[/SIZE][/FONT]
Tình cảnh là như váºy đấy, tháºt mỉa mai là ngoà i cái tên Clay Forrester ra Catherine Anderson chẳng biết gì thêm vá» con ngưá»i nà y. Chắc hẳn anh ta là ngưá»i già u có, cô thầm nghÄ© khi đưa mắt quan sát má»™t lượt căn phòng đợi cá»§a gia đình anh ta.
Cô Ä‘ang ngồi trong má»™t căn phòng khá lá»›n và sang trá»ng được trang trà bởi hai mà u chá»§ đạo, và ng nhạt và và ng thẫm. PhÃa trên đầu cô là má»™t bá»™ đèn chùm đồ sá»™ bằng thá»§y tinh trong suốt. PhÃa sau cô là cầu thang tuyệt đẹp dẫn lên tầng hai. Trước mặt cô là cánh cá»a đôi, chiếc bà n chân quì tiếp mặt thảm bằng những cái chân thanh thanh như những ngón chân cá»§a má»™t vÅ© nữ ba lê và chiếc đèn để bà n cổ bằng đồng soi mình trong tấm gương mạ và ng lá»›n. Bên cạnh cô là má»™t chiếc bình có chiếc cổ cao ôm chÃt lấy má»™t bó khuynh diệp khô.
Cái mùi khuynh diệp hắc hắc ấy bắt đầu khiến cô buồn nôn.
Cô đưa mắt nhìn đôi cánh cá»a được là m bằng gá»— sồi vá»›i những đưá»ng nét trạm trổ tinh vi. Äôi cánh cá»a đó cso những núm cá»a trông rất lạ mắt không giống bất kỳ núm cá»a nà o cô từng nhìn thấy. Chúng được tiện công phu đến ná»—i trông chúng giống như cán cá»§a những chiếc muá»—ng cá»§a má»™t bá»™ đồ ăn giá trị. Catherine tá»± há»i không biết nhà nà y phải mất bao nhiêu tiá»n má»›i có được những thứ cầu kỳ như những cái núm cá»a đó, ấy là chưa kể tá»›i chiếc ghế dà i sang trá»ng mà cô Ä‘ang ngồi lên. Chiếc ghế ấy được bá»c bằng má»™t loại vải nhung mịn, không có tay vịn - má»™t thứ đồ ná»™i thất xa xỉ mà chỉ những ngưá»i rất già u có má»›i dám bá» tiá»n ra múa.
Äúng, tòan bá»™ căn phòng là má»™t công trình nghệ thuáºt và là má»™t nÆ¡i phô trương sá»± phong lưu, già u có cá»§a gia đình nà y. Má»i thứ trong căn phòng Ä‘á»u hòa hợp vá»›i nhau… ngoại trừ Catherine Anderson.
Thá»±c ra cô gái cÅ©ng rất hấp dẫn. Là n da hồng hà o và mái tóc và ng óng mượt cá»§a cô tạo cho cô má»™t vẻ đẹp khá»e khắn, tươi mát. Những đưá»ng nét trên khuôn mặt cô mang nét đẹp quyến rÅ© truyá»n thống cá»§a ngưá»i gốc Scadinavi - má»§i thẳng vá»›i hai lá»— mÅ©i xinh xắn; cặp môi cân xứng và đôi mắt xanh được viá»n bởi hà ng mi cong vút.
Bá»™ quần áo cô mặc trên ngưá»i khiến cô trở nên lạc lõng trong căn phòng. Cô mặc chiếc quần mà u hoa thạch thảo và chiếc sÆ¡ mi đã cÅ©. Chúng Ä‘á»u là đồ tá»± may lấy và đá»u được may bằng thứ vải rất thưá»ng. Chiếc áo khoác ngoà i cá»§a cô đã đổ dáng và sá»n gấu. Cô Ä‘i đôi già y được là m bằng chất liệu giả da, cÅ©ng đã mòn đế và sá»n mÅ©i.
Tuy nhiên vẻ đẹp trong sáng tá»± nhiên cùng là da tươi tắn đã khiến cô trông không há» có vẻ tầm thưá»ng chút nà o. Và cả vẻ kiểu hãnh toát lên từ con ngưá»i cô cÅ©ng váºy.
