
Cổ Long
Dị Kiếm Khách
Äánh máy: Cao thá»§ mai hoa trang
Hồi 1
Thá»a Ước Ngục Tù
 
Ngồi trong thạch lao, quay mặt vào vách, gã tỠtội có vẻ trầm mặc. Y như thể chiêm nghiệm lại mình trong sự im lặng, cô tịch.
Lá»— tai cá»§a y khẻ giáºt nhẹ như thể nghe được tiếng động gì đó.
Bóng tối âm u cá»§a thạch lao, bao trùm lên gã tá» tù, nên y có thể phát hiện những chuyện Ä‘ang diá»…n ra chung quanh mình bằng thÃnh nhÄ©. Y thò tay bắt lấy con kiến càng Ä‘ang bò vá» phÃa bàn chân y. Con kiến càng bẹp dà trong hai ngón tay cá»§a gã. Ngay cả trong hoàn cảnh là má»™t tên tá» tá»™i, nhưng Huyết Kiếm Trương Thiên Tống vẫn tước Ä‘oạt sá»± sống cá»§a sinh váºt bé nhá».
Giết xong con kiến càng kia rồi, y lại trở vá» tư thế ngồi trầm tư mặc tưởng, chẳng khác gì má»™t pho tượng Ä‘ang ngồi thiá»n định.
- Cạch.
ém thanh mở khóa cá»§a thạch lao Ä‘áºp vào thÃnh nhÄ© Trương Thiên Tống.
Trương Thiên Tống nghe rõ mồn một, nhưng chẳng màng đến thứ âm thanh đó.
Gã giám ngục lưỡng lá»± đứng ngay cá»a thạch lao. Trên tay gã giám ngục là má»™t bầu rượu hai cân.
Trương Thiên Tống thỠơ nói:
- Äã đến thá»i khắc dành cho Trương má»— rồi ư ?
Gã giám ngục đặt bầu rượu xuống bên cạnh Trương Thiên Tống rồi nói:
- Tôi Ä‘em đến cho ngưá»i bầu rượu Bồ đào thổ phần tá»u.
- Rượu tống tiễn tại hạ ?
- Rượu tống tiễn.
- Tốt !
Y nói rồi bê lấy bầu rượu mở nắp dốc lên miệng. Tu luôn một ngụm dài, khi Thiên Tống đặt bầu rượu trở vỠchỗ cũ thì tất cả số rượu trong bầu đã không còn nữa.
Y từ tốn nói:
- Rượu rất ngon, ta nợ các hạ.
Gã giám ngục nhỠnhẹ nói:
- Trương đại hiệp không biết tiểu nhân nhưng tiểu nhân thì biết đại hiệp.
Trương Thiên Tống nhìn lại gã giám ngục rồi thốt lên:
- Trương đại hiệp ?
Y lắc đầu nói tiếp :
- Một kẻ tỠtội như Trương mỗ sao còn có thể là đại hiệp được.
Không... Các hạ đừng gá»i ta bằng hai từ đó. Tất cả những tá» tá»™i Ä‘á»u không bao giá» là đại hiệp.
Thiên Tống vừa nói vừa quay mặt ra cá»a thạch lao tá» tá»™i.
Y ôn nhu nói:
- Trương má»— ngá»i được mùi cá»§a đại nhân.
Gã nói dứt câu thì má»™t vị đại quan váºn quan bào từ ngoài cá»a bước vào.
Vừa thấy vị quan nhân ná», gã giám ngục liá»n cúi đầu thi lá»….
- Tiểu nhân bái kiến đại nhân.
Nhìn gã giám ngục, vị đại nhân nghiêm giá»ng nói:
- Nếu chiếu theo vương pháp, ngươi biết tội gì không ?
Gã giám ngục quì ngay xuống trước mũi giày của Bàng Thống đại nhân.
- Tiểu nhân biết... tiểu nhân biết... Xin đại nhân phán trị.
Hừ nhạt má»™t tiếng, Bàng đại nhân trang trá»ng nói:
- Ra ngoài đi !
Gã giám ngục sụp lại:
- Tiểu nhân cáo từ...
Y nói rồi lẩn nhanh ra cá»a thạch lao tá» tá»™i.
Nhìn lại Trương Thiên Tống, lão cất tiếng há»i:
- Ngoài kia như thế nào Trương các hạ biết không ?
