Jenny đang đi chơi cùng Beth và Tina, thì cô nhìn thấy Rooney đang cúi qua hàng rào ở cuối nghĩa trang. Dường như bà đang nhìn ngôi mộ của Caronline.
"Tôi nhớ lại những giây phút tuyệt diệu cùng với Caroline khi cả hai còn trẻ và khi Erich còn nhỏ, và về sau nữa, khi Arden đã ra đời. Có hôm Caroline chụp hình Arden. Một tấm hình đẹp lắm. Không biết hình đó đâu rồi. Nó biến mất khỏi phòng tôi. Ông Clyde nói có lẽ tôi đã mang đi đâu đó, như tôi thường hay làm. Sao cô không ghé thăm tôi nữa?"
Jenny có dự kiến trước câu hỏi này. "Tụi cháu bận dọn chỗ ở mới. Beth , Tina chào bà Toomis đi."
Beth rụt rè chào Rooney. Tina chạy đến, ngẩng đầu lên để hôn bà. Rooney cúi xuống vuốt tóc bé. "Con bé này làm tôi nhớ Arden. Lúc nào cũng chạy lăng xăng. Có lẽ Erich đã khuyên cô nên tránh tôi. Tôi không giận cậu ấy. Có lẽ có lúc tôi thật sự hay quấy. Nhưng tôi đã tìm thấy mẫu áo mà tôi tìm. Tôi có thể may áo cho hai bé được không?"
_ Cháu sẽ thích lắm. - Jenny nói và nghĩ rằng chắc Erich sẽ phải chấp nhận việc cô kết bạn với Rooney. Có một điều gì đó hết sức cảm động nơi người phụ nữ này.
Rooney quay lại, nhìn nghĩa trang một lần nữa.
Cô có cảm thấy hơi cô đơn ở đây không ? -bà hỏi.
_ Không, - Jenny trả lời thật tình. - Dĩ nhiên là có thay đổi rất nhiều. Trước kia, cháu phải làm việc nhiều, công việc mất hết thời gian, cháu gặp rất nhiều người trong ngày, điện thoại reng liên tục, bạn bè thường ghé thăm cháu. Tất nhiên là hơi thấy thiếu những thứ này. Nhưng nói chung cháu rất hạnh phúc ở đây.
_ Giống như Caroline, - Rooney nói. - Lúc đầu thì quá hạnh phúc. Rồi sau đó thì tất cả thay đổi. - Bà cúi mắt xuống tấm bia giản dị phía bên kia hàng rào. Có mây tuyết và cây thông tạo những bóng di chuyeẻn trên đá hoa cương màu hồng nhạt. - Ồ! Phải! Mọi thứ đều khác đi đối với Caronline, bà nói khẽ, rồi khi Caroline mất, thì mọi thứ khác đi đối với tất cả chúng tôi.
_ Em muốn tống cổ anh đi à, - Erich phản đối. - Anh không muốn đến đó.
_ Dĩ nhiên là em muốn tống cổ anh đi, - Jenny thừa nhận. - Ôi ! Anh Erich ơi ! Bức tranh này hoàn hảo quá ! - Jenny nhấc một tấm tranh chín mươi centimét trên một trăm hai mươi centimét để xem kỹ hơn. - Anh đã thể hiện lại được cái lớp màn vô hình bọc quanh cây cối lúc đâm chồi. Và cái dấu quanh lớp băng trên sông, báo hiệu băng sắp tan , rằng nước đang chảy ở dưới, đúng không?
_ Em có con mắt chuyên gia, em yêu ạ. Đúng vậy.
_ Anh đừng quên rằng em có bằng cử nhân mỹ thuật. Từ mùa này sang mùa kia. Tựa hay quá. Sự thay đổi thật là tinh tế.
Erich đặt tay lên vai Jenny và cùng cô ngắm bức tranh. "Nếu có bức tranh nào mà em thích giữ lại, thì em cứ nói, anh sẽ không đưa đi trưng bày."
_ Không được, như vậy không hay. Đây là lúc phải khẳng định tên tuổi của anh. Nghĩ lại, em rất thích được làm phu nhân của hoạ sĩ danh tiếng nhất Hoa Kỳ. Người ta sẽ chỉ em và nói :"Xem kìa, cô ấy thật là có phước ! Mà anh ấy lại đẹp trai nữa !".
Erich kéo tóc Jenny. "Người ta sẽ nói thế à?"
_ Có, có. Và người ta sẽ nói đúng.
