Chương 22 Thiên Biến Vạn Hoá
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Chợt phát hiện Thượng Quan Phụng vì lo lắng cho thân phụ cũng chuẩn bị lao đi, Tiêu Đạt sau khi ném cho Lệnh Hồ Trung ánh mắt nhìn nghi hoặc, đã lao đến nắm tay Thượng Quan Phụng:
- Tỷ đừng lo. Đệ sẽ luôn ở bên cạnh tỷ! Vùng mạnhh tay hất tay Tiêu Đạt ra, Thượng Quan Phụng ngúng nguẩy vỗ vào vai Trầm Khuê:
- Đi nào, Trầm muội! Đây là cơ hội để tỷ muội chúng ta cho lũ hung đồ biết thế nào là đao kiếm hợp bích của Ngọc Dao Nhị Nữ! Dứt lời, không một lần nhìn ngó gì đến Tiêu Đạt vẫn đang ngẩn ngơ đứng bên cạnh, Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê thản nhiên tung người lao đi.
"Vút... Vút..." Đang tâm trạng như thế, Tiêu Đạt chợt giật mình khi bị Cùng Hiệp phát một cái rõ mạnh vào vai:
- Thôi nào, tiểu tử. Mọi người đã đi cả rồi, ngươi tiếc gì mà chưa chịu đi? Tiêu Đạt quay lại và quả nhiên nhìn thấy trên đỉnh Ngoạ Long Cương chỉ còn lại bản thân và Cùng Hiệp.
Tiêu Đạt nghi hoặc:
- Lệnh Hồ Trung đâu? Cùng Hiệp chợt cười:
- Ngươi bị hai nha đầu kia làm cho mê mẩn tâm thần rồi sao? Chẳng phải trước khi đi, Lệnh Hồ Trung có báo ngươi hãy cố thoát và đến Thái Hồ tìm lại y đó ư? Nhìn mặt người kìa, hay ngươi không nghe y nói thật? Tiêu Đạt chợt nghiêm mặt:
- Đến Thái Hồ ư? Được, vãn bối nhất định sẽ đến.
Và như người đã có sẵn chủ ý, Tiêu Đạt lập tức tung người lao đi! "Vút...!" Cùng Hiệp vội vã đuổi theo:
- Ngươi đi đâu vậy? Gã Lệnh Hồ Trung chạy theo phía bắc mà? Tiêu Đạt đáp vọng lại:
- Vãn bối không thể bỏ mặc Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê! Tiền bối hãy tự bảo trọng! Hẹn gặp lại ở Thái Hồ! Tiêu Đạt tăng cước lực lao đi nhanh hơn: "Vút!" Ngoạ Long Cương có địa hình tương đối trống trải, nhất là ở phía Tiêu Đạt đang lao xuống nên chỉ một thoáng sau Tiêu Đạt đã nhìn thây có ánh kiếm phản chiếu ánh dương quang chớp loé lên.
"Nàng quả nhiên đã lĩnh hội ít lắm là bảy phần của tuyệt kiếm Thiên Tuyền. Có vẻ như nàng có thể tự lo cho bản thân và bảo vệ luôn cho Trầm Khuê!" Nghĩ như thế nên Tiêu Đạt lập tức chuyển người, lao về phía bên tả, nơi chỉ có một mình Tịnh Trần sư thái đang vùng vẫy giữa vòng vây sáu bảy tên che kín chân diện.
"Vút!" Một tên trong bọn địch nhân đang cười ngạo mạn:
- So về võ công bọn lão gia tuy không bằng mụ tặc ni thối tha, nhưng với Độc Nhân Cổ Trận như thế này thì... Ha... ha...
Tịnh Trần sư thái chợt hất mạnh trường kiếm:
- Bọn người dám dùng độc vụ ư? Xem kiếm! "Véo..." Vừa lao đến nơi, Tiêu Đạt thập phần kinh hãi khi phát hiện lũ địch nhân quả nhiên đang tung từng độc vụ vào vầng kiếm quang vừa do Tịnh Trần sư thái hất ra tạo nên. Tiêu Đạt vụt quát:
- Đó là Vân Vụ Sa Tiêu Hồn Độc! Sư thái xin chớ xem thường! Người đến thì chưởng kình cũng đến. Tiêu Đạt lật trở hữu thủ nhiều lượt, sau đó quạt hất ra một kình cuồng nộ như đợt phong ba uy mãnh.
"Vù..." Đợt phong ba đó lập tức cuốn phăng vầng độc vụ vừa hiển hiện, làm cho bọn địch nhân cả thảy bảy tên đều ngỡ ngàng do không hiểu tại sao vầng độc vụ lại mất đi.
Vậy là kiếm của Tịnh Trần sư thái như được dịp phát triển thần uy.
"Véo..." "Phập! Phập! Phập!" Tuy là đệ tử phật môn nhưng khi đã phát nộ, kiếm của Tịnh Trần sư thái cũng biến thành hung khí tịch tà. Bọn địch nhân đều bị kiếm chiêu của Tịnh Trần sư thái đoạt mất mỗi tên một cánh tay hữu, chính là cánh tay bọn chúng dùng để ném độc vụ.
Chợt cười rộ lên, Tiêu Đạt gọi Tịnh Trần sư thái:
- Sư thái có thể đi được rồi, đừng lưu luyến nữa. Tử thần đã gọi chúng về Quỷ Môn Quan để ra mắt Diêm Vương rồi! Ha... ha...
Cùng lúc này, bảy tên nọ cùng dùng tay tả ôm vào vai hữu và đồng loạt gào vang:
- A... A...! Độc? Độc! Thất sắc, Tịnh Trần sư thái vội lao vọt qua vòng vây:
- Sao chúng lại trở nên thế này? Hay kiếm của bần ni...! Ôi chao! Là kiếm của bần ni đã dính khá nhiều độc vụ của chúng? Thấy Tịnh Trần sư thái định vất bỏ thanh kiếm, Tiêu Đạt nghiêm giọng:
- Gieo nhân nào thì gặp quả nấy, sư thái không nghiệm đúng lời Phật tổ đã dạy đó sao? Đừng quá chấp nê như vậy, sư thái! Tịnh Trần sư thái thở dài, sau đó vẫn ném bỏ thanh kiếm:
- Nam mô a di đà phật! Nhưng Phật tổ lại có lời dặn khác, rằng không được lạm sát vì chúng chỉ là những kẻ thừa hành, đâu thể phản kháng lại lệnh của chủ nhân? Oan có đầu nợ có chủ, bần ni vẫn đòi lại món nợ chúng đã vay, nhưng đòi theo cách của bần ni! Dứt lời, Tịnh Trần sư thái lấy từ trong người ra một ngọn phất trần, một tiêu ký bất di bất dịch của Chưởng môn Nga Mi phái. Sau đó, sư thái tung người về phía Vu Hạt đạo trưởng cũng đang bị một tốp địch nhân làm cho khốn đốn.
"Vút!" Có một thoáng ngỡ ngàng vì lời giải thích của sư thái Tịnh Trần, nhưng ngay khi Tịnh Trần rời đi, Tiêu Đạt vẫn thản nhiên nhặt lấy thanh kiếm vừa bị Tịnh Trần ném bỏ xem như tà vật! Tiêu Đạt cười lạnh và quay người lao về phía khác.
Tiếng quát tháo của Thượng Quan Sơn liền như hấp lực cuốn hút Tiêu Đạt đến:
- Hoàng Bất Trác ngươi thật vô sỉ! Chỉ có hạng mù quáng như ngươi mới cam tâm làm theo lệnh sai xử của mụ Cung chủ Cửu Khúc Cung! Xem kiếm! "Véo..." "Bùng!" Tiêu Đạt đến kịp lúc để nghe lão Hoàng Bất Trác cười ngạo mạn:
- Chính bọn ngươi mới là lũ mù quáng! Hoàng Y Giáo đã bắt đầu tiếp nhập và gây đại hoạ cho võ lâm Trung Nguyên chúng ta. Cửu Khúc Cung chỉ muốn thống lĩnh quần hào, cùng mọi người tiêu trừ đại hoạ Hoàng Y Giáo. Sao Thượng Quan Sơn ngươi cứ chấp mê, không tỏ ra thức thời? Vậy đừng trách ta đắc tội! Đỡ! Ha... ha...
Tiêu Đạt liền cười phá lên:
- Lời của lão nghe tuy hay nhưng lại sai hoàn toàn. Trừ phi lão không biết chính Cung chủ Cửu Khúc Cung vốn là người của Hoàng Y Giáo, là một phản đồ của giáo phái Hoàng Y.
Là phản đồ đương nhiên phải thiên phương bách kế nghĩ cách đối phó lại lệnh truy sát của giáo phái mụ từng phản. Mụ đâu vì lo cho đại cục võ lâm như lão bảo? Ha... ha...
Hoàng Bất Trác tuy vẫn cùng Thượng Quan Sơn giao đấu, nhưng khi phát hiện Tiêu Đạt đến gần lão chợt to hai mắt:
- Ai là phản đồ của Hoàng Y Giáo? Phải chăng vì tiểu tử ngươi chính là giáo đồ của Hoàng Y Giáo nên sinh lòng đố kỵ, bảo Cung chủ bổn cung là phản đồ? Ngươi đừng hòng phủ nhận sự thật này khi ngươi đã tỏ ra quá thân thiện với mụ Đại Pháp Vương Chương Phong, một trong tứ Pháp vương của Hoàng Y Giáo! Thượng Quan Sơn ngươi hãy mau tỉnh ngộ đi, ngươi đừng để cho tiểu tử vốn là người Hoàng Y Giáo lung lạc! Dừng tay nào! Vừa quát Hoàng Bất Trác vừa phát kình, quyết ngăn cản chiêu kiếm đang được Thượng Quan Sơn tận lực quật đến.
"Ào..." Thượng Quan Sơn tuy vẫn giữ chiêu kiếm, nhưng khi đối đáp lại đã có phần hoang mang:
- Hoàng Bất Trác bảo tiểu tử họ Hà kia là người Hoàng Y Giáo thật sao? Và điều này làm cho kiếm chiêu của Thượng Quan Sơn do kém quyết liệt nên mất đi sự lợi hại vốn có.
"Véo..." Tiêu Đạt kinh tâm, vội kêu lên:
- Tiền bối sao để tâm trạng ảnh hưởng đến kiếm chiêu? Chao ôi, nguy rồi...
Và Tiêu Đạt tung người lao vào! Nhưng đã muộn vì Hoàng Bất Trác đang cười vang:
- Ngươi không tin thì ta đành chịu. Vì dù sao ta đâu cần gì phí lời để giái thích cho một kẻ sắp chết như Thượng Quan Sơn ngươi? Ha... ha...
Và.
"Bùng!" "Choang!" Chấn kình làm cho thanh kiếm của Thượng Quan Sơn gãy tiện và nửa thanh kiếm bên trên thay vì bay đi thì lại bị chấn lực của lão Hoàng làm cho lao ngược lại, cắm đúng vào một bên ngực của Thượng Quan Sơn.
"Phập!" Thượng Quan Sơn chợt đưa tay chộp vào vết thương, như muốn rút mẩu kiếm đó ra khỏi người.
Tiêu Đạt kịp thời xuất hiện ngay bên cạnh và nhanh tay điểm loạn vào các huyệt đạo khắp người Thượng Quan Sơn.
Hoàng Bất Trác cười độc ác xông đến:
- Giờ thì đến lượt ngươi đây, tiểu tử! Ha... ha...
Đang đỡ Thượng Quan Sơn vào người, nghe lão Hoàng cười thật lạ lùng, Tiêu Đạt liền ngước mắt nhìn lên.
Tiêu Đạt thất kinh:
- Hoả khí? Lão thật có tâm địa độc ác thế sao? Với ngọn hoả khí đã cầm trên tay, Hoàng Bất Trác vẫn tiếp tục cười và bất ngờ cho hoả khí phát động, phụt bắn ra một luồng lửa đỏ quạnh và nóng rực.
"Phụt..." Hai mắt toé hung quang, Tiêu Đạt chợt dùng hữu thủ đang cầm thanh kiếm của Tịnh Trần sư thái và gạt mạnh:
- Lão phải chết! Hãy xem thủ pháp ném ám khí của Thái Cực Môn, Cuồng Vũ Tán Hoa! Cái gạt tay mang theo một chấn lực cực mạnh, làm cho thanh kiếm bị gãy thành năm bảy đoạn ngắn. Sau đó, như Tiêu Đạt vừa gầm quát, những mẩu kiếm ngắn liền lao bắn đi như những mũi ám khí đích thực, vun vút lao về phía lão Hoàng.
"Viu...! Viu...!" Đồng thời Tiêu Đạt cũng bật tung người cùng đưa thân hình bất động của Thượng Quan Sơn lên cao, kịp vượt khỏi luồng lửa đỏ hung hiểm đang từ ngọn hoả khí phụt đến.
"Vút!" Cách đối phó của Tiêu Đạt quả nhiên làm lão họ Hoàng bất ngờ.
Với sắc mặt giận dữ Hoàng Bất Trác cũng vội tung người nhảy tránh, đồng thời cũng lấy từ trong người ra một ngọn hoả khí nữa. Lão cười sằng sặc:
- Để xem ngươi còn lẩn tránh được nữa không, nếu ta dùng một lúc hai ngọn hoả khí như thế này! Ha... ha...
Lão cho hai ngọn hoả khí cùng phụt lửa, uy hiếp hai phần thượng hạ của Tiêu Đạt lúc này đang lơ lửng trên không.
"Phụt..." "Phụt..." Thủ đoạn của lão quả có làm Tiêu Đạt bối rối. Vì nếu chỉ có một thân một mình, giả như cần lăng không đảo bộ thì Tiêu Đạt có thừa bản lãnh để thực hiện. Nhưng đằng này Tiêu Đạt còn phải mang theo Thượng Quan Sơn bên mình, đâu phải đâu phải xoay sở thế nào cũng được! Tuy nhiên, Tiêu Đạt chợt cố tình cười vang:
- Còn lão, lão đối phó thế nào đây nếu biết ta còn một mũi ám khí dành cho lão? Đỡ! Ha... ha...
