Xem bài viết đơn
  #51  
Old 17-04-2008, 04:26 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
Sơ Cấp Học Đồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Đến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thời gian online: 14052
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Đôi mắt Vương phi như khép lại, và lòng bà tràn nỗi âu lo Hoài Nam nói tiếp:
- Toàn thân y lạnh buốt như băng, con đã đổ hết một chai Quế tinh dầu lên người y và quấn chăn mấy lớp, y mê man và hơi thở rất yếu!
Đi con, mình đi thôi, và chớ hở ra cho Bảo Thư biết nhé !
- Con nghĩ là không sao đâu, Bảo Thư cũng như con!
- Con ạ! Lòng người như chiếc lá, thoắt xanh và thoắt úa, ta làm sao biết được!
Vương phi và Hoài Nam, như người đi dạo, rất thong thả; trở về Vân Trang cung. Nguyên Huân nằm thiêm thiếp, hơi thở đã khá hơn, da mặt bớt màu xanh tái. tuy nhiên trên trán và hai hố mắt, hiện rất rõ những quầng xanh xám. Vương phi sai Tố Hoa canh ở hành lang, và Ngọc Trân đứng ở cửa ngoài. Bà khép chặt cửa phòng của Hoài Nam, xong chuyển Nguyên Huân ra giữa giương. ánh đèn lồng tuy không đủ sáng, nhưng tạo sinh khí ấm cúng trong phòng.
Vương phi đặt tay lên trán Nguyên Huân, trán chàng lạnh ngắt như một xác chết. Mạch ở cổ tay trầm và thưa, bà dùng dầu nóng xoa trên các huyệt Thái dương, Hạ quan, Phong trì Toản trúc, Ngự yên. Bà dùng mảnh thủy tinh nhỏ, cắt nhẹ và nặn máu bầm trên các huyệt, vừa xoa dầu. Bà cởi áo chàng lể trên các huyệt Kỳ môn, Đàn trung và dọc theo Nhâm mạch: Thiên đột, Cự khuyết, Khí hải, Đan điền, Trung quản...
Hoài Nam bỗng thấy bàn tay của mẹ nàng đột nhiên run rẩy, sắc mặt bà tái đi, đôi mắt mở lớn nhìn trừng trừng vào chiếc đầu cọp được xâm trên bộ ngực rộng của chàng trai, và bàn tay bà từ từ, như một người mộng du, sờ đến sợi dây đeo trên cổ, ở đó, là một viên ngọc lớn sáng lấp lánh màu đỏ sẩm... Từ đôi mắt mở lớn của Vương phi, hai dòng lệ tuôn rơi...
Hoài Nam nhìn mẹ, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Tại sao mẹ nàng như thế kia, điều gì khiến mẹ nàng xúc động, sự xúc động ấy có ý nghĩa gì? Cả người bà như đang run bắn. Nàng đứng nhìn, sững sờ, ngơ ngác.
Vương phi như người tỉnh mộng, bà im lặng không nói, tiếp tục đổ dầu xoa trên ngực chàng trai, và dùng một vật kim khí chà xát mạnh. Sau đó, bà lật sấp Nguyên Huân lại, xoa dầu đấm trên lưng, trên bả vai, dọc theo xương sống, lấy trong người một vật như đồng xu, cạo khắp trên các khớp xương, bà nói với con:
- Chàng trai này trúng hàn nặng lắm, mẹ chữa trị theo cách cạo gió ở quê mẹ; nhưng e rằng, nếu không có lương y chữa trị thì khó lòng...
Bà hầu như nghẹn lời, và nước mắt lại tuôn đẫm trên hai gò má trắng xanh. Hoài Nam càng lúc càng kinh ngạc. Chưa bao giờ, từ khi khôn lớn, nàng thấy mẹ nàng xúc động đến như thế. Thường thường Hoài Nam chỉ thấy bà yên lặng và mắt nhìn xa xăm với cái nổi buồn nào đó thầm kín trong lòng bà, nàng chưa thấy mẹ khóc, dẫu chỉ một lần. Có lẽ nỗi buồn chất chứa trong tâm tư như đã đặc quánh lại, như một khối sầu, nhấn chìm bà trong cõi im lắng. Và giờ đây, có phải niềm đau tích tụ ấy đã vỡ òa thành nên những dòng lệ chan chứa? Hoài Nam ôm lấy hai vai mẹ im lặng. Vương phi kéo con gái ngồi xuống cạnh bà, cầm lấy tay nàng, giọng bà nghẹn ngào:
- Con có biết con đã làm một việc lớn lao không con!
