Chương 25 Đại Hoạ Hoàng Y Giáo
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Người đưa tin do Lệnh Hồ Trung sai phái đến hoá ra là Thiết Phi Cao.
Tiêu Đạt chợt cau mày khi nghe họ Thiết nói quá ngắn gọn:
- Phương Mai vừa được chọn làm Thánh nữ Hoàng Y Giáo. Nếu muốn ngăn ngay lúc này ngươi hãy theo ta.
Và Tiêu Đạt buộc phải gọi lại, khi thấy họ Thiết vừa dứt lời cứ thản nhiên quay lưng bỏ đi.
- Chậm đã! Chuyện này là thế nào? Vì nếu tại hạ đoán không lầm thì Phương Mai, hoặc đã tìm được chỗ yên tĩnh để náu thân, hoặc lại rơi vào tay Phương Nhật Hồng, Tào Hữu Nhận, đâu có chuyện vô duyên vô cớ nàng bỗng trở thành Thánh nữ Hoàng Y Giáo? Thiết Phi Cao quay lại với ánh mắt hậm hực nhìn Tiêu Đạt:
- Phương Mai chính là cốt nhục của vị đại phu trá hình họ Phương. Còn vì sao Phương Mai bỗng hoá thành Thánh nữ Hoàng Y Giáo thì theo ta nghĩ, ngươi phải tự thân đi tìm lai lịch của Phương đại phu mới đúng.
Tiêu Đạt bần thần:
- Tôn giá đã mình bạch Phương Mai chính thật ở họ Phương sao? Nếu là vậy, Phương Nhật Hồng thân là thúc phụ lại đối xử với nàng cứ như người không cùng chung huyết thống? Thiết Phi Cao chỉ cười lạt mà không đáp và điều này càng làm Tiêu Đạt áy náy không yên:
- Như tôn giá không hài lòng vì trước kia tại hạ đã ngăn không cho tôn giá bắt giữ Phương Mai? Có một thế lực nào đó có một thẩm quyền cao hơn hiện đang tác động lên Thiết Phi Cao. Vì họ Thiết dù rất muốn phát tác, muốn biểu lộ tâm trạng vốn có với Tiêu Đạt, nhưng lại đang cố gắng tự kềm chế! Họ Thiết vừa thở ra phì phì vừa bảo:
- Những gì ngươi làm chính ngươi sau này sẽ tự hối hận! Tóm lại, chuyện của Phương Mai là thế, ngươi có đi hay không đi theo ta? Trầm Khuê và Thượng Quan Phụng ngay từ đầu vẫn xuất hiện nay bên cạnh Tiêu Đạt và đương nhiên đều nghe tất cả. Nhưng đến lúc này Trầm Khuê mới tự cho mình lên tiếng, nàng hỏi:
- Thiết lão huynh xin cho hỏi. Việc đi hay không đi là tuỳ ở bọn tiểu nữ, hay đây là bố trí sắp đặt của Văn Hiệp Lệnh Hồ Trung! Thượng Quan Phụng tiếp lời:
- Đúng rồi! Bọn ta cần phải hiểu rõ sự thể mới có thể quyết định. Nếu là sự bố trí và đề xuất của Văn Hiệp, được, bọn ta sẽ đi. Ngược lại, nếu Văn Hiệp muốn bọn ta tự quyết định, hừ, chuyện của Phương Mai đâu liên quan gì đến bọn này, cớ sao phải đi và xen vào việc của nàng ta? Thiết Phi Cao chờ nghe hai nàng nói xong, chợt nhìn Tiêu Đạt:
- Họ vừa nói như vậy, ngươi nghĩ thế nào? Tiêu Đạt tự nãy giờ vẫn trầm ngâm, nên khi lên tiếng đáp thái độ hoàn toàn tự chủ:
- Chuyện Phương Mai bất ngờ được chọn làm Thánh nữ Hoàng Y Giáo, theo thiển ý của tại hạ thì Lệnh Hồ huynh sẽ không quan tâm nếu động thái đó không đưa đến một bất lợi nào dù nhỏ. Từ đó mà suy, như tại hạ đang tự hỏi, phải chăng Hoàng Y Giáo, ngoài hai thế lực do hai phản đồ từ lâu đã vào Trung Nguyên là Cổ Vấn Thiên và Phương Nhật Hồng thì phải chăng hiện đã xuất hiện thêm thế lực thứ ba? Nghĩa là bọn Hoàng Y Giáo thực thụ đã từ Tây Vực vượt ngàn dặm đường tiềm nhập Trung Nguyên? Thiết Phi Cao bỗng thay đổi cách nhìn về Tiêu Đạt. Tương tự, khi lên tiếng, giọng nói của họ Thiết cũng tỏ ra hoà hoãn lạ:
- Điều này thì không còn nghi ngờ gì nữa, bọn ta đã phát hiện Hoàng Y Giáo không nhiều thì ít đã có mặt tại Trung Nguyên. Tuy nhiên hiện vẫn chưa rõ ý đồ của họ, là họ muốn truy tìm hai kẻ phản đồ để thanh lý môn hộ hay còn ý gì khác có thể gây bất lợi cho võ lâm.
Do đó...
Thiết Phi Cao chuyển mắt nhìn qua Trầm Khuê và Thượng Quan Phụng:
- Đây chỉ là đề xuất có tính chung chung của Văn Hiệp mà thôi. Kỳ dư, quyết định thế nào là tuỳ tam vị! Thượng Quan Phụng chợt hỏi:
- Nếu bọn ta không đi thì sao, Thiết lão đệ! Thiết Phi Cao bỗng rùng mình:
- Thiết mỗ tuy không quên công ân giáo dưỡng của ân sư và chính là thúc thúc của cô nương, nhưng do từ lâu rồi giao tình giữa Thượng Quan gia và Thiết mỗ càng lúc càng lợt lạt.
Do đó, cách xưng hô vừa rồi của cô nương, xin miễn cho Thiết mỗ thật khó chập nhận. Riêng về câu mà cô nương vừa hỏi, thì...
Thượng Quan Phụng bỗng nóng nảy ngắt lời:
- Chậm đã! Thượng Quan Phụng này không phải vì muốn cầu thân hay thấy người sang mà bắt quàng làm họ nên đã tự ý xưng hô như thế! Ta chỉ không muốn bị ai khác trách là đã tỏ ra quá xa lạ với các hạ dầu sao vẫn là đồng môn. Còn như các hạ cố tình quên câu "Nhất tự vi sư, bán tự vi sư", được, Thượng Quan Phụng này xin nhận lỗi vì quá vội nên lỡ lời! Thiết Phi Cao tái mặt:
- Ngay từ đầu Thiết mỗ đã nói, Thiết mỗ không bao giờ quên công ân giáo dưỡng của ân sư. Mong cô nương đừng bao giờ còn trước mặt Thiết mỗ mà có những lời hàm ý Thiết mỗ là hạng người phản sư bội tổ! Thượng Quan Phụng cười lạt:
- Đó là tự các hạ cảm thấy thế nào thì nghĩ thế ấy. Chứ Thượng Quan Phụng ta chỉ biết nói theo sự thật! Phát hiện lời nói của Thượng Quan Phụng làm cho toàn thân của Thiết Phi Cao chấn động, nhưng chỉ là sự chấn động vì cố tự kềm chế bản thân, không để cho diễn tiến của sự việc đi đến chỗ chẳng đặng đừng, Tiêu Đạt lập tức lách người xen vào và trước hết là nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Phụng:
- Thiết lão huynh đang cố tự kềm chế, tỷ không nhận thấy như thế sao? Đừng bao giờ dồn bất kỳ ai khác vào bước đường cùng! Và không để Thượng Quan Phụng kịp có phản ứng, Tiêu Đạt liền nhìn qua Thiết Phi Cao:
- Thái độ vừa qua rồi của Thiết lão huynh cho tại hạ thấy Thiết lão huynh ắt có tư sự, một nỗi khổ tâm không thể nói ra. Tại hạ cũng đã và đang trong tâm trạng này nên dễ dàng thấu hiểu. Hãy trở lại câu hỏi lúc nãy của Thượng Quan tỷ, nếu tại hạ không đi thì sao? Thượng Quan Phụng giẫm chân tức tối và bước lùi lại:
- Không cần phải hỏi nữa. Ta đã có quyết định rồi, không đi! Tiêu Đạt vờ như không nghe, cứ nhìn vào Thiết Phi Cao và chờ đợi. Thiết Phi Cao đáp nhẹ, một dấu hiệu tôn trọng quyết định của Thượng Quan Phụng quá rõ:
- Chư vị không đi cũng không sao. Vì Văn Hiệp đã lường trước kết quả này nên sẽ có những sắp đặt khác.
Trầm Khuê có lẽ vì cũng cảm thấy Thượng Quan Phụng có phần nào quá đáng nên cố tình hỏi:
- Liệu bọn tiểu nữ có thể biết Văn Hiệp định sắp đặt như thế nào không? Thiết Phi Cao đáp, trong khi vẫn nhìn Tiêu Đạt:
- Chủ trương của Văn Hiệp đã được bọn ta đồng tình, thà tiên hạ thủ vì cường còn khi đợi đến Hoàng Y Giáo bộc lộ rõ ý đồ thì có muốn trở tay cũng không kịp.
Tiêu Đạt hốt hoảng:
- Như thế sao được? Nhỡ Hoàng Y Giáo thật sự chỉ vì muốn thanh lý môn hộ nên miễn cưỡng tiềm nhập Trung Nguyên thì sao? Hành vi của Lệnh Hồ huynh và chư vị có khác nào tạo hố ngăn cách võ lâm Trung Nguyên và Hoàng Y Giáo? Tại hạ không tán thành.
