1
Má»™t tiếng rú lên đâu đó, xuyên qua các bức tưá»ng đệm, vang lên giữa cÆ¡n bão tố tung hoà nh là m rung chuyển các cá»a mở cá»§a khu nhà . Tiếng thét, không giống ngưá»i, không phải tiếng kêu Ä‘au khổ, sợ hãi, mà là tiếng má»™t kẻ đần độn, khùng Ä‘iên. Nó bùng ra cà ng lúc cà ng cao trong tắc nghẹn rồi chuyển sang Ä‘iệu rá»n rÄ© bi thương cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘iên than vãn vá» số pháºn cá»§a mình.
Lúc ấy cô y tá xinh đẹp xuất hiện nÆ¡i góc tối hà nh lang rá»™ng chạy xuyên suốt ngôi nhà . Cô mang khay thức ăn, dừng lại trước má»™t cánh cá»a, đặt khay lên chiếc bà n tráng men kê dá»±a và o tưá»ng.
Cùng lúc ấy, má»™t ngưá»i đà n ông rắn chắc, máºp mạp, chiếc hà m Ä‘iểm hai răng và ng, vừa bước đến khúc quanh hà nh lang, thấy cô y tá liá»n nở nụ cưá»i. Nhưng hắn chuyển ngay sang nhăn nhó: ngưá»i phụ nữ Ä‘iên ở tầng trên vừa kêu rú trở lại.
Hắn vừa kéo lê đôi chân vừa nói:
- Con nhỠlà m tôi điên lên được. Giá như tôi túm được, nó tha hồ mà kêu.
Cô y tá vuốt các lá»n tóc dưới chiếc mÅ© choà ng trắng ôm khuôn mặt xinh xắn:
- á»’ lúc nà o cÅ©ng chỉ là số 10 thôi! Cứ trá»i giông là cô ta rú lên như thế. Nhốt cô ta giữa các bức tưá»ng có nệm chắn là phải thôi.
- Äáng lẽ phải cho nó ngá»§ Ä‘i, - ngưá»i máºp mạp nói. – Nó là m tôi khiếp quá. Biết thế nà y tôi không nháºn là m ở đây.
- Không nên quan tâm đến Ä‘iá»u đó, anh Joe ạ, - cô y tá thản nhiên nói. – Ở nhà thương Ä‘iên thì chỉ có thế thôi chứ có gì nữa đâu?
Joe lắc đầu:
- Không phải đâu. Nó là m đầu óc tôi rối tung lên. Sáng nay nó muốn móc mắt tôi, cô chưa biết sao?
- Ai cÅ©ng biết rồi. – Cô y tá trả lá»i nhạo báng. – Hình như lúc đó anh run lên như tà u lá!
- Tôi không có cách nà o khác là nốc cả ly cô-nhắc cá»§a bác sÄ© Travers. – Joe gắng gượng mỉm cưá»i. – Thế mà lão còn nhạo tôi nữa. – Rồi hắn im lặng má»™t lúc, nén ná»—i cay đắng và tiếp. – Cô có nghe tiếng gió thổi không? Cảnh ở đây đã thừa ảm đạm mà gió còn rên như hồn ma kêu khóc.
- Anh cứ Ä‘á»c sách mãi. – cô y tá nói. – Tôi thì không ưa tiếng gió nổi lên.
Tiếng kêu cá»§a ngưá»i Ä‘iên bá»—ng đổi khác: bây giá» là từng loạt tiếng cưá»i chát chúa, dồn dáºp, không vui, không buồn, không có dấu vết gì cá»§a sá»± sống, nghe mà sởn da gà , nhất là và o lúc giông tố nổi lên như thế nà y.
- Cô có ưa tiếng cưá»i đó không?. – Joe há»i, miệng khô khốc, mắt lÆ¡ láo.
- CÅ©ng thế thôi, - cô y tá trả lá»i vá»›i vẻ dạn dị. – Ngưá»i Ä‘iên giống như đứa trẻ, há» kêu thét như thế chỉ là má»™t cách phát biểu thông thưá»ng thôi.
- Con nhỠđó phát biểu hay lắm! Äáng phục đấy!
Má»™t thoáng im lặng, rồi cô y tá lên tiếng há»i:
- Lúc nà y anh có báºn không?
Joe nhìn cô, dáng suy nghÄ©, ná»a giá»…u cợt ná»a thân máºt, rồi tiến lại há»i:
- Sao? Má»i à ?
Cô y tá cưá»i lên, là m vẻ tiếc rẻ:
- E rằng không phải đấy, Joe. Tôi còn phải mang 8 phần ăn tối nữa. Ãt ra phải mất má»™t tiếng đồng hồ.
Joe hÃt mÅ©i, mắt nhìn và o mâm thức ăn:
- Nà y, há» nuôi bá»n Ä‘iên khá quá. – hắn vừa nói vừa nhón má»™t cá»ng cần tây trong tô canh, nhai nhấm nháp. – Trước khi và o đây, tôi cứ tưởng ngưá»i ta tá»ng thịt sống qua hà ng rà o sắt cho há» chứ.
- Chớ động và o bữa ăn tối của bệnh nhân!. – cô y tá la lên. – Cung cách gì lạ thế! Ở đây không ai cư xỠnhư thế cả.
- ÄÆ°á»£c thôi. – Joe không chút mếch lòng. – Ngon lắm. Vá»›i lại con nhá» Ä‘iên kia vá»›i cả đống tiá»n, không cần ngá»n rau nà y má»›i là m nó nóng ngưá»i lên đâu.
- Nà y, nà y! Hình như anh biết hết má»i chuyện rồi.
Joe liếc nhìn cô y tá:
- á»’, cô biết đấy. Không có gì qua mắt tôi đâu. Lúc nà o bác sÄ© Travers rống lên trong máy Ä‘iện thoại là tôi cÅ©ng áp tai và o khóa cá»a nghe hết. Sáu triệu đô la đấy! Cá»§a Blandish để lại cho cô ta phải không?. – Äôi môi hắn chúm lại huýt má»™t tiếng sáo nhẹ. – NghÄ© xem... Sáu triệu!
Cô y tá cầm khay ăn lên:
- Äể tôi là m tiếp công việc. Nà o, tối nay tôi không gặp anh ư?. – Cô nhìn vá»›i vẻ láu lỉnh. – Anh định nằm không cả buổi tối nay à ?
Joe nhìn như muốn lột trần cô ra:
- Äồng ý. Tám giá», nhưng nhá»› đừng để tôi đợi nhé. Chúng ta ra ngoà i xe hÆ¡i ở gara. Nếu không có việc gì khác thì tôi có thể dạy cô lái xe được. – Hắn nháy mắt. – Thế còn hÆ¡n là uống ruợu.
Hắn bước Ä‘i, báºn kéo lê tấm thân máºp mạp không còn nhá»› gì đến sá»± chinh phục nữa.
Cô y tá nhìn theo hắn thở dà i, tay sá» chiếc chìa khóa treo vòng ngang lưng thân mình. Trên lầu má»™t ngưá»i Ä‘iên lại rú lên. Hình như cô ta đã lấy lại sức lá»±c vì tiếng kêu thét át cả tiếng mưa à o à o Ä‘áºp và o tưá»ng. Gió đã dịu dần, rá»n rÄ© trong ống khói nhà bếp.
Cô y tá mở cá»a bước và o má»™t gian phòng bà y đồ đạc sÆ¡ sà i. Má»™t cái bà n kim khà kê gần cá»a sổ, má»™t chiếc ghế dá»±a kê trong ra cá»a, ả 2 Ä‘á»u được vÃt chặt và o sà n. Trên trần, má»™t ngá»n đèn có khung sắt bao quanh. Tưá»ng mà u xanh dịu được đệm lót dầy. Chiếc giưá»ng kê sát tưá»ng ỡ mãi phÃa trong có má»™t ngưá»i đà n bà hình như Ä‘ang ngá»§. Äầu óc cô y tá lúc ấy vẫn còn nghÄ© ngợi vá» Joe, cô đặt khay thức ăn lên bà n, bước lại gần giưá»ng, gá»i cá»™c lốc:
- Dáºy Ä‘i! Giá» nà y cấm ngá»§! Nà y dáºy Ä‘i, bữa tối đây!
Thân hình ngưá»i trên giưá»ng không cỠđộng và bá»—ng nhiên cô y tá thấy rá»n rợn.
- Dáºy Ä‘i kìa!. – Cô lặp lại, giá»ng cứng rắn hÆ¡n và lấy ngón tay đẩy và o ngưá»i nằm. Nhưng cô chỉ nháºn ra chiếc gối bông má»m và chợt hiểu... Cô rùng mình, giáºt chiếc chăn ra. Vừa thấy chiếc gối và chiếc chăn quấn trên giưá»ng thay chá»— ngưá»i bệnh nằm thì những ngón tay cứng như sắt từ gáºm giưá»ng thò ra nắm lấy cổ chân lôi mạnh là m cô báºt ngá»a ngưá»i.
Cô nghẹn tiếng kêu và trong má»™t khoảnh khắc tưởng như vô táºn, cố gượng lấy lại thăng bằng nhưng vẫn ngã lăn ra, đầu và lưng Ä‘áºp lên tấm thảm rất mạnh là m cô phát nôn má»a. Cô hoảng hốt, không nghÄ© ra được kế gì, thế rồi cảm thấy mình Ä‘ang đứng trước má»™t con bé Ä‘iên nguy hiểm, cô lấy can đảm gượng đứng dáºy. Cô mÆ¡ hồ thấy má»™t cái bóng Ä‘en cúi xuống, tay chân cô không cỠđộng được, chỉ có thể rên lên những tiếng hãi hùng. Liá»n đó cái mâm vá»›i thức ăn, bát đĩa úp mạng lên mặt cô.
