Xem bài viết đơn
  #1  
Old 16-04-2008, 03:55 AM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online:
Linh phong dịch ảnh - Nguyên tác: Vô Danh (Äá»§ bá»™)

Linh Phong Äịch Ảnh Nguyên tác : Vô Danh

Hồi 01: Tần Hoài mỹ nữ

Trá»i đã xế chiá»u.
Bóng tà dương đỠrực nhuộm vào những áng mây phản chiếu xuống dòng sông Tần Hoài, khiến cho những gợn sóng lăn tăn trên mặt sông ánh lên sắc đỠnhức mắt.
Lúc này những chiếc thuyá»n hoa cập gần sát mé sông Ä‘á»u đã sáng rá»±c ánh đèn, những chiếc đèn lồng lung linh ngÅ© sắc tụ lại bên bá» sông từ xa nhìn lại tá»±a như má»™t con rồng hoa Ä‘ang uốn lượn trên mặt sông.
Màn đêm dần dần phủ xuống bên bỠsông Tần Hoài càng lúc càng náo nhiệt hơn.
Có những du khách ngồi chá»…m chệ trên kiệu, hay ngồi đưá»ng hoàng trên xe từ phương xa đến.
Cũng có không ít những thiếu niên trẻ tuổi dạo gót nhàn du từ phía trong thành cũng lạc bước tới đây.
Bá»n há» tuy đến từ nhiá»u hướng khác nhau, song có cùng chung má»™t mục đích, Ä‘á»u Ä‘i tìm kiếm những đêm hoan lạc cho mình mà thôi. Chỉ có những tên phu xe khiêng kiệu vì công việc làm để kiếm miếng cÆ¡m sinh sống qua ngày nên sau khi đưa khách lên thuyá»n có kẻ vá»™i vã quay đầu vào trong thành, còn má»™t số dừng lại nghỉ chân trong những túp lá»u.
Những túp lá»u tranh được cất lên sÆ¡ sài, có vài tiểu Ä‘iếm để khách uống rượu dùng cÆ¡m, cÅ©ng có má»™t số để cho khách ngồi uống trà thưởng ngoạn phong cảnh bên sông, so vá»›i tá»­u lầu nÆ¡i Phu Tá»­ miếu thì quả là kém xa má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Lúc này trong những túp lá»u bán cÆ¡m ở đây, thá»±c khách đến ăn má»—i lúc má»™t đông, tá»­u Ä‘iếm cÆ¡ hồ như không còn chá»— chen chân, trong đám khách này Ä‘a số là bá»n phu xe khiêng kiệu hạ lưu nên phía trong lá»u không khí cá»±c kỳ huyên náo.
Bá»n này tuy suốt Ä‘á»i không có khả năng đặt chân lên những chiếc thuyá»n hoa bên sông, nhưng mà bá»n há» cứ ồn ào thao thao bất tuyệt, nói chuyện, bàn tán vá» các cô nương ở trên thuyá»n hoa.
Chỉ cần vài gã tụ tập quanh má»™t chiếc bàn kêu hai hồ rượu là câu chuyện nổ ra như pháo liên thanh, há» chẳng há» quan tâm tá»›i việc cá»§a mấy ông khách trên thuyá»n mà chỉ cãi nhau xem cô nương trên thuyá»n nào có công phu chiá»u lòng khách đệ nhất, nói ầm Ä© má»™t hồi rồi chợt bật cưá»i hô hố ra chiá»u hết sức khoái trá. Quang cảnh ồn ào huyên náo, ở bàn nào cÅ©ng giống như bàn đó, so sánh vá»›i cảnh tượng diá»…n ra trên các thuyá»n hoa bên sông quả là vô cùng khác lạ.
Äặc biệt là những con thuyá»n đậu ở hạ du, so vá»›i các thuyá»n khác chỉ nhá» bằng má»™t ná»­a mà thôi. Chẳng những bài trí cá»±c kỳ hoa lệ, ánh đèn lung linh ngÅ© sắc, mà trên thuyá»n lúc nào cÅ©ng có ca ká»·. Tiếng vui đùa hoan lạc từ trên thuyá»n theo gió vá»ng tá»›i, khiến cho ai nghe thấy cÅ©ng có thể tưởng tượng được cảnh tình hoan lạc Ä‘ang diá»…n ra trên thuyá»n vui đến độ nào.
Nhưng mà ai cÅ©ng chỉ ước vá»ng mà không thể nào bước lên thuyá»n được. Bởi vì gần bốn mươi con thuyá»n trên sông Tần Hoài chỉ cần mang theo năm lượng bạc là đủ để lên thuyá»n tìm vui má»™t chuyến. Còn khoảng gần mưá»i thuyá»n khác thì phải có hÆ¡n hai mươi lượng bạc má»›i dám bước lên thuyá»n uống rượu, hoan lạc đến đêm khuya.
Duy chỉ có ba chiếc thuyá»n hoa dừng bên Văn Äức Kiá»u nếu chẳng phải là bậc đại quan, nhã sÄ©, phú gia vá»ng tá»™c thì chẳng được đặt chân đến. Là vì chỉ qua má»™t đêm lạc thú mà phải phí hÆ¡n ngàn lạng bạc cÅ©ng chưa gá»i là nhiá»u.
Äá»™c nhất là chiếc thuyá»n hoa màu xanh biếc, nằm chính giữa hai chiếc thuyá»n hồng, phía ngoài có tấm biển đỠba chữ “Ká»· La Xuân†do Bạch Lãnh Thu cô nương sở hữu.
Bạch Lãnh Thu có thể nói là đệ nhất hoa vương, chẳng những nhan sắc diá»…m lệ tuyệt trần mà còn tinh thông cầm, kỳ, thư, há»a thÆ¡ phú ca vÅ©. Cho đến những kẻ thưá»ng hay lui tá»›i Ä‘á»u là những cao nhân nhã sÄ© trong thành Kim Lăng.
Ngưá»i nào cÅ©ng biết ba chữ đại tá»± Ká»· La Xuân ở bên ngoài thuyá»n Ä‘á»u do hai cha con Trạng Nguyên đương kim đại há»c sÄ© Thành Mặc Lâm, Tri phá»§ Thành Duy Hàn đại nhân viết nên.
Vô luận là kẻ có mang bao nhiêu bạc vàng, nếu như không biết văn chương thì tuyệt đối không cách chi mà bước lên trên hoa thuyá»n Ká»· La Xuân. HÆ¡n nữa, cho dù kẻ đó có uyên bác tá»›i đâu chăng nữa nếu như không lá»t vào mắt cá»§a Bạch Lãnh Thu thì cÅ©ng không được phép đến gần thuyá»n.
Song có Ä‘iá»u kỳ dị là cho dù thân phận nàng cao quý như vậy, nhưng những kẻ thưá»ng hay lai vãng đến đây lại thưá»ng là những anh cùng nho nghèo hèn trong ngưá»i không có má»™t đồng tiá»n, bá»n há» lên thuyá»n ngâm thÆ¡, ca hát uống rượu mà không há» tốn má»™t đồng bạc.
Nàng làm như vậy càng tăng thêm vẻ thân mật, má»i ngưá»i không ai tưởng nổi nàng thông minh, xinh đẹp như vậy, chẳng trá»ng tiá»n tài lại không bán thân. Tại sao lại phải ở bên sông Tần Hoài kiếm kế sinh nhai.
Dung mạo và sở há»c cá»§a nàng như thế, chỉ cần nàng chịu gật đầu sẽ có không ít phú gia Ä‘em vàng mang ngá»c hân hoan đón nàng vá» nhà. Nhưng nàng chưa há» nghÄ© tá»›i chuyện này bao giá».
Thậm chí thiên hạ còn đồn rằng ngay cả Thành Duy Hàn tri phủ cũng muốn lấy nàng vỠlàm thiếp, song nàng nhất mực cự tuyệt.
Thân thế nàng không ai biết rõ, lại thêm hành động bí hiểm như vậy khiến cho danh tiếng nàng càng lúc càng lan ra cho nên có quá nhiá»u ngưá»i chỉ mong được thấy mặt nàng má»™t lần. Thậm chí có những bậc vương tôn công tá»­ từ thành Bắc Kinh xa xôi tìm đến, mang theo mấy vạn lượng vàng đợi ở Kim Lăng suốt mấy tháng trá»i vẫn không được thấy mặt nàng.
Lá»i đồn đại tán tụng nàng càng nhiá»u, việc kinh doanh trên sông Tần Hoài càng phát đạt. Có vô số ngưá»i vì không gặp mặt tuyệt sắc giai nhân nên đành phải qua thuyá»n khác vui vầy hoan lạc vá»›i các ká»· nữ ở gần đó.
Má»™t hôm từ má»™t trà thất trong lá»u tranh bá»—ng truyá»n Ä‘i tin đồn nói rằng, ngày hôm qua lệnh đưá»ng cá»§a Thành Tri phá»§ mừng thá» lục tuần. Bạch Lãnh cô nương đến chúc thỠđược Thành lão phu nhân nhận làm nghÄ©a nữ.
Thế là tin này được truyá»n bá Ä‘i khắp các lá»u tranh cÆ¡ hồ như ai cÅ©ng hiểu rằng Bạch Lãnh Thu cô nương đã liệt vào hàng quý phái.