Và từ hữu thủ của Tiêu Đạt có một mũi ám khí bay ra thật, tạo nên tiếng xé gió kinh hồn.
"Viu..." Không thể ngờ Tiêu Đạt lại liệu tính sẵn phương cách này, Hoàng Bất Trác đành vận dụng toàn lực, cố lăng không đảo bộ để dịch người qua một bên.
Nào ngờ, lão lại nghe Tiêu Đạt kêu vang:
- Vẫn chưa hết đâu! Xem một mũi nữa đây! Ha... ha...
Lão thất kinh, vội trầm người xuống thật nhanh khi nghe Tiêu Đạt kêu như vậy! Vì thế, hai luồng lửa tuy vẫn tiếp tục phụt ra từ hai ngọn hoả khí, nhưng do lão trầm người xuống nên hướng phát xạ của hai luồng lửa phải đổi thay! Thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Đạt liền để cho thân hình trầm nhanh xuống dưới.
Đến lúc này, Hoàng Bất Trác mới phát hiện Tiêu Đạt không hề ném mũi ám khí thứ hai như đã kêu. Tiêu Đạt chỉ doạ lão, làm lão tưởng thật và kết quả là tạo cơ hội cho Tiêu Đạt thoát hiểm nguy vào đúng lúc tối hậu! Phẫn hận, Hoàng Bất Trác lại phát động hoả khí, cả hai ngọn cùng một lúc:
- Tiểu tử to gan, dám hý lộng lão phu! Đỡ! "Phụt..." "Phụt..." Nhưng lần này Tiêu Đạt không còn bị bất ngờ nữa nên nhanh chóng quát trả:
- Ai hý lộng lão? Đỡ! Tiêu Đạt hất mạnh tay và lập tức có một vật xé gió bay về phía lão Hoàng.
"Viu..." Thoạt nhìn qua lão Hoàng bật cười:
- Tiểu tử ngươi hết ám khí rồi sao? Đâu lại dùng nửa thanh kiếm còn lại của Thượng Quan Sơn thay cho ám khí? Ha... ha...
Lão nhận định đúng, Tiêu Đạt đã dùng nửa thanh kiếm còn lại của Thượng Quan Sơn vẫn cầm thay cho ám khí. Và lão dễ dàng dịch tránh.
"Vút!" Đúng lúc này Tiêu Đạt mới cười đắc ý:
- Sao lão biết ta đã hết ám khí? Xem đây! Ha... ha...
Ngỡ Tiêu Đạt lại giở trò, Hoàng Bất Trác vẫn cứ đứng nguyên vị, cho đến khi lão nghe thanh âm xé gió vang đến tai thì đã muộn.
"Viu..." Lão thất thần vì nhận ra với hai lượt ném vừa rồi Tiêu Đạt đã dùng vật có kích thước khá lớn, là nửa thanh kiếm, để ném ra trước. Rồi vì tiếng rít gió thứ nhất quá lớn làm át đi tiếng rít gió thứ hai, khiến lão hiểu lầm là không hề có ngọn ám khí thứ hai như Tiêu Đạt từng lừa lão! Do đó, lão dịch bộ quá chậm, mũi ám khí thứ hai liền cắm vào vai lão.
Kết quả, ngọn hoả tập ở bên tay đó liền bị lão buông rơi.
Tiêu Đạt lại cười:
- Mẩu kiếm đó có dính một ít Vân Vụ Sa Tiêu Hồn Độc. Thiển nghĩ lão nên biết điều này để khỏi phải chết một cách hồ đồ! Ha... ha...
Hồn bất phụ thể, Hoàng Bất Trác liền ném luôn ngọn hoả khí còn lại về phía Tiêu Đạt để vội vã thoát thân.
"Vù..." Tiêu Đạt cũng ngưng cười và xoay người đưa Thượng Quan Sơn lao đi.
"Vút!" Lao về phía Thượng Quan Phụng, Tiêu Đạt chợt xốc đến và cướp luôn thanh kiếm trên tay nàng:
- Chạy mau! Hãy để đệ đi đoạn hậu! Và Tiêu Đạt loang kiếm, bật luôn hai tia chớp cực nhanh vào hai gã nãy giờ vẫn cùng Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê giao chiêu:
- Xem kiếm! "Véo... Ầm!" "Véo... Ầm!" Hai gã vừa bị chấn lùi, chưa kịp định thần thì lại nghe Tiêu Đạt quát:
- Hoàng Vị Thanh, Tạ Hải đường! Hai người vẫn chưa nạp mạng? Đỡ! "Véo..." Bị Tiêu Đạt gọi đích danh, Tạ Hải Đường là người đầu tiên lùi lại:
- Hoàng Vị Thanh! Như phụ thân ngươi đã thất trận? Gã còn lại chính là Hoàng Vị Thanh liền nhanh nhẹn đảo mắt nhìn khắp lượt. Sau đó với ánh mắt phần nào lộ vẻ kinh hoàng, Hoàng Vị Thanh bỗng phất tay vào Tiêu Đạt:
- Ngươi thật đáng chết! Nạp mạng! "Rào..." Tiêu Đạt thất kinh, vội lùi lại, miệng kêu giận dữ:
- Lại là Vân Vụ Sa Tiêu Hồn Độc? Hoàng Vị Thanh ngươi tâm đia độc ác không kém gì phụ thân ngươi! Đỡ! Tiêu Đạt thu kiếm về, sau đó vội vận kình vào thân kiếm để quật ra một luồng kiếm phong, cố xua tan vầng độc vụ vừa được Hoàng Vị Thanh ném ra.
Tuy nhiên do kiếm phong không đầy đủ uy lực như chưởng kình nên vầng độc vụ không thể bị xua tan hết. Lo sợ độc vụ sẽ dính vào Thượng Quan Sơn đang giữ bên cạnh, Tiêu Đạt càng nhảy lùi xa hơn! "Vút!" Lùi đến chỗ Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê, thấy hai nàng đều thất thần nhìn vào nửa thanh kiếm vẫn còn cắm giữa ngực Thượng Quan Sơn, Tiêu Đạt thở hắt ra:
- Sao tỷ vẫn chưa chạy? Cứu kịp lệnh tôn hay không là tuỳ thuộc vào cước lực của mỗi người chúng ta! Chạy mau! Như hiểu rõ định ý của Tiêu Đạt là gì, Thượng Quan Phụng liền hối hả cùng Trầm Khuê xoay người lao đi.
"Vút! Vút!" Tiêu Đạt chạy phía sau, vừa giữ cước lực sao cho không đi quá xa hai nàng vừa đảo mắt nhìn tứ phương, đề phòng địch nhân còn mai phục sẽ bất ngờ tập kích.
"Vút!" Cả ba cứ thế chạy mãi chạy cho đến lúc cả hai nàng kiệt lực sụp khuỵu xuống.
Định gọi hai nàng dừng lại, Tiêu Đạt bỗng giật mình khi thấy ở một chỗ khuất nẻo bên đường chợt có người từ trong nhảy ra chắn lối! Tiêu Đạt nâng kiếm lên thật nhanh:
- Kẻ nào? Xem kiếm...
Người đó chợt kêu lên thất thanh trong khi tay vừa đưa lên cao vừa cuống cuồng vẫy qua vẫy lại một vật phất phơ như mảnh lụa bạch:
- Đừng có giết tiểu nhân, có người nhờ tiểu nhân giao vật này cho thiếu gia.
Thu kiếm về, Tiêu Đạt nhìn dò xét người nọ và không hiểu sao Tiêu Đạt bỗng cười lạt:
- Y phục của các hạ tuy lam lũ, thoạt nhìn cũng giống lắm hạng thường nhân áo vải, nhưng chỉ tiếc có cánh tay đưa cao của các hạ lại để lộ ra những khoảng da thịt không hề sạm nắng, kỳ thực các hạ la ai? Sắc mặt của người nọ cứ ngơ ngơ ngác ngác như không hiểu Tiêu Đạt vừa nói gì. Tuy vậy cách tay của y có vẻ như đã quá mỏi vì mãi đưa cao nên đang từ từ hạ xuống. Đồng thời, y cũng giữ nguyên sắc mặt ngờ nghệch khi lên tiếng hỏi:
- Thiếu gia đừng gọi tiểu nhân như vậy. Loại gia nô chỉ biết tuân lệnh như tiểu nhân, thiếu gia càng khách khí càng khiến tiểu nhân khó bề phục lệnh chủ nhân. Tiểu nhân xin được hỏi, phải chăng thiếu gia hiện đang ở họ Hà? Tiêu Đạt càng thêm lạnh giọng:
- Đã biết rõ tại hạ là ai, lại có đởm lược ngăn đường tại hạ, thiết tưởng các hạ hà tất cứ mãi vờ vĩnh! Mặc cho Tiêu Đạt muốn nói gì thì nói, sắc mặt của nhân vật nọ vẫn không có chút dấu hiệu nào biến đổi. Đến cả một lần chớp mắt cũng không có, nhất là khi nhân vật nọ đang từ từ đưa mảnh hoa tiên ra phía trước, là mảnh lụa hoa tiên với nhiều bút tích trên đó, không phải mảnh lụa như Tiêu Đạt đã nghĩ. Y bảo:
- Tiểu nhân được lệnh chủ nhân giao vật này cho Hà thiếu gia. Nếu quả thiếu gia đây đúng là ở họ Hà, tiểu nhân...
Chỉ mới nói đến đây thôi thì toàn bộ vẻ ngờ nghệch của nhân vật nọ liền biến mất! Đó là lúc nhân vật nọ hất tay và làm cho mảnh hoa tiên là là bay đi, cùng lúc đó nhân vật nọ chợt xoay người và chỉ cần một chớp động nhỏ là nhân vật nọ liền lủi mất hút vào chỗ khuất, nơi từ đó y xuất hiện.
Động thái của y vừa nhanh vừa chuẩn xác, đến nỗi Tiêu Đạt dù đã ngờ trước cũng phải bất ngờ.
Vì thế, thay vì đuổi theo nhân vật nọ, Tiêu Đạt vì thấy mảnh hoa tiên cứ là là bay về phía Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê là hai người đã có dấu hiệu kiệt lực, Tiêu Đạt buộc phải lên tiếng cảnh tỉnh cả hai:
- Đề phòng có độc, chớ chạm vào! Tại hạ sẽ quay lại ngay...! Tin chắc cả hai nàng phải tuân thủ, Tiêu Đạt yên tâm lao đi, mang theo cả Thượng Quan Sơn.
"Vút!" Nhưng ở chỗ khuất Tiêu Đạt vừa cật lực chui vào dường như chưa hề có ai hiện diện, chỉ là một chỗ hoàn toàn hoang vu vắng lặng, đến một dấu hiệu nhỏ cũng không có.
Nếu không vì bận tay với Thượng Quan Sơn bên mình, có lẽ Tiêu Đạt vẫn sẽ tiếp tục truy tìm nhân vật nọ. Nhưng vì còn có Thượng Quan Sơn bên cạnh nên Tiêu Đạt dừng lại.
Vừa mới dừng lại thôi Tiêu Đạt lập tức kêu thầm: " Nguy tai! Ta đã bị trúng kế điệu hổ ly sơn?!" Hồn bất phụ thể, Tiêu Đạt vội vã lao ngược lại.
Và Tiêu Đạt càng thập phần lo sợ hơn khi phát hiện Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê, cả hai đang thản nhiên chúi đầu vào cùng đọc mảnh lụa hoa tiên có tự dạng lúc nãy.
Tuy yên tâm vì kế điệu hổ ly sơn không hề có, nhưng chỉ nghĩ đến mảnh hoa tiên thế nào cũng có điểm mờ ám, Tiêu Đạt đành khẩn trương kêu:
- Sao bảo đừng chạm vào nhị vị vẫn cứ chạm? Giả như có chất độc...
Thượng Quan Phụng hất mặt nhìn Tiêu Đạt, cho Tiêu Đạt thấy vẻ khinh khỉnh đáng ghét của nàng:
- Ngươi là đệ hay là huynh trưởng của bọn ta? Tại sao ta và Trầm muội cứ phải theo lệnh của ngươi? Tiêu Đạt không giận, trái lại chỉ thở phào:
- Đệ chỉ lo cho hai vị tỷ tỷ thôi. Nói vậy, trên mảnh hoa tiên không hề có chất độc? Ung dung cất mảnh hoa tiên vào người, Thượng Quan Phụng lại hất hàm hỏi:
- Ngươi bảo bọn ta chạy, bọn ta chạy đến kiệt lực rồi. Bây giờ ngươi bảo bọn ta đi, bọn ta phải theo ngươi đi đến đâu? Ngươi có chủ ý gì chưa? Thái độ của Thượng Quan Phụng chỉ khiến Tiêu Đạt suýt phì cười. Tuy vậy, do nàng hỏi đúng vào điều Tiêu Đạt đang lo nghĩ, nên Tiêu Đạt không thể không trả đáp:
- Đệ chỉ có chủ ý là tìm một nơi nào thật kín đáo và khá an toàn để lo chữa trị thương thế cho lệnh tôn. Còn như đi đâu thì...
Thượng Quan Phụng câng câng nét mặt:
- Nghĩa là ngươi chưa có chủ đích gì rõ ràng chứ gì? Vậy thì lần này đến lượt ngươi phải tuân theo mọi sự sắp đặt của ta, cũng là của Trầm muội! Đi nào! Dứt lời, nàng nhấp nháy mắt với Trầm Khuê, sau đó cả hai người lững thững bỏ đi.
