Jenny nghe tiếng Erich bước trong phòng trước khi trời rạng sáng. "Anh lên ngôi nhà gỗ à?" Jenny hỏi khẽ, cực nhọc cố thoát ra khỏi giấc ngủ.
_ Vâng, em à. Tiếng thì thầm của Erich gần như không nghe rõ.
_ Anh có về ăn trưa không? - Tỉnh lại hơn một chút, Jenny nhớ lại Erich có báo trước về ý định ở lại xưởng vẽ.
_ Anh không biết. Rồi cánh cửa đóng lại sau lưng anh.
Jenny thực hiện chuyến đi dạo hằng ngày với hai con gái sau bữa ăn sáng. Beth và Tina đã chuyển từ niềm say mê gà sang say mê ngựa. Hai bé chạy nhanh trước mặt Jenny. "Hai con chờ đã, Jenny la lên. Phải kiểm tra xem cửa chuồng Baron có đóng kỹ chưa."
Joe đã có mặt ở chuồng ngựa. "Chào bà Krueger." Khuôn mặt tròn của cậu nở một nụ cười. Những mớ tóc vàng thoát ra từ nón cậu. "Chào hai bé."
Hai chú ngựa poney tuyệt đẹp, bờm và đuôi được chải bóng mượt. "Tôi vừa mới chải hai chú ngựa, Joe nói. Hai cô có mang đường theo không?"
Joe bế hai bé lên để chúng cho ngựa ăn viên đường. "Bây giờ ngồi trên ngựa hai phút nhé."
_ Joe ơi, không nên, Jenny nói. Ông Krueger sẽ không vui nếu biết hai bé leo lên ngựa.
_ Con cưỡi ngựa Thỏ Con được, Tina nói.
_ Nếu là ba, thì ba sẽ cho phép. Beth nói và ngước mắt nhìn mẹ. Con xin mẹ.
Joe đến gần Jenny.
_ Thưa bà Krueger, tôi đang nhớ rằng nhà chúng tôi có con chó con mới. Hơi xa trên con đường, khoảng tám trăm mét. Có thể hai bé sẽ thích xem Randy. Hai bé sẽ quên ngựa.
_ Cậu tử tế quá, Joe à. Jenny nói với hai con. Joe sẽ đẫn ta đi xem chó con ngay bây giờ. Các con thích không?
Ba mẹ con lên đường cùng Joe.
Mẹ của Joe có ở nhà, cha của Joe mất cách đây năm năm. Mẹ của Joe khoảng sáu mươi tuổi, thân hình to cao, người giản dị, không kiểu cách. Bà mời khách vào. Ngôi nhà nhỏ nghèo nhưng ấm cúng. Các bàn tủ đều để đầy đồ mỹ nghệ và đồ lưu niệm. Hình gia đình treo khắp trên tường.
_ Tôi rất vui được gặp cô, thưa bà Krueger. Thằng Joe nhà tôi cứ nói về cô suốt. Hèn gì nó nói cô rất xinh. Rõ ràng cô quá xinh đẹp. Và ,Chúa ơi, sao cô giống Caroline thế ! Tên tôi là Maude Ekers. Cứ gọi tôi là Maude.
_ Chó của anh Joe đâu ? bé Tina hỏi.
_ Xuống bếp đi, Maude bảo.
Hai bé vội vàng đi theo bà. Chú chó con dường như lai berger và chó săn. Nó lóng cóng đứng dậy trên bốn cái chân vụng về. "Chúng tôi tìm thấy nó ngoài đường, Joe giải thích. Có lẽ nó bị một người nào đó chạy xe qua vứt xuống. Nếu tôi không đi ngang qua đó, chắc nó chết cóng rồi."
Beth và Tina quỳ xuống bên con chó Randy. Tina có vẻ hết sức thích thú. "Mẹ ơi, tụi con cũng nuôi một con chó được không hả mẹ ?"
_ Ta sẽ hỏi ba, Jenny hứa.
Hai bé chơi với chó con trong khi Jenny uống cà phê với Maude. Bà Maude hỏi thẳng Jenny, Jenny thấy ngôi nhà Krueger thế nào ? Khá giàu sang, đúng không ? Có lẽ chuyển sống từ một thành phố như New York về nông trang không dễ dàng lắm. Jenny trả lời mình rất hạnh phúc.
_ Caroline cũng nói thế lúc đầu, Maude buồn rầu nói. Nhưng đàn ông dòng họ Krueger không ai thích giao thiệp lắm. Họ thuộc típ người không dễ dãi với vợ. Dân trong vùng rất yêu mến Caroline. Họ cũng kính trọng John Krueger. Cũng như kính trọng Erich. Nhưng người Krueger không được mềm dịu lắm, kể cả đối với những người trong gia đình chính mình. Và họ không bao giờ tha thứ. Khi đã giận, là họ oán mình suốt đời.
Jenny hiểu ý bà Maude muốn nhắc đến vai trò của người em trai bà trong vụ tai nạn của Caroline. Jenny vội uống hết tách cà phê. "Chúng tôi phải về thôi."