Äang khi má»i ngưá»i đàm luận huyên náo ồn ào trong lá»u tranh, đột nhiên má»™t thiếu niên trẻ tuổi chân mang giày vải Ä‘en, mình vận y phục xanh Ä‘i vào trong tiểu phạn Ä‘iếm Vạn gia hương.
Thiếu niên bước vào lá»u, chàng Ä‘i xuyên qua hai dãy ghế dài có những khách nhân Ä‘ang ngồi nói chuyện ầm Ä©, chá»n má»™t chá»— ngồi trong góc lá»u rồi từ từ ngồi xuống.
Lúc này trong tiểu phạn Ä‘iếm toàn là những tên vô danh tiểu tốt, y phục bẩn thỉu, tướng mạo thô lá»— cá»™c cằn, vừa thấy thiếu niên áo xanh bước vào lập tức khiến cho câu chuyện cá»§a má»i ngưá»i Ä‘ang xôn xao bàn luận bên chum rượu chợt ngừng lại. Ai nấy Ä‘á»u ngước lên nhìn thiếu niên má»›i tá»›i.
Nhưng má»i ngưá»i vừa ngước mắt ngó lên đã vá»™i vã cúi đầu xuống, không dám nhìn lâu, thậm chí ngay cả thanh âm phát ra khi nói chuyện cÅ©ng dần dần nhá» lại.
Ngưá»i áo xanh này có đôi mày kiếm sắc bén, hai mắt sáng quắc, tuấn dật siêu phàm, khiến cho ai ngó lâu má»™t chút cÅ©ng thừa nhận đây là má»™t mỹ nam tá»­ hiếm có trên thế gian. Äáng lý ra ngưá»i ta phải chú mục ngó lâu má»›i đúng.
Nhưng mà khóe môi y mím chặt, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt sáng quắc, lạnh lùng làm ngưá»i ta chợt thấy cÅ©ng không dám ngó lâu.
Sau khi ngồi yên chá»— nÆ¡i góc tưá»ng, y vẫn không gá»i hầu bàn, tia nhìn lạnh lùng dán chặt vào ống đũa để sẵn trên bàn, tá»±a như Ä‘ang tham thiá»n nhập định.
Lão mập vừa là chưởng quỹ, vừa là đầu bếp cá»§a tiểu phạn Ä‘iếm Ä‘ang đứng cạnh quầy dùng đũa lật qua lật lại chảo thức ăn Ä‘ang nấu. Äá»™t ngá»™t phát hiện tiếng nói cưá»i trong phạn Ä‘iếm bá»—ng nhá» dần, bất giác quay đầu ngó ra bên ngoài.
Lão chợt nhìn thấy ngưá»i áo xanh ngồi trong góc tưá»ng, bèn cau mày miệng không ngá»›t lẩm bẩm má»™t mình :
- Thì ra cái gã quái nhân này lại đến đây rồi.
Lúc này gã hầu bàn trong phạn điếm chạy lại nói :
- Ông chủ, cái tên quái nhân đó lại tới nữa rồi.
Chưởng quỹ liá»n đáp :
- Äến thì đã sao? Ngươi mau chạy lại chào há»i hắn ta má»™t câu Ä‘i chá»›.
Gã hầu bàn thấp bé nhăn mặt kêu khổ :
- Tôi... tôi không dám.
- Sợ cái gì? Chắc hắn ăn thịt ngưá»i được hả?
Chưởng quỹ lại nói tiếp :
- Ngươi đến chào há»i hắn lẹ Ä‘i, để hắn ăn cÆ¡m xong là Ä‘i ngay, nếu không hắn làm cho khách nhân hoảng sợ mà Ä‘i hết đó.
Lão nói xong, thấy gã hầu bàn vẫn đứng đó không chịu Ä‘i liá»n, trợn mắt quát mắng :
- Ngươi còn không chịu bước hả?
Gã hầu bàn sợ hãi co rúm ngưá»i nặng ná» bước tá»›i chiếc bàn nÆ¡i góc tưá»ng, mặt gã gượng Ä‘iểm nụ cưá»i há»i :
- Khách quan, ngưá»i cần dùng chi ạ?
Ngưá»i thiếu niên áo xanh lạnh lùng ngước nhìn hắn, Ä‘oạn đáp :
- Một dĩa rau, nửa con cá, một bát nước sốt.
Gã hầu bàn lắp bắp há»i :
- Khách quan dùng cơm hay uống rượu?
Ngưá»i áo xanh dưá»ng như không muốn nói nhiá»u, chỉ thốt ra hai tiếng gá»n lá»n :
- Ắn cơm.
Nói xong liá»n vá»™i vàng ngậm miệng lại không thốt ra thêm má»™t tiếng nào nữa.
Gã hầu bàn thấy bá»™ dạng cá»§a ngưá»i áo xanh như vậy cÅ©ng không dám lôi thôi thêm, vá»™i gật đầu chạy lẹ như bị ma Ä‘uổi vào trong gian bếp.
Lão đầu bếp mập mạp nghe xong tên các món ăn do gã hầu bàn nói, liá»n trá» môi thốt lên :
- Lai lịch cá»§a y không phải tầm thưá»ng, nhưng mà hầu bao quá cạn, ngươi còn không lẹ lẹ mang thức ăn cho y để y ăn xong cho nhanh rồi lên đưá»ng Ä‘i cho lẹ.
Gã hầu bàn vâng vâng dạ dạ, kiếm má»™t cái mâm để ba dÄ©a thức ăn lên đó cùng vá»›i má»™t tô cÆ¡m bưng đến chá»— ngưá»i áo xanh Ä‘ang ngồi.
Lúc gã Ä‘i đến chá»— ngưá»i áo xanh ngồi, trong lòng có vẻ thấp thá»m, lo lắng không yên, đến lúc tá»›i sát bên khách nhân áo xanh, gã má»›i đột nhiên phát hiện khách nhân bí hiểm có vẻ lạnh lùng Ä‘ang cầm má»™t đôi đũa đùa nghịch, trên bàn có mấy cặp ruồi Ä‘ang nằm bất động.
Gã giật mình kinh ngạc còn chưa hiểu việc gì đã xảy ra, thì đã thấy đôi đũa nhẹ nhàng lướt ngang kẹp lấy con ruồi đang bay trước mặt rồi bỠnó xuống mặt bàn.
Gã hầu bàn trố mắt kinh hãi rồi bá»—ng cảm thấy thú vị liá»n đứng ngây ngưá»i nhìn trò đùa cá»§a khách nhân.
Khách nhân áo xanh nỠcơ hồ phát hiện có ai đang đứng sau lưng chăm chú nhìn mình, bất ngỠquay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng ngó thẳng vào mặt gã hầu bàn.
Gã này a lên má»™t tiếng, cảm thấy tia nhìn cá»§a vị khách trẻ tuổi như hai lưỡi dao sắc chá»c thẳng vào mắt mình, bất giác gã rùng mình cúi đầu xuống không dám ngó thẳng vào khách nhân. Lặng lẽ bưng mâm thức ăn Ä‘i tá»›i trước mặt ngưá»i khách Ä‘oạn thưa :
- Khách quan, cơm và thức ăn đã có đây ạ.
Ngưá»i áo xanh tiếp lấy mâm cÆ¡m trên tay y rồi bảo :
- Ngươi phủi sạch bàn đi.
Gã hầu bàn ứng tiếng vá»™i lấy cái khăn vải trên vai mình phá»§i sạch mặt bàn, Ä‘oạn thu đôi đũa mà ngưá»i áo xanh dùng để kẹp ruồi lúc nãy, gã không nén nổi tính hiếu kỳ xoay chiếc đũa trong tay. Y không ngỠđôi đũa cá»±c kỳ tầm thưá»ng nằm ở trong tay ngưá»i áo xanh này lại trở nên thần kỳ ảo diệu có thể gắp trúng những con ruồi Ä‘ang bay lÆ¡ lá»­ng trên không trung.
Ngưá»i khách áo xanh thấy y cứ đứng ngÆ¡ ngẩn tại đó, bèn khẽ Ä‘iểm nụ cưá»i bảo :
- Cái tiểu phạn điếm của các ngươi dơ thật, chỗ nào cũng thấy ruồi nhặng, song thức ăn thì quả là tuyệt.
Gã hầu bàn thấy ngưá»i áo xanh khẽ Ä‘iểm nụ cưá»i, trên khóe môi chợt hiện ra hai lúm đồng tiá»n, nét mặt lạnh lùng lúc đầu đã hoàn toàn biến đổi. Khuôn mặt lúc này đã trở nên vui vẻ gần gÅ©i khiến cho lòng ngưá»i dưá»ng như cảm thấy ấm áp lại.
Gã không ngá» rằng nét mặt cá»§a má»™t ngưá»i lại có thể thay đổi lá»›n lao như vậy.
HÆ¡n nữa, cái vẻ uy nghiêm lạnh lùng tá»±a như làn sương lạnh phá»§ trên mặt nam nhân trẻ tuổi lại có hai lúm đồng tiá»n hiếm có làm cho gã vừa thấy đã phải ngẩn ngưá»i kinh ngạc.
Äến lúc hắn định thần trở lại thì đã thấy nét mặt cá»§a khách nhân áo xanh trở nên nghiêm lạnh như lúc đầu.