Thế nhưng vẻ kiêu hãnh đó giừo đây Ä‘ang dần mất Ä‘i khi mà cô phải ngồi đợi quá lâu trong căn phòng nà y. Bởi lúc nà y đây cô Ä‘ang cảm thấy mình như má»™t đứa trẻ hư bị bá» lại đây để chá» ngưá»i lá»›n trách phạt.
Cô thở dà i nhẫn nhục và từa đầu và o tưá»ng. Cô lÆ¡ mÆ¡ không biết liệu những ngưá»i nhà Forrester có bá»±c mình khi thấy má»™t cô gái như cô để Ä‘aauf lên bức tưá»ng thanh nhã cá»§a nhà há» hay không. Tin là há» sẽ bá»±c nhưng cô vẫn ngoan cố để đầu nguyên ở đó. Cô nhắm mắt lại, cố xua Ä‘i những hình ảnh sang trá»ng cá»§a căn phòng, nhưng cô không sao có thể bá» ngoà i tai những tiếng nói giáºn dữ vá»ng sang từ phòng Ä‘á»c sách; giá»ng nói cá»§a bố cô, thô lá»— và hiếu chiến, theo đó là tiếng đáp trả lúng túng nhưng không kém phần nóng nảy cá»§a ông Forrester.
- Tại sao mình lại ở đây chứ? Cô thầm há»i mình.
Nhưng cô biết câu trả lá»i; cổ cô vẫn còn Ä‘au và chắc là vẫn còn dấu vá»t cá»§a những ngón tay thô bạo cá»§a bố cô. Và , tất nhiên, cả mẹ cô cÅ©ng ở bên phòng kia. Mẹ cô cÅ©ng có mặt ở đó cùng vá»›i những ngưá»i nhà Forrester xui xẻo, và dù già u có hay không, há» cÅ©ng chằng là m gì nên tá»™i mà phải đối mặt vá»›i má»™t lão Ä‘iên như bố cô. Catherine không há» muốn Ä‘iá»u nà y xảy ra. Cô vẫn còn nhá»› vẻ mặt sá»ng sốt cá»§a ông bà Forrester khi bố cô xuất hiện phá vỡ buổi tối yên bình cá»§a há» bằng những lá»i buá»™c tá»™i trần trụi. Thoạt đầu hỠđã cố gắng đáp lại những lá»i thô bỉ cá»§a bố cô bằng thái độ lịch sá»± và hỠđã đỠngị má»i ngưá»i cùng và o phòng Ä‘á»c sách để nói chuyện bình tÄ©nh vá»›i nhau. Nhưng chỉ trong chốc lát hỠđã hiểu ra rằng há» Ä‘ang lầm và o thế bất lợi và khi Herb Anderson chỉ tay và o chiếc ghế dà i, quát và o mặt con gái ông ta, hãy để cái mông cá»§a mà y xuống đó, con kia, và đừng có bá» Ä‘i nếu không tao sẽ Ä‘áºp chết, thì hỠđã phần nà o hiểu được há» Ä‘ang phải đối mặt vá»›i loại ngưá»i nà o.
Không, ông bà Forrester chẳng là m gì nên tá»™i mà phải chịu đựng con ngưá»i Ä‘iên khùng đó.
Äá»™t nhiên cá»a trước báºt mở, má»™t cÆ¡n gió thu ùa và o trong phòng và và o cùng vá»›i cÆ¡n gió đó là má»™t ngưá»i đà n ông ăn váºn trang nhã rất tương xứng vá»›i căn phòng. Anh ta ăn mặc rất hà i hòa: chiếc quần may bằng vải phai len nhẹ mà u lông lạc đà , hai ống quần may bó đùi rất kéo léo và dà i vừa đủ để lá»™ má»™t phần đôi già y mà u lông bóng loáng; chiếc áo jacket được may bằng vải len có scá» mà u nâu nhạt pha mà u lông lạc đà buông nhẹ quanh vai anh ta như lá»›p đưá»ng caramen mịn phá»§ trên kem; má»™t chiếc áo len má»ng dệt bằng len lông cừu mà u nâu nhạt hÆ¡n mặc bên trong áo jacket; chiếc cổ áo sÆ¡ mi trắng không cà i cúc để lá»™ sợi dây chuyá»n và ng lấp lánh ôm quanh cổ. Dù cách ăn váºn như thế trông có vẻ tá»± nhiên, song rõ rà ng trang phục cá»§a anh ta đã tạo nên má»™t sá»± hà i hà o vá» mà u sắc, rất hợp vá»›i nước da rám nắng và mái tóc mà u và ng đỠóng mượt cá»§a anh ta.