Thiết Phi Cao vẫn nhìn Tiêu Đạt không chớp mắt:
- Nghĩa là thiếu hiệp chọn giải pháp thứ hai? Ngăn Phương Mai lại, không cho ả làm Thánh nữ Hoàng Y Giáo? Thượng Quan Phụng xấu hổ bước đến, dùng tay quay người Tiêu Đạt lại, cho diện đối diện với nàng:
- Ả có làm Thánh nữ thì mặc ả, việc gì đến đệ mà phải xen vào? Và cho dù Hoàng Y Giáo có thật sự muốn đương đầu với toàn thể võ lâm Trung Nguyên thì đã sao? Không lẽ với bản lãnh của đệ và của bọn ta bây giờ mà sợ không đối phó nổi? Tiêu Đạt biết vì giận nên nàng mới tỏ ra quá khích như thế, đành tìm cách giải thích:
- Phụng tỷ đừng quên chúng ta vào lúc này còn phải lo đối phó với hai thế lực có thể xem là rất lợi hại, nếu có thêm một thế lực thứ ba nữa, thử hỏi, người của thất đại phái và của chúng ta liệu đủ lực đối phó không? Thượng Quan Phụng cáu hẳn thấy rõ:
- Chính ngươi đã quên thì có. Cổ Vấn Thiên và Phương Hồng Nhật đều là phản đồ Hoàng Y Giáo, vậy khi lực lượng Hoàng Y Giáo tiến cả vào trong Trung Nguyên, thì việc đầu tiên họ cần phải làm là gì, nếu không là tìm cách khu xử nhưng kẻ phản đồ? Thế chẳng phải chúng ta vậy là cứ ung dung toạ hưởng kỳ thành, không cần ra tay cũng dễ dàng loại bỏ hai thế lực đó sao? Tiêu Đạt chợt lên tiếng khen:
- Hay! Vậy là tự tỷ đã hiểu thấy suốt rồi đó! Ý đệ muốn nói chúng ta phải gấp rút ngăn việc Phương Mai được chọn làm Thánh nữ lại. Có như thế chúng ta mới có cơ hội buộc Hoàng Y Giáo phải lo thanh lý môn hộ trước. Vậy là họ vô tình giúp chúng ta được ung dung toạ hưởng kỳ thành như lời, tỷ tỷ vừa bảo! Thượng Quan Phụng hoang mang:
- Ta đâu hề bảo như vậy? Chuyện ả họ Phương có làm Thánh nữ đâu có quan hệ đến chuyện chúng ta toạ hưởng kỳ thành? Trầm Khuê chợt mỉm cười:
- Như có liên quan thì phải, sao tỷ không để ý giải thích rõ hơn? Thấy Thượng Quan Phụng có ý chờ, Tiêu Đạt bất thần quay nhìn Thiết Phi Cao:
- Tại hạ muốn hỏi rõ hơn, liệu Lệnh Hồ huynh có thật sự muốn tại hạ ngăn Phương Mai lại? Thiết Phi Cao tủm tỉm cười:
- Dường như thiếu hiệp đã đoán được ẩn ý của Văn Hiệp rồi thì phải? Ta chỉ có thể lập lại nguyên văn lời của Văn Hiệp, còn quyết định thế nào thì tuỳ thiếu hiệp. Văn Hiệp bảo: "Dùng bản lãnh cao minh để chế địch vẫn không bằng dùng lời lẽ ôn hoà để thuyết phụ địch." Tiêu Đạt ngớ người:
- Chỉ có thế thôi sao? Thượng Quan Phụng liền ré lên:
- Không lẽ bao nhiêu đó vẫn chưa đủ làm ngươi hiểu? Chính ta đây còn hiểu nữa là! Tiêu Đạt kinh ngạc:
- Tỷ hiểu? Như thế nào? Trầm Khuê cũng hoài nghi:
- Phải đó, tỷ hiểu thế nào? Trong khi muội hoàn toàn không hiểu! Thượng Quan Phụng liền bước qua nắm vào tay Trầm Khuê:
- Để ta giải thích cho muội rõ. Dù họ cố tình dùng ám ngữ, nhưng đừng mong lừa được ta. Vì ta từng biết ả Phương Mai có vẻ như rất nặng tình với tên tiểu tử kia...
Tiêu Đạt giật nẩy người và kêu lên:
- Phụng tỷ không được hồ đồ! Ý của Lệnh Hồ huynh không phải như tỷ nghĩ! Trầm Khuê chưa rõ lắm những gì Thượng Quan Phụng đang muốn ám chỉ, nhưng do bản tính đa nghi như bao nữ nhân khác mỗi khi nghe ai đề cập đến chữ tình, nên nàng chợt cau mày nhìn Tiêu Đạt:
- Vậy ý của Văn Hiệp theo ngươi hiểu như thế nào? Tiêu Đạt vì đang phập phồng lo sợ thái độ lồng lộn ghen bóng ghen gió của Thượng Quan Phụng ắt sẽ lây lan đến Trầm Khuê, nên vội giải thích:
- Theo đệ hiểu là thế này, Phương Mai thoạt tiên theo đệ đoán thì không được Tào Hữu Nhận ¬ Phương Nhật Hồng xem trọng, vì nguyên nhân gì thì đệ sẽ tìm hiểu sau. Tuy nhiên, khi chợt nghe Phương Mai sắp được chọn làm Thánh nữ, đệ liền nghĩ ngay nàng đã bị họ Tào lợi dụng.
Thiết Phi Cao lên tiếng:
- Lợi dụng như thế nào? Tiêu Đạt nghiêm mặt:
- Rất có thể vị Phương đại phu từng có thân phận cực cao của Hoàng Y Giáo, lúc Tào Hữu Nhận được tin Hoàng Y Giáo vào Trung Nguyên có lẽ để truy tìm lão, lão bèn man trá, dùng Phương Mai với lai lịch hiện có, là cốt nhục của Phương đại phu, để sai phái Phương Mai tự ý quay về Hoàng Y Giáo! Và kết quả là Hoàng Y Giáo vì tin đó là lai lịch thật của Phương Mai nên có ý chọn nàng làm Thánh nữ. Vậy là họ vô tình trúng kế lão Tào. Bởi Phương Mai là người của lão, Phương Mai một khi là Thánh nữ, nắm giữ bối phận cực cao ở Hoàng Y Giáo, thì có khác nào đó chính là bối phận của lão Tào? Sắc mặt của Thiết Phi Cao càng lúc càng biến đổi từ khi nghe Tiêu Đạt giải thích một cách minh triết như vậy! Nhưng đến khi Tiêu Đạt dứt lời, sau một hơi thở dài vừa trút ra, Thiết Phi Cao chỉ đáp nhẹ một câu và nhẹ hỏi một câu:
- Thiếu hiệp giải thích hay lắm. Vậy ý của thiếu hiệp là thế nào? Tiêu Đạt đáp ngay:
- Tại hạ sẽ đi và nhất quết phải ngăn việc này lại.
Thiết Phi Cao gật đầu:
- Tốt! Thiết mỗ cũng được Văn Hiệp gợi ý là sẽ đi theo cùng thiếu hiệp! Thượng Quan Phụng thì sẵng giọng kêu:
- Ngươi đi thì đi. Ta không đi! Tiêu Đạt ngỡ ngàng:
- Tỷ không đi? Có thể cho đệ biết tại sao? Nàng hậm hực:
- Ngươi hãy tự hiểu lấy! Hừ! Ngươi đừng mong trí trá, dùng tài nguỵ biện của ngươi để che giấu ý đồ thật của ngươi! Ta không đi. Cả Trầm muội cũng vậy! Trầm Khuê giật mình:
- Muội...
Thượng Quan Phụng khẽ giật tay Trầm Khuê:
- Muội đừng đi và đừng để y lung lạc. Lý do, ta sẽ giải thích sau! Sợ nhất là thái độ về hùa của hai nàng, nên Tiêu Đạt nhìn và hầu như là nài nỉ Trầm Khuê:
- Tỷ...! Không lẽ tỷ cũng bỏ đệ? Trầm Khuê đang phân vân thì lại bị Thượng Quan Phụng vừa nháy nhó làm hiệu vừa giật tay vài lượt, nên đáp:
- Phụng tỷ không đi thì ta cũng không đi! Vì Tâm Đao và Tâm Kiếm khó thể chia lìa! Tiêu Đạt sững sờ:
- Kìa, tỷ...
Thiết Phi Cao chợt chạm vào tay Tiêu Đạt:
- Thiếu hiệp nên quyết định ngay. Nếu không thể đi thì đừng miễn cưỡng! Thiết mỗ có thể tự lo liệu.
Tiêu Đạt quay nhìn họ Thiết.
- Tự lo liệu thế nào? Cùng Văn Hiệp phát lệnh động thủ hay ngấm ngầm truy sát Phương Mai? Thiết Phi Cao cúi đầu:
- Cả hai! Tiêu Đạt giật mình và lập tức đáp ứng không hề ngần ngại:
- Nếu là vậy, hừ, tại hạ đi! Quay nhìn Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê, Tiêu Đạt gằn giọng:
- Nhị vị tỷ tỷ đã quyết định chắc chắn chưa? Đi hay không đi nào? Thượng Quan Phụng nghiến răng lại:
- Không đi! Ngươi có lo lắng cho ả thì cứ đi, đừng lôi bọn ta vào!
- Còn Trầm tỷ? Trầm Khuê liếc nhìn Thượng Quan Phụng và chỉ còn biết đáp:
- Đệ cứ đi đi. Nam nhi đại trượng phu phải biết lấy đại sự làm trọng, phần ta, ta cần phải ở ngay bên cạnh Phụng tỷ! Đừng lo cho bọn ta! Cảm kích, Tiêu Đạt gật đầu:
- Mong nhị vị tỷ tỷ tự bảo trọng. Đệ đi đây! Quay người lại, Tiêu Đạt vừa định bước theo chân Thiết Phi Cao thì nghe có tiếng gió rít vang đến từ phía sau.
Không ngờ lại có địch nhân ám toán, Tiêu Đạt định tràn người tránh, thì nghe Trầm Khuê cười:
- Hãy giữ lấy kiếm và giữ luôn tấm lòng bao dung của Phụng tỷ dành cho đệ! Bọn ta đi trước đây! Ha... ha...
Chợt hiểu đó là thanh kiếm do Thượng Quan Phụng trước khi bỏ đi đã cố ý ném lại, Tiêu Đạt chỉ biết thẫn thờ vừa nhận kiếm vừa dõi mắt trông theo bóng hình đang đi xa dần của hai nàng.
Chợt.
- Một đại trượng phu như người sao lại tỏ ra nhu nhược như vậy? Thật là đáng trách! Tiếng quát bỗng xuất hiện khiến Tiêu Đạt giật nẩy mình! Đến khi quay lại, Tiêu Đạt bẽn lẽn?
- Bệnh Hiệp tôn giá lại đến ư? Sự xuất hiện của Bệnh Hiệp làm cho Thiết Phi Cao nghi ngại.
- Sao Bệnh Hiệp đến được nơi này vốn là chỗ ẩn thân khá riêng tư của Văn Hiệp? Bệnh Hiệp bật cười:
- Thiết Phi Cao các hạ có hỏi thì đã muộn rồi! Vì nào phải mỗ đến lần này là lần đầu? Tuy nhiên, các hạ cứ yên tâm. Mỗ không đến để phá hỏng mưu sự của các hạ và quý thượng cấp Văn Hiệp, mà là để khuyên tiểu tử kia một câu.
