Chương 28 Tuyệt Học Thiên Cơ
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Tào Hữu Nhận - Phương Nhật Hồng cứ co rúm người lại khi thấy bóng nhân ảnh mờ ảo ở phía đối diện đang vừa nói vừa tiến lại gần lão:
- Ngươi không ngờ phải không, Phương Nhật Hồng? Cũng như bản thân trước đây vậy, bản nhân cũng đâu ngờ một lão phú thương bình thường là ngươi mà bản nhân từng chạm mặt tại Trầm gia trang lại là một cao thủ võ lâm? Không những thế, Phương Nhật Hồng ngươi lại còn là người từng có xuất xứ từ Hoàng Y Giáo. Quả là điều hoàn toàn bất ngờ! Ha... ha...
Phương Nhật Hồng cố tỏ ra vẫn điềm tĩnh, cho dù sự cố gắng hầu như không có kết quả. Lão bảo:
- Cung chủ xin chớ ngộ nhận. Lão phu tuy không phủ nhận bản thân chính là người Hoàng Y Giáo, nhưng việc bấy lâu nay lão phu giữ kín thân phận và lai lịch hoàn toàn không hề có ý đối địch với võ lâm Trung Nguyên! Bóng nhân ảnh nọ với một loại tuyệt học diệu kỳ vẫn cứ làm cho thân hình dù đứng nguyên vị, nhưng không hiểu sao người đối diện là lão họ Phương không thể nào nhìn rõ chân tướng. Và cứ thế, với thân hình lung linh mờ ảo không thể nhận diện, bóng nhân ảnh nọ chợt để bật ra tiếng cười lạt:
- Hoàng Y Giáo suốt một trăm năm qua luôn là tự đối đầu với võ lâm Trung Nguyên, ngươi bảo bản thân ngươi tiềm nhập võ lâm Trung Nguyên mà không hề đối địch, lời nói này liệu có đáng tin không? Hay nói đúng hơn đây là lời nói dối trắng trợn, trừ phi ngươi có cách giải thích nào nghe thật thuận tai! Phương Nhật Hồng chợt đảo mắt nhìn xung quanh:
- Cung chủ muốn lão phu giải thích thế nào đây? Với định kiến sẵn có của Cung chủ về lão phu, liệu lời lão phu giải thích có được Cung chủ quan tâm? Bóng nhân ảnh mờ ảo nọ bật cười:
- Bản nhân rất có thể sẽ tin nếu họ Phương ngươi từ lời nói đến cử chỉ đều tỏ ra thành thật. Nhưng tiếc thay họ Phương ngươi lại không chịu thể hiện sự thành thật đó, bằng cớ là ngươi đang tìm cơ hội bỏ chạy. Tuy nhiên, ha... ha... có một sự thật mà họ Phương ngươi dù không muốn cũng phải thừa nhận, đó là bản thân ngươi đang bị nội thương, khiến ngươi dù có cơ hội cũng không thể nào thực hiện. Không tin, ngươi cứ thử xem. Ha... ha...
Phương Nhật Hồng cười gượng và rốt cuộc cũng dần trấn tĩnh.
- Cung chủ quả là người đa nghi! Tại sao lão phu phải bỏ chạy, một khi lão phu luôn là người chưa hề có ý đối đầu với võ lâm Trung Nguyên?
- Hừ! Nếu ngươi không có ý bỏ chạy thì tốt! Giờ thì giải thích đi, ngươi phải giải thích thế nào bản nhân tin là ngươi tuy vào Trung Nguyên, nhưng không hề có ý gây hoạ cho võ lâm Trung Nguyên! Phương Nhật Hồng chợt thở dài:
- Cung chủ sao cứ làm khó lão phu? Nếu muốn nghe lão phu giải thích, hà... Cung chủ cũng phải nên hiện thân cùng lão phu đàm đạo. Còn như với vị thế này, Cung chủ hẳn phải nhận ra, đây là Cung chủ khảo cung và tra vấn, một thái độ nhục mạ khiến lão phu chẳng thà chết còn hơn bị đối xử như thế này!
- Lão có tư cách gì mà đòi bản nhân phải đối xử một cách trọng thị? Nên nhớ, tuy đây là cuộc chạm trán bất ngờ, nhưng dù muốn dù không vị thế giữa lão và bản nhân vẫn không thay đổi. Lão là nhân vật Hoàng Y Giáo, bản nhân một trong những nhân vật đầu lãnh ở võ lâm Trung Nguyên. Không đồng đạo tất không chung đường, bản nhân còn cho lão giải thích đã là vị nể lắm rồi! Phương Nhật Hồng cười tự tin:
- Cung chủ sẽ không nói như vậy, nếu biết lão phu đang có ý định gì!
- Hãy nói rõ xem nào? Phương Nhật Hồng chớp mắt:
- Cung chủ sẽ trở nên thế nào trong mắt đồng đạo võ lâm Trung Nguyên, nếu bọn họ biết Cung chủ chính là người tiêu diệt toàn bộ Hoàng Y Giáo?
- Lão hãy nói ra thật rõ xem! Phương Nhật Hồng cười nụ:
- Cung chủ hãy trả lời trước đã. Giá như Hoàng Y Giáo là do Cung chủ và toàn bộ Cửu Khúc Cung huỷ diệt, đồng đạo võ lâm Trung Nguyên sẽ xem Cung chủ là người như thế nào?
- Hừ! Đương nhiên mọi người không từ một ai sẽ xưng tụng bản nhân và xem bản nhân như Minh chủ võ lâm! Phương Nhật Hồng gật gù:
- Và đương nhiên Cung chủ thích làm Minh chủ hơn là làm một Cung chủ như thuở nào?
- Hừ! Lão định giở trò gì đây? Nếu muốn dùng hư danh mê hoặc bản nhân thì lão đã chọn nhầm người rồi! Phương Nhật Hồng bật cười:
- Lão phu nào dám mê hoặc ai? Bất quá lão phu chỉ hiến kế cho Cung chủ, giúp Cung chủ sớm thu thập toàn bộ Hoàng Y Giáo như chủ ý sẵn có của Cung chủ thôi!
- Lão định giúp bản thân thu thập Hoàng Y Giáo?
- Đúng vậy!
- Tại sao? Chẳng phải lão đã thừa nhận lão là người Hoàng Y Giáo đó sao? Sao lão có ý tiêu diệt chính giáo phái từng có công giúp lão trở nên một nhân vật như bây giờ?
- Vì thương thế đang có trên người lão phu chính là do bọn chúng gây ra!
- Lão muốn báo thù?
- Không sai! Chúng đã lấy oán báo ân, chúng đã phủ nhận toàn bộ bao công lao của lão phu suốt hai mươi hai năm qua, cớ sao lão phu không muốn báo thù?
- Công gì của lão mà họ phủ nhận? Phương Nhật Hồng giương mắt nhìn vào bóng nhân ảnh mờ ảo trước mắt như cố nhìn rõ diện mạo của Cung chủ Cửu Khúc Cung.
- Trước kia bổn giáo từng có một Phó Giáo chủ, với tính danh là Cổ Vấn Thiên.
- Rồi sao?
- Cổ Vấn Thiên uất hận vì mất cơ hội chấp chưởng cương vị Giáo chủ nên đã tạo phản! Lão đã lẻn vào Trung Nguyên!
- Sao nữa? Phương Nhật Hồng thu ánh mắt về, thất vọng vì không thể nhìn được diện mạo, cũng như không thể đoán biết thái độ của Cung chủ Cửu Khúc Cung qua những câu hỏi nhát gừng! Lão thổ lộ:
- Lão phu là một trong số ít người được sai phái vào Trung Nguyên để truy lùng tung tích kẻ phản giáo.
- Và lão đã tìm được? Phương Nhật Hồng lắc đầu:
- Vậy thì chưa. Cổ Vấn Thiên ẩn thân rất kỹ, bọn lão phu dù cố hết sức vẫn không phát hiện bất kỳ manh mối nào của y. Tuy vậy...
- Sao? Phương Nhật Hồng chợt hạ thấp giọng:
- Lão phu có ý này, Cung chủ hãy giúp lão phu tìm Cổ Vấn Thiên. Đó là cách duy nhất giúp Cung chủ dễ bề thâu tóm và huỷ diệt toàn bộ bọn Hoàng Y Giáo!
- Tìm Cổ Vấn Thiên? Để làm gì? Phương Nhật Hồng thở hắt ra:
- Vì chỉ có Cổ Vấn Thiên là người duy nhất giúp Cung chủ chống lại Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn của Hoàng Y Giáo! Không có y, giả như Cung chủ có muốn ra tay huỷ diệt Hoàng Y Giáo thì chính Cung chủ cũng sẽ bị âm công này huỷ diệt!
- Âm công này thật sự lợi hại thế sao? Phương Nhật Hồng gật đầu:
- Rất lợi hại! Ngoại trừ Cung chủ luyện được Hoàng Diệp Đại Tam Bối, tuyệt học thượng thừa của Hoàng Y Giáo!
- Ý lão muốn nói Cổ Vấn Thiên do am hiểu nên sẽ giúp bản nhân luyện được tuyệt học này?
- Không sai! Nhưng một mình Cổ Vấn Thiên thì chưa đủ giúp Cung chủ luyện tuyệt học đến đắc thành.
- Tại sao? Phương Nhật Hồng tủm tỉm cười:
- Cung chủ giúp hay không giúp lão tìm Cổ Vấn Thiên?
- Bản nhân không thể hứa được! Phương Nhật Hồng thất sắc:
- Vì sao?
- Lão yên tâm đi và chớ quá lo. Bản nhân nói như thế vì lão phải hiểu rằng Cổ Vấn Thiên là một nhân vật đang bị chính lão truy lùng. Nếu là lão, lão sẽ nghĩ sao khi người đang truy lùng lão lại đề xuất một ý định là cùng lão hội diện? Phương Nhật Hồng vỡ lẽ:
- Hoá ra là vì nguyên do này! Được, lão phu xin nói thật. Cổ Vấn Thiên nhất thiết cũng có ý định làm cho Hoàng Y Giáo diệt vong. Chính vì lẽ đó nên khi họ Cổ bỏ đi đã lẻn lấy theo khẩu quyết Hoàng Diệp Đại Tam Bối công phu. Nhưng họ Cổ sẽ không sao luyện được nếu không có Hoàng Diệp Linh Địa Thảo và một phần yếu quyết khác mà họ Cổ không bao giờ ngờ là có!
