Chỉ nghe Lương Tiêu lại nói:
- Hồ Lão Bách, lão Cùng Toan đó là ai vậy, vì sao Tiêu Thiên Tuyệt lại đi tìm hắn?
Hồ Lão Bách hai tay buông thỏng, vẻ mặt ủ rũ trả lời:
- Tiêu đại gia không nói, chúng ta cũng không biết. Tóm lại tìm nếu không ra lão Cùng Toan, Tiêu đại gia chắn chắn sẽ nộ khí xung thiên, mà một khi đã nộ khí xung thiên rồi thì nhất định sẽ động đến đao kiếm, gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ ……
Hồ Lão Vạn cười lạnh nói:
- Hay lắm, ngươi trước tiên bảo Tiêu đại gia đi bán chổi, bây giờ lại dám mắng người đi gặp quỷ a!
Hồ Lão Bách sắc mặt trắng bệch, vội cự lại:
- Này …… Này …… Hồ Lão Vạn ngươi dám vu khống lão tử, lão tử quyết ăn thua đủ với ngươi ……
Nói rồi liền lao đến chộp lấy Hồ Lão Vạn, khiến cho Tam Bảo phải tiến tới giữ chặt hai người lại.
Lương Tiêu nhịn không được liền hỏi:
- Trung Điều Ngũ Bảo, các ngươi chí chóe với nhau cả nửa ngày, rốt cuộc lão Cùng Toan nọ là ai vậy?
"Trung Điều Ngũ Bảo" trố mắt nhìn nhau, năm cái đầu đột nhiên chụm lại, nhỏ to thì thầm một lúc. Hồ Lão Nhất nói:
- Tiểu tử, ngươi đã từng lãnh hội võ công của Tiêu đại gia, sao lại không biết đến danh xưng của lão Cùng Toan chứ?
Hồ Lão Thập gật đầu nói:
- Đúng vậy, năm huynh đệ chúng ta muốn kiểm tra xem ngươi có đúng là hậu bối của Tiêu đại gia thật hay không?
Nói rồi hắn đột ngột tiến lên, xuất ra một chiêu "Nhị lang đảm sơn", chưởng trái phách ngang, chưởng phải phách dọc.
Lương Tiêu đang định hóa giải, chợt thấy một cây trúc tiêu từ bên thân người vụt ra, điểm đến huyệt "Thần khuyết" nơi thắt lưng của Hồ Lão Thập. Hồ Lão Thập đang toàn thần tập trung thử sức Lương Tiêu, không ngờ lại có người đánh lén, nhất thời giật mình kinh hãi, tức tốc lùi về phía sau.
http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=149618#post149618
Ai ngờ trúc tiêu nọ so với thế lui của hắn còn nhanh hơn, điểm vào ngay chính giữa huyệt “Thần Khuyết” của hắn.
Hồ Lão Thập bụng dưới đau nhói, mặt đỏ tới mang tai, nằm kềnh ra mặt đất. Bên tai chỉ nghe tiếng Lương Tiêu vang lên:
- Liễu Tình đạo trưởng ……
Lời còn chưa dứt, Hồ Lão Thiên, Hồ Lão Vạn đã la hét ỏm tỏi, đánh về phía Liễu Tình. Liễu Tình một cước đẩy Hồ Lão Thập ra, trúc tiêu lập tức nhoáng lên, phân khai đâm đến hai người.
Hồ Lão Thiên vung chưởng ngăn cản, không ngờ lòng bàn tay lại bị trúc tiêu điểm trúng ngay chính giữa, đau nhức vô cùng, nhất thời tay phải hơi co lại, lộ ra sơ hở.
Trúc tiêu của Liễu Tình tiến đến, một tiêu phân làm hai ảnh, nhắm ngay hai huyệt “Kiên Tỉnh” và “Nghênh Hương” của Hồ Lão Thiên mà đánh vào, “oạch” một tiếng, đã khiến hắn nằm sóng soài trên mặt đất, miệng không ngừng hét lớn:
- Không tính, không tính, lão tử chỉ nhất thời khinh địch ……
Hắn vừa ngước mắt lên, chợt thấy Hồ Lão Vạn cũng đã ngã sấp ra mặt đất, nhất thời nộ khí tiêu tan, nhếch miệng cười nhạo:
- Ha ha, Hồ Lão Vạn, lão tử đây khinh địch, ngươi cũng bắt chước khinh địch theo hay sao?