Đưa mắt nhìn Tiêu Đạt, giọng của Bệnh Hiệp chợt tỏ ra nghiêm khắc:
- Ta không cho những nhận định vừa rồi của ngươi là hoàn toàn đúng. Nhưng phàm là nam nhi đại trượng phu một khi đã cân nhắc mọi bề thì không được tỏ ra nhu nhược! Chuyện gì cảm thấy đúng thì phải tiến hành. Giữa cái sống và cái chết chỉ hơn nhau một kẽ tóc chân răng, chính thái độ thiếu quyết đoán của ngươi sẽ làm ngươi tự chuốc hoạ! Rõ chưa? Tiêu Đạt không hiểu sao lại rất sợ ánh mắt nghiêm khắc của Bệnh Hiệp. Vì thế, Tiêu Đạt chỉ còn biết cúi đầu đáp gọn:
- Rõ rồi! Bệnh Hiệp gật đầu:
- Rõ thì tốt! Ngươi có thể đi được rồi! Phần hai nha đầu kia sẽ có người thay ngươi lo liệu! Ta đi đây! Nhưng Thiết Phi Cao chợt quát:
- Đứng lại! Bọn ta có thể đi hay không là tuỳ bọn ta. Phần các hạ thì chưa có thể đi! Bệnh Hiệp quay lại:
- Thế nào? Bệnh Hiệp này bình sinh hễ muốn đến là đến, muốn đi là đi. Các hạ tự nghĩ các hạ là ai mà có quyền tự định đoạt thay mỗ? Thiết Phi Cao cười lạt:
- Thiết mỗ nào muốn tự định đoạt thay các hạ? Duy có điều, vì các hạ đã lẻn nghe những gì từ nãy giờ bọn ta bàn định, nên muốn đi phải có gì phân phó lại! Bệnh Hiệp cười sang sảng:
- Các hạ muốn mỗ phải phân phó điều gì đây? Giải thích nguyên nhân hành vi không mời mà đến hay phải lưu tấm thân bệnh hoạn này lại? Ha... ha...
Thiết Phi Cao trừng mắt:
- Ngươi cao ngạo như các hạ ắt mỗ khó thể buộc các hạ giải thích nguyên nhân. Có lẽ đành phải đắc tội với các hạ thôi! Đỡ! Lừng lững tiến đến, Thiết Phi Cao vỗ ra một kình.
"Ào..." Bệnh Hiệp lại cười:
- Rất tiếc, một là mỗ đang bận, hai là mỗ lại muốn dành sức để đối phó những chuyện khác trọng đại hơn, nên hảo ý của các mỗ đành khước từ. Cáo biệt! Ha... ha...
"Vút!" Bằng thân pháp vô thượng, Bệnh Hiệp vừa dứt lời liền biến mất, chỉ để lại tràng cười vang dội.
Tiêu Đạt xuýt xoa:
- Chao ôi! Khinh pháp quả tuyệt phàm! Riêng Thiết Phi Cao tuy rất hậm hực. Nhưng cũng phải ngỡ ngàng và lẩm bẩm:
- Y quá là người bí ẩn có lẽ chưa một ai bí ẩn bằng. Nhưng thân pháp của y có lẽ nào lại là...! Chà... lạ quá! Tiêu Đạt vì nghe rõ lời này, nên buột miệng hỏi:
- Thiết lão huynh như nhận ra khinh thân pháp của Bệnh Hiệp? Thiết Phi Cao sự tỉnh, chợt ngượng ngùng nhìn Tiêu Đạt:
- Ta chỉ quá tưởng tượng thôi, vì vị tất y am hiểu thứ khinh thân pháp mà ta vừa nghĩ đến! Bỏ đi! Đến lúc chúng ta phải kiêm trình rồi! Tiêu Đạt đành phải đi theo Thiết Phi Cao..
-oOo-
Chương 26 Tâm Địa Nữ Nhân
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Chợt dừng lại khi chỉ còn cách một khu trang viện mờ tối một khoảng là hai mươi trượng, Thiết Phi Cao chợt nhìn Tiêu Đạt và hạ thấp giọng:
- Thiếu hiệp vẫn giữ nguyên nhận định của thiếu hiệp về chuyện có liên quan đến Phương Mai? Không thể đột nhiên Thiết Phi Cao bỗng nhắc lại chuyện này, Tiêu Đạt khẽ hỏi:
- Không lẽ tại hạ đoán sai? Thiết Phi Cao lắc đầu:
- Ta không bảo thiếu hiệp đoán sai. Nhưng theo ta và Văn Hiệp nhận định thì có phần đúng như sự nghi ngờ của Thượng Quan Phụng! Tiêu Đạt hoang mang.
- Là thế nào? Thiết Phi Cao thở ra nhè nhẹ:
- Nữ nhân thường rất tinh tế về những chuyện như thế này. Cụ thể là Văn Hiệp muốn thiếu hiệp đánh động vào mối tình mà Phương Mai luôn dành cho thiếu hiệp để...
Tiêu Đạt xua tay ngăn lại:
- Chậm đã! Mối tình nào Phương Mai dành cho tại hạ? Thiết lão huynh nói cứ như là đã biết rõ tại hạ là ai, vì sao? Thiết Phi Cao chợt hít vào một hơi:
- Đương nhiên Văn Hiệp có cho ta biết thiếu hiệp là ai, và cũng giải thích luôn vì sao Phương Mai lại tỏ ra nặng tình với thiếu hiệp! Tiêu Đạt chợt trầm giọng:
- Sao Lệnh Hồ huynh tuỳ tiện cho Thiết lão huynh biết rõ tại hạ là ai? Ngoài Thiết lão huynh còn những ai nữa cũng biết? Thiết Phi Cao vội trấn an Tiêu Đạt:
- Chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi, thiếu hiệp xin chớ trách Văn Hiệp! Huống chi vì đây là chuyện quá ư nghiêm trọng, liên quan đến đại cục võ lâm vào lúc này, Văn Hiệp không thể giữ kín mãi, nếu muốn cùng bọn họ ta bàn định cách ứng phó cho tình thế nghiêm trọng này! Tiêu Đạt cau mặt:
- Bọn ta? Nghĩa là nhiều người. Họ gồm những ai? Thiết Phi Cao lắc đầu:
- Ta có nói thiếu hiệp cũng không biết từng người trong họ. Nhưng có điều thiếu hiệp chớ quá lo, bọn họ cùng như ta, cũng như Văn Hiệp, chỉ biết nghe tai bên này bỏ lọt qua tai bên kia. Sẽ không bao giờ thố lộ nếu thiếu hiệp vẫn chưa muốn lai lịch bị tiết lộ! Nói rõ hơn, bọn ta nguyên là một nhóm và nhân vật chủ xướng không ai khác là Văn Hiệp! Vỡ lẽ, Tiêu Đạt chợt nhớ đến hai nhân vật có thân thủ bất phàm đã từng theo lệnh Văn Hiệp để đưa bọn Tiêu Đạt đến ẩn mình luyện công tại ngôi trang viện kỳ bí! Và tuy hiểu như thế, đoán Văn Hiệp đang có một thế lực riêng, nhưng vì biết có hỏi thì họ Thiết cũng không bao giờ nói, nên Tiêu Đạt chỉ giữ kín trong lòng! Đồng thời Tiêu Đạt chợt hỏi:
- Tại hạ hiểu rồi! Vì Lệnh Hồ huynh cũng như Thiết lão huynh vẫn cho Phương Mai chính là cốt nhục của Phương đại phu, nên chuyện nàng sắp được chọn làm Thánh nữ không hề do Tào Hữu Nhận sắp bày mưu kế? Thiết Phi Cao ngập ngừng:
- Cũng có thể là mưu kế của họ Tào như thiếu hiệp đã nghĩ. Nhưng điểm mấu chốt ở đây là Phương Mai không hề bị cưỡng buộc. Trái lại, vì ả có lai lịch như thế, nên ả không thể không được chọn làm Thánh nữ. Và khi chuyện đó xảy ra sẽ có một trong hai hậu quả tất yếu!
- Một là nàng vì oán hận họ Tào sẽ dùng thế lực vừa có để trừng trị họ Tào? Thiết Phi Cao gật đầu:
- Không sai. Và đó là kết quả hoàn toàn có lợi cho chúng ta. Tào Hữu Nhận vì bị thanh lý môn hộ nên bị khu xử. Võ lâm Trung Nguyên vậy là vẫn đứng ngoài cuộc!
- Còn kết quả thứ hai là thế nào?
- Là Phương Mai vì không quên ân tình xưa sẽ bị Tào Hữu Nhận lung lạc. Đến lúc đó Hoàng Y Giáo sẽ là công cụ của họ Tào, giúp họ Tào thực hiện dã tâm là độc bá võ lâm Trung Nguyên! Tiêu Đạt cười lạt:
- Chư vị đừng quên hãy còn có Cổ Vấn Thiên. Dã tâm của họ Cổ vì đã có từ trước nên không thể không kém hơn họ Tào, nếu không muốn nói là nhiều hơn! Thiết Phi Cao mỉm cười:
- Bọn ta nào dám quên? Vì thế, Văn Hiệp hy vọng mối tình chung của Phương mai dành cho thiếu hiệp sẽ giúp thiếu hiệp có cơ hội gần gũi, sau đó giải thích và tách bạch cho nàng hiểu đâu là điều lên làm, đâu là điều càng tránh xa càng tốt. Thế mới gọi là "dùng lời lẽ ôn hoà để thuyết phục địch thì vẫn hay hơn." Tiêu Đạt ngỡ ngàng:
- Muốn tại hạ dùng tình cảm để lung lạc nàng ư? Sao Lệnh Hồ huynh muốn tại hạ dùng thủ đoạn không mấy minh bạch này để đáp lại mối tình chân thật mà nàng dành cho tại hạ?
- Không thể xem đó là thủ đoạn, nếu chính thiếu hiệp cũng thật lòng với nàng! Và khi đã thật lòng, chuyện thiếu hiệp giải thích cho nàng rõ tình thế cũng là chuyện bình thường! Tiêu Đạt khẳng khái lắc đầu:
- Nếu tại hạ biết rõ ý của Lệnh Hồ huynh là thế này, tại hạ sẽ không bao giờ đến đây.
- Tại sao?
- Vì tại hạ không muốn lợi dụng tình cảm của Phương Mai!
- Nghĩa là thiếu hiệp không hề có tình ý gì với nàng?
- Trước kia thì có nhưng thật khó nói đó là tình ý theo nghĩa thông thường. Bởi tại hạ chỉ xót xa cho thân phận của nàng mà thôi! Thiết Phi Cao bàng hoàng:
- Thế không phải vì gần đây thiếu hiệp đã có một lúc những hai mỹ nhân bên cạnh nên tình ý trước kia vốn có với Phương Mai giờ đã bị phôi phai? Tiêu Đạt minh định:
- Đã không có thì làm gì bị phôi phai?
