Xem bài viết đơn
  #59  
Old 17-04-2008, 06:04 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
Sơ Cấp Học Đồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Đến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thời gian online: 14052
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Bảo Thư như tỉnh cơn mê, nhưng mắt nàng vẫn nhắm nghiền, "Huân lang, hãy cho em sống với giây phút này, một lần rồi mãi mãi. Hãy cho em cái ảo tưởng của một hạnh phúc đời người, suốt đời em sẽ chỉ sống bằng đó dù với cõi lòng cay đắng. Một chút hồi tưởng cho mai sau...". Bảo Thư ngây ngất trong cơn ảo tưởng tuyệt vời, nàng thở nhẹ, và hít đầy lồng ngực hương nồng tình yêu. ôi, một lần đến cuối đời, Huân lang ơi, Huân lang ơi!
Bảo Thư gọi thầm tên chàng trong trí, nàng quên bẵng thực tại. Toàn thân nàng như có mật ngọt, như có men nồng. "Ôi, Huân lang, em gởi cho chàng tất cả, tâm hồn em, thể xác em...", cả người nàng ngất ngây trong một cảm giác hết sức lạ lẫm, nước mắt nàng lại âm thầm tuôn rơi trên vai áo Nguyên Huân.
Vương phi nhẹ nhàng gỡ lấy bàn tay của Bảo Thư vẫn đang bấu chặt vai Nguyên Huân, những ngón tay móng nhọn cắm vào da thịt chàng. Nguyên Huân cắn răng chịu đau, vì chàng biết Thư tỷ đang mang trong lòng nôi đau buồn mà chàng không hiểu được vì đâu. Vương phi ân cần ôm lấy Bảo Thư, Bảo Thư gục đầu vào ngực bà:
- Ôi con khổ lắm!
- Ta biết, ta biết con ạ ! Nhưng chính nỗi câm lặng âm thầm sẽ làm cho ta trong sáng hơn con ơi. Ta thương con lắm Bảo Thư, hãy nguôi ngoai đi, giữ cho lòng thanh tĩnh, đừng để đớn đau sầu muộn làm vẩn đục hồn con. Con có nghe ta không?
Bảo Thư biết Vương phi thấu hiểu được lòng nàng, trong thoáng chốc, nỗi buồn như vơi đi; nàng được cảm thông, nàng được chia sẻ... Vương phi nói:
- Các con không còn nhớ đêm nay là đêm trừ tịch Pháo đang nổ rộn rã ngoài kia dù trời đêm còn lạnh giá. Mùa xuân đã tới, khởi đầu năm Quý Mão. Giọng bà như ấm lại. Mười tám năm, một đời người, hãy xin mùa xuân nở đầy lộc mới, ta chúc mừng các con!
Bảo Thư lau nước mắt còn đọng trên mi, nàng mĩm cười ôm lấy Vương phi:
- Con chúc Tổ mẫu một năm mới hạnh phước tràn đầy!
Vương phi cười:
- Cảm ơn con, cả con nữa nhé!
Giọng Bảo Thư thoảng nhẹ:
- Vâng, cả con nữa, cho đến bao giờ...
- Hoài Nam ngước nhìn mái tóc lốm đốm bạc của mẹ, nàng ngậm ngùi:
- Mẹ ạ ! Tóc mẹ bạc nhanh quá, mà mùa xuân thì đến muộn màng, đầy trời tuyết phủ...
- Không đâu các con, mùa xuân chẳng bao giờ đến muộn, cũng chẳng bao giờ đến sớm. Chỉ có riêng ta, riêng cuộc đời là muộn màng đấy thôi. Nguyên Huân, giờ này ở quê hương, trống, chiêng và pháo nổ dậy trong đình làng. Sáng mai là mùng một, nêu cao, pháo đỏ, bánh chưng xanh, thịt mỡ, dưa hành và câu đối. Cứ mỗi mùa xuân tới, ta có được một đời...
