"Ầm..."
- Oa...
Những tiếng chấn động kinh hoàng đã đồng loạt vang lên.
Những tiếng kêu la thảm thiết nhưng bị nghẹn lại giữa chừng cũng vang vọng.
Tiếp đó là những hình hài bị chấn gục của bọn Cửu Quái lần lượt bật văng ra tứ phía, tất cả đều làm cho bọn người Trầm Tịnh vì quá thất thần sợ hãi phải đứng ngây ra như những pho tượng.
Họ không thể tưởng bọn Cửu Quái Lĩnh Nam lại gặp một kết cục bi thảm và quá nhanh chóng như thế này.
Nhưng chuyện đó lại là sự thật.
Vậy thì phải có một sự thật trên cả mọi sự thật, đó là công phu bản lãnh của gã xa phu không những rất cao minh, mà còn là cao minh trên cả mức tưởng tượng của bọn người Trầm Tịnh lẫn bọn Cửu Quái vừa mới chết.
Phải một lúc lâu sau đó, khi Trầm Tình phần nào vì tin đây là một sự thật hiển nhiên nên có lại sự trấn tĩnh, một câu hỏi có thể hiểu là vô nghĩa chợt bật ra từ miệng Trầm Tịch:
- Các hạ... các hạ thật sự là ai? Quả nhiên đây là một câu hỏi hết sức vô nghĩa. Bởi chẳng phải gã xa phu từng là bạn đồng hành với bọn Trầm Tịnh trong chuyến bảo tiêu này sao? Và đã là người đồng hành, cớ sao Trầm Tịnh còn phải hỏi "các hạ thật sự là ai?" Không đáp, gã xa phu từ từ ngồi xuống với tư thế như sắp sửa cho cỗ xe song mã tiếp tục hành trình. Bất quá, gã chỉ phát thoại có một câu vẻn vẹn:
- Sắp đến Sa Thạch Quỷ Vong Lâm rồi, chúng ta đi tiếp thôi.
Gã nói quá đơn giản, khiến bất luận ai thoạt nghe qua hầu như đều phải hiểu rằng gã đích thực là người của Uy Phong tiêu cục, như Trầm Tịnh hay như bất kỳ ai khác trong Uy Phong Tứ Nghĩa đang hiện diện ở đây và lẽ đương nhiên cũng đang có nhiệm vụ áp tiêu, đưa một món hàng đến Sa Thạch Quỷ Vong Lâm.
Tuy nhiên, sự thật lại không phải như thế, chính phản ứng vào lúc này của Trầm Tịnh đã giải thích rõ điều đó.
Trầm Tịnh nhún vai, đưa mắt nhìn vào vùng núi đã nhấp nhô chỉ cách họ chưa đến ba trượng:
- Theo thương lượng ban đầu, bổn tiêu cục chỉ nhận đưa hàng đến Sa Thạch Quỷ Vong Lâm. Và hiện nay...
Gã xa phu tự lúc lắc thân mình tỏ ý không hài lòng:
- Lẽ nào với thanh danh tồn tại hơn hai mươi năm trên giang hồ, Uy Phong tiêu cục lại không thể minh định rõ địa điểm nào mới chính thật là Sa Thạch Quỷ Vong Lâm. Thiển nghĩ, chúng ta nên đi tiếp, vì còn đúng nửa dặm đường nữa trách nhiệm của chúng ta mới thật sự chấm dứt. Đi nào! Dứt lời và để tỏ ý không muốn nghe Trầm Tịnh nói gì thêm, gã xa phu liền bật nhẹ dây cương, giục đôi tuấn mã nhích động, lôi cỗ xe tiến về phía trước.
Hành động của gã ngay lập tức gây bối rối cho Trầm Tịnh.
Tuy nhiên, có lẽ nghĩ gã xa phu nói đúng, vả lại khi cỗ xa mã tiến lên cũng có nghĩa là dồn con tuấn mã vốn thuộc phần Trầm Tịnh phải dấn bước không còn cách nào khác. Trầm Tịnh đành tung nhẹ cước chân, hất người lên lưng tuấn mã và chấp nhận tiếp tục phần còn lại của hành trình.
Chợt từ phía vùng núi đá nhấp nhô có tiếng người hô hoán:
- Người của Uy Phong tiêu cục xin dừng bước! Nhị phái Côn Luân và Nga My có chuyện khẩn, mong được diện kiến Trầm đại thiếu gia, thiếu Cục chủ Uy Phong tiêu cục.
"Vút..." Âm thanh đến, mang theo bóng dáng nhân vật với một thanh trường kiếm giắt chéo phía sau lưng.
Trầm Tịnh cau mặt nhìn kiếm khách vừa xuất hiện: "Quái lạ, Sa Thạch Quỷ Vong Lâm quanh năm không một bóng người, cớ sao hôm nay hết Cửu Quái xuất hiện ngăn cản, lại đến lượt nhị phái Côn Luân, Nga My tìm đến đưa lời thỉnh cầu diện khiến?" Đoạn Trầm Tịnh quay lại nhìn gã xa phu:
- Ý các hạ là thế nào? Chiếc nón rộng vành vẫn che khuất phần lớn diện mạo lúc gã xa phu lạnh giọng lên tiếng:
- Nếu không tính đến thời khắc sắp cận kề như chúng ta đã thương lượng, thiết nghĩ việc gặp hay không gặp người của nhị phái hoặc bất kỳ ai khác là tuỳ ở Trầm đại thiếu gia định liệu.