- Vậy vì ý gì thiếu hiệp đến đây? Tiêu Đạt nghiêm giọng:
- Tại hạ đến vì không muốn thấy Phương Mai tiếp tục bị Tào Hữu Nhận uy hiếp khống chế và buộc nàng phải thực hiện những việc mà nàng không bao giờ muốn! Đồng thời tại hạ vẫn tin Phương Mai không phải cốt nhục của họ Phương. Do đó tại hạ càng phải đến, phải gấp rút giải cứu nàng và sau cùng là giúp nàng truy nguyên thân thế lai lịch thật của nàng! Thiết Phi Cao nhún vai:
- Thiếu hiệp nghĩ như thế nào cũng được, miễn sao đừng để Phương Mai trở thành Thánh nữ Hoàng Y Giáo và gây hoạ cho võ lâm. Bằng không, ta sẽ y cách ta đã nói, là thà để một người chết, còn hơn để nhiều người vô tội phải chết! Thiết Phi Cao vừa dứt lời thì gần như là ở bên cạnh họ có tràng cười khành khạch vang lên:
- Muốn ngăn trở Thánh nữ bổn giáo lập đàn tuyên thệ ư? Hai người quả là tự phụ đấy, nên mới có thái độ mục hạ vô nhân! Ha... ha...
Thanh âm thoạt đầu vang lên thì nhỏ, sau cứ lớn dần, đến khi tràng cười hiển hiện và cười mãi không thôi, thì lúc đó cũng là lúc giữa ánh đêm đen huyền ảo nền đất ngay bên cạnh Tiêu Đạt và Thiết Phi Cao chợt vỡ tung lên, làm cho một bóng nhân ảnh cũng từ đó nhô mình lên cao dần với tràng cười đúng là từ bóng nhân ảnh đó phát ra.
Thiết Phi Cao có nhận định thật nhanh và lập tức hét vào tai Tiêu Đạt:
- Đó chính là giáo đồ Hoàng Y Giáo. Cũng may, y chỉ là nhân vật vừa mới lẻn đến gần chúng ta! Đoán biết Thiết Phi Cao muốn ngụ ý điều gì, là những lời cả hai vừa bàn định chỉ bị nhân vật kia do mới lẻn đến gần nên chỉ nghe được phần sau. Tiêu Đạt tuy cũng ngấm ngầm hy vọng sự thật sẽ đúng như họ Thiết bảo, nhưng kỳ thực ngay bây giờ Tiêu Đạt đã cảm thấy lo sợ nên cố tình hô hoán lên:
- Thiết lão huynh không được xem thường. Vì đây mới chính thật là Xuyên Sơn Tam Pháp Vương! Diễn biến xảy ra thật nhanh và khi Tiêu Đạt còn đang hô hoán, thì bóng nhân ảnh đó đã xoè rộng hữu thủ để quật vút vào hai kẻ không mời mà đến một kình:
- Hãy ngoan ngoãn nằm xuống nào! "Vù..." Thiết Phi Cao cũng dựng cao song thủ:
- Nếu là vậy, cần phải bắt y câm miệng vĩnh viễn! Đánh! "Ào..." Hành động của họ Thiết khiến Tiêu Đạt thêm hoảng sợ, Tiêu Đạt vội hất tay, đẩy họ Thiết bật lùi về phía sau:
- Động thủ lúc này chỉ càng gây thêm nhiều chuyện ngộ nhận. Chạy thôi! Tiêu Đạt chưa kịp thực hiện ý đồ thì nghe xung quanh có nhiều tiếng quát tháo:
- Ngươi chạy ư? Bọn ngươi quá xem thường thủ đoạn của bổn giáo rồi đấy! Chính Thiết Phi Cao phải buột miệng kêu thất thanh:
- Uý! Đây là hoả khí hay Hoả Địa Lôi trận? Toàn thân Tiêu Đạt như rụng rời khi nghe nhân vật mà Tiêu Đạt nghi là Xuyên Sơn Tam Pháp Vương bỗng cười cuồng ngạo:
- Đã biết bản nhân chính là Xuyên Sơn Tam Pháp Vương, ắt hai ngươi cũng phải biết rõ sự lợi hại của Hoả Địa Lôi trận và Độc Hoả Khí? Hai ngươi phải ngoan ngoãn nạp mạng thôi! Ha... ha...
Thiết Phi Cao có lẽ cũng rụng rời kinh khiếp tương tự khi kêu vang:
- Kìa, tiểu tử. Ngươi phải có hành động gì đi chứ? Không lẽ ngươi muốn táng thân ở đây thật sao? Tiêu Đạt hiểu, vì lẽ gì đó Thiết Phi Cao đã biết Tiêu Đạt hiện có bản lãnh thượng thừa, và với tính khí háo chiến Thiết Phi Cao chỉ muốn Tiêu Đạt phải dùng bản lãnh đó động thủ ngay, hầu giúp cả hai cùng thoát một trận Hoả Địa Lôi mà cả hai từng nếm trải. Tuy vậy, phản ứng của Tiêu Đạt chỉ là chuỗi âm thanh được phát ra:
- Xin đừng ngộ nhận! Tại hạ là người từng quen biết quý Đại Pháp Vương Chương Phong.
Hãy cho tại hạ được cùng Đại Pháp Vương hội diện! Khoảng cách giữa nơi đang diễn ra cục diện và khu trang viện mờ tối chỉ ngoài hai mươi trượng, không phải là xa lắm. Vì thế, thật dễ hiểu khi Tiêu Đạt dứt lời thì liền có thanh âm Chương đáp vang đến từ khu trang viện.
- Bổn Đại Pháp Vương đến ngay đây. Tiểu tử là ai mà bảo là từng quen biết Bổn Đại Pháp Vương? Đến lúc này Tiêu Đạt mới thật sự rụng rời, bởi người vừa phát ra câu nói không là người mà Tiêu Đạt mong đợi. Đó là thanh âm của một nam nhân, đâu phải của lão bà bà từng được Tiêu Đạt biết đến! Tiêu Đạt sợ hãi đến nỗi đã tự bước lùi. Và đó là lúc Đại Pháp Vương Chương Phong xuất hiện với bộ dạng và tầm vóc đúng là của một nam nhân đại trượng phu.
Nhân vật đó nhìn Tiêu Đạt:
- Nếu Bổn Đại Pháp Vương đoán không lầm thì ngươi chính là Tiêu Đạt? Nghe như tiếng sấm nổ bên tai, Tiêu Đạt không hề nghĩ rằng ngay lần đầu đối diện với Hoàng Y Giáo, lai lịch của Tiêu Đạt đã bị phơi bày. Vì đến cả lão bà bà Chương Phong Đại Pháp Vương dường như cho đến tận lúc này cũng không hề biết rõ tính danh của Tiêu Đạt như vậy.
" Làm sao họ biết lai lịch thật của ta? Trừ phi..." Chỉ mới nghĩ đến đây, Tiêu Đạt không còn tự chủ được nữa đã buộc miệng kêu:
- Tại hạ muốn gặp Phương Mai. Hãy cho tại hạ gặp Phương Mai! Xung quanh Tiêu Đạt và Thiết Phi Cao là một vòng người với trên tay mỗi người là một ngọn hoả khí. Đó là lý do khiến cho lúc này Thiết Phi Cao mới lên tiếng:
- Nguy rồi, chính Phương Mai cáo giác lý lịch thật của ngươi? Nghĩa là ả không hề bị uy hiếp khi được chọn làm Thánh nữ! Nhận định của ngươi sai hoàn toàn rồi! Xuyên Sơn Tam Pháp Vương bỗng quát:
- Câm ngay! Phương danh cao quý của Thánh nữ bổn giáo đâu phải để hạng phàm phu tục tử như bọn ngươi muốn gọi lúc nào thì gọi. Tội này thật đáng trừng phạt! Phát động hoả khí, mau! Còn chưa biết phải định đoạt như thế nào, Tiêu Đạt bỗng nghe từ khu trang viện mờ tối chợt có tiếng cười vang lên:
- Kẻ nào ngăn ta, kẻ đó phải chết! Ha... ha...
Tiêu Đạt rung động vội kêu thất thanh:
- Là Tào Hữu Nhận? Là Phương Nhật Hồng đang đột nhập vào chỗ Phương Mai? Nhân vật Đại Pháp Vương chợt quát lên phẫn nộ:
- Chúng ta lầm kế giương đông kích tây của bọn chúng rồi! Giết tất cả bọn chúng! Mau! Đây là cả một điều đại ngộ nhân mà cả Tiêu Đạt lẫn Thiết Phi Cao không thể ngờ đến.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, vòng người xung quanh Tiêu Đạt và Thiết Phi Cao quả nhiên đưa ngọn hoả khí ra phía trước, chuyện phát động hoả khí là chuyện chắc chắn xảy ra và chỉ một vài sát na ngắn ngủi nữa thôi.
Tự biết như thế nên Thiết Phi Cao chợt gầm lên như mãnh thú khi sa bẫy:
- Thiết Phi Cao này quyết liều chết với bọn tà giáo các ngươi một phen! Đỡ! "Vù..." Lần này Tiêu Đạt không hề ngăn lại, vì chính Tiêu Đạt cũng đang chớp động thân hình, hy vọng tìm thấy con đường sống giữa vô vàn tử lộ. Tiêu Đạt bật tay loang kiếm:
- Tại hạ đành đắc tội. Buông! Hàng loạt nhưng tia chớp kiếm cùng loé lên, có bao nhiêu nhân vật cầm hoả khí là có bấy nhiêu tia chớp kiếm.
"Véo... Coong...!" "Véo... Coong...!" Tuyệt kiếm của Tiêu Đạt khiến Xuyên Sơn Tam Pháp Vương càng ngỡ ngàng bao nhiêu càng thịnh nộ bấy nhiêu:
- Ta thật sự đã xem nhẹ tiểu tử rồi! Đỡ! Những ngọn hoả khí do bị tuyệt kiếm của Tiêu Đạt chạm vào đánh rơi, kể như bị loại bỏ, đó là cơ hội cho Thiết Phi Cao cười vang sau một lúc đủ lâu ngỡ đã bị Diêm vương phát lệnh đòi mạng:
- Hay lắm! Có như thế này mới thật công bằng! Thiết lão gia đây tay không thì bọn ngươi cũng tay không! Đánh! Ha... ha...
