"A..."
Tiếng thở dài não ruột chợt vang vào tai khiến Tiêu Đạt nhận ra bản thân vừa lai tỉnh. Và liền lúc đó, hàng loạt những ý nghĩ vừa mừng rỡ kinh ngạc, vừa nghi nghi hoặc hoặc cũng loang loáng hiện lên trong tâm trí Tiêu Đạt, buộc Tiêu Đạt phải nằm yên nghĩ ngợi, không dám lên tiếng ngay lúc này.
Tiếng người lúc nãy một lần nữa lại vang lên, lần này còn kèm theo câu thán oán:
- A.. Sa Thạch Quỷ Vong Lâm. Không ngờ Trầm Tuế Nguyệt ra một đời tung hoành ngang dọc trên giang hồ lại nhận phải một kết cục bi thảm như thế này. Chết mơ hồ và không hiểu tại sao lại phải chết.
Tiêu Đạt lập tức ngồi bật dậy:
- Hoá ra lão tiền bối chính là Trầm lão Tổng tiêu đầu, chủ nhân Uy Phong tiêu cục với ngoại hiệu danh chấn giang hồ là Vạn Thắng Uy Phong Hổ Đầu Đao? Thanh âm kia liền đáp lại, tỏ ra kinh ngạc và cảm kích:
- Rốt cuộc thiếu hiệp cũng Chương tỉnh. Vậy là công sức lão phu bỏ ra đã không vô ích, cũng cứu được thiếu hiệp là người vì có lòng nhân đã tận tâm tận lực tìm cách giải thoát lão phu cho dù chính bản thân thiếu hiệp cũng bị dòng chảy của Sa Thạch nhấn chìm.
Cảnh xung quanh hoàn toàn tối tăm khiến Tiêu Đạt chỉ còn cách giương đôi mục quang vô dụng nhìn về phía vừa có tiếng phát thoại của lão nhân họ Trầm. Tiêu Đạt tỏ ra hoang mang.
- Dòng chảy của Sa Thạch? Ý lão tiền bối muốn nói chúng ta hiện đang ở Sa Thạch Quỷ Vong Lâm, một nơi luôn được xem là tuyệt địa võ lâm? Thanh âm của Trầm lão cũng tỏ ra hoang mang không kém:
- Nói sao? Không lẽ chính bản thân thiếu hiệp không hề nhận biết địa điểm đã và đang đưa thiếu hiệp vào tử địa? Rồi như nhận ra bản thân vẫn chưa có lời nào đáp lại câu Tiêu Đạt vừa hỏi, Trầm lão liền chép miệng thở dài:
- Không sai. Đây chính là Sa Thạch Quỷ Vong Lâm, một nơi mà đã lâu lắm rồi vẫn chưa có một ai dám đặt chân đến, trừ phi đó là kẻ chỉ muốn đến để tìm chết.
Như lây trạng thái tuyệt vọng của Trầm lão, Tiêu Đạt cũng thở dài:
- Nhưng tiểu bối nào muốn chết. Và chuyện gì đã xảy ra thế này? Tại sao tiểu bối bỗng hiện diện ở đây? Dù có nằm mơ tiểu bối cũng không thể nào ngờ bản thân lại đến tận Sa Thạch Quỷ Vong Lâm này.
Có lẽ vì hiếu kỳ, Trầm lão đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Nếu không cho lão phu đây quá tò mò, dám nào thiếu hiệp có thể cho lão phu biết tính danh? Sau đó, vì lẽ gì thiếu hiệp lại xuất hiện ở đây, cũng bị dòng chảy của Sa Thạch nhấn chìm và tình cờ cứu mạng lão phu? Thay vì đáp, Tiêu Đạt chợt hỏi ngược lại:
- Cứu mạng lão tiền bối ư? Nếu tiểu bối nhờ không lầm thì trong lúc bị nhấn chìm dưới bể cát, trước sau tiểu bối đã chạm phải hai nhân vật, một như đã hôn mê và một thì rõ ràng vẫn còn đầy đủ khí lực. Không hiểu lão tiền bối là ai trong hai nhân vật tiểu bối vừa kể? Tiêu Đạt thoáng hài lòng khi nghe lão Trầm lên tiếng đáp, có vẻ như lão đã quên câu lão đã hỏi mà vẫn chưa được Tiêu Đạt đáp lời. Trầm lão đáp:
- Người hôn mê chính là lão phu. Lão phu dám chắc như thế vì lúc chạm phải thiếu hiệp kỳ thực lão phu nào có hôn mê. Chẳng qua lão phu đã bị người hãm hại, thoạt tiên là phế bỏ toàn bộ võ công của lão phu, sau đó cố tình ném lão phu vào dòng Sa Thạch. Ý của gian nhân là muốn lão phu kéo dài cơn thống khổ trước khi thật sự chết.