Ngay lập tức Trầm Tịnh đưa mắt nhìn lên cao, sau đó lại cúi nhìn cúi nhìn bóng nắng, rồi sắc mặt tỏ ra khẩn trương.
- Các hạ sao không nhắc sớm hơn? Theo như đã thương lượng, riêng chuyến áp tiêu của Trầm mỗ, cần phải đến cho bằng được Sa Thạch Quỷ Vong Lâm vào cuối giờ ngọ. Và theo thời khắc hiện giờ mà nói, thì quả là thời điểm đã thật sự cận kề.
Lộ vẻ áy này không yên, Trầm Tịnh lại nhìn qua trang kiếm khách mới đến:
- Mong Bạch lão đệ thay lời, bẩm báo đến nhị vị Chưởng môn rằng Trầm mỗ vì phải giữa chữ tính với người nhờ bảo tiêu nên việc diện kiến ngay lúc này e...
Kiếm khách họ Bạch chợt cười nhạt, thản nhiên ngắt lời Trầm Tịnh:
- Trầm đại thiếu gia chớ quá lo. Gia sư và Tịnh Trần sư thái vì đã liệu trước việc này nên sẽ không để Trầm đại thiếu gia khó xử. Vả lại, cũng còn nửa thời thần nữa mới đến cuối ngọ, mà quãng đường nửa dặm cuối cùng để quý tiêu cục đưa hàng đến Sa Thạch Quỷ Vong Lâm, kỳ thực đâu cần đến nửa thời thần. Trầm đại thiếu gia yên tâm, gia sư và Tịnh Trần sư thái có lẽ đã đến rồi cũng nên.
Lấy làm bối rối, Trầm Tịnh sau cái liếc nhìn về phía gã xa phu và vì thấy gã không có phản ứng gì đáng kể, nên quay lại hỏi vị kiếm khách họ Bạch:
- Thật sự nói quãng đường còn lại quả nhiên Trầm mỗ không cần đến nửa thời thần.
Tuy nhiên, mong Bạch lão đệ hiểu cho, liệu lần diện kiến này có thể dời lại chậm hơn không? Vị kiếm khách họ Bạch lập tức lắc đầu:
- Không thể được. Vì...
Cùng một lúc với câu phát thoại của Bạch kiếm khách, Trầm Tịnh và mọi người đều phải kinh ngạc khi nghe một thanh âm khác đang hối hả vọng đến cũng với nội dung tương tự có khác chăng là trước câu nói đột ngột vang đến này đã có thêm tiếng niệm phật:
- Tuyệt đối không thể dời lại được đâu. A di đà phật! Mong Trầm thí chủ hiểu cho, vì đây là chuyện có liên quan đến toàn cục võ lâm.
"Vút..." "Vút... vút..." Một trước hai sau và trước mặt bọn người Trầm Tịnh lúc này, ngoài sự hiện diện của Bạch kiếm khách, giờ đã có thêm ba nhân vật mà Trầm Tịnh dù có nằm mơ cũng không thể ngờ họ cùng đến và đến nhanh như thế này.
Trầm Tịnh vội thót mình, nhảy từ trên lưng ngựa xuống.
- Tuệ Thiền đại sư! Đích thân phương trượng cũng đến ư? Hỏi xong, như cảm thấy thất lễ, Trầm Tịnh vội vòng tay thủ lễ với ba nhân vật mới đến.
- Thật không ngờ hôm nay cùng một lúc Trầm mỗ và người của Uy Phong tiêu cục lại được diện kiến những tam vị Chưởng môn. Trầm Tịnh xin được ra mắt Tuệ Thiền phương trượng, Tịnh Trần Chưởng môn sư thái và Gia Cát Vân Chưởng môn phái Côn Luân.
Trong ba nhân vật mới xuất hiện chỉ có một người là tục gia, vì hai nhân vật còn lại đều vận tăng bào. Một là nam nhân và là Chưởng môn phương trượng Thiếu Lâm phái, Tuệ Thiền đại sư. Một kia là nữ, chính là Tịnh Trần sư thái Chưởng môn môn phái Nga My. Nhân vật tục gia chợt khoa tay:
- Uy Phong tiêu cục từ lâu được xem là một gia phái, ngang hàng với thất đại môn phái võ lâm. Gia Cát mỗ lại luôn kính trọng Trầm lão Tổng tiêu đầu, xem Trầm lão cũng như trưởng bối, Trầm đại thiếu gia hà tất phải khách sáo, quá câu nệ lễ nghi, khiến thời gian của chúng ta đã hạn hẹp càng thêm chậm.
Và buông một tiếng hắng giọng, Gia Cát Vân nói tiếp:
- Gia Cát mỗ xin được mạn phép đề cập ngay vào chính đề. Chẳng hay Trầm đị thiếu gia có thể cho mọi người biết riêng chuyến bảo tiêu do Trầm đại thiếu gia thống lãnh thật sự đang áp tiêu món hàng gì không? Trầm Tịnh nhoẻn cười:
- Mong Gia Cát Chưởng môn đừng làm khó cho Trầm mỗ. Vì đạo lý bất di bất dịch của nghề bảo tiêu, buộc Trầm mỗ phải giữ kín về tung tích cũng như về xuất xứ của món hàng.
