Sau buổi tối đầu tiên Erich không gọi điện thoại về nữa. Jenny cố tự giải thích . Erich rất ghét điện thoại. Nhưng anh đã hứa là sẽ gọi về mỗi tối. Hay Jenny thử gọi về khách sạn tìm anh? Jenny đặt tay lên ống nghe cả chục lần, nhưng lại rút tay về.
Kevin có nhận được vào nhà kịch Gunthrie không ? Nếu vậy, thì anh sẽ cư xử ở đây y như ở New York, ghé tìm cô ngay khi cạn túi hay khi có tâm trạng cần tâm tình. Erich sẽ không chịu nổi. Và như vậy không tốt cho hai đứa trẻ.
Tại sao Erich không gọi điện thoại ?
Erich dự kiến về ngày hai mươi tám. Joe sẽ đi rước anh ở sân bay. Hay Jenny đi Minneapolis cùng Joe ? Không, Jenny sẽ chờ tại nông trang và chuẩn bị một bữa ăn tối ngon. Cô nhớ anh. Đây là lần đầu tiên Jenny nhận thức cô và hai con gái đã thích nghi với cuộc sống mới nhanh đến mức nào.
Nếu không có cảm giác tội lỗi khó chịu từ sau khi hẹn với Kevin, Jenny biết rằng cô sẽ không thấy lúng túng vì chuyện Erich không gọi điện thoại về. Kevin đã đến làm hỏng mọi chuyện. Nếu lỡ Kevin quay lại sau khi tiêu xài hết ba trăm đô la ? Erich sẽ càng giận hơn khi biết Jenny đã gặp Kevin mà không nói gì cho anh.
Jenny bay vào vòng tay Erich khi anh mở cửa ra. Erich ôm chặt Jenny vào lòng. Cái lạnh giá của buổi tối đã chui vào áo bành tô anh trong đoạn đường ngắn từ xe đến mái hiên. Môi Erich lạnh ngắt, nhưng ấm lại nhanh khi anh hôn Jenny. Jenny nén tiếng khóc và nghĩ bụng : Mọi chuyện sẽ ổn.
"Anh nhớ em lắm", "Em nhớ anh lắm" , cả hai nói cùng lúc.
Erich ôm hai bé, hỏi xem chúng có ngoan không và trao cho mỗi đứa một món quà gói giấy bông thật đẹp. Tiếng reo mừng của Beth và Tina khiến Erich nở một nụ cười khoan dung trên môi.
"Cám ơn nhiều, nhiều lắm", Beth trịnh trọng nói.
_ Cám ơn ba chứ, - Erich chỉnh.
_ Ý con định nói thế, Beth bối rối trả lời.
_ Ba đem gì về cho mẹ vậy? - Tina hỏi.
Erich mỉm cười với Jenny ."Mẹ có ngoan không?"
Hai bé gật đầu.
Tại sao những câu chọc ghẹo vô hại nhất lại lại có vẻ như con dao hai lưỡi khi ta có một cái gì đó cần giấu giếm? Jenny nhớ lại Nana lắc đầu nói về một người quen. "Tai hại quá. Bà ấy sẽ nói láo cả khi nói thật có lời hơn cho mình."
Jenny có như vậy không ? "Em ngoan" Jenny cố nói với ngữ điệu tự nhiên, vui cười.
"Jenny, em đang đỏ mặt." Erich lắc đầu.
"Quà của em đâu?" Jenny cố mỉm cười nói.
Erich lục trong vali. "Anh thấy em thích tượng sứ Royal Doulton, nên đã cố tìm một tượng khác ở Atlanta. Anh đã chấm được tượng này. Nó tên là Tách Trà."
Jenny mở hộp ra. Đó là tượng một bà già ngồi trên ghế xích đu, cầm tách trà trong tay, nét mặt hài lòng.
"Giống Nana quá", Jenny thở dài.
Erich âu yếm nhìn Jenny ngắm pho tượng nhỏ. Jenny mỉm cười với anh, mắt sáng lệ. Kevin sẽ không làm hỏng điều này, Jenny quyết định.
Jenny châm lửa vào lò ; trên bàn có chai rượu và miếng phô mai. Nắm tay anh, Jenny kéo Erich đến đi văng.
Cô mỉm cười rót ly rượu đưa cho anh.
"Chúc mừng anh đã về nhà chúng mình." Jenny ngồi xuống cạnh anh, áp sát đầu gối vào đầu gối anh.
Erich nhìn cô. "Em đẹp lắm, Jenny à. Trông em diện quá."
_ Đâu phải ngày nào chồng em cũng về nhà sau khi đi vắng bốn ngày.
_ Nếu anh không về hôm nay, thì hy vọng rằng bộ quần áo đẹp này sẽ vô ích chứ ?
_ Nếu tối nay anh không về, em sẽ mặc lại cho anh ngày hôm sau. Jenny quyết định thay đổi chủ đề Ở Atlanta thế nào ?
_ Bực bội lắm. Người ở hành lang tranh cứ phí thời gian cố thuyết phục anh bán Kỷ niệm Caronline. Họ có hai lời đề nghị mua tranh và đánh hơi khoản hoa hồng.
_ Anh cũng đụng phải vấn đề đó tại New York . Hay anh đừng trưng bày tranh đó nữa.