- Có chuyện đó thật ư? Phương Nhật Hồng bật cười đắc ý:
- Có thật hay không, giá như Cung chủ có tìm được họ Cổ thì xin chuyển lời của lão phu đến với y. Rằng lão phu vì cũng muốn Hoàng Y Giáo bị tiêu diệt nên nhất định sẽ có cách thành toàn giúp y!
- Nếu bản nhân hiểu không lầm thì lão muốn nói lão vừa biết phải tìm Hoàng Diệp Linh Địa Thảo ở đâu, vừa biết rõ phần yếu quyết mà họ Cổ vẫn không ngờ là còn khiếm khuyết?
- Không sai! Và cho dù họ Cổ hay chính bản thân Cung chủ chưa thể một sớm một chiều đắc thủ Hoàng Diệp Linh Địa Thảo, thì với phần yếu quyết kia do lão phu là ngươi duy nhất nắm giữ, nếu được lão phu chỉ điểm ắt công phu Hoàng Diệp Đại Tam Bối vẫn sẽ đắc thành, chí ít là giúp Cổ Vấn Thiên hoặc Cung chủ không bị Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn gây tổn hại! Và kết quả là Hoàng Y Giáo sẽ bị tiêu diệt! Ha... ha...
- Lão khoan đắc ý vội! Vì lấy gì làm bằng cớ rằng chỉ có một mình lão là người duy nhất nắm giữ phần yếu quyết mà họ Cổ vẫn còn khiếm khuyết thật? Phương Nhật Hồng tỏ ra tự đắc:
- Cần gì phải có bằng cớ khi chính họ Cổ cũng biết rõ điều này?
- Nghĩa là sao?
- Là yếu quyết đó nếu có người nào nắm giữ thì người đó chỉ có thể là Đại Pháp Vương Chương Phong Hoàng Y Giáo!
- Lão muốn ám chỉ lão chính là Chương Phong Đại Pháp Vương?
- Có thể bảo như vậy nếu Cổ Vấn Thiên biết rằng chính lão phu là người từng hãm hại Chương Phong Đại Pháp Vương. Do đó, yếu quyết đó hiện do lão phu nắm!
- Lão đã hãm hại Chương Phong Đại Pháp Vương thật sao? Khi nào? Phương Nhật Hồng càng thêm đắc ý:
- Đương nhiên phải là thật! Và chuyện xảy ra đã lâu rồi ngay khi lão phu vào Trung Nguyên và vô tình phát hiện công phu Thiên Quyền, sau đó là Ngọc Hành và Thiên Cơ, ba loại tuyệt học của Thất Tinh lão đã có từ trăm năm trước!
- Tuyệt học của Thất Tinh lão? Lão đã đắc thủ chúng thật sao?
- Không sai! Cũng do mụ Chương Phong Đại Pháp Vương ngăn cản, nên lão phu buộc phải trở mặt, hạ thủ mụ! Và sau này, nếu không nhờ khéo vận dụng phần yếu quyết của công phu Hoàng Diệp để khu trục lãnh khí từng gây hại cho lão phu, có lẽ lão phu một là đã chết và hai là sẽ không bao giờ luyện thành ba loại tuyệt học kia do Thất Tinh lão lưu lại! Bóng nhân ánh mờ ảo nọ chợt có một lúc lâu lặng người, có lẽ để suy nghĩ những lời Phương Nhật Hồng vừa tiết lộ! Và khi bắt đầu lên tiếng, tiếp tục cuộc đối thoại, bóng nhân ảnh mờ ảo của Cung chủ Cửu Khúc Cung chợt thở dài:
- Bản nhân có thể giúp lão cùng Cổ Vấn Thiên hội diễn. Nhưng sớm hay muộn thì điều đó phải dựa vào thành ý của lão.
Phương Nhật Hồng giật mình:
- Cung chủ muốn nói Cung chủ từ lâu đã biết về tung tích Cổ Vấn Thiên?
- Không sai! Và chỉ khi lão minh chứng rõ thành ý của lão, bản nhân cũng sẽ minh chứng sự thành thật của bản nhân! Phương Nhật Hồng phấn khích:
- Cung chủ muốn lão phu phải minh chứng thế nào?
- Ba loại công phu: Thiên Quyền, Thiên Cơ và Ngọc Hành, vốn là những tuyệt học luôn được bản nhân quan tâm. Lão phải minh chứng thành ý của lão bằng cách nói ra ngay bây giờ khẩu quyết của một trong ba loại công phu đó.
Phương Nhật Hồng sau một thoáng ngớ người chợt cười lạt:
- Lão phu đâu phải trẻ lên ba. Cung chủ muốn dụ hoặc lão phu là tìm sai đối tượng rồi!
- Thôi nào. Sự thật là lão đang cần Cổ Vấn Thiên cũng như Cổ Vấn Thiên đang cần lão, nhưng muốn gì thì muốn bản nhân cũng là người trung gian! Bản nhân đâu thể mạo hiểm nếu chưa biết rõ lão có thành ý hay không. Huống chi, nếu bản nhân đoán không lầm thì có lẽ ba loại tuyệt học kia chỉ có lão là người duy nhất đắc thủ? Dù lão có tiết lộ một trong ba khẩu quyết thì lão vẫn còn độc chiếm những hai phần kia mà? Lão chớ quá câu nệ tiểu tiết vì tiểu bất nhẫn ắt loạn đại mưu!
- Nhưng để có ba loại khẩu quyết đó lão phu đã tiêu tốn gần như cả một đời, đâu thể...
- Hừ! Tuỳ lão vậy! Lão có thể tự đi tìm Cổ Vấn Thiên, nhưng trước hết lão phải có năng lực tự thoát khỏi tay bản nhân đã! Lão chọn đi! Bị dụ vào tình thế chẳng đặng đừng, Phương Nhật Hồng đành đáp ứng:
- Thôi được! Cung chủ muốn biết khẩu quyết của công phu nào?
- Loại nào cũng được. Nhưng nếu vì miễn cưỡng mà lão cố ý đọc sai khẩu quyết, bản nhân nói thật, hừ, bản nhân sẽ không giúp gì cho lão, kể cả điểm chỉ cho lão chỗ ẩn giấu công phu Dao Quang.
- Công phu Dao Quang? Đó chính là một trong những tuyệt học của Thất Tinh lão mà lão phu đang còn thiếu? Cung chủ biết rõ nơi ẩn giấu?
- Hãy xem đó là một trong những thành ý mà bản nhân muốn dùng để được lão đối lại cũng bằng thành ý! Lão nghĩ sao? Phương Nhật Hồng gật đầu:
- Đương nhiên lão phu phải nhận ra thành ý của Cung chủ. Bằng không, sao Cung chủ không hề dùng vũ lực uy hiếp lão phu, vẫn dễ hơn là cố tìm cách thuyết phục lão phu?
- Lão hiểu như vậy là tốt! Nào, bắt đầu đi! Phương Nhật Hồng sau một thoáng phân vẫn ngần ngại lên tiếng:
- Trong ba loại công phu chỉ có tuyệt học Thiên Cơ là ngắn nhất, dễ minh triết nhất! Lão phu chọn loại này vì không muốn Cung chủ do khó hiểu đến thấu triệt lại ngỡ lão phu cố tình đọc sai! Cung chủ đồng ý?
- Sao cũng được! Bản nhân dù thế nào đi nữa vẫn có thể phân biệt đâu là thật và đâu là nguỵ tạo! Hắng giọng, Phương Nhật Hồng sau đó tuần tự đọc cho Cung chủ Cửu Khúc Cung nghe qua khẩu quyết của tuyệt học Thiên Cơ.
Vừa đọc xong, Phương Nhật Hồng liền hỏi:
- Cung chủ nghĩ thế nào?
- Đúng là ngắn và dễ hiểu đến minh triết thật! Phương Nhật Hồng khấp khởi mừng:
- Vậy còn tung tích của Cổ Vấn Thiên? Phương Nhật Hồng vừa dứt lời thì ở cách đó không xa chợt có tiếng một người đáp hộ:
- Lão vẫn chưa biết gì ư? Cổ Vấn Thiên chính là người đứng trước mặt lão, cũng là Cung chủ Cửu Khúc Cung! Cả Phương Nhật Hồng lẫn bóng nhân ảnh mờ ảo đều giật mình như nhau.
- Kẻ nào?
- Là ai dám to gan đến vậy? "Vút!" Tiêu Đạt ung dung xuất hiện và lần lượt mỉm cười với cả hai. Đầu tiên là Tiêu Đạt cười với bóng nhân ảnh mờ ảo:
- Dù lão cố tình biến âm, cho giống giọng nói của nữ nhân, nhưng Tiêu Đạt này vẫn cứ tin chắc lão chính là phản đồ Hoàng Y Giáo, họ Cổ tên Vấn Thiên! Hoá ra dù đã chiếm được Hoàng Diệp Linh Địa Thảo lão vẫn chưa thể luyện được Hoàng Diệp Đại Tam Bối công phu! Đoạn quay qua Phương Nhật Hồng, Tiêu Đạt cười cợt:
- Tại hạ thật không biết cảm tạ lão như thế nào mới phải. Vì nhờ lão mà tại hạ vô tình có thêm tuyệt học Thiên Cơ, và chỉ còn thiếu một loại tuyệt kỹ nữa là tại hạ có đủ tất cả những di học của Thất Tinh lão! Bóng nhân ảnh nọ vụt cười rộ:
- Ngươi bảo bản nhân chính là Cổ Vấn Thiên? Thật là nực cười vì chẳng phải cũng đã một lần như vậy ngươi tuy nghi ngờ bản nhân là Cổ Vấn Thiên, nhưng sau đó chính ngươi phải kêu lên vỡ lẽ khi biết bản nhân vốn thực thụ là nữ nhân đó sao? Tiêu Đạt vụt ngớ người:
- Hoá ra lần đó ở gần Vu Sơn Thần Nữ Phong, nhân vật bị tại hạ làm cho lộ chân tướng chính là tôn giá? Tôn giá không phải là Cổ Vấn Thiên? Bóng nhân ảnh nọ tự triệt thoái thứ công phu kỳ ảo để lộ rõ lư sơn chân diện mục, cho Tiêu Đạt và Phương Nhật Hồng cùng nhìn thấy một diện mạo hãy còn mỹ miều của một mỹ phụ trung niên! Và mụ ta chợt nhìn Phương Nhật Hồng:
- Đây là một thành ý nữa của bản nhân, hy vọng Phương lão hãy tự hiểu! Phương Nhật Hồng ngơ ngẩn thần hồn:
- Đây là... ngươi chính là...