Căm phẫn, Tiêu Đạt vụt hỏi:
- Nhân vật nào lại tà ác đến vậy? Vì nếu giữa song phương thật sự có hiểm thù, thà hạ sát ngay lão tiền bối có lẽ sẽ được lão tiền bối cảm kích hơn là đẩy lão tiền bối vào cảnh ngộ phải chịu thống khổ tột cùng.
Ở phía Trầm lão chợt bật lên tiếng cười kỳ lạ, nửa như bi phẫn, nửa như đắc ý:
- Trên đời này nào ai học được chữ ngờ? Thiếu hiệp nói rất đúng. Lúc lão phu lâm vào cảnh bất lực, muốn vùng vẫy để tự thoát ra dòng Sa Thạch nhưng vô lực, lão như đã rất oán hận y và chỉ mong sao cái chết càng sớm đến với lão phu càng tột. Thế nhưng kể từ khi vô tình chạm vào thiếu hiệp, phát hiện thiếu hiệp dù có chung cảnh ngộ nhưng vẫn tìm cách nâng lão phu lên cao, hảo ý của thiếu hiệp rõ ràng là muốn giúp lão phu thoát nạn, lão phu nhận thức rõ điều đó, thì lão phu lại có ý nghĩ khác. Lão phu nghĩ...
Tiêu Đạt nói xen vào, vì đã hiểu Trầm lão muốn ám chỉ điều gì:
- Và lão tiền bối vì cảm thấy sinh cơ vẫn còn nên đã có ý nghĩ, kẻ thù không hạ sát lão tiền bối ngay vậy mà hay.
Trầm lão thừa nhận:
- Đúng vậy! Và hơn thế nữa, vì nhờ gặp phải người có lòng nhân như thiếu hiệp nên lão phu càng thêm hiểu rõ tâm địa của người đời. Đó là chỉ khi lâm vào tuyệt lộ thì ai là người quân tử và ai là kẻ khẩu phật tâm xà, nhất nhất đều lộ rõ.
Tiêu Đạt kêu lên kinh ngạc:
- Nếu tiểu bối hiểu đúng những gì lão tiền bối định ám chỉ thì dường như lão tiền bối đã nhận ra ai là nhân vật thứ hai, sau lão tiền bối, đã bất ngờ va vào tiểu bối? Trầm lão liền buông tiếng cười lạnh:
- Không sai! Không những lão phu đã nhận ra y mà còn biết kẻ mặt người dạ thú đó sau khi dùng thiếu hiệp và lão phu như chỗ để đặt chân, y đã dùng toàn lực đạp lên hai chúng ta để thi triển khinh công, vượt thoát khỏi dòng Sa Thạch.
Tiêu Đạt vụt hiểu:
- Thảo nào lúc đó tiểu bối có cảm nhận sức nặng đang đè lên người bỗng tăng lên thập bội. Hoá ra đó là lúc nhân vật nọ vận lực trụ tấn để thi triển khinh công.
Nói đến đây, Tiêu Đạt bỗng đổi giọng kêu lên:
- Nguy tài! Còn chân của tiểu bối...
Thanh âm của Trầm lão cũng vang lên lo lắng:
- Chân của thiếu hiệp thế nào? Không vội đáp, Tiêu Đạt dùng tay tự sờ vào hai chân, sau đó kêu lên ngỡ ngàng:
- Uý! Không phải như tiểu bối nghĩ, hai chân của tiểu bối vẫn lành lặn, không hề gãy như đã lo sợ.
- Ừm! Lúc dùng lực tàn kéo thiếu hiệp vào đến chỗ tạm gọi là an toàn này, công lực của lão phu tuy đã bị phế, nhưng với bao nhiêu kinh lịch từng trải lão phu cũng đã xem qua khắp người thiếu hiệp. Thiếu hiệp nào có bị thương tích gì, dù ở ngoài da hay ở trong nội tạng? Sao thiếu hiệp lại nghĩ hai chân bị gãy? Vừa nghe Trầm lão giải thích như thế, Tiêu Đạt thử len lén dẫn lưu chân nguyên đi khắp kinh mạch. Sau đó, cũng len lén như thế, Tiêu Đạt cố nén tiếng thở phào nhẹ nhõm và tìm lời giải thích cho Trầm lão hiểu vì sao bản thân lại ngỡ hai chân bị gãy. Tiêu Đạt bảo:
- Vì lúc áp lực từ trên đè xuống quá nặng nề, tiểu bối nghe đâu ở dưới chân có tiếng gì đó gãy vỡ vang lên, nên nghĩ...
