Kể từ hôm có sự biến động trong Hoàng thành, cũng không thấy Hoài Nam đến Bách Hoa cung để luyện võ cùng nàng. Vừa đến Vân Trang cung, từ xa, Bảo Thư nhìn thấy Hoài Nam tất tả đi ra, nàng có vẽ vội vàng, hấp tấp làm Bảo Thư chú ý. Giáp mặt Bảo Thư bất ngờ, Hoài Nam bối rối, nhưng nàng trấn tỉnh lại ngay. Tuy vậy, nàng không qua được mắt Bảo Thư:
- A-di, A-di đi đâu mà vội vả thế?
Hoài Nam như lúng túng, nàng đáp vội:
- Hoài Nam sang thăm mẹ!
A-di, Ngoại tổ mẫu làm sao thế!
- Bà không được khỏe đã ba hôm nay!
- Sao A-di không bảo cho Bảo Thư biết!
Nói xong, Bảo Thư khoác tay Hoài Nam, cùng đi sang Bích Thảo cung. Gặp Vương phi, Bảo Thư sụp lạy chào, và nàng vô cùng ngạc nhiên. Chỉ mới ba ngày không gặp, mà tướng sắc Vương phi thay đổi ghê gớm. Mái tóc óng mượt của bà đã điểm bạc, khuôn mặt xanh xao, và đôi mắt buồn của bà giờ dường như buồn hơn, như trĩu nặng u uẩn.
- Ngoại tổ mẫu đau ốm sao không cho hài nhi biết để hài nhi hầu hạ Tổ mẫu?
Vừa nói nàng vừa ươm rướm nước mắt.
- Ngoại tổ mẫu bệnh tình thế nào? Ngoại tổ đã biết chưa. Hài nhi phải trách cứ ngoại tổ mới được !
Nói xong nàng định quay đi, Vương phi vội gọi lại:
- Bảo Thư, con lại đây ta nói đã ?
Bảo Thư quay lại, nàng ngồi xuống ôm lấy chân bà :
- Ngoại tổ mẫu, con nghe đây!
- Bảo Thư ạ! Con đừng làm phiền đến Vương gia, ta không có bệnh hoạn gì đâu!
- Không có bệnh hoạn gì, cớ sao tóc Tổ mẫu lại bạc nhanh vậy thần sắc suy nhược võ vàng thấy rõ!
- Ta có chuyện buồn con ạ! Bảo Thư, con đừng hỏi ta buồn chuyện gì ? Nỗi khổ tâm của ta không thể nói cùng ai, ngay cả với Hoài Nam. Con thương ta, hãy để cho ta được yên , con nhé !
- Có phải Ngoại tổ mẫu buồn Ngoại tổ phụ? Con cũng buồn lắm, cha mẹ con cũng buồn lắm; nhưng biết làm thế nào được!
Vương phi im lặng không nói, bà vuốt tóc nàng, nước mắt Bảo Thư chứa chan.
- Bảo Thư! Con đừng vì thương ta mà phiền lụy như thế, lòng ta chẳng yên. Hãy để ta tỉnh dưỡng vài ngày là trở lại bình thường thôi con ạ!
Bà nhìn ra ngoài trời, đôi mắt xa xăm. Chỉ còn mười ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, thời tiết càng ngày càng lạnh. Bảo Thư và Hoài Nam trớ về Vân Trang cung. Nhìn thấy vẻ bồn chồn trên gương mặt Hoài Nam, Bảo Thư hỏi:
- Hoài Nam, có chuyện gì mà Hoài Nam giấu Bảo Thư vậy?
Hoài Nam bối rối:
- Hoài Nam có giấu Bảo Thư cái gì đâu!
Nhưng hai gò má ửng đỏ của nàng chẳng qua được một Bảo Thư tinh ý, Bảo Thư thở dài, đứng dậy:
- Nếu A-di chẳng tin ở điệt nữ, điệt nữ xin cáo từ!
Nói xong nàng ứa nước mắt bước đi. Hoài Nam bối rối sợ hãi, chạy theo níu lấy áo Bảo Thư, khóc nói:
Bảo Thư, Bảo Thư, ta nói, ta nói...
Bảo Thư quay lại, ôm lấy Hoài Nam:
- Nếu đó là nổi khổ tâm không thể tỏ bày với người ngoài, xin A-di đừng nói ra...
- Không đâu Bảo Thư ơi, Hoài Nam, ngoài má má và Bảo Thư ra, thì còn ai là người thân yêu, tín cẩn nữa. Sở dĩ Hoài Nam giấu Bảo Thư, chỉ vì không muốn để Bảo Thư liên lụy đó thôi!
- Sao Hoài Nam lại nói thế, Hoài Nam coi Bảo Thư này là hạng người nào!
Vẻ giận hờn của Bảo Thư làm Hoài Nam luống cuống; nàng kéo Bảo Thư vào tận phòng riêng, đóng cửa lại, nói: .
- Việc này có liên quan đến vụ biến động ba đêm trước. Gian tế một chàng trẻ tuổi, bị Gia gia đả thương trí mạng, chạy đến đây thì bất tỉnh, Hoài Nam không thể không cứu...