Thiên Tống cháºm rãi đáp:
- Ở trong thạch lao tá» tá»™i, cách ly hẳn vá»›i bên ngoài. Mặc dù biết ngoài kia trá»i đất Ä‘ang vào mùa láºp xuân, ngưá»i ngưá»i nô nức chỠđợi Ä‘iá»u tốt lành. Nhưng vá»›i Trương má»— thì không. Má»™t tá» tá»™i thì đâu có cái quyá»n đòi há»i gì cho mình.
Bàng Thống đại nhân vuốt râu, khẽ gáºt đầu:
- Äúng?Các hạ không còn cái quyá»n gì cả. Nhưng nếu bổn nhân cho các hạ cái quyá»n đó, Trương các hạ nghÄ© sao ?
Trương Thiên Tống từ từ đứng lên. Y nhìn thẳng vào mặt Bàng đại nhân:
- Nếu Trương má»— không nháºn thì thá»i khắc tá» vong cá»§a Trương má»— đến ngay láºp tức. Nếu Trương má»— nháºn thì chẳng khác nào đã nháºn sá»± tái sinh cá»§a Bàng đại nhân. Phàm cho ngưá»i khác tái sinh, tất Bàng đại nhân đã có dá»± tÃnh đòi há»i ở ngưá»i mình ban phát cho sá»± sống.
Bàng Thống mỉm cưá»i nhìn Trương Thiên Tốn. Lão ôn nhu nói:
- Ngưá»i ta có thể ban phát rất nhiá»u thứ trên cuá»™c Ä‘á»i này. Bất kể đó là thứ gì, nhưng chẳng ai ban phát cho ngưá»i ta sá»± sống được. Ban phát cho ngưá»i khác sá»± sinh tồn tất nhiên đã bán ná»a cái mạng mình. Trượng các hạ hẳn biết Ä‘iá»u đó chứ.
Thiên Tống gáºt đầu nói:
- Cái cho lá»›n như váºy, tất đòi há»i cÅ©ng không thể nhá» hÆ¡n.
Bàng Thống gáºt đầu:
- Äúng ! Cho lá»›n tất nhiên sá»± đòi há»i lại cÅ©ng không thể nhá». Bổn nhân muốn ban cho Trương các hạ sá»± sống đó. Và Bàng má»— biết Trương các hạ rất muốn Ä‘iá»u đó.
Mặt Thiên Tống đanh lại:
- Sao Bàng đại nhân đoán tại hạ cần sự sống.
Y mỉm cưá»i nói tiếp:
- Äã có sinh thì phải có tá»... Ai không má»™t lần chết. NghÄ© như váºy, tại hạ không quá xem trá»ng sá»± sống đâu. Nếu cuá»™c sống này trưá»ng sinh bất tá»...
Vô nghĩa lắm !
Bàng Thống báºt cưòi, rồi nói:
- Nói rất hay ! Nếu như có cuá»™c sống trưá»ng sinh bất tá», bổn nhân Ä‘oan chắc chẳng má»™t ai quà cuá»™c sống này cả. Nhưng vì có cái chết mà ngưá»i ta má»›i biết quà cuá»™c sống cá»§a mình.
Bàng Thống vuốt chòm râu đen nhánh, rồi nói tiếp:
- Cuá»™c Ä‘á»i con ngưá»i quá ư ngắn ngá»§i, nhưng lại phải tiếp nháºn cái chết đến, trong khi còn bao nhiêu Ä‘iá»u mình chưa làm. ChÃnh thể là ngưá»i ta má»›i cần đến sá»± sống. Huống chi bổn nhân biết Trương các hạ còn quá nhiá»u ưu tư vá»›i cuá»™c Ä‘á»i này.
Thiên Tống chau mày. Y từ tốn nói:
- Bàng đại nhân biá»t gì vá» Thiên Tống.
Bàng Thống cháºm rãi nói:
- Một tỠtội mà tiếng tăm đã lừng lẫy trên chốn võ lâm giang hồ.
Lão vuốt râu, trầm giá»ng nói tiếp:
- Một tỠtội thì không bao giỠlà đại hiệp, nhưng một đại hiệp thì vẫn có thể là tỠtội. Phải chi Trương các hạ nghiệm được cuộc sống của mình hôm nay thì chắc đã không xuống tay lấy mạng ngự đệ của đương kim hoàng thượng.
Thiên Tống lắc đầu:
- Äiá»u này Bàng đại nhân sai rồi !
Bàng Thống ngạc nhiên há»i:
- Bổn nhân sai ở chỗ nào ?