Gã gắng nở nụ cưá»i đáp :
- Äại sư phụ nấu bếp cá»§a chúng tôi đây xào món ăn là ngon tuyệt, khắp vùng phụ cận nÆ¡i này ai cÅ©ng Ä‘á»u biết tiếng.
Ngưá»i khách áo xanh lạnh lùng lên tiếng cắt ngang lá»i y :
- Ngươi rảnh lắm hả? Äể ta còn phải ăn cÆ¡m nữa chứ?
Gã hầu bàn mỉm cưá»i lúng túng thu dá»n mâm khăn rồi quay mình rá»i khá»i chá»— cá»§a ngưá»i khách áo xanh ba chân bốn cẳng lá»§i nhanh vào trong nhà bếp.
Vào tới nhà bếp mới cảm thấy yên tâm trở lại, y thở phào nhẹ nhõm.
Lão đầu bếp mập đã quay vào trong bếp nói với gã :
- Nhị Trụ Tử hôm nay ngươi lớn gan thật, ta thấy ngươi còn dám nói chuyện với cái gã quái nhân đó nữa? Nè, ngươi nói gì với gã đó?
Nhị Trụ Tử lắc đầu đáp :
- Äâu có gì? Y chỉ khen món ăn cá»§a lão nấu ngon...
- Y nói vậy hả?
Chưởng quỹ bụng phệ nấu bếp bỗng đưa mắt kín đáo liếc nhìn khách nhân áo xanh rồi nói :
- Kỳ thá»±c y còn chưa ăn thức ăn do chính ta xào nấu mà, như cá hấp chua ngá»t, tôm xào đậu, vi cá hầm... Gã chưa đụng đũa mà đã khen ngon là thế nào?
Nhị Trụ Tá»­ tiếp lá»i :
- Không những thế, gã còn có màn dùng cặp đũa kẹp mấy con ruồi đang bay qua lại trước mặt. Hắn đợi lúc con ruồi bay ngang qua trước mặt mớì ra tay thật chớp nhoáng, kẹp đũa lại như vầy...
Chưởng quỹ giật nảy ngưá»i ngạc nhiên cá»±c độ :
- Nhị trụ tử... Ngươi... Ngươi có hoa mắt không vậy? Làm sao lại có thể gắp ruồi sống đang bay lẹ như thế hả?
Nhị Trụ Tử cả quyết đáp :
- Thật mà, tôi thấy hai chiếc đũa trong tay y di động nhanh không tưởng nổi.
- Äừng hồ đồ nói nhảm nữa, mau Ä‘i làm việc cá»§a ngươi Ä‘i.
Chưởng quỹ nói xong lại đi vào trong bếp.
Nhị Trụ Tá»­ nhìn theo cái thân hình mập ú cá»§a lão Ä‘oạn gã ngẩn ngưá»i má»™t hồi.
Bá»—ng cầm lấy đôi đũa bắt chước ngưá»i áo xanh kẹp vào hư không hai cái rồi lắc đầu Ä‘i má»i chào vị khách nhân khác.
Khách nhân áo xanh ăn cực kỳ lẹ làng, chỉ trong một thoáng tô cơm đã sạch trơn, ngay cả dĩa thức ăn cũng hết sạch, chỉ còn trơ lại một ít xương cá mà thôi.
Y chậm chạp đứng dậy lấy từ trong ngưá»i ra mấy đồng tiá»n, đặt lên bàn rồi lẳng lặng bước ra khá»i lá»u Ä‘i vá» phía bá» sông.
Nhị Trụ Tá»­ thu tiá»n dá»n bàn xong liá»n Ä‘i ra ngoài cá»­a lá»u đưa mắt nhìn theo. Chỉ thấy ngưá»i áo xanh giống hệt hai ngày trước Ä‘i vá» phía bá» sông, hướng ánh mắt ngó vá» phía con thuyá»n Ká»· La Xuân Ä‘ang đậu trên thượng du, không há» quay đầu trở lại.
Gã đứng bên ngoài lá»u ngó má»™t lát miệng lẩm bẩm :
- Cái ngưá»i này thiệt kỳ quái, cứ đứng suốt mấy ngày ngó như vậy xem ra có ngó suốt Ä‘á»i e rằng cÅ©ng không thấy mặt Bạch cô nương được má»™t lần đâu.
Gã nghÄ© tá»›i việc mình đã ở đây hÆ¡n má»™t năm trá»i ngoài mấy lần thấy ngưá»i ta khiêng kiệu đến đón Bạch Lãnh Thu vào thành, còn hầu như không thấy nàng lá»™ diện, mà chỉ nghe ngưá»i ta đồn rằng Bạch cô nương đẹp như tiên nữ giáng trần, nhưng gã cÅ©ng chưa bao giá» có cÆ¡ há»™i thấy được nhan sắc diá»…m lệ kia.
NghÄ© tá»›i đây, gã muốn chạy lại nói vá»›i ngưá»i áo xanh là đừng nên đứng đợi phí công vô ích.
Nhìn cái bóng dáng cao cao cá»§a ngưá»i áo xanh. Nhị Trụ Tá»­ đột nhiên cÅ©ng cảm thấy thương hại cho mình, ngày ngày cứ ước vá»ng gặp mặt Bạch Lãnh Thu mà vẫn không sao được như ước nguyện.
Gã thở dài má»™t tiếng Ä‘ang định quay ngưá»i trở vào trong lá»u chợt thấy năm đại hán Ä‘ang cưá»i nói oang oang Ä‘i qua trước cá»­a lá»u.
Năm đại hán này đầu đội mão tráng sĩ, chân mang giày, mình mặc kình trang màu tía. Bên ngoài khoác chiếc cẩm bào màu tía có thêu hình con sư tử vàng trước ngực.
Trên mình má»—i ngưá»i Ä‘á»u mang Ä‘ao kiếm, cán Ä‘ao chuôi kiếm lá»™ ra ngoài áo bào, ngá»­a mặt nghênh ngang bước vá» phía Văn Äức Kiá»u.
Nhị Trụ Tá»­ nghe mấy gã đại hán nói chuyện, trong lòng cá»±c kỳ thích thú, bất giác hai chân tá»± nhiên bước theo sau bá»n há» trong lòng hắn vô cùng hâm má»™ các vị tiêu khách rày đây mai đó. Hắn hận mình không thể cùng Ä‘i vá»›i mấy vị tiêu khách oai dÅ©ng này.
Hắn vừa bước được mấy bước, trong lòng cÅ©ng chưa biết mình làm như vậy để làm gì, thì đột nhiên năm gã đại hán đã dừng lại xoay ngưá»i nhìn vá» phía hắn.
Má»™t đại hán trong bá»n có hàm râu quai nón phá»§ gần kín mặt, trầm giá»ng nạt ná»™ :
- Ê, tiểu quỷ, ngươi đi theo sau đại gia làm gì hả?
Nhị Trụ Tá»­ thấy bá»n há» quay lại đã có ý muốn chạy. Lại thấy đại hán có râu quai nón trợn mắt ngó mình vá»™i vàng co giò chạy trốn.
Hắn vừa chạy được hai bước thì phía sau gáy đã có một bàn tay chộp tới, hắn khiếp sợ la lên một tiếng kinh hãi.
lên đối mặt vá»›i gã, Ä‘oạn quát há»i :
- Tiểu tử, ngươi đi theo sau đuôi đại gia làm chi, nói mau?
Nhị Trụ Tử bị nhấc bổng lên không, kinh sợ hồn phi phách tán, lắp bắp đáp :
- Äại gia, tiểu tá»­ là tên hầu bàn trong tiểu phạn Ä‘iếm không có làm gì.
Gã đại hán râu ria xồm xoàm khẽ nhếch mép cưá»i bảo :
- Con bà ngươi, còn định nói láo nữa sao?
Nhị Trụ Tá»­ thấy đại hán vung quyá»n ra dứ trước mặt, hắn sợ Ä‘iếng ngưá»i, hoảng hốt đáp :
- Tiểu tử không dám nói láo, tiểu... tiểu tử thấy... thấy đại gia nói chuyện vui quá nên mới...
Gã đại hán râu ria xồm xoàm bật cưá»i ha hả, bá» Nhị Trụ Tá»­ xuống rồi lá»›n tiếng mắng :
- Cái con bà ngươi chỉ khoái vui hả? Äể bữa nào ta đưa lưỡi Ä‘ao nhuá»™m máu cho ngươi xem, chỉ sợ ngươi sợ vỡ mật ra mà thôi.
Nhị Trụ Tá»­ nghe vậy sợ toát mồ hôi lạnh, hai chân tá»± nhiên má»m nhÅ©n cÆ¡ hồ đứng không vững, đưa mắt nhìn hán tá»­ cao lá»›n Ä‘ang đứng trước mặt mà không dám bước Ä‘i.
Äại hán có hàm râu quai nón xồm xoàm hÆ¡i trá» môi cất tiếng há»i :
- Tiểu tử ngươi là hầu bàn ở đấy chắc phải biết rõ trên sông Tần Hoài này có vị cô nương đẹp nhất chứ?
Nhị Trụ Tử vội đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là biết, trong vòng trăm dặm quanh đây, ai cÅ©ng biết các cô nương trên sông Tần Hoài này đẹp tuyệt trần, trong đó có Bạch cô nương Bạch Lãnh Thu là mỹ lệ tuyệt trần tá»±a như thiên tiên vậy.