2
Ngưá»i Ä‘iên trên lầu má»™t lại cất lên cưá»i, tiếng cưá»i ngây dại, thê thảm như tiếng tru cá»§a chó rừng. Joe co đầu lại như sợ ai Ä‘áºp, rảo bước dá»c theo hà nh lang dà i tối Ä‘en và bước xuống thang đến tầng hầm. Hắn sung sướng khi đến được phòng Sam Garland, ngưá»i lái xe cá»§a bác sÄ© Travers.
- Tháºt là má»™t đêm ghê rợn nhất. – Joe tiếp lá»i và đến ngồi cạnh lò lá»a. – Trên kia có má»™t con mẹ cưá»i rống lên đủ cho mà y nổi da gà đấy. Tao phát Ä‘iên lên được.
- Ta nghe rồi. Nà y, nếu như cô ta thoát ra được và lén đến đây thì sao nhỉ?. – Garland cưá»i gượng. – Mà y có nghÄ© đến chuyện đó không Joe? Cô ta có thể lẻn đến đây trong đêm tối và cầm dao cứa cổ chúng ta. Chà , có chuyện cho cô ta cưá»i đấy!
Nhưng Joe không nghe nữa, hắn Ä‘ang cúi vá» phÃa trước nhìn ra ngoà i cá»a. Garland ngạc nhiên há»i:
- Cái gì đấy?
- Hình như có ai đi đằng kia!. – Joe thì thầm.
- Chắc là Boris Carloff. – Garland nói nhưng không mỉm cưá»i nữa. – Ra ngoà i Ä‘i, xem ai dấy.
- Mà y ra Ä‘i. – Joe nói nhá». – Cho và ng tao cÅ©ng không ra!
Rồi hai ngưá»i cùng nÃn lặng.
Má»™t bà n tay sá» soạng nÆ¡i cá»a lá»›n và có tiếng miếng ván kêu lên. Tiếng chân bước nổi lên ngoà i hà nh lang khiến há» vùng dáºy. Và i giây sau, tiếng cánh cá»a sau Ä‘áºp lại và má»™t luồng gió lạnh ùa mạnh và o hà nh lang. Joe há»i:
- Ai đấy nhỉ?
- Chắc có ai đó đi ra ngoà i, đồ nhát gan!
Garland cà u nhà u và nằm xuống. – Thế mà y tưởng là ai? Cứ thế nà y thì mà y là m tao lộn tiết lên mất.
Joe đưa tay lên vuốt tóc công nháºn:
- á»’! Không hiểu sao tối nay tao rối quá. Chỉ tại nghe con nhá» rống lên, lại thêm cÆ¡n giông ná»a.
Hắn vẫn nhìn vá» phÃa cá»a lắng nghe. Garland cáu kỉnh:
- Äừng hoảng hốt nữa không thì tao lại phải nhốt mà y đấy.
- Im!. – Joe nói. – Lần nà y mà y nghe gì không? Chó. Nghe đi!
Má»™t con chó tru lên ghê rợn đâu đó trong vưá»n. Gió đưa giá»ng rá»n rÄ© Ä‘i xa. Garland khó chịu nói:
- Nếu con chó muốn tru thì sao nó lại không có quyá»n tru lên?
- Không phải đâu. – Joe nói mặt mà y căng thẳng. – Con chó chỉ tru như thế khi nó sợ thôi.
Hai ngưá»i lắng nghe tiếng chó rá»n rÄ© và bá»—ng nhiên Garland cÅ©ng thấy rùng mình. Hắn nổi giáºn nói:
- Lạ tháºt, đến lượt tao rồi. – Hắn đứng dáºy đến bên cá»a sổ nhìn ra đêm tối. – Không có gì hết. Ta ra ngoà i má»™t lát Ä‘i. Xem thá» tại sao chó lại tru?
- Thôi, chịu thôi. Tối quá, Các và ng cũng không.
Bá»—ng chuông réo giáºt giá»ng, nổi lên khiến Joe báºt dáºy. Garland kêu lên, thá»c tay và o áo:
- Báo động! Äi, Joe, nhanh lên!
- Báo động à ?. – Joe ngẩn ngưá»i, má»™t cảm giác lạnh chạy suốt sống lưng lên đến chân tóc. – Báo động cái gì thế?
- Má»™t tên Ä‘iên trốn. – Garland xô Joe tung ngưá»i ra cá»a. – Mà y thÃch hay không cÅ©ng phải ra thôi.
- Äúng là tại sao con chó lại tru lên. – Joe nói và từ từ bước ra. Nhưng Garland đã chạy dá»c hà nh lang và Joe sợ ở lại má»™t mình cÅ©ng Ä‘uổi theo cho kịp
Con chó vẫn tru lên giữa tiếng mưa gió xô bồ, à o ạt.
Cảnh sát trưởng Kamp giÅ© nước trên chiếc mÅ© dạ rồi theo cô y tá và o văn phòng bác sÄ© Travers. Ông bắt tay ngưá»i bác sÄ© vừa tiến tá»›i:
- Lại có chuyện không ổn ở đây, phải không bác sĩ? Bệnh nhân của ông bỠtrốn?
Travers gáºt đầu xác nháºn. Mắt ông hằn sâu lá»™ vẻ lo lắng. Ông nói:
- Nhân viên cá»§a tôi Ä‘ang Ä‘i tìm nhưng chúng tôi cần má»i sá»± giúp đỡ. Chuyện tháºt đơn giản: con nhá» trốn ấy rất nguy hiểm.
Cảnh sát trưởng đưa tay sá» ria, mắt lá»™ vẻ ngạc nhiên, dò há»i:
- Chuyện nà y có hợp pháp không?
- Tôi lâm và o má»™t tình thế tháºt khó! Nếu chuyện nà y lá»™ vá»›i giá»›i báo chà thì tôi sạt nghiệp. HÆ¡n nữa, bệnh nhân là ngưá»i mà tôi không được quyá»n để sổng.
- Tôi sẽ hết sức giúp ông. Cứ tin ở tôi.
- Tôi biết. – bác sÄ© Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng, rồi nói tiếp. – Nữ bệnh nhân là ngưá»i kế nghiệp John Blandish. Ông hiểu không?
Kamp nhÃu mà y:
- John Blandish? Cái tên nghe quen quen. Có phải là nhà triệu phú có ngưá»i con gái bị bắt cóc 20 năm vá» trước không?
- Äúng đấy. Chúng ta phải bắt cô ta lại trước khi tin nà y loan ra ngoà i. Xin ông lưu ý đến sá»± ồn à o quanh cái chết cá»§a John Blandish năm ngoái! Nếu chuyện nà y lá»™ ra thì tiếng ồn năm ngoái tái diá»…n và tôi chỉ có cách đóng cá»a.
- Bác sÄ© yên tâm. – Kamp bình tÄ©nh nói. – Chúng tôi sẽ bắt lại được cô ta. – Ông vuốt hà m ria và nói tiếp. – Bác sÄ© nói cô ta là ngưá»i kế nghiệp cá»§a John Blandish. Sao ông ta lại để gia tà i cho má»™t ngưá»i Ä‘iên? Tháºt khó hiểu quá!
- Cô ta là cháu ngoại... cháu ngoà i hôn thú. – Travers hạ giá»ng. – Chuyện nà y chỉ nói riêng vá»›i ông thôi đấy.
Kamp vụt nhá»m dáºy: - Ông nói sao?
- Cô gái Blandish bị má»™t tên bụi Ä‘á»i bắt cóc, tên nà y bị truy tố vá» tá»™i giết ngưá»i. – Travers ngáºp ngưng hồi lâu má»›i nói. – Cô ta đã ở vá»›i tên cướp má»™t thá»i gian dà i. Sau đó cô ta nhảy qua cá»a sổ tá»± váºn, ông nhá»› chứ? – Ờ, tôi có biết. – Kamp nói vẻ nôn nóng.
- Nhưng có má»™t Ä‘iá»u mà ông không biết, đó là việc cô ta sinh má»™t đứa con gái rồi má»›i chết. Cha đứa bé là tên bắt cóc: Grisson!
Kamp huýt sáo miệng:
- Và hơn nữa, bệnh nhân của ông... là con bé ấy phải không?
Travers xác nháºn: - Con bé Carol giống mẹ như đúc nên Blandish không chịu được má»—i khi nhìn nó. Nó sống ở nhà cha mẹ nuôi, Blandish không bao giỠđến thăm nhưng không để nó thiếu thốn thứ gì. Vì ngưá»i cha là má»™t tên nguy hiểm nên phải dè chừng cả Carol. Tám năm đầu, không có dấu hiệu gì tá» ra con bé thừa hưởng tÃnh tình hung bạo cá»§a cha nó cả. Nhưng ngưá»i ta vẫn phải trông chừng và khi được 10 tuổi, nó bá»—ng trở chứng không chÆ¡i vá»›i bạn bè nữa, trở nên âu sầu, thỉnh thoảng nổi cÆ¡n hung dữ, nóng giáºn. Ngưá»i ta báo cho Blandish gá»i má»™t y tá đặc biệt đến săn sóc nó. Vì thế nó cà ng nổi giáºn và không thể nà o để nó ở bên cạnh ngưá»i yếu hÆ¡n nó. Äến 19 tuổi, ngưá»i ta nhốt nó và o bệnh viện. Từ đó, chÃnh tôi chữa cho nó, đã năm năm rồi.
