Tiêu Đạt mỉm cười nhìn Trầm lão:
- Lão tiền bối không ngờ phải không? Lúc rơi xuống đây nếu không có lão tiền bối gọi có lẽ tiểu bối vẫn cứ mãi ngây người nhìn cảnh tượng ngỡ không thể nào có này.
Lời của Tiêu Đạt làm cho Trầm lão bừng tỉnh. Nhưng Trầm lão vẫn nhìn Tiêu Đạt bằng ánh mắt kinh ngạc:
- Điều làm lão phu kinh ngạc nhất chính là nội lực khá thâm hậu, vượt quá niên canh niên kỷ của Tiêu thiếu hiệp. Và nếu lão phu đoán không lầm, Tiêu thiếu hiệp muốn đạt nội lực ngần ây tất phải trải qua ngoài hai mươi năm công phu thì vi khổ luyện.
Tiêu Đạt lắc đầu và phì cười:
- Tiểu bối nay chỉ mới có mười sáu tuổi và được gia phụ bắt đầu truyền thụ công phu vào lúc lên mười. Tính ra thì...
Trầm lão nóng nảy ngắt lời:
- Điều này lão phu thừa biết và Tiêu thiếu hiệp càng không thể bắt đầu luyện công từ lúc mới sinh ra. Do vậy, lão phu thật sự không tin Tiêu thiếu hiệp lại đạt mức nội lực ngoài hai mươi năm công phu tử vi. Tiêu thiếu hiệp giải thích thế nào đây? Đoán biết Trầm lão đang có ý nghi ngờ, Tiêu Đạt cố gắng giải thích:
- Chẳng phải tiểu bối từng nói, lúc tỉnh lại đã thấy nội thương bình phục và nội lực đột ngột tăng cao đó sao? Rất có thể là vì Hoàng Diệp Linh Địa Thảo? Trầm lão phản bác:
- Hoàng Diệp Linh Địa Thảo sau cùng vẫn lọt vào tay người, không thể có chuyện Tiêu thiếu hiệp chỉ nhờ chạm vào bất kỳ loại linh dược hãn thế nào để đột nhiên có nội lực tăng cao. Trừ phi ở Tiêu thiếu hiệp vẫn còn chuyện gì đó chưa nói tất cả.
Tiêu Đạt hoang mang và ngơ ngác lộ ra mặt:
- Những gì tiểu bối nhớ và đã trải qua đều kể lại tất cả cho lão tiền bối nghe. Thật sự tiểu bối không thể hiểu tại sao bản thân bỗng có mức nội lực như thế này.
Không thể phủ nhận thái độ quá ư thành thật của Tiêu Đạt, Trầm lão đành thở dài:
- Xem ra mọi chuyện xảy ra liên quan đến Tiêu gia càng lúc càng mập mờ khó hiểu. Ẩn tình này, theo lão phu nghĩ, ngoài trừ lệnh tôn sẽ không một ai có thể giải thích cho minh bạch.
Như không muốn đề cập thếm đến chuyện này nữa, Trầm lão lần đầu tiên đưa mắt nhìn quanh. Và Trầm lão cuối cùng cũng phải kêu lên như Tiêu Đạt từng kêu:
- Quả nhiên đây là nơi từng có người lưu ngụ. Có thạch bàn, có một hồ đầy nước, có cả khối dạ minh châu đủ để soi tỏ khắp thạch thất này. Phải chi chúng ta biết đấy là nhân vật nào thì hay biết mấy.
Tiêu Đạt động tâm:
- Hay là hay như thế nào? Phải chăng lão tiền bối có ý ngờ đây là nơi từng lưu ngụ của một nhân vật Hoàng Y Giáo? Trầm lão đáp, trong khi hai mắt vẫn tiếp tục nhìn quanh:
- Đúng vậy. Vì chúng ta đã rõ nhóm người cho kín chân diện từng hãm hại lệnh tôn tất cả phải có liên quan đến gã xa phu. Gã đã tự xưng là người của Hoàng Y Giáo. Thêm nữa, gã đã biết và chiếm hữu Hoàng Diệp Linh Địa Thảo. Hai chữ Hoàng này, một là Hoàng Y Giáo, hai là chữ Hoàng trong Hoàng Diệp Linh Địa Thảo, nhất định phải có liên quan. Suy cho đến cùng, rất có thể chủ nhân của thạch thất này phải là người của Hoàng Y Giáo.