Hồ Lão Vạn bị điểm trúng huyệt “Kỳ Môn”, ngực ê ẩm không chịu nổi, nghe vậy thì cả giận nói:
- Con mẹ nhà ngươi đánh rắm, lão tử không hẳn là khinh địch, chỉ vì nam nhân tốt không đấu cùng nữ nhân, lão tử đây chỉ là nhường cho mụ ta một chiêu thôi.
Hồ Lão Thiên cười nói:
- Con mẹ ta đánh rắm thì cũng là con mẹ ngươi đánh rắm, ngươi không chiếm được tiện nghi đâu, ha ha!
Hắn tự cho mình đã lấy được thế thượng phong, nhất thời hứng chí bốc cao, cười sằng sặc mãi không thôi.
A Tuyết nghe bọn chúng đối thoại, nhịn không nổi liền khanh khách cười lớn. Ách Nhi cũng mất tự chủ, thầm che miệng cười trộm.
Hồ Lão Vạn phát giác ra mình đã bị hố, nghe tiếng cười liền trừng mắt quát:
- Lão tử tuy không nói chuyện với con mẹ nhà ngươi, nhưng hai con nhóc nhà ngươi mà còn cười nữa, lão tử sẽ thóa mạ cho biết tay.
A Tuyết bĩu môi nói:
- Ngươi xem thường đàn bà, sao lại bị đàn bà đánh ngã thế kia?
Hồ Lão Thập, Hồ Lão Vạn, Hồ Lão Thiên, sáu con mắt đảo tròn, cùng lúc rống lên:
- Lão tử không phải bị đánh ngã, lão tử chỉ nhường cho mụ ta một chiêu.
A Tuyết làm mặt hề, bảo:
- Thua mà không chịu nhận thua, da mặt ba người các ngươi thật là dày quá đi!
Hồ Lão Thập nhãn châu chuyển động, đột nhiên nói:
- Xú nha đầu, ngươi dám đến gần đây đá vào bụng ta một cái không? Ngươi mà dám đá lão tử, lão tử sẽ nhận thua ngay.
A Tuyết nói:
- Sao lại không dám chứ?
Vừa định khởi cước, chợt nghe Lương Tiêu nói:
- A Tuyết đừng mắc lừa hắn, hắn muốn mượn cước lực của muội để giải huyệt đạo đấy! Hừ, kẻ này nhìn qua có vẻ ngớ ngẩn, không ngờ lại có lòng dạ riêng.
A Tuyết chợt hiểu ra, nói:
- Ai da, nhờ có ca ca thông minh, nếu không muội đã bị hắn gạt rồi.
Hồ Lão Vạn căm tức Lương Tiêu, mắng:
- Ngươi là hậu bối của Tiêu đại gia, cớ sao lại đi giúp người ngoài?
Lương Tiêu cười lạnh nói:
- Tiêu Thiên Tuyệt mà coi ta là hậu bối của hắn thì cũng không có gì sai biệt lắm.
Hồ thị huynh đệ thốt nhiên giận dữ, cả thảy đều mắng to:
- Đồ bịp bợm!
Lương Tiêu cũng chẳng thèm để ý, lòng lại thầm nghĩ: "Liễu Tình đạo trưởng lúc nãy đã ra tay thế nào nhỉ. Ài, Quy Tàng Kiếm do người xuất ra, quả thật so với ta cao minh hơn gấp bội ……"
Lúc này Trung Điều Tam Bảo đương quát tháo ầm ĩ. Liễu Tình cùng Hồ Lão Nhất, Hồ Lão Bách đã đấu nhau hơn hai mươi hiệp. Hai kẻ nọ đánh lâu không thắng, mỗi người đều tự móc ra binh khí của mình.
http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=202&page=7
Hồ Lão Bách mang một cái loa đồng, thỉnh thoảng lại dùng miệng loa khóa chặt trúc tiêu của Liễu Tình, trong lúc mở khép, kình phong bên ngoài quán nhập vào, loa đồng phát ra tiếng kêu “Hoen Hoét”, khiến lòng người sinh nhiễu loạn.
Hồ Lão Nhất lại sử dụng một tấm sắt dát mỏng tạo thành một thanh thiết phong xa, y như món đồ chơi của trẻ con, gió lớn mà thổi qua, liền lập tức xoay chuyển không thôi, thiết phong xa bên người Liễu Tình theo đó cứ tiến lùi phiêu hốt, phát ra tiếng rít “Ô, ô” quái dị, hết sức chói tai.