_ Nhưng có lẽ anh đã chọn trưng bày tranh này vì nó chính là tác phẩm hay nhất của anh, Erich lạnh lùng tuyên bố. Có phải anh ngụ ý chê bai những gì Jenny vừa mới gợi ý. ?
_ Để em chuẩn bị bữa ăn tối cho xong nhé, Jenny cúi xuống hôn anh khi đứng dậy ."Em yêu anh."
Jenny làm món cốt lết bò. Erich ăn ngon miệng nhưng không ngừng gõ gõ mấy ngón tay căng thẳng và chỉ trả lời ậm ự vài tiếng khi Jenny nói gì. Không nói chuyện với anh nữa, Jenny chỉ nói với con. "Các con có kể cho ba nghe rằng các con leo lên ngựa chưa ?"
Beth bỏ nĩa xuống nhìn Erich. "Vui lắm. Con nói đi! Nhưng ngựa không đi."
_ Con cũng nói đi, Tina ríu rít.
_ Ngựa ở đâu ? - Erich hỏi.
_ Trong chuồng, Jenny vội nói. Và Joe chỉ cho con lên ngựa có một phút ngắn ngủi thôi.
_ Joe vượt quá quyền hạn của nó, Erich ngắt lời. Anh muốn có mặt ở đó lúc con leo lên ngựa. Anh muốn chắc chắn Joe coi chừng theo dõi hai bé thật kỹ. Làm sao biết được nó không bất cẩn giống như ông cậu ngu ngốc của nó?
_ Anh Erich, chuyện xưa lắm rồi.
_ Anh cứ tưởng như anh đụng đầu với tay nát rượu đó mới ngày hôm qua. Và Joe nói hắn đã trở vè thành phố rồi.
Có phải chuyện này làm cho Erich buồn phiền không ? "Beth, Tina, nếu ăn xong rồi, thì hai con đi chơi búp bê mới đi". Khi con đi xa rồi, Jenny nói :"Anh Erich, có phải anh bực bội về cậu của Joe không, hay về một điều gì khác?"
Erich cầm tay Jenny với cái kiểu quen thuộc hay đan các ngón tay vào các ngón tay của Jenny. "Có chuyện đó. Có chuyện anh biết chắc Joe đã dùng xe nữa. Đồng hồ chỉ dư hơn đến sáu chục cây số. Dĩ nhiên là nó chối, hồi mùa thu có lần nó dùng xe mà không xin phép rồi. Nó không chở em đi đâu hết, đúng không?"
Jenny nắm chặt tay lại "Không."
Jenny phải nói về Kevin. Jenny không thể để Erich nghĩ rằng Joe đã làm trái lời anh.
"Anh Erich...em..."
Erich ngắt lời Jenny. "Và chuyện cái hành lang tranh mắc dịch kia nữa. Suốt bốn ngày liền anh phải nói đi nói lại liên tục rằng anh không muốn bán Kỷ niệm Caroline. Anh vẫn tin đó là bức tranh thành công nhất của anh và anh muốn trưng bày, nhưng..." Giọng nói của Erich nghẹn ngào. "Anh sẽ vẽ nhiều hơn, Jen à. Có phiền gì em không? Anh sẽ buộc phải ở trong ngôi nhà gỗ suốt ba bốn ngày liền. Nhưng cần phải như thế."
Jenny buồn rầu nhớ lại mình đã thấy những ngày qua vừa qua dài đến chừng nào. Jenny cố ra vẻ tự nhiên. "Tất nhiên, nếu cần thiết phải thế."
Khi trở ra thư phòng tìm Erich sau khi cho hai bé ngủ, Jenny thấy mắt Erich đẫm lệ. "Anh Erich, có chuyện gì thế?"
Erich vội dùng tay lau nước mắt. "Cho anh xin lỗi, Jenny nhé. Nhưng anh buồn quá. Anh đã nhớ em nhiều lắm. Tuần sau là kỷ niệm ngày Mẹ mất. Đó luôn là một giai đoạn rất đau khổ đối với anh ; em không tưởng tượng nổi đâu. Anh có cảm giác như chuyện mới xảy ra hôm qua. Khi Joe thông báo rằng cậu của nó đã trở về quê, anh tưởng như bị đấm vào bụng. Anh cảm thấy kiệt sức. Rồi xe chạy gần đến nhà và anh nhìn thấy đèn sáng ở cửa sổ. Anh sợ về với một ngôi nhà tối tăm và trống rỗng và anh mở cửa ra và thấy em đó, xinh đẹp, vui mừng vì gặp anh. Anh không biết tại sao, nhưng anh rất sợ mất em trong khi anh đi vắng."
Jenny trượt xuống đất, quỳ trước mặt Erich, âu yếm vuốt tóc anh.
_ Anh sẽ không biết nổi em hạnh phúc được gặp lại anh đến chừng nào đâu.
Môi của Erich buộc Jenny phải im lặng.
Khi cả hai lên ngủ, Jenny định lấy một áo ngủ mới, nhưng nghĩ lại. Jenny hơi miễn cưỡng mở ngăn kéo tủ có chiếc áo ngủ màu ngọc biếc. Phần trên hơi chật quá. Ôi ! Có thể đó là giải pháp , Jenny nghĩ bụng. Cái áo ngủ mắc dịch đã trở nên chật quá cho mình.
Về sau, trước khi ngủ, Jenny hiểu ra điều làm cô ray rứt trong tiềm thức. Những lần duy nhất Erich làm tình với cô là những khi cô mặc cái áo này.