Không chậm, mỹ phụ trung niên chợt vẫy nhẹ ngọc thủ, ném đến cho Phương Nhật Hồng một vật có màu trắng:
- Chỉ tự hiểu là đủ rồi, không việc gì phải hài danh hài tánh của bản nhân! Nhận lấy mau, đây là hoàn linh đan có thể giúp lão khôi phục phần nào nội thương. Và sau đó hãy cũng bản nhân diệt trừ tiểu tử! Như diện mạo thật của mỹ phụ trung niên có tác dụng làm cho Phương Nhật Hồng tin tưởng. Lão không hề ngần ngại, vừa đón bắt được vật trắng nọ liền ném luôn vào miệng. Sau đó lão cười dài:
- Nói không sai! Cần phải diệt trừ tiểu tử, kẻo công phu Thiên Cơ lại giúp tiểu tử gây hoạ cho chúng ta. Ha... ha...
Như hiểu ra, tuy còn là mơ hồ nhưng Tiêu Đạt vẫn kêu lên:
- Ta minh bạch rồi. Mụ chính là tình nhân của Cổ Vấn Thiên và cũng là người theo mệnh lệnh họ Cổ đã lén ám hại Giáo chủ Hoàng Y Giáo? Mỹ phụ trung niên bật thét:
- Tiểu tử ngươi nhảm nhí gì đấy? Đỡ chiêu! "Vù..." Phương Nhật Hồng cũng xuất kình:
- Hãy nạp mạng mau! Đỡ! "Ào..." Có chủ ý sẵn từ trước, Tiêu Đạt nhẹ xoay người và cố tình lẩn tránh chiêu công của mụ Cung chủ Cửu Khúc Cung. Rồi với một chiêu công kỳ bí. Tiêu Đạt cật lực quật vào Phương Nhật Hồng:
- Ta nạp mạng hay chính lão phải nạp mạng? Xem chiêu! "Ầm!" "Hự!" Thái độ của Tiêu Đạt, cố tình hạ thủ cho bằng được Phương Nhật Hồng, làm cho mụ Cung chủ phẫn nộ đến tái cả mặt. Mụ chợt hất tay lên cao, ném vào khoảng không một vật tự phát màu đỏ rực, đồng thời hậm hực lao vào Tiêu Đạt:
- Súc sinh Tiêu Đạt, hậu nhân của kẻ bại hoại võ lâm Tiêu Hoàng! Nếu hôm nay bản nhân không giết được ngươi, thì sao đáng với bốn chữ Minh chủ võ lâm vừa được đồng đạo võ lâm xưng tụng? Hãy đỡ! "Ào..." Chợt hiểu vật phát màu đỏ vừa được mụ ném ra chính là hiệu lệnh mụ muốn gọi thêm viện thủ, Tiêu Đạt thay vì hạ chiêu sát thủ ngay đối với lão Phương Nhật Hồng thì lại tung người lên cao, quật một kình vào vật nọ.
"Bùng!" Nào ngờ, mụ Cung chủ Cửu Khúc Cung lại cười đắc ý:
- Ngươi thật có hảo ý, càng giúp cho Cửu Khúc Quang Lệnh toả sáng nhiều hơn! Ha..
ha...
Nhìn lại, Tiêu Đạt ngỡ ngàng vì thấy vật phát màu đỏ nọ càng bị trúng kình càng xoay chuyển mau hơn. Và đúng như danh xưng của vật đó, Cửu Khúc Hoả Quang Lệnh, vật đó vừa tự xoay chuyển vừa tự nảy tung lên cao không ít hơn chín lượt, cứ mỗi lượt là phát ra một lần màu đỏ rực rỡ, để sau khi đủ chín lượt thì vật đó đã đạt độ cao ngoài ba mươi trượng hơn! Không ngờ lại vô tình giúp đối phương đạt ý đồ, Tiêu Đạt thịnh nộ ngoặt người lao xuống và cố tình quật một kình vào Phương Nhật Hồng:
- Nạp mạng! "Ào..." Bóng nhân ảnh của mụ Cung chủ chợt lao ngay qua.
"Vút!" Và mụ kịp chộp lấy lão Phương Nhật Hồng, đưa lão thoát thật nhanh khỏi phạm vi uy lực từ chưởng kình của Tiêu Đạt! Mụ bật cười:
- Tiểu tử ngươi chớ mong toại nguyện! Ha... ha...
Chưởng kình của Tiêu Đạt vậy là quật vào nền đất lạnh.
"Bung!" Định tung thân lao về phía mụ Cung chủ, bỗng Tiêu Đạt nghe một tiếng niệm phật lồng lộng vang lên:
- A di đà phật! Bần tăng và mọi người đến chậm, cũng may Minh chủ vẫn vô sự bình an! A di đà phật! Tiêu Đạt hoàn toàn ngỡ ngàng, nhất là lúc nghe rõ hai chữ Minh chủ do chính Tuệ Thiền đại sư, phương trượng phái Thiếu Lâm phát ra.
-oOo-
Chương 29 Diêt Ngã Vô Ưu
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Trong số sáu nhân vật vừa xuất hiện chỉ có một người là Tiêu Đạt chưa từng biết lai lịch. Nhân vật này chợt nâng cao thanh kiếm chỉ vào Tiêu Đạt và cất giọng trầm trầm hỏi:
- Tiểu tử là ai? Sao không mau báo danh? Từ Dật, Chưởng môn Không Động phái cười lạnh:
- Tiểu tử từng nhận là Hà Thiên Tuyền. Nhưng theo Từ mỗ, tiểu tử không là ai khác ngoài Tiêu Đạt, di tử của kẻ bại hoại võ lâm Tiêu Hoàng.
Tiêu Đạt vẫn đang ngỡ ngàng vì không ngờ người của các phái lại thản nhiên suy cử mụ Cung chủ Cửu Khúc Cung làm Minh chủ võ lâm nên không kịp có bất kỳ phản ứng nào đáp lại. Và đó là cơ hội cho mụ Cung chủ cười lạnh:
- Từ Chưởng môn nhận định chẳng sai. Vì trước mặt bản nhân chính tiểu tử vừa thừa nhận y chính là Tiêu Đạt, kẻ bấy lâu nay đã khiến mọi người vất vả truy tìm. Ha... ha...
Tràng cười của mụ làm cho Tiêu Đạt trở lại thực tại.
Tiêu Đạt trố mắt nhìn Tuệ Thiền:
- Đại sư và mọi người từng bị Cửu Khúc Cung mưu hại tại Dao Quang Động, cớ sao bây giờ không những đã quên đi mà còn suy tôn Cung chủ Cửu Khúc Cung làm Minh chủ? Trang Hồ Hải, Chưởng môn phái Hoa Sơn vụt cười lớn:
- Ngươi ngỡ ai cũng hồ đồ như ngươi sao? Chuyện xảy ra ở Dao Quang Động là do lão Bệnh Hiệp và hai lão nguỵ quân tử Hoàng, Tả Giang Nam gây ra. Đâu có liên quan đến Cung chủ Cửu Khúc Cung? Tiêu Đạt hoang mang:
- Nhưng đích thân tại hạ từng thấy Điền Hạ Du và Đường Thoại Chí một người là Tổng Đường chủ, một người là Tổng Hộ pháp của Cửu Khúc Cung...
Chưởng môn Côn Lôn phái Gia Cát Vân vụt quát:
- Câm ngay! Điền Hạ Du và Đường Thoại Chí nếu có đến là đến để giúp bọn ta không phải lầm quỷ kế của Tiêu Đạt ngươi và bọn Tam Hiệp cố tình sắp bày. Bọn Tam Hiệp hiện đang lẩn trốn khắp nơi, nhưng sớm muộn gì cũng có kết cục như tiểu tử ngươi lúc này. Hãy ngoan ngoãn theo bọn ta về Thiếu Thất Sơn chịu tội.
Tiêu Đạt giật mình:
- Chịu tội? Tại hạ có tội gì? Nhân vật cầm kiếm mà Tiêu Đạt chưa hề biết lai lịch chợt gầm vang:
- Người còn giả vờ ư? Nếu không phải ngươi cùng bọn Tam Hiệp gây ra thì ai sát hại hàng trăm đệ tử Võ Đang phái? Sáu nhân vật vừa xuất hiện gồm có Tuệ Thiền, Từ Dật, Gia Cát Vân, Trang Hồ Hải và nhân vật cầm kiếm chưa biết lai lịch, đó là năm nhân vật thuộc năm trong thất đại phái võ lâm. Nhân vật thứ sáu chính là một trong nhị vị Trang chủ Thu Phong và Vạn Điệp mà lâu lắm rồi Tiêu Đạt mãi đến tận hôm nay mới có dịp tái ngộ. Nhân vật này cố tình châm chọc, nói với nhân vật cầm kiếm:
- Sao Kha Chưởng môn cứ muốn phí lời với tiểu tử? Hay Kha Chưởng môn đã sớm quên nhị vị cao đồ là Điểm Thương Song Nhạn đã thiệt mạng vì Bích Quang Tu La Ảnh của Tiêu gia? Nhân vật Trang chủ này sau đó lại nhìn qua Gia Cát Vân và Tuệ Thiền đại sư:
- Như Bạch Liên Đình và một tăng đồ Thiếu Lâm phái cũng bị Bích Quang Tu La Ảnh sát hại? Nhị vị Chưởng môn không muốn báo thù sao? Tuệ Thiền đại sư chợt cúi đầu:
- A di đà phật! Bần tăng nào dám chờ lời nhắc nhở của Phong huynh, Trang chủ Thu Phong Trang! Chẳng qua bần tăng đang chờ nghe mệnh lệnh của Minh chủ võ lâm. Vì giết tiểu tử thì dễ rồi, nhưng làm như thế e không có lợi bằng lưu mạng tiểu tử hầu dẫn dụ Tam Hiệp phải xuất đầu lộ diện.