- Ông vừa nói đến chữ “nguy hiểm†là vì sao?
- Tháºt khó trả lá»i. Các chuyên viên trông coi cô ta lúc nà o cÅ©ng phải đỠphòng. Ông chá»› nghÄ© là lúc nà o cô ta cÅ©ng nổi xung nguy hiểm đâu. Lúc thưá»ng, đó là má»™t cô gái duyên dáng, xinh đẹp. Cô ta tá» ra tháºt bình thưá»nng trong nhiá»u tháng nên chuyện nhốt cô ta bên trong cá»a sắt là việc là m quá độc ác. Thế rồi không có dấu hiệu gì báo trước, cô ta tấn công ngưá»i canh giữ nà o đứng cạnh cô. Má»™t ca Ä‘iên tháºt lạ lùng, má»™t hình thức nhị trùng nhân cách. – Thấy Kamp há miệng nhìn, bác sÄ© nói tiếp. – Äây là trưá»ng hợp hai con ngưá»i hung dữ, lương thiện ở cùng trong má»™t thân xác. Hình như có má»™t miếng sắt Ä‘áºp và o đầu cô ta mà khi không khiến cô ta trở thà nh kẻ hung ác, có ý muốn giết ngưá»i. Buồn nhất là ở cô ta không có dấu hiệu gì báo trước rằng cô ta là má»™t kẻ nguy hiểm. Như tôi đã nói vá»›i ông, nếu cô ta được tá»± do... thì Carol sẽ tấn công bất cứ ai vá»›i má»™t sức mạnh hung dữ lạ thưá»ng. Khi nổi cÆ¡n, cô ta có thể đánh gục bất cứ ngưá»i đà n ông nà o.
- Cô ta đã giết ai chưa? – Kamp há»i, vẫn mân mê bá»™ ria.
Chưa, nhung đã có trưá»ng hợp xảy ra khiến phải nhốt cô ta. Lần vừa qua là khi cô ta thấy ngưá»i ta Ä‘áºp má»™t con chó. Cô ta rất yêu súc váºt. Ngưá»i nữ y tá chưa kịp là m gì hết đã thấy cô ta nhảy tá»›i cà o và o mặt ngưá»i kia. Tay cô ta tháºt ghê gá»›m, ngưá»i ấy há»ng má»™t mắt trong vụ đó. Cô y tá và và i ngưá»i có mặt lúc đó phải vất vả lắm má»›i lôi được cô ta ra. Không có há» thì chắc cô ta đã giết gã kia rồi. Gã nà y đâm đơn kiện và chúng tôi buá»™c phải nhốt cô ta lại. Vụ nà y đã ổn thá»a nhưng khá tốn kém cho Blandish. Và bây giá» thì tha hồ cô ta muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i, ai gặp cô ta chắc không ngá» là há» có thể bị nguy hiểm.
- Chà , má»™t trưá»ng hợp gay go. – Kamp kêu lên. – Thế nhưng, trá»i Æ¡i, đâu có dá»… tìm ra cô ta giữa cÆ¡n giông bão nà y!
- Phải tìm cô ta tháºt nhanh và kÃn tiếng - Travers nói. – ông nên biết là bản chúc thư cá»§a Blandis vừa đến thá»i gian có hiệu quả là việc quản lý gia tà i cá»§a cô ta phải chuyển qua má»™t há»™i đồng quản trị. Gia tà i đó trên 6 triệu đô la. Nếu ngưá»i ta biết Carol thoát ra Ä‘i lang thang trong vùng thì bất cứ tên khốn nạn nà o cÅ©ng muốn chá»™p lấy cô ta để kiếm tiá»n.
- Nhưng nếu gia tà i đó có ngưá»i quản lý rồi thì số tiá»n coi như đã yên ổn chứ gì?
- Không đâu. Luáºt pháp ở bang nà y hÆ¡i lạ. Nếu má»™t ngưá»i Ä‘iên thoát ra ngoà i bệnh viện sống tá»± do trong 14 ngà y thì muốn nhốt lại, phải qua má»™t há»™i đồng y tế xét. Thêm nữa, trong di chúc cá»§a Blandish thì nếu cháu ngoại ông ra rá»i bệnh viện, không bị nhốt lại thì cô ta được hưởng ngay gia tà i và những ngưá»i quản trị sẽ không còn lý do lưu lại ná»a. Blandish tin rằng cô cháu không thể nà o khá»i bệnh được... Tôi nghÄ© ông ta đã hối tiếc là không săn sóc cô cháu lúc nhá» nên bây giá» muốn chuá»™c lại lá»—i lầm.
- Như thế có nghÄ©a là nếu sau 14 ngà y nữa mà không tìm ra cô ta thì ông không được quyá»n giữ cô ta ở lại đây phải không?
- Trừ phi có lệnh cá»§a tòa án cho phép và lệnh nà y phải có chữa ký cá»§a hai bác sÄ©, không kể các giấy chứng nháºn trước kia nữa. Còn nếu cô ta Ä‘i qua bang khác thì giấy tỠđó không có giá trị gì hết.
- Váºy phải tìm ra cô ta tháºt nhanh. – Kamp nói. – Cô ta có mang tiá»n không?
- Không.
- Ông có bức ảnh của cô không?
- Không.
- Ông cho biết nhân dạng của cô gái nà y. – Kamp vừa nói vừa rút ra quyển sổ nhà u nát.
Travers xịu mặt:
- Tháºt khó tả. Thế nà y: tôi chỉ có thể nói là cô ta cao khoảng 1,65 mét, tóc hung, mắt xanh to. Cô ta đẹp lạ lùng, thân hình đầy đặn, duyên dáng. Cô ta thưá»ng nhìn ngưá»ii khác má»™t cách tháºt lạ, mắp hÆ¡i sụp xuống vá»›i vẻ ranh mãnh khó chịu. Cô ta hay máy môi bên phải, hình như đó là dấu hiệu duy nhất bên ngoà i vá» sá»± khá»§ng hoảng tinh thần.
Kamp vừa ngoáy trong sổ vừa lầm lầm:
- Còn dấu hiệu nà o đặc biệt nữa không?
- Má»™t vết sẹo hình ngôi sao trên cưá»m tay trái. Lúc má»›i và o đây cô ta lên cÆ¡n và định cắt mạch máu tá»± tá». Lạ kỳ nhất là mái tóc, mái tóc hung chưa bao giá» tôi nhìn thấy. Tháºt đẹp, mà u tóc tinh tế không gì tả nổi.
- Khi trốn cô ta ăn mặc ra sao?
- Ở đây thiếu má»™t áo dà i len xang Ä‘áºm và đôi già y tháºt chắc. Ngoà i ra ngưá»i tà i xế vừa phát hiện bị mất cái áo mưa hắn treo trên hà nh lang ngoà i cá»a phòng, chắc cô ấy lấy Ä‘i.
Kamp đứng lên:
- OK. Ta có thể bắt đầu. Tôi sẽ ra lệnh cho cảnh sát chặn các đưá»ng trong khi đó ta tổ chức cuá»™c lùng trên các vùng trên các vùng đồi quanh đây. Bác sÄ© đừng lo, chúng tôi sẽ tìm ra.
Khi xe của cảnh sát trưởng đi xa rồi thì Travers có linh cảm hỠsẽ không bao giỠtìm lại được Carol.
3
Chiếc xe cam nhông cháºm lại và dừng trước cá»a quán Andy. Nick Burns khó nhá»c bước ra khá»i ghế ngồi, trượt lên vÅ©ng nước, cúi đầu tránh gió và mưa quất tá»›i. Hắn đẩy cá»a lần mò tìm lối Ä‘i trong căn phòng nồng nặc hÆ¡i nóng và khói thuốc rồi bước đến má»™t cái bà n ở gần lò lá»a.
Ông chủ quán Andy thân mình đầy mồ hôi, vui vẻ:
- Chà o Nick! Rất sung sướng được gặp lại anh. Chà , bết quá! Anh không đi đâu đêm nay phải không? Ai cũng nghỉ lại hết. Có chỗ cho anh đấy.
- Tôi phải Ä‘i. – Nick nói, mặt dà i ra vì mệt nhá»c, mắt nặng ná». – Cho má»™t ly cà phê Andy, và lẹ lên, mai tôi phải có mặt ở Oakville rồi.
- Dóc tổ!. – Andy nói vá»›i giá»ng coi thưá»ng. Lão biến Ä‘i rồi quay lại ngay vá»›i tách cà phê. – Dân chạy xe các anh toà n loại Ä‘iên hết. Tại sao không ngá»§ má»™t giấc? Tôi cam Ä‘oan là anh đã thức từ ngà y nà y sang ngà y khác rồi.
- Äúng váºy!. – Nick vừa nói vừa đổi thế ngồi. – Mưa dá»… sợ!
- Suốt đêm đấy! Nên cẩn tháºn, anh bạn ạ.
- Hẳn rồi. Thôi chà o. Hẹn lần sau nếu tôi gặp được món hà ng béo bở.
- ÄÆ°á»£c mà !. – Andy nói giá»ng thân máºt. – Lên núi nhá»› mà mở mắt ra. – Lão nhặt tiá»n cá»§a Nick vừa ném lên bà n. – Tạm biệt Nick!
