6.
Tanith bây giờ chỉ còn là một phần cơ thể vào sự tập trung cao độ. Tôi mạo muội thầm so sánh như vậy. Chị đặt cả hai bàn tay vào quả cầu thủy tinh, và công cụ pháp thuật rất có thể là sản phẩm của nhà tiên tri Nostradamus thời xa xưa, đột ngột mọc liền vào với cơ thể chị.
Không một ai tronng hai chúng tôi lên tiếng. Màn tĩnh lặng bên trong căn phòng với ánh đèn màu đỏ hiện hữu dày đặc đến mức độ người ta có thể sờ thấy được.
Nói cho đúng ra thì chỉ khoảng không gian giữa phòng là được chiếu sáng màu đỏ, tất cả những góc phòng và những bức tường còn chìm trong bóng tối.
Không có một vật truyền tải, kể cả một cô thầy bói cũng rất khó đưa được một hồn ma từ bên kia thế giới quay trở về hoặc là ra lệnh cho nó.
Tanith vẫn ngồi trên ghế thẳng như một ngọn nến, đầu chị hơi cuối một chút về phía trước. Ánh mắt bất động nhìn trân trân vào quả cầu màu đỏ, có vẻ như ánh mắt của chị xuyên thẳng vào bên trong và đi thật xa, biến mất ở cực vô cùng.
Vẫn chưa có âm thanh nào vượt qua bờ môi chị. Tanith tập trung tìm cách mở rộng tinh thần của mình, để nó sẳn sàng không phải chỉ cảm nhận được những luồng tinh thần khác, mà còn tiếp tục chuyển tải nó, để Tanith có thể miêu tả nên thành lời.
Nhiều giây đồng hồ trôi qua.
Tôi không cất cây thánh giá thần đi. Nó treo trên ngực tôi, nằm lộ ra bên ngoài áo sơ mi, rất có thể nó sẽ trợ giúp cho chúng tôi và khiến cho quyền lực của pháp thuật trắng tăng lên. Tôi vô cùng mong mỏi điều đó, bởi tôi muốn thánh giá thần tận dụng hết khả năng của mình để ngăn không cho cái ác đột nhập vào phía chúng tôi, đột nhập vào căn phòng này. Đối tượng mà tôi tập trung tới nhiều nhất là hồn ma của gã đao phủ.
Suy cho cùng gã chính là nhân vật nặng ký nhất, quan trọng nhất trong cái trò chơi bí hiểm của cái chết và thảm họa đang diễn ra ở đây. Chúng tôi phải chặn đứng cơn báo thù của gã từ thế giới bên kia.
Tôi liếc xéo về phía người đàn bà. Đầu tiên tôi chỉ thấy những thoáng giật giật rất nhẹ trên hai gò má, thế rồi bờ môi của chị chuyển động, và những từ ngữ chảy ra ngoài.
- Lucille! Lucille! Chị có nghe tôi không? – Sau đó đến một tiếng thở dài thật sâu, thật chậm của chị thầy bói tanith. – Có nghe thấy tôi thì hãy lên tiếng đi...
Tôi ngồi căng thẳng trên ghế. Tia mắt nhìn trân trối. Miệng tôi há một nữa và thở cạn như có thể. Thế rồi tôi nhìn xuống quả cầu thủy tinh. Nếu Tanith thật sự thiết lập được quan hệ, nó sẽ phải hiện lên trong quả cầu này.
Ở dưới đó không có một hình ảnh lạ.
Quả cầu thủy tinh vẫn yên lặng. Phía bên trong quả cầu chẳng nổi lên sương mù mà cũng không nổi lên mây, nó gây ấn tượng là một vật thể bình thường chứ không hề chứa đựng pháp lực.
Tanith lấy hơi phát thành tiếng. Tôi giật mình và đã muốn nhảy lên, nhưng rồi tôi nhận thấy chị đã bước sang một trạng thái xuất thần. Mặt chị nhợt nhạt, vô số những giọt mồ hôi nổi lên trên da, mười đầu ngón tay xòe ra ôm chặt lấy quả cầu thủy tinh, cả mười đầu ngón tay đang run, và những chuyển động run đó dần dần tràn về phía dáng hình người đàn bà.
Tanith đang bước vào một giai đoạn khủng khiếp. Tôi không thể giúp chị, chị vượt thắng nó bằng sức lực của riêng mình.
Đầu chị giật lên cao. Những vết nhăn và đường kẻ rất sắc đào sâu xuống da chị, biến đổi gương mặt chị. Hai gò má giật liên hồi, kể cả những cơ dọc mí mắt cũng chuyển động, và rất chậm, rất chậm, chị dần dần tĩnh lại, từ từ ngã người về phía trước, hai cánh tay co lại và tựa hai khuỷu tay lên mặt bàn phủ khăn màu xanh lục.
Chắc chắn Tanith phải cảm nhận được một mối quan hệ, một mối liên lạc, nếu không chị đã không phản ứng như thế. Nhưng mối quan hệ đó ra sao? Có hại. Nó sẽ là có hại nếu nó chất một gánh nặng quá lớn lên người chị. Liệu một hồn ma đã có một cử chỉ tử tế và tốt đẹp như hồn ma Lucille lại xuất hiện bằng kiểu cách đó sao?
Tôi hầu như không tin được. Thế nhưng chính Tanith đã gọi tên người bạn gái quen thuộc và bây giờ lại gọi đúng cái tên đó mặc dù những âm thanh thoát ra trong sự thật nghe chỉ giống tiếng rên.
Tôi cố gắng để hiểu, nước bọt bắn lên trên môi người đàn bà. Đột ngột chị nói bằng giọng bình thường kể cả hai bàn tay cũng không còn tóm và gồng quá chặt bao quanh quả cầu thủy tinh, những từ ngữ đó hướng về phía tôi.