Kinh ngạc, Tiêu Đạt vội bước theo, miệng hỏi:
- Đi theo tỷ thì được rồi, nhưng là đi đâu? Thượng Quan Phụng đáp mà không hề quay lại:
- Cứ đi theo ta khắc biết! Cũng không xa lắm đâu! Thật lạ, Tiêu Đạt vừa theo chân vừa nghi hoặc, dường như hai nàng thông thuộc địa hình chốn này. Cả hai cứ ung dung bước mà không hề ngần ngại khi phải ngoặt tả hay rẽ hữu, cho dù ở những chỗ ngoặt cần rẽ không phải chỉ có một lối để rẽ ngoặt! Tin chắc là cả hai, hoặt ít nhất là một, đã từng đến nơi này nên mới thông thuộc địa hình, Tiêu Đạt phấn chấn, tiến lêng ngang hàng với cả hai:
- Nếu tỷ tỷ vốn là thổ địa chốn này, đệ đâu ngại giao cho tỷ đi trước khai lộ? Thượng Quan Phụng chợt nạt:
- Sao thế này? Chẳng phải ta đã bảo ngươi đi theo phía sau sao? Mau lùi lại, không được tuỳ tiện như thế! Hốt hoảng, ngỡ là đi như thế sẽ khó lòng phòng địch, Tiêu Đạt vội lùi lại, tuân thủ khoảng cách như lúc đầu.
Đi thêm một lúc nữa Tiêu Đạt lại hỏi:
- Chỉ ít tỷ cũng phải cho đệ biết nơi chúng ta sắp đến là nơi nào chứ? Không buồn đáp, cả Thượng Quan Phụng lẫn Trầm Khuê vẫn lẳng lặng đi.
Biết cả hai đều giả vờ không nghe và tự hiểu là phải có nguyên do, Tiêu Đạt từ đó không hỏi gì nữa, chỉ mãi lo tự vấn xem đã có hành động gì không đúng.
Dù thế, Tiêu Đạt vẫn phát hiện ở hai nàng đều có dấu hiệu lóng ngóng khi tất cả cùng cảm thấy bất ngờ vì chợt nhận ra đang đối diện với một trang viện trang nghiêm và vắng lặng.
Điều đó khiến Tiêu Đạt tự hỏi phải chăng cả hai nàng đều chưa một lần đến đây? Chợt cánh cổng dầy và kín đáo của ngôi trang viện hé mở và một nhân vật có dáng đi trầm tĩnh cũng xuất hiện.
Thanh kiếm trên tay Tiêu Đạt liền được nâng lên. Nhưng cũng may là Tiêu Đạt chưa kịp dùng đến. Do nhân vật nọ đã phát thoại và mắt nhìn thẳng vào Thượng Quan Phụng:
- Thượng Quan Phụng cô nương? "Họ không quen nhau!" Tiêu Đạt có ngay nhận định này đúng vào lúc Thượng Quan Phụng chỉ gật đầu thay cho lời thừa nhận! Nhân vật nọ lập tức tránh đường qua một bên và tiện tay mở luôn cánh cổng:
- Mời! Đang nghi hoặc và cũng đang trong tư thế phòng bị nên Tiêu Đạt không thể không nghe thấy tiếng hai nàng thở phào. Và lần này thì Trầm Khuê lên tiếng:
- Đa tạ! Nhân vật nọ mỉm cười, tay vẫn mở rộng cánh cửa cho hai nàng lần lượt bước vào trong:
- Chư vị xin cứ tự nhiên. Dãy sương phòng phía tây là dành cho nhị vị cô nương. Riêng thiếu hiệp đây thì dùng tạm tịnh phòng phía đông, càng tiện cho thiếu hiệp chăm sóc vị thúc thúc đây! Nghe thế, bước chân của Thượng Quan Phụng chợt khựng lại như có điều bất ngờ về cách sắp đặt này.
Đó là Tiêu Đạt tự đoán như thế, chứ thật sự ra Thượng Quan Phụng chỉ khựng lại để cau mặt ra lệnh cho Tiêu Đạt:
- Còn chờ gì nữa mà chưa vào? Chẳng phải ngươi đang cần một chỗ vừa kín đáo vừa an toàn để chăm sóc gia phụ đó sao? Vào đi! Và nàng vội bước đi theo Trầm Khuê đang hướng qua dãy phía tây! Tiêu Đạt bước vào và nếu Tiêu Đạt nghe không lầm thì ở phía sau nhân vật nọ như đang khép chặt cổng.
Khẽ quay lại, Tiêu Đạt thất sắc gọi Thượng Quan Phụng:
- Thượng Quan tỷ! Đây là nơi nào? Sao nhân vật lúc nãy đã không theo vào mà còn chốt chặt cổng như muốn giam giữ chúng ta? Lần này, thật may cho Tiêu Đạt, Thượng Quan Phụng hạ cố quay lại đáp:
- Đương nhiên y đã được lệnh chốt chặt cổng, có như thế tất cả chúng ta đây mới an toàn. Và lại, hừ, không phải đây là nơi thật sự kín đáo như ngươi muốn đó sao? Và nàng bỏ đi, để lại một mình Tiêu Đạt vẫn cứ ngơ ngẩn thần hồn.
Tuy nhiên, chực nhớ lại vẻ mặt của Thượng Quan Phụng lúc mới rồi, Tiêu Đạt cười thầm: "Họ cũng như ta thôi! Có lẽ cả hai cũng đang hoang mang vì không hiểu hiện đang lọt vào chỗ nào! Được, họ định dùng lối thần bí để đối lại ta như ta đã từng thần bí với họ? Không sao, rồi họ sẽ phải ân hận. Vì chưa chắc giữa ta và họ ai thần bí hơn ai!" Tự mỉm cười, Tiêu Đạt đưa Thượng Quan Sơn đến gian tịnh phòng đơn độc nằm ở phía đông của ngôi trang viện kỳ bí.
-oOo-
Chương 23 Nỗi Lòng Mỹ Nhân
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Có tiếng gõ cửa phòng.
Tiêu Đạt vội dùng tay lau qua vầng trán đẫm mồ hôi, sau đó vừa dùng tấm chăn đắp kín người Thượng Quan Sơn vừa hỏi vọng ra:
- Ai? Có tiếng Thượng Quan Phụng gay gắt:
- Ở đây ngoài hai ta và ngươi còn ai khác mà ngươi hỏi? Phụ thân ta thế nào rồi? Tiêu Đạt cười thầm, miệng bảo:
- Sao lại không còn ai? Nếu là vậy, phiền tỷ tự thân đi tìm một vị đại phu cho: Đệ đâu dám tháo thứ, tuỳ tiện rút mẩu kiếm ra khỏi người lệnh tôn? Nàng đập mạnh vào cửa:
- Sao lại thế? Mở ra! Vì nếu cần tự tay ta sẽ rút mũi kiếm đó cho gia phụ! Tiêu Đạt thản nhiên bảo.
- Nếu tỷ dám thì đệ đâu có tư cách gì ngăn lại? Chỉ có điều, mũi kiếm cắm khá sát vào tâm thất, nếu không có đại phu hoặc ai đó am tường y thuật thì đệ e rằng hành vi manh động của tỷ sẽ dẫn đến hậu quả khó lường! Tỷ muốn vào cứ vào! Và Tiêu Đạt tiến đến mở rộng cửa để nhìn thấy Thượng Quan Phụng đang tái mắt nhìn, Trầm Khuê cũng tái mặt y như vậy.
Không thấy ai động đậy, Tiêu Đạt hất hàm:
- Thế nào? Hoặc tỷ hoặc Trầm cô nương phải tìm ngay một vị đại phu cho. Một trang viện rộng lớn như thế này làm gì không có người lưu ngụ, tỷ hãy đi mà nhờ họ! Thượng Quan Phụng chỉ còn biết chực khóc, lúc Trầm Khuê thẫn thờ bảo:
- Nơi đây làm gì có người? Còn như đi tìm đại phu, thú thật, ta và Phụng tỷ hoàn toàn không thông thuộc địa hình, biết đại phu ở đâu mà tìm? Tiêu Đạt thất sắc:
- Không thông thuộc địa hình? Chứng tỏ nhị vị cũng không biết rõ ai là chủ nhân của ngôi trang viện? Nếu không vậy sao nhị vị còn tuỳ tiện vào? Nhị vị sao lại quá bất cẩn như vậy? Thượng Quan Phụng khóc thật. Vừa tấm tức khóc nàng vừa lấy ra mảnh hoa tiêu lúc nãy trao cho Tiêu Đạt:
- Bọn ta đâu phải bất cẩn? Tất cả là do Văn Hiệp chỉ điểm.
Tiêu Đạt giật nẩy mình, cầm ngay mảnh hoa tiên và đọc thành tiếng những gì Lệnh Hồ Trung lưu tự: "Tiểu huynh đệ nhã giám! Lệnh Hồ Trung biết tuỳ tiện thế này là không đúng. Nhưng do tình thế có biến chuyển bất ngờ, nên Lệnh Hồ mỗ đành mạo muội tự sắp đặt tất cả cho tiểu huynh đệ.
Trước hết, tiểu huynh đệ cứ yên tâm theo dấu hiệu này mà tìm đến và tạm thời lưu ngụ ở tệ xá một thời gian. Hy vọng đây là quãng thời gian đủ cho tiểu huynh đệ tìm chút nghỉ ngơi bên cạnh hai mỹ nhân như có duyên tiền định với tiểu huynh đệ. Đồng thời cũng là quãng thời gian cho tất cả mọi người cùng hiểu rõ về nhau, hiểu tất cả! Sau đó, khi Lệnh Hồ mỗ kịp bố trí tất cả thật chỉnh chu, ắt sẽ có người đưa tin đến cho tiểu huynh đệ theo như mỗ từng nói chúng ta sẽ hội diện với nhau tại Thái Hồ. Không chậm lắm đâu, chỉ mười ngày là nhiều.
Lệnh Hồ Trung cẩn bút.
T. B: Sao tiểu huynh đệ không nhân dịp này thử chiêm nghiệm về công phu Dao Quang? Vì mỗ nghĩ Dao Quang cũng là một trong thất vị của Thất Tinh, tất thế nào cũng có liên quan đến Kiếm Thiên Tuyền của tiểu huynh đệ! Còn như tiểu huynh đệ nếu có chút nghi ngờ nào về mỗ sẽ tự giải thích. Lệnh Hồ Trung." Vờ như vẫn đang ngẫm nghĩ, Tiêu Đạt cười thầm: "Hoá ra hai nàng vì ngượng với chữ thiên duyên tiền định nên báo nhau giấu ta mảnh hoa tiêu này? Cũng đáng để hai nàng một mẻ sợ hoảng vía! Hà... hà..." Đoạn Tiêu Đạt cau mặt nhìn cả hai:
- Nghĩa là lúc đệ đuổi theo kẻ lạ mặt, đã có người xuất hiện, giải thích và bảo nhị vị cứ làm theo lời dặn trong mảnh hoa tiên? Trầm Khuê gật nhẹ đầu:
- Cũng là người ngươi định đuổi theo! Tiêu Đạt giật mình:
- Thật ư? Chao ôi, vậy là thân thủ của người đó thật vô lượng. Làm thế nào Lệnh Hồ Trung lại có tay chân bộ hạ vào loại có bản lãnh cao minh thế này? Thượng Quan Phụng vẫn chỉ lo lắng cho thân phụ. Nàng bối rối:
- Văn Hiệp có lẽ đã sắp đặt sẵn nên không thể biết gia phụ lâm cảnh ngộ này. Bây giờ quanh đây không có lấy một bóng người, chúng ta biết tìm đại phu ở đâu? Tiêu Đạt vẫn trăn trở và hỏi theo ẩn ý riêng:
- Nhị vị có thử tìm chưa? Lẽ nào trong ngôi trang viện này hoàn toàn không có lấy một người? Trầm Khuê đáp nhẹ, có lẽ vì lo cho Thượng Quan Sơn và nhất là lo cho Thượng Quan Phụng vẫn cứ bồn chồn hoảng sợ:
- Bọn ta tìm kỹ rồi! Văn Hiệp đã sắp đặt đủ cả, và nếu cần chúng ta dù lưu lại đây lâu hơn vẫn không sợ thiếu bất kỳ vật thực gì! Thượng Quan Phụng giẫm chân tức tối:
- Gì cũng có nhưng lại thiếu một vị đại phu! Không thể để Thượng Quan Phụng lo lắng hơn, Tiêu Đạt đặt một ngón tay lên môi, sau đó thì thào:
- Lệnh tôn kể như bình ổn rồi! Đừng gây kinh động! Hãy để lệnh tôn nghỉ ngơi lại sức! Lập tức cả hai cũng tròn mắt nhìn Tiêu Đạt. Họ nửa mừng nửa nghi.
Dù vậy, tự biết là sắp có chuyện bất ổn, Tiêu Đạt vờ nghiêm mặt và nhẹ nhàng lách người ra ngoài, bước ngang qua mặt hai nàng như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Đạt bước đi nhưng vẫn dỏng tai về phía sau và Tiêu Đạt nghe cả hai cùng rón rén bước vào phòng giở tấm chăn để nhìn qua Thượng Quan Sơn.
Điều gì đến phải đến, Tiêu Đạt thật sự phát hoảng khi chợt nghe có tiếng bước chân hai nàng đuổi nhanh phía sau.
"Chạy là thượng sách!" Vừa kêu thầm như thế Tiêu Đạt vừa hối hả lao đi.
Thật đúng như Tiêu Đạt đoán, hai nàng đã đuổi theo.