_ Anh có thể nói với họ là anh sẽ không dự buổi triễn làm tranh đó.
_ Anh Erich, anh đừng làm thế. Họ đã tổ chức chiêu đãi cho anh rồi mà. Em thật sự muốn đi theo anh, nếu được. Nhưng làm sao mà bỏ mấy đứa nhỏ lại, và cũng không thể lôi chúng theo được. Để lần sau vậy.
Erich bắt đầu xếp tranh lại thành chồng. - Em hãy hứa với anh là em sẽ nhớ anh, - Jenny à.
_ Em sẽ nhớ anh lắm lắm. Em sẽ cảm thấy rất cô đơn suốt bốn ngày đó. - Jenny không nén được tiếng thở dài. Suốt gần ba tuần, cô hầu như chỉ nói vài lời với vài người : Clyde, Joe, Elsa, Rooney và Mark.
Elsa quá ít nói đến nổi tưởng như bà câm. Khó có thể nói rằng Rooney, Clyde và Joe là bạn bè. Jenny có trò chuyện ngắn ngủi với Mark một lần duy nhất từ tối hôm đầu tiến ; mặc dù Mark đã ghé khám cho con ngựa Baron gần sáu lần, theo lời Joe.
Một tuần sau khi đến đây, Jenny đã nhận thấy rằng chuông điện thoại không bao giờ reng.
_ Bộ ở đây không ai nghe nói đến chiến dịch quảng cáo "Một cú điện thoại luôn làm bạn bè vui vẻ " à ? Jenny đã nói đùa.
_ Mấy cú điện thoại đến thẳng văn phòng , Erich giải thích. Anh chỉ nhận mấy cú điện thoại trực tiếp tại nhà khi anh đang chờ thông tin quan trọng. Nếu không người ta chuyển cho anh từ văn phòng.
_ Nhưng nếu không có ai trong văn phòng ?
_ Thì máy trả lời tự động sẽ ghi lại tin nhắn.
_ Anh Erich ơi, nhưng tại sao vậy ?
_ Em yêu, anh rất ghét một điều, là tiếng chuông reng điện thoại liên tục đột nhập vào cuộc sống. Dĩ nhiên là khi anh đi vắng, chú Clyde sẽ nối đường dây về nhà để anh có thể gọi em.
Jenny định phản đối, nhưng nghĩ lại. Sau này, khi có bạn trong vùng, thì cô sẽ cố thuyết phục Erich thiết lập lại hệ thống điện thoại bình thường.
Erich chọn xong tranh. "Jenny , anh nhớ ra, đã đến lúc anh phải cho em ra mắt người ta một chút. Chủ nhật tuần tới, em có muốn đi nhà thờ không?"
_ Ôi, dường như anh đi guốc trong bụng em! - Jenny cười nói. - Em đang nghĩ là em rất muốn gặp vài bạn bè của anh.
_ Anh thích cho tiền hơn là dự lễ. Còn em?
_ Khi còn bé, em không bao giờ vắng lễ chủ nhật. Về sau, sau đám cưới với Kev, em không còn chuyên cần nữa. Nhưng, như Nana thường nõi, quả táo không bao giờ rời xa cây táo. Sẽ có ngày em quay lại dự lễ đều đặn hơn.
Hai người đi nhà thờ tín đồ đạo Lu-te chủ nhật hôm sau. Toà nhà cũ và không lớn lắm. Nắng mùa dộng óng ánh qua cửa kính màu tinh tế, phát ngũ sắc xanh, vàng đỏ vào chính diện. Jenny đọc những tên ghi phía dưới vài kính màu : ERICH VÀ GRETCHEN KRUEGER KÍNH TẶNG, 1906... ERICH VÀ OLGA KRUEGER KÍNH TẶNG, 1930.
Kính màu phía trên bàn thờ, cảnh Tôn thờ các Đạo sĩ, đặc biệt rất đẹp, Jenny giật mình khi đọc dòng chữ phía dưới : ĐỂ TƯỞNG NHỚ CAROLINE BONARDI KRUEGER, ERICH KRUEGER KÍNH TẶNG.
Jenny kéo tay Erich. "Anh tặng kính màu này lúc nào vậy?"
_ Năm ngoái, lúc sửa chửa nhà thờ.