Hai người bọn chúng dốc hết sức lực ra mà đánh, Liễu Tình trong lúc vội vàng cũng khó mà thủ thắng cho được. Đấu đến năm mươi chiêu, Hồ Lão Nhất đột nhiên dùng lực quá mạnh, một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, đầu phong xa sút cán bay vèo đi mất.
Liễu Tình trông thấy binh khí của hắn rời tay, nhân cơ hội lập tức huy tiêu tấn công. Hồ Lão Nhất dời bước né tránh, Hồ Lão Bách huy loa đồng xông lên ứng cứu. Liễu Tình mượn lực đả lực, tống xuất loa đồng ra ngoài, trúc tiêu trong gió phát ra một tiếng rít lớn, áp chế cả âm thanh của loa đồng, lao đến sát ngực Hồ Lão Nhất. Hồ Lão Nhất giơ cán phong xa ra ngăn cản.
Chính trong lúc đó, Liễu Tình chợt nghe Lương Tiêu la lớn:
- Cẩn thận!
Tiếng nói vừa cất lên, tiếng gió sau lưng đã ập tới, đúng là thiết phong xa nọ theo gió quay trở lại, lưỡi phong xa sáng lóa nhắm ngay vào sau ót Liễu Tình.
Nguyên lai, thiết phong xa này của Hồ Lão Nhất có một cơ quan để tách ra, có thể bay đi và quay trở lại phục nguyên vô cùng kỳ diệu. Hắn phóng xuất phong xa, lại giả bộ tránh né, mục đích muốn dẫn dụ Liễu Tình tới nơi thiết phong xa sẽ bay ngược về. Hồ Lão Bách lại nhân cơ hội nhào đến tấn công, cốt để phân tán tâm trí của Liễu Tình, đợi đến khi thiết phong xa quay lại, dễ có thể cắt đứt cổ của bà.
Liễu Tình cũng đâu phải hạng tầm thường, ứng biến cực kỳ mau lẹ, tiếng gió sau gáy vừa nổi lên, đã lập tức cúi mình hạ thấp đầu xuống, dù vậy vẫn chậm hơn nửa phần, cho dù đã né cổ sang nơi khác, nhưng sau ót chắc chắn đã thụ thương.
Mọi người còn chưa kịp kinh hô, đã thấy phong xa nọ giống như bị ai đó từ bên dưới đẩy dịch đi một chút, bắn chếch lên trên, bay xẹt khỏi đỉnh đầu Liễu Tình.
Hồ Lão Nhất tuyệt chiêu thất bại, bất giác trợn trừng hai mắt, gào lên một tiếng, đem phong xa ráp trở lại cán cầm, còn chưa kịp phóng đi lần nữa, bỗng phát giác dưới nách tê rần, nửa thân người nhất thời cứng đơ.
Lúc này Liễu Tình đã trở ngược trúc tiêu điểm đến, Hồ Lão Nhất không thể động đậy, tức thì trúng tiêu ngã chỏng vó. Chỉ còn lại một mình Hồ Lão Bách, lúc này đang cả kinh kêu lên oai oái, tay chân loạn xạ khua khoắn loa đồng để bảo vệ toàn thân.
Ai ngờ Liễu Tình cũng chẳng thèm tiến kích nữa, chỉ đứng ngẩn ngơ ra đó, trúc tiêu nhẹ đong đưa trên tay, thân thể chầm chậm xoay chuyển, ngước nhìn về phía rừng tùng, khẽ thở dài:
- Ngươi tới để làm gì chứ?
Mọi người thấy thế, đều cảm giác kỳ quái. Hồ Lão Bách thấy Liễu Tình run run si ngốc, phát giác có cơ hội để tấn công, lập tức loa đồng khẽ vung lên, quét về phía lưng bà.
Lương Tiêu trông thấy rõ ràng, tức tốc lao người về trước, tay bốc lên một khối băng tuyết, ném vào bắp chân của Hồ Lão Bách.
Đúng lúc này, chỉ nghe từ không trung vang lên một tiếng cười giễu, một đạo lục ảnh hốt nhiên hiện ra, so với khối tuyết của Lương Tiêu ném ra còn nhanh hơn gấp bội.
Hồ Lão Bách đang xoay chuyển cánh tay, sau lưng chợt nhói lên một cái, loa đồng cầm không vững văng đi một đoạn thật xa.
