Tháng năm hoa sen nở...
Tháng bảy hạt sen thơm...
Thiên Trì trên đỉnh núi Trưá»ng Bạch, trăm suối tuôn chảy, dưới ánh trăng khuya trông hết sức ngoạn mục.
Trên má»™t phiến đá xanh rá»™ng hÆ¡n trượng bên cạnh Thiên Trì, có hai lão nhân tuổi ngoà i ngÅ© tuần, má»™t tăng má»™t tục, Ä‘ang ngồi xếp bằng mượn trăng uống rượu chÆ¡i cá».
Bà n cá» trên phiến đá xanh chỉ cỡ hÆ¡n má»™t tấc, tháºt nhỠđến tá»™i nghiệp, những quân cá» cá»§a hai lão nhân cà ng tuyệt hÆ¡n, má»™t bằng cát Ä‘en và má»™t bằng cát trắng.
Lúc Ä‘i cá», chỉ thấy hai lão nhân ngón tay búng nhẹ, hạt cát láºp tức cắm và o đưá»ng kẽ hết sức chuẩn xác, qua đó đủ biết công lá»±c ná»™i gia cá»§a hai lão nhân nà y thâm háºu dưá»ng nà o.
Ngay khi hai lão nhân táºp trung tinh thần chÆ¡i cá», bá»—ng cảm thấy ánh và ng chóa mắt, tuy hứng thú Ä‘ang nồng, hai lão nhân cÅ©ng không khá»i kinh ngạc, cùng quay đầu nhìn.
Chỉ thấy ánh và ng từ giữa hồ nước phát ra, tá»a sáng má»™t khoảng rá»™ng. Äá»™t nhiên, trong ánh và ng chóa lóa, mặt nước nổi lên má»™t cáºu bé mình trần, bên lưng Ä‘eo má»™t cái túi da, ngồi xếp bằng như lão tăng nháºp định, khi cả ngưá»i lên khá»i mặt nước, má»›i nhìn thấy rõ, thì ra cáºu bé ngồi trên má»™t đóa hoa sen mà u và ng kim to cỡ cái nong.
Khi đóa hoa sen trồi lên khá»i mặt nước, ánh và ng vụt tắt, đóa sen và ng từ từ trôi và o bá», còn cáºu bé ngồi yên bất động, nhưng mặt đầy ánh và ng và ngáºp sát khÃ.
Trong Thiên Trì đêm khuya trồi lên má»™t cáºu bé đã là chuyện quái lạ, mà đóa hoa sen và ng có thể trôi Ä‘i trên mặt nước lại cà ng kỳ lạ hÆ¡n, nhưng chuyện ấy hoà n toà n là sá»± tháºt.
Äóa hoa sen và ng cách bá» tuy xa, nhưng nhãn lá»±c cá»§a hai lão nhân hết sức sắc bén, hỠđã nhìn thấy rõ, thì ra trong nước có má»™t con cá chép dà i khoảng trượng rưỡi, miệng ngáºm đóa hoa sen và ng Ä‘ang từ từ bÆ¡i và o bá».
Äây quả là chuyện lạ ngà n năm khó gặp, khiến hai lão nhân trên phiến đá xanh hết sức kinh ngạc thắc mắc.
Bá»—ng nghe má»™t tiếng hú dà i như rồng kêu, cao vút táºn mây xanh.
Hai lão nhân cùng giáºt mình, chú mắt nhìn, đóa hoa sen và ng cách bá» chỉ còn khoảng năm trượng, tiếng hú do cáºu bé phát ra.
Trông cáºu bé tuổi chừng mưá»i má»™t, mưá»i hai, sao lại có ná»™i công thâm háºu kinh ngưá»i thế nà y?
Bá»—ng thấy bóng ngưá»i nhấp nhoáng, cáºu bé đã vá»t lên cao bẩy, tám trượng, tay phải ngoắc nhẹ, đóa hoa sen và ng láºp tức bay lên khá»i mặt nước, chá»›p mắt đã nằm trong tay cáºu bé, rồi cáºu ta đảo ngưá»i trên không, hai tay xòe ra hệt như cánh chim lướt và o bá», tư thế hết sức ngoạn mục.
Khinh công ấy tuy không kinh hãi thế tục, nhưng có ở má»™t cáºu bé, đó tháºt là chuyện hi hữu, hai lão nhân kinh ngạc đến ngây ngưá»i ra.
Nhưng chuyện lạ không chỉ có váºy, cáºu bé chân vừa chạm đất, liá»n rướn ngưá»i má»™t cái, bá»—ng chốc biến thà nh má»™t thiếu niên mưá»i sáu, mưá»i bảy tuổi, anh tuấn phi phà m, ánh và ng và sát khà trên mặt hoà n toà n tan biến.
Hai lão nhân tá»™t cùng kinh ngạc. Súc Cốt kỳ công thất truyá»n trong võ lâm đã mấy trăm năm, váºy mà bây giá» lại xuất hiện nÆ¡i thiếu niên nà y.
Lúc nà y, thiếu niên đã từ trong túi da bên lưng lấy ra má»™t bá»™ y phục, mặc và o xong, hướng ra hồ cung kÃnh lạy ba lạy, miệng lẩm nhẩm chẳng rõ nói gì.
Lạy xong, trên mặt bỗng lại xuất hiện ánh và ng nhà n nhạt, vụt ngẩng đầu lên, hai mắt sắc lạnh nhìn chốt và o lão tăng, hồi lâu bất động.
Thì ra, thiếu niên sớm đã phát hiện sự có mặt của hai lão nhân.
Lão nhân tục gia vừa thấy thiếu niên mặt đầy sát khÃ, đã biết không ổn, vá»™i thoáng khom mình nói:
- Lão há»§ Lý Má»™ Long, được đồng đạo trên giang hồ tặng cho phỉ hiệu má»™t trong Thương Hải Thất Hữu, còn vị đại sư nà y là đệ tá» Thiếu Lâm, pháp hiệu Thạch Äầu Äà ...
Chưa dứt lá»i, bá»—ng nghe má»™t tiếng hú giáºn dữ như sói tru quá»· gà o, cá»±c kỳ khá»§ng khiếp, liá»n thì ánh và ng lấp lóa, rồi má»™t tiếng rú thảm khốc vang lên...
Lý Má»™ Long vừa định thần nhìn, Thạch Äầu Äà đã ngã ngá»a ra đất, chiếc đầu vỡ nát, chết má»™t cách thê thảm.
