Chả thấy ai bàn gì truyện hết, toàn cạnh khoé là sao. Truyện hay thế cơ mà.
Phượng Ca xây dựng tình tiết thật sự quá tài. Luận văn luận võ, đấu trí đấu mưu không kém gì Huỳnh Dị-Cổ Long. Trong truyện lồng vào kiến thức bác đại tinh thâm từ Tây sang Tàu, từ cổ tới kim; âm nhạc, hội họa, thơ ca, toán học, triết học, kinh tế học,... đều có đủ hết mà không lẫn lộn, thật sự không kém Kim Dung một chút nào.
Chỉ ghét nhất là xây dưng nhân vật. Ta là ta ghét cay ghét đắng mấy nhân vật nữ. Hồi Côn Luân đã ghét Ngọc Linh, bây giờ Thương Hải thấy ghét Diêu Tình gấp bội. Nhân vật nữ ghen tuông xảo quyệt thì Kim Dung chẳng thiếu, Ân Tố Tố, Triệu Mẫn, Nhậm Doanh Doanh đều như vậy. Nhưng bọn họ hy sinh cho tình nhân đến độ người đọc phải cảm động. Còn mấy con mụ này, thật ta chẳng biết Diêu Tình làm được cái quái gì cho Lục Tiệm nữa, động một chút là chửi mắng, động nộ, hơi ra là nghi ngờ, đọc thiệt là tức như bị bò đá mà.
|