- Có tiếng gãy vỡ ư? Vậy thì đúng rồi! Đột nhiên nghe Trầm lão kêu lên như thế, Tiêu Đạt ngơ ngác:
- Đúng là đúng như thế nào? Đáp lại, Trầm lão vừa cười vừa giải thích:
- Thảo nào lão phu có cảm nhận toàn thân đang bị cát bao bọc bỗng nhiên như bị rơi vào một vực sâu nào đó vừa mở ra. Kỳ thực đó là do chỗ thiếu hiệp đặt chân bị áp lực từ trên đè xuống tác động vào. Và dưới đáy của dòng chảy Sa Thạch lại xuất hiện một chỗ rỗng, thiếu hiệp cùng lão phu, cả hai đều bị rơi nào đó. Cuối cùng có thể nói, ác ý của kẻ lòng lang dạ sói kia vô tình giúp hai chúng ta từ chỗ chắc chắn phải chết vì bị dòng Sa Thạch mãi mãi nhấn chìm, đến một nơi như thế này, ít ra cũng kéo dài thêm mạng sống một lúc lâu. Thiếu hiệp bảo đó là may hay không may nào? Hà hà...
Trầm lão cười hàm ý mai mỉa số phận, tuy Tiêu Đạt biết thế nhưng không nói gì. Trái lại Tiêu Đạt còn tỏ ra quan tâm:
- Lão tiền bối muốn nói ở Sa Thạch Quỷ Vong Lâm này có đến hai lớp đáy, và chúng ta nhờ ngẫu nhiên đang ở lớp thứ hai với lớp Sa Thạch vẫn đang chảy bên trên.
Trầm lão đáp lại bằng giọng chán nản:
- Qua những gì vừa xảy ra, quả nhiên lão phu chỉ có thể giải thích như thế. Huống chi Sa Thạch Quỷ Vong Lâm vốn là tuyệt địa võ lâm, chưa từng có ai đặt chân đến, thì làm gì có người bảo cho chúng ta biết địa hình ở đây như thế nào.
Tiêu Đạt bỗng phì cười:
- Lão tiền bối nói sai rồi. Vì theo tiểu bối, chí ít phải có một người từng đến đây và có thể người đó rất thông thuộc địa hình chốn này. Và nếu quả thật chúng ta đang ở lớp đáy thứ hai của Sa Thạch Quỷ Vong Lâm thì vẫn theo tiểu bối nghĩ chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy lối thoát.
Không ngoài dự liệu của Tiêu Đạt, lão nhân họ Trầm kêu lên kinh ngạc:
- Đã có người từng đến đây ư? Sao thiếu hiệp biết? Không đáp, Tiêu Đạt đột ngột hỏi:
- Lão tiền bối có mang theo hoả tập? Trầm lão lại cười mai mỉa số phận:
- Nếu có, lão phu đã bật lên từ lâu rồi, đâu dễ gì ngồi yên một chỗ để chờ chết và chết mà không biết bản thân chết ở đâu.
Tiêu Đạt đứng lên:
- Nếu là vậy, có lẽ lão tiền bối cũng chưa thử thám thính xung quanh! Không như Tiêu Đạt nghĩ, Trầm lão hắng giọng:
- Tuy lão phu không phải hạng tham sanh uý tử, nhưng nếu cảm thấy còn có cơ hội thì đâu dễ gì chịu bỏ qua. Chỉ tiếc rằng, phần thì ngại võ công bị phế bỏ, phần thì ngại đi tứ tung sẽ lạc mất thiếu hiệp là người duy nhất đồng cảnh ngộ, nên lão phu chỉ dám đi quanh quẩn gần đây thôi.
Tiêu Đạt thở hắt ra:
- Tiểu bối xin đa tạ lão tiền bối đã quan tâm. Thế này vậy, nếu lão tiền bối không ngại, tiểu bối nguyện từ đây sẽ là người cùng lão tiền bối đồng sanh đồng tử.
Trầm lão bật cười:
- Nếu được như thế lão phu còn dám ước muốn gì hơn. Được, lão phu chấp thuận. Vậy lão phu phải gọi thiếu hiệp như thế nào đây? Tiêu Đạt đáp bằng giọng chợt nhẹ đi:
- Tiểu bối ở họ Tiêu, đơn danh chỉ mỗi một chữ Đạt.
- Tiêu Đạt! Ờ Ờ, vậy để cho gọn, lão phu gọi là Tiêu thiếu hiệp? Tiêu Đạt càng hạ thấp giọng hơn:
- Danh xưng của tiểu bối, lão tiền bối đã từng nghe bao giờ chưa? Có lẽ Trầm lão cũng đã đứng lên, Tiêu Đạt chợt có cảm nhận Trầm lão đang quờ tay để tìm, với hy vọng sẽ chạm vào đúng chỗ Tiêu Đạt đang đúng. Tiêu Đạt nghe Trầm lão bảo:
- Lão phu hiện kể như người bất lực, nếu muốn hai chúng ta cùng đồng sanh đồng sanh đồng tử, hà hà... có lẽ lão phu cần phải dựa vào thiếu hiệp mới có thể cùng đi.