- Người con trai này là cháu mẹ, con của người anh của ta, đứa con còn sót lại cuối cùng của một giống họ kiệt liệt!
Hoài Nam mở mắt thật to, vừa kinh ngạc, vừa tò mò:
- Mẹ, mẹ nói sao? Người thanh niên này gọi mẹ bằng cô? Sao mẹ từng nói với con là mẹ không còn ai thân thích!?
- Phải , đúng thế! Ta cũng không ngờ Trời Phật còn giữ cho giống họ ấy một người... Giọng ngậm ngùi, bà nói tiếp.
- Sau cái đêm thảm sát kinh hoàng ấy, ngày ta trở thành vợ của cha con, ngày ta rời bỏ quê hương, nó mới tròn năm tuổi; bây giờ đã mười tám năm trôi qua. ôi, ta đâu có tin được, có ngày ta gặp lại nó!
- Mẹ, sao mẹ biết đúng người này là cháu mẹ?
- Con ạ, trong giống họ ấy, con trai lúc lên bốn tuổi phải xăm hình Hổ Phù trên ngực, và chiếc đầu cọp trên ngực anh con đây là do chính ta vẽ...
Và bà như thì thầm cùng chàng: "Nguyên Huân, ngày con còn nhỏ, con và Uyển Thanh ríu rít bên ta như đôi chim nhỏ... Đột ngột bà dừng lại, bà thấy trên cổ chàng còn một sợi dây đeo khác, có móc một chiếc túi gấm nhỏ phong kín. Vương phi quyết định mở ra, và trên bàn tay đang run lên của bà, là một mảnh ngọc tám cạnh màu xanh biếc được mài giũa rất công phu, trên mặt ngọc khắc tám thanh kiếm bao quanh một mặt trăng tròn. Vương phi úp mảnh ngọc vào mặt khóc nức nở, Hoài Nam.ôm lấy mẹ:
- Mẹ! Mẹ đừng đau lòng nữa, mẹ phải vui lên mới phải vì gặp được cháu của mẹ...
- Nhưng Hoài Nam, liệu nó có còn sống được không? Ôi oan khiên! Chính tay cha con giết nó. Bây giờ thì mẹ hiểu, đau đớn cho mẹ biết đường nào!
Mảnh ngọc này là thế nào mà mẹ đau lòng thế?
- Đó là tín vật của " Bát Đại Danh gia" uy danh một thời lừng lẫy. Nhưng mà thôi, một ngày nào rồi con sẽ hiểu!
Một tiếng rên nhẹ, Nguyên Huân từ từ mở mắt; trước mắt chàng, một đám sương mù.. . dần dần, đám sương tụ lại thành khuôn mặt một người đàn bà, đang cúi xuống nhìn chàng bằng đôi mắt âu lo, với những giọt lệ còn đọng trên mi, trên má.
Nguyên Huân giật mình, một câu hỏi cất lên bằng chính ngôn ngữ quê hương chàng:
- Công tử người họ Trần?
Nguyên Huân chăm chăm nhìn người thiếu phụ cực kỳ xinh đẹp trước mắt, chàng cau mày, và chàng hiểu tất cả:
- Thúc mẫu! Ôi có phải Thúc mẫu đó không?
Vương phi nức nở ôm lấy mặt chàng, nghẹn ngào:
- Nguyên Huân , chính ta đây, chính ta đây con ơi!
Chàng trở mình toan ngồi dậy, nhưng cả thân thể đau nhừ. Vương phi ôm hai vai chàng, đau đớn:
- Huân nhi, con hãy nằm im, con bị trọng thương, rất nặng!
Nguyên Huân đưa mắt nhìn Hoài Nam, cũng đang đứng nhìn chàng, Vương phi hiểu ý, nói:
- Đoàn Hoài Nam, em con đó. Nó đã cứu con. Ta thật đội ơn Trời Phật!
Hoài Nam đứng nghe hai người đối đáp, nàng thật không hiểu gì. Giọng nói, tiếng nói hoàn toàn xa lạ. Nàng ngạc nhiên, mẹ nàng đang nói gì nàng không thể hiểu, nhưng nghe tuyệt vời như tiếng chim hót; âm điệu trầm bỗng như nhạc điệu.
Tài sản của kiet1991