Dừng tay! Tiếng gầm mang theo trung khí thâm hậu, vượt quá ý nghĩ ban đầu hầu như của mọi người, khiến Điểm Thương Song Nhạn dù đang đà lao đến cũng phải sửng sốt dừng lại. Giống như bọn Trầm Tịnh, đã từng kinh ngạc và nghi ngờ vì bản lãnh bất phàm của gã xa phu, lúc gã chỉ một chưởng duy nhất đã lấy mạng bọn Cửu Quái Lĩnh Nam chín người, Tổng tiêu đầu và cũng là chủ nhân Uy Phong tiêu cục Trầm Tuế Nguyệt ngay khi nghe gã xa phu có thể phát ra tiếng gầm tràn trề nội lực như thế cũng giật mình đánh thót và lập tức bỏ dở trận giao đấu với Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du để quay phắt người nhìn gã xa phu:
- Lão phu thật có mắt như mù, không ngờ các hạ lại là chân nhân bất lộ tướng. Khiến lão phu giờ nhớ lại, không thể không cảm thấy hổ thẹn vì quá huênh hoang múa búa trước cửa Lỗ Ban.
"Vút..." Lời của Trầm Tuế Nguyệt chỉ vừa mới dứt môi, thì quanh lão Trầm hàng loạt những thanh âm xé gió liền vang lên. Và khi những thanh âm đó chấm dứt thì hiện trường liền diễn ra cảnh kỳ lạ, là hầu như toàn thể mọi người đều đã động thân, để bây giờ họ đã hình thành một vòng tròn người vây kín xung quanh cỗ xe. Trong khi đó, Trầm lão Tổng tiêu đầu và nhưng ai có liên quan đến Uy Phong tiêu cục thì từ từ lách nhẹ ra, đứng bên ngoài vòng vây như chứng tỏ không muốn can dự vào cục diện chợt xảy ra quá bất ngờ.
Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du vừa đưa mắt cố nhìn dò xét gã xa phu, vừa hắng giọng:
- Trầm lão đã nói đúng khi bảo các hạ là chân nhân bất lộ tướng. Xem ra hạng người như các hạ đâu cần gì nhờ đến thế lực của Uy Phong tiêu cục để đưa một vật gì đó đến tận đây như, các hạ đã cố tình làm ra như thế? Cho hỏi, phải chăng vật các hạ đang giấu kín trong cỗ xe kia là có liên quan đến gã bại hoại Tiêu Hoàng? Tuệ Thiền đại sư, phương trượng Thiếu Lâm phái với nỗi nghi ngờ khôn xiết cũng lên tiếng:
- A di đà phật! Bần tăng hiện có thể đoán mà không sợ lầm, rằng thí chủ chính là nhân vật đã cùng một lúc uỷ thác cho Uy Phong tiêu cục những sáu chuyến bảo tiêu. Và như mọi người đã minh bạch thì năm chuyến bảo tiêu kia chỉ là những chuyến đi vừa thừa vừa vô ích, vì không hề có bất kỳ vật gì đáng được xem là cần để áp tiêu. Vậy chăng hành vi của thí chủ chỉ cốt là để dẫn dụ quần hùng, đưa mọi người đến tận đây, một nơi vẫn luôn được xem là tuyệt địa võ lâm? Nghi ngờ chồng thêm nghi ngờ và khi Tuệ Thiền đã nói rõ ra như thế thì hai chữ "dẫn dụ" đã làm cho mọi người đương diện đều phải rúng động.
Và lần này, kể cả Trầm lão và những ai liên quan đến Uy Phong tiêu cục, tất cả đều xạ mục quang hoang mang phẫn nộ nhìn trừng trừng vào gã xa phu bí ẩn.