Gia Cát Vân vẫn ung dung, không tỏ ra khó chịu trước lời từ chối của Trầm Tịnh. Gia Cát Vân lại hỏi:
- Nếu là vậy, Gia Cát mỗ xin hỏi theo cách khác, đó là phải chăng chỉ nội trong ba ngày đã có tất cả sáu nhóm người cùng xuất phát từ Uy Phong tiêu cục, cùng đảm nhận việc bảo tiêu nhưng lại đi về sáu nơi riêng biệt? Trầm Tịnh thoáng cau mày:
- Nội tình của bổn tiêu cục...
Thật khó có thể biết câu Trầm Tịnh đang nói và định nói là đâu đáp hay câu hàm ý trách cứ, chỉ biết Trầm Tịnh chưa kịp nói hết câu thì Tuệ Thiền đại sư chợt buông một câu phật hiệu cắt ngang:
- A di đà phật! Một lần nữa bần tăng xin lập lại cho Trầm thí chủ rõ, do đây là chuyện cực kỳ hệ trọng, liên quan đến toàn cục võ lâm nên mong Trầm thí chủ cố nhẫn nại và đáp ứng cho.
Trầm Tịnh bèn thôi cau mặt, miễn cưỡng buông tiếng thở dài:
- Bổn tiêu cục ngoài hai mươi năm nhờ chữ tín mà sinh tồn và cũng nhờ chữ tín mà được đồng đạo giang hồ cùng người yêu mến tin cẩn. Do đó sẽ không có gì là lạ nếu bổn tiêu cục chỉ nội trong ba ngày lại được người uỷ thác cho sáu chuyến bảo tiêu. Còn việc địa điểm của sáu chuyế này là riêng biệt thì đâu có gì khó hiểu nếu đó chính là ý của người uỷ thác.
Gia Cát Vân gật đầu:
- Vật quý tiêu cục không cảm thấy nghi ngờ vì cả sáu chuyến bảo tiêu trước sau đều do chỉ một người uỷ thác.
Trầm Tịnh cười gượng:
- Nghi ngờ hay không, đó là quyền của gia phụ. Và một khi gia phụ đã định đoạt, phần Trầm mỗ dù có nghi ngờ cũng bằng thừa. Huống chi...
Gia Cát Vân tỏ vẻ vội vã khi lên tiếng ngắt lời Trầm Tịnh:
- Nghĩa là riêng Trầm đại thiếu gia đã có ý nghi ngờ? Trầm Tịnh hít vào một hơi thật sâu. Sau đó, lén liếc nhìn gã xa phu cho đến lúc này vẫn ngồi yên bất động:
- Như mỗ vừa nói, mỗ không có ý nghi ngờ gia phụ...
Gia Cát Vân mỉm cười:
- Gia Cát mỗ cũng không có ý nghi ngờ lệnh tôn. Có chăng, Gia Cát mỗ muốn Trầm đại thiếu gia đừng quá nóng lòng, nếu được mỗ cho biết một tin khá quan trọng.
Trầm Tịnh giật mình:
- Tin quan trọng ư? Phải chăng cũng như bọn Cửu Quái, chúng hiện đã chết, tam vị Chưởng môn có ý nghi ngờ chuyến bảo tiêu của Trầm mỗ là cố liên quan đến Bàng Long Vũ Tán Thuật Tiêu Hoàng? Đưa mắt nhìn những thi thể của bọn Cửu Quái Lĩnh Nam hiện vẫn còn ngổn ngang, Tịnh Trần sư thái chợt hắng giọng:
- Không chỉ nghi ngờ mà thôi, bọn bần ni còn có thể quả quyết, qua thủ pháp quá cao minh vừa sát hại Cửu Quái, rằng đồng bọn của Tiêu Hoàng đã dùng kế trá nguỵ đang lợi dụng chiêu bài tiêu cục Uy Phong nhằm tạo lối đào thoát cho Tiêu Đạt, hậu nhân duy nhất của kẻ đã gây náo loạn giang hồ là Tiêu Hoàng.
Trầm Tịnh thêm một lần nữa đưa mắt nhìn gã xa phu.
Đúng lúc này gã xa phu chợt cất giọng trầm trầm để phát thoại, nhắc nhở Trầm Tịnh:
- Thời điểm như chúng ta thương lượng đã cận kề. Nếu Uy Phong tiêu cục vẫn muốn giữ chữ tín, thiển nghĩ có lẽ chúng ta nên đi ngay bây giờ thì hơn.
Trầm Tịnh tuy gật đầu tỏ ý không thể bác bỏ đề xuất quá đúng của gã xa phu nhưng vẫn tỏ ra quan tâm đến tin quan trọng như Gia Cát Vân vừa ám chỉ. Trầm Tịnh cố nấn ná để hỏi thêm:
- Gia Cát Chưởng môn...
Mắt xạ nhìn gã xa phu, Gia Cát Vân điềm nhiên đáp lời Trầm Tịnh:
- Dường như vì cùng có chung ý nghĩ nghi ngờ như Tịnh Trần sư thái vừa nói, nên Gia Cát mỗ có nhận được tin, rằng năm chuyến áp tiêu kia của quý tiêu cục trước sau đều bị quần hùng các võ phái ngăn lại và tra xét.
Trầm Tịnh giật nẩy người:
- Có chuyện đó thật ư? Gã xa phu cũng có hành vi bất thường, gã cười vang:
- Dám ngăn cản và tra xét những chuyến bảo tiêu của Uy Phong tiêu cục, hoặc mọi người đã quá xem thường uy danh của Vạn Thắng Uy Phong Hổ Đầu Đao Trầm lão Tổng tiêu đầu, hoặc sự thật cho thấy Uy Phong tiêu cục uy danh bất phù thực lực, tiêu cục Uy Phong kỳ thực không hề giữ chữ tín. Ha ha...