"Vút! Vút!" Chưa hết, khi đến một địa điểm có thể nói là khá xa nơi Thượng Quan Sơn cần nằm nghỉ, Tiêu Đạt liền nghe Thượng Quan Phụng thét vang:
- Tiểu tử kia còn không mau đứng lại! Ngươi còn chạy nữa chớ trách Thượng Quan Phụng này độc ác, phải dùng ám khí để lấy mạng ngươi! Mặc, Tiêu Đạt cứ chạy! Đến lượt Trầm Khuê cười từng tiếng lạnh lùng:
- Hừ! Trừ phi ngươi không muốn bọn ta nhìn mặt thì cứ tiếp tục chạy. Bằng không, hừ, ngoan ngoãn đứng lại cho bọn ta hỏi tội! Hừ! Chạy thì thừa sức nhưng đâu thể chạy mãi? Tiêu Đạt đành chọn giải pháp đối mặt với hai nàng, thà một lần cho mãi mãi mọi lần! Nào ngờ, Tiêu Đạt chỉ vừa mới quay lại thì:
- Tiểu tử muốn chết! Xem kiếm! "Véo..." Chưa hết.
- Ngươi to gan thật đấy! Hay ngươi tưởng sẽ đối phó nổi Đao Kiếm Hợp Bích? Xem đao của Trầm gia! "Ào..." Cùng một lúc bị kiếm đao vây công trong khi không có lấy một tấc sắt trong tay, Tiêu Đạt chỉ còn cách vừa nhảy tránh vừa hô hoán:
- Như thế này sao được? Nhị vị bảo hỏi tội thì phải để cho tại hạ giải thích! Còn như muốn thử giao chiêu, ối... tai hạ không có khí giới. Đấu như thế này quả thật bất công! Chỉ suýt đâm trúng Tiêu Đạt thôi là đủ cho Thượng Quan Phụng cười đắc ý:
- Dùng kiếm chiêu của ngươi để trị lại ngươi, chưa bao giờ Thượng Quan Phụng ta được phen hả hê như thế này! Đỡ! "Véo..." Trầm Khuê quyết không chịu kém, cũng thét lanh lảnh:
- Phụng tỷ nói rất hay, muội cũng đang có cảm nghĩ tương tự! Hãy xem Nhất Đao Du Hồn! "Ào..." Tiêu Đạt đành vận dụng toàn bộ tuyệt kỹ khinh công để lúc tránh bên này lúc né bên kia và luôn tìm dịp biện minh:
- Nhị vị biết dối gạt tại hạ, sao đến lượt tại hạ gạt lại, nhị vị còn lấy đó làm giận? Dừng tay ngay! Nếu không tại hạ chẳng thể tránh mãi được đâu! Thượng Quan Phụng bật rít:
- Đó chính là điều mà ta và Trầm muội đang chờ đợi! Thử xem ngươi còn tránh được bao lâu nữa nào! Đỡ! "Véo..." Trầm Khuê càng lúc càng tỏ ra hung hăng:
- Vạn Thắng Uy Phong Đao có tất cả bảy chiêu. Và chiêu càng về sau này càng lợi hại, liệu ngươi tránh đến chiêu thứ mấy nào? Nhị Đao Tuyệt Hồn đây! Đỡ! "Ào..." Kiếm chiêu của Thượng Quan Phụng là do Tiêu Đạt chỉ điểm nên khả dĩ Tiêu Đạt còn có thể liệu phương lẩn tránh. Riêng đao pháp của Trầm Khuê tuy có kém về lực đạo, nhưng sự biến hoá khôn lường, khiến Tiêu Đạt buộc phải luôn để mắt nếu không muốn tự lãnh nhận một đao không hề có dấu hiệu nương tay của cô nương họ Trầm. Tiêu Đạt lần này phải quát:
- Phải chăng nhị vị buộc tại hạ phải động thủ? Ôi chao... Vạn Thắng Đao quả lợi hại! Trầm Khuê bật cười:
- Chưa đâu, đây chỉ là Nhị Đao. Bây giờ là Tam Đao Đoạt Hồn đây! Ha... ha...
"Ào..." Nhìn đao quang cuộn đến từ phía tả, phía hữu lại bị Thượng Quan Phụng chong kiếm chực chờ và chỉ cần Tiêu Đạt sơ hở thì tuyệt kiếm Thiên Tuyền liền xuất phát, Tiêu Đạt buộc phải hoàn thủ:
- Đã là vậy, nhị vị hãy cẩn trọng! Xem chiêu! Tiêu Đạt nhả kình, đẩy một vầng tử quang vào đao quang của Trầm Khuê.
"Vù..." Thượng Quan Phụng liền khuấy đảo trường kiếm:
- Hay lắm! Trầm Đao Thượng Kiếm! Đánh! "Véo..." Cùng một lúc với chiêu kiếm uốn lượn trên cao của Thượng Quan Phụng, đao pháp của Trầm Khuê cũng biến đổi, chuyển thành Long Cổn Địa Đao uy hiếp hạ bàn của Tiêu Đạt.
"Ào..." Biết rõ đây là Đao Kiếm Hợp Bích, Tiêu Đạt vội thu kình và uốn người nhảy ngược về sau.
"Vút!" Thượng Quan Phụng chớp thời cơ lao đến:
- Khai Kiếm Bế Đao! Đánh! "Véo..." Đã có khai kiếm chiếm lĩnh phía trước, Tiêu Đạt liền đoán ngay tất phải có một chiêu đao phong bế lối thoát từ phía sau, một chiêu Đao Kiếm Hợp Bích thật lưỡng toàn. Tiêu Đạt đành lạng người qua tả.
"Vụt!" Nào ngờ lại nghe Thượng Quan Phụng quát:
- Tả Diện Đao Hữu Diện Kiếm! Đánh! "Véo...!" Bị uy hiếp ở hai bên tả hữu, Tiêu Đạt chỉ còn cách tung người lên cao.
"Vút!" Và thế là:
- Quả như bọn ta dự liệu! Hãy xem Đao Kiếm Liên Hoàn Vạch Thiên Môn! Ha... ha...
Cả kiếm và đao liền từ dưới cuộn lên tạo thành một thiên la địa võng thực thụ chờ lấy mạng Tiêu Đạt! Chợt hít một hơi thật dài, Tiêu Đạt trầm giọng hô vang:
- Nhị vị định lấy mạng tại hạ thật sao? Xin đắc tội! Đỡ! Chộp tay vào và mở tay ra, Tiêu Đạt chộp và mở như thế vài lượt là đủ tạo ra một lực đạo uy mãnh từ trên cao quật xuống.
"Ầm!" Hai nàng bị chấn kình đẩy rơi xuống và sắc mặt thì tái nhợt.
Tiêu Đạt thất kinh, cũng vội trầm xuống, miệng lo lắng hỏi:
- Thượng Quan tỷ, Trầm cô nương! Nhị vị có sao không? "Vù..." Tiêu Đạt hỏi xong thì cũng vừa vặn hạ thân xuống giữa hai nàng.
Hai nàng vụt nhìn nhau mỉm cười.
Biết nguy, Tiêu Đạt hối hả lùi lại thì đã muộn.
Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê cùng quát lên một lúc:
- Đỡ!
- Chạy đi đâu! "Véo..." "Ào..." Bị lâm vào tình thế này, giả như hai nàng không chịu nương tay thì Tiêu Đạt chỉ còn mỗi một cách là nộp mạng.
Bất đắc dĩ, Tiêu Đạt quát:
- Hãy cẩn trọng vơi tuyệt chưởng Khai Dương! "Vù..." "Bùng! Bùng!" Hai nàng cùng lảo đảo và từ từ khuỵu xuống.
Ngỡ hai nàng chỉ giả vờ, như mới vừa rồi đã giả vờ, Tiêu Đạt tuy hạ thân xuống nhưng vẫn cẩn trọng tiến thật chậm về phía họ.
Chợt phát hiện Thượng Quan Phụng với sắc mặt nhợt nhạt và có chút huyết rỉ ra ở khoé môi, Tiêu Đạt hồn bất phụ thể vội chạy đến:
- Thượng Quan tỷ...
Đang như người bất động vì hôn mê, Thượng Quan Phụng bỗng chồm lên và cười khúc khích:
- Binh bất yếm trá, ta thừa biết ngươi không đủ nhẫn tâm mà! Ha... ha...
Tiêu Đạt đành thở dài và bất động trong tư thế khom người vì đang chực cúi xuống:
- Kế của tỷ quá trá nguỵ! Đệ thà bại còn hơn cứ nhẫn tâm nhìn tỷ và Trầm cô nương mãi nằm yên như đã bị nội thương nghiêm trọng.
Đã tiến đến và đứng ngay phía sau Tiêu Đạt, Trầm Khuê lạnh giọng, đưa thanh âm vào ngay tai Tiêu Đạt:
- Ngươi đừng giả vờ. Nếu thật sự lo lắng cho bọn ta như vậy sao ngươi còn dám giở trò khiến bọn ta phải một phen khiếp đảm vì quá lo cho Thượng Quan thúc? Tiêu Đạt đáp và không chút hy vọng nào thuyết phục hai nàng:
- Cũng tại nhị vị tỏ ra thần bí, khiến tại hạ muốn am hiểu nội tình ở trong trang viện này buộc phải dùng cách đó thôi. Bằng không tại hạ làm sao biết Lệnh Hồ Trung đã giở những trò gì và sau này sẽ có những thủ đoạn nào nữa! Thượng Quan Phụng tuy bĩu môi tỏ ra không hề tin vào lời nói của Tiêu Đạt, nhưng chính ánh mắt nàng lại có dấu hiệu nghi hoặc:
- Văn Hiệp vẫn luôn ở bên cạnh ngươi cho dù gặp bất kỳ cảnh ngộ nào. Không lý nào ngươi lại đa nghi, cho mọi sự sắp đặt của Văn Hiệp ở đây là có mưu toan bất lợi cho chính ngươi?! Vậy là chính ánh mắt nàng đã cho Tiêu Đạt một ít hy vọng. Tiêu Đạt bảo:
- Không phải chỉ gần đây, theo chuyện xảy ra ở Ngoạ Long Cương mà tại hạ tỏ ra nghi ngờ Lệnh Hồ Trung. Trước đó nữa tại hạ đã nghi ngờ.
Trầm Khuê chuyển đến phía trước Tiêu Đạt:
- Ngươi giải thích rõ xem nào? Hy vọng càng lúc càng tăng cao, Tiêu Đạt hỏi hai nàng:
- Thiết Phi Cao, nhị vị biết gì về nhân vật này? Thượng Quan Phụng ứng tiếng:
- So về thân phận, Thiết Phi Cao phải gọi ta là sư tỷ. Do đó ta biết khá rõ về y.
Tiêu Đạt chớp mắt, biểu lộ sự nôn nóng:
- Đệ cũng am hiểu phần nào! Họ Thiết nguyên là đệ tử của lệnh thúc và lệnh thúc từng gặp sát hoạ toàn gia, có phải tỷ cũng biết như vậy? Sau đó thì sao? Họ Thiết đã có những thái độ gì? Hành tung của y thật sự ra sao? Tỷ hiểu như thế nào chứ? Thượng Quan Phụng bối rối thấy rõ:
- Nếu những gì ngươi quan tâm chính là những câu hỏi này thì thú thật do từ lâu họ Thiết hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc với bổn môn Thái Cực, chủ yếu là do sở trường có phần mâu thuẫn, nên đến cả gia phụ e cũng khó biết rõ động tĩnh của y.
Trầm Khuê chợt hỏi Thượng Quan Phụng:
- Sở trường mâu thuẫn là như thế nào? Tiêu Đạt đáp thay:
- Phụ thân của Thượng Quan tỷ vẫn giữ nguyên sở học sư truyền, là thiện dụng kiếm.
Còn ân sư của họ Thiết tuy là bào đệ của Môn chủ Thái Cực Môn nhưng lại thích sử đao. Đao nặng và kiếm nhẹ, đó là chỗ mâu thuẫn ắt có của hai sở học này! Thượng Quan Phụng tuy gật đầu tỏ ý thừa nhận những gì Tiêu Đạt vừa giải thích đều đúng, nhưng bỗng dừng lại hỏi:
- Ngươi đang nói về Văn Hiệp cớ sao lại đề cập qua chuyện của Thiết Phi Cao? Tiêu Đạt thở ra nhè nhẹ:
- Vì Thiết Phi Cao luôn hiện diện đúng lúc, mỗi khi có Lệnh Hồ Trung xuất hiện. Tuy vẻ ngoài họ tỏ ra không có mối liên quan.
- Nghĩa là thế nào? Nghe hai cùng hỏi như thế, Tiêu Đạt biết cơ hội phân minh giải thích đã đến gần, nên hỏi ngược lại:
- Nhị vị nhận định thế nào về bản lãnh của nhân vật đã trao mảnh hoa tiên của Lệnh Hồ Trung? Hai nàng nhìn nhau, sau đó Trầm Khuê hất mặt hỏi Tiêu Đạt:
- Ngươi hỏi tiếp đi! Tiêu Đạt khẽ hắng giọng:
- Còn thân thủ của nhân vật đã đảm nhận vai trò người giữ cổng của ngôi trang viện này thì sao? Cao minh hay không cao minh? Thượng Quan Phụng bắt đầu nghi ngại:
- Còn gì nữa không? Tiêu Đạt cười lạt:
- Còn! Đó chính là ngôi trang viện này, một nơi như Lệnh Hồ Trung tự nhận là nơi lưu ngụ của y. Nhị vị không nhận ra Lệnh Hồ Trung đã gián tiếp thừa nhận y chính là chủ nhân nơi này sao? Và đáng kinh ngạc hơn, y cũng là chủ nhân của hai nhân vật có thân thủ cao minh đáng ngờ mà tại hạ vừa đề cập! Phải chăng Thiết Phi Cao cũng là thủ hạ của y? Vậy y thật sự là ai, có thân phận thế nào? Lời lẽ của Tiêu Đạt càng lúc càng khiến hai nàng hoang mang. Đã vậy, Tiêu Đạt lại còn hỏi thêm hai nàng một câu tối hậu:
- Và khi đã hiểu như thế, nhị vị có đồng ý với tại hạ rằng người có thân phận và hành tung kỳ bí như Văn Hiệp Lệnh Hồ Trung thì mỗi hành vi của y chúng ta nên cân nhắc cẩn trọng? Hai người hoàn toàn ngớ người và hầu như không biết phải đáp như thế nào.