Mụ Cung chủ chợt xua tay:
- Như thế thì không cần! Bản nhân đã có cách khiến Tam Hiệp không thể ẩn mặt lâu hơn.
Vị Chưởng môn Điểm Thương phái họ Kha như chỉ chờ có thế, liền bất ngờ hất kiếm:
- Nếu vậy Kha Định Viễn này không cần gì khách sáo! Tiểu tử, đỡ! "Véo..." Từ Dật, Trang Hồ Hải cũng xông vào:
- Mối hận cũ còn đó, Tiêu tiểu tử hôm nay chớ mong toàn mạng! Đỡ chiêu!
- Diêm Vương đã bảo ngươi canh ba chết thì không thể để đến canh năm! Hãy mau nạp mạng.
"Ào..." "Vù..." Cùng một lúc bỗng bị vây hãm bởi ba nhân vật thuộc hàng cao thủ võ lâm, Tiêu Đạt chưa biết phải xử sự như thế nào vì ở bên ngoài vẫn còn ba nhân vật như thế này nữa cũng đang chực chờ sẵn, thì nghe mụ Cung chủ cười ngặt nghẽo:
- Đánh hay lắm, tiểu tử có bị đối xử như vậy cũng đáng lắm. Vì ai bảo ngươi xen vào việc của Cửu Khúc Cung bản nhân? Tiêu Đạt, hãy chấp nhận số phận dành cho ngươi thôi! Ha... ha...
Lời nói của mụ nếu có phần nào đó làm cho Tiêu Đạt nghi ngờ thì mối nghi ngờ đó chỉ vụt đến rồi lại tan biến đi. Và nguyên nhân chỉ vì vậy quanh Tiêu Đạt hiện giờ lại có thêm Gia Cát Vân và phương trượng Thiếu Lâm phái Tuệ Thiền.
Tuệ Thiền đại sư đang bằng bặng đẩy ra một luồng lực đạo dương cương đầy uy lực:
- A di đà phât! Là hậu nhân của kẻ bại hoại võ lâm thì đành lãnh chịu hậu quả này.
Xin chớ trách vì bần tăng phải đại khai giới sát. A di đà phật! "Ào..." Gia Cát Vân thì co ngón tay chỉ. Sau đó chợt xạ ra một tia chỉ kình mang theo lãnh khí kỳ lạ:
- Hãy đền mạng cho Bạch Liên Đình, ái đồ duy nhất của bổn Chưởng môn! Tiếp chiêu! "Viu..." Tình thế đưa đến, buộc Tiêu Đạt phải động nộ quát vang:
- Chư vị cưỡng bức tại hạ phải đối đầu sao? Vậy chớ trách tại hạ thất lễ! Hãy đỡ! Tiêu Đạt quật liên tiếp nhiều loạt kình về tứ phía, đẩy bật những loạt chiêu do năm nhân vật nhất môn chi chủ cùng lúc đánh áp vào.
"Ầm! Ầm!" Họ đều là những nhân vật vào hàng nhất môn chi chủ, hợp lực của họ quả không phải tầm thường! Và kết quả toàn thân Tiêu Đạt dù không bị dịch chuyển về bất kỳ phía nào, nhưng vẫn cứ chao đảo nghiêng ngả như chiếc thuyền con vừa bất ngờ lâm cơn sóng dữ.
Không hề bỏ lỡ cơ hội, Tuệ Thiền đại sư là nhân vật đầu tiên phát chiêu khởi xướng cho loạt hợp lực thứ hai:
- A di đà phật! Hãy đỡ Phục La Hán Chưởng của bần tăng! "Ào..." Hầu như xem đó là hiệu lệnh, Từ Dật và Trang Hồ Hải cùng hùng hổ phát kình:
- Phải giết chết tiểu tử, diệt trừ hậu hoạ cho võ lâm! Đỡ chiêu!
- Nạp mạng! "Vù...! Ào...!" Kha Định Viễn thì từ phía sau hất kiếm chọc thẳng vào hậu tâm Tiêu Đạt:
- Hãy đỡ kiếm pháp Điểm Thương! "Véo..." Lợi hại nhất là Gia Cát Vân cứ ở xa xa phía ngoài tìm chỗ sơ hở của Tiêu Đạt để xạ chỉ kình vào:
- Trúng! "Viu..." Không thể nương tay được nữa, Tiêu Đạt vụt quát:
- Chư vị thật sự không tỉnh ngộ? Chư vị muốn nếm tuyệt học của Tiêu Đạt này? Vậy thì hãy xem Thiên Quyền công phu! Đi! Vụt lật trở thật nhanh hai bàn tay, sau đó Tiêu Đạt hất cả ra ngoài, tạo thành hai luồng cuồng phong kéo theo sau là những đợt phong ba bão cát.
"Ào... Ầm!" "Vù... Ầm!" Tuệ Thiền sau một thoáng rất nhỏ bị khựng người, bỗng bật gầm lên tiếng niệm phật như tiếng sư tử hống:
- A... di... đà... phật! Ác ma quả có chỗ lợi hại! Phật tổ từ bi xin cứu mạng chúng sinh! Hãy xem tuyệt kỹ thượng thừa của Thiếu Lâm! "Ào..." Từ Dật cười khành khạch như tiếng cười vọng về từ cõi u minh:
- Xuất thủ rất hay! Kim Cang Thủ Hộ Chưởng quả là tuyệt kỹ thượng thừa! Tiêu Đạt! Đỡ! Ha... ha...
"Vù..." Và cứ thế, hễ Tuệ Thiền phát chiêu, Từ Dật phát chiêu thì Trang Hồ Hải, Kha Định Viễn và Gia Cát Vân cùng liên tay phát chiêu.
"Ào..." "Véo..." Tiêu Đạt càng thêm lo lắng thì càng tân lực thi triển tuyệt học:
- Khai Dương Chưởng! Đỡ! "Bung! Bung! Bung!" Nội lực của năm người của họ giả như cứ từng người một mà so với Tiêu Đạt thì không có gì để cân nhắc. Nhưng khi họ hợp lại thì đó quả là một nguồn nội lực thật đáng gờm. Và kết quả của sau ba loạt hợp kình, chính bản thân Tiêu Đạt cũng phần nào hoảng sợ cho nguồn nội lực hùng hậu của họ.
Vì thế, khi Tuệ Thiền vận lực và hầu như là khởi xướng cho một loạt kình tiếp theo:
- A di đà phật! Bần tăng lại xuất thủ nữa đây! Đỡ chiêu! "Ào..." Thì một ý nghĩ chợt đến với Tiêu Đạt: "Một mình ta khó thể đương đầu cùng một lúc với bọn họ năm người! Sao ta không phân tán họ ra? Cứ từng người một không phải dễ cho ta sao?" Nghĩ thế nào làm thế ấy, Tiêu Đạt vừa thấy Tuệ Thiền xuất lực liền mạo hiểm xông thẳng vào giữa luồng lực đạo của Tuệ Thiền lão tăng:
- Dao Quang tuyệt kỹ! Đỡ! "Bùng!" Với chủ trương phân tán bọn họ ra để dễ đối đầu, ngay khi tiếng chấn kình vừa hiển hiện, Tiêu Đạt đã nhân đó lạng người thật nhanh về phía Kha Định Viễn.
"Vút!" Chợt thấy Tiêu Đạt xuất hiện ngay trước mặt, thanh kiếm của họ Kha liền loé lên:
- Tiểu tử đến nạp mạng ư? Đỡ! "Véo..." Thật thần tốc, Tiêu Đạt lập tức xô ra ngọn kình hừng hực ánh tử quang:
- Tại hạ đành đắc tội! Đi! "Bùng!" Kha Định Viễn lảo đảo. Và nhân lúc đó Tiêu Đạt nghe tiếng của Từ Dật hầu như quát ngay bên tai:
- Tiểu tử chớ đắc ý! Đỡ! "Vù..." Tiêu Đạt bật cười:
- Từ Chưởng môn chậm rồi! Tại hạ ở trên này đây! Ha... ha...
Vừa cười Tiêu Đạt vừa nhún mình bật cao lên trên, làm cho một kình tập kích của Từ Dật phải hụt vào khoảng không! "Vút!" Gia Cát Vân ở bên ngoài cũng lao theo với một tia chỉ kình vừa phát xạ:
- Chạy đi đâu cho thoát Lãnh Phi Tuyết Chỉ Phong của bổn Chưởng môn? Đỡ! "Viu..." Bay vọt lên cao là đã lường trước tình trạng này, Tiêu Đạt không nói không rằng cứ trầm người xuống và sau đó cấp tốc quật một kình đỡ thẳng vào chưởng lực đang được Trang Hồ Hải tận lực xô ra:
- Trang Chưởng môn, đỡ! "Ầm!" Vậy là chỉ sau một loạt chưởng được Tiêu Đạt tận lực thi triển và tận dụng từng khoảnh khắc nhỏ, chuyện liên tay liên thủ của năm nhân vật vào hàng nhất môn chi chủ đã bị phá vỡ. Họ bắt đầu phát kình loạn xạ, thuận đâu phát chiêu đó, thiếu hẳn sự nhất quán như lúc đầu.
Và điều này quả là dễ cho Tiêu Đạt khi phải đối phó! Tiêu Đạt chợt cười vang lúc vừa kịp dịch bộ tránh được chiêu công kỳ vô bị của lão Từ Dật:
- Chưởng môn lại châm nữa rồi! Giờ thì đến lượt tại hạ đây! Đỡ! Ha... ha...
"Bùng!" Từ Dật buộc phải lui cho dù với vẻ mặt đang thật sự lộ khí xung thiên chỉ muốn tiếp tục lao đến xuất kình quật vào kẻ đang cười ngạo là Tiêu Đạt.
