Xem bài viết đơn
  #1  
Old 15-04-2008, 03:29 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online:
Hiệp Ẩn Ma Tung (Äá»§ bá»™)

HIỆP ẨN MA TUNG

Hồi 1 Huyết án Phong Lâm Äá»™
Äầu giá» Dậu, ánh tà dương càng nhuá»™m đỠnhững chiếc lá phong cuối thu, hệt như lá»­a, cÅ©ng hệt như máu. Má»™t ngôi nhà lá nằm cạnh rừng phong, yên ắng không má»™t bóng ngưá»i. Trước ngôi nhà lá có má»™t con sông nhá», rá»™ng chừng hÆ¡n trượng. Má»™t chiếc cầu tre rá»™ng hÆ¡n thước bắc qua sông, cảnh sắc tuy đẹp, nhưng hết sức tiêu Ä‘iá»u.
Ngoài xa, má»™t bóng ngưá»i đón ánh chiá»u tà chậm rãi Ä‘i vá» phía ngôi nhà lá. Äó là má»™t thiếu niên áo xanh, có dáng ngưá»i mảnh khảnh, gương mặt trắng trẻo dưới ánh nắng soi rá»i, phản chiếu má»™t màu đỠrá»±c.
Tay trái cá»§a thiếu niên nắm chặt má»™t thanh trưá»ng kiếm, hai mắt phóng ánh ánh sáng sắc lạnh nhìn chăm chăm vào ngôi nhà lá, như thể Ä‘ang đối mặt vá»›i kình địch. Thiếu niên áo xanh bước chân má»—i lúc má»™t chậm lại, sau cùng dừng lại bên kia cầu tre.
Ãnh mắt sắc lạnh quét nhìn hai bên, đột nhiên tung mình phóng qua sông, thân pháp hết sức ngoạn mục. Khi hai chân chạm đất, thiếu niên áo xanh không tiến tá»›i nữa, hai mắt chốt chặt vàp ngôi nhà lá không chá»›p. NÆ¡i chàng đứng cách ngôi nhà lá chừng ba trượng, có thể trông thấy cánh cá»­a rào lay động theo từng cÆ¡n gió đêm mạnh dần.
Thốt nhiên, “bình†một tiếng, cánh cửa rào mở toang.
Chàng trông thấy trên má»™t chiếc bàn tre trong thảo đưá»ng có ly chén đũa, những ấm rượu ngã nghiêng, chả lẽ trong ngôi nhà này đã xảy ra biến loạn gì ư? Thiếu niên áo xanh liá»n tung mình, hệt như tên bắn lao thẳng vào ngôi nhà lá. Äổng thá»i, chỉ nghe “choang†má»™t tiếng, ánh thép chá»›p ngá»i, thanh trưá»ng kiếm trong tay đã ra khá»i vá». NÆ¡i chàng đáp xuống là bên góc cá»­a, đảo mắt nhìn quanh, bất giác sững sỠđứng thừ ra tại chá»—.
Thì ra má»™t lão nhân tuổi ngoài ngÅ© tuần Ä‘ang nằm dưới đất, máu tươi nhuá»™m đỠchòm râu bạc cá»§a lão nhân, nhìn thoáng qua cÅ©ng biết lão nhân đã tắt thở tá»± bao giá».
Äá»™t nhiên, sau lưng, má»™t tiếng quát sắc lạnh vang lên :
- Quả nhiên ngươi đã trở lại đây!
Vừa dứt tiếng đã thấy má»™t làn bóng đỠlướt đến trước mặt thiếu niên áo xanh, đồng thá»i kèm theo tiếng gió rít rợn ngưá»i.
Thiếu niên áo xanh giật mình kinh hãi, trưá»ng kiếm trong tay vá»™i quét ra, “bá»™p†má»™t tiếng, thì ra làn bóng đỠlà má»™t sợi nhuyá»…n tiên, không chút sai lệch, quấn ngay vào trên vành há»™ thá»§ nÆ¡i chuôi kiếm.
Thiếu niên áo xanh vá»™i vận công vào cổ tay và thụp ngưá»i xuống, lại “bá»™p†má»™t tiến, nhuyá»…n tiên rút ra, không cuốn Ä‘i được thanh trưá»ng kiếm trong tay chàng. Chàng định thần nhìn kỹ, đối phương là má»™t thiếu nữ áo đỠđã liên tiếp quét ra ba roi.