Thiên Tống nhấn mạnh:
- Tại hạ có hướng Ä‘i riêng cá»§a mình. Trương Thiên Tống chấp nháºn bất cứ Ä‘iá»u gì xảy đến vá»›i mình.
Thiên Tống khoanh tay trước ngực rồi nói tiếp:
- Bàng đại nhân?Nếu tại hạ tiếp tục nháºn được sá»± sống từ đại nhân thì tại hạ sẹ làm gì cho ngưá»i.
Bàng Thống đáp nhanh:
- Trương Thiên Tống, các hạ muốn bổn nhân Ä‘i thẳng vào sá»± đòi há»i cá»§a mình ?
Thiên Tống gáºt đầu :
- Äúng ! Tại hạ và Bàng đại nhân có thể nói mãi những Ä‘iá»u mình suy ngẫm trong cuá»™c sống này. Cuá»™c sống thì vẫn cứ tiếp diá»…n, nên tại hạ và đại nhân chẳng bao giá» nói hết được. Nên cái chúng ta cần nói vá»›i nhau chÃnh là sá»± đòi há»i cá»§a nhau.
Bàng Thống gáºt gù nói:
- Bổn nhân rất thÃch thú nghe câu nói này cá»§a các hạ. Trên cõi Ä‘á»i này có những chuyện mà má»™t kẻ bình thưá»ng không thể làm được. Những công việc chỉ dành cho những con ngưá»i đặc biệt như Trương Thiên Tống.
Thiên Tống thản nhiên nói:
- Nếu tại hạ là má»™t kẻ bình thưá»ng... tại hạ sẽ giữ mãi sá»± bình thưá»ng đó.
Bàng Thống tiếp lá»i:
- Rất tiếc Trương Thiên Tống không còn là má»™t con ngưá»i bình thưá»ng như những ngưá»i khác.
Bàng Thống nói rồi tá»± tay tra chìa khóa mở xÃch cho Thiên Tống.
Chá» cho Bàng Thống mở xÃch cho mình, Thiên Tống má»›i nói:
- Bàng đại nhân đã suy nghĩ trước khi đi đến quyết định này ?
Bàng Thống trả lá»i dứt khoát:
- Bổn nhân biết mình Ä‘ang làm gì. Và biết ngưá»i đối diện vá»›i bổn nhân là ai. Trương các hạ theo lão phu chứ ?
Thiên Tống gáºt đầu.
Bàng Thống Ä‘i trước, Thiên Tống theo sau. Bàng đại nhân đưa Thiên Tống đến má»™t tòa lầu khá đồ sá»™. Trong gian biệt sảnh đã bày sẵn má»™t bàn tiểu yến dành cho hai ngưá»i.
Lão má»i Thiên Tống ngồi vào bàn. Tá»± tay lão chuốc rượu cho Thiên Tống.
Hai ngưá»i bưng chén.
- Má»i Trương các hạ !
- Má»i !
Hai ngưá»i cùng cạn chén. Äặt chén xuống bàn, Thiên Tống nói:
- Trong thạch lao, tại hạ đã được tiá»…n Ä‘i bằng hai cân Bồ Äào thổ phồn tá»u. Không biết đây có phải là bữa ăn sau cùng mà đại nhân tống tiá»…n Trương má»—.
- Trương các hạ nghĩ như thế cũng đúng.
Bàng Thống vừa nói vừa chuốc rượu ra chén nhưng Thiên Tống đã cản lại.
Y nhìn Bàng Thống rồi nói:
- Trương mỗ sẽ uống cạn tất cả số rượu trên bàn này, nhưng trước khi uống, tại hạ muốn biết Bàng đại nhân cần gì ở Thiên Tống này ?
Bàng đại nhân đặt vò rượu xuống bàn. Lão nghiêm giá»ng nói:
- Trương các hạ có bao giá» nghe nói đến xâu chuá»—i ngá»c Chuyển Luân chưa ?
Äôi chân mày ráºm cá»§a Thiên Tống cau lại.
- Tại hạ có nghe nói đến !
Bàng Thống gáºt đầu:
- Tốt lắm !
Vừa nói Bàng Thống vừa xoay nhẹ cái bàn. Má»™t cái hốc bà máºt lá»™ ra giữa mặt bàn. Bàng Thống lấy từ trong cái hốc đó ra má»™t chiếc tráp vàng.
Lão mở nắp chiếc tráp. Ngay láºp tức, có má»™t vầng hào quang xanh biếc tá»a lên. Vầng hào quang nhứt thá»i làm lóa cả mắt Trương Thiên Tống.
