Xem bài viết đơn
  #20  
Old 16-04-2008, 07:33 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
Sơ Cấp Học Đồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Đến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thời gian online: 14052
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
chương 10 tiếp

Khô Nỗ Viết biết mình bị hãm vào đao trận nên không dám xem thường, vũ lộng trường kiếm sử những thức tuyệt độc trong kiếm pháp của các môn phái lừng danh thiên hạ : Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang, Không Động, Côn Lôn và của những Đại gia mà kiếm pháp lừng lẫy một thời; tuy vậy, dù những chiêu đánh ra toàn là những sát thủ kiếm, nhưng khuyết điểm ở chỗ không tạo được sự liên tục, thuận dòng, vì vậy mà sự biến chiêu thiếu đi cái biến hóa linh diệu, dần dần Khô Nỗ Viết lâm vào thế hạ phong, không còn giữ thế tấn công được nữa.
Hai cô gái sợ hai nép vào nhau run lập cập, quên cả kéo áo lên che đậy thân thể, cũng may mái tóc mây xỏa ra che được phần nào tấm thân nuột nà khêu gợi. Nguyên Huân và Bảo Thư đã chạy ra đến nơi. Vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt, Bảo Thư nộ khí xung thiên, vung trường kiếm, nhảy xổ vào Ngũ Hành trận, xử dụng Vô Cực kiếm, một trong các pho kiếm tuyệt học của võ lâm, tấn công địch thủ như bảo táp.
Ngay từ nhỏ, Bảo Thư đã được các vị sư bá rèn luyện cho, nàng lại thông minh, mẫn tiệp; trong các bộ môn, Bảo Thư hơn hẳn người anh là Vân Hạc về khinh công và kiếm pháp, nhưng lại thua về quyền, chưởng và nội công. Bảo Thư xử dụng kiếm được cả hai tay, song kiếm của nàng đả bại hầu hết các đệ tử các đời thứ ba của Võ Đang, trừ Võ Đang Thất Kiếm: Minh Nguyệt, Thanh Phong, Tạ Chí Dương, Liễu Thọ Cường, Tăng Duy Hạ, Tăng Thế Phương và Quách Miên Nghị, và trong bảy người này, chỉ có Quách Miên Nghị là người em thứ bảy kiếm pháp không bằng Bảo Thư, vì vậy đã nhiều lần Bảo Thư nhất định đòi bằng được vị thế thứ bảy của Quách Miên Nghị, nhưng Dư nhị sư bá và thân phụ nàng không cho.
Từ khi Trương tứ hiệp tách rời thành lập môn phái Tòng Khê đến nay, và Tống Viễn Kiều, Dư Đại Nham, Trương Thúy Sơn, Mạc Thanh Cốc và cuối cùng là cả Trương Tòng Khê lần lượt qua đời, Võ Đang có một thời đã suy vi, thực lực không còn mấy. Dư nhị hiệp và Hạn lục hiệp đã cố công rèn đúc đời thứ ba, tuy danh tiếng trên giang hồ chưa ai biết đến, nhưng tuyệt kỹ của Trương Chân Nhân truyền lại, cả bảy người đã hấp thụ được toàn bộ. Suốt bao nhiêu năm giang hồ im sóng gió, nhưng Dư Chướng Môn thấy rằng đó chỉ là sự im lặng trước giờ giông tố, do vậy, ông đã kiện toàn, điểm xuyết thêm cho Thiên Cang Bắc Đẩu trận pháp linh diệu hơn xưa, và Thất Kiếm vừa đủ số cho trận pháp này. Trên giang hồ hiện nay, theo ý ông, số người thoát khỏi Thiên Cang Bắc Đẩu kiếm trận không quá bốn người, thế trận dựa theo Cửu Cung Bát Quái trận đồ mà thành nên biến hóa khôn lường.
Thời Tam Quốc, Gia Cát Khổng Minh với tám mươi mốt đống đá mà uy lực lớn hơn quân mười vạn, trấn giữ Ngô Phúc phố, lối vào Thành đô, khiến cho danh tướng của Ngô Quyền là Lục Tốn vỡ mật bay hồn, phải rút quân về. Thiên Cang Bắc Đẩu trận là trận pháp linh diệu chỉ thua Bát Quái trận, nhưng từ khi Bát Quái Cửu Cung thất truyền thì Thiên Cang Bắc Đẩu chiếm ngôi vị số một trên võ lâm, ngay cả đến La Hán trận của Thiếu Lâm, Kiên Bích trận của Cái Bang, xét về phần linh diệu, biến hóa thực không bằng. Do Bảo Thư am hiểu Thiên Cang Bắc Đẩu trận, nên đối với nàng, việc âm dương khắc chế, sinh hóa, chẳng phải là điều bận tâm, hơn nữa, trận âm Dương Ngũ Hành, sự biến hóa lại giản dị hơn nhiều..