Lý Má»™ Long vừa kinh vừa giáºn, ngẩng lên nhìn thiếu niên, chà ng ta vẫn đứng yên tại chá»—, tay cầm đóa hoa sen và ng dà i hÆ¡n ba thước, hai tay cháºp lại, liá»n chỉ còn lại má»™t đóa hoa sen, cuống hoa dà i hÆ¡n ba thước, thì ra là những chiếc vòng nối liá»n nhau, đã hoà n toà n thụt và o trong hoa sen.
Lý Mộ Long hết sức đau lòng bởi cái chết thê thảm và bất minh của vị bằng hữu phương ngoại, quát to:
- Súc sanh, ngươi tháºt quá tà n nhẫn. Thạch Äầu Äà là má»™t vị cao tăng đắc đạo, sao vô duyên vô cá»› ngươi lại hạ độc thá»§ sát hại thế nà y?
Thiếu niên hừ má»™t tiếng lạnh toát, chẳng thèm đếm xỉa đến Lý Má»™ Long, quay ngưá»i cất bước bá» Ä‘i.
Lý Má»™ Long tức giáºn quát lên:
- Äứng lại!
Thiếu niên quay phắt lại, trên mặt lại xuất hiện ánh và ng nhà n nhạt, đằng đằng sát khÃ. Lý Má»™ Long được liệt danh trong Thương Hải Thất Hữu, oai chấn Trung nguyên, thanh kiếm trong tay từng liên tiếp đánh bại mưá»i mấy cao thá»§ hắc đạo giáp công, váºy mà hôm nay ở trước mặt má»™t thiếu niên, lòng bất giác cảm thấy á»›n lạnh.
Thế nhưng, Thạch Äầu Äà sao có thể chết má»™t cách bất minh váºy được? Ông cố trấn tÄ©nh nói:
- Tiểu tá», Thạch Äầu Äà chết má»™t cách không minh bạch thế nà y, ngươi phải có câu trả lá»i...
Thiếu niên giỠmới lên tiếng, chỉ nghe chà ng nói:
- Chết không minh bạch ư? Biết bao ngưá»i đã chết không minh bạch thì sao?
Tiếng nói sang sảng như kim khà chạm nhau, chứng tá» trung khà dồi dà o, công lá»±c thâm háºu, đã đạt đến cảnh giá»›i xuất thần nháºp hóa.
Lý Má»™ Long nghe không hiểu, ngẩn ngưá»i há»i:
- Ai đã chết không minh bạch?
Thiếu niên ánh và ng trên mặt tan biến, mặt đầy vẻ bi thiết nói:
- Năm xưa Äồng Bảo có hÆ¡n bảy mươi tá» thi...
Lý Má»™ Long giáºt mình lùi sau má»™t bước, sá»ng sốt kêu lên:
- Äồng Bảo ư? Ngươi...
Thiếu niên mắt ngáºp lệ, giá»ng đầy căm há»n và xót xa nói:
- Ta là Tiết Cừu, ngưá»i cá»§a Äồng Bảo duy nhất còn sống sót! Lý Má»™ Long lại sá»ng sốt kêu lên:
- Tiết... Cừu...
Tiết Cừu đưa tay lau nước mắt, trầm giá»ng nói:
- Không sai, con trai độc nhất cá»§a Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm Thần Kiếm Thá»§ Tiết Thà nh DÅ©ng, hôm nay nghệ thà nh xuất trì, ta phải báo thù, ta phải giết, giết sạch ngưá»i cá»§a bảy đại phái võ lâm, giết hết những bằng hữu cá»§a Tiết gia, phà m có danh tánh trong Sinh Tá» Bá»™ Ä‘á»u giết, giết... giết hết...
Tiết Cừu cà ng nói cà ng kÃch động, cà ng nói cà ng thê thiết, khiến Lý Má»™ Long hai tai lùng bùng, lấy là m lạ nói:
- Sinh TỠBộ ư?
Tiết Cừu ngước mặt nhìn trá»i, nhấn mạnh từng tiếng nói:
- Sổ ký tên năm xưa, nay là Sinh TỠBộ!
Äồng thá»i thò tay và o túi da bên lưng, lấy ra má»™t váºt, “soạt†má»™t tiếng vung mở, thì ra là má»™t quyển sổ bìa lụa dà nh cho khách dá»± đám cưới hay đám tang ký tên và o.
Ãnh trăng tuy má», nhưng Lý Má»™ Long vẫn nhìn thấy rõ, trên sổ ghi đầy danh tánh. Tiết Cừu cưá»i lạnh lùng nói:
- Thương Hải Thất Hữu, năm xưa nếu không có ghi chú hà ng chữ nhỠbên dưới thì... hừ... hừ...
à muốn nói là nếu không có hà ng chữ chú ở đấy thì ông cÅ©ng cùng chung số pháºn vá»›i
Thạch Äầu Äà rồi.
Lý Má»™ Long ngạc nhiên há»i:
- Hà ng chữ nhá» gì váºy? Tiết Cừu trầm giá»ng:
- Lá»… đến ngưá»i không đến!
Lý Má»™ Long rợn ngưá»i, định thần lại, thở dà i tháºm thượt:
- Ôi! Äã mưá»i sáu năm rồi, đó là má»™t vụ công án chưa kết thúc, nhưng các hạ cÅ©ng không nên quá khÃch, sao thể tà n sát không phân biệt kẻ tốt ngưá»i xấu...
- Không phân biệt kẻ tốt ngưá»i xấu ư?
Tiết Cừu cất quyển Sinh TỠBộ trở và o túi da, nghiêm mặt nói tiếp:
- Tốt xấu là như thế nà o? Năm xưa Äồng Bảo vì tổ chức mừng sinh nháºt cá»§a Tiết má»— đã thiết yến khoản đãi, thân hữu không dưới ngà n ngưá»i, ngay trong đêm ấy, cả nhà Tiết má»— hÆ¡n bảy mươi ngưá»i thảy Ä‘á»u táng mạng, nhưng hÆ¡n ngà n thân hữu Ä‘á»u bình an vô sá»±, váºy nghÄ©a là sao?
Lý Mộ Long thoáng ngẩng đầu:
- Nhưng bảy đại phái võ lâm Ä‘á»u là nhân váºt chÃnh phái... Tiết Cừu nhướng mà y trừng mắt:
- Nhân váºt chÃnh phái ư? Hừ! Năm xưa gia phụ danh chấn Trung Nguyên, nghÄ©a cả ngút trá»i, ai mà không biết? Váºy mà khi bị sát hại, ngưá»i cá»§a bảy đại phái chẳng những không Ä‘iá»u tra hung thá»§, trái lại còn truy tìm tung tÃch Tiết má»—, nếu không nhá» má»™t vị ân công xả thân và hy sinh con mình cứu Tiết má»— thì hôm nay sao còn háºu nhân cá»§a Tiết gia nữa?