Tuy đang thắc thỏm chờ câu đáp của Trầm lão để biết Trầm lão đã từng nghe hay chưa từng nghe đến tính danh của bản thân. Nhưng thật lạ, Trầm lão không đáp lại càng làm cho Tiêu Đạt cảm thấy nhẹ nhõm.
Vì thế, cứ giả như bản thân chưa hề hỏi gì, Tiêu Đạt cũng quờ tay và quả nhiên chộp đúng vào cánh tay của Trầm lão đang đưa ra phía trước. Tiêu Đạt bảo:
- Điều đó thì đương nhiên rồi. Tiểu bối quả có ý như vậy khi đề xuất kể từ đây tiểu bối sẽ là người đồng sanh đồng tử cùng lão tiền bối. Mong lão tiền bối yên tâm, dù lâm phải bất kỳ hoàn cảnh nào, tiểu bối cũng không bao giờ bỏ mặc tiền bối.
Rồi không chờ Trầm lão có thêm bất kỳ lời nói nào. Tiêu Đạt lên tiếng hỏi luôn:
- Lão tiền bối nghĩ sao chúng ta nên đi về phía trước, bên hữu hay bên tả? Trầm lão đáp:
- Không hữu cũng không tả. Cứ thẳng trước mà bước.
Tiêu Đạt cả cười:
- Tiểu bối xin tuân lệnh. Đi nào.
Vòng cánh tay giữ chặt lấy thân hình Trầm lão, Tiêu Đạt vừa bước đi vừa dọ dẫm từng bước chân trong bóng đêm trùng trùng.
Thật may, nền đá dưới chân tuy không hoàn toàn bằng phẳng nhưng cũng không đến nỗi nhấp nhô khó đi, khiến cả hai có thể tạm thời yên tâm, vừa bước đi vừa đối thoại.
Đầu tiên là câu hỏi khá đột ngột của Trầm lão:
- Lúc nãy Tiêu thiếu hiệp có nói một cách chắc chắn là có người từng đến đây, phải chăng Tiêu thiếu hiệp có ý ám chỉ đó là kẻ đã gây cho Tiêu thiếu hiệp cảnh ngộ này? Trầm lão đã từng hỏi một lần và lần đó Tiêu Đạt đã cố tình lẩn tránh lời giải thích.
Nhưng riêng lần thứ hai này, Tiêu Đạt lại tỏ ra phấn chấn khi giải thích:
- Lão tiền bối cũng đoán ra ư? Không sai, đó là người dường như tiểu bối chưa một lần gặp mặt, nhưng không hiểu sao y lại tạo cho tiểu bối một cảm giác quen thuộc.
- Tiêu thiếu hiệp chưa từng gặp mặt y, nghĩa là không hề biết y là ai?
- Đương nhiên là không thể biết. Bất quá, khi tiểu bối nhận thức là có y đứng ở gần.
Tiểu bối chỉ thấy y khoác bên ngoài một bộ y phục tương tự một gã xa phu...
- Gã xa phu? Tiêu Đạt giật mình khi bỗng nhiên nghe Trầm lão kêu như thế. Tiêu Đạt lập tức hỏi:
- Như lão tiền bối có biết y? Trầm lão hắng giọng:
- Có thể nói như vậy. Mà thôi Tiêu thiếu hiệp hãy nói tiếp đi, y đã làm gì Tiêu thiếu hiệp? Dù biết Trầm lão vẫn chưa nói hết sự thật nhưng Tiêu Đạt vẫn phải nói tiếp những gì định nói:
- Cùng với sự phát hiện có y đứng ở gần, tiểu bối còn nhận ra trên tay tiểu bối có cầm theo một nhánh cỏ khô.
- Nhánh cỏ khô?
- Phải! Chỉ là một nhánh cỏ khô. Nhưng theo cách gọi thì đó là Hoàng Diệp Linh Địa Thảo.
- Hoàng Diệp Linh Địa Thảo? Là một loại dược thảo ư? Tiêu Đạt thở dài:
- Tiểu bối cũng nghĩ nhiều về việc này. Rốt cuộc tiểu bối cũng phải hiểu, dù đó không là dược thảo thì phải là vật gì đó rất quý báu. Nếu không, cớ sao y bất ngờ hạ thủ tiểu bối, cốt ý chỉ cướp đi Hoàng Diệp Linh Địa Thảo? Trầm lão tỏ vẻ động tâm:
- Y đã hạ thủ Tiêu thiếu hiệp?
- Phải! Mà cũng lạ, rõ ràng một kích của y đã làm tiểu bối bị nội thương trầm trọng, đến nỗi lúc bị dòng Sa Thạch nhấn chìm tiểu bối chỉ nghĩ đến cái chết. Vậy mà khi tỉnh lại, hà... hà... Tiểu bối bỗng nhiên phát hiện không những nội thương không còn mà dường như nội lực đã tăng cao hơn trước gấp bội.