Trong thảo đưá»ng rất chật hẹp, khó bá» xoay xở, hÆ¡n nữa thiếu niên áo xanh cÅ©ng không muốn vô lý động thá»§ vá»›i đối phương, dưới sá»± tấn công tá»›i tấp cá»§a thiếu nữ áo Ä‘á», chàng đành phóng ra khá»i ngôi nhà lá.
Ngoài sân cá» phía trước nhà lúc này bá»—ng xuất hiện bốn đại hán võ phục khinh trang, trong tay má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t ngá»n đại Ä‘ao sóng dày, ánh vàng chá»›p chóa, chia nhau án ngữ bốn phía, tám mắt Ä‘á»u chốt vào mặt thiếu niên áo xanh.
Thiếu niên áo xanh bất giác ngẩn ngưá»i, thiếu nữ áo đỠđuổi theo ra đến cÅ©ng ngạc nhiên đứng lại. Bốn đại hán này chẳng những xá»­ dụng cùng má»™t loại binh khí, mà tuổi tác cÅ©ng tương đương và phục sức giống hệt nhau.
Một đại hán đứng gần cửa nhất tiến lên nói :
- Xin há»i, nÆ¡i đây phải chăng là Phong Lâm Äá»™?
Thiếu nữ áo đỠlạnh lùng đáp :
- Không sai!
Hán tá»­ ấy lại há»i :
- Vô Äịch Thần Tiên Châu Bách Long lão tiên sinh phải chăng cư trú tại đây?
Thiếu nữ áo đỠquét mắt nhìn bốn ngưá»i, không đáp mà lại há»i :
- Các vị là ai?
Hán tử ôm đao thi lễ :
- Tại hạ Lý Ngá»c Côn!
- Thì ra là Lý lão đại trong Kim Äao Minh... Các hạ tìm gia phụ chi vậy?
Lý Ngá»c Côn xoe tròn mắt :
- Thì ra là Châu Hoài Anh cô nương, lệnh tôn hiện ở đâu?
Thiếu nữ áo đỠchính là Châu Hoài Anh, nghe đối phương gá»i đúng danh tánh mình, không khá»i ngạc nhiên nói :
- Các hạ tìm gia phụ có việc gì vậy?
- Tại hạ có việc quan trá»ng cần gặp lệnh tôn, xin cô nương hãy dẫn kiến cho!
- Xin há»i Kim Äao Minh vá»›i gia phụ là địch hay bạn?
- Dĩ nhiên là bạn!
- Vậy sao lại mang theo binh khí thế này?
- Bởi nghe có tiếng binh khí nên chúng tại hạ mới xuất đao giới bị, xin cô nương chớ hiểu lầm!
Châu Hoài Anh bỗng nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nói :
- Gia phụ đã bị mưu sát trước đây má»™t giá» trong thảo đưá»ng...
ÄÆ°a tay chỉ thiếu niên áo xanh, nói tiếp :
- Tiểu tử này đã cầm kiếm xông vào nhà, tuy không phải nguyên hung thì cũng là đồng lõa, xin hãy chung sức bắt lấy hắn để báo thù cho gia phụ.
Vừa dứt lá»i, “vút†má»™t tiếng, lại vung roi quét ra.
Thiếu niên áo xanh không hoàn thá»§, chỉ lách ngưá»i tránh khá»i.
Lý Ngá»c Côn bàng hoàng nói :
- Châu lão tiên sinh đã ngộ hại rồi ư?
Châu Hoài Anh nước mắt ràn rụa gật đầu :
- Hiện thi thể hãy còn trong thảo đưá»ng...
Chưa dứt lá»i, liên tiếp vung roi tấn công thiếu niên áo xanh.
Thiếu niên áo xanh vừa lách tránh vừa lớn tiếng nói :
- Cô nương hãy khoan động thủ!
Lý Ngá»c Côn cÅ©ng lá»›n tiếng nói :
- Cô nương hãy tránh sang bên, để Lý mỗ tiếp tên tiểu tử này cho!