- John, tôi tin rằng tôi đã thất bại rồi. Việc khó quá. Nó đứng như một bức tường.
- Gã đao phủ?
- Đúng.
- Chị có tìm hiểu được gã không?
- Không, đáng tiếc là không. Tôi chỉ biết được vài mẩu thông tin. Gã đã được đánh thức dậy từ những tầng không gian sâu vô cùng tận, người ta đã đưa hồn ma của gã lên trên bề mặt. Gã bị nguyền rủa, nhưng giờ đây, gã đã... - chị phải ngưng lại một lúc, bởi những câu nói vừa rồi đã khiến chị quá mệt mỏi.
- Có phải Lucille là người có lỗi? - Tôi hỏi sau một hồi im lặng.
Tanith gật đầu trả lời tôi.
- Vậy thì chính chị ta phải giúp đở chúng mình! – Tôi đòi hỏi.
- Chị ta cũng muốn thế! – Tanith đau khổ kêu lên và đồng thời đưa hai bàn tay lên mặt.
Tôi đứng dậy. Ban nãy tôi đã kéo ghế lùi về một chút, bởi tôi không muốn chạm trực tiếp đến mặt bàn. Giờ tôi cúi nhìn vào bên trong quả cầu thủy tinh. Không có gì che mắt tôi bởi Tanith đã rút cả hai bàn tay về.
Có điều gì thay đổi không?
Tôi không biết, bởi tôi không hiểu rõ đồ vật pháp thuật này. Phía bên trong quả cầu thủy tinh đang mờ đi như có mây che. Có vẻ như những thế lực thần bí đang xuất hiện ở trong đó và dần dần khiến cho mây mù, sương mù chuyển động. Nhưng quả cầu thủy tinh không cho phép tôi nhìn sang một chiều không gian khác. Phía bên kia thế giới vẫn đóng kín cửa.
Tôi lại ngã người về sau. Tanith đã buông hai bàn tay xuống, Gương mặt chị bây giờ còn giống mặt nạ hơn ban nãy. Một gương mặt hoàn toàn vô cảm.
- Sao nữa? - Chị hỏi tôi.
- Tôi rất tiếc. Nhưng tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
Chị gật đầu.
- Tôi cũng đã nghĩ như vậy. Quả cầu thủy tinh quá yếu ớt, tin tôi đi.
- Quả cầu không quá yếu đâu, mà là phía bên kia quá mạnh.
- Cũng thế thôi.
Tôi lại ngồi xuống ghế. Quen biết chị cả một thời gian dài, tôi hiểu tâm lý Tanith lúc này. Chị chưa bị gục ngã, nhưng chị luôn đau đớn vì bất kỳ thất bại nào. Những con người nhạy cảm như Tanith có thể dễ dàng bị kích cho mất bình tĩnh. Họ hầu như không chấp nhận được thất bại.
- Ta có nên thử lần hai không? – Tôi nói với chị.
Tanith nhìn lên. Chị không trả lời.
- Làm ơn, Tanith...
Thế rồi chị nói một câu mà tôi không hoàn toàn hiểu ngay được.
- Tôi sợ! - Chị thì thào. – John, anh sẽ không tin nổi đâu, những hồn ma đang bị giam cầm kia rất nguy hiểm. Nếu nó thoát ra ngoài thì tôi sẽ bỏ mạng.
- Chị quên mất là còn có tôi đây sao?
Chị mỉm cười.
- Không, nhưng đâu có được ích gì, nếu tôi...?
- Tanith, thử nhớ lại xem! Lúc đó tôi đâu có mặt. Đã có lần có kẻ bắt cóc tôi xuống sảnh trước của địa ngục, và chị đã liên hệ được với tôi, lúc đó chị đã cứng rắn và bình tĩnh hơn nhiều đâu có buồn rầu, rụt rè, e ngại như bây giờ.
- Đó là chuyện khác.
- Tại sao?
- Lúc đó tôi có thể biết được chuyện gì sẽ đợi mình, John.
- Mặc dầu vậy, Tanith. Hãy thử một lần nữa đi. Thử vì tôi, được không?
Một nụ cười lướt qua gương mặt chị.
- Thôi cũng được, John. Tôi sẽ làm.
- Cám ơn.
Lại một trò chơi như ban nãy. Chỉ có điều ngắn hơn. Thêm một lần nữa quả cầu thủy tinh như tan ra, nối kết liền với hai bàn tay Tanith. Chị thầy bói lấy hơi một lần nữa thật sâu, rồi nhắm mắt lại, đầu gục về phía trước.
Tôi căng người lên chờ đợi!
Chị thì thầm tên của Lucille. Nhưng dù cố gắng bao nhiêu chị cũng không nhận được câu trả lời. Lời gọi vẳng vào chổ trống.
Cả tôi cũng bắt đầu thấy mỏi mệt. Mặc dù chỉ đóng vai khán giả mà tôi đổ mồ hôi khắp thân.
Sự căng thẳng đã vắt kiệt sức. Nhưng tôi đơn giản không còn khả năng đi chỗ khác, tôi nhìn Tanith, và ánh mắt của tôi cũng hướng về phía tấm gương mà tôi đã đem sang đây.
Lúc đó tôi nhìn thấy ở rất xa, trong chiều sâu gần như vô cùng của cái gương kỳ lạ đó xuất hiện một chuyển động.
Khi nhận ra nó, tôi giật nảy người lên và đã muốn chỉ cho Tanith thấy, thế nhưng bấy giờ chị thầy bói đang ở trong một trạng thái mà người ta không được phép đánh thức chị.
Vây là tôi ngồi yên.
Cái gương hút hết sự chú ý của tôi. Bỗng tôi hiểu ra nhiều việc.
Tanith đã tạo ra được mối liên hệ. Chỉ có điều không bằng từ ngữ, mà bằng hình ảnh.
Những suy nghĩ của chị tồn tại bên trong khuôn gương dài kia.