Trầm Tịnh liền biến sắc, quắc mắt nhìn gã xa phu:
- Chủ trương của bổn tiêu cục là không thay đổi, vẫn luôn xem chữ tín trọng hơn sinh mạng. Mong các hạ nói năng nên biết giữ lời.
Gã xa phu gục gặc đầu làm cho chiếc nón rộng vành cũng lay động, nhịp nhịp theo:
- Nếu là vậy, Trầm đại thiếu gia còn chờ gì nữa mà chưa chịu khởi hành? Bị khích nộ, Trầm Tịnh lập tức thót người, nhảy lên lưng ngựa:
- Mong chư vị Chưởng môn lượng thứ và đừng khiến bổn tiêu cục lâm vào tình thế khó xử. Xuất phát nào! Ngay khi Trầm Tịnh vẫy tay và ra lện xuất phát, gã kiếm khách họ Bạch bất chợt vận lực gầm vang:
- Trầm đại thiếu hiệp gia sao vẫn cứ cố chấp? Đã biết chuyến tiêu có liên quan đến tặc đảng Tiêu Hoàng, cũng là liên quan đến đại cục võ lâm, có sao Uy Phong tiêu cục vẫn cứ tai ngơ mắt điếc, vẫn mù quáng cho gian nhân lợi dụng? Thoáng phát hiện ở Trầm Tịnh có phần nào đó thái độ chần chừ, gã xa phu lại cười:
- Câu nói "xem ra chữ tín trọng hơn sinh mạng" mong Trầm đại thiếu gia chớ vội quên.
Đi nào! Ha ha...
Ngay lập tức Trầm Tịnh vừa giục ngựa, vừa nâng thanh đại đao lên cao:
- Đã nhận uỷ thác của người tất phải làm tròn. Nếu lần này Trầm mỗ có điều gì thất lễ, đến lần sau nhất định xin được sự chỉ giáo của tam vị Chưởng môn và giang hồ đồng đạo.
Xin tất cả mau nhượng lối cho! Vừa nói xong, không riêng gì Trầm Tịnh mà hầu hết mọi người đương diện đều phải nhìn thấy cái háy mắt ra hiệu đang được Chưởng môn Côn Luân phái ra dấu về phía vị kiếm khách họ Bạch.
Do đó, hoàn toàn không có gì gọi là bất ngờ khi Bạch kiếm khách hùng hổ xông ra chắn lối ngựa Trầm Tịnh:
- Trầm đại thiếu gia. Như bao lâu nay đệ vẫn phục và vẫn ngưỡng mộ danh tài của Trầm đại ca. Nhưng nếu hôm nay đại ca dù biết vẫn cứ hồ đồ, vẫn cứ mù quáng cho người sai bảo, Bạch Liên Đình này nguyện lĩnh giáo Vạn Thắng Đao của Trầm đại ca.
Khó thể giục ngựa tiến lên nếu Bạch Liên Đình vẫn cứ án ngữ phía trước, Trầm Tịnh nhăn nhó quay nhìn gã xa phu:
- Các hạ thông cảm cho, Trầm mỗ không thể tiến và càng không thể trở mặt, đối phó với Bạch Liên Đình, cao đồ của Chưởng môn Côn Luân phái như lúc nãy đã đối phó với Cửu Quái. Mong các hạ nghĩ hộ mỗ một biện pháp lưỡng toàn.
Gã xa phu cười lạnh:
- Nhận bảo tiêu là Uy Phong tiêu cục, đưa hàng đến nơi đúng thời điểm như đã thương lượng cũng là trách nhiệm của tiêu cục Uy Phong. Và như vậy, chính tiêu cục Uy Phong phải có bổn phận đối phó với mọi trắc trở đó gây tổn hại đến chữ tín, Trầm đại thiếu gia nghĩ có đúng không? Định đùn đẩy cái khó cho gã xa phu, lại bị gã xa phu dùng lời lẽ làm cho đuối lý, Trầm Tịnh giận dữ bật lên tiếng gầm thịnh nộ:
- Sĩ khả sát bất khả nhục. Người của Uy Phong tiêu cục dù có chết cũng quyết không bội tín. Tất cả tiến lên! Phàm ai ngăn cản, trước hết hãy nếm qua đao pháp của Trầm gia.
Và Trầm Tịnh quyết liệt thúc chân cho tuấn mã sải bước.
Lâm vào tình thế chẳng đặng đừng, Bạch Liên Đình bối rối đưa mắt nhìn Gia Cát Vân, vừa là Chưởng môn vừa là sư phụ y:
- Sư phụ...
Gia Cát Vân lúc đó cũng đang lấy ánh mắt nhìn và thầm hỏi ý Tuệ Thiền đại sư.
Như hiểu rõ tình thế đã đến lúc khẩn trương, Tuệ Thiền chợt thở dài:
- A di đà phật! Chuyện đã đến thế này, xem ra chúng ta đành muối mặt, chịu lỗi với Trầm lão Tổng tiêu đầu một phen, còn hơn để võ lâm sau này gặp đại hoạ khó lường.
Vừa hiểu rõ chủ ý của phương trượng Thiếu Lâm phái, Bạch Liên Đình lần này không cần đợi bất kỳ mệnh lệnh nào ngấm ngầm của Gia Cát Vân đã bất ngờ tung nhanh thanh kiếm:
- Đệ xin thất lễ. Trầm đại ca mau tiếp chiêu! "Vù..." Như đoán biết thế nào người của các phái cũng có phản ứng này, Trầm Tịnh liền nhẹ nhàng ngồi ngựa miệng oang oang kêu lên:
- Bạch lão đệ đừng dồn ép người thái quá. Ta...
