Nguyên truyện Thất-ChÆ¡n nầy, xưa có bổn cÅ©, mà câu văn chẳng đặng rà nh rẽ, nghÄ©a lý chẳng đặng minh bạch, sợ ngưá»i coi chẳng hiểu thấu, nghe chẳng đặng thông mà bá» qua, và trong truyện chẳng đặng mở mang, nhiá»u câu vắn tắt, khó rõ diệu mầu, thấy tưởng như việc thưá»ng, chẳng hiểu chá»— báu trá»ng. Tôi rất muốn mở mang trong truyện báu mà chưa đặng y như lá»i nguyện.
May đâu năm ná» tôi ở tỉnh Vân-Nam rồi qua tỉnh Tứ Xuyên, đến nhà thá» cá»§a ông Thừa-Tướng ở nghỉ chÆ¡n. Nhá»› tưởng lá»i lẽ trong bá»™ Thất-ChÆ¡n, thầm xét thấu nghÄ©a lý diệu mầu, trá»n mấy ngà y biên sắp thà nh thÆ¡ tên là “Thất-ChÆ¡n NhÆ¡n-Quả truyệnâ€. Hiệp theo lá»i tục mà bà y tá» chuyện xưa; do trong thế sá»± nhân tình đặng chỉ dẫn ngưá»i lầm lá»—i; Ä‘em việc tá»™i phước mà tỉnh ngá»™ lòng ngưá»i, lấy Äạo diệu mầu mà mở mang cho háºu thế. Thiệt lá»i khuyên là nh răn dữ, có Ãch xiết bao!
Khi đó có ông Vương-Äạo-Há»™i coi thấy đặng vui mừng, biểu tôi gắng sức ra công mà sá»a cho trá»n bá»™. Tôi thấy ông có ý khắc bản ấn tống nên tôi hết lòng xét duyệt, xong đưa ông xem luôn chẳng nghỉ. Ông thưá»ng nói vá»›i tôi rằng:
- Sách nầy tháºt đáng đứng báºc nhất trong sách dạy tu hà nh chÆ¡n lý.
Tôi há»i: “Xưa nay cÅ©ng có nhiá»u kinh sách nói việc tu chÆ¡n, sao chá»n sách nầy là m bá»±c nhứt?â€
Ông đáp: “Kinh sách tu chÆ¡n tuy nhiá»u, mà lá»i nói vá»ng cÅ©ng rất nhiá»u. Hoặc lấy phép lá»±c mà nói Äạo, hoặc mượn Tiên Pháºt mà là m cá»› đặng dụ ngưá»i không biết, lầm hiểu mà ham thà nh Tiên Pháºt. Không xét trong thâm tâm tánh mạng cá»§a mình thì tu là m sao cho thà nh đặng? Lấy xảo dối Ä‘á»i, nói việc cao xa, là m cho ngưá»i khó mà minh biện. Sách nói tu hà nh như váºy thì dùng sao đặng? Vì váºy mà cho sách nầy là báºc nhứt. Vả lại, sách nầy từ đầu đến cuối đã không má»™t lá»i dối, lại thêm khuyên nhá»§ lòng ngưá»i bước nÆ¡i đưá»ng đất chắc cầu theo lẽ thiệt chÆ¡n, trong việc Ä‘á»i nhiá»u chá»— thế tục thưá»ng nghe, nên lẽ giả chÆ¡n chắc thiệt hiện bà y, đáng để số má»™t.
Tôi xét lại trong thiên hạ, ai mà gặp Thất-ChÆ¡n nầy là ngưá»i hữu hạnh, rán xem tìm cho thấu nghÄ©a lý cùng chá»— cứu cánh diệu mầu. Sách nầy là sách cá»§a các vị Tiên Pháºt, trước kia cÅ©ng có lâm trần, mà biết hồi đầu tỉnh ngá»™, tháºt là nẻo lương phương. CÅ©ng như lấy kim và ng thá» bịnh ngưá»i, thấu trong gan phổi, há chẳng cho sách nầy là đứng bá»±c nhứt sao?â€
Ông lại biểu để thêm hai chữ NhÆ¡n-Quả tháºt rất hay! Than ôi! Ông Vương-Äạo-Há»™i đặng biết sách nầy là chá»— tri âm ngà n Ä‘á»i. Ngưá»i Ä‘á»i sau có ai Ä‘á»c sách nà y mà hiểu biết như ông váºy chăng? Ông hiểu sách nà y cá»§a Thất-ChÆ¡n thì ông là tri âm ngà n Ä‘á»i cá»§a Thất-ChÆ¡n, lại muốn khắc bản in truyá»n cho Ä‘á»i sau, thì ông cÅ©ng là tri âm cá»§a tu chÆ¡n Ä‘á»i sau. Ông má»™t mình mà đặng là m tri âm hai Ä‘á»i, đáng báºc đạo cả, thiệt là ngưá»i chà chÆ¡n chẳng sai!