Chị đã gọi Lucille, và Lucille đã nghe được tiếng chị. Cô ta đã xuất hiện, cô ta đã hiện lên trong gương. Bước lại gần, tôi nhận ra mái tóc vàng cùng tấm áo dài màu xanh dương.
Đúng là Lucille.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Cô ta đã được gọi, đã đến và bây giờ muốn truyền thông tin cho chúng tôi.
Tôi ngồi im, sự căng thẳng dán dính tôi xuống ghế. Phải có một chuyện gì đó xảy ra. Lucille không thể xuất hiện vô lý do, cô ta có điều gì đó cần nói với chúng tôi, và bây giờ tôi nhìn thấy gương mặt cô ta rõ hơn, trong khi Tanith vẫn ngồi im trên ghế, đầu rũ xuống, tay bám chặt quả cầu thủy tinh.
Lucille giơ dài hai tay về phía trước. Đó là một cử chỉ mong chờ, nhưng cũng đồng thời là né tránh phòng thủ, bởi cô ta xoay hai lòng bàn tay ra phía ngòai.
Cô ta muốn nói gì? Cô ta muốn cảnh báo chúng tôi? Có phải gã đao phủ đang bám sát gót chân cô ta? Có phải cô ta đang bị truy đuổi bởi một hồn ma muốn hủy họai cả hồn ma của cô?
Một tiếng húyt gío thóat ra khỏi khuôn miệng của chị thầy bói Tanith. Chị đang đứng dưới một lực ép vô cùng mạnh mẽ. Giữ vững mối liên kết với quả cầu thủy tinh lúc này là một công việc đòi hỏi rất nhiều sức lực.
Thêm một lần nữa, khuôn miệng của người đàn bà trong gương lại uốn theo những từ ngữ câm nín. Thêm một lần nữa tôi phải cố gắng hết sức mình, mong hiểu được phần nào. Tôi không hiểu nổi, bởi bây giờ người đàn bà kia đang nói cả câu.
Ôi trời, nếu như tôi có thể…
Thế rồi tôi nhìn thấy bóng tối đó.
Cả nó cũng đứng bên trong gương, và nó hiện lên vừa nguy hiểm, vừa đe dọa đằng sau người đàn bà đang trôi trong không khí. Đó là một bức tường màu xám u tối rùng rợn, một sự đe dọa đối với Lucille.
Chắc Lucille cũng phải nhận thấy có chuyện xảy ra đằng sau lưng mình. Cô ta xoay đầu lại và những cử chỉ hỏang hốt cho tôi biết là cô ta sợ. Và đám mây đó tan ra.
Đó là một diễn tiến kỳ lạ, bởi đầu tiên nó phồng lên, hơi lõang ra ở giữa rồi đồng thời nhợt đi.
Bây giờ tôi có thể nhìn qua nó và mãi tới bây giờ tôi mới thấy được đám mây kia đã che thứ gì.
Đó chính là kẻ bí hiểm, gã đao phủ.
Gã mang cái giây thòng lọng.
Dây thòng lọng được cầm trong một bàn tay khổng lồ, ánh lên màu xanh lục kinh khiếp…
Tôi không tính tới chuyện này. Trước hay sau tôi vẫn nghĩ đối thủ của chúng tôi ở đây là một con ma đã quá xưa cũ, tôi không ngờ tới khả năng nó lại vật chất hóa trong lần gương. Đây là một sự bất ngờ ngòai tưởng tượng.
Cánh tay ma quái khiến cho tôi chú ý nhiếu nhất.
Một cánh tay ghê tởm, nhớp nháp màu xanh lục như nó được bọc bằng một lớp da của con kỳ đà, kỳ nhông. Những ngón tay chĩa thẳng ra, móng rất dài. Những cái móng tay cũng nhớp nháp một màu xanh gớm ghiếc.
Đằng sau bàn tay đó, tôi nhìn thấy gã đao phủ. Hay đúng hơn chỉ là mặt gã. Một cái mặt nạ của nỗi kinh hòang, cũng nhớp nháp một màu xanh xám như làn da kia, nếu người ta còn gọi đó là da. Tôi thấy nó giống một lọai giấy thì đúng hơn, một tờ giấy mà người ta đã khoét ra nhiều lỗ dành cho vị trí của các cơ quan xúc giác.
Bàn tay quan trọng hơn. Bàn tay gã đao phủ.
Mặc dù những ngón tay được xòe ra khỏi nhau, chúng vẫn cầm chắc sợi dây thòng lọng. Sợi dây được kẹp thật chặt giữa hai ngón tay và bây giờ bắt đầu đung đưa, khi bàn tay chuyển động. Một hình ảnh rùng rợn, đang hiện lên trong tấm gương trước mặt tôi, bởi cái dây thòng lọng tiến đến người đàn bà tóc vàng, mỗi lúc một gần hơn. Ý định của nó đã rõ ràng. Nó mong muốn bóp chết Lucille.
Một trò chơi ác độc, những gì đã được thực hiện thật sự ở ngòai đời, giờ sẽ nhắc lại trong tấm gương. Có lẽ người đàn bà có tên là Lucille kia cần phải được đuổi cả hình bóng mờ nhạt của cô ta ra khỏi tấm gương này, hoặc cho mãi mãi, hoặc cho một khỏang thời gian nhất định.
Không thể để chuyện đó xảy ra. Cô ta cần và cô ta phải cung cấp thông tin cho chúng tôi nữa. Nhưng làm thế nào để giúp cô ta?
Tôi nhìn nét đau khổ sợ hãi trên mặt người đàn bà tóc vàng. Nỗi sợ hãi hiện rất rõ ràng. Lucille hầu như không dám xoay đầu lại. Cô ta không dám một lần nữa nhìn vào gã sát nhân quỷ quái đang truy đuổi mình, thế nhưng cái bóng của sợi dây nguy hiểm kia vẫn cứ mỗi lúc một phình to ra hơn, phình to ra hơn…
Nó sẽ đến chỗ cô ta ngay bây giờ...