Chọn giải pháp lùi thay vì ra chiêu để tìm cách tiến lên, thái độ của Trầm Tịnh đương nhiên tạo nghi ngờ cho gã xa phu bí ẩn. Gã bật quát:
- Hoá ra thanh danh của Uy Phong tiêu cục có được chỉ là điều giả dối, thật đáng thất vọng thay cho Trầm lão Tổng tiêu đầu.
Gã vừa quát xong, giữa đương trường liền phát ra tiếng quát khác to như tiếng sấm:
- Nghịch tử! Sao ngươi nỡ phá huỷ thanh danh bấy lâu nay của chúng ta? Hãy xem đao pháp của lão phu.
Lập tức, cũng từ giữa thinh không, một vầng kim quang vụt loé lên, lao thẳng vào chiêu kiếm không lấy gì trầm trọng đang được Bạch Liên Đình thi triển.
"Ào..." Bạch Liên Đình thất sắc, cả tiếng kêu:
- Ôi chao...
Liền lúc đó Gia Cát Vân bỗng chớp động thân hình:
- Trầm tiền bối đến thật đúng lúc. Hạ thủ xin lưu tình! Và bằng thủ pháp tinh minh ảo diệu, tay kiếm của Gia Cát Vân cũng chớp động, tạo một vầng kiếm quang đỡ thẳng vào vầng đao quang vừa xuất hiện.
"Choang..." Tiếng kim thiết chạm nhau vang lên không ngớt và kết quả là khi Gia Cát Vân Chương bộ vì bị lực đạo từ vầng đao quang chấn lùi, thì giữa đương trường chợt xuất hiện thêm một lão nhân với tay đao vẫn còn đang rung chuyển.
Trầm Tịnh tái mặt nhìn lão nhân:
- Phụ thân...
Lão nhân nọ nghiêm sắc mặt quét mắt nhìn từng người đương diện, sau đó cất giọng trầm trầm bảo:
- Mọi việc sau này dù đúng hay sai thế nào, mọi trách nhiện đều do lão phu và toàn thể tiêu cục Uy Phong đảm đương. Riêng lúc này, để khỏi phải trở mặt và xem nhau như kẻ thù, lão phu khuyên chư vị đừng can dự vào chuyện của bổn tiêu cục. Bằng không đao kế tiếp sẽ không được lão phu nhân nhượng như một đao vừa rồi.
- Đi! Mệnh lệnh là mệnh lệnh và Trầm Tịnh giờ đây phải hiểu rằng với chút ít thời gian và chút ít quãng đường còn lại mọi trách nhiệm liên quan đến chuyến bảo tiêu lần này sẽ do lão nhân mới xuất hiện gánh vác. Và đó là điều tất yếu nếu ai ai cùng rõ lão nhân chính là Tổng tiêu đầu và là chủ nhân của Uy Phong tiêu cục.
Trầm Tịnh đành cố nén tiếng thở dài, vẫy tay ra hiệu cho mọi người tiến lên:
- Người của Uy Phong tiêu cục xuất phát! Nhưng ngay khi Trầm Tịnh dứt lời, từ phía xa bỗng có nhiều tiếng người hô hoán vang đến:
- Dừng lại!
- Trầm tiền bối ở Uy Phong tiêu cục xin chậm đã!
- Lão Trầm không được đi nếu chưa có lời giao phó minh bạch cho võ lâm thất đại phái và nhị trang, tam bảo.
- Bổn cung cũng có khuyên dụ, mong Trầm lão Tổng tiêu đầu suy xét kỹ trước khi hành động.
Cùng với những âm thanh này cũng từ phía xa liền có mười mấy bóng nhân ảnh ào ào chạy đến.
"Vút..." Lão nhân họ Trầm càng nhìn những nhân vật đó đều hiện thân và đứng vây quanh đoàn người của Uy Phong tiêu cục, Trầm lão chợt bật thành một tràng cười dài, biểu lộ tâm trạng bi phẫn:
- Vậy là thất đại phái, nhị trang, tam bảo và kể cả Cửu Khúc Cung, rốt cuộc cũng đến đủ. Hay lắm, và như thế lão phu đây mới biết cớ sao mọi động tĩnh gần đây của bổn tiêu cục đều bị ngăn trở, khiến mọi hành sự của Uy Phong tiêu cục đều gặp thất bại não nề. Ha ha...
Giờ mong chư vị giải thích rõ cho, Trầm mỗ và Uy Phong tiêu cục đã đắc tội như thế nào với toàn thể võ lâm, khiến chư vị càng lúc càng có những hành vi huỷ hoại thanh danh của tiêu cục Uy Phong.
Ngỡ đã thất bại vì sự xuất hiện của Trầm lão làm cho mọi việc ngăn cản chuyến bảo tiêu bất thành, Tuệ Thiền đại sự hoàn toàn nhẹ nhõm và ung dung lên tiếng khi thấy quần hào quả nhiên kịp xuất hiện đông đủ như Trầm lão vừa nói.