Bàng Thống nói:
- Trong chiếc tráp cá»§a bổn nhân là sợi Kim tÆ¡ vừa xâu được có hai viên Chuyển Luân lam ngá»c. Nó còn thiếu những mưá»i viên nữa. Bổn nhân muốn có trá»n vẹn má»™t xâu chuá»—i Chuyển Luân.
Nhìn Thiên Tống, Bàng Thống nghiêm giá»ng nói:
- Äó là sá»± đòi há»i cá»§a bổn nhân nÆ¡i các hạ.
Lão Ä‘áºy nắp chiếc tráp lại, rồi đẩy qua Thiên Tống.
- Ngoài sá»± sống dành cho Trương Thiên Tống ra, bổn nhân còn ban phát cho các hạ má»™t Ä‘iá»u này nữa?Nếu như các hạ thu nhặt trá»n xâu chuá»—i chuyển vá» cho bổn nhân...
Lão bá»—ng dừng lại không nói tiếp. Thiên Tống vặn há»i :
- Bàng đại nhân còn cho tại hạ Ä‘iá»u gì ?
Bàng Thống bưng bầu rượu chuốc đầy hai chén. Lão vừa chuốc rượu vừa nói :
- Bạch Hảo Dung !
Chẳng biết tục danh kia có tác động gì đến Thiên Tống mà chân diện y không ngừng biến đổi. Sá»± thay đổi không ngừng cá»§a chân diện Thiên Tống lá»t ngay vào mắt cá»§a Bàng Thống.
Bàng Thống nghiêm giá»ng nói:
- Cái mà bổn nhân trả lại cho Trương các hạ xứng với cái mà các hạ làm cho bổn nhân chứ ?
Thiên Tống bưng chén rượu. Y chìa chén rượu đến trước mặt Bàng Thống:
- Tại ha không còn đòi há»i gì hÆ¡n nữa !
- Váºy xem như lão phu và Trương các hạ đã thá»a thuáºn vá»›i nhau.
Hai ngưá»i cùng cạn chén.
Bàng Thống đặt chén rượu xuống bàn nhìn Thiên Tống.
- Bổn nhân nói them cho Trương các hạ biết?Má»™t khi đã nháºn thá»a ước này, thì các hạ gián tiếp đặt tay vào án tá» cá»§a các hạ. Cái chết sẽ đến vá»›i các hạ bất cứ lúc nào !
Thiên Tống khẳng khái:
- Cái giá mà tại hạ trả phải ngang vá»›i cái mà đại nhân ban phát. Tại hạ không nệ hà Ä‘iá»u đó !
- Bổn nhân kÃnh các hạ má»™t chén.
- Má»i đại nhân !
Hai ngưá»i cùng cạn chén. Äặt chén xuống xuống bàn, Thiên Tống nhìn Bàng Thống trang trá»ng há»i :
- Bàng đại nhân ! Tại hạ khởi đầu từ đâu ?
Xoay cái chén má»™t vòng trong tay mình, Bàng Thống nghiêm giá»ng nói:
- Từ tỠlao !
Thiên Tống cau mày:
- Từ tỠlao ?
Bàng Thống gáºt đầu:
- Äúng !
Thiên Tống ôn nhu, bang quơ nói:
- Thiên Tống là má»™t tá» tá»™i được Bàng đại nhân ban pháp cho sá»± sống và khởi nghiệp từ tá» lao. Chắc hẳn tại hạ phải có duyên có pháºn vá»›i tá» lao !
Bàng Thống từ tốn đáp:
- Trương các hạ nghÄ© sao cÅ©ng được. Miá»…n thá»a ước cá»§a bổn nhân và các hạ được chu toàn mỹ mãn.
Bàng Thống đứng lên. Lão Ä‘i thẳng đến bức bình phong, kéo dạt qua má»™t bên. Sau bức bình phong là má»™t thanh kiếm đỠối, được gác trên giá kiếm bằng gổ. Chỉ nhìn thấy thanh kiếm đỠrá»±c đó thôi, ngưá»i ta đã có cảm giác rá»n rợn bởi sát kiếm tá»a ra từ lưỡi kiếm. Màu đỠlưỡi kiếm những tưởng như thanh kiếm kia được luyện ra từ máu cá»§a ngưá»i ta.
Bàng Thống nhìn lại Trương Thiên Tống, rồi nói:
- Trương các hạ còn nháºn ra thanh kiếm này chứ ?