Tiêu Đạt lo ngại đảo mắt tìm kiếm:
- Nói như vậy vì bọn Hoàng Y Giáo đã quá thông thuộc địa hình chốn này, lão tiền bối có nghĩ chúng sẽ đến và sẽ phát hiện chúng ta: Trầm lão gật gù:
- Lão phu cũng đang nghĩ như thế. Do đó, hay hơn hết là chúng ta nên tìm kiếm ngay lối thoát thân trước khi quá muộn.
Thạch thất dù có ánh sáng huyền ảo từ một dạ minh châu phát ra soi khá tỏ, nhưng nếu cứ đứng yên chỗ và lấy mắt nhìn thì khó có hy vọng tìm thấy lối thoát, giả như có. Do đó, ngay khi Trầm lão dứt lời, cả hai liền phân khai, người tìm bên tả, người tìm bên hữu.
Và với phạm vi chưa đầy hai mươi trượng vuông, cả Trầm lão và Tiêu Đạt dù có tìm kỹ đến mấy, có đi chậm đến mấy thì cũng đến lúc họ chạm mặt nhau.
Không cần hỏi, chỉ cần nhìn vào sắc diện thất vọng của nhau cả hai đều biết kết quả của việc kiếm tìm là thế nào.
Tiêu Đạt gượng cười:
- Có lẽ miệng vực bên kia chính là lối xuất nhập duy nhất của thạch thất này, Lão tiền bối định lẽ nào, chúng ta mạo hiểm lưu lại đây hay...
Trầm lão xua tay:
- Không hề có chuyện mạo hiểm nếu ở đây. Tiêu thiếu hiệp thử nhìn lại xem, có phát giác điều gì không? Tiêu Đạt kinh ngạc đưa mắt nhìn:
- Ý lão tiền bối nói đã tìm thấy lối thoát? Trầm lão bật cười:
- Nếu tìm thấy, lão phu đâu đến nỗi thất vọng và có ý Bảo chúng ta cứ lưu ngụ ở đây.
Hoá ra Tiếu thiếu hiệp, không nhìn thấy ở khắp thạch thất này chỉ có dấu chân của hai người chúng ta thôi sao? Tiêu Đạt lại đưa mắt nhìn. Và Tiêu Đạt vỡ lẽ:
- Đúng như vậy thật. Thì ra thạch thất đã lâu không có người lưu ngụ và khắp nền động đều bị lớp bụi phủ đầy. Và những dấu chân còn in khá rõ kia đúng là dấu chân của chúng ta.
Trầm lão gật gù:
- Giang hồ vốn đầy cạm bẫy và lòng người thì đầy thủ đoạn, Tiêu thiếu hiệp nếu không chịu để mắt quan sát và có nhận định phù hợp tất sẽ khó bảo toàn. Đó là những gì lão phu đã thu thập sau gần năm mươi năm bôn tẩu giang hồ.
Tiêu Đạt lập tức vòng tay thủ lễ:
- Đa tạ lời chỉ giáo của lão tiền bối, tiểu bối nguyện khắc cốt ghi tâm.
Một lần nữa Trầm lão xua tay:
- Biết tiếp nhận lời chỉ giáo của người, Tiêu thiếu hiệp rồi sẽ lên người hữu dụng.
Nhưng cũng đừng quá đa lễ, nhất là ở đây chỉ có lão phu và Tiêu thiếu hiệp. Tốt hơn hết Tiêu thiếu hiệp hãy nghĩ hộ lão phu, làm cách nào để xoá hết sạch lớp bụi bẩn đang phủ kín nền động.