Äại hán râu quai nón lá»™ vẻ kinh ngạc :
- Bạch Lãnh Thu? Có phải chính là vị cô nương trên thuyá»n hoa Ká»· La Xuân chăng?
Thấy Nhị Trụ Tá»­ gật đầu, gã liá»n cưá»i rồi chá»­i :
- Con bà nó, cái cô nương này danh khí thiệt lá»›n, chúng ta ở Bắc Kinh xa xôi cÅ©ng nghe tiếng, để ta xem thá»­ cô nương đó mỹ lệ thế nào? Chuyến hạ du này làm sao bá» qua cÆ¡ há»™i tốt được. Hắc hắc, tiểu quá»·, thuyá»n hoa Ká»· La Xuân dừng lại ở đâu?
Nhị Trụ Tử đáp :
- Äại gia à, Bạch cô nương không tiếp khách tùy tiện đâu, nàng...
Äại hán rậm râu tức giận mắng chá»­i :
- Tổ bà nó, lão đại gia đến đây mà không chịu tiếp ta sao? Tiểu quỷ nói mau, ở đâu?
Nhị Trụ Tá»­ run cầm cập chỉ vào con thuyá»n lá»›n ở phía thượng du :
- Cái thuyá»n màu xanh đó chính là Ká»· La Xuân.
Äại hán râu rậm nhìn vá» phía thượng, Ä‘oạn cưá»i nói vá»›i đồng bá»n :
- Hôm nay chúng ta đến đây kiếm được cô nương đó, chúng ta hãy vui chÆ¡i vá»›i ả má»™t đêm rồi ngày mai lại đến thành Hàng Châu chÆ¡i má»™t chuyến thá»a thích.
Mấy đại hán không làm khó Nhị Trụ Tá»­ nữa, vá»™i sải bước cưá»i nói Ä‘i vá» phía thuyá»n Ká»· La Xuân.
Sở dÄ© Ä‘oạn sông này có tên Tần Hoài vì ngày trước Tần Thá»§y Hoàng đục xuyên sông đạo, dẫn nước vào thành sông, nên gá»i là sông Tần Hoài.
Äến Ä‘á»i sau, sông Tần Hoài chảy dài ra vùng Tái ngoại cho nên ngưá»i ta chỉ lấy má»™t Ä‘oạn sông chảy vào trong thành gá»i đó là sông Tần Hoài.
Trên khúc sông này có tất cả bốn cây cầu là Trưá»ng Xuân Kiá»u, Phục Thành Kiá»u, Văn Äức Kiá»u và Hồng Kiá»u, bình thưá»ng Ä‘a số các hoa thuyá»n dừng ở khoảng sông giữa Văn Äức Kiá»u và Hồng Kiá»u, có cái dừng bên bến sông có cái đậu dá»c theo bên bá».
Hoa thuyá»n Ká»· La Xuân đậu ở phía trên Văn Äức Kiá»u ngang hàng vá»›i hai chiếc hoa thuyá»n màu hồng.
Năm đại hán Ä‘i được chừng mấy trượng, chưa đến Văn Äức Kiá»u đã thấy ba chiếc thuyá»n lá»›n đậu ngang hàng trên sông.
Những chiếc hoa thuyá»n ở phía hạ du thì thấy đã bắc những miếng ván nối thuyá»n vào bá». Khách nhân lên xuống lÅ© lượt, việc làm ăn cá»§a các kỹ nữ thập phần phát đạt. Còn ba con thuyá»n ở phía trên thượng du hoàn toàn khác biệt vá»›i những chiếc ở hạ du kia, bởi vì ba con thuyá»n này cách xa bá» sông mà cÅ©ng không há» có ván để cho khách lên thuyá»n.
Gã đại hán có râu quai nón dưá»ng như là thá»§ lÄ©nh cá»§a cả bá»n, y đưa mắt ngó lên thuyá»n Ká»· La Xuân Ä‘oạn cưá»i nói :
- Chư vị huynh đệ có thấy cái ả kỹ nữ này lên mặt quá không? Thấy đại gia đến cũng không chịu mau mau đem ván bắc cầu.
Một đại hán khác đứng bên cạnh bực bội nói :
- Hừ! Cái con a đầu này còn lá»›n gan hÆ¡n Tây Thi tái thế ở Bát đại hồ đồng nÆ¡i thành Bắc Kinh nữa. Có lẽ ả cho rằng bá»n ta cÅ©ng như các khách nhân tầm thưá»ng, đại ca hãy tá» uy phong cho mấy ả xem thá»­.
Äại hán râu rậm lắc đầu bảo :
- Khoan đã, chúng ta hãy chào há»i mấy câu rồi lên thuyá»n cÅ©ng chưa muá»™n.
Nói xong y cao giá»ng gá»i lá»›n :
- Nè, trên thuyá»n có ngưá»i không?
Thanh âm vang dội đột nhiên vang lên nghe như tiếng sấm nổ trên đầu, khiến cho những khách bộ hành gần đó sợ hãi dừng chân lại, ngước mặt nhìn vỠphía có tiếng phát ra.
Trên ba chiếc hoa thuyá»n ban đầu không có má»™t ai, lát sau má»›i có bóng ngưá»i thấp thoáng Ä‘i ra.
Äại hán râu rậm thấy má»™t lão già hiện ra trên thuyá»n Ká»· La Xuân liá»n gá»i lá»›n :
- Ê, lão già kia, mau mang ván qua đây, đại gia muốn kiếm Bạch Lãnh Thu vui vầy một đêm.
Lão già lắc đầu xua tay :
- Hôm nay Bạch cô nương không tiếp khách.
- Không tiếp khách sao?
Gã đại hán râu rậm vỗ ngực nói với lão già :
- Äại gia đây mang số bạc lá»›n tại sao...
Lão già không đợi hắn nói hết câu đã xoay ngưá»i Ä‘i vào trong thuyá»n.
Năm gã đại hán cá»±c kỳ phẫn ná»™, hai mắt trợn trừng. Còn gã đại hán râu rậm giận dữ gầm lên má»™t tiếng, phi thân nhảy phốc lên phía mÅ©i thuyá»n lẹ như mÅ©i tên bắn.
Lão già vừa quay vào phía trong đi được hai bước đã bị đại hán râu rậm túm lấy cổ áo nhấc bổng lên không.
Lão già không ngá» rằng hoa thuyá»n đậu cách bá» xa hÆ¡n hai trượng lại có ngưá»i có thể đặt chân lên thuyá»n, thân hình gầy, yếu cá»§a lão chợt bị đại hán kia nhấc bổng lên cao, khiến cho lão kinh hãi, toàn thân run lên từng chập.
Äại hán râu rậm ná»™ khí quát lá»›n :
- Tổ bà mi, ngươi còn dám nói một tiếng không tiếp khách nữa hay không?
Giá»ng lão già run run đáp :
- Äại gia... hãy buông tay ra, cái cổ cá»§a tiểu lão đầu này sắp gãy tá»›i nÆ¡i rồi.
Äại hán râu rậm lạnh lùng cưá»i nạt ná»™ :
- Ngươi mau vào trong nói vá»›i Bạch cô nương rằng khách nhân là ngưá»i cá»§a Kim sư tiêu cục ở Bắc Kinh đến để cho nàng yên tâm, chúng ta mang rất nhiá»u bạc tá»›i đây.
Có tiếng hừ trong khoang thuyá»n vá»ng ra :
- Bao nhiêu thì có ích gì? Cô nương chúng ta nói không tiếp khách là không tiếp khách.
Hán tá»­ râu rậm chợt thấy trước mắt hoa lên, má»™t thiếu nữ mình vận y phục bằng hoa tím nhạt, đầu thắt hai bím tóc dài vén rèm trong khoang thuyá»n bước ra.
Äại hán ná» vừa thấy thiếu nữ bất giác trong lòng khen thầm, vẻ tức giận từ nãy giá» tá»± nhiên biến mất, miệng vá»™i Ä‘iểm nụ cưá»i toan cất tiếng há»i :
- Cô nương nói gì ta... ta không nghe thấy?
Trên nét mặt xinh đẹp cá»§a thiếu nữ áo hoa thoáng lá»™ sắc giận, nàng cao giá»ng hét :
- Ngươi còn chưa chịu bỠChâu lão xuống hả?
Gã đại hán râu rậm ná» bật cưá»i há» há», bá» lão già xuống rồi nói vá»›i nàng :
- Lá»i cô nương nói ta há lại không nghe được sao. Ta là Tiêu đầu Ngô DÅ©ng trong Kim Sư tiêu cục, ngưá»i trong giang hồ tôn xưng ta là Quyển Mao Hổ...
Thiếu nữ áo tím chợt ngắt lá»i hắn :
- Ta đâu cần biết ngươi là cái thứ hổ báo chết tiệt gì, ngươi tá»± tiện vô cá»› xông lên thuyá»n cá»§a ta là phạm pháp. Sao còn chưa nhận lá»—i, muốn ta gá»i nha môn túc vệ à, đến lúc đó ngưá»i trốn Ä‘i cÅ©ng không kịp.
Quyển Mao Hổ Ngô DÅ©ng bật cưá»i :
- Ngươi cứ Ä‘i má»i Nha môn túc vệ đến đây Ä‘i. Ha... ha...