Nó đang chuyển động nhanh hơn. Cảnh tượng diễn ra trong gương trói chặt tôi. Tôi như nhìn vào một con đường hầm thật dài, sáng màu và tôi phải đứng đó để chứng kiến gương mặt của Lucille chuyển động.
Người đàn bà tóc vàng mở miệng và uốn môi theo một từ.
- Cứu với!
Nhắc đi nhắc lại một từ đó. Nỗi sợ hãi trước kẻ hành hạ cô ta mỗi lúc một tăng cao hơn, khi sợi dây thòng lọng đến gần hơn. Giờ sợi dây đã trôi trên đầu người đàn bà, nó hạ xuống và muốn hủy diệt đối tượng không còn cơ hội trốn chạy.
Không thể để cho điều đó xảy ra.
Tôi nhảy về phía tấm gương, lấy đà thật xa nhưng cầm chắc sợi dây chuyền và vung cây thành giá ra đằng trước.
7.
Mãi mãi chỉ là Judy Jackson!
Mãi mãi chỉ duy nhất một Judy. Đó là một khẩu hiệu mới được các nhà quản trị tìm ra. Sau một cuộc vật lộn vất vả cùng với các văn phòng quảng cáo, cuối cùng họ đã tạo dựng nên hình ảnh của một ngôi sao rất thích hợp với các phương tiện thông tin đại chúng của nước Mỹ.
Một cô gái bước thẳng từ miền quê xa vắng Dacota lên sân khấu Broadway. Dĩ nhiên cô gái vốn không phải tên là Judy Jackson, nhưng Norma Bellpuig là một cái tên mà người ta có thể trưng ra ở xứ Dacota nhưng lại không dám nói lên thành lời ở Broadway. Tại đây người ta phải cung cấp cho đôi tai của người nghe những âm thanh mạnh mẽ, độc đáo hơn.
Judy Jackson là một cái tên mà ai cũng có thể nhớ, cũng giống như E.T. hay tên của ngôi sao nhí Annie. Và Judy phó thác thân mình hòan tòan cho bàn tay của các nhà quản trị cũng như các ông bầu. Người ở những trang trại vùng Dacota chắc chắn sẽ không nhận ra cô, trong hình bóng của cô gái xinh đẹp đang mỉm cười cho những tờ quảng cáo cỡ lớn.
Ngày trước, mái tóc cô nhợt nhạt như một thứ cỏ khô bị mặt trời hun nóng quá lâu, nhưng sau đó thợ làm đầu và thợ nhuộm tóc, chuyên gia trang điểm đã kéo tới, quan tâm đến từng sợi tóc. Giờ đây nó óng ánh một màu nâu mềm mại và được cắt tỉa kỹ lưỡng theo một kiểu tóc hợp thời trang.
Mọi thứ khác trong người cô cũng đã được thay đổi. Bắt đầu từ giờ luyện tập múa ba lê rất khổ cực, cho tới những giờ luyện âm thanh khổ cực không kém, và tất cả huấn luyện viên đăc biệt cũng chuẩn bị cho cô kỹ lưỡng, trang bị cho cô đủ kiến thức để có thể xuất hiện trong đám đông. Judy phải học cách bước đi, học cách chào hỏi khách, học cách đứng vào thế để được chụp ảnh, và nụ cười của cô gái tỏa ánh sáng vào trái tim của bao nhiêu triệu người dân New York trong mùa Noel.
Chẳng một ai quan tâm đến tâm hồn cô. Hầu như chẳng một ai thèm biết đến hai vụ đột quỵ mà Judy đã trải qua. Khi cô không còn thỏa mãn được những yêu cầu của cuộc sống nhộn nhịp đề ra đối với một ngôi sao, khi cô muốn ném tất cả đi và sờ tay vào thuốc phiện, người ta đã kịp thời cứu mạng cho cô. Cũng may mà Judy chưa bị nghiện hoàn toàn, nhưng bây giờ người ta đâm cẩn thận hơn và trao cho cô một người đi kèm không rời nữa bước, được chính thức tuyên bố là chồng chính thức của Judy, nhưng trong thực sư chỉ là vệ sĩ mà thôi. Anh ta còn vào cả vai nhiếp ảnh gia, tên anh ta là Bernie Osborne.
Vào buổi chều hôm đó, Bernie hốt hoảng nhảy xổ vào phòng khách sạn.
- Judy, em cưng, em phải bỏ hết đi! – Anh ta kêu lên và ném đầu khăn màu xanh nước biển ra sau lưng, chiếc khăn được anh ta còn kèm với chiếc áo bành tô bằng lông thú màu xám.
- Tôi phải ném đi những gì?
- Cái hẹn của em, em cưng.
- Hẹn với thầy bói?
- Đúng thế, chứ còn ai nữa? – Bernie nói xong uể oải thả người xuống chiếc ghế bành, dang rộng hai cánh tay ra và gác hai chân chéo nhau. Mái tóc anh ta uốn lượn sóng, để lộ hai vành tai, phủ xuống hết chiều dài của gáy. Mặt anh ta mang một màu nâu khỏe mạnh. Rõ là các ông chủ của các phòng mặt trời nhân tạo đã kiếm được một đống tiền từ anh chàng này.
Judy giậm một chân xuống nền phòng.
- Không, - cô gái nói. – Tôi chẳng phải làm gì hết. Tôi sẽ đến gặp bà ấy.
- Đấy là chuyện điên khùng.
- Đối với tôi thì không.
- Nhưng chúng ta phải đến một buổi tiệc. Đó là buổi tiệc của ngài thị trưởng mời tối hôm nay. Thử nghĩ mà xem, bà phu nhân tổng thống muốn tiếp ngôi sao nhí mới Annie.