Chợt có một âm thanh bỗng hiển hiện đáp thay:
- Không sai! Thật ta không biết phải cảm kích như thế nào vì nhờ ngươi mà ta có thêm nhiều nhận định về một nhân vật có quá nhiều điều bí ẩn là Văn Hiệp! Ha... ha...
Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê cùng quát:
- Ai?
- Kẻ nào dám to gan lẻn đột nhập vào đây? Trong khi đó, Tiêu Đạt do nhận ra thanh âm của nhân vật vừa lên tiếng nên hốt hoảng bảo hai nàng:
- Hãy mau giải khai huyệt đạo cho tại hạ! Ôi... chậm mất rồi! Đúng như Tiêu Đạt than, Hoàng Vị Thanh đã xuất hiện với một ngọn hoả khí quá quen thuộc với bọn Tiêu Đạt ba người, mà y đang cầm khư khư trên tay. Hoàng Vị Thanh mỉm cười:
- Đúng vậy! Bọn ngươi đúng là đã chậm mất rồi! Ngoan ngoãn nào! Tiểu tử thì huyệt đạo đã bị khống chế, quá tốt! Còn nhị vị mỹ nhân thì dường như đang bị chút ít nội thương? Tuy không nghiêm trọng nhưng dẫu sao cũng làm cho hai nàng khó có thể đối phó với Hoàng Vị Thanh này, nhất là với ngọn hoả khí này đây! Ha... ha...
Trầm Khuê tái mặt:
- Hoàng Vị Thanh! Ta vẫn thường gọi ngươi và Tả Hải Đường là huynh trưởng. Hành động của ngươi lần này là có ý gì đây? Hoàng Vị Thanh cười nụ:
- Trầm muội không biết thật sao? Được, ta sẽ cho Trầm muội biết. Nhưng trước hết phiền muội hãy tạm tránh xa tiểu tử ra. Nhanh nào, vì ta thật sự không muốn phải nhờ vật này uy hiếp muội! Bước qua một bên nào! Y đang hướng ngọn hoả khí vào Trầm Khuê, nhất là lúc y thấy Trầm Khuê cứ lưỡng lự như không muốn thực hiện theo mệnh lệnh của y! Cảm thấy có cơ hội, Thượng Quan Phụng chợt cử kiếm lao nhanh đến:
- Ác tặc, đỡ! Tiêu Đạt giật thót mình, kêu:
- Đừng manh động! Ôi...
Quả nhiên đúng như Tiêu Đạt đoán, Hoàng Vị Thanh chớp động thật nhanh:
- Tiện tỳ to gan! Y phát kình bằng tất cả lòng phẫn nộ: "Ầm!" Choang! Thượng Quan Phụng đã bị thương tổn nội lực sau một lúc lâu cùng Trầm Khuê vây đánh Tiêu Đạt. Do đó cử động của nàng khá chậm khiến chiêu tuyệt kiếm Thiên Tuyền cũng mất đi lợi hại vốn có. Đó là nguyên do khiến nàng không những bị chấn bay thanh kiếm mà bản thân còn bị té ngồi với thương thế không phải nhẹ.
Trầm Khuê kêu thất thanh:
- Phụng tỷ...
Hoàng Vị Thanh chợt gằn giọng:
- Muội thử nhích động dù chỉ nửa bước chân xem? Muội mà làm thế đừng trách ta sao quá nặng tay với muội! Trầm Khuê đau xót nhìn Thượng Quan Phụng:
- Nhưng Phụng tỷ có thể chết, nếu ngươi không cho ta đến chăm sóc! Y cười:
- Muội đừng xem thường ta như vậy! Làm sao ta nỡ để một giai nhân xinh đẹp như nàng ấy phải chết? Yên tâm đi và hãy bước tránh qua một bên nào. Rồi tự ta sẽ chăm sóc cho Phụng tỷ của nàng! Hà... hà...
Buộc phải bước tránh xa Tiêu Đạt khi cứ bị Hoàng Vị Thanh dùng ngọn hoả khí hung hiểm uy hiếp, Trầm Khuê bật rít:
- Nếu ngươi dám gây tổn hai nào dù nhỏ cho Phụng tỷ ta quyết không tha thứ cho ngươi! Hoàng Vị Thanh bật cười:
- Thật thế sao? Chỉ sợ muội không còn cơ hội thôi. Ha... ha...
Và y chớp động thân hình lao ập vào Trầm Khuê trong tiếng thở dài thất vọng của Tiêu Đạt: "Vút!" Y quay qua Tiêu Đạt sau khi đã chế trụ huyệt đạo Trầm Khuê:
- Sao ngươi thở dài? Người sợ chết hay tiếc nuối vì không biết hưởng thụ vưu vật trời đã ban tặng cho ngươi? Y vươn tay điểm thêm vài huyệt đạo trên người Tiêu Đạt. Sau đó y cười hăng hắc:
- Thật ta không thấy ai ngu xuẩn như tiểu tử ngươi! Công phu ngươi có thừa, sao lúc nãy ngươi không đối xử mạnh tay hơn với hai nàng? Vì ngươi thương hoa tiếc ngọc ư? Chậc...! Nếu là ta, thay vì phụng phí sức lực để quần thảo như ngươi đã làm, ta sẽ để dành sức đó cho hai nàng được nếm mùi phong lưu! Chứ đâu như ngươi Ha... ha...
Y tiến lại gần Thượng Quan Phụng đang ngồi như kiệt lực và nói tiếp những gì đang nói:
-... Phải chăng vì ngươi không hiểu biết nên không nhìn ra tình ý của ả này qua đầu mày khoé mắt đã dành cho ngươi? Chà, nghe bọn ngươi cứ đệ đệ tỷ tỷ mà ta điên tiết cả lên.
Tỷ đệ thì tỷ đệ, mồi ngon đã dâng tận miệng, mà nàng ta nguyện ý mới lạ chứ, vậy mà lại không biết hưởng thụ. Quả là ngu xuẩn chưa từng thấy! Ha... ha...
Phát hiện Hoàng Vị Thanh sắp có những cử chỉ sàm sỡ với Thượng Quan Phụng, Tiêu Đạt bật quát:
- Ngươi không được đụng chạm đến nàng. Bằng không, chỉ cần ta thoát hiểm, ta sẽ phanh thây ngươi làm trăm mảnh! Y liền quay trở lại, không động gì đến Thượng Quan Phụng thật! Y cười cười với Tiêu Đạt:
- Ngươi không nói ta cũng biết! Vì cũng là nam nhân với nhau. Ta biết, ngươi vốn cũng có tình ý với ả Thượng Quan, ta đâu nỡ chiếm đoạt vưu vật vốn thuộc về ngươi? Nhưng phần Trầm Khuê thì... hì... hì...
Y tiến lại gần Trầm Khuê với sắc mặt đầy dục vọng.
Trầm Khuê thất kinh kêu lên:
- Ngươi không được chạm đến ta! Y khựng người:
- Sao vậy? Ta không xứng với muội sao? Hay muội cũng chút tơ tưởng về tiểu tử? Này muội đừng quên tiểu tử đã có Phụng tỷ của muội. Tiểu tử có, lẽ nào ta không có? Hà...
hà... Đừng cự tuyệt ta nào! Hì... hì...
Tiêu Đạt trợn mắt đến muốn rách cả khoé:
- Hoàng Vị Thanh! Trước mặt ta ngươi không được giở trò đồi bại. Ngươi mà chạm đến nàng...
Y quay ngoắt lại:
- Sao? Ngươi làm gì còn tư cách để ngăn cản ta? Hay ngươi nghĩ Trầm muội của ta cũng thuộc về ngươi? Đừng tham lam như thế! Nếu muốn, sao lúc nãy ngươi không chế ngự cả hai, rồi muốn làm gì thì làm? Hay ngươi vờ như người quân tử, lòng thì muốn mà làm thì chẳng dám làm, đến nỗi sự ngu xuẩn của ngươi phải khiến ngươi như thế này? Hừ! Ta sẽ chạm vào nàng cho ngươi xem, liệu ngươi có làm gì được ta không? Y lại quay về phía Trầm Khuê và bắt đầu đưa tay chạm vào y phục nàng.
Tiêu Đạt quát:
- Vô sỉ, bỉ ổi! Ngươi muốn giết thì giết ta đi! Đừng để ta nhìn thấy hành vi dâm tà của ngươi! Một lần nữa y quay ngược lại:
- Giết ngươi? Hay đấy, sao ta không sớm nghĩ ra kìa? Chỉ cần giết ngươi xong, chẳng phải cả hai mỹ nhân đều thuộc về ta đó sao? Y bắt đầu vươn tay về phía Tiêu Đạt.
Tiêu Đạt trợn mắt nhìn y và là ánh mắt căm phẫn chứ không hề sợ sệt.
Trầm Khuê và Thượng Quan Phụng cùng kêu:
- Dừng tay! Hoàng Vị Thanh ngươi không được giết y!
- Nếu ngươi giết y thì hãy giết luôn bọn ta! Bọn ta thà cùng chết với y hơn là bị ngươi làm nhục! Y quắc mắt nhìn Thượng Quan Phụng:
- Ngươi muốn chết chung với tiểu tử? Hừ, ta sẽ cho ngươi toại nguyện. Nhưng trước đó ngươi phải thuận ý ta, phải cho ta những gì ta muốn! Khà... khà...
Và y lại quay nhìn Trầm Khuê:
- Phần muội, sao muội ngăn không cho ta giết y? Trầm Khuê long mắt lên sòng sọc:
- Ngươi chạm đến y, sau này nếu có cơ hội ta quyết phân thây ngươi trăm mảnh! Y cười rộ lên:
- Kìa, sao muội lại doạ ta như tiểu tử vừa mới doạ ta? Nào, hãy nói thật đi, phải chăng giữa muội và tiểu tử đã... hi... hi...
Trầm Khuê đỏ mặt nạt:
- Đừng nói nhảm! Tuy ta đã quyết trao thân gởi phận cho y, nhưng việc vượt qua vòng lễ giáo thì không bao giờ! Y ngưng cười:
- Sao? Muội quyết trao thân gởi phận cho y? Tại sao chứ? Sao muội lại chọn y mà không chọn Hoàng Vị Thanh này? Sao muội cứ hững hờ với ta dù ta suốt thời gian qua vẫn luôn để tâm chăm sóc muội? Trầm Khuê bĩu môi:
- Ngươi chăm sóc ta? Điều này tuy đúng nhưng kỳ thực ngươi chỉ quan tâm đến đao phổ của Trầm gia mà thôi! Ngươi nghĩ ta không đoán ra ư? Y cười lạt:
- Vậy thì đã sao nào? Một khi ta đã là người của họ Trầm, lẽ nào ta không có quyền am hiểu đao pháp Trầm gia? Thế nhưng, ta vẫn muốn muội nói cho minh bạch vì sao muội lại chọn y thay vì chọn ta? Nàng đáp quả quyết:
- So về nhân phẩm và sở học, ngươi tuyệt đối không bằng y! Đó là chưa kể phận nữ nhi như ta chỉ là sở hữu của một người và người đó chính là y! Y bàng hoàng:
- Nàng muốn bảo nàng đã thuộc về y? Trầm Khuê từ từ đỏ mặt:
- Y là người đầu tiên chạm vào... vào ta! Vì thế y cũng phải là người duy nhất có đủ tư cách chạm vào ta! Ngươi chỉ cần biết như thế là đủ, bất tất phải hỏi nhiều! Y giận dữ:
- Nếu là vậy, ta sẽ chiếm đoạt nàng. Thử xem giữa ta và y ai có tư cách hơn, ai sẽ biết cách giúp nàng tận hưởng thú phong lưu! Hừ! Thấy y sỗ sàng chộp vào y phục của Trầm Khuê, Tiêu Đạt giận đến cực độ, quát:
- Tên súc sinh bỉ ổi! Ta...
Y lập tức quay lại với một ngọn kình cực mạnh:
- Tiểu tử muốn chết mới dám thoá mạ ta! Nạp mạng! "Bùng!" Tiêu Đạt ngã mạnh về phía hậu, cùng một lúc với tiếng kêu thét của hai nàng:
- Ôi chao...
- Đệ đệ! Như cảm thấy chưa đủ phát tiết, y tiếp tục lao về phía Tiêu Đạt:
- Ta phải giết ngươi! "Vút!" Đúng lúc này ở đương trường bỗng xuất hiện một bóng người lao vút vào. Và hành vi của nhân vật này làm cho Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê cùng kêu lên vừa kinh hoảng vừa ngạc nhiên tột độ..
-oOo-
Chương 24 Bệnh Hiệp
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Trầm Khuê kinh hãi nhìn vào gương mặt vàng bủng của nhân vật mới xuất hiện:
- Tôn giá chế ngự Hoàng Vị Thanh phải chăng muốn thay thế y giở trò với tiểu nữ và Thượng Quan...
Nhân vật nọ chợt quắc mắt nhìn nàng:
- Câm ngay! Chỉ cần ngươi có thêm một lời nào nữa tỏ ra hồ đồ và hỗn xược thì Bệnh Hiệp này có thừa tư cách để thay mặt trưởng bối giáo huấn ngươi đấy! Hừ! Đến lượt Thượng Quan Phụng kêu kinh nghi:
- Tôn giá từng tỏ ý đối đầu với các danh môn chánh phái, tức là đồng bọn với Cửu Khúc Cung, vì ý gì tôn giá ra tay chế ngự Hoàng Vị Thanh? Bệnh Hiệp bĩu môi nhìn Thượng Quan Phụng:
- Nha đầu ngươi chỉ là hạng ếch nằm đáy giếng, biết gì về hành động của ta mà hỏi với ý bình phẩm? Ngươi cứ hỏi phụ thân ngươi thì biết! Thượng Quan Phụng thất kinh:
- Gia phụ? Hoá ra tôn giá đã đến đây từ lâu? Tôn giá đã làm gì gia phụ? Nếu gia phụ có mệnh hệ gì...
