không nhìn thẳng má»™t cái gì hết. Chừng như chị Ä‘ang hình dung lại vùng biển cá»§a chị. Có lẽ chị Ä‘ang nhá»› lại tháng ngà y cÅ©, khi tôi vá»›i chị nhắc tá»›i quê hương. Cái quê hương mà trong thá»±c tại nà y lắm lúc gợi cho tôi và những ngưá»i đồng hương tôi bao nhá»› nhung day dứt. Nhưng ở ngoà i vẻ mặt, thá»±c tình lâu nay tôi chưa há» thấy ngưá»i nà o biểu lá»™ cách xúc cảm rõ rệt như thế.
Tôi bắt đầu quen chị, biết được chị thứ tư, tên Háºu. Chị vừa má»›i ở nhà máy dệt lên đây. Nghe đâu chị là ngưá»i thợ dệt đứng bốn máy loại giá»i. Và tôi má»›i rõ ra chị không phải là má»™t bệnh nhân thưá»ng. Trong bệnh viện cái bệnh như chị kể ra hiếm lắm. Những hạch trong cổ chị bị nhiá»…m trùng lao sưng to lên. Theo lá»i ông bác sÄ© ở bệnh viện thì hạch lao ấy là kết quả cá»§a những chịu đựng, những gian khổ tÃch lÅ©y trong nhiá»u năm. Hồi cuối tháng, cÆ¡n bệnh bạo phát. Giữa má»™t đêm chị Ä‘ang đứng máy bá»—ng thấy ngưá»i xây xẩm khó chịu. Cố là m xong kÃp, khoảng ba giá» sáng chị vỠđến khu nhà táºp thể liá»n bị sốt nặng.
Sau đó, mấy lần chị bị ngất Ä‘i. Xà nghiệp liá»n đưa chị đến bệnh viện thà nh phố. Nhưng ở đấy, sau khi xem xét bệnh tình, ngưá»i ta đỠnghị đưa chị vá» Hà Ná»™i. Từ hôm vỠđây, bệnh chị giảm xuống. Nghe nói là chị đòi vá» xà nghiệp ngay. Nhưng bác sÄ© không chấp thuáºn, bảo là bệnh chị giảm bá»›t như thế không có nghÄ©a là hết hẳn, cần ở lại để Ä‘iá»u trị.
Buổi chiá»u tôi ngồi bên chị, chốc chốc lại thấy chị ho lên những hồi dà i mệt nhá»c. Như những bệnh nhân khác thì có lẽ cÆ¡n bệnh đã là m há» bá»±c dá»c, cau có. Nhưng chị thì không thế. CÆ¡n bệnh chưa áp chế nổi tâm tÃnh chị. Chị vẫn tỉnh táo. Lúc nà o cÅ©ng như lúc nà o, đôi mắt chị vẫn hiá»n dịu.
NÆ¡i chị có nhiá»u cái khiến tôi phải chú ý, ngạc nhiên. Lắm lúc tôi muốn há»i vá» Ä‘á»i chị, nhưng vì chưa tháºt quen, há»i thấy không tiện. Lại thấy chị Ãt nói quá, hoặc có nói thì má»—i lá»i nói ra Ä‘á»u vừa vặn, dè dặt. Cách mấy hôm sau, có má»™t việc nhá» là m tôi nhá»› mãi. CÅ©ng và o má»™t buổi chiá»u, lúc tôi và chị ngồi nói chuyện thì ngoà i cổng có má»™t ngưá»i bá»™ đội dắt hai con gái nhá» và o thăm vợ. ở bệnh viện, vợ chồng và o thăm nhau là sá»± thưá»ng. Nhưng Ä‘ang nói chuyện vá»›i tôi, bá»—ng nhiên chị Háºu dừng lại. Äôi mắt chị sáng rá»±c lên. Tháºt tôi chưa từng thấy ánh mắt nà o sáng lạ lùng như thế. Chị Háºu nhìn Ä‘au đáu hai đứa bé Ä‘i bên cha chúng. Chị nhìn cách tha thiết, chăm chú, và lúc đó chị coi như không có tôi bên cạnh chị nữa. Tôi lấy là m lạ quá. Chị quen vá»›i ngưá»i ấy chắc. Nhưng không, đồng chà bá»™ đội đâu có tá» ra Ä‘iá»u gì quen thuá»™c vá»›i chị. Mãi cho tá»›i khi đồng chà bá»™ đội và mấy đứa bé gái và o phòng bệnh nhân, chị Háºu cÅ©ng chưa quay lại tiếp lá»i vá»›i tôi. Rồi khi bệnh nhân là má»™t ngưá»i mẹ ra hà nh lang gặp chồng con, ôm con mình hôn hÃt từ đứa bé chà đứa lá»›n, tôi thấy chị Háºu nhìn cảnh ấy không rá»i. Hồi sau, tôi bắt gặp từ khóe mắt chị, nước mắt chảy Ä‘á»ng quanh mi...