Chỉ đến lúc này gã xa phu lên tiếng, và là nói với lão nhân Trầm Tuế Nguyệt:
- Tổng tiêu đầu xin cho hỏi, cách thức mà tại hạ đã cùng Tổng tiêu đầu thương lượng và thoả thuận phải chăng đã tiến hành đầy đủ, tuân thủ mọi quy định nghiêm ngặt của quý tiêu cục? Miễn cưỡng, Trầm Tuế Nguyệt gật đầu:
- Lão phu không hề phủ nhận điều này, nhưng...
Gã xa phu xua tay ngắt ngang:
- Nghĩa là tại hạ đã trao đủ năm vạn ngân lượng ngay khi Tổng tiêu đầu ưng thuận, nhận chịu sự uỷ thác?
- Năm vạn lượng ư? Số ngân lượng đạt đến mức năm vạn như gã xa phu kỳ lạ vừa đề cập đã khiến Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du vì quá sửng sốt phải kêu lên như thế.
Điều đó làm cho Trầm Tuế Nguyệt, Tổng tiêu đầu Uy Phong tiêu cục phải phần nào đỏ mặt:
- Nhưng khi ưng thuận và nhận đủ ngân lượng do các hạ giao, lão phu không hề nghĩ các hạ lại là nhân vật có bản lãnh tuyệt phàm. Một bản lãnh mà theo lão phu nghĩ sẽ thừa, nếu các hạ không tự thân đưa hàng đi, trái lại còn cố tình uỷ thác cho bổn tiêu cục.
Gã xa phu bật ra tiếng cười lạnh:
- Trong giao dịch nào có điều khoản nào ràng buộc cho biết quý tiêu cục sẽ không nhận chịu áp tiêu, nếu bản thân người uỷ thác có hoặc không có sở học thượng thừa? Tổng tiêu đầu nói ra điều này, phải chăng muốn tự huỷ hoại thanh danh, phủ nhận những gì đã nhận chịu uỷ thác, để biến thành kẻ bội tín? Trầm Tuế Nguyệt tái mặt:
- Các hạ hà tất nói khích lão phu. Phải chăng các hạ cố tình không nhận thấy quần hùng đã phẫn nộ như thế nào vì biết lão phu tiếp tay cho một kẻ bại hoại võ lâm là Tiêu Hoàng? Và khi diễn biến đã dẫn đến tình thế hiện giờ, lão phu xin được nói thẳng, thanh danh của bổn tiêu cục dù có bị huỷ hoại lão phu vẫn cam tâm, còn hơn là để đại cục võ lâm phải chuốc lấy đại hoạ sau này.
Hoàng, Tả nhị lão nghe thế cùng bật reo:
- Hảo khí phách!
- Bọn ta quả không nhìn lầm người, Trầm lão đệ đã không làm hổ danh bốn chữ Giang Nam Tam Lão của chúng ta.
Trái với tâm trạng phấn khích của nhị lão Hoàng, Tả, gã xa phu chợt ngửa mặt cười dài:
- Toàn là những lời lẽ nguỵ biện, cho thấy những gì bổn giáo được tin báo đều đúng với sự thật. Rằng bọn người Trung Nguyên các ngươi đều là hạng tham lam vô sỉ, thấy lợi là tối mắt, sẵn sàng quên điều nhân nghĩa, bội tín với những gì đã hứa với người. Hoá ra tất cả đều là nguỵ quân tử. Nguỵ quân tử. Ha ha...