Tiêu Đạt kinh ngạc:
- Nếu lão tiền bối cần chỗ nghỉ lưng thì cần gì phải tẩy uế nền động? Thạch bàn ở đằng kia vẫn đủ chỗ cho chúng ta cùng nằm mà? Trầm lão nhẹ cười:
- Không phải lão phu đang muốn tìm chỗ ngả lưng. Tiêu thiếu hiệp không cảm thấy lạ vì ở một nơi như thế này lại không có bất kỳ dấu tích gì cho thấy có sự hiện hữu của cựu chủ nhân sao? Tiêu Đạt tỉnh ngộ:
- Hoá ta lão tiền bối đang muốn tìm lưu tự của người từng là chủ nhân nơi đây? Trầm lão gật đầu:
- Không sai! Bốn bề vách động của thạch thất đã rõ là nơi không có lưu tự. Vậy thì chỉ còn ở thạch bàn và ở khắp nền động mà thôi. Tuy vậy, có muốn tìm lưu tự cũng phải có thái độ thích hợp. Tiêu thiếu hiệp không thể quét lớp bụi phủ trên mặt thạch bàn xuống, sau đó lại phí công tẩy uế cũng lớp bụi đó cùng với lớp bụi sẵn có trên nền động. Tiêu thiếu hiệp hiểu rõ chưa? Tiêu Đạt tán đồng:
- Lão tiền bối quả là người chu đáo, mọi việc dù nhỏ đều được toan liệu mọi bề, không để uổng phí chút nào công sức phải bỏ ra. Càng ở gần lão tiền bối, tiểu bối càng học được nhiều điều.
Trầm lão mỉm cười:
- Còn đối với lão phu, Tiêu thiếu hiệp quả là đứa bé ngoan, dễ dạy. Không như ái nữ của lão phu, tuy phận nữ nhi nhưng tính khí bốc đồng khó bảo.
Nghe thế, Tiêu Đạt vừa xé ra từ y phục một mẩu vải, dùng nó để gạt nhẹ lớp bụi bẩn trên nền động và gom vào một góc, vừa hỏi đùa:
- Lão tiền bối chỉ nói như thế thôi, chứ lệnh ái một khi có nghiêm phụ như lão tiền bối hẳn phải là bậc nữ hiệp tài sắc vẹn toàn?
- Lão phu nói hoàn toàn sự thật. Vì không như Trầm Tịnh, trưởng nam của lão phu, nếu Trầm Khuê có được một phần ngoan ngoãn như Tiêu thiếu hiệp thì có lẽ lão phu không đến nỗi đã từng tuổi này còn phải bôn ba vất vả, ngược xuôi khắp giang hồ.
Tiêu Đạt ngừng tay và nhìn Trầm lão với sắc mặt bán tín bán nghi:
- Lệnh ái đã làm điều gì khiến lão tiền bối thất vọng ư? Cười gượng, Trầm lão bảo:
- Vì Tiêu thiếu hiệp đã biết lão phu là Tổng tiêu đầu tiêu cục Uy Phong nên cũng biết lão phu chỉ có hai nhục tử, một là Trầm Tịnh hiện đã nên người hữu dụng và một là Trầm Khuê thường tự xưng là Ngọc Nữ Tâm Đao?
- Có! Tiểu bối có biết. Và thế tiểu bối mới nói lệnh ái chính là bậc nữ hiệp tài sắc vẹn toàn.
Trầm lão lắc đầu:
- Không như thiếu hiệp nghĩ đâu. Tệ nữ tự xưng như vậy là để hợp với Đao Nữ Tâm Kiếm tạo thành một đôi Ngọc Dao Nhị Nữ Tâm Đao Kiếm hầu thực hiện ý đồ vùng vẫy giang hồ mà Dao Nữ Tâm Kiếm nào có xuất thân từ danh môn chính phái. Bởi lo cho nữ nhi, lão phu tuy mượn cớ đi áp tiêu, nhưng kỳ thực chỉ muốn tìm tung tích của nghịch nữ.
Tiêu Đạt mỉm cười, vừa tiếp tục tẩy uế bụi vừa tìm cách trấn an Trầm lão:
- Lão tiền bối chớ quá lo nghĩ. Vì cho dù Dao Nữ Tâm Kiếm không có xuất xứ từ danh môn chính phái, nhưng Thái Cực Môn vẫn không phải là tà môn. Cũng có thể nhờ có lệnh ái ở một bên kềm chế, biết đâu cả hai sẽ trở thành một giai thoại võ lâm, nêu cao khí phách bậc nữ lưu nghĩa hiệp cho mọi người noi theo?