Lý Mộ Long bà ng hoà ng:
- Có chuyện như váºy tháºt ư? Tiết Cừu cưá»i khảy:
- Năm xưa trốn ra quan ngoại đến Trưá»ng Bạch SÆ¡n, Tiết má»— đã tròn mưá»i hai tuổi, chả lẽ Tiết má»— không biết? Tiết má»— theo ân công phiêu bạt giang hồ mưá»i má»™t năm trá»i, ân công đã nói cho Tiết má»— biết cả, chả lẽ Tiết má»— có thể quên sao? Chỉ đáng háºn là ân công rốt cuá»™c vẫn chết dưới tay bá»n tặc tá» khiến Tiết má»— ân háºn suốt Ä‘á»i...
Nói đến đó, như đã hết trách nhiệm trả lá»i, quay ngưá»i xót xa ngâm:
- Háºn nặng như núi, thù sâu như biển. Tiết Cừu rá»i Thiên Trì, giết sạch ngưá»i trong sổ! Lý Má»™ Long biết má»™t khi Tiết Cừu xuống khá»i Trưá»ng Bạch SÆ¡n là trong võ lâm sẽ láºp
tức nổi lên gió tanh mưa máu, ông là ngưá»i trong giá»›i hiệp nghÄ©a, đâu thể biết chuyện mà không can thiệp.
Ông thấy Tiết Cừu định bỠđi, vội nói:
- Thiếu hiệp, khoan đã!
Tiết Cừu quay ngưá»i lại, mặt lá»™ vẻ bá»±c bá»™i nói:
- Tôn giá còn gì chỉ giáo nữa? Lý Mộ Long cắn răng:
- Nếu thiếu hiệp chịu hoãn má»™t thá»i gian, lão há»§ xin vá»›i tÃnh mạng mình đảm bảo, sẽ tìm ra kẻ thù cá»§a thiếu hiệp.
Tiết Cừu ngá»a mặt cưá»i dà i:
- Gia phụ vá»›i tôn giá đâu có đủ giao tình, tôn giá đâu cần phải váºy!
- Vì thiếu hiệp, nghĩa bất dung từ!
- Tôn giá xiểm nịnh đó ư? Lý Má»™ Long tức giáºn:
- Äâu đến ná»—i phải váºy! Tiết Cừu vẫn cưá»i dà i:
- Váºy thì tôn giá đừng xen và o chuyện ngưá»i thì hÆ¡n!
Lý Mộ Long thở dà i:
- Vì cứu giúp chúng sinh, vì vãn hồi kiếp váºn võ lâm... Tiết Cừu trừng mắt:
- Trong mưá»i sáu năm qua tôn giá ở đâu? Giá» thì đã muá»™n rồi! Hắc hắc... Äoạn liá»n tung mình, Lý Má»™ Long vá»™i lá»›n tiếng nói:
- Thiếu hiệp, xin hãy dừng bước!
Nhưng đâu còn kịp, Tiết Cừu đã như má»™t là n khói nhẹ bay Ä‘i, chá»›p mắt đã ra xa mưá»i mấy trượng, qua khá»i đỉnh núi mất dạng.
Tiết Cừu ra Ä‘i phen nà y, trên giang hồ láºp tức nổi lên má»™t tráºn gió tanh mưa máu, và cÅ©ng khiến võ lâm kinh hoà ng Ä‘iêu đứng.
Trước tiên là trong Tùng Phong Quán cá»§a phái Trưá»ng Bạch nằm bên bá» sông Tùng Hương, chưởng môn Tùng Tuyết đạo nhân cùng mưá»i hai cao thá»§ trưởng bối trong phái, chỉ trong ná»a giá» thảy Ä‘á»u táng mạng dưới song chưởng cá»§a Tiết Cừu, ngay cả món binh khà kỳ môn Kim Liên Hoa chà ng cÅ©ng chưa mang ra sá» dụng.
Trưá»ng Bạch chưởng môn Tùng Tuyết đạo nhân chưa đầy ba chiêu đã táng mạng dưới tay Tiết Cừu, còn các môn nhân háºu bối, Tiết Cừu đã không hạ độc thá»§.
Khi rá»i khá»i Tùng Phong Quán, Tiết Cừu lấy Sinh Tá» Bá»™ ra, gạch Ä‘i má»™t hà ng chữ... “Trưá»ng Bạch chưởng môn Tùng Tuyết đạo nhân Ä‘Ãch thân suất lÄ©nh các đệ tá» bối pháºn chữ Tuyết....â€
Trên mặt Tiết Cừu nở má»™t nụ cưá»i ghê rợn, lại nhanh chóng xem qua Sinh Tá» Bá»™ má»™t lượt. Quyển Sinh Tá» Bá»™ nà y chà ng đã xem đến hà ng ngà n lần, có thể Ä‘á»c thuá»™c là u bất kỳ lúc nà o, váºy sao giá» chà ng còn phải xem nữa?
Äó là vì để khÃch dáºy lá»a thù háºn trong lòng chà ng!
Thì ra Tiết Cừu vốn không phải là kẻ hung tà n, nhưng thù háºn đã che lấp bản tÃnh chà ng, hôm đầu tiên ra khá»i Thiên Trì, chà ng dùng Kim Liên Hoa đánh vỡ đầu Thạch Äầu Äà , lúc ấy chà ng đã hết sức sá»ng sốt trước võ công thần kỳ cá»§a mình, nên không há» nghÄ© đến gì khác nữa.
Nhưng lúc ở trong Tùng Phong Quán thì khác, mưá»i mấy lão đạo sÄ© bị chà ng má»™t chưởng má»™t ngưá»i đánh chết, cảnh tượng thê thảm ấy đã khiến chà ng bất giác má»m lòng.
Thế nên, các đệ tá» háºu bối cá»§a phái Trưá»ng Bạch chá»i mắng chà ng tháºm tệ, chà ng vẫn không nhẫn tâm hạ độc thá»§, chỉ trừng trị qua loa mà thôi.
Do đó, chà ng đà nh phải xem lại Sinh Tá» Bá»™, bởi chỉ cần ánh mắt chạm và o những danh tánh trong Sinh Tá» Bá»™ là ngá»n lá»a háºn thù trong lòng chà ng láºp tức bốc cao vạn trượng.
Lúc nà y, chỉ nghe chà ng lẩm bẩm:
- Bây giỠphải đến lượt lão tặc Sơn Hải Nhất Lão Phạm Vân Thiên rồi!