Trầm Tịnh thật sự phẫn nộ, vụt thét lên:
- Các hạ hãy câm ngay những lời lẽ hồ đồ. Phải chăng các hạ cố tình không chịu hiểu những gì gia phụ vừa cố giải thích? Đã là quân tử đại trượng phu tất phải cân nhắc và phân biệt đâu là khinh đâu là trọng. Và khi đã phân biệt được rồi thì hà cớ gì phải giữ chữ tín đối với hạng người sẽ đem hoạ đến toàn thể võ lâm? Gã xa phu chợt hất chiếc nón rộng vành ra phía sau, cho nằm vắt vẻo ngay sau lưng gã. Diện mạo vô biểu cảm của gã càng thêm lạnh lúc miệng gã điểm một nụ cười khinh khỉnh:
- Ta hồ đồ ư? Hay Uy Phong tiêu cục các ngươi do được ta uỷ thác cùng một lúc sáu chuyến áp tiêu với thù lao quá hậu hĩnh nên sẵn sàng bỏ qua một vài mối hiềm nghi được xem là tất yếu? Và không để Trầm Tịnh kịp có phản ứng, gã xa phu vẫn với gương mặt lạnh như tiền chợt chuyển qua nhìn Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du:
- Còn Cửu Khúc Cung các ngươi vì sao đề quyết Tiêu Hoàng là kẻ bại hoại võ lâm và đẩy họ Tiêu vào tuyệt lộ? Phải chăng vì phát hiện họ Tiêu đã phong thanh nghe biết về nơi cất giấu pho võ học Thiên Long Chân Kinh của Thiên Long Thượng Nhân ba trăm năm trước, nên cố tình làm như thế để độc chiếm chân kinh? Sắc mặt của Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du liền tỏ ra ngỡ ngàng:
- Thiên Long Chân Kinh ư? Làm gì có...
Gã xa phu lại thản nhiên nhìn mọi người, không cần nghe và cũng không muốn nghe Điền Hạ Du giải thích gì thêm. Gã cao giọng, nói như hài tội mọi người:
- Phần chư vị, sao vẫn một mực bám theo, nhất là khi biết chuyến bảo tiêu thứ sáu này có địa điểm cần phải đến là Sa Thạch Quỷ Vong Lâm? Chư vị có thật sự vì đại cục võ lâm hay không? Hay kỳ thực chư vị chỉ vì hiếu kỳ và có phần nào nuôi hy vọng là sẽ khám phá và biết đâu sẽ chiếm hữu báu vật bấy lâu nay vốn được đồn đại trên giang hồ? Dứt lời, gã lại cười ngạo nghễ:
- Diệt Tiêu Hoàng, đuổi cùng giết tận hậu nhân của họ Tiêu để trừ hậu hoạ, tất cả chỉ là cái cớ giúp chư vị che giấu dã tâm thật sự mà thôi. Chính vì thế, bổn giáo Hoàng Y dù ở Tây Vực xa xôi vẫn cảm thấy trắc ẩn, không thể không du nhập Trung Nguyên để thế thiên hành đạo.
Lời của gã khiến quần hùng lại một phen sửng sốt. Tuệ Thiền đại sư bật kêu thảng thốt:
- Hoàng Y Giáo, thánh giáo của Lạt Ma Tây Vực ư? Không một lời thừa nào thêm, gã xa phu bỗng có một cử động bất ngờ là thò tay vào bên trong cỗ xe song mã. Gã gọi:
- Tiêu Đạt! Ngươi có thể ra được rồi.
Tấm màn vẫn che kín cỗ xe bỗng được vén lên, và một thiếu niên anh tuấn liền xuất hiện.
Trầm Tuế Nguyệt giật nẩy người:
- Sao lại là y, một nam nhân. Chẳng phải ngay lúc đầu, người được các hạ giao phó cho bổn tiêu cục chỉ là một tiểu cô nương đó sao? Gã xa phu bật cười:
- Chỉ là chút thuật dị dung nhỏ mọn, đủ để vạch rõ bộ mặt giả nhân giả nghĩa của từng người trong chư vị. Và bây giờ, ha ha... Tiêu Đạt, hậu nhân của Tiêu Hoàng, ngươi được chư vị gọi là kẻ bại hoại võ lâm hiện đang đứng trước mặt chư vị, ai trong chư vị sẽ là người đầu tiên động thủ sát hại y? Sự xuất hiện của Tiêu Đạt tuy hoàn toàn đúng với những nghi ngờ từng có ở mọi người, nhưng hoá ra lại khiến moị người vì ngỡ ngàng nên cứ đứng in như phỗng đá. Cả Tiêu Đạt cũng vậy, cũng cứ ngơ ngẩn nhìn mọi người, thật khó có thể biết y đang nghĩ gì.