Ngồi giữa hai người, Beth và Tina không nhúc nhích, trông hơi gò bó trong áo bành tô và đội mũ xanh mới toanh. NGười ta nhìn chằm chằm cả bốn trong khi buổi lễ nhà thờ diễn ra. Jenny biết rằng những ánh nhìn này không qua mắt được Erich. Mặt anh có một nụ cười hài lòng, và trong khi nghe giảng thuyết, anh nhét tay mình vào tay Jenny thì thầm :"Em đẹp lắm, Jenny à. Mọi người nhìn em và hai đứa bé."
Khi ra, Erich giới thiệu Jenny với cha Barstrom, một người đàn ông nhỏ nhắn hơn sáu mươi lăm tuổi, nét mặt dịu dàng. "Chúng tôi rất vui cô đã đến với chúng tôi, Jenny à" cha nhiệt tình nói. Cha cúi mắt xuống hai bé. "Sao, đứa nào là Beth, đứa nào là Tina?"
_ Cha biết tên hai bé, Jenny vui thích nhận xét.
_ Tất nhiên. Erich nói cho cha biết tất cả về con, lúc dừng lại nhà cha. Chắc con cũng biết chồng con hào phóng như thế nào rồi. Nhờ chồng con, trung tâm tiếp đón thế hệ thứ ba mới của nhà thờ được tiện nghi và trang bị tốt. Cha biết Erich từ lúc bé và tất cả chúng tôi đều vui mừng cho Erich bây giờ.
_ Con cũng rất hạnh phúc, - Jenny mỉm cười.
_ Tối thứ năm, chúng tôi tổ chức buổi gặp mặt phụ nữ. Có thể con muốn đến gặp các chị các cô? Mọi người sẽ rất vui được làm quen với con.
_ Con sẽ vui lòng đến, Jenny nhận lời.
_ Em yêu, ta phải đi, Erich ngắt lời. Có thể có những người khác cũng muốn gặp nói chuyện với cha.
_ Tất nhiên. Lúc Jenny đưa tay, cha nói :"Chắc là con rất đau buồn khi trở thành goá phụ lúc còn trẻ tuổi như thế này và lại có hai con nhỏ. Erich và con xứng đáng được hưởng nhiều may mắn và hạnh phúc.
Jenny chỉ vừa kịp giật mình, thì Erich đã đẩy cô đi. Khi lên xe, Jenny thốt lên :"Anh Erich, chẳng lẽ anh nói với cha Barstrom rằng em goá chồng sao!"
Erich nổ máy xe, lái ra khỏi lề đường. "Jenny à, Granite Place không phải là New York. Mà là một thị trấn nhỏ vùng Midwest. Dân ở đây đã bị sốc khi biết anh làm đám cưới chưa đầy một tháng sau khi gặp em. Ít nhất một phụ nữ trẻ goá chồng còn gợi lòng trắc ẩn ; một phụ nữ ly dị chồng từ New York sẽ gợi nen một cái gì đó khác hẳn ở cộng đồng này. Mà anh không hề nói rõ rằng em goá chồng. Anh chỉ nói với cha Barstrom rằng em không còn chồng nữa. Cha đã tự đoán phần còn lại.
_ Nếu anh không nói láo, thì em đã nói láo thay anh khi không chỉnh lại sai lầm của cha, Jenny nói. Anh Erich ơi, anh có biết như vậy sẽ đặt em vào tình thế như thế nào không?
_ Không, em yêu ạ. Thật ra thì không . Và anh không muốn người ta nghĩ anh là thằng nhà quê bị một cô gái New York thanh lịch gài bẫy.
Anh Erich ơi, em sẽ buộc phải nói sự thật với cha Barstrom khi đến buổi gặp mặt tối thứ năm.
_ Thứ năm anh đi rồi.
_ Em biết. Vì vậy mà em rất muốn đến đó. Em muốn làm quen với người vùng này.
_ Em định bỏ hai đứa bé một mình à?
_ Dĩ nhiên là không. Chắc là tìm được người giữ trẻ chứ.
_ Chẳng lẽ em bỏ con cho một người lạ ?
_ Cha Barstrom sẽ giới thiệu cho em một người.
_ Jenny à, anh xin em, khoan đã. Em đừng có dấn mình vào mấy thứ hoạt động kia. Và em đừng nói với cha rằng em đã ly dị chồng. Theo anh biết, cha sẽ không bao giờ nói đến chuyện đó nữa đâu.
_ Nhưng tại sao anh không muốn để cho em đến đó?
Erich rời mắt khỏi đường và nhìn Jenny. "Bởi vì anh yêu em đến mức anh chưa sẵn sàng chia sẻ em với những người khác. Anh không muốn chia sẻ em với bất kỳ một ai, Jenny à."