Dứt lá»i đã lao vào giữa hai ngưá»i, gằn giá»ng nói :
- Bằng hữu, hãy báo ra danh hiệu!
- Tại hạ là Diêu Kiệt!
Lý Ngá»c Côn trố mắt :
- Phích Lịch Kiếm Diêu Kiệt!
Thiếu niên áo xanh gật đầu :
- Vâng, chính tại hạ!
Lý Ngá»c Côn đột nhiên vung Ä‘ao bổ vào Diêu Kiệt, đồng thá»i tay trái giÆ¡ lên khoát nhẹ, đó rõ ràng là ám hiệu, ba ngưá»i lập tức vung Ä‘ao, triển khai má»™t cuá»™c liên thá»§ giáp công.
Nhất thá»i, ánh Ä‘ao loang loáng kèm theo kình phong vùn vụt. Thiếu niên áo xanh lẹ làng vung trưá»ng kiếm quét ngang má»™t vòng, chỉ nghe tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, bốn hán tá»­ Kim Äao Minh liá»n bị má»™t luồng kình phong đẩy lùi mấy bước.
Lý Ngá»c Côn nói :
- Bằng hữu quả thật là Phích Lịch Kiếm Diêu Kiệt ư?
Thiếu niên áo xanh cưá»i khảy :
- Chả lẽ tại hạ lại là kẻ mạo danh hay sao? Các vị sao lại chẳng biết phải trái gì cả thế này?
Lý Ngá»c Côn quay lưỡi Ä‘ao ra sau, tay trái đặt lên chuôi Ä‘ao nói :
- Xin lá»—i, đó chẳng qua là để thá»­ thân phận cá»§a tôn giá thôi, quả nhiên danh bất hư truyá»n...
Quay sang Châu Hoài Anh nói tiếp :
- Theo Lý mỗ thì đại hiệp xuất thân từ chốn danh môn, có lẽ không dính dáng đến việc sát hại lệnh tôn đâu!
Diêu Kiệt tiếp lá»i :
- Äúng vậy, tiên phụ khi xưa là bạn thân cá»§a Châu lão tiá»n bối, phen này cÅ©ng là do Châu lão tiá»n bối cho ngưá»i mang thư gá»i tại hạ đến đây, vì thấy trong nhà có Ä‘iá»u khác lạ nên má»›i tuốt kiếm xông vào. Châu cô nương đã hiểu lầm rồi.
Châu Hoài Anh nhướng mày :
- Chính gia phụ đã gá»­i thư má»i tôn giá đến đây ư?
Diêu Kiệt gật đầu :
- Äúng vậy!
- Thư đâu?
Diêu Kiệt từ trong túi tay áo lấy ra một phong thư, hai tay trao ra nói :
- Cô nương hãy kiểm xem!
Châu Hoài Anh đương nhiên là nhận được bút tích của phụ thân, giỠmới khóc sướt mướt nói :
- Vào giỠThân, gia phụ đã bảo Hoài Anh vào rừng săn ít gà rừng và thỠrừng, nói là có khách quý đến viếng, nào ngỠkhi Hoài Anh trở vỠthì gia phụ đã ngộ hại...
Nói đến đó, Châu Hoài Anh khóc nức nở.
Lý Ngá»c Côn vá»™i khuyên lÆ¡n Châu Hoài Anh, Diêu Kiệt tra kiếm vào bao, Ä‘i vào thảo đưá»ng.
Trên bàn tre có má»™t đĩa đậu phá»ng, má»™t đĩa thịt rừng và hai đôi đũa. Ấm rượu ngã nghiêng, ly rượu ngã đổ không còn má»™t giá»t. Hai chiếc ly hãy còn nằm trong tay phải Châu Bách Long, còn má»™t chiếc thì rÆ¡i xuống đất.
Thi thể Châu Bách Long ngã nằm cạnh ghế, ngá»n Vô Äịch Thần Tiên lừng danh võ lâm vẫn còn quấn nÆ¡i lưng, chưa há» xá»­ dụng đến. Châu Hoài Anh ngồi trên bãi cá» khóc nức nở. Lý Ngá»c Côn Ä‘i vào thảo đưá»ng.
Diêu Kiệt thở dài bùi ngùi nói :
- Tại hạ đã đến muộn một bước.