Tiêu Đạt thì bật nhanh tả kình, quật mạnh vào lực đạo của Xuyên Sơn Tam Pháp Vương đang lao đến:
- Đừng buộc tại hạ phải ở vào thế đối đầu! Hãy để tại hạ đi cứu Phương Mai! Cẩn trọng! Đỡ! "Ầm!" Bị chấn kình bức lui, Xuyên Sơn Tam Pháp Vương cười lạnh:
- Lời của tiểu tử ngươi chỉ có trẻ lên ba mới tin! Ngươi muốn đi, trừ phi lưu mạng lại! Đỡ! "Ào..." Ở khu trang viện đang xảy ra huyên náo, chứng tỏ dù nhân vật Đại Pháp Vương đã kịp chạy trở vào trong, nhưng cục diện có lẽ xảy ra ngoài ý muốn. Và điều này càng khiến Tiêu Đạt lo lắng hơn, Tiêu Đạt lại phát tả kình:
- Như tôn giá không biết tự lượng sức thì phải? Xem chiêu! "Vù..." "Ầm!" Hai lần phát chiêu công là hai lần thảm bại, trên tay Xuyên Sơn Tam Pháp Vương liền xuất hiện một ngọn hoả khí:
- Tiểu tử muốn chết! Ha... ha...
"Phụt..." Cùng với một tia lửa chợt phụt dài ra từ ngọn hoả khí, một mùi tanh hôi nồng nặc cũng lập tức xộc vào mũi Tiêu Đạt.
Tiêu Đạt kinh tâm, kêu váng lên:
- Hãy mau đề phòng độc khí, Thiết lão huynh! Hay hơn hết là Thiết lão huynh chạy mau đi! Nhanh nào! Tiêu Đạt xoay người thật nhanh và tả kình cũng nhờ đó mà bật ra và thu vào không biết bao nhiêu lượt mà nói.
"Ào... Bùng!" "Vù... Bùng!" Giáo đồ Hoàng Y Giáo có lẽ đều là người Tạng nên thuỷ chung Tiêu Đạt không hề nghe ai trong họ phát lên thanh âm nào là tiếng Trung Nguyên. Đợt công kích bất thần của Tiêu Đạt lập tức làm cho họ nao núng, cùng nhảy loạn về phía sau.
Thấy đã có cơ hội, Tiêu Đạt một lần nữa quát bảo Thiết Phi Cao:
- Thiết lão huynh hãy mau chạy đi! Có lẽ đó cũng là điều Thiết Phi Cao đang nghĩ đến! Họ Thiết vụt cười dài:
- Được! Ta sẽ đi! Chỉ hy vọng tiểu tử ngươi đừng vì quá mù quáng mà tự chuốc hoạ vào thân! Nhưng trước khi đi ta muốn lưu lại cho lũ tà giáo này một vài kỷ niệm! Xem đây! Ha... ha...
Thiết Phi Cao bật người lên cao và từ đó phất tay làm cho không ít ngọn tiểu phi đao loang loáng lao cắm vào những giáo đồ Hoàng Y Giáo.
"Viu...! Viu...!" "Chưởng Trung Tiểu Phi Đao?" Tiêu Đạt vừa kêu thầm vừa ngấm ngầm hất một loạt nhu kình, cố tình làm cho những ngọn tiểu phi đao kia dù lão đi cũng bị chệch hướng.
Đúng lúc này bên tai Tiêu Đạt chợt nghe tiếng quát lồng lộng của Xuyên Sơn Tam Pháp Vương:
- Ai cần hành vi man trá của người? Nạp mạng! "Ào..." Đợi đến khi thấy Thiết Phi Cao đã đi khuất và những ngọn tiểu phi đao kia hoàn toàn chệch hướng, Tiêu Đạt đột nhiên cười rộ lên:
- Tôn giá nghĩ sai rồi. Tại hạ đâu muốn nạp mạng sớm như thế! Ha... ha...
Khẽ chớp động thân hình, toàn thân Tiêu Đạt liền lao vút đi, vừa kịp tránh chiêu chưởng tập kích của Xuyên Sơn Tam Pháp Vương vừa ung dung lao mãi về phía khu trang viện.
"Vút!" Khu trang viện càng hiển hiện thì Tiêu Đạt càng nghẽ rõ tiếng huyên náo từ đó vọng ra và quả nhiên có tiếng Phương Mai đang thét:
- Bọn chúng đều là Tản Nhân, thuộc hạ của lão họ Tào! Giết! Nhẹ thở phào, Tiêu Đạt nghĩ vậy là Phương Mai vẫn bình yên và dù nàng có trở thành Thánh nữ của Hoàng Y Giáo đi nữa, thì trước mắt nàng đã giúp võ lâm Trung Nguyên bằng cách hạ lệnh khu xử bọn người Tào Hữu Nhận.
Vừa nghĩ đến lão Tào, Tiêu Đạt lập tức nghe tiếng lão quát:
- Sao bọn ngươi không cho ta cơ hội giải thích? Kẻ phản giáo không phải ta, sao bọn ngươi cứ nghe theo lời hàm hồ của tiểu liễu đầu với âm mưu ly gián giữa bọn ta với nhau? Dừng lại nào? Tràng cười của Đại Pháp Vương liền vang lên đáp trả:
- Phương Nhật Hồng! Tội phản giáo của ngươi bọn ta hiện đã thu thập đủ bằng chứng.
Dù ngươi có trá nguỵ đến đâu cũng đừng mong chạy tội! Hãy chấp nhận số phận dành cho ngươi thôi! Ha... ha...
Hàng loạt tiếng chấn kình vang dội liền hiển hiện và hầu như che át toàn bộ những loạt huyên náo khác có âm thanh nhỏ hơn.
"Ầm! Ầm!" Tiếng Tào Hữu Nhận
- Phương Nhật Hồng bỗng bật lên vang dậy:
- Nếu là vậy, bọn ngươi đừng trách Phương mỗ sao nỡ tuyệt tình! Hãy đỡ một chưởng Thiên Quyền của ta! "Ầm!" Tiêu Đạt hết sức hoang mang vì không ngờ Tào Hữu Nhận sau cùng cũng vẫn có cách luyện đến đắc thành tuyệt kỹ Thiên Quyền, mà không bị hiện trạng chân khí nghịch hành dẫn đến cái chết! Và sự thật đó càng được minh chứng thêm qua tràng cười đắc ý của lão Tào đang vang lên:
- Chưa hết đâu! Hãy xem công phu Ngọc Hành của Phương mỗ! Ha... ha...
"Ào..." Tiêu Đạt thập phần hoang mang, liền tìm cách lẻn đi vào khu trang viện.
Và quả nhiên Tiêu Đạt nhìn thấy giữa những hàng đuốc cháy bập bùng. Tào Hữu Nhận
- Phương Nhật Hồng đang hất tay phát ra một luồng lực đạo vừa lợi hại vừa bí hiểm, khiến đối thủ của Tào Hữu Nhận
- Phương Nhật Hồng gồm hai nhân vật đều vào bậc cao thủ của Hoàng Y Giáo phải rất vất vả mới giữ nguyên cục diện bình quân! "Ầm!" Chỉ sau đó Tiêu Đạt hoàn toàn hiểu rõ tại sao Tào Hữu Nhận
- Phương Nhật Hồng không còn gặp tình trạng bị lãnh khí công tâm nữa. Đó là lúc Tiêu Đạt nghe lão Tào cười ngạo mạn:
- Và đây mới là chiêu tối hậu dành cho hai vị Pháp vương hồ đồ bọn ngươi! Thiên Cơ tuyệt kỹ! Đỡ! "Ào..." Tiêu Đạt rúng động nhưng chưa kịp xuất đầu lộ diện, thì nghe Phương Mai đang ẩn ở một chỗ khuất nào đó bỗng hét lên buông lệnh:
- Còn không mau phát động Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn Trận? Đoán biết lệnh của Phương Mai mang ẩn ý gì, hai nhân vật Pháp vương đang định xuất lực đỡ vào chưởng công Thiên Cơ của Tào Hữu Nhận bỗng lùi lại! Có lẽ cũng hiểu tương tự, Tào Hữu Nhận
- Phương Nhật Hồng cũng thu kình và bất thần tung người lao về phía vừa có tiếng phát thoại của Phương Mai:
- Lão phu phải thu thập ngươi trước! "Vút! Vù..." Tiêu Đạt thất kinh, không thể ngờ Tào Hữu Nhận lại có phản ứng này cho dù trận Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn gì đó chưa thật sự phát động! Tiêu Đạt một lần nữa vừa định tung người lao đến và lần này để ngăn chặn lão Tào, thì toàn thân như bị một vật gì giáng vào làm khựng lại lúc thính nhĩ chợt tiếp nhận một chuỗi thanh âm chat chúa: "Boong... Boong..." Theo bản năng, Tiêu Đạt vội thâu liễm ngươn thần, cố trấn định số chân nguyên đang nhốn nháo chạy loạn khắp các kinh mạch. Đồng thời Tiêu Đạt cũng nhìn thấy toàn thân Tào Hữu Nhận đang lao đi bỗng khựng lại như lão vừa vấp phải một bức tường vô hình.
Càng thêm hiểu chuỗi thanh âm chat chúa vừa vang lên chính là Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn Trận, khi tận mắt Tiêu Đạt nhìn thấy sắc mặt của Tào Hữu Nhận dần nhợt nhạt và nhất là có chút máu đỏ rỉ ra ở hai khoé miệng.
Tào Hữu Nhận lảo đảo thối lui và đó là cơ hội cho Phương Mai buông lệnh thứ hai:
- Đã đến lúc thanh lý môn hộ! Giết! Không hề ngần ngại, hai nhân vật Pháp vương lúc nãy đã lui, thì ngay lúc này hùng hổ xông đến:
- Nạp mạng!
- Giết chết phản đồ! "Ào..." "Vù..." Ngỡ Tào Hữu Nhận
- Phương Nhật Hồng vậy là tuyệt mệnh nên đến cả Tiêu Đạt cũng phải kinh tâm khi nghe lão Tào cười vang:
- Muốn đoạt mạng lão phu à? Đâu có dễ! Xem chiêu! "Ầm! Ầm!" Hai vị Pháp vương lảo đảo lùi về, Tào Hữu Nhận thì nương theo sóng kình để lao đi.
- Ha... ha...
Tiêu Đạt lập tức lao ra:
- Chính lão mới không dễ chạy! Đỡ! "Ầm!" Tào Hữu Nhận
- Phương Nhật Hồng hoàn toàn bất ngờ khi phát hiện vẫn có người ngăn lại. Do đó, với một kích vừa lãnh nhận, Tào Hữu Nhận liền như cánh diều đứt dây, bay ngược lại phía sau.