Äoạn gấp Sinh Tá» Bá»™ lại, bá» và o túi da bên lưng, bá»—ng ngón tay chạm trúng má»™t váºt, trong đầu liá»n hiện lên má»™t bóng hình ngây thÆ¡ hồn nhiên.
Äó là Thưá»ng Tiểu Vân, ngưá»i bạn trúc mai cá»§a chà ng, con gái cá»§a ân công Bạch Vân Tẩu Thưá»ng Diệu Tiên. Năm xưa ân công vì cứu chà ng, buá»™c phải gá»i gắm ái nữ cho cố hữu Linh Lung Tá» Hạnh Long, chỉ dẫn theo má»™t mình chà ng bá» trốn.
Vân muá»™i! Gương mặt tháºt hồn nhiên khả ái, đôi mắt ướt át sáng ngá»i như hắc bảo thạch, thuở bé hết sức thân thiết vá»›i chà ng, hai ngưá»i như thể huynh muá»™i thân sinh.
Sau khi xa cách, Tiết Cừu chẳng lúc nà o là không tưởng nhớ đến nà ng.
Thưá»ng Tiểu Vân nhá» hÆ¡n chà ng má»™t tuổi, từ bé đã mất mẹ, mưá»i má»™t tuổi lại rá»i xa phụ thân, tất cả Ä‘á»u do Tiết Cừu mà ra, nên Tiết Cừu ngoại trừ thương mến nà ng, lòng còn hết sức ray rứt.
Bá»—ng trước mắt chà ng bừng sáng, thì ra bà n tay cá»§a Tiết Cừu đã ra khá»i túi da, tay cầm má»™t chuá»—i dây chuyá»n bảo thạch sáng lóa.
Tiết Cừu trên mặt hé nở nụ cưá»i vui sướng, lẩm bẩm:
- Vân muá»™i, đây là Tị Äá»™c Bảo Cảnh, váºt quý báu nhất trong Thiên Trì, rồi đây ngu huynh sẽ Ä‘eo lên cổ Vân muá»™i, khiến Vân muá»™i trở thà nh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, soi sáng cả VÅ© Ná»™i...
Thốt nhiên, má»™t luồng gió áºp đến, má»™t bà n tay nhanh như chá»›p chá»™p và Tị Äá»™c Bảo Cảnh.
Tiết Cừu thấy váºy, lòng bừng lá»a giáºn, tay phải chỉ chá»›p nhoáng quét ra, liá»n nghe má»™t tiếng rú Ä‘au đớn, ánh lá»a đỠlóe lên...
Tiết Cừu đưa mắt nhìn, chỉ thấy má»™t nữ lang võ phục Ä‘en đứng ngoà i xa hÆ¡n trượng, khăn Ä‘en che mặt, dáng ngưá»i mảnh mai, trên tóc có cà i má»™t đóa hoa tưá»ng vi Ä‘á», cổ tay phải máu tươi rỉ liên hồi.
Tiết Cừu cưá»i khảy nói:
- Bằng ngươi mà cÅ©ng định cướp Ä‘oạt võ lâm kỳ trân Tị Äá»™c Bảo Cảnh nà y ư? Nữ lang áo Ä‘en hừ má»™t tiếng, nói:
- Tiểu tá» ngươi chá»› cuồng ngạo, có gan hãy báo ra danh tánh! Tiết Cừu ha hả cưá»i dà i:
- Con trai Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm Thần Kiếm Thá»§ Tiết Thà nh DÅ©ng, Äồng... Bảo... Tiết... Cừu đây!
Bốn tiếng “Äồng Bảo Tiết Cừu†rổn rảng như chuông ngân khiến nữ lang áo Ä‘en kinh hãi liên tiếp lùi sau ba bước, thảng thốt nói:
- Äồng Bảo Tiết Cừu ư?
Hiển nhiên y thị không ngá» Tiết gia còn có ngưá»i sống sót. Tiết Cừu thông minh tuyệt đỉnh, lẽ nà o không hiểu ra, trên mặt liá»n xuất hiện ánh và ng, quát to:
- Ngươi là ai?
Chà ng vừa dứt tiếng, chợt thấy ánh hồng lóe lên, hương thÆ¡m ná»±c nồng áºp và o mÅ©i, má»™t là n sương hồng đã phá»§ chụp xuống đầu.
Vừa ngá»i thấy hương thÆ¡m, Tiết Cừu biết ngay đó là kịch độc, Tị Äá»™c Bảo Cảnh trong tay liá»n quét ra, vừa định tung chưởng đánh tan sương hồng, nhưng sương hồng đã hoà n toà n tan biến.
Thì ra Tị Äá»™c Bảo Cảnh quả là chà bảo thượng cổ, quá ư thần kỳ.
Tiết Cừu cÅ©ng bất giác sững sá», tuy biết rõ Tị Äá»™c Bảo Cảnh có thể tiêu trừ bất kỳ kịch độc nà o trên Ä‘á»i, nhưng chà ng chưa từng thá» nghiệm, tháºt không ngá» lại thần diệu đến váºy.
Sau má»™t thoáng ngẩn ngưá»i, nhìn lại thì nữ lang áo Ä‘en đã mất dạng, chỉ để lại má»™t vÅ©ng máu đỠtrên mặt đất.
Lẽ ra, nữ lang áo Ä‘en chẳng dá»… gì đà o thoát khá»i tay Tiết Cừu, chẳng qua vì Tiết Cừu võ công tuy cao, nhưng thiếu lịch duyệt giang hồ.
Tiết Cừu thấy đối phương đã đà o tẩu, bất giác báºt cưá»i ngá»› ngẩn, cất Tị Äá»™c Bảo Cảnh trở và o túi da, phóng Ä‘i vá» phÃa quan ná»™i.
Sơn Hải Nhất Lão Phạm Vân Thiên là cao thủ quan ngoại, danh lừng võ lâm, oai chấn giang hồ, thanh kiếm trong tay ngoại trừ Thần Kiếm Thủ Tiết Thà nh Dũng đã chết, trong võ lâm không ai sánh bằng, và môn hạ đệ tỠkhắp Trung Nguyên đâu cũng có.
Nhưng và o má»™t hôm sáng sá»›m, gia nhân đã phát hiện ông cầm kiếm đứng trong sân vưá»n, hai mắt nhìn thẳng phÃa trước, đứng yên bất động, ngỡ là ông Ä‘ang nghiên cứu kiếm thuáºt nên không dám kinh động.