Trầm lão kêu:
- Có chuyện đó sao? Nào, Tiêu thiếu hiệp hãy nói cho lão phu nghe, nhánh cỏ khô Hoàng Diệp gì đó có hình thù như thế nào? Tiêu Đạt bảo:
- Hình thù của nó ư? Chỉ là một nhánh cỏ khô như bao nhánh cỏ khô khác. Bất quá, hừm...
Không nghe Tiêu Đạt nói gì thêm, lão nhân họ Trầm nghi hoặc:
- Sao? Phải chăng Tiêu thiếu hiệp đã phát hiện điểm gì đó khác lạ ở nhánh cỏ khô? Vòng tay của Tiêu Đạt đang bao quanh Trầm lão đột nhiên được thít chắt lại:
- Không sai! Tiểu bối nhớ ra rồi, đúng là có điểm thật sự khác lạ, nếu không muốn nói là kỳ quái. Đó là ở đầu nhánh cỏ rõ ràng đã bị khô nhưng vẫn có một đoá hoa còn tồn tại.
- Có một đoá hoa vẫn còn tồn tại ở một nhánh cỏ đã khô? Tiêu thiếu hiệp nhớ chắc chắn như thế chứ? Tiêu Đạt khẳng định:
- Chắc chắn như thế. Vì cho đến giờ tiểu bối vẫn còn nhớ như in mùi thơm thoang thoảng cứ luôn phát ra từ đoá hoa vẫn còn hàm tiếu nọ.
Trầm lão thoáng ngây người:
- Vậy thì lạ quá. Một đoá hoa xuất hiện ở một nhánh cỏ khô đã là kỳ lạ và càng kỳ lạ hơn khi đoá hoa đó chỉ trong trạng thái hàm tiếu, chưa nở hẳn những lại toát ra hương thơm.
Không lẽ Hoàng Diệp Linh Địa Thảo chính là báu vật vốn ẩn chứa trong Sa Thạch Quỷ Vong Lâm như y từng nói? Tiêu Đạt hoang mang?
- Là ai đã từng nói? Do hoang mang và do chờ nghe câu đáp lời của Trầm lão, nên Tiêu Đạt quên việc dùng chân dò dẫm từng bước đi nên vì thế...
- Hự! Tiêu Đạt bỗng vấp chân và suýt ngã nếu không kịp đưa tay chống về phía trước. Và khi nhận ra tay vừa chống vào đâu. Tiêu Đạt bật kêu:
- Chúng ta đi đến chỗ tận cùng rồi. Đây đã là vách đá chắn lối, chúng ta không thể đi tiếp được nữa.
Ngay khi kêu xong, không những chỉ có Tiêu Đạt mà cả lão nhân họ Trầm cũng dùng tay sờ soạng khắp vách đá.
Trầm lão bỗng lên tiếng bằng giọng nói không thể giấu đi tâm trạng vui mừng:
- Tiêu thiếu hiệp nói rất đúng, có thể chúng ta sẽ thoát. Ở đây có khá nhiều khe đã nứt, đủ rộng để chúng ta chui qua, chứng tỏ ngọn đồi này tuy đã nhiều năm bị cát bao phủ nhưng bên trong lại rỗng ruột. Chúng ta thoát rồi.
Tiêu Đạt lập tức dịch người về phía Trầm lão và không thể không hoang mang kêu lên:
- Có nhiều khe nứt như thế này, lão tiền bối nghĩ xem, chúng ta biết phải đi theo lối nào? Trầm lão cười tự tin:
- Đừng có hốt hoảng lên như thế, cũng may lão phu nhờ cao niên nên kinh lịch từng trải đã có nhiều. Muốn tìm lối thoát, hà hà... Tiêu thiếu hiệp thử nhận định và phân biệt xem, từ khe nứt nào chúng ta sẽ nhận biết có gió thoang thoảng đưa đến? Liền sau đó Tiêu Đạt lên tiếng thán phục:
- Lão tiền bối nói rất đúng, nơi nào có gió thổi đến tất nơi đó có lối thông. Qua sự việc này tiểu bối nhận ra là vẫn cần lão tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.
Bằng phương cách vừa được Trầm lão chỉ điểm, Tiêu Đạt là người đầu tiên chủ động chui người vào một khe nứt, là nơi duy nhất có làn gió nhẹ mơn man thổi đến.
Trầm lão cũng chui theo và vừa chui vừa tiếp tục mẩu đối thoại lúc nãy đã bị gián đoạn.