Tuệ Thiền đáp nhẹ:
- A di đà phật! Trầm lão thí chủ xin chớ ngộ nhận. Vì mọi người ở đây, kể cả bần tăng chưa bao giờ có ý nghi ngờ hoặc có hành vi huỷ hoại thanh danh của quý tiêu cục. Có chăng, mong Trầm lão thí chủ hiểu cho, toàn thể võ lâm, các môn bang phái đã và đang quan tâm đến mưu đồ gian xảo của kẻ bại hoại võ lâm Tiêu Hoàng. Do đó...
Trầm lão vẫn phẫn nộ khí quát:
- Chuyện của Tiêu Hoàng thì có liên quan gì đến Uy Phong tiêu cục? Muốn đối phó với Tiêu Hoàng, sao chư vị hết lần này đến lần khác gây khó khăn cho những chuyến bảo tiêu của Uy Phong tiêu cục? Phải chăng chư vị muốn ám chỉ bổn tiêu cục đã và đang tiếp tay cho gã bại hoại Tiêu Hoàng? Trong mười mấy nhân vật mới đến, liền có một đạo nhân lên tiếng đối đáp với Trầm lão:
- Vô lượng thọ phật! Bần đạo cũng đồng tình với phương trượng Thiếu Lâm Tuệ Thiền, không ai nghi ngờ và cũng không ai ám chỉ Uy Phong tiêu cục đang có hành vi giúp đỡ bại hoại võ lâm Tiêu Hoàng. Tuy nhiên, không lẽ Trầm lão Tổng tiêu đầu không lấy làm lạ khi đột nhiên có người uỷ thác cho quý tiêu cục cùng một lúc thực hiện sáu chuyến bảo tiêu và đi về sáu địa điểm riêng biệt? Trầm lão cười lạt:
- Suốt đời Trầm mỗ chọn nghiệp bảo tiêu làm sanh ý, có lẽ đây là lần đầu tiên Trầm mỗ cần phải có một người như Vu Hạt đạo trưởng đây dạy dỗ cho biết thế nào là bảo tiêu và phân biệt thị phi để nhận hay không nhận chịu sự uỷ thác của người, có phải ý của đạo trưởng là như thế? Vị đạo nhân có đạo hiệu Vu Hạt nghe thế chợt nhăn mặt:
- Vô lượng thọ phật...
Nhưng Vu Hạt đạo trưởng chỉ mới nói như thế thì một lão nhân có lẽ có niên kỷ độ tuổi Trầm lão bỗng lên tiếng xen lời:
- Cần gì Trầm lão đệ phải gay gắt như thế. Gần gũi nhau bao nhiêu năm dài, có lẽ chỉ có ta và Hoàng lão ca đây là hiểu rõ tính khí quang minh lỗi lạc của Trầm lão đệ. Và ta thừa biết Trầm lão đệ vẫn thường cân nhắc hết sức cẩn trọng, sau đó mới nhận chịu sự uỷ thác của người. Nhưng riêng lần này...
Sắc mặt của Trầm lão có phần dãn ra kể từ khi lão nhân nọ lên tiếng. Tuy nhiên, cũng như Vu Hạt đạo trưởng lúc nãy, lão nhân nọ chưa kịp dứt lời liền gặp phải thái độ gay gắt của Trầm lão:
- Nếu được sự thông hiểu của Tả, Hoàng nhị lão ca, Trầm mỗ thật cảm kích. Tuy nhiên, do Tả lão ca muốn đề cập đến riêng lần này, Trầm mỗ xin được hỏi thẳng Tả lão ca một câu phải chăng cũng như mọi người đây, Tả lão ca vẫn nghi ngờ Uy Phong tiêu cục? Nhân vật được Tả lão vừa nhắc đến qua cách gọi Hoàng lão ca một cách tôn kính chính là lão nhân có vóc dáng nhỏ thó và có đầu tóc bạc phơ mà ngay từ lúc hiện thân đến giờ vẫn cứ giương mắt nhìn dò xét về gã xa phu kỳ lạ.
Do được nhắc đến nên lão nhân họ Hoàng chủ động lên tiếng:
- Trầm lão đệ liệu có thể nghe Hoàng Bất Trác ta nói một lời? Trầm lão thở hắt ra, hàm ý nhẫn nhục:
- Hoàng lão ca định nói gì? Hoàng lão liền trầm giọng:
- Ta và Tả lão không hề nghi ngờ Trầm lão đệ. Nhưng chẳng hay Trầm lão đệ có chấp thuận cho bọn ta biết lần này vật được Trầm lão đệ áp tiêu chính thật là vật gì? Và phải chăng nhân vật kỳ lạ kia chính là kẻ đã uỷ thác cho Trầm lão đệ phải thực hiện cùng một lúc sáu chuyến áp tiêu? Bị Hoàng lão chỉ đích danh, nêu tận mặt, đáng lẽ gã xa phu phải có một phản ứng gì đó để gọi là phản kháng mới phải. Đằng này gã cứ trơ trơ, diện mạo lúc nào cũng bị chiếc nón thật rộng vành che khuất, và gã thản nhiên để một mình Trầm lão đối phó.
Và vì hiểu đó là phần việc của mình, nên Trầm lão đương nhiên phải lên tiếng. Trầm lão nói với sắc mặt phẫn nộ:
- Hoàng Bất Trác! Thật uổng cho chúng ta từng là bằng hữu và còn được mọi người thương nể, gọi chung là Giang Nam Tam Lão. Đáng lý lão phải hiểu rằng Trầm mỗ một khi đã nhận sự uỷ thác của người, tất sẽ không bao giờ tự phá vỡ chiêu bài bằng cách thố lộ danh tánh của người uỷ thác. Không lẽ cũng như mọi người, cả Hoàng lão cũng muốn Trầm mỗ tự huỷ hoại thanh danh hơn hai mươi năm dài gầy dựng sao? Hoàng Bất Trác liền nhíu tít đôi mày bạc:
- Có một sự thật này mà ta không thể không cho Trầm lão đệ biết. Đó là vì vận mệnh của toàn bộ võ lâm, chính ta là lão Tả đã đích thân cùng mọi người ngăn cản và tra xét đủ năm chuyến áp tiêu kia của Uy Phong tiêu cục. Và như vậy, cũng vì đại cục của võ lâm, ta thành thật khuyên Trầm lão đệ...