Đúng lúc Jenny đứng dậy, cánh cửa mở ra. "Ủa, cô này là ai đây?" Giọng nói nghe chói tai, như bị vỡ tiếng. Người đàn ông khoảng năm mươi lăm tuổi. Mắt đỏ ngầu và phai nhạt phản ánh nét rối loạn của kẻ nghiện rượu. Ông gầy trơ xương đến nỗi quần bị xệ xuống hông.
Ônh nhìn Jenny, rồi mắt ông nhíu lại. "Có lẽ đây là bà Krueger mới, nếu tin lời người ta nói."
_ Đúng.
_ Tôi là Josh Brothers , cậu của Joe.
Ông thợ điện chịu trách nhiệm về vụ tai nạn . Jenny cảm nhận ngay rằng Erich sẽ tức giận nếu biết cô đã gặp người này.
"Tôi hiểu tại sao Erich chọn cô rồi." Josh nói bằng một giọng nhão nhẹt. Ông quay sang bà chị. "Y hệt Caroline, đúng không chị Maude?" Không thèm trả lời, ông hỏi Jenny :"Chắc là cô có nghe nói về vụ tai nạn chứ?"
_ Có.
_ Đó là cách kể của Erich. Chứ không phải của tôi đâu. Rõ ràng Josh Brothers sắp thuật lại câu chuyện của ông một lần nữa. Hơi thở ông nồng nặc mùi Whisky. Giọng ông trở nên vô hồn. Cho dù sắp ly dị, nhưng John vẫn say đắm Caroline.
_ Ly dị ! Jenny ngắt lời ông. Cha mẹ của anh Erich sắp ly dị à ?
Ánh mắt đờ đẫn trở nên tinh ranh. "Ồ ! Erich không nói chuyện này cho cô nghe sao ? Ông ấy cứ nói là không hề có chuyện đó. Tôi nói cho cô biết, dân vùng này bàn tán dữ lắm, nhất là chuyện Caroline không thèm đấu tranh để được quyền giữ đứa con trai một của cô. Hôm xảy ra tai nạn, tôi làm việc ở xưởng vắt sữa trong chuồng bò, rồi Caroline bước vào cùng Erich. Caroline sắp ra đi hẳn vào buổi chiều hôm đó. Đúng hôm sinh nhật thằng bé và nó cầm cây gậy khúc côn cầu mới trong tay, khóc sướt mướt. Caroline ra hiệu cho tôi đi chỗ khác ; chính vì vậy mà tôi đã treo bóng đèn vào đinh. Tôi nghe Caroline nói :"Y như chú bê con này phải được cai sữa mẹ rồi..." Rồi tôi khép cửa lại để hai mẹ con từ giã nhau và, một phút sau, Erich hét lên. Luke Garrett có thử cái chuyện hô hấp nhân tạo để cho cô ấy tỉnh lại, rồi đè ngực cô, nhưng mọi người đều biết là sẽ vô ích thôi. Cô ấy đã bám víu vào dây điện, khi té vào bể nước, rồi kéo theo bóng đèn.
_ Josh , im đi, Maude sẵn giọng ngắt lời.
Jenny nhìn Josh. Tại sao Erich không hề nói với cô rằng cha mẹ anh sắp ly dị ? Rằng Caroline sắp bỏ hai cha con ? Và thật là kinh khủng khi chứng kiến vụ tai nạn gớm ghiếc kia ! Hèn gì bây giờ anh ấy mất tự tin vào bản thân, anh ấy luôn sợ mất cô.
Trên đường về, Joe rụt rè hỏi :
_ Ông Krueger sẽ không thích khi biết Mẹ đã kể hết những chuyện kia, và ông cũng sẽ không thích nếu biết rằng cô đã gặp cậu tôi.
_ Tôi sẽ không nói đâu, Joe à, tôi xin hứa. Jenny trấn an cậu.
Đường về nông trang Krueger thật bình yên vào cuối buổi sáng. Beth và Tina vui vẻ chạy phía trước , xúc ít tuyết mìn vào tay. Jenny cảm thấy sa sút tinh thần, lo lắng, Jenny nhớ những lần Erich kể về Caroline. Không lần nào anh để lộ rằng Caroline sắp bỏ anh.
_ Thưa bà Krueger, Joe nói khẽ, trông cô bị xúc động quá. Hy vọng ông cậu của tôi không làm cô bực. Tôi biết Mẹ không thích dòng họ Krueger, nhưng tôi xin cô đừng giận.
_ Tôi không giận đâu, Jenny khẳng định. Nhưng Joe ơi, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không ?
_ Bất cứ chuyện gì cũng được .
_ Khi không có ông Krueger, cứ gọi tôi là Jenny. Sống ở vùng này riết chắc tôi sẽ quên mất tên mình.
_ Tôi luôn gọi cô là Jenny khi nghĩ đến cô.
_ Tuyệt lắm, Jenny bật cười, đột nhiên cảm thấy thoải mái ra. Rồi cô liếc nhìn Joe và thấy nét tôn thờ cô rõ ràng trên mặt cậu.
Ôi trời ! Jenny nghĩ, nếu cậu ấy mà nhìn mình như thế này trước mặt anh Erich, thì cậu ấy sẽ phải trả giá rất đắt đấy.