Tiêu Đạt vụt chuyển thân lao qua để đối diện với Tuệ Thiền đại sư:
- Phần của đại sư đây! Hãy đỡ Thiên Cơ tuyệt kỹ! "Ào..." Tuệ Thiền đại sư dù cao tăng phật môn đệ tử, vẫn để cho thất tình lục dục chi phối! Với hai mắt cứ long lên song sọc Tuệ Thiền thịnh nộ quát:
- Hãy đỡ Long Trảo Tuyệt Mệnh Chưởng! "Bung! Bung!" Luồng chưởng mang theo nguồn nội lực dương cương gần sáu mươi năm công phu tu vi của Tuệ Thiền nhất thời làm cho Tiêu Đạt chao đảo! Và cơ hội chợt đến và với tâm trạng phẫn nộ từ nãy đến giờ. Cả Từ Dật lẫn Trang Hồ Hải đều cùng một lúc xuất thủ:
- Lần này thì phải trúng!
- Đỡ chiêu! "Ào..." "Ào..." Vẫn lo ngại, sợ lại tạo cơ hội cho bọn họ năm người hợp lực, Tiêu Đạt đành tận lực bình sinh vùng quát lên thật to:
- Vậy thì chưa chắc. Chưởng Khai Dương đây. Đi! "Ào..."
- Chính ngươi mới phải mất mạng vì kiếm của ta. Đỡ! "Véo..." Qua khoé mắt, Tiêu Đạt phát hiện vầng kiếm quang đang do Kha Định Viễn thi triển chỉ thoáng mắt đã cuộn ngay vào hậu tâm, đó làm một chiêu vừa nhanh vừa cực kỳ lợi hại. Phẫn nộ với hành vi ám toán, hầu như là không xứng với cương vị một Chưởng môn của một danh môn chính phái là Kha Định Viễn, Tiêu Đạt chợt để cho một tiếng rít phát ra từ hai kẽ răng đang nghiến lại:
- Lão thật đáng chết với thủ đoạn hèn hạ này. Đỡ! Trầm người xuống và chuyển bộ thật nhanh, sau đó Tiêu Đạt vừa xoay người vừa dùng chiêu tuyệt chưởng Khai Dương vẫn đang thi triển để quật thẳng vào vầng kiếm quang của Kha Định Viễn.
"Ào..." Diễn biến xảy ra quả là nhiều bất ngờ. Chưởng Khai Dương của Tiêu Đạt khi chạm phải vầng kiếm quang liền hất tung Kha Định Viễn về phía hậu như một hòn đá bị ném đi.
"Ầm..."
- Hự...
"Choang..." Cùng lúc này, Từ Dật vì không cam tâm để Tiêu Đạt ung dung dịch bộ tránh chiêu nên ngọn kình lúc nãy cũng được lão ngoặc theo, quật tung vào Tiêu Đạt.
"Bung..." Tiêu Đạt lảo đảo, ngã chúi về phía trước.
Và Tiêu Đạt chưa kịp định thần thì một kình của Trang Hồ Hải xuất hiện từ phía sau cũng giáng đến.
"Bung..." Càng thêm kinh tâm động phách lúc Tiêu Đạt nghe Gia Cát Vân trầm trầm quát vang:
- Ngươi phải chết vì chỉ lực của ta.
"Viu..." Đúng lúc này, Tiêu Đạt chợt nhìn thấy ở phía trước không xa có một thanh kiếm của ai đó đang nằm nửa kín nửa hở giữa một đám cỏ dày.
Hai mắt sáng rỡ, Tiêu Đạt liền thụp người xuống vừa để tránh ngọn chỉ kình đang lao đến từ phía sau, vừa nhân đó lăn người đến chỗ đám cỏ và có cả thanh kiếm.
"Ào..." Thật may cho Tiêu Đạt, rốt cuộc thanh kiếm cũng vừa vặn bị Tiêu Đạt chộp giữ.
Định thu thanh kiếm về và nhân đó đứng lên, Tiêu Đạt chợt giật mình vì thấy phần thân kiếm đang bị hai bàn chân của ai đó giẫm vào.
Chưa kịp ngước nhìn xem ai là chủ nhân bàn chân đó, thì Tiêu Đạt nghe âm thanh đầy hằn học của Kha Định Viễn:
- Tiểu tử định cướp kiếm của ta ư? Muốn như thế trừ phi ngươi hạ thủ lấy mạng ta.
Bằng không chính ngươi phải nạp mạng. Đỡ! Tiêu Đạt thất kinh vội nằm ngửa mặt lên và quả nhiên thấy Kha Định Viễn vì không còn kiếm đang từ trên cao giáng thẳng xuống Tiêu Đạt một kình.
"Vù..." Với phản ứng nhanh nhạy, Tiêu Đạt vụt nghiến răng và hất ngược lên một kình hoàn thủ.
"Ào..." "Ầm..." Kha Định Viễn loạng choạng và lẽ đương nhiên đôi chân đang giẫm lên thân kiếm phải bị dịch chuyển.
Tiêu Đạt thu kiếm về.
Từ Dật và Trang Hồ Hải cùng xô đến:
- Nạp mạng!
- Ngươi phải chết! Họ nhân lúc Tiêu Đạt vẫn còn nằm dưới đấy mà cùng toàn lực quật toàn những kình tối hậu.
"Ào..." "Vù..." Chần chừ là mất mạng, Tiêu Đạt với phản ứng gần như để tự cứu, chợt vùng chỏi mạnh cả hai chân vào nền đất, làm cho toàn thân vụt trượt dài đi, kịp thoát hai ngọn kình của Từ Dật và Trang Hồ Hải chỉ trong gang tấc.
"Vụt..." "Bùng..." Đúng vào lúc hai tiếng chấn kình còn đang vang dội, Tiêu Đạt với tâm trạng phẫn nộ tột cùng đã nhảy bật lên và loang kiếm lao vào hai lão Từ, Trang hiện vẫn còn đang ngẩn ngơ vì không ngờ Tiêu Đạt là thật sự thoát chết.
Tiêu Đạt quát:
- Hãy xem tuyệt kỹ Thiên Tuyền đoạt mạng hai lão thất phu.
"Véo..." Chợt có tiếng quát kinh thiên động địa vang lên đúng lúc đó và vọng vào tai Tiêu Đạt:
- Dừng tay! Như sợ Tiêu Đạt không chịu tuân thủ theo tiếng vừa quát, chủ nhân của tiếng quát đó một lần nữa quát lên thật khẩn trương:
- Ngừng lại ngay nào! Rồi như vẫn còn sợ Tiêu Đạt dù muốn ngừng lại nhưng không đủ năng lực để dừng, chủ nhân của tiếng quát đó còn xuất kỳ bất ý xuất thủ, ngay khi xuất hiện ngay bên cạnh Tiêu Đạt.
- Đành phải thế này thôi, tiểu tử.
"Coong..." Một chấn lực bỗng chấn vào thân kiếm, truyền đến cánh tay của Tiêu Đạt làm cho hổ khẩu tay Tiêu Đạt tê chồn, suýt phải buông rơi thanh kiếm.
Thất kinh trước bản lãnh phi phàm của nhân vật nọ, Tiêu Đạt ngước mắt nhìn và kêu:
- Là Bệnh Hiệp? Tôn giá...
Bệnh Hiệp chợt cau mặt khi loáng thấy Từ Dật, Trang Hồ Hải và cả Tuệ Thiền đại sư nữa như đang có dấu hiệu định xông vào xuất thủ.
Và sau một tiếng thở dài cực khẽ, Bệnh Hiệp bỗng xoay người biến mất.
"Vút..." Nhưng chỉ một thoáng sau đó Bệnh Hiệp lại xuất hiện ngay trước mắt Tiêu Đạt với một câu hỏi rõ ràng mang một ý nghĩa duy nhất là oán trách:
- Sao người định giết họ? Tiêu Đạt lúc đó đang trợn mắt kinh ngạc và nhìn vào thân hình bất động của Từ Dật, Trang Hồ Hải và của Tuệ Thiền, Gia Cát Vân. Tiêu Đạt không thể hiểu bằng cách nào mà chỉ trong một thoáng mắt Bệnh Hiệp có thể điểm huyệt chế ngự họ.
Không nghe Tiêu Đạt giải thích, Bệnh Hiệp chợt thở dài:
- Chuyện xảy ra thế nào? Là họ định giết ngươi, đúng không? Ta...
Chợt cả hai cùng nghe tiếng kêu khào khào của Kha Định Viễn:
- Ta đã bị mất kiếm. Kiếm còn thì người còn, kiếm mất người mất. Ta đã bị mất kiếm thì còn sống làm gì nữa.
Tiêu Đạt và Bệnh Hiệp cùng đưa mắt nhìn Kha Định Viễn. Và ngay khi Kha Định Viễn chợt nâng cao hữu thủ lên khỏi đầu thì cũng là lúc Tiêu Đạt phát hiện thân hình của Bệnh Hiệp vụt chớp động.
Dõi mắt nhìn theo, Tiêu Đạt chỉ thấy bóng nhân ảnh lờ mờ của Bệnh Hiệp có một thoáng lướt vòng quanh Kha Định Viễn. Và chỉ cần bấy nhiêu đó thôi là Tiêu Đạt tin chắc Kha Định Viễn đã bị Bệnh Hiệp chế ngự huyệt đạo.
Tiêu Đạt thầm kinh hãi: "So với Văn Hiệp và Cùng Hiệp, bản lãnh của Bệnh Hiệp có thể cao minh hơn thập phần." Đúng lúc này Bệnh Hiệp đã hiện thân trở lại ngay bên cạnh Tiêu Đạt, mắt thì trợn trừng nhìn vào thanh kiếm trên tay Tiêu Đạt:
- Nếu với bất kỳ người luyện võ nào, họ luôn xem võ công quý hơn sinh mạng thì đối với người thiện dụng kiếm, thanh kiếm chính là sinh mạng của họ. Ngươi biết hay không biết đạo lý đó mà dám cướp đi khí giới của Kha Chưởng môn? Tức nước ắt vỡ bờ, Tiêu Đạt chợt cười lạt:
- Giả như tôn giá cũng bị bọn họ năm người cùng hiệp công vây đánh, có lẽ tôn giá cũng xử sự như tại hạ thôi. Muốn giáo huấn người thì ít ra tôn giá phải hỏi rõ nguyên nhân, đâu phải lúc nào muốn mắng thì mắng.