Lúc này, khối tuyết của Lương Tiêu cũng vừa vặn lao đến, bên trong ẩn chứa nội kình, lực đạo không nhẹ chút nào, Hồ Lão Bách trúng phải vật này, tức thì mắt hoa lảo đảo, miệng không ngừng rủa xả:
- Kẻ nào dám núp trong bóng tối, co đầu rút cổ ám toán lão tử? Có ngon thì đường đường chính chính …… Ui da ……
Bỗng dưng, hắn trụ lại không vững, bốn chân chổng vó lên trời, la thảm một tiếng té sấp xuống đất.
Đám đông phía sau nhao nhao thóa mọa, nhưng Liễu Tình thủy chung vẫn không quay đầu lại, chỉ run rẩy ngước nhìn về phía khu rừng tùng, trên khóe mi lộ ra một tia thống khổ, thở dài u oán nói:
- Đã đến rồi, tất có sắp đặt, ngươi …… xuống đây đi!
Lương Tiêu cũng nhận ra sự tình cổ quái liền bước lên trước quan sát, chỉ thấy nơi hậu tâm Hồ Lão Bách mơ hồ hiện ra một sợi tơ gì đấy màu xanh biếc, đến khi nhìn kỹ lại, không kìm hãm được phải hít vào một hơi lương khí, nguyên lai chính là nửa đoạn tùng châm.
Phải biết tùng lâm ở cách đây khoảng bảy trượng, tùng châm này vừa nhẹ lại vừa mảnh, chẳng những xuyên qua gió tuyết, vượt xa mấy trượng, hơn nữa lại có thể đả thương một cao thủ bậc thầy như Hồ Lão Bách, thần thông như thế, quả thật chỉ có thể là người trên trời.
Tùng lâm lặng im trong chốc lát, đột nhiên truyền ra một tiếng thở dài khe khẽ, lớp băng tuyết trên nhánh cây lả tả rớt xuống, theo đó phiêu hốt hạ xuống một bóng người đang chầm chậm bay đến.
Lương Tiêu nhìn kẻ đang tới, nhất thời thất thanh kêu lên:
- Ối dà, là ngươi sao?
"Trung Điều Ngũ Bảo" trên mặt đất cũng đồng loạt la lớn:
- Chính là lão Cùng Toan!
Tiếng la vang lên trộn lẫn niềm vui lẫn sự kinh ngạc.
Kẻ mới đến ấy nho sam cũ rách, râu dài đen nhánh, đúng là vị nho sinh vẫn ngày ngày cùng Lương Tiêu đấu kiếm.
Lương Tiêu lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, đột nhiên rút kiếm nhảy tới, chắn phía trước người Liễu Tình, giương giọng nói:
- Đạo trưởng, A Tuyết, Ách Nhi, các ngươi mau chạy đi, để ta cản hắn lại!
Ách Nhi không rõ cớ sự, chỉ ngẩn người ra một chỗ. A Tuyết lại ngây ngốc hỏi:
- Ca ca à, trông hắn không giống người xấu chứ?
Lương Tiêu mắt thấy sự tình nguy cấp, hai người lại một kẻ ngốc một kẻ khờ, trong lòng vô cùng khẩn trương, quay đầu nhìn lại, chợt thấy Liễu Tình vẫn không dời bước, chỉ nhìn chăm chăm vào nho sanh nọ dáng vẻ xuất thần, liền không khỏi la vội:
- Liễu Tình đạo trưởng, còn không mau chạy đi?
Nhưng Liễu Tình vẫn không nhúc nhích, lại hướng về nho sanh nọ than vãn:
- Trung Điều Ngũ Bảo nói vậy chắc ngươi cũng nghe hết rồi chứ?
Nho sanh cười khổ đáp:
- Nghe hết cả!
Liễu Tình hỏi:
- Vậy ngươi muốn gặp lại Tiêu Thiên Tuyệt hay sao?
Nho sanh lặng yên nhìn bà, lẩm bẩm nói:
- Năm đó ta đáp ứng với muội, Tiêu lão quái không chọc đến ta, ta cũng không đi tìm hắn. Hôm nay cũng do hắn đến tìm ta, hơn mười năm ân oán, cũng đã đến lúc kết thúc rồi!
Lương Tiêu nghe thấy hai người một hỏi một đáp, không giống như cừu địch, lại tựa như hảo bằng hữu bao năm gặp lại, bất giác trong lòng cảm thấy mờ mịt.