Chợt có tiếng Thượng Quan Sơn yếu ớt vang lên:
- Không được hồ đồ, Phụng nhi! Thoáng nhìn thấy Thượng Quan Sơn chậm chân lê bước tiến đến, Thượng Quan Phụng chưa kịp kêu thì nghe thanh âm khào khào của người không thể nào kêu nhưng vẫn kêu:
- Thương thế vẫn chưa bình phục, sao tiền bối lại miễn cưỡng đi lại? Nàng quay về phía vừa phát ra tiếng kêu, thì một lần nữa nàng lại tỏ ra quá chậm miệng so với Trầm Khuê là người đang lên tiếng với tâm trạng hoài nghi tột cùng:
- Ngươi vẫn còn đủ lực để phát thoại sao? Vậy mà ta cứ nghĩ ngươi đã hôn mê mới phải! Bệnh Hiệp cũng kinh ngạc không kém:
- Tiểu tử ngươi đã không mất mạng quả là may. Nhưng với nội thương như ngươi mà còn lên tiếng nói được, quả là điều kỳ lạ! Tiêu Đạt đã ngồi dậy, dù chậm nhưng vẫn gắng gượng đứng lên:
- Nào phải tại hạ bị thương lần này là lần đầu? Vả lại, dù có lạ vẫn không thấm gì so với hành vi quá ư kỳ lạ của tôn giá? Phải chăng chính tôn giá vừa giải khai hôn huyệt cho Thượng Quan tiền bối? Thượng Quan Sơn đến đã gần, tiếng phát thoại nghe rõ hơn:
- Bệnh Hiệp đến đã định phục dược giải cứu lão phu. Chỉ tiếc hảo ý của Bệnh Hiệp vẫn tỏ ra quá chậm so với người nào trước đó đã điều trị cho lão phu! Thượng Quan Phụng hớn hở vì cùng một lúc có đến hai điều đáng mừng. Nàng bảo:
- Chính là Hà Thiên Tuyền đệ đã điều trị cho phụ thân. Hài nhi còn mừng hơn khi thấy Thiên Tuyền đệ dù bị ác tặc Hoàng Vị Thanh quật cho một chưởng cật lực nhưng vẫn tỏ ra bình ổn! Bệnh Hiệp nheo mắt nhìn Tiêu Đạt:
- Hà Thiên Tuyền là ngươi? Tiêu Đạt chột dạ:
- Sao tôn giá kinh ngạc? Bệnh Hiệp cười khoả lấp:
- Ồ không! Chỉ vì ta từng nghe nhiều về tính danh này, nhưng đến hôm nay mới biết ngươi, chính là người có tính danh như thế! Tiêu Đạt chậm rãi tiến về phía Trầm Khuê: Hoài nghi, Bệnh Hiệp vội hỏi:
- Ngươi định làm gì? Vì nếu cần giải huyệt cho nha đầu họ Trầm, ta sẽ thực hiện thay, để ngươi khỏi phải phí lực trong lúc thương thế chưa hoàn toàn Chương phục! Tiêu Đạt vẫn thản nhiên giải khai huyệt đạo cho Trầm Khuê. Sau đó vừa nhìn Bệnh Hiệp, Tiêu Đạt vừa hỏi:
- Chủ ý thật sự của tôn giá là thế nào? Sao trước kia tôn giá ngoài mặt thì hành hạ nàng, nhưng lại ngấm ngầm giúp nàng có thêm khoảng mười năm công phu tu vi? Trầm Khuê kinh hãi:
- Có chuyện đó thật sao, Hà đệ? Tại sao Bệnh Hiệp lại trút chân nguyên cho ta? Tiêu Đạt hất hàm:
- Điều đó tỷ nên hỏi Bệnh Hiệp thì hơn! Bệnh Hiệp thoáng lặng người. Nhưng sau đó vì kịp trấn định nên Bệnh Hiệp cười nhẹ:
- Phát hiện ra những hành sự ngấm ngầm của ta đủ chứng tỏ tiểu tử ngươi không phải tầm thường. Nhưng ngươi có biết chính vì thái độ tỏ ra cái gì cũng biết của ngươi mà suýt nữa ta mang hoạ không? Tiêu Đạt nghi hoặc:
- Tại hạ gây hoạ gì cho tôn giá? Bệnh Hiệp đưa tay chỉ Trầm Khuê:
- Có người nhờ ta trao truyền cho nha đầu kia một ít chân nguyên và điều đó đã xảy ra đúng như ngươi đã dự đoán! Tuy nhiên...
Trầm Khuê chợt kêu lên xen vào:
- Chậm đã! Là ai nhờ tôn giá? Bệnh Hiệp đáp mập mờ:
- Là một nhân vật không xa lạ gì với ngươi.
Nàng hoang mang:
- Là ai kìa? Ngoài gia phụ và gia huynh, chỉ tiếc cả hai đã uổng mạng, làm gì còn có ai vừa không xa lạ với tiểu nữ vữa sẵn sàng truyền cho tiểu nữ một số chân nguyên quan trọng? Phải chăng là? Bệnh Hiệp giật thót mình như lo ngại:
- Là ai? Nàng lẩm bẩm:
- Không lẽ là Tả bá bá? Tả Hải Đường đã lộ rõ là người cùng phe với Cửu Khúc Cung, đâu có lý nào Tả bá bá lại có hành vi ngược lại với Tả Hải Đường vốn là cốt nhục? Bệnh Hiệp mỉm cười:
- Ta chỉ nhận chịu sự uỷ thác là thay người truyền lực, còn người đó là ai, tại sao làm như vậy thì xin thứ cho ta không thể nói.
Để chấm dứt câu chuyện này, Bệnh Hiệp quay qua Tiêu Đạt:
- Khám phá ra điều bí ẩn này, chứng tỏ bản lãnh của ngươi thật sự cao minh. Nhưng tại sao ngươi không có bản lãnh giữ kín chuyện này và nếu muốn thì cứ ngấm ngầm dò xét ta? Cứ gì phải oang oang nói rõ những nghi ngờ cho quá nhiều người biết? Thử hỏi nhỡ Cửu Khúc Cung vì thế biết rõ sự tình, ta làm sao toàn mạng đây? Tiêu Đạt ngỡ ngàng:
- Hoá ra tôn giá đã tiềm phục vào Cửu Khúc Cung là để...
Bệnh Hiệp xua tay ngăn lại, mắt liếc nhìn Hoàng Vị Thanh tuy bị chế ngự huyệt đạo, nhưng vẫn còn tỉnh táo để lắng nghe. Bệnh Hiệp bảo:
- Vẫn chưa hết! Nếu Bệnh Hiệp ta đã có ẩn ý riêng thì Văn Hiệp có lẽ cũng vậy! Ngươi nghi ngờ thì cứ ngấm ngầm dò xét, đâu cần phải đụng ai cũng bộc lộ sự nghi ngờ chỉ là của riêng ngươi? Tiêu Đạt lại một phen nữa ngỡ ngàng:
- Tôn giá nói giữa tôn giá và Văn Hiệp...
Bệnh Hiệp lắc đầu:
- Y là y, ta là ta. Mỗi người một chí hướng, vị tất đã giống nhau! Ta chỉ muốn khuyên ngươi đừng vì quá nghi ngờ mà chối bỏ những thiện ý của người. Như Văn Hiệp chẳng hạn, ta tuy cũng có chút nghi ngờ về y, nhưng đâu có phủ nhận y từng chống lại Cửu Khúc Cung nham hiểm? Tiêu Đạt bần thần, chợt gật đầu:
- Lời khuyên của tôn giá, tại hạ xin ghi nhận! Bệnh Hiệp gật đầu:
- Biết ghi nhận thế là tốt! Còn một chuyện này nữa! Tiêu Đạt đã thật sự ngưỡng mộ Bệnh Hiệp nên lễ mạo cúi chào:
- Tôn giá chỉ giáo:
- Như ngươi có quen biết một nhân vật có bối phận khá cao ở Hoàng Y Giáo? Tiêu Đạt thừa nhận:
- Đó là...
- Đủ rồi! Ngươi không cần phải hài danh tánh của nhân vật đó ra! Vậy là ngươi cũng có thiện ý với Hoàng Y Giáo? Tiêu Đạt hoang mang:
- Vì theo nhân vật đó giải thích...
- Trăm nghe không bằng một thấy. Ngươi hãy ghi nhớ thêm lời khuyên của ta: Nghe không bằng nhìn, nhìn không bằng quan sát để nhận định chuẩn xác. Vì nhân vật đó theo ta biết cũng đã lâu xa lìa Hoàng Y Giáo, giải thích của nhân vật đó nếu đúng thì chỉ đúng vào thời điểm mà nhân vật nọ vẫn còn tại giáo, vị tất đã đúng với bất kỳ thời điểm nào như ngươi đang ngộ nhận! Tiêu Đạt giật mình:
- Tôn giá muốn bảo nội tình của Hoàng Y Giáo lúc này so với trước kia không phải lúc nào cũng nhất nhất như nhau? Bệnh Hiệp mỉm cười:
- Ta không khẳng định như vậy. Nhưng phòng người còn hơn là không phòng! Ta thấy ngươi vẫn hay nghi ngờ bất kỳ ai và bất kỳ sự kiện nào mà ngươi cho là khả nghi. Tốt, cứ cẩn tắc thì vô ưu. Nhưng đừng quên, nghi thì nghi, đừng vội đề quyết bất kỳ việc gì nếu chưa có bằng chứng xác đáng! Thế nào? Tiêu Đạt thi lễ:
- Đa tạ lời chỉ giáo của tôn giáo! Tại hạ tự biết phải hành động như thế nào! Bệnh Hiệp gật đầu nhưng chợt hỏi:
- Nếu lúc nãy ta nghe không lầm thì Văn Hiệp có lưu tự bảo bọn ngươi phải ở đây chờ y? Đoán biết Bệnh Hiệp đã xuất hiện từ lúc đầu, Tiêu Đạt đành thú nhận:
- Chí ít là mười ngày. Đó là những gì tại hạ biết.
- Tốt! Và y còn dặn ngươi dường như là hai việc? Tiêu Đạt lúng túng, chối:
- Chỉ có một thôi, đó là xem qua công phu Dao Quang: Bệnh Hiệp cười kỳ lạ:
- Ừ, một thì một. Và ta nghĩ ngươi nên tuân theo sự sắp đặt của y. Mọi sắp đặt, ngươi rõ chưa? Rồi không chờ xem phản ứng của Tiêu Đạt, Bệnh Hiệp bỗng quay qua Thượng Quan Sơn:
- Môn chủ đã nghĩ kỹ về đề xuất của tại hạ chưa? Ý Môn chủ thế nào? Thượng Quan Sơn thở dài:
- Lắng nghe nãy giờ những gì Bệnh Hiệp nói, mỗ cũng đoán hiểu phần nào sự thật! Được! Đi thì đi! Không lẽ mỗ nhìn lầm về một người đến hai lần? Thượng Quan Phụng thất kinh:
- Phụ thân định đi đâu? Thương thế của phụ thân...
Bệnh Hiệp bật cười:
- Lệnh tôn đã tự quyết định, nha đầu ngươi lo gì chứ? Thượng Quan Sơn gật đầu, tán đồng câu nói của Bệnh Hiệp:
- Không sai! Phụng nhi chớ quá lo cho phụ thân! Không lẽ phụ thân đã quá già, không thể tự quyết định mọi việc sao? Thượng Quan Phụng phụng phịu:
- Nhưng hài nhi chỉ muốn biết phụ thân sắp đi về đâu? Thượng Quan Sơn trợn mắt:
- Ngươi vẫn còn là một trẻ con, biết gì chuyện đại sự mà xen vào? Không ngờ Thượng Quan Sơn lại nhẫn tâm như vậy, Tiêu Đạt lên tiếng:
- Lệnh ái chỉ lo cho tiền bối thôi, nhất là thương thế của tiền bối hiện giờ...
Thượng Quan Sơn mắng luôn Tiêu Đạt:
- Cả ngươi nữa cũng vậy, Phụng nhi là cốt nhục duy nhất của nhà Thượng Quan ta, cũng là báu vật của Thượng Quan Sơn này. Nay ta giao phó cho ngươi, nếu ngươi không đối xử tử tế thì sau này đừng nhìn mặt ta. Hừ! Đoạn quay qua Bệnh Hiệp, Thượng Quan Sơn bảo:
- Chúng ta đi được rồi, và có lẽ phải phiền Bệnh Hiệp giúp mỗ cùng đi vậy! Bệnh Hiệp đáp ứng:
- Tại hạ cũng đã nghĩ như thế. Chỉ phiền là cần phải mang gã họ Hoàng này theo. Tuy nhiên bấy nhiêu đó đâu đủ gây khó khăn cho tại hạ? Nào! Một tay nhấc Hoàng Vị Thanh lên, tay còn lại thì đỡ lấy người Thượng Quan Sơn, Bệnh Hiệp cứ thế mà lao ra khỏi vòng tường chắn khá cao của ngôi trang viện.
Nhìn theo, Tiêu Đạt chợt cau mặt:
- Quả là một nhân vật khó lường, cả về hành vi lẫn thân thủ dường như đều kỳ bí và cao minh hơn hẳn Văn Hiệp.
Trầm Khuê vừa tiến đến gần Tiêu Đạt vừa hỏi:
- Theo ta, chính ngươi mới có hành vi và thân thủ đều kỳ bí. Thương tích của ngươi thế nào rồi? Tiêu Đạt quay đầu lại và lập tức chạm phải ánh mắt thật sự quan tâm của Trầm Khuê.
Tiêu Đạt đáp nhẹ:
- Đa tạ tỷ quan tâm. Công phu của đệ rồi sẽ tự Chương phục, cũng như thương tích vậy! Có lo chăng là nên lo cho Thượng Quan tỷ. Bởi...