Anh ta vừa Ä‘i vừa huýt sáo, không há» biết Catherine Ä‘ang ngồi đó khuất sau những cà nh khuynh diệp. Cố dán lưng và o tưá»ng lợi dụng sá»± che chắn má»ng manh ấy, quan sát anh ta Ä‘i ngang qua chiếc bà n vừa huýt sáo vừa liếc và o má»™t chá»— mà cô Ä‘oán là chá»— để thư từ má»›i chuyển tá»›i. Cô liếc nhìn gương mặt mang vẻ đẹp cổ Ä‘iển cá»§a anh ta được phản chiếu qua gương, cái mÅ©i thẳng, đôi gò má rá»™ng và đôi hà ng lông mà y đẹp như vẽ. Cái miệng cá»§a anh ta – Ôi, nó quá hoà n hảo, quá sinh động, quá tươi tắn đến khó mà quên được.
Vẫn không nháºn ra Catherine Ä‘ang ở đó, anh ta kéo chiếc áo jacket xuống, há» hững gỡ má»™t bên tay áo ra rồi bước má»™t lúc hai báºc lên thang gác.
Catherine thả lá»ng hai vai.
Nhưng rồi cô lại ngồi như dÃnh và o tưá»ng ngay bởi cánh cá»a phòng Ä‘á»c bá»—ng báºt mở, và ông Forrester đứng tá»±a bên giá sách vá»›i đôi mắt xám chìm dưới hà ng mi ráºm và vẻ mặt phẫn ná»™ tháºt khó tả.
Ông liếc nhanh qua chá»— cô gái Ä‘ang ngồi cồi cất tiếng gá»i.
- Clay! - Giá»ng nói đầy uy lá»±c ấy khiến ngưá»i thanh niên Ä‘ang Ä‘i lên thang gác phải dừng lại ngay.
- Vâng, thưa ngà i?
Catherine vẫn nhá»› giá»ng nói đó, mặc dầu cách xưng hô trang trá»ng đó khiến cô ngạc nhiên. Cô chưa thấy ai gá»i bố mình là ngà i bao giá».
- Tôi nghÄ© là anh nên xuống đây má»™t tÃ.
Nếu ở và o hoà n cảnh khác thì Catherine hẳn phải cảm thấy thương cho Clay Forrester. Tiếng huýt sáo cá»§a anh ta ngừng bặt. Tất cả những gì cô nghe thấy bây giá» là những tiếng bước chân ngáºp ngừng dá»™i lên thang gác.
Cô xiết ngón tay Ä‘ang ôm quanh sưá»n, cố kiểm soát ná»—i sợ hãi Ä‘ang dâng trà o trong cô. Äừng để anh ta nhìn thấy mình! Cô nghÄ©. Cầu cho anh ta đừng Ä‘i qua! Cấu cho anh ta đừng quay đầu nhìn lại! Thế nhưng linh tÃnh báo cho cô biết rằng cô không thể trốn thoát anh ta mãi được. Sá»›m muá»™n gì thì anh ta cÅ©ng biết cô Ä‘ang ở đó.
Anh ta lại xuất hiện ở chỗ để thư và hà nh động mặc áo khoác trở lại của anh ta cho cô biết thêm vỠquan hệ của anh ta với bố anh ta.
Tim cô Ä‘áºp thình thịch và cô cố nÃn thở nhưng không giấu được vẻ bối rối trên hai gò má. Anh ta bước tá»›i trước gương, chỉnh lại cổ áo. Nhìn anh ta từ phÃa sau như thế nà y chúng ta chợt cảm thấy anh ta tháºt yếu thế không biết cô có mặt trong phòng và không biết Ä‘iá»u gì Ä‘ang đợi anh ta ở trong phòng Ä‘á»c kia. Nhưng cô tá»± nhá»§, anh ta không chỉ già u có, anh ta còn là kẻ hư đốn; anh ta đáng phải nháºn những gì Ä‘ang đợi anh ta.