Bệnh Hiệp càng trợn trừng hai mắt:
- Ngươi dám đáp lại ta như thế sao? Ta...
Phát hiện Bệnh Hiệp định động thủ, Tiêu Đạt cũng lập tức nâng cao kiếm:
- Đừng! Tại hạ sẽ không nhân nhượng nữa đâu nếu tôn giá vẫn giữ thói đoán xét người khác mà không chịu minh bạch thật hư.
Quả nhiên Bệnh Hiệp đã định phát tác với cánh tay hữu đã nâng lên. Tuy nhiên, khi nghe Tiêu Đạt nói như vậy, cánh tay hữu của Bệnh Hiệp liền từ từ hạ xuống.
Cũng vậy, giọng nói của Bệnh Hiệp cũng chùng lại:
- Thôi được. Ta sẽ hỏi cho minh bạch đây. Là họ định giết ngươi? Tiêu Đạt gật đầu:
- Không sai. Đã vậy họ còn mù quáng, cùng suy cử mụ Cung chủ Cửu Khúc Cung làm Minh chủ.
Bệnh Hiệp cười nhẹ:
- Mụ ta đâu? Chỉ khi nghe Bệnh Hiệp hỏi, Tiêu Đạt mới chực nhớ là từ nãy giờ vẫn không thấy mụ Cung chủ đâu.
Tiêu Đạt nhăn mày nhíu mặt:
- Hừ! Vậy là mụ đã thừa cơ hội bỏ chạy, mang theo cả Phương Nhật Hồng và Trang chủ Thu Phong Trang.
Bệnh Hiệp chợt sững người:
- Có cả Phong Thuận, Trang chủ Thu Phong Trang nữa sao? Tiêu Đạt bĩu môi:
- Có thì đã sao nào? Vì so về bản lãnh, nhị trang đâu thấm gì với thất đại môn phái.
Bệnh Hiệp cười lạt:
- Ngươi lầm rồi. Chính nhị trang mới là điều đáng nói nếu ngươi vẫn muốn cùng mọi người tiêu diệt Cửu Khúc Cung.
Tiêu Đạt giật mình:
- Thật thế sao? Không lẽ bấy lâu này nhị trang vẫn che giấu bản lãnh thật? Bệnh Hiệp phì cười:
- Ta đâu nói về bản lãnh võ học. Tự ngươi nghĩ thế thôi.
Tiêu Đạt hoang mang:
- Vậy tại sao tôn giá có vẻ lo lắng khi đề cập đến nhị trang? Bệnh Hiệp chợt đưa tay chỉ vào bọn người Tuệ Thiền đã bị khống chế huyệt đạo:
- Vậy là ngươi không nhận ra vì sao họ lại hiệp lực vây đánh ngươi? Tiêu Đạt ngớ người:
- Ý tôn giá muốn nói họ có thái đó vì đã bị Nhiếp Hồn Đại Pháp khống chế? Bệnh Hiệp vẫn nhìn vào bọn người Tuệ Thiền:
- Ngươi trông họ có giống những người bị Nhiếp Hồn Đại Pháp khống chế không? Tiêu Đạt liền quả quyết:
- Không giống. Vì nếu họ có bị như vậy thì tại hạ đã lập tức nhận ra ngay.
Bệnh Hiệp quay lại nhìn Tiêu Đạt:
- Nghĩa là ngươi không nhận ra? Tiêu Đạt vỡ lẽ:
- Ý tôn giá muốn bảo họ vẫn bị khống chế cho dù không phải Nhiếp Hồn Đại Pháp? Bệnh Hiệp gật nhẹ đầu:
- Không sai. Và đó chính là chỗ lợi hại của nhị trang mà ngươi vẫn xem thường.
Tiêu Đạt giật nẩy mình và không thể không nhớ đến lời nói cùng cử chỉ hàm ý châm chọc và khích nộ của Phong Thuận, Trang chủ Thu Phong Trang ngay lúc đầu.
Tiêu Đạt chợt nghe khắp người nôn nao:
- Khống chế người nhưng lại không để bất kỳ người nào khác nhận ra rằng đã bị khống chế. Thủ pháp của nhị trang lợi hại đến thế sao? Bệnh Hiệp chỉ biết thừ người khi đáp nhẹ:
- Phải nói đó là thứ thủ pháp xảo đoạt hoá công, gọi là Diệt Ngã Vô Ưu đại thủ pháp.
-oOo-
Chương 30 Thiên Khu Tuyệt Học
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Bệnh Hiệp chợt cau mày:
- Cho dù ngươi không nhận ra họ đã bị đại thủ pháp Diệt Ngã Vô Ưu khống chế, thì muốn thoát họ, ngươi đâu phải không đủ năng lực? Phải chăng ngươi vì bản tính hiếu sát nên cứ hành động bất chấp hậu quả? Lại bị Bệnh Hiệp mắng, nhưng lần này Tiêu Đạt thay vì phản ứng lại thì chỉ đáp bằng một câu nói nghe thật đau lòng:
- Tại hạ biết phải làm sao khi cứ bị họ bảo bản thân là hậu nhân của một kẻ bại hoại võ lâm? Bệnh Hiệp chợt rung động:
- Hoá ra vì ngươi không chịu được sự nhục mạ của họ về phụ thân ngươi nên ngươi phải giết họ? Tiêu Đạt thở dài:
- Kỳ thực đó chỉ là nguyên nhân thứ yếu. Tại hạ hận nhất là họ rõ ràng đã bị Cửu Khúc Cung hãm hại, suýt chết ở động Dao Quang nhưng họ vẫn mù quáng, nghe theo sự mê hoặc của ác ma, đưa ác ma lên làm Minh chủ.
Bệnh Hiệp cũng thở ra nhè nhẹ:
- Là ngươi muốn nói, giả như ngươi biết họ chỉ là những kẻ đang bị khống chế, ngươi sẽ không đối phó với họ như ngươi đã đối phó? Tiêu Đạt gượng cười:
- Để đáp theo ý của tôn giá thì dễ quá rồi. Tuy nhiên, tại hạ xin được đáp thật lòng, cho dù có biết họ không còn là họ, nhưng nếu phải lâm vào cảnh thập tử nhất sinh như vừa rồi có lẽ tại hạ vẫn xử sự như vậy.
Bệnh Hiệp cau mày:
- Ngươi không thể bỏ chạy sao? Sát nhân tất đền mạng, liệu ngươi đương đầu nổi không, nếu người của năm phái này vì muốn báo thù cho Chưởng môn cùng đổ xô truy tìm ngươi? Tiêu Đạt nghiêm giọng:
- Chạy thì được, nhưng sau đó thì sao? Họ vẫn chỉ là công cụ của người, họ sẽ tiếp tục gây hoạ khắp nơi và đâu phải ai cũng có bản lãnh để bỏ chạy như tại hạ?
- Ta không muốn nói về mọi người. Ta chỉ muốn nghe phần nhận định của riêng ngươi mà thôi. Ngươi phải giết họ? Tiêu Đạt phì cười:
- Vẫn chưa đến nỗi như thế. Vì đầu tiên tại hạ sẽ tìm cách chế ngự họ. Sau đó sẽ giúp họ giải trừ thủ pháp đã khống chế họ. Chỉ khi không thể giúp họ giải trừ...
- Thì sao? Tiêu Đạt thôi cười:
- Đành phải đi đến giải pháp tối hậu.
- Giết họ?
- Không sai. Bằng không họ mãi mãi vẫn là mối hoạ cho bất kỳ ai vô phúc chạm mặt họ.
- Ngươi không nghĩ đến biện pháp là giam riêng họ, cách ly họ với mọi người? Tiêu Đạt lắc đầu:
- Cách ly họ để họ tự sinh tự diệt? Vậy là biến họ thành loài cầm thú? Thà giết chết họ còn hơn cứ nhẫn tâm làm như thế.
Tiêu Đạt vừa dứt lời liền có tiếng reo:
- Mỗ cũng đã nói y như vậy, nhưng Bệnh Hiệp ngươi nào có chịu nghe? Bây giờ đã có thêm tiểu tử cùng về cánh Thượng Quan mỗ này, Bệnh Hiệp ngươi không chịu cũng phải chịu.
Ha... ha...
Tiêu Đạt giật mình nhìn nhân vật đang xuất hiện:
- Là Thượng Quan tiền bối? Tiền bối đến từ lúc nào?
- Vô lượng thọ phật! Nào chỉ có một mình Môn chủ Thái Cực Môn? Hãy còn bần đạo và Tịnh Trần sư thái cùng đến đây.
Cùng với thanh âm, Tiêu Đạt lại thấy Vu Hạt đạo trưởng và Tịnh Trần sư thái cùng xuất hiện thật.
Và chính Tịnh Trần sư thái đang nhìn chú mục vào Tiêu Đạt:
- Nam mô a di đà phật! Chỉ mong sao tiểu thí chủ có thể hiệp lực với mọi người, cùng giúp chư vị Chưởng môn kia khôi phục linh trí. Có như thế mới khỏi đẩy họ vào chỗ diệt vong. Nam mô a di đà phật! Thượng Quan Sơn, Môn chủ Thái Cực Môn cũng nghiêm giọng, nhìn Tiêu Đạt bằng ánh mắt tin tưởng:
- Phải đấy tiểu tử. Chúng ta không thể bỏ mặc họ, vì chúng ta dù có xử trí họ theo cách này hay cách khác thì cũng đẩy họ vào chỗ diệt vong. Tiểu tử ngươi cũng phải giúp họ.
Tiêu Đạt đang hoang mang vì sự xuất hiện bât ngờ của mọi người, thì càng hoang mang thêm khi nghe ý của Thượng Quan Sơn như thế. Tiêu Đạt không thể không hỏi lại:
- Giúp họ ư? Nhưng phải giúp họ như thế nào đây, nếu vãn bối không có năng lực giúp họ?
- Có đấy, hài tử.
Tiêu Đạt thoáng rùng mình và đưa mắt nhìn Bệnh Hiệp là người vừa phát thoại, cũng là người vừa gọi Tiêu Đạt bằng hai chữ hài tử thật thân thiết.