Y quay đầu lại nhìn bốn tên đại hán trong bá»n rồi nói :
- Các vị huynh đệ, các ngươi có nghe con a đầu này nói cái gì không?
Bốn tên đại hán còn lại sau khi thấy Ngô DÅ©ng bước lên thuyá»n cÅ©ng vá»™i vã phóng mình lên theo, bá»n hắn hầu như mê mẩn trước sắc đẹp cá»§a thiếu nữ áo tím, bây giá» bá»—ng nghe Ngô DÅ©ng nói, cả bá»n Ä‘á»u bật cưá»i ha hả.
Hán tá»­ gầy nhất trong bá»n vá»™i đáp :
- Äại ca cho ả a đầu này biết chúng ta là ai để xem bá»n ta có sợ cái lÅ© chuá»™t nhắt nha môn cho biết.
Quyển Mao Hổ Ngô DÅ©ng liá»n lên tiếng :
- Con nha đầu kia, ngươi nghe đây, ngưá»i vừa nói là tam đệ Xuyên Äịa Hổ Trần Cẩm Dương, vị kia là nhị đệ Phi Thiên Hổ Hà Miên, hai ngưá»i này là tứ đệ Khai SÆ¡n Hổ Lưu Bá và ngÅ© đệ Bạch Ngạc Hổ Tần DÅ©ng, năm ngưá»i bá»n ta Ä‘á»u là đại tiêu đầu cá»§a Kim Sư tiêu cục.
Quyển Mao Hổ Ngô Dũng nói tiếp :
- Trong thành Bắc Kinh ngay cả Cửu môn đỠđốc còn phải tôn xưng chúng ta là huynh đài, còn ở cái huyện bé nhỠnhư vầy thì có đáng gì.
Y thấy thiếu nữ áo tím lặng thinh không nói, nên tưởng rằng nàng đã bị lá»i nói cá»§a y làm cho khiếp sợ đứng ngẩn ngưá»i ra, liá»n cất giá»ng cưá»i cuồng ngạo, nói :
- Tiểu cô nương không nên sợ hãi như vậy, mau kiếm Bạch cô nương ra đây, hôm nay đại gia qua đêm ở đây chẳng những được vui vẻ mà còn có bạc để chi dùng nữa.
Thiếu nữ áo tím tức giận, mặt mày biến sắc thét lên lanh lảnh :
- Cái lÅ© cuồng đồ như bá»n ngươi không coi vương pháp ra gì hết ư?
Xuyên Äịa Hổ Trần Cẩm Dương lẹ như tên bắn xông tá»›i ôm chặt thiếu nữ Ä‘oạn cưá»i hí hí :
- Tiểu a đầu, ngươi không nên nói càng như thế, lát nữa đại gia sẽ làm cho ngươi vui sướng.
Thiếu nữ áo tím không ngá» bá»n ngưá»i này lại to gan như vậy, nàng bị Trần Cẩm Dương bất ngỠôm chặt vào lòng bất giác hét lên má»™t tiếng giÆ¡ tay tát mạnh vào mặt hắn.
Trần Cẩm Dương cảm thấy như ôm miếng ngá»c má»m vào lòng, thân thể má»m mại cá»§a thiếu nữ làm cho hắn ngây ngất, đâu biết rằng thiếu nữ trong lúc cấp tốc lại có thể xuất thá»§.
- Bốp...
Gã đại hán đã lãnh trá»n má»™t cái tát.
Tuy bàn tay của thiếu nữ nhỠnhắn, lực đạo lại yếu không thể làm cho gã đau đớn, song gã vẫn khó chịu vô cùng.
Trong lòng gã bá»—ng nổi giận, chợt nghe bốn tên phá lên cưá»i khoái trá, Quyển Mao Hổ Ngô DÅ©ng cưá»i lên như Ä‘iên :
- Ha ha, lão tam ngươi còn chưa ngồi yên đã nếm mùi ngá»t ngào rồi, hương vị tuyệt đó chứ!
Bạch Ngạc Hổ lại nói thêm :
- Ha ha, cái này gá»i là tát yêu đó mà, Tam ca may được diá»…m phúc rồi, thật chẳng phí công.
Trần Cẩm Dương lúc đầu nổi giận bừng bừng, nay nghe các vị huynh đệ cá»§a gã má»—i ngưá»i nói vào má»™t câu, cÆ¡n giận bá»—ng nhiên bay lên mây mất hút.
Gã càng ôm chặt thiếu nữ hÆ¡n, Ä‘iểm nụ cưá»i mắng :
- A đầu này giá»i thật, ngươi lại dám động thá»§ vá»›i đại gia sao? Lại đây mau để cho đại gia hôn ngươi má»™t cái.
Nói xong gã nắm chặt hai tay thiếu nữ áo tím, đoạn vươn cổ ép miệng tới sát mặt thiếu nữ áo tím khiến nàng kinh hãi kêu thét lên.
Quyển Mao Hổ Ngô DÅ©ng cưá»i lên cá»±c kỳ khoái chí :
- Các huynh đệ chúng mình mau xông vào tìm vui một chút, trong lòng ta ngứa ngáy lắm rồi, thiệt chịu không thấu.
Ba tên mãnh hổ còn lại đồng thá»i tán thưởng, Ä‘ang định theo sau Ngô DÅ©ng xông vào trong khoang thuyá»n.
Ngay lúc này từ phía sau lưng bá»n hắn chợt vang lên những âm thanh lạnh lùng :
- Kẻ nào dám liá»u mạng xông vào thuyá»n?
Ngô DÅ©ng cùng vá»›i Tứ hổ Ä‘á»u đột ngá»™t dừng lại, quay ngưá»i ra sau hướng vá» nÆ¡i có thanh âm vá»ng đến.
Không biết từ lúc nào phía đầu thuyá»n đã xuất hiện má»™t thiếu niên trẻ tuổi mình vận y phục xanh đứng sừng sững uy nghi như tượng đá.
Ãnh mắt cá»§a mấy gã đại hán vừa chạm phải khuôn mặt cá»§a ngưá»i thiếu niên áo xanh, bất giác đã lạnh ngưá»i, bởi hai luồng nhãn quang cá»§a đối phương sắc bén như lưỡi dao xuyên thẳng vào mặt mình.
Tia nhìn sắc lạnh cá»§a ngưá»i áo xanh dừng nÆ¡i mặt bá»n hắn má»™t chút Ä‘oạn chuyển hướng chiếu thẳng vào ngưá»i Xuyên Äịa Hổ rồi trầm giá»ng quát :
- Súc sinh, ngươi còn chưa chịu buông tay ra hay sao?
Trần Cẩm Dương Ä‘ang ôm chặt thiếu nữ áo tím, định ép nàng để cho hắn hôn má»™t cái, nghe giá»ng nói lạnh như băng đá cá»§a ngưá»i áo xanh, bao nhiêu dục vá»ng trong lòng đột nhiên tiêu tan hết.
Lúc này dưới hai luồng nhãn quang lạnh lùng cá»§a đối phương chá»c vào mình, gã cảm thấy trong lòng tá»± nhiên á»›n lạnh, lòng gã do dá»± má»™t chút nên bị thiếu nữ áo tím vùng vẫy thoát ra.
Gã chợt thấy vòng tay mình nhẹ Ä‘i, thấy thiếu nữ sắp chạy vào trong thuyá»n, gã liá»n vá»™i vàng nắm chặt nàng lại, bá»±c tức cất tiếng chá»­i mắng :
- Tổ bà mi, ngươi là cái đồ chết bầm, mà sao dám lại đây phá đám đại gia...
Nói chưa dứt lá»i đã thấy ngưá»i áo xanh bước tá»›i trước mặt gã, giÆ¡ tay xuất thá»§, vung chưởng chụp vào cánh tay phải cá»§a gã Ä‘ang ôm thiếu nữ.
Không biết vì sao gã trông thấy rõ ràng, nhưng không có cách nào tránh khá»i lối xuất thá»§ cá»§a đối phương đành để cho đối phương chụp trúng cánh tay cá»§a mình.
- Rắc... Rắc...
- Ã...
Gã rú lên một tiếng thảm thiết, cánh tay phải đã bị gãy lìa rơi xuống đất, một cơn đau khủng khiếp ập tới, máu tuôn xối xả.
Ngô DÅ©ng và ba gã kia đứng cách Xuyên Äịa Hổ Trần Cẩm Dương chưa đầy má»™t thước, thấy ngưá»i áo xanh xông tá»›i mà vẫn không sao xuất thá»§ kịp thá»i để ngăn trở đối phương đành phải trợn mắt đứng nhìn cánh tay bị gãy cá»§a Trần Cẩm Dương rÆ¡i xuống sàn thuyá»n.
Bá»n đại hán kia biết rằng mình đã gặp phải cao thá»§ võ lâm, bất giác trong lòng chấn động, thân hình rung nhẹ, nhất tá» vây lại thành hình móng đứng bao quanh ngưá»i áo xanh, trong tay má»—i ngưá»i Ä‘á»u nắm chặt binh khí.
Ngưá»i áo xanh tá»±a hồ như không thấy rõ hai thanh đơn Ä‘ao, má»™t cây Cương tiên và má»™t thanh Ngô câu kiếm Ä‘ang chÄ©a vá» phía mình, thần sắc vẫn bình thưá»ng đứng yên tại chá»— không có chút vẻ lo lắng gì cả.