Khi mặt trá»i đã lên cao ba sà o, vẫn thấy ông đứng yên tại chá»—, má»›i nháºn thấy có Ä‘iá»u không ổn, vá»™i đến gần xem, má»›i phát hiện trên ngá»±c Phạm Vân Thiên có dấu má»™t đóa sen cỡ chiếc chén, đã chết tá»± bao giá».
Tin đó chỉ mấy ngà y sau đã đồn đại khắp võ lâm Trung Nguyên. Tiếp theo sau, tin tức cá»§a Trưá»ng Bạch SÆ¡n cÅ©ng đã đến.
Thiếu Lâm Tá»±, tin Thạch Äầu Äà táng mạng tại Thiên Trì cÅ©ng đã báo lên Thiếu Thất Phong Tung SÆ¡n.
Toà n võ lâm Trung Nguyên xôn xao kinh hoà ng, như sắp đến ngà y táºn thế...
Trong khi ấy, Tiết Cừu im lìm xuất hiện bên ngoà i Hạnh Gia Trang ở Thái Nguyên Sơn Tây, chà ng đã gạch đi hai dòng trên Sinh TỠBộ, phen nà y đến đây không phải với ý gạch dòng thứ ba, mà là để tìm gặp Vân muội.
Lúc nà y trá»i đã hoà ng hôn, ráng chiá»u nhuá»™m đỠcả bầu trá»i, khiến mặt đất trở nên má»™t mà u và ng kim.
Tiết Cừu đưa tay sá» Tị Äá»™c Bảo Cảnh trong túi da, trong đầu nghÄ© đến bóng hình nhá» bé cá»§a Vân muá»™i, đã năm năm rồi, đó không phải là má»™t thá»i gian ngắn ngá»§i, Vân muá»™i hẳn cÅ©ng đã lá»›n khôn.
Bỗng, trong đầu chà ng lại hiện lên hình bóng mảnh mai của nữ lang áo đen đã gặp hồi tháng trước ở quan ngoại, bất giác thầm nhủ:
- Vân muá»™i hẳn cÅ©ng đã lá»›n như váºy rồi, và thân hình hẳn cÅ©ng đẹp chẳng kém nà ng ta!
Bá»—ng trong đầu chà ng lại hiện lên gương mặt nghiêm trang và hiá»n từ cá»§a ân công Bạch Vân Tẩu Thưá»ng Diệu Tiên, lòng liá»n Ä‘au nhói như kim đâm, thầm nhá»§:
- Ân công vì bảo vệ mình đã phÆ¡i thây tại Thiên Trì, mình biết ăn nói thế nà o vá»›i Vân muá»™i đây? Lúc ân công chết, tháºm chà má»™t lá»i trăng trối cÅ©ng không có...
NghÄ© đến vị đại ân nhân đã xả thân cứu mạng mình, chà ng bất giác mắt ngáºp lệ, lại thầm nhá»§:
- Vân muá»™i nay chẳng rõ đã ra sao? Phải chăng vẫn thân thiết vá»›i mình như xưa? Nếu Vân muá»™i vì chuyện phụ thân chết mà háºn mình thì mình phải là m sao đây? Nếu như Vân muá»™i mắng mình, đánh mình... Tiết Cừu hỡi! Cho dù nà ng giết chết ngươi, ngươi cÅ©ng không được phản kháng, ngươi chỉ có thể nói vá»›i nà ng là chá» khi nà o ngươi báo thù xong sẽ tá»± kết liá»…u Ä‘á»i mình...
Nghĩ tới đó, lòng Tiết Cừu cà ng thêm đau đớn, không sao nén nổi nữa, nước mắt tuôn trà o.
Thốt nhiên, chà ng nghe tiếng quát to:
- Äứng lại, nếu tiến thêm bước nữa, coi chừng tên nhá»n không có mắt!
Tiết Cừu sá»ng sốt, lau nước mắt ngẩng lên nhìn, ngoà i mưá»i mấy trượng, tưá»ng như thà nh bảo, cao hÆ¡n bảy trượng, hai cánh cá»a sắt to lá»›n khép chặt, những đôi mắt trong lá»— tưá»ng Ä‘ang chằm chặp nhìn chà ng.
Hạnh Gia Trang! Tiết Cừu từng theo ân sư cõng đưa Vân muá»™i đến đây hồi năm năm trước, lúc ấy tuy là đêm khuya, song nÆ¡i đây là chá»— nương náu cá»§a Vân muá»™i, sợ mai sau quên mất nên dá»c đưá»ng Tiết Cừu ghi nhá»› rất rõ.
Chuyện tuy đã cách năm năm, nhưng ký ức còn như má»›i. Tiết Cừu đưa mắt nhìn tứ phÃa, ngoại trừ tưá»ng cao chưa từng trông thấy, con sông vây bá»c sÆ¡n trang và những ngá»n liá»…u rá»§ bên bá» Ä‘á»u giống hệt như trong trà nhá»›.
Bởi Vân muá»™i ở trong trang, Tiết Cừu không dám lá»— mãng, bèn ôm quyá»n thi lá»…, dương thanh nói:
- Xin há»i, đây có phải Hạnh Gia Trang không?
Trên đầu tưá»ng vốn không ngưá»i, lúc nà y có má»™t đại hán vạm vỡ nhô lên, quát:
- Tiểu tá», ngươi tìm Hạnh Gia Trang có việc gì?
Tiết Cừu nghe đối phương nói năng thô lỗ, thoáng chau mà y nói:
- Tại hạ từ xa đến đây, cầu kiến trang chủ quý trang.
Äại hán thoáng ngưng thần. Tiết Cừu đã nghe tiếng nói chuyện thì thầm, biết là phái sau đại hán còn có ngưá»i Ä‘iá»u khiển, lòng hết sức lấy là m lạ, không hiểu nổi sao lại như váºy?
Chỉ nghe đại hán ấy nói:
- Äây là Hạnh Gia Trang, không sai, chẳng hay các hạ cần gặp vị trang chá»§ nà o? “Vị trang chá»§ nà o?†Chả lẽ Hạnh Gia Trang có đến mấy vị trang chá»§ hay sao? Tiết Cừu nghe váºy, lòng liá»n có dá»± cảm chẳng là nh, vá»™i nói:
- Tại hạ cần gặp Linh Lung TỠHạnh Long lão anh hùng!
Láºp tức, trên đầu tưá»ng cùng lúc nhô lên ba ngưá»i đà n ông, má»™t ngưá»i tuổi ngoà i bốn mươi, hai ngưá»i tuổi chừng mưá»i bảy mưá»i tám tuổi, thảy Ä‘á»u võ phục gá»n ghẽ như lâm đại địch, trừng mắt giáºn dữ nhìn Tiết Cừu.