Nàng vừa xung trận, Vô Cực kiếm như có như không, thoảng như gió, triền miên như nước chảy xuôi, mũi kiếm tấn công vào các chủ vị liên hòa xung khắc, miệng nàng hô lớn:
- Dương sinh giả vương
- Sở sinh giả tướng
- Sinh ngả giả hưu
- Ngã khắc giả tủ
- Khắc ngả giả tủ
- Vi ở lâm, sinh ở thái,khắc ở loan.
- Vị ở quái sinh ở càn, khắc ở phục.
- Ngũ Hành trận rối loạn trong phút chốc.
Đối với Nguyên Huân, chàng cũng am hiểu rành rẽ Thiên Cang Bắc Đẩu trận, do đó, sự biến hóa của Thất tinh, Ngũ Hành trận chàng có thể nhận thấy dễ dàng. Nhìn qua trận thế, chàng yên tâm trở lại Ngự phòng, một thoáng, chàng trở ra với chiếc chăn, Nguyên Huân còn lục túi của Thiên Quang lấy được một túi gấm, bên trong đựng tín bài của Thất Sát đoàn, một lá thư, và một số vàng ròng, năm viên ngọc mầu hổ phách lớn như trứng cút tuyệt đẹp, chàng nhét vội vào người.
Nguyên Huân lấy chăn đưa cho hai cô gái, nhỏ nhẹ:
- Xin hãy yên tâm, tai nạn đã qua rồi !
Hai thiếu nữ lúc này mới ôm nhau khóc nức nở, và mới sực nhớ ra tình trạng lỏa thể của mình. Bỗng một trong năm tên Thất Sát đột nhiên tung người nhảy ra khỏi trận, đó là Hỏa Tinh, tên bịt chiếc khăn mầu nâu, y buông đao, ngồi xuống đất im lặng nhìn trận đấu như một kẻ vô can. Tên Hỏa Tinh vừa rời bộ vị của y tại quẻ Ly, Ngũ Hành trận tan rã tức khắc. Thanh trường kiếm của Khô Nỗ Viết tiện đứt đôi người tên mặt tím Địa Sát, kiếm Bảo Thư đâm trúng huyệt nhủ căn của tên mặt đỏ Đà La, hai tên còn lại toan quay người phóng chạy, đường kiếm của Khô Nỗ Viết lướt tới hai tên ngã sấp, máu phun như mưa bắn, hai cô gái hét lên kinh hoàng.
Còn lại mình Kình Dương, y vẫn ngạc nhiên không biết tại sao Phân Đoàn chủ của y sao không thấy ra mặt, y liếc nhìn toan tìm đường tẩu thoát, ánh mắt y vừa nhìn thấy Nguyên Huân, y sững người, lời căn dặn của Thiên Quang đột nhiên vẳng lại bên tai, và rất nhanh, y biết rằng Phân Đoàn chủ đã bị gả thanh niên kia hạ sát rồi. Biết rằng hôm nay, không thể thoát thân, mệnh đã tận, y quay ngược mũi kiếm, đâm vào bụng tự sát.
Tên mang danh Hỏa Tinh vẫn ngồi yên lặng, bấy giờ y đã tháo chiếc khăn mặt màu nâu, để lộ một khuôn mặt hiền lành, đôi mắt có cái nhìn u uẩn. Tay trái y mở ra, để ngửa trước mặt, bàn tay phải chụm lại, dựng trên bàn tay trái như hình ngọn lửa, miệng đọc:
- "Lửa đến từ Thiên thượng, lửa cháy trong tim ta hồng hồng. Có thành tất có bại, có diệt tất có sinh. Sinh sinh, diệt diệt. Ta sinh tất phải hóa, ta hóa tất phải sinh. Lửa thần chẳng diệt chẳng sinh, chẳng không, chẳng có..."
Giọng y đều đều như tụng kinh. Khô Nỗ Viết nói:
- Người này thuộc Minh giáo chính phái..
Bảo Thư giận hỏi:
- Đã là Minh giáo là Minh giáo, làm gì có chính có tà?
Khô Nỗ Viết mĩm cười:
- Cô nương không biết đó thôi! Khi Thái Tổ lên ngôi, những người theo về dưới trướng của Pháp Vương đã bỏ lệ không đọc " Hỏa kinh" nữa? Nghe nhắc đến Ngoại tổ, Bảo Thư buồn bã quay đi, không nói nữa. Nguyên Huân bước đến bên Hỏa Tinh, chờ cho y tụng xong " Hỏa kinh" mới cất tiếng:
- Người anh em, lai lịch thế nào?
Người thanh niên mở mắt, ngước nhìn Nguyên Huân:
- Xin cứ giết!
Khô Nỗ Viết chen vào:
- Người này đúng y như Thiếu hiệp dặn đó!
Nguyên Huân quay nhìn họ Khô:
- Bây giờ chúng chết hết cả, vai trò tại hạ định đóng không còn cần thiết nữa!
Nói xong chàng quay lại gã thanh niên:
- Ngươi tên thật là gì? Gia nhập Thất Sát đoàn từ bao giờ?
- Mới chừng được nửa tháng, còn tên tuổi tại hạ chắc các hạ không cần biết đến làm gì?
- Ngươi không nói ta cũng không ép, ta thấy ngươi khác hẳn bọn kia!