Nhưng không thấy phản ứng của Tiêu Đạt, Vu Hạt đạo trưởng thản nhiên tiếp lời Bệnh Hiệp và giải thích rõ hơn:
- Đại thủ pháp Diệt Ngã Vô Ưu của nhị trang Thu Phong
- Vạn Điệp trước kia chưa từng có. Và vì mãi đến lúc này mới xuất hiện, nghĩa là sau khi ai trong chúng ta cũng biết nhị trang đã bị Cửu Khúc Cung thu phục nên có thể đoán đại thủ pháp đó phải có liên quan và có xuất xứ từ Nhiếp Hồn Đại Pháp của Hoàng Y Giáo. Và bần đạo từng nghe nói rằng Tiêu Đạt thiếu hiệp như có năng lực làm tỉnh lại những nhân vật bị Nhiếp Hồn Đại Pháp khống chế? Quan tâm đến lời giải thích của Chưởng môn Võ Đang phái Vu Hạt, Tiêu Đạt lập tức quên đi hai chữ hài tử vừa nghe Bệnh Hiệp gọi. Tiêu Đạt nhìn mọi người:
- Giúp những ai bị Nhiếp Hồn Đại Pháp khống chế để làm họ tỉnh lại thì vãn bối có thể.
Nhưng chỉ sợ đại thủ pháp này...
Bệnh Hiệp chợt xen lời:
- Ngươi chớ quá bi quan một khi chưa thể biết có làm được hay không. Và đó là nguyên nhân khiến người bọn ta cùng đổ xô đi tìm ngươi. Thôi, đừng để phí thời gian nữa, chúng ta hãy mau đưa họ đến chỗ an toàn và tìm cách giúp họ.
Tiêu Đạt chợt đưa tay ngăn lại:
- Chậm đã! Sao chư vị biết vãn bối ở đây mà tìm? Tương tự, bằng cách nào chư vị biết vãn bối có thể giúp họ khôi phục thần trí? Mọi người nhìn nhau, sau đó hầu như họ đều đổ dồn ánh mắt vào Bệnh Hiệp.
Tự biết không thể tránh những lời giải thích, Bệnh Hiệp chợt mỉm cười:
- Biết ngươi đang ở đâu để tìm, đó là nhờ có người đưa tin đến cho ta. Và người đó là ai sau này ngươi sẽ biết. Còn việc biết ngươi có thể giúp họ khôi phục, ngươi quên rồi sao? Chính Thượng Quan Phụng từng mục kích cách ngươi đã thể hiện đối với tam Bảo chủ tam bảo trước kia. Vì thế, nhờ nha đầu Thượng Quan nói cho bọn ta mới tỏ tường.
Tiêu Đạt rất muốn hỏi rõ về người đã đưa tin cho Bệnh Hiệp, nhưng vì biết có hỏi cũng vô ích nên Tiêu Đạt đành nén lại, hy vọng sẽ có dịp khác thuận tiện hơn. Tuy nhiên khi lên tiếng, Tiêu Đạt đã để lộ tâm trạng thất vọng:
- Nếu có người biết rõ tung tích của vãn bối và đưa tin cho chư vị, chứng tỏ nhân vật đó cũng thấy rõ những gì đã xảy ra. Chao ôi! Phải chi nhân vật đó chịu giúp vãn bối một tay ắt việc đối phó với Cửu Khúc Cung sau này sẽ dễ đi một phần. Nhưng chỉ tiếc sư việc lại không xảy ra như vậy, Cửu Khúc Cung rồi sẽ như rồng thêm cánh hổ thêm chân.
Bệnh Hiệp lo ngại:
- Dường như ngươi muốn ám chỉ Cửu Khúc Cung sắp đắc thủ một loại tuyệt học nào đó vô thượng khiến võ lâm càng thêm đại hoạ? Tiêu Đạt gật đầu:
- Đúng vậy. Và đó là công phu chí thượng Hoàng Diệp Đại Tam Bối...
Tiêu Đạt thuật lại cho họ nghe về lai lịch đáng ngờ của mụ Cung chủ Cửu Khúc Cung có liên quan đến Cổ Vấn Thiên từng là phản đồ Hoàng Y Giáo như Tào Hữu Nhận
- Phương Nhật Hồng. Tiếp đó Tiêu Đạt cũng nói qua về Phương Mai với Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn đang là mối đe doạ chung cho toàn thể võ lâm.
Tiêu Đạt chấm dứt câu chuyện bằng tiếng thở dài ngán ngẩm:
- Đã có một Cổ Vấn Thiên với sự tiếp trợ lúc này của Phương Nhật Hồng, giờ lại thêm Phương Mai không hiểu vì sao lại có ý đối địch và gây hoạ cho võ lâm Trung Nguyên chúng ta. Thử hỏi, giá như hai thế lực này vô tình hợp lại làm một thì đừng nói chúng ta đã rất khó khăn với Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn, nếu có thêm công phu chí thượng Hoàng Diệp Đại Tam Bối mà thế nào Cổ Vấn Thiên cũng đắc thành, chẳng phải võ lâm Trung Nguyên phải đến ngày diệt vong sao? "Vút..." Một lão nhân chợt xuất hiện ngay khi Tiêu Đạt dứt lời. Và cùng với sự hiện thân, lão nhân cũng nhanh nhẩu hỏi Tiêu Đạt:
- Ngươi có ý trách lão phu không giúp ngươi đối phó với Cung chủ Cửu Khúc Cung? Tiêu Đạt bàng hoàng nhìn lão nhân đó:
- Là Trầm lão tiền bối? Hoá ra lần đó ở Sa Thạch Quỷ Vong Lâm, lão tiền bối dù có rơi vào vực thẳm vẫn bình yên vô sự? Nào phải chỉ có một mình Tiêu Đạt bàng hoàng trước sự xuất hiện của một nhân vật mà ai cũng nghĩ là đã chết. Chính Thượng Quan Sơn, Vu Hạt đạo trưởng và Tịnh Trần sư thái cũng vì quá ngỡ ngàng nên cùng kêu:
- Là Trầm lão Tổng tiêu đầu?
- Vô lượng thọ phật! Trầm Tuế Nguyệt lão anh hùng vẫn còn tại thế thật ư?
- Nam mô a di đà phật! Hoá ra việc thiết lập đại đàn cúng tế trước kia của mọi người chỉ là một việc làm vô ích? Trầm lão Tổng tiêu đầu không hề chết như chúng ta tưởng? Chỉ có Bệnh Hiệp là nhăn nhó nét mặt:
- Sao tiền bối lại tự huỷ bỏ điều kiện mà tiền bối cứ bắt mỗ phải tuân giữ? Đâu đã đến lúc tiền bối xuất đầu lộ diện? Trầm Tuế Nguyệt liền trợn mắt:
- Điều kiện là do lão phu đề xuất, lão phu muốn huỷ bỏ lúc nào mà chẳng được. Huống chi, ngươi không nghe gì ư? Bấy lâu này công của lão phu ngấm ngầm giúp tiểu tử, tiểu tử không những không đáp tạ mà còn trách ngược lại lão phu, ngươi nghĩ lão phu có thể mãi nhẫn nại được sao? Bệnh Hiệp thở dài:
- Đương nhiên tiền bối có quyền quyết định theo ý riêng. Thế nhưng, điều kiện của mỗ dành cho tiền bối vẫn không thay đổi. Mong tiền bối nhớ cho.
Trầm Tuế Nguyệt cười lạt:
- Ngươi muốn thế nào thì tuỳ ngươi. Riêng lão phu, hừ, dường như ngươi quá cẩn trọng khiến lão phu cũng cảm thấy nghi ngờ.
Bệnh Hiệp xua tay:
- Chúng ta đã bàn quá nhiều rồi. Mỗi người có một quan điểm, không ai quấy ai, mỗ tự biết cân nhắc, không dám phiền đến tiền bối.
Tiêu Đạt vỡ lẽ, Bệnh Hiệp và Trầm Tuế Nguyệt bấy lâu nay đều ngấm ngầm có nhưng mưu đồ riêng. Và lúc này, ngoài Trầm Tuế Nguyệt là người đầu tiên tự ý xuất hiện, khiến mưu đồ đó có phần bộc lộ, thì Bệnh Hiệp vẫn còn là một nghi vấn khá lớn đối với Tiêu Đạt.
Trầm Tuế Nguyệt chợt quay qua Tiêu Đạt:
- Ngươi trách lão phu, dường như ý của ngươi là quá đề cao người và tự hạ thấp bản thân? Phải chăng ngươi nghĩ dù ngươi có đủ tuyệt kỹ Thất Tinh vẫn không là đối thủ của họ Cổ với công phu chí thượng Hoàng Diệp Đại Tam Bối? Tiêu Đạt chợt thở dài:
- Có tri kỷ tri bỉ mới bách chiến bách thắng. Vãn bối một là chưa có đủ Thất Tinh tuyệt kỹ như lão tiền bối vừa bảo, hai là thừa biết họ Cổ sẽ có bản lãnh như thế nào một khi luyện xong công phu chí thượng kia. Vì thế vãn bối không thể không lo ngại.
Trầm Tuế Nguyệt cười lạt:
- Chẳng trách ngươi luôn có ý nghĩa bi quan này. Lão phu đành phải cho ngươi biết một sự thật vậy, đó là trăm năm trước tại Sa Thạch Quỷ Vong Lâm đã từng xảy ra trận tỷ đấu vô tiền khoáng hậu giữa tuyệt kỹ Thất Tinh do Thất Tinh lão tự thân thi triển với công phu ngươi vừa nói. Và kết quả là Thất Tinh lão đã thắng.
Tiêu Đạt không lấy đó làm mừng, trái lại chỉ lắc đầu:
- Vãn bối có thể đoán mà không sợ lầm, rằng lão tiền bối biết rõ câu chuyện xưa cũ này, có lẽ là do lúc rơi xuống vực lão tiền bối đã tình cờ tìm thấy di tự của Thất Tinh lão. Và rất có thể chính lão tiền bối cũng nhờ đó mà đắc thủ toàn bộ di học của Thất Tinh lão.