Tôi cứ tưởng là cÆ¡n Ä‘au lại xông lên đầu chị. Mãi vá» sau nà y, tôi má»›i biết rằng chiá»u hôm đó chị đã khóc. Äâu độ ná»a tháng sau, lúc đã quen thân hÆ¡n, mấy lần tôi gợi để chị kể cho tôi nghe vá» Ä‘á»i chị, nhưng chị vẫn thoái thác. Câu chị thưá»ng trả lá»i tôi là :
- Tôi nói cho anh nghe cái gì bây giá». Anh bảo tôi kể Ä‘á»i tôi. Anh à , Ä‘á»i tôi có gì đặc biệt đâu kia chá»›. à , thôi tôi biết rồi. Anh là m nghá» văn nghệ, chắc anh muốn viết tiểu thuyết chá»› gì.
Nói váºy, rồi chị ta ngó tôi mà cưá»i. Cưá»i xong, chị bÆ¡i bÆ¡i nhẹ hai bà n tay:
- Thôi đi anh, đừng... đừng, không nên đâu.
Mãi cho đến sau đó nữa, chừng như cÅ©ng không lâu lắm, khi giữa tôi vá»›i chị thân thiết hÆ¡n, má»™t buổi chiá»u trên chiếc ghế đá trước bệnh viện, chị nhìn táºn mắt tôi giây lâu, rồi bắt đầu nói vá» Ä‘á»i chị:
- Tôi trước là má»™t đứa con gái mồ côi. Mẹ tôi mất trong lúc sinh nở vì đã quá lao lá»±c và lúc sinh, không có được má»™t bà mụ thà nh thạo chăm sóc. Cả đứa em tôi cÅ©ng chết theo. Nhưng theo lá»i kể cá»§a bà tôi, lúc tôi lên chÃn, thì tôi cứ hình dung ra được mẹ tôi. Má»™t ngưá»i đà n bà nghèo khó, hà ng ngà y gánh thuê đội mướn ở bến tà u. Trong trà tưởng tượng cá»§a tôi, mẹ tôi có lẽ giống bà tôi, cÅ©ng có khuôn mặt khoan háºu nhưng lúc nà o cÅ©ng lặng lẽ và nhẫn nhục như bà tôi. Tôi không há» thấy mặt mẹ tôi, và cho đến nay tôi cÅ©ng chưa từng biết vá» sá»± vá»— vá» trìu mến cá»§a tình mẹ là gì. Còn vá» cha tôi thì tôi biết được, nhưng cÅ©ng không rõ lắm. Cha tôi là má»™t ngưá»i có sức khá»e, là m nghá» khuân vác ở bến tà u. Ngưá»i đã nhiá»u lần ôm tôi trên cánh tay gân guốc cá»§a ngưá»i Ä‘i lang thang suốt buổi trên bến, những ngà y tà u không và o, phu cảng thiếu việc. Cái hình ảnh cuối cùng mà tôi còn nhá»› nhất vá» cha tôi là lúc ngưá»i chết. Trong lúc khuân hà ng, má»™t thùng át-xÃt vỡ ra đã giết cha tôi cùng ba ngưá»i cu-ly khác. Ngưá»i ta khiêng cha tôi từ cảng vỠđặt trước sân nhà lầy lá»™i cá»§a xóm cu-ly. Cha tôi nằm trên má»™t chiếc cáng là m bằng mảnh bao tải. Khắp thân thể cha tôi bị phồng lên, da nÆ¡i gối chân, khuá»·u tay Ä‘á»u tuá»™t ra cả. Vẫn nói là tôi hãy