Sau ly cà phê ấm ngưá»i, Nick lại thấy lạnh khi ngồi và o cabin, nhưng thấy đầu óc đã tỉnh hẳn. Hắn mở máy, nhấn ga, chiếc cam nhông ầm ầm lao và o đêm mưa giông.
Bá»—ng hắn nghiêng ngưá»i nhìn và o đêm tôi tối, phÃa trước là má»™t cô gái đứng bên bỠđưá»ng. Hình như cô gái không biết đến trá»i mưa và không cỠđộng khi thấy chiếc xe lao tá»›i.
Nick cho xe Ä‘áºu ngay trước mặt cô gái. Hắn chỉ thấy lá» má» má»™t cô gái không mÅ© nón, tóc bết và o mặt vì mưa. Nick lạ lùng và ngạc nhiên, hắn rống lên qua tiếng gió:
- Cô lên xe không?
Hắn mở cá»a xe. Cô gái không nhúc nhÃch. Hắn nháºn ra khuôn mặt nhợt nhạt và cảm thấy má»™t đôi mắt vô hình dò xét mình. Hắn láºp lại:
- Cô lên xe không? Cô là m gì ở đây? Không thấy trá»i mưa sao?
- Vâng, để tôi lên. – giá»ng cô gái Ä‘á»u Ä‘á»u, dá»ng dưng. Hắn nghiêng mình nắm tay kéo cô gái lên ngồi cạnh, nói:
- Mưa... mưa dữ quá!
Hắn chồm qua cô gái kéo xáºp cá»a. Dưới ánh đèn má» trong cabin, hắn nháºn ra cô mặc chiếc áo mưa đà n ông. Cô nói:
- Ồ, một đêm tồi tệ quá!
- á»’, đúng váºy. – Nick lặp lại, vẫn còn thắc mắc. Hắn nhấn ga, chiếc xe gầm lên sang số và con đưá»ng loang loáng ánh đèn, chiếc xe chạy giữa đêm tối.
Hình như có tiếng chuông yếu ớt từ xa vẳng tới. Hắn vểng tai nghe. - Gì thế? Tiếng chuông à ?
- Äó là tiếng chuông báo động trong nhà thương Ä‘iên. – cô gái trả lá»i. – Có kẻ nà o vừa trốn thoát nÆ¡i ấy. – Rồi cô gái cưá»i, tiếng cưá»i âm vang là m Nick thấy khó chịu.
Tiếng chuông theo gió đuổi theo xe.
- Cô nói có kẻ Ä‘iên trốn à ?. – Nick há»i giá»ng ngạc nhiên. Hắn tháºn trá»ng dò tìm trong bóng tối, cứ sợ có má»™t bóng ngưá»i la hét vung vẩy từ trong bụi ráºm nhảy nhà o ra trước xe. – Nhất định cô thấy mừng khi tôi đến phải không? Cô Ä‘i đâu?
- Äâu cÅ©ng được!. – Cô gái trả lá»i, nghiêng mình phÃa trước cố sức nhìn qua tấm kÃnh ròng ròng nước mưa. Ãnh đèn sáng cá»§a bản đồng hồ chiếu lên 2 bà n tay thon dà i mảnh mai và Nick nhìn thấy nÆ¡i cổ tay trái cô gái có má»™t vết sẹo sâu và trắng nhợt. Nick nghÄ© “Gần nÆ¡i động mạch, chắc cô ấy phải sợ lắm khi bị như váºy.â€
- Äâu cÅ©ng được ư?. – Nick lặp lại. – Chà , xa lắm!
- Lúc nà y tôi không biết vỠđâu, tôi không là ai hết!. – Cô gái nói giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u, cứng cá»i lá»™ rõ ý tưởng cay đắng.
- Kiểu nà y là kiểu bảo mình tá»± lo lấy thân thôi. – Nick nghỉ rồi cất tiếng. – Không phải tôi tò mò đâu. Tôi Ä‘i Oakville, không biết có cùng đưá»ng vá»›i cô không?
- ÄÆ°á»£c thôi. – Cô vẫn nói giá»ng dá»ng dưng rồi im bặt.
Xe bắt đầu lên dốc, máy nóng lên trà n hÆ¡i ná»±c ná»™i khắp cabin. Nick vẫn tiếp tục lái, cà ng lên cao cà ng thấy buồn ngá»§, như là lúc đỠđẫn bên bếp lá»a. Hắn buồn ngá»§, Nick lái xe như cái máy quên cả cô gái ngồi cạnh bị xóc giáºt lên như má»™t con búp bê.
Äã bốn ngà y ròng rã hắn chỉ ngá»§ được có 6 tiếng đồng hồ nên kiệt sức. Mắt cứ muốn nhắm lại nhưng hắn vẫn giữ đầu thẳng và nhìn đưá»ng qua khe mi mắt. Rồi hắn không giữ được, gục đầu trên vô lăng. Hắn tỉnh ngay, lầm bầm chá»i rá»§a. LỠđưá»ng như dồn vá» phÃa hắn. Hắn bám lấy vô lăng, chiếc cam nhông lết bách rÃt lên... Bánh xe ngoà i leo lá» má»™t chút rồi trở lại xuống đưá»ng. Chồng giá» trái cây phá»§ dưới bạt rung rinh tháºt nguy hiểm. Má»™t thoáng như là má»™i cÆ¡n ác mông. Nick tưởng xe láºt nhưng nó lấy lại được thăng bằng và tiếp tục lăn bánh.
- Lạy chúa! Xin lá»—i. – hắn lắp bắp, hú vÃa. – Chắc là tôi vừa chợp mắt. – hắn liếc nhìn cô gái tưởng cô sợ chết Ä‘iếng nhưng vẫn thấy cô nhìn qua kÃnh chắn lặng lẽ, bình tÄ©nh như không có gì xảy ra hết. Hắn há»i:
- Cô không sợ ư? Suýt nữa thì chúng ta toi mạng.
- Cái chết phải không?. – Cô gái nói rất nhá» (hắn phải cố gắng lắm má»›i nghe được qua tiếng gió Ä‘áºp và o xe). – Anh có sợ chết không?
Nick nhăn mặt:
- Äi trên xe không nên nói như váºy, xui lắm Ngà y nà o chẳng có ngưá»i lái xe bá» mạng....
Hắn giảm tốc độ Ä‘i và o đưá»ng cua. Xe Ä‘i và o đưá»ng núi.
- Äến lúc phải leo đèo rồi. – hắn tiếp, hÆ¡i nhổm dáºy để nắm chắc tay lái. – Cô xem: con đưá»ng chó chết nà y đáng nhìn lắm.
Xe Ä‘i và o khúc đưá»ng hẹp: bên phải là bức tưá»ng núi đá, bên trái là vá»±c sâu đổ xuống thung lÅ©ng. Nick và o số 2. Xe ì ạch lên dốc, máy nổ vang rá»n.
- Lên dốc gió mạnh lắm. – Nick rống lên vá»›i cô gái, Äúng là gió đã mạnh lên. Äâu đó có những tảng đá rá»i vách lăn xuống vá»±c. – Gió thổi ngược lên núi. Năm ngoái tôi đã Ä‘i qua quãng đưá»ng nà y và bị pan xe.
Cô gái không nói gì hết, tháºm chà quay đầu nhìn cÅ©ng không. Hắn nghÄ©, con nhá» nà y tháºt kỳ. Mình mong thấy mặt nó rõ hÆ¡n. Hình như nó khá đẹp. Hắn ngáp dà i và ghì vô lăng. “Tôi không là ai hết và không ở đâu hết.†Nó nói gì lạ thế. Chắc nó Ä‘ang bị kẹt. Rất có thể nó trốn nhà . Nick lắc đầu, cô gái là m hắn bối rối.
Xe cua và o Ä‘oạn vòng, hắn không lưu ý đến cái gì ngoà i vô lăng. Lúc ấy gió Ä‘áºp và o xe rất dữ. Máy tắt, chiếc xe không chịu tiến lên nữa. Chiếc xe như húc phải má»™t bức tưá»ng trong lúc chúi đầu lao và o mưa gió. Mưa ròng ròng Ä‘áºp và o mặt kÃnh trước. Sấm nổi ù ù, không còn trông thấy gì.
Hắn chá»i thá», mở máy và o số má»™t. Chiếc xe cam nhông rung toà n thân và bắt đầu lắc lư chồm lên tháºt nguy hiểm. Ào! Äống giá» trái cây trên xe bị gió gạt ra lăn xuống đưá»ng.
- Mẹ kiếp!. – Nick gầm lên. – Hà ng rơi rồi!
Cái giỠtiếp tục lăn. Hắn từ từ lui xe tìm chỗ núp.
- Ta sắp tráºt ra khá»i đưá»ng rồi. – hắn nghÄ© mà run, muốn mở cá»a bá» xe chạy thoát má»™t mình nhưng lại không dám.
Chiếc xe trượt từ từ ra khá»i đưá»ng, cố sức bám lấy đưá»ng trong khi Nick đạp mạnh cần số. Chiếc xe nhảy má»™t cái trên 3 bánh xe. Chiếc bánh thứ tư giÆ¡ lên trá»›i và tấp trong hốc đá.
Hắn phănh xe và tắt máy, không dám tin là 2 ngưá»i vừa thoát nạn. Hắn ngồi xuống ghế, miệng khô khốc, bắp thịt còn run rẩy. Hắn láºt chiếc mÅ© kết ra phÃa sau, đưa cánh tay áo lên lau mồ hôi.
- Khiếp tháºt! Tà nữa là đi Ä‘á»i!