Người thanh niên nói:
- Tại hạ họ Thành, tên Sử Nghiệp. Trong bộ y phục đen này và chiếc khăn che màu nâu, tại hạ là Hỏa Tinh, đứa nào cũng như nhau cả, làm sao các hạ phân biệt được mà nói thế?!
- Các hạ là người Minh giáo, bộ hạ của Pháp Vương, sao còn tụng Hỏa kinh vậy?
- Dưới lốt Hỏa Tinh, tại hạ đích thị là bộ hạ của y đấy!
- Bây giờ phải chết, các hạ có điều gì để nói không?
- Chuyện sống chết là chuyện bình thường, chỉ có điều đáng tiếc là nhiệm vụ chưa tròn. Xin cho được bỏ bộ quần áo này, rồi hãy giết!
- Các hạ chung thủy với Pháp Vương thật!
- Ta không là người của y ?
- Vậy các hạ gia nhập vào Thất Sát đoàn với mưa đồ gì? Ai sai bảo, xin cho biết!
- Chỉ có điều ta nói với các hạ được, đó là ta chết không có gì hối hận vì mục đích chính đáng, ngoài ra không thể nói gì hơn được !
Một tia sáng lóe lên trong óc Nguyên Huân, chàng hỏi:
- Người sai phái các hạ có phải là Kiến Nghiệp Đại sư, nguyên là Quang Minh Hữu sứ Phạm Dao khi trước chăng?
- Việc này, việc này không quan hệ đến các hạ, xin đừng hỏi!
- Bởi vì tại hạ là chỗ quen biết của Đại sư nên mới quan tâm đến!
Người này trố mắt nhìn Nguyên Huân từ đầu đến chân, miệng vụt hỏi:
- Các hạ có phải... có phải là Đại Việt Trần Nguyên Huân?
- Sao các hạ biết danh tánh ta thế?!
- Bởi Đại sư có lời dặn bảo, nếu gặp Thiếu Hiệp lúc giao chiến, hãy nói rằng: "Hẹn gặp ở Yên Kinh"
Nguyên Huân cảm động nói:
- Bằng hữu vì nghĩa mà chịu khuất thân, xin được bái phục!
Hai người thiếu nữ đã được Bảo Thư săn sóc, Khô Nỗ Viết dẹp những xác chết về một chỗ, hỏi:
- Thiếu hiệp, bây giờ ta tính sao?
Nguyên Huân nói:
- Xin tùy Khô nghĩa sĩ định liệu ?
Nguyên Huân nói với Thành Sử Nghiệp:
- Bây giờ Thành huynh tính thế nào?
- Tại hạ tuân mệnh Hữu sứ, khuất thân trong đám Thất Sát, bây giờ không biết làm sao!
- Thành huynh đã tìm hiểu được ở bọn Thất Sát chưa?
Thành Sử Nghiệp nói:
- Đây là chuyến đầu tiên theo chúng hành sự nên chưa được biết những điều muốn biết, chỉ biết rằng Phân Nam Tổng đoàn của chúng nằm ở Hán Khẩu do tên Chưởng Kỳ sứ họ Lâm thuộc Hậu Thổ kỳ. Tại hạ chưa biết được đích xác!
- Giờ đây, nếu Thành huynh trở lại Thất Sát Ứng Thiên phân đoàn chúng sẽ nghi ngờ ngay, vậy nếu không làm phiền Thành huynh, tại hạ nhờ Thành huynh ba việc:
- Thứ nhất, đến ưng Thiên phủ, xin ra mắt Chu Ngoạn Thanh, đệ tứ Tiểu Vương tử, thuật cho y nghe mọi việc về cái chết của Thiện Quang Thượng nhân, nói rằng tại hạ không thể để cho y sống sót sẽ gây tác hại cho Sở Vương.
Thứ hai, Thành huynh liên lạc với Đường Trại Nhi vào những ngày năm, mười, mười lăm.. có người liên lạc mật khẩu và nói rõ cho Đương Đại gia biết, bọn Thất Sát đã có người nằm trong hàng ngũ của ông ta.
Việc cuối cùng, tại hạ có chuyện bên mình, không lo cho hai vị cô nương này được, vậy mong Thành huynh sắp xếp cho!
Nguyên Huân cầm chiếc túi đỏ, trong có lệnh công tác của phân đoàn Ứng Thiên và số vàng chứa trong đó, chàng đưa cho Thành Sử Nghiệp, nói:
- Thành huynh hãy cầm lấy để lo liệu mọi việc!
Quay sang Khô Nỗ Viết, Nguyên Huân cầm lấy tay ông siết chặt:
- Việc trở lại Ứng Thiên phủ không còn cần thiết nữa, Khô nghĩa sĩ có thể lên đường về phương Nam được rồi đấy!
Mọi người nói lời từ biệt và chia tay nhau, còn lại một mình chàng và Bảo Thư giữa khuôn viên lâm trạm với đống lửa đã tàn, hai người đào hố chôn mấy xác chết, xong thì trời vừa sáng.
Tài sản của kiet1991