Ngưá»i áo xanh trầm giá»ng nói :
- Cô nương mau Ä‘i vào trong thuyá»n Ä‘i.
Thiếu nữ áo tím nãy giá» sợ hết hồn, giá» nghe tiếng gá»i má»›i sá»±c tỉnh, cảm kích nhìn ngưá»i áo xanh rồi vá»™i chạy vào trong khoang thuyá»n.
Quyển Mao Hổ Ngô DÅ©ng thấy Trần Cẩm Dương Ä‘ang nằm rên rỉ dưới sàn thuyá»n, máu tươi từ trong cánh tay bị gãy tuôn ra nhuá»™m Ä‘á», chảy ra trên thuyá»n nhưng hắn không Ä‘i tá»›i dìu đồng bá»n dậy vì sợ ngưá»i áo xanh bất ngá» hạ thá»§, nên nghiến răng lạnh lùng bảo :
- Bằng hữu, huynh đệ Ngô Dũng đây là thủ hạ của Cố lão tiêu đầu cai quản Kim Sư tiêu cục ở Bắc Kinh, chuyến này bảo tiêu đi qua nơi đây...
Ngưá»i áo xanh liá»n cắt lá»i y, giá»ng càng lạnh lẽo hÆ¡n :
- Phí công, ngươi Ä‘em Cố Dương Võ ra dá»a nổi ai?
Ngô DÅ©ng cưá»i lạnh :
- Các hạ không coi Thái Hàng ngũ hổ ra gì thì cũng còn được, ngay cả tổng tiêu đầu cũng bị hạ nhục như vậy thì các hạ tất phải là cao thủ thành danh trong giang hồ, mong các hạ báo danh thì năm huynh đệ tôi sẽ lập tức đi ngay.
Ngưá»i áo xanh lạnh lùng cưá»i đáp :
- Cái lÅ© xú trùng tiểu tốt như bá»n ngươi mà dám đòi ta xưng danh hiệu ra được sao? Nếu không cút Ä‘i lập tức thì hãy để lại đây má»—i tên má»™t cánh tay hay là bá»n ngươi muốn lưu cái mạng trên thuyá»n hả, bá»n hổ giấy kia.
Ngô DÅ©ng bật cưá»i cuồng ngạo :
- Các hạ lừa gạt ngưá»i ta quá đáng, ngươi tưởng bá»n ta sợ ngươi hay sao?
Ngưá»i áo xanh đưa ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn gã :
- Bá»n ngươi muốn động thá»§ à?
Hai mắt Ngô Dũng cơ hồ như toé lửa, gầm lên tức tối :
- Tam vị huynh đệ chúng ta phải liá»u chết vá»›i hắn.
Gã vung cây Cương tiên trong tay đánh vá» phía ngưá»i áo xanh.
Chính ngay lúc này trong rèm đột nhiên lay động, má»™t thiếu nữ vận đồ trắng từ trong khoang thuyá»n bước ra, giá»ng cá»±c kỳ dịu dàng :
- Xin các vị anh hùng hãy ngừng tay.
Nhãn quang cá»§a ngưá»i áo xanh đột nhiên liếc nhìn vá» phía thiếu nữ vận y phục trắng như tuyết vừa Ä‘i ra. Thấy nàng mày liá»…u, mắt phượng, môi đỠhồng, mÅ©i thanh tú đẹp không sao tả xiết, làm cho ngưá»i ta không dám nhìn gần.
Tuy là nói không dám nhìn gần, song cÅ©ng ngó nàng má»™t lát, chỉ trong khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i, nét mặt cá»§a ngưá»i áo xanh đã biến đổi không biết bao lần.
Thiếu nữ áo trắng vừa xuất hiện, thấy thiếu niên áo xanh đưa mắt chăm chú nhìn mình tá»±a hồ như bước chân nàng có vẻ lúng túng nhưng thoáng chốc đã bình tÄ©nh như thưá»ng.
Nàng nhẹ nâng tà áo đoạn lên tiếng :
- Các vị anh hùng, tiện thiếp Bạch Lãnh Thu nhất thá»i thất lá»… đến ná»—i khiến các vị phải tức giận, mong các vị miá»…n chấp.
Lá»i này nàng có ý nói vá»›i Thái Hàng ngÅ© hổ.
Ngô DÅ©ng và mấy đại hán ná» vừa thấy nàng lá»™ diện, ngay tức khắc đã bị vẻ kiá»u diá»…m cá»§a nàng làm mất hồn, tên nào cÅ©ng đứng ngây ngưá»i chết lặng, đến khi nàng nói dứt, Ngô DÅ©ng má»›i như sá»±c tỉnh lại.
Gã “A†lên một tiếng rồi nói :
- Vị này chính là Bạch cô nương đây phải không? Huynh đệ chúng tôi quả thật muôn vàn đắc tội.
Gã nói đến đây, cảm thấy chưa được ổn thá»a cho lắm, nên ngừng lại má»™t chút rồi nói tiếp :
- Kỳ thá»±c chỉ là vì chúng ta nghe danh cô nương đã lâu, muốn thấy mặt ngá»c má»™t lúc cho thá»a lòng mong ước, ai biết được cái tên tiểu tá»­ này Ä‘a sá»± đến đây quấy rối...
Bạch Lãnh Thu vội đáp :
- Cái này là do tiện thiếp xử sự không phải khiến cho các vị phải động tới đao kiếm, mong các vị hãy vì tiện thiếp mà buông đao, gác kiếm.
Ngô DÅ©ng liá»n đáp lại :
- Bạch cô nương nói thiệt gá»n gàng vô cùng, huynh đệ ta quả đắc tá»™i vá»›i cô nương muôn phần, xin bái biệt.
Gã đưa mắt ra hiệu cho bá»n kia, Ä‘oạn thu Cương tiên lại.
Ba tên còn lại thừa biết kẻ đứng trước mặt là má»™t cao thá»§ có thá»§ Ä‘oạn tàn độc ghê gá»›m, chỉ cần thấy thân pháp cá»±c kỳ nhanh lẹ, hạ thá»§ hết sức chuẩn xác, cÅ©ng đủ biết dù cho bốn ngưá»i có hợp công cÅ©ng chưa chắc chiếm nổi tiên cÆ¡. Lại thêm Trần Cẩm Dương nằm trên sàn thuyá»n hôn mê, nếu như không đưa y lên bá» gấp, e rằng khó mà bảo toàn tính mạng cá»§a y. Äến sau này Thái Hành ngÅ© hổ ắt phải đổi thành Tứ hổ mà thôi.
Cho nên khi vừa thấy Ngô DÅ©ng thu Cương tiên vá», bá»n hắn cÅ©ng vá»™i vã rút binh khí ngay tức khắc.
Ngưá»i thiếu niên áo xanh nỠđưa mắt lạnh lẽo ngó chằm chằm vào bốn gã, đến lúc này, chàng má»›i mở miệng thốt ra mấy tiếng lạnh băng :
- Khoan đã, bá»n ngươi xông lên thuyá»n gây há»a cho ngưá»i ta rồi định bá» Ä‘i dá»… dàng vậy sao?
Ngô Dũng bỗng biến sắc :
- Các hạ còn muốn thế nào nữa?
Thiếu niên áo xanh cưá»i lạnh :
- Ngươi chuyên môn làm ác, lừa dối, hăm dá»a lương dân, tuy danh vị là tiêu sư, song chẳng khác chi bá»n đạo tặc. Tại hạ nếu không cho bá»n ngươi má»™t bài há»c, há để cho thế nhân cưá»i ta hay sao?
Ngô Dũng thủ chặt Cương tiên bên tay phải, rồi nói :
- Lẽ nào ngươi còn muốn động thủ hay sao?
Thiếu niên áo xanh giá»ng càng lạnh lùng thốt :
- Äá»™ng thá»§ vá»›i bá»n ngươi há lại chẳng làm bẩn tay ta ư? Ta chỉ cần má»—i tên để binh khí lại đây, tối nay kêu Tổng tiêu đầu cá»§a Kim Sư tiêu cục Cố Dương Võ đến miếu Phu Tá»­ lấy vá».
Ngô DÅ©ng cất giá»ng cưá»i cuồng ngạo :
- Ngươi chá»› có bức ngưá»i thái quá...
Thiếu niên áo xanh chợt cắt lá»i gã :
- Nếu không thích thì hãy để một cánh tay lại đây.
Ngô DÅ©ng bật cưá»i lạnh :
- Bạch cô nương thấy đó, cái này không phải do bá»n tại hạ Ä‘a sá»± mà do y bức bách quá ư thậm tệ.
Bạch Lãnh Thu vô cùng thông mình, thừa hiểu Ngô DÅ©ng tá»± biết mình yếu thế không biết cách thối lui ra sao nên má»›i nói vá»›i mình như vậy, hy vá»ng mình có thể lá»™ diện giúp gã.
Nàng liá»n mỉm cưá»i quay sang nói vá»›i thiếu niên áo xanh :
- Mấy vị tráng sĩ này mong được...
Thiếu niên áo xanh chợt nhíu đôi mày kiếm :
- Cô nương sao phải chịu khổ sở đi thỉnh cầu tha tội cho kẻ ác đồ dâm dật.