- Đủ rồi! Ngỡ câu nói không được Trầm lão tán thành nên mới bị Trầm lão lớn tiếng quát như thế, Tiêu Đạt ngơ ngác giương mắt nhìn Trầm lão:
- Lão tiền bối...
Nào ngờ Tiêu Đạt chỉ thấy Trầm lão xạ mắt nhìn chằm chằm vào nơi Tiêu Đạt vừa dùng miếng vải lau qua.
Kinh nghi, Tiêu Đạt cũng nhìn xuống:
- Ở đây có vẽ hình vẽ một khuyên tròn, nhưng không phải tự dạng như lão tiền bối đã nghĩ.
Trầm lão bước lại gần Tiêu Đạt:
- Không sai! Tuy chỉ là hình vòng khuyên nhưng Tiêu thiếu hiệp không nhận ra sao, trước sau trên nền động, nhờ Tiêu thiếu hiệp bỏ công lau qua lớp bụi bẩn đã hiện tất cả bốn hình y như thế này rồi? Nhìn theo từng lượt chỉ tay của Trầm lão, quả nhiên đến lúc này Tiêu Đạt mới để tâm nhận ra sự hiện hữu của bốn hình khuyên có trên nền động, mà khi lau qua lớp bụi bẩn Tiêu Đạt vì vô tình nên không nhận biết.
Tiêu Đạt đứng thẳng người lên và nhìn bao quát bốn hình khuyên nọ:
- Tiểu bối thừa nhận những hình khuyên này không thể tự nhiên có, mà phải do người dùng nội lực tự nhiên có, mà phải do người dùng nội lực phi phàm vạch ra. Nhưng chúng cũng chỉ là những hình khuyên, đâu nói lên bất kỳ điều gì có liên quan đến nhân vật đã vạch ra chúng? Trong khi Tiêu Đạt nói, Trầm lão nếu không nheo mắt để ngăm nhìn bốn hình khuyên nọ, thì cũng đi tới đi lui khắp nền động như muốn kiếm tìm thêm điều gì đó.
Và khi Tiêu Đạt dừng lời, Trầm lão chợt lẩm bẩm:
- Chúng không thể tự nhiên có và chúng cũng không thể được vạch ra một cách ngẫu nhiên theo những bộ vị không đâu ra đâu như thế này. Phải chăng đây là...
Nói đến đây, Trầm lão đang lẩn quẩn di chuyển bỗng dừng lại. Lão dùng chân di di trên nền động, lão cho phần bụi bẩn ở đó vốn chưa được Tiêu Đạt lau đến phải bay tung lên mờ mịt.
Ngó theo chân Trầm lão, Tiêu Đạt thất vọng vì nền động chỗ nào vừa lau không hề xuất hiện bất kỳ dấu tích nào.
Không dễ thất vọng như Tiêu Đạt, Trầm lão lại tiếp tục di chuyển qua vị trí khác, miệng lại lẩm bẩm:
- Nếu đúng như ta đoán thì chỉ cần xác định bộ vị của phương vị Thiên Khu. Từ đó hợp với phương vị Thiên Tuyền ắt sẽ tìm ra vị trí Bắc Đẩu Tinh rất có thể cũng là lối thoát.
Rồi Trầm lão một lần nữa dừng lại, lấy chân di di trên nền động, lau qua lớp bụi bẩn bám bên trên.
Nghe Trầm lão lẩm bẩm như thế, Tiêu Đạt chợt hỏi:
- Lão tiền bối đề cập đến Thiên Tuyền, Thiên Khu, dường như đó là cách gọi của hai trong bảy bộ vị của Thất Tinh Đẩu Trận? Chỗ Trầm lão vừa dùng chân lau vẫn chỉ là phần nền động trơ trụi, không hề có bất kỳ dấu tích nào.