Lý Ngá»c Côn hạ thấp giá»ng :
- Theo tại hạ thấy, hung thá»§ đã ra tay bất ngá».
Diêu Kiệt gật đầu :
- Không sai, hung thá»§ hẳn là bạn chí thân cá»§a Châu lão tiá»n bối, nên vừa gặp nhau đã ăn uống hàn huyên thế này...
Cúi xuống nhặt cái ly dưới đất lên, nói tiếp :
- Hung thá»§ ngồi đối diện vá»›i Châu lão tiá»n bối, vá»›i lý do má»i rượu đứng lên Ä‘i đến trước mắt Châu lão tiá»n bối, chá» khi Châu lão tiá»n bối ngá»­a mặt uống rượu đã thình lình hạ thá»§.
Lý Ngá»c Côn gật đầu tán đồng :
- Diêu thiếu hiệp suy đoán không sai...
Y cúi xuống xem xét tử thi một hồi, đoạn nói tiếp :
- Huyệt toàn cơ bị trúng một chưởng rất nặng trước tiên, đã chấn đứt tâm mạch, hung thủ còn sợ chưa đủ chí mạng, lại bồi thêm một chưởng vào huyệt thiếu dương, nên khiến thất khiếu lưu huyết, chưởng lực của hung thủ vô cùng bá đạo.
Diêu Kiệt trầm ngâm hồi lâu, bá»—ng ôm quyá»n nói :
- Tại hạ định thỉnh giáo Lý minh chủ!
Lý Ngá»c Côn vá»™i đáp lá»… :
- Không dám!
Diêu Kiệt nhấn mạnh từng tiếng :
- Khi nãy Lý minh chá»§ đã bảo có việc quan trá»ng cần gặp Châu lão tiên sinh, có thể cho biết chăng?
- Kim Äao Minh sở dÄ© thanh danh trong giá»›i giang hồ bị tổn thương nhiá»u cÅ©ng chỉ vì tiếp xúc vá»›i cả hai giá»›i hắc bạch, mấy hôm trước, tại hạ nghe phong phanh có hai cao thá»§ hắc đạo Ä‘ang tìm kiém Châu lão tiên sinh, nên má»›i đến đây cho hay, nào ngá»...
Diêu Kiệt vá»™i há»i :
- Lý minh chủ có biết dó là hai ma đầu nào không?
Lý Ngá»c Côn hạ thấp giá»ng :
- Cẩm Y Äạo Phàn Cá»­u và Hắc Trảo Long Cao Như Äăng Äà chá»§ Thất Long há»™i!
Diêu Kiệt lẩm bẩm :
- Quả là hai nhân vật lợi hại...
Bá»—ng nhướng mày, lại há»i :
- Hai ngưá»i liên thá»§ hay hành động riêng rẽ?
- Không thấy có dấu hiệu liên thá»§... Châu lão tiên sinh không phải đã chết bởi tay hai ngưá»i ấy!
Diêu Kiệt gật đầu :
- Äúng vậy, hung thá»§ là má»™t ngưá»i khác! Phàn Cá»­u vá»›i khinh công tuyệt thế và Ãm Thanh Tá»­ khét tiếng trong giá»›i hắc đạo, còn Cao Như Äăng thì sở trưá»ng vá» Ä‘oản kiếm, chưởng lá»±c cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u không thể gây tá»­ thương cho Châu lão tiên sinh.
- Tại hạ không tiện ở đây lâu, khi nào có tin tức sẽ liên lạc với thiếu hiệp, nhưng chẳng hay có thể tìm gặp thiếu hiệp ở đâu?
Diêu Kiệt ơ hỠvòng tay :
- Không dám làm phiá»n tôn giá nhá»c sức, hung thá»§ đã sát hại Châu lão tiên sinh, tại hạ chắc chắn sẽ tìm ra được.
Lý Ngá»c Côn vòng tay :
- Vậy thì hay quá! Tại hạ xin cáo từ!
Äoạn quay ngưá»i ra khá»i nhà.
Diêu Kiệt nhìn theo, cúi đầu đăm chiêu nghĩ ngợi.
Lát sau, Châu Hoài Anh Ä‘i vào, thắp đèn lên rồi vá»›i giá»ng ái ngại nói :
- Vừa rồi Hoài Anh đã mạo muội đắc tội, xin thiếu hiệp chớ trách.