Anh ta đột nhiên di chuyển và hình ảnh của cô bỗng hiện ra trong gương. Mắt anh ta mở to đầy ngạc nhiên, rồi anh ta quay đầu lại nhìn cô.
- Ồ, xin chà o, - anh ta lên tiếng. – Tôi không nhìn thấy cô.
Cô cảm thấy những nhịp tim hoảng loạn cá»§a mình, nhưng cô vẫn cố giữ vẻ mặt bình tÄ©nh và chỉ gáºt đầu chà o anh ta. Cô không há» có ý định gặp lại anh ta nên cô không chuẩn bị trước cho tình huống nà y.
- Xin lá»—i, - Anh ta nói thêm má»™t cách lịch sá»± như thể anh ta thưá»ng là m thế vá»›i những khách hà ng ngồi đợi bà n công việc vá»›i bố mình váºy. Rồi anh ta Ä‘i sang phòng Ä‘á»c.
- Äóng cá»a lại, Clay! - Bố anh ra lệnh.
Catherine nhắm mắt lại.
Anh ta không nháºn ra mình, cô nghÄ©. Cô bá»—ng nghẹn ngà o muốn khóc mặc dầu Ä‘iá»u đó tháºt vô lý khi mà cô đã hi vá»ng anh ta Ä‘i qua cô như má»™t ngưá»i xa lạ, và đúng là anh ta đã là m váºy.
Äó chẳng phải là điá»u mình muốn sao? Cô thầm mắng mình. Cô triệu hồi ná»—i tức giáºn để ngăn chặn những giá»t nước mắt mà Catherine Anderson không cho phép mình giả phóng. Cô không cho phép mình khóc như má»™t con bé yếu Ä‘uối và ngốc nghếch. Nhưng Catherine không yếu Ä‘uối cÅ©ng không ngôc nghếch.
Ngay và o lúc nà y tình cảnh có thể đã khác Ä‘i, nhưng trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ nữa má»i chuyện sẽ còn khác nữa.
Từ sau cánh cá»a phòng Ä‘á»c tiếng Clay Forrester vá»ng ra, “Ai ạâ€, và cô mở choà ng mắt.
Anh ta không nhá»› ra mình, cô, nghÄ©, và nhẫn nhục chấp nháºn sá»± tháºt đó má»™t lần nữa, tá»± nhá»§ rằng Ä‘iá»u đó chẳng thà nh vấn Ä‘á».
Cánh cá»a phòng Ä‘á»c báºt mở, và cô thấy Clay xuất hiện ở đó, đứng yên nhìn cô rất giống cách cha anh ta đã nhìn cô lúc trước. Äôi mắt anh – đôi mắt xám, cÅ©ng là m cô muốn chết đứng vì kinh ngạc. Vẻ cau có cá»§a anh nói cho cô biết rằng anh ta chẳng há» tin má»™t lá»i nà o mà mình vừa nghe thấy! Nhưng cô nháºn thấy má»™t Ä‘iá»u khiến cô hà i lòng là tóc anh ta giỠđây trông có vẻ như vừa được chải bằng những ngón tay. Gạt vạt áo khoác vá» phÃa sau, chống hai tay bên hông, anh ta đứng đó nhìn cô bằng đôi mắt giáºn dữ. Anh ta nhìn lướt qua cô má»™t lượt từ đầu đến chân và có lẽ đã nháºn thấy vẻ lạnh lùng cá»§a cô.
Cô chịu đựng cái cách quanh sát bất lịch sá»± đó - giống như má»™t cái tát thẳng và o mặt cô – và trả đũa bằng việc cố tình nhìn trân trân và o đôi môi đỠthắm cá»§a anh ta, đôi môi cô nhá»› rất rõ, rồi nghÄ© tá»›i quãng thá»i gian ngắn ngá»§i hỠở cùng nhau và nghÄ© tá»›i sai lầm mà hai ngưá»i đã phạm phải. Nhưng, vì chẳng biết gì vá» con ngưá»i nà y hết nên Catherine quyết định phải tháºn trá»ng khi đối phó vá»›i anh ta và thế là cô đà nh là m thinh để mặc anh ta nhìn cô.
- Catherine phải không? - Cuối cùng anh ta cÅ©ng mở miệng. Cô tưởng sẽ thấy má»™t cảnh xúc động cá»§a anh ta, song lá»i anh ta nói ra tháºt lạnh lùng.
