Hoài vọng
Hoài vọng một mùa thu quá khứ
Thủa chúng mình chơm chớm hoa niên
Em trong trẻo hồn nhiên cọng cỏ
Anh vô tư như chú dế mèn
Mùa thu ấy bâng khuâng làn mây trắng
Hoa cải vàng ru vạt nắng bên sông
Cỏ xanh mơ nỗi buồn cổ tích
Sương rất trong và lá rất vàng
Em chợt đến lung linh hư ảo
Thắp tình yêu bằng bảy sắc cầu vồng
Rồi tan biến vào chiều như ảo ảnh
Thu trở mình xao xác nhớ thương
Mưa trái mùa ướt vai người lãng tử
Cứa vào lòng những vết cứa rất sâu
Câu hát ấy giờ một mình anh hát
Ru người xưa và ru mối tình đầu
Lối mòn cũ khóm cúc tần vẫn nở
Cỏ vẫn xanh, hoa cải vẫn vàng
Có một kẻ lặng thầm thương nhớ
Đi trong chiều tóc chạm ánh hoàng hôn.