Vờ quay đi nơi khác do khuôn mặt trước sau gì cũng bừng đỏ, Trầm Khuê nhìn Thượng Quan Phụng:
- Đương nhiên ta phải lo cho Phụng tỷ rồi. Còn ngươi, đừng ngộ nhận Ngọc Nữ Tâm Đao này quan tâm đến ngươi! Thừa biết nàng chỉ vờ nói như thế, Tiêu Đạt cũng vờ thở dài:
- Nếu biết trước chỉ có Phụng tỷ quan tâm đến đệ, lúc này đệ đâu cần vì Trầm tỷ mà phải vờ gắng gượng như không hề hấn gì để đối thoại với Bệnh Hiệp? Trầm Khuê bĩu môi:
- Ngươi muốn đối thoại thì cứ đối thoại, sao lại bảo là vì ta? Tiêu Đạt lại thở ra:
- Không vì tỷ thì đệ vì ai? Chính vì tỷ nên đệ mới phải cố dò xét, xem vì nguyên nhân nào mà Bệnh Hiệp truyền công lực cho tỷ. Và chỉ cần Bệnh Hiệp không giải thích cho minh bạch, nhất định đệ phải nghĩ việc truyền lực đó là có ác ý chứ không hề là thiện ý. Chưa hết đâu, một khi đó là ác ý, có lẽ đệ phải phí nhiều chân nguyên và tâm lực để giúp tỷ hoá giải toàn bộ số chân nguyên mà Bệnh Hiệp đã dốc vào! Cũng may sự thể lại xảy ra không như đệ lo sợ! Trầm Khuê tin thật, vội quay lại nhìn Tiêu Đạt:
- Hoá ra đệ làm thế là vì ta thật sao? Thượng Quan Phụng chợt kêu lên:
- Trầm muội chớ vội tin y, làm gì có ai truyền nội lực vào với mưu đồ làm hại? Muội chớ để y lừa! Thấy Trầm Khuê sa sầm nét mặt và sắp sửa phát tác đến nơi. Tiêu Đạt vội trừng mắt nhìn Thượng Quan Phụng:
- Tỷ không tin ta chứ gì? Được, với thương thế của tỷ hiện giờ đương nhiên không thể mau chóng Chương phục nếu không được đệ dùng chân nguyên giúp tỷ ổn định kinh mạch. Tỷ nghĩ đi, giả như lúc truyền, nếu đệ cố tình vận dụng làm cho kinh mạch của tỷ bị sai lệch một vài bộ vị, đó là ác ý hay thiện ý? Thượng Quan Phụng lắc đầu:
- Ta cũng đâu cần ngươi truyền lực mà lo ngươi hãm hại? Trầm Khuê thì lầm bẩm:
- Nói như thế cũng đúng. Lúc đó ta hầu như cũng mê lịm, nếu thật sự muốn hại ta quả là việc dễ như trở bàn tay! Nghe được, Thượng Quan Phụng nhăn mặt:
- Muội đừng quá cả tin như thế. Y chỉ vờ gạt muội để cố tình nhắc đến việc truyền lực thôi. Y không phải là hạng đứng đắn như muội nghĩ đâu! Trầm Khuê ngơ ngác hỏi lại:
- Sao y lại muốn nhắc đến việc truyền lực? Có gì không tốt trong chuyện này sao? Thượng Quan Phụng giẫm chân thình thịch:
- Muội còn hỏi nữa ư? Thì y muốn nhắc cho muội nhớ là y đã truyền lực cho muội theo cách nào, và đó chẳng phải là tà ý xấu xa của y sao? Trầm Khuê vẫn thản nhiên:
- Tỷ muốn nói y đã truyền lực cho muội bằng cách chạm vào huyệt Thận Du? Vẻ thản nhiên của Trầm Khuê làm cho Thượng Quan Phụng nghi ngờ. Nàng cảnh giác và đáp:
- Không sai! Ý của y đã rõ muời mươi là như vậy. Muội đừng nói với ta rằng cách đó là cách bình thường nha! Trầm Khuê cứ thản nhiên như không:
- Dù không là cách bình thường, nhưng không phải như tỷ từng khuyên can và an ủi muội đó sao, rằng đó là cách chi trì sinh mạng muội, rằng y làm thế là bất đắc dĩ, rằng chính y đã nói cứu nhân như cứu hoả nên không thể câu nệ tiểu tiết? Muội làm sao quên những lời đầy tính thuyết phục của tỷ? Thượng Quan Phụng cảnh giác nhiều hơn:
- Tự dưng sao muội bỗng nhắc đến những lời này? Có phải muội muốn...
Trầm Khuê quay qua nhìn Tiêu Đạt:
- Đệ vừa nói thế nào đệ cũng phải truyền lực cho Phụng tỷ? Chợt hiểu, Thượng Quan Phụng quay người bỏ chạy:
- Không cần, ta đã bảo là không cần! Muội đừng để y truyền lực cho ta! "Vút!" Trầm Khuê đã lao đến giữ Thượng Quan Phụng lại:
- Với thương thế của tỷ không thể không truyền lực, vả lại...
Nàng thì thào điều gì đó vào tai Thượng Quan Phụng khiến Thượng Quan Phụng vừa giãy nảy vừa kêu ré lên:
- Ta không chịu đâu! Muội đừng hại ta như vậy chứ? Hãy buông tha cho ta đi nào! Trầm Khuê vẫn giữ chặt Thượng Quan Phụng, miệng thì gọi Tiêu Đạt:
- Kìa, đệ hãy mau đến giúp ta một tay nào! Phụng tỷ nhất định không chịu cho đệ truyền lực, chúng ta phải bắt buộc Phụng tỷ thôi nếu muốn giúp tỷ ấy mau khôi phục! Đi nào! Tuy hiểu rõ ý định của Trầm Khuê, biết nàng chỉ muốn cho Thượng Quan Phụng cùng chịu chung một cảnh ngộ như nàng từng chịu nghĩa là để Tiêu Đạt sờ chạm vào huyệt Thận Du khi truyền lực, nhưng Tiêu Đạt nào dám dựa vào đó để làm khó Thượng Quan Phụng! Tiêu Đạt chỉ đứng yên mỉm cười:
- Đệ biết tỷ muốn thế nào rồi! Nhưng không cần như thế đâu, Trầm tỷ! Vì giữa Phụng tỷ và đệ đâu còn gì là phân biệt nữa? Giả dụ như...
Thượng Quan Phụng vội kêu lên:
- Không được nói! Ta cấm ngươi không được nói! Bằng không, ư... ư...
Bị Trầm Khuê bịt kín miệng, tiếng Thượng Quan Phụng chỉ còn là những tiếng ư ư.
Vừa bịt miệng Thượng Quan Phụng, Trầm Khuê vừa bảo Tiêu Đạt:
- Giả dụ như thế nào, đệ mau nói đi! Nếu không, ta sẽ giận đấy! Tiêu Đạt bối rối:
- Nhưng nếu đệ nói, Phụng tỷ... Phụng tỷ sẽ giận đệ! Trầm Khuê gằn giọng:
- Phụng tỷ giận vẫn không bằng ta giận đệ! Nào, nói đi! Thấy ánh mắt rõ ràng là van xin của Thượng Quan Phụng đang xạ nhìn, Tiêu Đạt thật sự không nỡ! Chợt hít vào một hơi thật dài, Tiêu Đạt bảo:
- Trầm tỷ! Đệ sẽ không nói đâu. Tuy nhiên, để bù lại, đệ sẽ kể cho tỷ biết chuyện này, hay hơn chuyện kia nhiều! Bị đánh động vào trí tò mò vốn thường có ở nữ nhân, Trầm Khuê liền thúc giục:
- Là chuyện gì, đệ nói mau đi! Tiêu Đạt mỉm cười:
- Là chuyên liên quan đến thân thế của đệ! Nhưng trước hết tỷ cứ buông tha Phụng tỷ đã. Chờ khi đệ giúp Phụng tỷ hoàn toàn Chương phục đệ sẽ nói cho nghe! Chuyện có liên quan đến thân thế của Tiêu Đạt đương nhiên cả hai nàng đều muốn nghe! Vì thế, Trầm Khuê liền buông Thượng Quan Phụng ra.
Được dịp để phục thù, Thượng Quan Phụng liền chộp vào tay Trầm Khuê và đưa lên miệng! Trầm Khuê hốt hoảng vội giật mạnh tay về làm cho Thượng Quan Phụng phải ngã theo! Thất kinh, Tiêu Đạt lao tới và giữ lại. Nhân đó, Tiêu Đạt vội nhấc nàng lên, ôm vào lòng và bảo Trầm Khuê:
- Chúng ta đừng đùa nhau nữa! Hãy mau vào trong để đệ giúp Phụng tỷ trị thương! Lại lâm vào tình cảnh này, cho dù là bất đắc dĩ nhưng Thượng Quan Phụng vẫn cứ đỏ mặt! Chợt hiểu, Trầm Khuê vừa chạy theo Tiêu Đạt vừa trêu Thượng Quan Phụng:
- Muội đoán biết chuyện kia là chuyện gì rồi! Có phải tỷ vẫn từng để y bồng như thế này và không phải chỉ một lần? Thượng Quan Phụng quá thẹn, chỉ còn biết nhắm chặt mắt, vờ như hôn mê.
-oOo-
Chờ nghe xong câu chuyện của Tiêu Đạt, cả hai nàng vì quá kinh ngạc nên cứ luân phiên lục vấn và tra gạn Tiêu Đạt.
Trầm Khuê hỏi trước:
- Chính đệ là gã xa phu kỳ bí từng bị bọn ta ngăn chặn do phát hiện đó là cỗ xe xa mã của bổn tiêu cục Uy Phong! Tiêu Đạt thừa nhận:
- Là đệ! Đệ định đưa xe đến trả cho Trầm tỷ, sẵn đó cho Trầm tỷ biết rõ việc đã xảy ra cho lệnh tôn! Trầm Khuê thừ người:
- Tuy gia phụ ngộ thảm cảnh nhưng trước đó đã tỏ ra tin đệ. Sao lúc vừa gặp ta, đệ không giải thích luôn? Tiêu Đạt nghiêm giọng:
- Thứ nhất, nhị tỷ nào cho đệ cơ hội! Thứ hai, cho dù có đệ cũng không thể nói. Vì đệ nào ngờ cùng với đệ đi đến Giang Nam lại có quá nhiều người như vậy? Tai vách mạnh rừng, nhất là bọn Cửu Khúc Cung càng lúc càng lộ rõ dã tâm, đệ thật sự không tiện nói! Thượng Quan Phụng lên tiếng:
- Chuyện của Cửu Khúc Cung giờ đã rõ rồi, lúc đó đệ không nói cũng phải! Bây giờ là đến những chuyện liên quan đến đệ đây. Hãy nói mau, có phải đệ vì nhờ hấp thụ lửa chân hoả tam muội và độc huyết của Độc Giác Ly Hoả nên tình cờ có tấm thân sinh cơ bất diệt? Tiêu Đạt gật đầu:
- Điều đó quả khó ngờ phải không? Nhưng chỉ có như thế đệ mới mau tự phục nguyên như nhị vị tỷ tỷ từng mục kích.
Thượng Quan Phụng vẫn nghi hoặc:
- Chuyện tự phục nguyên thì trước sau chính mắt ta đã nhìn thấy ít nhất ba lần. Nhưng lạ ở chỗ là đệ từ đâu có được nguồn chân nguyên hầu như vô tận để khi thì truyền lực cho ta khi thì truyền lực cho Trầm muội? Không lẽ sinh cơ bất diệt thì chân khí cũng tái sinh liên miên bất đoạn? Tiêu Đạt chợt hạ thấp giọng:
- Tỷ hỏi đúng rồi. Đó là điều kỳ lạ mà chính bản thân đệ cũng chưa thể hiểu. Nhị vị tỷ tỷ biết không, cứ mỗi lần đệ bị đối phương đả thương, việc tự phục nguyên thì bảo là do sinh cơ bất diệt, nhưng lạ nhất là nội lực của đệ lại vì thế mà tăng lên một tầng. Cứ như vừa rồi chẳng hạn đệ tuy bị Hoàng Vị Thanh bất ngờ tung kình hạ thủ, nhưng nhờ đó nội nguyên của đệ được tăng thêm khoảng năm năm công phu tu vi, cũng là số chân lực mà đệ vừa truyền cho Phụng tỷ! Cả hai nàng càng nghe càng ngỡ ngàng! Đến nỗi khi hỏi lại, nếu không nàng này thì nàng kia chỉ dám hỏi thì thào:
- Có chuyện này thật sao?
- Vậy nội lực của Tiêu đệ lúc này gồm cả thảy là bao nhiêu năm công phu tu vi? Tiêu Đạt cũng thì thào, cho dù tất cả đều biết ở ngôi trang viện này rất kín đáo và an toàn:
- Đệ đã bảo đừng gọi rõ tính danh của đệ! Còn về nội lực ư? Đã xấp xỉ một giáp tý công lực rồi!
- Một giáp tý?
- Chao ôi! Vậy đệ đệ của ta đã là thiên hạ đệ nhất nhân rồi? Tiêu Đạt vẫn tiếp tục thì thào:
- Nếu vậy thì chưa đâu! Đệ e rằng thiên hạ đệ nhất nhân phải là nhân vật khác!
- Là ai?
- Cung chủ Cửu Khúc Cung! Thượng Quan Phụng kêu khẽ:
- Không đúng! Chẳng phải đã có lần chính đệ đả bại mụ Cung chủ đó sao? Rõ ràng mụ không thể so với đệ! Tiêu Đạt lắc đầu:
- Mụ chưa phải là Cung chủ thật! Mà chỉ là nhân vật thế danh thôi! Trầm Khuê nghi ngại:
- Nếu không phải mụ thì là ai, ai là Cung chủ? Vì từ thuở nào đến giờ có ai lại không biết Cung chủ Cửu Khúc Cung vốn là nữ nhân? Tiêu Đạt bảo:
- Tuy là vậy nhưng từ lâu rồi đệ luôn có cảm nhận Cung chủ Cửu Khúc Cung phải là nam nhân, một nam nhân cải dạng nữ nhân để che giấu thân phận và lai lịch thật! Trầm Khuê giật mình:
- Chính là nhân vật đệ từng đề quyết là phản đồ của Hoàng Y Giáo là Cổ Vấn Thiên?