- Chà o, Clay- Cô đáp bằng giá»ng lạnh lùng không kém.
Clay Forrester nhìn cái dáng mảnh mai nhưng rắn rá»i cá»§a Catherine khi cô đứng dáºy. có vẻ kiêu hãnh, anh ta nghÄ©, rõ rà ng là không há» sợ hãi… và chẳng có gì chứng tá» cần được ban Æ¡n.
- Cô cÅ©ng và o đây má»™t lát, - anh ta nói ngắn gá»n, giữ nguyên vẻ lạnh lùng trong khi cô ném vá» phÃa anh ta má»™t cái nhìn mà cô hi vá»ng thể hiện sá»± bình tÄ©nh.
Rồi cô bước qua chá»— anh và o phòng Ä‘á»c. Cô cảm nháºn được mối ác cảm anh ta dà nh cho cô. Cô gần như có thể ngá»i thấy nó khi cô bước qua trước mặt anh ta.
- Căn phòng trông giống như má»™t thư viện thu nhá»: má»™t lò sưởi Ä‘ang hoạt động, những ly đồ uống bá» dở trên những chiếc bà n bong lá»™n, những bức tưá»ng vá»›i những giá sách dà i viá»n quanh, má»™t bức tranh sÆ¡n dầu cá»§a Terry Redlin treo trên bức tưá»ng phÃa sau chiếc ghế bá»c da, sà n phòng trải thảm êm. Khá»a khoắn, nhưng ấm áp, má»i thứ trong căn phòng cho thấy má»™t sá»± ấm cúng vừa bị xâm hại, và rõ rà ng Herb Anderson đã tÃnh toán trước nên má»›i chá»n thá»i Ä‘iểm cả nhà Forrester Ä‘á»u có mặt ở nhà để hiện hiện. Trước khi đến đây ông ấy đã nói: “tao sẽ tóm lÅ© nhà già u âys khi cả nhà nó cùng có mặt trong cái biệt thá»± lòe loẹt đó, lá»§ng lẳng vá»›i những đồ trang sức đắt tiá»n cá»§a bá»n nhà già u, và để rồi xem ai sẽ phải nôn tiá»n ra cho vụ nà y!â€.
Sá»± tương phải giữa bố mẹ cá»§a Clay và bố mẹ cá»§a Catherine tháºt đánh buồn cưá»i. Bà Forrester ngồi trong chiếc ghế có tay vịn ở má»™t bên lò sưởi. Bà ấy Ä‘ang bối rối, nhưng vẫn rất má»±c đà ng hoà ng trong kiểu ngồi vắt chéo chân cá»§a mình. Bà ấy váºn quần áo tháºt thanh lịch và hợp thá»i, mái tóc được uốn rất khéo khiến bà có má»™t vẻ đẹp trẻ trung, duyên dáng. Trên cổ tay cá»§a ngưá»i phụ nữ ấy có má»™t chiếc vòng ngá»c thạch lấp lánh cái thứ mà Herb Andeson đã nhạo bang.
Ada Anderson, trong chiếc ghế đối diện ở phÃa bên kia lò sưởi, Ä‘ang mân mê gấu áo khoác đã sá»n cá»§a mình vá»›i đôi mắt rầu rÄ©. Tóc bà mà u lông chuá»™t, ngưá»i bà thấp lùn. Trên cổ tay bà chỉ có má»™t sợi dây bằng và ng má»ng teo đã bị những năm tháng lao động vất vả là m mòn Ä‘i những đưá»ng nét trạm trổ.
Ông Forrester mặc má»™t bá»™ vét cá»§a má»™t nhà may cao cấp, đứng đằng sau chiếc bà n bá»c da má»m bên trên để những cuốn sách có bìa da được xép gá»n gà ng.
Và kia là cha cô, hợm hÄ©nh trong chiếc áo hoác may bằng vải nilon vá»›i mấy chữ “Quán rượu cá»§a Warpo†in trên lưng áo. Catherine tránh không nhìn xuống cái bụng phệ chứa bia, không nhìn cái bá»™ mặt phát phì cá»§a cha mình, không nhìn vẻ mặt áo ý thưá»ng trá»±c lúc nà o cÅ©ng hằm hè như thể muốn thách thức cả thế giá»›i đó.