Vẫn không nản lòng, Trầm lão chuyển sang vị trí khác và như Tiêu Đạt nhận định, Trầm lão chuyển thế nào cũng vậy, thuỷ chung cũng xoay quanh bộ vị của bốn hình vòng khuyên kia. Trầm lão gật gù bảo:
- Đã lâu lắm rồi, có thể Tiêu thiếu hiệp và cả lệnh tôn nữa chưa hề nghe ai đề cập đến, ở trong võ lâm Trung Nguyên từng xuất hiện bảy nhân vật tự xưng là Thất Tinh lão. Họ xuất hiện một lượt, vào lúc cao niên và đến khi thất tung họ cũng thất tung cùng một lúc. Không sai! Nhìn bộ vị của bốn hình khuyên này lão phu không thể không liên tưởng đến Thất Tinh Đẩu Trận. Và nếu nhận định đó của lão phu là đúng, thì chúng ta không những được biết chút ít về manh mối của Thất Tinh lão mà có thể sẽ tìm ra lối thoát chính là bộ vị của Bắc Đẩu Tinh.
Dứt lời, Trầm lão một lần nữa dùng chân lau bụi trên nền động. Và lần này hình vòng khuyên thứ năm quả nhiên đã lộ ra.
Trầm lão bật cười:
- Có rồi! Sau Thiên Khu, Thiên Tuyền là những bộ vị của Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương và Dao Quang. Hình khuyên thứ năm này chính là bộ vị của Ngọc Hành.
Không tin, Tiêu thiếu hiệp cứ chiếu từ chỗ lão phu đang đứng, đi thêm năm bước về phía này, ắt sẽ tìm thấy hình khuyên thứ sáu, sau đó là hình khuyên thứ bảy.
Tiêu Đạt thực hiện theo kết quả trên nền động lúc này đã hiển hiện đủ bảy vòng khuyên chiếm đủ bảy bộ vị của Thất Tinh Đẩu Trận.
Tiêu Đạt ngớ người:
- Có nghĩa là thạch thất này từng có không phải chỉ một vị chủ nhân? Họ gồm bảy người và được gọi chung là Thất Tinh lão? Trầm lão cũng hoang mang mất một lúc.
Đúng như Trầm lão đã nói, lớp bụi bẩn trên mặt thạch bàn bị Tiêu Đạt lau qua nên khi rơi xuống đã dần dần che khuất những hình khuyên trên nền động.
Cuối cùng, Tiêu Đạt kêu lên mừng rỡ:
- Đúng rồi, lão tiền bối! Ở đây có một mẩu đá nhỏ như không dính liền với thạch bàn.
Trầm lão chợt hốt hoảng:
- Chậm đã. Tiêu thiếu hiệp chớ vội chạm vào. Rất có thể đó là mấu chốt để phát động cơ quan. Vội chạm vào chỉ chuốc lấy hậu quả khó lường.
Vừa nói, Trầm lão vừa hối hả chạy đến. Nhưng tiếng Trầm lão kêu quá muộn, vì để lau qua lớp bụi bẩn đương nhiên tay của Tiêu Đạt phải chạm vào mẩu đá nọ.
Nền động chợt rung chuyển mạnh, đến thạch bàn là nơi Tiêu Đạt đang yên vị cũng phải lay động lắc lư.
Tiêu Đạt hoảng kinh, quay đầu nhìn Trầm lão.
Và như Tiêu Đạt đang nhìn thấy, nền động vừa rung chuyển vừa vỡ nứt ra thành từng mảnh. Và những mảnh này sau khi rời xa nhau tạo thành nhiều miệng vực sâu hun hút, chúng liền rơi xuống, khiến Trầm lão cũng phải rơi theo.
Thất kinh, Tiêu Đạt định tung người lao đến để chộp giữ Trầm lão, thì nghe Trầm lão hốt hoảng gọi:
- Ôi chao! Tiêu thiếu hiệp hãy cẩn trọng ở phía sau.
Tiêu Đạt lập tức quay lại và phát hiện ở vách đá kế thạch bàn có lẽ do sự rung chuyển của toàn thể nền động nên cũng nứt toác ra và từ chỗ nứt đó, một tia lửa dài và uốn éo như chiếc lưỡi chợt phún ra, bao trùm và cuốn lấy toàn thân Tiêu Đạt.
Tiêu Đạt kinh hãi kêu thất thanh:
- Ối chao...
Tương tự, Trầm lão do bị rơi vào một trong những miệng vực vừa xuất hiện, cũng bật lên tiếng kêu kinh hoàng:
- A... a...
-oOo-