"Vụt..." Có tiếng Phương Mai bật thét:
- Là Tiêu Đạt? Ngươi...! Đánh! Mệnh lệnh của nàng liền được bao nhiêu nhân vật Hoàng Y Giáo hiện diện đều tuân thủ. Họ xông đến vây hãm Tiêu Đạt! Tiêu Đạt vậy là mất cơ hội đuổi theo lão Tào, cho dù nhìn thấy lão Tào với thương thế khá nặng vẫn gắng gượng thoát đi! Tiêu Đạt đành kêu lên:
- Phương cô nương sao lại ngăn tại hạ? Nhìn kìa, đừng để lão ác ma chạy thoát! Phương Mai bỗng cười sằng sặc:
- Vì ngươi chính là đệ nhất thù nhân của ta! Đánh! Mau! Ha... ha...
Vậy là đủ cho hàng mấy mươi nhân vật Hoàng Y Giáo cùng nhả kình quật bừa vào Tiêu Đạt! "Ào..." "Vù..."
-oOo-
Chương 27 Âm Công Thu Phách
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Lập trường và thái độ của Phương Mai càng được bộc lộ rõ qua mệnh lệnh của nàng:
- Y chính là Tiêu Đạt, là kẻ đã lén học võ công Liên Đài Nhược Phi Thuỷ của bổn giáo. Đây chính là một trong nhiều thủ đoạn của võ lâm Trung Nguyên nhằm đẩy bổn giáo vào chỗ diệt vong. Muốn bổn giáo mãi mãi vĩnh tồn phải tiêu diệt y, tiêu diệt Tiêu Đạt! Ha... ha...
Chưa bao giờ Tiêu Đạt bị lâm vào tình cảnh này. Vây quanh Tiêu Đạt lúc này không chỉ là những nhân vật võ lâm với đủ hạng bản lĩnh, cao minh cũng có và thường thường bậc trung cũng có, mà còn làm một bầu sát khí hừng hực được hun nóng thêm bằng gần cả trăm ngọn đuốc cũng được thắp sáng. Có bao nhiêu ngọn đuốc họ đều thắp cả, không phải để nhìn rõ diện mạo của một nhân vật đang có mưu đồ huỷ diệt Hoàng Y Giáo là giáo phái mà họ đang kính ngưỡng thần phục, mà còn để giúp họ nhận định rõ từng phương vị dịch chuyển của kẻ mà đang xem là kẻ thù nhân, ngăn chặn mọi ngõ ngách, mọi kẽ hở có thể có, quyết không cho kẻ thù bất kỳ một cơ hội nào dù nhỏ để tẩu thoát.
"Ở đâu cũng hiện diện của họ!" Đây là nhận định duy nhất lúc này của Tiêu Đạt khi Tiêu Đạt biết rằng nếu muốn chạy thoát thì không thể không gây phương hại cho một ít người trong họ.
Nhưng gây phương hại cho họ, có nghĩa là càng gây thêm ngộ nhận giữa võ lâm Trung Nguyên và Hoàng Y Giáo, thì đó lại là điều mà Tiêu Đạt mãi cho đến lúc này vẫn không muốn xảy ra.
Do vậy, thuỷ chung Tiêu Đạt vẫn tìm cách tránh chiêu, tránh bất cứ hành vi trực tiếp đối đầu nào, cho dù đó là điều thật sự cần thiết. Tiêu Đạt buộc phải vận dụng toàn bộ những biến ảo của khinh thân pháp để vừa tránh chiêu, chi trì sinh mạng, vừa tìm cách biện minh thuyết phục Phương Mai.
Có hai loạt hợp kình đang lao ập vào Tiêu Đạt từ hai phía tiền và hậu, Tiêu Đạt liền bật tung người nhảy lên cao, mắt vẫn nhìn về phía Phương Mai:
- Phương Mai! Chính cô nương đã biết rõ mà, tại hạ đâu hề lén học khinh thân pháp của quý giáo Hoàng Y? Sao cô nương nỡ phủ nhận lời giải thích trước kia của tại hạ, rằng tại hạ am hiểu khinh thân pháp đó là do có người cố tình truyền thụ lúc tại hạ bị thủ pháp Nhiếp Hồn Đại Pháp khống chế? Phương Mai vẫn có bộ mặt kín như bưng, giả như có một biểu hiện nào đó thì chỉ là đôi mắt luôn toé hung quang, cho thấy nàng đang tâm trạng cực kỳ phẫn hận. Nàng lạnh giọng thét:
- Tứ vị Pháp vương nghe rõ rồi chứ? Giáo đồ của bổn giáo cũng tận tai nghe rõ rồi chứ? Phương Mai này chưa hề kết tội sai cho ai. Chính y thừa nhận y có am hiểu khinh thân pháp thượng thừa của bổn giáo đúng như Phương Mai này cáo giác! Đối với kẻ dám lén học công phu của bổn giáo thì cần phải nghiêm trị như thế nào? Phương Mai quả biết cách khích nộ mọi người.
Nàng vừa dứt lời thì một số trong những nhân vật đang vây hãm Tiêu Đạt do thông thạo ngôn ngữ Trung Nguyên nên cùng bừng bừng sát khí hô hoán trước:
- Phải... giết... y...! Tiếp đó là tiếng hô hoán gào thét của những nhân vật còn lại, tuy Tiêu Đạt nghe lạ tai nhưng vẫn phải hiểu đó là tiếng hô hoán cùng có ý nghĩa tương tự câu hô hoán trên.
Khí thế của họ đã vượng càng vượng và sát khí hừng hực của họ cũng vì thế mà nhân lên bội phần. Họ ra chiêu cấp tập hơn, thượng hạ tả hữu tiền hậu, đâu đâu cũng có các loạt kình lần lượt đổ ập vào Tiêu Đạt.
Vẫn không thể hiểu tại sao Phương Mai quyết bức dồn bản thân vào tử địa, Tiêu Đạt cố thoát chiêu một lượt băng khinh thân pháp được vận dụng toàn lực và gào lên:
- Phương cô nương! Tại hạ đã đắc tội gì với cô nương? Phương Mai ngửa mặt cười lanh lảnh:
- Đã đắc tội gì ư? Ngươi hãy đến Quỷ Môn Quan mà hỏi lão Diêm Vương! Ha... ha...
Tiêu Đạt vẫn cố gào:
- Tại hạ nghĩ chưa hề đắc tội gì với cô nương, cũng chưa đắc tội đến Hoàng Y Giáo. Hãy bảo bọn họ ngừng lại, hãy cho tại hạ có cơ hội được cùng cô nương đối thoại! Đừng buộc tại hạ phải mạo phạm đến mọi người! Xuyên Sơn Tam Pháp Vương có lẽ đã rất nóng lòng vì thuỷ chung chưa gây chút tổn hại gì cho đối phương, khi đối phương chỉ có một, mà nhân lực của Hoàng Y Giáo thì có đến vài mươi người.
Xuyên Sơn Tam Pháp Vương quát:
- Gọi đích danh thánh danh tôn quý của Thánh nữ bổn giáo là ngươi đã mạo phạm rồi.
Huống chi chẳng phải chính tai bản nhân từng nghe ngươi và gã họ Thiết đã bàn định là sẽ ngăn trở không cho Thánh nữ bổn giáo thiết đàn tuyên thệ đó sao? Bấy nhiêu đó chưa đủ khép ngươi vào tội chết ư? Hãy mau mau nạp mạng nào! Lời của Xuyên Sơn Tam Pháp Vương chính là giọt nước cuối làm tràn ly phẫn hận của toàn thể giáo đồ Hoàng Y Giáo đương diện. Nhân vật Đại Pháp Vương gào toáng lên:
- Quả nhiên tiểu tử đã có ý đưa bổn giáo đến chỗ diệt vong! Tội của y đáng chết trăm lần! Giết! Hàng loạt những tiếng gào đơn độc như vậy cũng vang lên, mang theo sát khí ngập tràn:
- Giết!
- Giết! Vậy là hết, Tiêu Đạt kêu thầm mọi nỗ lực hầu tránh tình trạng hỗn chiến của Tiêu Đạt đã trở nên vô ích, nếu không muốn nói là đã có tác dụng ngược lại hoàn toàn với ý muốn của Tiêu Đạt.
Tiêu Đạt buộc phải vận lực gầm vang:
- Vì đây là tình thế chẳng đặng đừng, tại hạ đành đắc tội! Hãy cẩn trọng với tuyệt kiếm của tại hạ! Đỡ! Tiêu Đạt vẫy kiếm, tuyệt kiếm Thiên Tuyền liền xuất hiện, tạo ra hàng loạt những tia chớp loé thần tốc và lợi hại.
"Véo... Ầm!" "Véo... Ầm!" Đại Pháp Vương gầm lên cuồng nộ:
- Tiểu tử quả có bản lãnh thượng thừa, thảo nào không tỏ ra sợ hãi cho dù là đã lâm tuyệt lộ! Đại Trận Diệt Ma! Đánh! Sau tiếng lệnh của Đại Pháp Vương, phàm những nhân vật nào đứng ở phía sau một ít đều cố tìm cách chạm tay vào người Đại Pháp Vương. Và kết quả là khi Đại Pháp Vương phát kình thì đó lại là một ngọn kình được xuất phát từ nhiều nguồn nội lực được hợp lại do những nhân vật đứng gần đang chạm tay vào truyền lực! Đại Pháp Vương hất tay:
- Đỡ! "Ào..." Uy lực của ngọn kình này vừa hiển hiện thì ở ba phía còn lại bỗng xuất hiện thêm ba ngọn kình khác và do tam vị Pháp vương kia phát chiêu theo cùng một cung cách như vị Đại Pháp Vương:
- Nạp mạng!
- Hãy đỡ!
- Xem chiêu! "Ào..." "Ào..." Tiêu Đạt bắt đầu động nộ:
- Chư vị đã quyết liệt như thế thì đừng trách Tiêu Đạt này phải có thái độ tương tự! Khai Dương Chưởng! Đỡ! "Ào... Ầm!" Đối phó với Đại Pháp Vương ở phía trước, nhưng Tiêu Đạt vẫn chú tâm đến ba ngọn kình ở phía còn lại. Vì thế, ngay khi tiếng chấn kình đầu tiên còn vang dội, Tiêu Đạt bèn nương theo sóng kình để uốn tung người lên cao.
Phát hiện cách tránh chiêu quá linh hoạt của Tiêu Đạt, ba Pháp vương còn lại giận dữ hất cao cổ tay đẩy ngược luồng lực đạo của họ đuổi bám theo Tiêu Đạt:
- Chạy đâu cho thoát? Đỡ!