Catherine dừng lại sau ghế cá»§a mẹ cô, biết rằng Clay đã đứng sau lưng mình. Cô giữ cho vai cô cách anh ta và cố quay mặt vá» phái ông Forrester, ngưá»i rõ rà ng có uy quyá»n nhất trong căn phòng. Ngay cả việc đứng sau chiếc bà n đó cÅ©ng là má»™t sá»± lá»±a chá»n vị trà mang tÃnh chiến lược nhằm khẳng định quyá»n lá»±c cá»§a con ngưá»i đó. Biết thế nên cô quyết định tá»± mình đối diện vá»›i ông. Bố cô có thể sẽ chá»i rá»§a ngưá»i ta và sẽ tiếp tục như má»™t kẻ lái thuyá»n say ru, nhưng đối phương cá»§a bố cô giỠđây lại alf mối Ä‘e dá»a lá»›n hÆ¡n. Catherine cảm nháºn được rằng ông Forrester Ä‘ang Ä‘iá»u khiển toà n cục và cung hiểu được rằng nếu cô đương đầu vá»›i ông ấy vá»›i dù chỉ má»™t chút thách thức thì đó sẽ là sai lầm tai hại nhất. Ông ấy thuá»™c kiểu ngưá»i biết phải đối phó vá»›i sá»± thù địch và khiêu khÃch như thế nà o, vì thế cô tá»± bảo mình phải tháºn trá»ng không được là m bất cứ Ä‘iá»u gì kÃch động hại ngưá»i.
- Con trai tôi dưá»ng như không nhá»› cô, đúng không? Giá»ng ông ấy giống như lá»›p băng đầu tiên trên hồ Minnesota - lạnh, sắc, má»ng, nguy hiểm.
- Äúng, anh ấy không nhá»› cháu, - Catherine đáp, mắt nhìn thẳng và o ngưá»i há»i.
- Anh có nhá»› cô ta không? – Ngưá»i cha há»i con trai mình, buá»™c anh ta phải nói tháºt.
- Không, - Clay trả lá»i, khiến Catherine cảm thấy giáºn dữ không phải bởi cô muốn anh ta nhá»› cô, mà bởi đó là má»™t lá»i nói dối. Cô đâu có hi vá»ng anh ta sẽ nói tháºt, đúng không? – Äúng, khi mà cô ngá» rằng anh ta có thừa tiá»n để che Ä‘áºy cho bất cứ lá»i nói dối nà o anh ta muốn. Tuy váºy, câu trả lá»i cá»§a anh ta vẫn là m cô Ä‘au đớn. Cô quay lại thấy anh ta đứng sát bên mình và dùng đôi mắt xanh cạnh tranh vá»›i đôi mắt xám lạnh băng cá»§a cha mình để lôi kéo con.
Äồ dối trá! Äôi mắt cô dưá»ng như hét lên, trong khi anh ta ung dung đứng nhìn khuôn mặt cô, rồi liêc qua đỉnh đầu cô và nhìn những quầng sáng do ánh lá»a tạo nên Ä‘ang nhảy múa. Và nhìn hình ảnh phải chiếu qua ánh lá»a đó anh ta bá»—ng nhá»› lại.
Ôi, anh ta đã nhá»› ra cô rồi… Giá» thì anh ta đã nhá»› ra cô! Nhưng anh vẫn không để Ä‘iá»u đó thể hiện ra mặt.
- Chuyện nà y là cái quái gì thế, một âm mưu à ? – Anh ta buộc tội.
- Tôi e là không phải đâu, anh biết mà , - Catherine đáp mà trong lòng tá»± há»i không biết cô có thể duy trì sá»± bình tÄ©nh giả tạo nà y được bao lâu.
Nhưng rồi Herb Anderson và cuộc, vừa giơ tay chỉ vừa gà o lên.
- Gã sở khanh kia, không phải quyá»n cá»§a anh, váºy đừng có mà nghÄ©.
- Ông Ä‘ang ở trong nhà cá»§a chúng tôi, - Ông Forrester lá»›n tiếng ngắt lá»i Herb Anderson- và nếu ông muốn… “cuá»™c bà n bạc†nà y tiếp tục thì ông nên kiá»m chế mình chừng nà o ông còn ở đây! – Rõ rà ng trong cái cụm tá»± “cuá»™c bà n bạc†có hà m chứa sá»± mỉa mai; rõ rà ng Herb Anderson không hiểu nghÄ©a cá»§a cụm từ nà y.