Và người chủ động vẫn là gã xa phu, gã bất ngờ cười váng lên:
- Không ai trong chư vị động thủ ư? Nếu là vậy, ha ha... tại hạ đành thất lễ vì đã đến giờ khắc tại hạ phải đưa Tiêu Đạt vào Sa Thạch Quỷ Vong Lâm để thu giữ báu vật. Cáo biệt! Ha ha...
Vẫn cười, gã xa phu vừa chộp vào tay Tiêu Đạt vừa thi triển khinh thân pháp thượng thừa để lao vượt qua đầu mọi người và thần tốc tiến vào vùng đất được xem là tuyệt địa võ lâm: Sa Thạch Quỷ Vong Lâm.
"Vút..." Hành động của gã quá ư đột ngột khiến mọi người đang trong tâm trạng ngỡ ngàng phải đột phát biến thành trạng thái bừng tỉnh.
Và khi tỉnh lại với nhận thức đủ đầy, biết gã xa phu sắp biến mất hoàn toàn vào Sa Thạch Quỷ Vong Lâm, hai chữ báu vật do gã vừa buột miệng đã khiến tất cả quên đi mọi hiểm nguy đương nhiên đang chực chờ ở phía trước, mọi người liền vội vội vàng vàng ùn ùn lao theo.
"Vút..."
-oOo-
Đặt Tiêu Đạt đứng trên một nền đá cứng, là nơi duy nhất có thể đặt chân trong khi xung quanh đó đều là lớp cát vàng và thật khó biết ở ngay bên dưới lớp cát vàng sẽ là mối nguy hiểm nào chực chờ, gã xa phu bỗng xạ tia mục quang kỳ lạ nhìn vào hai mắt của Tiêu Đạt:
- Phụ thân ngươi đã bị sát hại, điều đó ta đã cho ngươi biết, có lẽ ngươi vẫn còn nhớ? Không nhìn vào mặt người đối diện như gã xa phu đang làm, Tiêu Đạt cứ nhìn vào miệng gã xa phu và mấp máy đôi môi đáp lại:
- Tiêu Đạt vẫn ghi nhớ.
Gã xa phu gật gù, mắt vẫn không ngớt nhìn vào mắt Tiêu Đạt:
- Và ai là kẻ thù, hẳn ngươi vẫn chưa quên? Tiêu Đạt lại mấp máy môi:
- Đương nhiên, Tiêu Đạt sẽ không bao giờ quên.
- Tốt lắm! Và ta bảo chính ta sẽ giúp ngươi báo thù, ngươi còn nhớ chứ? Thiếu Lâm lập lại:
- Đúng vậy. Tôn giá có hứa là tôn giá sẽ giúp Tiêu Đạt báo thù.
Gã xa phu chợt trầm giọng:
- Đã đến lúc ta thực hiện lời hứa. Hãy nghe cho rõ đây, trước hết ta sẽ truyền cho ngươi một khẩu quyết khinh thân pháp thượng thừa, có thể giúp ngươi bay như loài chim điểu và chạy trên mặt nước như trên đất bằng.
Và gã thầm thì, thầm thì truyền thụ khẩu quyết đó cho Tiêu Đạt.
Thật lạ, Tiêu Đạt thuỷ chung vẫn không biểu lộ bất kỳ phản ứng nào, dù là mừng rỡ khi được cao nhân truyền thụ công phu hoặc giả là thử một lần nhìn lảng đi nơi khác ngoài môi miệng của người đang dốc tâm truyền nghệ. Tiêu Đạt như bị những lời lẽ của gã xa phu nhiếp hết hồn phách, khiến Tiêu Đạt không thể không chú tâm lắng nghe cho đến khi thật nhập tâm.