Diêu Kiệt xua tay :
- Cô nương đừng bận tâm chuyện vặt vãnh ấy, chúng ta hãy khiêng lệnh tôn lên giưá»ng Ä‘i.
Châu Hoài Anh gật đầu :
- Xin phiá»n thiếu hiệp!
Diêu Kiệt dập đầu vái ba lạy trước, sau đó má»›i cùng Châu Hoài Anh kẻ đầu ngưá»i chân khiêng tá»­ thi đặt lên chiếc giưá»ng bên trong.
Diêu Kiệt đứng nhìn tá»­ thi má»™t hồi, Ä‘oạn má»›i móc ra má»™t chiếc khăn lụa đắp lên mặt tá»­ thi, vá»›i giá»ng bi phẫn và Ä‘au xót nói :
- Cô nương chớ đau lòng, tại hạ nhất định sẽ báo thù cho lệnh tôn!
Châu Hoài Anh ngạc nhiên :
- Việc báo thù là bổn phận cá»§a Hoài Anh, sao dám làm phiá»n thiếu hiệp?
Diêu Kiệt trầm giá»ng :
- Chính vì tại hạ mà lệnh tôn mới ngộ hại!
Châu Hoài Anh sững sỠ:
- Vậy nghĩa là sao?
Diêu Kiệt thở hắt ra một hơi dài :
- Tại hạ lúc bảy tuổi, tiên phụ đã bị ngưá»i sát hại, lệnh tôn biết rõ kẻ thù là ai, bấy giỠđã khuyến cáo tại hạ khi nào võ công thắng được kẻ thù thì lệnh tôn má»›i cho biết để khá»i chết má»™t cách uổng mạng. Mấy hôm trước nhận được thư cá»§a lệnh tôn, tại hạ lên đưá»ng đến đây ngay, nào ngá»...
Châu Hoài Anh tiếp lá»i :
- Chả lẽ đây chính là kẻ thù của thiếu hiệp đã giết gia phụ để diệt khẩu ư?
Diêu Kiệt gật đầu :
- Có lẽ là vậy!
- Vậy là mối thù hai nhà cùng má»™t chá»—, để Hoài Anh há»a thêu ngôi nhà này rồi cùng thiếu hiệp Ä‘i tìm kẻ thù.
Diêu Kiệt xua tay :
- Hãy khoan, thi thể của lệnh tôn phải được hậu táng...
Châu Hoài Anh ngắt lá»i :
- Không cần đâu! Lúc tiên phụ còn tại thế vẫn luôn căn đặn, nếu má»™t ngày nào đó lão nhân gia chẳng may ngá»™ hại thì hãy há»a thiêu cả di thể vá»›i ngôi nhà này, còn Hoài Anh thì kể từ nay sẽ Ä‘i khắp chân trá»i góc biển tìm kiếm tung tích kẻ thù.
Diêu Kiệt ngạc nhiên :
- Lệnh tôn đã biết trước có kẻ toan sát hại ư?
Châu Hoài Anh gật đầu, không nói gì nữa, cầm ngá»n đèn dầu trên bàn lên ném vào vách lá, lập tức bừng cháy.
Diêu Kiệt bá»—ng kinh ngạc há»i :
- Ngá»n Vô Äịch Thần Tiên trên ngưá»i lệnh tôn, cô nương không lấy mang theo sao?
Châu Hoài Anh cưá»i áo não :
- Vô Äịch thần Tiên Ä‘ang ở trong tay Hoài Anh, kia chỉ là ngụy trang thôi! Từ khi ẩn cư tại đây, gia phụ rất ít khi rá»i nhà, đã lâu không dùng đến ngá»n nhuyá»…n tiên ấy rồi.
Ngôi nhà lá dá»… cháy, lại gặp lúc gió đêm lồng lá»™ng, thoáng chốc đã trở thành biển lá»­a. Hai ngưá»i ra khá»i nhà, Ä‘i qua cầu tre, cùng giở khinh công phóng Ä‘i vá» hướng Äông.
Lúc này, cánh rừng phong dưới sá»± soi rá»i cá»§a ánh lá»­a, càng thêm đỠrá»±c.