Nhưng thế thì đã sao, Thất Tinh lão thì năm xưa đủ bảy người cùng hiệp lực, vừa nhờ tuyệt kỹ Thất Tinh vừa nhờ Thất Tinh Trận nên mới có kết quả là thắng. Còn bây giờ thì thế nào, liệu chúng ta có đủ bảy người cùng am hiểu tuyệt kỹ Thất Tinh để lập lại chiến tích oai hùng trăm năm trước của Thất Tinh lão hay không? Và vãn bối chỉ có một ý nghĩ duy nhất...
Trầm Tuế Nguyệt chợt gắt:
- Người khoan kết luận vội. Vì lão phu còn một sự thật này chưa kịp nói cho ngươi biết.
Lão phu tin rằng một khi ngươi đã biết, nhất định ngươi sẽ không bi quan như lúc này.
Tiêu Đạt nghi hoặc:
- Vẫn còn một việc nữa ư? Phải chăng đó là việc liên quan đến Hoàng Diệp Linh Địa Thảo? Trầm Tuế Nguyệt chợt ngớ người:
- Ngươi đã biết rồi ư? Làm sao ngươi biết khi sự thật này cho tới tận hôm nay lão phu vẫn chưa hề hé môi với ai, kể cả đối với gã có cái mặt vàng bủng vàng beo kia.
Tiêu Đạt gượng cười:
- Vãn bối chỉ tự đoàn thế thôi. Còn nguyên uỷ như thế nào, đành phải chờ nghe lão tiền bối giải thích vậy.
- Ngươi đoán thế nào? Tiêu Đạt bảo:
- Cũng không khó lắm đâu nếu lão tiền bối cũng như vãn bối phải lấy làm lạ vì không hiểu sao ở Sa Thạch Quỷ Vong Lâm lại có sự xuất hiện của Hoàng Diệp Linh Địa Thảo, là thứ linh dược hãn thế hầu như chỉ phù hợp cho những ai cần luyện công phu Hoàng Diệp Đại Tam Bối. Và theo như câu chuyện lão tiền bối vừa kể, rằng trăm năm trước đã có trận tỷ đấu giữa Thất Tinh lão và nhân vật Hoàng Y, vãn bối đánh đoán thứ linh dược kia là do nhân vật Hoàng Y đưa từ Tây Vực vào.
Trầm Tuế Nguyệt bật cười:
- Ngươi thông tuệ nhưng lại có một điểm hồ đồ. Một linh dược có xuất xứ từ Tây Vực sao lại có thể sinh trưởng ở Trung Nguyên? Sự thật là thế này, bọn Hoàng Y Giáo quả nhiên là rất cần Hoàng Diệp Linh Địa Thảo cho công phu Hoàng Diệp của chúng. Rồi vì phát hiện nơi linh dược mọc chính là ở Sa Thạch Quỷ Vong Lâm nên chúng lẻn tìm vào. Biết rõ điều này, Thất Tinh lão đã chờ sẵn chúng ở Sa Thạch Quỷ Vong Lâm. Và kết quả, hà hà... Thất Tinh lão và chúng chia nhau mỗi bên chiếm một nửa linh dược Hoàng Diệp. Sau đó...
Tiêu Đạt cướp lời:
- Nếu đã chia nhau sao ở Sa Thạch Quỷ Vong Lâm vẫn còn sự xuất hiện của linh dược? Trầm Tuế Nguyệt đang cao hứng, câu Tiêu Đạt hỏi làm lão cau mặt:
- Ngươi vội gì chứ? Thôi được, để lão phu giải thích vậy. Hừ! Hoàng Diệp Linh Địa Thảo phải ba trăm năm mới một lần ra hoa kết quả. Chuyện chia nhau linh dược một trăm năm trước là chỉ chia nhau phần quả thôi, đương nhiên cả cây vẫn còn và mới xảy ra chuyện lần đó ngươi vì bị Cổ Vấn Thiên dùng Nhiếp Hồn Đại Pháp khống chế nên ngươi nhổ cả cây cho y.
Bệnh Hiệp chợt kêu:
- Nói sao? Tiểu tử ngươi cũng từng bị ngươi khống chế bằng Nhiếp Hồn Đại Pháp? Tiêu Đạt thừa nhận:
- Đúng là có chuyện này. Sao? Bệnh Hiệp thở dài:
- Thảo nào ta nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao người của Cửu Khúc Cung lại am hiểu Bích Quang Tu La Ảnh vốn là công phu của Tiêu gia.
Tiêu Đạt sững người:
- Ý tôn giá muốn nói đó là do tại hạ tự nói ra sau khi bị khống chế bằng Nhiếp Hồn Đại Pháp? Bệnh Hiệp gật đầu:
- Không sai. Nhưng dù gì thì chuyện cũng đã qua, không phải nhắc lại làm gì nữa.
Vu Hạt đạo trưởng chợt hỏi:
- Sao mọi người không nghĩ đó là do Tiêu Hoàng đã cố tình tiếp tay cho...
Cả ba người đều kêu lên cùng lúc, đó là Tiêu Đạt, Bệnh Hiệp và Trầm Tuế Nguyệt. Họ kêu:
- Không thể nào!
- Đúng vậy! Nhất định không do Tiêu Hoàng.
Tiêu Đạt nói rõ hơn:
- Không sai. Gia phụ có lẽ đã vong mạng từ lâu, việc đó nhất định là do vãn bối gây ra khi bị đối phương khống chế.
Bệnh Hiệp sau đó chợt lẩm nhẩm:
- Đúng vậy. Phụ thân ngươi nên chết thì hơn.
Nghe rõ lời này, Tiêu Đạt kinh ngạc:
- Sao tôn giá bảo gia phụ nên chết thì hơn? Không lẽ cũng như mọi người, tôn giá vẫn cho gia phụ là kẻ bại hoại võ lâm sao? Bệnh Hiệp chưa kịp đáp thì Trầm Tuế Nguyệt vụt xua tay:
- Làm gì có chuyện đó. Ngươi không được nghĩ về đấng sinh thành của ngươi như vậy.
Mà thôi, lão phu nói tiếp về Hoàng Diệp Linh Địa Thảo.
Và Trầm Tuế Nguyệt chợt hỏi Tiêu Đạt:
- Ngươi thử đoán xem Thất Tinh lão đã xử trí nửa quả Hoàng Diệp như thế nào? Đang hoang mang vì câu nói của Bệnh Hiệp, nên Tiêu Đạt chỉ đáp cho có đáp:
- Là Thất Tinh lão đã nhờ nửa quả đó mới thắng được công phu Hoàng Diệp Đại Tam Bối.
Trầm Tuế Nguyệt bật cười:
- Sai rồi. Thất Tinh lão không cần nửa quả Hoàng Diệp cũng thắng. Vì thế Thất Tinh lão đã nghĩ cách lưu giữ nửa quả đó lại, trao tặng cho hậu nhân nào may gặp kỳ duyên.
Động tâm, Tiêu Đạt cả mừng:
- Và người đó chính là lão tiền bối? Chính vì thế lão tiền bối mới không e ngại chuyện Cổ Vấn Thiên có luyện thành công phu Hoàng Diệp hay không? Trầm Tuế Nguyệt lắc đầu và đột nhiên chỉ tay vào Tiêu Đạt:
- Người hữu duyên đó là ngươi. Ngươi nói đi, phải chăng ngươi đã đắc thủ thanh cổ kiếm Thiên Tuyền của Thiên Tuyền lão? Tiêu Đạt đáp như người ngủ mê:
- Điều này thì có, nhưng...
Trầm Tuế Nguyệt lại hỏi:
- Có phải bản thân ngươi từng nghi ngờ vì không hiểu tại sao nội lực của ngươi ngày càng tinh tiến? Tiêu Đạt đến lúc này mới vỡ lẽ:
- Vãn bối hiểu rồi. Nửa quả Hoàng Diệp vốn được Thất Tinh lão giấu trong thân kiếm.
Và trước kia, sau khi đã cố hết sức để rút thanh kiếm vốn bị Tào Hữu Nhận cắm ngập vào vách đá, vãn bối vô tình đã làm Thiên Tuyền Kiếm bị gãy. Và thế là chỗ ẩn giấu bị phơi bày, bao công năng diệu dụng của nửa quả Hoàng Diệp đều được vãn bối hấp thụ.
Trầm Tuế Nguyệt gật đầu:
- Theo di tự của Thất Tinh lão thì họ đã dùng nội nguyên biến nửa quả Hoàng Diệp thành linh khí, nén vào giữa thân kiếm Thiên Tuyền. Họ định kẻ nào nhờ có kiếm Thiên Tuyền mà luyện Thiên Tuyền Kiếm đến mức đại thành ắt sẽ làm cho thanh kiếm tự gãy. Nhờ đó linh khí Hoàng Diệp sẽ được người đó hấp thụ và người đó đương nhiên sẽ kể là di mệnh truyền nhân của Thất Tinh lão.
Nói đến đây, Trầm Tuế Nguyệt bỗng trao cho Tiêu Đạt một mảnh lụa đã vàng ố theo thời gian:
- Đây là di tự của Thất Tinh lão. Trong đó cũng có khẩu quyết của Thiên Khu tuyệt học, có lẽ là phần cuối cùng của Thất Tinh tuyệt kỹ mà tiểu tử ngươi còn thiếu.
Tiêu Đạt chưa kịp cầm giữ mảnh hoa tiên, thì...
"Boong..." Như một lực đạo cực mạnh giáng ngay vào tâm thất, Tiêu Đạt chợt lảo đảo. Và cũng lúc này, như Tiêu Đạt đang sững sờ mục kích, mọi người vì cũng bị chuỗi âm thanh chát chúa kia tác động tương tự như Tiêu Đạt, nên không còn ai có thể ngăn một bóng nhân ảnh chợt lao vút qua và cướp mất mảnh hoa tiên chí báu kia.
"Vút..." Chợt hiểu đó là thanh âm gì và người chiếm mất tuyệt học Thiên Khu là ai, Tiêu Đạt cố gượng kêu lên:
- Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn...
Một diễn biến bất ngờ bỗng xảy ra. Đó là tiếng gầm cực lớn của Bệnh Hiệp không hiểu sao vẫn có thể phát ra.
-oOo-
|