Sau đó, Tiêu Đạt vẫn nhìn vào miệng gã khi gã căn dặn:
- Với khinh thân pháp này và với nội lực gần hai mươi năm công phu tu vi ta sắp truyền cho ngươi, ta hy vọng ngươi phải ghi nhớ kỹ những lời ta căn dặn. Đó là khi vào đến Sa Thạch Cốc, viêc đầu tiên ngươi cần phải thực hiện là...
Tiêu Đạt chợt ứng khẩu nói tiếp:
- Là phải vận dụng công phu Bích Quang Tu La Ảnh để thu thập và giữ nguyên vẹn nhánh Hoàng Diệp Linh Địa Thảo. Sau đó mang ra ngoài giao cho tôn giá.
Gã xa phu mỉm cười:
- Không sai. Ngươi quả là đứa bé ngoan, nhớ không sót bất kỳ lời nào ta đã dặn. Tốt lắm! Giờ hãy đứng yên để ta truyền lực.
Gã đặt một bàn tay lên đỉnh đầu Tiêu Đạt. Và bằng thủ pháp Khai Đỉnh Truyền Công, gã đã đưa vào nội thể Tiêu Đạt một số chân nguyên nội lực như đã hứa Đột nhiên có thêm chân lực gần bằng hai mươi năm công phu tu vi, Tiêu Đạt dĩ nhiên tăng thêm thính lực.
Lần đầu tiên Tiêu Đạt đưa mắt nhìn vào mắt gã xa phu:
- Như có nhiều người đang hiện diện quanh đây, tôn giá không sợ...
Gã xa phu chợt chớp mắt, sau đó lại tiếp tục xạ nhìn Tiêu Đạt và trấn an:
- Ta đã toan liệu tất cả, ngươi không cần gì phải bận tâm. Nào, ngươi không quên những gì ta căn dặn chứ? Tiêu Đạt gật đầu, vô tình đưa ánh mắt nhìn trở lại vào miệng gã xa phu:
- Tiêu Đạt đã ghi nhớ cả rồi.
Gã xa phu liền hạ cánh tay từ đỉnh đầu Tiêu Đạt xuống đến vai. Gã vỗ nhẹ:
- Vậy thì tốt. Ngươi đi được rồi. Nào, xuất phát! Dứt lời, gã đẩy vào vai Tiêu Đạt.
Hiểu ý, Tiêu Đạt bèn tung mình lao đi và với khinh thân pháp thượng thặng vừa được gã xa phu chỉ điểm. Tiêu Đạt vậy là ung dung lao vượt qua một mặt bằng toàn là cát, rộng ước đến bảy trượng hơn và sau đó mất hút vào một động khẩu vốn nằm chơ vơ giữa một khu vực toàn là cát.
"Vút..." Độ hơn một tuần trà sau, Tiêu Đạt từ bên trong lao ngược trở ra.
Cố tình chờ đợi điều này, gã xa phu vụt sáng rỡ hai mắt khi nhìn thấy Tiêu Đạt cầm trên tay một nhánh cỏ hầu như đã vàng khô, may sao vẫn còn sót lại trên đầu nhánh cỏ một đoá hoa đang kỳ hàm tiếu.
Gã hối hả bảo Tiêu Đạt:
- Hãy mau ném Hoàng Diệp Linh Địa Thảo cho ta! Tuy là khinh thân pháp thượng thừa, nhưng sau mỗi lần dịch chuyển độ năm bảy trượng, Tiêu Đạt vẫn cần một chỗ để đặt chân và đổi hơi.
Tiêu Đạt đứng ngay bên ngoài động khẩu, vừa nghe gã xa phu bảo như thế chợt giật thót mình và đưa mắt nhìn xuống nhánh cỏ khô trên tay:
- Hoàng Diệp Linh Địa Thảo ư? Đôi mắt gã xa phu vụt bắn xa hai tia hàn quang lạnh lẽo và gã cũng vụt bay bắn thân hình lên cao, lao thật nhanh về phía Tiêu Đạt, mang theo tiếng cười trầm đục:
- Hảo tiểu tử! Thật không ngờ chỉ vì ta quên bẵng đi một chi tiết nhỏ mà suýt nữa tiểu tử ngươi làm hỏng đại sự của ta. Thôi thì ngươi hãy ngoan ngoãn chấp nhận số phận đã dành sẵn cho ngươi. Ha ha...