- Nhưng tôi không phải là Annie.
Giờ thì Bernie Osborne nhăn răng ra cười.
- Nhưng em cũng có thể trở thành nổi tiếng như cô bé đó, em đang trên con đường tiến tới mục đích đấy.
- Thế nếu tôi không muốn?
- Cái gì? Em không muốn nổi tiếng à? – Osborne cười phá lên. Anh ta thú vị đập tay xuống đùi. – Thôi đừng có làm bộ làm tịch như thế nữa, em gái ngoan! Dĩ nhiên là em muốn thành người nổi tiếng. Em đâu có khác được. Mọi thứ đã được vẽ hết cả rồi. – Anh ta giơ cả hai bàn tay lên và vẽ ra một đường thẳng trong không khí. – Em phải tới đó, và anh sẽ không rời em một nữa bước.
- Tôi vẫn giữ cái hẹn của tôi.
- Sáng ngày mai hãy đi gặp bà cô kỳ quặc đó.
Lần này thì Judy nổi một cơn điên. Cô gái cầm lấy một chiếc chân nến làm bằng thủy tinh và đập nó xuống nền phòng. Mặc dù nền thảm trải phòng có ngăn đở cú va chạm, nhưng cái sản vật làm bằng thủy tinh đó vỡ tan ra.
Bernie vẫn bình tĩnh. Anh ta đã quá quen với những cơn giận dữ như thế này, nên chỉ lắc đầu và cười.
- Em đúng là chỉ tự làm mọi việc khó khăn hơn cho mình thôi, em gái ngoan. Ta đi nào.
- Nhưng đến gặp bà ấy.
Bernie bắt đầu cân nhắc. Nếu cứ khăng khăng theo ý anh ta bây giờ rõ là một chuyện mạo hiểm. Anh ta phải giữ cho Judy vui vẻ. Mặc dù anh ta được các nhà quản trị ủng hộ từ hậu trường, thế nhưng nếu để cô gái này mở miệng than phiền về anh ta, thì danh tiếng của anh ta sẽ bị ảnh hưởng.
Bernie Osborne vốn là người ưa những khoa trương của sân khấu kịch. Nhất là khi anh ta thay đổi ý kiến của mình. Đây là một trường hợp như vậy.
- Thôi được rồi, em bé cưng, ta hãy cùng tìm một giải pháp trung hòa.
- Cả nó cũng không. – Judy bướng bỉnh.
- Cứ nghe anh nói đã. Em có thể đến gặp bà cô đếm sao của em. Anh không phản đối gì cả.
Ngạc nhiên, Judy nhìn anh ta.
- Một khi anh đã nói thì là thật.
- Cái đó tôi không tin.
- Có, cứ tin anh đi. Chuyện đấy chắc chắn cũng không lâu đâu, đúng không?
Judy Jackson cười lớn.
- Hóa ra vấn đề nằm ở chổ này. Anh muốn đập một đòn giết cả hai con ruồi.
- Không, chỉ là một giải pháp dung hòa mà thôi. Theo ý của anh thì như thế là rất công bằng.
- Có thể.
- Có hay là không nào? – Bernie bây giờ nói bằng giọng bình thường, nghe hầu như rất tỉnh táo ngòai cuộc.
- Tôi đồng ý.
- Anh vốn biết em xưa nay là một cô bé ngoan mà, - Bernie Osborne đáp lời. Anh ta nhổm người ra khỏi ghế bành, giơ tay vuốt nhẹ vào má của cô nữ ca sĩ và gật đầu hài lòng. – Chúng ta chỉ phải sắp xếp công việc một chút thôi. Cả cuộc đời này là một chuổi dài của những giải pháp trung hòa, ít nhất thì cũng là cuộc đời mà em đang sống. Mọi việc ở Dakota có thể khác, nhưng chúng ta không phải ở miền quê, mà đang ở trong rừng rậm. Mà là rừng rậm của thành phố lớn.
- Cái đó tôi nhận ra rồi. Tình người ở đây vô giá trị.
- Nhưng thay vào đó là công việc, chuyện làm ăn. Anh cứ mong anh sẽ kiếm được những đồng đô la mà bây giờ người ta đang ấn vào tay em.
- Hiện giờ anh đâu có đói đâu.
- Anh cũng đâu có nói thế. – Anh ta nhìn đồng hồ. – Ta còn bao nhiêu phút nữa?
- Thật ra thì phải lên đường rồi.
- Vây thì nhảy lên “ ngựa” thôi.
- Đi bằng xe của anh chứ?
- Không, ta sẽ để cho người khác lái đi. Thành phố bây giờ góc nào cũng rất nhiều taxi. – Bernie quàng khăn quanh cổ. - Để anh xuống dưới trước gọi xe.
- Được thôi.
Judy bước sang phòng tắm. Cô ta ngắm mình trong gương, kiểm tra mặt mũi, làn da của cô vẫn còn rất nhẵn nhụi, không một vết nếp nhăn duy nhất. Bất chấp lớp phấn son bên trên, nó vẫn giữ được vẻ tươi mát ngây thơ. Cuộc sống tại vùng Dakota đã để lại những dấu vết của nó, không dễ gì mờ nhạt ngay.
Cô gái nhắm mắt lại và tưởng tượng, khi trở về sống với cha mẹ mình, lại ngồi trước ngôi nhà của mình để ngắm mặt trời đang dần dần lặn xuống núi. Đa phần những người quen cô bây giờ có lẽ sẽ cười phá lên, không hiểu nổi, thế nhưng hồi ức về cha mẹ và quê hương là rất quan trọng và quý báu đối với Judy.
Một khi vở nhạc kịch này qua đi, cô sẽ muốn nghĩ một thời gian và không ép mình ngay lập tức lao vào họp đồng thứ hai. Bốn tuần lễ liền tại Dakota, đó là một giấc mơ đẹp. Cô không thể sống mãi mãi ở đó. Thành phố lớn đã thôi miên cô rồi.