- Bây giỠông tÃnh sao?. – Cô gái há»i vá»›i vẻ hoà n toà n tỉnh táo.
Hắn không còn đủ sức để lên tiếng, lẳng lặng bước ra xem xét. NhỠánh đèn, hắn thấy các giá» trái cây tung tóe khắp mặt đưá»ng. Hắn nghÄ©: Thôi chỉ còn cách chá» trá»i sáng.
Cô gái lạ mặt từ bóng tối hiện ra dưới ánh đèn pha như má»™t bóng ma là m hắn giáºt mình...
- Tôi bị pan xe, cô hãy và o cabin mà ngồi. Äể tôi thắp đèn báo hiệu, nhặt lại các giá» trái cây rÆ¡i.
- Ta không Ä‘i tiếp sao?. – Cô gái há»i, ghé sát và o mặt hắn để hắn nghe được qua tiếng gió.
- Không!. – Hắn rống lên, ná»—i tức giáºn vô cá»›. – Lên xe Ä‘i! Trá»i ạ! Äể tôi yên má»™t chút!
Hắn đốt đèn khà đá lên, ánh sáng trắng soi rõ cho thấy hà ng bị mất hoà n toà n. Hắn chỉ kịp thu dá»n qua loa trên đưá»ng thì lá»a đã tắt. Hắn run lên bần báºt, mệ nhá»c lách và o cabin. Cô gái đã ngồi trước vô lăng nhưng hắn mệt quá không bảo được cô ta đổi chá»—. Hắn ngồi đầu gục xuống thiếp Ä‘i.
Hắn lại nằm mÆ¡ thấy mình lái xe Ä‘i dưới ánh mặt trá»i chiếu sáng, gió thổi nhẹ mÆ¡n nam, chiếc xe xuống phÃa dốc bên kia, lượn qua các khúc quanh tháºt dá»… dà ng. Lái như thế má»›i tháºt khoái. Không mệt tà nà o. máy chạy Ä‘á»u, kim chỉ đến 110km, Connie. – vợ hắn. – và con hắn ngồi bên cạnh, mỉm cưá»i nhìn hắn Ä‘iá»u khiển chiếc xe tháºt Ä‘iệu. Thằng bé còn bảo chạy nhanh lên, Ä‘ua vá»›i gió nữa.
Rồi bá»—ng nhiên giấc mÆ¡ chuyển sang cÆ¡n ác mông. Vô lăng nát ra trong tay hắn như là m bằng giấy và chiếc xe cam nhông chồm lên lá», lao xuống vá»±c cà ng lúc cà ng sâu hÆ¡n. Nick tỉnh dáºy, lạnh mình run rẩy còn nghe tiếng Connie hét bên tai.
Lúc đầu, hắn tưởng chiếc xe còn rÆ¡i xuống vá»±c vì máy còn nổ và xe còn gáºp gá»nh. Nhưng hắn nháºn ra rằng chiếc xe cam nhông Ä‘ang xuống dốc vù vù, ánh đèn pha loang loáng quét trước mặt, nhấp nhô trong đên tối. Trong cÆ¡n tê Ä‘iếng vì sợ hãi, hắn mò mẫm tìm vô lăng còn chân thì tìm bà n đạp. Äến lúc nà y hắn má»›i thấy không phải hắn lái xe mà cô gái lạ lùng Ä‘ang cầm vô lăng. Chưa kịp tỉnh hẳn, hắn đã nghe má»™t tiếng động khác: tiếng còi hụ cá»§a cảnh sát phÃa sau.
Bây giá» thì hắn đã hoà n toà n tỉnh, ná»—i tức giáºn lo sợ khiến hắn hét lên:
- Không được! Cô có điên không đấy? Dừng lại! Hà ng tôi đổ hết rồi còn cảnh sát thì đuổi theo sau kìa! Cô có nghe không? Dừng lại!
Cô gái không thèm nghe hắn, nắm chặt vô lăng, ngồi yên như một pho tượng, chân nhấn ga, thúc máy cà ng nhanh đến nỗi xe rung lên.
- Cô Ä‘iên rồi à ?. – Nick rống lên mà không dám đụng đến cô sợ lạc tay bánh tuôn qua lá». – Cô định cho chúng ta xuống hố hết à ? Äồ ngu!
Nhưng cô ta vẫn không chịu nghe và chiếc xe chồm tá»›i lao gáºp ghá»nh xuống dốc giữa gió mưa trong đên tối.
PhÃa sau còi hụ rú lên, Nick nghiêng mình ra cá»a nhìn vá» phÃa sau trong cÆ¡n mưa quất và o mặt. Chỉ có má»™t ánh đèn lấp loáng đằng xa. Má»™t lão cá»›m Ä‘uổi bằng mô tô. Hắn quay sang cô gái hét rống lên:
- Bá»n cá»›m Ä‘uổi theo phạt ta chạy quá tốc độ. Không thể bá» rÆ¡i hắn được đâu. Dừng lại, nghe không?
- Nó không Ä‘uổi kịp ta đâu. – cô gái cất cao giá»ng giá»a tiếng máy nổ và tiếng gió rÃt. Rồi cô cưá»i, tiếng cưá»i như sắt thép là m Nick thên nhức nhối.
- Äừng có ngốc. – hắn nghiêng ngưá»i lại gần cô gái. – Coi chừng tông và o má»™t cái gì đó. Cam nhông nà y không thể chạy nhanh hÆ¡n tên cá»›m được đâu. Nà o, stốp!
Trước mặt con đưá»ng vụt mở rá»™ng ra thêm. Nick nghÄ©, lão cá»›m sẽ vượt lên và chặn xe mình lại. Chẳng sao, cô ta lái chứ không phải mình. Con bé tháºt ngốc. Äúng là đồ Ä‘iên!
Sá»± việc xảy ra đúng như hắn nghÄ©: có tiếng máy gầm lên đèn pha sáng loáng rồi lão cá»›m vượt qua, má»™t hình ngưá»i máºp mạp, áo da Ä‘en, đầu chồm lên tay lái. Nick rống lên:
- Dừng lại Ä‘i! Hắn sẽ sẽ chạy ra giữa đưá»ng để chặn ta. Cô dừng lại nếu không thì cán lão ta mất!
- Tôi sẽ cán!. – cô gái nói giá»ng bình tÄ©nh.
Nick nhìn thẳng và o cô, cảm thấy là cô sẽ là m thực.
- Cô có mất trà không?. – Hắn rống lên má»™t cách sợ hãi: Glenview... tiếng chuông... có kẻ trốn... tiếng cưá»i lanh lảnh kỳ lạ... Tôi không là ai hết, không từ đâu đến hết... Rồi tôi sẽ cán hắn... Trá»i Æ¡i, cô gái nà y Ä‘iên, đúng rồi. Lão cá»›m rượt Ä‘uổi là để bắt cô gái vá» Glenview!
Nick nảy ngưá»i ra phÃa sau, mắt muốn lồi ra, sợ muốn chết. Không thể ở đâymà không là m gì cả. Cô ta cán xong lão cá»›m, sẽ giết mình, rồi tá»± tá». Phải cúp công tắc thôi. Nhưng hắn có dám là m không? Nếu cô ta sợ thì xe sẽ đổ. Bên trái là má»™t hà ng rà o chắn bằng gá»— sÆ¡n trắng ngăn các tay lái xe. Nếu láºt qua trái thì xe cháy, láºt qua phải thì may hÆ¡n, tuy may không nhiá»u nhưng còn có thể được, đủ để hai ngưá»i nhảy ra trước khi bình xăng bắt lá»a.
Hắn thấy lão cá»›m ra dấu dừng lại. PhÃa sau mô tô có bảng hiệu sáng lên lá» má»: "Cảnh sát! dừng lại!" Hắn kêu lên tuyệt vá»ng:
- Dừng lại! Lão không gây chuyện với cô đâu, mà với tôi. Cô không sợ gì hết à ?
Cô gái cưá»i không thà nh tiếng khi nhìn thấy bảng hiệu. Hình như cô ta nhắm thẳng và o chiếc mô tô. Nick thấy xe trước ghìm tốc độ, chiếc xe cam nhông tiến lại. Ãnh đèn pha Ä‘áºp và o lưng lão. Äồ ngu, Nick nghÄ©. Lão phải biết đây là con mẹ Ä‘iên chứ. Lão phải biết là nó sẽ cưá»i lên lão chứ! Hắn chồm ra ngoà i xe rống lên vá»›i bóng ngưá»i cúi gáºp trên chiếc mô tô:
- Tránh Ä‘i! Nó sắp cán anh đấy! Tránh Ä‘i! Äồ ngu!
Gió thổi tạt lá»i hắn bay Ä‘i. Lão cá»›m cứ giảm thêm tốc độ và chạy ngay giữa đưá»ng. Äèn cam nhông đã chiếu lên ngưá»i, đầu xe chỉ cách lão độ mươi thước.
Nick hoảng lên, quay lại cúp máy nhưng mấy ngón tay như cái vuốt đã cà o và o mặt hắn. Trong khi bât. ra sau để tránh, đầu hắn Ä‘áºp và o thà nh xe, chiếc xe leo lên bá» cá» rồi lại vòng xuống đưá»ng. Vừa kinh hoà ng vừa Ä‘au buốt, Nick úp mặt và o tay, máu chảy ròng ròng qua kẽ ngón.