Gã lão đến đã nhanh và khi phát kình lại càng nhanh hơn. Đến nỗi khi Tiêu Đạt nhận ra thì ngọn kình của gã xa phu ngay lập tức đã hiển hiện bên cạnh.
Tiêu Đạt chỉ còn biết chố mắt nhìn vào ngọn kình để bật lên tiếng kêu kinh hoàng:
- Các hạ là ai? Sao bỗng dưng hạ sát thủ với Tiêu Đạt này? "Ầm..." Toàn thân Tiêu Đạt lập tức bị chấn kình hất bay vào động khẩu và nhánh cỏ khô Hoàng Diệp Linh Địa Thảo thì bị hất tung lên cao.
"Ào..." Tiêu Đạt bị chấn động đến nỗi toàn bộ khí huyết đều chao đảo sôi trào. Nhưng ngay trước khi bị ngất lịm hoàn toàn Tiêu Đạt vẫn còn kịp nhìn thấy gã xa phu sau khi chộp giữ đựơc nhánh cỏ khô liền tỏ ra đắc ý và cứ há miệng cười mãi không thôi.
- Ha ha...
Và một màn đêm vĩnh hằng chợt buông xuống, phủ trùm toàn bộ nhận thức của Tiêu Đạt cũng như lớp cát mênh mông ở bên ngoài động khẩu cũng đang nuốt dần Tiêu Đạt, nuốt mãi đến tận đáy.
-oOo-
Cát bao phủ khắp người, chui vào mắt, xộc vào tai, gây ngột ngạt khiến Tiêu Đạt giật mình bừng tỉnh. Rồi với nhận thực cũng vừa quay trở lại trong tâm trí, Tiêu Đạt đương nhiên phải nhận ra một sự thật, đó là bản thân đang cận kề với cái chết, một sự thật vừa phũ phàng vừa không thể nào phủ nhận.
Không thể nào tránh khỏi cái chết một khi toàn thân đã bị và hiện vẫn đang bị nhấn chìm trong bể cát mênh mông không biết đâu là đáy như ở đại dương. Tuy thừa nhận như vậy, nhưng từ sâu thẳm trong tâm hồn vẫn còn nhiều nguyên do, nhiều động lực khiến Tiêu Đạt không thể buông tay, chấp nhận cái chết đến một cánh dễ dàng và hoàn toàn phi lý như thế này.
Mặt vẫn nhắm, miệng thì cố ngậm chặt, Tiêu Đạt thử nhích động thân mình, đầu tiên là nhích động tứ chi.
- Ôi...
Do miệng đang cố ngậm chặt nên đó chỉ là tiếng Tiêu Đạt kêu thầm khi thử nhích động tứ chi và phát hiện toàn thân không những bị nhói đau mà toàn bộ kinh mạnh như cũng bị sai lệch toàn thể bộ vị.
Vây là thêm một sự thật nữa buộc Tiêu Đạt phải chấp nhận, đó là một kích của gã xa phu đã gây cho Tiêu Đạt nội thương nghiêm trọng. Và chỉ với nội thương này thôi, nếu Tiêu Đạt trong lúc cấp thời không lo điều trị thì hậu quả chắc chắn phải đến chính là cái chết.
Huống chi bản thân Tiêu Đạt lại còn bị lớp cát mênh mông xung quanh bao phủ và đe doạ sinh mạng, khiến vòng vây của tử thần như càng lúc càng thít chặt không cho Tiêu Đạt chút cơ hội nào vùng vẫy.