Toàn thân Trầm lão chợt run bắn như lên cơn chấn động, khiến thanh Hổ Đầu Đao trên tay cũng rung chuyển theo từng âm tiết quát nạt giận dữ đang được Trầm lão để cho phát tác:
- Vậy là đủ rồi. Nghi ngờ Trầm mỗ là việc của chư vị, nhưng kể từ lúc này, bất luận là ai, nếu còn có hành vi ngăn cản và xem thường Uy Phong tiêu cục thì đừng trách Trầm mỗ trở mặt. Hừ! Phản ứng của Trầm lão khiến đại đa số những nhân vật đương nhiên phải biến sắc.
Nói là đại đa số thì đương nhiên vẫn còn một ít người vì nguyên nhân nào đó phải tỏ ra bất phục: Một nhân vật có vóc dáng như một văn nhân chợt cười dài:
- Nói như vậy, không lẽ tất cả mọi người đây dù biết rõ Trầm lão đang có hành vi hỗ trợ cho kẻ phản đồ của bổn cung cũng đành nhắm mắt làm ngơ như không biết gì sao? Ai khác thì không biết, chứ riêng Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du này chỉ biết thực hiện theo mệnh lệnh Cung chủ bổn cung. Và nếu cần, ha ha... Điền mỗ đâu ngại lĩnh giáo Vạn Thắng Uy Phong Hổ Đầu Đao của lão Trầm. Ha ha...
Vừa cười Điền Hạ Du vừa ung dung tiến về phía cỗ xe với vũ khí thành danh là thiết phiến lúc nào cũng phe phẩy trên tay.
Cử động của họ Điền làm cho toàn thể mọi người đương diện một phen nữa biến sắc. Vì họ biết cục diện ắt sẽ xảy ra như thế nào, nếu chính họ hoặc Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du cố tình bức dồn người của Trầm lão là Uy Phong tiêu cục vào chỗ tuyệt đường.
Và cục diện đó lập tức xảy ra khi Trầm lão vì muốn tỏ rõ uy thế đang cố tình bật lên tràng cười lớn hơn tràng cười của Điền Hạ Du:
- Nếu là vậy, ha ha... Trầm mỗ cũng từng nghe độc phiến của Cửu Khúc Cung Điền Tổng Đường chủ có chỗ lợi hại hơn người, lẽ đương nhiên đâu thể bỏ lỡ dịp lãnh giáo. Ha ha...
Trầm ổn nhưng quyết liệt, Trầm lão vừa cười vừa sải từng bước chân chắc nịch, khoa đại đao tiến đến ngáng đường Điền Hạ Du.
Điền Hạ Du lập tức với sắc mặt ngưng đọng, chuyển tràng cười thành tiếng quát tợ tiếng sấm:
- Điền mỗ xin thất lễ. Tiếp chiêu! Thiết phiến đang xoè rộng bỗng Điền Hạ Du xếp cụp lại, biến thiết phiến thành thiết côn và điểm nhanh vào một vài huyệt đạo trên người Trầm lão.
"Vù..." Quyết không để mất tiên cơ, Trầm lão nhanh chóng bạt đao:
- Nhất Tuyệt Đao Du Quỷ! Đỡ! "Ào..." Biết chắc chắn thế là trận chiến khởi phát, từ chỗ đứng của mọi người bỗng có hai bóng nhân ảnh cùng song song lao ập về phía cỗ xe. Cả hai lần lượt quát:
- Điểm Thương Song Nhạn cũng đành thất lễ, chỉ vì bảo toàn đại cục võ lâm mà thôi.
- Không có lửa tất không có khói. Chỉ cần minh bạch chuyến áp tiêu này của quý tiêu cục không hề có liên quan đến tên bại hoại võ lâm Tiêu Hoàng, chuyện thất lễ hôm nay sau này bổn phái Điểm Thương xin thỉnh tội.
"Vút..." Chủ ý của hai nhân vật này vậy là rõ, họ muốn tận mắt nhìn qua bên trong cỗ xe, xem món hàng lần này được Uy Phong tiêu cục áp tiêu là món hàng gì và có hay không có liên quan đến nhân vật bại hoại võ lâm tên Tiêu Hoàng nào đó như họ vừa nói.
Hành động của Điểm Thương Song Nhạn ngay lập tức gây bối rối cho những nhân vật có nhiệm vụ áp tiêu. Và tất cả đều đưa mắt nhìn, chờ đợi lời quyết định sau cùng của nhân vật có phận sự quyết định.
Trầm lão thì đang diễn khai trận ác đấu với Điền Hạ Du, Tổng Đường chủ Cửu Khúc Cung. Vì thế, người duy nhất còn lại phải có quyết định chính là Trầm Tịnh, đại thiếu gia Uy Phong tiêu cục.