Huỳnh-Vinh-Lượng
Lá»i Giá»›i Thiệu cá»§a Ông Lâm-Xương-Quang
XIN CHƯ HIỀN LƯU Ã
Lá»i tá»±a bên đây cá»§a ông Huỳnh-Vinh-Lượng là m ra. Ông khảo duyệt sách nà y là m nên truyện Thất-ChÆ¡n. Nay tôi háºu há»c Lâm-Xương-Quang kỉnh diá»…n. NhÆ¡n tôi há»c Ãt đức hèn mà nhá» Æ¡n trên cảm hóa giúp sức, ngà y ná» tôi lấy bá»™ Thất ChÆ¡n ra coi từ thỉ chà chung, thấy nhiá»u chá»— nhiệm mầu và thấy bảy vị Thất-ChÆ¡n xét thấu việc Ä‘á»i Ä‘á»u giả má»›i kiếm nẻo thoát thân cho đến đặng thà nh Tiên, chịu lắm Ä‘iá»u thiên tân vạn khổ cÅ©ng vì muốn ra khá»i lưới mê. Tôi nghÄ© thấu đặng rồi, lụy sa tình cảm, thầm rằng: nay là đá»i văn minh, chư hiá»n hay xem truyện cùng tiểu thuyết là muốn cho mở mang trà hóa, biết chá»— quấy mà tránh, chá»— phải mà theo. Vì váºy, tôi rán láºp chà giải bá»™ Thất-ChÆ¡n nà y, hiến cho chư hiá»n xem. Anh em chị em mình là gốc ở Kim-Bà n xuống đây (Xin xem Kinh “Ngá»c-Lá»™ Kim-Bà n†cuốn nhì thì rõ tÃch nầy) hãy gắng chà xem cho kỹ, đặng tìm căn mà nhá»› tÃch má»™t khối chÆ¡n tánh hóa ra 96 ức nguyên nhÆ¡n, đồng lãnh mạng xuống trần, đã qua hết hai ngươn mà trở vá» có 4 ức, còn lại 92 ức chưa vá», may gặp Thất-ChÆ¡n nà y có lẽ sẽ vỠđặng, chá»› bấy lâu vì niệm sai má»™t chút mà luân chuyển đến nay, là tại mê trong tù tá»u sắc tà i khà mà bá» liá»u quên Mẹ. NghÄ© váºy tôi chua xót, không đà nh coi truyện nà y má»™t mình, và e chữ Hán Ãt ngưá»i hiểu đặng, lại trong đó có vua quan, dân dã, nghèo khó, Ä‘iếm đà ng, côn đồ, lãng tá» Ä‘á»u đặng ăn năn tu thà nh chánh quả, nên tôi rán diá»…n quốc âm cho chư hiá»n dá»… xem, mau hiểu. Bởi tôi siển bạc thiếu sức không dám Ä‘iá»u biện, nên xin bảy vị Thất-ChÆ¡n ở trong không trung, xui lòng trên dưới, sá»›m thức tỉnh hồi đầu, tôi nguyện lấy lá»i thô tiếng kịch diá»…n ra, xin chư hiá»n coi há»c là m theo mấy lá»i và ng ngá»c cá»§a bảy vị nà y, kịp giác ngá»™ ăn năn mà giải thoát vòng biển ái: suy nghÄ© cuá»™c Ä‘á»i, nhiá»u việc ấm lạnh má»›i phấn chà ăn chay tu niệm, thì ắt có ngà y sẽ đặng tiêu diêu phần tánh mạng. Sau đây, chư hiá»n coi có câu nà o chưa êm, xin vui lòng miá»…n chấp.
Còn trong tá»±a trước có dùng chữ “TRI-ÂM†là chỉ ngưá»i tu hà nh. Ai biết thấu chá»— diệu mầu, theo hạnh cá»§a Thất ChÆ¡n, bá»n lòng sắt đá mà là m, tuy ngưá»i háºu há»c mặc dầu mà chẳng khác “TRI-ÂM†cá»§a Ä‘á»i trước.
Tá»±a nà y diá»…n năm Trung-Hoa dân quốc thứ 23, năm Giáp Tuất 1934 tháng 3 ngà y mồng 1, tại chùa Quan-Âm đưá»ng.
LÂM-XÆ¯Æ NG-QUANG kÃnh diá»…n.