Chưa dứt lời, Hoài Nam ngơ ngác và sợ hãi khi thấy Bảo Thư quỳ sụp xuống lạy mình vừa nức nở:
- Ôi đội ơn A-di, đội ơn A-di, đội ơn Hoài Nam muôn vàn!
Hoài Nam đỡ Bảo Thư dậy, không hết ngơ ngác:
- Bảo Thư làm sao thế?
- Người mà Hoài Nam cứu được, chính là người bạn, không... là người em kết nghĩa của Bảo Thư đó. Ôi, tạ ơn Trời Phật!
Hoài Nam tròn xoe mắt, kinh ngạc:
- Kỳ dị thật!
- Sao lại kỳ dị?
- Thật là một sự tình cờ kỳ dị, nhờ cứu được y, má má nhận ra y là cháu bà, nhờ vào bức Hổ phù xâm trên ngực, và tín bài của Bát Đại Danh Gia mà y giữ trong người. Hoài Nam phải gọi y là huynh trưởng, y lại là tiểu đệ của Bảo Thư, không kỳ dị là gì nữa?
Bảo Thư hỏi nhanh:
- Tình trạng của Nguyên Huân hiện giờ thế nào?
- Đã tưởng chết rồi, đêm ấy Hoài Nam sợ và hồi hộp muốn chết. Bây giờ Huân ca đã đỡ hơn, nhưng còn phải luyện công trị thương chín, mười ngày nữa, và rồi sau đó...
- Huân đệ giờ ở chỗ nào?
- Trong thạch thất.
Bảo Thư ngạc nhiên:
- Trong thạch thất? Huân đệ đã được đưa ra ngoại thành rồi sao?
- Không, Huân ca còn ở đây.
- ở đây? Trong thạch thất? Tại Vương phủ?
Phải, trong thạch thất của hòn non bộ bên Bích Thảo cung, má má đã tình cờ tìm ra từ lâu; đó là nơi dùng làm hầm bí mật của một Thân Vương đời nhà Tống khi xưa, khi bị quân Kim vây hãm Yên Kinh!
- Hoài Nam đưa Bảo Thư tới nhé!
Bảo Thư này, nghe má má nói, trong thời gian. luyện công trị thương, rất nguy hiểm nếu bị phân tâm, có thể cái gì ma mà chết, nên cấm không được xúc động; cơm nước hàng ngày, đích thân má má đem vào. Bảo Thư chờ vài ngày nữa đi, Hoài Nam cũng muốn vào thăm mà chưa được!
- Hoài Nam có nghe Huân đệ nhắc đến hai người trong bọn đêm ấy không?
- Không thấy Huân ca nói gì về hai người này cả, có điều má má lo lắng, là cứ theo lời của Huân ca, luyện công trị thương chỉ là nhất thời, không được Cửu... cái gì công khu trừ được khí hàn âm, thì không tránh khỏi cái chết!
- Cửu Dương thần công phải không?
- Đúng rồi, Cửu Dương thần công, phải đó!
Bảo Thư nghĩ: "Trên đời này, Cửa Dương thần công đã tuyệt tích cùng với Trương giáo chủ, tức Trương ca ca của nàng, biết làm sao mà tìm kiếm". Bảo Thư chợt nhớ đến Tâm Hư sư thái tức Chu Chỉ Nhược, và Kiến Nghiệp đại sư, là những người quen thân, là thuộc hạ của Trương giáo chủ. Phải làm thế nào gặp được họ, vì nàng tin rằng, giữa Nguyên Huân và hai vị này có liên hệ với nhau. Ngoài ra Tâm Hư sư thái còn là Chưởng Môn nhân của Nga Mi phái, là sư muội của Ngoại tổ mẫu của nàng; phải báo cho bà biết tình trạng của Nguyên Huân mới được.
Ngay chiều hôm đó, mặc cho trời mưa tuyết, giá lạnh, nàng ra phố, đi quẩn quanh khắp chỗ, mong cầu tìm kiếm được bà, vì nàng tin rằng nếu quả thật Sư thái liên hệ gần gũi với Nguyên Huân, chắc chắn Sư thái vẫn quẩn quanh trong khu vực này, thế nào nàng cũng gặp được bà.
Qua ngày thứ hai, Bảo Thư bước vào một tửu lầu ngồi nghỉ chân. Một tửu bảo đến bên nàng, không phải chờ nàng gọi thức uống, mà lại hỏi nàng:
- Bẩm Công nương, xin hỏi Công nương có phải là người họ Hân chăng?
Bảo Thư nhìn tên tửu bảo, khẽ gật đầu:
- Ngươi hỏi làm chi vậy, ta là Hân Bảo Thư!
Tên tửu bảo mừng rỡ nói:
- Có một người họ Chu, ở Sơn Quang Tự, dặn tiểu nhân là nếu Công nương có ra, thì đến thăm vị họ Chu này ở Cổ tự Sở dĩ tiểu nhân biết mặt Công nương, vì thấy Công nương và Quận chúa tháp tùng theo Vương phi mấy lần. Người họ Chu là một vị nữ tu, tiểu nhân chỉ biết có thế!
- Sơn Quang Tự ở đâu?
- Không xa lắm, về hướng đông bắc trong nội thành!
Bảo Thư đứng dậy, thưởng cho tên tửu bảo một đỉnh bạc lớn, không kịp chờ y lạy tạ, nàng vội vã ra đi.
|