* * * * *
Cách Phong Lâm Äá»™ ba dặm đưá»ng là thị trấn Lạc Hà, má»™t vùng then chốt từ Quan Ngoại vào Trung Nguyên, dân cư đông đúc, phố chợ phồn hoa.
Từ cá»­a Tây Ä‘i vào là má»™t khu phố sầm uất nhất Lạc Hà, hai bên đưá»ng Ä‘á»u là trà lầu tá»­u quán và hiệu buôn khách Ä‘iếm.
Lúc này Ä‘ang là giá» Dậu sắp qua giá» Tuất, đã đến lúc dùng bữa ăn tối, má»i hành khách Ä‘á»u xuống ngá»±a dừng xe, lục tục kéo nhau vào quán ăn tá»­u lầu.
Trong số rất nhiá»u tá»­u lầu, phải kể Túy Tiên Äình là nổi tiếng hÆ¡n hết.
Lúc này chỉ thấy má»™t đôi nam nữ thong thả Ä‘i đến trước tá»­u quán Túy Tiên Äình, há» chính là Diêu Kiệt và Châu Hoài Anh. Hai ngưá»i vừa định Ä‘i vào tá»­u quán bá»—ng thấy má»™t ngưá»i từ trong bước vá»™i ra thấp giá»ng nói :
- Xin hai vị hãy theo tại hạ!
Diêu Kiệt sá»­ng sốt ngẩng lên nhìn, thì ra Kim Äao Minh Minh chá»§ Lý Ngá»c Côn. Như không tin tưởng lắm vá» nhân vật ná»­a chính ná»­a tà này, Diêu Kiệt đứng yên lạnh lùng nói :
- Lý minh chủ có gì cần nói, hãy bày tỠtại đây cũng được.
Lý Ngá»c Côn hạ thật thấp giá»ng :
- Cẩm Y Äao Phàn Cá»­u Ä‘ang ở trên lầu, hai vị không nên vào là hÆ¡n.
Diêu Kiệt nhướng mày :
- Tại hạ đâu có ý sợ y, sao lại không vào được?
Lý Ngá»c Côn nghiêm giá»ng :
- Thiếu hiệp đã hiểu lầm ý tại hạ rồi! Theo tại hạ nghĩ, nếu thiếu hiệp và Châu cô nương mà lộ diện, rất có thể sẽ bức dây động rừng.
Châu Hoài Anh bá»—ng há»i :
- Lý minh chủ cho rằng chính Phàn Cửu là hung thủ sát hại tiên phụ ư?
- Tại hạ không dám quả quyết, nhưng y đã xuất hiện trong lúc này, chẳng thể không khả nghi!
Diêu Kiệt tiếp lá»i :
- Kẻ sát hại Châu lão tiên sinh chắc chắn không phải là Cẩm Y Äạo Phàn Cá»­u mà là má»™t ngưá»i khác.
Lý Ngá»c Côn thoáng nhíu mày :
- Không chừng Phàn Cửu cũng có liên can!
Diêu Kiệt trầm ngâm :
- Vậy thì phải há»i y thá»­ xem... Phàn Cá»­u ở trên lầu hay dưới nhà?
- Trên lầu!
- Còn Lý minh chủ?
- Ở dưới nhà!
Diêu Kiệt trố mắt :
- Vậy sao Lý minh chủ biết Phàn Cửu ở trên lầu?
- Vì tại hạ đến đây trước, vừa má»›i ngồi xuống thì thấy Phàn Cá»­u Ä‘i vào, bởi chúng tại hạ đã chá»n chiếc bàn trong góc khuất, và Phàn Cá»­u lại Ä‘i thẳng lên lầu nên y không trông thấy.
Diêu Kiệt quay sang Châu Hoài Anh nói :
- Cô nương hãy ở dưới nhà ngồi chá» chốc lát để tại hạ lên lầu gặp vị Cẩm Y Äạo ấy.
Äoạn Ä‘i vào tá»­u quán và Ä‘i thẳng lên trên lầu.
Má»™t gã tiểu nhị đứng nÆ¡i cá»­a thang lầu đón tiếp chàng, cung kính há»i :
- Khách quan chỉ má»™t mình thôi ư? Xin má»i sang bên này!