- Không sai! Cổ Vấn Thiên phản giáo vào Trung Nguyên và lập Cửu Khúc Cung để mưu đồ báo phục! Chuyện đã xảy ra từ hai mươi năm nên khó có ai ngờ vị Cung chủ đó là nam cải dạng nữ!
- Vậy mụ yêu bà kia thì sao, nếu không là Cung chủ thì mụ thật sự có thân phận gì ở Cửu Khúc Cung? Tiêu Đạt giải thích:
- Như câu chuyện kể của Chương Phong Đại Pháp Vương lão bà bà thì mụ đó phải là nhân vật già nhân ngãi non phu thê của Cổ Vấn Thiên. Mụ này cũng bỏ vào Trung Nguyên có lẽ được Cổ Vấn Thiên lúc này lợi dụng, dùng làm bình phong che mắt mọi người.
- Dùng làm bình phong? Ý đệ muốn nói lão họ Cổ lúc này đang tham thiền khổ luyện một loại công phu gọi là Hoàng Diệp Tam Bối? Tiêu Đạt thở ra ngao ngán:
- Nếu đúng như những gì lão bà bà Chương Phong Đại Pháp Vương cho biết, thì đệ e đó chính là sự thật! Vậy nhị tỷ tỷ cứ thử nghĩ, một nhân vật có tâm cơ như họ Cổ, đã âm thầm tìm hiểu và đắc thủ Hoàng Diệp Linh Địa Thảo để luyện thành Hoàng Diệp Tam Bối công phu, chẳng phải đó là nhân vật đệ nhất nhân sao? Trầm Khuê chợt thì thào:
- Vậy thì dễ thôi! Sau này đệ cứ tìm cao thủ mà cho họ tha hồ quật kình vào, để cứ mỗi lần tự phục nguyên là tăng thêm một tầng công phu. Đến lúc đó lo gì họ Cổ? Tiêu Đạt nhăn mặt:
- Đệ làm sao dám mạo hiểm như tỷ bảo? Nhỡ nội nguyên vì lẽ nào đó không những không tăng lên mà còn tự tan biến đi như lúc xuất hiện thì sao? Thượng Quan Phụng bảo:
- Nếu muốn như vậy, trước hết cần phải tìm hiểu cho thật minh bạch về nguyên uỷ của việc đột ngột tăng tiến này! Chỉ khi hiểu rõ chúng ta mới dựa vào đó mà làm cho nội lực chỉ có thể tăng chứ không thể tan biến! Tiêu Đạt thở dài:
- Đệ đã nghiền ngẫm mãi và tìm hiểu đủ mọi phương diện rồi, nhưng kết quả vẫn vô vọng! Trầm Khuê thật sự quan tâm:
- Thì cứ nghiền ngẫm thêm một lần nữa cũng đâu có thừa? Trước hết hãy nói về tâm pháp luyện công của đệ...
Tiêu Đạt xua tay:
- Khỏi phải quan tâm đến tâm pháp nội công. Bởi đệ vẫn luyện theo tâm pháp do đích thân gia phụ truyền thụ. Nghĩa là...
Thượng Quan Phụng gật gù:
- Rõ rồi. Vì nếu là do tâm pháp thì lệnh tôn đương nhiên đã từ lâu cũng có mức nội lực kinh nhân. Vậy nguyên nhân có thể là do kiếm quyết Thiên Tuyền...
Nói đến đây nàng ngập ngừng, rồi chính nàng tự phản bác khi thấy Tiêu Đạt nhìn nàng như bảo nàng đang có ý nghĩ kỳ quặc:
- Ta sai rồi. Vì ta cũng được đệ truyền thụ kiếm quyết đó, nhưng ta không hề gặp tình trạng nội lực tăng tiến như đệ! Trầm Khuê phân vân:
- Vậy thì chỉ còn lại chưởng pháp Khai Dương? Tiêu Đạt cười nhẹ:
- Trầm tỷ đã nghe Phụng tỷ nói về tuyệt kỹ Khai Dương chứ gì? Đệ đoán biết như vậy khi ở Ngoạ Lọng Cương, tỷ có ý ám chỉ đã biết ai là ngươi am hiểu Khai Dương công phu! Nhưng không hề gì, đệ cũng có ý định cùng nhị vị tỷ tỷ nhờ công phu Khai Dương để thử luyện tuyệt kỹ Dao Quang cũng do Thất Tinh lão lưu lại! Trầm Khuê thoáng thẹn:
- Ta đề cập đến không phải để mong được đệ truyền thụ. Ta chỉ muốn giúp đệ tìm hiểu về nguyên nhân khiến đệ tự tinh tiến nội lực thôi! Tiêu Đạt lắc đầu:
- Đệ cũng hiểu như thế nên mới nói là sẽ cùng nhị vị tỷ tỷ thử luyện. Vì đệ không tin chỉ với một tuyệt kỹ Khai Dương lại có thể giúp đệ tự tinh tiến nội lực không ngừng!
- Nghĩa là không phải? Tiêu Đạt đáp:
- Đương nhiên không phải. Kể cả tuyệt kỹ Thiên Quyền cũng vậy. Bằng không, có lẽ Tào Hữu Nhận cũng đạt mức nội lực ngày một tinh tiến.
Thượng Quan Phụng như sực nhớ:
- Tuyệt kỹ Thiên Quyền phải là tuyệt kỹ được lão bà Chương Phong Đại Pháp Vương trao lại? Có khi nào do nhớ sai khẩu quyết, lão bà bà vô tình giúp đệ bất ngờ có tình trạng hi hữu này? Tiêu Đạt phì cười:
- Sai khẩu quyết ư? Chỉ cần sai một ít thôi là đệ ắt bị tẩu hoả nhập ma, đâu thể mãi bình ổn như thế này? Trầm Khuê nhìn chằm chằm Tiêu Đạt:
- Liệu đệ còn luyện loại công phu nào khác mà vẫn giấu, không cho bọn ta biết không? Tiêu Đạt bảo:
- Nếu có thì chỉ là thứ công phu do đệ tự thức ngộ. Nhưng theo đệ...
Trầm Khuê bật reo:
- Nếu là vậy sao đệ không thử nói ra? Biết đâu đó chính là nguyên nhân mà chúng ta đang tìm? Tiêu Đạt thổ lộ:
- Đầu tiên là do đệ lo sợ mọi người qua sở học mà nhận ra lai lịch nên đã cố biến cải khinh thân pháp Liên Hoàn Phi Nhược Thuỷ của Hoàng Y Giáo sang đường lối hoàn toàn khác! Thượng Quan Phụng xua tay:
- Phần khinh thân pháp thì khỏi phải bàn đến. Vì tự nó đâu thể giúp bản thân đệ tinh tiến nội lực? Sau đó thì sao? Tiêu Đạt tiếp:
- Mãi sau khi bất ngờ có thêm hai tuyệt kỹ Khai Dương và Thiên Quyền đều là di học của Thất Tinh lão, đệ phải mất hơn nửa năm để nghiền ngẫm về yếu quyết so với sở học truyền gia là Bích Quang Tu La Ảnh. Kết quả là đệ thức ngộ và chế tác công phu truyền gia từ Bích Quang sang Tử Quang.
Trầm Khuê hồ nghi:
- Uy lực công phu tự thức ngộ này như thế nào?
- Không bằng tuyệt kỹ của Thất Tinh lão!
- Nhưng so với Bích Quang Tu La Ảnh?
- Có lợi hại hơn nhưng chưa thể bảo là tuyệt kỹ! Thượng Quan Phụng lại hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Hết! Thượng Quan Phụng thở dài:
- Vậy thì vô lý! Đâu là nguyên nhân khiến đệ trở nên khác người? Trầm Khuê cũng thở dài:
- Không lẽ cứ chấp nhận thực tại để sau này hễ nội lực còn là may và nếu tự mất đi thì bảo là điều tất yếu? Không muốn nhìn hai nàng thất vọng, Tiêu Đạt chợt cười:
- Thì đó vẫn là tâm trạng của đệ bấy lâu nay mà thôi. Được rồi lại mất, đâu có gì quan trọng? Có quan trọng chăng là đệ cần phải hỏi thật kỹ Trầm tỷ về đao pháp Trầm gia! Kỳ thực, lệnh tôn Trầm lão Tổng tiêu đầu từ đâu mà có đao pháp lợi hại này? Trầm Khuê sau một thoáng ngập ngừng chợt thú nhận:
- Đó là gia phụ tình cờ tìm thấy ở phía hậu trang! Tiêu Đạt lại hỏi:
- Liệu tỷ có biết danh xưng thật sự của đao phổ này là gì không? Vì đệ ngờ rằng, bốn chữ Vạn Thắng Uy Phong là do lệnh tôn sau này tự đặt! Nàng hoài nghi:
- Sau đệ biết đó không phải cách gọi thật sự của đao phổ? Tiêu Đạt thoáng giật mình:
- Nghĩa là tỷ biết tên gọi thật của đao phổ? Phải chăng là Ngọc Hành Tuyệt Đao? Nàng giật mình:
- Sao đệ biết? Tiêu Đạt tuy có hồ nghi nhưng khi nghe Trầm Khuê hỏi, lại có ngụ ý thừa nhận đó chính là Ngọc Hành Tuyệt Đao thì toàn thân chợt cảm thấy như bị choáng ngộp! Sắc mặt của Tiêu Đạt làm cho hai nàng lo ngại.
Trầm Khuê vội hỏi:
- Đệ làm sao rồi? Đệ làm ta lo quá! Thượng Quan Phụng cũng hỏi:
- Sao vừa biết tên gọi thật của đao phổ, đệ lại tỏ ra bần thần? Hay là nội lực của đệ đã đến lúc tự tan biến đi? Cảm kích trước thái độ lo lắng của cả hai, Tiêu Đạt ngay khi hoàn hồn liền bảo:
- Đệ quả có diễm phúc mới được một lúc những hai mỹ nhân cùng lo lắng cho đệ! Kỳ thực, cả hai phải mừng cho đệ mới đúng! Đang lo sợ Tiêu Đạt lại giở trò qua những lời đầy ngụ ý. Thượng Quan Phụng chỉ suýt nữa phát tác, nếu không kịp nghe thêm câu nói tiếp theo của Tiêu Đạt! Vì nghe nên nàng động tâm:
- Đệ bảo mừng là ý gì? Chấm tay vào chén trà đặt gần đó, Tiêu Đạt phác hoạ cho hai nàng nhìn thấy đủ thất vị của thất tinh, sau đó giải thích:
- Thất tinh trận gồm bảy phương vị. Nếu ở chủ vị là Thiên Tuyền đã có kiếm pháp Thiên Tuyền trấn giữ thì ở bộ vị thứ năm là Ngọc Hành, đệ từng nghĩ ắt phải có một loại tuyệt kỹ chiếm một phạm vị tương đối rộng như Thiên Tuyền Kiếm! Có như thế đầu trận và cuối trận mới dễ dàng tiếp ứng nhau. Và qua lần nhìn thấy Trầm tỷ sử dụng đao pháp Vạn Thắng Uy Phong, đệ có cảm nhận những biến hoá của đao pháp như không làm cho chiêu đao tăng thêm bao nhiêu uy lực! Đệ buộc phải nghi ngờ, liệu có đúng không nếu đao pháp này chỉ có một chiêu? Và nếu là vậy, thì biết đâu đó chính là thứ chiêu đao Ngọc Hành, đang rất cần cho bộ vị thứ năm của Thất Tinh trận? Nào ngờ điều đệ nghĩ lại hoá thành sự thật! Trầm Khuê gật gù, nhưng bảo:
- Không sai! Đó chính là Ngọc Hành Tuyệt Đao. Nhưng điều đó đâu có liên quan gì đến lời đệ vừa bảo bọn ta phải mừng cho đệ? Tiêu Đạt liền à lên một tiếng:
- Suýt nữa đệ quên không giải thích thêm về điểm đáng mừng! Là thế này, trong công phu mà đệ tự thức ngộ, chủ yếu là dựa vào ba yếu quyết của ba loại tuyệt kỹ Thất Tinh, đệ cảm thấy vẫn còn thiếu một phần nào đó quan trọng, khiến cho đệ mỗi lần thi triển loại công phu đó thì kinh mạch nếu không bị xáo trộn thì nội lực cũng có những đợt dẫn lưu gần như ngược đường! Sau này, khi hiểu ra, phần thì đệ cố tránh sử dụng công phu đó, phần thì nuôi hy vọng sẽ bất ngờ phát hiện thêm một loại tuyệt kỹ nào đó cũng của Thất Tinh lão và có liên quan đến phần đệ còn khiếm khuyết! Vì thế nên đệ mới bảo nhị vị tỷ tỷ phải mừng cho đệ! Trầm Khuê chợt bĩu môi:
- Ý đệ muốn bảo ta truyền thụ đao pháp đó cho đệ? Tiêu Đạt ngớ người:
- Tỷ không truyền sao? Nàng gật đầu:
- Tại sao ta phải truyền, trong khi đệ chỉ truyền tuyệt kiếm cho Phụng tỷ? Không lẽ vì ta là người đến sau nên phải chịu thiệt? Tiêu Đạt vỡ lẽ:
- Đệ đâu bao giờ dám nghĩ như vậy? Đệ đã tính cả rồi, với Thiên Tuyền, Khai Dương, Thiền Quyền và bây giờ là Dao Quang, Ngọc Hành, tất cả chúng ta cùng nhau luyện! Thế nào? Phải như thế Trầm Khuê mới hài lòng..
-oOo-
|