- Tiểu tử quả giảo hoạt! Xem chiêu! "Ào..." "Ào..." Dù sao với tình thế đó vẫn tạo cho Tiêu Đạt một khoảng cách an toàn, vừa đủ cho Tiêu Đạt đổi hơi vận kình, chuẩn bị cho loạt đối phó khác! Tiêu Đạt đảo người phát chưởng:
- Dao Quang Chưởng đây! Đỡ! "Ầm!" Sợ Tiêu Đạt lại nương theo chấn kình để tìm khoảng thời gian và cơ hội cần thiết, Đại Pháp Vương chợt tung người xông đến:
- Lần này đố ngươi tránh thoát! Tiếp chưởng! "Vù..." Quả nhiên Tiêu Đạt lại nương theo chấn kình để dịch chuyển phương vị, một kích khá bất ngờ của Đại Pháp Vương làm cho Tiêu Đạt lâm cảnh ngộ khó khăn. Thịnh nộ, Tiêu Đạt loang mạnh hữu kiếm:
- Đắc tội! Trúng! "Véo..." Phát hiện tia chớp kiếm của Tiêu Đạt tuy xuất phát sau, nhưng xem ra vì quá nhanh nên có thể chạm đích trước, Đại Pháp Vương dù rất căm phẫn vẫn phải thu kình Chương bộ, lo cho sinh mạng bản thân trước, kèm theo tiếng gầm gừ hậm hực:
- Hừ! Chợt có tiếng Xuyên Sơn Tam Pháp Vương cười lạnh phía sau Tiêu Đạt:
- Bản nhân không dùng độc thủ với người quả không xong! Nạp mạng! "Phụt..." Toàn thân rung động, Tiêu Đạt do quá quen với tiếng động do hoả khí phát động tạo ra nên không cần nhìn lại cũng phải vội vàng dịch bộ sang một bên.
"Vút!" Thật may, Tiêu Đạt chỉ vừa mới dịch bộ là ở ngay bên cạnh thân liền có một luồng lửa đỏ lao sượt qua từ phía sau tới.
Hành vi ám toán của Xuyên Sơn Tam Pháp Vương bằng hoả khí làm cho Tiêu Đạt phừng lửa giận bừng bừng.
Tiêu Đạt vụt xoay người và thanh kiếm cũng được bật loé, cho tuyệt kiếm Thiên Tuyền xuất hiện:
- Bằng thủ đoạn ám muội như thế này, tại hạ đâu thể nhân nhượng cho tôn giá được nữa? Đỡ! Nhưng...
- Ai cần ngươi nhân nhượng? Xem đây! Cùng với tiếng quát chợt vang lên bên tai, Tiêu Đạt cũng cảm nhận có một vầng hắc vụ chợt xuất hiện và bao phủ khắp thân mình.
Thất kinh, Tiêu Đạt phải nghĩ ngay vầng hắc vụ ắt có chỗ mờ ám. Tiêu Đạt đành thu kiếm chiêu về và vội vàng dịch chuyển liên tiếp nhiều bộ vị.
"Vút! Vút!" Thật lạ, vầng hắc vụ dù thế nào đi nữa vẫn bám theo Tiêu Đạt như âm hồn bất tán, khiến Tiêu Đạt thêm hoang mang không hiểu đấy là biểu hiện của loại công phu quái dị gì.
Chợt Tiêu Đạt nghe tiếng nhiều người cười rộ và rõ nhất chính là âm thanh rổn rảng của Xuyên Sơn Tam Pháp Vương:
- Lão tứ dùng độc thủ quả đúng lúc. Có như thế tiểu tử mới biết thế nào là hợi hại của Vân Vụ Sa Tiêu Hồn Độc do chính Độc Lâm Tứ Pháp Vương thi triển! Ha... ha...
Trong tứ Pháp vương Hoàng Y Giáo nếu trước giờ Tiêu Đạt chỉ biết Đại Pháp Vương là Chương Phong, Nhị Pháp Vương là Ảo Nguyệt và Tam Pháp Vương là Xuyên Sơn thì nhờ lần chạm trán này Tiêu Đạt mới biết thêm Độc Lâm Tứ Pháp Vương.
Tuy vậy, do bao nhiêu công phu vừa độc môn vừa lợi hại của Hoàng Y Giáo Tiêu Đạt hầu hết đều đã nhìn thấy qua, khi mấy phen bị Cổ Vấn Thiên và Phương Nhật Hồng là hai kẻ phản giáo sử dụng, nên dù lâm vào cảnh ngộ nào Tiêu Đạt vẫn không bị bất ngờ. Có chăng Tiêu Đạt đang tự hiểu, những độc môn công phu này vì do chính tứ Pháp vương Phong - Nguyệt - Sơn
- Lâm thi thố, nên mức lợi hại chỉ có thể hơn chứ không thể kém như bọn Cửu Khúc Cung hoặc nhóm người Tào Hữu Nhận
- Phương Nhật Hồng từng tiến hành.
Vì thế, Tiêu Đạt vẫn cẩn trọng bế khí và bế kín tâm mạch, dù tin rằng bản thân hầu như không ngại độc, đồng thời nhân cơ hội đó bật tung người lên cao mang theo vầng hắc vụ không hiểu sao vẫn cứ dai dẳng bám theo.
"Vút!" Có tiếng Đại Pháp Vương nghi hoặc:
- Uý! Như tiểu tử vẫn chưa suy suyển gì, cho dù đã bị Vân Vụ Sa Tiêu Hồn Độc phủ kín khá lâu? Lập tức Xuyên Sơn Tam Pháp Vương gầm vang:
- Nguy tai! Đích thị tiểu tử không ngại độc! Vì độc hoả khí của lão tam này lúc nãy cũng đâu gây hại gì cho tiểu tử? Bọn giáo đồ Hoàng Y Giáo lại được dịp gào thét inh ỏi:
- Đề phòng tiểu tử chạy thoát!
- Mau mau hiệp nhau động thủ! Vây tiểu tử lại!
- Giết y! Phải giết y! Vầng hắc vụ từ từ tan biến lúc Tiêu Đạt vẫn còn lơ lửng trên không! Nhân cơ hội này, Tiêu Đạt vội lướt mục quang nhìn bao quát khắp cục diện phía dưới.
"Đâu đâu cũng thấy người? Ta muốn thoát trừ phi phải diệt bớt bọn họ. Nhưng như thế thì nhẫn tâm quá, đó là chưa nói đến hậu quả sau này càng khó lường nếu giữa song phương lại có thêm huyết thù!" Với ý nghĩ này, bất chợt Tiêu Đạt đưa mắt nhìn lên cao.
"Phần mái của khu trang viện? Ta quả xuẩn ngốc, sao không biết tháo chạy theo phương hướng này?" Còn đang tự trách thân, Tiêu Đạt chợt nghe thanh âm lanh lảnh của Phương Mai vang lên:
- Công phu sở học của đối phương dường như lợi hại vì có cùng xuất xứ như công phu lão Tào lúc này! Vậy là chỉ còn mỗi một cách để hạ thủ y mà thôi! Phát động mau Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn! Tiêu Đạt thất kinh.
"Boong...! Boong...!" Chỉ với tiếng âm ba đầu tiên thôi cũng đủ làm cho toàn thân khí huyết của Tiêu Đạt đều nhộn nhạo sôi trào. Huống gì tiếp theo đó lại còn thêm một vài loạt âm ba nữa! Do đó, khi chân nguyên nội thể lâm cảnh thoát lực, thân hình Tiêu Đạt lập tức nặng nề rơi xuống với tai mắt cùng hoa lên.
"Thịch!" Chân vừa chạm đất, Tiêu Đạt ngỡ phải vong mạng khi nghe tiếng gầm của Đại Pháp Vương vang lên:
- Với âm công tuyệt đại này đến Đại La Kim Tiên cũng phải thoát lực nói gì đến tiểu tử người? Hãy nạp mạng nào! "Ào..." Tiếng âm ba gọi là Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn đã ngưng lại, Tiêu Đạt nhờ đó nên có lại mục quang tinh tường và nhìn thấy vừa chưởng vừa bóng hình của Đại Pháp Vương đang từ phía bên tả cuộn ào đến! Tâm cơ máy động, đúng vào lúc thập tử nhất sinh này, Tiêu Đạt vì muốn toàn mạng đành tung kiếm ném bừa ra:
- Đỡ! "Vù..." Quá bất ngờ và quên trên tay Tiêu Đạt còn khí giới, Đại Pháp Vương đành phải nghiêng người để tránh đường lao đến của thanh kiếm quái ác nọ.
Tuy ngạc nhiên vì không thấy những nhân vật Hoàng Y Giáo còn lại cùng xuất lực liên thủ liên tay với nhân vật Đại Pháp Vương, nhưng do nghĩ đây là cơ hội duy nhất cần phải tận dụng, nên Tiêu Đạt không những không dám nhìn quanh mà đến việc tận lực đến ổn định chân nguyên cũng không dám! Tiêu Đạt chỉ biết liều lĩnh dùng chút lực tàn lao người theo thanh kiếm vừa ném đi.
"Vút!" Đại Pháp Vương đã lỡ nghiêng người tránh kiếm thì đương nhiên cũng phải nghiêng người như thế khi phát hiện có bóng nhân ảnh của Tiêu Đạt lao qua! Đến khi phát giác cách lao đi của Tiêu Đạt không còn mau lẹ và thần tốc như đã từng mục kích, Đại Pháp Vương lập tức phát kình dù đã muộn:
- Ngươi chạy đi đâu? Trúng! "Vù..." "Bùng..." Tuy đã chộp vào thanh kiếm, một phần của ngọn kình nọ lại quật trúng vào toàn thân Tiêu Đạt vì thế bị hất bay xa hơn! "Vụt!" Đại Pháp Vương hý hửng đuổi theo:
- Đã đến lúc tiểu tử nạp mạng rồi! Mau vây kín lại. Đừng để tiểu tử thoát! Đỡ chiêu! Ha... ha...
"Vù..." Ở hướng Tiêu Đạt đang bị chấn kình đẩy đến, những nhân vật Hoàng Y Giáo dù đang có sắc mặt như người tỉnh lại sau cơn ngủ mê, nhưng họ vẫn nhanh nhẩu phát kình, tạo thành một màn chưởng to lớn sẵn sàng nghiền nát nếu Tiêu Đạt cứ thế lao vào:
- Nạp mạng! "Ào...! Vù...!" Cũng biết nếu để lao vào đó là chết, Tiêu Đạt dù hồn bất phụ thể vẫn tận lực gầm lên:
- Hãy xem tuyệt kiếm Thiên Tuyền của tại hạ! "Véo..." Nào ngờ với ánh chớp kiếm chỉ mới vừa hiển hiện, những nhân vật Hoàng Y Giáo đang phát chưởng như thế không hiểu sao bỗng lũ lượt thu về và cùng nháo nhào chạy tản ra! Tiêu Đạt chỉ hiểu nguyên do khi nghe Xuyên Sơn Tam Pháp Vương ở đâu đó phía sau gầm lên:
- Tiểu tử chỉ hù doạ thế thôi! Nguyên khí của y đâu dễ phục Chương khi đã bị âm công vài lượt đả kích? Đừng lùi nữa! Chận y lại! Đã hiểu đấy là do họ từng bị chiêu tuyệt kiếm Thiên Tuyền làm cho khiếp đảm nên vừa nghe như thế họ không thể không tản khai tránh chiêu, Tiêu Đạt lập tức giẫm mạnh chân vào nền đất và tận lực bật tung người lên cao.