Tuyệt vọng, Tiêu Đạt chỉ muốn buông xuôi, chấp nhận phận số đã dành cho như lời sau cùng của gã xa phu mà trước lúc ngất lịm Tiêu Đạt đã được nghe, nếu như không có nhiều diễn biến kỳ quái liên tiếp xảy ra.
Đầu tiên, không hiểu là bể cát đã đẩy đưa Tiêu Đạt đi hay ngược lại, có một vật chợt va vào người Tiêu Đạt.
Nghĩ đó là vật có thể bấu víu, giúp bản thân không còn bị ngập trong cát, Tiêu Đạt vội nén đau, cố quờ tay để chộp vào vật đó.
"Uý! Sao lại là một thây người? Là người đã chết hay nhân vật này cũng đang lâm tình trạng như ta và hiện đang tìm cách thoát khỏi cảnh trạng bế tắc đầy tuyệt vọng này?" Đó là ý nghĩ của Tiêu Đạt khi phát hiện vật vừa va vào hoá ra chỉ là hình hài bất động của một nhân vật nào đó và Tiêu Đạt chưa thể biết đó là người còn sống hay đã chết.
Đồng bệnh tương lân, đồng khí tương cầu, Tiêu Đạt giữ người đó lại và cố nén chịu cơn đau đang hành hạ tứ chi để dùng sức đưa người đó lên cao.
Tiêu Đạt làm như thế vì nghĩ rằng nếu người đó nhờ được nâng lên và nếu may mắn hơn người đó được nhô đầu lên khỏi lớp cát tất người đó sẽ tìm lại được sinh cơ, sẽ thoát chết. Và một khi ngươi đó thoát chết lẽ nào người đó quên Tiêu Đạt là người vừa có hành động giúp đỡ, lẽ nào người đó không tìm cách cứu giúp ngược lại cho Tiêu Đạt? Để dễ dàng nâng người đó lên càng cao càng tốt, Tiêu Đạt thoạt đầu nắm chặt thắt lưng của người đó và nâng lên, sau đó là nắm vào chân chuyển dần đến tận gót.
Đang cố thực hiện điều này thì một lần nữa một vật khác chợt va vào Tiêu Đạt.
"Một người nữa ư?" Vừa mới tự hỏi thầm như thế thì vật vừa va vào Tiêu Đạt chợt có dấu hiệu chuyển động. Và Tiêu Đạt thật sự kinh tâm khi phát hiện "vật" đó quả nhiên là "người" và người này ngay khi chạm vào Tiêu Đạt liền vòng tay ôm ghì lấy Tiêu Đạt.
Chưa hết, ôm và giữ Tiêu Đạt như một vật để trụ giữ thân mình, người đó bắt đầu sờ soạng khắp người Tiêu Đạt và động thái sờ mó cứ như thế chuyển dần lên cao, lên đến vai và đến tận đầu Tiêu Đạt.
Tiêu Đạt chợt hiểu, nhân vật thứ hai vẫn còn tỉnh táo, không lâm vào trạng thái hôn mê như nhân vật thứ nhất. Và động thái của nhân vật thứ hai chỉ là phản ứng tự nhiên, mục đích là tìm cách thoát khỏi cảnh bị nhấn chìm trong bể cát sâu không biết đâu là đáy.
Đúng như Tiêu Đạt nghĩ, nhân vật thứ hai quả nhiên chỉ xem bản thân Tiêu Đạt như một vật có thể giúp y thoát cảnh hiểm nghèo, và sau khi chạm tay vào đầu Tiêu Đạt, nhân vật này còn tìm cách đặt chân lên người Tiêu Đạt để leo lên.