Trầm Tịnh chỉ với một thoáng lưỡng lực vừa đủ, liền hất tay ra hiệu:
- Dò xét món hàng được bảo tiêu đó là phạm vào đại cấm kỵ của bổn tiêu cục. Uy Phong Tứ Nghĩa đâu thể để chuyện này xảy ra. Tiến! Nhận được hiệu lệnh của Trầm Tịnh, câu kiếm, song bút trường đoản và trấn xà tiên của Lưu Phong, Đàm Ư Bật và Khổng Thạch Nhân liền nhất loạt chớp động, hướng vào hai bóng nhân ảnh vẫn cố gắng thần tốc lao vào cỗ xe.
"Ào..." "Vù..." Nhìn sự việc đang diễn ra đúng như dự đoán, Tả, Hoàng nhị lão bèn đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó, với tâm trạng bất nhẫn, lão Tả chợt chép miệng gọi to:
- Trầm lão đệ sao vẫn cố chấp! Sẽ không còn ai làm khó nếu Trầm lão đệ chịu phá lệ, cho mọi người biết món hàng làn này được quý tiêu cục nhận áp tiêu là vật gì? Chỉ một lần thôi, một nhân nhượng nhỏ thôi, không lẽ không được sao, Trầm lão đệ? Trầm lão vẫn đang chuyên tâm chuyên ý, vận dụng đao pháp để chi trì trận đấu với Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du. Và có lẽ đây là nguyên do khiến Trầm lão dù có nghe cũng không muốn đáp lại lời kêu gọi của Tả lão.
Hoàng Bất Trác thấy vậy bèn nạt lớn:
- Không lẽ Trầm Tuế Nguyệt ngươi không còn là người thức thời như Hoàng Bất Trác ta từng biết ư? Ngươi thử nghĩ xem hậu quả sẽ như thế nào nếu bao nhiêu người đây đồng loạt ra tay đối phó với bọn người chỉ có năm sáu người vỏn vẹn.
Đoạn Hoàng Bất Trác cũng chép miệng thở dài, cố tìm cách thuyết phục Trầm lão.
- Trầm lão đệ ơi Trầm lão đệ! Chỉ cần cho mọi người minh bạch rằng Trầm lão đệ không phải hạng người như họ nghĩ, rằng Uy Phong tiêu cục không hề bị gian đảng của gã Tiêu Hoàng bại hoại lợi dụng trong mưu đồ bất lợi cho võ lâm, ắt cục diện sẽ không xảy ra như thế này. Hãy nghe Hoàng lão ca này một lần đi Trầm lão đệ.
Lão nhân Trầm Tuế Nguyệt quả nhiên vẫn nghe những gì Tả, Hoàng nhị lão vừa nói, Trầm lão bật cười:
- Hoàng lão ca nói nghe hay lắm, nhưng sao Hoàng lão ca không thể tin Trầm mỗ dù chỉ một lần? Sao mọi người cứ khư khư cho rằng Uy Phong tiêu cục suốt một đời quang minh lỗi lạc nhưng đến lúc này lại trở nên kẻ tiếp tay cho hạng bại hoại võ lâm? Giả như Trầm mỗ kêu cầu Hoàng lão ca như thế, liệu Hoàng lão ca và mọi người có chịu nghe theo Trầm mỗ một lần không? Đúng lúc này trận chiến đang xảy ra cạnh cỗ xe song mã như đã đến Chương ngã ngũ, Uy Phong Tứ Nghĩa do Trầm Tịnh chủ xướng sau vài loạt chiêu đối đầu với Điểm Thương Song Nhạn đã có dấu hiệu thất thế. Và bọn Trầm Tịnh bốn người đồng loạt kinh tâm khi nghe Điểm Thương Song Nhạn cùng bật lên tiếng quát nạt đắc ý:
- Xem chiêu! Với tuyệt kỹ cực kỳ lợi hại, Điểm Thương Song Hạ vậy là vượt qua lớp vũ khí ngắn dài đủ loại của bọn Trầm Tịnh chắn ngang và cùng nhau thần tốc tiến áp vào cỗ xe song mã. Khí thế này chứng tỏ Điểm Thương Song Nhạn đã quyết tâm phải khám phá cho bằng được món hàng đang được Uy Phong tiêu cục áp tiêu.
Từ phía tả hữu cả hai cùng áp vào.
"Ào..." Lâm vào tình thế này, hầu như cùng có chung một tâm trạng, vô hình chung bọn Trầm Tịnh bốn người cùng đưa mắt nhìn nhau, sau đó chuyển qua nhìn vào gã xa phu.
Qua cái nhìn này, dù không nói ra, nhưng chính Trầm Tịnh cũng đang chờ đợi từ phía gã xa phu sẽ có một phản ứng vi diệu nào đó như lúc nãy gã đã có phản ứng và đã loại bỏ Cửu Quái Lĩnh Nam bằng bản lãnh thượng thừa.
Họ chờ thì mọi người còn lại cũng chờ, vì ai ai cũng biết, dù là biết một cách mơ hồ rằng gã xa phu kia mười phần đến chín là nhân vật đã uỷ thác chuyến bảo tiêu mờ ám cho Uy Phong tiêu cục. Và mục đích sự chờ đợi của mọi người chỉ là để biết gã xa phu là ai, sau đó sẽ càng thêm minh bạch, xem gã xa phu liệu có phải là đồng đảng của tên bại hoại Tiêu Hoàng hay không? Và mọi người đã không phải uổng công chờ đợi. Đúng vào lúc tối hậu, gã xa phu liền đứng bật lên, buông ra tiếng gầm thịnh nộ.
-oOo-