- ÄÆ°á»£c cứ bà n Ä‘i và hãy là m cho thằng con cá»§a ông tá»± thú Ä‘i nếu không tôi sẽ bắt gã phải nói ra sá»± tháºt giống như tôi đã bắt con bé kia.
Clay cảm thấy mình tháºt hèn hạ. Anh liếc xéo vá» phÃa cô gái nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tÄ©nh, mắt cô giỠđây Ä‘ang hướng lên mặt bà n nÆ¡i những ngón tay trắng bệch cá»§a ông Forrester Ä‘ang miết trên mặt da bóng loáng.
- Ông nên giữ chừng má»±c, nếu không ông và vợ ông sẽ phải rá»i khá»i đây ngay láºp tức cùng vá»›i con gái cá»§a các ngưá»i! – Forrester ra lệnh. Nhưng Herb Anderson đã đợi cả cuá»™c Ä‘á»i má»›i có cÆ¡ há»™i kiếm chác, và ơn Chúa cÆ¡ há»™i đó Ä‘ang ở trong tầm tay ông ta. Ông ta quay sang tấn công Clay.
- Hãy nghe đây, gã lừa đảo, - Ông ta cưá»i chế nhạo. – Mà y nói rằng mà y chưa bao giỠđể mắt đến con kia, váºy thì tao sẽ cho mà y cÆ¡ há»™i giải quyết rắc rối lá»›n nhất cá»§a Ä‘á»i mà y. Và má»™t khi tao là m thì, thằng ranh ạ, tao sẽ bắt bố mà y nôn ra đến đồng xu cuối cùng. Äồ con hoang già u có như mà y cứ nghÄ© rằng mà y có và i đô trong túi là có thể là m gì trong váy bá»n con gái tùy thÃch. Ô, lần nà y thì mà y sẽ phải nôn tiá»n ra hoặc là tao sẽ phanh phui chuyện trước bà n dân thiên hạ và khiến mà y chỉ còn nước muốn biến thà nh má»™t mẩu thuốc, con ạ!
Nét mặt Herb Anderson thể hiện rõ sự hả hê.
- Ngà y nà o, Herb Anderson tiếp tục truy há»i.
- Mùng bốn tháng bảy.
- Chuyện gì đã xảy ra và o ngà y mùng Bốn tháng Bảy?
Catherine lại nÃn thở.
- Chúng con đã gặp nhau trong một cuộc hẹn hò mù quáng.
Căn phòng im phăng phắc như má»™t nhà thá». Catherine cảm thấy má»i ngưá»i Ä‘ang tÃnh rằng từ đó tá»›i nay đã hai tháng rưỡi rồi.
- Và ? - Cằm của Catherine bạnh ra.
Chỉ có tiếng lá»a khẽ reo trong khi Clay suy nghÄ© và liếc nhanh sang Catherine.
- Và con kiên quyết từ chối trả lá»i bất cứ câu há»i nà o trước khi con và Catherine nói chuyện riêng vá»›i nhau. – Clay kết thúc khiến cô ngạc nhiên.
- Chandos, anh sẽ trả lá»i câu há»i cá»§a tôi ngay tại đây, ngay bây giá»! - Bố anh ta ra lệnh, kèm theo má»™t cú Ä‘áºp bà n giáºn dữ. – Anh có quan hệ vá»›i ngưá»i đà n bà nà y và o ngà y mùng Bốn tháng Bảy không?
- Bố, con rất kÃnh trá»ng bố, nhưng thưa bố đó không phải là việc cá»§a bố, - Clay nói bằng giá»ng nói đầy uy lá»±c.
Bà Forrester đưa bà n tay run rẩy lên che cái miệng Ä‘ang há hốc vì kinh ngạc cá»§a mình, dùng ánh mắt biết nói cầu xin con trai hãy phá»§ nháºn Ä‘iá»u đó ngay tại Ä‘ay và ngay lúc nà y.
- Anh nói đây không phải là việc cá»§a tôi khi mà má»™t ngưá»i đà n ông dá»a, sẽ kiện anh ra tòa, và há»§y hoại danh dá»± cá»§a cả tôi và anh trong cái thà nh phố nà y sao?