Thôi nhé, mùa xuân còn đó, ta đi vào việc chính. Bảo Thư đã liên lạc được với Tâm Hư sư thái và Kiến Nghiệp đại sư; ngày mai, tuy Thánh thượng xuất chinh, nhưng Nhiếp Chính Thành Vương chủ tế ở Thái Miếu, nên tất cả văn võ bá quan phải có mặt. Ta và các con, khi Vương gia vào triều, chúng ta cùng đi lễ Phật ở Sơn Quang Tự. Nguyên Huân, con phải cải trang mới được!
Nguyên Huân băn khoăn:
- Giữa ban ngày, làm sao có thể cải trang dễ dàng?!
Bảo Thư lên tiếng:
- Huân đệ người tầm thước, dung mạo còn hơn cả bọn nhi nữ bình thường, ta và Hoài Nam sẽ dễ dàng hóa trang cho Huân đệ. Chỉ khó là cách đi đứng, Huân đệ chịu khó cố gắng, chỉ cần qua khỏi cổng thành. Bọn thể nữ đi theo là những người tâm phúc!
Vương phi nói:
- Vã lại chẳng ai để ý đến đâu!
Hoài Nam che miệng cười, mắt nàng long lanh nhìn Nguyên Huân:
- Huân ca, Bảo Thư mà vẽ mắt, tô son, Huân ca sẽ biến ra là một mỹ nhân ngay. Khéo có chàng công tử nào đi theo thì mệt đấy!
Vương phi mắng át con gái:
- Hoài Nam, không được đùa thế. Bây giờ phải ra về thôi, các con cứ nói sang vấn an ta đầu năm và cùng ta hái lộc ở Bích Thảo cung . Có thể Vương gia cũng ghé đến đây ! Không được để cho sự nghi ngờ nào xảy ra, nhớ đấy!
Ba người ra khỏi thạch thất. Mùa xuân đã về, tuy trời rét lạnh, nhưng tuyết đã ngừng rơi. Trời đầy sao lấp lánh. Bảo Thư và Hoài Nam theo Vương phi vào khu hoa viên, ngắt những chồi nụ biếc. Vừa ra khỏi khu vườn hoa, đã thấy một toán người cầm đèn lồng đi đến, Vương phi nhận ra ngay Dương Vương. Bà mím môi, dằn lòng tiến lại. Dương Vương thấy Vương phi, con gái và cháu ngoại, tay mỗi người cầm một chồi lộc non, bèn rẽ đám tùy tùng, tiến đến. Vương phi cúi đầu ra mắt:
- Năm mới, thiếp xin kính chúc Phu quân một năm an khang!
- Hài nhi kính chúc Vương phụ, năm mới tràn đầy niềm hoan lạc mới!
- Con kính chúc Ngoại tổ may mắn trong năm mới này!
Dương Vương cười ha hả, nói:
- Ta sang chúc mừng hiền thê, chưa kịp chúc thì đã được nhận. Năm nay ta đã bảy mươi bảy tuổi rồi, ba năm nữa là tròn tám mươi. Ta cầu chúc hiền thê và con cháu mãi mãi có mùa xuân! Sáng mai ta phải vào triều, cùng bá quan văn võ hầu tế điện Thái Miếu và chúc thọ Thái hậu và Hoàng hậu, Vương phi cùng đi chăng?
- Thiếp hủ lậu, không quen nghi lễ, xin Phu quân thứ cho, khỏi phải vào chốn cung đình. Nhân tiện ngày mai, xin Phu quân cho thiếp cùng Hoài Nam và Bảo Thư đi lễ Phật, để cầu cho Phu quân mãi mãi an khang!
Dương Vương cảm động nói:
- Tùy ý hiền thê định liệu, chiều ngày mùng hai, Bất Hối và Vân Hạc sẽ tới Yên Kinh.
Bảo Thư reo lên:
- Má má và huynh trưởng con về thăm Ngoại tổ, vui quá. Ngoại tổ có vui không?
Dương Vương nói :
- Đã mười bốn năm qua nó không muốn nhìn ta, lần này lai kinh là do mi mà ra cháu ạ! Nhưng dù sao ta cũng mừng, ta sửa soạn để nó cằn nhằn. Hiền thê, đỡ cho ta với nhé. Hoài Nam, con sẽ được gặp đại tỷ và thằng cháu Vân Hạc, lần trước mày còn nhỏ xíu!
Tài sản của kiet1991