Khi ngẩng lên hắn đã thấy chuyện gì xảy ra. Lão cá»›m liếc ra phÃa sau, hình như đã cảm thấy được nguy hiểm. Nick thấy khuôn mặt lão cá»›m mang cặp kÃnh to tướng dÃnh đầy bùn, miệng há hốc vẻ lo sợ không thà nh lá»i. Cô gái nhấn hết ga. Trong má»™t lúc cả hai chiếc xe hình như lÆ¡ lá»ng trên không, chiếc mô tô tìm cách tránh nhưng chiếc cam nhông đã bắt kịp và đè nghiến nó. Thế rồi, chiếc cam nhông chồm mạnh lên Ä‘áºp và o mô tô, tung nó lên trá»i.
Vượt lên cả tiếng gầm cá»§a gió, Nick nghe má»™t tiếng kêu kinh hoà ng cá»§a ngưá»i cảnh sát, tiếng chiếc mô tô Ä‘áºp và o vách núi, hắn thấy chiếc xe bốc lá»a. Rồi lại thấy má»™t khối Ä‘en nặng ná» lăn trên đưá»ng ngay trên lối đèn pha. Hắn úp mặt và o tay la lên:
- Coi chừng!
Ngưá»i cảnh sát cố gượng đứng lên và o lúc chiếc xe đè lên ngưá»i y. Có tiếng va nhẹ, bánh phải hình như hÆ¡i nhỉnh lên. Có váºt gì đó Ä‘áºp và o cà ng bánh, tung má»™t vệt mà u đỠgặp mưa loãng ngay. Bánh sau trượt má»™t chút trên váºt gì má»m má»m. Rồi con đưá»ng trước mặt mở rá»™ng ra, vắng vẻ như cÅ©. Nick gà o lên:
- Cô giết ông ra rồi! Äồ khốn!
Không kịp suy nghÄ©, hắn chồm tá»›i chụp chiếc chìa khóa công tắc, tránh né được bà n tay nhá»n hoắt tấn công cá»§a cô gái, nắm được vô lăng xoay mạnh cho xe hướng vá» phÃa sưá»n núi. Nhưng cô gái rất khá»e. Chiếc xe vòng vèo trên đưá»ng trong khi hai ngưá»i già nh nhau vô lăng.
Khuôn mặt Nick gần sát vá»›i mặt cô gái, hắn thấy mắt cô lóe lên như hai ngá»n đèn nhá» sau miếng kÃnh cá»a xe. Hắn chá»i thá» Ä‘áºp cô má»™t cái nhưng xe hất là m hắn đánh lệch sang bên. Bị đánh cô gái như nghẹn thở thế là cô bá» vô lăng nhà o tá»›i hắn. Mấy móng tay chụp ngay và o hắn, xé rách mi là m hắn không nhìn thấy gì. Hắn thấy máu chảy trà n ra, gục xuống, la hét Ä‘au đớn, vung tay Ä‘áºp Ä‘iên cuồng không còn biết gì nữa.
Cô gái Ä‘iên rá»i vô lăng, chồm lên hắn bóp cổ, báºp các ngón tay và o thá»› thịit.
Chiếc xe vượt lá», nhảy qua hà ng rà o chắn. Ãnh đèn pha lá»t thõm và o vá»±c sâu hun hút. Äá sạn kêu rÃt lên dưới cái chắn bùn. Bánh xe không còn bám được mặt đất. Trong má»™t giây chiếc cam nhông hình như đứng giữa khoảng không, rồi chồm lên lao và o bóng tối dưới vá»±c thung lÅ©ng.
o0o
4
Chiếc xe Buick lá»›n sá»a thà nh xe chở hà ng nhá» mui sáng lên dưới ánh sáng mặt trá»i ban mai, thảnh thÆ¡i leo lên dốc quanh co khe núi.
Steve Larson ngồi lái, ngưá»i bên cạnh anh là Roy. Không có nét nà o chứng tá» hai ngưá»i là anh em. Steve to lá»›n, lá»±c lưỡng, tóc và ng hoa, mắt xanh như cưá»i, nước da rám nắng, trông có vẻ trẻ hÆ¡n tuổi 32 cá»§a anh. Anh váºn quần nhung và sÆ¡ mi xắn tay để lá»™ hai cánh tay nổi bắp và rám nắng.
Roy, ngưá»i anh, tóc nâu, thấp hÆ¡n ngưá»i em má»™t cái đầu, đôi môi má»ng mấp máy, mắt xanh mà u lam ngá»c. Hắn có dáng hấp tấp, bất thưá»ng, lá»™ cho thấy đó là má»™t con ngưá»i bắt đầu mất tinh thần sau má»™t thá»i gian dà i chịu đựng. Bá»™ cánh dân thà nh phố sang trá»ng nổi báºt trên vùng núi non nà y.
Steve rá»i nÆ¡i nuôi chồn ở phÃa vùng đỉnh Núi Xanh trên kia để ra ga đón Roy từ New York đến. Äã mấy năm, hai anh em chưa gặp nhau và Steve cÅ©ng tá»± há»i sao Roy lại thình lình quá bá»™ đến nÆ¡i đây như váºy. Ở nhà ga, Stever ngạc nhiên thấy Roy á»§ rÅ© và trong mấy cây số đầu trên đưá»ng vá», hai anh em nói chuyện vá»›i nhau má»™t cách há»i hợt. Roy lo lắng nhìn qua cá»a kÃnh háºu như để tin chắc không có ai Ä‘uổi theo. Cách thức lén lút đó là m cho Steve bá»±c mình nhưng vì biết ông anh hay cáu bẳn nên anh không tiện há»i thêm.
Anh cố gắng gợi chuyện:
- Anh trông khá»e khoắn đấy. Ở New York anh sống dá»… chịu chứ?
- CÅ©ng tà m tạm thôi - Roy cà u nhà u lên tiếng, cổ cứ xoay mãi vá» phÃa sau.
- Nà y, sau mấy năm xa cách, em thá»±c vui vẻ được gặp lại anh - Steve tiếp tục nói nhưng cảm thấy mình không thà nh thá»±c lắm - Sao bá»—ng nhiên anh lại có ý muốn đến đây chÆ¡i thế? - Steve nghÄ© rằng nếu Roy giấu giếm Ä‘iá»u gì thì đây là lúc thÃch hợp nhất để tâm sá»±.
Nhưng Roy vẫn lảng tránh:
- Anh nghÄ© là nên đổi không khà má»™t chút. Ở New York nóng quá. - Hắn bá»±c bá»™i ngắm các đỉnh núi đá ở phÃa chân trá»i. Xe quay qua hướng nà o cÅ©ng thấy núi nổi lên đỉnh nhá»n, đỉnh tròn, nứt nẻ, phá»§ băng tuyết trông tháºt rá»±c rỡ dưới ánh sáng mặt trá»i. Hắn không ká»m được xúc động:
- Xứ của chú hơi rợn đấy!
- Tháºt tráng lệ! - Steve trả lá»i - Nhưng chắc là buồn hÆ¡n so vá»›i New York. Nhà láng giá»ng gần em nhất cÅ©ng cách xa 20 dặm và có khi nhiá»u tuần lá»… không ai đến thăm.
- Hợp vá»›i anh đấy. Anh có ý định nghỉ ngÆ¡i má»™t thá»i gian. - Hắn lại loay hoay nhìn vá» phÃa sau. Con đưá»ng vắng vẻ như má»™t dải lụa trải dà i phÃa sau là m hắn thÃch thú. - Ừ, tháºt tuyệt đối vá»›i anh. - Hắn suy nghÄ© má»™t lát rồi tiếp:
- Nhưng anh không ở đây suốt cả Ä‘á»i đâu. Còn chú, chú thÃch ở đây má»™t mình à ? Không chán sao?
- Em quen rồi. Tất nhiên là cÅ©ng có lúc thấy hÆ¡i buồn nhưng em có nhiá»u việc lắm. Phải coi sóc hÆ¡n 100 con chồn mà chỉ có mình em thôi.
Roy nhìn Steve dáng lạ lùng:
- Nếu chú cần đà n bà thì chú là m sao ở cái xứ nà y?
- Em không cần, - anh biết tÃnh Roy đối vá»›i đà n bà như thế nà o rồi.
- Chuyện đà n bà chú dở quá - Roy nói và lại quay ra phÃa sau - Chẳng lẽ chú ở đây năm nà y sang năm khác không cần đà n bà sao?
- Em chỉ má»›i ở đây có má»™t năm thôi và cÅ©ng không còn thì giá» nghÄ© tá»›i nữa - Steve trả lá»i vắn tắt.
Roy cà u nhà u: - Äáng lẽ anh phải mang theo má»™t con nhá». Anh cứ tưởng chú có sẵn cả bầy rồi chứ.
HỠđi đến một ngã ba, Steve thay đổi câu chuyện:
- Ta Ä‘i qua phải, phÃa trái là đưá»ng xuống thung lÅ©ng. ÄÆ°á»ng ấy xe cam nhông nhiá»u lắm. Äi phÃa nà y thì ta và o núi.
- Hình như có chiếc cam nhông bị láºt phÃa bên kia, - Roy bá»—ng giÆ¡ tay chỉ.
Steve nhìn theo và dừng xe lại. Anh nghiêng ngưá»i ra cá»a nhìn theo sưá»n dốc lên đến con đưá»ng khoảng 600 mét trên cao.
Äúng là có chiếc cam nhông bị láºt. Nó bị kẹt giữa 2 cây tùng. Roy cà u nhà u:
- Sao chú dừng lại? Bộ chú chưa từng thấy xe đổ sao?