"Vút!" Chợt có bóng nhân ảnh của Xuyên Sơn Tam Pháp Vương lao bám theo:
- Tránh đâu cho thoát hoả khí của bản nhân? Xem đây! "Phụt..." Sau mấy lượt cố chi trì, dù Tiêu Đạt chưa có cơ hội nào ổn định nguyên khí, nhưng chân nguyên tự nó cũng khôi phục một phần! Nhờ đó, khi phát hiện Xuyên Sơn Tam Pháp Vương phát động hoả khí phụt bắn theo, Tiêu Đạt chợt nảy ra ý liều và vận toàn lực tự chấn vào thanh kiếm ở trên tay.
"Tách... tách... tách..." Toàn bộ thanh kiếm đã bị nội lực Tiêu Đạt truyền vào chấn nát thành cả trăm mảnh vụn và đúng lúc này Tiêu Đạt mới hất mạnh tay:
- Hãy xem thủ pháp ném ám khí Cuồng Vũ Tán Hoa! Những mảnh vụn từ thanh kiếm liền bay đi rào rào, vừa bay phủ chụp xuống phía dưới vừa bay tản loạn tứ phía.
"Viu...! Viu...!" Và những phi vật đó từ những mảnh vụn tầm thường đã biến thành hàng loạt ám khí lợi hại.
Xuyên Sơn Tam Pháp Vương là người đầu tiên phải hoảng loạn do quá cận kề với hàng trăm mũi ám khí:
- Mau phát động âm công! Hãy mau thi triển Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn! Vừa kêu gào Xuyên Sơn Tam Pháp Vương vừa trầm người xuống thật nhanh, vô tình làm cho tia lửa đang phụt ra từ hoả khí cũng phải trầm xuống và tắt dần.
Nhân vật thứ hai sợ hãi phải kêu lên thảng thốt chính là Phương Mai và tiếng gào của nàng khi vang lên liền làm cho Tiêu Đạt vừa hoang mang vừa lo sợ:
- Cuồng Vũ Tán Hoa? Thủ pháp ném ám khí của Thái Cực Môn này ắt là do một trong hai tiện nhân là Thượng Quan Phụng chỉ điểm? Phát động âm công mau! Kịp may cho Tiêu Đạt, chuỗi âm ba kinh hoàng là Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn chưa vang lên thì những ngọn ám khí được Tiêu Đạt cố tình ném đi đã lần lượt chạm vào những ngọn đuốc cắm khắp nơi và những ánh hoả quang cháy bập bùng từ những ngọn đuốc liền tắt ngấm. Trả lại cho bên trong khu trang viện một màn đêm toàn đen như ở bên ngoài.
Diễn biến xảy ra đúng như dự định, Tiêu Đạt lập tức cuộn người, lăng không lao đến phần áp mái và thu mình nép sát vào chỗ ẩn khuất.
"Boong...! Boong...!" Nhưng âm thanh gây chấn động gọi là Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn vang lên quá muộn. Trong khu trang viện tối đen hầu như tất cả đều tĩnh lặng, không một ai lên tiếng và cũng không một ai hô hoán.
Phải một thoáng sau, khi có một tia lửa nhỏ được bật lên làm cho một ngọn đuốc duy nhất bừng cháy trở lại mới có thanh âm của Đại Pháp Vương vang lên và chính Đại Pháp Vương là người đang cầm ngọn đuốc vừa được thắp sáng:
- Tiểu tử chạy thoát rồi! ? Có ai nhận ra tiểu tử chạy về phía nào không? Dưới ánh sáng của một ngọn đuốc duy nhất, Xuyên Sơn Tam Pháp Vương vừa từ từ mở mắt ra để dáo dác nhìn quanh vừa thở dài:
- Hầu hết mọi người đều thâu liễm ngươn thần để không bị âm công chấn vào kinh mạch. Nếu có ai kịp nhận thấy tiểu tử bỏ chạy theo phương hướng nào thì người đó chỉ là lão đại thôi! Đại Pháp Vương hậm hực nhìn quanh:
- Tuy bản nhân không phải thâu liễm ngươn thần, nhưng do lúc đó nào ai ngờ tiểu tử lại có thủ đoạn quá ư hữu hiệu này, nên chưa kịp nhìn thì xung quanh đã tối đen. Mọi người hãy thắp đuốc lên, tiểu tử khó thể chạy xa vì đã đôi ba lần bị chưởng thương, chúng ta phải đuổi theo ngay bây giờ mới kịp.
Phương Mai chợt xuất hiện ngay dưới quầng hoả quang:
- Không cần đâu! Vì theo như Phương Mai biết, y vốn có tấm thân sinh cơ bất diệt nên dù có bị mấy lần chưởng thương thì lúc này có lẽ y đã chạy xa! Phương Mai chỉ xin mạo muội đề xuất, mong tứ Pháp vương suy xét và ưng chuẩn! Đại Pháp Vương nghiêng người:
- Tuy chưa thiết đàn tuyên thệ nhưng cô nương kể như đã là Thánh nữ của bổn giáo! Mọi đề xuất của Thánh nữ cũng coi như là thánh lệnh, chúng thuộc hạ nguyện tuân thủ.
Phương Mai thở dài:
- Khắp võ lâm Trung Nguyên có lẽ khó đối phó nhất chính là tiểu tử Tiêu Đạt này. Như Phương Mai từ nãy giờ quan sát không thể không thấy ở chúng ta có một điểm yếu. Đó là mỗi khi cần phát động âm công thì tuy dụng ý chế địch đã tỏ ra phần nào kết quả, nhưng chính mỗi người chúng ta vì mãi lo ngưng thần tự bảo vệ kinh mạch cũng phải chậm trễ trong việc tiếp tục thu thập định nhân. Thế cho nên, tứ Pháp vương thử cân nhắc xem liệu có đúng không nếu trong chúng ta có thêm đôi ba người nhờ am hiểu bí thuật phát tán âm công, không bị âm công đả kích kinh mạch nên việc thu thập địch nhân sẽ dễ dàng hơn? Xuyên Sơn Tam Pháp Vương chợt lo sợ:
- Mong Thánh nữ xét lại! Vì âm công là thủ pháp tối hậu dành cho một người duy nhất trong bổn giáo nếu cần thì thi triển để thanh lý môn hộ, nên cũng chỉ có một người là được quyền am hiểu bí thuật phát tán âm công. Thuộc hạ xin nói thẳng, nếu sau này chẳng may chính thuộc hạ là người tạo phản, Thánh nữ biết lấy gì để chế ngự thuộc hạ hầu thanh lý môn hộ? Phương Mai lại thở dài:
- Phương Mai biết rất rõ đó là điều khó có thể thực hiện nên chỉ dám nói đến hai chữ đề xuất thôi, nào xem dó là thánh lệnh để làm khó cho tứ vị Pháp vương. Nhưng, hà... vậy thì sau này dù gặp lại tiểu tử họ Tiêu, chúng ta muốn thu thập y quả là điều thiên nan vạn nan! Tiếng thở dài của Phương Mai làm cho Đại Pháp Vương nao lòng, phải lên tiếng:
- Ý của Thánh nữ chỉ là muốn giúp bổn giáo có một dịp may phát dương quang đại và gây dựng thanh thế đến thiên thu vạn đại. Chứ thật ra ai trong chúng ta cũng biết rằng để được đề bạt lên hàng Pháp vương thì mỗi người trong chúng ta đều đã thể hiện lòng trung thành đến mức sau này sẽ không một ai làm phản. Vì thế, cũng là thể theo ý của Thánh nữ.
Xét theo tình thế trước mắt còn phải đối phó khá nhiều địch thủ đều vào hạng cao nhân, thiết nghĩ, chúng ta nên phá lệ mà đặc cách cho mỗi Pháp vương đều am hiểu bí thuật này! Lão nhị đâu? Lão nhị nghĩ sao? Ảo Nguyệt Nhị Pháp Vương lên tiếng:
- Nếu đó là Thánh lệnh, Ảo Nguyệt mỗ đương nhiên phải chấp hành. Nhưng trước đó, gọi là để đề phòng vạn nhất, ngay khi Thánh nữ thiết đàn tuyên thệ thì tứ Pháp vương chúng ta cũng phải lập thệ không được phản giáo! Lão đại thấy thế nào? Đại Pháp Vương gật đầu:
- Lão nhị nói rất phải! Ý của lão tam thì sao? Xuyên Sơn Tam Pháp Vương thở dài:
- Cần phải tuyên thệ đã! Xuyên Sơn mỗ chỉ có thể nói thế thôi.
- Lão tứ? Ứng tiếng ngay, Độc Lâm Tứ Pháp Vương đáp:
- Độc Lâm mỗ chỉ tán thành nếu Thánh nữ cũng phải được trao truyền bí thuật này! Đại Pháp Vương lập tức đáp ứng:
- Bản nhân cũng nghĩ như thế. Vì chẳng phải sau này quy Chương bổn giáo, Thánh nữ sẽ là Giáo chủ của chúng ta đó sao? Đúng lúc này từ phần áp mái chợt vang lên tiếng chấn động.
"Ầm!" Những mảnh ngói vỡ liền rào rào rơi xuống và từ đó để lộ ra một phần mái ngói vừa bị phá thủng.
Chưa hết, một bóng nhân ảnh chợt từ chỗ áp mái lao xuyên ra ngoài qua phần bị phá thủng đó.
Phương Mai kêu thất thanh:
- Chính là y, Tiêu Đạt? Bọn giáo đồ Hoàng Y Giáo đều nhốn nháo tìm cách đuổi theo, nhưng tất cả đều đã muộn! Tiêu Đạt lao đi xa dần và bên tai vẫn còn nghe tiếng gầm thịnh nộ của Đại Pháp Vương văng vẳng vọng đến:
- Tiểu tử hãy đợi đấy! Ngày sau khi bổn giáo có một nhân vật xuất chúng dẫn dắt và chủ trì đại cuộc, ngươi là kẻ đầu tiên bị bổn giáo đoạt mạng! Hừ! Tiêu Đạt càng nghe càng rung động đến tâm can..
-oOo-
|