còn bé, tuy chưa biết được nhiá»u, nhưng hình ảnh Ä‘au đớn đó đã khắc sâu và o trà óc non ná»›t cá»§a tôi... Cha tôi mất Ä‘i, ngưá»i ta trả cho bà tôi má»™t món tiá»n bảo hiểm. Nhưng món tiá»n đó chỉ vừa vặn đủ chôn cất cho cha tôi. Và còn lại bao nhiêu thì ngưá»i chá»§ hiệu chạp-phô ở phố cảng giáºt lấy trên tay bà tôi để trừ các khoản nợ mà cha tôi đã vay trước... Bà ngoại tôi là m mướn cho má»™t nhà bảo sanh nuôi tôi cÅ©ng không được bao lâu. CÅ©ng may là khi bà tôi chết, tôi đã thay được bà tôi trong công việc giặt gia quét tước trong nhà bảo sanh ấy. Từ đó tôi sống má»™t mình không còn ai thân thÃch, là m mướn để chỉ được ăn cÆ¡m. Suốt ngà y giặt giÅ© những mảnh tã trẻ con, những tấm quần cá»§a bá»n đà n bà vợ ông thông thầy ký. Có thể nói là trá»n thá»i con gái, tôi đã sống lại cái cuá»™c Ä‘á»i đầu tắt mặt tối mà mẹ tôi đã sống qua thuở trẻ. Dạo ấy, lúc nà o tôi cÅ©ng cảm thấy Ä‘á»i toà n chỉ có buổi choạng vạng, Ãt khi tôi có được cảm giác nháºn ra má»™t ngà y sáng. Nhưng váºy mà có ngưá»i còn để ý tá»›i tôi. Tôi nghÄ© mãi không ra. Khi tình cảnh khốn khổ như váºy mà còn có má»™t ngưá»i con trai tỠý muốn lấy tôi là m vợ. Và tôi đã cảm động, đã Ä‘i đến yêu thương. Tôi xây dá»±ng gia đình trong cái thá»i kỳ đó. Chồng tôi là má»™t ngưá»i mạch-lô lưu lạc. Anh ấy là m tà u "Phước Lợi" chạy Sà i Gòn - Hải Nam. Anh ấy gặp tôi cÅ©ng tình cá» thôi, nhân cùng Ä‘i vá»›i má»™t ngưá»i mạch-lô bạn và o thăm chị vợ đẻ. Cái mối tình cá»§a chúng tôi giá» nói ra thì dà i dòng quá. Äại để là hồi chưa cưới, chúng tôi rất má»±c thương nhau. Má»—i chuyến tà u Ä‘i, tôi xuống táºn bến đưa ảnh. ở Hải-Nam vá» lần nà o ảnh cÅ©ng mua cho tôi má»™t món quà .
Là m trong nhà bảo sanh cá»±c quá mấy phen tôi đòi trốn theo ảnh. Anh không chịu, bảo tôi rằng: "Ráng thêm Ãt tháng qua Ä‘i mấy chuyến nữa dà nh dụm tiá»n rồi qua rước em ra". NgỠđâu cuối năm bốn tư, trong má»™t cuá»™c đình công không chịu trở lÃnh sang Pháp thì ảnh bị bắt. Trước khi và o nhà tù, ảnh có vá» biển nhắn hẹn ảnh lên rước tôi vá» biển. Năm bốn lăm, ảnh ra tù, có vá» biển má»™t lần, kế đó lại Ä‘i. Tôi có thai và sinh má»™t cháu gái...