Ngưá»i đà n ông trung niên cất tiếng nói:
- Trang chủ đã đến Giang Nam viếng thăm bằng hữu, không có trong trang! Tiết Cừu dĩ nhiên không tin, bèn lại nói:
- Tại hạ còn muốn gặp má»™t ngưá»i nữa!
- Xin hãy nói!
- Thưá»ng Tiểu Vân, lệnh ái cá»§a Bạch Vân Tẩu Thưá»ng Diệu Tiên lão tiá»n bối!
Tiết Cừu vừa dứt lá»i, bốn ngưá»i trên đầu tưá»ng liá»n mặt biến sắc và bừng sát cÆ¡, Tiết Cừu tuy ở xa mưá»i mấy trượng, song vẫn nhìn thấy rất rõ, lòng bất giác kinh hãi.
Chỉ nghe ngưá»i trung niên nói:
- Bổn trang không há» có ai há» Thưá»ng cả, xin má»i các hạ Ä‘i cho! Tiết Cừu đâu chịu tin, cưá»i nói:
- Tôn giá đừng sợ, tại hạ đến đây không há» có ác ý, nếu không gặp được Thưá»ng Tiểu Vân, tại hạ nhất quyết không rá»i khá»i đây!
Chà ng vừa dứt lá»i, bá»—ng má»™t vệt sáng xanh từ bên bá» liá»…u bay ra, bổ thẳng xuống đầu Tiết Cừu và quát:
- Ta biết sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đến, tiếp chiêu!
Tiết Cừu đến đây quả là không có ác ý, khi xưa Hạnh Gia Trang đã dám chấp chứa Thưá»ng Tiểu Vân, chứng tá» cÅ©ng là bằng hữu nghÄ©a khà ngút trá»i, đối vá»›i Tiết Cừu chỉ có Æ¡n chứ không có oán. Tiết Cừu là má»™t trang nam nhi đội trá»i đạp đất, đâu chịu lấy thù báo ân, vá»ng động can qua, mắt thấy vệt sáng xanh giáng xuống đỉnh đầu, vá»™i tung mình lùi ra xa hÆ¡n trượng.
Khi đứng lại đưa mắt nhìn, trước mặt là một bà lão tóc bạc tuổi ngoà i sáu mươi, tay cầm bảo kiếm mà u xanh biếc, lại tung mình lao bổ và o chà ng.
Chỉ thấy ánh kiếm lấp loáng, tiếng rÃt rợn ngưá»i, uy thế tháºt kinh khiếp. Tiết Cừu lại tung mình thoái lui tám thước, lá»›n tiếng nói:
- Lão bà bà , tại hạ là ... Lão bà gắt giá»ng quát:
- Ngươi là tặc tỠvạn ác, xem đây!
Vừa dứt tiếng, ba đốm sáng lạnh xé gió bay đến, nhanh như tia chá»›p, liá»n theo đó, hai bên tả hữu theo hình tam giác bay đến chÃn ngá»n ám khà mà u bạc, chia ra bao vây xung quanh Tiết Cừu hÆ¡n trượng, thì ra ba ngưá»i trên đầu tưá»ng đã phóng xuống đất, từ bốn phÃa giáp công chà ng.
Cùng lúc vá»›i chÃn ngá»n ám khà bạc, lão bà tóc bạc vung tay, thi triển chiêu Thiên VÅ© Tán Hoa, ánh bạc rợp trá»i phá»§ chụp xuống, bà thầm nghÄ©, cho dù ngưá»i thân pháp cao minh đến mấy cÅ©ng khó thoát khá»i bốn mặt giáp công nà y.
Tiết Cừu lúc nà y lòng đã tức giáºn, mặt hiện ánh và ng, chà ng thầm nhá»§:
- Như thế nà y không sao giải quyết được vấn Ä‘á», chi bằng tạm lui Ä‘i, ban đêm hẵng lẻn và o trang thám thÃnh thì hÆ¡n!
Nhưng chà ng không thể như thế nà y lui đi, nếu không lộ và i chiêu, hỠtưởng đâu mình dễ hiếp đáp...
Chà ng bỗng cất tiếng hú dà i như rồng kêu hổ gầm, rồi tay phải quơ ngang, tung mình thoái lui.
Láºp tức, ánh bạc rợp trá»i và cả chÃn ngá»n ám khà bạc thảy Ä‘á»u biến mất, và ngay mấy ngá»n bay xa hÆ¡n trượng để phòng chà ng đà o tẩu cÅ©ng không há» có tiếng rÆ¡i xuống đất.
Nhìn lại hiện trưá»ng, chỉ thấy bóng ngưá»i nhấp nhoáng, Tiết Cừu đã mất dạng. Chỉ nghe tiếng nói sang sảng vá»ng lại:
- KÃnh xin gá»i lá»i đến Hạnh trang chá»§, tại hạ quyết phải gặp bằng được Thưá»ng Tiểu Vân, nếu không, tại hạ quyết không rá»i khá»i đây!
Lão bà tóc bạc và ba ngưá»i đà n ông thảy Ä‘á»u đứng thừ ra tại chá»—, không thốt nên lá»i, hỠđâu từng trông thấy ngưá»i nà o có võ công cao siêu đến thế bao giá».
Mà n đêm phá»§ trùm vạn váºt, cÅ©ng phá»§ trùm cả Hạnh Gia Trang.
Tiếng mõ canh ba vừa gõ xong, đèn đóm trong trang Ä‘á»u tắt cả, toà n trang hoà n toà n tÄ©nh lặng, bầu không khà ngáºp đầy vẻ ghê rợn.
Ngay khi ấy, má»™t bóng ngưá»i như là n khói nhẹ lướt đến bên ngoà i Hạnh Gia Trang, rồi lượn má»™t vòng quanh trang, sau cùng đã dừng lại ở thượng nguồn con suối băng qua trang, ngưá»i ấy chÃnh là Tiết Cừu.
Tiết Cừu đứng ở thượng nguồn con suốt, mắt chằm chặp nhìn xuống dòng nước chảy, đắm chìm trong suy tư, không hỠđếm xỉa đến tưá»ng thà nh cao bảy tám trượng kia.
Tưá»ng thà nh cao bảy tám trượng ấy có thể gây khó khăn cho chà ng hay không? Không há», nếu chà ng tung mình hết sức lá»±c, dù cao hÆ¡n bảy tám trượng chà ng cÅ©ng có thể vượt qua!