Thiên Tống xúc động nói:
- Äã lâu lắm rồi, Thiên Tống không cầm lấy kiếm !
Thiên Tống vừa nói vừa bước đến đặt tay vào đốc kiếm. Y dung ngón tay trở vuốt theo lưỡi kiếm. Ngón tay trỠcủa Thiên Tống lướt đến đâu, lưỡi kiếm sáng rực lên đến đó.
Bàng Thống dõi mắt quan sát từng hành động của Thiên Tống. Lão vuốt râu nhìn Thiên Tống từ tốn nói:
- Có má»™t ngưá»i tá» tù Ä‘ang chá» các hạ đến !
Thiên Tống đặt lưỡi kiếm trở lại giá gá»— rồi nhìn thẳng Bàng Thống, trang trá»ng nói:
- Bàng đại nhân có thể đưa Thiên Tống từ trong tá» lao ra, tất có thể đưa ngưá»i tá» tù đó ra ngoài và ban tặng cho y sá»± sống, rồi đòi há»i lại ở y Ä‘iá»u đại nhân cần !
Bàng Thống lắc đầu vuốt râu :
- Nếu Trương các hạ là tá» tù cá»§a cÆ¡ máºt viện thì ngưá»i kia lại là tá» tù cá»§a võ lâm. Ngay bây giá» bổn nhân cÅ©ng chẳng biết y bị giam ở đâu?
Bàng Thống im lặng một lúc rồi nói tiếp:
- Bổn nhân chỉ có thể cho Trương các hạ biết ngoại danh của y.
Thiên Tống há»i nhanh:
- Ngoại danh của y là gì ?
Bàng Thống cháºm rãi đáp:
- Thiên Sứ bóng tối !
Äôi chân mày cá»§a Thiên Tống nhÃu lại. Y như thể không kiá»m chế được mà bắt buá»™c láºp lại lá»i cá»§a Bàng Thống:
- Thiên Sứ bóng tối ?
Bàng Thống vuốt râu gáºt đầu:
- Thiên Sứ bóng tối có thể nói cho Trương các hạ biết Bạch Hảo Dung đang ở đâu.
Thiên Tống đột nhiên há»i:
- Bàng đại nhân tin ở Trương Thiên Tống này ?
Bàng Thống đáp một cách dứt khoát :
- Tin ! Äây là công việc chỉ có Thiên Tống má»›i làm được mà thôi !
Thiên Tống há»i dồn:
- Vì nguyên cớ nào mà đại nhân tin chỉ có mỗi Thiên Tống mới làm được ?
Bàng Thống tự tin đáp:
- Các hạ là ngưá»i cá»§a võ lâm. Tất biết và am tưá»ng ngưá»i cá»§a võ lâm như thế nào !
Thiên Tống cưá»i khảy rồi nói:
- Nghe đại nhân nói câu này, tại hạ có cảm tưởng Bàng đại nhân cÅ©ng rất am tưá»ng vá» võ lâm.
Bàng Thống ung dung đáp:
- Cứ cho là như váºy. Nếu như bổn nhân không biết chút gì vá» võ lâm thì chắc chắn không tìm đến Huyết Kiếm Trương Thiên Tống vá»›i những thá»a ước này !
Thiên Tống quay bước đến bàn tiểu yến. Y thản nhiên bưng lấy vò rượu, dốc lên miệng tu ừng ực. Chỉ qua một hơi, hắn đã uống cản cả vò rượu hai cân, rồi đặt xuống bàn.
Nhìn lại Bàng Thống, Thiên Tống nói:
- Tại hạ đã uống cạn số rượu trên bàn như lá»i nói cá»§a mình !
Y từ từ thở ra rồi nói tiếp:
- Bàng đại nhân đã chá»n đúng ngưá»i rồi đó !
Bàng Thống mỉm cưá»i:
- Bổn nhân tin mình không chá»n lầm ngưá»i !
Nhìn thẳng vào mặt Bàng Thống, Thiên Tống nói:
- Tại hạ quay lại tỠlao được rồi chứ ?
Bàng Thống mỉm cưá»i rồi nói:
- Không ! Nơi đó không còn là nơi của các hạ nữa. Võ lâm mới là chỗ đến của Trương Thiên Tống !
Lão dừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Bổn nhân chỠđợi sự quay vỠcủa tôn giá. Chắc chắn cuộc sống bên ngoài không lạnh lẽo và cô tịch như trong tỠlao !
 
hết: Hồi 1, xem tiếp: Hồi 2