Chuông điện thọai réo lên. Cô không rời phòng, mà tiếp tục phủ phấn lên gò má. Rõ là Bernie đang gọi từ đại sảnh lên. Cứ để cho chuông réo.
Bốn phút sau, cô giơ tay về phía chiếc áo bành tô bằng lông thú trắng muốt của mình, phủ lên trên một làn áo sơ mi cắt rất rộng, mang một màu xanh chói chang với những kẻ sọc bằng da màu đỏ. Đó là sản phẩm của một trong những ông hòang thời trang Italia. Giá cao tận 19 tầng mây nhưng cô đã được tặng không. Đi kèm với nó, cô mặc một chiếc quần Jean chật như một lần da thứ hai, cũng trong cái màu đỏ của những vệt sọc trên áo sơ mi. Đôi ủng được làm bằng chất liệu rất mềm và cao tới tận ngang bắp chân.
Đây là những đồ mà người ta gọi là “tối hiện đại”. Nhưng đây cũng là thứ mà cô cần phải tuân phục để bảo vệ danh tiếng ngôi sao của mình. Cô phải mặc những đồ thời trang như vậy.
Bernie quả thật đã bắt đầu sốt ruột. Anh ta chạy tới chạy lui trong căn sảnh rộng. Vừa đi lại vừa nói chuyện với hai nhà báo. Họ tranh luận hối hả, nôn nóng. Cánh nhà báo dứt khóat không buông tha và chỉ xoay người về khi Judy bước ra khỏi thang máy.
Ngay lập tức đèn flash của những máy chụp ảnh lóe lên. Judy đã theo thói quen khóac nụ cười quyến rũ lên trên gương mặt mình, đây là bài tập cô đã được luyện rất kỹ càng.
Bernie lao vội về phía cô.
- Bây giờ không có phỏng vấn đâu, chúng tôi đang vội.
- Judy, chỉ một vài từ thôi.
- Không, làm ơn đi! Chúng tôi phải đến dự một buổi tiệc.
- Chỉ trên đọan đường từ đây ra ô tô, - nhà báo thứ hai đề nghị. – Nhanh lắm.
- Ông đã nghe cô Jackson nói gì rồi đấy, - người đi kèm của cô gái giải thích.
- Bây giờ thì không! – Vung vẩy hai cánh tay, anh ta xua các nhà báo đi.
Xe đã chờ sẳn. Mặc dù khách sạn không có tài xế riêng, nhưng người ta biết cách phải tìm đâu ra một chiếc taxi cho nhanh nhất.
Judy và người đi kèm của cô ngồi vào hàng ghế phía sau. Người lái xe cười rạng rỡ. Dĩ nhiên anh ta biết cô gái này, cô gái dần dần đang được reo hò tung hô đẩy lên ngôi sao, và anh lấy làm tự hào được chở cô ta đi. Làm nghề lái taxi được năm tháng nay rồi, anh ta vẫn còn vui vẻ mỗi một vị khách nổi tiếng. Ngược lại với những bạn đồng nghiệp lớn tuổi, hầu như chẳng còn đóai hòai xem mình đang chở ai. Ở thành New York này, người ta nhanh quên mà cũng nhanh quen với một số chuyện nhất định.
- Em cần bao lâu? – Bernie hỏi.
- Đừng có thúc giục tôi ngay từ bây giờ. Cái đó không phụ thuộc vào tôi mà phụ thuộc vào bà Tanith.
- Ra bà cô thầy bói tên như vậy.
- Đúng, bà ấy là người Paris
- Lại còn thế nữa.
- Tại sao?
- Anh nghĩ rằng, nếu tin này đã lan ra thì bà ấy chắc đông khách hàng, sợ là ta phải chờ. Em đâu có phải khách quen.
- Không, bà ấy mới sang đây, nhưng là người nổi tiếng trong ngành.
- Tại sao em lại thay thầy bói?
- Cô trước đã chết rồi.
Bernie cười phá lên.
- Chắc chắn là con ma xuống tóm cổ bà ta lôi đi, đúng không?
- Không được cười những chuyện như thế, - Judy sửa lưng anh ta. – Cái chết của cô ấy thật sự là một câu đố khó hiểu. Người ta đồn rằng cô ấy bị giết.
- Vậy rõ là con ma làm chuyện đó!
- Thôi đi, để cho tôi được yên!
Anh chàng Bernie vẫn cười và giơ tay tìm thuốc lá. Anh ta châm cho mình một điếu rồi hả hê hút thuốc, trong khi Judy xoay lưng nhìn ra ngòai cửa sổ, nhìn cảnh tấp nập và những con người ở ngòai kia, nhưng nhìn mà hầu như không thấy gì cả, bởi những suy nghĩ của cô lại đã đang trôi giạt về Dakota.
Thêm vào đó, sao hôm nay cô cảm thấy mình mất bình tĩnh vô cùng. Không hiểu sao cô sợ cuộc gặp gỡ với bà Tanith. Cô không quen bà, chỉ mới nghe danh bà mà thôi, một danh tiếng hòan hảo, cô gái tự nhủ thầm như vậy. Lucille kể rất nhiều về Tanith. Đối với cô thầy bói đó, Tanith là một tấm gương lớn.
Qua Lucille, Judy được biết rằng tương lai của cô khá sáng sủa. Đáng tiếc là cô thầy bói cũng nói tới một vài bóng tối nào đó, đang dần rình mò ở phía xa. Hiện thời vẫn chưa có mối hiểm họa nào, nhung Judy muốn biết rõ hơn. Rất có thể bà Tanith sẽ nhìn thấy nhiều hơn và nói được nhiều hơn.