Bạch Lãnh Thu thấy lá»i mình bị chặn ngang, đồng thá»i nàng cÅ©ng thấy thái độ lạnh nhạt cá»§a thiếu niên áo xanh. Bất giác cÅ©ng phải đỠmặt, xấu hổ.
May mà nàng giao du vá»›i những bậc quyá»n quý nho nhã đã lâu, nên công phu ứng đối cÅ©ng hÆ¡n ngưá»i má»™t bậc, nên nét mặt nàng chỉ thoáng hiện vẻ bối rối :
- Tráng sĩ hiệp khách, chàng...
Thiếu niên áo xanh nét mặt hiện ra tình cảm cực kỳ phức tạp, lát sau mới đưa mắt ngó Ngô Dũng :
- Nể mặt Bạch cô nương, ta bá» qua cho bá»n ngươi lần này, hãy xéo ngay khá»i mắt ta...
Những thá»› thịt trên mặt gã co giật liên hồi, nghiến răng cố gắng nhịn nhục, ôm quyá»n há»i :
- Mong các hạ thông báo tôn tính đại danh?
Thiếu niên áo xanh lạnh lùng đáp :
- Nếu như bá»n ngươi còn chưa chịu nghe hãy kêu Cố Dương Võ đến kiếm ta. Ta ở sau Phu Tá»­ miếu đợi hắn.
Bốn gã đại hán vá»™i vàng phi thân lên bá», lá»§i nhanh vào đám đông rồi mất hút sau Phu Tá»­ miếu.
Bạch Lãnh Thu thấy bốn tên đại hán Ä‘i xa rồi, má»›i quay lại nhìn thiếu niên áo xanh giá»ng cảm kích :
- May nhỠcó tướng công đến cứu, tiện thiếp xin bái tạ.
Thiếu niên áo xanh đưa mắt chăm chú nhìn Bạch Lãnh Thu rồi trầm giá»ng bảo nàng :
- Cô nương bất tất phải đa lễ như vậy, thực ra chẳng cần tại hạ phải xuất thủ, cô nương cũng có thể ứng phó được với cái lũ giang hồ bại hoại này, tại hạ chẳng qua chỉ là đa sự mà thôi.
Bạch Lãnh Thu thoáng vẻ kinh ngạc :
- Tại sao tướng công lại nói như thế?
Thiếu niên áo xanh đáp :
- Cô nương có võ công tuyệt thế chỉ vì không muốn lộ hình tích mà thôi.
Bạch Lãnh Thu mỉm cưá»i không trả lá»i, nàng khoát tay nhẹ nhàng nói :
- Má»i công tá»­ vào trong thuyá»n để tiện thiếp má»i vài chung rượu cảm tạ.
Nói Ä‘oạn nàng vén màn, uyển chuyển bước vào trong thuyá»n.
Thiếu niên áo xanh không há» khách khí bước ngang nhiên vào trong khoang thuyá»n.
Hai ngày hôm nay chàng Ä‘á»u phải mất má»—i ngày hÆ¡n hai giỠđể đứng trên bá» sông nhìn vá» hướng hoa thuyá»n, ngày nào cÅ©ng thấy bóng rèm lay động ánh sáng lấp lánh từ trong thuyá»n chiếu ra, chỉ thấy bóng ngưá»i thoắt ẩn, thoắt hiện mà không có ngưá»i bước ra.
Lúc này chàng Ä‘i theo Bạch cô nương bước vào trong khoang, chàng má»›i phát hiện bên trong khoang thuyá»n rá»™ng rãi, lối bài trí cá»±c kỳ hoa lệ, sang trá»ng, vượt xa Ä‘iá»u mình tưởng tượng trước đây.
Trong gian phòng cực kỳ hào hoa tao nhã này chỉ có thiếu nữ áo tím lúc nãy mà thôi, ngoài ra không còn nhìn thấy một ai khác.
Thiếu nữ áo tím nỠđang bày thức ăn lên một chiếc bàn tròn, những dĩa thức ăn đầy ắp nghi ngút bốc khói trông cực kỳ ngon miệng, lại được bày biện vô cùng đẹp mắt.
Các món ăn này Ä‘á»u là những món ăn nổi tiếng ở vùng Giang Nam, chỉ cần ngá»­i thấy hương vị tá»a ra từ món ăn thÆ¡m nồng đã đủ vượt qua gấp vạn lần những món ăn thô tục trong những tiểu phạn Ä‘iếm bên sông.
Huống hồ gì trong khoang thuyá»n bày trí hết sức hoa lệ. Những món ăn thịnh soạn được dá»±ng trong loại đồ sứ Cảnh Äức thập phần quí giá, thêm mỹ nhân ngồi đối ẩm, nếu Ä‘em so sánh vá»›i bữa ăn tầm thưá»ng trong tiểu phạn Ä‘iếm ồn ào lúc nãy, thật là khác xa nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Bạch cô nương lên tiếng gá»i :
- Tá»­ Quyên mau xuống sạp thuyá»n mang vò Trúc Diệp Thanh tá»­u lâu năm lên đây.
Thiếu niên áo xanh vội ngăn lại :
- Cô nương không nên khách khí như vậy, tại hạ đã dùng cơm tối xong rồi. Vả lại ta không quen uống rượu, cô nương...
Tử Quyên kinh ngạc trố mắt nhìn chàng :
- Nhưng mà cô nương chúng tôi đã...
Bạch cô nương liá»n bảo :
- Tá»­ Quyên, ngươi sai bá»n há» dẹp hết bữa tiệc này Ä‘i, còn ngươi mau Ä‘i pha hai bình trà ngon để ta cùng...
Nàng chợt dừng lá»i quay sang há»i thiếu niên áo xanh :
- Tướng công, tiện thiếp được ngưá»i ra tay trợ giúp, nhưng không biết quý danh cá»§a ân nhân. Tiện thiếp nên xưng hô ra sao má»›i phải?
- Tại hạ là Kim Phi Hùng, cô nương bất tất phải khách sáo như vậy, tại hạ sắp phải đi ngay thôi.
Bạch cô nương khẽ chau đôi mày liễu :
- Tướng công vội vàng ra đi như vậy chẳng lẽ khinh chê tiện thiếp là hạng hạ lưu thấp kém, sống trên sông Tần Hoài nên không đáng giao tiếp hay sao?
Kim Phi Hùng vội đáp :
- Tại hạ không giấu gì cô nương. Tại hạ trong lòng có mang mối huyết hải thâm cừu, suốt hai mươi năm nay, không lúc nào quên được mối thù chưa báo. Phiêu bạt qua bao dặm đưá»ng, mong sao sá»›m tìm ra vết tích kẻ cừu thù để đòi nợ máu, mối đại thù chưa báo được, tại hạ tuyệt nhiên không thể mạo hiểm lo lắng ân oán cho ngưá»i khác được.
Chàng bỗng trầm sắc mặt, chậm chạp lên tiếng nói :
- Nếu như tại hạ liệu định không sai, ắt cô nương phải có chuyện khổ tâm gì đây, nên má»›i gởi tấm thân ngá»c ngà trên khúc sông Tần Hoài này, tại hạ thật không muốn tìm hiểu sâu hÆ¡n để tránh...
Bạch Lãnh Thu gắng nở nụ cưá»i buồn bã đáp :
- Tiện thiếp quả tình không có ý nhỠtướng công trợ giúp chỉ là...
Kim Phi Hùng không đợi nàng nói dứt lá»i, đã vá»™i vòng tay ôm quyá»n bảo :
- Giả như tại hạ dùng lá»i trá»±c ngôn nói thẳng mà có Ä‘iá»u thất lá»…, mong cô nương lượng thứ, tại hạ cáo từ.
Bạch Lãnh Thu thấy chàng quay ngưá»i toan bước ra, vá»™i gá»i :
- Kim tướng công, hãy dừng bước.
Kim Phi Hùng lạnh lùng há»i :
- Cô nương còn có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Bạch Lãnh Thu liá»n nói :
- Tiện thiếp rất hiểu nỗi lòng của tướng công, chỉ vì vừa rồi muốn cảm tạ đại ân ra tay viện thủ, nên mới muốn tướng công lưu lại đây một khắc mà thôi.
Kim Phi Hùng hấp tấp đáp :
- Chỉ là chuyện nhá» thôi, cô nương đừng nhắc đến làm gì. Mà giả sá»­ tại hạ không xuất thá»§ thì cô nương cÅ©ng đủ sức đối phó vá»›i bá»n giang hồ tiểu tốt hạ đẳng như vậy.
Giá»ng nàng bá»—ng cất lên u oán :
- Lẽ nào tướng công lại tuyệt tình như vậy, ngay ở thá»i gian lưu lại uống vá»›i ta chén trà cÅ©ng không thể à?
Kim Phi Hùng khẽ cau mày lặng im không đáp.
Tử Quyên đột nhiên quỳ xuống trước mặt chàng :
- Kim công tử, tiểu nữ còn chưa kịp đáp tạ ơn cứu mạng, xin công tử nhận cho một lạy.
Kim Phi Hùng thấy Tử Quyên quỳ xuống, bất chợt chàng cảm thấy lúng túng, chân tay bấn loạn, không biết làm sao cho phải.
Chàng hơi nhíu mày lắc nhẹ vai tránh qua một bên :
- Tửu Quyên cô nương, đừng làm như vậy.