Có Ä‘iá»u là hôm nay chà ng không thÃch là m váºy, nguyên nhân là mục Ä‘Ãch chà ng đến dây là âm thầm thám thÃnh chứ không phải công khai xông và o, nếu như công khai xông và o, hai cánh cá»a sắt kia sao chịu nổi công lá»±c cái thế cá»§a chà ng.
Con suối rộng hơn trượng và sâu cỡ sau bảy thước, nước suối trong veo, thấy rõ cả cá lội.
Tiết Cừu ngưá»i đã thông minh, lại cẩn tháºn, chà ng đứng trên bá» lẳng lặng quan sát dòng suối, lòng thầm nghÄ©:
- Nếu trong Hạnh Gia Trang mà canh phòng nghiêm ngặt thì con suối nà y hẳn cÅ©ng có cÆ¡ quan mai phục, nếu không, đây tháºt là má»™t sÆ¡ sót lá»›n và đáng ná»±c cưá»i còn gì?
Tiết Cừu lúc nà y trên mặt không có ánh và ng, cÅ©ng không có sát khÃ, chỉ thoáng lá»™ vẻ lo âu, có lẽ vì chưa biết Vân muá»™i hiện giá» ra sao.
Sau cùng, Tiết Cừu ngẩng lên nhìn bá» tưá»ng, chá»— chà ng đứng chỉ cần nhẹ tung mình là có thể và o trong trang ngay.
Thế nhưng, như váºy không sao tránh khá»i bị ngưá»i phát giác, chà ng không muốn dùng võ lá»±c, vì dùng võ lá»±c, chắc chắn không thể gặp được Hạnh trang chá»§ và Thưá»ng Tiểu Vân.
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe tiếng y phục phất gió, hiển nhiên có ngưá»i Ä‘ang phóng Ä‘i vá»›i tốc độ rất nhanh, Tiết Cừu bất giác ngạc nhiên thầm nghÄ©:
- Ai mà đêm khuya đến đây thế nhỉ?
Chà ng ước chừng ngưá»i nà y hãy còn ở xa ná»a dặm, thầm nghÄ©:
- Váºy cÅ©ng tốt, cứ để há» là m kinh động ngưá»i trong trang, mình sẽ thừa cÆ¡ và o trong thám thÃnh hư thá»±c!
Vừa nghÄ© đến đó, bóng ngưá»i đã xuất hiện ở ngoà i trang, nhân số chẳng Ãt, có đến bảy tám ngưá»i.
Tiết Cừu không do dự nữa, khẽ khà ng bước xuống suối, xuôi giòng bơi và o trang.
Äến dưới chân bá» tưá»ng, chà ng thấy khoảng trống trên mặt nước không đầy ba tấc có bức chắn sắt to cỡ cánh tay trẻ sÆ¡ sinh, ngang dá»c hình thà nh những ô vuông cỡ ba bốn tấc, chà ng dù váºn Súc Cốt kỳ công cÅ©ng không chui qua lá»t.
Tiết Cừu nhẹ lay chắn sắt, không rắn chắc như chà ng nghÄ©, vá»›i công lá»±c thâm háºu cá»§a chà ng, chỉ cần xô nhẹ là đổ ngay, nhưng như váºy đã khiến chà ng nghÄ© đến, chắn sắt nà y hẳn được nối liá»n vá»›i cÆ¡ quan hoặc chuông báo động.
Äá»™t nhiên, má»™t ánh đèn rất mạnh từ trên bá» tưá»ng soi thẳng xuống, có lẽ chà ng lay chắn sắt đã là m kinh động ngưá»i trong trang, vá»™i thụp ngưá»i, lặn xuống đáy suối.
Bá»—ng, chắn sắt dưới suối gãy Ä‘i mấy thanh, lá»™ ra má»™t khoảng trống hÆ¡n hai thước, má»™t ngưá»i nhá» bé thừa sức chui qua.
Tiết Cừu hết sức kinh ngạc, hiển nhiên trước đây đã từng có ngưá»i từ con suối nà y lẻn và o trong trang, mà đã sá» dụng con đưá»ng nà y, chắc chắn không phải là m Ä‘iá»u tốt là nh.
Äôi mắt Tiết Cừu có thể nhìn rõ cảnh váºt trong đêm tối, ở trong nước cÅ©ng váºy, ngay khi chà ng phát hiện khoảng trống, cÅ©ng cùng lúc trông thấy mấy thanh sắt gãy dưới đáy suối.
Chà ng cầm lên xem, chỗ gãy rất bằng phẳng, không hỠcó góc cạnh, thanh sắt to thế nà y, nếu không phải bảo kiếm hay bảo đao, sao có thể chém gãy một cách phẳng lỳ thế nà y?
Ngay khi chà ng ném thanh sắt xuống, bá»—ng thấy trong đống sắt có má»™t váºt khác sáng lấp lánh, nhặt lên xem, thì ra đó là bao cá»§a má»™t ngá»n trá»§y thá»§, nhưng có Ä‘iá»u bao nà y không phải da cÅ©ng chẳng phải sắt, hết sức nặng ná», chẳng rõ được là m bằng gì, Tiết Cừu má»™t lòng và o trang, chẳng kể ba bảy hai mươi mốt, nhét và o lòng trước đã.
Chà ng rụt ngưá»i má»™t chút đã chui qua lá»— trống, khi và o đến trong trang nhô lên mặt nước, trong trang đã đèn Ä‘uốc sáng rá»±c như ban ngà y, nhưng chẳng có má»™t ngưá»i nà o, chỉ nghe tiếng quát tháo sát phạt từ ngoà i trang vá»ng và o.
Tiết Cừu mừng rỡ, đây tháºt là má»™t cÆ¡ há»™i tuyệt diệu, liá»n lên khá»i suối, thi triển khinh công tuyệt đỉnh phóng Ä‘i, thoáng chốc đã đến đại sảnh.
Chà ng vừa má»›i bước và o sảnh, bất giác giáºt nẩy mình, xung quanh đèn Ä‘uốc sáng choang, váºy mà trong đại sảnh chỉ có má»™t ngá»n đèn leo lét, nhưng đà n hương nghi ngút.
Tiết Cừu vì sao lại giáºt nẩy mình?
Thì ra trong đại sảnh có má»™t cá»— quan tà i hướng ra cá»a, trông hết sức rùng rợn.
Nhưng đó sao dá»a nổi Tiết Cừu? Thì ra bức chân dung cá»§a ngưá»i chết đặt trên bà n thá» phÃa sau quan tà i chÃnh là Linh Lung Tá» Hạnh Long, trang chá»§ Hạnh Gia Trang.
Như váºy, Tiết Cừu sao không giáºt nẩy mình?