Xe của họ đã đi đến Greenwich Village. Những con đường hẹp lại, những ngôi nhà khác đi. Cô gái nhìn thấy rất nhiều quán cà phê, kể cả những sân khấu kịch nhỏ, và những con người ở đây chuyển động thỏai mái, hồ hởi hơn.
Cô gái thích khu Village. Đây cũng chính là nơi Judy được phát hiện, đây là nơi cô tìm thấy quê hương thứ hai của mình. Không phải cho những khách sạn sang trọng, những khách sạn lạnh lùng và vắng bóng tình người, nơi người ta đánh giá sự vui vẻ ân cần của những con người khác chỉ là lớp phấn son tô điểm bên trên.
Cô hầu như không nhận thấy là người lái xe đã phanh lại. Chỉ tới khi Bernie khẽ thúc vào người cô, Judy mới giật mình.
- Ta đến nơi rồi, em gái ngoan.
- Xin lỗi, nhưng mà tôi…
- Không sao mà, em cứ thỏai mái đi. – Bernie trả tiền xe và còn trao cho người lái xe một tấm danh thiếp có chữ ký của Judy. Thế rồi anh ta xuống xe, đi vòng sang bên kia và mở cửa.
Dĩ nhiên là người ta nhận ra Judy. Khách bộ hành dừng lại, bắt chuyện với cô. Judy mỉm cười, nói một vài lời xã giao rồi vội vàng đi về hướng cửa vào nhà.
Trời bây giờ đã tối. Một ngọn gió lạnh thổi sáo dọc theo con phố. Những chùm điện quảng cáo ở gần đó tỏa ra một thứ ánh sáng nhân tạo, những dáng người xung quanh thường là nhợt nhạt, thỉnh thỏang mới sặc sở, Judy nghe rất rõ một giọng đàn ông nói: “ Trong ngôi nhà này đã xảy ra một vụ giết người!”
Đến sát cửa ra vào, Judy dừng bước và xoay lại.
- Có chuyện gì xảy ra thế?
- Không sao, đi tiếp đi! - Judy càng thấy rõ bàn tay của Bernie Osbone đặt trên lưng cô. Người đàn ông đã muốn đẩy cô đi tiếp, anh ta không muốn cô bị phân tâm xúc động.
Judy bất giác thấy khó chịu và rùng mình.
- Bỏ tôi ra! Tôi muốn biết ai đã bị giết ở đây.
- Chuyện đó bây giờ không quan trọng nữa! – Bernie cũng bắt đầu bực lên. – Em phải bình tĩnh chứ, em cưng.
Người vừa nói đã biến mất. Dù có nhọc công tìm bao nhiêu, Judy cũng không nhìn thấy anh ta. Rất có thể là anh ta đã thấy là mình vừa phạm một sai lầm.
Cô gái quay trở lại nhìn Bernie.
- Tôi có linh cảm, - cô nói. - Khốn nạn, tôi linh cảm thấy điều đó.
- Linh cảm như thế nào?
- Anh biết rồi đấy. – Cô lắc đầu. – À, mà thôi, - cô nói nhanh, bởi người ta không thể nói chuyện như thế với Bernie. – Ta đi vào thôi.
Giờ thì chính Bernie đâm nghi ngờ.
- Này, em gái, không đơn giản thế đâu. Gìờ phải nói cho anh biết cái linh cảm nực cười đó của em là cái gì. Em sợ phải gặp bà thầy bói đó, đúng không nào?
- Không.
- Thế thì là chuyện gì?
- Chính tôi cũng muốn biết điều đó, khốn nạn.
- Chuyện giết người phải không?
- Kể cả chuyện đó. Và tôi sẽ nhận được tất cả các câu trả lời của tôi, tôi thề như thế.
Bernie nghĩ anh ta nên lùi về. Chưa bao giờ anh ta thấy cô gái mà anh ta phải bảo vệ lại cương quyết như hôm nay.Đồng thời nỗi sợ hãi vô cớ dâng lên trong tâm khảm chàng trai. Nếu xảy ra chuyện tồi tệ với Judy, người ta sẽ đổ mọi thứ tội lỗi lên đầu anh. Mà đó là thứ anh không muốn nhận.
Bernie nhìn cô.
Gương mặt cô đờ ra như mặt nạ. Hai con mắt lóe sáng. Không còn một dấu vết duy nhất nào của vẻ rụt rè phân vân luôn hiện hữu thường trực trên mặt cô trong những tuần qua.
Anh gật đầu.
- Thôi được, em gái, tùy ý em. Anh để em làm theo ý thích của mình, nhưng anh sẽ đi cùng.
Judy lắc đầu. Mái tóc nâu của cô bay tung lên, đầu tóc thóang lướt chạm vào gương mặt của người đàn ông.
- Không được. Anh không thể ngồi ở trong những cuộc họp đó và quan sát. Cái đó sẽ khiến chúng tôi bị phân tâm và bà Tanith sẽ không làm việc được.
- Thế thì anh đứng trước cửa này, - Bernie cúi đầu gần mặt cô gái hơn. – Và hãy tin anh một điều, em gái cưng, riêng một mình anh ở đây chịu trách nhiệm về em. Đám đàn ông đứng đàng sau chúng ta không muốn uổng công đầu tư cả một đống tiền vào cho em. Em phải thành công, phải làm việc, họ muốn có tiền lời. Em hiểu chưa?
- Vâng, tôi hiểu rồi.
- Thế thì hãy hành động cho đúng , - Bernie giải thích, lách người lên trước mặt cô gái và ấn lên nút chuông, mà ở phía dưới có một cái tên rất đơn giản. Tanith…
8.
Cây thánh giá lướt một hình vòng cung lóe như tia chớp. Tôi cầm chắc sợi dây chuyền trong tay, bởi tôi không biết một khi tấm bùa của tôi chạm vào mặt gương kia liệu nó có quay trở lại hay không. Mọi việc sẽ được quyết định chỉ trong vòng một giây đồng hồ. Tôi muốn ngăn chặn một vụ giết người.