Tá»­ Quyên cúi đầu đáp lá»i chàng :
- Kim công tá»­ xin ngưá»i hãy đợi má»™t chút để tiểu nữ pha trà kính dâng để tá» lòng tạ Æ¡n nếu không lòng tiểu nữ áy náy không yên, chẳng thể nào đứng dậy được.
Kim Phi Hùng buông tiếng thở dài :
- Ôi, tại hạ là má»™t tên võ phu các ngưá»i bất tất phải làm như vậy.
Khóe môi Bạch Lãnh Thu thoáng hiện nụ cưá»i, vá»™i bảo :
- Tử Quyên ngươi mau đứng lên đi, Kim công tử đã chịu lưu lại đây rồi.
Tử Quyên nghe vậy, trong lòng mừng rỡ bèn đứng dậy, ánh mắt cảm kích hướng vỠhướng Kim Phi Hùng :
- Äa tạ Kim công tá»­ đã nhận tiểu lá»… cá»§a tiện nữ.
Kim Phi Hùng cưá»i khổ :
- Kỳ thá»±c ta lưu lại đây chỉ thêm phiá»n cho cô nương mà thôi. Cô nương không biết ư?
Bạch Lãnh Thu cưá»i bảo :
- Công tá»­ việc chi phải nói như vậy, thiếp đây không muốn Ä‘a sá»± há»i rõ thân thế cá»§a công tá»­ là được rồi.
Kim Phi Hùng thở dài :
- Hà tất phải thế.
Bạch Lãnh Thu lên tiếng :
- Má»i công tá»­ theo thiếp vào thư phòng.
Kim Phi Hùng theo Bạch Lãnh Thu đi vào thư phòng, sau khi phân ngôi chủ khách xong, chàng đưa mắt quan sát tứ phía quanh gian phòng.
Chỉ thấy bên trong thư phòng bố trí giống hệt như thư phòng cá»§a bậc thế gia, đâu đâu cÅ©ng la liệt những sách quý, đủ biết chá»§ nhân cá»§a chúng là ngưá»i cao thâm uyên bác.
Một bên thư phòng có một khung cửa sổ, hiển nhiên là chủ nhân của nó nhìn qua cửa sổ này mà có thể quan sát được cảnh sắc ở bên ngoài.
Kim Phi Hùng chỉ vào khung cá»­a nhá» mà há»i :
- Có phải Bạch cô nương thông qua khung cửa này mà thấy tại hạ đứng trên bến phải không?
Bạch Lãnh Thu gật đầu :
- Má»—i ngày tiện thiếp thưá»ng phải ở trong thư phòng này Ä‘á»c sách độ chừng hai giá», từ ngày hôm kia chợt thấy công tá»­ đứng bên bá» sông nhìn vá» hướng này.
Nàng bá»—ng mỉm cưá»i rồi nói tiếp :
- Y phục cá»§a công tá»­ tuy tầm thưá»ng nhưng đứng trên bá» chẳng khác nào chim hạc, chim phượng lạc giữa bầy gà, thế đứng sừng sững như núi cao hiên ngang má»c lên giữa dải đất bằng, tiện thiếp sao không nhận ra được. HÆ¡n nữa, Ä‘iá»u khiến cho tiện thiếp hiếu kỳ là công tá»­ cứ đứng nhìn không chá»›p mắt vá» phía này suốt hÆ¡n hai giá» rồi má»›i bá» Ä‘i. Tối nay, tiện thiếp chuẩn bị sai Tá»­ Quyên má»i công tá»­ lên thuyá»n, thật may...
Kim Phi Hùng Ä‘iá»m nhiên cưá»i há»i :
- Bạch cô nương muốn biết nguyên nhân tại sao tại hạ đứng trên bỠsông nhìn vào đây phải không?
Bạch Lãnh Thu đáp :
- Tiện thiếp Ä‘ang muốn nghe công tá»­ nói rõ Ä‘iá»u ấy.
Kim Phi Hùng nghiêm mặt đáp :
- Tại hạ chỉ muốn được thấy mặt cô nương một lần mà thôi.
Bạch Lãnh Thu thoáng đỠmặt :
- Có phải vì tiện thiếp xấu xí khó coi, không được công tử hài lòng cho nên vừa thấy mặt đã muốn bỠđi.
Kim Phi Hùng thấy nét mặt nàng thoáng lộ vẻ giận nên vội lắc đầu bảo :
- Cô nương lại hiểu lầm rồi, bởi vì tại hạ lầm tưởng cô nương là bào muội của tại hạ.
Bạch Lãnh Thu lộ vẻ kinh ngạc :
- Kim công tử, xin chớ trách tiện thiếp đa sự, không rõ lệnh muội...
Kim Phi Hùng trầm giá»ng kể :
- Sáu năm trước ta và muá»™i muá»™i thất tán má»—i ngưá»i má»™t nÆ¡i, suốt sáu năm dài, không lúc nào tại hạ không nhá»› đến nàng, không lúc nào ngưng tìm nÆ¡i hạ lạc cá»§a muá»™i muá»™i, nhưng đến giá» vẫn chưa tìm thấy.
Bạch Lãnh Thu không rõ vì sao chàng và muá»™i muá»™i bị thất lạc nhau, song nàng có thể cảm nhận được ánh mắt cá»§a chàng, nên có thể tưởng tượng được rằng khi thấy mình không phải là muá»™i muá»™i cá»§a chàng, chàng đã thất vá»ng đến bá»±c nào.
NghÄ© đến đây, nàng có cảm giác đã hiểu chút vá» chàng, bao nhiêu bá»±c bá»™i nãy giá» Ä‘á»u tan biến cả.
Nàng lặng im má»™t chút, Ä‘oạn cất giá»ng dịu dàng há»i :
- Kim công tử, việc lệnh muội thất tán...
Kim Phi Hùng đột ngá»™t ngắt lá»i :
- Cô nương đừng nên nhắc đến việc đó có được không?
Bạch cô nương kinh ngạc liếc nhìn chàng, cúi đầu xuống, giá»ng nàng trở nên ai oán :
- Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có ná»—i khổ cá»§a riêng mình, thân thế cá»§a công tá»­ buồn thảm như vậy, chả lẽ ta lại không đáng thương hay sao?
Kim Phi Hùng bỗng đưa mắt đỠđẫn nhìn nàng, khóe môi chàng khẽ mấp máy :
- Bạch cô nương đừng trách tại hạ thất lễ, quả tình tại hạ không có ý...
Bạch Lãnh Thu vội nói :
- Tiện thiếp rất hiểu tâm tình của công tử.
Kim Phi Hùng bật cưá»i lên má»™t tràng dài :
- Hiểu ta ư? Thiên hạ có ai hiểu được ta? Kẻ nào mà có phụ thân bị sát hại, mẫu thân bị làm nhục, muội muội bị bắt đi, kẻ nào đã từng đi hành khất khắp bốn phương thì mới có thể hiểu nổi.
Bạch Lãnh Thu vội nói :
- Công tử! Mong chàng hãy bình tĩnh lại một chút.
Ãnh mắt Kim Phi Hùng như ngây như dại, từng thá»› thịt trên mặt không ngừng co giật liên hồi, lúc lâu sau má»›i thở hắt ra má»™t tiếng, khuôn mặt lại trở nên lạnh lùng như cÅ©.
Chàng quay vá» phía Bạch Lãnh Thu ôm quyá»n đứng lên :
- Bạch cô nương mong nàng chớ trách tại hạ thất lễ, tại hạ phải đi đây.
Bạch Lãnh Thu liá»n gá»i :
- Khoan đã, công tử còn chưa uống trà!
Kim Phi Hùng vội nói :
- Äa tạ cô nương.
Bạch Lãnh Thu thấy chàng kiên quyết, nàng chợt cau mày giá»ng không được vui :
- Kim công tá»­, chàng còn chưa trả lá»i câu há»i cá»§a tiện thiếp.
Kim Phi Hùng há»i lại :
- Nàng nói sao?
Bạch Lãnh Thu đáp :
- Công tử hãy ngồi xuống đây một lát nữa.
Kim Phi Hùng cương quyết lắc đầu :
- Bạch cô nương, tại hạ đã lưu lại đây đã lâu, thật không tiện làm phiá»n cô nương thêm má»™t phút nào nữa.
Bạch Lãnh Thu đột nhiên cưá»i há»i :
- Chàng sợ ta sao?
Sắc mặt Kim Phi Hùng trở nên kinh dị :
- Sợ nàng à? Tại hạ thật sự chẳng biết sợ là gì?
Bạch Lãnh Thu nói tiếp :
- Công tá»­ đã không sợ ta tại sao phải gấp gáp bá» Ä‘i như vậy? Chàng cho là ta nhất định má»i chàng trợ thá»§ à? Ta nghÄ©...
Kim Phi Hùng thấy nàng càng nói càng kích động, đã mấy lần chàng định thốt ra, song chàng không làm như vậy mà chỉ lắc đầu, lẳng lặng đi ra bên ngoài.
Bạch Lãnh Thu bỗng bật khóc nức nở :
- Ngươi Ä‘i Ä‘i, Ä‘i ngay Ä‘i, suốt Ä‘á»i ta không muốn gặp mặt ngươi nữa...
Lá»i nói chưa dứt, suối lệ đã tuôn xuống như mưa trên khuôn mặt xinh đẹp cá»§a nàng.


Xem tiếp hồi hai
Tài sản của boss5011