- Bố vẫn dáºy con rặng má»™t con ngưá»i tạo ra danh dá»± cá»§a iêng mình. Vì thế, con nghÄ© không có gì phải lo lắng hết.
- Clay, tất cả những gì tôi muốn là sá»± tháºt. Nếu câu trả lá»i là không, thì vì Chú, hãy thôi bệnh vá»±c ngưá»i đà n bà nà y và nói không. Nếu quả tháºt có chuyện đó thì hãy thừa nháºn và bà n cách giải quyết.
- Con từ chối trả lá»i cho tá»›i khi con và cô ấy có cÆ¡ há»™i nói chuyện riá»ng vá»›i nhau. Rõ rà ng là lúc trước con và cô ấy đã bị gạt ra ngoà i cuá»™c. Sau khi con và cô ấy nói chuyện, con sẽ trả lá»i câu há»i cá»§a bố. – Clay ra hiệu cho Catherine Ä‘i theo mình, nhưng cô vẫn đứng yên không nhúc nhÃch. Äây là má»™t diá»…n biến sá»± việc mà cô hoà n toà n không ngá» tá»›i.
- Nà y, hãy đợi đã, con trai! – Herb Anderson rÃt lên. – Mà y không thể đánh bà i chuồn như thế được và bá» lại tao ở đây như má»™t lão ngốc chẳng biết đầu cua tai nheo thế nà o! Tao biết tá»ng mà y Ä‘ang bà y trò gì! Mà y đưa nó ra ngoà i, dúi cho nó và i trăm lẻ để bịt miệng nó và rồi thế là vấn đỠcá»§a mà y được giải quyết êm xuôi chứ gì?
- Hãy đi nà o. – Clay nói và bước qua Herb Anderson.
- Tao ná»i rồi, đứng lại! – Herb Anderson túm lấy ngá»±c áo Clay.
- Tránh ra, đừng có cản đưá»ng tôi. Thái độ quyết liệt cá»§a Clay khiến cho Herb Anderson chịu thua. Clay bước ra cá»a và goi Catherine – cô nên Ä‘i theo tôi nếu cô biết Ä‘iá»u gì totó cho cô.
Cô bước vá» phÃa cá»a như má»™t con rối khi mà bố cô vẫn không ngá»›t chá»i rá»§a sau lưng há».
- Äừng có nghÄ© tá»›i bao giá» dúi tiá»n cho nó để tống đứa trẻ Ä‘i, nghe chưa! Và đừng có dụ dá»— nó, thằng ranh ạ. Nếu mà y là m thế thì tao sẽ đâm đơn kiện mà y ngay trước khi trá»i sáng.
Mặt như bị thiêu đốt mà lòng thì run, Catherine theo Clay Ä‘i ra phòng gu. Cô Ä‘oánh Clay sẽ dẫn cô tá»›i má»™t phòng nà o đó trong nhà , nhưng thay vì là m thế anh ta lại tiếng thẳng ra cá»a trước, kéo cảnh cá»a ra và bảo Catherine:
- Hãy ra xe - Lệnh cá»§a Clay là cô bất ngá» và cô cứ đứng chôn chân trên thảm. Biết cô không nghe theo mình, Clay quay lại. – Chúng ta phải nói chuyện, và tôi sẽ bị nguyá»n rá»§a nếu như tôi là m việc đó dưới cùng má»™t mái nhà nÆ¡i có mặt tất cả nnn ngưá»i đẻ ra chúng ta.
Cô vẫn do dự, mắt cô mở to đầy nghi ngại.
- Tôi muốn nói chuyện ở đây hoặc đi bộ một lát hoặc tương tự như thế. - Vẻ bối rối trên gương mặt cô không xoay chuyển được Clay. Sự nghi ngại của cô chỉ cà ng khiến anh ta cương quyết hơn.
- Tôi sẽ không cho cô má»™t giải pháp - anh ta nói má»™t cách ngắn gá»n, rồi quay gót bước Ä‘i.
Từ phòng Ä‘á»c vá»ng ra tiếng nói cá»§a bố cô, lẫn vá»›i tiếng ông Forrester. Không có cách nà o cả, cuối cùng cô đà nh bước theo Clay ra ngoà i.