Đúng hơn là hành động hủy diệt hòan tòan Lucille.
Giao tiếp!
Cái thánh giá bằng bạc được vung hết sức, đập vào bề mặt chiếc gương.
Liệu nó có đứng vững?
Không, nó vỡ ra.
Tôi nhìn mọi sự kiện như trong một đọan phim quay chậm mặc dù nó xảy ra rất nhanh trước mặt tôi, những sự kiện tối quan trọng, đóng vai trò quyết định trong vụ này. Đầu tiên tôi nhìn thấy những vết rạn. Đó không phải là những đường nứt của thủy tinh bình thường, mà là những đường xiên xẹo dữ tợn lồng chéo vào nhau, những mảnh gương vỡ không dừng lại trong khuôn gương như bình thường, mà rơi xuống đất và tạo thành một đống mảnh vụn nho nhỏ bên dưới.
Cùng trong tích tắc đó, tôi nghe một tiếng húyt sáo cao vói. Bức ảnh biến mất. Tôi chẳng nhìn thấy Lucille cũng không nhìn thấy gã đao phủ bí ẩn kia, mà chỉ nghe thấy một tiếng gừ, và sát ngay mặt tôi có một hơi thở lạnh giá thỏang qua.
Chỉ có thế.
Khi cây thánh giá văng trở về, mặt gương đã không còn tồn tại nữa. Suốt bốn cạnh hình chữ nhật chỉ còn lại một vài mảnh nhỏ.
Cả những ngọn đèn hoặc đã bị vỡ hoặc đã bị tắt. Bây giờ nó trở thành một mảnh gương bình thường. Không một dấu vết cho biết trong đó có pháp lực.
Tôi đứng đó và nhìn một lúc xuống nền phòng. Không hiểu sao tôi có cảm giác mình phải chấp nhận một cú thất bại. Tấm gương đã bị phá vỡ, tôi đã cắt ngang một liên hệ với thế giới khác, một chiếc cầu nối mà tôi không còn tái tạo lại được nữa.
Tôi nhớ rất chính xác cái luồng khí lạnh đã phả lướt qua mặt tôi.
Nó đã rời tấm gương.
Có phải đó là hồn ma của gã đao phủ hay hồn ma của cả hai người đó? Không có câu trả lời, nhưng rõ là hành động của tôi đã thả ra một thứ gì đó có thể trở thành nguy hiểm.
Một tiếng thở dài nảo nề nhắc tôi nhớ đến Tanith và tôi xoay người lại. Trời đất, trong mấy giây đồng hồ qua tôi hầu như không còn nghĩ tới chị nữa. Chị bây giờ ra sao?
Tanith đã rướn thân lên trên. Mặt chị rất nhợt nhạt, nó trắng bệch ra đến mức tôi giật mình. Hai mắt chị ánh lên một tia sáng kỳ la. Đôi ngươi mở lớn, bờ môi run, hai cánh mũi phập phồng.
Trong hai con ngươi của chị là một ánh nhìn mà tôi chưa bao giờ gặp ở Tanith. Quá lạ lẫm, quá khác biệt, quá nghi ngờ tuyệt vọng.
Đúng thế, chính xác. Nghi ngờ là sự miêu tả đúng đắn nhất. Đã có cái gì đó xảy ra với chị. Hay sức chị không chịu nổi cuộc gọi hồn vừa rồi? Có phải tôi đã yêu cầu quá giới hạn? Phải chăng lẽ ra tôi nên tuân thủ theo ý muốn của chị thì hơn?
Với xác suất rất cao, có lẽ như vậy. Tôi có lẽ đã bắt chị làm việc quá sức.
Tôi mỉm cười với chị.
- Tanith, chị nghe tôi nói không? Chuyện gì vừa xảy ra với chị vậy? Làm ơn trả lời đi!
Chị xoay đầu, rõ là chị chưa hiểu lời tôi. Thế rồi hai bàn tay của chị rời khỏi quả cầu thủy tinh và chị ngẩng lên nhìn tôi.
- Tanith, nói gì đi chứ!
Chị lắc đầu. Một cái lắc đầu kỳ quặc ma quái, không một âm thanh duy nhất nào thóat ra khỏi miệng chị. Chị câm nín như một con cá.
Tôi lấy hơi thật sâu. Đã có chuyện xảy ra với Tanith, và rõ là tôi có một phần tội lỗi trong chuyện này, không gì có thể tha thứ cho tôi được.
Tự động , tôi bước sang bên khi chị đặt bàn tay phải lên trên mặt bàn và chống vào đó, nhổm người lên. Giờ tôi chỉ còn biết quan sát chị, quan sát những cử động cứng đờ kỳ lạ của chị, quan sát chị đi về phía trước với một vẻ mặt trầm ngâm, trán nhăn lại thành rất nhiều nếp nhăn sâu hoắm. Có vẻ như chị đang nghĩ về một việc gì đó, một việc khiến chị rất chú tâm.
Tôi để chị đi.
Chỉ cần hai bước chân, Tanith đến bên tôi, bước một bước thứ ba, đi ngang qua mặt tôi, dừng lại một lúc, rồi đột ngột xoay người lại.
Chị nhìn tôi trân trân.
- Tanith, – tôi nói khẽ.
Một nét xa lạ phủ lên trên gương mặt chị khi chị trả lời tôi, câu trả lời khiến tôi giật nảy người.
- A! Ông là ai, thưa ông?
Thôi được, câu trả lời cũng đã kỳ quặc rồi. Nhưng giọng nói đối với tôi còn trầm trọng hơn.
Nó hòan tòan không phải giọng Tanith, mà là giọng của một người lạ,và tôi linh cảm thấy ai đang nói chuyện với mình.
Lucille !