Năm xưa đêm và o Hạnh Gia Trang, lúc đến ba ngưá»i, lúc Ä‘i hai ngưá»i, thá»i gian ở lại không đầy má»™t giá», ngoại trừ Linh Lung Tá» Hạnh Long, chà ng không gặp ai khác, lúc bấy giá» Linh Lung Tá» cùng từng rÆ¡i lệ vì cảnh ngá»™ cá»§a Tiết Cừu, tháºt không ngá» cách biệt năm năm đã âm dương đôi ngả.
Trông mà n trắng trướng tang đã ố và ng, chứng tỠông qua Ä‘á»i đã lâu, nhưng sao còn để quan tà i trong nhà , chưa phát tang mai táng?
Tiết Cừu đang ngẫm nghĩ, phải đi đâu tìm kiếm Vân muội...
Bá»—ng “phịch†má»™t tiếng từ ngoà i vá»ng và o, rồi có tiếng bi thiết nói:
- Phụ thân! Hà i nhi... sẽ đi theo lão nhân gia... hãy chỠhà i nhi...
Tiết Cừu bà ng hoà ng kinh hãi, vá»™i phi thân ra khá»i đại sảnh, chỉ thấy má»™t trong hai thiếu niên đã gặp lúc ban ngà y Ä‘ang nằm sóng soà i trên đất, máu me đầy mình, hÆ¡i thở tHồi thóp, đã sắp lìa bá» cõi Ä‘á»i.
Tiết Cừu thấy váºy, không còn e ngại gì nữa, láºp tức ngón tay búng liên hồi, cách không Ä‘iểm khóa mấy yếu huyệt trước ngá»±c thiếu niên ấy, rồi từ trong túi da lấy ra má»™t lá» ngá»c nhá», trút ra má»™t hoà n thuốc mà u bạc cỡ hạt Ä‘áºu, nhét và o miệng thiếu niên.
Lúc nà y, ngoà i trang tiếng sát phạt vang trá»i, hiển nhiên đã diá»…n ra má»™t cuá»™c há»—n chiến kịch liệt.
Trong tiếng sát phạt, bá»—ng có má»™t bóng ngưá»i phi thân lên đầu tưá»ng, thì ra là má»™t đạo sÄ© trung niên, chỉ nghe y cưá»i to, nói:
- Súc sanh, đạo gia xem ngươi chạy đâu cho thoát! Hạnh Long lão cẩu, còn chưa hiện thân ư?
Vừa dứt lá»i, đột nhiên má»™t bóng ngưá»i từ phÃa trước lao đến, chưa kịp nhìn rõ diện mạo đối phương, đã cảm thấy tai phải Ä‘au nhói, tiếp theo là má»™t luồng tiá»m lá»±c cá»±c mạnh đẩy y bay ra ngoà i bá» tưá»ng.
Bóng ngưá»i ấy hạ xuống đầu tưá»ng, cất tiếng hú vang ghê rợn, Ä‘oạn quát to.
- Má»i ngưá»i dừng tay lại!
Tiếng hú khiến má»i ngưá»i chấn động tâm thần, hÆ¡n ná»a số ngưá»i Ä‘ang động thá»§ kinh hÄ©a dừng tay lui ra, chỉ còn hai đôi ngưá»i vẫn tiếp tục giao chiến.
Má»™t đôi là má»™t lão đạo sÄ© vá»›i lão bà tóc bạc, má»™t đôi là má»™t đạo cô trẻ vá»›i má»™t thiếu niên khác trong trang, bốn ngưá»i Ä‘á»u sá» dụng trưá»ng kiếm, Ä‘ang giao chiến hết sức quyết liệt, tuy cÅ©ng kinh hãi bởi tiếng hú, nhưng chưa thể dừng tay lui ra.
Ngưá»i trên đầu tưá»ng chÃnh là Tiết Cừu, chà ng thấy vẫn còn ngưá»i giao chiến, bất giác bừng lá»a giáºn, ánh và ng phá»§ mặt, mà y kiếm nhướng cao.
Chỉ thấy chà ng tung mình, hệt như cánh chim to nhanh như gió lao xuống, chá»›p mắt đã đến đấu trưá»ng. Chỉ thấy bóng ngưá»i nhấp nhoáng, mấy tiếng “ủa†kinh ngạc, rồi thì hoà n toà n yên lặng.
Má»i ngưá»i chú mắt nhìn, chỉ thấy Tiết Cừu sừng sững giữa bốn ngưá»i, hai tay chia nhau cầm bốn thanh trưá»ng kiếm, thảy Ä‘á»u bà ng hoà ng sá»ng sốt trước võ công thần kỳ cá»§a chà ng.
Äoạt lấy trưá»ng kiếm trong tay thiếu niên và đạo cô trẻ chẳng có gì lạ, còn Ä‘oạt lấy trưá»ng kiếm cá»§a lão đạo sÄ© và lão bà tóc bạc thì tháºt là kinh ngưá»i, bởi lão đạo sÄ© nà y chÃnh là Từ Chân Nhân, sư đệ cá»§a chưởng môn phái Hoa SÆ¡n, thanh kiếm trong tay ảo diệu tuyệt luân, trong phái Hoa SÆ¡n ngoại trừ các vị trưởng bối, ngay cả trưởng môn chân nhân cÅ©ng phải nhưá»ng ông ba phần.
Còn lão bà tóc bạc là trang chá»§ phu nhân Lam Niệm Mẫn, con gái cá»§a danh kiếm thá»§ Lam Tồn Hiếu ở Thạch Gia Trang, thảy Ä‘á»u là cao thá»§ lừng danh trên giang hồ.
Nhất là hai ngưá»i Ä‘ang khi kịch chiến, chân khà ná»™i gia Ä‘á»u dồn hết và o mÅ©i kiếm, tiá»m lá»±c mạnh khôn tả, chẳng ngá» lại bị Tiết Cừu Ä‘oạt lấy má»™t cách dá»… dà ng, hai ngưá»i không kinh hãi sao được?
Tiết Cừu ném kiếm xuống đất, đưa tay trỠlão đạo sĩ quát:
- Tôn giá là đạo sĩ ở đâu, lại dám đêm khuya xâm phạm Hạnh Gia Trang?
Từ Chân Nhân thấy đối phương chỉ là má»™t thiếu niên, ánh và ng trên mặt tuy có vẻ ghê rợn, song vẫn không khá»i kinh ngạc, bèn cưá»i khảy nói:
- Tiểu súc sanh ở đâu chui ra, lại dám can thiệp và o chuyện của đạo gia Hoa Sơn, hẳn chán sống rồi phải không?
- o O o –