- Tất nhiên là thấy rồi, - Steve trả lá»i và mở cá»a nhảy xuống đưá»ng. - Thất nhiá»u là khác. Cho nên em má»›i lại thá» xem sao. Biết đâu chẳng có kẻ bị thương. Äêm bão vừa qua chắc chưa ai thấy đâu.
- Tinh thần Ä‘oà n kết cá»§a dân rừng đấy, - Roy cưá»i nhạo. - ÄÆ°á»£c rồi. Tôi theo chú. Tôi cuồng chân cả thế ká»· rồi đây.
Há» lên đến chá»— xe cam nhông sau khi mệt nhá»c luồn qua cá» và các bụi ráºm.
Steve đứng trên chiếc cam nhông nhìn và o cá»a kÃnh vỡ. Roy dá»±a và o xe thở dốc. Steve kêu lên:
- Anh giúp em má»™t tay. Có má»™t ngưá»i lái xe và má»™t phụ nữ. Hình như há» chết rồi, nhưng để xem.
Anh bước và o trong, nắm tay ngưá»i đà n ông lạnh ngắt:
- Äúng là chết rồi!
- Anh đã nói rồi mà ! - Roy thốt lên - Thôi rá»i khá»i nÆ¡i nà y Ä‘i!
Từ chá»— đứng, hắn nhìn thấy con đưá»ng ngoằn ngoèo quanh núi dà i hà ng cây số. Từ nhiá»u tuần nay bây giá» hắn má»›i thấy an tâm.
Steve cúi xuống sá» ngưá»i phụ nữ nằm cạnh tà i xế. Cô ta còn ấm.
- Ê, Roy! Äừng Ä‘i! Giúp em má»™t tay đã.
Roy cà u nhà u bước lên nhìn qua vai Steve rồi nhìn trở lại con đưá»ng. - ÄÆ°á»£c rồi. Không thể má»c rá»… mãi ở đây được.
Steve nâng ngưá»i phụ nữ lên chuyển cho Roy qua cá»a. Trong khi Roy để cô gái dá»±a và o thà nh xe, hắn nhìn thấy ngưá»i lái xe, hắn kêu lên:
- Trá»i! Nhìn xem mặt gã kìa.
- Hình như gã váºt lá»™n vá»›i con mèo, - Steve nói và vá»™i vã nhảy ra khá»i xe.
Roy cầm tay cô gái giở lên:
- Con mèo cá»§a chú đấy. Trên móng tay cô ta còn dấu máu và thịt đây. Biết sao không? Chắc gã lái xe muốn đùa tà chÆ¡i vá»›i con nhá» nên bị nó cà o cho Ä‘ui mắt và xe bị láºt. - Hắn nhìn kỹ cô gái. - Nà y, con nhá» tháºt đẹp. Anh cam Ä‘oan là gã lái xe tưởng vá»› được món bở. Äẹp tháºt. Gã kia không nhầm đâu. Theo chú thì sao?
- Mang cô ta đi. - Steve nói khô khốc.
Cả hai khiêng cô gái đặt lên lá»›p cá». Steve quỳ xuống cạnh cô còn Roy khoanh tay đứng nhìn. Steve nói:
- Cô ta bị vết thương nặng phÃa sau đầu. Phải chữa ngay má»›i được.
- Bá» Ä‘i! - Roy bá»—ng lên giá»ng giáºn dữ. - Bá» nó đây thôi. Nó biết cách lo liệu. Má»™t con bé biết Ä‘i nhá» xe thì có thể xoay sở được. Chẳng nên báºn rá»™n vá» bá»n đà n bà . Thế nà o cÅ©ng có kẻ tìm thấy nó và khoái lắm.
Steve nhìn hắn không nói rồi quyết định:
- Không có chuyện bỠcô ta lại. Cô ta bị thương nặng lắm.
- Thế thì mang nó xuống đưá»ng rồi quẳng nó ở đấy. Sẽ có kẻ Ä‘i qua thôi. - Roy nói mặt xanh mét, giáºt giáºt bắp thịt. - Tao không muốn dây và o chuyện nà y.
- Phải chữa cho cô ta ngay. - Steve bình tÄ©nh nói. - Từ đây vá» trại không có chá»— nà o tôi có thể gá»i cô ta lại được. Äể tôi mang vá» nhà và má»i bác sÄ© Fleming. Anh không phản đối chứ?
Gương mặt Roy héo quắt Ä‘i vì ná»—i tức giáºn kiá»m chế, hắn kêu lên:
- Nà y, nà y! Tao hiểu mà y rồi. Mà y giống mấy thằng thá»™n, cả Ä‘á»i ở trong cái xó nà y, thấy cái váy nà o Ä‘i qua là chá»™p ngay. Äi tìm bác sÄ©!... Sao? Mà y cảm thương cho con ** nà y à ? Chắc lúc nãy mà y chỉ nó ba láp thôi phải không? Há»… có cái gì đến tay là mà y đâu có tha!
Steve bá»—ng đứng dáºy. Thoáng má»™t lúc anh có ý định nện Roy nhưng lại nén lại được và kinh bỉ nói:
- Anh vẫn thế, không thay đổi được chút nà o. Nhưng anh không là m tôi đổi ý đâu. Không bao giá» anh chịu hiểu gì hết. Äầu óc anh chỉ là má»™t thứ rá»—ng tuếch.
Anh quay sang cô gái sá» nắn chân tay xem có chá»— nà o bị gãy không và thấy cô gái giáºt mình. Roy nhạo:
- Sao không lá»™t nó ra mà cứ mò mẫm hoà i váºy?
Steve ra dáng không nghe thấy gì nhưng gáy đỠrần. Anh sá» mạch thấy còn Ä‘áºp. Roy tiếp giá»ng má»m má»ng:
- Chú nên để cô ta lại không sau nà y sẽ hối háºn đấy.
- Xì! Là m đi! - Steve gắt và ôm cô gái lên.
- ÄÆ°á»£c rồi! Chá»› trách là tao không báo trước. - Roy tiếp và nhún vai mặc kệ - Tao linh cảm con nhá» nà y sẽ mang nhiá»u chuyện rắc rối đến tao và mà y. Nhưng tao cóc cần. Tại mà y.
Steve bước Ä‘i chầm cháºm, tháºn trá»ng trở vá» xe mình.
5
Trang trại Chồn Bạc ở trong má»™t thung lÅ©ng sau cá»§a vùng Núi Xanh, cao hÆ¡n hai nghìn mét so vá»›i mặt biển. Phải theo lối rẽ từ đưá»ng lá»›n quanh co 9 đến 10 cây số giữa các chồng đá ngổn ngang và rừng thông má»›i tá»›i được căn nhà cá»§a Steve Larson nằm bên má»™t cái hồ đầy lươn núi.
Má»™t năm trước, Steve quyết định bá» nghá» chạy mối bảo hiểm để Ä‘i nuôi chồn. Anh dà nh được má»™t số tiá»n và khi tìm được chá»—, anh mua ngay và dá»n đến ở. Việc chăn nuôi chỉ má»›i bắt đầu nhưng Steve hy vá»ng sẽ đủ tiá»n để mướn thêm ngưá»i là m. Äiá»u bết nhất ở đây là hoang vắng: không có ai để giao tiếp ngà y nà y qua ngà y khác, trừ con chó.
Roy đến là dịp để giải quyết được vấn đỠnhưng Steve chỉ thấy ngay ngưá»i anh Ä‘em đến rắc rối nhiá»u hÆ¡n là má»™t kẻ đồng hà nh. Steve bắt đầu không ưa chuyến thăm viếng nà y.
Roy nhìn quanh khu nhà , mắt tối sầm và không nói gì, sau đấy đến nằm dà i bên bá» hồ để mặc Steve ôm cô gái còn mê man và o nhà . Nhưng khi Steve vừa Ä‘i khuất thì hắn đến chiếc Buick, liếc mắt nhìn và o già , giở mui xe lên, mở vÃt, cắt cần chì lấy bá»™ công tắc bá» túi, hạ mui xuóng rồi ra hiên ngồi. Hắn nghe ngưá»i em Ä‘i qua Ä‘i lại bên trong. Hắn lẻn và o nhà , ngắm nhìn tiện nghi đơn giản và đi thẳng đến tá»§ đựng vÅ© khÃ, khóa lại lấy chìa khóa bá» và o túi.
Má»™t lát sau, Steve Ä‘i và o phòng. Roy há»i giá»ng láu lỉnh:
- Chú ru con nhỠngủ rồi à ?
- Dẹp Ä‘i! - Steve cắt ngang. - Lối nói cá»§a anh không ai ưa chút nà o cả. Tôi không thÃch cái tác phong cá»§a anh.
Roy cưá»i nhạo nhìn theo ngưá»i anh. Hắn thấy Steve leo lên xemở máy. Hắn vẫn đứng dá»±a cá»a khi Steve giáºn dữ chạy ngược lên báºc tam cấp đến đứng ngay trước mặt:
- Anh phá xe phải không?
- Chắc váºy! Rồi sao nữa?
Steve cố giữ bình tĩnh:
- Anh đã lấy bá»™ đánh lá»a rồi. Anh nên đưa ngay đây!
- Tao giữ. Tao đã bảo mà y đừng đem con nhỠđó vỠnhà mà mà y không nghe. Chừng nà o tao còn ở đây thì không ai được đến nơi nà y hết và ai đi ra ngoà i cũng phải có lệnh tao.