Trầm lão bảo:
- Liệu Tiêu thiếu hiệp đã nói hết sự thật chưa, khi bảo không hề biết vì sao bản thân lại đột nhiên xuất hiện ở Sa Thạch Quỷ Vong Lâm này? Tiêu Đạt thở dài thườn thượt:
- Đã lâm vào cảnh ngộ này, có thể nói tính mạng mười phần đã chắc chắn chết đến chín phần, tiểu bối còn lòng dạ nào để che giấu sự thật? Và trong đó có một sự thật này mà có lẽ lão tiền bối vẫn chưa biết.
- Là sự thật gì? Tiêu Đạt đáp nhẹ:
- Gia phụ đang là nhân vật gợi sự chú tâm của mọi người. Hay nói rõ hơn, gia phụ đang bị quần hùng khắp các võ phái xem là công địch võ lâm. Tính danh của gia phụ là...
- Là Bàng Long Vũ Tán Thuật Tiêu Hoàng, đúng thế không? Thất kinh, Tiêu Đạt dừng lại và không thể chui tiếp được nữa:
- Lão tiền bối chỉ mới đoán ra hay đã đoán biết từ lâu? Trầm lão lấy tay đẩy vào chân Tiêu Đạt:
- Ngay tử lúc Tiêu thiếu hiệp xưng danh lão phu đã biết lệnh tôn là ai rồi. Nào, đừng có dừng lại như thế. Phải nhân lúc chúng ta chưa kiệt lực vì đói khát mà gấp rút tìm lối thoát thân. Tiếp tục đi.
Không thể để mãi những nghi vấn dày vò, Tiêu Đạt tuy tiếp tục chui nhưng hỏi thì vẫn hỏi:
- Đã biết tiểu bối là một nhân vật được xem là bại hoại võ lâm, sao không thấy tiền bối phẫn nộ, hoặc chí ít cũng phải có thái độ xa lánh? Lời đáp lại của Trầm lão ngay lập tức làm Tiêu Đạt an lòng:
- Cây đắng không thể sinh quả ngọt. Người có lòng nhân như thiếu hiệp tuyệt đối không thể có đấng sinh thành là hạng người bại hoại hay phản bội như hiện nay mọi người đang nghĩ. Đó là lý do khiến lão phu không thể phẫn nộ nếu chưa tìm hiểu rõ ẩn tình bên trong.
Tiêu Đạt thật sự cảm kích:
- Nếu gia phụ được nghe những lời này, chí ít cũng còn có người chịu bình tâm suy xét đối với những gì Cung chủ Cửu Khúc Cung cáo giác, có lẽ gia phụ dù có chết cũng an lòng nhắm mắt:
- Nói sao? Lệnh tôn đã...
Giọng của Tiêu Đạt chợt nghẹn lại:
- Đó là những gì tiểu bối còn nhớ trước khi phát hiện bản thân lại đột nhiên xuất hiện ở chốn quỷ quái này.
- Chuyện xảy ra như thế nào? Tiêu Đạt thuật lại:
- Gia phụ khi nhận ra trời đất tuy bao la nhưng không còn chỗ nào để dung thân, người liền mạo hiểm đưa tiểu bối đến gặp Cung chủ Cửu Khúc Cung, hy vọng sẽ làm rõ mọi uẩn khúc đã khiến cho gia phụ phải chịu oan uổng vì bị gán cho hai chữ bại hoại. Thế nhưng sự việc đã bất thành vì phụ tử tiểu bối đã bất ngờ chạm địch.
- Là ai? Phải chăng là người của Hoàng Y Giáo? Tiêu Đạt thoạt ngớ người:
- Hoàng Y Giáo ư? Vậy thì không phải. Vì những nhân vật này tuy che kín chân diện nhưng lại tự xưng là người của thất đại phái.
- Chuyện xảy ra lúc nào? Tiêu Đạt ngắc ngứ:
- Lúc nào ư? Tiểu bối hiện giờ rất mù mờ vì không biết thời gian đã trải qua bao lâu kể từ lúc tiểu bối bị một nhân vật che kín diện mạo đánh ngất đi cho đến khi tỉnh lại thì thấy bản thân đang ở nơi này như vừa nói.
Giọng của Trầm lão tỏ ra trầm ngâm:
- Vậy thì khó nói số nhân vật nọ là người thất đại phái.
- Tại sao? Tiêu Đạt hỏi, song liền lắng nghe từng lời giải thích của Trầm lão:
- Thứ nhất, đó là vì người của thất đại phái dù sao cũng tự nhận là danh môn chính phái nên không mấy khi hành sự bất minh, như che giấu chân diện chẳng hạn. Thứ hai, suốt mười mấy ngày qua ở Uy Phong tiêu cục của lão phu đã xảy ra chuyện này mà có lẽ Tiêu thiếu hiệp cần phải nghe lão phu thuật lại tường tận. Đó là có người, mười ngày trước đó đã tìm đến lão phu để uỷ thác cùng một lúc những sáu chuyến bảo tiêu. Và trong sáu chuyến này, như mới đây lão phu được biết, có đến năm chuyến hầu như không hề có vật gì đáng để áp tiêu. Duy ở chuyến thứ sáu, là chuyến đi về phía Sa Thạch Quỷ Vong Lâm này, vật được bổn tiêu cục áp tiêu hoá ra chỉ là một tiểu cô nương.