Diêu Kiệt khoát tay :
- Không vội, tìm bằng hữu nói chuyện trước đã!
Äảo mắt nhìn, trên lầu có hÆ¡n bốn mươi ngưá»i khách, chàng chưa từng gặp Cẩm Y Äạo Phàn Cá»­u bao giá», nhưng chàng tin chắc có thể nhận ra, bởi vì cao thá»§ hắc đạo này rất chú trá»ng trong việc ăn mặc.
Quả nhiên, chàng trông thấy má»™t ngưá»i trung niên tuổi ngoài bốn mươi, y phục sang trá»ng Ä‘ang ngồi má»™t mình độc ẩm. Diêu Kiệt bèn Ä‘i đến trước mặt ngưá»i đó, lạnh lùng há»i :
- Tôn giá phải chăng là Cẩm Y Äạo Phàn Cá»­u?
Ngưá»i trung niên ngẩn lên nhìn chàng :
- Phải, bằng hữu xưng hô thế nào?
Diêu Kiệt trầm giá»ng :
- Phích Lịch Kiếm Diêu Kiệt!
Äoạn nghênh ngang ngồi xuống đối diện vá»›i Phàn Cá»­u. Phàn Cá»­u thoạt tiên ngẩn ngưá»i, sau đó cưá»i hô hố nói :
- Thì ra Phích Lịch Kiếm Diêu Kiệt lừng danh võ lâm! Thật hân hạnh được gặp.
Äoạn liá»n định bảo tiểu nhị mang thêm ly chén đến. Diêu Kiệt khoát tay :
- Không dám làm phiá»n, tại hạ chỉ muốn thỉnh giáo vài Ä‘iá»u thôi!
Phàn Cá»­u quét mắt nhìn vào mặt Diêu Kiệt, mỉm cưá»i nói :
- Thần sắc cá»§a thiếu hiệp dưá»ng như không được bình thưá»ng.
Diêu Kiệt cưá»i khảy :
- Chỉ bởi trước đây má»™t giá», tại hạ đã gặp sá»± việc không bình thưá»ng...
Xin há»i tôn giá đến đây để làm gì?
Phàn Cửu sầm mặt :
- Phàn mỗ với thiếu hiệp không thù không oán, cũng chẳng có giao tình, thiếu hiệp nói năng như vậy không thấy quá đáng ư?
Diêu Kiệt gằn giá»ng :
- Tại hạ thà hậu sá»± xin lá»—i tôn giá, nhưng hiện tại tôn giá phải thành thật trả lá»i má»›i được.
Phàn Cá»­u cưá»i gằn :
- Các hạ cậy vào trưá»ng kiếm trong tay cưỡng bức Phàn má»— phải không?
Diêu Kiệt lắc đầu :
- Không phải, tôn giá tuy thuộc hạng trộm đạo nhưng cũng có danh khí, chứ không phải hạng giấu đầu rụt đuôi, hẳn là không có những hành vi mỠám đê hèn.
Phàn Cửu trợn trừng mắt, gật mạnh đầu :
- Mắng hay lắm! Mắng hay lắm!
Ngưng chốc lát, nhấn mạnh từng tiếng nói tiếp :
- Äến đây để viếng thăm má»™t vị bằng hữu.
- Äã gặp chưa?
- Chưa! Äêm nay không trăng, hÆ¡n ná»­a đêm khuya viếng thăm cÅ©ng rất không nên, nên định ngày mai hẵng Ä‘i.
- Ngưá»i ấy là ai?
Phàn Cửu thoáng do dự :
- Vô Äịch Thần Tiên Châu Bách Long, ngưá»i này đã qui ẩn lâu năm, có lẽ thiếu hiệp không biết.
- Tìm ông ấy để làm gì?
Phàn Cá»­u trầm giá»ng :
- Các hạ dưá»ng như đã há»i quá nhiá»u!
Diêu Kiệt ôm quyá»n :
- Äắc tá»™i! Vậy tại hạ xin thỉnh giáo má»™t Ä‘iá»u nữa... Trước khi đến đây viếng thăm cố hữu, tôn giá có nói cho ai biết không?

Xem tiếp hồi 2 Bí mật Phong Lâm Äá»™
Tài sản của boss5011