Steve nắm chặt tay: - Nà y Roy, tôi không biết anh định là m cái gì nhưng tôi sẽ không để anh tá»± ý là m báºy như váºy. ÄÆ°a bá»™ đánh lá»a đây hay để tôi tá»± Ä‘i lấy? Tôi không muốn là m găng nhưng tôi không chịu được cái lối nà y cá»§a anh nữa rồi.
- A! Äúng váºy sao? - Roy lùi lại - Tao muốn như thế thì sao? - Khẩu súng nảy báºt trong tay hắn, má»™t khẩu tá»± động 38 to gá»™c, cái miệng hoác ra. - Sao? Vẫn muốn giữ ý định cÅ© chứ? - Vừa nói hắn vừa chÄ©a súng và o ngá»±c Steve.
- Trá»i! Anh Ä‘iên rồi, bá» súng cho tôi nhá»!
- Bây giỠđến lúc mà y cần biết chuyện nà y. - Roy nói giá»ng nhát gừng, trầm hẳn xuống. - Nghe đây: tao sẽ nã má»™t phát và o ngưá»i mà y như Ä‘áºp má»™t con ruồi, chẳng anh em gì hết. Äối vá»›i tao, mà y chỉ là má»™t tên thô lá»— rừng rú thôi. mà y mà nhúc nhÃch thì sẽ thấy. - Hắn lại lùi, ngồi trên bệ thá»m, tay hững há» mân mê khẩu súng rồi vá»›i giá»ng dịu dà ng hắn nói: - Anh Ä‘ang bị nguy hiểm nên má»›i đến đây... Chá»— nà y đúng là nÆ¡i ẩn nấp lý tưởng không ai nghÄ© đếnd dây tìm anh hết. Cho nên sẽ không có ông bác sÄ© Fleming nà o đó Ä‘i kể cho má»i ngưá»i biết anh ở đây. Chú không bằng lòng cÅ©ng váºy thôi. Con bé và chú phải ở đây cho đến khi anh trốn Ä‘i nÆ¡i khác. Và , - hắn gằn giá»ng, - chá»› có giở trò ranh ma! Khẩu súng tao nó tá»± nổ đấy, tao có kinh nghiệm vá»›i nhiá»u đứa rồi.
Steve đã lấy lại bình tÄ©nh nhưng vẫn không tin rằng ngưá»i anh nói thá»±c:
- Nhưng mà anh Ä‘iên rồi Roy! Tôi phải Ä‘i má»i bác sÄ© đến chữa cho cô gái. Thôi đưa cái vÃt lá»a ấy đây cho tôi!
- Mà y cháºm hiểu tháºt! - Roy nhạo - Nghe đây, tao là m việc vá»›i Bernie - cướp - nhà - băng, mà y hiểu gì không?
Steve có Ä‘á»c báo nói vá» Bernie - cướp - nhà - băng, tên tháºt là John Dillinger. Anh nói:
- Anh nói gì thế? Bernie là tên giết ngưá»i!... Cảnh sát Ä‘ang lùng hắn đấy!
Roy cưá»i to: - Năm ngoái tao cướp nhà băng. Nhiá»u tiá»n lắm. Tao là tay chân cá»§a Bernie. Chà , bá»™n xu!
- A! Váºy ư? - Steve nói giá»ng ngạc nhiên pha lẫn sá»± khinh miệt. - Äáng lẽ tôi phải nghi ngá» anh đã móc nối vá»›i bá»ng găngxÆ¡ chứ! Anh thì mãi mãi vẫn là má»™t đứa không ra sao cả!
Roy bá» súng và o túi dưới sưá»n nói:
- Tao là m ăn khá lắm. Tao cÅ©ng có lúc thấy chán nhưng không lâu, vá»›i lại tao sẽ có đủ tiá»n tiêu xà i và để dà nh. Tao không như mà y chúi và o cái xó hóc nà y là m bạn vá»›i bá»n chồn cáo. Tao biết cách sống.
Steve từ từ bước tới nói:
- Thôi, tốt hơn hết là anh nên đưa khẩu súng cho tôi.
Roy hÆ¡i nhếch mép cưá»i, tay vung ra, má»™t lằn sáng lóe lên. Tiếng nổ vang dá»™i sang bên kia hồ, có váºt gì đó vù nhẹ bên mep tai Steve. Roy nói:
- Tao sẽ nhét một viên và o đầu mà y dễ như thế đó. Nếu mà y lộn xộn là tao là m thịt. Bây giỠmà y đã thấy rõ chưa?
Hắn quay và o nhà đến ngồi trên chiếc ghế đu.
Steve vẫn đứng giữa nắng, vẻ lưỡng lự. Lần nà y anh đã biết: Roy sẽ là m đúng như hắn nói. Anh không nghĩ tới mình mà lo cho cô gái đang nằm trong nhà . Phải lo săn sóc cho cô vì bác sĩ Fleming sẽ không đến được. May là Steve có một hộ thuốc cứu thương và biết cách băng bó.
Khi đi qua phòng khách, anh nghe Roy nói:
- Tao khóa cái khẩu Eureka cá»§a mà y rồi. Nếu cần có ngưá»i bắn thì ngưá»i đó chÃnh là tao.
Steve lẳng lặng đi vỠphòng. Anh xem xét vết thương nơi đầu cô gái rồi đi tìm hộp thuốc, nước và khăn. Anh vừa băgn xong thì cô gái thở nhẹ ra và mở mắt nhìn. Anh nói:
- Sao? Cô thấy đỡ không?
Cô mở to mắt nhìn anh rồi đưa tay lên đầu:
- Äau lắm! Chuyện gì đấy? Tôi ở đâu váºy?
- Tôi thấy cô trong núi, bị xe cam nhông láºt. Cô đừng báºn tâm. Cô bị thương nÆ¡i đầu nhưng không sao đâu.
- Cam nhông? - Cô lẩm bẩm, mắt mơ mà ng. - Cam nhông nà o? Tôi không nhớ ra...
Cô bá»—ng muốn ngồi dáºy nhưng Steve ngăn lại:
- Tôi không nhớ, không biết gì cả, cái đầu tôi là m sao ấy!
- Cô chớ lo, - Steve dịu dà ng nói, - Rồi cô sẽ nhớ. Cố gắng ngủ đi một chút, cô sẽ thấy khá hơn.
- Nhưng tôi không nhớ chuyện gì xảy ra cả, - Cô gái kêu lên, nắm chặt tay Steve - Tôi sợ... Tôi không biết mình là ai nữa...
- Rồi cô sẽ khá»i thôi. Cô nên nghỉ và nhất là không nên báºn tâm. Khi thức dáºy, cô sẽ nhá»› lại hết, cô sẽ đỡ ngay.
Cô nhắm mắt lại, dịu dà ng nói:
- Ông tốt quá. Xin ông ở bên tôi, đừng rá»i tôi.
- Tôi ở đây, cô chớ lo.
Cô nằm im một lút rồi ngủ thiếp đi.
Bên kia phòng Roy ngồi suy nghÄ© trên chiếc ghế. Nếu không có chuyện con nhá» nà y thì chắc hắn sẽ không nói gì vá»›i ngưá»i em, nhưng thôi, từ nay hắn sẽ đỠphòng. Steve cÅ©ng đáng lo đấy và nếu anh hà nh động bất chợt thì hắn sẽ tiêu. Có váºt gì động Ä‘áºy ngoà i cá»a. Roy giáºt nảy mình tay sá» khẩu súng. Má»™t con chó to tướng chạy và o phòng vẫy Ä‘uôi. Roy cưá»i gượng:
Hắn đá c on chó má»™t cái và nhìn nó chạy dá»c hà nh lang Ä‘i tìm chá»§. Steve lại gặp phải vấn đỠkhó và o úc con chó chạy đến. Anh định không để cô gái măc. nguyên cả quần áo mà nằm ngá»§ nhưng lại dùng dằng không thể cởi ra. Nhưng không còn cách nà o khác. Ngưá»i phụ nữ sống gần anh nhất ở cách xa 30 dặm, vả lại anh không có cách nà o Ä‘i đến đó cả.
Con chó chạy và o là m anh nhẹ ngưá»i. Anh kêu lên:
- Chà o Spot! Mà y đến đúng lúc tháºt.
Nhưng con chó cỠnhỠđi thụt lùi, lông dựng lên. Steve ngạc nhiên nói: - Mà y là m sao thế, đồ đần!
Con chó chỉ nhìn cô gái, nó thụt lùi từ từ rồi sủa lên một tiếng như khóc, chạy ra hà nh lang rồi nhảy phóc ra ngoà i.
Steve cà u nhà u: - Trá»i, cả nhà điên hết rồi.
Anh mở tá»§ lấy bá»™ pijama lụa trắng, cắt bá»›t tay áo, ống quần rồi ướm nhìn thân hình cô gái cảm thấy như vừa vặn. Anh mong cô gái không tỉnh dáºy và o úc nà y. Anh mở nút áo cô, trong cánh tay áo anh thấy có chiếc khăn thêu chữ Carol. Anh xoay xoay trong tay. Carol, Carol gì? Cô là ai? Cô từ đâu đến? Cô có tháºt mất trà nhá»› không? Có tháºt cô không nhá»› gì xảy ra không? Cô không biết mình là ai? Anh nhìn lại cô nằm dà i trên giưá»ng. Cô tháºt xinh.
Cô không phải là loại đón xe ngoà i đưá»ng Ä‘i nhá».
Cả má»™t mà n bà máºt bao trùm lên cô gái!
~*~*~*~*~*