Dù biết bản thân đang được nhân vật đó dùng như một vật để đặt chân, Tiêu Đạt vẫn nghĩ bản thân trước sau gì cũng chết thì cớ gì không tìm cách giúp người này thoát nạn? Biết đâu sau khi thoát nạn nhân vật này sẽ tìm cách giúp ngược lại Tiêu Đạt như khi Tiêu Đạt tìm cách giúp nhân vật thứ nhất cũng đã nghĩ như thế? Đến khi hai chân của người đó đã hoàn toàn đặt lên hai bên vai Tiêu Đạt, dù muốn hay không Tiêu Đạt vẫn có cảm nhận là bản thân vì chịu đựng sức nặng của những hai người ở bên trên nên toàn thân chợt trầm xuống.
"Nguy mất! Giả như bể cát này sâu hơn, sâu không thấy đáy, nếu ta cứ bị nhấn chìm mãi như thế này thì không những bản thân ta phải chết mà hai nhân vật kia e cũng không thể thoát nạn." Đang nghĩ như thế, Tiêu Đạt chợt giật mình kinh ngạc vì hai chân dường như vừa đặt đúng nền đá cứng.
"Thoát rồi. Họ sẽ thoát và đến lượt họ sẽ giúp ta thoát." Chưa bao giờ Tiêu Đạt phải tận lực như bây giờ.
Bất chấp tứ chi cứ đau buốt từng Chương vì miễn cưỡng cử động, Tiêu Đạt ngay khi biết chắc bản thân đã đặt được chân lên nền đá cứng liền dốc toàn bộ tàn lực để nâng đỡ người đang được Tiêu Đạt giữ trong tay lên cao.
Đó là nhân vật thứ nhất đã va vào Tiêu Đạt và có lẽ nhân vật này cũng bị nhân vật thứ hai dùng làm chỗ để trụ chân và để leo lên cao.
Tiêu Đạt biết chắc như thế vì hai chân của nhân vật thứ hai nếu lúc nãy còn đặt lên hai vai Tiêu Đạt thì lúc này đã không còn nữa. Tuy vậy, trọng lượng đang đè lên Tiêu Đạt vẫn không thay đổi, nghĩa là nhân vật thứ hai đã chuyển sang bám vào người của nhân vật thứ nhất.
Tự mường tượng cảnh nhân vật thứ hai nếu nhờ chiều cao của Tiêu Đạt và nhân vật thứ nhất cộng lại mà thoát khỏi bể cát, nếu nhờ may mà nhân vật thứ hai được nhô đầu lên khỏi bể cát thì chắc chắn nhân vật này sẽ thoát nạn và sau đó ắt phải dụng lực tuần tự kéo nhân vật thứ nhất và Tiêu Đạt lên khỏi chỗ hiểm nguy, Tiêu Đạt khấp khởi mừng và nôn nao chờ đợi điều sắp xảy đến.
Nhưng diễn biến xảy đến lại không như Tiêu Đạt nghĩ và chờ đợi, trọng lượng đang đè lên người Tiêu Đạt không hiểu sao bỗng tăng lên, tăng lên gấp bội như thể ở bên trên Tiêu Đạt không phải chỉ có hai người.
Với sức nặng đột ngột tăng cao đó, Tiêu Đạt ngoài việc có cảm nhận toàn thân bị đè bẹp xuống phía dưới, khiến hai cước chân đang trụ trên nền đá phải run bắn lên thì tâm trí cũng bị hoa lên, choáng váng như sắp lâm vào cảnh mê lịm là điều đã xảy ra trước đó một lần.
Đúng lúc này, dưới chân Tiêu Đạt chợt phát lên một tiếng động nghe rất mơ hồ.
"Rắc..." Cảm nhận được thanh âm mơ hồ đó, Tiêu Đạt thất kinh kêu thầm: "Ôi chao! Không lẽ hai chân ta vừa bị sức nặng đè lên chấn gãy?" Không biết vì tâm trạng hốt hoảng lo sợ này, hay vì trước đó tâm trí đã lâm tình trạng choáng váng, mà liền sau khi Tiêu Đạt kêu thầm, toàn thân chợt khuỵu xuống và chìm sâu vào cõi vô thức bất định.
-oOo-