- Một tiểu cô nương?
- Hừ! Nhưng mãi đến sau cùng, khi ý đồ của người uỷ thác đã bị phơi bày, hoá ra tiểu cô nương đó chính là Tiêu thiếu hiệp.
- Là tiểu bối? Tiểu bối vốn là nam nhi, hẳn lão tiền bối cũng phải nhận rõ điều này, cớ sao lại biến thành một tiểu cô nương? Trầm lão thở dài:
- Lão phu cũng đang tự thấy trách là sao bản thân lại quá sơ xuất đến vậy. Chuyện là thế này, người uỷ thác khi tìm đến bổn tiêu cục đã không ngần ngại đặt sáu chuyến áp tiêu đi về sáu địa phương khác nhau với số ngân lượng thù lao là năm vạn lượng.
- Năm vạn lượng ư? Với số ngân lượng này có lẽ vật được áp tiêu phải là vật vô giá?
- Lúc đầu lão phu cũng nghĩ như thế, nên dù biết việc uỷ thác một lúc sáu chuyến áp tiêu tất phải có dụng ý là đánh lạc hướng mọi người, nhưng vẫn bỏ qua và xem đó là quyền của người uỷ thác. Đồng thời, lão phu cũng không hề lấy làm lạ hoặc nghi ngờ khi thấy người uỷ thác có mang theo một tiểu cô nương tuy xinh đẹp nhưng thần sắc cứ như ngây ngây dại dại thế nào ấy.
- Ngây dại ư?
- Đúng vậy! Và nếu chiếu theo những gì Tiêu thiếu hiệp vừa kể, so vẻ bên ngoài của hai nhân vật một là người đã uỷ thác sau chuyến bảo tiêu cho lão phu, hai là người vừa hạ thủ Tiêu thiếu hiệp và đoạt mất Hoàng Diệp Linh Địa Thảo thì...
Tiêu Đạt vội ngắt lời:
- Lão tiền bối muốn nói hai nhân vật đều là một: Lời thừa nhận của Trầm lão khiến Tiêu Đạt ngỡ ngàng.
- Không sai! Gã xa phu đó chính là kẻ đánh tiểu bối.
Và Trầm lão kể cho Tiêu Đạt nghe những gì xảy ra, kể cả việc gã xa phu tự xưng là người Hoàng Y Giáo của tông phái Lạt Ma Tây Vực.
Tiêu Đạt bàng hoàng một lần nữa dừng lại không chui nữa:
- Nói như vậy, gia phụ và tiểu bối đã bị Hoàng Y Giáo hãm hại?
- Có thể nói như thế. Huống chi từ lâu rồi, theo lời truyền tụng trên giang hồ thì cao thủ của Hoàng Y Giáo vào hạng thượng thừa đều am hiểu bí thuật Nhiếp Hồn Đại Pháp, chính là bí pháp từng làm cho Tiêu thiếu hiệp trở nên ngây dại.
Tiêu Đạt phẫn nộ:
- Nhưng gia phụ nào có oán thù gì với Hoàng Y Giáo? Sao họ cố tình hãm hại, đẩy gia phụ vào tuyệt lộ? Trầm lão đoán:
- Qua sự việc thiếu hiệp vừa kể, có thể nói bọn Hoàng Y Giáo bằng cách nào đó đã biết ở Sa Thạch Quỷ Vong Lâm vốn tồn tại Hoàng Diệp Linh Địa Thảo chí báu. Chúng làm thế phải chăng là vì muốn lệnh tôn thay chúng đến tận đây thu nhập báu vật? Và vì lệnh tôn không chịu ưng thuận, hoặc giả không muốn mạo hiểm đến sinh mạng, nên thái độ chối từ của lệnh tôn khiến chúng sinh lòng oán thù? Tiêu Đạt lập tức bác bỏ:
- Nếu như vậy, gia phụ đâu đến nỗi mơ hồ, cho đến lúc bị bọn người che kín chân diện hợp lực đả thương vẫn không minh bạch ai là người gia hại?
- Lệnh tôn đã bị đả thương ư? Tiêu Đạt nghẹn giọng:
- Đúng vậy! Và trước lúc ngất đi, tiểu bối còn nhớ rõ gia phụ cơ hồ sắp mất mạng đến nơi. Có lẽ...
Trầm lão lập tức trấn an:
- Tiêu thiếu hiệp chớ quá lo buồn. Lệnh tôn như lão phu từng biết, vốn là người từng giúp Cửu Khúc Cung đạt đến uy danh vang dội như bây giờ. Hạng người có cát nhân thiên tướng như lệnh tôn đâu lẽ nào yểu mạng? Điều cần thiết là Tiêu thiếu hiệp phải tìm mọi cách để tri trì sinh mạng, một khi sinh mạng hãy còn thì thiếu hiệp lo gì sau này không còn cơ hội gặp lại lệnh tôn? Tiêu Đạt lại tiếp tục chui theo sơn đạo ngầm đã phát hiện.
- Lão tiền bối dạy chí phải. Tiểu bối quyết phải sống, dù không còn cơ hội gặp lại gia phu thì chí ít cũng thay gia phụ minh oan, nhất là báo thù cho hành vi đê tiện của bọn Hoàng Y Giáo.
Chui như thế được một lúc lâu, Trầm lão chợt bảo:
- Sơn đạo ngầm này như càng lúc càng sâu xuống dưới, có lẽ không phải lối thoát thân như chúng ta đã nghĩ.
Tiêu Đạt lo ngại:
- Lão tiền bối đoán như thế nào? Trầm lão giải thích:
- Vì nếu là lối thoát thân ắt sơn đạo ngầm phải ăn thông dần lên trên. Còn cứ chúc xuống như thế này, hà... Tiêu thiếu hiệp thử nghĩ xem ở bên trên toàn là cát bao phủ, chúng ta đâu thể thoát dòng Sa Thạch đã từng nhấn chìm chúng ta? Giọng nói của Tiêu Đạt rõ ràng bị chững lại:
- Nếu là vậy, dù chúng ta có di chuyển đến tận đâu thì vẫn lẩn quẩn quanh phạm vi Sa Thạch Quỷ Vong Lâm:
- Không sai! A... Sa Thạch Quỷ Vong Lâm là nơi chỉ toàn cát với đá, với lớp rừng che phủ bên ngoài. Bất kỳ ai dù lạc bước đến đây nếu không mất mạng vì bị sa vào dòng chảy đầy nguy hiểm của Sa Thạch thì cũng phải kiệt sức và chết vì không thể nào tìm thấy vật thực để nuôi thân. Chẳng phải thế mà có địa danh Sa Thạch Quỷ Vong Lâm đó sao? Đến loài dã quỷ nếu lọt vào khu vực này cũng phải cam chịu cảnh mạng vong huống hồ chúng ta? Xem ra...
Trầm lão đang nói chợt nghe từ phía trước có tiếng Tiêu Đạt kêu thất thanh:
- A... A...
Thất kinh, Trầm lão liền dừng lại, sau đó vừa di chuyển chầm chậm vừa gọi Tiêu Đạt:
- Tiêu thiếu hiệp...! Tiêu thiếu hiệp đâu rồi? Và Trầm lão không nén nỗi vui mừng khi nghe thanh âm của Tiêu Đạt đang văng vẳng vọng lên từ nơi nào đó ở sâu phía bên dưới:
- Lão tiền bối! Chúng ta có cơ hội thoát nạn rồi. Lão tiền bối hãy xuống đây.
Do di chuyển chậm nên Trầm lão kịp thời dừng lại khi phát hiện sơn đạo ngầm bỗng bị một miệng vực cắt ngang. Và thanh âm của Tiêu Đạt rõ ràng là từ bên dưới đáy vực vọng lên.
Trầm lão chõ miệng gọi xuống:
- Tiêu thiếu hiệp vẫn bình ổn chứ? Quả nhiên thanh âm của Tiêu Đạt từ dưới đáy vực vọng lên thật.
- Tiểu bối chỉ bị một phen hoảng kinh hồn vía mà thôi. Lão tiền bối đừng ngại, hãy nhảy xuống. Tiểu bối đã có cách giúp lão tiền bối hạ thân an toàn.
Nhưng Trầm lão vẫn ngần ngại:
- Tiêu thiếu hiệp đã xem xét kỹ chưa? Dựa vào đâu Tiêu thiếu hiệp tin chắc ở dưới đó chúng ta sẽ có lối thoát?
- Đây là nơi đã từng có người lưu ngụ. Và cho dù không có lối thoát nhưng ở dưới đây vẫn có đủ thức ăn và nước uống cho chúng ta tạm thời dung thân.
- Có người từng lưu ngụ ư? Vậy thì được, lão phu nhảy xuống đây.
Và khi thân hình của Trầm lão sắp rơi xuống đến tận đáy thì lão phát hiện ngoài một chút ánh sáng lờ mờ cho lão nhìn thấy phương vị Tiêu Đạt đang đứng, từ phía Tiêu Đạt còn xuất phát nội lực khá thâm hậu để cản bớt đà rơi của lão và để đón đỡ lão hạ thân an toàn.
Với hai phát hiện này Trầm lão ngay khi ổn định cước bộ vẫn ngây người nhìn Tiêu Đạt, sắc mặt tỏ ra kinh ngạc tột độ.
-oOo-